1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trung Khuyển Nam Thần - Tử Thanh Du (Hoàn + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 32 bám người

      Bạch Hiểu Y hít ngụm khí lạnh, ánh mắt hơi có vẻ kinh hoảng nhìn , khuôn mặt góc cạnh ràng kia nhìn ra bất kỳ vẻ mặt nào, chỉ đôi mắt lạnh tựa hồ có gì đó bắt đầu khởi động, mắt híp lại, khóa sâu mặt , lại nâng tay lên, vén tóc rối bời trán , ngón tay kia thô lệ lại từ từ vuốt xuống trán, xẹt qua mặt, xẹt qua sống mũi, cho đến khi chạm tới bên môi mới dừng lại, ngón cái ở môi vuốt ve, mỗi lần đụng chạm cũng có thể khiến tâm run rẩy theo.

      Đầu ngón tay chạy môi , tựa như lưu luyến nơi khiến thích, nhưng động tác ái muội này lại lộ ra loại mê hoặc, cứ như vậy yên lặng rất lâu, mới mở miệng, "Mấy năm này có nghĩ tới ?"

      Giọng rất thấp, mang theo loại khàn khàn, hơn nữa thuần hậu, nghe vào như có loại ma lực đầu độc lòng người.

      Bạch Hiểu Y hít hơi sâu hơi bình ổn lại mới mở miệng trả lời, "Ngẫu nhiên nghĩ."

      "Là sao?" biết có phải ảo giác hay , cảm thấy lúc câu này, trong giọng lộ ra vài phần sung sướng.

      bàn tay từ môi dời , chậm rãi chuyển xuống eo, dùng sức kéo đai lưng ra.

      Bạch Hiểu Y vô ý thức kinh hô tiếng, trừng to mắt nhìn , thấy ánh mắt vốn trầm lạnh có thêm chút nhu hòa, trong nhu hòa lại như có ánh lửa nóng rực toát ra, nhìn qua vẻ mặt kinh hoảng, lại thong thả ung dung với : " muốn giữ em bên cạnh, ý như thế nào, em cũng ràng, phải sao?"

      Bạch Hiểu Y hơi điều chỉnh hô hấp, tận lực khiến giọng nghe bình thường chút, "Vâng, em thực biết ý tứ thế nào, bất quá, em muốn biết cần em theo bao lâu."

      vừa mới ra, thấy ngọn lửa trong mắt đột nhiên như bị dập tắt, nhu hòa kia dần dần bị luồng lãnh khí mãnh liệt xua tan, nhíu lông mày lộ ra bén nhọn bức người, "Có ý gì?"

      Cho dù lúc này khí tràng quanh thân Tần Uyên dọa người, nhưng Bạch Hiểu Y vẫn thể ra nghi vấn, "Cho dù muốn trả nhân tình cho , nhưng cũng nên có giới hạn thời gian chứ?"

      "Giới hạn thời gian?" nghiến chặt mấy chữ, giữa lông mày nhiễm lửa giận, giọng lại lộ ra cảm giác lạnh lẽo đâm vào cốt tủy, "Hóa ra theo ý của em, đáp ứng lưu lại bên chỉ là bởi vì muốn trả nhân tình?"

      Ánh mắt Tần Uyên, Bạch Hiểu Y sao lại , hy vọng có thể cùng quay lại tốt đẹp, hy vọng có thể cùng tiếp, nhưng Bạch Hiểu Y bây giờ thuyết phục được bản thân, có biện pháp thoát khỏi bóng ma đời trước.

      lặng im tựa như cây đao đâm vào , Tần Uyên chỉ cảm thấy trong lòng bốc cỗ lửa giận, lửa giận đốt toàn thân khó chịu, nhưng cho dù lúc này khổ sở tới cực điểm, mở miệng lại mang theo vài phần vui vẻ, "Chỉ là như vậy sao Bạch Hiểu Y? Vậy em cho biết, trong lòng em nếu chưa bao giờ có , tại sao phải để ý sống chết? Tại sao phải khiến mình chật vật chịu nổi vì ? Tại sao phải chảy nước mắt vì ?"

      Vẻ đau xót trong mắt Tần Uyên, cũng phải là nhìn thấy, có thể muốn từ đây hy sinh cả đời mình, muốn lừa gạt mình, cũng muốn lừa gạt .

      Ánh mắt trầm tĩnh đối diện , chậm rãi ra ý nghĩ của mình, "Tần Uyên, em hy vọng có thể biết, em hy vọng chết, em rơi lệ vì chỉ là xuất phát từ lương tri cơ bản nhất, cha mẹ luôn đối với em rất tốt, chúng ta lại từ cùng nhau lớn lên, cho dù chỉ là bởi vì chút ít này, nghĩ tới vì em mà chết, em cũng vậy khó chịu, em vẫn còn nợ , hy vọng em dùng cách này trả lại, em cũng thể gì hơn, nhưng cũng chỉ thế, hơn."

      Tần Uyên nghe trả lời, đột nhiên cúi đầu cười lên, trong mắt của chậm rãi nổi lên đỏ ửng, nhíu chặt hai hàng lông mày có bao nhiêu khổ sở, giọng khàn khàn mang theo loại thất lạc khó có thể , "Đến cùng em còn muốn trừng phạt bao lâu đây, Bạch Hiểu Y? Năm năm, hành hạ năm năm còn chưa đủ sao?"

      Bạch Hiểu Y bất đắc dĩ lắc đầu, "Em cũng hành hạ , Tần Uyên, em chỉ hy vọng … a..."

      Lời chưa kịp hết, bị đột nhiên vùi đầu xuống, môi hung hăng nghiền ép môi , nuốt vào trong bụng toàn bộ lời chưa kịp , bởi vì vừa rồi chuyện, miệng mở ra, lưỡi hừng hực tiến quân thần tốc trực tiếp thăm dò vào trong miệng , nhanh nhẹn lại chuẩn xác bắt đầu lưỡi , lúc này quấn chặt lấy, vừa mút vừa cắn.

      Vừa mới bắt đầu Bạch Hiểu Y còn có thể phản kháng chút, có thể là bởi vì nằm người , ngực đè xuống ngực , vốn làm cho hô hấp thông, trong lúc đó tất cả hơi thở đều bị ngang ngược bá đạo hút lấy, miệng lại bị cưỡng chế chiếm lĩnh, cơ hồ được mấy giây đầu bắt đầu choáng váng.

      Tần Uyên hôn vừa sâu vừa nặng, mang theo loại trừng phạt cũng lại tựa hồ tìm kiếm an ủi nào đó người , đầu lưỡi ở trong miệng quét lần, giống như muốn đem hết thảy của ăn sạch.

      Đầu lưỡi và môi Bạch Hiểu Y rất nhanh truyền đến cảm giác đau đớn tê dại, bị hôn sâu, tự chủ được phát ra từng đợt tiếng kêu đau đớn, ở trong miệng liên tục tiến hành cướp đoạt và trừng phạt lúc này mới buông lỏng giam cầm môi , nhưng động tác vẫn chút ngừng nghỉ, hừng hực đường hôn xuống.

      Lúc hai người vừa mới hôn môi, Tần Uyên cởi áo khoác ngoài của xuống, thắt lưng bên trong cũng bị kéo ra ném sang bên, hừng hực hôn đến chỗ lưu luyến, bàn tay cũng nhàn rỗi, tay nắm eo ôm thân thể , tay người qua lại khắp nơi, cuối cùng giật xuống chỗ bình phong che chắn cuối cùng, lại để ngón giữa tìm tòi dò dẫm.

      Bạch Hiểu Y lập tức hít ngụm khí lạnh, vội nhắm mắt lại, hai tay túm lấy ga giường, khắc chế chính mình kêu lên.

      kết hôn năm năm với Tần Uyên, mặc dù làm loại chuyện đó nhiều, nhưng Tần Uyên là loại người tuyệt đối tự học thành tài, chỉ cần vừa ra tay, Bạch Hiểu Y lập tức binh bại núi đổ.

      Lúc này như thế, hừng hực hôn người , ngón tay cũng có quy luật thăm dò, Bạch Hiểu Y bắt đầu là oán hận, dần dần thân thể xụi lơ.

      Tần Uyên bắt được thời cơ mới thu tay lại, cởi áo choàng tắm người xuống, lại dùng hai chân chống đỡ hai chân mở rộng hết mức, mới động thân thể tiến vào.

      bao lâu mới dừng lại, Bạch Hiểu Y thở từng ngụm từng ngụm, Tần Uyên cũng tốt hơn bao nhiêu, vùi mặt ở vai , hô hấp trầm trọng phun lên đầu vai, mồ hôi thấm ra trán cũng giọt người .

      Hòa hoãn rất lâu, mới giống như say rượu, giọng thấp thuần lần nữa vang ở bên tai , "Còn muốn tiếp tục ?"

      Bạch Hiểu Y toàn thân tê dại như nhũn ra, tay với chân đều thể khống chế run lẩy bẩy, qua lần như thế, khí lực cũng bị hết sạch, cho nên mệt mỏi lắc lắc đầu, giọng hoàn toàn khàn khàn lộ ra khẩn cầu nhàn nhạt, " được, em chịu nổi."

      Tần Uyên chậm rãi từ người đứng lên, Bạch Hiểu Y cho rằng nghe lời , lại nghĩ sau khi đứng dậy liền lật lại, bóp eo nhấc lên, dưới tình huống hoàn toàn phòng bị, lại lần tầng tầng tập kích tới.

      Bạch Hiểu Y biết đến tột cùng mình bao nhiêu câu cầu xin tha thứ, cũng quên mình bắt đầu rơi lệ từ khi nào, động tác Tần Uyên vừa ngoan độc lại thô bạo, tựa như phát tiết oán khí đầy ngập.

      Bởi vì mới vừa trải qua lần, cho nên lần này liền phá lệ kéo dài đằng đẵng, đối với Bạch Hiểu Y mà , quả thực chính là dày vò.

      Tần Uyên động tác vừa thô giận, vừa trầm giọng gầm ở bên tai :

      "Em có biết năm năm này qua như thế nào ?!"

      " là nữ nhân nhẫn tâm!"

      từng tiếng lại từng tiếng lên án , đồng thời lần lại lần trừng phạt , nhưng cuối cùng khắc kia, lại ôm chặt, áp vào sau lưng, lần lại lần ôn nhu gọi: "bà xã, bà xã, bà xã..."

      Bạch Hiểu Y cực kỳ mệt mỏi, toàn thân giống như muốn rụng ra, dứt khoát bình nứt sợ vỡ, Tần Uyên thích làm sao cũng mặc kệ.

      Nhưng Tần Uyên cũng chỉ muốn lần này ngừng lại, từ người đứng lên, ôm vào phòng tắm, tắm rửa sạch , Bạch Hiểu Y còn khí lực, hoàn toàn mặc làm.

      Lại bị ôm nằm ở giường, Bạch Hiểu Y rất nhanh chìm vào ngủ say.

      Nhưng Tần Uyên lâu nhắm mắt, nhàng ôm vào trong ngực, khuôn mặt của chôn trong lồng ngực , ngủ rất sâu.

      Mấy năm qua thường xuyên nằm mơ, mỗi lần nằm mơ đều mơ thấy hai người đời trước lúc còn là vợ chồng, mỗi sáng sớm tỉnh lại, trong ngực tất nhiên có nằm, đầu ấn xuống nụ hôn, nhưng lại rước lấy kêu gào bất mãn, đơn giản nhẵn nhụi ấm áp này quả thực như là loại ma túy, khiến hãm sâu trong đó, vô pháp tự kiềm chế.

      Nhưng mà tỉnh mộng rồi, lại phát mình chỉ lẻ loi mình nằm trong gian phòng trống rỗng, trong phòng cũng , bên cạnh cũng có mảy may hơi thở thuộc về của , thất lạc cùng tuyệt vọng có bao nhiêu khổ sở, thể .

      Nhưng bây giờ, nằm trong ngực , vươn tay lên có thể chạm vào, là của , cả bên trong bên ngoài, loại cảm giác thỏa mãn này lấp đầy tim vắng vẻ rất lâu, đột nhiên cảm thấy cho dù này lúc chết ở người , đối với cũng tiếc nuối.

      Tần Uyên nhìn qua khuôn mặt này, nhất thời cũng ngủ được, dứt khoát ôm đầu tóc vuốt vuốt, ngắm trong chốc lát lại hôn trán chút, hôn hết cái trán lại hôn gò má, sau đó lại cắn mũi , toàn bộ quá trình rước lấy từng đợt bất mãn hừ .

      Tần Uyên bật cười, ôm tay chặt chút, nhìn người trong ngực, trán nhàng lưu lại nụ hôn, ôn nhu dặn dò, "Lần này, được rời khỏi ."

      Mặc kệ em xuất phát từ điều gì ở lại bên cạnh , tuyệt đối buông tay.

      Ngày hôm sau Bạch Hiểu Y tỉnh lại, vừa mở mắt nhìn thấy trước mặt gương mặt tuấn tú phóng đại, chớp chớp con mắt mông lung, lúc thấy người trước mắt kia là ai, đột nhiên có chút hoảng hốt.

      Ký ức rất nhanh tràn ngập, mới nhớ tới ngày hôm qua phát sinh chuyện gì, và Tần Uyên gặp nhau, hơn nữa còn bị mang đến nơi này, hai người còn làm chuyện cực kỳ thân mật.

      Tần Uyên thấy tỉnh liền duỗi tay vuốt vuốt đầu , giọng thuần hậu mang theo bao dung, sủng ái hết thảy, "Sớm."

      Bạch Hiểu Y đột nhiên nghĩ đến vấn đề ngày hôm qua vẫn trả lời , lúc này với : " còn chưa cho em biết, đến cùng cần em cùng bao lâu."

      (còn tiếp)
      Parvarty, duyenktn1, Sweet you33 others thích bài này.

    2. tinihh

      tinihh Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      88
      đây được coi là hành động tự tìm chết trong truyền thuyết ko nhỉ​
      heavydizzy thích bài này.

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 32 (tiếp)

      Nghe lời này, Tần Uyên chỉ cảm thấy trái tim giống như bị đâm mạnh cái, tối hôm qua đêm ngủ giúp đắp chăn, hơn nữa còn hề oán hận chịu đựng hành hạ cả đêm vừa đánh vừa đá, nhưng vừa tỉnh dậy lại đâm như thế.

      chỉ cảm thấy trận lửa giận xen lẫn đau nhức nhanh chóng chiếm lĩnh toàn thân, thấy đôi mắt trông mong nhìn , bộ dáng mong đợi trả lời, càng nhìn càng cảm thấy khó chịu, dứt khoát ôm xoay người cái, thân thể cao lớn lần nữa đè lên người .

      Bạch Hiểu Y đoán được động tác này của , lập tức vẻ mặt hoảng sợ nhìn , "Tần Uyên... ... làm sao?"

      Tần Uyên hung hăng kiềm chế , lại đem đồ ngủ người cởi ra, bàn tay trực tiếp xoa nắn, vừa làm loạn vừa : "Em muốn làm cái gì?"

      "..."

      Bạch Hiểu Y giờ đúng là sợ , muốn bị tàn phá lần nữa, cũng dám cứng đối cứng với , dứt khoát mềm giọng cầu khẩn, "Tần Uyên thả em ra, em được."

      Hai tròng mắt híp lại nguy hiểm, "Thả em?"

      Bạch Hiểu Y vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.

      Tần Uyên cúi người xuống, miệng dán bên tai , giọng : " thể nào!"

      "..."

      hết lời, trực tiếp đưa ngón tay xuống tìm tòi, Bạch Hiểu Y hít ngụm khí lạnh, lập tức khuôn mặt sung huyết đỏ bừng, vừa thẹn thùng vừa lúng túng nhìn : "Sớm tinh mơ đừng như vậy!"

      Tần Uyên căn bản để ý tới , đợi chuẩn bị tốt rồi, liền dời ngón tay , người lại đẩy lên tiến vào, lúc Bạch Hiểu Y được ôm vào phòng tắm rửa sạch giờ sau.

      Tần Uyên mặc quần áo xong, thấy vật kia còn mềm mại nằm giường nhúc nhích, liền lên tiếng nhắc nhở, "Ra ngoài ăn điểm tâm, ăn điểm tâm rồi ngủ tiếp."

      Bạch Hiểu Y thích nhíu nhíu mi, thanh cũng lộ ra vài phân tức giận, "Em muốn ăn."

      Tần Uyên trầm mặc hồi, "Là muốn giúp em mặc đồ sao?"

      "..."

      Bạch Hiểu Y từ giường ngồi dậy, hung hăng trừng mắt liếc cái, mới ôm quần áo chuẩn bị cho , vào phòng tắm thay, mặc quần áo tử tế từ phòng tắm ra, thấy dù vội vẫn ung dung đứng ở bên nhìn , Bạch Hiểu Y trừng mắt liếc cái, muốn chuyện, lại đưa bàn tay cho , "Đến nắm tay."

      Bạch Hiểu Y muốn phản ứng với , lại trực tiếp qua túm bàn tay bé của , vẻ mặt đương nhiên, "Chuyện quá phận cũng làm, còn để ý cầm tay sao?"

      "..."

      Bạch Hiểu Y bị cưỡng chế kéo xuống dưới lầu, thấy bữa sáng chuẩn bị tốt rồi, hai người mặt đối mặt ngồi xuống bàn ăn, Bạch Hiểu Y cũng chuyện, tự mình ăn này nọ.

      Tần Uyên nhìn làm bộ ngang ngược, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng cầm bánh mì lên ăn, nhưng vào lúc này, nữ giúp việc vào cửa, trước cung kính khom người chào, lại : "Tần tiên sinh, Trương tiểu thư đến."

      Động tác ăn của Bạch Hiểu Y ngừng lại, Trương tiểu thư? Tần Uyên còn mời khách?

      Mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng mặt Bạch Hiểu Y lại lộ vẻ gì, ngoan ngoãn ăn cơm như cũ, nghe thấy giọng Tần Uyên sóng gió từ phía đối diện vang lên: "Mời ấy vào ."

      Nữ giúp việc kia đáp tiếng liền xoay người ra ngoài, Bạch Hiểu Y cảm thấy muốn gặp khách, ở bên cạnh cũng thích hợp, liền đề nghị, "Có cần em tránh chút ?"

      ngẩng đầu, " cần."

      "..."

      Thấy vậy, Bạch Hiểu Y cũng nhiều lời nữa, nữ giúp việc kia lâu sau liền quay lại, phía sau theo mĩ nữ cao gầy gợi cảm, Bạch Hiểu Y vừa nhìn mỹ nữ này liền kinh hãi, nghĩ tới người đến là Trương Văn Văn.

      Trương Văn Văn vừa vào thấy Bạch Hiểu Y xuất ở nơi này cũng nghi hoặc thôi, trước chào hỏi Tần Uyên, sau đó liền với Bạch Hiểu Y: "Hiểu Y sao em ở chỗ này?"

      Bạch Hiểu Y đột nhiên nghĩ đến mấy năm trước mình còn giúp ấy theo đuổi Tần Uyên, nay bị ấy thấy mình xuất ở nơi này, là có loại lúng túng nên lời.

      "Cái kia..." Bạch Hiểu Y muốn trả lời, Tần Uyên ngồi đối diện, mặt chút thay đổi câu: " ấy là bạn của tôi vì sao thể xuất ở đây?"

      Trương Văn Văn hiển nhiên bị câu trả lời này làm cho kinh hãi, vẻ mặt dám tin qua lại nhìn mặt hai người chút, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp trong nháy mắt mảnh trắng bệch.

      "... Hai người khi nào cùng chỗ ?"

      "Trương chủ quản!" Tần Uyên giọng bỗng nhiên chuyển lạnh, " tới đây là muốn nghe bát quái sao?"

      Dầu gì là người theo bên cạnh Tần Uyên, bị Tần Uyên nhắc nhở câu này, Trương Văn Văn rất nhanh khôi phục như thường, hít sâu hơi tới, cung kính : "Đây là sơ thảo trò chơi lần này, mời thủ tịch xem qua."

      Tần Uyên bỏ đồ ăn xuống, duỗi tay nhận, nhàn nhạt nghiêng mắt nhìn vài lần mới : " tệ, có thể đưa cho người phụ trách JK xem chút."

      Trương Văn Văn gật gật đầu, ánh mắt như có điều suy nghĩ ở người Bạch Hiểu Y nghiêng mắt nhìn vài lần, lại : "công ty JK kia phái người đến , chỉ cần thủ tịch nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể đàm phán với bọn họ."

      Tần Uyên cho là đúng đáp tiếng, "hội nghị buổi chiều với Mã tổng giám chịu trách nhiệm, tôi ."

      Trương Văn Văn nghe như thế, lấy làm kinh hãi, "Cái này... tốt lắm đâu... Nếu như thủ tịch , công ty đối phương cảm thấy có thành ý."

      Tần Uyên ánh mắt lạnh lùng nhìn , lúc chuyện giọng lộ ra cho cự tuyệt, "Phái và Mã Duệ qua cũng đầy đủ thành ý cho bọn họ."

      Tần Uyên thái độ cường ngạnh, Trương Văn Văn cũng dám nữa, chỉ nhìn Bạch Hiểu Y, mấy lần muốn lại thôi, Tần Uyên phát còn có định rời , liền nhíu lại mày nhìn , "Còn có việc?"

      Trương Văn Văn vội vàng định thần lại, lắc lắc đầu, " có việc gì."

      Vài năm nay tính tình Tần Uyên càng ngày càng khiến người ta đoán ra, Trương Văn Văn cũng sợ mình lắm miệng chọc phiền muộn, dứt khoát biết điều cần nhiều lời nữa, xoay người ra ngoài.

      Lúc Trương Văn Văn và Tần Uyên chuyện với nhau, toàn bộ quá trình Bạch Hiểu Y đều cúi đầu, làm bộ nghiêm túc ăn cơm, thực hận thể chui đầu vào trong bát.

      Sau khi Trương Văn Văn rời khỏi, Tần Uyên ngồi đối diện ý tứ sâu xa cười cười, "Sao lại có bộ dáng nhận người?"

      Bạch Hiểu Y khẽ thở dài cái, mặt mang theo khổ sở, "Trước kia giúp Trương Văn Văn theo đuổi , thời bị ấy nhìn thấy em ở chỗ này, cảm tháy rất áy náy với ấy."

      Ánh mắt Tần Uyên nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn, giọng lộ ra cho là đúng, "Em cũng làm gì có lỗi với ấy, có gì phải áy náy."

      Bạch Hiểu Y nhất thời cũng biết nên gì, dứt khoát tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

      Ăn cơm xong, Bạch Hiểu Y nghĩ đến vừa mới và Trương Văn Văn chuyện, liền bảo "Nếu như có việc, làm việc của !"

      Tần Uyên nghe vậy chỉ hời hợt phun ra hai chữ, " vội."

      "..."

      " dẫn em chung quanh, biết em muốn nghỉ ngơi, nhưng mới vừa cơm nước xong nằm lên giường tốt cho thân thể."

      Bạch Hiểu Y nghĩ sơ liền gật gật đầu, "Cũng được"

      Vường phía sau thiết kế theo phong cách phương Tây, bên trong trồng đủ loại hoa cỏ, sắc màu rực rỡ lại lãng mạn, Bạch Hiểu Y đến vườn liền dừng lại bên bức tường rậm rạp chằng chịt hoa tường vi, đưa tay sờ sờ đóa hoa gần nhất, cười : "Nở xinh đẹp."

      Tần Uyên vốn đứng bên cạnh , vừa thấy nụ cười mặt , chỉ cảm thấy tim như muốn tan chảy, vòng ra phía sau, ôm lấy , môi đến gần tai , khóe miệng ở bên môi nhàng đụng cái, mới : "Thích ở đây?"

      Bạch Hiểu Y sau khó chịu ngắn ngủi dần dần trầm tĩnh lại, lại nhìn xung quanh đánh giá chút, gật gật đầu, "Cũng tốt."

      Tần Uyên lưu lại nụ hôn gò má , giọng từ tính lại ôn nhu truyền đến, "Nếu như em thích, về sau thường xuyên mang em tới đây."

      Nghe Tần Uyên , Bạch Hiểu Y ngẩn ra lát, "Về sau..." lẩm bẩm nhớ lại, khẽ cau mày, đột nhiên cười, "Mặc dù trong tình cảnh này này chút ít cũng thích hợp, nhưng mà em còn muốn hỏi , đến cùng định để em cùng bao lâu."

      Cũng biết có phải bởi vì hoàn cảnh chung quanh quá mức tốt đẹp hay , nghe rồi, tức giận giống hai lần trước, lần này tỏ ra bình tĩnh rất nhiều.

      sít sao ôm lấy eo , ở bên tai ôn nhu : "Theo cả đời."

      Bạch Hiểu Y cười khổ, "Tần Uyên, biết thể nào."

      "Vì sao thể nào?"

      nghiêng đầu nhìn , lông mày thanh tú vặn chặt, " thực cảm thấy gương vỡ có thể lành sao?"

      ôn nhu vuốt ve tóc bên tai bị gió thổi rối bời, ánh mắt thâm thúy cũng lộ ra thâm ý lưu luyến, "Đến tính mạng cũng có thể làm lại từ đầu, còn có cái gì được?"

      "..."

      giống ngày xưa tiếp xúc với , lúc này Tần Uyên ôn nhu, tỉ mỉ giúp sửa lại đầu tóc, trong ánh mắt cũng tràn trề bao dung và cưng chiều với , cũng biết có phải bị ánh mắt làm xúc động hay , tâm Bạch Hiểu Y vẫn cứng rắn với cũng đột nhiên trở nên mềm mại.

      nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mặt này mang theo vài phần tang thương, đột nhiên nghĩ tới, kiếp này chỉ sợ cũng chỉ có mình có thể hề cố kỵ vì mà chết, lúc rơi xuống nước có thể quan tâm trực tiếp nhảy xuống cứu , lúc có khó khăn cũng có thể có bất kỳ suy tính nào, trực tiếp đuổi đến bên người .

      liên tục thể tiếp nhận , đơn giản là vì trong nội tâm còn có vài nút thắt cởi được, hy vọng cùng với , hy vọng họ có thể gương vỡ lại lành, có thể nếu nút thắt này cởi được, hết thảy đều tuyết đối thể.

      Ánh mắt yên tĩnh ngắm nhìn , gằn từng chữ : "Em muốn hỏi mấy vấn đề, phải thành trả lời em."

      Ánh mắt Tần Uyên thoáng chợt lóe lên phức tạp, bất quá lát khôi phục như thường, vẫn ôn nhu lưu luyến nhìn qua , thanh nhu hòa giống như có thể đem tâm người hòa tan, "Em muốn biết cái gì đều cho em biết."

      Chương 33 cục cưng

    4. mattroiden2810

      mattroiden2810 Well-Known Member

      Bài viết:
      218
      Được thích:
      240
      Mình nhảy qua hố này ủng hộ bạn, bên kia tình tiết tiến triển lâu quá, hic :mad:
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 33 cục cưng

      Bạch Hiểu Y hít sâu hơi, từ trong lòng thoát ra, xoay người lại đối diện cùng , ánh mắt đối diện ánh mắt .

      "Đời trước, tại sao phải đối xử với em như vậy? Tại sao phải đối xử với em tàn nhẫn như vậy? Đến chút thương tiếc cơ bản nhất của chồng với vợ cũng có?"

      lông mày Tần Uyên bén nhọn vặn chặt, trong ánh mắt xa xăm có bao nhiêu thâm trầm, tự tay vuốt mặt , ngón cái ở cánh mũi dịu dàng vuốt ve.

      "Bởi vì ngu ngốc, luôn biết tâm ý của đối với em, hơn nữa đời trước tràn đầy dã tâm, khẩn cấp muốn đứng đỉnh cao, xem em."

      " biết tâm ý đối với em?" Bạch Hiểu Y cảm thấy buồn cười, " cách khác khi đó cũng biết là thích em, như vậy, tại sao còn đồng ý kết hôn với em?"

      Tần Uyên nhắm mắt lại, phảng phất khắc chế cái gì, "trước khi làm chuyện suy sâu tính kỹ, nhưng vì cái gì, khi đó em muốn kết hôn với , ta cũng nghĩ nhiều liền đồng ý, hơn nữa về sau cho dù lúc chúng ta khắc khẩu nhất cũng hối hận."

      Với trả lời của , Bạch Hiểu Y thực biết nên gì, đến tột cùng là trì độn cỡ nào mới liên tục phát tâm ý đối với ? mặt cảm thấy khổ sở vì trì độn, mặt lại cảm thấy phẫn nộ, cũng bởi vì trì độn, mới tạo thành thống khổ đời trước của .

      Trước kia xác thực oán , hận , nhưng bây giờ, nhìn nhẫn thống khổ, lại cảm thấy bất đắc dĩ, dù sao lấy , chỉ sợ cũng chưa bao giờ suy tính những hành vi kia của tạo thành tổn thương cho , chỉ sợ chẳng qua là cảm thấy nháo , huống chi khi đó cũng cũng biết mình thích .

      Bạch Hiểu Y điều chỉnh hô hấp, lại : "Khương Nghiên Kỳ sao? có hứng thú với ấy, tại sao phải lui tới với ấy? Tại sao phải đem phòng cho ấy ở?"

      Tần Uyên chậm rãi mở mắt ra, trong mắt mang theo đau xót, "Em thực muốn biết sao?"

      Bạch Hiểu Y gật gật đầu.

      Tần Uyên trầm mặc lát mới trầm giọng , "Khi đó, cũng phải đưa phòng cho ta ở, mà là giam giữ, vốn chuẩn bị tìm thời cơ tống ta ra nước ngoài, có thể là vì người phái tới giám thị buông lỏng, để cho ta đào tẩu, về sau mới chạy đến chỗ em làm việc gây ."

      Bạch Hiểu Y bị đáp án của là kinh hãi, "giam giữ?"

      Tần Uyên lãnh đạm gật đầu.

      Bạch Hiểu Y thực thể tin được đáp án này, sững sờ nhìn a , rất lâu mới : "Nhưng khi đó vì sao cho em biết?"

      " cho em biết?" Bàn tay ở mặt chuyển lên mái tóc, ngón tay thon dài kéo lọn tóc vuốt vuốt, ánh mắt híp lại, trong mắt thoáng lộ ra tàn nhẫn khiến người ta hít thở thông, "Em biết tống ta ra nước ngoài là ý gì sao?"

      "..."

      mở miệng, phảng phất bình thản như chuyện thời tiết, "Ý là, triệt để cho ta biến mất khỏi thế giới này."

      Bạch Hiểu Y vẻ mặt dám tin nhìn , vô thức lui về phía sau bước, Tần Uyên giam giữ Khương Nghiên Kỳ, còn dự định giết chết ấy, điều này sao có thể?

      "Bị dọa?"

      "..."

      "Nếu như lúc trước chân tướng cho em, em nhất định cảm thấy Khương Nghiên Kỳ tội đến mức đấy, nhưng ta xúc phạm ranh giới cuối cùng cảu , muốn phải nhìn thấy ta nữa. Cách xử lý chính là phương thức trực tiếp nhất, huống chi..." đến chỗ này dừng chút, "Cho dù làm đến giọt nước lọt, để ai tra được đến , nhưng phải phòng ngừa may, nếu như rm biết, cho dù em nhúng tay, nhưng cũng dính líu đến bên trong, nếu như có ngày tình bại lộ, em cũng thoát khỏi liên quan, cho nên, muốn lưu lại đường lui cho em, hiểu chưa?"

      Bạch Hiểu Y nghĩ đến tình là thế này, lúc trước Tần Uyên cũng giải thích ràng, hơn nữa mang phòng ở cho ta, cho nên vẫn cho là hai người có dính dấp...

      đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại hỏi: "Về sau thế nào? Đời trước, ..."

      Tần Uyên vẫn thong thả ung dung vuốt vuốt tóc , trong mắt rét lạnh lại càng ngày càng ngưng trọng.

      "Đời trước, tống ta ra nước ngoài lâu, ta liền biến mất."

      Biến mất? trong miệng Tần Uyên biến mất là thế nào, Bạch Hiểu Y cũng phải biết, đột nhiên nghĩ đến chuyện đời trước, có đoạn thời gian, Lâm Thục Phương xác thực nhiều lần hỏi thăm về Khương Nghiên Kỳ, Khương Nghiên Kỳ rất lâu liên lạc rồi. Đoạn thời gian kia đúng là lúc Bạch Hiểu Y thống khổ nhất, căn bản cũng dư thừa tinh lực để ý lời của Lâm Thục Phương, càng có khả năng hỏi an nguy của Khương Nghiên Kỳ, bây giờ nghĩ lại, Khương Nghiên Kỳ vào thời điểm kia cũng ...

      Bạch Hiểu Y ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, lúc ra, mặt vẫn mang theo loại lãnh đạm cho là đúng, phảng phất xử lý chỉ là con kiến mà người.

      Thủ đoạn của lạnh lùng tàn nhẫn, tất cả những người xúc phạm lợi ích và quyền uy của , từ thủ đoạn nào tiến hành hủy diệt, có thể làm hết lần này tới lần khác, đời trước thế nhưng cam nguyện theo đuổi mà chết, giờ khắc này, còn đem sắc sảo và lạnh lùng nghiêm nghị của mình thu liễm, vì hóa thành cuộn chỉ nhu hòa.

      Bạch Hiểu Y bất đắc dĩ cười cười, "Tần Uyên, biết , em bây giờ đối với là mâu thuẫn, em hận từng vô tình với em, nhưng có cách nào làm như thấy trả giá vì em."

      Tần Uyên thấy đột nhiên mềmgiọng, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng rơi xuống, mãnh kéo vào trong ngực ôm chặt, vừa xoa tóc , vừa ở bên tai ôn nhu : "Đời trước để cho nó qua , đời này, cũng cần em làm cái gì vì , càng cần em đáp lại , em chỉ cần yêntĩnh ngây ngốc ở bên cạnh , tất cả trả giá đều giao cho mình ." hít hơi sâu, lại cẩn thận hỏi: "Cho cố gắng lần nữa được ?"

      Bạch Hiểu Y dựa vào trong lòng trầm mặc rất lâu mới gật gật đầu, nếu tất cả mọi điều ra, cũng nguyện ý vì lui về phía sau bước, huống chi trả giá nhiều như thế, cũng đáng được tha thứ lần.

      ràng cảm giác thân thể nam nhân khẩn trương trầm tĩnh lại, đem mặt cọ lên mặt , dùng giọng đột nhiên vì thả lỏng mà tỏ ra khàn khàn : "Ôm ."

      "..."

      biết tại sao, cảm thấy nam nhân này làm nũng với , chưa từng gặp qua Tần Uyên ngây thơ như thế, cũng đích xác chịu nổi ôn nhu, dứt khoát ngoan ngoãn duỗi tay ôm eo thon của .

      cảm giác thân thể Tần Uyên cứng ngắc lại bao nhiêu, cánh tay kia ôm lên người lại tăng thêm khí lực.

      trận gió thổi tới, đưa tới mùi thơm ngát trong ngày mùa hè, Bạch Hiểu Y đứng ở trong vườn hoa, phóng mắt nhìn ra, xung quanh phồn hoa rực rỡ, vùng rực rỡ náo nhiệt, hai người ôm nhau ở trong biển hoa như vậy, là trùng phùng an ủi nhau, là hoà giải ân oán quá khứ.

      Bạch Hiểu Y đột nhiên nghĩ đến việc, gấp rút từ trong lòng nhô đầu ra, "Đúng rồi, ngày hôm qua chúng ta, lúc đó hình như cũng có gì bảo vệ, bên chỗ có chuẩn bị thuốc tránh thai hay , nếu mang thai làm sao bây giờ?"

      Vừa nghe , ấn đường Tần Uyên nhăn lại, giọng cũng lộ ra bất mãn, "Nếu có con sinh ra."

      Bạch Hiểu Y cơ hồ chút nghĩ ngợi, "Như vậy sao được a? giờ em cũng định muốn nuôi trẻ con."

      Lúc này hết lời, khắc kia, bá đạo cho cự tuyệt phun ra hai chữ, " nuôi!"

      "..." Bạch Hiểu Y lập tức nhìn như người điên, " nuôi gì a? Đừng làm rộn, em hỏi chút xem mấy nữ giúp việc có , nếu em còn phải ra ngoài mua."

      Mới vừa từ trong lòng thoát ra, Tần Uyên lại mãnh kéo lấy tay , lôi lại, mặt lạnh lùng nhìn : "Bạch Hiểu Y có phải em ngốc hay ?"

      Bạch Hiểu Y cũng biết sao đột nhiên lại biến sắc mặt, bất quá bị mắng là ngốc, Bạch Hiểu Y bày tỏ vui, "Sao em thế?"

      Tần Uyên vẻ mặt đương nhiên, "Em có nghĩ tới hay , nếu em sinh con cho , có thể cho thừa kế hàng triệu hàng tỉ, mà em làm mẹ của người thừa kế hàng triệu hàng tỉ, cả đời hưởng vinh hoa vô tận."

      "..." Bạch Hiểu Y lắc lắc tay , "người thừa kế hàng triệu hàng tỉ em cũng muốn sinh."

      Lực tay Tần Uyên càng chặt, mặt mang chút ít vẻ giận dữ, "Bạch Hiểu Y, em dám giết chết con của , em thử nhìn chút."

      Bạch Hiểu Y vẻ mặt áp bức mơ hồ, "Cái gì mà con a? Nó tại bất quá chỉ là cái... là cái trứng được thụ tinh!"

      "Trứng được thụ tinh em cũng thể động!"

      giọng bá đạo cường ngạnh, chút cự tuyệt cũng cho.

      Bạch Hiểu Y đúng là còn gì để với , vừa mới còn cảm thấy nam nhân này ôn nhu cũng đáng , chỉ chớp mắt tính xấu lại tới.

      Bạch Hiểu Y cũng muốn nuông chiều , cổ vũ tà khí oai phong cảu , "Nó ở người em, em có tư cách quyết định!"

      Tần Uyên thấy thở phì phì trừng hai mắt to, khuôn mặt cũng sung huyết đỏ bừng, nghĩ tới chính mình thái độ quá mạnh mẽ cứng rắn, liền mềm giọng : "Tốt, nghĩ cái này, phải là mệt mỏi sao? ngủ ."

      Dứt lời, trực tiếp bế lên, Bạch Hiểu Y giãy nửa ngày được, dứt khoát kệ , Tần Uyên ôm đến giường nằm xuống, lại ôm vào trong ngực, ôn nhu an ủi: "Ngủ !"

      Bạch Hiểu làm gì có tâm tư ngủ, mặc dù đáp ứng cho cơ hội, nhưng bóng ma đời trước lưu lại, cảm thấy ở cùng , trước khi tình cảm chưa ổn định tuyệt đối thể có con, nếu lại giống đời trước, con nên làm thế nào?

      Đối với Tần Uyên cường ngạnh, Bạch Hiểu Y thoải mái, nhất thời cũng là phát hỏa, lại thêm bị giam cầm ở giường nhúc nhích được, càng tức giận, liền : "nếu muốn có con, tìm nữ nhân khác là được, dù sao tại cũng là ông xã lí tưởng, rất nhiều người nguyện ý sinh con cho ."

      Thốt ra lời này, vốn Tần Uyên ôm , đột nhiên xoay người lại đè xuống dưới, hai tay chống ở hai bên thân thể , đôi mắt lạnh gắt gao chăm chú nhìn .

      Bạch Hiểu Y nhìn đột nhiên sắc mặt lạnh xuống, ý thức được mình có chút quá mức, bất quá lại muốn dễ dàng chịu thua như thế, dứt khoát trừng tròng mắt, vẻ mặt thích : "Làm gì?"

      "Em làm khó chịu trong lòng em thoải mái đúng ?"

      Mặc dù đây chỉ nhàng câu, nhưng vẫn khiến Bạch Hiểu Y rùng mình cái, vội vàng dời ánh mắt, nhìn nữa.

      Tần Uyên lại vùi đầu xuống, miệng đến gần bên tai , " rất muốn có con, bất quá chỉ muốn em sinh con cho , chưa?"

      Tiếng vừa dứt, trực tiếp duỗi tay kéo mạnh y phục người , Bạch Hiểu Y phục hồi lại tinh thần, cũng trực tiếp đánh úp về phía ngực .

      Bạch Hiểu Y lập tức bị dọa dựng tóc gáy, cảnh tượng đáng sợ tối hôm qua kia còn mồn trước mắt, lúc này vẻ mặt hoảng sợ với : "Tần Uyên làm gì vậy? !"

      Dứt lời, đưa bàn tay xuống phía dưới, lại ra phía trước tìm tòi.

      Bạch Hiểu Y lập tức hít ngụm khí, vừa kẹp lấy ngón tay cho lộn xộn vừa : "... Trước phải là ham thích loại việc này sao?" Nghĩ tới đời trước, vợ chồng bọn họ cái tháng có thể có lần tệ.

      Tần Uyên ở môi hôn ngụm, giọng phảng phất nhuộm bao nhiêu say sưa, thuần hậu chậm rãi ở bên tai , "Bởi vì lúc trước quá ngốc."

      " ..." Bạch Hiểu Y muốn , lại trực tiếp cúi người chặn lên môi , lời Bạch Hiểu Y muốn tất cả bị nuốt vào trong miệng.

      Lại trận long trời lở đất, Bạch Hiểu Y mệt mỏi chịu nổi, Tần Uyên mơ mơ hồ hồ gì đó, cũng có khí lực đáp lời, chỉ ngơ ngác gật đầu.

      (còn tiếp)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :