1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN - Doãn Gia [ Hoàn ]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 038: CHÍNH THỨC BÁI SƯ

      Du Tiểu Mặc theo sau lưng Phương Thần Nhạc, lúc ngang qua sân, nhìn thấy mấy mảnh vườn linh thảo.

      Vốn linh thảo ở dược viên có rất nhiều, nhưng tại Du Tiểu Mặc vẫn phải trợn tròn mắt mà nhìn, bởi vì linh thảo trồng bên trong vườn đều là linh thảo cao cấp.

      Cái gọi là linh thảo cao cấp đó là những loại linh thảo cấp sáu, nhìn thấy ở trong sách cho nên có chút ấn tượng, nhưng bình thường chỉ có đan sư cao cấp mới dùng tới chúng, bởi vì đan sư trung cấp và đan sư cấp thấp đều bị đẳng cấp hạn chế, cho dù có được linh thảo cao cấp họ cũng chẳng thể luyện được thành đan.

      Mấy cây linh thảo cao cấp này cũng chỉ ở trạng thái cây non mà thôi, muốn thành thục còn phải tốn khoảng thời gian rất dài.

      Lúc hai người tiến vào, Phương Thần Nhạc dẫn tới phòng của Khổng Văn, mà thẳng tới hậu viện, vài bước sau Du Tiểu Mặc liền nhìn thấy bóng hình màu xanh.

      Người nọ đưa lưng về phía bọn họ, ngồi xổm bên cạnh mảnh vườn linh thảo, hình như là chăm chút đám linh thảo trong vườn.

      Trong thoáng Du Tiểu Mặc kịp phản ứng, người này chính là Khổng Văn, nhưng ràng lúc nãy thanh của ông ta vọng ra từ trong phòng.

      “Sư phụ, con đưa người tới rồi.” Phương Thần Nhạc cung kính với người trung niên.

      Người này lau tay sau đó xoay người lại rồi : “Thần Nhạc, con giúp vi sư pha bình trà, ta và tiểu sư đệ của con có mấy lời cần tâm .”

      Phương Thần Nhạc vui vẻ đáp ứng, lúc rời còn lén nháy mắt với Du Tiểu Mặc, rồi dùng khẩu hình phát chữ chúc mừng, Du Tiểu Mặc chẳng hiểu gì cả, sao đại sư huynh lại chúc mừng ?

      “Ngươi cũng biết những đây là linh thảo gì phải ?”

      Phương Thần Nhạc rồi, Khổng Văn quay người về phía đám linh thảo kia, câu đầu tiên cũng liên quan tới linh thảo.

      Tuy rằng chỉ đích danh, nhưng Du Tiểu Mặc biết lão hỏi mình, bởi vì nơi này chỉ có mình , Du Tiểu Mặc nhìn linh thảo dưới chân Khổng Văn thăm dò, may mắn làm sao, đều gặp qua mấy loại linh thảo này trong sách, suy nghĩ lát rồi trả lời.

      “Nếu con nhớ lầm, đây hẳn là linh thảo cấp bảy kim cức thảo.”

      Kim cức thảo giống như tên của nó, bất kể là lá cây hay rễ cây đều mang màu vàng kim óng ánh, mỗi khi được ánh mắt trời chiều vào, kim cức thảo phát ra ánh sáng rực rỡ vô cùng chói mắt, bình thường khó có thể nhìn thẳng vào nó bằng mắt thường, nhưng đây cũng là đặc điểm nổi bật nhất của kim cức thảo.

      Cũng may mà dạo này Du Tiểu Mặc đọc sách nhiều.

      Linh thảo cấp bảy được nhắc tới nhiều sách từng đọc, nhưng chúng cũng có miêu tả giản lược, cho nên Du Tiểu Mặc mới có thể liếc lần là nhận ra.

      Theo như hiểu biết của , chỉ có mỗi kim cức thảo mới có vẻ ngoài rực rỡ như vậy thôi.

      Còn nữa, nếu như Khổng Văn là vị đan sư cao cấp, vậy chắc chắn trong vườn của lão cũng chỉ trồng linh thảo cao cấp, ví dụ như mấy khóm linh thảo thấy lúc vào, căn cứ vào hai điều này, liền đoán ra đó là kim cức thảo.

      Khổng Văn gật đầu khá, thỏa mãn: “Đúng vậy, mặc dù mới ngươi nhập môn chưa tới tháng, nhưng nhận biết được kim cức thảo là khá tốt, có thể thấy mấy ngày này ngươi rất cố gắng, vi sư cũng nghe Triệu sư bá rồi, ngươi luyện đan cũng rất chăm chỉ, tuy rằng tư chất hơi kém, nhưng có lòng cầu tiến, cho nên vi sư quyết định, chính thức thu ngươi làm đồ đệ!”

      Du Tiểu Mặc bị cơ hội trời rơi xuống nện cho choáng váng luôn, Khổng Văn muốn thu làm đồ đệ ấy hả?

      Bảo sao lúc nãy đại sư huynh lại chúc mừng , ra là vì nguyên nhân này.

      “Sao, ngươi muốn?” Thấy mãi mà phản ứng gì, Khổng Văn hỏi ngược lại.

      Du Tiểu Mặc thoáng chốc tỉnh táo lại, lắp bắp : “Nguyện ý, đệ tử nguyện ý, sư… sư phụ ở , xin nhận của đệ tử lạy!”

      xong liền quỳ xuống, khấu đầu lạy Khổng Văn cái, đương nhiên, mấy hành động này đều là bắt chước phim ấy mà.

      Khổng Văn cũng ngăn lại, hiển nhiên là nhận lạy của , sau đó mới bảo đứng lên: “Phía dưới vi sư còn có sáu người đệ tử, họ đều là sư huynh của ngươi, người hôm nay dẫn ngươi tới là đại sư huynh Phương Thần Nhạc, chắc là các ngươi biết nhau rồi, về sau dẫn ngươi làm quen với mấy vị sư huynh còn lại.”

      “Dạ, sư phụ!” Du Tiểu Mặc cung kính đáp.

      Sau đó, Khổng Văn lại thêm vài lời nữa, nhưng đều là vài chuyện bình thường cần phải chú ý.

      Từ đầu tới đuôi, Khổng Văn đều hề chắc tới việc của và Lăng Tiêu, giống như gọi tới chỉ vì muốn thu làm đồ đệ mà thôi.

      Lúc gần giờ mùi, là khoảng giờ chiều, Khổng Văn mới để bọn họ , Phương Thần Nhạc dẫn Du Tiểu Mặc tới thẳng phòng ăn, tuy rằng tới hơi muộn, nhưng bình thường đầu bếp đều giữ phần cơm cho Phương Thần Nhạc, bởi vì biết tới trễ, cho nên lần này Phương Thần Nhạc còn dặn dò đầu bếp để thêm phần nữa.

      Sau khi ăn cơm trưa xong, Phương Thần Nhạc mới dẫn gặp mấy vị sư huynh khác.

      Trở thành đồ đệ của Khổng Văn là chuyện rất đáng kiêu ngạo tại Đô Phong.

      Khổng Văn là đan sư cao cấp, có thể là người đứng đầu Đan Hệ, thực lực của lão cũng cao nhất Đô Phong, cho nên mặc dù Đô Phong luôn xếp trong số ba ngọn núi lớn, nhưng vẫn có ít người muốn làm đồ đệ của lão.

      Thế nhưng mà Đô Phong có nhiều đệ tử như vậy, tại sao đồ đệ của Khổng Văn chỉ có sáu người, có thể thấy muốn làm đồ đệ của Khổng Văn hề dễ.

      Nếu như có người sư phụ tốt dạy bảo và chỉ dẫn phương hướng chính xác, như vậy có thể bớt được rất nhiều thời gian tự vào đường vòng.

      Trước kia Du Tiểu Mặc nằm mơ cũng nghĩ tới việc vị đan sư cao cấp nổi danh như Khổng Văn thu mình làm đồ đệ, cho nên chẳng bao giờ ôm hy vọng xa vời. chỉ nghĩ nếu cuối cùng ai thèm thu làm đồ đệ, tự mình đọc sách rồi học theo là được.

      Nào biết hôm nay lại bị tin tức tốt thế này rơi thẳng vào đầu, tuy rằng rất vui vẻ, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn còn hơi nghi hoặc.

      Tại sao Khổng Văn lại thu làm đồ đệ, tin tưởng lí do tuyệt đối phải là bởi vì chăm chỉ, nhất định còn có lí do khác, chỉ là tại nghĩ ra được, đành phải thôi, dù sao xét xét lại được làm đồ đệ của Khổng Văn có lợi nhiều hơn hại.

      Khổng Văn có sáu đồ đệ, trong đó ngũ sư huynh Triệu Đạt Chu và tam sư huynh Ngũ Nghiễn gặp qua.

      Triệu Đạt Chu là người lúc trước gặp đường tới phòng ăn, lúc đó sau lưng đám người, cũng nhờ vị Triệu sư huynh này mà mới biết, ra phải có quan hệ rộng mới được nhận mấy việc để kiếm điểm tích lũy.

      Có điều vị Triệu sư huynh kia cũng có lai lịch, Triệu Đạt Chu là nhi tử của người phụ trách Linh Thảo Đường - Triệu sư bá, tính cách người này hoàn toàn khác cha mình, rất thích khoe khoang, nhưng bản tính xấu, nếu sư phụ Khổng Văn cũng thu Triệu Đạt Chu làm đồ đệ.

      Về phầm tam sư huynh Ngũ Nghiễn, là vào người được đại sư huynh mời tới trông coi bọn họ, lúc luyện đan lần đầu tiên ấy, Ngũ Nghiễn là vị sư huynh khá dễ chịu, tính kiên nhẫn tệ.

      Ngoài ra còn có tứ sư tỷ Nam Cung Doanh, lục sư huynh Mao Tham, bốn người này đại sư huynh đều lần lượt dẫn tới ra mắt họ.

      Nghe sư phụ vừa xuất quan thu người đệ tử, cả bốn người đều kinh ngạc, đặc biệt là Triệu Đạt Chu, nhưng bọn họ cũng biểu ràng, nếu do đại sư huynh tự dẫn tới, vậy khẳng định sư phụ thu làm đồ đệ rồi.

      Lúc Du Tiểu Mặc về được tới cửa phòng, chỉ còn giờ nữa là mặt trời xuống núi rồi.

      Bởi vì cả buổi sáng cùng Lăng Tiêu học tập 《Thiên Hồn Kinh》, buổi chiều lại gặp Khổng Văn, sau đó còn gặp mặt mấy vị sư huynh, tốn khá nhiều thời gian, kết quả cả ngày hôm nay luyện nổi viên linh đan.

      Cứ nghĩ tới việc lúc nào Lăng Tiêu cũng có thể tìm tới để đòi linh đan, sau khi về phòng, Du Tiểu Mặc vội vàng lấy ra lô đỉnh để luyện đan.

      Lần luyện đan này giống với mấy lần trước, bởi vì bắt đầu học 《Thiên Hồn Kinh》.

      Lăng Tiêu có cho biết, bất cứ lúc nào cũng có thể vận dụng 《Thiên Hồn Kinh》, đặc biệt là lúc luyện đan.

      Bởi vì thời điểm luyện đan luôn phải thúc dục sức mạnh linh hồn của bản thân, từ có tới , từ tới có, từ lúc ngừng tiêu hao cho tới lúc khôi phục lại, rồi phối hợp với công pháp của 《Thiên Hồn Kinh》, lúc ấy có thể trùng kích cực hạn của linh hồn ngừng, nhờ vậy kết quả đạt được đột phá, sức mạnh linh hồn cũng tăng lên.

      Bởi vì lúc sáng thí nghiệm mấy lần, cho nên bây giờ Du Tiểu Mặc rất thoải mái mà vận dụng sức mạnh linh hồn và công pháp của 《Thiên Hồn Kinh》 cùng tần suất.

      Chỉ có làm như vậy mới đảm bảo làm ít lời nhiều, vì thế, Du Tiểu Mặc cố ý giảm lại tốc độ luyện đan để chắc chắn phát sinh sai lầm nào.

      Cho tới khi mặt trời xuống núi, mới chỉ luyện được mười viên linh đan nhưng mệt mỏi tới mức trán đầy mồ hôi, mười ngón tay nhấc lên nổi nữa, cũng may có còn nước hồ thần kỳ này, chỉ cần uống nửa bình rồi nghỉ ngơi lát, Du Tiểu Mặc có thể bắt tay vào làm tiếp công việc dang dở.

      Ban đầu Du Tiểu Mặc còn lo lắng lúc Lăng Tiêu tới biết phải ăn với y thế nào, vì vậy phải luyện đan trong sợ hãi hết canh giờ luôn á. Thế mà cho tới đêm, khi rất nhiều người ngủ, vẫn thấy Lăng Tiêu xuất

    2. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 039: BÀI GIẢNG Ở VÂN TƯỚC ĐƯỜNG.

      Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc tới Vân Tước Đường.

      Vân Tước Đường là nơi dành cho mấy vị đan sư cao cấp của Đô Phong giảng dạy, bình thường mỗi tháng mở lần.

      Tháng này tới phiên Khổng Văn giảng bài, sau khi tạm biệt vào hôm qua, đại sư huynh cho biết chuyện này, còn cố ý dặn dò dù có chuyện gì cũng bắt buộc phải tới.

      Ngày hôm qua Khổng Văn mới thu làm đồ đệ, chỉ là nhiều người biết, cho nên Khổng Văn định mượn cơ hội lần này giới thiệu Du Tiểu Mặc cho tất cả mọi người trong Đô Phong, bởi vì đây là buổi giảng dạy của đan sư cao cấp cho nên lúc nào chỗ ngồi cũng chật kín, người tụ tập nơi này cũng nhiều hơn ngày thường.

      Để tới muộn, Du Tiểu Mặc chuẩn bị từ sớm.

      Đây là lần đầu tiên tới Vân Tước Đường, thường ngày thích chạy khắp nơi nghe ngóng tin tức như mấy sư huynh đệ khác, cho nên tới bây giờ cũng biết Đô Phong có nơi gọi là Vân Tước Đường.

      Cuối cùng đợi khi tìm được địa điểm, khắp mọi nơi chật kín, toàn người là người, cả đại sảnh rộng lớn bị màu tóc đen xì xì bao phủ, lúc này chưa tới giờ giảng dạy, mọi người chuyện phiếm, xì xào bàn tán tới lui, giống như cái chợ.

      Du Tiểu Mặc đứng ở cửa ngó vào bên trong, ngay khi muốn tìm đại sư huynh có người đứng lên, vẫy tay với .

      “Tiểu sư đệ, bên này!”

      Người này đúng là Phương Thần Nhạc, đợi vị tiểu sư đệ này từ lúc tới rồi, vừa mới quay đầu lại bắt gặp tiểu sư đệ thò đầu vào, ngó qua ngó lại rồi còn nhăn nhó khổ sở, rất thú vị, biết đây là lần đầu tiên Du Tiểu Mặc tới Vân Tước Đường, chắc chắn hiểu gì, cho nên mới lên tiếng gọi.

      Chỉ là, từ lúc Phương Thần Nhạc lên tiếng, toàn bộ Vân Tước Đường lập tức yên tĩnh.

      Từng dãy đầu màu đen đồng loạt quay lại, nhìn thấy ngay Du Tiểu Mặc đứng ở cửa, ít người nhận ra , thậm chí còn người còn lớn:

      “Ồ, phải người này là người cùng Lâm Tiếu tới phòng ăn hả, tại sao có vẻ thân thiết với Phương sư huynh thế nhỉ?

      Du Tiểu Mặc bị mấy đôi mắt nóng rực soi mói tới mức túng quẫn thôi, vội vàng chạy qua chỗ Phương Thần Nhạc.

      thanh bàn tán xì xào lại vang lên, chỉ có điều lần này lớn hơn rất nhiều, bởi vì Phương Thần Nhạc căn dặn mấy vị sư đệ tạm thời đừng chuyện Du Tiểu Mặc được sư phụ thu làm đồ đệ cho người khác, vậy nên tại vẫn chưa có ai biết chuyện này, nếu có lẽ phản ứng còn dữ dội hơn nữa.

      Phương Thần Nhạc cũng đoán Du Tiểu Mặc tìm được chỗ ngồi, vì thế giữ chỗ cho từ trước.

      Lúc Du Tiểu Mặc chạy qua cũng thấy Phương Thần Nhạc chừa cho chỗ trống, bốn vị sư huynh khác lần lượt ngồi bên cạnh, sắp xếp theo thứ tự của bọn họ. cám ơn với đại sư huynh, sau đó chào mấy vị sư huynh khác rồi mới ngồi xuống.

      Du Tiểu Mặc đột nhiên phát , tuy rằng cố gắng ít xuất trong tầm mắt của người khác, nhưng những người quen biết luôn là lí do khiến trở thành Trung Tâm của chú ý, biết đây chuyện tốt hay xấu nữa.

      phút sau, cuối cùng Khổng Văn cũng tới, lão vẫn mặc bộ thanh sam mộc mạc như trước, tóc cài chiếc trâm bạch ngọc, tuy nổi bật, nhưng người lại có loại khí thế của cao nhân, nếu người bình thường nhìn thấy là muốn cúi đầu ngay. Từ khi Khổng Văn tới, toàn độ Vân Tước Đường đều yên lặng, tĩnh tới mức có thể nghe thấy thanh của cây kim rơi xuống đất.

      Hôm nay, Khổng Văn vào thẳng đề tài như mọi khi, mà giới thiệu người.

      Người này chính là trung tâm của chú ý lúc nãy - Du Tiểu Mặc, vừa nghe thấy trở thành đồ đệ thứ bảy của Khổng Văn, tất cả mọi người liền ồn ào bàn luận.

      “Khổng sư thúc lại thu đồ đệ rồi sao, chuyện này xảy ra khi nào vậy?”

      “Cái người tên là Du Tiểu Mặc này là nghịch thiên, mấy hôm trước còn có chuyện xấu với Lâm Tiếu, giờ mới bẵng vài ngày thành đồ đệ của Khổng sư thúc, là quá khủng khiếp.”

      “Rốt cuộc lai lịch của là gì, tại sao mấy người nổi danh trong phái đều có quan hệ với thế hả?”

      “Ta nghe tư chất của tốt lắm, sao Khổng sư thúc lại có thể thu làm đồ đệ được chứ?”

      “Chẳng lẽ, việc này là nhờ dựa hơi quan hệ?”



      ít người đồng loạt chất vất, kể cả chuyện của và Lâm Tiếu mấy ngày trước cũng bị lôi ra, thậm chí có người còn điều tra tường tận lai lịch của , cuối cùng mới phát ra chuyện tư chất của tốt lắm. Dạo nọ, lúc bái sư ở Đan Đường cũng được Thiên Phong hoặc Phi Phong chọn lựa, mãi sau mới được Khổng sư thúc nhận về Đô Phong. Nhưng chuyện quan trọng là lúc đó Khổng sư thúc cũng thu làm đồ đệ ngay, nếu như tư chất của vô cùng tốt, Khổng sư thúc phải thu làm đồ đệ ngay lập tức chứ. Nhưng lão lại làm vậy, cho nên lúc nghe được tin tức này, đa số đều nghĩ tới lời đồn về quan hệ giữa và Lâm Tiếu rất thân thiết.

      Mặc dù Đan Hệ là phần thể thiếu của phái Thiên Tâm, nhưng Võ Hệ cũng là phần vô cùng quan trọng, phái Thiên Tâm có thể trở thành môn phái thứ nhất như ngày hôm này đều dựa vào Võ Hệ, nếu như tìm vị trí cho Đan Hệ đó chắc chắn là hậu cần.

      Với tư cách người đứng đầu Võ Hệ, trong tương lai, rất có thể Lâm Tiếu trở thành trưởng môn mới của phái Thiên Tâm. Cho nên, nếu như y muốn nhờ vả vài câu vì Du Tiểu Mặc, chừng Khổng sư thúc nể mặt y rồi đồng ý cũng nên.

      “Yên lặng!” Khổng Văn chỉ hờ hững câu, tất cả mọi người lập tức im bặt.

      Cả Vân Tước Đường giờ chỉ còn mấy tiếng hít thở nặng nề, tất nhiên là do kích động hoặc cũng có thể do phẫn nộ với vận may của Du Tiểu Mặc, tóm lại, đủ các loại ánh mắt ghen tị xen lẫn ước ao rơi vào người , nhưng mà đây cũng phải là lần đầu được hưởng “ưu ái” thế này.

      Việc duy nhất Du Tiểu Mặc có thể làm bây giờ là rụt đầu lại, ảo tưởng mình biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Phương Thần Nhạc đứng bên cạnh nhìn thấy động tác rụt đầu như rùa của , khỏi buồn cười, tiểu sư đệ này, lúc nào cũng mang tới cho mình mấy thứ “kinh hỉ”!

      Vốn tưởng rằng Khổng Văn giải thích vài câu về chuyện này, nhưng hình như lão hề nghe thấy tiếng chất vấn của đám đông, lát sau liền bắt đầu giảng về bài học hôm nay, như chưa từng xảy ra chuyện gì.

      Bài học của ngày hôm nay chủ yếu là ít tâm đắc khi luyện đan, bởi vì bản thân Khổng Văn là đan sư cao cấp, mỗi kinh nghiệm đều rất đáng quý, nếu như bỏ lỡ đừng mong nghe lại, bởi vì mỗi nội dung chỉ được giảng giải lần.

      Ban đầu Du Tiểu Mặc lúng túng, nhưng sau lúc, toàn bộ chú ý của bị bài học hấp dẫn.

      Tuy rằng mấy điều mà Khổng Văn đến đều là về cách luyện linh đan trung cấp, lúc này có muốn cũng chẳng hiểu được, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn chăm chú lắng nghe để sớm chuẩn bị cho sau này.

      bài giảng tốn hết canh giờ, vậy mà Du Tiểu Mặc vẫn có cảm giác vẫn chưa thỏa mãn. Cho đến khi Khổng Văn tuyên bố kết thúc, vẫn đắm chìm trong đó, kết quả là Phương Thần Nhạc đành phải gọi tỉnh lại.

      “Tiểu sư đệ, ngươi còn muốn ngồi đây tới bao giờ?”

      “A?” Du Tiểu Mặc tỉnh táo lại liền thấy đại sư huynh cười nhạo , lúc này mới phát , hóa ra lúc này Vân Tước Đường chỉ còn lại hai người bọn họ, lập tức xấu hổ đứng dậy.

      Phương Thần Nhạc tiếp tục trêu chọc nữa, chỉ quan tâm hỏi han Du Tiểu Mặc nghe có hiểu sư phụ giảng , nếu như hiểu, lúc nào cũng có thể hỏi đại sư huynh.

      Du Tiểu Mặc cảm ơn đại sư huynh, sau khi rời khỏi Vân Tước Đường hai người mới chính thức tạm biệt, chỉ là chờ lúc về tới phòng, lại phát người xa lạ đứng ở cửa phòng, hình như đợi , khuôn mặt lạnh lùng, biết là trời sinh vậy hay có nguyên nhân khác, nhìn thấy hai lời hỏi câu.

      “Ngươi là Du Tiểu Mặc?”

    3. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 040: BỐN NGÀY

      Du Tiểu Mặc biết người này là ai, đành phải gật gật đầu.

      Người nọ cũng quanh co: “Lâm Tiếu bảo ta chuyển vài lời cho ngươi, mấy ngày nay huynh ấy phải làm nhiệm vụ, sau khi trở về tìm ngươi, cho nên ngươi cần lo lắng!”

      Du Tiểu Mặc đỏ mặt, nghe xong mấy lời này biết phải phản ứng thế nào nữa, mấy câu trước còn hiểu được, nhưng câu cuối cùng có ý gì vậy, cái gì gọi là cần lo lắng, lo lắng cho tên kia lúc nào, toàn là bịa đặt, nhưng chờ đáp lại, người nọ tiếp.

      “Còn nữa, đại sư huynh ngươi nhớ phải trữ đủ phân lượng của mấy ngày hôm nay, đến lúc về huynh ấy lấy luôn thể, cho nên ngươi đừng lười biếng!”

      Thực ra, câu này mới là trọng điểm chứ gì! Du Tiểu Mặc nén nổi mà đảo mắt khinh thường.

      cần y dặn dò cũng tự biết, huống chi cũng chưa từng lười biếng nhé, còn thêm với việc tại thành đồ đệ của Khổng Văn, nếu để cho sư phụ mất thể diện, quả là đồ đệ tồi.

      “Ta biết rồi, cám ơn ngươi cất công tới.” Oán thầm cũng chỉ oán thầm mà thôi, Du Tiểu Mặc vẫn rất lễ phép mà cảm tạ người ta.

      Người nọ nhìn lúc, gương mặt tuấn tú vẫn lạnh lùng như băng, thay đổi mà : “ cần cảm ơn ta, là vì đại sư huynh nhờ ta tới, ta phải cố ý tới tìm ngươi, còn nữa, tuy rằng ta biết ngươi và đại sư huynh có thỏa thuận gì, nhưng ta hy vọng ngươi hãy tránh xa đại sư huynh chút, lại gần y có lợi với ngươi đâu.”

      Tri đó nha, Du Tiểu Mặc thiếu chút nữa cảm động mà nhào lên bắt tay người kia.

      Tên cặn bã Lăng Tiêu kia, dính dáng tới y há lại chỉ có tốt, quả thực là bị y hô tới quát lui, hề có tự do thân thể.

      Đáng tiếc là Du Tiểu Mặc thể với người thanh niên này điều, Lăng Tiêu phải là đại sư huynh của ngươi nữa rồi, tên kia chỉ là đồ giả mạo mà thôi, cho nên kể cả các ngươi lại gần cũng có lợi đâu, nhưng mà đây là người đầu tiên tốt bụng như vậy, còn khuyên bảo nên tới gần Lăng Tiêu, cũng là người đầu tiên dùng ánh mắt kì quái nhìn .

      Du Tiểu Mặc cảm giác, người này chỉ đơn thuần khuyên bảo thôi, có giống như người khác xem thường hay khinh bỉ .

      Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc cười tươi, chân thành : “Cám ơn lời khuyên của ngươi nha!”

      Người nọ hiển nhiên ngờ tới dùng biểu lộ chân thành như vậy mà lời cảm tạ với mình, trong nháy mắt đờ đẫn.

      Người bình thường nghe được câu này, phải tức giận sao? Nhưng mà cũng có ý định hỏi , chỉ nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc lúc lâu, sau đó mới .

      Người này, có lẽ giống những kẻ trước kia có ý định tiếp cận đại sư huynh!

      Sau khi đóng cửa phòng, Du Tiểu Mặc mới kích động nhảy múa, vừa nghĩ tới việc mấy ngày phải nhìn cái bản mặt của Lăng Tiêu là thấy vui rồi, liên quan theo đó là nhiệt tình cũng tăng cao, vốn lúc nghe Khổng Văn sư phụ giảng bài cảm xúc của cũng tràn trề rồi.

      Lấy lô đỉnh và đám linh thảo còn dư lại hôm trước ra, Du Tiểu Mặc bắt đầu vui sướng mà luyện đan.

      Bởi vì biết Lăng Tiêu phải ra ngoài mấy ngày, cho nên Du Tiểu Mặc quyết định cứ trữ số lượng của hai ngày trước, để tránh việc tên kia trở về phát có linh đan gây với .

      Có lẽ là do tâm trạng vui vẻ, hoặc giả là vì hai ngày này liên tục xảy ra chuyện tốt, tốc độ luyện đan của Du Tiểu Mặc còn nhanh hơn hôm qua, vốn canh giờ chỉ luyện được mười viên linh đan chất lượng hơi tốt, bây giờ có thể luyện ra mười lăm viên cách nhàng.

      Hơn nữa Du Tiểu Mặc còn phát , sức mạnh linh hồn của còn nhiều hơn hôm qua chút, tuy rằng đặc biệt ràng nhưng có thể nhận ra. ra đây là chỗ tốt của công pháp.

      Lúc trước ngừng luyện đan, mỗi ngày luyện được trăm viên linh đan, nhưng tốc độ phát triển của sức mạnh linh hồn gần như bằng , hoặc là có phát triển nhưng ít vô cùng, tới mức nhận ra nổi, vậy mà tại chỉ mới học công pháp được ngày thôi, sức mạnh linh hồn có tiến bộ rệt, khó trách phái Thiên Tâm lại giấu kín quyển công pháp kia như vậy, ra công pháp giúp ích nhiều như thế.

      Có điều Du Tiểu Mặc biết, nếu như 《 Thiên Hồn Kinh 》 chỉ là bản công pháp bình thường, dù có tiến bộ cũng thể nào ràng tới vậy.

      Ví dụ như bản công pháp kia của phái Thiên Tâm, đừng xem họ bảo mật cẩn thận như thế, thực tế đó cũng chỉ là quyển công pháp hạ phẩm mà thôi, dù so thế nào cũng thể so sánh nổi với 《 Thiên Hồn Kinh 》 , nếu như Du Tiểu Mặc có người để cạnh tranh, hiểu tiến bộ của mình lúc này quý giá nhường nào.

      Chỉ là việc tu luyện ngày có tiến bộ ràng như vậy kì thực là do điểm khởi đầu của mỗi bản công pháp cũng khó lắm. Nhưng càng về sau độ khó càng tăng cao, cho nên những bước tiếp theo khả năng tiến triển của Du Tiểu Mặc như vậy nữa rồi.

      Bởi vì sức mạnh linh hồn tăng lên, tốc độ cũng nhanh hơn, cho nên Du Tiểu Mặc dùng hết số linh thảo còn dư lại, tất cả đều dùng vào việc luyện linh đan cho Lăng Tiêu, sau đó mới tới Linh Thảo Đường để nhận thêm ngàn hai trăm cây linh thảo nữa.

      Lúc này, tin tức được Khổng Văn nhận làm đệ tử truyền khắp Đô Phong, thậm chí là cả Đan Hệ.

      Khổng biết có phải do ảo giác của hay , Du Tiểu Mặc cảm thấy ánh mắt Triệu sư bá nhìn có nhiều hơn chút vui vẻ và thân thiết, giống như, giống như là trong vòng đêm thành người nhà vậy, hơn nữa với cầu xin lĩnh nhiều linh thảo như vậy cũng hề do dự mà đồng ý.

      nguyên nhân cũng hiểu, đó là bởi vì quan hệ của và con trai của Triệu sư bá bây giờ thành huynh đệ có cùng sư phụ, tương đương với việc cùng ngồi cái thuyền, thái độ có thay đổi cũng đều là việc nằm trong dự liệu, nhưng người thay đổ thái độ với chỉ có mình Triệu sư bá.

      Còn có mấy sư huynh đệ khác, nếu như đường vô tình gặp ai đó, những người kia đều tươi cười chào hỏi , giống như việc bị xa lánh ngày hôm qua chỉ là ảo giác mà thôi.

      Quả nhiên, tình hình lúc này giống như nước lên thuyền cũng lên vậy, chỉ cần ngươi có chút địa vị người khác đối với ngươi vô cùng hữu hảo, là nhân loại vạn ác!

      May mắn Du Tiểu Mặc chưa bao giờ để ý mấy chuyện này, nếu phiền muộn tới héo mòn mất.

      ràng là sư huynh đệ cùng nhà, chuyên tâm mà luyện đan cho giỏi bằng Thiên Phong và Phi Phong thôi, lại còn lục đục nội bộ nữa.

      đường về còn gặp mấy sư huynh đệ khác muốn bắt chuyện với , nhưng Du Tiểu Mặc giả vờ như thấy gì, vội vàng ôm bó linh thảo to tướng chạy về phòng, lại bắt đầu quá trình luyện đan buồn tẻ, trong lúc này cũng có ai tới quấy rầy , kể cả người vốn định tìm như Phương Thần Nhạc, sau khi nghe Triệu sư bá lĩnh nhiều linh thảo như vậy liền bật cười bỏ .

      tiểu sư đệ chăm chỉ như vậy, xem ra lần này sư phụ nhìn lầm người.

      Sau bốn ngày, Du Tiểu Mặc rốt cục cũng treo hai cái quầng thâm như gấu trúc ra khỏi phòng.

      lâu thấy mặt trời, ầy, quá chói mắt, bốn ngày trước cảm xúc của bất ngờ dâng cao, kết quả là ru rú trong phòng rời bước.

      Nhưng mà cũng may là có thu hoạch, bởi vì luyện ra được đống linh đan, đặc biệt trong đó có loại linh đan gọi là tích cốc đan, tên như ý nghĩa, đó là nếu ăn loại linh đan cần lo lắng đói khát, nhưng chỉ có tác dụng trong khoảng thời gian ngắn mà thôi, ví dụ như loại tích cốc đan vừa luyện, tối đa chỉ có thể tích cốc được mười ngày.

      Tích cốc đan là loại linh đan cấp , cho nên thời gian tích cốc cũng cao. Loại linh đan này có nguy hiểm, nhưng nếu chất lượng linh đan càng cao, thời gian tích cốc càng dài.

      Vì thế, Du Tiểu Mặc ngừng rèn luyện linh thảo, cuối cùng cũng luyện ra được viên tích cốc đan tốt nhất, chỉ cần dùng viên, có thể tích cốc được nửa tháng, nếu xét trong đám linh đan hạ phẩm, loại này được coi như tốt nhất, phải biết rằng bình thường tích cốc đan hạ phẩm chỉ có thể tích cốc được năm ngày mà thôi, nếu muốn thời gian dài hơn, chỉ có thể lựa chọn linh đan trung phẩm hoặc thượng phẩm.

      Nghe viên linh đan trung phẩm tốt nhất có thể tích cốc nửa năm, còn viên linh đan thượng phẩm tốt nhất có thể tích cốc tới mười năm, chỉ là biết mấy lời này là hay giả.

      Tuy như vậy, nhưng Du Tiểu Mặc chỉ luyện có hai mươi viên tích cốc đan.

      Đầu tiên người địa cầu, có thói quen ngày ăn ba bữa, nếu như ăn thời gian dài cảm thấy rất thiếu cách kì lạ.

      Thứ hai là cũng cần nhiều tích cốc đan tới vậy, dù sao cần bế quan thường xuyên, cho nên tính tính lại cũng chỉ luyện ra hai mươi viên.

      Ngoài ra, còn luyện đống các loại linh đan khác, sau khi để riêng đám linh đan phải nộp cho Lăng Tiêu và Linh Thảo Đường, chính cũng có hơn trăm viên, cho nên Du Tiểu Mặc quyết định lại xuống núi lần nữa, lần này phải dùng linh đan để đổi liền, sau đó mua thêm ít hạt giống linh thảo nữa, đặc biệt là hạt giống linh thảo cấp , nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, khoảng thời gian tiếp theo cần dùng rất nhiều hạt giống linh thảo.

      “Tiểu sư đệ, bế quan bốn ngày, ngươi rốt cục cũng chịu ra khỏi phòng rồi hả?”

      “Đại sư huynh.” Du Tiểu Mặc đưa linh đan cho Triệu sư bá, sau đó tới trước mặt Phương Thần Nhạc.

      “Bế quan bốn ngày, có vẻ như tình trạng của ngươi càng ngày càng tốt.” Phương Thần Nhạc nhìn thấy làn da hồng hào của , nhìn sao cũng thấy tỉnh táo mười phần, căn bản hề giống người bế quan bốn ngày, khỏi ngạc nhiên, Phương Thần Nhạc đâu có biết, bốn ngày này, Du Tiểu Mặc uống ít nước hồ.

      cũng thể cho Phương Thần Nhạc biết điều đó, chỉ có thể gãi gãi đầu cười ngốc.

      Đúng lúc này, thanh nhàn nhạt còn lộ ra chút lãnh ý vang lên từ phía sau .

      “Du Tiểu Mặc, xem ra lúc ta ở đây, ngươi sống rất thoải mái ha!”

    4. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 041: GHEN

      Vừa nghe thấy giọng này, Du Tiểu Mặc đoán ra là ai rồi, lúc quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia.

      Rời bốn ngày, cuối cùng y cũng trở về, hơn nữa nhìn dáng vẻ của y tựa hồ là vừa về tới chạy tới chỗ , phải chỉ có hơn trăm viên linh đan sao, là vội vã.

      Du Tiểu Mặc có phát trong giọng của Lăng Tiêu còn mang theo vài phần vui, tới trước mặt y, rất tự nhiên chào hỏi: “Lăng sư huynh, ngươi rốt cục cũng về rồi, lần trước có người đến báo cho ta biết ngươi phải làm nhiệm vụ, người kia chắc là sư đệ của ngươi hả?”

      đến đây, tìm trong túi rồi lấy ra hai chiếc bình , muốn đưa cho y, Phương Thần Nhạc tới.

      “Ngươi là Lâm Tiếu sư huynh của Võ Hệ phải , xin chào, ta là Phương Thần Nhạc, rất hân hạnh được gặp ngươi.”

      Lăng Tiêu nhàn nhạt nheo mắt nhìn Phương Thần Nhạc, trong ánh nhìn soi mói của y, Phương Thần Nhạc chỉ ung dung mỉm cười, đương nhiên, đây chỉ là tình huống bình thường, nếu như Lăng Tiêu phóng ra uy áp kể cả có thêm trăm Phương Thần Nhạc nữa cũng chưa đủ cho y liếc mắt nhìn.

      Du Tiểu Mặc lúc này mới nhớ ra, còn chưa giới thiệu hai người với nhau: “Lăng sư huynh, vị này chính là đại sư huynh của ta, Phương Thần Nhạc.”

      Lăng Tiêu nhíu mày, vẻ nghiêm túc lập tức biến mất thay vào đó là nụ cười như gió mùa xuân: “Xin chào, sớm nghe Tiểu Mặc sư đệ nhắc tới ngươi, hôm nay mới có dịp gặp mặt, quả nhiên hổ là đại đệ tử của Đô Phong, nghe ngươi tuổi còn trẻ cũng thành đan sư cấp bốn, bội phục!”

      “Đâu có, Lâm sư huynh quá khen rồi, đệ nhất thiên tài của Võ Hệ, tại hại mới là người phải bội phục ngài.” Phương Thần Nhạc cười cười gật đầu.

      Tuy rằng Phương Thần Nhạc cảm thấy Lâm Tiếu ở trước mặt hoàn toàn giống trong truyền thuyết, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên chính thức gặp mặt, cho dù có nghi hoặc cũng thể thẳng mặt được.

      Du Tiểu Mặc sớm quen với bộ mặt dối trá, trở mặt hay gì gì đó của Lăng Tiêu rồi, cả đám tật xấu đó đều là sở trưởng của y, chỉ là ngờ tới chuyện hai người này mới gặp nhau lần đầu bắt đầu tâng bốc nhau rồi, ngươi khen ta câu, ta ca ngợi ngươi câu, ai cũng cam lòng lùi bước!

      Cuối cùng, Phương Thần Nhạc là người ngừng chủ đề này lại, dùng lý do có việc bận rời trước.

      Phương Thần Nhạc vừa , Lăng Tiêu lạnh lùng liếc , ‘Hừ’ tiếng rồi xoay người bỏ .

      Du Tiểu Mặc tự nhiên bị hừ mà chả hiểu làm sao, vội vàng đuổi theo, chờ tới lúc đuổi kịp, hai người đứng ở phòng của , Lăng Tiêu đẩy thẳng cửa phòng rồi vào, mặt lạnh băng ngồi ghế lời.

      Du Tiểu Mặc y giở trò gì nữa, đóng cửa lại rồi mới qua.

      “Lăng sư huynh, có phải nhiệm vụ của ngươi thuận lợi ?” Du Tiểu Mặc cẩn thận hỏi han, xong còn len lén liếc nhìn sắc mặt của y, là vừa đen lại vừa thối, biết kẻ nào có mắt lại chọc giận y như vậy, phải biết tên này xấu xa vô cùng, nếu như y muốn trả thù, quả thực khiến cho đối phương sống bằng chết.

      Vì vậy, Du Tiểu Mặc tự động tưởng tượng tới thập đại cực hình của Mãn Thanh, đương nhiên, hề biết cái tên có mắt kia là chính .

      “Ta tự thân xuất mã, ngươi cảm thấy có chuyện gì ta làm được hả?” Lăng Tiêu thấy tới chuyện nhiệm vụ, bực bội tới bật cười.

      “Nếu phải do nhiệm vụ, vậy ngươi bực mình cái gì chứ?” Du Tiểu Mặc tò mò hỏi.

      Lăng Tiêu thấy còn chưa đoán ra được, sắc mặt càng u, định mở miệng, Du Tiểu Mặc đột nhiên kêu lên.

      “A, ta biết rồi.” xong mấy câu này, lập tức nhét vào tay y hai chiếc lọ, “Lăng sư huynh, mấy chuyện sư đệ ngươi ta đều nhớ kỹ mà, chỗ linh đan này là số lượng của năm ngày, ta đều luyện xong rồi, ngươi muốn xem thử ?”

      “Du Tiểu Mặc!” Lăng Tiêu đột nhiên rít lên.

      “Có!” Du Tiểu Mặc bị giật mình, vô ý thức mà giơ tay lên chào, giống như hành lễ với cấp vậy.

      Lăng Tiêu nhìn đột nhiên làm hành động kỳ quái, thiếu chút nữa hết giận, nhưng cứ nghĩ tới cái cảnh vừa thấy ở Linh Thảo Đường kia, máu nóng lại dâng lên, dù mặt vẫn còn thối, nhưng biểu ràng như hồi nãy nữa, chỉ khẽ cười: “Ngươi cùng cái tên Phương Thần Nhạc kia hình như quan hệ tốt lắm hả, còn cười đần độn với , ngươi còn ngại đầu óc ngươi chưa đủ ngốc hay sao?”

      Chủ đề xoay chuyển quá nhanh chóng, Du Tiểu Mặc thiếu chút nữa theo kịp.

      Nghe được y nhắc tới đại sư huynh, cũng thấy gì lạ, chỉ : “À, ngươi tới đại sư huynh sao, ta với huynh ấy bây giờ là quan hệ sư huynh đệ, cho nên cũng thân hơn trước chút, bốn ngày trước, là ngày ngươi đó, Khổng Văn sư phụ gọi ta tới rồi thu ta làm đồ đệ, đại sư huynh cũng là đại đệ tử của sư phụ, cho nên bây giờ coi như chúng ta là sư huynh đệ cùng mạch rồi.”

      Chỉ là việc cười với đại sư huynh có liên quan gì tới đầu óc của vậy, còn nữa, đâu có ngốc!

      Khổng Văn?

      Lăng Tiêu suy nghĩ chút biết Khổng Văn là ai, người phụ trách cao nhất của Đô Phong.

      Lại tiếp, Phương Thần Nhạc đúng là đại đệ tử của Khổng Văn, điểm ấy trong trí nhớ của Lâm Tiếu cũng có.

      Vốn Lâm Tiếu và Phương Thần Nhạc cũng liên quan tới nhau, cho dù biết nhau cũng lạ, nhưng Lâm Tiếu là người có dã tâm, cho nên từ rất lâu cho người nghe ngóng về đệ tử kiệt xuất nhất của ba ngọn núi lớn, đối với tình huống của họ mặc dù thể như lòng bàn tay, nhưng cũng có hiểu biết.

      Có điều…

      “Kể cả các ngươi là sư huynh đệ, cũng cần thận thiết như thế, tư chất của ngươi vốn kém, Khổng Văn có khả năng vô duyên vô cớ lại nhận người làm đồ đệ.”

      “Ừa.” Du Tiểu Mặc ủ rũ đáp lại, cho dù tư chất của tốt, cũng cần phải nhắc mãi vậy chứ!

      “Tiếng như vậy, hôm nay ăn cơm hả?”

      “Đúng rồi.” xong còn sờ bụng, vài ngày ăn cơm, quen chút nào.

      “…”

    5. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 042: AN ỦI

      Sau khi Lăng Tiêu rời , Du Tiểu Mặc mới nhớ vẫn còn việc cần làm.

      dự định phải tới Linh Thảo Đường, ngoài việc giao linh đan cho Triệu sư bá, còn phải với Ngũ Nghiễn sư huynh về việc xuống núi.

      Mỗi người đệ tử có cơ hội xuống núi hai lần mỗi tháng, tháng này Du Tiểu Mặc vẫn còn lần xuống núi, cho nên chuẩn bị tận dụng nốt mấy ngày cuối tháng, nếu qua vài ngày nữa là tới tháng sau rồi, tới lúc đó thiếu mất lần.

      Bởi vì là sư huynh đệ cùng mạch, Ngũ Nghiễn sư huynh cũng do dự mà ngay lập tức cho phép.

      Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc đem chuyện này với Lăng Tiêu.

      Tên này nghe được muốn xuống núi, cũng hỏi mục đích, chỉ cười híp mắt: “ trùng hợp, ta cũng phải xuống núi, ngày mai chúng ta cùng nhau là được.”

      Du Tiểu Mặc thực hối hặn vì kể chuyện này cho y, “Hôm qua ngươi vừa mới về mà, sao lại xuống núi nữa?”

      “Đó là nhiệm vụ của phái Thiên Tâm, còn ở bên Võ Hệ mỗi tháng đều có đệ tử muốn ra ngoài lịch luyện*, vì làm sư huynh đúng nghĩa, ta phải trông nom bọn chút, miễn cho ra ngoài được vài ngày chết ngáp, nếu phải muốn làm phái Thiên Tâm hoài nghi, ta cũng mặc kệ, có điều… nghe giọng điệu của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn cùng với ta, ha?”

      Lăng Tiêu do dự về chuyện nhiệm vụ cho Du Tiểu Mặc, dù sao cũng phải chuyện gì bí mật, nhưng sau khi xong câu cuối cùng, giọng của càng trở nên nguy hiểm.

      Du Tiểu Mặc vội vàng xua tay: “ có, nào có chuyện đó, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.”

      “Lại tiếp, đệ tử Đan Hệ của các ngươi, trong tương lai hình như cũng cần phải rèn luyện.” Đổi đề tài, Lăng Tiêu đột nhiên tới chuyện của Đan Hệ.

      “A, à, ta mới nhập môn chưa tới tháng, chuyện lịch luyện chắc còn lâu lắm, chưa kể năm tháng sau ta phải làm bài kiểm tra nhập môn, việc này khá phiền toái, nghe phải luyện ra được viên linh đan cấp hai mới có thể qua bài kiểm tra, nếu bị đá ra khỏi phái Thiên Tâm.”

      Nghe tới Lăng Tiêu nhắc tới chuyện lịch luyện, Du Tiểu Mặc chợt nhớ ra bài kiểm tra vào nửa năm sau.

      tại chỉ có thể luyện hai mươi mấy loại linh đan cấp , cũng chưa từng thử luyện linh đan cấp hai, cho nên trong lòng có chút thấp thỏm, chỉ là vẫn còn năm tháng nữa, cho nên cũng vội lắm, chỉ là thỉnh thoảng nghĩ tới việc mình giờ là đồ đệ của Khổng Văn, nếu nửa năm sau làm nổi bài kiểm tra, chẳng phải khiến cho sư phụ và các sư huynh khác bị người ta cười nhạo?

      Nghe thấy mấy thời tự tin như vậy, Lăng Tiêu cười đến là dịu dàng: “Tiểu sư đệ, ngươi quá coi thường bản thân rồi.”

      Du Tiểu Mặc sững sờ, mấy lời này có ý gì, “Là sao?”

      Lăng Tiêu bắt chéo chân, động tác này còn thêm vài phần ưu nhã, hề cố làm ra vẻ, dường như đây là khí chất bẩm sinh của y, cho dù nhìn từ góc độ nào, đều làm cho người ta cảm thấy đó là bản tính của y, tiếp theo y liền rót cho mình chén trà xanh, bởi vì mới pha cách đây lâu, cho nên vẫn còn ấm, nhấp ngụm rồi mới mở miệng.

      “ 《 Thiên Hồn Kinh 》 là quyển công pháp thượng phẩm, nó mang lại cho ngươi nhiều lợi ích hơn bất cứ quyển công pháp hạ phẩm nào, nếu ngươi có thể siêng năng tu luyện, cần tới thời gian nửa năm ngươi có thể trở thành gã đan sư cấp hai.” Thậm chí còn mạnh hơn đan sư ngang cấp nhiều, đương nhiên, những lời này ra.

      sao?” Cả khuôn mặt Du Tiểu Mặc đều sáng bừng, đặc biệt là đôi mắt kia, giống như hai viên bảo thạch, lấp lánh rực rỡ.

      Lăng Tiêu liếc thấy biểu lộ vui sướng của , lập tức bình tĩnh mà nhìn ra chỗ khác: “Loại chuyện này ta cần phải lừa ngươi.”

      Mặc kệ Lăng Tiêu có phải an ủi hay , Du Tiểu Mặc thừa nhận tâm trạng của bây giờ rất phấn khích, áp lực cũng bớt khá nhiều.

      Được rồi, tuy nhiên Lăng Tiêu đôi khi vô cùng xấu xa, mỗi lần đều đả kích hoặc miệt thị , cũng toàn lờ ý kiến , nhưng kỳ tên này đối xử với cũng rất tốt, giống như lần trước, lúc biết cần bản công pháp, ngày hôm sau liền tìm cho , Du Tiểu Mặc tuy ra, nhưng thực cảm động vô cùng, tuy rằng có thể y làm vậy chỉ vì linh đan.

      Sáng sớm hôm sau, Lăng Tiêu tới tìm .

      Chỉ là sau lưng vậy mà theo hai người Du Tiểu Mặc vô cùng quen thuộc nhưng chỉ muốn tránh càng xa càng tốt.

      *Lịch luyện: từ này được ghép bởi hai từ du lịch và rèn luyện, có thể hiểu là ra ngoài để va chạm với xã hội tiện thể rèn luyện bản thân.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :