1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN - Doãn Gia [ Hoàn ]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 053: KINH HỈ

      thời gian ngắn sau đó, Du Tiểu Mặc lấy cớ nghỉ ngơi vì vết thương ở chân, dần dần giảm bớt số lần tới lĩnh linh thảo. Cứ lề mà lề về như vậy hơn tháng, ‘vết thương’ của mới hồi phục, trong lúc này, chỉ lĩnh ngàn hai trăm cây linh thảo, bên ngoài nhìn vào nghĩ rằng thời gian này mới luyện được bốn trăm viên linh đan, thực tế, khoảng thời gian này Du Tiểu Mặc bận rộn nhất là thu hoạch linh thảo trong gian.

      Kể từ khi biết linh thủy có thể thúc đẩy sinh trưởng của linh thảo, Du Tiểu Mặc vẫn luôn nghiên cứu làm sao có thể sử dụng linh thủy để bồi dưỡng linh thảo.

      Trải qua nhiều lần thí nghiệm, Du Tiểu Mặc dần dần cũng nắm được chút bí quyết.

      Đầu tiên là về linh thảo cấp , linh thảo cấp phát triển nhanh hơn linh thảo cấp hai rất nhiều, nếu dùng linh thủy để tưới, bình thường trưởng thành trong vòng vài tháng, nhưng nếu sử dụng linh thủy, tới ngày, cây linh thảo kia từ hạt giống biên đổi thành cây linh thảo trưởng thành.

      Hiệu quả rất tốt, có điều bởi vì quá tốt, cho nên Du Tiểu Mặc cảm thấy hơi lãng phí.

      Tuy diện tích hồ nước chiếm phần năm tổng diện tích gian, nhưng ai biết hồ nước có tiếp tục cho thêm nước hay , nếu sau mà dùng hết rồi phải làm sao bây giờ?

      Bởi vì cân nhắc tới vấn đề này, cho nên Du Tiểu Mặc thử cách đó là pha loãng linh thủy với nước bình thường. Kết quả thu được đó là, tuy rằng linh thủy bị pha loãng hiệu quả tốt như linh thủy nguyên chất, nhưng vẫn có tác dụng thúc chín linh thảo, chỉ là quá trình phát triển của linh thảo hơi chậm, nhưng đó là căn cứ vào nồng độ bị pha loãng mà ảnh hưởng tới quá trình sinh trưởng của linh thảo.

      Sau khi phát hiệu điều này, Du Tiểu Mặc trốn ở trong gian làm thêm vài chục thí nghiệm nữa, vì thế, cố ý năn nỉ Lăng Tiêu xuống núi mua hộ năm mươi cái thùng nước lớn, bởi vì cơ hội xuống núi tháng này của hết rồi, hơn nữa nếu như xuống núi quá nhiều dễ gây chú ý.

      Lăng Tiêu biết khoảng thời gian này Du Tiểu Mặc vẫn luôn bận rộn với việc trồng linh thảo, tuy rằng câu đồng ý, nhưng ngay hôm đó vẫn mua giúp cho năm mươi cái thùng nước. Du Tiểu Mặc ngờ y lại đáp ứng nhanh như vậy, mới chỉ đề nghị chưa tới hai canh giờ, Lăng Tiêu mang thùng nước tới cho , Du Tiểu Mặc cảm động tới mức suýt nữa đồng ý luyện cho y thêm mười viên linh đan nữa, may mắn mà còn kìm nén lại được.

      Lăng Tiêu cũng chờ đợi Du Tiểu Mặc báo đáp, nhìn thấy bận, liền về.

      Mỗi lần Du Tiểu Mặc bận rộn dễ dàng bỏ quên người bên cạnh, bởi vậy cũng biết Lăng Tiêu rời từ khi nào, cộng thêm với việc bây giờ vô cùng phấn khởi, cho nên hề chú ý tới việc bên ngoài, cất thùng nước vào gian, Du Tiểu Mặc bắt đầu pha chút ít linh thủy để dự trữ.

      Căn cứ vào nhu cầu của ba loại linh thảo, Du Tiểu Mặc chế ra được hai loại linh thủy pha loãng.

      loại dùng để tưới linh thảo cấp , bởi vì nó mọc quá nhanh, mà Du Tiểu Mặc có thời gian thu hoạch mỗi ngày, cho nên để tránh lãng phí, pha loãng linh thủy thành tỉ lệ 1:100. Bởi như vậy, khoảng năm ngày sau linh thảo trưởng thành, nhưng việc tưới linh thảo thể ngừng được, cơ bản mỗi ngày phải tưới lần mới có thể bảo trì tiến độ.

      Loại thứ lại dùng để tưới linh thảo cấp hai, bởi vì thời gian trưởng thành của linh thảo cấp hai chậm hơn, cho nên tỉ lệ pha loãng cũng cao hơn, nhưng mà Du Tiểu Mặc muốn dùng thời gian chỉ để thu hoạch linh thảo, cho nên linh thảo cấp hai phải đợi tháng mới có thể thành thục.

      Về phần linh thảo cấp ba, bởi vì tạm thời chưa dùng tới, cho nên Du Tiểu Mặc dự định lại quan sát thêm thời gian rồi tính sau.

      Vì vậy, năm mươi thùng nước, Du Tiểu Mặc dùng mười lăm thùng để dựng linh thủy pha loãng, còn lại dùng để đựng nước bình thường, dự phòng trong mọi tình huống.

      Làm xong những việc này, Du Tiểu Mặc để hết linh thảo thu hoạch được lên cái kệ, may mắn mà có dự kiến trước cho nên mua sẵn mười cái giá đựng đồ, sau khi thu hoạch xong để lên kệ, lúc cần dùng tới lấy đó xuống là được.

      Chỉ là trong lúc hái linh thảo, Du Tiểu Mặc tìm ra phát trọng đại.

      nhận ra linh thảo cấp sau khi thành thục bất kể là rễ cây hay là lá cây đều tràn đầy linh khí, trạng thái dồi dào linh khí này chỉ có ở linh thảo thượng phẩm.

      Vừa khiếp sợ, vừa kiểm tra lại linh thảo cấp hai và cấp ba. Bởi vì trong lúc thí nghiệm linh thủy, hai loại linh thảo kia cũng lần lượt thành thục rồi, linh thảo trồng ở trong ruộng hôm nay là lượt thứ hai gieo xuống. Mà chất lượng những cây linh thảo này đều là thượng phẩm, đẳng cấp khác hoàn tới mới đám linh thảo thấy trong Linh Thảo Viên của Đô Phong.

      Du Tiểu Mặc nghĩ ngay tới tác dụng của linh thủy, bởi vì linh thủy là linh khí được nén tới trạng phái tột cùng mà hóa lỏng, như vậy liệu có thể chứng minh, linh thảo sau khi được tới linh thủy, chất lượng đều đạt mức thượng thừa?

      Tuy rằng nghi ngờ, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn có thể khẳng định. Bởi vì trong lúc thu hoạch cẩn thận kiểm tra từng cây linh thảo, mỗi cây đều có chất lượng thượng phẩm như nhau.

      Du Tiểu Mặc tại phấn kích vô cùng, nhiều linh thảo thượng phẩm như vậy, nếu như dùng để luyện đan, phải mỗi viên luyện ra đều là linh đan thượng phẩm sao?

      Sau hai lần xuống núi cũng thăm dò được giá thị trường của linh đan, mà thượng phẩm linh đan là thứ gì chứ, chỉ cần vừa xuất , đều bị người ta tranh nhau mua hết, cho nên linh đan thượng phẩm càng cao cấp, bình thường đều dùng hình thức đấu giá để mua bán.

      Về phần linh đan hạ phẩm, nếu như số lượng nhiều, cũng có thể bán bằng cách đấu giá.

      Tuy hưng phấn, nhưng Du Tiểu Mặc cũng lập tức dùng mấy cây linh thảo này để luyện đan. Vì phải chăm sóc linh thảo, còn phải luyện đan cho Lăng Tiêu, rồi còn phải ứng phó với những lần thăm hỏi của đại sư huynh, cuộc sống của trôi qua bận rộn hơn rất nhiều người.

      Mãi tới khi mọi việc đều khá ổn thỏa, kể cả ‘vết thương’ cũng lành rồi, Du Tiểu Mặc mới ra khỏi phòng, còn chưa kịp báo với Lăng Tiêu, đại sư huynh Phương Thần Nhạc tới, là sư phụ tìm bọn họ có việc.

      Mặc dù là đồ đệ của Khổng Văn, nhưng từ sau ngày hôm đó Du Tiểu Mặc chưa gặp Khổng Văn thêm lần nào, nhiều khi cũng chỉ là cử đại sư huynh tới báo cho .

      Nhưng lần này lại có tin tức tốt, nghe đồn nhị sư huynh mà Du Tiểu Mặc chưa từng gặp qua bao giờ trở về.

      Phục Tử Lâm trở về chứng tỏ người này tìm được loại linh thảo mình muốn. Đối với vị nhị sư huynh được tôn vinh là thiên tài này, Du Tiểu Mặc vẫn là tò mò.

      Nghe tuổi của Phục Tử Lâm và Phương Thần Nhạc chỉ chênh nhau có mấy tuổi, hai người còn nhập môn cùng lúc, có điều lúc Khổng Văn nhận bọn họ làm đồ đệ phải tại phái Thiên Tâm, mà là ngẫu nhiên gặp được lúc có việc ở bên ngoài, Khổng Văn phát tư chất của hai người khá tốt, vì vậy liền lập tức nhận làm đồ đệ.

      Về sau hai người thực phụ kì vọng của Khổng Văn, chỉ trong vỏn vẹn hai năm rưỡi đều trở thành đan sư cấp ba.

      Phải biết, đối với người bình thường, giai đoạn từ cấp hai lên cấp ba hao tốn chỉ hai ba năm.

      Ví dụ như Triệu Đạt Chu, tuổi của cũng sấp xỉ hai người họ, nhưng bây giờ vẫn chỉ là đan sư cấp hai, tuy rằng trở thành đan sư cấp ba trong thời gian xa, nhưng cũng tốn mất khoảng thời gian năm năm, phải biết Triệu Đạt Chu lớn lên ở Đô Phong từ , chỉ là khả năng lĩnh ngộ tốt cũng là nguyên nhân.

      Mặt khác, để từ cấp ba lên cấp bốn hề dễ, hai người họ cũng phải bỏ ra thời gian mấy năm mới thăng cấp thành công. Tính cách hai người này lại trái ngược hoàn toàn, người là đại sư huynh ấm áp dịu dàng, người là nhị sư huynh mặt than lạnh lùng, vậy còn chỉ lúc chuyện với đại sư huynh mới có biểu cảm.

      Địa điểm gặp mặt là ở Nghị Đường của Đô Phong, lúc Du Tiểu Mặc tới, mọi người tới gần đủ.

      Ngoài dự kiến, Du Tiểu Mặc vốn tưởng chỉ có mấy thầy trò gặp nhau mà thôi, nghĩ tới còn có những người khác nữa, trong đó có vị là phụ thân của Triệu Đạt Chu, Triệu Chân, dựa vào tình hình lúc này, nếu như chỉ nghĩ đây là buổi chuyện giữa thầy và trò đúng là đồ đần đó mà.

      Du Tiểu Mặc nhìn lướt qua nhưng thấy vị nhị sư huynh kia, những người khác đều tới đủ cả rồi.

      Nhìn thấy bọn họ tới, Khổng Văn liền ra hiệu cho vào. Du Tiểu Mặc nào ngờ được vừa tới bị hỏi về việc đóng cửa tháng, đây là bí mặt của nha, sao có thể !

    2. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 054: DANH SÁCH

      “Ta nghe Triệu sư bá , cả tháng này ngươi luyện đan mấy, có chuyện gì hả?”

      Khổng Văn thờ ơ nhìn , rồi lại liếc xuống chân phải, thấy cách của Du Tiểu Mặc có gì kì lạ, cũng hỏi thêm, sau đó liền hỏi han tới việc luyện đan của , là người làm sư phụ, quan tâm tới điều này cũng chuyện đương nhiên.

      Du Tiểu Mặc sớm chuẩn bị tâm lý, đúng là số đan luyện ra tháng này ít hơn tháng trước khá nhiều, còn chưa tới nửa.

      Đừng Triệu sư bá nghi ngờ, ngay cả Khổng Văn là sư phụ của cũng thấy đáng nghi, huống hồ rất có khả năng vì chuyện này nên Khổng Văn mới thu làm đồ đệ.

      Trong đầu chuẩn bị sẵn phương án, Du Tiểu Mặc trả lời rất cung kính: “Sư phụ, đoạn thời gian trước bởi vì đệ tử luyện đan quá độ, càng về sau càng thấy đủ sức, đệ tử lo lắng nếu cứ tiếp diễn như thế thân thể chịu nổi, vì thế quyết định chậm lại chút.”

      ngày luyện ra trăm viên linh đan phải là chuyện thường, bây giờ muốn giảm tốc độ luyện đan lại, cũng có cớ để .

      Khổng Văn hề nghi ngờ, gật đầu: “Luyện đan là việc cần phải chắc chắn, về sau nhớ lấy đừng vội vàng.”

      “Đệ tử cẩn tuân lời dạy bảo của sư phụ!” Du Tiểu Mặc thành kính đáp lời.

      Khổng Văn gật đầu thỏa mãn, sau đó bảo ngồi vào chỗ, chỗ ngồi ở đây được xếp theo bối phận, thời gian Du Tiểu Mặc nhập môn ngắn nhất, cũng là đồ đệ nhất, được xếp ngồi ở vị trí cuối cùng.

      Cũng lâu lắm, cuối cùng cũng được thấy nhị sư huynh Phục Tử Lâm.

      Tuy việc để sư phụ, sư bá và các sư huynh đệ đợi mình mình nghe có vẻ kênh kiệu, nhưng đại khái là mọi người vẫn hiểu tính cách của Phục Tử Lâm, cho nên những người có mặt ở đây ai lộ vẻ khó chịu, ngược lại còn phản ứng như thể quen rồi, trong đó có cả người ưa thích này kia như Triệu Đạt Chu.

      Có điều đúng là Phục Tử Lâm hoàn toàn có tư cách được mọi người đối đĩa như vậy, chưa tới việc là đan sư cấp bốn, nghe lần này trở về còn mang theo thứ tốt cho sư phụ.

      Du Tiểu Mặc tò mò ngó ra bên ngoài, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt bóng người màu đen vững vàng bước chân qua cửa, ấn tượng đầu tiên về người này đó là lạnh lùng như băng.

      Dung mạo của Phục Tử Lâm rất tuấn, ngũ quan sắc bén, mặt mày thâm thúy, sống mũi cao thẳng, hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của Du Tiểu Mặc. cứ tưởng người này thanh niên tuấn tú, ngờ, càng nhìn càng thấy Phục Tử Lâm giống người máy được tạo thành hình dạng loài người, khía cạnh nào cũng hoàn hảo nhưng toàn thân lại tỏa ra hơi lạnh.

      Du Tiểu Mặc phát , từ lúc Phục Tử Lâm xuất , chỉ có đại sư huynh, sư phụ và sư bá được để ý tới chút, còn những sư huynh đệ khác, hoàn toàn bị lờ .

      “Sư phụ, đệ tử trở về!” Phục Tử Lâm chắp tay, thanh lạnh lùng vô cùng điềm tĩnh.

      Khổng Văn cũng chất vấn về việc tới trễ, lão biết nhị đồ đệ phải là người ưa tới trễ, trừ phi có chuyện gì xảy ra, liền gật đầu để cho nhập tọa.

      Thấy tất cả mọi người tới đông đủ, Triêu Chân sư bá nhìn Khổng Văn rồi gật đầu.

      “Lần này triệu tập các ngươi tới đây là vì có chuyện quan trọng muốn , chắc chắn các ngươi nghe , bên Võ Hệ chuẩn bị tổ chức giải thi đấu hàng năm, mặc dù chỉ là thi đấu học hỏi, nhưng đó cũng là kiện trọng đại của phái Thiên Tâm, chưởng môn cũng rất coi trọng giải đấu lần này, năm ngoái chúng ta cử Thần Nhạc, Ngũ Nghiễn và Mao Tham, năm nay cử ai , các ngươi tự thương lượng chút xem!”

      Lời này vừa ra, Du Tiểu Mặc lập tức câm nín.

      Giải thi đấu? Sao chưa bao giờ nghe vậy, nghe tên có vẻ long trọng ghê lắm, xem ra bế quan quá lâu nên mù tịt hết tình hình xung quanh rồi.

      Cơ mà Du Tiểu Mặc vẫn hơi nghi hoặc, giải thi đấu của Võ Hệ liên quan gì tới Đan Hệ chứ, lại còn phải cử người ở bên này qua?

      Thấy các đồ đệ lời nào, Khổng Văn lại : “Các ngươi cũng nên biết, tháng trước phát sinh kiện gặp ma nhân ở Hòa Bình trấn, tuy rằng trong phái tra ra ma nhân, nhưng cũng thể đảm bảo có ma nhân núp trong phái ta, mấy ngày hôm trước ta cùng với mấy vị sư thúc và chưởng môn thương lượng qua rồi, sau này, bất kể là thời điểm nào, đều phải có hai vị chủ trông coi Đô Phong, chính vì thế mà trong giải thi đấu lần này, các ngươi có thể đem theo nhiều người chút, Triệu sư bá dẫn các ngươi tới.”

      “Sư phụ, lần này có thể cho đệ tử cùng được ạ?” Phương Thần Nhạc đứng lên cung kính hỏi.

      “Cũng được, ngoài ra con hãy chọn thêm ba sư đệ chung .” Khổng Văn suy nghĩ lát cũng đồng ý, tuy rằng năm ngoái cử đại đồ đệ , nhưng lần này có Phương Thần Nhạc Khổng Văn cũng cảm thấy yên tâm hơn.

      Với tư cách là đại sư huynh, Phương Thần Nhạc chỉ bối phận cao, quyền uy kém, mà quan trọng nhất là rất cẩn thận, gặp cố vẫn rất bình tĩnh, nếu có phát sinh chuyện gì có đối phó tốt hơn, trong bảy đồ đệ ở đây, người làm cho Khổng Văn yên tâm nhất vẫn đại đệ tử của mình.

      Mấy vị sư đệ khác cũng có ý kiến, có thể thấy nhân duyên của Phương Thần Nhạc ở Đô Phong tốt cỡ nào.

      “Năm ngoái và năm kia Phục sư đệ trốn hai lần rồi, lần này thể trốn tiếp được đâu nha.” Phương Thần Nhạc mỉm cười nhìn sang Phục Tử Lâm, người nọ vẫn im lặng.

      Khổng Văn cũng cười ha hả gật đầu: “Chính xác, lần này đại sư huynh của ngươi bổ nhiệm, Tử Lâm đừng kiếm cớ nữa.”

      Phương Thần Nhạc biết sư phụ phản đối cho nên lại tiếp: “Năm ngoái tam sư đệ và lục sư đệ rồi, năm nay có thể cho qua, cho nên người thứ hai là Nam Cung sư muội nhé, nữ hài tử vẫn chu đáo hơn nhiều, còn người cuối cùng… Tiểu Mặc sư đệ, là ngươi, nên bế quan thường xuyên đâu, cũng phải ra ngoài nhiều chút.”

      Du Tiểu Mặc sửng sốt khi bị chỉ tên, ngẳng phắt đầu lên, liền gặp ngay đôi mắt cười vui vẻ của đại sư huynh.

      cứ nghĩ chắc lần này cũng có phần của mình đâu, dù sao mới gia nhập phái Thiên Tâm chưa đầy hai tháng.

      “Đại sư huynh, năm ngoái đệ cũng được mà!” Cuối cùng, Triệu Đạt Chu cũng lên tiếng đầy bất mãn, cứ tưởng lần này chắc chắn có phần của mình, nào ngờ cuối cùng lại có tên Du Tiểu Mặc chui ở đâu ra, tới bây giờ vẫn thèm chú ý tới tiểu sư đệ này, xét theo tư chất hơn ràng luôn mà..

      Có lẽ Phương Thần Nhạc dự liệu từ trước, nhàng giải thích: “Ngũ sư đệ, ngươi ở trong thời kỳ cần đột phá, phải chuyên tâm tu luyện.”

      Triệu Đạt Chu há hốc miệng cũng nhả ra nổi từ để phản bác, còn thấy cha chút phản ứng nào, hiển nhiên là đồng ý với lời của đại sư huynh, khỏi nản lòng, còn tưởng rốt cục lần này cũng tới lượt mình rồi chứ, ai ngờ lại thành công dã tràng.

      Du Tiểu Mặc ngồi ở ghế cuối cũng định mở to miệng, vừa thấy Triệu sư huynh kháng nghị, chuẩn bị nhường phần của mình lại, ngờ đại sư huynh lí do trước.

      cũng biết qua bên Võ Hệ có gì tốt đẹp mà phải tranh giành, chỉ cảm thấy việc luyện đan để lên cấp mới là quan trọng nhất, nghĩ như vậy liền dẹp bỏ ý định trong đầu, miễn cho mình lại thành kẻ xấu.

      “Tốt rồi, quyết định như vậy , sáng ngày kia xuất phát, các ngươi nhớ chuẩn bị kỹ chút.”

      Thấy vấn đề danh sách được giải quyết, Khổng Văn cũng lệnh cho mọi người giải tán.

      Triệu sư bá tới trước mặt nhi tử, sờ sờ đầu an ủi, sao Triệu Chân lại biết con trai ông nghĩ gì, đơn giản là muốn tới cho vui, tụ tập với mấy tiểu hỗn đản bên Võ Hệ, còn bằng ở nhà chuyên tâm luyện đan, cho nên mới phản đối.

      Mơ mơ màng màng rời khỏi Nghị Đường, Du Tiểu Mặc đột nhiên thốt lên tiếng ‘Á’, Phương Thần Nhạc và Phục Tử Lâm phía trước lập tức quay đầu lại, người nghi hoặc còn người nhíu mày.

      Du Tiểu Mặc để ý tới, vẫn chìm trong mà mình mới nghĩ ra, tới Võ Hệ, phải là đại biểu cho việc phải gặp cái tên Lăng Tiêu kia hả? Việc này… Quá khủng khiếp!

      “Tiểu mặc sư đệ, làm sao thế?” Phương Thần Nhạc quan tâm tới.

      Du Tiểu Mặc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Phục Tử Lâm đứng phía sau Phương Thần Nhạc, người kia liếc cái, có vẻ kiên nhẫn, Du Tiểu Mặc giật mình, vội vàng chuyển ánh mắt sang khuôn mặt ôn hòa của đại sư huynh.

      “Đại sư huynh, lần tới Võ Hệ này chúng ta phải mấy ngày?” Tranh thủ lúc đại sư huynh đứng đây, quyết định hỏi mấy chuyện mình hiểu.

      “Nếu như thuận lợi, chỉ cần năm ngày.” Phương Thần Nhạc cười vui vẻ, quên mất, chỉ sợ lúc này tiểu sư đệ hoàn toàn biết gì.

      “Vậy còn thuận lợi sao?” Du Tiểu Mặc theo bản năng hỏi ngược lại, năm ngày là đủ làm thấy quá lâu rồi, chẳng phải thuận lợi còn ở lâu hơn sao?

      “Việc này khó mà , nhưng mà ngươi cần lo lắng đâu, tối đa cũng hơn mười ngày, dù sao Đan Hệ cũng có việc của mình, thể ở lại quá lâu được.” Phương Thần Nhạc cảm thấy càng nhìn tiểu sư đệ càng thấy đáng , nghĩ cái gì cái đó, được nhịn giơ tay xoa đầu .

      Du Tiểu Mặc bị xoa tới ngơ ngác luôn, mãi tới lúc người ta rồi mới phản ứng được, hình như bị đại sư huynh coi như trẻ con rồi.

      Sau khi về phòng, Du Tiểu Mặc bắt đầu tích cực nghe ngóng mấy việc liên quan tới giải đấu.

      Nếu như vẫn còn là Du Tiểu Mặc của tháng trước, chắc chẳng ai thèm để ý tới , nhưng từ sau khi trở thành đệ tử của Khổng Văn, người muốn nịnh bợ càng ngày càng nhiều, nếu phải thời gian này luôn bế quan, mấy vị sư huynh đệ nhiều chuyện kia sớm kể cho nghe rồi.

      Cái gọi là giải thi đấu, thực ra chính là loại tranh tài để kích lệ đệ tử cố gắng, cho nên ai cũng có thể tham gia.

      Nhưng có thi đấu, chắc chắn có lúc bị thương, mà nội thương chỉ cần dùng đan dược là được, nhưng ngoại thương khác, phải cứ có linh đan là xong, vì để ảnh hưởng đến tiến độ của giải đấu, lúc ấy đan sư bọn họ mới phát huy tác dụng, phần có thể trị liệu ngay, phần còn có thể làm quen với đệ tử của Võ Hệ.

      Có thể so sánh chính sách này với chính sách ngoại giao ở đại, hơn nữa đối với đệ tử Đan Hệ mà , đây là việc thể thiếu, bởi vì việc này ảnh hưởng trực tiếp tới con đường tương lai của các đan sư.

    3. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 055: NÚI VÔ SONG CỦA VÕ HỆ.

      Ai cũng biết, đan sư hoàn toàn có tí vũ lực nào. Tuy rằng đan sư có thể luyện đan, nhưng tư chất của họ thích hợp luyện võ.

      Cho nên đan sư cấp thấp và đan sư trung cấp đều phải dựa vào tu luyện giả, mà đan sư cấp cao khác, lúc ấy có người tự tìm tới tận cửa, bởi vì tu luyện giả cấp càng cao cũng cần phải dùng tới linh đan cao cấp.

      Vì vậy đa số đan sư đều lựa chọn việc gia nhập môn phái, bởi vì môn phái có thể che chở cho họ, hơn nữa nếu biểu tốt, thậm chí còn cần tự mình tìm linh thảo.

      Chỉ là môn phái cũng có quy củ riêng của môn phái.

      Ví dụ như lần trước lúc Lăng Tiêu mang ngoài ra ngoài làm nhiệm vu, dẫn theo ba đan sư trung cấp.

      là để phòng ngừa việc ngoài ý muốn phát sinh, hai là chỉ có đan sư mới biết cách hái và phân biệt linh thảo, đặc biệt là linh thảo cao cấp.

      Linh thảo cấp cao khác với linh thảo cấp thấp ở chỗ, lúc hái nó phải dùng tới sức mạnh linh hồn, nếu làm rễ cây bị tổn thương, do đó khiến chất lượng của linh thảo bị hạ thấp, dẫn tới thất bại trong gang tấc, cho nên mỗi lần đệ tử của Thiên Tâm ra ngoài làm nhiệm vụ dẫn vài đan sư cùng.

      Mà những đan sư dược chọn, sau khi nhiệm vụ hoàn thành được hưởng phần mười số linh thảo thu hoạch được trong chuyến .

      Chỉ là phải ai cũng có thể được chọn, có số người nhập môn mười năm vẫn chưa từng được làm nhiệm vụ cùng đệ tử Võ Hệ.

      Cho nên giải thi đấu hàng năm là cơ hội tốt, cơ hội để trao đổi làm quen với đệ tử Võ Hệ, nếu như để lại ấn tượng tốt với họ, dù là đan sư cấp thấp cũng có khả năng được chọn.

      Lúc nghe được mấy cái tin tức này, Du Tiểu Mặc cảm thấy, con đường đan sư này dễ .

      Ngày hôm sau, bởi vì linh thảo trong gian thành thục cả rồi, cho nên Du Tiểu Mặc ở trong gian gần ngày, mãi cho tới ngày xuất phát, sáng sớm đại sư huynh tới nhắc nhở chuẩn bị cho kỹ, sau đó mới tới Linh Thảo Đường để tập hợp.

      Lần này tới Võ Hệ, ngoại trừ bốn người họ còn có hai mươi vị sư huynh đệ khá lạ mặt, còn chưa tới gần, Du Tiểu Mặc nghe được họ thảo luận về giải đấu, biểu lộ rất hưng phấn, chỉ có vài người có vẻ thờ ơ, giống như từng trải rồi.

      Triệu sư bá tới cuối cùng, cũng đúng lúc xuất phát cho nên dài dòng mà chỉ dặn mọi người phải cẩn thận giữ bổn phận, sau khi tới địa bàn của Võ Hệ được lung tung, sau đó đoàn người liền xuất phát.

      “Tiểu sư đệ, tuy rằng đây là lần đầu tiên ngươi tới Võ Hệ nhưng cũng đừng làm gì khiến sư phụ mất mặt nha, tại ngươi cũng là đại biểu cho Đô Phong chúng ta đó.”

      Du Tiểu Mặc mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, đột nhiên nghe thấy có người chuyện, ngẩng đầu lên liền gặp vẻ mặt nghiêm túc của sư tỷ Nam Cung Doanh, ngơ ngác lúc mới biết sư tỷ chuyện với mình, vội vàng trả lời: “Dạ, xin sư tỷ cứ yên tâm, đệ nhất định làm tròn bổn phận của mình.”

      Nam Cung Doanh sững sờ lát, nghĩ rằng lại nghiêm túc như vậy, làm hai câu của nàng bỗng nhiên trở thành ý tốt.

      Phương Thần Nhạc ở đằng trước đột nhiên quay đầu lại, cười lắc đầu: “Tiểu sư đệ, đừng căng thẳng như vậy, tứ sư tỷ của ngươi chỉ đùa với ngươi đấy, tuy rằng ngươi là đồ đệ của sư phụ, nhưng mới chỉ nhập môn hai tháng, nếu như Đô Phong nhờ ngươi tới giữ thể diện, chẳng hóa ra Đô Phong có ai!”

      Lời này sai, Du Tiểu Mặc cũng biết đại sư huynh có ý khinh thường mình, liền gật đầu.

      Nam Cung Doanh bị đại sư huynh nhà mình làm bể trò hay, cũng xấu hổ, rất nhanh tụ lại cùng mọi người, sau đó lại trêu chọc Du Tiểu Mặc thêm lần nữa, chỉ là Du Tiểu Mặc giờ hiểu tính cách của nàng mắc bẫy thêm.

      Vị tứ sư tỷ này cũng chu đáo, sợ hòa hợp với mọi người được, cho nên cả chuyến đều chuyện với .

      Đừng nhìn Đan Hệ và Võ Hệ đều ở cùng môn phái, thực ra giữa hai hệ cách nhau ngọn núi lớn, nếu phi hành bị bộ mất thời gian là nửa nén hương.

      Nhưng mà đối với những đan sư thường xuyên phải bộ xuống chân núi như bọn họ, đoạn đường như vậy cũng đáng , sau nửa nén hương, bọn họ rốt cục vòng qua ngọn núi kia, Võ Hệ ở trước mắt.

      Bởi vì ngày nào thấy nguy nga của Đô Phong, Du Tiểu Mặc còn tưởng rằng đời này tòa núi nào có thể làm cho thán phục nữa, nào biết rằng núi cao còn có núi cao hơn, chỉ cách nhau vẻn vẹn nọn núi, vậy mà nơi này còn đồ sộ hơn Đô Phong rất nhiều.

      Cả tòa núi Vô Song khí thế to lớn, trong nguy nga còn giấu chút bá đạo, sườn núi còn quấn quanh vài lọn mây, hào hùng rồi lại mờ ảo, bọn họ đứng dưới chân núi đều tự chủ mà có loại cảm giác mình quá bé, ngay cả những sư huynh nhìn thấy ngọn núi này cũng ngoại lệ, mỗi lần nhìn đều có cảm giác gì sánh được.

      “Có phải đoàn người của Triệu Chân sư bá ?” gã đệ tử Võ Hệ sớm chờ tiếp giá ở đây.

      Triệu sư bá lạnh nhạt gật đầu, hoàn toàn lộ ra khí thế của trưởng bối, đệ tử kia cũng dám thất lễ, tranh thủ mời bọn họ tới.

      Núi Vô Song lấy trong câu độc nhất vô nhị (cử thế vô song), cho năm tòa núi hình dáng kì quái tạo thành, đệ tử của Võ Hệ đều phân bố trong năm ngọn núi này, tức là năm mạch, theo thứ tự là Đông Mạch, Tây Mạch, Nam Mạch, Bắc Mạch và Trung Mạch, mà những người tham gia giải thi đấu lần này chính là đệ tử của năm mạch, địa điểm so tài được đặt tại võ đài to lớn đặt ở sườn núi Vô Song.

      Võ đài kia có tên là Kinh Lôi Đài, tương truyền do tổ sư gia của phái Thiên Tâm dùng phép thần thông mở ra, hơn nữa mỗi tháng đều có ngày tia chớp rơi xuống, cho nên mới gọi là Kinh Lôi Đài.

      Bởi vì ngày mai mới bắt đầu trận đấu, cho nên thời gian tiếp theo bọn họ có thể hành động tự do, chỉ là thể xa.

    4. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 056: MỘNG TƯỞNG

      Phương Thần Nhạc biết Du Tiểu Mặc lần đầu tiên tới đây, cho nên có ý định dẫn quanh vòng. Du Tiểu Mặc cũng từ chối, dù sao năm ngày tiếp theo vẫn phải ở nơi này, vẫn phải làm quen với hoàn cảnh sớm chút hơn.

      Có điều làm ngạc nhiên nhất đó là, Phục Tử Lâm chưa từng xuất , Phương Thần Nhạc thấy Du Tiểu Mặc hướng ánh mắt về phía mình, lập tức hiểu được tìm gì: “Nhị sư huynh của ngươi nghỉ ngơi trong phòng, thích nơi có nhiều người.”

      Du Tiểu Mặc gật gật đầu, nhìn vào tính cách của nhị sư huynh cũng đoán được lý do đại khái.

      “Đại sư huynh, quan hệ của huynh và nhị sư huynh rất tốt sao?” Lúc hai người sóng vai ra ngoài, Du Tiểu Mặc đột nhiên hỏi.

      “Chúng ta từ quen biết, tiểu sư đệ nghĩ quan hệ của chúng ta có tốt ?” Phương Thần Nhạc cười cười hỏi lại.

      Du Tiểu Mặc lúng túng gãi đầu, biết hỏi câu này hơi thừa, nhưng cũng chỉ muốn tìm đề tài để chuyện thôi, tình cờ lại nghĩ tới vị nhị sư huynh lạnh như băng kia.

      Phương Thần Nhạc : “Ngươi đừng chỉ nhìn bộ mặt lạnh như băng của A Lâm, thực ra người ngoài lạnh trong nóng, chỉ là vì vài nguyên nhân, cho nên mới khiến khó lại gần như vậy, chẳng qua nếu quen biết lâu rồi, phát con người thực của toàn hoàn khác xa bên ngoài.”

      Du Tiểu Mặc do dự chút: “Đệ có thể hỏi nguyên nhân là gì ?”

      “Thôi, cũng phải là bí mật trọng đại gì.” Phương Thần Nhạc thở dài: “Thực ra mộng tưởng của A Lâm phải là trở thành đan sư xuất sắc, mơ ước khi còn bé của đó là có thể bay lượn tự do tự tại bầu trời như tu luyện giả, nhưng mà…”

      Đằng sau cần đại sư huynh tiếp Du Tiểu Mặc cũng có thể đoán ra được. Đối với nam nhân có khát vọng như vậy, con đường trở thành đan sư này giống như đưa giấc mộng của tới ngõ cụt.

      Tuy nhiên đan sư cũng rất lợi hại, nhưng bọn họ chỉ biết luyện đan, trừ khi trở thành đan sư cao cấp, nếu tất cả bọn họ đều phải phụ thuộc vào tu luyện giả.

      Phương Thần Nhạc nhìn về phía trước, đột nhiên mỉm cười: “Dù A Lâm có thiên phú trong việc tu luyện, nhưng thực là thiên tài ở phương diện luyện đan, nếu phải thường xuyên xuống núi tìm linh thảo, mà lần hẳn mấy tháng, chỉ sợ sớm vượt qua ta rồi.”

      thể tưởng được nhị sư huynh lại lợi hại như vậy.” Hai mắt Du Tiểu Mặc lóng lánh khen ngợi.

      “Đúng thế, A Lâm thực rất lợi hại, cho nên ngay tới chưởng môn cũng coi trọng , mỗi lần xuống núi đều phái hai người có tu vi cao đến bảo vệ .” Phương Thần Nhạc cười híp mắt gật đầu, trong mắt Phương Thần Nhạc, chỉ cần A Lâm cảm thấy vui vẻ, mặc kệ làm việc gì đều là việc tốt.

      Tuy rằng Phương Thần Nhạc có cách giúp Phục Tử Lâm thực mộng tưởng ấy, nhưng với tư cách bằng hữu thân thiết nhất, Phương Thần Nhạc vĩnh viễn ủng hộ .

      Du Tiểu Mặc nghiêng đầu nhìn khuôn mặt mỉm cười của Phương Thần Nhạc, đột nhiên cảm thấy con người bây giờ mới là con người của đại sư huynh.

      Hai người cứ vừa vừa như vậy, bởi vì trò chuyện rất vui vẻ, đợi lúc bọn họ nhận ra, mới phát mình khỏi tây sương, Tây Sương là chỗ ở được dành cho đệ tử Đô Phong, ngoài này còn có Đông Sương, Nam Sương và Bắc Sương. Đông Sương là nơi nghỉ lại của đệ tử Phi Phong, Nam Sương dành cho đệ tử Thiên Phong, còn Bắc Sương dùng để chiêu đãi khách quý tới từ bên ngoài.

      Lúc Phương Thần Nhạc phát bọn họ tới Đông Sương, cũng cảm thấy hoảng hốt, muốn cùng Du Tiểu Mặc quay về, phía đối diện lại có đám người tới.

      Du Tiểu Mặc nhìn kỹ lát, đột nhiên hận thể chém đứt hai chân của mình.

      Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, đây là lần thứ ba gặp vị đại tiểu thư Thang Vân Kỳ này rồi đó, hơn nữa thời gian chỉ vỏn vẹn có hai tháng, mà đó là do còn thường xuyên đóng cửa ở trong phòng mấy khi ra ngoài, chỉ có mấy lần như vậy mà thôi, xác suất này chỉ có thể gọi là ‘phân vượn’ sắp đặt.

      Chỉ là giờ nhìn lại mới nhớ tới, nếu như cả ba ngọn núi lớn đều phái người tới, như vậy khẳng định có tên Thang Vân Kỳ trong danh sách, mà Tây Sương lại gần Nam Sương như vậy, xác suất chạm mặt còn lớn hơn tưởng tượng của rất nhiều.

      Hiển nhiên Thang Vân Kỳ cũng nhìn thấy , biểu lộ trầm xuống, đột nhiên về phía bọn họ, sau đó đứng trước mặt họ cười lạnh: “Du Tiểu Mặc, ngờ gặp được ngươi ở chỗ này, lá gan ngươi cũng lớn , ta cho ngươi lời khuyên, ở đây phải là Đô Phong, chú ý thái độ của mình, nếu có ngày gặp vận rủi lớn.”

      Nụ cười của Du Tiểu Mặc giật giật, biết vị đại tiểu thư này bỏ qua cho mình mà.

      Lông mày Phương Thần Nhạc hơi nhíu lại, có nghe qua vài lời đồn về Thang Vân Kỳ, ngờ được nàng còn coi ai ra gì như vậy.

      “Thang sư muội, ngươi và Tiểu Mặc sư đệ cũng chưa đụng chạm nhau bao giờ, cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy!”

      Thang Vân Kỳ liếc nhìn Phương Thần Nhạc, cười khẩy: “ đụng chạm? Phương sư huynh muốn giả vờ như hiểu ta cũng chịu, chỉ là ta khuyên ngươi câu, đây là chuyện của ta với , Phương sư huynh tốt nhất đừng nhúng tay vào.”

      Trong mắt Phương Thần Nhạc lên chút vui, muốn lại, đột nhiên bị Du Tiểu Mặc giữ chặt tay.

      “Đại sư huynh, đừng vì ta mà tức giận với nàng.” Du Tiểu Mặc thấy Phương Thần Nhạc nổi giận cũng hiểu mình thể cứ lờ di được, tới đại sư huynh tốt tính của Đô Phong cũng bị Thang Vân Kỳ làm cho tức giận, phải công nhận nàng có tiềm chất tức chết người đền mạng.

      “Tiểu sư đệ…” Phương Thần Nhạc cảm thấy tiểu sư đệ cũng quá dễ tính rồi.

      Chỉ là Phương Thần Nhạc biết, Du Tiểu Mặc im lặng bởi vì cảm thấy mình cần tính toán chi li với loại người này làm gì, bởi vì ngươi càng so đo, đối phương càng hung hăng càn quấy mà thôi.

      Đúng lúc này, ở cổng vòm cách đó xa có mấy người xuất , giống như nhìn thấy đám người tụ tập ở bên này liền tới, người trước đương nhiên là người mà Du Tiểu Mặc vài ngày gặp, Lăng Tiêu.

      Lăng Tiêu đặc biệt thích màu trắng, xiêm y người y vẫn là bộ áo bào trắng vô cùng quý giá, phong độ nhàng, tới chỗ nào đều thành tâm điểm chú ý.

      Thang Vân Kỳ nhìn thấy y, nét cười mỉa mặt lập tức thay đổi thành loại cảm xúc vừa sợ hãi xen lẫn vui mừng, nâng gót sen liền chạy tới trước mặt y, mừng rỡ kêu lớn: “Đại sư huynh, tại sao huynh cũng tới, là tới gặp muội sao?”

      Lăng Tiêu thờ ơ liếc nàng cái, rồi sau đó nhìn về phía Du Tiểu Mặc đứng cách đó ba mét, muốn mở miệng gọi , ánh mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy Du Tiểu Mặc còn nắm tay của Phương Thần Nhạc, bỗng dưng nheo mắt lại.

      Du Tiểu Mặc gần như có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực kia đốt cháy tay mình, làm sợ hãi vội vàng rụt tay lại.

    5. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 057: CẢM ĐỘNG TỚI (; ̄Д ̄)

      Lăng Tiêu để ý tới ánh mắt Thang Vân Kỳ trông mong nhìn mình, thẳng tới trước mặt Du Tiểu Mặc.

      Du Tiểu Mặc thấy y lời nào, chỉ cảm giác Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào và đại sư huynh, trong lòng khỏi chột dạ, vừa cười gượng vừa thận trọng hỏi thăm: “Lăng sư huynh, sao huynh lại ở chỗ này?”

      “Sao, quấy rầy tới ngươi và đại sư huynh của ngươi tương thân tương ái rồi hả?” Lăng Tiêu nhướn mày.

      Du Tiểu Mặc nhìn bộ dạng này của y biết tên này tức giận rồi, chỉ là căn bản hiểu vì sao y lại bực bội, đành phải giải thích: “ có, ngươi hiểu lầm rồi, bởi vì đây là lần đầu tiên ta tới đây, cho nên đại sư huynh mới dẫn ta vòng để làm quen hoàn cảnh thôi mà.”

      “Tiểu sư đệ.” Lăng Tiêu đột nhiên cười vui vẻ, sau đó thân mật khoác vai .

      Du Tiểu Mặc cảm thấy kinh hãi, len lén nhìn cánh tay khoác vai mình, tên này lại muốn làm gì nữa?

      Lăng Tiêu nhìn , dịu dàng hỏi: “Lần sau nếu muốn dạo với ta sớm chút, sư huynh tự mình dẫn ngươi , ngươi muốn đâu cũng được, biết hả?”

      Du Tiểu Mặc lập tức gật đầu như gà mổ thóc, ba chữ cuối cùng của y đều dùng tới giọng điệu uy hiếp, nếu dám lắc đầu đó là tự tìm đường chết.

      Lăng Tiêu gật đầu thỏa mãn, cánh tay khoác lên vai cũng có ý định bỏ ra.

      Lúc này, mọi người bị động tác thân mật của hai người họ dọa cho sợ choáng váng, trong ấn tượng, đại sư huynh Lâm Tiếu chưa bao giờ thân cận với ai như vậy, kể cả sư huynh đệ của y cũng chưa từng được hưởng thụ đại ngộ như vậy, chớ chi là đệ tử của Đô Phong.

      Cứ tưởng lời đồn luôn có chút quá, nhưng bây giờ xem ra, chuyện tận mắt bọn họ nhìn thấy chậm chí còn hơn cả lời đồn nữa đó.

      Những người kinh hãi nhất phải là đệ tử của Thiên Phong, mà là những sư huynh đệ cùng với y, mỗi người bọn họ đều mở miệng lớn tới mức cằm muốn rớt đất rồi, cực kỳ sợ hãi mà nhìn điều diễn ra trước mắt mình.

      “Đại sư huynh, vị sư đệ này chẳng lẽ chính là đệ tử thứ bảy của Khổng sư thúc, Du Tiểu Mặc hả?”

      thanh niên bước ra từ đám người kia, đúng là Chu Bằng sư đệ, người mà Lăng Tiêu gặp lúc quay về phái Thiên Tâm, người này có lòng trung thành mù quáng dành cho Lâm Tiếu.

      Về tin đồn của đại sư huynh và Du Tiểu Mặc, Chu Bằng cũng nghe loáng thoáng, chỉ là lo lắng đối phương cố ý tiếp cận đại sư huynh, cho nên lập tức phái người điều tra Du Tiểu Mặc, sau đó mới phát , Du Tiểu Mặc chỉ là đệ tử ký danh, người này hẳn là thể làm nên sóng to gió lớn gì, cho nên thèm chú ý nữa, cho tới khi có tin về việc Khổng sư thúc thu đồ đệ mới, Chu Bằng mới lại nghe tới tên của Du Tiểu Mặc.

      Vô duyên vô cớ lại được trong tam đại đan sư của phái Thiên Tâm thu làm đồ đệ, Chu Bằng cuối cùng cũng ý thức được, cái người tên Du Tiểu Mặc này hẳn nào là người tầm thường, cho nên tiếp tục chú tới , sau đó lại nghe tới số chuyện về Du Tiểu Mặc.

      Chỉ là tin tức thăm dò được nhiều nhất lại liên quan tới đại sư huynh, lúc này Chu Bằng mới phát thái độ của đại sư huynh đối với Du Tiểu Mặc đơn giản như nghĩ.

      Thấy người lên tiếng là Chu Bằng, Lăng Tiêu nhếch mếp cái: “Khó được lại cùng gặp gỡ ở đây, ta giới thiệu cho các ngươi chút.”

      Hai sư đệ kia khỏi nhìn nhau, đại sư huynh lại có thể giới thiệu người khác cho bọn họ, xem ra đại sư huynh rất xem trọng cái tên Du Tiểu Mặc này.

      Lăng Tiêu ôm Du Tiểu Mặc dẫn tới trước mặt bọn họ, chỉ vào ba người Chu Bằng rồi : “Bọn đều là sư đệ của ta, từ phải qua trái theo thứ tự là Chu Bằng, Tần Sĩ Vũ và La Hạ, ngươi chỉ cần gọi sư huynh là được.”

      “Chu sư huynh, Tần sư huynh, La sư huynh, xin chào.” Du Tiểu Mặc cứng nhắc chào hỏi.

      hân hạnh được gặp ngươi, Du sư đệ!” Ba người kia lần lượt đáp lại, ai lộ ra biểu cảm khinh bỉ.

      Hình ảnh hữu hảo này gần như chọc mù mắt Thang Vân Kỳ, tận mắt thấy đại sư huynh của mình ôm Du Tiểu Mặc vô cùng thân mật, nàng bị cơn ghen ghét làm cho muốn phát diên rồi, tới tận bây giờ nàng vẫn hiểu được, đến cùng Du Tiểu Mặc có cái gì mà lại khiến cho đại sư huynh đối xử với như vậy.

      muốn tự rước lấy nhục, Thang Vân Kỳ quăng ánh mắt hung tàn về phía Du Tiểu Mặc rồi quay người chạy về Nam Sương.

      Du Tiểu Mặc cười tới mức cơ mặt đều cứng đờ, lúc này mới nhớ tới Phương Thần Nhạc bị gạt ở bên chưa giới thiệu cho mọi người.

      Phương Thần Nhạc thân là đại đệ tử của Đô Phong, ba người Chu Bằng sớm nghe qua tên tuổi, năm trước cũng gặp ở giải thi đấu, chỉ có điều với nhau mấy câu mà thôi, dù sao lúc trước bọn họ đều hợp tác với người của Thiên Phong.

      Mấy người chào hỏi vài câu, sau đó Lăng Tiêu ném lại câu ‘Ngày mai đến tìm ngươi’ rồi mang theo ba vị sư đệ của y rời .

      Nhìn bóng lưng bọn họ về phía Nam Sương, Phương Thần Nhạc ngẫm nghĩ lát rồi mới rời ánh mắt về phía Du Tiểu Mặc, thấy lau mồ hôi trán, còn thở phào nhõm, khỏi nhướn mày.

      “Tiểu sư đệ…”

      “Đại sư huynh, tiểu sư đệ.”

      thanh bình thản cắt đứt lời của Phương Thần Nhạc. Hai người quay đầu lại thấy Phục Tử Lâm đứng ở ngoài cửa Nam Sương, tuấn cao lớn, vẻ lạnh lùng quấn quanh thân, phảng phất như khối hàn băng quanh năm thay đổi.

      Phương Thần Nhạc hề nghĩ đây là vô tình, trong lòng biết Phục Tử Lâm tám phần là cố ý tới tìm bọn họ, hơn nữa còn có thể là chuyện quan trọng, nếu theo tính cách của , đời nào tự nhiên lại rời khỏi phòng.

      Vừa vừa chuyện, Phương Thần Nhạc mới biết được ra là Triệu sư bá muốn tìm mình, lúc này mới nhớ ra việc.

      Đại khái là Triệu sư bá muốn thảo luận chút về chuyện thu xếp vào ngày mai, bởi vì đệ tử Võ Hệ nhiều hơn đệ tử Đan Hệ, hơn nữa đệ tử của cả năm mạch Võ Hệ đều dự thi, cho nên trước đó phải bố trí đan sư đồng đều, để tránh tới lúc đó bên thừa bên thiếu làm rối loạn cuộc thi.

      Du Tiểu Mặc vốn tưởng rằng việc này liên quan tới mình, muốn tạm biệt bọn họ, lại nghe được đại sư huynh câu ‘Ngươi cũng cùng ’.

      Võ Hệ có tất cả năm mạch, trong đó Trung Mạch có thực lực mạnh nhất.

      Trung Mạch khác với bốn mạch còn lại, ở đó tụ hội đều là thiên tài trẻ tuổi của võ vệ cùng với những đệ tử có tu vi cao, cũng là nơi tập trung những tinh được chọn lựa từ bốn mạch, Lăng Tiêu chính là ‘đệ tử’ Trung Mạch, cũng là ‘đệ tử’ mạnh nhất Trung Mạch, Chu Bằng và hai người còn lại cũng vậy.

      Chỉ là cách thức thi đấu của Trung Mạch khác biệt với bốn mạch kia, bởi vì thực lực của họ quá cao, cho nên trận đấu của bọn họ cũng được tổ chức riêng.

      Việc Triệu Chân tìm Phương Thần Nhạc có liên quan tới Trung Mạch, đệ tử của Trung Mạch đều là đệ tử hạch tâm của môn phái, mỗi người đều là nhân tài hiếm có, phái Thiên Tâm cũng chuẩn bị toàn tâm toàn tài để bồi dưỡng bọn họ, cho nên địa vị của mấy người này ở tương lai cao hơn đệ tử của bốn mạch khác rất nhiều.

      Có điều bởi vì tất cả đều là đệ tử hạch tâm, cho nên tin tức về họ cũng cho phép người khác tiết lộ ra bên ngoài, vậy nên việc sắp xếp đan sư vào Trung Mạch cần phải làm rất tỉ mỉ.

      Đề nghị của Triệu Chân là để cho hai người Phương Thần Nhạc và Phục Tử Lâm , hai người họ nhập môn lâu, bối cảnh trong sạch, là thí sinh tốt nhất.

      ngờ người đưa ra ý kiến lại là Phương Thần Nhạc, hơn nữa Phương Thần Nhạc còn đề cử cho Du Tiểu Mặc cùng Phục Tử Lâm, việc này vượt quá dự đoán của Triệu Chân, ngay cả Du Tiểu Mặc cũng nghĩ mình nghe nhầm rồi.

      Triệu Chân vốn tưởng Phục Tử Lâm là người phản đối đầu tiên, ngờ vẫn im lặng.

      “Vì sao?”

      “Sư bá, Thần Nhạc thân là đại sư huynh, có nghĩa vụ trông nom những sư huynh đệ khác, nếu như cả ta và nhị sư đệ đều , nếu có việc ngoài ý muốn xảy ra, lúc đó ngài cũng ở bên cạnh bọn họ phải làm gì bây giờ, đương nhiên phải ta tin tưởng tứ sư muội, chỉ là ta sợ mình nàng thể đối phó được.”

      “Thế nhưng mà, thất sư đệ của ngươi chỉ mới nhập môn hai tháng.” Triệu Chân hiểu rằng Phương Thần Nhạc sai, nhưng dù sao vẫn có quá nhiều lý do để băn khoăn.

      Phương Thần Nhạc sớm nghĩ tới vấn dề này: “Sư bá, nếu như ngài lo lắng, có thể bảo thất sư đệ thề.”

      Triệu Chân nhìn vẻ mặt kiên định của Phương Thần Nhạc, rồi lại liếc nhìn khuôn mặt vô cùng kinh ngạc của Du Tiểu Mặc, cuối cùng đành phải thở dài rồi gật đầu: “Được rồi, theo ý ngươi , chỉ là…”

      “Sư bá yên tâm, nếu như có chuyện gì xảy ra, mình ta chịu trách nhiệm.” Phương Thần Nhạc nghe tới câu tiếp theo của Triệu Chân hiểu được, do dự mà ôm toàn bộ trách nhiệm về phía mình.

      Lúc rời khỏi phòng của Triệu Chân, Du Tiểu Mặc rốt cục thể kiềm chế nữa mà hỏi nghi vấn trong lòng mình: “Đại sư huynh, sao huynh lại đề cử đệ?”

      “Quan hệ của ngươi và Lâm Tiếu rất tốt, chỉ là ta thấy hình như ngươi rất sợ y?” Phương Thần Nhạc trả lời, chỉ hỏi ngược lại.

      “Híc, cũng thể vậy…” Du Tiểu Mặc thể giải thích nguyên do chi tiết với Phương Thần Nhạc.

      Mà Phương Thần Nhạc cũng tiếp tục hỏi thêm, chỉ : “Thang sư muội là người có thù tất báo, lần này ngươi đắc tội nàng, nàng nhất định thầm ngáng chân ngươi, ta và Triệu sư bá thể chú ý tới ngươi mọi nơi mọi lúc, nhưng Lâm Tiếu khác, uy vọng của y còn lớn hơn Thang sư muội, chỉ cần ngươi còn trong tầm nhìn của Lâm Tiếu, Thang sư muội dám làm lớn chuyện.”

      “Cho nên đại sư huynh suy nghĩ cho đệ hả?” Du Tiểu Mặc mở to hai mắt nhìn Phương Thần Nhạc.

      Đại sư huynh lại có thể vì mà bỏ lỡ cơ hội được tới Trung Mạch, tấm lòng này, tình cảm này làm cho cảm động hết sức luôn đó.

      “Đương nhiên phải.” Phương Thần Nhạc nhìn thấy vẻ mặt cảm động của Du Tiểu Mặc, cũng đoán được đại khái nghĩ gì, lập tức bật cười, tiểu sư đệ này, rất ngây thơ: “Những điều ta vừa mới với Triệu sư bá đều là , trước khi xuất phát, sư phụ cũng dặn dò ta phải chăm sóc tốt cho các sư đệ, cho nên dù có ngươi, ta cũng đề cử người khác thôi.”

      Du Tiểu Mặc lập tức (; ̄Д ̄), được rồi, ra là do tưởng tượng hơi quá!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :