1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trung Khuyển Nam Thần - Tử Thanh Du (Hoàn + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      chhời ơi 1 câu nghe bùn vậy , tui mong chờ mỗi ngày đó, ráng ra đều đều nha <3
      Shikura Von Rosenberglinhdiep17 thích bài này.

    2. Tô Huyền Ann

      Tô Huyền Ann Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      2,481
      Chương 8.Bá đạo

      Động tác của Tần Uyên quá đột ngột, Bạch Hiểu Y nhất thời kịp phản ứng. Đợi đến khi bị Tần Uyên nhét lên xe mới phục hồi tinh thần, tức giận : "Tần Uyên làm cái gì vậy, thả tôi xuống!"

      Tần Uyên để ý giãy giụa, thắt dây an toàn cho , vòng qua ghế lái ngồi xuống. đợi mở cửa xe liền khóa trái cửa, lúc này mới với : "Em đâu, đưa em !".

      Bạch Hiểu Y quay đầu nhìn gương mặt biểu tình của Tần Uyên qua gương, hành vi bá đạo ngang ngược của Tần Uyên trong nháy mắt làm lửa giận trong lòng nhen nhóm, " cần làm phiền, tự tôi có thể ! Mau mở cửa ra, tôi muốn xuống xe!"

      Tần Uyên giống như nghe thấy lời , vẻ mặt tự nhiên đáp: "Em muốn đâu, vậy đâu đành phải đưa em tới đó." xong Tần Uyên khởi động xe.

      "..." Bạch Hiểu Y bị Tần Uyên chặn họng, nhưng phân tích tình huống trước mắt rất nhanh. Vội vàng hít sâu mấy cái làm lửa giận hạ xuống, biết đối phó loại người như Tần Uyên ngàn vạn lần thể loạn. Cái người trình độ bình tĩnh hơn người như Tần Uyên, hơn nữa tư duy logic cũng cao hơn người bình thường rất nhiều, chỉ cần hơi loạn, bị Tần Uyên dắt mũi.

      "Tôi Tần tiên sinh này..." Trải qua phen điều chỉnh, Bạch Hiểu Y làm tâm tình mình bình tĩnh lại, "Lần trước phải tôi rồi sao? Giữa chúng ta tôn trọng lẫn nhau, hỏi lẫn nhau, khi đó cũng chấp nhận. giờ mặt dày như vậy phải là tự tát vào mặt sao?" (Gậy ông đập lưng ông)

      Cơ miệng Tần Uyên khẽ giật, rét lạnh trong mắt ngày càng dày, " hỏi lần nữa, em muốn đâu?"

      Bạch Hiểu Y cắn răng, nhắm mắt hòa hoãn cái mới lãnh đạm mở miệng, "Bar An Khang."

      "Quán bar?" Tần Uyên híp mắt lại, trong mắt bắn ra cỗ nồng đậm rùng mình nhìn thẳng mặt Bạch Hiểu Y, "Em đến đó làm gì?"

      Bạch Hiểu Y vẻ mặt thản nhiên nhìn , "Đương nhiên là đến đó chơi."

      Tần Uyên trong lúc nhất thời lên tiếng, ánh mắt nhìn vào trang phục như vải rách của . Sắc mặt vốn tốt lại tối thêm vài phần, trầm mặc rất lâu nhưng vẫn nhẫn nại với : "Chỗ đó phải nơi em có thể , ở đó rất loạn. Mỗi ngày đều có bi kịch phát sinh, cho dù bi kịch kia là số ít, nhưng em cũng nên mạo hiểm như vậy. Huống chi hai người các em mới vừa tốt nghiệp, cũng có kinh nghiệm xã hội, chú ý liền dễ bị người xấu lừa gạt. Nếu em thực muốn , bao giờ rảnh dẫn các em ."

      Mặc dù hành vi Tần Uyên ép lên xe hết sức chán ghét, nhưng thể , câu của rất có đạo lý. Mặc dù linh hồn là phụ nữ trung niên, trước cũng chưa qua nơi đó, có kinh nghiệm gì. Dương Tĩnh càng cần phải , là thiếu nữ mười tám hàng giá .

      Cho dù và Dương Tĩnh cẩn thận như thế nào, cũng dám bảo đảm có sơ hở. Hơn nữa như các là người dễ bị người khác ra tay, vạn nhất thực gặp phiền toái, hai bé cũng khó đối phó.

      Bạch Hiểu Y nghĩ qua, "Vậy được, dừng xe , tôi tự trở về."

      nghĩ Tần Uyên thèm quan tâm đến lý lẽ của , xe càng chạy càng xa, Bạch Hiểu Y trừng mắt nhìn , " làm gì vậy? Tôi tôi tới quán bar, dừng xe lại, tự tôi về nhà!"

      Tần Uyên thèm nhìn cái, vẻ mặt tự nhiên đáp: "Thắt dây an toàn rồi, đừng quấy rối!"

      Bạch Hiểu Y đúng là càng ngày càng hiểu nổi Tần Uyên. Theo lý mà , rất ràng với Tần Uyên, biết tính Tần Uyên, có lẽ chút cam lòng. Nhưng lý trí và kiêu ngạo của Tần Uyên rất nhanh làm phai nhạt cam lòng, sau đó việc ai nấy làm, liên quan đến nhau.

      Nhưng bây giờ Tần Uyên định làm gì? Bạch Hiểu Y hít sâu mấy hơi điều chỉnh tâm tình chút, tận lực bình tĩnh hỏi: " đưa tôi đâu?"

      Vẫn liếc nhìn cái, "Đến nơi biết."

      Bạch Hiểu Y hiểu tính cách Tần Uyên, từ trước đến nay Tần Uyên làm việc độc đoán ngang ngược, cho tới bây giờ đều là hai. Tiếp tục dây dưa với Tần Uyên cũng có kết quả gì, dứt khoát thêm nữa, quay đầu nhìn qua ngoài cửa sổ. Chốc lát lại nhìn Tần Uyên, trái lại muốn nhìn chút đến cuối cùng Tần Uyên muốn làm gì.

      Hai người đều gì, cả xe trong lúc nhất thời an tĩnh lại. Yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng Tần Uyên hít thở, cũng biết sau bao lâu, cuối cùng Tần Uyên cũng dừng xe lại.

      "Xuống xe !"

      Bạch Hiểu Y nhìn thoáng qua , lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này họ dừng trước tiệm bánh ngọt, nhìn tiệm bánh ngọt vẫn chuyện gì, lại kinh ngạc nhìn .

      Tần Uyên bên cởi dây an toàn bên giải thích, "Trước phải là mực la hét ầm ĩ đòi ăn bánh ngọt sao?"

      Lời này đột nhiên nhắc nhở Bạch Hiểu Y, nhìn thoáng qua tên tiệm bánh. Mơ hồ nhớ đến đời trước, mặt dày mày dạn thuyết phục Tần Uyên ăn đồ ngọt cùng , hình như chính là tại tiệm bánh này.

      Kết cục, đương nhiên là ra về vui vẻ.

      còn nhớ ngày đó cao hứng, chỉ cần cùng Tần Uyên làm gì đều cảm thấy cao hứng. gọi rất nhiều đồ ngọt mình thích, ăn cao hứng Tần Uyên lại đột nhiên nghe điện thoại, cúp điện thoại xong chỉ bỏ lại câu rằng có việc gấp liền rời .

      Sau khi Tần Uyên rời khỏi, Bạch Hiểu Y nhìn cả bàn đầy đồ ngọt cũng có tâm trạng ăn, mất mát ngồi trong tiệm hồi lâu mới ra. Nhưng ra mới phát trời mưa, nơi này cách trạm xe buýt rất xa, mưa tới quá đột ngột nên tất cả mọi người đều bắt xe, trong lúc nhất thời bắt được xe. gọi điện cho Tần Uyên hy vọng có thể tới, nhưng trả lời " bận" rồi quan tâm tới nữa.

      Ngày đó, dầm mưa rất lâu mới chạy đến trạm xe buýt, sau đó lại dầm mưa rất lâu mới đợi được xe buýt. Sau khi về đến nhà liền ốm, khó chịu rất lâu.

      Đời trước, vất vả khổ sở cầu khẩn mới đổi được cơ hội cùng ăn đồ ngọt, cuối cùng còn bị cho leo cây. Đời này ngờ lại chủ động đưa tới đây.

      Nhưng sớm còn thích ăn đồ ngọt.

      quay đầu nhìn , ánh mắt mang theo vẻ trào phúng, " tại tôi muốn ăn, xin lỗi."

      xong duỗi tay tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống xe rời . Nhưng phát cửa xe vẫn còn khóa trái, đẩy vài cái cũng động, ánh mắt cũng lạnh xuống, "Mở cửa ra!"

      Tần Uyên trả lời, chỉ dùng đôi mắt thâm trầm mang theo tức giận chăm chú nhìn chằm chằm . Bạch Hiểu Y thử đẩy vài cái, vẫn động như cũ, nghĩ tới đời trước mình lần lại lần chật vật bên cạnh , cơn giận của Bạch Hiểu Y lập tức bốc lên, giọng cũng khỏi lớn lên vài lần, "Mở cửa ra!"

      Tần Uyên cảm thấy này quá đáng, để ý đống công việc đầu để đưa ăn đồ ngọt, lại nghĩ rằng thế nhưng cảm kích.

      Tần Uyên nhắm mắt lại, đè xuống bụng lửa giận, mới ấn mở khóa. Bạch Hiểu Y cũng muốn dây dưa cùng , đẩy cửa xe ra muốn xuống xe, nghĩ tới, còn chưa bước chân ra bị Tần Uyên mạnh mẽ kéo lại.

      " làm cái gì?!"

      Vừa dứt lời, thấy Tần Uyên đột nhiên vươn người qua, hai tay bắt lấy cổ tay đặt sau đầu , lại dùng hai chân ngăn chân lại. Động tác lưu loát liền mạch, Bạch Hiểu Y gần như kịp phản ứng bị Tần Uyên vững vàng giam cầm ở ghế ngồi.

      Nhìn gương mặt gần trong gang tấc, cảm nhận hơi thở quen thuộc người , Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

      Tư thế quả thực quá mức ái muội, hơn nữa trang phục hôm nay của vô cùng mỏng manh, nếu như Tần Uyên lại tới gần chút, ngực chạm phải ngực .

      Nếu đổi lại trước kia, có thể cùng thân mật tất nhiên là cầu còn được. Đối mặt với ở tư thế xấu hổ này, chỉ sợ sớm nai con chạy loạn, nhưng bây giờ hoàn toàn buông bỏ hết thảy. Đối với chút lưu luyến, ngược lại vì trong lòng oán niệm , chỉ cần thân mật cùng phần cũng cảm thấy phản cảm.

      Cho nên Bạch Hiểu Y vội vàng rụt lại đằng sau, tránh tiếp xúc thân thể với , bên giãy giụa bên quát: "Tần Uyên, thả tôi ra! muốn làm gì?"

      giãy dụa rất mạnh, Tần Uyên cũng sợ mình dùng sức quá mức làm đau , bèn lên tiếng với : "Bạch Hiểu Y em nghe ! Đừng cãi nhau với !"

      Tần Uyên áp chế khí thế, hy vọng nghe lời chút, nghĩ tới nghe như thế lại giống như là bị dẫm vào đuôi, lửa giận trong mắt càng đốt càng lớn, dường như còn mang oán hận muốn xé ra thành từng mảnh.

      "Nghe lời ?! Tần Uyên, nghĩ là ai, có tư cách gì mà tôi phải nghe ?!"

      Đời trước Tần Uyên nhiều nhất với chính là câu “nghe lời ”, mà cũng mực nghe lời , ngoan ngoãn, nhưng nghe lời đổi lại được gì?

      Tần Uyên coi việc nghe lời là đương nhiên, trong mắt , chậm rãi biến thành con vật nên có tâm tình.

      hận , oán , muốn triệt để buông bỏ làm lại đời. chưa từng nghĩ muốn trả thù Tần Uyên, chỉ hy vọng mình có khả năng cách xa , cũng muốn cùng có bất kỳ khúc mắc nào, những gì muốn chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng vì sao?

      Tần Uyên phải hết sức bất mãn sao? phải vẫn luôn chán ghét đến gần sao? phải vẫn hờ hững với sao? Vì sao khi buông tay, lại muốn quấy rối yên tĩnh của lần nữa?

      Tần Uyên, có tư cách gì đối xử bá đạo như vậy? dựa vào cái gì mà ích kỷ như thế? !

      Bạch Hiểu Y tại rất giận dữ, nhưng cho dù có giãy dụa như thế nào Tần Uyên vẫn thủy chung buông ra. Đời trước gặp phải loại bạo lực lạnh lùng cắm rễ trong lòng, cảm giác đau nhói trong nháy mắt lan tràn toàn thân. Rốt cục khống chế nữa, cuồng loạn kêu lên: "Tần Uyên chết !!"
      Last edited by a moderator: 26/6/17
      Parvarty, duyenktn1, Sweet you66 others thích bài này.

    3. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Hành trình theo đuổi vợ ko dễ dàng. Cảm ơn bạn.

    4. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Mất rồi mới biết quý
      haiz......:yoyo59::yoyo59::yoyo59:
      Shikura Von Rosenberg thích bài này.

    5. Tô Huyền Ann

      Tô Huyền Ann Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      2,481
      Chương 9.Ngược thân

      Lời của như thanh kiếm đâm thẳng vào Tần Uyên, khẽ híp mắt, bàn tay nắm cổ tay hơi run lên.

      làm chuyện gì tổn thương tới , sao có thể tin? Tần Uyên thấy ràng trong mắt có oán, có hận, thậm chí hận thể giết .

      Cũng biết qua bao lâu, Tần Uyên đột nhiên buông bàn tay kiềm chế , lại nắm thành nắm đấm đưa đến bên môi . Bởi vì tâm tình kích động, giọng trở nên khàn khàn, " biết tột cùng làm sai điều gì. Nhưng em chán ghét như vậy, có thể chứng minh xác thực làm gì khiến em thoải mái. Nếu làm em thoải mái em cũng nên làm thoải mái ."

      Bạch Hiểu Y nhìn tay đưa tới lại ngẩn người, làm cái gì vậy? Đưa tay cho , là muốn cho cắn sao? Bạch Hiểu Y đột nhiên cảm thấy hết sức buồn cười, đây là Tần Uyên quen biết sao? Tần Uyên tâm tình lạnh lùng kia sao?

      ngẩng đầu nhìn , ánh mắt trào phúng, " cho rằng tôi nỡ cắn sao?"

      "Đừng nhảm."

      Bạch Hiểu Y nhìn nắm đấm của , cũng nhảm nữa, dứt khoát nhào tới cắn phát. Ký ức phủ đầy bụi bỗng nhiên trào ra, lạnh lùng, tuyệt tình, trông coi căn phòng trống rỗng mà lòng ngày càng tuyệt vọng.

      "Uyên ca, em rất nhớ , khi nào về?"

      "Gần đây bận bịu nhiều việc, có cơ hội về."

      " ở lại ăn cơm , vất vả lắm em mới nấu xong."

      " ăn, công ty còn có rất nhiều chuyện."

      "Tại sao cho em theo ?"

      "Bạch Hiểu Y, em đừng có tùy hứng."

      Mỗi lần nghĩ đến lạnh lùng, càng cắn mạnh hơn, cũng biết qua bao lâu, cho đến khi trong miệng có vị máu tanh, mới phục hồi tinh thần, buông tay ra.

      Tần Uyên vẫn duy trì tư thế khẽ cúi, đôi mắt bình tĩnh chút gợn sóng, giống như phải tay bị cắn. Tần Uyên cúi đầu nhìn tay bị cắn đến chảy máu, khóe miệng trào phúng, "Ác liệt như vậy, xem ra thực rất hận ."

      Cũng biết có phải vì cắn Tần Uyên hay mà oán khí đời trước cũng tiêu tán ít, tâm tình cũng bình phục rất nhiều. giờ Bạch Hiểu Y còn khí lực vật lộn với Tần Uyên, muốn lại hận, lại oán . chỉ muốn cách xa Tần Uyên, bình tĩnh trôi qua ngày, tương lai tìm người thích hợp kết hôn sinh con, chỉ cầu đơn giản như thế mà thôi.

      "Tần Uyên, có lẽ trước kia tôi từng hận , hận tại sao lại lãnh đạm với tôi. Nhưng bây giờ tôi muốn nghĩ đến ân oán nữa, tôi cũng xem như kẻ thù. Dù sao chúng ta cũng cùng nhau lớn lên, tôi vẫn có thể xem trai như cũ, nhưng hơn."

      Tần Uyên lên tiếng, mắt chăm chú nhìn , mặc kệ miệng vết thương máu xuống sàn xe.

      "Tôi thừa nhận trước kia tôi thực thích , nhưng về sau tôi phát chúng ta thích hợp. Tôi hy vọng có thể tôn trọng lựa chọn của tôi, coi như nể tình chúng ta cùng nhau lớn lên."

      Tần Uyên khẽ cúi đầu thấp, che giấu thần sắc trong mắt. yên lặng gì trầm tư hồi lâu mới buông ra, lui về ghế lái ngây người lát mới khởi động xe, : " đưa em về."

      Bạch Hiểu Y cũng biết lời Tần Uyên có nghe thấy , nhưng vừa mới cãi nhau với , lại tiếp tục chung đụng trong xe hẹp cũng phải là chuyện tốt.

      " cần."

      đẩy cửa bước xuống xe, lần này Tần Uyên ngăn cản. Sau khi xuống xe, nhìn tay nắm tay lái ngừng chảy máu, suy tư lâu rồi câu: " bệnh viện xem chút ."

      Đóng cửa xe lại, lưu luyến xoay người rời .

      Mà Tần Uyên ngồi trong xe vẫn nhìn hướng rời từ kính chiếu hậu, cho đến khi bóng hoàn toàn chìm trong đám người, Tần Uyên mới giẫm chân ga lái xe .

      Tần Uyên để ý tới miệng vết thương bị cắn chảy máu, để mặc máu chảy xuôi theo cổ tay.

      Kỳ Bạch Hiểu Y cũng thể bảo đảm Tần Uyên có thể hiểu lời hôm nay . chưa từng nghĩ qua đối mặt với Tần Uyên như thế nào, chỉ muốn rời xa , có vướng mắc nào, tự lo cuộc sống của mình.

      Hôm nay Tần Uyên khác thường làm kinh ngạc, nhưng lý giải chuyện này thành Tần Uyên cam lòng. Chỉ là biết Tần Uyên còn cam lòng muốn gây chuyện đến bao giờ.

      giờ ai cũng bận rộn, rất ít cơ hội gặp mặt, qua vài ngày hai người mới ngẫu nhiên chạm mặt.

      Buổi sáng hôm đó ra ngoài mua thức ăn, vừa mở cửa liền thấy Tần Uyên xuống xe. Tần Uyên hẳn là mới làm ca đêm trở về, trong lúc vô tình nhìn vào tay , thấy đó còn quấn băng gạc. Xem ra lần trước cắn mạnh, miệng vết thương đến bây giờ còn chưa liền.

      Nhìn băng gạc quấn qua quít, có chút tự nhiên. Trong lúc nhất thời cũng biết nên chào hỏi thế nào, lần trước cũng , coi như trai nhà bên. Nhưng mặt đối mặt, mới phát cũng thể thản nhiên như vậy.

      Tần Uyên vừa xuống xe cũng thấy , hai tròng mắt đen chợt lóe vẻ kỳ quái, lập tức cúi đầu xuống, giống như thấy , trực tiếp vào nhà.

      Bạch Hiểu Y biết phải chào hỏi ra sao lại thấy Tần Uyên quay , nhưng Tần Uyên lãnh đạm cũng làm Bạch Hiểu Y thở phào nhõm.

      Xem ra Tần Uyên nghĩ thông. Cũng đúng, Tần Uyên thông minh như vậy, vì người mình thích mà cam lòng.

      Thế này cũng tốt, đời này nên dính dáng tới .

      Mỗi ngày Bạch Hiểu Y đều đến tiệm hỗ trợ, bởi vì cha mẹ nghe theo đề nghị của , làm ăn trong tiệm cũng khá hơn bình thường chút. Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải muốn mệt, bình thường để ghi chép sổ sách, xem đầu bếp giết cá chút.

      Hôm nay Bạch Hiểu Y ngồi phía sau quầy hàng đếm tiền, chợt nghe Bạch Phượng Kiều mừng rỡ kêu tiếng: "A, Tiểu Uyên đến rồi!"

      Bạch Hiểu Y vô thức ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy Tần Uyên cũng vài nam sinh vào. Bạch Hiểu Y giống như bình thường, ngẩng đầu nhìn cái liền cúi đầu, dáng vẻ làm bộ làm tịch nhìn thấy.

      Tần Uyên cũng phải lần đầu tiên đến lẩu Bạch Ký, chào hỏi Bạch Phượng Kiều xong liền cùng bạn bè tới ghế lô. Về phần có thấy Bạch Hiểu Y ngồi phía sau quầy hàng hay , Bạch Hiểu Y cũng có tâm tư hỏi.

      Bạch Phượng Kiều đưa Tần Uyên và bạn bè lên lầu liền tới trước mặt Bạch Hiểu Y sẵng giọng: "Con sao vậy? Sao nhìn thấy Uyên ca cũng chào hỏi? Các con có chuyện gì mà bây giờ vẫn cãi nhau? Con cũng là người trưởng thành, đừng tùy hứng như trẻ con nữa, đợi đến lúc bọn họ gọi đồ ăn, con lên chào bọn họ phải ăn thế nào?"

      Bạch Hiểu Y khép sổ sách lại, "Mẹ, ai con chào hỏi, con đâu có thấy!"

      "Vậy được, bây giờ con lên, chuyện với bọn Tần Uyên."

      Bạch Hiểu Y ra sau bếp, "Con theo đầu bếp học giết cá!"

      Bạch Phượng Kiều đuổi theo, "Hiểu Y, lúc trước mẹ rảnh hỏi con, cuối cùng con với Tiểu Uyên là làm sao? Trước phải con rất thích chơi với Tiểu Uyên sao? Sao bây giờ nhìn thấy cậu ấy lại như quen biết?"

      Bạch Hiểu Y quả thực bất đắc dĩ, "Mẹ nghĩ nhiều rồi, chẳng qua con cảm thấy bây giờ lớn rồi, thể giống như trước đây luôn theo sau ấy. Con phải cũng có việc của con sao?"

      " chứ?" Trong giọng ràng tin tưởng.

      Bạch Hiểu Y mở to mắt nhìn mẹ, "Đương nhiên là , nếu mẹ nghĩ nghiêm trọng như vậy đợi con xem đầu bếp nấu cá xong lên chào hỏi được chứ?"

      Bạch Phượng Kiều nhìn dáng vẻ tự nhiên, lại nghi ngờ mình nghĩ nhiều rồi. Vừa vặn bên ngoài có người gọi, bà cũng tiếp tục cái vấn đề rối rắm này nữa, chỉ để lại câu "Lát nữa nhớ chào hỏi người ta." liền rời .

      Đưa mắt nhìn mẹ rời , Bạch Hiểu Y mới thở phào nhõm. muốn xem đầu bếp chế biến cá, thấy nhân viên phục vụ vội vã chạy vào với : "Hiểu Y, Hiểu Y, bên ngoài có người tìm cậu."

      Bạch Hiểu Y nhìn bộ dáng nhân viên phục vụ hai mắt tỏa sáng ngạc nhiên, "Ai tìm mình?"

      "Mình cũng biết, là chàng rất đẹp trai."

      Nhân viên phục vụ này họ Lương, tất cả mọi người gọi là Tiểu Lương, Tiểu Lương năm nay vừa mới tốt nghiệp trung học. Bởi vì thi lên đại học, hơn nữa trong nhà cũng dư dả, thi tốt nghiệp trung học xong bèn qua bên này làm.

      Bạch Hiểu Y nghi hoặc ra, sắp tới đại sảnh nhìn thấy thiếu niên tuấn tú ngồi cạnh cửa sổ. Trong lòng Bạch Hiểu Y nhảy dựng, quay đầu hỏi Tiểu Lương, "Hôm nay là thứ mấy?"

      "Thứ hai."

      Bạch Hiểu Y vỗ đầu cái mạnh, thế nhưng lại quên việc này. Phải làm thế nào bây giờ, Nghiêm Tiêu Cảnh cảm thấy cố ý trốn tránh mời khách chứ?

      "Hiểu Y, cậu có quan hệ gì với đẹp trai kia?"

      Bạch Hiểu Y có tâm tư để ý tới Tiểu Lương, chỉ với ấy: "Làm việc của cậu cho tốt , nếu lát nữa bà Bạch đến mắng cậu đấy."

      Cũng đợi Tiểu Lương trả lời, đến phía Nghiêm Tiêu Cảnh. Nghiêm Tiêu Cảnh cũng thấy , khóe miệng khẽ cong, cười với tiếng, giống như trách .

      Nhưng Bạch Hiểu Y tiếp xúc với Nghiêm Tiêu Cảnh hai lần, cũng biết tên này dễ xua đuổi như vậy, lập tức hít sâu hơi ngồi đối diện ta, cười : "Ngại quá, dạo này hơi bận, em quên mất."

      "Hả?" Nghiêm Tiêu Cảnh nhíu mày, vẫn là dáng vẻ cười dịu dàng, " quên hay cố ý mời khách?"

      Bạch Hiểu Y cũng biết việc mình cho người ta leo cây là rất phúc hậu, liền : "Quên mà! Nếu đến đây, em mời ăn lẩu nhà em. Lẩu nhà em hương vị rất ngon, em tự chuẩn bị gian phòng cho , được ?"

      Nghiêm Tiêu Cảnh khẽ khép mắt suy nghĩ chút, "Cũng được."

      Tính tình vị thiếu gia này trở lại bình thường, Bạch Hiểu Y cũng thở phào nhõm. Lập tức dẫn Nghiêm Tiêu Cảnh lên gian phòng lầu, cầu thang gặp Bạch Phượng Kiều, Bạch Hiểu Y vội vàng giới thiệu, "Đây là mẹ em." Lại giới thiệu với Bạch Phượng Kiều, "Đây là bạn của con."

      Nghiêm Tiêu Cảnh vội vàng khom người, lễ phép chào: "Con chào ."

      Mà Bạch Phượng Kiều thấy nam sinh sau lưng Bạch Hiểu Y liền kinh ngạc. Nhưng người ta chào bà, bà cũng thể khách sáo, lập tức thu hồi kinh ngạc cười cười, "Nếu là bạn của Hiểu Y, tới nơi này đều là người nhà cả, đừng khách sáo." Lại với Bạch Hiểu Y: "Mau dẫn bạn con lên , gian phòng chỉ còn phòng, lát nữa còn phòng."

      Bạch Phượng Kiều sai, phòng lầu hai quả thực chỉ còn phòng, hơn nữa may vừa vặn đối diện gian phòng Tần Uyên ngồi. Bạch Hiểu Y đưa Nghiêm Tiêu Cảnh vào trước, kêu ta chờ chút, lấy thực đơn. Từ gian phòng ra, trong lúc vô tình vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tần Uyên phía đối diện mắt thâm trầm nhìn sang, sắc mặt tốt lắm.

      Tác giả có lời muốn : Ngược thêm vài lần, Tần đại thần còn kiêu ngạo nữa, a ha ha
      Last edited by a moderator: 26/6/17
      Parvarty, duyenktn1, levuong69 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :