CHƯƠNG 036: BẢN THẢO
Du Tiểu Mặc định đợi sáng hôm sau mới tới Tàng Thư Các, nhưng sau những chuyện xảy ra ngày hôm nay, quyết định tranh thủ càng sớm càng tốt.
tại bầu trời tối đen, rất ít đệ tử bước ra khỏi phòng ngoại trừ mấy người trong đội tuần tra, cho nên Du Tiểu Mặc cả quãng đường đều chạm mặt ai.
Đáng tiếc là tìm được thứ mình muốn ở Tàng Thư Các, khoảng thời gian trăm tỷ năm trước quá xa xưa rồi, ai nhớ nổi, càng có khả năng tìm thấy trong sách vở, cuối cùng đành phải mượn vài quyển linh thảo đồ giám về xem.
Buổi tối, Du Tiểu Mặc lại lấy quyển 《Thiên Hồn Kinh》 kia ra xem xét. Tiếc là có manh mối gì hết, trong thời gian trăm tỷ năm ấy, biết bộ văn tự trải qua bao nhiêu lần biến hóa, về cơ bản chẳng còn điểm gì tương tự nữa.
Du Tiểu Mặc đành phải đem sách đặt về gian, hôm nay luyện đan nữa, mà là ngủ giấc ngon, mãi cho tới khi mặt trời mọc, ánh nắng len lỏi từ ngoài cửa sổ vào, mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngờ tới thấy ngay khuôn mặt phóng đại làm cho giật mình.
‘Cốp’ tiếng, cái trán Du Tiểu Mặc đụng phải mặt đối phương…
Chẳng biết mặt Lăng Tiêu có phải làm từ sắt hay nữa, chỉ cú va chạm như vậy cũng để lại đầu cục u bự, cục u vô cùng tươi mới kia vui vẻ nhú lên đây này.
“Hức…” Du Tiểu Mặc ôm lấy trán khóc lóc thảm thiết.
Mà kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này cười vui sướng đến quên cả hình tượng, ánh mặt trời sáng sớm chiều vào người y, thậm chí còn khiến y có thêm chút hào quang tươi sáng, là người nam nhân chói mắt, nếu như tính cách xấu xa như vậy.
“Tiểu sư đệ, có đau ?” Lăng Tiêu ngồi bên giường, vừa cười ha ha vừa hỏi.
Du Tiểu Mặc ra lời, lại lần nữa cảm nhận được xấu xa của Lăng Tiêu, trán sưng to như thế này rồi, sao có thể đau được, suýt nữa nước mắt cũng rơi rồi nè!
Thế nhưng mà thể hiểu nổi, ràng là trán đập vào mặt Lăng Tiêu, vì sao tên này lại bị làm sao, còn đau tới mức sưng cục u to tướng, là có thiên lý mà!
“Sao mặt của ngươi lại cứng thế hả?” Đợi tới lúc trán bớt đau, Du Tiểu Mặc mới đánh liều hỏi.
Lăng Tiêu lấn tới trước mặt , môi còn mang nụ cười vui vẻ như gió mùa xuân, “Ngươi chỉ là kẻ phàm nhân nho , làm sao có thể so bì với ta, cho dù thể xác này cũng chỉ là do ta huyễn hóa mà thành, nhưng bất luận miếng thịt nào người ta cũng cứng hơn cái trán của ngươi rất nhiều.”
“Bất kể miếng thịt nào?” Thế này là quá mức rồi nha!
Du Tiểu Mặc xạm mặt, nhưng có quyền hoài nghi lời y , với hiểu biết của , Du Tiểu Mặc cảm thấy Lăng Tiêu càng ngày càng thể đoán được.
có loại cảm giác mấy lời cợt nhả của Lăng Tiêu chỉ là để chọc ghẹo mình thôi, nhưng thế nào, chính cũng nữa.
“Lăng sư huynh, sao hôm nay ngươi tới sớm thế?”
Du Tiểu Mặc vội vàng qua chuyện khác, muốn tiếp tục đề tài này nữa, càng người thiệt thòi chỉ là thôi.
“Hôm qua ta với ngươi rồi còn gì, ta lựa thời gian tới tìm ngươi.” Lăng Tiêu vừa vừa đứng dậy ngồi xuống bên cạnh bàn, tư thế rất tùy ý, thêm vài phần tiêu sái, vậy còn có vẻ ưu nhã.
Có điều theo Du Tiểu Mặc nhận xét, đây là phong cách riêng của y.
“Bây giờ quá sớm à nha!” Du Tiểu Mặc thầm oán trách.
Vì để Lăng Tiêu đợi lâu, Du Tiểu Mặc chỉ tốn thời gian tới nửa chén trà rửa mặt xong, kết quả chờ về phòng, liền thấy bàn bày bộ đồ uống trà biết lấy ở đâu ra, còn Lăng Tiêu ưu nhã mà thưởng thức trà.
Suýt nữa Du Tiểu Mặc phun ra, tên mặt người dạ thú này mà cũng biết phẩm trà cơ á, là ngờ đó nha.
Thấy cuối cùng cũng quay lại, tay Lăng Tiêu vốn có vật gì đột nhiên ở đâu xuất quyển sách.
bìa sách viết ba chữ mà Du Tiểu Mặc quen thuộc vô cùng, chính là bản phiên dịch của 《Thiên Hồn Kinh》, vừa nhìn thấy nó, Du Tiểu Mặc lập tức hớn hở nhào tới, nhưng mà lại vồ hụt rồi.
Lăng Tiêu nhìn Du Tiểu Mặc mém ngã sấp, khóe miệng nhếch lên cười đểu giả: “Đừng vội thế, đầu tiên chúng ta phải bàn số điều kiện , bản phiên dịch của bản đại gia, toàn bộ đại lục Long Tường cũng chỉ có đúng cuốn này thôi, ngươi nghĩ chỉ dùng mấy viên linh đan có thể đuổi ta hả?”
CHƯƠNG 037: GẶP MẶT
Vì vậy, sau loạt hiệp ước bất bình đẳng, cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng như nguyện mà cầm được quyển sách kia.
Ôm lấy quyền sách đầy xúc động, Du Tiểu Mặc lật trang đầu lên, kết quả sau khi nhìn tới nội dung bên trong trang sách, biểu lộ hớn hở của lập tức tan vỡ.
Nhìn mấy hàng chữ như nòng nọc uốn éo trang giấy, cái loại chữ viết như thần này làm Du Tiểu Mặc muốn gào thét, cái thứ này thứ này… rốt cuộc đây là cái thứ gì vậy? Trong nội tâm Du Tiểu Mặc giờ như biển cả dậy sóng dữ dội, tức giận gầm thét.
sai rồi, nên hiểu chính xác lời tên kia, đúng là tìm toàn bộ đại lục Long Tường, người có thể viết ra cái loại bản thảo thế này, đoán chừng chỉ có mình y mà thôi.
giờ Lăng Tiêu rất vui vẻ, nhìn thấy vẻ mặt sượng ngắt của Du Tiểu Mặc còn tốt bụng hỏi thăm: “Tiểu sư đệ, làm sao thế?”
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, dùng hết sức để bình tĩnh lại: “Lăng sư huynh, cái thứ này… ta đọc hiểu.”
Lăng Tiêu nheo mắt lại, ánh mắt y liếc qua liếc lại khuôn mặt và tập bản thảo tay, cuối cùng nhìn thẳng vào mặt , đột nhiên giật bản thảo về, hừ tiếng: “ rất lâu rồi ta viết chữ, hơn nữa, chữ ta biết giống chữ ngươi biết, ngươi còn muốn ta chăm chút ngươi từng li từng tí ha, vậy, đọc hiểu phải , thế đừng đọc nữa, ta tự phiên dịch từng câu từng chữ cho ngươi nghe.”
Du Tiểu Mặc rùng mình cái, lại cảm thấy mình sai lầm rồi.
Lăng Tiêu muốn đích thân phiên dịch cho nghe, vậy phải là mấy ngày tiếp theo bọn họ ở chung sớm chiều sao?
Có điều qua buổi sáng, Du Tiểu Mặc nếm được ngon ngọt rồi.
Đúng là nhờ Lăng Tiêu phiên dịch tốt hơn tự đọc hiểu nhiều lắm, tối thiểu nhất là gặp chỗ nào hiểu, y giải thích rất cặn kẽ, tuy rằng thỉnh thoảng được tặng kèm vài câu dễ nghe, nhưng tóm lại vẫn có thu hoạch .
《Thiên Hồn Kinh》 là bản công pháp thượng phẩm và cũng là bản công pháp tốt nhất đại lục Long Tường, nếu đan sư cao cấp Khâu Nhiễm cũng treo giải thưởng lớn như vậy chỉ để tìm lại nó, vậy mới thấy 《Thiên Hồn Kinh》 quý giá tới mức nào.
Công pháp tổng cộng chia thành sáu tầng, ba tầng trước khá dễ nhưng tới ba tầng sau lại rất khó luyện.
Tuy chỉ có sáu tầng, nếu so với những công pháp khác khá ít, nhưng mỗi khi đột phá được tầng, chỗ có lợi tuyệt đối thể dùng mấy chữ có thể biểu đạt được.
Đan sư cao cấp Khâu Nhiễm có thể đạt được thành tựu ngày hôm nay là nhờ vào thiên phú rất cao, nhưng nếu có quyển 《Thiên Hồn Kinh》 này, Khâu Nhiễm muốn được như tại, tuyệt đối phải tốn mấy trăm năm, thậm chí cả ngàn năm về sau mới thành công.
Nội dung bên trong 《Thiên Hồn Kinh》 nhiều, tuy là quyển sách, thực ra cũng chỉ có vỏn vẹn mười trang mà thôi.
Chỉ là mười trang này dù được phiên dịch nhưng nội dung vẫn tối nghĩa khó hiểu, Du Tiểu Mặc còn là người đại sống ở thế kỷ 21, sớm quen thuộc với văn tự giản thể rồi. Nếu như có Lăng Tiêu giải thích cho nghe, căn bản hiểu nổi câu nào, cái loại thiếu hụt ‘bẩm sinh’ này, bị Lăng Tiêu khinh bỉ nhiều lần.
Vì vậy, buổi sáng của hai người trôi qua trong tình trạng thầy giáo và học sinh như vậy đấy, Du Tiểu Mặc còn nghĩ Lăng Tiêu lại tới phòng ăn của Đô Phong, còn chuẩn bị thấy chết sờn, kết quả tên này chỉ bỏ lại câu ngày mai tới rồi biến mất.
là biến mất, hơn nữa còn biến mất ngay trước mặt .
Du Tiểu Mặc vẫn còn mải kinh ngạc, giây sau biết nguyên nhân rồi, bởi vì tiếng gõ cửa vang lên, sau đó tiếng của đại sư huynh Phương Thần Nhạc truyền vào từ bên ngoài.
“Tiểu Mặc sư đệ, đệ ở đâu?”
Du Tiểu Mặc vội vàng lên tiếng, sau đó đem sách cất , lúc này mới ra mở cửa.
Phương Thần Nhạc đứng ở cửa, cũng có ý định vào phòng, nhìn thấy liền mỉm cười nhã nhặn: “Tiểu sư đệ, sư phụ mời ta tới gọi ngươi qua đó.”
“Vì sao… muốn gặp đệ?” Du Tiểu Mặc sửng sốt lúc, mãi lâu sau mới nhớ tới sư phụ là ai, sư phụ của đại sư huynh phải là Khổng Văn sao, nhưng từ khi bái sư ở Đan Đường tới giờ, chưa gặp lại Khổng Văn lần nào, hơn nữa cũng biết mình có được tính là đồ đệ của ông ta nữa, đối với việc người này muốn gặp mình, Du Tiểu Mặc hơi bất ngờ.
“Việc này hả, ngươi cứ biết.” Phương Thần Nhạc nhìn thấy đắn đo, cũng giải thích nhiều mà còn mỉm cười mờ ám.
Trưởng bối muốn gặp , cho dù người đó phải là Khổng Văn cũng phải thôi.
Du Tiểu Mặc cũng hỏi thêm, chỉ gật đầu tỏ vẻ biết sau đó quay về phòng sửa soạn chút rồi mới .
Tuy rằng Đô Phong lúc nào cũng bị Thiên Phong và Phi Phong áp chế, nhưng địa vị của Khổng Văn vì thế mà thấp , bởi vì lão là đan sư duy nhất trong phái có thể luyện được linh đan cấp chín, tuy rằng tỉ lệ thành công rất thấp, nhưng vẫn có tác dụng .
Bởi vậy, dù Thiên Phong lúc nào cũng tìm cơ hội để chèn ép Đô Phong, nhưng lại dám thẳng tay, nếu khiến chưởng môn và các trưởng lão thấy phản cảm, lúc đó cái được bù nổi cái mất.
đại nhân vật như vậy lại muốn gặp mình, Du Tiểu Mặc cảm thấy thấp thỏm yên.
dưới Đô Phong đều biết , Khổng Văn luôn bế quan để luyện đan, vậy mà giờ vừa mới xuất quan muốn gặp mình, nhất định là ông ta nghe được chuyện của và Lăng Tiêu rồi.
Nếu như là chuyện tốt làm gì, Du Tiểu Mặc chỉ lo sợ chuyện xấu xảy ra.
Phương Thần Nhạc nhanh chóng dẫn tới đan viện của Khổng Văn, mỗi vị trưởng bối thân phận cao quý đều có được biệt viện riêng của mình, còn chưa tiến vào, dường như Khổng Văn biết có mặt của hai người, lên tiếng bảo họ vào.
“Tất cả vào !”
Last edited by a moderator: 29/7/17