1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN - Doãn Gia [ Hoàn ]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 073: BẮT CÓC

      Càng vào sâu, Lăng Tiêu càng kinh ngạc.

      Cả quãng đường thậm chí nửa bóng người cũng gặp được, hơn nữa hàn khí càng ngày càng mạnh mẽ, phương hướng kia đúng là sau núi Trung Mạch.

      Năm mạch của núi Vô Song dựng ở trong đám mây mịt mù, mà địa thế hiểm trở nhất là Trung Mạch, đặc biệt là phía sau núi, rừng rậm um tùm, cây nào cũng hơn trăm năm tuổi, địa thế gập ghềnh, đá lởm chởm kì lạ, hơn nữa thường xuyên còn có dã thú qua lại, cho nên bình thường đều cấm đệ tử tới sau núi.

      Du Tiểu Mặc yếu như vậy, nếu như tới sau núi, há còn cơ hội sống sót.

      Nghĩ vậy, Lăng Tiêu khỏi cảm thấy lo lắng, lập tức chạy như bay về hướng sau núi, ngay lúc y chạy qua lối giao của mấy con đường, từ xa thấy vài bóng người quen thuộc, kẻ trong đó chính là ả ngày ngày quấn quít lấy , Thang Vân Kỳ.

      Thang Vân Kỳ nơi nào , cố ý lại xuất ở con đường Du Tiểu Mặc mất tích, đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?

      Thang Vân Kỳ chỉ cảm thấy cơn gió lạnh quất thẳng vào mặt mình, theo bản năng nhắm mắt lại, đợi cho tới khi nàng mở mắt ra, chẳng biết từ khi nào trước mặt xuất Tiếu ca mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm, trong thoáng quên sạch mục đích mình tới nơi này, vui vẻ chạy tới, “Tiếu ca, sao huynh lại ở chỗ này.”

      Hai tên tùy tùng theo sau nàng những chẳng vui vẻ chút nào, mà ngược lại sắc mặt tái nhợn nhìn Lăng Tiêu đột nhiên xuất .

      “Ngươi hỏi ta làm sao lại tới đây? Cái này phải hỏi ngươi rồi, tiểu sư muội, có thể cho ta biết được , vì sao ngươi lại ở đây?” Ánh mắt y nhìn nàng chỉ toàn lạnh nhạt, thấy ả giả bộ như vô tình gặp nhau, cảm giác chán ghét càng dâng cao.

      Nghe y vậy, nụ cười mặt Thang Vân Kỳ biến mất trong nháy mắt, rốt cục nhớ tới mục đích nàng đứng ở nơi này.

      những đợi được Du Tiểu Mặc, mà ngược lại còn đợi tới Lăng Tiêu, có chuyện gì xảy ra vậy? Nếu là bình thường, Thang Vân Kỳ nhất định vô cùng vui vẻ diễn vở ‘vô tình gặp gỡ’ với Lăng Tiêu, nhưng giờ khắc này, nếu y biết mình muốn xuống tay với Du Tiểu Mặc, hậu quả kia… nàng dám tưởng tượng, “Việc này… muội tản bộ cùng sư huynh sư tỷ, nghĩ cứ mãi mãi lại tới đây.”

      Thang Vân Kỳ căng thẳng giải thích, mười ngón tay vò nát ống tay áo, thậm chí gân xanh còn nổi đầy lên mu bàn tay, sợ bị y phát .

      Trong mắt Lăng Tiêu lên tia tàn bạo dễ dàng nhận ra, chỉ trong giây lát trở về bộ dạng dịu dàng tao nhã kia, “Tiểu muội đến tản bộ hả? Nơi này chính là cấm địa sau núi, các ngươi vậy mà dám tản bộ tới sau núi, chớ phải xảy ra chuyện gì chỉ có thể xử lý ở sau núi?”

      có, Tiếu ca quá lo lắng rồi, bọn muội thực chỉ tản bộ thôi mà.” Thang Vân Kỳ vội vàng phủ nhận, sau đó cúi đầu xuống dám nhìn Lăng Tiêu thêm lần nữa.

      Lăng Tiêu mỉm cười đến là dịu dàng, nhưng trong mắt chỉ toàn lãnh ý lạnh như băng, “ vậy, tiểu sư muội có vô tình gặp được Du Tiểu Mặc , lúc nãy đường ta vừa gặp người, cho ta biết, Du Tiểu Mặc theo người xa lạ về hướng này, biết tiểu sư muội có tình cờ gặp họ ?”

      “Du Tiểu Mặc?” Thang Vân Kỳ lập tức giả bộ mình chẳng biết gì hết, “ có đâu, chúng ta cả đường đều chưa từng thấy , nếu Tiếu ca tin có thể hỏi các sư huynh, muội vẫn cùng họ mà.”

      “Lâm sư huynh, Thang sư muội đó, bọn đệ vẫn cùng nhau, cũng có gặp được Du sư đệ.” đợi Lăng Tiêu hỏi, hai tên tùy tùng lập tức phụ họa theo Thang Vân Kỳ.

      “Tiếu ca, muội nhớ ra còn có chuyện chưa làm, nếu như huynh có chuyện gì, vậy muội trước nha.”

      Thang Vân Kỳ lo lắng nhỡ đứng thêm lúc nữa Du Tiểu Mặc đột nhiên tới, đến lúc đó hai bên gặp mặt, mấy lời dối của bọn họ lộ hết, vì vậy vội vã muốn rời khỏi đây, xong định chạy .

      “Chậm .” Lăng Tiêu đột nhiên quát lớn.

      Thang Vân Kỳ càng sợ hãi, toàn thân cứng đơ tại chỗ, nhìn Lăng Tiêu lắp bắp hỏi: “Tiếu ca, có chuyện gì sao?”

      “Các ngươi xác định mình biết Du Tiểu Mặc ở đâu?” Lăng Tiêu quay đầu nhìn chằm chằm đôi mắt cố né tránh của Thang Vân Kỳ, gằn từng câu từng chữ.

      Ba người lắc đầu lia lịa, là Du Tiểu Mặc hẹn họ tới chỗ này mà, nhưng từ lúc bọn họ đến đây cho tới giờ căn bản chẳng thấy bóng dáng Du Tiểu Mặc đâu, cho nên bọn họ thực chưa từng gặp Du Tiểu Mặc, chớ chi là biết đâu, có lẽ Giang Lưu còn có khả năng biết.

      Lăng Tiêu nghĩ có mười lá gan đám người này cũng dám dối mình, cuối cùng đành phải thả chúng .

      Ba người Thang Vân Kỳ lập tức như được đại xá, hốt hoảng bỏ chạy, chỉ sợ nếu chạy chậm giây bị Lăng Tiêu gọi quay lại.

      Mùi của Du Tiểu Mặc vẫn chua biến mất, Lăng Tiêu nhìn về phía con đường kia, nếu như sai, Du Tiểu Mặc và người kia có vào bên trong, nhưng mà điều làm cảm thấy kỳ quái đó là, ở đây ngoại trừ mùi của ba người Thang Vân Kỳ, vẫn còn mùi của người nữa.

      Lăng Tiêu đứng tại chỗ, sắc mặt khó lường mà suy tư lúc, đột nhiên thả người nhảy lên, tay áo nhàng lay động sau đó cả hình bóng lập tức biến mất ở con đường dẫn tới sau núi.

      Cùng lúc đó, tại nơi tối om nồng nặc khí ở phía sau núi, bóng đen khiêng người vai chạy nhanh về phía rừng rậm, ngẫu nhiên còn có con dã thù vồ ra, nhưng trong giây lát bị gã bỏ xa phía sau, mãi tới khi trước mắt xuất nơi dây leo phủ kín trời, bóng đen mới dừng lại, đẩy đám dây leo quấn quanh vách núi sang hai bên, cửa động tối như mực tập tức xuất trước mặt gã, bóng đen phí giây vào.

      Ngay từ đầu khắp nơi đều là bóng tối, nhưng dần dần vào bên trong, cảnh vật xung quanh cũng dần dần sáng lên.

      Du Tiểu Mặc mở mắt ra, lập tức bị ánh sáng xung quanh làm cho chói mắt, vội vàng nhắm mắt lại, lúc mở ra lần nữa, có cảm giác mình thăng thiên rồi…

      thế giới trắng xóa với những băng điêu được điêu khắc tinh mỹ, có tượng khắc mỹ nhân, phong cảnh, thực vật, thậm chí có cả động vật, dường gì cái gì có đời đều được điêu khắc lại ở nơi đây, mỗi bức tượng dường như được người ta tỉ mỉ điêu khắc từng chút . Công trình khổng lồ như vậy chắc chắn phải tốn hơn trăm ngàn người điêu khắc ngày đêm mới làm xong.

      Nơi đây là sơn động rất lớn, rộng tới ngàn trượng, cao hơn trăm trượng, bốn phía đều thấy lối ra, tựa như cả sơn động đều chìm trong núi.

      Những băng điêu này dường như tồn tại lâu rồi, khí lạnh lẽo nhưng thấu xương, tuy rằng Du Tiểu Mặc cũng cảm thấy rét căm căm, nhưng vẫn trong khả năng chịu đựng của .

      Bóng đen về phía trước vài bước, cũng chẳng quan tâm Du Tiểu Mặc tỉnh hay chưa, thình lình ném xuống dưới.

      “Ối” tiếng hét thảm thiết vang lên, Du Tiểu Mặc ngờ gã lại đột nhiên ném mình như vậy, trở tay kịp, mông tiếp xúc thân mật với mặt đất, mà mặt đất ở nơi này là khối băng thô, ngã ở đó thiếu chút nữa làm cái mông của tẽ thành bốn cánh hoa rồi.

      Du Tiểu Mặc vừa xoa mông vừa nhăn nhó quan sát.

      Bóng đen là gã nam nhân, từ đầu đến chân đều bị bộ đồ đen che chắn, kể cả tóc, cho nên thứ duy nhất có thể nhìn thấy là đôi mắt tối tăm của gã, mà đôi mắt đó giờ nhìn thẳng về phía .

      Du Tiểu Mặc run rẩy, người này rốt cuộc là ai?

      Toàn bộ phái Thiên Tâm, tự hỏi ngoại trừ Thang Vân Kỳ hay tìm để gây , chưa từng đắc tội với ai, vốn đoán đây có thể là người Thang Vân Kỳ phái tới, nhưng ngẫm lại thấy hợp lí, nếu Thang Vân Kỳ chuẩn bị chiêu này từ trước căn bản cần phái Giang Lưu tới dẫn tới gặp nàng.

      Nhưng nếu phải Thang Vân Kỳ, nghĩ ra đến cùng ai hận tới mức này.

      “Vị… tiền bối này, hình như ta biết ngươi phải, tại sao ngươi lại muốn bắt ta?” Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng cái, nhìn qua người này phải là kẻ dễ đối phó, từ lúc tỉnh cho tới bây giờ, gã vẫn chỉ dùng ánh mắt u tối nhìn , giống như muốn lột lớp da của vậy.

      “Đợi ở đây, nếu dám chạy trốn ta chặt đứt chân của ngươi.” Gã ra lệnh, dứt lời ra khỏi động băng. Mãi cho tới khi thấy bóng của gã nữa, Du Tiểu Mặc mới đứng lên, vỗ vỗ cái mông còn rất đau.

      Đương nhiên còn lâu mới ngoan ngoãn ngồi đây chờ chết, nhìn ánh mắt của gã biết, người này ràng đối đãi như người chết, theo như suy đoán của , chắc chắn gã giết lúc nào đó thôi, có đần mới ở lại.

      Tầm mắt xung quanh chỉ toàn mấy bức băng điêu, lần đầu tiên Du Tiểu Mặc được tới nơi đẹp đẽ như vậy, nhưng đáng tiếc có thời gian thưởng thức.

      Du Tiểu Mặc thở dài hơi, lén lút bước về phía cửa động, qua lúc lâu, có lẽ gã áo đen kia xa rồi.

      Ôm tâm lý may rủi, Du Tiểu Mặc nhấc chân muốn bỏ chạy, đột nhiên có cảm giác như điện giật chạy dọc theo mũi chân lan ra toàn thân, loại cảm giác này quen thuộc tới mức Du Tiểu Mặc vội vàng rụt chân lại, đứng ở cửa động run rẩy lúc lâu.

      Mịa, lại còn đặt cả kết giới nữa hả?

      Cảm giác này cũng xa lạ gì, lần đầu Du Tiểu Mặc tới Tàng Thư Các cũng được hưởng qua rồi.

      Chỉ là bởi vậy cũng nhận được thông tin quan trọng, nếu gã áo đen kia có thể đặt kết giới, chắc hẳn thực lực thấp, lại nghĩ tới cặp mắt được năm tháng tôi luyện tới sắc bén kia, nhất định là trưởng bối trong phái, tuyệt đối là vậy!

      Nếu như thế, chẳng phải cơ hội chạy trốn của càng thêm mong manh sao?

      lúc Du Tiểu Mặc nóng nảy tới mức vòng vòng, loại tiếng bước chân vang vọng truyền vào.

    2. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 074: ĂN NGƯỜI?

      Điều đầu tiên Du Tiểu Mặc nghĩ tới là gã kia quay lại, vội vàng chạy tới trốn đằng sau băng điêu gần nhất.

      Bởi vị mấy bức băng điêu này rất lớn, còn thân hình Du Tiểu Mặc khá , vừa núp phía sau cả người còn hình bóng.

      Tiếng bước chân vội vàng kia quả nhiên như Du Tiểu Mặc nghĩ, gã áo đen kia quay lại, chỉ có điều sắc mặt nghiêm trọng hơn lúc rời nhiều lắm, sau khi chạy vào thấy Du Tiểu Mặc, cả khuôn mặt đều tối sầm, lúc này mới nghĩ đem trói lại đúng là sai lầm.

      Băng động rất lớn, hơn nữa còn luôn có loại khí tức quỷ dị ngăn trở thần thức của tu luyện giả, nhất thời gã cũng thể tìm được Du Tiểu Mặc.

      Gã hung tợn đạp mạnh, quá sai lầm!

      Cảm nhận được cơn gió sau lưng càng ngày càng mạnh, gã kịp xông vào tìm kiếm Du Tiểu Mặc nữa, lập tức rút ra thanh kiếm tùy thân, trốn đến bên cạnh cửa động chờ đợi tiếng gió rít gào tới gần, tới lúc sắp lại gần cửa động, gã áo đen đột nhiên hét lớn tiếng, kiếm trong tay chém xuống rất mạnh, ‘Choang’ tiếng, vết kiếm rơi vào khoảng , chẳng những chém tới ai, mà chỉ chém lên khối băng mặt đất, quỷ dị là, khối băng kia hứng chịu kiếm của gã nhưng hề để lại vết hằn, chỉ là gã còn thời gian để bận tâm tới vấn đề này nữa.

      Sau khi cơn gió bay tới động băng, đột nhiên biến thành người đứng mặt đất trống rỗng.

      Người này phải ai khác, chính là Lăng Tiêu truy tìm theo mùi của Du Tiểu Mặc mà đến.

      Du Tiểu Mặc trốn ở sau băng điêu lén lút ngó ra, tận mắt thấy Lăng Tiêu xuất từ hư , ngớ người, chuyện gì xảy ra thế này, Lăng Tiêu phải là người sao, tại sao biến ra từ hư ?

      Giống như để hưởng ứng nghi vấn của , gã áo đen lạnh lùng : “Ngươi phải là Lâm Tiếu!” Giọng mười phần khẳng định!

      “Ngươi ta phải là Lâm Tiếu ư, có gì để khẳng định?” Tìm mãi cũng kiếm nổi chút bối rối nào khuôn mặt Lăng Tiêu, khóe miệng y còn nhếch lên mỉm cười nhìn gã, giống như hai người bàn chuyện của thiên hạ mà phải đối địch với nhau.

      Gã áo đen hừ tiếng, chỉ cho rằng y cố làm ra vẻ, “Lâm Tiếu có lợi hại tới mức nào, cũng thể biết được loại tà môn ma đạo này, thêm nữa khoảng thời gian gần đâu ngươi làm ra đủ loại hành vi kì quái hợp với tính cách của Lâm Tiếu, thực ra, ngươi căn bản phải là Lâm Tiếu!”

      “Ái da, cách giải thích đặc sắc nha!” Lăng Tiêu sung sướng vỗ tay, thần sắc vẫn nhàng như gió tháng ba, nhu hòa tới mức gần như làm cho người ta đắm chìm trong đó, đôi môi khẽ hé, hời hợt ném ra ngoài quả boom: “Vậy còn ngươi, Khương trưởng lão, thực ra ngươi cũng phải là Khương trưởng lão phải ?”

      Đồng tử của gã áo đen bỗng nhiên co lại, nhìn biểu lộ chắc chắn của y, hiển nhiên cũng như mình, rất chắc chắn đối phương là kẻ giả mạo, nhưng mà thân phận của gã rất quan trọng, tuyệt đối thể để cho kẻ thứ ba biết , bởi vậy lúc chưa thể giết chết chúng, gã thể thừa thận, lúc này mới lạnh lùng : “Bị ta vạch mặt cũng muốn kéo ta làm đồng lõa sao? Chiêu này của ngươi cũng cao tay đó, đáng tiếc vô dụng thôi!”

      “Haha, kẻ sắp chết như ngươi, ta cần thiết phải dụ dỗ sao?” Khóe miệng Lăng Tiêu tràn ra nụ cười mỉa mai vô cùng rực rỡ.

      Gã áo đen mở lớn mắt, trong hai mắt chỉ còn hận ý thấu xương tủy, “Ai chết còn chưa nhất định!”

      Nếu như Du Tiểu Mặc đứng trước mặt lão, nhất định khuyên can Khương trưởng lão, cho lão biết lúc này tuyệt đối nên chọc vào Lăng Tiêu, bởi vì y cười tới mức càng ngày càng rực rỡ rồi kìa.

      Nhưng mà bây giờ Du Tiểu Mặc cũng chả rỗi hơi tới mức đó, tận mắt nhìn thấy Lăng Tiêu chỉ dùng hai ba câu làm cho Khương trưởng lão tức muốn sôi máu, nghĩ chắc chắn y đánh lại được Khương trưởng lão thôi, vậy nên bây giờ chỉ cần giữ an toàn cho bản thân là được rồi, miễn khỏi cảnh bị chộp tới làm con tin, đến lúc đó còn liên lụy tới Lăng Tiêu.

      Khương trưởng lão lòng muốn giết chết Lăng Tiêu, cũng thèm giấu diếm thân phận nữa, triển khai chiêu thức liền tấn công thẳng vào mặt Lăng Tiêu.

      Công pháp Khương trưởng lão tu luyện chính là Ngự Phong quyết, là loại công pháp trung phẩm, lão tu luyện quyển công pháp này từ ngày còn , tới hôm nay mấy trăm năm ròng rã, lão có thể nhàng điều khiển khí thành gió để tấn công đối thủ, hơn nữa chỉ cần có thanh kiếm cũng có thể biến khí thành từng con dao sắc bén, chỗ nào cũng có, nếu cẩn thận có thể bị chúng cứa vào người dẫn tới thương vong.

      Khương trưởng lão vẫn rất có lòng tin vào thực lực của mình, bởi vì lão chỉ tu luyện mỗi Ngự Phong Quyết, lão còn có đòn sát thủ khác, chỉ là tới thời khắc quan trọng sử dụng.

      Du Tiểu Mặc núp sau băng điêu nhìn mà hãi hùng, cảm giác có vẻ lợi hại dữ dội.

      Thế nhưng vừa cảm thán xong, bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ rồi, thời điểm Khương trưởng lão tấn công, Lăng Tiêu vẫn đứng yên nhúc nhích.

      Trường kiếm phát ra tiếng vang lanh lảnh, run rẩy đâm về phía Lăng Tiêu đứng im hề nhúc nhích, nhưng sau đấy còn có cảnh tượng kinh hoàng hơn nữa, đó là lúc trường kiếm và mấy lưỡi dao bằng gió lại gần Lăng Tiêu trong phạm vi thước, đột nhiên đứng lặng trong trung, mặc kệ Khương trưởng lão có dùng sức ra sao cũng thể di chuyển thêm nửa tấc.

      Lăng Tiêu cợt nhả giơ tay lên, “Khương trưởng lão, thực ra gió cũng có thể sử dụng như thế này nè.”

      Vừa xong, cơn gió mãnh liệt phát ra từ lòng bàn tay Lăng Tiêu, chỉ dùng cái phẩy tay hất tung Khương trưởng lão, ngay sau đó, Lăng Tiêu bước về phía Khương trưởng lão bị hất bay tới, trong nháy mắt liền xuất cách đó xa, đôi chân dài như dạo bước trung, cơn gió vô hình đánh vào phần bụng yếu ớt của Khương trưởng lão, cả người lão giống như miếng ghẻ rách bay ra ngoài, đập mạnh vào vách tường…

      Hứng chịu đòn nặng như vậy khiến Khương trưởng lão bò dậy nổi.

      Du Tiểu Mặc há hốc miệng, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, bây giờ mới bắt đầu giao thủ thôi mà, Khương trưởng lão lại thua thảm hại tới vậy?

      Giải quyết xong Khương trưởng lão, Lăng Tiêu đột nhiên quay về phía Du Tiểu Mặc trốn, gọi lớn: “Xem kịch xong rồi, còn ra?”

      Lý Ninh* tất cả đều có khả năng, trước kia Du Tiểu Mặc tin, giờ tin rồi, yên lặng ra ngoài, Lăng Tiêu đứng cách đó xa, khóe miệng cong cong nhìn , Du Tiểu Mặc dừng chút, lập tức chạy tới, “Lăng sư huynh, làm sao ngươi tìm được ta vậy?”

      Lăng Tiêu cẩn thận đánh giá , giống như nhìn xem có bị thương hay , sau đó mới , “Đương nhiên là tìm theo mùi người ngươi rồi.”

      Du Tiểu Mặc, “…” Nguyên hình của ngươi ra là chó phải ?

      “Thế, giờ phải xử lí Khương trưởng lão thế nào?” Du Tiểu Mặc nhìn Khương trưởng lão nằm mặt đất, bởi vì động tác lúc trước quá mạnh, khăn che mặt cũng rớt ra, lộ ra bộ mặt tuy be bét máu tươi, nhưng vẫn nhận ra được, quả nhiên là Khương trưởng lão, tại nghĩ lại, lúc trước Khương trưởng lão đứng ngoài cửa nhìn lén ra là có mục đích khác phải .

      biết bí mật của ta, đương nhiên là giết.” Lăng Tiêu chẳng thèm để tâm, với y mà , giết người còn đơn giản hơn ăn kẹo.

      “Ồ, ngươi muốn hỏi tại sao lão lại muốn giết ngươi hả?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi.

      Đôi mắt tuấn lãng của Lăng Tiêu bỗng dưng nhìn về phía Khương trưởng lão đầy tà ác, rất tự tin mà : “ cần , ta cũng có cách biết .”

      Du Tiểu Mặc còn muốn hỏi, đột nhiên nhớ tới kiện, y có thể đem trí nhớ của Lâm Tiếu làm của riêng, chắc chắn có cách làm giống vậy với trí nhớ của Khương trưởng lão, tuy biết y làm thế nào, nhưng thể , loại năng lực này quá tuyệt vời, sao lại có cơ chứ.

      Đúng lúc này, Khương trưởng lão nằm mặt đất tưởng như chết đột nhiên cong người ngửa mặt lên trời gào thét, sau đó là cảnh biến hóa kinh người, giống như lần đó gặp ma nhân Lạc Sơn ở Hòa Bình trấn, bề ngoài của lão đột nhiên tăng vọt, tứ chi dài ra, cơ bắp nổi lên, làn da màu vàng dần dần biến thành màu đen đặc thù của ma nhân, mạch máu màu đỏ dưới lớp da gồ lên, giật giật chỉ cần nhìn cũng làm cho người ta sợ hãi.

      tới năm giây, Khương trưởng lão biến thân xong rồi, cũng giống như ma nhân Lạc Sơn, lão là bán ma nhân.

      Thân thể ma nhân tộc cường tráng hơn cơ thể loài người rất nhiều, mặc dù sau khi biến thân thể trị hết nội thương vừa nãy, nhưng khá hơn lúc trước rất nhiều, con mắt màu đen dần đổi thành màu đỏ như máu, từ từ liếc về phía Lăng Tiêu, loại sát ý lập tức tràn ngập khắp nơi, chỉ trong nháy mắt, Khương trưởng lão liền biến mất, lại nháy mắt nữa, lão liền xuất ở phía bên phải Lăng Tiêu, quả đấm lớn hơn người bình thường gấp hai ba lần gào thét đập tới.

      biết sống chết.”

      Lăng Tiêu mỉa mai tiếng, nhanh như chớt bắt được cổ tay lão, dùng sức bẻ cái, tiếng xương gãy vang lên răng rắc, tay phải của lão lập tức bị phế, nhưng lão như có cảm giác, lập tức giơ lên tay kia, Lăng Tiêu dùng chưởng đánh về phía đầu lão, chẳng biết có phải do dùng lực quá lớn hay , vậy mà đập gãy đầu lão, cái đầu tởm lợm của ma nhân lập tức rủ xuống phía sau.

      Du Tiểu Mặc, “…”

      Vì vậy, gã ma nhân nhìn có vẻ mạnh lắm chưa tới hai giây bị Lăng Tiêu đập chết rồi.

      Lăng Tiêu tiện tay quăng Khương trưởng lão tới chỗ nào đó, quay đầu với Du Tiểu Mặc kinh ngạc tới đần người: “Tiếp theo ta muốn hấp thu trí nhớ của , ngươi có thể lựa chọn nhắm mắt lại.”

      Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng cái, do dự lát liền lắc đầu, muốn biết.

      Lăng Tiêu tiếp tục khuyên nữa, nâng bàn tay trái lên, lòng bàn tay vốn rất hoãn mỹ đột nhiên lên ấn ký có những vòng tròn màu đen, chỉ thấy y đặt lòng bàn tay lên trán Khương trưởng lão, trong miệng hình như niệm câu, sau đó thi thể ma nhân bắt đầu khô quắt lại, dần dần cuối cùng cả người đều biến mất, mặt đất chỉ còn lại bộ đồ màu đen.

      Du Tiểu Mặc hóa đá, chẳng lẽ… y ăn Khương trưởng lão hả?

      *Lý Ninh: vận động viên người Trung Quốc.

    3. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 075: MỐI TÌNH ĐẦU?

      Có thể biến thành bộ dáng của người khác, có thể ăn linh đan như ăn kẹo đậu phộng, lại còn biến thành cơn gió, sức mạnh siêu phàm, quan trọng nhất là còn ăn thịt người nữa!

      Tuy biết vì sao Lăng Tiêu có thể làm như vậy, nhưng mà Du Tiểu Mặc khẳng định y hấp thu trí nhớ nhất định phải hút trí nhớ của người đó , cảm giác mình tới gần chân tướng vô hạn, nhưng mặc kệ có suy nghĩ thế nào cũng chọc thủng được tấm màng mỏng kia.

      Sau khi tiêu hóa xong trí nhớ của Khương trưởng lão, tại chỗ hẻo lánh trong trí não của Lăng Tiêu lập tức nhiều thêm mảnh tinh phiến trôi bồng bềnh, mảnh tinh phiến kia đúng là trí nhớ của Khương trưởng lão.

      Đây cũng là trong những năng lực bẩm sinh của y, sau khi hấp thu trí nhớ của người, vì để lẫn lộn với trí nhớ của mình, y đem trí nhớ của những người đó đều tách riêng ra, trí nhớ của Lâm Tiếu cũng thế, đến lúc muốn dùng tới, chỉ cần tập trung trí nhớ của bọn họ tự ra.

      Lăng Tiêu mở mắt, liếc nhìn Du Tiểu Mặc dùng vẻ mặt kinh ngạc mà theo dõi y, khóe miệng hơi nhếch lên, “Sợ sao?”

      “Ôi chao!” Hồn của Du Tiểu Mặc bay lượn khắp chốn, đột nhiên nghe thấy có người chuyện với mình, lúc kịp phản ứng lại thấy Lăng Tiêu nhìn , đôi mắt đen huyền sâu thẳm, kiềm chế được liền hỏi: “Vừa nãy là cái gì vậy?”

      Lăng Tiêu gặp mặt chỉ có nghi hoặc, thu lại sắc bén trong ánh mắt, đột nhiên lại bật cười, “ có gì, chỉ là loại năng lực ở bản thể của ta mà thôi.”

      Bản thể? Du Tiểu Mặc cảm thấy cách giải thích này của y có chút kỳ quái.

      “Đúng rồi, Khương trưởng lão có phải cũng giống ma nhân Lạc Sơn , đều là mật thám được ma nhân phái tới núp tại Thiên Tâm?”

      “Ừm, Khương trưởng lão núp trong phái Thiên Tâm gần trăm năm rồi, ra lúc trước cũng thực thanh niên họ Khương, nhưng mà người kia chưa kịp biểu lộ tài năng tại môn phái bị Khương trưởng lão bây giờ thay thế, trăm năm qua vẫn mực an phận, lộ ra chút sơ hở nào, nếu phải lần này có mệnh lệnh của cấp , gã cũng mạo hiểm để diệt trừ ta.” Lăng Tiêu chẳng quan tâm lắm mà kể cho nghe.

      “Tại sao bọn chúng phải diệt trừ ngươi?” Du Tiểu Mặc rất tò mò.

      Ma nhân lại có thể vì giết Lăng Tiêu mà tiếc bạo lộ ra quân cờ quan trọng chúng cài tại phái Thiên Tâm từ rất lâu, có thể thấy chúng coi Lăng Tiêu thành cái đinh trong mắt thể nhổ.

      Lăng Tiểu mỉm cười tươi rói với , “Ngươi đoán?”

      Du Tiểu Mặc lập tức che dấu nụ cười mặt, lén lút nhìn y rồi mới do do dự dự hỏi: “Chẳng lẽ do ngươi giết cái gã Lạc Sơn kia?”

      “Gần đúng.” Lăng Tiêu mỉm cười gật đầu, khuôn mặt tuấn lãng vô song làm người ta chỉ nhìn thôi cũng bị mê hoặc.

      Gần đúng? Du Tiểu Mặc suy nghĩ cẩn thận chút, lúc trước đúng là Lăng Tiêu giết gã ma nhân đó trước mặt rất nhiều người, về sau cũng vì chuyện này mới bại lộ chuyện ma nhân phái mật thám núp trong các môn phái, nghe có mấy tên mật thám bị bắt rồi, chẳng lẽ lại vì chuyện này sao, Du Tiểu Mặc chắc chắn lắm hỏi: “Chẳng lẽ vì ngươi làm bể kế hoạch lớn của bọn chúng?”

      “Gần đúng.” Lăng Tiêu tiếp tục gật đầu nhưng vẫn chịu ra đáp án chính xác.

      “Ta đoán được rồi.” đoán đến bước này mà vẫn đúng, Du Tiểu Mặc nghĩ nổi nữa.

      “Đồ ngốc, có kiên nhẫn!” Lăng Tiêu khẽ quát, nhưng biểu cảm mặt lại cực kỳ sung sướng, “Sở dĩ ma nhân phái Khương trưởng lão tới giết ta, là bởi vì bọn chúng nghĩ ta nắm giữ phương pháp có thể xem thấu thân phận của ma nhân, cho nên mới muốn diệt ta cho rảnh nợ.”

      tới đây, Du Tiểu Mặc lập tức nghĩ tới chuyện.

      Hoàn toàn chính xác, thái độ của Lăng Tiêu lúc ấy cứ như đoán trước được thân phận của Lạc Sơn, hơn nữa nếu muốn bán ma nhân ra chân thân, trừ khi chính gã muốn làm thế, với thân phận của Lạc Sơn, tuyệt đối có khả năng gã tự lật mặt nạ của mình trước nhiều người như vậy, cho nên thống lĩnh của ma nhân mới nghĩ rằng Lăng Tiêu ép Lạc Sơn biến thân, bởi thế, Lăng Tiêu thực có khả năng nắm giữ phương pháp nhìn thấu được ma nhân, khó trách bọn chúng muốn trừ khử y.

      “Lăng sư huynh, vậy giờ làm phải sao? Mặc dù Khương trưởng lão là bán ma nhân, nhưng nếu công bố thân phận của ổng chính chúng ta cũng bị nghi ngờ.”

      Nghĩ tới chỗ này, Du Tiểu Mặc khỏi thay Lăng Tiêu lo lắng, Khương trưởng lão là người chủ trì trận đầu, nếu như ngày mai lão xuất , chưởng môn nhất định phái người tìm, nếu như phát Khương trưởng lão chết ở chỗ này, mặc kệ thân phận lão có bị lộ hay , tất cả mọi người bị hoài nghi.

      “Chuyện này cần ngươi lo, ta tự có chừng mực.” Lăng Tiêu đáp lại, chút cũng để ý.

      Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào y sau nữa ngày, đột nhiên thốt lên: “Chẳng lẽ ngươi muốn để cho người khác đóng giả thành Khương trưởng lão hả?”

      Nghe vậy, đôi mắt tuấn lãng của Lăng Tiêu mang theo chút kinh ngạc, tỉ mỉ đánh giá hồi, mãi sau mới nở nụ cười, “Tiểu sư đệ, biện pháp này của ngươi rất được đó, chỉ là… ngươi định đâu tìm người đến đóng giả Khương trưởng lão?”

      Du Tiểu Mặc nghe được câu trước định cười hớn hở chợt nghe đến câu chế ngạo của y, lập tức che giấu dáng cười, “Vậy Lăng sư huynh có cách gì ?”

      “Ngươi cũng biết trận đấu đầu tiên của vòng phải , vì sao trận đầu rút thăm được ta và Chu Bằng?” Lăng Tiêu trả lời thẳng vào câu hỏi của , quanh y phục dạ hành của Khương trưởng lão vòng, đột nhiên dùng mũi chân đá góc bộ đồ, lập tức lộ ra miếng ngọc bài tượng trưng thân phận.

      “Chẳng lẽ… ổng muốn thăm dò thực lực của ngươi hả?” Đôi mắt Du Tiểu Mặc đột nhiên tỏa sáng.

      tệ.” Lăng Tiêu cúi xuống nhặt miếng ngọc bài dưới đất lên, “Lâm Tiếu là đại đệ tử của Võ Hệ, rất có uy vọng, nhưng trong hai năm qua, vẫn dấu kín thực lực chân chính, còn Khương trưởng lão rất ít khi tiếp xúc với , bởi vậy để đảm bảo có thể giết chết Lâm Tiếu, lão chuẩn bị mượn giải thi đấu để thăm dò thực lực của Lâm Tiếu, ngờ lại bị Chu Bằng phá hỏng, đành phải tìm cơ hội ra tay nhanh chóng.”

      Du Tiểu Mặc ngờ tình lại lắt léo như vậy, nghĩ nghĩ lại vẫn cảm thấy đúng, “Khương trưởng lão muốn giết ngươi liên quan gì tới ta? Sao ổng lại biết buổi chiều ta ra ngoài cùng Giang Lưu?”

      Lăng Tiêu đột nhiên vuốt mũi, lập tức rời ánh mắt khỏi khuôn mặt .

      “Hai ngày trước Khương trưởng lão nghe lén được Thang Vân Kỳ chuyện với mấy đồng môn khác, biết bọn chúng muốn đối phó ngươi, liền tương kế tựu kế, đợi Thang Vân Kỳ dẫn ngươi , ven đường theo dõi các ngươi rồi tìm cơ hội bắt cóc… Lão ý định vu oan mất tích của ngươi cho Thang Vân Kỳ, ừm, đại khái là thế đó.”

      phải chớ, ý ngươi là, ta bị liên lụy vào hả?” Du Tiểu Mặc hoảng sợ thốt lên, còn tưởng mình vô tình đắc tội lão chớ.

      “Cũng gần gần vậy đó.” Lúc Lăng Tiêu câu này có chút chột da, chỉ có điều Du Tiểu Mặc hề phát ra.

      Thực ra Lăng Tiêu vẫn còn mấy câu hết, chính là việc Khương trưởng lão thấy hai người họ ở cùng phòng, hơn nữa Du Tiểu Mặc còn mặc quần áo của y, liền đoán rằng quan hệ của bọn họ có thể là tình nhân, bởi vậy mới nghĩ nếu như Du Tiểu Mặc mà mất tích, y nhất định rối loạn, khi đó chính là thời cơ tốt để ra tay, cho nên đây mới là lí do thực !

      Sở dĩ cho Du Tiểu Mặc, là vì hai chữ ‘tình nhân’ này.

      thể , hai chữ này với y như cảnh tỉnh, cũng giải thích cảm giác mông lung mà y dành cho Du Tiểu Mặc mấy ngày gần đây, vậy ra sở dĩ y thích trêu chọc Du Tiểu Mặc như vậy, là bởi vì y thích Du Tiểu Mặc?

      Lăng Tiêu đại nhân nghĩ nổi, dù sao cũng chưa đương bao giờ, ai biết người là cái dạng gì chứ!

      Nhưng cũng vì những ý nghĩ này của Khương trưởng lão, ánh mắt Lăng Tiêu nhìn về phía Du Tiểu Mặc còn là thuần túy muốn đùa giỡn nữa, trái lại còn nhiều hơn chút phức tạp khó thành lời, y nghĩ, có khả năng y bị ma chướng* rồi!

      “Rời khỏi nơi này rồi sau .” Lăng Tiêu cất ngọc bài vào trong túi.

      Khối ngọc bài này chỉ có trưởng bối trong phái Thiên Tâm mới có được, bởi vì nó là vật tượng trưng cho thân phận, cho nên mỗi tấm đều là độc nhất vô nhị, bên còn khắc danh tự của Khương trưởng lão, nếu như làm ra chút trường giả, đem thời gian dịch ra liên quan tới bọn họ, như vậy chẳng ai có thể nghi ngờ được hai người họ rồi.

      “Được, ơ đúng, ta vừa phát ra việc, ngươi chờ ta với.”

      Du Tiểu Mặc cũng muốn rời khỏi nơi này nhanh, chỉ là lúc nãy trốn ở đằng sau băng điêu, hình như thấy thứ gì đó rất đặc biệt.

      Lăng Tiêu quay người liền thấy Du Tiểu Mặc chạy về phía băng điêu mới thân, nhíu mày lại cũng vội vàng theo, đến lúc bình tĩnh nhìn lại, Du Tiểu Mặc nheo mắt tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào băng điêu, nhưng mà chỉ là tảng băng điêu lạnh ngắt mà thôi, có gì đẹp đẽ mà nhìn?

      “Lăng sư huynh, ngươi giúp ta xem chút, thứ bị đóng băng bên trong tảng băng điêu này là cái gì?”

      Du Tiểu Mặc chú ý tới Lăng Tiêu đứng cạnh mình, vội vàng vẫy tay với y, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn nhiệt tình.

      Lăng Tiêu nhìn khuôn mặt vì kích động mà đỏ ửng của , đột nhiên cảm thấy, khuôn mặt mọi khi y thấy cũng bình thường của giờ đột nhiên trở nên sinh động, vội vàng dời tầm mắt, “Xem hình dạng hình như là cây linh thảo, chỉ là cái băng động này có chút kì lạ, có chút giống đại hình trận pháp, có thể ngăn cách thần thức của tu sĩ nhân tộc, bụi linh thảo này còn được chôn ở chỗ trong cùng băng điêu, nếu nhìn kỹ rất khó phát .”

      “Có cách nào lấy linh thảo ra được ?” Du Tiểu Mặc nhìn Lăng Tiêu tràn trề hi vọng.

      Vội vàng kịp chuẩn bị đụng phải ánh mắt của , Lăng Tiêu vội vàng nhìn sang chỗ khác, trong đầu nhịn được chửi bới, sao càng nhìn càng thấy thằng nhóc này đáng ?

      *Ma chướng: cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra.

    4. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 076: VƠ VÉT BĂNG ĐIÊU

      “Lăng sư huynh?” Du Tiểu Mặc gọi lớn, cứ có cảm giác Lăng Tiêu hôm nay rất kì lạ.

      Lăng Tiêu khụ tiếng, “ phải là có cách, nhưng mà nếu làm theo cách của ta tổn hại đến linh thảo bên trong, cho nên phải nghĩ cách khác, lúc nãy vào, ta phát băng động này hình thành rất kì lạ, giống như là được nhân công đục đẽo mà thành, càng giống như hình thành từ linh khí.

      Du Tiểu Mặc hít sâu hơi, quả nhiên có mùi linh khí vô cùng đậm đặc.

      Cái này quá ghê gớm rồi nha, thể tưởng tượng được núi Vô Song lại tồn tại nơi thần kỳ như vậy, nếu như do linh khí hình thành, vậy tất cả băng điêu trong động băng này chỉ sợ đều là linh dịch đông đặc tới cực điểm rồi.

      “Lăng sư huynh, nếu mấy cái băng điêu này được hình thành từ linh khí, vậy làm sao mới lấy được linh thảo ra?”

      Du Tiểu Mặc cầu xin giúp đỡ, phải là có linh thảo, nhưng mấy cây linh thảo trong tay đều là loại cấp cấp hai cấp ba, còn từ cấp bốn trở lên cây đều có.

      Cho nên lúc nhìn thấy linh thảo dưới đáy băng điêu mới kích động như vậy, bởi vì từng gặp loại linh thảo trong vườn của Khổng Văn sư phụ, tuy biết là cấp mấy, nhưng nhất định phải từ cấp bốn trở lên.

      “Ngươi thử dùng sức mạnh linh hồn .” Lăng Tiêu dịu dàng nhìn rồi đề nghị.

      Du Tiểu Mặc lập tức nhắm mắt lại, đem sức mạnh linh hồn thả ra, từng chút từng chút bao phủ lên toàn bộ băng điêu.

      cảnh tượng lạ thường xuất , ngay lúc sức mạnh linh hồn của Du Tiểu Mặc tiếp xúc với băng điêu, tảng băng điêu kia liền dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được tan chảy, thấy thế, Du Tiểu Mặc lập tức phân ra càng nhiều sức mạnh linh hồn, tảng băng điêu lớn ngang với người trưởng thành trong nháy mắt hóa thành vũng linh dịch, cây linh thảo bị linh dịch bao phủ nhàng đong đưa cái, lá cây vậy mà tươi rói như phỉ thúy, hề có chút dấu hiệu hư hao.

      Du Tiểu Mặc lập tức lấy ra cái xẻng trong túi trữ vật, tay đào cả gốc linh thảo lên.

      Cây linh thảo này sinh trưởng vô cùng tốt, chỉ bằng mắt thường cũng thấy rễ và lá cây tràn ngập linh khí sung túc, thậm chí còn tốt hơn đám linh thảo được Du Tiểu Mặc tưới linh thủy, có lẽ là bởi vì nó luôn luôn sinh trưởng trong môi trường tràn ngập linh dịch, cho nên bất cứ lúc nào cũng được bổ sung linh khí, giống linh thảo trong gian, chỉ được tưới ba bốn lần mà thôi.

      Du Tiểu Mặc thích buông tay ngắm nghía cây linh thảo, mãi lúc sau Du Tiểu Mặc mới cất linh thảo vào gian.

      “Lăng sư huynh, ngươi loại linh dịch này với linh thủy trong gian cái nào tốt hơn?”

      Lúc đào linh thảo Lăng Tiêu cũng tới chỗ khác quan sát, nghe được thắc mắc của , chút nghĩ ngợi trả lời: “Đương nhiên là linh thủy tốt hơn.”

      “Vì sao?” Du Tiểu Mặc quay người lại.

      “Nguyên nhân cái băng động này hình thành là bởi vì dưới mặt đất được đặt mấy cái trận pháp phức tạp, mấy cái trận pháp này cứ liên tục chồng chéo lên nhau mới sinh ra loại cảnh tượng thể tưởng nổi này, nhưng linh dịch nơi này chỉ là hấp thu linh khí từ núi Vô Song, sau đó trải qua quá trình nén mà hình thành, bàn về độ tinh khiết kém xa linh thủy, nhưng mà…” Lăng Tiêu cũng quay người lại, cước đạp lên tòa mỹ nhân băng điêu, bàn chân còn tình cờ đạp vào mặt của mỹ nhân, Du Tiểu Mặc quay lại nhìn, khóe miệng kiềm chế được giật giật, theo y: “Nhưng mà làm sao?”

      “Nhưng mà mấy thứ linh dịch này cũng phải vô dụng, ngươi cứ thu hết chúng lại, tương lai có lúc dùng tới.” Lăng Tiêu quay người lại, nụ cười nơi khóe mắt hiểu sao lại sinh ra loại tà khí, Du Tiểu Mặc nhìn rồi vội vàng lắc đầu, nghĩ mình nhìn lầm rồi.

      “Ngươi là đem linh dịch tặng người khác?” Du Tiểu Mặc ngạc nhiên thốt lên.

      “Đúng vậy, linh dịch đối với tu luyện giả ở đại lục này mà , đó là bảo vật hiếm có, có thể dùng nó để trồng linh thảo, cũng có thể giống như ngươi, đem linh thủy dùng để bồi bổ thể lực và sức mạnh linh hồn, đúng rồi…” Lăng Tiêu đột nhiên xoay người, đôi mắt sâu thẳm sáng lên nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc, “ phải ngươi muốn cầm linh đan bán đấu giá sao, thứ linh dịch này cũng có thể mang đấu giá.”

      “Thiệt hay giả?” Ánh mắt của Du Tiểu Mặc lập tức phát sáng.

      “Đương nhiên là giả.” Lăng Tiêu thấy trong lòng ngứa ngáy cực kỳ, tại sao trước kia y lại phát đôi mắt này đặc biệt linh động thế nhỉ? Kết quả nhất thời phát , chính mình thuận miệng trêu chọc .

      Nụ cười của Du Tiểu Mặc lập tức sượng ngắt, mịa, lúc này vẫn còn lừa được, có cần phải xấu xa như vậy mới chịu được a!

      Lăng Tiêu vừa tiếp xúc với ánh mắt u oán của , trong thoáng chốc phục hồi tinh thần lại, hắng giọng cười ha ha tiếng, “Lừa ngươi đó, đương nhiên là , linh dịch này có thể bán được cái giá gấp vài chục lần linh đan của ngươi ấy chứ, tốt rồi, nhanh chóng lấy hết tất cả băng điêu , chúng ta phải về trước giờ tuần.”

      Du Tiểu Mặc lườm y cái rồi mới , “Thùng nước trong gian chẳng thừa mấy, chỉ sợ đủ để đựng linh dịch.”

      Du Tiểu Mặc suy nghĩ lát, đột nhiên nghĩ ra cách, “Vậy ngươi đừng vội hòa tan băng điêu, thử xem có thể dùng sức mạnh linh hồn cắt băng điêu hay , nếu như có thể, cứ lấy từng khối cất , hiệu suất nhanh hơn hòa tan linh dịch nhiều lắm.”

      Du Tiểu Mặc cảm thấy cách này tệ, bắt đầu dựa theo lời y mà làm.

      Sức mạnh linh hồn có thể hòa tan băng điêu, đương nhiên cũng cắt rất ngọt, chỉ cần ít sức mạnh linh hồn hình thành dải ánh sáng mảnh, dần dần cắt vào băng điêu, bao lâu băng điêu tách khỏi mặt đất, sau đó bị Du Tiểu Mặc nhanh tay ném vào gian, mặt đất xuất mặt phẳng bóng loáng trong như gương.

      Sau khi phát cách này có tác dụng, Du Tiểu Mặc càng tích cực làm việc.

      Bởi vì Lăng Tiêu có việc gì làm, cho nên y giúp quan sát tảng băng điêu nào bên dưới có linh thảo hoặc mấy thứ khác, nếu chỉ là tảng băng điêu bình thường cho Du Tiểu Mặc tiếng, sau đó để cho đến cắt.

      Hai người phân công hợp tác, tốc độ nhanh hơn ít, lúc lâu sau, toàn bộ băng động bị bọn họ dọn dẹp hết phần hai mươi, Du Tiểu Mặc vội vàng kêu dừng, bởi vì sức mạnh linh hồn của sắp cạn kiệt rồi.

      “Vậy hôm nay đến đây thôi, về sau lại tìm cơ hội tới, ngươi cũng lấy ít, tạm thời đủ rồi.”

      Lăng Tiêu bước đến bên cạnh , tay xuyên vào nách Du Tiểu Mặc, đem người nằm sõng xoài mặt đất nhấc lên.

      Du Tiểu Mặc gật đầu, tuy rằng rất đỏ mắt, nhưng chuyến này thu hoạch ít, ngoại trừ đám băng điêu chồng chất trong gian như tòa núi , còn có hơn mười cây linh thảo, chỉ là biết các loại linh thảo cấp bốn trở lên, cho nên cũng đành xếp đống ở đó.

      Lúc ra người rời khỏi băng động, bầu trời bên ngoài cũng tối.

      Phía sau núi vốn bị cây cối rậm rạp khắp nơi che phủ, lúc trời tối càng khó mà nhìn đường, gió lạnh tiêu điều, lạnh thấu xương, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng dã thú gầm thét, Du Tiểu Mặc kiềm chế được xoa xoa hai tay, chân của có chút bủn rủn, nếu phải Lăng Tiêu ôm eo ngồi thẳng xuống đất rồi.

      “Ta cõng ngươi .” Lăng Tiêu thầm vào tai , hơi thở nóng rực phả vào tai, hơi ngứa.

      Du Tiểu Mặc bị hơi thở của y phả vào cả vành tai đều đỏ, vô thức giơ tay xoa lỗ tai, “ thể đổi kiểu khác sao?”

      Khóe miệng Lăng Tiêu cong lên, mang theo chút trêu chọc cười tà, tay khoác lên vai , : “Chẳng lẽ tiểu sư đệ thích ta dùng kiểu ôm công chúa?”

      “Thôi hay là cứ cõng .” Du Tiểu Mặc lập tức ngắt lời, ôm công chúa? cũng phải nữ nhân.

      “Vậy lên đây .” Lăng Tiêu xoay người đưa lưng về phía , bờ lưng lộ ra đường cong cường tráng, tỉ lệ hoàn mỹ, có cảm giác sức giãn rất hoàn hảo, ngay cả phần lưng cũng đẹp như vậy, khó trách nhiều nữ nhân đều mê muội y, người so với người mà cũng làm cho người ta tức mà chết.

      Du Tiểu Mặc do dự lát, sau đó mới lúng túng bò lên lưng y, hai tay ôm cổ y chặt, nam nam cần thụ thụ bất thân, vì để mình rơi xuống, khách khí nữa.

      Cảm giác được thân thể mềm mại nằm lưng mình, Lăng Tiêu nở nụ cười xảo trá mãn nguyện, đứng dậy, hai tay nâng cặp mông rất tròn rất đầy còn rất co dãn của Du Tiểu Mặc, lúc sáng y cũng cảm giác được, mông của Du Tiểu Mặc rất có tính đàn hồi, ngồi ở đùi cảm giác rất mềm, làm dục vọng của thiếu chút nữa bùng nổ.

      Mông bị hai bàn tay nâng lên, thân thể Du Tiểu Mặc đờ ra.

      Bị đàn ông sờ mông có chút xấu hổ, mặc dù đối phương vì muốn tốt cho , nhưng trong lòng luôn cảm thấy được tự nhiên.

      còn cách nào, Du Tiểu Mặc lập tức thầm tự an ủi, tất cả mọi người đều là nam nhân, có chuyện gì hết, chờ chút là qua rồi.

      bao lâu, liền cảm giác mình bay lên trời, gió lạnh vù vù gào thét hai bên tai, bởi vì có thân thể của Lăng Tiêu cản gió, cho nên cũng cảm thấy lạnh, ngược lại nhiệt độ cơ thể y làm cho cảm thấy ấm áp vô cùng, nếu như có thể, cũng muốn rời khỏi.

      Tốc độ của Lăng Tiêu rất nhanh, phút sau hai người rời khỏi phía sau núi, tới con đường qua buổi chiều, rất xa nhìn thấy ánh đèn ở Trung Mạch, nhờ ánh trăng chiếu sáng, Lăng Tiêu nhàng tránh thoát thủ vệ tuần tra, cũng may giờ này mới bắt đầu tuần tra, cũng chưa tuần đến chỗ bọn họ ở, cộng thêm bên ngoài gian phòng còn có kết giới Lăng Tiêu bày ra lúc trước, cho nên ai phát hai người rời khỏi phòng gần hai canh giờ rồi.

      Sau khi vào phòng, Lăng Tiêu mới buông Du Tiểu Mặc ra, “Ngươi vào trong phòng , ta ra ngoài lát trở lại.” xong xoay người rời .

      Du Tiểu Mặc vội vàng hỏi, “Ngươi muốn đâu vậy?”

      “Chờ ta trở lại cho ngươi biết.” Lăng Tiêu xong lập tức rời khỏi, lúc ra khỏi phòng y lại gia cố thêm kết giới bên ngoài chút, sau đó mới nhanh xông vào bóng đêm.

    5. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 077: ĐỐI CHẤT

      Trời càng khuya, Du Tiểu Mặc đợi được Lăng Tiêu trở về đành phải ngủ trước.

      Mệt mỏi cả ngày trời, đầu vừa đụng vào gối bao lâu, toàn thân rã rời ngủ say như chết rồi, Lăng Tiêu trở về lúc nào cũng biết.

      Ngày thứ hai lúc trời còn chưa sáng, Du Tiểu Mặc bị loạt tiếng đập cửa rầm rầm đánh thức, cùng với tiếng gào vô cùng quen thuộc, làm cho lỗ tai của vang lên ong ong, nhắm mắt lại giơ tay bịt tai còn lại, ngủ tiếp.

      Lăng Tiêu mở to mắt, cúi đầu nhìn thấy đám tóc màu đen mềm mại gối lên ngực y.

      Chủ nhân của cái đầu này tối hôm qua còn như bạch tuộc tám chân quấn ở người y. Tiếng đập cửa bên ngoài vang dội như tiếng trống, vậy mà vẫn ngủ được như heo chết, Lăng Tiêu nhìn ra phía cửa sổ, trời còn chưa sáng, tối hôm qua cũng ngủ khá trễ, khó trách ngủ say tới vậy.

      Lăng Tiêu rón rén chuyển Du Tiểu Mặc sang chỗ khác, xuống giường sau đó lại đem chăn đắp kín người , có gối ôm ấm áp, thân thể Du Tiểu Mặc vô thức run rẩy cái, khuôn mặt gần như vùi hết vào trong mắt, nửa khác còn lộ ra bên ngoài đỏ bừng, Lăng Tiêu kiềm chế được vuốt ve chút, cảm giác mềm lại làm y thiếu chút nữa buông tay nổi.

      Sau khi giúp kéo chăn cho ngay ngắn, Lăng Tiêu tùy tiện vớ lấy bộ quần áo mới ra ngoài mở cửa.

      Người gõ cửa là La Hạ, đại khái xảy ra chuyện gì trọng đại, vội vàng đến mức trán đầy mồ hôi, lúc Lăng Tiêu mở cửa, tay của La Hạ thiếu chút nữa đập vào lồng ngực y, vừa thấy y ra, lập tức kích động hô câu, thiếu chút nữa bước bọt phun như mưa phùn.

      “Đại sư huynh, có việc lớn tốt rồi, Khương trưởng lão xảy ra chuyện!”

      “Ngươi chờ ta.” Sắc mặt Lăng Tiêu hơi thay đổi, ném những lời này lại sau đó lập tức quay vào phòng mặc quần áo.

      Vừa vào, thấy Du Tiểu Mặc vốn nên nằm ngay ngắn trong chăn thò tay ra ngoài, cánh tay trắng nõn nà như ngó sen, nhắn như tay con , nhìn qua cũng biết chưa từng rèn luyện.

      Lăng Tiêu đột nhiên có chút vừa ý với gầy yếu của , nếu mà yếu như vậy, về sau gặp được địch nhân, nhỡ trốn thoát phải làm sao bây giờ?

      Giờ khắc này, người nào đó toàn hoàn ý thức được, tại y bắt đầu lo lắng thôi cho tương lai của Du Tiểu Mặc.

      Đúng lúc này, Du Tiểu Mặc ngủ say đột nhiên bò dậy, hai mắt mờ mịt nhìn về phía Lăng Tiêu, Lăng Tiêu hiển nhiên ngờ tới việc đột nhiên tỉnh lại, y phục vừa cởi xuống cũng chưa kịp mặc đồ mới, lồng ngực cường tráng rắn chắc phơi bày trong khí.

      Lăng Tiêu thấy Du Tiểu Mặc sau khi bò dậy cũng làm gì, vừa muốn chuyện, nghe được giọng điệu nghi ngờ của .

      “Ồ? Vừa nãy hình như có người gõ cửa phải ?”

      “…” Lăng Tiêu câm nín, phản ứng thần kinh có phải quá chậm .

      Du Tiểu Mặc nghe thấy câu trả lời của y, lại nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, mảng mờ mịt ngay cả chút xíu tia nắng cũng có, lại kéo chăn nằm xuống, toàn bộ quá trình chút nào dài dòng, cái chăn phồng phồng giờ chỉ lộ ra mái tóc màu đen.

      “…” Lăng Tiêu.

      Sau lát, La Hạ bị nhốt ở ngoài cửa sốt ruột gõ cửa cái, “Đại sư huynh, huynh xong chưa?”

      Lăng Tiêu nhanh chóng mặc quần áo vào, ra khỏi phòng nhàng đóng cửa lại, sau đó mới cùng La Hạ, Lạ Hạ là được lệnh của chưởng môn tới tìm y bàn bạc về chuyện của Khương trưởng lão, đường, La Hạ đem tất cả những điều biết kể lại cho Lăng Tiêu.

      ngắn gọn, chính là Khương trưởng lão có khả năng bị hãm hại rồi, sau khi trận đấu ngày hôm qua kết thúc, Khương trưởng lão còn cùng chưởng môn, hai người bàn về chuyện giải đấu mất nửa canh giờ, sau đó Khương trưởng lão rời , chưởng môn cứ tưởng Khương trưởng lão về phòng rồi, thực tế ai cũng cho là vậy.

      Nào có thể đoán được, lúc tờ mờ sáng hôm nay, tên đệ tử tới gian phòng của lão lại phát lão có trong phòng.

      Khương trưởng lão là người chủ trì trận đấu cho nên có rất nhiều việc phải làm, bình thường đều thức dậy sớm hơn người khác, lúc tên đệ tử kia phát là giờ mẹo canh ba, thấy Khương trưởng lão vẫn chưa dậy, lúc này mới gọi lão.

      Phát Khương trưởng lão ở đây, cũng tới chỗ các trưởng lão khác, tên đệ tử kia ý thức được điểm kì lạ, lập tức chạy báo cho chưởng môn, sau đó chưởng môn vội vàng phái người ra ngoài tìm, cuối cùng ở vách đá bên cạnh phát ngọc bài của Khương trưởng lão, chưởng môn và các trưởng lão khác vì vậy mới nghi ngờ có lẽ Khương trưởng lão bị hãm hại rồi, liền đem tất cả mọi người triệu tập tới, mà Lăng Tiêu thân là đại đệ tử, đương nhiên phải có mặt.

      “Hôm nay triệu tập các ngươi tới đây, chắc hẳn mọi người biết rồi, ta muốn nghe xem, các ngươi đối với chuyện Khương trưởng lão mất tích cảm thấy ra sao.” Thang Phàm lạnh lùng , biểu lộ hoàn toàn giống như trong phái vừa xảy ra chuyện trọng đại, vừa xong, ánh mắt rơi vào người Lăng Tiêu, “Tiếu nhi, ngươi trước .”

      Lăng Tiêu đứng dậy, chắp tay : “Chưởng môn, con cảm thấy trước mắt cần phải xác định là, Khương trưởng lão rốt cục mất tích, hay là bị hãm hại, đồ nhi biết nhiều cho nên tạm thời cách nào phán đoán được.”

      Thang Phàm gật đầu, cũng chẳng lắc đầu, chỉ nhìn về phía những người khác, “Các ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”

      Dứt lời, mấy vị sư đệ bình thường quan hệ rất tốt với Lăng Tiêu lập tức gật đầu phụ họa, rốt rít tỏ vẻ mình cũng đồng ý với quan điểm của Lăng Tiêu, ngược lại người ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, biểu mặt Lôi Cự ra vẻ khinh thường ràng.

      “Lôi Cự, hình như ngươi đồng ý với quan điểm của Tiếu nhi, chẳng lẽ ngươi có ý khác?” Thang Phàm chú ý tới biểu lộ của Lôi Cự đầu tiên.

      “Bẩm chưởng môn, Lôi Cự cho rằng, mặc kệ Khương trưởng lão mất tích hay hãm hại, đều đủ để chứng minh vấn đề, ở đây kẻ giấu quỷ trong lòng, các vị ngồi đây hẳn còn nhớ, trước đó thời gian tình gây huyên náo xôn xao, nghe có mấy đại môn phái bắt được mật thám ngay trong phái, mặc dù phái Thiên Tâm phát ra ma nhân, nhưng thể đảm là có, cho nên ta cho rằng, chuyện Khương trưởng lão mất tích rất có thể liên quan tới ma nhân.”

      Lôi Cự hướng về phía Thang Phàm rồi chắp tay, trong mắt chỉ toàn ý muốn cướp đoạt hào quang, ánh mắt lúc nhìn về phía Lăng Tiêu càng như bức bách uy hiếp.

      “Lôi Cự rất có đạo lý, nhưng mà cũng thể võ đoán, để tránh rối loạn thân tâm.” Sắc mặt Thang Phàm vẫn thờ ơ như trước, chỉ nhìn thôi thể hiểu nỗi lão nghĩ cái gì, câu trước đồng ý quan điểm của Lôi Cự, câu sau lại đả kích cái, chiêu thức ấy vận dụng phải gọi là dày công tôi luyện.

      “Đa tạ chưởng môn dạy bảo.” Lôi Cự lại chắp tay lần nữa, mặt có chút nào khó chịu, ngược lại còn đắc ý liếc nhìn Lăng Tiêu, so với mấy lời ngắn gọn cũng như của Lăng Tiêu, gã cảm giác đáp án của mình càng tốt hơn.

      Sau khi Lôi Cự ngồi xuống, Tiêu trưởng lão ngồi phía đối diện, cũng chính là sư phụ của gã mới mở miệng.

      “Chưởng môn sư huynh, ta nghi ngờ có gian tế núp ở Trung Mạch, vụ án Khương trưởng lão mất tích cần phải coi trọng.”

      Thang Phàm liếc nhìn người kia, : “Chúng ta phát tại trường nơi Khương trưởng lão mất tích có dấu vết đánh nhau, người trong đó đúng là Khương trưởng lão, nay chỉ sợ lành ít dữ nhiều, chỉ là kẻ còn lại có thể đánh ngang tay với Khương trưởng lão, ta nghi ngờ hung thủ có thể ở trong phái chúng ta.”

      Lời này vừa ra, những người ở chỗ này mỗi người biểu lộ khác nhau.

      Các trưởng lão sắc mặt cay độc đều thèm đổi sắc, ngược lại có mấy đệ tử trẻ tuổi trong lòng nghĩ cái gì, đều ghi hết ở mặt rồi.

      Đỗ trưởng lão ngồi bên cạnh Tiêu trưởng lão cười như phật Di Lặc, giống như hoàn toàn bị khí nơi này ảnh hưởng, đưa tay vuốt nhúm râu hoa râm cằm, thuận miệng phá vỡ bầu khí ngột ngạt này, “Ở đây người có năng lực đánh trận với Khương sư đệ, trừ chúng ta ra, cũng chỉ có Lâm sư điệt cùng Lôi sư điệt.”

      “Đỗ Vân Tài, ngươi có ý gì, chẳng lẽ ngươi đệ tử của ta là hung thủ sao?” Tiêu trưởng lão lập tức bất mãn phản bác lại.

      “Tiêu trưởng lão đừng vội tức giận, ngươi biết ta chỉ người khả nghi thôi mà.” Đỗ Vân Tài vẫn cười híp mắt.

      Tiêu trưởng lão còn muốn thêm, Thang Phàm nhanh chậm cắt ngang lời lão: “Đỗ trưởng lão rất có đạo lý, thực lực của Lâm Tiếu và Lôi Cự đều tầm thường, hoàn toàn chính xác có khả năng địch lại Khương trưởng lão, muốn chứng minh họ liên quan tới vụ án này, chỉ cần hỏi thời điểm Khương trưởng lão mất tích hai người ở nơi nào, làm gì là đủ.”

      “Ta trước.” Lôi Tự đứng ra đầu tiên.

      “Khương trưởng lão hẳn là gặp chuyện may khoảng giờ tuất canh ba, như vậy khoảng thời gian từ giờ tuất đến giờ hợi, ngươi ở đâu, có người làm chứng hay ?” Ánh mắt Thang Phàm lạnh lẽo nhìn Lôi Cự, vẫn lạnh nhạt như trước nhưng thoáng chốc hóa thành uy áp nhàn nhạt.

      Lôi Cự rùng mình, vội nghiêm mặt : “Trong khoảng thời gian này trùng hợp ta ngồi cùng với mấy vị sư đệ, bọn họ tìm đệ tử để đàm luận về trận đấu ngày mai, mãi cho tới giờ tuất khắc mới tan cuộc, sau đó ta liền trở về phòng, lúc ấy người ở cùng phòng với ta là Giang Lưu sư đệ cũng ở trong phòng, có thể làm chứng, sau khi ta trở về phòng vẫn mực ngồi minh tưởng, chưa từng rời khỏi gian phòng nửa bước.”

      “Đỗ trưởng lão, làm phiền ngài rồi.” Thang Phàm quay về phía Đỗ Vân Tài gật gật đầu.

      Đỗ trưởng lão tuy rằng tiếc nuối thể xem trò vui nữa, nhưng cũng biết đây là việc quan trọng, liền đứng dậy chắp tay về phía Thang Phàm, sau đó rời khỏi đại điện tìm Giang Lưu.

      “Tiếp theo liền tới phiên Lâm sư điệt rồi.” Ánh mắt Tiêu trưởng lão quăng về phía Lăng Tiêu.

      Lăng Tiêu từ lúc đến đây cho tới bây giờ, vẫn luôn tỏ ra biết tròn biết méo, cũng quá nổi bất, nếu nhắc tới y còn chẳng có cảm giác tồn tại, hoảng hốt bối rối, để cho những người vẫn luôn quan sát y tìm kiếm được chút sơ hở nào.

      Lúc nghe được lời của Tiêu Trưởng lão, Lăng Tiêu đứng dậy, nho nhã : “Bẩm chưởng môn, khoảng thời gian từ giờ tuất đến giờ hợi, con vẫn ở cùng với Du sư đệ, lúc ấy ngồi bên cạnh con luyện đan, có thể làm chứng cho con.”

      “Tiêu trưởng lão, làm phiền ngài tìm Du Tiểu Mặc mang tới.” Thang Phàm ra.

      “Vâng, chưởng môn!” Tiêu trưởng lão đứng dậy chắp tay, hùng dũng bước ra khỏi đại điện, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu đầy ý khó lường.
      vk đại ca thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :