1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trung Khuyển Nam Thần - Tử Thanh Du (Hoàn + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 33 (tiếp)

      Bạch Hiểu Y mơ giấc mộng, mơ thấy mình trong rừng rậm xa lạ, trong rừng rậm rất nhiều cây cối cao lớn, cành lá xum xuê, rậm rạp nhưng lại cho ta cảm giác trầm khủng bố, phía điểm xuyết nhiều đóa hoa cũng làm cho rừng rậm mang theo ý cảnh thuần khiết tốt đẹp.

      Bạch Hiểu Y cũng biết vì sao mình đến này, còn muốn đâu, giống như bị lực lượng xa lạ chỉ dẫn, đường về phía trước, di chuyển, đột nhiên thấy cách đó xa có đứa bé đứng, đứa bé kia nhìn qua chỉ khoảng ba bốn tuổi, mặc bộ đồ ngủ da hổ, áo ngủ còn có cái mũ da hổ, đứa bé kia hoàn toàn được bọc trong bộ đồ, thấy tay ngắn chân ngắn, nhìn đáng .

      bé lúc này cúi đầu, hai tay xoa mắt, giống như khóc, biết tại sao, Bạch Hiểu Y nhìn bộ dáng này, chỉ cảm thấy trái tim giống như bị bàn tay bé nhéo nhéo, kịp nghĩ nhiều vội vàng tới, lại cẩn thận ngồi xổm bên cạnh đứa trẻ, ôn nhu hỏi: " bạn , sao lại tới đây, cha mẹ cháu đâu?"

      Đứa trẻ cuối cùng ngẩng đầu lên, mặt tròn đáng , đôi mắt to lóe thủy quang, cái mũi bởi vì khóc đỏ rực đáng , môi cũng nõn nà, lại thêm đầu tóc ngắn, tóc mái chỉnh tề, càng nổi bật khuôn mặt tròn phúng phính trắng nõn nà, tựa như là phấn điêu ngọc trác.

      Bạch Hiểu Y chưa từng gặp bé lớn lên khả ái như thế, vừa thấy khuôn mặt này trong lòng lập tức dâng lên loại thích, lại thấy trong đôi mắt to lóe lệ quang, thương dứt, gấp rút mềm giọng hỏi: " bạn , sao mình chạy đến nơi đây? Ai khi dễ sao? Vì sao khóc? Mau cho dì nghe, cháu là cục cưng nhà ai, dì dẫn cháu về nhà."

      Tiểu nương kia mắt to như hai quả bồ đào đen nhánh sít sao nhìn , miệng mở ra, mềm mại đáng , "Con là cục cưng nhà mẹ."

      Bạch Hiểu Y ngẩn người, có chút thể tin được , "Cháu... cháu gì?"

      Tiểu nương tinh tế cau mày, chu môi, vẻ mặt khổ sở, "Con là cục cưng của mẹ, nhưng mẹ cần con nữa..." Vừa , nước mắt trong suốt lớn chừng hạt đậu từ hốc mắt rơi xuống.

      Bạch Hiểu Y quả thực tim đau chết, chút nghĩ ngợi, gấp rút ôm vào ngực, "Tốt lắm đừng khóc, con đáng như thế, mẹ sao có thể cần con chứ?"

      Tiểu nương thân thể mềm mại, ôm vào trong ngực hết sức thoải mái, cần cổ còn tản ra cỗ mùi sữa thơm ngọt ngào, ôm thân thể mềm mại, Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy tim mình tan ra.

      Tiểu nương đưa bàn tay mập mạp nhàng ôm eo , ôn nhu như cũ còn làm bộ khóc thút thít, giọng mềm mại: "Mẹ còn muốn đánh rớt con chết."

      Bạch Hiểu Y vừa nghe thế, lập tức thương dứt, gấp rút vuốt vuốt cái đầu , an ủi: "Mẹ , mẹ sao có thể muốn đánh rớt con đây?"

      Tiểu nương từ trong lòng nhô đầu ra, Bạch Hiểu Y giúp bé lau nước mắt sạch , bé lại nhìn chằm chằm, mắt to đen bóng sáng lóe hào quang đáng thương, "Mẹ thực đánh rớt con chết sao?"

      Bạch Hiểu Y tự nhiên là nghĩ ngợi lập tức bảo đảm, "Đương nhiên ."

      Tiểu nương liền cong khóe miệng cười cười, trong đôi mắt to còn lóe nước mắt, nhưng cười tiếng như thế, giống như là toàn bộ kim cương thế giới đều rơi vào mắt, chiếu lấp lánh, bé đưa bàn tay bé nâng mặt lên, lại châu đầu đến hôn cái ở mặt , thanh mềm mại đáng tha thiết dặn dò, "Mẹ phải giữ lời."

      Bạch Hiểu Y từ ái cười cười với bé, "Mẹ đương nhiên giữ lời." muốn mở miệng hỏi thăm tên tuỏio, thấy nụ cười mặt bé đột nhiên nhạt xuống, vẻ mặt thất lạc đáo: "Tốt lắm, đến giờ, con phải , mẹ phải nhớ con."

      Bạch Hiểu Y ngẩn người, đột nhiên ý thức được cái gì, muốn duỗi tay ôm chặt , nhưng vừa hợp lại, thân thể của bé lập tức hóa thành lớp sương mù màu trắng, biến mất thấy gì nữa.

      Bạch Hiểu Y cả kinh từ giường ngồi dậy, trong miệng còn hô to, "Cục cưng cục cưng, được !"

      Tần Uyên ngủ sâu, vừa động liền tỉnh, vội tới gần ôm lấy , ôn nhu an ủi: " phải sợ, phải sợ, ở chỗ này."

      Bạch Hiểu Y lúc này còn chưa từ trong cơn ác mộng phục hồi tinh thần lại, liền hồng đôi mắt : "cục cưng của em, biến mất rồi, em tận mắt thấy bé biến mất."

      Tần Uyên bị làm ngẩn người, cũng nhiều nghĩ, ôm vào trong ngực : "Tốt rồi, tốt rồi, tỉnh rồi, đừng sợ!"

      Bạch Hiểu Y mới chậm rãi tỉnh lại, đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng ở lồng ngực đánh vài cái, oán hận : "Đều tại , cái gì có giết con hay , cho nên em mới gặp ác mộng như thế."

      Bị trách cứ, bị đánh, Tần boss lại chút cũng tức giận, khóe miệng của thậm chí cong lên vui vẻ, trong giọng cũng lộ ra vài phần sung sướng, "Vừa mới nằm mơ mơ sinh con cho ?"

      Bạch Hiểu Y muốn cho chiếm tiện nghi, vội vàng từ trong lòng tránh ra, lên giường mới thích đáp: " có!"

      Tần Uyên tới gần, hai tay chống hai bên thân thể , từ cao quan sát , "Vậy là cái gì?"

      Bạch Hiểu Y nghĩ tới cảnh tượng trong mộng cảm thấy trong lòng còn đau, khẽ thở dài, "Em mơ thấy đứa bé, em muốn giết bé."

      "Này..." Tần Uyên như có điều suy nghĩ gật đầu, lại tới gần hơn, "Con trai hay con ?"

      "Con ."

      "À?"

      Bạch Hiểu Y ngẩng đầu nhìn , biết có phải ảo giác hay , lúc Tần Uyên nghe là tiểu nương, mắt giống như thoáng có ánh sáng chợt lóe qua, nhưng cũng chỉ trôi qua trong nháy mắt, nhìn lại, gương mặt đó vẫn lãnh đạm nhìn ra bất luận vẻ mặt gì.

      đột nhiên ghé vào tai hôn chút, giọng nụ cười ở bên tai vang lên, "Nếu em có thể sinh con cho , đem cái mạng này cho em."

      Bạch Hiểu Y nghe như thế lại ngẩn người, lập tức cho là đúng đáp "Em lấy mạng làm gì?" Nghe giọng lộ ra vui sướng khó có được, liền quay đầu hỏi , " thích con như vậy?"

      mặt nhàng hôn ngụm mới : "Em sinh, đều thích."

      "Vậy nếu em sinh con trai?"

      Tần Uyên đơn giản suy tư lát, " để em nghênh ngang khắp cả nước."

      Bạch Hiểu Y khinh thường thiết tiếng, "Đây vẫn tương đối thích con hơn sao!"

      Tần Uyên nằm xuống bên cạnh , lại nhàng ôm vào ngực, ôn nhu hỏi: "Em chút cảnh tượng em gặp mặt con , con bé có ngoan , lớn lên giống em sao?"

      Bạch Hiểu Y nghiêng đầu nhìn , nhưng thấy trong hai mắt đen thẫm tựa như lộ ra chút mong đợi, hết sức hiển nhiên, lời cũng phải là thuận miệng hỏi, mà là thực hết sức muốn biết bộ dáng kia.

      Bạch Hiểu Y nghĩ tới nam nhân này cao lãnh lại lòng dạ độc ác vẫn còn có mặt này, phảng phất tháo xuống hết thảy khôi giáp, lộ ra mặt ôn nhu nhất mềm mại nhất, trong giọng thậm chí lộ ra cưng chiều hoàn toàn thuộc về , hơn nữa bất quá chỉ là giấc mộng, thế nhưng cũng cảm thấy hứng thú như vậy.

      Nhìn hiếu kỳ như thế, Bạch Hiểu Y cũng đành lòng, liền nghiêm túc đáp: "lớn lên rất giống em."

      Tần Uyên nghe như thế trong mắt rất nhanh chợt lóe qua điểm sáng, cho dù cực lực khắc chế, nhưng trong giọng vẫn lộ ra vài phân vui sướng, "Là sao?"

      Tần Uyên bộ dáng hưng phấn cũng làm cho Bạch Hiểu Y có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng nghe thấy thấy con lớn lên giống thất lạc, loại hưng phấn đầy ngọt ngào này lấy từ đâu tới đây.

      Bạch Hiểu Y trừng mắt liếc cái, "Lớn lên giống em, cao hứng cái gì?"

      Tần Uyên vội vàng ôm chặt chút, cằm tựa ở bên tai , thanh ôn nhu , "Lớn lên giống em càng đáng ."

      Tần Uyên đột nhiên trở nên mềm mại như thế khiến Bạch Hiểu Y chịu nổi, liền chút do dự chọc phá ảo tưởng của , "Bất quá là giấc mộng thôi, cũng phải ."

      Tần Uyên cho là đúng, còn duỗi tay sờ sờ bụng , " chừng, trong này có."

      Bạch Hiểu Y lập tức rùng mình cái, gấp rút kéo tay ra, "Chớ lung tung!"

      Tần Uyên hôm nay tính tình đúng là tốt làm cho người ta giật mình, giống như bất kể chọc thế nào, cũng tức giận, giờ phút này vẻ mặt ôn nhu nhìn : "Bây giờ còn muốn uống thuốc sao?"

      Bạch Hiểu Y nghĩ tới bộ dáng tiểu nương trong mộng khóc rống, lập tức trừng mắt liếc cái, " nên nữa!"

      Tần Uyên quả nhiên tiếp tục đề tài này, kéo từ giường lên : "Được, ăn cơm, cơm nước xong dẫn em chỗ này."

      "Chỗ nào a?"

      Tần Uyên đáp, trực tiếp kéo tay xuống dưới lầu, nữ giúp việc đem bữa tối chuẩn bị tốt, cơm nước xong Tần Uyên lại kéo ra cửa, dừng ở cửa chiếc xe màu đen có rèm che, lái xe đươcc phân phó trước phải, lúc hai người lên xe liền trực tiếp quay đầu ra ngoài biệt thự.

      Bạch Hiểu Y cũng rất nghi hoặc, " muốn mang em chỗ nào a?"

      "Đến biết."

      "..." thần bí như thế.

      Hai người ăn cơm xong ra là chạng vạng, xe rất lâu mới đến nơi, lúc đó trời tối rồi, Bạch Hiểu Y và Tần Uyên lần lượt xuống xe, trước mắt là bãi đất trống bằng phẳng, rộng rãi, hơi giống sân bay, ở chỗ xa còn có chiếc máy bay trực thăng.

      Bạch Hiểu Y đột nhiên nhớ tới từng xem qua tình tiết điện ảnh nào đó, lập tức bắt đầu nghĩ Tần Uyên lần này mang đến, chắc định đưa ngồi máy bay ngắm cảnh đêm sao?

      nghĩ tới Tần Uyên vốn là người có mấy tình cảm vẫn còn có thời điểm lãng mạn như thế.

      quay đầu nhìn , trong mắt khỏi lóe hào quang hưng phấn, " xem Năm mươi sắc thái?"

      Tần Uyên đầu lông mày nhíu lại, "Cái gì sắc thái?"

      "..." Bạch Hiểu Y cảm thấy Tần Uyên loại người này xem phim, dứt khoát lắc lắc đầu, " có gì."

      Con ai thích lãng mạn? Bạch Hiểu Y cũng giống vậy, nghĩ tới lúc ngồi thưởng thức cảnh đêm trong máy bay riêng của Tần Uyên, Bạch Hiểu Y cũng rất ước ao.

      Hai người xuống xe rồi, Tần Uyên liền kéo tới chỗ máy bay trực thăng, đến gần mới phát bên cạnh máy bay còn có mấy người mặc chế phục làm việc. Hai người đến những nhân viên này lập tức khom người chào Tần Uyên, lại dùng Tiếng với mấy câu, Tần Uyên nghe xong gật gật đầu với họ.

      Sau đó này vài nhân viên lấy hai bộ trang bị từ máy bay tới đưa cho hai người mặc vào, Bạch Hiểu Y chỉ cho là ngồi máy bay phải chuẩn bị như vậy nên cũng để ý, cho đến khi nữ nhân viên giúp mặc đồ còn đeo cho cái mũ bảo hiểm lấp lánh tỏa sáng mới cảm giác có chỗ nào đó kỳ quái.

      dùng tiếng hỏi câu: "Tại sao phải mang này cái?"

      Người phụ nữ chỉ cười cười, trả lời.

      Bạch Hiểu Y liền quay đầu nhìn lại Tần Uyên, vẻ mặt nghi hoặc, "Chúng ta... phải là muốn ngồi máy bay sao?"

      Tần Uyên nhưng cũng giải thích nhiều, chỉ lãnh đạm ném lại câu, "Chờ rồi biết."

      Bạch Hiểu Y cảm thấy có chút mơ hồ, cho đến khi nhân viên ở sau lưng treo sợi dây Bạch Hiểu Y mới đoán được khả năng, lập tức vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Tần Uyên, lại nắm tay khích lệ, " cần phải sợ, luôn luôn ở cùng em."

      Hai nhân viên hỗ trợ chuẩn bị xong, Tần Uyên liền hướng về phi công làm ra dấu tay"ok", phi công nhận được mệnh lệnh, lập tức khởi động máy bay trực thăng, chỉ chốc lát, tiếng cánh quạt quay vang lên ở nơi trống trải quảng trường.

      Bạch Hiểu Y cuối cùng hiểu được, lúc này gân giọng hoảng sợ kêu to: "Tần Uyên, điên à? Em cần, mau để em !"

      Tần Uyên vội vươn tay ôm vào trong ngực, ôn nhu an ủi: " cần phải sợ, chờ chút em biết chúng ta làm gì, luôn luôn ở bên cạnh em, nhé?"

      Bạch Hiểu Y quan tâm ngó ngàng, chỉ khóc ròng : "Mau bỏ em ra, mau bảo bọn họ bỏ em ra!"

      Nhưng mà căn bản cũng có ai nghe khổ sở cầu khẩn, máy bay trực thăng từ từ bay lên trời, sợi dây thừng buộc hai người cũng bị kéo căng chút, Bạch Hiểu Y bị dọa thét chói tai, Tần Uyên ôm cánh tay càng chặt, ở trán ấn xuống cái hôn bày tỏ an ủi.

      khắc kia lúc hai chân Bạch Hiểu Y rời khỏi mặt đất, sợ đến năng lộn xộn, chỉ vừa thét chói tai vừa mắng: "Tần Uyên tên khốn kiếp này! Tần Uyên cả họ nhà (đây là 1 câu chửi, kiểu như tổ sư mày), mau thả em xuống !!"

      Tần Uyên bị mắng như thế, chút cũng tức giận, ngược lại mềm giọng an ủi : "Em đối với cả nhà cảm thấy hứng thú như vậy? Có muốn bới phần mộ tổ tiên, đào ra cho em ngắm ?"

      Bạch Hiểu Y tại đúng là tâm tư giết cũng có, lúc này hai người lên đến trung, máy bay vẫn còn ngừng bay lên, Bạch Hiểu Y cũng dám nhìn xuống, chỉ khóc ròng : "Tần Uyên, đến tột cùng em với có thù gì oán gì? Tại sao phải lăn qua lăn lại em thế này?"

      Tần Uyên tay ôm lấy eo , tay nhu hòa giúp lau nước mắt, giờ vào đêm, xung quanh chìm trong vùng tối mịt, chỉ còn đèn pha máy bay mơ hồ chiếu xuống.

      yên tĩnh nhìn , trong ánh mắt lộ ra tia nhu hòa bao phủ , dịu dàng vuốt ve mặt , giọng thuần hậu cũng đầy nhu tình, "Em còn nhớ từng với , em vô cùng muốn trở thành sao trời, bây giờ, người mặt đất nhìn chúng ta chính là thấy hai vì sao."

      Bạch Hiểu Y tạm thời dừng nước mắt, sững sờ nhìn , cho nên bây giờ giúp thực nguyện vọng trước kia, cho trở thành sao trời?

      Bạch Hiểu Y lại ngẩng đầu nhìn nhìn mũ bảo hiểm chiếu lấp lánh đỉnh đầu, tại cuối cùng hiểu vì sao mũ gắn hàng đèn flash.

      Bạch Hiểu Y trong lúc nhất thời biết nên cảm động hay nên khóc, là quá bội phục Tần Uyên động não, quả thực lớn đến đột phá trung.

      Cho rằng mang mũ bảo hiểm chiếu sáng lấp lánh, lại được máy bay trực thăng treo sợi dây kéo lên bầu trời biến thành những vì sao ? Biến thành hai con đom đóm còn sai lắm!

      Bạch Hiểu Y tại còn thấy có chút may mắn, có cho đeo đèn pha công nhân đào than đá vẫn dùng, bất quá tạo hình của hai người bây giờ cũng đẹp bao nhiêu, phỏng đoán, nhân viên dưới kia khẳng định xem mình như người bệnh thần kinh.

      Bạch Hiểu Y hít hơi sâu, thoáng khống chế vẻ mặt mình chút, lúc này mới với : "Tần Uyên, chỉ số cảm xúc của có phải đều bị chỉ số thông minh chiếm hết hay ?"

      Tần Uyên xong lời đó còn cho rằng ít nhiều cảm động, sao nghĩ đến vừa ra khỏi miệng chính là câu này, mặt Tần Uyên lập tức chợt lóe ra vẻ thích, "Sao yên lành, lại muốn đả kích chỉ số cảm xúc của ?"

      Bạch Hiểu Y ngửa đầu nhìn trời, lúc này có thể lựa chọn tìm chết hay a? !

      Tần Uyên nhìn vẻ mặt có chỗ nào vui, ánh mắt lập tức tối sầm lại, "Em thích?"

      Bạch Hiểu Y phục hồi tinh thần, mặt chút thay đổi nhìn , "Tần tiên sinh, cuối cùng cũng thấy sao?"

      "..."

      Tần Uyên trong nhất thời lên tiếng, chỉ giữa lông mày bén nhọn lại chậm rãi bị bóng ma thất lạc bao phủ, loại người như , cùng với thời gian, kiêu ngạo ngạo mạn quen, ngược lại rất khó có lúc thế này.

      Bạch Hiểu Y đột nhiên nghĩ tới, kỳ Tần Uyên thời cũng dùng cố gắng lớn nhất để , đối lập với đời trước lãnh đạm, nay chịu tốn tâm tư vì làm chút ít này rất tốt, hôm nay máy bay này, người bọn họ trang bị thế này, còn có mũ bảo hiểm gắn đèn flash tính là quá xấu cũng phải có thể chuẩn bị trong lát, dùng phương thức của để , muốn cho vui vẻ.

      Chỉ là, trong tình cảm, vốn là kẻ ngu ngốc, giống những kẻ phong lưu kia, chỉ cần ánh mắt của có thể hiểu các suy nghĩ gì, chỉ dùng đóa hoa có thể dụ dỗ được các vui vẻ.

      giống, trong lĩnh vực của mình, vương giả, làm được, nhưng đối mặt với tình cảm, đối xử với người khác phái, có nhạy cảm, nhưng mà, vẫn vét hết năng lực lớn nhất để đối tốt với , muốn biến thành những vì sao, liền cố gắng làm cho biến thành những vì sao, cho dù phương thức ngốc như thế.

      Nhưng mà, đây chính là Tần Uyên phải sao?

      chương 34 Tần đại ngốc
      Parvarty, Sweet you, iruka kawaii30 others thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      2/3 đoạn đường rồi, Cố lên Nàng ơi

    3. ohlala86

      ohlala86 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      8
      Cảm ơn bạn edit tiếp. Bạn edit mượt lắm. Tuy nhiên nếu có thể thay thế một số từ Hán Việt sang thuần Việt sẽ làm cho đoạn văn êm và tình cảm hơn. Ví dụ như từ "bất quá", có thể thay thế bằng từ "cùng lắm". Hay mấy chương trước, có thể thay 2 chữ "huynh muội" thành " trai em gái". Bởi bối cảnh hiện đại, như vậy phù hợp hơn. Hay như những đoạn đầu của chương 33, tả cảnh rừng rậm, nếu câu đã đủ ý, bạn có thể dùng dấu "chấm" thay cho dấu "phẩy". Từ "khủng bố" ít dùng để tả cảm giác, có thể thay bằng "nặng nề" hay "áp lực". "Phía điểm xuyết nhiều đóa hoa nhỏ cũng làm cho rừng rậm mang theo ý cảnh thuần khiết thật tốt đẹp" có thể chuyển "phía bên xuất hiện nhiều đóa hoa xinh xắn nho nhỏ càng làm cho khu rừng mang hơi thở trong lành tinh khiết khiến lòng người khoan khoái dễ chịu".
      Một vài góp ý nhỏ theo ý kiến cá nhân mong làm editor mất hứng :). Cảm ơn bạn đã edit một câu chuyện hay như vậy để readers thưởng thức.
      Tiểu mao, HuyenVu, Ngân Nhi5 others thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      @ohlala86 cảm ơn góp ý của bạn. Khi mình dịch hoặc edit truyện mình luôn tôn trọng văn phong của tác giả nên mình thường cố gắng giữ nguyên các từ ngữ và cách hành văn, mình cũng thích viết lại câu hay ngắt câu trừ khi câu đó quá trúc trắc hoặc quá dài, ngoài ra số từ mình vẫn hay dùng hơn số từ khác là do thói quen và sở thích. Tặng bạn 1 chương mới thay lời cảm ơn. Thân mến!

      Chương 34 Tần đại ngốc


      Bạch Hiểu Y thở dài hơi, đưa hai tay nâng mặt , khẽ cau mày, thuận theo cọ lên tay , thất lạc giữa lông mày vẫn tản , lúc chuyện giọng cũng lộ ra trầm thấp.

      " xin lỗi, vốn cảm thấy em thích, nghĩ tới lại như vậy..."

      Ở trong thế giới của mình, vĩnh viễn tự tin thong dong, chỉ huy thiên quân vạn mã bình tĩnh tỉnh táo rong ruổi danh lợi, cơ trí minh, tuổi còn trẻ bước lên địa vị cao, được người ta ngước nhìn lên, kiếp này như thể có việc gì thể làm.

      Nhưng giờ khắc này, đầu cúi thấp, toàn thân lộ ra cỗ cảm giác thất bại, vương giả kiêu ngạo đột nhiên từ ngai vàng ngã xuống, ngã đến chật vật chịu nổi.

      Trầm thấp cùng thất bại này vốn hoàn toàn nên xuất người có lẽ càng làm cho người ta cảm thấy chấn động, Bạch Hiểu Y ôm cổ chặt, lúc này giải quyết được sợ hãi trong lòng, cười : " có, lúc bắt đầu có cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ ngược lại rất vui vẻ."

      Tần Uyên cũng sít sao ôm lại , ôm rất chặt, giống như ở người tìm kiếm an ủi. vùi mặt bờ vai , hỏi: "Em sao?"

      Bạch Hiểu Y gật gật đầu, "ừ."

      Tần Uyên cũng gì thêm, tựa vai trầm mặc rất lâu mới đưa tay ra dấu với người máy bay.

      Bạch Hiểu Y cảm giác bọn họ từ từ hạ xuống, lập tức có chút ít kinh ngạc, "Như thế nào?"

      Tần Uyên vẫn chôn vai, thanh trầm trầm, "Treo như thế lúc, cũng nên xuống ."

      Hai người lần nữa ngồi xe là nửa giờ sau, Tần Uyên mới lên xe ôm lên ngồi đùi, lại giữa hai tay bé của trong bàn tay , nhàng vuốt ve.

      Bạch Hiểu Y cũng ngoan ngoãn núp trong lòng , lồng ngực rộng lớn, cứng rắn, dựa vào chỉ cảm thấy nhiệt khí ấm áp dễ chịu, Bạch Hiểu Y thích ý muốn ngủ.

      Hai người đường trầm mặc, cũng biết bao lâu đột nhiên nghe thấy ghé bên tai thấp giọng câu: " cố gắng, cố gắng dùng cách em thích."

      Bạch Hiểu Y phục hồi tinh thần nhìn , thấy rũ đầu xuống, ánh mắt ôn thuận nhìn , lúc này quả thực cực kỳ giống dã thú bị người thuần phục, người vẫn lộ ra bản năng hung tàn thuộc về dã thú, nhưng với người thuần phục mình, tuyệt đối nhu thuận ôn hòa.

      Bạch Hiểu Y nghĩ sơ qua mới hiểu được ý tứ của những lời này, hẳn là còn vì chuyện này hôm nay canh cánh trong lòng, cũng đúng, người kiêu ngạo như , cho phép trong đời mình có chỗ thất bại.

      Bạch Hiểu Y thở dài, ôn nhu an ủi, "Thế này mới là , Tần Uyên, cần cố gắng thay đổi gì đâu."

      "Em thích." chỉ là lãnh đạm phun ra mấy chữ.

      Bạch Hiểu Y tròng mắt chuyển chuyển, "Em quen."

      Tần Uyên lại ôm chặt chút, " , em cần làm gì, chỉ cần ở bên cạnh , hết thảy trả giá đều giao cho , cho nên, cần em quen."

      "..."

      Bạch Hiểu Y cảm thấy này lúc Tần Uyên nhìn ngây ngốc, ngốc đến đau lòng người, cũng gì, chỉ chôn mặt sâu vào trong ngực .

      đột nhiên nghĩ đến mình từng đọc chuyện xưa, trong chuyện xưa, gia chủ vì cứu con mèo bị thương, khi thương thế con mèo tốt lên, mỗi ngày ra ngoài ngậm con chuột về đặt trước cửa nhà chủ nhân.

      Những con chuột này đương nhiên phải chủ nhân cần, nhưng đó là đồ tốt nhất con mèo có thể đưa ra.

      Tần Uyên này đại khái cũng tương tự con mèo, chỉ là dù sao cũng khác con mèo , Tần Uyên có thể thông minh hơn mèo rất nhiều. Ừ, nếu có ngày này con mèo lớn có thể đem chuột đổi thành túi gạo đặt trước cửa nhà, càng ưa thích.

      Bạch Hiểu Y đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu với : "Đúng rồi Tần Uyên, ngày kia em phải làm, cho nên ngày mai em phải về."

      Tần Uyên vốn cọ tới cọ lui đỉnh đầu , yên tĩnh cảm thụ khoảnh khắc tốt đẹp hai người ở chung, nghe vậy động tác ngừng lại, đôi mày rậm nhíu chặt, "Ở chỗ này thêm vài ngày với được ? xử lý xong việc bên này, chúng ta cùng nhau trở về."

      Bạch Hiểu Y từ trong lòng ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt nghiêm túc với : "Công việc của quan trọng, công việc của em cũng quan trọng."

      Lấy tính cách Tần Uyên bá đạo, ngược lại thực có chút lo lắng giam cầm ở chỗ này, dù sao nghe như thế chỉ khẽ mày suy tư lát rồi nhân tiện : "Được, ngày mai cho người giúp em đặt vé máy bay."

      thỏa hiệp đơn giản làm cho Bạch Hiểu Y rất bất ngờ, quả nhiên con mèo lớn giờ ngoan hơn nhiều, chỉ muốn thương lượng tốt, cũng quá tùy hứng.

      Hai người trở lại biệt thự, lần lượt tắm rửa sạch , Bạch Hiểu Y nằm giường rồi vẫn quên nhắc nhở câu, " đừng làm loạn a! Em bây giờ còn đau lưng."

      Tần Uyên ôm vào trong ngực, giọng lộ ra vài phân vui, " còn chưa nghiện đến như vậy."

      Bạch Hiểu Y nghĩ tới hai ngày nay hung tàn mạnh mẽ, bụng phỉ báng đáp: vậy còn gọi là nghiện? Chẳng lẽ muốn giết chết em ở giường mới gọi là nghiện ?

      Tần Uyên ôm , tay vuốt vuốt lọn tóc , Bạch Hiểu Y ở trong lòng cọ cọ, tìm vị trí thoải mái ngủ rất nhanh.

      Tần Uyên cúi đầu nhìn vật ngủ say như chết, khẽ thở dài cái, trong đó là bất đắc dĩ, là khổ sở, biết có thể ngủ thế nào, ràng hai người lập tức phải chia cách.

      Bạch Hiểu Y sáng ngày thứ hai tỉnh lại chỗ bên cạnh còn ai, xuống dưới lầu, thấy ngồi ở bàn ăn, thấy xuống liền : " giúp em mua xong vé máy bay, ăn điểm tâm xong đưa em ra sân bay."

      Bạch Hiểu Y gật gật đầu, "Cũng được."

      Sau khi ăn điểm tâm xong, hai người trước sau lên xe, Bạch Hiểu Y vừa mới ngồi xuống, Tần Uyên ngồi bên cạnh trực tiếp duỗi tay bế lên đùi .

      Bạch Hiểu Y vẻ mặt kinh ngạc nhìn , quá thoải mái, "Làm sao vậy?"

      Tần Uyên ấn đầu của vào trong ngực, vẻ mặt đương nhiên, "Ôm cái."

      "..."

      Kỳ lúc vừa mới nhìn thấy , Bạch Hiểu Y phát có chút sa sút, Bạch Hiểu Y cũng biết có phải vì sắp chia tay hay , ngược lại có chút bất đắc dĩ, chỉ vài ngày gặp, cũng phải về sau nhìn thấy nhau nữa, sao còn giống trẻ con như thế.

      Đến sân bay, Tần Uyên đường tiễn đến chỗ kiểm tra an ninh mới đưa vé máy bay cho , Bạch Hiểu Y nhận vé, muốn vài lời an ủi , lại đột nhiên tiến lên bước ôm chặt trong ngực, thanh trầm thấp mà êm ái ở bên tai : " bỏ được."

      Nghe câu này, tâm Bạch Hiểu Y cũng mềm theo, ôm lại , ôn nhu an ủi: "Chỉ mấy ngày nữa có thể gặp rồi."

      lên tiếng, đột nhiên nghiêng đầu, chuẩn xác bắt được môi , hung hăng hôn xuống, Bạch Hiểu Y đầu tiên là ngẩn người, lập tức ý thức được đây là sân bay, xung quanh rất nhiều người lui tới, lúc này giãy giãy, cũng tránh được.

      Tần Uyên hung hăng túm miệng , đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng, cuối lưỡi càn quấy trận, Bạch Hiểu Y bị hôn đến choáng váng, cũng chầm chậm ngừng giãy giụa.

      hôn rất ác, nhưng cũng phải là loại trừng phạt, lộ ra thôi, lộ ra nhớ nhung, lộ ra sầu triền miên, có lẽ bị tình cảm nòng nàn của chấn động, Bạch Hiểu Y cũng kéo cổ đáp lại.

      Hai người coi ai ra gì biết hôn bao lâu, cho đến khi tiếng loa vang lên Tần Uyên mới buông ra, nhưng môi vẫn lưu luyến rời chạm môi , giọng càng khàn khàn, "Đến nơi gọi điện thoại cho ."

      Bạch Hiểu Y gật gật đầu, lúc này mới buông ra, cầm vé máy bay xoay người qua kiểm tra an ninh, sắp đến cuối, Bạch Hiểu Y xoay người nhìn, vẫn thấy còn đứng đó.

      Sân bay đông người, nhưng liếc mắt thấy , thân tây trang thẳng tắp, cao lớn rắn rỏi tản ra uy nghiêm, ràng lộ ra cỗ khí tràng lãnh đạm cho tới gần, cũng biết vì cái gì, lại thấy khó nén sa sút.

      Chóp mũi Bạch Hiểu Y đau xót, lập tức xoay người, tránh ánh mắt quá mức nồng nhiệt.

      Về đến nơi là buổi tối, tắm rửa xong, muốn gọi điện thoại cho Tần Uyên báo bình an, nghĩ gọi về.

      " tới chưa?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng trầm thấp thuần hậu.

      "Rồi."

      Hẳn cũng nghe ra giọng mệt mỏi, cũng nhiều lời nữa, chỉ dặn dò câu: "nghỉ ngơi sớm chút."

      Bạch Hiểu Y cúp điện thoại rồi trực tiếp ngã lên giường, bị Tần Uyên tàn phá hai ngày lại ngồi máy bay lâu như thế, Bạch Hiểu Y có khí lực nhúc nhích.

      Ngày hôm sau Bạch Hiểu Y tỉnh lại, theo thường lệ gọi điện thoại cho Dương Tĩnh, vài ngày nay cố gắng liên lạc, nhưng chỗ Dương Tĩnh có tín hiệu, điện thoại vẫn gọi được, lần này ngoài dự liệu của Bạch Hiểu Y, điện thoại thế nhưng thông.

      Dương Tĩnh rất nhanh tiếp máy, Bạch Hiểu Y lập tức thở phào nhõm.

      "Hiểu Y?" trong giọng Dương Tĩnh cũng lộ ra vui sướng, "Cậu sao chứ?"

      "Tớ sao, cậu thế nào? Nghiêm Tiêu Cảnh có làm khó cậu chứ?"

      ", có Trương Khải Tường ở đây, ấy cũng làm khó tớ, ta cùng Trương Khải Tường đường ra sân bay, cậu cần lo lắng."

      Nghe ấy thế, tâm Bạch Hiểu Y vài ngày này liên tục treo lên giờ mới buông xuống.

      Dương Tĩnh lại : "Đúng rồi, ngày đó đến tột cùng là thế nào a? Cậu giờ ở đâu? túi của cậu còn ở chỗ tớ đây, tớ mang về cho cậu."

      "Ngày đó tình phức tạp về sau mình từ từ cho cậu, mình về nước rồi, túi của tớ phiền cậu cầm về hộ."

      Dương Tĩnh lại cố làm ra vẻ thích, "Phiền cái gì? Chờ tớ trở về, cậu nhớ kể hết cho tớ."

      Bạch Hiểu Y gật gật đầu.

      Cúp điện thoại, Bạch Hiểu Y dọn dẹp chốc lát rồi trực tiếp làm, đến Y Bảo, bởi vì nghỉ dài hạn mới về, mọi người ít nhiều gì đều mang theo vẻ mệt mỏi, Bạch Hiểu Y và mọi người chào hỏi lại mấy câu khích lệ rồi đến phòng làm việc ngồi xuống, bắt đầu ngày làm việc.

      Nhưng vừa mới mở máy tính nghe Tiểu Hạ ở gian ngoài kêu to tiếng, "Trời ơi, ông xã mình thế nhưng có scandal, mình muốn nhìn chút con hồ ly tinh kia thế nào."

      Bạch Hiểu Y ngồi ở trong phòng làm việc bị dọa ra thân mồ hôi lạnh, và Tần Uyên dù sao ở cùng hai ngày bị phát ? Đột nhiên nghĩ đến hôm qua hai người ở sân bay hôn nhau nóng bỏng, Bạch Hiểu Y lập tức nuốt nước miếng, tùy tiện điểm mở trang mạng xã hội, quả nhiên thấy nhiều tin hot, đều là về Tần Uyên.

      # Tần Uyên cùng thần bí #

      # Tình của Tần Uyên ra ánh sáng #

      Bạch Hiểu Y vào xem, sốt dẻo nhất top đầu là "CEO Tần Uyên của tập đoàn Báo săn mồi và thần bí ra vào khách sạn, hư hư thực thực hẹn hò."

      Bạch Hiểu Y vừa nhìn thấy đề mục tin tức này liền thở phào nhõm, với Tần Uyên hai ngày đó đều trong ở biệt thự của , cũng khách sạn gì đó.

      Dù sao chuyện Tần Uyên cùng thần bí ra vào khách sạn cũng làm cho buồn bực, hai ngày này Tần Uyên đều cùng với , thể cùng người khác.

      Mang theo nghi hoặc, nhìn ảnh chụp, thấy những hình này đều chụp rất mờ, chỉ có thể đại khái nhìn được dáng người, bởi vì quen thuộc Tần Uyên, nhìn cái liền nhận ra trong ảnh, bức thứ nhất hẳn là ở bãi đỗ xe ngầm của khách sạn nào đấy, Tần Uyên cùng đeo kính đen trước sau tới, bức thứ hai hẳn là ở gian phòng nào đấy bên trong, Tần Uyên và kia đứng ở bên cửa sổ biết cái gì.

      Bạch Hiểu Y xem hết những hình này liền do dự có nên tìm Tần Uyên hỏi chút , nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cũng cảm thấy cần thiết, đầu tiên những hình này chụp rất mờ, tiếp theo người viết cũng mơ hồ, cái gì cũng đều dùng mấy chữ "hư hư thực thực" để lừa mọi người.

      xem, muốn chứng minh người ta hẹn hò dầu gì cũng cần có ảnh chụp ra vào chút, hơi thân mật hơn chính là ảnh chụp chuyện với nhau trong cùng phòng, hơn nữa bối cảnh gian phòng kia cũng nhìn , có lẽ là phòng khách khách sạn, vừa nhìn ảnh chụp biết có sức thuyết phục.

      Bạch Hiểu Y tùy tiện xem xong rồi trực tiếp đóng trang web lại, muốn vùi đầu vào công việc, lại đột nhiên ý thức được, thời mình với đời trước khác nhau rất lớn.

      Đời trước chỉ tin lời bên của Khương Nghiên Kỳ tìm Tần Uyên lý luận, nhưng bây giờ, vẫn còn có thể lý trí phân tích lần.

      Quả nhiên nữ nhân quá mức si mê cũng phải là chuyện tốt, có tôn nghiêm, có lý trí, suy nghĩ chuyện đời trước, tình cảnh mình hùng hùng hổ hổ đuổi tới công ty Tần Uyên chất vấn , vẫn cảm thấy buồn cười.

      Bạch Hiểu Y khe khẽ thở dài, phụ nữ a, về mặt cảm tình phải giữ lại phần mới tốt, phải có phán đoán của mình, phải hiểu cần tôn trọng mình, chỉ có bạn tôn trọng mình trước, người khác mới tôn trọng bạn.

      nghĩ như thế, di động đột nhiên vang lên, Bạch Hiểu Y cầm lấy, là Tần Uyên gọi, vội vàng tiếp máy, còn chưa chào hỏi, giọng thấp thuần từ ống nghe truyền tới, "Tin tức báo đều là giả dối hư ảo."

      ngược lại nghĩ tới, thế này vẫn kịp thời giải thích với , thể , rất vui mừng, dù sao việc này cũng cũng để ý, cho nên nghe như thế chỉ gật gật đầu, "Vâng, em biết."

      Tần Uyên ràng đối với trả lời cảu có chút bất mãn, giọng khẽ nâng lên chút: "Em xem báo?"

      "Vâng."

      "Nếu xem được, vì sao gọi điện thoại hỏi ?"

      Bạch Hiểu Y cũng nghĩ nhiều, "Bởi vì em tin tưởng ."

      "Ha ha." cười lạnh lùng, trong giọng cũng nhiễm chút cảm giác mát, " nên cảm thấy cao hứng sao?"

      Bạch Hiểu Y nghe ra tức giận, dù sao cảm thấy tức giận là giải thích được, tín nhiệm như thế, chẳng lẽ khiến cảm thấy an ủi sao? cũng giống đời trước, trực tiếp chạy đến chất vấn .

      Bạch Hiểu Y phỏng đoán, tức giận đại khái là bởi vì cảm thấy biểu quá lãnh đạm, quá quan tâm ? Nghĩ đến đây liền hỏi dò: "Vậy cùng người trong hình tới cùng xảy ra chuyện gì?"

      "Em để ý?" Giọng ràng so với vừa ròi khá hơn nhiều.

      Bạch Hiểu Y thở phào nhõm, hỏi ngược lại, "Em nên để ý?"

      "Em so với người khác càng có tư cách để ý." giọng Tần tiên sinh chuyện càng ngày càng tốt hơn.

      Bạch Hiểu Y cũng nữa, cho cảm giác đợi giải thích, đầu bên kia Tần Uyên quả nhiên trả lời rất nhanh, "Chính là vài tin đồn thất thiệt của phóng viên, cố ý kéo hai người với nhau, cũng nhận ra kia, điều tra, có phải kia mua phóng viên, cố ý bám lên hay ."

      Bạch Hiểu Y như có suy nghĩ, gật đầu, báo vừa mới đề cập tới, trong hình kia là người mẫu mới.

      "Hóa ra là thế này." Bạch Hiểu Y còn phải phụ trách trả lời .

      Đầu điện thoại bên kia Tần Uyên lặng yên trong chốc lát, đột nhiên chuyển đề tài, "Có nhớ ?"

      đột nhiên hỏi trắng ra như thế làm cho Bạch Hiểu Y ngẩn người, dù sao có thể hỏi vậy, đương nhiên hy vọng nghe nhớ , Bạch Hiểu Y cũng vô cùng biết điều đồng ý, "Nhớ."

      Đầu bên kia điện thoại có trầm mặc ngắn ngủi, Bạch Hiểu Y còn muốn hỏi, nghe thấy : "Tốt, còn có việc, cúp điện thoại trước." xong quả nhiên trực tiếp cúp điện thoại.

      Bạch Hiểu Y nhìn điện thoại báo bận bíp bíp cũng còn gì để , hỏi người ta có nhớ người ta nhớ, ngược lại cũng chút phản ứng, làm cho giống như tự mình đa tình.

      Bạch Hiểu Y bĩu môi, loại người này sao có thể có bạn ?!

      Bạch Hiểu Y ngược lại cũng nghĩ nhiều, chuyên tâm vùi đầu vào công việc, xế chiều hôm nay nhóm hàng mới đến, giúp giỡ hàng đến buổi tối, sau khi trở về tắm rửa liền mệt mỏi nhúc nhích, nằm giường lát ngủ.

      là bị tràng tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.

      Bạch Hiểu Y từ trong giấc mộng tỉnh lại, tâm tình đương nhiên tốt, muốn tức miệng chửi ầm lên với người quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác, vừa nhìn thấy điện thoại gọi đến tên là "Tần Uyên" Bạch Hiểu Y lập tức kinh sợ, tiếp điện thoại, dù sao giọng vẫn là lộ ra thích, "Đại ca, xem chút mấy giờ rồi, chẳng lẽ biết nước ngoài và trong nước có tồn tại chênh lệch múi giờ sao?"

      oán hận chuỗi dài rồi, bên kia chỉ trong trẻo nhưng lạnh lùng phun ra hai chữ, "Mở cửa."

      Bạch Hiểu Y sợ hãi cả kinh, vội từ giường bật dậy, chỉ cho là mình còn chưa tỉnh mới nghe lầm, lại hỏi câu: " cái gì."

      "Mở cửa." Vẫn là giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng kia.

      Bạch Hiểu Y kịp nghĩ nhiều, vội vàng xuống giường mang giày, bước nhanh đến cửa, mở cửa ra, hành lang đèn điều khiển bằng thanh sáng, ánh sáng trắng tự đầu chiếu xuống, lông mi rất dài, ở chỗ mí mắt có mảnh bóng tối nồng đậm, khiến cho hai mắt càng phát ra thâm thúy mê người, ngũ quan đắm chìm trong trong ánh sáng nhu hòa, tựa hồ góc cạnh lạnh lùng nghiêm nghị cũng được mài bình nhuận bóng loáng, cho dù người vẫn là thân âu phục màu thẫm, nhưng lúc này nhìn qua lại nhiều hơn vài phần hơi thở khiến người an tâm.

      Bạch Hiểu Y nhìn người trước mắt này là có bao nhiêu kinh ngạc, cầm điện thoại di động ngơ ngác đứng ở cửa, người cúp điện thoại, trực tiếp vào.

      Ánh mắt của tủ giày quét cái, giọng bình tĩnh đương nhiên, "Tìm đôi dép có thể ."

      Bạch Hiểu Y vội vàng định thần lại, cất điện thoại, tìm kiếm trong tủ giày lúc, cuối cùng tìm đôi dép lê hơi lớn chút, nhưng đôi dép này đối với Tần Uyên còn hơi , phía sau còn lộ ra ngoài đoạn, huống chi đôi dép này còn có màu hồng nhạt của thiếu nữ, cho loại người như Tần Uyên này hợp.

      Nhưng giống như cũng phát giác được mình đôi dép lê này có hài hòa , sau khi vào liền thản nhiên vào bên trong, vừa cởi áo khoác vừa với : "Chờ trợ lý mang áo choàng đến, em giúp nhận."

      Bỏ lại câu này, đợi trả lời trực tiếp vào phòng tắm, cửa phòng tắm khép lại Bạch Hiểu Y còn chưa kịp hồi thần.

      đến cửa phòng tắm, hỏi ra nghi hoặc của mình với người bên trong, "Tại sao trở về?"

      Bên trong rất nhanh truyền đến trả lời, " phải là em em nhớ sao?"

      "..."

      Bạch Hiểu Y đột nhiên nghĩ đến, sáng hôm nay cùng điện thoại, là vì nhớ cho nên chạy về? Kỳ nhớ cũng chẳng qua là vì chiếu cố tâm tình mà thôi...

      Bạch Hiểu Y lập tức có chút đau lòng, "Vậy công việc của làm sao bây giờ? phải là còn bận vài ngày sao?"

      trả lời thản nhiên, "Để sớm trở về gặp em, việc nên sớm làm xong."

      "Á..." Bạch Hiểu Y như có suy nghĩ gật đầu, lại nghĩ đến cái gì, " làm sao biết chỗ em ở?"

      "Kiếp này có gì biết."

      "..."

      Bạch Hiểu Y đến ghế sofa ngồi xuống, nghĩ tới chuyện vội vàng trở về gấp thế này, còn có chút kịp hồi thần, cũng bởi vì câu nhớ , cứ như vậy vội vã trở về ? Câu nhớ kia, ràng mà chẳng hề để ý...

      nhìn về phía cửa phòng tắm cái, đột nhiên cảm thấy trong lòng ê ẩm khó chịu.

      Con mèo lớn này sao có thể ngoan ngoãn như thế? Hơn nữa còn đần độn...

      Chương 35 hào hứng
      Parvarty, Sweet you, iruka kawaii33 others thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 35 hào hứng

      "Cạch cạch cạch!" Đột nhiên có tiếng đập cửa cắt đứt suy nghĩ.

      Bạch Hiểu Y phục hồi tinh thần lại, phỏng đoán có thể là trợ lý của đến, vội vàng đứng dậy mở cửa.

      lần trước ở nước ngoài gặp trợ lý của Tần Uyên, Bạch Hiểu Y cũng nhận ra, Bạch Hiểu Y mở cửa ra, liền cung kính lên tiếng chào hỏi , còn cầm quần áo đưa tới, " áo choàng tắm và quần áo thay đổi của thủ tịch đều ở chỗ này."

      Bạch Hiểu Y tiếp nhận, " phiền ."

      Trợ lý vội vàng bày tỏ, "Đây là tôi nên làm."

      Muộn như thế, Bạch Hiểu Y cũng tiện mời ta vào, chào từ biệt rồi cầm đồ đạc đóng cửa vào nhà, Bạch Hiểu Y lấy áo choàng tắm từ trong túi ra, đến bên cạnh phòng tắm gõ cửa.

      "Áo choàng tắm của đến."

      Tần Uyên mở cửa ra, Bạch Hiểu Y muốn đem đồ đưa vào, nhưng nhìn người trước mắt lại ngẩn ngơ, này lúc mở vòi sen, trong phòng tắm hơi nước bốc mù mịt, da thịt màu mật ong bị nước xối toát lên loại tinh nhuận bóng loáng, ngừng có hơi nước động lại trượt thân thể , đường xẹt qua cơ ngực rắn chắc lại tươi đẹp, lại chầm chậm lướt qua tám khối cơ bụng chuẩn mực kia, lướt qua vùng tam giác, cuối cùng...

      chỉ mỹ nữ tắm rửa đối với đàn ông rất có lực sát thương, mỹ nam tắm rửa đồ đối với phụ nữ cũng vậy.

      Bạch Hiểu Y nhìn thân thể này phá lệ mê người lại phá lệ gợi cảm, nhìn đường cong mặt kia góc cạnh ràng lại mang theo kiên nghị chỉ thuộc về nam nhân, theo bản năng nuốt nước miếng, trong đầu mãnh liền lên cảnh tượng biết xấu hổ của hai người ở nước ngoài chiếc giường lớn kia.

      Da thịt người rung lên theo từng động tác, mỗi lần rung lên đều mang theo vẻ đẹp kinh tâm động phách, trán mồ hôi trượt xuống, phía sau lưng mồ hôi cũng sớm thấm ướt lòng bàn tay , động tác biết mệt mỏi, thân thể bị công hãm, chóp mũi tràn đầy hơi thở nam tính của .

      Tần Uyên tiếp nhận đồ trong tay , nhưng thấy còn nhìn chằm chằm, ngược lại cũng vội vã rời , vẫn ung dung nhìn , trong giọng lộ ra bao nhiêu ranh mãnh, "Muốn ?"

      Bạch Hiểu Y vội phục hồi tinh thần lại, lúc này mới ý thức được mình thế nhưng nhìn chằm chằm với ý nghĩ kỳ quái, đỏ mặt trừng mắt liếc cái, "Dầu gì cũng nên cầm thứ gì che lại chứ?"

      Tần Uyên lại cho là đúng quăng ra câu, "Cũng lần đầu tiên nhìn thấy, thẹn thùng cái gì?" đợi , trực tiếp đóng cửa lại.

      "..." Bạch Hiểu Y bị chặn cái, thở phì phì trước cánh cửa đóng lại trừng vài lần mới xoay người vào phòng ngủ.

      Bạch Hiểu Y đến bên giường cầm điện thoại di động lên nhìn, ba giờ sáng, là mệt hết sức, nằm xuống lát ngủ.

      Tần Uyên tắm rửa xong vào, mới phát vật này thế nhưng ngủ, buổi tối khuya vất vả từ nước ngoài trở về gấp, tốt rồi, chút nhiệt tình bày tỏ cũng có, còn có thể ngủ say được như thế.

      Tần Uyên phi thường bất mãn với hành vi của , bò lên giường nằm xuống, kéo thân thể nhắn xinh xắn vào trong ngực, nhuyễn ngọc ôn hương vẫn nhung nhớ, chỉ cảm thấy trái tim giống như được bàn tay bé gãi gãi.

      này là của , bên trong đến bên ngoài, từ xuống dưới toàn bộ đều là của , chỉ mới chia cách ngày nhớ nhung đến phá điên, trong lòng bị sâu tương tư cắn đến khó chịu, loại cổ độc này chỉ có thân thể mềm mại của mới có thể giải được, Tần Uyên đợi được, dứt khoát trực tiếp duỗi tay bò vào trong quần áo của .

      Bạch Hiểu Y bị chọc tỉnh là chuyện ngoài ý muốn, vừa tỉnh lại phát tay Tần Uyên ở trong quần áo làm xằng làm bậy, lúc này trừng mắt liếc cái, bất mãn : " làm gì a? Em ngủ."

      Tần Uyên cúi người đè dưới thân, ánh mắt nhiễm chút ửng hồng bình tĩnh nhìn chăm chú, trong thanh khàn khàn mơ hồ lộ ra bao nhiêu tức giận, "Buổi tối khuya chạy về đến đây, em lại tiếp đón như vậy? phải là nhớ sao?"

      chỉ là bởi vì chẳng hề để ý câu nhớ là có thể từ nước ngoài trở về gấp, nếu còn bày tỏ chút, chính là tỏ ra quá vô tình, Bạch Hiểu Y nghĩ vậy, lập tức vội vươn tay ra ôm choàng lấy cổ a , nhàng hôn ngụm lên khóe miệng , ôn nhu : " vất vả."

      Bạch Hiểu Y chưa từng chủ động như thế, nghĩ tới mấy năm nay, mình chưa từng có cảm giác tồn tại ở trước mặt , trả giá cũng hoàn toàn coi là chuyện gì to tát, hơn nữa còn thỉnh thoảng ngược lần, đột nhiên ôn nhu với quả thực chính là ngạc nhiên mừng rỡ ngất trời, khiến làm sao chịu được?!

      Tần Uyên lập tức kích động đến câu cũng nên lời, trực tiếp tới gần hung hăng hôn , dùng nhiệt tình thổ lộ với tình khắc vào cốt tủy.

      Tần Uyên hôn quả thực vừa cuồng vừa ngoan, môi hung hăng nghiền ép môi , mỗi chỗ hẻo lánh trong miệng đều bị nhấn vào dày đặc chặt chẽ, căn bản tìm ra khe hở.

      Lúc hôn, động tác tay cũng ngừng, ngón tay trượt lên áo ngủ cảu , lúc này túm lấy cổ áo liên tục kéo sang hai bên, môi liên tục ở miệng cướp đoạt này lúc mới dời , miệng Bạch Hiểu Y cuối cùng được giải thoát, vừa thở phì phò vừa bất mãn với : "Sao lại kéo áo của em?"

      Tần Uyên cũng đáp, ánh mắt kia tĩnh mịch chỉ chăm chú nhing người , đem mỗi tấc da thịt người thu vào trong mắt, lại liền trực tiếp cúi người, áp môi tới gần.

      Bạch Hiểu Y hít ngụm khí, lên tiếng nhắc nhở, " chút."

      Tần Uyên ngoan ngoãn giảm động tác, Bạch Hiểu Y vốn chỉ muốn an ủi , biết thế nào, Tần Uyên ở phương diện này kỹ thuật được dày công tôi luyện, về sau cũng chầm chậm thất thủ.

      Đến lúc động tình, Tần Uyên đột nhiên cúi xuống ở bên tai ôn nhu : "Gọi ."

      Bạch Hiểu Y từ trong mê ly phục hồi tinh thần lại, ngẩn người, động tác nhanh chậm thế này là mệt quá mức, Bạch Hiểu Y chỉ muốn nhanh xong việc, dứt khoát ngoan ngoãn gọi câu: "Tần Uyên."

      " đúng!" giọng áp bức mà nguy hiểm.

      "Uyên Ca?"

      "Còn gì nữa ?"

      Bạch Hiểu Y bây giờ đầu óc mê hoặc, đích xác hiểu đến tột cùng muốn gọi thế nào, "Còn gì nữa? hơn chút."

      Tần Uyên động tác vẫn ngừng, thanh càng phát ra trầm thấp rên rỉ, "Trước kia phải là lấy ra đống xưng hô thân mật loạn thất bát tao gọi sao?"

      "..." Bạch Hiểu Y đột nhiên nghĩ đến đời trước mình xác thực lấy ra đống xưng hô thân mật loạn thất bát tao gọi , chỉ là, " biết là những thứ xưng hô thân mật kia buồn nôn chết sao, chua đến rơi răng?"

      " biết."

      "..."

      "Mau gọi!"

      Bạch Hiểu Y chịu nổi , chịu đựng toàn thân khó chịu, tình nguyện gọi: "Uyên Uyên."

      "Còn gì nữa?"

      Bạch Hiểu Y cắn răng, "Uyên nhi."

      "Tiếp tục!"

      Bạch Hiểu Y khóc ra nước mắt, "Uyên Uyên bảo bối."

      "Tiếp theo!"

      Bạch Hiểu Y trực tiếp còn cách nào, "Uyên Uyên tiểu tâm can!"

      "Đúng thế này, gọi tiếp ."

      "..."

      "Nghe lời!"

      Bạch Hiểu Y đúng là nghĩ ra, từ lúc nào khẩu vị Tần Uyên trở nên nặng như thế, nhưng mình thể bị tàn phá, chỉ ngoan ngoãn nghe lời.

      "Uyên Uyên tiểu tâm can!"

      "Uyên Uyên tiểu tâm can!"

      "Uyên Uyên tiểu tâm can!"

      biết Bạch Hiểu Y gọi bao lâu, về sau giọng cũng khản , cảm giác hôm nay Tần Uyên đặc biệt kích động thôi, nhất là lúc mình kêu lên, quả thực đánh đâu thắng đó, chiến đấu ngừng, hơn nữa khí thế đợt sau cao hơn đợt trước, lăn qua lăn lại thân thể đến rụng rời mới ngừng chiến.

      Bạch Hiểu Y mệt thể nhúc nhích, cuối cùng lúc buông tha, ngủ say.

      Sáng ngày thứ hai khi tỉnh lại Tần Uyên còn giường, Bạch Hiểu Y mặc quần áo tử tế ra khỏi phòng ngủ, thấy Tần Uyên bưng hai đãi mì xào từ phòng bếp ra, ngẩng đầu nhìn thấy liền : "Tới ăn cơm."

      Tục ngữ đúng, duỗi tay đánh mặt người tươi cười, thấy Tần Uyên ngoan ngoãn làm điểm tâm cho , lửa giận tối qua bị lăn qua lăn lại đến nửa đêm cũng tiêu tán nửa.

      Bạch Hiểu Y ngồi xuống bên cạnh bàn, lại vẫn quên trêu chọc câu, "Ơ, Tần đại thủ tịch làm bữa sáng a, là hiếm thấy."

      Tần Uyên giúp lấy dĩa ăn mâm, vẻ mặt cho là đúng, "Buổi sáng có việc gì có thể làm, tùy tiện làm chút bữa sáng giết thời gian."

      Bạch Hiểu Y bất mãn liếc cái, người này, câu làm bữa sáng cho vui vẻ được a?

      Bạch Hiểu Y cũng để ý an nữa, trực tiếp ngồi xuống bắt đầu ăn, thể tay nghề Tần Uyên tệ, mì Ý làm hết sức ngon miệng, Bạch Hiểu Y cũng tuyệt keo kiệt tán dương, dựng ngón cái với , còn nháy mắt mấy cái, "Giỏi quá!"

      Tần Uyên lại lãnh đạm liếc cái, giống như biết ca ngợi.

      Bạch Hiểu Y chạm vào mặt lạnh của , lúc này bĩu môi, tự cúi đầu xuống ăn mì.

      Từng người ăn xong, Bạch Hiểu Y muốn đứng dậy chuẩn bị dọn bàn, nam nhân ngồi bên cạnh đột nhiên nhào tới, ôm lấy hông đem nhấc lên, lại xoay người cái đặt lên bàn cơm, thân thể thuận thế chen vào giữa hai chân .

      Bạch Hiểu Y bị loạt động tác này làm cho hoảng sợ, hốt hoảng nhìn , vội la lên: " đây là làm sao a?"

      lại hai lời, trực tiếp cúi đầu xuống, liên tục hôn lên môi , đầu lưỡi linh hoạt cạy hàm răng ra, tựa như kẻ xâm lược chừa chút tình cảm, đem hết thảy trong miệng cướp đoạt sạch , ở môi trằn trọc, lúc này hai tay cũng nhàn rỗi, đem đồ ngủ người trực tiếp đẩy ra đầu vai, lại đưa bàn tay vào trong váy ngủ, kéo quần của ra, ngón tay vào sờ soạng tìm tòi.

      Lúc Bạch Hiểu Y nghe thây tiếng cởi khóa quần vang lên cảm thấy lông tóc toàn thân dựng đứng, nhưng miệng bị công hãm, căn bản có cách nào để , hai tay lại bị bàn tay kéo ra phía sau vững vàng giam cấm, căn bản có biện pháp phản kháng.

      Đợi cảm giác tốt rồi, Tần Uyên mới dời ngón tay, nâng eo , nhắm ngay đúng chỗ trực tiếp va chạm vào, Bạch Hiểu Y lúc này bị đâm, toàn thân run cầm cập.

      cuối cùng buông môi ra, Bạch Hiểu Y lập tức há mồm thở dốc, hung dữ trừng nam nhân trước mắt, bất mãn : " làm gì vậy a?"

      Vốn hết thảy đều tốt, sao đột nhiên lại nổi hứng? chút báo trước cũng có, quả thực giải thích được.

      chương 36 cầm thú

      PS: Đôi này càng ngày càng sắc, càng ngày càng lầy
      Last edited: 3/6/17
      Parvarty, Sweet you, iruka kawaii31 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :