1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trung Khuyển Nam Thần - Tử Thanh Du (Hoàn + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Còn kiêu ngạo như thế sao theo đuổi đc vợ. Hắc hắc

    2. Tô Huyền Ann

      Tô Huyền Ann Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      2,481
      Chương 10.Trêu chọc

      biết tại sao, vừa nhìn thấy ánh mắt kia của Tần Uyên, Bạch Hiểu Y rùng mình cái. Nhưng cũng nghĩ nhiều, vội vàng xuống lầu.

      Dưới lầu, Bạch Phượng Kiều ném việc trong tay , đứng ở trước quầy chờ . vừa qua Bạch Phượng Kiều kéo hỏi: "Người bạn kia của con có lai lịch gì, sao trước kia chưa từng nghe con ? phải là con giấu diếm sau lưng ba mẹ có bạn trai chứ? Cho nên gần đây con phản ứng với Uyên ca là vì cậu ta? Hiểu Y, mẹ con rồi, mặc dù bây giờ con trưởng thành, nhưng vẫn là con của ba mẹ. Có bạn trai là chuyện lớn sao con thương lượng với ba mẹ chút?"

      Nghe Bạch Phượng Kiều dứt, Bạch Hiểu Y đau cả đầu. bất đắc dĩ nhìn bà cái, kiên nhẫn giải thích, "Mẹ, mẹ nghĩ đâu vậy? ta phải bạn trai con, lần trước con nợ người ta nên mời ta bữa. Lời này mẹ đừng nữa người khác lại hiểu lầm."

      Bạch Phượng Kiều thấy bộ dáng của giống láo, hỏi lại: " sao?"

      Bạch Hiểu Y thản nhiên vuốt tay, "Con lừa mẹ được gì, được rồi được rồi, con lên đây."

      Bạch Hiểu Y cầm thực đơn lên thấy trước mặt Nghiêm Tiêu Cảnh bày xong dầu, đĩa thức ăn v.v.., nồi lẩu cũng bưng lên.

      đúng là khó gặp được nhân viên phục vụ nhiệt tình mười phần như vậy, trong thời gian ngắn mang lên toàn bộ.

      Bạch Hiểu Y để thực đơn ở bên kệ, qua mới phát Nghiêm Tiêu Cảnh gọi bình rượu. Lúc này rót chén chậm rãi uống.

      Bạch Hiểu Y nhướng mày, " muốn uống rượu?"

      "Sao? nỡ?"
      "Cũng phải nỡ, chỉ là trẻ tuổi uống rượu làm gì, đừng tổn thương thân thể."

      Nghiêm Tiêu Cảnh cười nhạo tiếng, "Em đúng là, càng lúc càng giống bà thím."

      "..." Bạch Hiểu Y trừng mắt liếc Nghiêm Tiêu Cảnh cái, " uống ít thôi, nếu lát nữa em dìu được."

      "Yên tâm , ngàn chén say."

      Bạch Hiểu Y cắt tiếng, phản ứng lại.

      Nghiêm Tiêu Cảnh uống rượu lát lại : "Ngày hôm qua chờ điện thoại của em nguyên ngày."

      "..." Bạch Hiểu Y lập tức xin lỗi, " xin lỗi, gần đây em rất bận, thông cảm chút!" Lại gắp miếng cá vào bát , đổi chủ đề, "Cá ngon lắm, nếm thử miếng này ."

      Nghiêm Tiêu Cảnh cũng tiếp tục đề tài này, gắp miếng cá nếm nếm, Bạch Hiểu Y vội vàng hỏi, "Thế nào, hương vị ngon ?"

      Nghiêm Tiêu Cảnh gật đầu, "Rất ngon!"

      Bạch Hiểu Y lại gắp thêm mấy miếng, "Vậy ăn nhiều vào."

      "Bà thím Bạch, đề nghị lần trước của , em nghĩ kỹ chưa?"

      Lời bất thình lình của Nghiêm Tiêu Cảnh làm Bạch Hiểu Y ngẩn người, "Đề nghị gì?"

      Nghiêm Tiêu Cảnh cười tiếng, ngón tay thon dài vuốt trán, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Xem ra, em quả nhiên nghĩ thành chuyện gì to tát."

      Bạch Hiểu Y lại càng hồ đồ, "Rốt cuộc cái gì?"

      "Em có bệnh, có thuốc. Nếu em muốn chữa trị, bất cứ lúc nào cũng có thể chữa tận gốc cho em."

      "..." Bạch Hiểu Y nghĩ qua liền hiểu, có chút quẫn 囧, lập tức cúi đầu xuống ăn cá để che giấu cảm xúc, "Lần trước phải em rồi sao, trẻ tuổi ưu tú như thế cứ để lại cho người trẻ tuổi khác . Thím đây muốn chà đạp cậu."

      "Nhưng vô cùng cam tâm tình nguyện bị em chà đạp."

      Bạch Hiểu Y vơ vét hết cá gắp vào bát , "Ăn cá cho ngon!"

      Nghiêm Tiêu Cảnh: "..." Ánh mắt thiếu niên nhìn thoáng qua người đối diện, cuối cùng thỏa hiệp : " có tí sức lực nào!"

      Bạch Hiểu Y cũng phản ứng, tự mình ăn, chỉ sợ Nghiêm Tiêu Cảnh cũng cảm thấy bộ dáng hiểu phong tình của thú vị, trêu chọc nữa.

      Bạch Hiểu Y thấy sắp ăn xong liền : " uống rượu, chắc thể lái xe. đợi ở đây em gọi taxi."

      Mới khỏi gian phòng có vài bước, tay bị kéo lại. Bạch Hiểu Y quay đầu nhìn người kia, cau mày, " bảo ngồi chờ mà?"

      " sao, với em cùng xuống, sau đó em đưa về nhà."

      "..." Bạch Hiểu Y ngẩn người, "Thiếu gia, thấy em bận sao?"

      "Em thực nhẫn tâm để người say như về mình à?"

      "..." Bạch Hiểu Y híp mắt nhìn Nghiêm Tiêu Cảnh, " phải mình ngàn chén say sao?"

      Nghiêm Tiêu Cảnh vẻ mặt đương nhiên, "Chẳng lẽ em chưa nghe qua đời này có câu rượu say ta tự say à?"

      "..." Bạch Hiểu Y đột nhiên phát tên này có chút vô lại. Lại thấy gương mặt Nghiêm Tiêu Cảnh làm người khác muốn phạm tội, cũng sợ Nghiêm Tiêu Cảnh sơ xuất đến lúc đó lại chọc đống chuyện phiền toái, vừa tìm điện thoại vừa : "Vậy em tìm đàn Trương đến đưa ."

      Nghiêm Tiêu Cảnh đoạt di động trong tay , "Trương Khải Tường thiếu nợ , tại sao người ta phải đến?"

      "..." Bạch Hiểu Y bị Nghiêm Tiêu Cảnh á khẩu trả lời được, "Vậy em tìm hãng taxi uy tín được ?"

      Nghiêm Tiêu Cảnh dứt khoát dựa vào vách tường, "Bà thím Bạch, chẳng lẽ em tin rằng lái xe đáng tin làm gì phi lễ với sao?"

      Bạch Hiểu Y đen mặt, vỗ trán, đầu có chút đau.

      Lúc này bọn họ đứng cầu thang, có người ăn cơm xong xuống lầu, qua đều nhìn bọn . Bạch Hiểu Y cảm thấy đứng đây chuyện được, dứt khoát kéo tay áo ta, "Được, chúng ta xuống lầu rồi ."

      Nghiêm Tiêu Cảnh nhúc nhích, vui vẻ trong mắt càng đậm, "Bà thím Bạch, áo bị em kéo rách rồi, em còn vậy nữa hô lên phi lễ đó."

      Bạch Hiểu Y chưa thấy người nào vô lại như thế, kiên nhẫn của bị Nghiêm Tiêu Cảnh làm hao phí hết, lúc này lạnh mặt : "Thấy tốt lấy, nếu tiếc lắm."

      Nghiêm Tiêu Cảnh hề dao động, thậm chí còn cợt nhả , "Hung dữ như thế, ngoài ra ai dám thích em?"

      "..." Bạch Hiểu Y muốn cào lên mặt Nghiêm Tiêu Cảnh.

      " đưa cậu ta về!"

      Trong lúc hai người tranh chấp bỗng thanh rét lạnh vang lên.

      Hai người quay đầu nhìn lại, thấy Tần Uyên đứng ở cửa gian phòng cách họ xa. Gương mặt sắc bén như được tạc, ánh mắt rét lạnh làm cho người ta nhìn mà sợ.

      Nghiêm Tiêu Cảnh vốn xiêu vẹo dựa vào tường đột nhiên ưỡn thẳng lưng, nhìn về phía Tần Uyên, ánh mắt cũng híp lại nguy hiểm.

      "Em quen người này?"

      Bạch Hiểu Y đoán được Tần Uyên đột nhiên xuất , vội định thần lại, mặn nhạt trả lời câu: "Hàng xóm của em."

      "À..." Nghiêm Tiêu Cảnh gật đầu.

      Bạch Hiểu Y nghĩ tới lời Tần Uyên vừa , tại tránh được nên tránh chứ đừng là nhận ân tình của Tần Uyên.

      "Cái kia, cần làm phiền ." Bạch Hiểu Y xong muốn kéo Nghiêm Tiêu Cảnh rời . Ai ngờ Nghiêm Tiêu Cảnh chỉ sợ thiên hạ loạn lại nhàng : "Tốt lắm, dù sao tất cả đều là người quen, có người quen đưa về tốt hơn mà."

      Tần Uyên cũng thêm lời nào, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người nhìn nhau. Mà người vừa làm bộ như uống rượu say, Nghiêm Tiêu Cảnh cũng vô cùng phấn chấn theo xuống dưới.

      Bạch Hiểu Y phát việc ngày càng rối loạn. Nhưng cho tới bây giờ cũng biết nên gì, đành phải theo xuống lầu. Vừa mới xuống lầu thấy mẹ chuyện với Tần Uyên, Bạch Hiểu Y xuống thấy Tần Uyên gật đầu, nhìn sang sau đó trực tiếp lên xe.

      Nghiêm Tiêu Cảnh vài bước quay đầu thấy Bạch Hiểu Y vẫn đứng ngơ ngác cầu thang, lập tức nhíu mày, "Em cùng sao? Em tín nhiệm hàng xóm của mình nhưng ."

      Bạch Hiểu Y cũng theo.

      Bạch Hiểu Y và Nghiêm Tiêu Cảnh ngồi sau xe Tần Uyên. Sau khi lên xe, Nghiêm Tiêu Cảnh đánh giá chung quanh vài lần, chép miệng, "Land Rover, hàng xóm của em rất có tiền!"

      Bạch Hiểu Y chưa kịp trả lời nghe Tần Uyên : "Porsche 911 của cậu cũng kém."

      Nghiêm Tiêu Cảnh vẻ mặt thích ý dựa vào ghế, cười : "Chỉ là tiền diễn xuất hồi thôi."

      Tần Uyên tự nhiên, "Xe này cũng chỉ là tiền ứng dụng phần mềm , đáng được nhắc tới."

      Nghiêm Tiêu Cảnh ý tứ sâu xa cười cười, cũng thêm.

      Bạch Hiểu Y ngồi ghế sau, cũng hiểu hai người này gì. Chỉ là khí làm có chút được tự nhiên, người là chồng kiếp trước, người là người vừa mới trêu chọc ...

      Hơn nữa cảm thấy kỳ quái vì Nghiêm Tiêu Cảnh vốn thích lải nhải, nhưng đấu võ mồm với Tần Uyên xong cũng mở miệng. Tần Uyên lại là người thích chuyện, mà Bạch Hiểu Y cũng lúng túng biết gì.

      khí trong xe nhất thời cứng ngắc, hô hấp cái cũng cảm thấy khó khăn.

      Cũng may Tần Uyên lái xe nhanh, chưa đầy lát đến chỗ Nghiêm Tiêu Cảnh ở. Bạch Hiểu Y sau khi xuống xe thấy Nghiêm Tiêu Cảnh còn ngồi ở đó động đậy, lập tức nhíu mày, "Đến nhà rồi, sao xuống xe?"

      Nghiêm Tiêu Cảnh vuốt trán, " tại cồn xộc lên đầu, cảm thấy toàn thân mềm nhũn, em lại đây dìu ."

      "..." Tên vô lại này.

      Bạch Hiểu Y còn chưa động, Tần Uyên đến phía Nghiêm Tiêu Cảnh mở cửa xe, lạnh lùng : "Tôi đỡ cậu xuống xe."

      Nghiêm Tiêu Cảnh cố ý xê dịch thân thể sang bên cạnh, mặt mũi tràn đầy khinh thường, "Đừng, tôi là thẳng nam! Thẳng hơn cả thép, kề vai sát cánh với người đàn ông khác, tôi chịu nổi."

      Vừa Nghiêm Tiêu Cảnh vừa nhảy xuống xe, Bạch Hiểu Y nhìn Nghiêm Tiêu Cảnh cơ trí mạnh mẽ, nhíu mày chặt, " bị cồn lên não à?"

      Nghiêm Tiêu Cảnh đáp mà đột nhiên kéo tay ra xa, vẻ mặt ý tứ sâu xa hỏi: "Cái người em thích mà thích em làm lòng em như tro tàn là ta à?"

      Bạch Hiểu Y cũng nghĩ Nghiêm Tiêu Cảnh trực tiếp hỏi vậy, lúc này bị hỏi mới sững sờ. Nghiêm Tiêu Cảnh nhìn vẻ mặt , cặp mắt sáng lên vài phần, "Xem ra ta."

      Bạch Hiểu Y đẩy Nghiêm Tiêu Cảnh ra, "Em hiểu hươu vượn cái gì."

      muốn rời , Nghiêm Tiêu Cảnh đột nhiên kéo cổ tay , vui vẻ thầm bên tai : "Em nhìn người kia lúc nào gương mặt cũng lạnh lùng đáng ghét! Em , nếu ta thấy hai chúng ta thân mật có thể bị kích thích ?"

      Bạch Hiểu Y trực giác người này có ý tốt, liền đề cao cảnh giác hỏi: " muốn làm gì?"

      Nghiêm Tiêu Cảnh lời gì, ôm vào lòng. Bạch Hiểu Y bị Nghiêm Tiêu Cảnh làm bất ngờ kịp chớp mắt, đợi đến lúc phục hồi tinh thần vội vươn tay đẩy: " làm gì đấy? có bệnh à?"

      Nghiêm Tiêu Cảnh vẻ mặt đương nhiên, "Ôm cái thôi, đây là lần đầu tiên ôm con , em cũng thiệt thòi. Dù sao ở nước ngoài, ôm cũng chỉ là loại lễ nghi, em cũng đừng nghĩ nhiều!"

      Ai quản ta lễ tiết với lễ tiết khỉ gió gì! Bạch Hiểu Y là con , bị thiếu niên ôm như thế, cảm thấy toàn thân được tự nhiên, cắn răng bên tai Nghiêm Tiêu Cảnh: " buông ra cho tôi!"

      nghĩ tới Nghiêm Tiêu Cảnh lại dịu dàng bên tai : "Cái người mặt than kia tới."
      Last edited by a moderator: 26/6/17
      Parvarty, duyenktn1, levuong66 others thích bài này.

    3. Tô Huyền Ann

      Tô Huyền Ann Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      2,481
      Từ giờ 1 tuần chỉ >=1 chương nhé :yoyo23: mình làm thêm, cũng phải học nữa , thông cảm nha. Nếu ai muốn có truyện nhanh hãy xung phong edit cùng mình :yoyo26:
      Yên tâm, mình chỉ bò thôi drop đâu :yoyo53::yoyo52::yoyo51:
      Hale205, Shikura Von Rosenberg, susu2 others thích bài này.

    4. ~Lazy Cat~

      ~Lazy Cat~ Active Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      318
      Bộ này siêu siêu hay luôn ^^ Cố lên nha bạn
      Chris thích bài này.

    5. Tô Huyền Ann

      Tô Huyền Ann Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      2,481
      Chương 11.Đố kỵ

      Lúc này Bạch Hiểu Y đứng quay lưng về phía Tần Uyên, nhìn thấy tình hình bên kia, chỉ nghe có tiếng bước chân dồn dập tới. Trong lòng Bạch Hiểu Y có dự cảm xấu, đẩy Nghiêm Tiêu Cảnh ra, " đừng có như vậy, thả tôi ra."

      Vừa dứt lời liền cảm thấy Nghiêm Tiêu Cảnh ôm bị lực mạnh mẽ kéo ra. Đến lúc Bạch Hiểu Y quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Tần Uyên đấm lên mặt Nghiêm Tiêu Cảnh.

      Bạch Hiểu Y bị hù dọa, hô tiếng, "Tần Uyên làm gì vậy?!"

      Tần Uyên để ý tới , hai mắt lóe lên ánh đỏ chăm chú nhìn chằm chằm Nghiêm Tiêu Cảnh, giống như Nghiêm Tiêu Cảnh tùy tiện xâm lấn lãnh địa của mình, khách mời mà đến, khiêu khích quyền uy của mình.

      đấm này thực mạnh, Nghiêm Tiêu Cảnh lảo đảo vài bước mới đứng vững, ta lau vết máu bên khóe miệng, vẻ mặt trào phúng nhìn Tần Uyên.

      "Lý do!"

      " có lý do gì, nhìn cậu vừa mắt thôi !"

      Lúc này Bạch Hiểu Y phục hồi tinh thần, hiểu tính cách Tần Uyên, mắt thấy Tần Uyên xong lại về phía Nghiêm Tiêu Cảnh, hiển nhiên còn muốn đánh người. vội vàng tới bên người Tần Uyên ngăn cản, tức giận : " làm gì vậy? Sao có thể động chút là đánh người? Được giáo dục bao nhiêu năm cũng bằng à?" Lại quay đầu nhìn Nghiêm Tiêu Cảnh, lạnh lùng : "Nếu uống rượu ngoan ngoãn về nhà nghỉ ngơi! Đừng có lăn qua lăn lại, lăn tới lăn lui nữa!"

      Giọng điệu bà lão của Bạch Hiểu Y làm hai người kia sững sờ, trong lúc nhất thời ai phản bác. Bạch Hiểu Y cũng muốn nhảm với bọn họ, xoay người lên xe.

      Tần Uyên nhìn Nghiêm Tiêu Cảnh cảnh cáo, cũng lên xe.

      Sau khi lên xe Bạch Hiểu Y hỏi : " sao vậy? Sao lại đánh người?"

      Tần Uyên lạnh lùng, " tại sao, nhìn cậu ta vừa mắt thôi."

      Nhìn bộ dáng Tần Uyên tự cho là đúng làm Bạch Hiểu Y cực thoải mái, lập tức chuyện nữa. Trong lúc nhất thời, trong xe an tĩnh lại, khí càng thêm ngưng trọng.

      Nhưng rất nhanh, Bạch Hiểu Y phát Tần Uyên phải lái xe về cửa hàng lẩu, lập tức đề cao cảnh giác, " muốn đưa tôi chỗ nào?"

      Tần Uyên nhàn nhạt, "Lúc nãy rời dì bảo đưa em về nhà."

      Nghe như thế, Bạch Hiểu Y đột nhiên nhớ đến trước khi , mẹ dặn dò Tần Uyên gì đó, nên cũng nữa. Hai người đường trầm mặc về nhà. Trước lúc xuống xe, Bạch Hiểu Y vẫn quên câu "Dù sao hôm nay cũng rất cảm ơn ."

      Xuống xe, móc chìa khóa mở cửa. muốn đóng cửa, nghĩ Tần Uyên lại theo đến đây, trước lúc kịp phản ứng chen vào.

      Bạch Hiểu Y nhăn mày nhìn , đường về nhà sắc mặt Tần Uyên đều đen kịt, lúc này sắc mặt lại trầm càng dọa người.

      " còn có việc sao?"

      Phát hai mắt Tần Uyên chăm chú nhìn , cứ như vậy nhìn chằm chằm, từng bước về phía . Luồng khí lạnh lẽo người Tần Uyên tỏa ra như từng cây kim châm vào người . Tần Uyên từng bước tiến tới gần, lui về phía sau theo bản năng. Cho đến khi bị Tần Uyên dồn đến góc tường, Bạch Hiểu Y ý thức được tình huống đúng, lúc này vẻ mặt đề phòng nhìn thân thể Tần Uyên ngày càng gần, " muốn làm gì? đừng tới đây!"

      Tần Uyên đến trước mặt , hai tay chống bên người , giam cầm vào vách tường. Trong khoảnh khắc, hơi thở người Tần Uyên bao phủ toàn thân . Hơi thở quen thuộc này đời trước từng làm khát vọng đến mất ngủ, nhưng bây giờ mỗi tế bào người đều kháng cự khi bị dựa vào.

      Bạch Hiểu Y nhắm mắt lại, trong thanh toát lên phẫn nộ, "Tần Uyên, đến cùng là muốn làm gì?"

      Hai tay chống bên người chậm rãi nắm thành quả đấm, cho dù thân thể hai người dán vào nhau nhưng vẫn có thể cảm nhận được từng cơ bắp người Tần Uyên căng ra. Khóe miệng Tần Uyên mấp máy lát, dường như nghiến răng nghiến lợi : "Bạch Hiểu Y, em còn muốn hành hạ tới khi nào? Sao em giết luôn ?"

      Lời của Tần Uyên khiến Bạch Hiểu Y ngạc nhiên thôi, " có nhầm lẫn ? Tôi hành hạ ? Tôi hành hạ như thế nào?"

      Việc ngạc nhiên tựa như chất xúc tác làm lửa giận trong cơ thể Tần Uyên càng bành trướng mãnh liệt. Cái trán kéo căng lên gân xanh kịch liệt, có thể Tần Uyên vẫn cố khống chế, nhưng da thịt toàn thân kéo căng đến sắp nứt ra rồi.

      "Cùng nam sinh khác ôm ấp thân mật trước mặt , em còn em hành hạ sao? Sao em trực tiếp đâm dao vào người luôn ?!" Cho dù hết sức khắc chế, nhưng đến đây, nửa câu sau Tần Uyên khống chế nổi lửa giận, dường như gào lên.

      Bạch Hiểu Y trái lại bị Tần Uyên hù dọa, chỉ cảm thấy buồn cười khi nghe lời Tần Uyên , "Tần Uyên, đúng là kỳ quái! Tôi thân mật ôm ôm ấp ấp với nam sinh khác hay có liên quan gì đến ?" Nhiều ngày nay, hai bên xem nhau như người xa lạ, làm lầm tưởng còn cam lòng, ngờ Tần Uyên vẫn khống chế nổi chủ nghĩa đàn ông của mình.

      Cũng đúng, vốn giống như cái đuôi theo sau mình đột nhiên lại cùng nam sinh khác thân mật như vậy, cho dù thích, cũng thể trơ mắt nhìn "vật sở hữu" trốn tránh mình. Chủ nghĩa đàn ông trong lòng lại nổi lên tham muốn giữ lấy nên tự nhiên quấy phá.

      Nhưng Bạch Hiểu Y hiểu nổi, đến tột cùng có quan hệ gì? càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, càng nghĩ càng cảm thấy châm chọc. Giọng cũng nâng cao chút, "Đừng bảo là tôi ôm ấp nam sinh khác, cho dù tôi ngủ cùng ta, cũng có chút liên quan nào tới !"

      "Ầm!!!!" Dường như thùng dầu đổ vào cơn giận cuồn cuộn, trong nháy mắt lửa giận ngút trời, đốt cháy hết lý trí còn sót lại.

      Tần Uyên khống chế được bản thân run rẩy, khống chế được hai mắt đỏ lên vì phẫn nộ. Hai tay Tần Uyên nắm chặt bả vai , cơ hồ gào lên theo bản năng: "Thu lại câu kia cho !! Lập tức thu hồi lại cho ! Thu hồi lại!!"

      Dáng vẻ của Tần Uyên cực kỳ dọa người. Hai mắt đỏ lên phát ra ánh sáng đáng sợ như dã thú, da thịt toàn thân căng phồng, giống như bất cứ lúc nào cũng nhảy lên xé thành từng mảnh .

      Bạch Hiểu Y nhìn dáng vẻ của Tần Uyên phải là sợ hãi. Nhưng Tần Uyên bá đạo ngang ngược làm cảm thấy phẫn nộ, chưa từng có ham muốn giữ lấy như lúc này. Đời trước, Tần Uyên liếc nhìn cái, chỉ thế còn dùng lạnh lùng làm tổn thương đến mức còn lành lặn. Mà đời này, cuối cùng mới buông bỏ được lại như thế...

      Ngang ngược bá đạo, cho rằng là vật sở hữu của mình, dựa vào cái gì? Đến tột cùng là dựa vào cái gì?

      Bạch Hiểu Y cũng để ý bả vai bị bóp đau, ánh mắt nhìn càng ngày càng lạnh, "Tần Uyên, tôi chỉ hỏi câu, đến tột cùng coi tôi là ai? có tư cách gì hỏi việc của tôi với người khác?"
      Last edited by a moderator: 26/6/17
      Parvarty, duyenktn1, Haruka.Me069 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :