1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TRUYỀN THUYẾT CHI CHỦ ĐÍCH PHU NHÂN - Doãn Gia [ Hoàn ]

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      [​IMG]
      Tác giả: Doãn Gia
      Tạm dịch: Truyền thuyết về phu nhân của chúa tể
      Biên Tập: Lam Hạ
      Thể loại: Đam mỹ, xuyên việt, tu chân, tuỳ thân gian, ấm áp, 1x1, HE
      Tình trạng bản gốc: Hoàn (713 chương + 18 PN)
      Tình trạng bản edit: Hoàn

      xukem thích bài này.

    2. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      Giới thiệu:
      Sau trận nổ, Du Tiểu Mặc bỗng chốc trờ thành đệ tử dưới danh của phái Thiên Tâm, hơn nữa tư chất rất kém. Ngay lúc chuẩn bị thích ứng với hoàn cảnh, nghe được tin dữ, nếu như trong vòng nửa năm thể luyện chế ra thành phẩm được chỉ định và trở thành đệ tử chính thức của phái Thiên Tâm, bị đuổi khỏi phái…

      Vì thế, Du Tiểu Mặc cố gắng kiếm tiền để gặp tên Lăng Tiêu khoác da người, về sau mới sững sờ nhận ra, tên này khoác lớp da người…

      Thuộc tính của Lăng Tiêu: giả nhân giả nghĩa, phúc hắc.

      Thuộc tính của Du Tiểu Mặc: kiên cường, vua suy diễn.
      Chương 1 : Linh hồn luyện đan sư
      Du Tiểu Mặc đứng trước gương, vừa chớp mắt vừa nhìn người xa lạ trong gương.

      phải hao phí rất nhiều tế bào não mới chịu chấp nhận là linh hồn của mình nhập vào thân người xa lạ.

      Thiếu niên trong gương đại khái khoảng mười bảy mười tám tuổi, cách biệt với nhiều lắm, mặc đạo bào màu xanh, đỉnh đầu cài chiếc trâm thông thường màu xanh biếc, tóc đen như mực, đúng là có vài phần tiên phong đạo cốt.

      Có điều sắc mặt thiếu niên hơi tái nhợt, nhất là bờ môi, có chút huyết sắc nào, giống như thể vừa bị trọng thương lâu, đôi mắt đẹp đỏ hoe, sưng húp.

      Du Tiểu Mặc phờ phạc, đột nhiên thay đổi khuôn mặt khác, quen.

      Bi thương xuân thu lát, Du Tiểu Mặc mới đánh giá căn phòng mà ở.

      Vô cùng đơn giản, chỉ có chiếc giường gỗ, cái bàn gỗ, chiếc ghế gỗ và tủ quần áo , tủ để chiếc giương, hề có đồ gì dư thừa.

      Đơn giản nhưng lại tràn ngập mùi xưa cũ, đúng là phong cách cổ đại.

      Lại liên tưởng đến cách ăn mặc của thân thể này, tiên phong đạo cốt, Du Tiểu Mặc đau lòng phát , rất có khả năng, xuyên tới cổ đại mất rồi.

      Nhưng mà, là người đại!

      nhớ , bởi vì phòng cách vách bị rò hơi gas mà dẫn đến cháy nổ, liên lụy tới hàng xóm vô tội là , trận nổ dữ dội tới mức làm bay thẳng vào thân thể người xa lạ.

      Tuy rằng chuyện ngày nghe rất khó tin, nhưng lại là .

      Du Tiểu Mặc xoắn xuýt lúc, cuối cùng quyết định phải thích nghi với mọi hoàn cảnh.

      Sau khi giày xong, lúc định mở cửa ra ngoài thăm dò tình huống, cánh cửa đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra, làm sợ hãi kêu lên tiếng, ngay lúc cả hai mém đụng vào nhau, người kia nhanh chóng tránh xa, đồng thời thốt lên thanh kinh ngạc.

      “Du Tiểu Mặc, cuối cùng ngươi cũng chịu xuống giường?”

      Du Tiểu Mặc xác định trừ bản thân mình ra có ai biết tên , như vậy hẳn là người kia gọi tên chủ nhân của thân thể này, xem ra ông trời vẫn còn thương xót , cho bay vào thân thể cùng tên.

      Du Tiểu Mặc đánh giá người vừa tới, là thiếu niên tuấn tú, tuổi tác tầm tầm với , nụ cười rất rực rỡ.

      Cơ mà người này có ý gì, cái gì gọi là ‘Cuối cùng ngươi cũng chịu xuống giường’ chẳng lẽ có thói quen nằm lì giường hả?

      cần đợi chủ động hỏi thăm, thiếu niên tự ra.

      “Du Tiểu Mặc, ngươi đừng nản chí, tuy rằng linh hồn của ngươi chỉ có màu xanh lá, nhưng tối thiểu ngươi có cơ hội trở thành đan sư trung cấp mà, ngươi cũng biết rồi đó, đan sư trung cấp cũng khó mà tìm được nhé, có số người cả đời chỉ có thể làm đan sư cấp thấp, vậy nên, ngươi đừng đau lòng nữa, buổi sáng ngày mai phải tới Đan Đường rồi, ngươi phải tỉnh táo đó.”

      Đầu óc Du Tiểu Mặc quay cuồng, linh hồn màu xanh lá là cái gì, đan sư trung cấp nữa, sao nghe mà chẳng hiểu gì hết?

      Nhưng mà cũng hiểu chút vấn đề, vậy ra thân thể này có thể vì linh hồn mình có màu xanh lá, cảm giác mình bị đội nón xanh (bị cắm sừng)? Cho nên mới đau lòng mà trốn trong phòng khóc, rốt cục lại đau thương quá đỗi rồi chết ngáp luôn hả?

      Du Tiểu Mặc che mặt, cách giải thích này, quá mất thể diện!

      “Vậy còn ngươi?” Du Tiểu Mặc thận trọng hỏi.

      tại chỉ quen biết mỗi thiếu niên này, cũng chỉ có thể dò tin tức từ cậu ta.

      Có điều lại sợ bị thiếu niên phát ra phải là Du Tiểu Mặc , dám hỏi thẳng, nhưng Du Tiểu Mặc biết rằng, hai người họ cũng chỉ mới quen biết chưa được bao lâu, hơn nữa từ sau khi biết tư chất mình quá kém, bản thể vẫn đóng cửa ở lì trong phòng, biết nhiều chuyện là điều quá đỗi bình thường.

      Thiếu niên kia nén nổi nụ cười, gãi đầu cái, hơi ý tứ lựa lời: “Linh hồn của ta có màu lam.”

      Xem xét biểu của người này là biết, chắc chắn linh hồn có màu xanh lam rất tốt, nhưng thực vẫn hiểu gì hết!

      “Ầy, ta hiểu lắm, hai ngày nay đầu óc cứ quay cuồng mãi, quên mất nhiều thứ, ngươi có thể qua cho ta chút được ?”

      Du Tiểu Mặc chột dạ hỏi thăm, dám nhìn thẳng mặt đối phương, chỉ sợ người nọ sinh nghi.

      Kết quả thiếu niên này căn bản là thần kinh thô, vậy mà hề nghi ngờ gì, dứt khoát hết tất cả những gì mình biết, kể cả về nơi hai người đứng, cái gì có thể đều hết.

      Nghe xong, Du Tiểu Mặc lập tức á khẩu trả lời được.

      Trong đầu trừ khiếp sợ còn lại cũng chỉ là kinh hãi, ngay cả việc thiếu niên kia lúc nào cũng biết.

      Cái thế giới này, hoàn toàn khác biệt với thế giới mà từng biết.

      gia nhập môn phái lớn nhất của đại lục Long Tường – phái Thiên Tâm, xác thực mà , chỉ là đệ tử ký danh, mà phái Thiên Tâm chia làm hai hệ lớn, Võ Hệ là tu luyện giả, linh hồn của họ có màu, nhưng có thể tu luyện các loại công pháp võ kỹ, Đan Hệ là đan sư, tất cả các đan đều linh hồn mang màu sắc.

      Cái thứ màu sắc này cũng chia làm ba bảy loại, từ nhạt tới đậm theo thứ tự là hồng, xanh lá, xanh dương, xanh lam và màu tím.

      Linh hồn có màu hồng và vàng chỉ có thể trở thành đan sư cấp thấp

      Linh hồn có màu xanh lá và xanh dương có thể thành đan sư trung cấp

      Mà linh hồn màu xanh lam cùng màu tím có cơ hội thành đan sư cao cấp.

      Nhưng tiềm lực của loại sau rộng hơn loại trước nhiều lắm, ví dụ như linh hồn màu tím, tiềm lực của nó lớn hơn linh hồn màu lam rất nhiều, bởi vậy cũng có nhiều hi vọng trở thành đan sư cao cấp hơn.

      Linh hồn màu xanh lam, cách khác là đan sư cao cấp trong tương lai, bảo sao thiếu niên lại vui mừng đến thế.

      Mà chủ nhân của thân thể này là đệ tử ký danh của đan hệ, ba ngày trước mới được tiền bối của phái Thiên Tâm mang về cùng mấy người nữa.

      Nguyên chủ là người hơi kiêu ngạo, nhưng mà sau đợt kiểm tra ngày hôm qua, phát tư chất của mình lại kém nhất trong tất cả mọi người, thể chấp nhận trong giây lát, nên trốn vào phòng khóc lóc.

      Đứa này, tố chất tâm lý kém quá.

      Ngoài việc này ra, còn biết tin tức vô cùng quan trọng.

      Bởi vì là đệ tử ký danh, cho nên phải qua được bài kiểm tra vào nửa năm sau, nếu bị đuổi ra khỏi phái.

      Phái Thiên Tâm là môn phái lớn nhất đại lục Long Tường, rất nghiêm khắc trong việc tuyển chọn đệ tử, nhất là đan sư, cầu là nửa năm sau phải luyện chế ra thành phẩm được chỉ định, nếu cũng bị đuổi ra khỏi cửa.

      Đối với người có đồng nào trong túi, nhìn quanh chẳng thấy gì quen thuộc, đầu óc còn chưa xoay theo quỹ đạo của thế giới này như Du Tiểu Mặc, thể nghi ngờ, tin tức này như sấm sét giữa trời quang!!!

      CHƯƠNG 002: THƯƠNG HỆ

      Sau khi ra khỏi phòng, cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng biết tên của thiếu niên sở hữu linh hồn xanh lam kia.

      gọi là Giang Lưu, thực ra là người ở phòng bên cạnh, ngay từ đầu cũng xuất chúng, nhưng từ sau khi kiểm tra linh hồn xong, nổi tiếng rồi, bởi vì linh hồn của có màu lam

      Linh hồn xanh lam biểu trưng cho việc có tiềm lực để trở thành đan sư cao cấp.

      Có thể đan sư cao cấp là tồn tại rất hiếm hoi ở đại lục Long Tường này, rất nhiều người chỉ có thể quanh quẩn trong cái vòng của đan sư cấp thấp và đan sư trung cấp cả đời, nếu có thể trở thành vị đan sư cao cấp, khi ấy, tiền đồ sáng lạn đến nỗi thể đo đếm được.

      Đan sư càng luyện được nhiều linh đan cao cấp, càng được nhiều người tôn trọng.

      Bởi vậy, đan sư cao cấp luôn là đối tượng được các môn phái lớn mời chào.

      Ba ngày trước, Giang Lưu chỉ là đệ tử ký danh được đưa đến phái Thiên Tâm cùng Du Tiểu Mặc, nhưng sau khi kiểm tra ra được linh hồn xanh lam, lập tức được phái Thiên Tâm nhận vào làm đệ tử chính thức.

      Giang Lưu, giờ là đệ tử chính thức, cần phải làm bài kiểm tra nhập môn vào nửa năm sau.

      Ngoài ra, trong lúc làm kiểm tra, Giang Lưu còn được người thuộc phe của Đại trưởng lão Đan Hệ vừa ý, hôm nay theo họ dọn tới ở nội viện, lúc này lời từ biệt với mọi người

      Trừ Du Tiểu Mặc, những người khác đều cực kỳ hâm mộ Giang Lưu.

      tốt, biết bao giờ ta mới có thể trở thành đệ tử chính thức như Giang Lưu nhỉ?”

      “Cố gắng lên, nửa năm sau là có thể thực được ước nguyện này rồi mà.”

      “Nếu dễ như thế tốt quá.”

      Du Tiểu Mặc nhịn nổi, liền chen vào : “Chẳng lẽ rất khó hả?” muốn bị đuổi ra khỏi phái Thiên Tâm, tại thời xa lạ này, chừng được ở trong phái Thiên Tâm có thể đảm bảo an toàn chút.

      Người liếc cái, ngay lúc Du Tiểu Mặc căng thẳng hờ hững thu ánh mắt về, dùng vẻ mặt đau khổ kể lể: “Phái Thiên Tâm có cầu rất nghiêm khắc đối với đệ tử của Đan Hệ, theo ta biết, muốn dọn vào nội viện ở, phải luyện ra được viên linh đan cấp ba, hơn nữa chỉ giới hạn trong khoảng thời gian là nửa năm.”

      Ngay lập tức, có người phát ra tiếng hút khí, há to miệng vẻ mặt khó mà tin nổi.

      Chỉ cần là đan sư cấp thấp đều có thể luyện được linh đan cấp ba, nhưng mà ít nhất cũng cần khoảng thời gian hai ba năm để luyện tập, có khi còn chưa chắc thành công.

      Bất kể gã đan sư nào, mặc dù chỉ là đan sư cấp thấp, đều chưa chắc có thể luyện ra thành phẩm là linh đan cấp ba trong vòng nửa năm, nếu mà là linh đan cấp hai còn có khả năng.

      Nghe như vậy, mặt mọi người đều ủ rũ như đưa đam.

      Tuy rằng Du Tiểu Mặc biết để trở thành vị đan sư cần những điều kiện gì, nhưng nhìn biểu của bọn họ, hình như rất khó, nghĩ như vậy, càng cảm giác tương lai phía trước quá mịt mờ.

      “Cơ mà, phải tất cả chúng ta đều có hi vọng.” Người nọ thấy mọi người tâm trạng uể oải, đột biện thêm câu.

      “Hy vọng gì? mau .” Hứng thú của mọi người lại bị khơi dậy.

      Người nọ còn thần thần bí bí mà : “Phái Thiên Tâm là môn phái lớn, đệ tử có ngàn vạn người, tính đến Võ Hệ, chỉ cần nhìn Đan Hệ, hàng năm cần phải hao phí số tiền khổng lồ, các ngươi cũng biết mà, tuy đan sư là nghề kiếm tiền rất dễ, nhưng giai đoạn trước cũng rất tốn kém, cho nên phái Thiên Tâm còn có hệ nữa gọi là thương hệ, chuyên phụ trách việc kiếm tiền cho phái.

      Nghe thế, tới Du Tiểu Mặc cũng vểnh tai lên.

      “Nếu như có thể được tiền bối của thương hệ chú ý, đến lúc đó dù được nội viện để ý, cũng phải rời khỏi phái Thiên Tâm nữa, chỉ là từ nay về sau, chỉ có thể vô duyên với việc tu luyện.

      vừa xong, bầu khí lại lắng xuống, mọi người đều mang đầy những suy nghĩ riêng.

      Du Tiểu Mặc nghe xong là hiểu liền, chắc thương hệ chuyên lo việc buôn bán, nhưng mà buôn bán cũng cần phải có ý tưởng kinh doanh, hơn nữa nghe giọng điệu của người kia, có vẻ chỉ đơn giản là muốn vào vào.

      Trong đó có uẩn khúc gì Du Tiểu Mặc biết, nhưng muốn bỏ cuộc.

      Tạm biệt bọn họ, Du Tiểu Mặc quyết định tới Tàng Thư Các xem xét chút.

      CHƯƠNG 003: TÀNG THƯ CÁC

      Tàng Thư Các là nơi bao quát kiến thức về vạn vật, bởi vì đây là nơi kết nối giữa Đan Hệ và Võ Hệ, cho nên diện tích của nó vô cùng lớn.

      Tàng Thư Các được chia ra thành Đông Các và Tây Các, Đông Các trưng bày sách vở về các loại luyện đan, dược điển cùng thảo dược học, còn đặc sắc hơn là những bản chép tay quý giá của các tiền bối.

      Tây Các trưng bày sách vở liên quan tời lịch sử, địa lý của đại lục Long Tường, ngoài ra còn có sách công pháp và kỹ năng của các tu luyện giả.

      Có điều phải người nào cũng được phép vào bên trong để đọc sách.

      Đệ tử ký danh giống như Du Tiểu Mặc chỉ có thể vào tầng thứ nhất của Đông Các và Tây Các, còn lại các tầng có quyền vào, trừ khi được phép, hoặc trở thành đệ tử chính thức.

      Nhưng mà đối với lúc hai cách làm đều là hy vọng xa vời, hơn nữa tại cũng có nhu cầu lên mấy tầng .

      Tới Tàng Thư Các, Du Tiểu Mặc có hai việc cần làm.

      Việc thứ nhất chính là tìm hiểu về lịch sử của đại lục Long Tường, cần phải biết thời mà mình ở là thế giới nào.

      Việc thứ hai là về kiểm tra vào nửa năm sau, bất kể là Thương Hệ hay Võ Hệ, đều có cảm giác mình nên trông mong gì, chỉ có đan sư ít nhiều còn có chút hy vọng.

      Nhưng mà hiểu biết của về nghề nghiệp đan sư này hoàn toàn là con số , cho nên mới cần phải tìm hiểu chút.

      Ngay khi sắp lạc đường, Du Tiểu Mặc cũng hỏi được vị trí của Tàng Thư Các

      Chỉ có điều cũng phải mất nửa canh giờ mới tìm ra được.

      Từ xa, thấy tòa cung điện rộng lớn vô cùng khí thế, phía cung điện có tấm biển màu vàng đen, đó viết ba chữ Tàng Thư Các, nhìn như giản dị, nhưng lại dung hòa trời đất, loại khí thế tự nhiên mà sinh ra.

      Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng cái, Tàng Thư Các khí thế quá, còn hùng vĩ hơn cả Tử Cấm Thành.

      Bước vào Tàng Thư Các , người Du Tiểu Mặc nhìn thấy đầu tiên là lão giả có mái tóc trắng xóa, lão giả nhắm mắt lại, ngồi ở chính giữa đường giao lối vào Đông Các và Tây Các.

      Vừa qua, lão giả đột nhiên mở mắt ra.

      Ánh mắt ông sáng ngời hữu thần hề giống bề ngoài già nua, đó là ánh mắt sắc bén như dao, lắng đọng dấu vết tháng năm, lia thẳng tắp vào người Du Tiểu Mặc, làm sợ tới mức dám bước tiếp.

      Lão giả nhìn cái, lạnh nhạt : “Lấy thẻ thân phận ra.”

      Du Tiểu Mặc sững sờ, lập tức sờ lên người, đúng là có tấm thẻ, vội vàng lấy ra thận trọng mà đưa cho ông ta.

      Sau khi lão giả nhận lấy tấm thẻ làm gì thêm, Du Tiểu Mặc chỉ thấy ông ta cầm trong tay, đến hai giây liền đưa lại cho , : “Du Tiểu Mặc, đệ tử ký danh, có quyền hạn vào tầng thứ nhất.”

      Tiếp theo thứ gì đó bay về phía .

      Du Tiểu Mặc theo bản năng tránh ra, nhưng chưa kịp tránh, cái thứ đó đập cái “Bốp vào đầu , rồi rơi xuống đất, Du Tiểu Mặc ngẩng đầu lên liền gặp ngay vẻ mặt nghiêm túc của lão giả khẽ nhăn lại.

      “Cầm lấy nó ngươi mới có thể vào Tàng Thư Các .” Lão giả xong thèm để ý tới nữa.

      Du Tiểu Mặc ngượng ngùng cúi xuống nhặt vật kia, dám nhìn lão giả nữa, bỏ chạy nhanh vào Tây Các, trong thời gian ngắn có lẽ ra.

      CHƯƠNG 004: ĐẠI SƯ HUYNH, TIỂU SƯ MUỘI

      Tàng Thư Các của phái Thiên tâm giống như biển chứa trăm sông, chỉ tới sách vở trong tầng thứ nhất đều nhiều hơn vạn bản.

      Nơi đặt sách khác với tưởng tượng của Du Tiểu Mặc nhiều lắm, từ vài chục tới vài trăm cuốn giá sách, phân ra thành từng thể loại, mỗi giá sách còn có dấu hiệu riêng.

      Du Tiểu Mặc cảm thán tiếng, lập tức lắc đầu rồi vào.

      biết có phải do lịch sử của đại lục Long Tường quá dài hay , qua mấy cái giá sách đều phân loại từng đoạn mốc thời gian, chỉ có điều cũng giúp ích lắm.

      Có rất nhiều loại vạn năm trước, có rất nhiều năm ngàn năm trước…

      Du Tiểu Mặc có hứng thú với lịch sử của đại lục Long Tường, chỉ muốn hiểu đại lục Long Tường của thời tại mà thôi.

      đến chiếc giá sách cuối cùng, cuối cùng mới nhìn thấy giá sách có ghi nhãn – địa lý đại lục Long Tường.

      Nhón chân, Du Tiểu Mặc muốn lấy xuống quyển để nhìn sơ qua, vươn tay nhưng hiểu đụng phải cái gì, đột nhiên có cảm giác như bị điện giật, đồng thời phát ra tiếng thét kinh hãi.

      Biến cố này thiếu chút nữa hù chết , còn tưởng rằng gặp chuyện linh dị quỷ quái gì cơ. Mãi đến lúc tỉnh táo lại, Du Tiểu Mặc mới nhớ rằng mình thời gọi là đại lục Long Tường, tất cả mọi chuyện này đều có gì gọi là kỳ quái hết, mà chỉ có thể học cách thích nghi với nơi này.

      Suy nghĩ chút, Du Tiểu Mặc lấy từ trong ngực ra thứ đồ giống như con dấu. Đây là thứ mà lão giả trông coi Tàng Thư Các ném cho .

      Du Tiểu Mặc hiểu phải dùng thứ này thế nào nữa, đành phải thử đem con dấu để lên , đoán đúng, con dấu đen xì đột nhiên lóe lên vệt sáng, tiếp theo đó khí tỏa ra vài vòng gợn sóng sang hai bên.

      Du Tiểu Mặc thử dùng tay đụng vài cái, còn cảm giác bị điện giật nữa, lúc này mới dám tin tưởng mình thành công.

      Nhanh chóng lấy quyển sách trừ giá xuống, Du Tiểu Mặc lại theo mẫu mà lấy thêm vài cuốn nữa, chủ yếu vẫn là kiến thức căn bản về đại lục Long Tường, chắc cũng chỉ có mới đọc mấy thứ này.

      Du Tiểu Mặc tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống, cầm lấy quyển sách ở cùng, chuẩn bị tiếp thu nội dung ở bên trong, đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng cười nhạo.

      Du Tiểu Mặc nhanh chóng ngẩng đầu, chỉ thấy thiếu niên mặc áo bào trắng ngồi xà nhà.

      Thiếu niên thấy nhìn, nhếch miệng nhảy xuống dưới, ánh mắt nhìn Du Tiểu Mặc mang theo mấy phần soi mói rồi lại thêm vài phần giễu cợt, hiển nhiên là nhìn thấy hết mấy hành động vừa rồi của Du Tiểu Mặc.

      “Chậc chậc, biết đồ nhà quê ở đâu chui ra nữa.”

      Thiếu niên vòng quanh , vừa vừa nhận xét, biểu cảm còn giống nhìn phải thứ gì đó rất chán ghét.

      Du Tiểu Mặc chớp mắt, thực ra thấy tên này cũng đúng lắm, tình hình tại của mình có khác gì nông dân lên tỉnh đâu.

      Ấy vậy mà, thiếu niên thấy phản ứng lại còn mất hứng.

      “Đồ nhà quê, muốn đọc sách cút ra xa chút, ngồi chặn ngay lối lên lầu hai, chớ phải muốn tiếp cận đại sư huynh và tiểu sư muội đó hả? Ta cho ngươi biết, người như ngươi có tư cách này đâu.”

      Du Tiểu Mặc im lặng lát, sau đó đứng dậy phủi mông cái, rất nghe lời qua chỗ khác.

      Thiếu niên kia thấy biết điều như vậy, cảm thấy thú vị, chửi thề tiếng rồi bỏ .

      Nhìn rời , Du Tiểu Mặc thở phào nhõm.

      Ai mà ngờ đến Tàng Thư Các tìm sách đọc cũng đụng phải cái loại rãnh rỗi có việc gì làm quay ra soi mói người khác như thế này, biết đại sư huynh tiểu sư muội gì đó mà, đừng đến muốn tiếp cận nha.

      Chẳng qua vẫn thể nghĩ tới, cái chỗ hẻo lánh mà tùy tiện sang, dĩ nhiên là đường lên lầu hai, cái nơi Tàng Thư Các này biết “sáng tạo độc đáo” ghê, tới cầu thang mà cũng giấu .

      Yên lặng nghĩ lúc, cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng tập trung xem sách của mình.

      Sau khi hiểu , mới biết được đại lục Long Tường là mảnh lục địa rộng bao la, so với Trái Đất ở kiếp trước còn lớn hơn mấy trăm mấy ngàn lần, hơn nữa còn là mảnh đất liền nguyên vẹn, chỉ có điều so với Trái Đất còn hoang sơ nhiều lắm.

      Sơn mạch vô tận, rừng rậm mênh mông.

      Quan trọng nhất là, thời này có khoa học kỹ thuật, chỉ có đám tu luyện giả muốn làm trái ý trời.

      Theo lịch sử ghi lại, thời này cũng phải chỉ có mảnh đất liền là đại lục Long Tường, ví dụ như xuyên qua biển sâu vô tận, chính là thế giới khác, còn có bên ngoài hư , cũng có rất nhiều nơi khác.

      Nhưng mà những quyển sách chỉ viết vài câu rải rác về vấn đề này, có miêu tả kỹ càng.

      Sau hai canh giờ, Du Tiểu Mặc mới đọc xong mấy cuốn sách, đối với đại lục Long Tường cũng có tầm hiểu biết nhất định.

      Đem sách trả về vị trí cũ, Du Tiểu Mặc đấm đấm cái lưng mỏi rã rời, lúc chuẩn bị rời , sau lưng vang lên tiếng chấn động nhè , vừa quay đầu lại, liền thấy cái nơi hẻo lánh mình vừa ngồi đột nhiên xuất hai bóng người, nam nữ, chắc hẳn là đại sư huynh và tiểu sư muội trong miệng thiếu niên kia.

      Đại sư huynh dung mạo tuấn, ngũ quan như được dao gọt rìu đục, chỉ cần liếc nhìn cũng làm người ta thấy có loại thành thục ổn trọng rất đáng tín nhiệm, đôi môi hơi mỏng khẽ mím, sau khi xuống quay đầu lại mà bước thẳng ra khỏi Tàng Thư Các .

      Còn tiểu sư muội xinh đẹp như tiên nữ kia nhàng giẫm chân đuổi theo.

      Hình như cả hai người đều chú ý tới diện của Du Tiểu Mặc.

      Sau khi ra ngoài, Du Tiểu Mặc nhìn sắc trời, cảm thấy vẫn còn sớm, liền tới Đông Các.

      Bởi vì những thứ muốn xem khá nhiều, Du Tiểu Mặc quyết định mượn sách về đọc, theo thứ tự là hai quyển thảo dược học và hai quyển dược điển, đều là loại cơ bản nhất.

      CHƯƠNG 005: ĐAN ĐƯỜNG BÁI SƯ

      Sau khi trở lại phòng, mặt trời cũng xuống núi. Du Tiểu Mặc nhìn sang gian phòng cách vách, nghe đó là phòng của thiếu niên ban ngày đến thăm , người gọi là Giang Lưu.

      Tuy nhiên giờ phút này căn phòng đó vẫn tối tăm màu, có lẽ người nọ dọn rồi.

      May mắn như vậy, người như mình có muốn hâm mộ cũng chẳng nổi.

      Dù sao, Du Tiểu Mặc chân chính giám định xong tư chất, là linh hồn màu xanh lá thứ thiệt, có điều đó là kết quả trước khi xuyên qua, tại linh hồn thay đổi, nhất định kết quả khác nhau.

      Nhưng Du Tiểu Mặc cũng có ý định giám định lại.

      Nếu bị người ta phát ra hai lần giám định lại có linh hồn khác nhau, rất nhiều người nghi ngờ, cũng muốn vừa mới đến vài ngày lại chết thêm lần nữa.

      rất tò mò tư chất linh hồn của mình, nhưng cũng có tò mò tới mức có ý định giám định.

      Vào trong phòng, Du Tiểu Mặc đặt bốn quyển sách lên bàn.

      Lúc ở Đông Các nhìn thoáng qua, thể , nội dung bên trong rất thâm ảo. Người khác có lẽ có thể đọc hiểu, nhưng là người ngoài tới, hoàn toàn có khái niệm về đan sư, bắt đột nhiên hiểu hết, đúng là khó khăn.

      Mà dù có khó khăn thế nào nữa cũng phải nuốt trôi hết bốn quyển sách này, hơn nữa nhất định phải trong ngày hôm nay. Bởi vì ngày mai phải tới Đan Đường, nghe việc này liên quan tới chuyện bọn có thể tìm được phụ tốt hay .

      Muốn trở thành vị đan sư, ngoài việc tự mình cố gắng, việc có người sư phụ giỏi cũng rất quan trọng.

      Du Tiểu Mặc biết liệu mình có được chọn hay , nhưng mà cũng thể mang cái đầu rỗng đến đấy chứ hả, nếu như lúc chọn người cần kiểm tra hay gì đó, ai hỏi gì cũng biết, Du Tiểu Mặc có thể tưởng tượng, ai lại muốn nhận người như .

      Cho nên Du Tiểu Mặc đành phải bổ sung chút kiến thức, chỉ là xem hết bốn quyển sách trong vòng đêm, quá khó.

      Hít hơi sâu, Du Tiểu Mặc quyết định chong đèn đọc đêm.

      Kết quả có thể , đôi mắt gấu trúc oanh liệt xuất mặt .

      Cũng may là lo lắng thừa, vừa mới rạng sáng ngày hôm sau, Đan Đường liền phái người tới đón bọn họ.

      Người đón họ là thanh niên có vẻ ngoài khoảng hai mươi mấy tuổi, mặt cảm xúc, chỉ rằng họ có phút để chuẩn bị, ngoài ra hoàn toàn im lặng, giống như có chút nào quan tâm tới mấy người bọn họ.

      Du Tiểu Mặc để ý thấy có vài người cười khổ, bởi vì bọn đều là ‘đồ thừa’ đây mà.

      thực tế, những người có tiềm lực tốt, ví dụ như linh hồn có màu lam và màu tím, đều được người chọn hết từ trước rồi, còn dư lại, đều là số người có tư chất kém.

      Ví dụ như bản thân Du Tiểu Mặc, có thể là người tư chất kém nhất trong năm người, những người còn lại đều là xanh dương.

      Chẳng qua Du Tiểu Mặc cũng cảm thấy tự ti, Edison rồi, cái gọi là thiên tài chỉ là 1% cảm hứng và 99% mồ hôi tạo ra mà thôi.

      phút sau, bọn rốt cục đến Đan Đường.

      rộng lớn và khí phái của Đan Đường so với Tàng Thư Các chỉ có hơn chứ kém, biết họ có phải là những người đến cuối cùng hay , bởi vì ở trong tụ tập rất nhiều nhóm người.

      Đa số những người ở đây đều khác gì họ, tất cả đều mặc bộ đạo bào màu xanh đơn giản, đầu cài cây trâm thông thường, chắc là vào phái Thiên Tâm cùng thời điểm với .

      Du Tiểu Mặc vốn tưởng rằng chỉ có mấy người mà thôi, nghĩ tới vẫn còn nhiều như vậy.

      Khó trách phái Thiên Tâm có thể phát triển tới môn phái lớn nhất của đại lục Long Tường, xem ra bọn họ rất coi trọng chất lượng đệ tử.

      Bởi vì các trưởng lão còn chưa tới, cho nên những người đứng chờ bắt đầu trao đổi, chủ đề đều xoay quanh những việc như kiểu ‘Linh hồn của ngươi là màu gì thế’ ‘ biết ta được ai chọn’ ‘Nếu như được trưởng lão nào vừa ý tốt quá’ đủ các loại lời nhảm.

      Du Tiểu Mặc ngáp cái, thức trắng cả đêm hôm qua, có chút khó chịu nổi.

      Ngay lúc muốn tìm chỗ hẻo lánh để chợp mắt lúc, có ai đó quát lớn làm giật mình.

      “Tất cả yên lặng cho ta!”
      CHƯƠNG 006: KHỔNG VĂN

      tiếng quát lớn vang lên, toàn độ Đan Đường đều yên tĩnh trở lại.

      Du Tiểu Mặc định thần nhìn lại, mới phát người vừa quát dĩ nhiên là thanh niên đưa bọn họ tới đây. ngờ cái bản mặt vô cảm đó, vừa mở miệng ra lớn tiếng thế này, giọng còn rất cao, chỉ là rất nhanh thôi biết có chuyện gì xảy ra rồi.

      Ngay sau khi thanh cuối cùng rơi xuống, đám người từ bên ngoài vào.

      Mấy người đầu đều có tuổi, người trẻ nhất cũng khoảng ba mươi mấy, đương nhiên, đây chỉ là tuổi bề ngoài, thực tế, trong đó có thể có mấy người là lão quái vật rồi.

      Du Tiểu Mặc cũng nhờ đọc sách mới biết, người của thời này, đặc biệt là tu luyện giả, dường như tuổi thọ của bọn họ dài vô cùng.

      lúc mải suy nghĩ lung tung, mấy người kia bước tới trước mặt.

      Sau đó quả nhiên là quá trình chọn người của đối phương, ba vị tiền bối như chọn đồ ăn, đem những thứ tốt nhất chọn , còn dư lại đều là đồ ăn thừa, rất may, Du Tiểu Mặc đứng ở trong đội ngũ đồ ăn thừa.

      Nhưng mà tính ra cũng thuộc loại tốt, bởi vì còn dư lại tốt nhất là linh hồn xanh lá, kém hơn còn có hồng và vàng, cơ bản cả đời chỉ có thể làm đan sư cấp thấp mà thôi.

      “Ngươi, nửa năm tiếp liền theo ta .”

      giọng đột liên vang lên từ đầu Du Tiểu Mặc, ngẩng đầu lên liền gặp được người tuổi trung niên lông mày hơi nhướn nhìn mình, nét mặt có vẻ được hài lòng cho lắm.

      Du Tiểu Mặc lập tức ngoan ngoãn mà dạ tiếng.

      Người trung niên kia thêm gì nữa, lại chọn tiếp mấy người đệ tử tư chất thường thường, sau đó mới mang người rời khỏi Đan Đường.

      Mặc dù là theo ông ta, nhưng người trung niên này ràng có hề có ý định thu nhận Du Tiểu Mặc làm đồ đệ, về sau cũng đem mấy đệ tử tư chất bình thường ném cho đại đệ tử của ông ta là Phương Thần Nhạc, còn bản thân bế quan. Cho nên đến bây giờ Du Tiểu Mặc vẫn chỉ là đệ tử ký danh.

      Cũng may Du Tiểu Mặc nhờ đại sư huynh mới hiểu được chút tình huống.

      Người trung niên kia gọi là Khổng Văn, trước mắt xem như là sư phụ danh nghĩa của , cũng có chút danh tiếng trong phái Thiên Tâm, nghe bản thân ông ta là vị đan sư cao cấp có linh hồn màu lam, mặc dù kém hơn linh hồn màu tím chút ít, nhưng nghe ông ta có thể vượt cấp luyện ra viên linh đan cấp chín, chỉ là xác xuất thành công rất thấp.

      Dù là thế việc này cũng ảnh hưởng địa vị của Khổng Văn trong phái Thiên Tâm.

      Đan Hệ của phái Thiên Tâm chia thành ba ngọn núi lớn, theo tứ tự là Thiên Phong, Phi Phong và Đô Phong.

      Khổng Văn là người đứng đầu Đô Phong, hàng năm, mỗi ngọn núi đều phải bổ sung ít thành phần mới, cho nên vào giờ này hàng năm, chủ nhân của ba ngọn núi đích thân tới Đan Đường để chọn người.

      Có điều, bởi vì Đô Phong có thực lực kém nhất, luôn phải chọn người sau cùng. Tất nhiên, tư chất tốt đều được Thiên Phong và Phi Phong chọn hết rồi, ví dụ như Giang Lưu, được Thiên Phong chọn trước.

      Cho nên vào tầm này hàng năm, tâm trạng của Khổng Văn đều khó chịu, cũng bởi vậy nên mới xảy ra việc ông ta vừa tới lúc bỏ bế quan.

      “Xem ra sư phụ cũng dễ dàng.” Du Tiểu Mặc giọng cảm khái.

      ngờ tai của Phương Thần Nhạc khá ra thính, Du Tiểu Mặc thầm gì đều bị nghe thấy hết, khỏi bật cười: “Đúng là sư phụ dễ dàng, cho nên chỉ có thể dựa vào các ngươi, về sau có thể lấy lại chút thể diện cho sư phụ.”

      “Đại sư huynh, huynh cũng biết mà, tư chất của bọn đệ rất kém cỏi.”

      Thanh niên bên cạnh lắc đầu cười khổ, trước khi tới Đan Đường, cũng hiểu rất tình hình tại rồi.

      Phương Thần Nhạc vỗ vỗ vai , lớn giọng : “Các ngươi đừng nản chí, tư chất chênh lệch chỉ có thể vấn đề tiềm lực, nhưng nếu các ngươi chịu bỏ thời gian vẫn có hy vọng, nếu như ngay từ đầu bỏ cuộc, vậy càng vô vọng.”

      “Đại sư huynh đúng.” Du Tiểu Mặc thầm phụ họa câu.

      Khiếp trước Du Tiểu Mặc trải qua tình huống tương tự, biết rất đạo lý này, cho nên mới giống như những người khác, uể oải ngay từ khi vừa bắt đầu.

      Phương Thần Nhạc nhìn về phía gật đầu khen ngợi.

      “Được rồi, từ giờ trở , các ngươi chính là đệ tử của Đô Phong, quy củ của Đô Phong cũng nhiều lắm, chỉ cầu các ngươi cần cù chăm chỉ, có khó khăn nhớ giúp đỡ nhau, lòng đoàn kết là được, bởi vì các ngươi còn chưa quen thuộc, bây giờ ta chưa bắt đầu bài học, đợi lát các sư huynh đệ mang các ngươi làm quen chút hoản cảnh nơi này, ngày mai chính thức tập hợp ta thông báo cho mọi người.

      Về sau liền có vị sư huynh tới dẫn bọn làm quen hoàn cảnh.

      Điều kiện vật chất của Đô Phong tốt hơn nơi ở ban đầu nhiều lắm, mây mù quấn quanh, núi rừng có tiếng chim hót, nhất là khí, nhàng khoan khoái hợp lòng người, quanh vòng, cơn buồn ngủ của Du Tiểu Mặc cũng bị xua tan.

      dạo khoảng chừng nửa canh giờ, vị Lý sư huynh kia mới dẫn bọn họ tới chỗ ở.

      CHƯƠNG 007: VẾT BỚT MÀU XANH

      Phòng ngủ của Đô Phong có rất nhiều, hơn nữa còn lớn hơn chỗ ở lúc trước của Du Tiểu Mặc. Nhưng mà bài trí bên trong vẫn đơn giản như trước, chỉ có thêm tấm bình phong, đằng sau còn có thùng gỗ lớn, bình phong vừa khéo đối diện với cửa, có thể che khỏi ánh mắt của người bên ngoài.

      Cùng ngày, Du Tiểu Mặc liền chuyển vào, đồ đạc của rất ít, chỉ có hai bộ quần vào cùng bốn quyển sách.

      có ý định trả sách ngay, bởi vì tối hôm qua phải học để đối phó, gần như nuốt chửng tất cả nội dung trong sách, còn chưa kịp tiêu hóa hết, giờ quên quên nhớ nhớ rồi. Hơn nữa, thời hạn cho mượn sách của Tàng Thư Các là khoảng nửa tháng.

      Du Tiểu Mặc cầm quần áo và sách để vào trong tủ, sau đó mớt bắt đầu dọn phòng.

      Có thể do trước khi phòng có người ở, cũng có người thường xuyên tới quét dọn, cho nên bất cứ đồ vật gì đều phủ lớp bụi, Du Tiểu Mặc sờ chút, lớp bụi còn khá dày.

      Trong phòng còn có chiếc chậu gỗ , Du Tiểu Mặc sử dụng nó để xách nước mang vào phòng, mất khoảng nửa canh giờ mới quét dọn sạch .

      Lúc này, mặt trời lặn.

      Cũng lâu lắm, vị Lý sư huynh kia tới gọi ăn cơm, đồng hành còn có mấy người mới tới.

      Phòng ăn của Đô phong đều có ba bữa cơm ngày, rất nhiều sư huynh đệ đều ăn cơm ở đó, cũng có số sư huynh trong thời kỳ Tích Cốc* cần ăn cơm.

      Việc phân chia đồ ăn ở đây hơi giống với tiệc đứng ở đại. ngày ba bữa, đầu bếp nấu xong tất cả món ăn, sau đó mỗi món được đựng trong chiếc khay lớn, các sư huynh đệ muốn ăn gì tự lấy. Nhưng vì tránh lãng phí đồ ăn, trong những quy định của phòng ăn là ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, khi phát có hành vi lãng phí thức ăn phải chịu phạt.

      Du Tiểu Mặc theo Lý sư huynh lấy đồ ăn, lượng cơm của nhiều, nên chỉ múc chút. Ngay lúc chuẩn bị ăn cơm, nơi cửa vào truyền tới trận bạo động .

      Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn sang, ra là đại sư huynh đến, Phương Thần Nhạc vừa bước vào lập tức có nhiều người lên tiếng chào hỏi, có thể thấy danh tiếng của đại sư huynh ở Đô Phong khá tốt, có lẽ chỉ dưới sư phụ.

      Sau khi ăn cơm tối xong, Du Tiểu Mặc về phòng.

      Nhớ ra mình chưa tắm, liền lấy bộ quần áo ra, đặt ở ghế đẩu cạnh thùng gỗ.

      ra phái Thiên Tâm cũng có suối nước nóng, nhưng vị trí ở quá xa, cho nên mọi người đều lấy nước nóng xách về phòng rồi mới tắm, bởi vì ban ngày Lý sư huynh có dẫn bọn họ tới chỗ đun nước, cho nên Du Tiểu Mặc mới biết đường.

      Xách qua xách lại năm chuyến, cuối cùng cũng đổ đầy thùng nước.

      Du Tiểu Mặc lau mồ hôi, đóng cửa lại, sau đó mới cởi đồ rồi ngồi vào bồn, nước ấm vừa phải, làn nước đụng vào cơ thể vô cùng dễ chịu, cảm giác buồn ngủ cũng ùa tới. Du Tiểu Mặc miễn cưỡng tỉnh táo, dùng khăn lau tay chân lần.

      Ngay lúc chú ý, nơi trước ngực bị nước ngâm, dần dần ra dấu vết giống như cái bớt, hình dạng giống giọt lệ màu xanh, màu sắc càng ngày càng rực rỡ.

      Du Tiểu Mặc đột nhiên cảm thấy trước ngực rát rát, cúi đầu kiểm tra khỏi ngơ ngác. Từ khi nào trước ngực có thêm cái bớt này vậy, lại còn là màu xanh lam, nhìn rất quỷ dị, màu sắc tươi sáng của nó như chích từ ngực ra, Du Tiểu Mặc kiềm chế nổi mà thò tay sờ…

      Hai giây sau, Du Tiểu Mặc vốn tắm, đột nhiên biến mất. Nước ấm gợn vài vòng sóng, thời gian dần qua bình yên lặng xuống, giống như chưa từng có xuất của Du Tiểu Mặc ở nơi này, cả căn phòng chìm vào yên lặng.

      *Tích cốc: tích cốc là phương pháp tu luyện đặc thù được sử dụng trong ( số) hoàn cảnh đặc biệt. Lúc nào cần sử dụng đến nó? Vào thời Trung Quốc cổ đại, nhất là trước khi thành lập tôn giáo, có rất nhiều người tu luyện họ đều sử dụng phương pháp gọi là mật tu, tu luyện đơn độc; vào núi sâu hoặc chui vào hang động trong núi mà tu, tách ly xa khỏi nơi con người quần tụ sinh sống. khi làm như vậy có vấn đề về nguồn cấp lương thực. Nếu như họ sử dụng phương pháp tích cốc, chắc chắn tu luyện được, chết đói chết khát ở đó.

      CHƯƠNG 008: TỶ LỆ PHẦN TRĂM

      Bõm!!!

      trời rớt xuống bóng người rơi thẳng vào hồ nước xanh biếc.

      Đỉnh đầu ngập trong nước lạnh thấu xương, Du Tiểu Mặc sợ tới mức hoảng hốt, nghĩ mình rơi vào trong biển rồi, cố gắng vùng vẫy vô vọng trong làn nước.

      Thế nhưng mà, biết bơi!!! Du Tiểu Mặc tuyệt vọng mà nghĩ, chẳng lẽ vừa xuyên tới đây được bao lâu bị chết đuối sao?

      Trong lòng nén nổi đau thương, xem ra cả hai đời đều phải làm quỷ đoản mệnh. Nghĩ như vậy, Du Tiểu Mặc dứt khoát vùng vẫy nữa, dù sao sớm muộn gì cũng chết, chết chết chứ sao, chỉ mong đời sau đừng làm quỷ đoạn mệnh nữa tốt rồi.

      Toàn thân buông lỏng, Du Tiểu Mặc chờ đợi thời khắc mình chết chìm.

      Chỉ là tâm lý còn áp lực nữa, rốt cục phát ra chuyện khác thường, mở to mắt, khỏi ngạc nhiên, ra nước chỉ sâu tới eo , -_-||….

      Lúc này Du Tiểu Mặc mới phát , còn ở trong phòng nữa, lọt vào tầm mắt là khung cảnh xa lạ, vị trị đứng bây giờ là hồ nước, chiếm diện tích khoảng phần năm vùng gian này.

      Đây là vùng gian rất kì lạ, trời xanh mây trắng, rất sáng, nhưng nhìn thấy mặt trời. Nhưng nếu nhìn kĩ, nhận ra rằng tất cả mọi thứ ở đây đều bất động, mây trắng bay, trung cũng hề có tiếng gió, cỏ trong đất rất xanh tươi, nhưng hề lay động, tới hồ nước đứng cũng phẳng lặng gợn sóng.

      Du Tiểu Mặc cúi đầu, giọt nước mắt màu xanh vẫn lẳng lặng gắn ngực .

      biết có phải do lúc nãy vô ý sờ vào nó hay , cho nên mới xuất ở trong gian này . Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc kiềm chế được giơ tay sờ cái.

      ngờ trước mắt tối sầm lại, ‘Bịch’ tiếng, lại quay về thùng nước nóng. Thân thể vừa bị hồ nước ngâm cho lạnh như băng, từ từ ấm lại rồi.

      Du Tiểu Mặc nhìn giọt lệ trước ngực, sau nửa ngày suy nghĩ lại, sờ vào nó lần nữa, tắm qua loa rồi đứng dậy mặc quần áo.

      Chẳng biết có phải do ảo giác , cảm thấy sắc mặt của mình dường như có tinh thần hơn so với trước.

      Vì muốn đổ nước tắm , Du Tiểu Mặc lại chạy chạy lại thêm vài chuyến, lúc này sắc trời cũng dần dần đen, bên ngoài gần như nhìn thấy bóng người, ngẫu nhiên có thấy mấy người, nhưng đều đệ tử có nhiệm vụ tuần tra.

      Bởi vì đây là ngày đầu tiên đến, cho nên quen thuộc với tình hình ở Đô Phong cho lắm, bởi vậy Du Tiểu Mặc cũng dám chạy loạn khắp nơi.

      Sau khi đổ hết nước tắm, trở về phòng, đốt ngọn nến để cho căn phòng sáng sủa chút, lúc này mới cầm sách lên đọc lại lần.

      đến cái nghề nghiệp đan sư này, đừng thấy phái Thiên Tâm có tận ba ngọn núi lớn chỉ dành riêng cho Đan Hệ, thực tế những người có thể trở thành đan sư ít lại càng thêm ít.

      phải do bọn họ cố gắng, mà là vấn đề về tư chất.

      Muốn xem người có thể trở thành đan sư hay , cách nhanh nhất là dò xét linh hồn của người đó, chỉ những người mang linh hồn màu sắc mới có thể thành đan sư, mà linh hồn của tu luyện giả đều trong suốt màu.

      Trong số ngàn ngàn vạn vạn người của đại lục Long Tường, những người mang linh hồn có màu sắc chỉ chiếm tới 1%.

      cách khác, trong trăm người, chỉ có người có thể trở thành đan sư, hơn nữa người này nhất định có thể trở thành đan sư cao cấp, có khả năng chỉ có thể làm đan sư cấp thấp, vậy mới biết đan sư ở đại lục Long Tường là hiếm hoi.

      Nhưng khi phương pháp dò xét linh hồn bắt đầu được mở rộng ra và được sử dụng ở khắp nơi, số lượng đan sư cũng dần nhiều hơn, cho nên tại rất nhiều môn phái đều tùy thân mang theo bạch thủy tinh dùng để dò xét linh hồn, mà thứ bạch thủy tinh này chỉ cỡ cái chén mà thôi.

      Cũng nhờ thế cho nên Du Tiểu Mặc mới tránh thoát được kiếp.

      Sau khi trở thành đệ tử ký danh của phái Thiên Tâm, bọn cũng cần phải kiểm tra lại linh hồn, nhưng con đường sau đó muốn như thế nào, vẫn phải tùy vào bản thân mình.

      CHƯƠNG 009: LINH HỒN TRONG TRUYỀN THUYẾT

      Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc theo các sư huynh đệ tới đại điện Linh Thảo Đường. Linh Thảo Đường là nơi quan trọng nhất của Đô Phong, cũng là nơi các đệ tử phải tới mỗi ngày.

      Lý sư huynh phụ trách đưa bọn họ tới đó nhưng vì bản thân cũng có việc phải làm, cho nên có thời gian dạy bọn họ, trùng hợp đại sư huynh rảnh rỗi, nên bọn họ được giao lại cho Phương Thần Nhạc.

      “Bởi vì các ngươi tiếp xúc với những thứ này lần đầu tiên, bây giờ ta đến vấn đề phức tạp, giờ chỉ về ít kiến thức cơ bản, thứ để trước mặt các ngươi chính là những linh thảo cần dùng trong việc luyện đan, hãy tự mình xem chút .

      Phương Thần Nhạc vừa , vừa đem mấy chậu cây ở sau lưng đặt trước mặt bọn họ.

      Du Tiểu Mặc cũng tò mò như những người khác, nhìn chằm chằm vào mấy cây linh thảo trồng bên trong mấy cái chậu.

      Linh thảo là tên gọi chung của tất cả các loại linh dược, nhưng phải tất cả linh dược đều là loại cây thân thảo, ví dụ như chậu thứ hai từ bên trái qua, là cây linh thảo cấp tĩnh thần hoa.

      Sau đó, Phương Thần Nhạc, lại giới thiệu chi tiết về cấp bậc của linh thảo cho bọn họ.

      Giống như đan sư, linh thảo cũng phân chia thành nhiều cấp bậc, từ cấp tới cấp mười hai, cấp bậc của linh thảo càng cao, cấp của linh đan luyện được cũng càng cao, nhưng cũng cần cấp bậc của đan sư phải tương xứng.

      Đan sư cấp thấp có thể luyện được loại linh đan từ cấp tới cấp ba.

      Đan sư trung cấp có thể luyện linh đan từ cấp tới cấp sáu.

      Về phần đan sư cao cấp, là nghề nghiệp khiến người ta đỏ mắt vì ghen tị cũng như kiếm lời nhiều nhất đại lục Long Tường, bởi vì bọn họ có thể luyện linh đan từ cấp tới cấp 10, chẳng qua cấp bậc của linh đan càng cao, xác xuất thành công càng thấp.

      Ví dụ như linh đan cấp chín và cấp mười.

      Kể cả những đan sư cao cấp thành danh nhiều năm, bọn họ cũng chỉ nắm chắc hơn 10% tỉ lệ thành công, còn chưa tới chuyện linh thảo để luyện ra linh đan cũng rất quý hiếm.

      Lại nhìn lên , sau cấp mười còn có linh đan và linh thảo cấp mười và cấp mười hai, hai loại này có thể gọi là cấp bậc trong truyền thuyết rồi.

      Tục truyền rằng, chỉ có đan sư có linh hồn thất thải* trong truyền thuyết mới có thể luyện được, nhưng mà qua hơn vạn năm lịch sử của đại lục Long Tường vẫn chưa hề xuất người mang linh hồn thất thải, cho nên dù vạn năm trôi qua đến cùng loại linh hồn này vẫn chỉ là truyền thuyết mà thôi.

      Mà dù có, chuyện tìm được linh thảo cấp mười , mười hai cũng rất khó khăn.

      Những nội dung này, Du Tiểu Mặc đều đọc qua trong sách, tuy nhiên trong lòng hiểu , nhưng vẫn chăm chú nghe đại sư huynh giảng, nghe thêm lần càng có lợi cho .

      Có vẻ Phương Thần Nhạc cũng chú ý tới vị tiểu sư đệ rất nghiêm túc này, nhịn được mà gật đầu tán thưởng.

      Thực ra những đều là kiến thức cơ bản, chỉ cần đọc sách là gặp, chính vì vậy, từ trước tới này mỗi khi Phương Thần Nhạc giảng giải cho các sư đệ, đều có rất ít người nghiêm túc mà nghe, , khó được lại gặp tiểu sư đệ nghiêm túc và kiên nhẫn thế này lắm, Phương Thần Nhạc kiềm chế nổi mà nhìn mấy lần.

      “Tiếp theo, các ngươi hãy làm quen trước với linh thảo cấp , lúc nữa ta quay lại giảng cho các ngươi những nội dung trọng tâm về đan sư.”

      xong, Phương Thần Nhạc liền cho bọn họ giải tán.

      Du Tiểu Mặc thấy các sư huynh đệ đều muốn chạy tới xem linh thảo, liền mở miệng gọi Phương Thần Nhạc.

      Phương Thần Nhạc nghe thấy từ sau lưng vang lên thanh dễ nghe, quay đầu lại liền gặp tiểu sư đệ nghiêm túc kia mở môi mắt to đen láy mong đợi mà nhìn mình, khỏi có chút buồn cười.

      “Tiểu Mặc sư đệ, còn có chuyện gì sao?”

      Du Tiểu Mặc nghĩ tới đại sư huynh còn nhớ tên của mình, ngượng ngùng cúi đầu, : “Đại sư huynh, ta muốn xem dược viên chút, biết có được ?”

      Phương Thần Nhạc sững sờ, liếc nhìn rồi đánh giá lát, mới gật đầu : “Có thể, ta còn lo lắng hôm nay kiến thức quá nhiều kiến các ngươi cảm thấy nặng nề, nhưng mà ngươi tự cầu, vậy cũng được, chỉ là bây giờ ngươi chỉ có thể tới dược viên cấp thôi.”

      “Cám ơn đại sư huynh.” Du Tiểu Mặc vui vẻ, vội vàng cám ơn.

      Phương Thần Nhạc cười cần khách sáo, sau đó liền dẫn .

      Dược viên là nơi quan trọng nhất trong phái Thiên Tâm, bất kì môn phái nào muốn phát triển lâu nào cũng thể rời khỏi nó, có thể dược viên cũng là cấm địa, trừ khi có lệnh bài của chưởng môn, nếu chỉ có sư thúc chăm sóc dược viên mỗi ngày mới có thể tới.

      Nhưng đây cũng chỉ là quy định cho dược viên trồng linh thảo cấp năm trở lên, từ cấp năm trở xuống đều mở cửa tự do.

      Ba ngọn núi lớn của Đan Hệ đều có riêng năm mảnh dược viên để gieo trồng linh thảo, theo thứ tự là linh thảo từ cấp tới cấp năm, đều phân chia ràng.

      Du Tiểu Mặc là đệ tử ký danh mới nhập môn, cho nên chỉ có thể vào dược viên cấp .

      *Thất thải: bảy màu

    3. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 010: PHÁT Ở DƯỢC VIÊN

      Phương Thần Nhạc dẫn đến dược viên, thuận tiện dặn dò đệ tử trông coi, sau đó mới rời khỏi.

      Biết được Du Tiểu Mặc là do đại sư huynh dẫn tới, đệ tử trông coi dược viên cũng làm khó , chỉ thuận miệng mấy việc cần chú ý, rồi mới để vào.

      Dược viên cấp rất lớn, chủ yếu là bởi vì nhu cầu cần số lượng rất nhiều mà còn rất dễ trồng.

      Du Tiểu Mặc vừa bước vào nhìn thấy mảnh linh thảo lớn chập chờn đón gió.

      Linh thảo quen thuộc nhất là mấy cây điệt đả thảo từng nhìn thấy trong sách, lá và thân đều có màu xanh, hoa có màu tím, loại linh thảo này rất hữu hiệu với việc trị liệu ngoại thương, nhưng mà thường đan sư thường dùng đến nó để luyện linh đan trị ngoại thương.

      Đối với tu luyện giả mà , ngoại thương đều là mấy vết trầy xước nho , cho nên bọn họ rất ít khi phải dùng tới linh đan trị ngoại thương. Nhưng nữ tu luyện giả nghĩ thế, dù sao thích đẹp cũng là bản tính của phụ nữ mà.

      Hai bên điệt đả thảo là đông lăng thảo và tĩnh thần hoa, hai loại linh dược này được dùng để luyện chế những loại linh đan thường xuyên dùng đến, cho nên số lượng trồng khá lớn.

      Du Tiểu Mặc ngồi xổm bên đám tĩnh thần hoa dò xét cẩn thận, biết có phải do tưởng tượng hay . cảm giác, đóa tĩnh thần hoa bên tay trái dường như có tinh thần lắm, còn đóa tĩnh thần hoa bên tay phải lại tràn đầy sức sống, bên ngoài cành lá còn giống như đọng lớp sương trắng mờ mờ, biết là thứ gì.

      Lại nhìn mấy đóa tĩnh thần hoa xung quanh, tất cả đều phát triển tốt được như nó. Quan trọng nhất là, bên ngoài cành lá đều thấy đọng lớp sương trắng kia, Du Tiểu Mặc hiểu vì sao.

      Bởi vì xác định mình có hoa mắt hay , Du Tiểu Mặc liền chuyển sang chỗ khác.

      ngờ rằng đám đông lăng thảo gần chỗ đứng cũng có năm cây linh thảo phát triển thành trạng thái như vậy, ngoại lệ, mấy cây này đều đọng lớp sương trắng cành lá, tất cả đều tràn đầy sức sống.

      Chỉ tiếc nhận thức về linh thảo của Du Tiểu Mặc sâu, cho nên biết được có chuyện gì xảy ra. Nhưng ngốc, mơ hồ đoán được mấy cây linh thảo kia hẳn là mấy cây sinh trưởng tốt nhất trong vườn.

      Sau đó, Du Tiểu Mặc liền ném chuyện này ra sau đầu.

      Đại sư huynh cho bọn tiếng sau phải tập hợp, chỉ là vì Du Tiểu Mặc quá chăm chú quan sát đám linh thảo trong dược viên, rốt cục quên mất chuyện này.

      Chờ phục hồi tinh thần lại, mới phát đại sư huynh mỉm cười đứng sau lưng mình.

      Du Tiểu Mặc hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thoáng màu trời mới phát trễ, vội vàng xin lỗi: “ xin lỗi đại sư huynh, đệ quên để ý thời gian.”

      Phương Thần Nhạc trách , ngược lại còn vừa cười vừa : “Khó mà gặp được tiểu sư đệ nghiêm túc như thế này, đại sư huynh rất vui mừng, may mà lần này chỉ là bài học cơ bản, nội dung cũng nhiều, ta giảng lại cho đệ lần là được, chỉ cần nhớ lần sau đừng có đến muộn nữa.”

      Du Tiểu Mặc có chút ngại ngùng, đành phải quy củ trả lời: “Cám ơn đại sư huynh.”

      Hai người trở lại Linh Thảo Đường, quả nhiên, Phương Thần Nhạc giảng lại bài cho mình . Bài trước về linh thảo, còn lần này khác, giảng giải cụ thể về nghề nghiệp đan sư.

      Tại đại lục Long Tường, cho dù đan sư cùng tu luyện giả mặc dù chỉ chiếm tỉ lệ 1/100, nhưng cũng phải tới việc nhân khẩu ở đại lục này vốn vượt qua ngàn tỷ người, cho nên số lượng đan sư cũng hề ít, thực tế, chân chính ít phải là đan sư cao cấp.

      Con đường từ đan sư trung cấp tới đan sư cao cấp có bức tường lớn mà phải đan sư nào cũng có thể vượt qua.

      Việc này có liên quan rất lớn tới tư chất của đan sư đó, cấc bậc của linh hồn quyết định con đường sau này của bạn, nhưng linh hồn có đẳng cấp càng cao, tỉ lệ xuất cũng càng thấp, ví dụ như mấy sư huynh đệ cùng vào phái Thiên Tâm với Du Tiểu Mặc, bọn họ đều là người cùng địa phương, nhưng trong mười người, chỉ mình Giang Lưu có được linh hồn màu lam.

      Có điều tư chất kém cũng nghĩa là sau này có đường ra.

      Bởi vì cái gọi là nghề nghiệp cũng có nhiều chuyên ngành, từng lĩnh vực chắc chắn có người sở trường, mặc dù là đan sư cấp thấp, cũng thể có thành tựu.

      “Đại sư huynh, đan sư cấp thấp chỉ có luyện được đan dược đơn giản, nhưng mà cũng có rất nhiều đan sư cấp thấp khác có thể luyện ra, đâu phải là vật quý hiếm gì, như vậy sao có thể làm nên thành tựu gì?” Du Tiểu Mặc hiểu lắm.

      Trong mắt Phương Thần Nhạc lên vài tia vui vẻ, giống như ngạc nhiên lắm: “Tiểu sư đệ cũng biết, vì cái gì mỗi món đồ đều chia ra tốt xấu?”

      Du Tiểu Mặc suy nghĩ kĩ, ánh mắt lập tức sáng lên: “Phải chăng linh đan cũng có vấn đề liên quan đến chất lượng?”

      Phương Thần Nhạc hài lòng gật đầu, khen ngợi là bởi vì mình trước kia cũng hỏi qua những sư đệ khác, nhưng phản ứng của bọn họ đều nhanh như Du Tiểu Mặc.

      Du Tiểu Mặc cúi xuống, lỗ tai hơi đỏ, thừa nhận nhưng cũng phủ nhận.

      cũng dám việc mình là người đại, cho nên mới mẫn cảm với vấn đề này, bởi vì chất lượng sản phẩm ở đại là vấn đề rất lớn, ít người lo lắng mua phải hàng giả còn nghiên cứu kỹ, ví dụ như chính !

      “Chất lượng linh đan tốt hay xấu quyết định bởi linh thảo dùng trong lúc luyện đan, nếu như bụi linh thảo này lúc trồng phát triển tốt, như vậy linh đan luyện ra từ nó cũng kém nhiều, cho nên linh đan cũng chia làm ba cấp bậc, theo thứ tự là hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm, trong đó linh đan thượng phẩm là loại tốt nhất.

      ra là thế.” Du Tiểu Mặc cảm giác có thứ gì đó bất ngờ lên trong đầu mình, nhưng khi muốn nắm bắt ý nghĩ này lại biến mất. Trực giác cho biết đó là chuyện rất quan trọng, nhưng nghĩ mãi mà ra, cho tới khi tiết học chấm dứt, về tới phòng mới đột nhiên “A” tiếng.

      “Chẳng lẽ là mấy thứ thấy buổi sáng?”

      CHƯƠNG 011: GẶP LẠI NGƯỜI QUEN

      Buổi sáng, Du Tiểu Mặc phát ra linh thảo trồng trong dược viên phát triển có chút khác nhau. Ngay từ đầu cũng chắc chắn lí do vì sao, bây giờ suy nghĩ chút, hẳn là vấn đề về chất lượng.

      Tuy rằng hiểu tại sao cùng trồng trong mảnh dược viên mà chất lượng của linh thảo lại khác nhau, nhưng hẳn là phải có nguyên nhân, có lẽ là do cách linh thảo hấp thu dưỡng chất khác nhau, cũng có thể bị điều kiện bên ngoài ảnh hưởng.

      Mặc kệ nguyên nhân là gì, Du Tiểu Mặc rất vui mừng với phát này.

      Nếu như có thể phân biệt được chất lượng linh thảo, như vậy sau này quá trình tìm kiếm linh thảo cũng dễ chịu hơn nhiều.

      Nhưng lúc này Du Tiểu Mặc cũng tiện hỏi các sư huynh, chỉ là nếu hỏi, cảm giác đêm nay mình nhất định mất ngủ, nghĩ tới nghĩ tui, quyết định tới Tàng Thư Các xem chút, Tàng Thư Các bao quát vạn vật, hẳn phải có nội dung về việc này.

      Ăn qua loa bữa tối, Du Tiểu Mặc cùng các huynh đệ trở về, mà trực tiếp tới Tàng Thư Các .

      Người trông coi Tàng Thư Các vẫn là lão giả có khuôn mặt nghiêm nghị ấy. Bởi vì đến lần rồi, cho nên Du Tiểu Mặc cần lão giả nhắc nhở như lần trước, lập tức lấy thẻ thân phận đưa cho lão giả, giống như lần trước, được lệnh bài làm bằng gỗ màu đen.

      “Cám ơn lão bá.” Du Tiểu Mặc lễ phép cám ơn, sau đó mới vào Đông Các.

      Du Tiểu Mặc quay lưng lại nên phát , sau khi lão giả nghe được câu “lão bá” kia, khuôn mặt nhăn nhó chút, chỉ sợ ấn tượng về tên đệ tử ký danh này càng ngày càng khắc sâu rồi

      vào Tàng Thư Các , Du Tiểu Mặc theo bản năng mà nhìn quanh xem có người nào khác ở đó . Tên thiếu niên lần trước đột ngột xuất dọa sợ gần chết, hy vọng chuyện như thế lại xảy ra lần nữa, cảm giác bị người soi mói cũng tốt chút nào.

      Chẳng qua Du Tiểu Mặc nghĩ nhiều rồi.

      Bình thường tầng thứ nhất có rất ít người ngồi lại, bởi vì nội dung bên trong sách khá nhiều, có khả năng đọc hết trong vòng hai canh giờ, cho nên phần lớn đều mượn về phòng xem.

      Tại hàng thứ hai của giá sách, Du Tiểu Mặc tìm được quyển gọi là《 Những vấn đề thường gặp khi gieo trồng linh thảo 》. Sách dày khoảng 2cm, dựa vào tốc độ đọc sách của , đoán chừng ngày đều chưa đọc xong, cho nên quyết định mượn quyển sách này về, dù sao về sau phải tiếp xúc nhiều với kiến thức về vấn đề này mà.

      Du Tiểu Mặc cũng lập tức rời , sang mấy giá sách khác nhìn, vòng cũng tìm được quyển nào hữu dụng mới chuẩn bị về.

      Thế nhưng ngay tại lúc xoay người, bên cạnh đột nhiên truyền tới vài tiếng động, tiếp theo đó bóng người màu trắng ra từ hư , theo sau bóng trắng đó là cái bóng màu hồng nhạt.

      Du Tiểu Mặc chăm chú nhìn lên, mới phát hóa ra là đôi nam nữ gặp ở Tây Các lần trước đây mà.

      Bởi vì lần này khoảng cách rất gần, cho nên nam nhân kia ngay lập tức chú ý tới diện của , bên gương mặt tuấn mỹ như đao gọt phảng phất được gắn lên hai ngôi sao lạnh lẽo, bỗng nhiên rơi người .

      Ánh mắt mang theo chút tình cảm nào khiến toàn thân Du Tiểu Mặc lạnh ngắt, hai tay cầm sách kiềm chế được mà run cái.

      Vốn cho là vị đại sư huynh và tiểu sư muội này hẳn là người của Võ Hệ, nhưng bọn họ lại xuất từ Đông Các, vì vậy Du Tiểu Mặc dám chắc nữa, rốt cục là sao?

      mặc áo hồng kia mới đầu chú ý tới Du Tiểu Mặc, bởi vì toàn bộ chú ý của nàng đều đặt người nam nhân kia, lúc ta nhìn , nàng cũng liền phát ra, đôi mày xinh đẹp liền nhíu lại.

      “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy tuấn nam mỹ nữ bao giờ à, còn cút ?”

      Du Tiểu Mặc: “…”

      Lần đầu gặp được người biết xấu khổ như vậy á, chưa từng gặp luôn nha, được rồi, thắng, mỹ nữ!

      Du Tiểu Mặc thích loại con điêu ngoa như nàng này, nhìn qua cũng biết là bị làm hư từ , cứ cố so đo với nàng người thua thiệt chắc chắn là chính mình.

      Lúc rời , còn có thể nghe được tiếng nàng nũng nịu với với nam nhân kia.

      “Tiếu ca ca, ràng huynh đáp ứng với phụ thân cùng Vân Vân đến Tàng Thư Các cơ mà, sao tự nhiên lại muốn , ghét quá, người ta còn chưa đọc xong nữa.”

      Du Tiểu Mặc rùng mình cái, dứt khoát bỏ chạy khỏi Đông Các.

      CHƯƠNG 012: NGUY HIỂM CỦA LINH ĐAN

      Sau khi trở lại phòng, đầu óc Du Tiểu Mặc mới dần dần minh mẫn.

      Mấy câu nàng áo hồng đó cũng tiết lộ lượng tin tức , cái người “đại sư huynh” đó rất có thể là đệ tử Võ Hệ, mà nàng hẳn là đan sư.

      Tuy Du Tiểu Mặc hòa đồng mấy, nhưng cũng biết Đô Phong thể nào có người như thế, vậy kia hẳn là đệ tử của Thiên Phong hoặc Phi Phong.

      Ném mấy thanh ỏn ẻn của nàng ra khỏi đầu, Du Tiểu Mặc bắt đầu nghiêm túc đọc sách.

      về vấn đề chất lượng của linh thảo, đúng là trong sách có đề cập tới. Có số linh thảo căn cứ vào cách trồng khác nhau sinh trưởng khác nhau, chất tượng cũng tương đối mà xuất kết quả tốt hay xấu, nhưng tất cả linh thảo đều ngoại lệ, mặc kệ dùng cách đào tạo nào, chất lượng của linh thảo vĩnh viễn cao hơn nổi 95%.

      Đương nhiên, chuyện này cũng liên quan trực tiếp tới chất lượng của linh đan.

      Trong sách có ghi lại, nghe phương pháp trồng linh thảo xảy ra vấn đề từ mấy ngàn năm trước, đến tận bây giờ vẫn có ai có thể trồng được loại linh thảo có chất lượng tốt nhất, bởi vậy linh thảo xuất vấn đề phân chia tỉ lệ, chất lượng linh đan cũng theo đó mà chia làm ba loại phẩm cấp thượng, trung, hạ.

      Trở mình cái, Du Tiểu Mặc liền nghĩ ra như thế nào để phán đoán chất lượng của linh thảo.

      Đơn giản mà , giống như cách mà tu luyện giả hấp thu linh khí, sở dĩ gọi linh thảo là linh thảo cũng bởi vì chúng hấp thu linh khí trong thiên địa, linh khí nuôi dưỡng kinh mạch từ bên trong, lúc hấp thu đủ linh khí cũng là lúc linh thảo thành thục.

      Bởi vậy, cách phán đoán chất lượng cao thấp của linh thảo căn cứ vào nồng độ linh khí chứa bên trong kinh mạch của nó.

      Đến giờ Du Tiểu Mặc mới hiểu, hóa ra lúc sáng nhìn thấy tầng sương trắng nhàn nhàn cây tĩnh thần hoa đó, là lúc chất lượng linh thảo đạt tới trạng thái tốt nhất. Chỉ là tỷ lệ xuất tình huống này nhiều, ví dụ như trong dược viên cấp , cũng chỉ ngẫu nhiên xuất vài cây mà thôi, chớ chi là những cây linh thảo cấp cao, tỉ lệ xuất gần bằng số .

      Mặt khác, bởi vì cấp bậc linh đan cũng có cao có thấp, cho nên lúc tu luyện giả dùng linh đan cũng xuất tỉ lệ nguy hiểm nhất định, chất lượng của linh đan càng thấp, nguy hiểm lại càng cao.

      Ví dụ như linh đan hạ phẩm, bởi vì chất lượng linh thảo chỉ cao hơn 60%, thấp hơn 70%, cho nên lúc tu luyện giả sử dụng linh đan, tỉ lệ nguy hiểm lên tới 35%, tỉ lệ này rất cao. Về phần linh đan trung phẩm có đỡ hơn chút, bởi vì chất lượng linh thảo cao hơn 70%, thấp hơn 85%, vì vậy nguy hiểm lúc dùng linh đan chỉ còn 20% mà thôi. Mà độ nguy hiểm thấp nhất, đương nhiên phải kể đến linh đan thượng phẩm.

      Bởi vì chất lượng linh thảo vượt qua 90%, cho nên nguy hiểm của linh đan thượng phẩm chỉ còn có 8%. Bởi vậy, từ trước tới nay, linh đan thượng phẩm đều là mục tiêu để mọi đan sư theo đuổi, số đan sư cao cấp ở đại lục Long Tường ngoài việc luyện đan còn tận sức mà nghiên cứu các cách trồng linh thảo.

      Chẳng qua cũng có chút ngoại lệ.

      Năm trăm năm trước, có vị đan sư cao cấp phát cách để giảm xuống tỉ lệ nguy hiểm khi dùng linh đan. Cách kia chính là chắt lọc và rèn luyện, lấy tạp chất ở bên trong linh thảo loại bỏ ra ngoài, linh đan luyện ra sau đó có tỉ lệ nguy hiểm giảm xuống thấp hơn.

      Về sau, phát này bị người khác truyền ra ngoài, rất nhiều đan sư đều cảm thấy rung động, sau đó hả, tất nhiên là rất nhiều đan sư đều noi theo cách làm này, hy vọng có thể thông qua việc rèn luyện linh thảo làm giảm xuống độ nguy hiểm khi dùng linh đan.

      Chỉ là cách này có thể giảm xuống độ nguy hiểm, nhưng thể tăng chất lượng của linh đan.

      Bởi vì chất lượng của linh đan còn liên quan tới nồng độ linh khí chứa trong linh thảo nữa, dù tạp chất được loại bỏ, nhưng nồng độ linh khí bên trong linh thảo thể thay đổi.

      Cũng phải cách làm mà vị đan sư cao cấp kia phát vô cùng có ích.

      Thông qua việc rèn luyện, tỉ lệ nguy hiểm của linh đan hạ phẩm thấp xuống 15%, linh đan trung phẩm thấp xuống 10%, còn linh đan thượng phẩm chỉ còn vỏn vẹn 5%.

      Đây là tất cả, nhưng cũng đủ làm cho đầu óc Du Tiểu Mặc choáng váng, quá phức tạp.

      Bây giờ mới hiểu được, vì sao lúc trước mấy vị sư huynh đệ đều luyện đan hề dễ dàng, hóa ra trình tự để luyện chế ra viên linh đan bao gồm nhiều bước, muốn trong vòng nửa năm luyện ra viên linh đan cấp hai, nghĩ thế nào cũng thấy khả thi.

      Du Tiểu Mặc đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu, xem ra muốn ở lại phái Thiên Tâm, phải dùng 200% cố gắng mới được.

      CHƯƠNG 013: SỨC MẠNH CỦA LINH HỒN

      Ngày hôm sau, lúc Du Tiểu Mặc ra khỏi cửa, mấy vị sư huynh đệ ở bên cạnh cũng tới Linh Thảo Đường rồi.

      Quan hệ của Du Tiểu Mặc với bọn họ là dạng mặn cũng nhạt, bình thường nếu gặp được chào hỏi câu, cho nên thân thiết mấy.

      Bọn họ đại khái cũng biết tình cảnh của mình lúc này, dù sao tư chất tốt, lại còn nhập môn muộn nhất, cho nên chút suy nghĩ khác, sáng sớm lập tức tìm mấy vị sư huynh có bối phận cao hơn để nịnh nọt.

      Du Tiểu Mặc là người đến cuối cùng.

      Người hướng dẫn bọn họ vẫn là đại sư huynh Phương Thần Nhạc, bởi vì ấn tưởng của đại sư huynh đối với Du Tiểu Mặc mấy ngày trước đó cũng tệ lắm, cho nên lúc nhìn thấy chỉ mỉm cười gật đầu, cũng trách cứ gì thêm.

      Phản ứng của mấy sư huynh đệ kia hoàn toàn ngược lại, vì mọi người phải đợi mình Du Tiểu Mặc, cho nên sắc mặt cũng vui vẻ cho lắm, lại thấy đại sư huynh thèm quở trách , càng thêm thích.

      Du Tiểu Mặc còn mải xấu hổ vì mình tới muộn, bởi vậy cũng chú ý tới mọi người có chút bất mãn với , biết làm sao giờ, tối hôm qua đọc sách tới khuya, kết quả hôm nay liền dậy trễ.

      Đợi ngồi xuống, Phương Thần Nhạc bới bắt đầu bài giảng ngày hôm nay.

      Việc quan trọng của đan sư là luyện đan, nhưng cũng phải bảo luyện luyện được, bởi vì luyện đan còn cần vật môi giới quan trọng nhất, đó chính là sức mạnh của linh hồn, sức mạnh của linh hồn chỉ có thể xuất nếu linh hồn có màu sắc, cho nên điều đầu tiên phải làm để bước vào nghề đan sư chính là kích phát sức mạnh của linh hồn.

      Làm sao để kích phát sức mạnh của linh hồn, đây chính là nội dung quan trọng nhất ngày hôm nay mà Phương Thần Nhạc muốn .

      “Quá trình kích phát sức mạnh của linh hồn hơi nguy hiểm chút, nhưng nguy hiểm lớn, miễn là mọi người dựa theo trình tự ta mà làm theo có vấn đề.”

      Phương Thần Nhạc , tiếp theo liền tự đem mấy cây linh thảo tay phát cho mỗi người cây, sau khi mọi người đều cầm được linh thảo, mới tiếp tục giải thích.

      tại thứ các ngươi cầm trong tay là loại linh thảo có tên hồn thảo, nó là linh thảo cấp hai, nhưng khác hẳn so với những linh thảo bình thường khác, tác dụng lớn nhất của nó phải là để luyện đan, mà là kích phát sức mạnh của linh hồn, bây giờ, các ngươi hãy ngắt mảnh lá mềm nhất ở giữa, sau đó nuốt xuống, cảm nhận dược lực bên trong, có thể hơi đau đớn chút, nhưng mà nhịn lúc là qua ngay thôi.

      Phương Thần Nhạc dứt lời, tâm trạng của mọi người lúc này đều nóng lòng để được ăn hồn thảo.

      Du Tiểu Mặc cũng khác, cẩn thận ngắt cái mảnh lá kia, sau đó ngậm vào trong miệng…

      Thời gian phút trôi qua, Du Tiểu Mặc cuối cùng cũng tỉnh lại, nhưng lúc này trán đẫm mồ hôi, áo sau lưng cũng ướt sũng, giống như vừa từ dưới nước chui lên, ý nghĩ đầu liên xuất trong đầu là, bị lừa rồi.

      Cuối cùng cũng cảm nhận được cái gọi là ‘hơi đau chút’ của đại sư huynh, cái này mà gọi là chút hả, quả thực là sống bằng chết có, suýt chút nữa cắn lưỡi tự tử, may mắn mà còn chịu được.

      Nhìn những người khác, tuy rằng đều chịu nổi, nhưng ai cũng thảm thiết hơn rất nhiều, cả người đều còn tí sức nào.

      “Xem ra tất cả mọi người đều vượt qua được, vậy đại sư huynh chúc mừng các người thành công bước vào ngưỡng cửa luyện đan nhé.” Phương Thần Nhạc cười tủm tỉm nhìn họ, ảnh hưởng chút nào với mấy ánh mắt ai oán của mọi người.

      Mặc dù ai cũng cảm thấy đại sư huynh xấu mà, nhưng chẳng ai dám gì.

      “Đại sư huynh, tiếp theo là chúng ta có thể học tập cách luyện đan rồi phải ?” Du Tiểu Mặc miễn cưỡng lấy lại tỉnh táo mà hỏi.

      “Sức mạnh linh hồn của các ngươi được kích phát, tất nhiên là có thể, chỉ là có số việc ta phải trước.” Phương Thần Nhạc thấy người khôi phục đầu tiên là , khỏi gật đầu thỏa mãn.

      Mọi người lập tức vểnh tai lắng nghe.

      Phương Thần Nhạc : “Khóa học ngày hôm qua ta qua cho mọi người, linh thảo cấp là loại linh thảo cấp thấp nhất, cho nên có thể tìm thấy ở rất nhiều nơi, bởi vì thế các ngươi cũng có thể vô điều kiện mà nhận linh thảo cấp , bất kể số lượng bao nhiêu, nhưng từ linh thảo cấp hai trở lên, Đô Phong căn cứ vào tình hình của các ngươi, mỗi tháng giao cho số lượng nhất định.”

      Du Tiểu Mặc cảm thấy, việc hạn chế này mặc dù để ngăn chặn tượng lãng phí, nhưng cũng tạo thành tai hại hề , đợi lên tiếng hỏi, có người ra.

      “Đại sư huynh, nếu như dùng hết linh thảo rồi, phải làm sao?”

      “Nếu như muốn dùng nữa, vậy cũng chỉ có thể trao đổi, có hai cách, là dùng sức lao động để đổi lấy điểm cống hiến, sau đó căn cứ vào điểm cống hiến mà nhận số linh thảo tương đương, ví dụ như, quét dọn phòng ăn, Linh Thảo Đường, hoặc giúp sư thúc sư bá nào đó chăm sóc vườn linh thảo các loại.” Phương Thần Nhạc vừa cười vừa .

      Nghe xong lời giải thích của , mọi người khỏi nhìn nhau, hiển nhiên nghĩ ra được, vất vả mới có thể vào phái Thiên Tâm, cuối cùng vẫn phải làm việc vặt.

      Ngược lại Du Tiểu Mặc có chút tò mò: “Đại sư huynh, còn cách thứ hai là gì?”

      Nét vui vẻ khuôn mặt Phương Thần Nhạc càng ngày càng sâu: “Cách khác đơn giản hơn nhiều, chính là xuống núi mua, dưới núi có rất nhiều cửa hàng đều bán linh thảo, chỉ là các ngươi phải tự bỏ tiền của mình ra mua, về vấn đề này phái Thiên Tâm có quản lí nghiêm khắc lắm, tháng mỗi đệ tử đều có thể xuống núi hai lần.

      Nghe thế có mấy người đều thở phào tiếng.

      Khuôn mặt Du Tiểu Mặc khổ sở thấy , cái cách này đối với là cách vô dụng, bởi vì có tiền, xem ra, lại có thêm nhiệm vụ nữa, đó chính là kiếm tiền!

      CHƯƠNG 014: GÁNH NẶNG ĐƯỜNG XA

      Sau hồi nghe ngóng xung quanh, Du Tiểu Mặc rốt cục biết cái gì gọi là điểm cống hiến.

      cây linh thảo cấp hai cần năm điểm cống hiến để đổi, mà quét dọn phòng ăn hoặc Linh Thảo Đường, mỗi ngày chỉ có thể kiếm được tối đa hai mươi điểm, nhiều lắm, nhưng cũng ít, bởi vì phải ai cũng có cơ hội quét dọn phòng ăn, bình thường đều thay phiên nhau.

      Đệ tử của Đô Phong hề ít, ngoại trừ mấy người có tiền ra, đa số đệ tử đều xuất thân bần hàn, cho nên mới phải tranh giành mấy việc này, đặc biệt là việc trông coi vườn thuốc của các sư thúc sư bá, bởi vì việc này nhàng mà điểm cống hiến kiếm được cũng nhiều, cho nên số người tranh đoạt ít.

      Chẳng qua là, phải cứ tranh giành là có thể tới lượt mình.

      Bởi vì quen biết cũng là vấn đề cực kỳ quan trọng, nếu có người quen đề cử, có 80% cơ hội, còn nếu ngươi biết các sư thúc bá có vừa ý mình , việc tới trước mặt họ cũng là cả vấn đề đó.

      Nghĩ ràng, Du Tiểu Mặc có chút hiểu những người kia tại sao lại phải nịnh nọt đút lót cho các sư huynh rồi.

      như vậy, nhưng Du Tiểu Mặc có ý định nịnh nọt người ta, còn có tự kỷ tới mức nghĩ chỉ cần đôi mắt tràn đầy hy vọng của mình nhìn bọn họ, các sư huynh nhìn bằng con mắt khác.

      Về phần đại sư huynh Phương Thần Nhạc, căn bản nghĩ tới. Tuy rằng hai người có nhiều cơ hội chuyện, nhưng ai biết được đại sư huynh là dạng người gì, nếu làm cho đại sư huynh phản cảm, vậy cái được bù đủ cái mất.

      Nhưng may mắn là, con đường trở thành đan sư cấp hai của còn rất xa.

      Giữ lấy tinh thần thích ứng trong mọi hoàn cảnh, Du Tiểu Mặc quyết định tạm thời suy nghĩ tới vấn đề này nữa.

      Quẳng bớt gánh nặng ra sau, toàn thân đều cảm thấy dễ chịu, cũng vừa lúc ăn cơm trưa, Du Tiểu Mặc liền theo mọi người tới phòng ăn.

      Ba người trước đều lớn tuổi hơn , cho nên cũng có thể gọi là sư huynh, lúc này ba người họ vây quanh vị sư huynh họ Triệu, Triệu sư huynh và đại sư huynh đều là đệ tử của sư phụ Khổng Văn, xếp hàng thứ năm, là đan sư cấp hai, có điều nghe rằng sắp trở thành đan sư cấp ba rồi.

      Đối với bọn họ mà , bối phận của Triệu sư huynh khá cao, hơn nữa cũng biết rất nhiều chuyện. Mấy vị sư huynh vì mục đích sau này dễ sống hơn, thỉnh thỏang nghe ngóng tin tức từ Triệu sư huynh, đương nhiên, thể thiếu chuyện hiếu kính được.

      “Triệu sư huynh, bọn đệ đều vừa tới chưa được mấy ngày, rất nhiều chuyện của Đô Phong đều hiểu, huynh có thể chỉ bảo chút được ?”

      “Các ngươi muốn biết cái gì?” Nghe thấy sắp có lợi, giọng của Triệu sư huynh nghe có vẻ rất vui.

      “Điều bọn đệ muốn biết là, cái việc trông coi dược viên kia ấy, phải cạnh tranh như thế nào?” người trong đám dè dặt hỏi.

      Triêu sư huynh ‘Xùy’ tiếng, “Việc này các ngươi đừng mơ nữa, dược viên của Đô Phong cũng nhiều, cho dù cần cũng tới lượt các ngươi, nếu các sư thúc bá mà cần người ấy, họ tìm đệ tử của mình, còn vườn thuốc sư phụ, đại sư huynh và nhị sư huynh, cũng có người cố định hết rồi.”

      Mấy người thất vọng ra được, nhưng tất cả có thể đều nằm trong dự kiến.

      Bọn họ chẳng qua chỉ là đệ tử ký danh mới nhập môn mấy ngày, chuyện tốt khẳng định tới lượt bọn họ hưởng.

      “Triệu sư huynh, huynh vừa mới đại sư huynh và nhị sư huynh đều có dược viên, chẳng lẽ bọn là đan sư cấp bốn rồi hả?”

      Mọi người đều biết, chỉ có đan sư cấp bốn mới có tư cách được sở hữu mảnh dược viên, vấn đề này hôm qua đại sư huynh cho bọn họ biết rồi.

      “Tất nhiên, đại sư huynh và nhị sư huynh tư chất thông minh, trở thành đan sư cấp bốn từ năm ngoái rồi, có thể hai người là đệ tử xuất sắc nhất ở Đô Phong.” xong, Triệu sư huynh lại liếc nhìn vẻ mặt buồn rầu của bọn họ, cười : “Có điều các ngươi đừng nản chí, tuy nhiên đời này các ngươi có thể chỉ tiến được tới cấp ba, nhưng chỉ cần chịu khó chăm chỉ, có khi cũng có thể làm nên thành tựu ở lĩnh vực này.”

      Dứt lời, hai đầu lông mày của Triệu sư huynh lóe thêm cái gọi là cảm giác về ưu việt, chỉ vì linh hồn của là màu xanh dương, lời trong miệng nghe giống như an ủi, nhưng trong ánh mắt chẳng có tí đồng tình nào.

      Ba người nhìn nhau, khỏi lộ ra nụ cười đau xót.

      Hoàn toàn chính xác, tư chất của bọn họ sớm định trước chỉ có thể trở thành đan sư cấp thấp, đối với những đan sư cấp bốn chỉ có thể ngẩng đầu lên mà nhìn theo ngưỡng mộ thôi.

      Đợi bọn họ tới phòng ăn, Du Tiểu Mặc mới giật mình, sau nửa ngày, mới bắt đầu chột dạ.

      giây trước, vẫn còn thấy may mà mình cần phải đau đầu vì chuyện linh thảo cấp hai, mấy sư huynh lo xa quá rồi.

      Quả thực, nếu như bắt đầu làm việc từ bây giờ, như vậy điểm cống hiến để dành được tới lúc đó cũng đủ để dùng, thực nghĩ tới chỗ này.

      Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc lập tức cảm thấy gánh nặng đường xa.

      Sau khi ăn cơm trưa xong, toàn bộ buổi chiều Du Tiểu Mặc dùng để làm xong nhiệm vụ mà đại sư huynh giao. Việc đó là củng cố sức mạnh của linh hồn và phân biệt dược tính của các loại linh thảo, đây là vì làm vững chắc kiến thức cơ bản của bọn họ, nếu lúc luyện đan trong tương lai rất có thể xảy ra sai xót.

      Cho tới khi mặt trời sắp xuống núi, Du Tiểu Mặc mới rời khỏi Linh Thảo Đường để về phòng.

      Vốn định muốn tắm, Du Tiểu Mặc đột nhiên nhớ tới cái quy định làm cho người ta câm nín kia của Đô Phong.

      biết ở Đô Phong chỉ mỗi việc dùng nước cũng có hạn chế nghiêm khắc tới vậy, việc này cũng chỉ mới biết hôm qua thôi, đó là mỗi đệ tử chỉ có thể ba ngày tắm lần, tuy nhiên thiếu người nửa tháng mới tắm lần. Nhưng mà đối với người ngày tắm liền thấy khó chịu như Du Tiểu Mặc mà , đây quả là cực hình.

      Cũng may, Du Tiểu Mặc sờ lên ngực, đúng là chỗ đặt giọt nước mắt màu xanh kia, tuy nhiên biết vùng gian đó là cái gì, nhưng dù sao cũng có hồ nước…

    4. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 015: PHÁT TẠI GIAN

      Sau khi lấy bộ quần áo mới, Du Tiểu Mặc mới sờ lên giọt nước mắt này, chỉ trong cái chớp mắt, cả người lọt vào trong gian.

      Lúc này, điểm tiếp đất phải là trong hồ nước nữa, mà là ngay bên cạnh hồ, đây là kết luận rút ra được sau khi vất vả thí nghiệm cả tối qua, hóa ra chỉ nghĩ thôi là có thể vào được.

      Thả lòng toàn thân tắm rửa, Du Tiểu Mặc tiện thể giặt sạch quần áo. Xét tới việc sau này thường xuyên tắm rửa ở đây, từ sáng Du Tiểu Mặc chuyển vào cái giá trúc, sau khi tắm xong phơi quần áo lên , như thế ngày mai vào cũng cần mang đồ để thay.

      Làm xong hết việc, thời gian vẫn còn nhiều, Du Tiểu Mặc quyết định dạo quanh mảnh gian này lần.

      Cho tới bây giờ, mới chỉ khám phá ra được điểm tốt của gian này, đó là tắm rửa, nhưng mà mảnh gian này cũng quá là đơn giản, liếc cái, phải là hồ nước là bãi cỏ, hoàn toàn còn thứ gì khác nữa.

      Vốn nghĩ rằng mảnh gian này có chỗ thần kì nào đó, nhưng mà sau khi Du Tiểu Mặc dạo vòng, cũng chẳng phát gì hết.

      hồ nước, còn có mảnh đất xung quanh, có thể làm gì đây?

      Du Tiểu Mặc ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, lại cúi đầu xuống nhìn đám cỏ mọc lên dồi dào sức sống, đột nhiên kêu ‘A’ tiếng.

      “Đúng rồi, đúng rồi, ra còn có tác dụng này, tại sao trước kia mình nghĩ tới nhỉ?” Du Tiểu Mặc phấn kích qua lại, ngạc nhiên gõ gõ đầu mình, như thể bỏ sót chuyện gì quan trọng lắm, lát sau, mới đưa ánh mắt tập trung vào đồng cỏ dưới chân.

      Cuối cùng cũng nhớ ra rồi, lúc ăn cơm trưa, vị Triệu sư huynh kia mới . Quy định của Đan Hệ là cứ mỗi đệ tử trở thành đan sư cấp bốn được phân cho khối đất, có thể dùng khối đất kia để gieo trồng linh thảo, tuy rằng lớn lắm, nhưng đó là ước mơ của mọi đệ tử, dù sao sau khi có đất, bọn họ chẳng cần phải làm việc hay xuống núi mua linh thảo có sẵn nữa.

      Phải biết, tuy rằng linh thảo cấp hai quý hiếm gì, nhưng nếu ngày nào cũng cần dùng tới, kể cả người có tiền cũng chịu nổi, đừng là linh thảo cấp ba.

      Cho nên có được mảnh đất của riêng mình là tốt nhất.

      Du Tiểu Mặc nhìn bãi cỏ trải dài xung quanh mình, chẳng phải có sẵn đất đây sao, vậy mà phải mất hai ngày chỉ để lo lắng về việc tích lũy điểm cống hiến.

      tại khẳng định chắc chắn được điều, mảnh gian này chính là giọt nước mắt màu xanh ở trước ngực .

      Tuy rằng biết vì sao trong đấy lại có vùng gian, nhưng nếu nó phát triển ở trong cơ thể , như vậy chỉ cần giọt nước mắt này có việc gì, mảnh gian này mãi mãi biến mất, vì thế, nếu gieo trồng linh thảo ở trong này, hoàn toàn sợ bị người khác phát .

      Nghĩ là làm, Du Tiểu Mặc lập tức xắn tay áo, chuẩn bị nhổ cỏ.

      Tuy rằng nhổ cỏ là việc vô cùng mệt mỏi, nhưng cứ nghĩ đến việc mình sắp có miếng đất lớn thiệt là lớn, Du Tiểu Mặc lại thấy phấn khởi, niềm vui này biến thành động lực, vì vậy chờ đến khi nhổ hết cỏ trong phạm vi mười mét vuông, mệt mỏi tới mức cử động nổi ngón tay.

      phần cày cấy, phần thu hoạch! Người xưa dạy sai mà!

      Chất đám cỏ dại vào thành đống, Du Tiểu Mặc cởi quần áo bẩn người, nhảy xuống hồ tắm lại lần nữa, sau đó mới ra khỏi gian.

      Lúc nằm giường, Du Tiểu Mặc cảm giác cả người vô cùng nhàng khoan khoái, dường như cái bộ dạng mệt mỏi sắp chết sau khi nhổ cỏ kia chỉ là ảo giác, việc này làm cho tiếp tục cảm thán về thần kỳ của hồ nước.

      Mấy ngày tắm hồ liên tục, phát việc. Đó chính là nước trong hồ có tác dụng khôi phục thể lực và tinh thần, giống như lúc này, ràng cực kỳ mệt mỏi, nhưng sau khi tắm xong, lại cảm giác chưa từng tỉnh táo đến thế, giống như chưa bao giờ dùng hết sức lực vậy.

      Nghĩ thế, Du Tiểu Mặc nhịn được mà cười trộm, ôm chặt gối trong ngực, có cảm giác mình nhặt được bảo bối rồi, cảm nghĩ càng vui, vậy mà ngủ quên mất.

      Ngày hôm sau, trời chưa sáng tỉnh.

      Chưa tới thời gian lên lớp, Du Tiểu Mặc lấy mấy quyển sách xem qua lượt, xác định mình thuộc làu làu, mới ôm sách tới Tàng Thư Các .

      Lần tới Tàng Thư Các này, việc đầu tiên phải là trả lại bốn quyển sách mượn, còn việc thứ hai, đương nhiên là mượn thêm vài quyển nữa.

      Chỉ là sợ lỡ mượn quá nhiều, vị lão giả trông coi Tàng Thư Các có ý kiến, cho nên định trả lại sách rồi mới mượn thêm.

      Người gặp chuyện vui nên tinh thần thoải mái, Du Tiểu Mặc cũng ngoại lệ.

      Nhưng mà con đường quá vui vẻ, coi chừng tới chỗ rẽ gặp phải chuyện bất hạnh, cho nên khi nghe thấy tiếng hai người chuyện cách bức tường, có xúc động muốn tự đâm thủng lỗ tai mình.

      cứ cho rằng mấy thứ mưu quỷ kế phim chả liên quan gì tới mình, thậm chí vĩnh viễn bao giờ gặp phải, nhưng giờ nhận ra, hóa ra cũng có thể gặp dễ như vậy.

      “Đại sư huynh, ràng tiểu sư muội rất thích huynh, tại sao huynh vẫn đối xử với nàng xa cách như vậy?”

      CHƯƠNG 016: LỰC KHỐNG CHẾ

      Du Tiểu Mặc có chút lo lắng bất an, ngay lúc do dự có nên nghe lén nữa , hai người kia xa, tiếng rất , nghe được câu trả lời của ‘Đại sư huynh’, hoặc giả như y trả lời, dù sao nghe được gì hết.

      Tuy nhiên nghe được tiếng của ‘Đại sư huynh’, nhưng Du Tiểu Mặc theo bản năng mà nghĩ đến nam nữ gặp ở Tàng Thư Các , biết tiểu sư muội trong lời bọn họ có phải nàng kia .

      Du Tiểu Mặc dám nghĩ nhiều, rất nhanh quên hết mấy chuyện này. Chạy vội tới Tàng Thư Các , mượn thêm hai quyển sách. quyển là ghi chép lại tất cả linh thảo từ cấp sáu trở xuống ở đại lục Long Tường, trong sách còn có cả hình vẽ có màu, đa số những linh thảo thường gặp đều có thể thấy ở bên trong. quyển nữa là sơ cấp luyện đan, ngày mai muốn bắt đầu thử luyện đan, số việc cần chú ý biết mới có lợi, đến lúc xảy ra sai lầm cũng có thể sửa.

      Mượn được sách, Du Tiểu Mặc vui vẻ quay về, chú ý tới lão giả trông coi Tàng Thư Các đột nhiên mở to mắt nhìn mình lần nữa, lão giả coi giữ Tàng Thư Các gần trăm năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp đệ tử ký danh cứ vài ngày lại chạy tới lần, tuy tư chất hơi kém, nhưng là đứa biết nỗ lực.

      Chỉ có như vậy thôi, vì sau đó lão giả nhắm mắt lại.

      Du Tiểu Mặc cầm sách tới thẳng phòng ăn. Bởi vì thời gian tìm sách ở Tàng Thư Các hơi lâu, lúc chạy tới phòng ăn người qua lại tấp nập rồi, đồ ăn còn thừa nhiều lắm, cũng may phải là thùng cơm.

      Ăn xong bữa sáng, Du Tiểu Mặc theo mấy vị sư huynh đệ tới Linh Thảo Đường.

      Tiết học hôm nay, Phương sư huynh dạy bọn họ kiến thức trong sách nữa, bởi vì ngày hôm qua bọn họ kích phát sức mạnh của linh hồn, cho nên hôm nay có thể thử luyện đan rồi.

      Phương sư huynh dẫn họ tới gian thạch thất, bên trong thạch thất bày đặt năm chiếc lô đỉnh* theo trình tự, bên dưới là chiếc bệ đá, bên cạnh còn có chiếc bàn gỗ hình chữ nhật.

      “Từ hôm nay trở , nơi này chính là chỗ để các ngươi luyện đan, tại hãy chọn lô đỉnh rồi đứng cạnh đó.” Sau khi vào thạch thất, Phương sư huynh .

      Du Tiểu Mặc cuối, cho nên lúc tới nơi, bốn vị sư huynh khác chọn xong rồi, đành phải tới chiếc lô đỉnh cuối cùng.

      Phương sư huynh thấy bọn họ chọn xong, lúc này mới lên tiếng: “Bây giờ hãy nhìn kĩ chiếc lô đỉnh ở trước mặt các ngươi, nó là dụng cụ quan trọng để luyện đan, lô đỉnh này chỉ có thể luyện ra được linh đan cấp và cấp hai.”

      Du Tiểu Mặc nghe thấy cấp và cấp hai, theo bản năng hỏi: “Đại sư huynh, chẳng nhẽ linh đan từ cấp ba trở lên thể dùng cái lô đỉnh này sao?”

      Bốn vị sư huynh khác lập tức cho cái nhìn đầy khinh bỉ.

      Đại sư huynh chỉ luyện được cấp và cấp hai, đương nhiên làm sao có thể dùng lô đỉnh này luyện ra linh đan cấp ba, biết mà vẫn còn hỏi câu ngu xuẩn như vậy.

      Du Tiểu Mặc hỏi xong hối hận vô cùng.

      Phương Thần Nhạc chỉ cười, trách : “Linh đan cấp ba là thử thách đầu tiên của đan sư, cầu với sức mạnh linh hồn cũng rất cao, lô đỉnh bình thường thể chịu được, cho nên đến giai đoạn nhất định phải thay cái lô đỉnh mới, trừ phi ngay từ đầu ngươi có sẵn cái lô đỉnh tốt.

      Du Tiểu Mặc chán nản, cảm giác, vấn đề nào cũng phải dùng tới tiền.

      Sau đó, Phương Thần Nhạc lại dạy cho bọn cách sử dụng lô đỉnh, thẳng ra là đem sức mạnh của linh hồn chuyển vào bên trong lô đỉnh, bởi vì lô đỉnh bình thường có ba chiếc lỗ, cho nên phải đem sức mạnh linh hồn chia ra làm ba phần.

      Lúc này phải xem năng lực khống chế của đan sư với sức mạnh linh hồn cao bao nhiêu. Nếu như nắm chắc được, cho dù ngươi có dùng linh thảo tốt đến thế nào, may mắn cao ra sao, cũng chỉ luyện ra được viên linh đan hạ phẩm mà thôi, còn nếu may, khẳng định hỏng ngay lập tức.

      Bởi vậy, trong lúc luyện đan cầu với việc khống chế sức mạnh linh hồn rất cao.

      Vì Phương Thần Nhạc có chuyện riêng cần phải làm, cho nên thể trông coi bọn họ luyện tập, gọi tới vị sư đệ tuổi hơi , họ Ngũ, dặn dò để ý giúp.

      Đợi đại sư huynh rồi, mấy người Du Tiểu Mặc mới bắt đầu luyện tập.

      Vạn khởi đầu nan, chân lý này đúng là sai bao giờ, Du Tiểu Mặc vừa suy tư về việc làm thể nào có thể chia sức mạnh linh hồn ra, vị sư huynh bên cạnh cũng chịu nổi, kết quả ‘Bùm’ tiếng, lô đỉnh vậy mà nổ bay mất.

      Đợi Du Tiểu Mặc nhìn sang, vị sư huynh kia đỏ mặt, biểu cảm giống như thể tin.

      Được đại sư huynh nhờ vả, Ngũ sư huynh cũng bất ngờ chút nào, ngược lại là thấy nhưng thể trách, qua chỉ bảo cho vài câu, những người khác lập tức vểnh tai lên nghe, kể cả Du Tiểu Mặc.

      Du Tiểu Mặc hít vào hơi sâu, tập trung chú ý cao độ, trước mặt liền xuất thứ trong suốt nhưng lại là loại vật chất hữu hình, thứ này chính là thực thể của sức mạnh linh hồn.

      Dưới điều khiển của , sức mạnh linh hồn bị chia làm ba phần bằng nhau, sau đó từng chút từng chút mà di chuyển về ba lỗ trong lô đỉnh, cuối cùng thẩm thấu vào bên trong, có thể cảm nhận được, ba phần sức mạnh linh hồn tràn ngập ở trong gian hẹp lạnh như băng, thậm chí có thể ‘nhìn thấy’ nhìn huống ở trong đó.

      loại kim loại vừa đen lại vừa cứng, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy mấy tạp chất kim loại khác. Từ lỗ nhìn xuống, rốt cục có thể ‘nhìn thấy’ toàn bộ hình dạng thực của lô đỉnh, chính là khoảng trống, ngoài ra có thứ gì khác.

      Du Tiểu Mặc điều khiển sức mạnh linh hồn ở bên trong dao động lúc, sau đó mới thu lại.

      Đợi tỉnh táo lại, mới phát toàn bộ thạch thất bỗng dưng lặng ngắt, ngẩng đầu liền thấy những người khác nhìn sững sờ, kể cả vị Ngũ sư huynh kia, cũng kinh ngạc kém.

      *Lô đỉnh : lò dùng để luyện đan

      CHƯƠNG 017: LẦN THỨ NHẤT GÂY CHÚ Ý

      Du Tiểu Mặc bị nhìn tới mức khó xử, do dự chút liền hỏi: “Xin hỏi, có vấn đề gì ?”

      Mọi người trong chốc lát tỉnh táo lại, ngoại trừ Ngũ sư huynh, mấy vị sư huynh khác đều nhíu mày.

      Khuôn mặt biểu cảm của Ngũ sư huynh vậy mà lộ ra chút vui vẻ, nhìn rồi gật đầu: “ có chuyện gì hết, ngươi làm tốt lắm, lầu đầu chia sức mạnh linh hồn liền có thể thành công, có thể sánh ngang với đại sư huynh năm đó.”

      Lời này là khen ngợi rồi!

      Bốn vị sư huynh khác lập tức kinh ngạc.

      Ngũ sư huynh vậy mà đem đại sư huynh ra so sánh với , vậy có thể thấy năng lực khống chế sức mạnh linh hồn của hề tệ.

      Tư chất của bọn hơn kém Du Tiểu Mặc là bao, ngoại trừ người có linh hồn màu vàng là kém nhất, ba người khác đều có linh hồn màu xanh lá, nhưng bây giờ, bọn họ lại bị sư đệ tuổi nhất hạ thấp, hơn nữa người này còn là người bọn họ có chút ác cảm, lập tực có cảm giác khó chịu cực kỳ.

      Du Tiểu Mặc nghĩ nhiều như thế, được Ngũ sư huynh khen, có chút ngượng ngùng mà cười. tình muốn gây chú ý, làm sao biết được mình lần đầu có thể thành công phân chia sức mạnh linh hồn, nếu mà biết trước, giả vờ thất bại mấy lần khỏe rồi.

      Thực ra Du Tiểu Mặc cũng biết mấy vị sư huynh thích cho lắm, chỉ là muốn gây phiền toái, cho nên luôn giả vờ mình cái gì cũng hiểu, tại đoạt mất hào quang của bọn họ, xem ra bị ghi hận rồi!

      Ngũ sư huynh cũng bởi vì thành công mà kêu luyện tập thứ khác, sau khi khen câu bọn họ tiếp tục luyện tập thêm.

      Du Tiểu Mặc cũng muốn mình quá khác người, vẫn tiếp tục luyện tập phân chia sức mạnh linh hồn, chỉ là lặp lặp lại động tác quá chán, khỏi nảy sinh ý nghĩ.

      biết liệu có thể chia sức mạnh linh hồn ra làm bốn phần được nhỉ?

      Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc trộm nhìn lén mấy vị sư huynh, thấy bọn họ đều tập trung, Ngũ sư huynh cũng nhìn về phía , nhưng vẫn nên cẩn thận, dám trước mặt mọi người làm, nhưng nếu làm ở bên trong lô đỉnh chắc sao mà.

      Du Tiểu Mặc quan sát lúc, sau khi xác định bị phát mới bắt đầu làm.

      đem sức mạnh linh hồn chia thành ba phần, sau đó lại đưa chúng chuyển vào bên trong lô đỉnh, cuối cùng, lại thầm chia thành ba phần nữa, ở bên trong lô đỉnh lượn lờ qua lại, chạy qua lỗ bên này, lại lượn qua lỗ bên kia, thậm chí còn thắt nút. Vì khiêu chiến độ khó mới, Du Tiểu Mặc quyết định thắt chúng thành nơ bướm.

      Ngay khi chơi vui đến quên trời đất, bốn vị sư huynh khác cuối cùng cũng thành công.

      Lúc Du Tiểu Mặc nhìn sang, bọn họ mệt mỏi tới mức mồ hôi ướt đầm, tinh thần có vẻ cũng khá hơn là bao, hình như là tiêu hao quá mức, cả người thoạt nhìn như sắp ngã tới nơi.

      Ngũ sư huynh để bọn họ tiếp tục miễn cưỡng luyện tập nữa, mà bảo mọi người dừng lại rồi nghỉ ngơi tại chỗ.

      Du Tiểu Mặc yên lặng quay về, cúi đầu nhìn bên trong lô đỉnh, thấy đám sức mạnh linh hồn bị mình thành công thắt thành cái nơ bướm, lập tức (; ̄Д ̄)tại chỗ, thực muốn khác người như vậy, cũng hiểu tạo sao bốn vị sư huynh kia chỉ vì phân chia sức mạnh linh hồn mệt mỏi muốn chết, còn mình vẫn khỏe re.

      muốn làm ra vẻ mình kiểu, Du Tiểu Mặc thu lại sức mạnh linh hồn, sau đó ngồi mặt đất giống như bọn họ.

      nghĩ tới, Trần sư huynh ở bên cạnh đột nhiên hừ tiếng.

      Du Tiểu Mặc kinh ngạc ngẩng lên, thấy trong mắt Trần sư huynh như có lửa giận cháy hừng hực, tuy nhiên ràng tới vậy, nhưng cũng thể bỏ qua, chuyện này là thế nào?

      Du Tiểu Mặc đâu ngờ tới, tuy nhiên muốn khác người, nhưng ai sáng suốt cũng đều nhìn thấy ràng có mệt, vậy mà lại bắt chước bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi, ai cũng có cảm giác cười nhạo mình, cả bốn vị sư huynh đều bị ý nghĩ này làm cho bực bội!

      Du Tiểu Mặc rơi lệ đầy mặt, biết mình lại làm bọn họ tức giận.

      Đúng lúc này, Ngũ sư huynh mới ra ngoài lúc cũng trở về, hơn nữa thẳng về phía , trong tay cầm thêm số thứ.

      “Mấy thứ này đều là linh thảo cấp , tiếp theo, ngươi có thể bắt đầu luyện tập dung đan rồi.”

      xong đem linh thảo đặt bàn gỗ, tổng cộng có sáu loại linh thảo, mỗi loại đều có hơn hai mươi cây, trừ ra, bốn vị sư huynh khác cũng được chia linh thảo, có điều bọn họ chỉ được phân cho ba loại.

      Có thể nghĩ, trong lòng bốn vị sư huynh lại hận Du Tiểu Mặc thêm bậc.

      Du Tiểu Mặc quay đầu yên lặng rơi lệ, Ngũ sư huynh, ngươi kéo thù cho ta sao?

      CHƯƠNG 018: XÁC XUẤT THÀNH CÔNG

      Luyện đan khó khó, mà dễ cũng chẳng dễ.

      Quá trình này cùng với bài luyện tập khống chế sức mạnh linh hồn vừa rồi có liên quan rất lớn, nếu như khả năng khống chế sức mạnh linh hồn tốt, như vậy có thể giảm bớt tỉ lệ luyện đan thất bại, trái lại, đương nhiên tỉ lệ thất bại càng cao.

      Ngũ sư huynh sở dĩ đưa sáu loại linh thảo cho Du Tiểu Mặc, cũng bởi vì năng lực khống chế của rất tệ, việc này cũng coi như là khen thưởng . Bốn vị sư huynh có bất mãn cũng chẳng dám gì. Đây là quyết định của Ngũ sư huynh, bối phận của giống như đại sư huynh vậy, bọn họ cho dù có bất mãn cũng dám , hơn nữa là bọn bằng người ta, nếu bây giờ còn cầu vô lý nữa, để lại cho Ngũ sư huynh ấn tượng xấu.

      Nhưng mà đối với Du Tiểu Mặc, bọn họ lần này ghi hận. Tên này ở trước mặt Ngũ sư huynh trổ tài, cho nên bọn họ bị dìm xuống giống như mấy kẻ biết làm gì hết vậy.

      Du Tiểu Mặc biết, mà có biết cũng chẳng làm gì được, cho nên khi nhận được linh thảo, bắt đầu chăm chú luyện tập dung đan.

      Luyện đan có mấy bước, mỗi bước đều là những việc lúc nãy làm rồi, đem sức mạnh linh hồn chia làm ba phần chuyển vào trong lỗ , ba chiếc lỗ kia có tác dụng là rèn luyện linh thảo.

      Sau khi đem sức mạnh linh hồn đưa vào, Du Tiểu Mặc chọn lấy ba loại linh thảo đưa vào trong lỗ , theo thứ tự là điệt đả thảo, hoạt căn thảo và tĩnh thần hoa, ba loại linh thảo này luyện ra được loại linh đan tên là giải linh đan, có tác dụng giải độc, nhưng tác dụng nhiều, chỉ giải được số loại độc đơn giản.

      Ngay từ đầu động tác có chút quen tay, dù sao đây cũng là lần đầu tiên luyện đan của , tạp chất của linh thảo lọc ra nhiều lắm.

      Du Tiểu Mặc phát thực ra có thể rèn luyện linh thảo thêm vài lần nữa, nhưng sợ tiếp tục gây chú ý, cho nên sau khi rèn luyện xong lần, đợi tạp chất bớt ít nhiều, liền đem ba cây linh thảo biến thành mảnh vụn quăng tới đáy lò, sau đó duỗi hai tay vào.

      Lúc này, hai bàn tay bị tầng sương trắng trong suốt nhàn nhạt bao trùm, đó chính là sức mạnh linh hồn mà thả ra, xuyên qua hai bàn tay lấy mảnh vụn của ba cây linh thảo dần dần vân vê hợp lại thành .

      Cũng phải vân vê đơn giản như vậy, quá trình này cũng có tình tự nhất định, những trình tự này nếu chỉ khâu phạm phải sai lầm đều làm cho chất lượng của linh đan xảy ra vấn đề, hoặc là thất bại. Chỉ là những trình tự này lúc trước Phương sư huynh giảng qua cho bọn họ rồi, Du Tiểu Mặc cũng đọc ở trong sách, cho nên nhớ rất kỹ.

      nghĩ lại lời Phương sư huynh từng , lại so sánh với trình tự trong sách ghi lại, trong lòng nhanh chóng nghĩ ra phương án đơn giản nhất, xác định có gì sai xót, mới bắt đầu dựa theo ý định bắt tay vào làm.

      Việc này nếu để cho Du Tiểu Mặc trước kia làm, khẳng định làm được. Tuy nhiên trước khi chết khả năng ghi nhớ của khá tốt, nhưng việc đem từng bước trình tự ghi nhớ trong đầu khó có thể làm được, cho nên lần này thành công, trong lòng có chút giật mình.

      Quá trình dung hợp linh đan cấp chỉ có năm bước, tuy nhiên đơn giản, nhưng cũng thể chủ quan, cho nên tinh thần lúc nào cũng phải tập trung cao độ.

      Du Tiểu Mặc vừa nghĩ lại lại mấy bước, vừa dùng mười ngón tay của mình theo thứ tự đem ba loại linh thảo dần dần dung hợp vào làm , bước, hai bước… đợi lúc trán lấm tấm mô hôi, rốt cục đem viên linh đan cấp tay này luyện ra thành công rồi.

      Linh đan có vẻ ngoài màu vàng nhạt, bề mặt mượt mà sáng bóng, ngửi còn có mùi hương tĩnh thần hoa thoang thoảng, rất dễ chịu.

      Du Tiểu Mặc nhìn nhìn, viên giải linh đan này hẳn là linh đan hạ phẩm, đối với linh đan bình thường, mặc kệ lúc luyện chế ra màu sắc gì, màu càng nhạt chất lượng càng thấp, viên trong tay có màu vàng nhạt, cho nên chỉ có thể là linh đan hạ phẩm.

      Ngũ sư huynh tới, nhìn thấy viên linh đan trong tay , gật đầu thõa mãn, tuy chỉ là linh đan hạ phẩm, hơn nữa chất lương hơi thấp, nhưng lần đầu tiên luyện đan mà có thể thành công như vậy thể dựa vào may mắn, sau đó khen ngợi Du Tiểu Mặc mấy câu, mới quay về chỗ cũ.

      Cái thứ gọi là luyện đan này, thực ra nên là sư phụ dẫn vào cửa, tu hành do bản thân.

      Phương sư huynh thay Khổng sư phụ dạy bọn họ cách luyện đan, nhưng cũng chỉ là dạy những thứ cơ bản mà thôi, phần sau phải dựa vào năng lực lĩnh ngộ của mỗi người, cho nên hôm nay có thể coi như là bài học cuối cùng Phương sư huynh dạy cho bọn họ.

      Về sau, Ngũ sư huynh thấy mọi người nắm được cách luyện đan cơ bản, nên trông coi tiếp nữa, chỉ dặn dò buổi chiều nhớ luyện tập tiếp, nhưng mà trước khi , lại việc.

      “Có chuyện biết đại sư huynh cho các ngươi chưa, dựa vào số lượng linh đan các ngươi luyện được, viên linh đan cấp có thể đổi được điểm cống hiến, nhưng hạn mức cao nhất mỗi ngày là mười điểm.”

      Vốn nghe được câu trước, Du Tiểu Mặc là vừa mừng vừa sợ, nghĩ tới luyện đan cũng có thể được điểm cống hiến, tuy nhiên mỗi viên chỉ được điểm, nhưng có vẫn hơn , vì vậy lúc tính toán ngày luyện bao nhiên viên ổn, câu sau của Ngũ sư huynh cũng thay bỏ ý nghĩ kia luôn.

      đời quả nhiên có chuyện hời như vậy!

      Chỉ là việc hạn chế này rất cần thiết, nếu người người đều luyện linh đan cấp để lấy điểm cống hiến, dù có nhiều linh thảo thế nào cũng đủ, hơn nữa việc vặt ở Đô Phong chắc chắn còn ai thèm làm.

      Toàn bộ buổi chiều, Du Tiểu Mặc đều ngồi bên trong thạch thất để luyện linh đan cấp .

      Linh thảo Ngũ sư huynh đưa nhiều, nhưng do hôm qua mới kích phát linh hồn, cho nên sức mạnh linh hồn mạnh, chịu nổi tiêu hao lớn, thành ra Du Tiểu Mặc đành dùng cách mỗi lần luyện xong năm viên linh đan nghỉ lúc, đợi lúc mặt trời sắp xuống núi, cuối cùng cũng dùng hết đám linh thảo đó.

      Bốn mươi phần linh thảo, đều lãng phí, nhưng bốn mươi viên linh đan đều chỉ là linh đan hạ phẩm, xác xuất thành công tuy nhiên đạt tới 100%, nhưng chất lượng cần đề cao.

      Du Tiểu Mặc cũng chần chừ lâu, thu dọn mọi thứ, kiểm tra thành quả, rồi mới tới phòng ăn.

      CHƯƠNG 019: TRƯỚC KHI XUỐNG NÚI

      Lúc Du Tiểu Mặc đưa linh đan, vị sư bá chuyên ghi chép rất kinh ngạc.

      Bốn mươi viên linh đan cấp , số lượng ấy đối với người mới mà quả là đáng gờm, chỉ là bởi vì tất cả đều là linh đan hạ phẩm, cho nên chỉ cần nộp nửa, còn dư lại nửa thuộc quyền sở hữu của Du Tiểu Mặc.

      Phái Thiên Tâm thiếu linh đan cấp , đặc biệt là linh đan hạ phẩm, bởi vì cho dù bán cũng chẳng được mấy xu.

      Cả ngày hôm nay, Du Tiểu Mặc gặt hái được hai mươi viên linh đan cấp cùng mười điểm cống hiến.

      Đối với phái Thiên Tâm, linh đan cấp hoàn toàn chính xác đáng giá mấy đồng tiền, nhưng đối với Du Tiểu Mặc mà , là cơ hội hiếm có.

      Ngày hôm qua, sau lúc phát có thể trồng linh thảo trong gian, Du Tiểu Mặc liền nảy ra ý định, muốn trồng linh thảo cấp hai trong gian, nhưng vấn đề ở đây là có hạt giống.

      Mặc dù Đô Phong cũng thu thập lại hạt giống linh thảo, nhưng thân phận bây giờ của là đệ tử ký danh mới nhập môn, nếu tùy tiện mà lấy khiến người khác chú ý.

      Du Tiểu Mặc thể mạo hiểm làm cho người ta phát gian, cho nên chỉ có tự mình xuống núi mua, nhưng mua hạt giống cũng cần dùng tới loại tiền lưu thông ở đại lục Long Tường, lúc trước kiểm tra kỹ hành lý của ‘Du Tiểu Mặc’, mới phát toàn bộ gia sản của chỉ có hai bộ quần áo, đau lòng.

      có tiền phải nghĩ cách kiếm tiền thôi, hôm qua vẫn còn sầu khổ, hôm nay có cơ hội.

      Vì vậy Du Tiểu Mặc quyết định hai ngày nữa xin xuống núi.

      Buổi tối, Du Tiểu Mặc nấu nước tắm, tại đều trực tiếp tắm ở trong hồ, cũng lo lắng bị phát , dù sao có khối người hai tháng tắm.

      Sau khi vào gian, cũng vội tắm, ngày hôm qua mệt mỏi gần chết mới nhổ được mười mét vuông toàn là cỏ, tuy nhiên diện tích coi là , nhưng linh thảo có rất nhiều loại, tương lai chắc chắn phải dùng càng nhiều thêm, cho nên Du Tiểu Mặc lại tiếp tục hoàn thành công trình vĩ đại, nhổ cỏ.

      Mãi tới khuya, mới xách theo thân đầy đất tắm.

      Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc theo thường lệ tới thạch thất.

      Bốn vị sư huynh tới sớm hơn rất nhiều, nhìn thấy ai cũng tỏ ra khó chịu, nhưng lời nào khó nghe, bởi vì đại sư huynh cũng vừa tới, trùng hợp là chỉ chậm hơn Du Tiểu Mặc bước.

      Nhìn thấy Du Tiểu Mặc, mặt Phương Thần Nhạc lộ ra nét vui vẻ: “Tiểu sư đệ, ta nghe Ngũ sư đệ rồi, làm tốt lắm, uổng phí đại sư huynh coi trọng ngươi.”

      Vì những lời này mà vui mừng khi nhìn thấy đại sư huynh của lập tức giảm bớt nửa, lại thêm người nhiệt tình kéo cừu hận cho mình, Du Tiểu Mặc cảm giác được sau khi đại sư huynh xong câu đó, khí áp xung quanh lập tức hạ xuống rất nhiều.

      “Đại sư huynh, đệ có việc muốn xin huynh giúp, biết có được ?” Du Tiểu Mặc cố gắng để ý tới bốn vị sư huynh kia.

      “Chuyện gì?” Phương Thần Nhạc hỏi.

      “Hai ngày nữa đệ muốn xuống núi chuyến, biết tại có xin được ?”

      Phương Thần Nhạc còn tưởng chuyện gì, cười : “ ra là chuyện này, cái này quá dễ, nếu như ngươi muốn xuống núi, trực tiếp tới gặp Ngũ sư đệ xin là được, chuyên phụ trách việc này, nhưng bởi vì ngươi mới đến bao lâu, cho nên tối đa chỉ có thể xuống núi ngày, sau ngày nhất định phải trở về.”

      Du Tiểu Mặc ngờ tới hóa ra lại là người quen, vô cùng vui mừng mà cảm tạ.

      “Đại sư huynh, còn việc nữa, ừm, ta có thể đem cái lô đỉnh này về phòng được ?” Du Tiểu Mặc nhìn chiếc lô đỉnh bệ đá, ánh mắt sáng rực, nếu có tiền, xuống núi mua chiếc cho riêng mình.

      Phương Thần Nhạc sững sờ, gật đầu: “Việc này có thể.”

      Lô đỉnh cấp cũng phải là thứ gì quan trọng, mua ở đâu cũng có bán, hơn nữa, chính tiểu sư đệ có ý thức luyện tập chăm chỉ, vui còn kịp ấy chứ, dù sao cũng là người dạy bảo.

      Nhận được đáp án khẳng định, Du Tiểu Mặc tâm trạng vui vẻ rất nhiều, xác xuất thành công vẫn cao như trước, chỉ là chất lượng linh đan vẫn mãi tăng.

      Mặc dù loại linh thảo mà Linh Thảo Đường cung cấp cho bọn phải là loại tốt nhất, nhưng nếu có thể rèn luyện thêm vài lần, cho dù chất lượng tăng, nguy hiểm lúc dùng linh đan hẳn là giảm xuống ít.

      Chỉ là Du Tiểu Mặc lo lắng nếu làm như vậy giống như khoe mẽ, cho nên cố ý chỉ rèn luyện lần, nhưng ngẫu nhiên cũng viên linh đan rèn luyện qua nhiều lần, có điều màu sắc khác mấy, cho nên nếu nhìn kỹ nhận ra được.

      Thời gian dần trôi qua theo từng động tác luyện đan lặp lặp lại. Đến lúc vị sư huynh cuối cùng rời khỏi, Du Tiểu Mặc mới luyện hết linh đan.

      Lau mồ hôi, đếm kỹ thành phẩm, cả ngày hôm nay luyện được chín mươi viên linh đan cấp , nhiều gấp đôi so với ngày hôm qua, có lẽ là bởi vì thuần thục, cho nên tốc độ cũng tăng cao.

      Du Tiểu Mặc dọn dẹp mấy thứ, cầm linh đan tới chỗ Triệu sư bá.

      Triệu sư bá tên đầy đủ là Triệu Chân, phụ trách việc ghi chép số linh thảo mọi người nhận và linh đan thành phẩm, ngày hôm qua Du Tiểu Mặc tới chỗ để đưa linh đan.

      Triệu Chân vẫn còn ấn tượng với Du Tiểu Mặc, đệ tử ký danh này ngày hôm qua đưa hai mươi viên linh đan cấp , tỉ lệ thành công của đạt tới 100%, ở trong sổ ghi chép của có ghi lại, toàn bộ đệ tử Đô Phong người làm được thế cao hơn năm người, đương nhiên, đây chỉ là kỷ lục lần đầu luyện đan của các đệ tử.

      CHƯƠNG 020: TỤ KHÍ ĐAN

      Du Tiểu Mặc lấy ra bốn mươi lăm viên linh đan đưa cho Triệu sư bá.

      Triệu sư bá kiểm tra ghi chép lượt, số lượng chín mươi viên linh đan cấp , đều thành công, lại lần nữa phá vỡ kỷ lục, nhưng dù sao cũng chỉ hơi ngạc nhiên chút mà thôi, xác xuất thành công luyện ra linh đan cấp cũng thể trước điều gì.

      Lúc giao đồ, Triệu sư bá cho cái túi để đựng linh đan.

      Túi trữ vật* này chỉ lớn khoảng năm mét vuông, là dạng túi trữ vật loại , cho nên mỗi đệ tử gia nhập phái Thiên Tâm đều được cho cái, nhưng ngày hôm qua bởi vì Phương Thần Nhạc có việc bận, cho nên đưa cho bọn họ được.

      Tuy gian rất , nhưng dù sao có còn hơn , chỉ là Du Tiểu Mặc lộ vẻ vui mừng giống như người những người khác, thực tế nghĩ kỹ phương án rồi, nhưng trong ánh mắt của Triệu sư bá, thành con người bình tĩnh thành thục.

      Tiếp theo Du Tiểu Mặc xin phép Triệu sư bá cho lấy số lượng phần linh thảo đủ để luyện được trăm viên linh đan.

      Triệu sư bá ngạc nhiên mấy, rất nhanh đem linh thảo kiểm kê rồi đưa cho , bởi vì phải là người đầu tiên mang lô đỉnh về phòng, những đệ tử khác của Đô Phong, chỉ cần biết cố gắng chút, biết suy nghĩ chút đều làm như vậy.

      Sau đó Du Tiểu Mặc rất thuận lợi mà xin được phép xuống núi ở chỗ Ngũ sư huynh.

      Lúc trời tối, Du Tiểu Mặc đem lô đỉnh cùng trăm phần linh thảo lấy ra đặt lên bàn.

      sở dĩ đem lô đỉnh mang về, bởi vì muốn lợi dụng thời gian buổi tối để luyện đan, tất nhiên là khác với cách luyện đan ban ngày, lần này muốn thử đề cao tỉ lệ phong hiểm của linh đan.

      Vì chất lượng linh thảo bị hạn chế, cho nên dù có tài giỏi đến đâu cũng có cách nào làm tăng chất lượng của linh đan, cho nên chỉ có thể theo phương pháp rèn luyện, giảm thấp nguy hiểm khi dùng linh đan

      Có điều lúc ban ngày, Du Tiểu Mặc quan sát quá trình luyện đan của những sư huynh khác vài lần, phát , bọn họ chỉ có thể rèn luyện linh thảo đến hai lần, nhiều hơn nữa thể, cho nên độ nguy hiểm của linh đan giảm xuống tối đa là 15% nguy hiểm, vẫn còn tồn tại 20% nguy hiểm ở linh đan hạ phẩm.

      Vì vậy ý tưởng, nếu như lại rèn luyện linh thảo thêm hai lần nữa, như vậy nguy hiểm có thể thấp hơn?

      Ban ngày dám thử, cho nên chỉ có thể đợi buổi tối.

      Đặt lô đỉnh lên bàn, Du Tiểu Mặc cầm theo ba gốc linh thảo, theo thứ tự là điểm địa mai, đông lăng thảo và hoắc hương, ba loại linh thảo này luyện ra loại linh đan có tên là tụ khí đan.

      Tác dụng của tụ khí đan là nhắm vào tu luyện giả.

      Thông thường, tu luyện giả trước khi bắt đầu tu luyện, bọn họ chỉ là người bình thường, bởi vậy quá trình từ người bình thường trở thành tu luyện giả cần phải đả thông kinh mạch trong cơ thể, mà để làm được điều đó cần có thiên địa linh khí phụ trợ, cho nên nếu có cao nhân giúp đỡ, chỉ có thể mua tụ khí đan.

      Tụ khí đan có thể giúp tụ lại linh khí trong khoảng thời gian ngắn nhất bên trong cơ thể người, đám linh khí này có thể giúp bọn họ đả thông kinh mạch trong thân thể, nhưng vì tụ khí đan chỉ là linh đan cấp thấp, nguy hiểm khi sử dụng rất cao, cho nên rất nhiều người nếu phải còn cách nào khác, chắn chắn sử dụng tụ khí đan.

      Du Tiểu Mặc biết điều này, nhưng cũng biết việc nhiều người dùng tụ khí đan, nguyên nhân chính đó là nguy hiểm của nó rất cao.

      Nếu chỉ cần sơ ý chút, rất có thể khiến linh khí trong cơ thể trở nên bạo động, hậu quả lúc ấy phải tất cả mọi người đều chịu đựng được.

      Nhưng nếu có thể làm cho tỉ lệ nguy hiểm thấp xuống, kết quả giống với lúc trước.

      viên tụ khí đan hạ phẩm chỉ có thể tập trung linh khí có hạn, nhưng nếu dùng thêm mấy viên, hơn nữa độ nguy hiểm cao, như vậy lựa chọn của mọi người giống như lúc trước, đến lúc đó lại đem tụ khí đan ra bán, bán được cái giá khá cao.

      Có điều đây chỉ là kế hoạch thôi, khả thi hay phải xem hiệu quả sau khi luyện xong.

      Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc lập tức ném ba gốc linh thảo vào trong lô đỉnh, bắt đầu quá trình rèn luyện.

      Trong quá trình rèn luyện linh thảo, tạp chất được lấy ra rồi đổ xuống cơ quan ở dưới đáy lô đỉnh, nhiều lần như thế, cuối cùng ngày càng khó, sức mạnh linh hồn cũng bị hao phí càng nhiều.

      Ban ngày, Du Tiểu Mặc luyện viên linh đan chỉ cần thời gian uống cạn nửa chén trà, nghĩ tới sau khi rèn luyện linh thảo thêm hai lần, thời gian lại tốn gấp đôi.

      Thời gian tuy dài, nhưng nguy hiểm của linh đan thấp xuống.

      biết là do nguy hiểm trong tụ khí đan giảm rất nhiều, bề ngoài linh đan có lớp màu lam nhạt màu đậm hơn trước kia chút, cẩn thận so sánh có thể nhận ra khác nhau.

      Du Tiểu Mặc quá hiểu cách giám định độ nguy hiểm của linh đan, thí nghiệm xong viên thứ nhất, bắt đầu luyện tới viên thứ hai, kết quả trong vòng buổi tối, luyện ra năm mươi viên linh đan, trong đó có nửa là rèn luyện lần, mấy viên này đùng để nộp lên.

      Ban ngày, vẫn ở trong thạch thất luyện đan, vẫn theo tiến độ hôm qua luyện ra 100 viên, buổi tối trở về phòng, ngủ nghỉ, đám linh đan đầu tiên được làm xong.

      Ngày hôm sau, thu thập tất cả gia sản để xuống núi.

      *Túi trữ vật: loại túi bên ngoài khác gì túi bình thường nhưng có gian bên trong rộng hơn túi bình thường rất nhiều, rộng bao nhiêu tùy vào từng loại túi. Ví dụ như túi trữ vật của Tiểu Mặc có gian bên trong rộng khoảng 5m2.

    5. Ngiêm Miểu

      Ngiêm Miểu Active Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      37
      CHƯƠNG 021: THÂN THẾ VÀ DỰC ĐIỂU

      Lần này muốn xuống núi phải chỉ có mình Du Tiểu Mặc.

      Toàn bộ phái Thiên Tâm, mỗi tháng xuống núi biết có bao nhiêu người, về những ngọn núi khác Du Tiểu Mặc biết, nhưng mà hôm nay có năm đệ tử Đô Phong xuống núi cùng .

      Trong năm người, ngoại trừ hai người được cử xuống núi mua sắm, hai người còn lại chuẩn bị về nhà thăm người thân, bọn họ đều có người nhà, hơn nữa xa nhà năm rồi.

      Về phần người nhà của ‘Du Tiểu Mặc’, từng hỏi mấy người sư đệ cùng, đáp án dĩ nhiên là, lớn lên trong gia đình độc thân, mẹ nuôi tới bảy tuổi kiệt sức qua đời, về sau được gửi nuôi ở nhà dì.

      Nhà dì ở tại nơi gọi là thôn Đào Hoa, nơi rất bé, nhưng rất nổi tiếng vì hoa đào. Lúc mười bảy tuổi, ngay lúc cả nhà dì chuẩn bị tìm lý do để đuổi , vị tiền bối của phái Thiên Tâm trùng hợp tìm đến thôn Đào Hoa để thu đệ tử.

      Thân thế rất đơn giản, Du Tiểu Mặc chỉ cần mới nghe cũng có thể đoán được, cả nhà dì đều thích ‘’. Có điều lúc biết ‘Du Tiểu Mặc’ và nhà dì có quan hệ tốt, nén được mà thở phào nhõm. Quan hệ tốt có nghĩa là người nhà đó hoan nghênh trở về, mà phải về tránh được nguy cơ bị phát linh hồn giống nhau, hơn nữa cũng biết nếu về lại nơi ấy, phải đối phó với cả nhà đó như thế nào.

      Nhưng điều quan trọng nhất là, biết thôn Đào Hoa nằm ở đâu, cũng chả biết mọi người trong nhà dì mặt mũi ra sao. Nếu sau khi về đó, đột nhiên gặp được người nhà dì nhưng nhận ra họ, đó mới là nguy hiểm!

      Bởi vì Đô Phong chỉ có vỏn vẹn năm người muốn xuống núi, Khổng Văn sư phụ sợ bọn họ gặp nguy hiểm, liền nhờ vả sư bá Mạc Cốc của Thiên Phong hỗ trợ chăm sóc chút.

      Mạc sư bá hôm nay cũng dẫn đệ tử xuống núi mua sắm ít đồ dùng hàng ngày, là người có bối phận cao nhất trong đoàn người, giao đệ tử cho ông ta là chuyện đương nhiên, dù sao tất cả đều là đệ tử của phái Thiên Tâm.

      Ngoại trừ đệ tử của Đan Hệ, Du Tiểu Mặc nghe lần này cũng có đệ tử của Võ Hệ theo.

      Đệ tử của Đan Hệ tuy nhiên năng lực luyện đan rất cao, nhưng vũ lực của họ cơ hồ bằng , cho nên mỗi lần có đan sư cao cấp xuống núi đều có đệ tử của Võ Hệ cùng, mà vị đan sư cao cấp xuống núi lần này chính là Mạc sư bá.

      Du Tiểu Mặc theo mấy vị sư huynh, bọn đợi ở chân núi Đô Phong nửa canh giờ mới thấy được Mạc sư bá, từ xa nghe thấy thanh huyên náo, nhưng ai cũng dám phàn nàn gì.

      Nếu nhìn khí lặng ngắt tẻ nhạt của năm người bọn họ mà so sánh, đám người kia có thể dùng từ náo nhiệt để miêu tả, cả trai lẫn đều cười cười , giống như lần xuống núi này thực ra là chuyến chơi mới phải.

      Có điều trong đám người kia, người thu hút chú ý nhất phải là Mạc sư bá, mà là thiếu nữ được mấy cậu thanh niên trẻ tuổi hộ tống ở giữa.

      Du Tiểu Mặc vừa nhìn thấy nàng khỏi cảm thán duyên phận kỳ diệu.

      Thiếu nữ kia đúng là tiểu sư muội gặp hai lần ở Tàng Thư Các , lúc trước suy đoán nàng có thể là người của Thiên Phong, nghĩ tới vậy mà đoán đúng, nhưng lần này lại nhìn thấy vị đại sư huynh kia.

      Sau khi gặp mặt, Mạc sư bá gì thêm, cũng nhắc gì tới chuyện đến muộn, đoàn người cứ như vậy mà kéo nhau xuống núi.

      Phái Thiên Tâm nằm ngọn núi cao nhất của dãy núi Thanh , nghe là do tổ sư của phái Thiên Tâm cố ý khai phá, với tư cách là tông môn của phái Thiên tâm, về sau khi phái Thiên Tâm trở thành môn phái lớn nhất của đại lục Long Tường, tông môn cũng mở rộng ra rất nhiều, bởi vậy dùng dãy Thanh làm trung tâm, trong phạm vi trăm dặm xung quanh đều là địa bàn của phái Thiên Tâm.

      Điểm đến của bọn họ lần này là thị trấn nằm ngoài trăm dặm, cũng là thị trấn ở gần phái Thiên Tâm nhất, mỗi lần có người muốn xuống núi mua sắm đều tới thị trấn này.

      Bởi vì khoảng cách hơi xa, cho nên sau khi bọn họ xuống núi sử dụng loại phương tiện lại có tên là dực diểu.

      Dực điểu của phái Thiên Tâm có tầm trăm con, cố ý nuôi để thay phương tiện di chuyển, chiều cao từ năm đến mười mét, nhưng chủ yếu là dùng để phục vụ Đan Hệ, vì đan sư giống như tu luyện giả có thể phi hành .

      Có vài con dực điểu có thể chở năm người, vì vậy năm người của Đô Phong liền ngồi riêng, bầu khí nặng nề tẻ nhạt bao trùm năm người, so với bên kia quả hình thành chênh lệch ràng.

      Tốc độ bay của dực điểu rất nhanh, bay hết trăm dặm chỉ trong thời gian nửa chén trà.

      Uống cạn nửa chén trà xong, ba con dực điểu đáp xuống mảnh đất trống, Du Tiểu Mặc quan sát xung quanh, chỗ này rất giống quảng trường, xung quanh là những ngôi nhà , có số nhà lá còn nuôi dực điểu ở bên trong.

      cần nghĩ cũng biết chỗ này hẳn là phái Thiên Tâm cố ý xây để làm căn cứ.

      Sau khi xuống khỏi lưng chim, Du Tiểu Mặc chuẩn bị theo mọi người, bỗng nhiên đụng mặt người quen thuộc tới mức làm chột dạ.

      Người nọ phải ai khác, chính là vị đại sư huynh hai ngày trước bị nghe lén bí mật, sau này mới nghe được đó là ‘Tiếu ca ca’, phải chữ Tiêu trong từ vân tiêu (bầu trời) mà là chữ Tiếu trong từ tiếu tượng (chân dung), tên đầy đủ gọi là Lâm Tiếu, đệ tử thiên phú cao nhất võ vệ, đồng thời cũng là đại đệ tử của chưởng môn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :