1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trung Khuyển Nam Thần - Tử Thanh Du (Hoàn + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      @elpulga94 còn phải xác định xem thế nào là làm lành, còn gặp lại và XXX sắp rồi.

      Chương 30 gặp nhau

      Bạch Hiểu Y ngồi xe chờ đèn đỏ, quảng trường đối diện, màn hình lớn phát tin tức trọng đại phát sinh gần đây.

      Đại hội internet quốc tế thuận lợi tổ chức ở thành phố B, ở hội nghị vài lãnh đạo công ty quốc tế lớn chụp ảnh chung cũng thành ảnh chụp chung đắt tiền nhất toàn cầu.

      quảng trường cũng có nhiều người nghỉ chân xem tin tức, trong đó có nhóm thiếu nữ tốp năm tốp ba vây quanh, các vừa kích động đùa, vừa nhìn lên tin tức, chỉ chỉ trỏ trỏ nam tử cao ngất tuấn lãng đứng bên cạnh chủ tịch nước.

      Giữa đám lão già tóc hoa râm, có người trẻ tuổi duy nhất, cũng làm người khác chú ý, huống chi, người ta hết lần này tới lần khác còn chiếu mãi vào gương mặt góc cạnh ràng.

      là người sáng lập công ty Báo Săn Mồi, lớn nhất trong nước, chưa đến ba mươi tuổi sở hữu tài sản hàng tỉ, là nhân vật đương đại có sức ảnh hưởng nhất trong nước, cũng từng là khách quen của các báo về tài chính và kinh tế.

      là Tần Uyên.

      Thời gian mới chỉ ngắn ngủi năm năm, đạt tới trình độ đời trước mười năm chưa đạt tới, kỳ đời trước, trước khi lìa đời, cũng rất nhiều người theo kịp, mà đời này, bởi vì có kinh nghiệm đời trước, nhân sinh của càng như là ăn gian.

      Bạch Hiểu Y còn nhớ lần cuối cùng thấy , sắc mặt tiều tụy, râu ria mọc ra, đứng ở trong phòng thuê cùng cáo biệt, từ biệt năm năm, thời người kia đứng ở đỉnh cao nhân sinh hăng hái, sớm phải là Tần Uyên ở trong cảm tình chật vật chịu nổi kia.

      Đúng vậy, chỉ chớp mắt năm năm.

      Bà nội Trình được đưa đến Tần gia chăm sóc, chỗ ở cũ của bọn họ cũng cho thuê, mặc dù cuối năm hai nhà vẫn tụ họp, nhưng đúng như , lần cũng xuất trước mặt .

      Đèn xanh sáng, Bạch Hiểu Y cũng thu hồi suy nghĩ, khởi động xe về công ty.

      Cửa hàng kinh doanh của Bạch Hiểu Y cũng tệ, sau khi tốt nghiệp đại học đăng kí mở công ty gia đình, chuyên môn làm về cung ứng hàng hóa.

      Địa chỉ công ty ở Trường Minh Kiều, lúc Trường Minh Kiều vừa mới khai phá, liền "khuyến khích" cha mua mảnh đất ở chỗ này, bây giờ xung quanh quanh phát triển, nhà bọn họ cũng vì mua mảnh đất trống này mà lãi lớn khoản, văn phòng công ty Bạch Hiểu Y trực tiếp ở mặt tiền, ngay tiếp theo là kho hàng.

      Mặc dù công ty lớn, nhưng vì mất tiền thuê, mỗi tháng đều là lợi nhuận ròng, trong hai năm sống cũng tệ, tự mình mua được nhà, lại mua được chiếc xe.

      cũng phải là người có tham vọng quá cao, chỉ biết phát huy hết năng lực làm việc, cho nên nay đối với cuộc sống, Bạch Hiểu Y tương đối hài lòng.

      địa chỉ Công ty tại Trường Minh Kiều ở lầu ba toà nhà đại xây cạnh quảng trường, bởi vì công ty chủ yếu bán y phục, vừa vặn tên Bạch Hiểu Y cũng có chữ "Y", cho nên đặt tên công ty là "Y Bảo". (PS: chữ Y này phải là y phục mà nghĩa là thuận theo, dựa vào)

      Lúc đến Y Bảo, những đồng nghiệp khác trong công ty cũng tới rồi.

      trong công ty ngoài ra, có ba nhân viên phục vụ khách hàng, người làm mĩ thuật, cộng thêm hai nhân viên quản lý kho hàng, người chủ tòa nhà ra tay cũng hào phóng, cho văn phòng diện tích khá lớn, công ty chỉ mấy người, vào cảm thấy có chút vắng lạnh.

      Cửa chính ngay gần phòng giải khát, lúc Bạch Hiểu Y vào, vài nhân viên ở bên trong vừa ăn điểm tâm vừa chuyện, vừa nhìn thấy , mấy người ào ào chào hỏi.

      "Chào lão bản!"

      "Chào lão bản!"

      "Chào lão bản!"

      Bạch Hiểu Y cũng chào hỏi lại các , vào phòng làm việc đặt túi sách xuống, rồi cũng đến phòng giải khát, ngâm túi cà phê.

      Ba nhân viên phục vụ khách hàng của công ty Bạch Hiểu Y đều là nữ sinh, trong đó Tiểu Văn và Tiểu Lâm theo từ lúc mới thành lập công ty, còn Tiểu Hạ năm nay mới vào.

      Tiểu Văn làm việc ổn thỏa nhất, Bạch Hiểu Y cũng tín nhiệm ấy nhất, Tiểu Lâm là nữ sinh thấp béo tròn, thường thích chuyện, làm việc cũng rất nghiêm cẩn, Tiểu Hạ mặc dù mới tới, nhưng tính cách sáng sủa hoạt bát hơn, rất nhanh hoà mình với mọi người, người khác là đại ca làm mĩ thuật, tất cả mọi người gọi Dương ca, là trạch nàm làm kỹ thuật điển hình, bình thường làm chỉ thích ngồi trước máy vi tính, cũng thích chuyện cùng nữ sinh.

      Lúc Bạch Hiểu Y tiến vào, Tiểu Văn, Tiểu Lâm, Tiểu Hạ ở phòng giải khát chuyện phiếm, tiểu Hạ vừa húp cháo vừa cầm quyển tạp chí xem, lật đến chỗ nào đó, ấy đột nhiên kinh hô tiếng, "Trời ơi, ông xã của mình! Lại có tin tức về ông xã của mình."

      Tiểu Văn đứng bên cạnh uống cà phê, nghe như thế liền liếc ấy cái: "Tần Uyên là ông xã của mình a, cậu đừng tranh với mình."

      Bạch Hiểu Y bưng cà phê uống ngụm, nghe thế nhịn được cười cười, à, Tần Uyên bây giờ còn có danh xưng là ông xã của nhân dân.

      Tiểu Hạ phản ứng với , vừa ngắm ảnh chụp Tần Uyên chảy nước miếng vừa : " xem làm sao ta có thể có ông xã tốt như vậy đâu? có tiền như thế, soái như thế, hết cái này tới cái khác, lại còn độc thân, nghe mối tình đầu ấy cũng có." xong chép chép miệng, "Ông xã mình đến bây giờ còn chưa tìm bạn , khẳng định là vì cho mình cơ hội."

      Tiểu Văn lại xuy tiếng, "Bớt tự sướng , nghĩ lại ! Đời này, bạn ấy cũng tới phiên cậu."

      Tiểu Hạ lại bất mãn chu chu miệng, "Cậu biết gì a? Có thể làm cho đại tổng tài động tâm chỉ có ngốc trắng ngọt, mà mình khẳng định là ngốc cực kì, trắng nhất, ngọt vô cùng!"

      Tiểu Văn lé mắt, "Cậu đúng là chiếm được - cực ngốc!!"

      Tiểu Hạ thích trừng mắt liếc cái, phản ứng nữa, tiếp tục háo sắc với "Ông xã" của mình.

      lộn xộn, Tiểu Lâm xoa mắt ngẩng đầu nhìn Bạch Hiểu Y, cùng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Bạch Hiểu Y uống xong cà phê, trước khi ra vẫn quên nhắc nhở câu: "Ăn xong điểm tâm làm chính a!"

      Ba người vội vàng đáp tiếng, Bạch Hiểu Y tới cửa đột nhiên nghĩ đến cái gì lại : "Ai da, đúng rồi, vài ngày này lượng công việc nhiều, các liên tục thêm vài ngày rồi, cho nên tôi quyết định hôm nay làm xong cho các ba ngày nghỉ, Tiểu Văn cũng đừng quên bảo Dương ca dán thông cáo lên."

      Mấy người vừa nghe được nghỉ, lập tức đều hưng phấn kêu to, đến Tiểu Lâm bình thường quá thích chuyện cũng phát ra tiếng hoan hô sung sướng.

      Bạch Hiểu Y nhìn mấy người, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người về phòng làm việc.

      Bạch Hiểu Y lần này cho các nghỉ, ngoài muốn cho các nghỉ ngơi chút khôi phục tinh lực còn có nguyên nhân khác.

      và Dương Tĩnh hẹn cùng nước ngoài chơi, còn làm lão bản để nhân viên ở trong công ty làm mệt gần chết còn mình thân mình ở bên ngoài hưởng lạc cũng quá tốt, dứt khoát trực tiếp cho các nghỉ ba ngày.

      sau khi trở về Bạch Hiểu Y thu thập xong đồ đạc để xuất ngoại, sáng sớm hôm sau trực tiếp sân bay, Dương Tĩnh chờ sẵn ở đấy.

      Dương Tĩnh còn học nghiên cứu sinh, cũng khó có cơ hội ra ngoài du lịch, lần này hai người ra nước ngoài đều rất hưng phấn, Dương Tĩnh còn làm danh sách mua sắm, Bạch Hiểu Y nhìn chút cái danh sách mua sắm kia, lập tức bày tỏ đồng tình với Trương Khải Tường, ấy chuyến nước ngoài, Trương Khải Tường chỉ sợ phải cạp đất.

      Bởi vì hai người đều bận rộn việc riêng, đều lâu chưa gặp mặt, lên máy bay rồi liền trò chuyện tình hình gần đây.

      "Ngươi và Trương sư huynh còn tốt chứ?"

      Cho dù hai người thời thành quan hệ nam nữ, nhưng Dương Tĩnh vừa nghe nhắc tới tên Trương Khải Tường, khuôn mặt kia kiềm chế được đỏ hồng, "Tớ và ấy vẫn tốt."

      Bạch Hiểu Y nhìn qua bộ dáng ấy, lập tức trêu ghẹo, "Ai da, là hạnh phúc như hoa, nhìn cậu vui mừng đến nở hoa rồi."

      Dương Tĩnh đánh quyền, "Đừng đùa tớ!" Ngược lại nghĩ đến cái gì rồi : "Đúng rồi, lần trước nghe cậu mẹ cậu giới thiệu bạn trai cho cậu, về sau thế nào?"

      đến đây, Bạch Hiểu Y liền sa sút tinh thần dựa ra phía sau, "Còn có thể như thế nào, đương nhiên là vừa ý."

      Dương Tĩnh liền lời thấm thía khuyên : "Kỳ cậu cũng còn , phải suy tính chút đại cả đời ."

      Bạch Hiểu Y vừa nghe liền trực tiếp đưa tay bóp mặt , "Tớ cậu thế nào lại giống mẹ tớ a! Cũng thể để cho tớ thanh tĩnh trong chốc lát?"

      Dương Tĩnh bị túm được, có cách nào khác, liên tục cầu xin tha thứ.

      Hai người cứ thế đường đùa, đường ngủ trong chốc lát đến nơi muốn đến, Bạch Hiểu Y trước khi xuống máy bay liền hỏi câu: "Cậu xác định nhà Trương sư huynh của cậu phái người đến đón chúng ta sao?"

      Trương Khải Tường ở chỗ này biểu diễn, hai người ở đây cũng quá quen thuộc, có Trương Khải Tường dẫn các vui chơi cũng thuận tiện chút.

      Dương Tĩnh lập tức vỗ vỗ bộ ngực, "Cậu yên tâm ! ấy dám bỏ mặc mình."

      Dương Tĩnh quả nhiên lừa , máy bay hạ cánh rồi hai người liền nhìn thấy người đến đón, người đến là người ngoại quốc, nghe là hộ vệ của Trương Khải Tường ở chỗ này, bởi vì Trương Khải Tường tại có việc thể tới, cử ông ấy đến giúp.

      Người ngoại quốc này Dương Tĩnh cũng biết, Bạch Hiểu Y cũng hoài nghi gì, chẳng qua là khi người đó lái xe tới chỗ ngày càng vắng vẻ, Bạch Hiểu Y liền bắt đầu bất an.

      "Tiểu Tĩnh a, người này đến cùng có tin được , sao mãi còn chưa tới?"

      Dương Tĩnh vội vàng vỗ tay của an ủi, "Đừng lo lắng, có việc gì, cậu cứ tin tưởng tớ."

      Dù sao hai người vất vả cùng nhau ra nước ngoài, Bạch Hiểu Y cũng muốn nghi hoặc ảnh hưởng tâm tình Dương Tĩnh, cũng nhiều nữa.

      Xe chạy ra khỏi thủ đô nước A lộng lẫy rồi quanh quẩn chốc lát đường núi mới đến nơi, là cái biệt thự đỉnh núi, hàng rào lưới sắt cao cao vây quanh bên ngoài biệt thự, ngoài cổng chính còn có hai bảo vệ mặc đồng phục ngoại quốc, người ngoại quốc kia dừng xe ở cửa rồi, lại đưa ra tờ giấy cùng với con dấu, hai người bảo vệ này mới cho vào.

      Bạch Hiểu Y thấy thế lại càng hồ nghi, "Trương Khải Tường này có bạn bè dường như thân phận rất cao a, trước ấy có với cậu là bạn bè kiểu gì ?"

      Dương Tĩnh lắc lắc đầu, " có, ấy chỉ là bạn."

      Bạch Hiểu Y như có điều suy nghĩ gật đầu, cũng hỏi nhiều, xe lại trong chốc lát mới tới trước cửa biệt thự, Trương Khải Tường chờ trước cửa, Bạch Hiểu Y vừa nhìn thấy mới thở phào nhõm.

      Dương Tĩnh mặc dù đường đây đều an ủi Bạch Hiểu Y, nhưng nhìn ra được cũng lo lắng, vừa xuống xe liền bổ nhào vào trong ngực Trương Khải Tường, bĩu môi bất mãn làm nũng, " đây là bạn bè kiểu gì a, thần bí như thế."

      Trương Khải Tường sủng ái xoa xoa mũi , vừa cười với Bạch Hiểu Y vừa lên tiếng chào, líc này mới : "Chờ tí là biết."

      muốn dẫn hai người vào, ở thấy cửa lớn biệt thự lại có người ra, người này nhuộm tóc vàng, người mặc áo polo màu trắng, quần thường màu xám, nhìn qua soái khí lại rất có cảm giác thời thượng, sau khi tới cửa liền tà tà dựa bên cửa, hai tay ôm ngực, hai mày đẹp nhướng lên nhìn sang mấy người, "Hai vị mỹ nữ, lâu gặp."

      Dương Tĩnh vừa nhìn thấy người này, lập tức lấy làm kinh hãi, "Nghiêm Tiêu Cảnh? Lại là Nghiêm Tiêu Cảnh?"

      Bạch Hiểu Y nhìn người trước mắt cũng khỏi ngẩn ngơ, Nghiêm Tiêu Cảnh, người này Bạch Hiểu Y còn nhớ , lúc vừa mới trùng sinh năm biết, khi đó còn theo đuổi , về sau giữa hai người còn phát sinh chút vui.

      Nghĩ tới năm đó Nghiêm gia dùng thủ đoạn bạo lực bức bách vào khuôn khổ, cho dù nhiều năm như vậy, Bạch Hiểu Y nhớ tới vẫn cảm thấy kinh hãi.

      Cho nên, giờ phút này gặp lại Nghiêm Tiêu Cảnh, Bạch Hiểu Y chút cũng có vui sướng khi trùng phùng cố nhân, ngược lại trong lòng dâng lên loại bất an.

      " lâu gặp, Bạch tài nữ!"

      (Còn tiếp)

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 30 (tiếp)

      Giọng Nghiêm Tiêu Cảnh đột nhiên vang lên cắt đứt suy nghĩ của Bạch Hiểu Y, phục hồi tinh thần, vội vàng thu liễm tâm thần, cũng cười cười khách khí với , "Đúng vậy, lâu gặp."

      ánh mắt Nghiêm Tiêu Cảnh kia có ý cười kín đáo, ở mặt lưu luyến lát, cuối cùng làm động tác "mời" với hai người, "Hoan nghênh mọi người đến làm khách ở biệt thự của tôi, mời vào."

      Dương Tĩnh và Trương Khải Tường trước bước tới cửa, Bạch Hiểu Y cũng đuổi kịp, lúc qua người Nghiêm Tiêu Cảnh, lại quay đầu nhìn cái, vài năm gặp, người so với trước kia nhiều hơn cảm giác thành thục, gương mặt tuấn tú cũng dài hơn ít, nhìn qua càng thêm tuấn mê người.

      Nhưng thấy vẫn mang theo loại giống khí muốn hòa tan mọi người vào vui vẻ, lúc nhìn còn nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với .

      Bạch Hiểu Y cũng cười tiếng trả lại, vội vàng điều chỉnh tốt suy nghĩ, vào biệt thự.

      Biệt thự có phong cách Gothic, bầu trời đẩy ra rộng rãi, bên trong chứa đồ đạc được phục chế hoa lệ, vừa vào cửa liền cảm giác giống như tiến vào thời Trung cổ Châu Âu.

      "Hai vị mỹ nữ đường mệt nhọc, tôi cho người chuẩn bị tốt phòng ở, trước nghỉ ngơi chút , nghỉ ngơi xong, tôi với Trương huynh đưa mọi ngươi ngắm cảnh đêm."

      đường tới đây, hai người chỉ ở máy bay đơn giản chợp mắt chốc lát, về sau lại ngồi xe lâu như vậy, cũng mệt mỏi, nên cũng từ chối.

      Được người giúp việc mặc đồng phục dẫn lên căn phòng gác rồi, Dương Tĩnh chút khách khí trực tiếp lên giường, mềm nhũn kêu câu: " là mệt chết, mình ngủ ."

      Bạch Hiểu Y bỏ ba lô xuống, gật gật đầu, "Ngủ !"

      "Hiểu Y, cậu cũng lên nghỉ ngơi chút ."

      Bạch Hiểu Y vừa lấy điện thoại di động ra vừa đáp: "Được."

      Bạch Hiểu Y mở điện thoại di động ra, mới phát thế nhưng có tín hiệu, quay đầu nhìn lại Dương Tĩnh, thấy ấy ngủ say như chết.

      biết vì cái gì, cảm thấy chuyện hôm nay là quái dị nên lời, Trương Khải Tường để người đón các đến đây, vì cái gì thẳng là đến chỗ Nghiêm Tiêu Cảnh, mà chỉ hàm hồ là bạn.

      Có phải biết khi này chủ nhân là Nghiêm Tiêu Cảnh đến hay ? nhiều như vậy, Nghiêm Tiêu Cảnh hy vọng đến? Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, Nghiêm Tiêu Cảnh còn buông tay với sao?

      Bởi vì trong đầu có này chút ít suy nghĩ hỗn loạn, Bạch Hiểu Y nhất thời cũng ngủ được, dứt khoát lặng lẽ ra khỏi phòng, dự định làm quen chút ở đây.

      Bạch Hiểu Y phát , biệt thự này bốn phía chỉ có hàng rào lưới sắt nghiêm mật vây quanh, ở bên ngoài biệt thự vòng quanh hẻo lánh còn có bảo vệ canh gác.

      Bạch Hiểu Y đường đến, càng nghĩ càng cảm thấy quái dị, nếu chỉ vì an toàn, ở cửa an bài hai người bảo vệ được sao? Vì sao ở ngoài nhà cũng bố trí bảo vệ?

      Bạch Hiểu Y mang theo nghi hoặc đường quan bốn phía, đằng sau phòng ở là bãi cỏ, gần chỗ hàng rào lưới sắt còn có cái cầu môn, bên này hẳn là sân bóng đơn giản.

      Bạch Hiểu Y là từ hướng tây nam ra, sau khi ra liền theo hướng bắc, đến phía đông nơi hẻo lánh, nhân viên an ninh nhắc nhở thể tiếp về phía trước, Bạch Hiểu Y đổi hướng rẽ vào khúc quanh, về hướng đông bắc, đường qua, các phòng xung quanh dùng cho bồn cảnh thực vật trang sức cũng dần dần từ chậu hoa đến cây thường thanh dày đặc, càng phía đông bắc càng hẻo lánh.

      đến góc đông bắc, Bạch Hiểu Y thấy phía trước cũng có gì hay để dạo liền chuẩn bị lui về phía sau, lại nghĩ muốn xoay người đột nhiên nghe có tiếng chuyện từ chỗ mấy cây thường thanh dầy đặc truyền tới.

      Bạch Hiểu Y cũng quen nghe lén người khác chuyện, nhưng thình lình nghe thấy bên kia chuyện với nhau có nhắc tới tên , Bạch Hiểu Y liền nhịn được hiếu kỳ, vài bước đén gần, đẩy cây thường thanh ra, nhìn vào trong.

      thấy cách xa là cái hồ bơi, Nghiêm Tiêu Cảnh ngồi ghế nằm bên cạnh hồ bơi, cạnh người đàn ông cao lớn đứng, người này Bạch Hiểu Y cũng biết, đúng là trai của Nghiêm Tiêu Cảnh, Nghiêm Tiêu Du, mấy năm trước cửa hàng lẩu nhà bị phá, chính là từ tay ta.

      "Cậu xác định Tần Uyên thực xuất ?" Đây là lời Nghiêm Tiêu Du .

      Bạch Hiểu Y vừa nghe thấy lời này lấy làm kinh hãi, hiểu tại sao bọn họ kéo ra Tần Uyên.

      Nghiêm Tiêu Cảnh bưng nước trái cây lên uống ngụm, cười : "Yên tâm , Bạch Hiểu Y ở trong tay chúng ta, thể đến."

      Nghiêm Tiêu Du như có suy nghĩ gật đầu, "Năm đó cũng bởi vì nhúng tay, nhà chúng ta mới thất bại thảm hại, thù này thể báo, an bài nhiều năm như thế, này cuối cùng đợi được cơ hội."

      Nghiêm Tiêu Cảnh ánh mắt híp lại, vẻ mặt vừa thâm trầm vừa ngoan lệ cùng với nam hài ngày thường thích cười kia khác nhau rất lớn, "Người an bài xong chưa?"

      " yên tâm , đều an bài tốt, chỉ cần Tần Uyên vừa xuất núi, lập tức đánh chết!"

      Bạch Hiểu Y nghe tới chỗ này, bị dọa thiếu chút nữa kinh hãi kêu ra tiếng, vội vàng che miệng lại, liên tiếp lui về phía sau vài bước, thừa dịp hai người này chưa phát , vội vàng chạy khỏi nơi này.

      Hóa ra là thế này, bọn họ dẫn đến đây chính là muốn bố trí bẫy Tần Uyên, như vậy chuyện này Trương Khải Tường và Dương Tĩnh có biết ? Bọn họ có biết hai huynh đệ Nghiêm gia muốn lợi dụng giết Tần Uyên hay ?

      Vừa nghĩ tới mới rồi Nghiêm Tiêu Du hời hợt ra hai chữ "Đánh chết", Bạch Hiểu Y tâm bị hù dọa bang bang nhảy lên, nhânh chóng chạy về phòng, Dương Tĩnh vẫn ngủ ngon.

      Ở đây có tín hiệu, căn bản có biện pháp liên lạc với Tần Uyên, tại duy nhất có thể làm chính là sớm chạy xuống núi, ngăn cản Tần Uyên tới nơi này.

      Nhưng dựa vào mình , căn bản là có biện pháp né tránh bảo vệ canh giữ bốn phía, phải tìm Dương Tĩnh hỗ trợ, bất kể thế nào, Dương Tĩnh là bạn tốt với từ sơ trung, cũng nguyện ý tin tưởng ấy biết chuyện này.

      cũng muốn đánh cuộc phen, giao kết với người bạn này, đến cùng có đáng giá hay .

      Nghĩ tới đây, Bạch Hiểu Y vội vàng gọi Dương Tĩnh dậy, Dương Tĩnh bị đánh thức, khó chịu lườm cái, "Hiểu Y cậu làm sao a, để mình ngủ lát."

      thời tình huống khẩn cấp, Bạch Hiểu Y cũng vòng vo, trực tiếp : "Tiểu Tĩnh, tại tớ cần cậu hỗ trợ, tớ phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này."

      Có lẽ là thấy sắc mặt tốt, Dương Tĩnh vội vàng dụi dụi con mắt ngồi dậy, vẻ mặt lo lắng nhìn , "Hiểu Y cậu sao thế ?"

      Bạch Hiểu Y kịp giải thích nhiều với ấy, từ trong túi lấy hộ chiếu và di động của mình giấu kĩ vào người, lại dùng con mắt chăm chú nhìn ấy, mặt mang theo thành khẩn cầu xim, "Tớ ở lại đây, Nghiêm Tiêu Cảnh gây bất lợi cho tớ, nếu như cậu còn là bạn tốt của tớ giúp tớ, tớ muốn khỏi đây bây giờ!"

      Dương Tĩnh cũng bị cho hồ đồ, "Nghiêm Tiêu Cảnh? Nghiêm Tiêu Cảnh ấy sao đối xử với cậu..."

      "Tiểu Tĩnh, thời gian còn kịp, tớ chỉ hỏi cậu, cậu nguyện ý giúp tớ ?"

      Dương Tĩnh sững sờ nhìn , nhưng thấy mang theo lo lắng và sợ hãi, hề giống đùa, nghĩ một lát liền gật gật đầu, "Được, tớ giúp cậu."

      Bạch Hiểu Y nghĩ tới ấy đáp ứng sảng khoái như thế, hơn nữa câu cũng hỏi thêm, thở phào nhõm đồng thời cũng dâng lên loại cảm kích, xem ra, Dương Tĩnh đối với chuyện này cũng biết gì.

      "Nhưng mà, cậu cần tớ giúp như thế nào?"

      "Cậu chỉ cần giúp tớ dời bảo vệ là được."

      Vừa mới quan sát bên ngoài, phòng ở góc tây bắc gần hàng rào lưới sắt nhất, muốn chạy trốn, đó là vị trí tốt nhất, chỉ cần Dương Tĩnh dời ánh mắt bảo vệ canh giữ ở góc tây bắc, có thể thừa dịp ta chưa chuẩn bị từ hàng rào lưới sắt nhảy ra.

      Bạch Hiểu Y vốn còn có chút lo lắng, gần đến giờ hành động Dương Tĩnh căng thẳng, ngược lại nghĩ tới nha đầu này so với tưởng tượng còn bình tĩnh tự nhiên hơn nhiều.

      Dương Tĩnh giả vờ ra sau tản bộ, lại " cẩn thận" đau chân, các là khách ở đây, bảo vệ cũng biết , chắc làm bộ mặc kệ, đến lúc đó tự nhiên tới hỗ trợ, Bạch Hiểu Y liền thừa dịp này lặng lẽ chạy tới hàng rào lưới sắt bên cạnh từ đó nhảy ra.

      Hết thảy đều tiến hành cực kỳ thuận lợi, chẳng qua là khi Bạch Hiểu Y từ hàng rào lưới sắt nhảy ra lại gặp phải chút ngoài ý muốn, hàng rào lưới sắt này có mũi nhọn, muốn từ nơi này nhảy khó bảo đảm bị thương, khả năng có nguy hiểm.

      Nhưng mà mỗi cuối buổi chiều phải dỡ hàng, thể lực coi như tệ, chỉ muốn tránh mũi nhọn đích xác cũng chuyện dễ, lúc sắp lật người qua bị mũi nhọn đam cái, cánh tay rất nhanh bị đam trúng, Bạch Hiểu Y cũng bất chấp như vậy, thừa dịp nhân viên an ninh kia giúp đỡ Dương Tĩnh kiểm tra thương thế lập tức chạy xuống chân núi.

      Vừa mới ở đó nghe thấy tin tức làm cho kinh hãi, cho đến hôm nay mới hiểu được năm đó kiện Nghiêm gia kia là Tần Uyên làm.

      Tần Uyên với Nghiêm gia có thù, phí công sức lớn như thế làm cho Nghiêm gia chật vật chịu nổi, đương nhiên là bởi vì .

      Mà bây giờ, lại sắp vì rơi vào nguy hiểm.

      hy vọng Tần Uyên có thể máu lạnh chút, ngàn vạn lần cần xuất , ngàn vạn lần nên trúng bẫy Nghiêm gia, nhưng đời trước lại vì tự sát, thể lo lắng.

      Bạch Hiểu Y dùng tốc độ lớn nhất chạy xuống núi, đường bị vấp cái, chân trái cũng bị trẹo, nhưng Bạch Hiểu Y kịp để ý, nghiêng ngả chao đảo đường chạy xuống, chỉ hy vọng làm hết thảy vẫn còn kịp, chỉ hy vọng, Tần Uyên mà chết.

      Bởi vì bóng ma đời trước vẫn còn, sợ cùng tiếp, nhưng có nghĩa là có thể trơ mắt nhìn chết.

      đường nghiêng ngả chao đảo chạy xuống, cách chân núi phần ba quãng đường đột nhiên thấy chiếc màu đen xe có rèm che từ đường lớn núi chạy qua, Bạch Hiểu Y trong lòng căng thẳng, chút nghĩ ngợi, vội vàng liều mạng kêu to về phía chiếc xe kia: "Đừng ! Tần Uyên đừng !!!"

      Vừa chạy lảo đảo từ núi xuống, đường bởi vì chạy quá nhanh bị vấp ngã, nhưng có để ý, đứng lên tiếp tục chạy, nhưng tới muộn bước, cuối cùng từ núi xuống được, chiếc xe màu đen có rèm che hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.

      Vừa lúc nãy quan sát, núi chỉ có ngôi biệt thự ở đỉnh núi, xe này nếu lên đỉnh núi, vậy khẳng định chính là tới biệt thự Nghiêm gia.

      Người ngồi xe, mười phần chắn chắn chính là Tần Uyên.

      Đột nhiên nghĩ đến vừa mới hai huynh đệ Nghiêm gia chuyện - - chỉ cần Tần Uyên vừa xuất , lập tức đánh chết.

      muốn, muốn nhìn thấy chết, cũng chỉ muốn cùng sống sót liên can với nhau, chút cũng muốn nhìn mà chết!

      Nhưng bởi vì chân bị trẹo, chạy xuống núi cố hết sức, huống chi giờ lại phải chạy lên.

      Chẳng biết lúc nào, hai mắt mơ hồ có nước mắt, biết chạy lên có còn kịp hay , biết lên có thể chỉ thấy thi thể Tần Uyên hay .

      Nghĩ đến những thứ này cảm thấy rất khó chịu, thực hy vọng chết, thực hy vọng.

      Lúc ở định tàn phá thân thể từng bước lên núi, chiếc xe đen có rèm che từ từ dưới núi tới, chậm rãi dừng lại bên người .

      lúc này trong đầu Bạch Hiểu Y xuất thân thể Tần Uyên huyết nhục mơ hồ, tựa hồ nghĩ đến cảnh tượng mình ôm lấy thi thể cực kỳ bi ai.

      Xe dừng lại bên người, cũng chỉ máy móc quay đầu nhìn, thấy cửa xe đẩy ra, từ bên trong thân ảnh cao lớn xuống, thân tây trang màu đen phẳng phiu tinh tế, quần áo cắt khéo léo, từng chi tiết chỗ đều lộ nghiêm cẩn, ở thân thể cao lớn, càng khiến cao ngất uy nghiêm nổi bật.

      khuôn mặt tuấn tú thanh nhã cao quý, mặt mày như được đao khắc lộ ra bén nhọn, môi mỏng màu hồng phấn nhếch lên, lạnh lùng nghiêm nghị làm cho ai dám tới gần.

      Khi nhìn là ai, kia trong hai tròng mắt vốn có chút rung động nào tựa hồ có vật gì đó lóe lên.

      Nhìn rất lâu, mới mở môi mỏng, "Cần giúp sao? !"

      khắc này, Bạch Hiểu Y cảm thấy từ ngữ hay nhất thế gian cũng đủ để hình dung tâm tình , kích động khó tả, mừng rỡ như điên, nhưng cho dù trong lòng giống như đày tâm tình phức tạp này, lại vẫn nhúc nhích, ánh mắt chỉ dại ra nhìn qua .

      cũng chưa chết, còn sống, còn khỏe mạnh đứng ở trước mặt .

      Tựa như là đột nhiên gông xiềng nặng nề trong lòng rơi xuống, khí lực toàn thân cũng này tán loạn hết, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, mắt thấy ngã xuống đất, nhưng lúc sắp ngã xuống, đôi bàn tay kịp thời đưa ra, vững vàng ôm ngang hông .

      Chương 31 thân mật

    3. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 31 thân mật

      Hơi thở quen thuộc nháy mắt bao phủ xuống, Bạch Hiểu Y vốn nước mắt ngừng, lần nữa khống chế nổi mãnh liệt rớt xuống, ngước mắt nhìn , khuôn mặt tuấn lãng ở trước mắt, duỗi tay kéo lấy tà áo , nghẹn ngào với : " việc gì, tốt quá."

      cảm giác thân thể cứng ngắc, nhưng chỉ vài giây, đột nhiên cúi người xuống, lúc đề phòng trực tiếp ngồi xuống ôm lên, Bạch Hiểu Y trong kinh hoảng ngắn ngủi rất nhanh trấn định lại, cũng giãy giụa, để ôm lên xe.

      ngồi ổn ghế sau có rèm che, cũng buông ra, mà để ngồi đùi .

      Lái xe là trợ lý, hai người sau khi lên xe cần Tần Uyên phân phó, trực tiếp quay đầu xuống chân núi.

      Tần Uyên từ trong hộc dưới ghế ngồi lấy ra cái hòm thuốc , lại kéo cánh tay bị thương của , dùng cồn i-ốt sát trùng cho , sau đó bôi thuốc, quấn băng cẩn thận, sau đó nâng cái chân bị trật lên, dùng ngón cái bóp mấy cái phán đoán thương thế, lấy thêm chai rượu thuốc, đổ ra chút ít lên lòng bàn tay, hai tay xoa nóng rồi liền xoa lên cá chân .

      lòng bàn tay nong nóng áp lên, thân thể Bạch Hiểu Y run run, bị cảm giác nóng bao quanh, đau đớn mắt cá chân cũng giảm bớt ít.

      Toàn bộ hành trình câu cũng , chỉ dùng năm ngón tay thon dài thong thả ung dung làm việc này, còn Bạch Hiểu Y cũng nhúc nhích, từ lúc bôi thuốc cho , cho đến khi lần thứ hai đem rượu thuốc đổ ra lòng bàn tay chà nóng chân cho , mới thu hồi suy nghĩ, ra nghi vấn của bản thân cho tới nay.

      "Mấy năm trước, hệ thống Nghiêm gia bị hacker tấn công, hacker kia chính là đúng ?"

      đem hai tay đặt chân , ngẩng đầu, chỉ lãnh đạm đáp tiếng, "Ừ."

      "Tại sao phải làm như vậy? với Nghiêm gia cũng có ân oán."

      trầm mặc lát, "Chẳng lẽ em hy vọng trơ mắt nhìm em bị bắt nạt?"

      Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy giống như là bị bàn tay lớn bóp chặt hô hấp, hồi lâu cũng thở nổi, quả nhiên là , quả nhiên là làm, khi đó chỉ là sinh viên, loại hành vi này mạo hiểm đến thế nào, nếu như sơ sẩy bị bắt, đừng người Nghiêm gia nhân bỏ qua, dù có cha là thiếu tướng dựa sau lưng cũng thể tránh tù tội.

      Nhưng mạo hiểm như thế, chỉ là hời hợt câu muốn bị người khi dễ.

      Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy trong mắt nổi lên cảm giác chua xót, khẽ điều chỉnh hô hấp, ngăn nước mắt lại hỏi: " biết người Nghiêm gia lần này lừa đến đây sao sao?"

      dùng rượu thuốc xoa bóp chân xong, cất hòm thuốc vào hộc, lúc này mới nhìn , trong đôi tròng mắt lạnh lẽo là mảnh bình tĩnh, khiến người ta nhìn ra tâm tình.

      "Biết ."

      Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy thể tưởng tượng nổi, "Biết , vì sao còn tới?"

      ánh mắt nhìn thẳng ở , giọng lãnh đạm như cũ, "Em ở trong tay bọn họ, thể đến."

      "..."

      Bạch Hiểu Y trong lòng là khó chịu nên lời, vì hời hợt quyết định vận mệnh mình như thế mà cảm thấy phẫn nộ, " sợ chết tay bọn họ sao?!"

      khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt cũng nổi lên chút vui vẻ, bộ dạng lãnh đạm giống như đối với hát thảy phát sinh thế gian này đều cho là đúng " vì sao tới nơi này em biết sao? Chẳng lẽ sợ lại chết lần?"

      Bạch Hiểu Y ngơ ngác nhìn , lâu cũng tìm được lời đáp, cũng biết qua bao lâu, hơi có vẻ mệt mỏi lắc đầu, giọng lộ ra bất đắc dĩ, "Tần Uyên, em tại đúng là biết làm gì với bây giờ."

      ánh mắt Tần Uyên trầm trầm nhìn , trầm mặc lát mới mở miệng, " trả lời xong vấn đề cảu em, tại đến phiên em trả lời ."

      trong giọng kiên định lộ ra cho cự tuyệt, Bạch Hiểu Y đón ánh mắt , gật gật đầu, "Được."

      "Hôm nay cái bộ dáng này là vì sao?"

      Bạch Hiểu Y toàn thân căng thẳng, nhưng ngẫm lại, chính mình cũng có bộ dáng này, cần gì phải ngượng ngùng, liền gật gật đầu.

      "Vì cái gì?" Trong giọng mơ hồ lộ ra cảm giác bức bách.

      Bạch Hiểu Y cũng dám nhìn thẳng , hơi cúi thấp đầu, do dự lát còn trả lời chi tiết, "Em muốn chết."

      khắc kia lúc dứt lời, đột nhiên cảm giác khí tràng quanh thân Tần Uyên giống như trong nháy mắt ngưng đọng, muốn ngẩng đầu nhìn lại , lại đột nhiên duỗi tay bóp cằm để đối diện với , thấy đuôi lông mày chăm chú nhìn tức giận, trong hai mắt cũng lộ ra bao nhiêu lãnh, môi mỏng màu hồng phấn mím thành nhất sợi chỉ, khuôn mặt vốn lạnh lùng nghiêm túc, nhìn càng thêm lạnh lẽo đáng sợ.

      biết thế nào, tại sao lại đột nhiên tức giận, nhưng nhìn bộ dáng này, từ đáy lòng sinh ra loại sợ hãi, chỉ cảm thấy Tần Uyên trong trẻo nhưng lạnh lùng tàn nhẫn kia như trở về, là vương giả đứng ở đỉnh cao, im lặng nhìn chăm chú xuống hết thảy dưới chân, uy nghiêm cùng áp bách làm cho người ta nhìn mà sợ, cao ngạo quyền uy cũng để cho ai khiêu khích.

      Nếu như trước kia Bạch Hiểu Y đối với Tần Uyên còn có tâm lý phản nghịch phản kháng, giờ phút này, nhìn qua Tần Uyên trước mắt tản ra lãnh khí, cử động cũng dám, cứ vậy ngoan ngoãn tùy ý .

      tay độ mạnh yếu lớn, ngón tay cái thậm chí còn nhàng vuốt ve cằm , nhưng lúc mở miệng trong giọng lại lộ ra lạnh nhạt, "Em muốn gặp , đây vài năm này lần cũng xuất , nếu muốn phủi sạch quan hệ với , nếu muốn ân đoạn nghĩa tuyệt cùng , như vậy vì sao làm cho dứt khoát lần, em thời bộ dáng này tính cái gì?"

      đến chỗ này, gương mặt tuấn tú đột nhiên bức bách tới gần, đôi mắt chăm chú nhìn đầy lửa giận và lãnh ý gần ngay trước mắt, ánh mắt đe dọa nhìn hai mắt , căn bản còn đường chạy, chỉ có thể để ánh mắt như lợi kiếm kia đâm vào trong mắt .

      đột nhiên giảm hạ giọng, nhưng giọng lạnh lẽo lại có chút nào chậm lại, "Bạch Hiểu Y, vốn định đối với em triệt để buông tay, nhưng bây giờ, tim mới bình tĩnh lại bị em quấy nhiễu, ý nghĩ cũng dao động, bắt đầu từ bây giờ để cho em rời khỏi , cho dù em muốn oán muốn hận , cũng tuyệt buông tay, chưa?"

      cảm giác kia cức kỳ áp bách buông xuống, giọng kia lạnh lẽo mang theo cảnh cáo cũng khiến người sợ hãi, từng lời lộ ra sức mạnh cho cự tuyệt, Bạch Hiểu Y nhận mệnh nhắm mắt lại, đột nhiên phát , Tần Uyên tựa như là kiếp nạn của , đời đời kiếp kiếp đều trốn thoát giam cầm cảu , nếu trốn thoát, cần gì phải phí sức lực, dứt khoát ngoan ngoãn gật đầu.

      hai tay bóp cằm cuối cùng chậm rãi buông ra, khí tức người khiến người hít thở thông cũng chầm chậm tản , Bạch Hiểu Y thở phào nhõm.

      như cũ ôm vào trong ngực, tay ôm lấy bả vai , tay nắm lấy bàn tay nhàng vuốt ve, Bạch Hiểu Y cũng dám động đậy, tựa như con mồi bị vững vàng giam cầm trong lưới, ngoan ngoãn đợi đồ tể.

      "vết thương tay còn đau ?"

      giọng giống với rét lạnh đáng sợ vừa rồi, lúc này giọng nghe nhu hòa rất nhiều, thuần hậu êm tai tựa hồ còn lộ ra ân cần và đau lòng.

      Bạch Hiểu Y có chút kinh ngạc, người vừa mới còn lửa giận ngập trời, hận thể đem ăn hết, bây giờ lại trở nên ôn nhu như thế.

      như cũ cúi đầu xuống, nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu.

      cũng gì thêm, bàn tay kia vẫn nắm bàn tay nhàng vuốt ve, ngón tay thô lệ lướt qua mu bàn tay non mềm, từng đợt cảm giác nhoi nhói rất làm cho trong lòng dâng lên trận run rẩy khó có thể .

      "Mấy năm qua có tốt ?" giọng thuần hậu đột nhiên vang lên phá vỡ trầm mặc.

      Bạch Hiểu Y ngẩn người, lập tức gật gật đầu, "Còn tốt." Lại ngẩng đầu nhìn , " thế nào? có khỏe ?"

      ánh mắt khôi phục bình tĩnh, chỉ chứa sắc bén như cũ khiến ai dám nhìn thẳng.

      "Theo người ta còn tính là tốt."

      Bạch Hiểu Y nghe trả lời, có chút ít kinh ngạc, cái gì gọi là người ta còn tính là tốt, nhăn lông mày thanh tú, "Vậy rốt cuộc là tốt hay tốt?"

      " tốt."

      "..."

      lực đạo vuốt ve bàn tay bé đột nhiên tăng thêm, Bạch Hiểu Y đau đến thở tiếng, lại nghe từ đỉnh đầu truyền đến lời có bao nhiêu lãnh ý, " có vô lương tâm như em."

      "..." Bạch Hiểu Y trong lúc nhất thời biết nên tiếp như thế nào.

      Tần Uyên cũng thêm, trong nhất thời xung quanh chìm vào trầm mặc, chỉ bàn tay Tần Uyên kia vẫn bóp bàn tay bé của vuốt ve, tựa như là mân mê món đồ chơi thích muốn buông tay.

      Cứ như vậy bị ôm ngồi đùi, hai người sát gần như thế, người nhiệt khí ngừng truyền lên người , chóp mũi hoàn toàn bị hơi thở mang theo xâm lược chiếm lấy, hơn nữa kia da thịt rắn chắc hai chân dưới mông cũng làm cho cực kì được tự nhiên, cũng dám lộn xộn, chỉ sợ chú ý cọ đến chỗ nào đó của , bởi vì ngồi lâu động, thân thể cũng chầm chậm cứng ngắc.

      Cuối cùng chịu nổi, nhịn được đề nghị, "Nếu đặt em xuống ?"

      "Gì?" Trong ngữ khí của nghe ra vui giận, "Ngồi thoải mái?"

      " phải, em sợ bị em ngồi như thế, bắp đùi khó chịu."

      cơ hồ là chút suy nghĩ, gọn gàng linh hoạt phun ra hai chữ, " ."

      "..." Bạch Hiểu Y có chút quẫn.

      , Bạch Hiểu Y thời thấy Tần Uyên đúng là có chút sợ , buông ra, cũng dám giãy giụa, dứt khoát cứ như vậy đường cứng còng sống lưng, cho đến khi xe ngừng lại.

      (Còn tiếp)
      Parvarty, Sweet you, iruka kawaii37 others thích bài này.

    4. tinihh

      tinihh Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      88
      hóng hai chị làm lành ntn
      heavydizzy thích bài này.

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 31 (tiếp)

      Bạch Hiểu Y nhìn ra bên ngoài, thấy lúc này xe bọn họ dừng lại ở trước biệt thự tư nhân, biệt thự này bốn phía cũng có kiến trúc gì khác thường, cứ ngạo nghễ đứng vững ở chỗ này, đặc biệt ràng.

      Bạch Hiểu Y thu hồi ánh mắt, kinh ngạc nhìn qua Tần Uyên, "Đây là chỗ nào?"

      "biệt thự của ở nước ngoài."

      "..."

      Trợ lý xuống xe rồi cung kính đến giúp hai người mở cửa xe, Bạch Hiểu Y nghĩ tới đường này mình bị Tần Uyên ôm vào trong ngực đều bị trợ lý thu vào trong mắt, lúc này cũng dám nhìn mặt , muốn từ trong ngực Tần Uyên xuống, lại trực tiếp ôm lấy , nhấc chân xuống xe vào biệt thự.

      Ngoài biệt thự còn có hai nữ giúp việc mặc đồng phục, bị ôm như thế là có trướng mắt, liền giọng với : " thả em xuống , em tự ."

      giọng cho cự tuyệt, "Đừng lộn xộn!"

      "..." Bạch Hiểu Y thực dám lộn xộn nữa.

      Nhưng mà lại lạnh nhạt thong dong như Tần Uyên, có thể quan tâm ánh mắt người khác, vẫn sải bước lên phía trước, Bạch Hiểu Y phi thường được tự nhiên, dứt khoát bắt lấy tây trang cảu , vùi mặt trong ngực , làm đà điểu, để cho người khác chứng kiến.

      Tần Uyên mặc dù chân lướt như bay, nhưng thỉnh thoảng cũng nhìn vật trong ngực cái, ngược lại nghĩ đến tiểu nha đầu này da mặt mỏng như thế, trước kia còn lôi kéo năm lần bảy lượt, đem ngược ngược dưới ngược đông ngược tây, lại nghĩ giờ khuôn mặt mắc cỡ cũng chôn ở trong ngực , so với lúc đầu an phận rất nhiều.

      trong hai tròng mắt Tần Uyên tĩnh mịch lại sắc bén nhiễm chút vui vẻ, môi mỏng lãnh đạm cũng cong đường mờ mờ như có như , tay ôm vật kia lại càng chặt hơn chút, để phải cố sức chôn trong lòng .

      Đứng ở cửa hai nữ giúp việc mắt liên tục nhìn thẳng, cho đến khi Tần Uyên ôm Bạch Hiểu Y đến bên cạnh, hai người mới đẩy cửa ra, lại cùng cung kính kêu tiếng: "Tiên sinh khỏe."

      Tần Uyên cũng trả lời, trực tiếp ôm vào nhà lên lầu, trước phòng ngủ cũng có cái nữ giúp việc, giống hai người vừa rồi, từ đầu đến cuối mắt nhìn thẳng, chỉ lúc Tần Uyên qua mới đẩy cưa ra, Tần Uyên vào lại kéo kín cửa.

      Tần Uyên ôm vào trong phòng mới đặt xuống bên cạnh toilet, toàn bộ hành trình Bạch Hiểu Y đều mắc cỡ nhắm mắt lại, này lát mới mở mắt ra, đánh giá hoàn cảnh quanh mình chút, mới vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tần Uyên.

      chỉ lãnh đạm phun ra câu: " người cực kỳ bẩn, tắm rửa trước."

      Bạch Hiểu Y chỉ sững sờ nhìn động, Tần Uyên thấy thế, dù bận vẫn ung dung nhíu mày, "Là muốn giúp em tắm rửa?"

      "..." Bạch Hiểu Y vội vàng vào đóng cửa lại, lại nghe thấy ngoài cửa thêm câu: "Nhớ đừng để miệng vết thương dính nước, chờ chút có người đem y phục tới."

      Nữ giúp việc chuẩn bị cho bộ áo ngủ, đai thắt thêm áo khoác, vật liệu may mặc trơn tru mềm mại, vào tay nhẵn nhụi ôn hòa, mặc lên người cũng hết sức thoải mái.

      Bạch Hiểu Y thay xong quần áo đứng ở trước gương nhìn mình, lâu sau mới thở dài, tới rồi cứ an tâm, đừng suy nghĩ nhiều như vậy.

      Lúc mới tiến vào, bởi vì liên tục nhắm mắt, cẩn thận quan sát bên trong, Bạch Hiểu Y sau khi ra liền nhìn quanh bốn phía, thấy phòng ngủ vô cùng lớn, thiết kế đơn giản, chỉ đặt chiếc giường lớn ở chính giữa.

      tùy ý đánh giá chút liền thấy Tần Uyên đứng ở bên cửa sổ hút thuốc, Bạch Hiểu Y cau mày, bật thốt lên: “ bắt đầu hút thuốc từ khi nào?"

      Tần Uyên quay đầu nhìn , thấy người cách đó xa, lại ngẩn ra.

      thân đồ ngủ phỏng theo thiết kế của nữ phục cung đình cổ đại, xiêm y ôm người, tay áo tương đối rộng, ở giữa có thắt lưng siết lại, nổi bật lên dáng người có lồi có lõm.

      Đồ ngủ màu hồng nhạt, làn da trắng nõn non mịn, được thân tơ lụa non mềm tôn lên, cả người đều ra loại trơn bóng mê người.

      ánh mắt Tần Uyên xẹt qua có chút kỳ quái, bất quá lát phục hồi lại tinh thần, gõ tàn thuốc xuống gạt tàn bệ cửa sổ, tắt thuốc, cho là đúng trả lời câu: " quên."

      "..."

      Bỏ lại lời này, tới bên cạnh, lúc này mặc áo sơ mi màu đen, quần tây dài màu đen, áo sơ mi và quần thiết kế ôm người, cơ ngực bắp đùi, da thịt cũng như như khi , toàn thân lộ ra loại sức mạnh thể chống cự cùng loại khí tràng bức người, cho dù bước chân dịu dàng, nhưng từ từ đến, Bạch Hiểu Y vẫn theo bản năng lui về phía sau bước.

      đứng lại ở trước mặt , mắt híp lại, "Sợ ?"

      Bạch Hiểu Y vội vàng lắc lắc đầu, Tần Uyên trực tiếp bước lên bước, lúc còn chưa kịp lui về phía sau, đột nhiên duỗi tay kéo vào trong ngực.

      Ngực chạm vào bộ ngực cứng rắn của , Bạch Hiểu Y chỉ cảm thấy lồng ngực sắp bị đè vỡ, khổ sở cau mày, vừa nhấc mắt liền thấy gương mặt tuấn tú chậm rãi cúi xuống, Bạch Hiểu Y lúc này nuốt nước miếng, cũng dám tránh , như vậy trơ mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị càng đến gần.

      Mặt kia chỉ cách tấc dừng lại, đôi mắt lạnh sít sao khóa lấy, môi mỏng màu hồng nhạt khẽ mở, chậm rãi , "Em biết em theo tới nơi này là ý thế nào ?"

      Bạch Hiểu Y theo bản năng lắc lắc đầu.

      môi mỏng khẽ nhếch, trong mắt cũng lên cỗ vui vẻ như có như , "Có muốn cho em biết ?"

      Nhưng vui vẻ chút cũng để cho Bạch Hiểu Y buông lỏng đề phòng, chỉ cảm thấy toàn thân sợ hãi, chuyện cũng bắt đầu lắp bắp, "... ."

      mặt lại sát vào gần thêm, cố ý giảm thấp thanh xuống, hơi thở ôn nhu mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt phun mặt , "Ý nghĩa là, từ nay về sau em chính là người của Tần Uyên , hiểu chưa?"

      Bạch Hiểu Y mắt to chuyển chuyển, khẽ suy tư lát, sau đó gật đầu.

      trả lời ràng lấy lòng , góc đường cong nơi miệng chớp chớp càng thêm đẹp mắt.

      Bạch Hiểu Y chờ trong chốc lát, cũng tiếp tục chuyện, muốn buông lỏng tay, hai tay vốn ôm eo lại đột nhiên hạ xuống phía dưới, đỡ lấy mông, nhấc lên.

      Bạch Hiểu Y kinh hô tiếng, bởi vì hai chân cách mặt đất, liền theo bản năng đưa hai tay ra ôm cổ , hai chân cách mặt đất cũng theo bản năng vòng ngang hông , thân thể hai người trong khoảnh khắc dán sát khe hở.

      Bạch Hiểu Y quả thực vừa thẹn thùng vừa lúng túng, hai mắt ngậm tức giận ướt át nhìn , thấy trong mắt của lộ ra vui vẻ càng phát ra sáng ngời động lòng người, Bạch Hiểu Y biết cố ý, lúc này cả giận : " làm gì? Mau buông em xuống."

      Tần Uyên đáp, trực tiếp ôm ra ngoài, Bạch Hiểu Y biết bên ngoài còn có mấy nữ giúp việc, cùng Tần Uyên lấy tư thế ôm ấp xấu hổ như thế ở cùng chỗ cũng là mắc cỡ chết người, lại còn bên trong chỉ có món váy liền áo, làn váy chỉ đủ đến bắp đùi, cong hai chân như thế, làn váy kia trực tiếp kéo lên, cách thêm đoạn.

      Bạch Hiểu Y vội vàng giãy giãy trong lòng , "Tần Uyên, thả em xuống!"

      Tần Uyên bước chân dừng lại, năm ngón tay ở mông nắm chặt lại, trầm giọng cảnh cáo: "Đừng nháo !"

      Bạch Hiểu Y bị bóp vô ý thức ưm tiếng, nhưng vừa ra khỏi miệng mới phát thanh mình có chút vô sỉ, lúc này liền ảo não cắn cắn môi, lại nhìn Tần Uyên, cũng liếc nhìn cái, như cũ bước chân ngừng lên phía trước.

      Xem thế Bạch Hiểu Y cũng dám lộn xộn nữa, chỉ là vùi mặt trong ngực , vừa thẹn vừa cáu, cũng thể làm gì.

      Tần Uyên ôm đến bên cạnh bàn ăn, thấy vài người giúp việc bầy thức ăn và đồ ăn, Tần Uyên ôm xuống, hướng về phía nữ giúp việc đối diện bầy đồ ăn : "Cũng bày phần của tiểu thư ở trước mặt tôi."

      Nữ giúp việc có bất kỳ nghi vấn, toàn bộ quá trình cúi đầu, nghe như thế quả nhiên ngoan ngoãn đem phần của Bạch Hiểu Y đặt tới chỗ Tần Uyên.

      Bạch Hiểu Y hiểu Tần Uyên đến tột cùng có dụng ý gì, cho đến khi nâng cái mông xoay lại mới hiểu muốn ôm thế nào.

      biết Tần Uyên từ khi nào có này loại thích muốn ôm người ăn cơm!

      Vài nữ giúp việc bày xong đồ ăn liền cúi thấp đầu đứng bên, cũng định rời , hiển nhiên là bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chờ sai khiến.

      Bạch Hiểu Y đích xác có cách nào thuyết phục chính mình, ở đây trước vài ánh mắt nhìn chăm chú bị người đàn ông ôm ăn cơm, đợi đến Tần Uyên ôm ngồi xuống, liền ôn tồn thương lượng, " có thể đặt em xuống hay , tự em cũng có thể ăn."

      trả lời đơn giản dứt khoát, " thể."

      xong, tay gắt gao ôm eo, tay lấy thức ăn trước mặt, Bạch Hiểu Y cũng biết Tần Uyên thối tính tình, cường ngạnh như thế, hiển nhiên mình thể thỏa hiệp, dứt khoát làm việc vô dụng, ngoan ngoãn ăn.

      Qua hôm nay, phen lăn qua lăn lại, cũng đói, tay nghề đầu bếp lại rất tốt, thức ăn làm ra hợp khẩu vị , ngoan ngoãn ăn, Tần Uyên đột nhiên xiên miếng thịt bò đưa tới miệng , Bạch Hiểu Y quay đầu nhìn , chỉ lạnh lùng ra mệnh lệnh, "Ăn."

      Bạch Hiểu Y đúng là chịu nổi tính tình loại người thích mặt lạnh, đút người ta ăn cơm cũng biết có thái độ tốt chút sao?

      Bất quá mặc dù nghĩ như thế, vẫn ngoan ngoãn há miệng ăn hết, ăn xong lại xiên khối thịt ức gà đưa tới cho , lúc này kinh ngạc nhìn sang, Bạch Hiểu Y cũng học vẻ mặt lạnh lùng : "Trả lễ lại."

      nhìn thấy trong mắt Tần Uyên có vui vẻ chợt lóe lên, lập tức mở miệng ăn thịt ức gà.

      Ăn cơm tối xong, Tần Uyên tư thế giống như lúc đến, ôm lên lầu, có lẽ là bởi vì hai lần kinh nghiệm trước, lần này Bạch Hiểu Y ngược lại thản nhiên hơn nhiều.

      Tần Uyên ôm vào phòng, chậm rãi thả lên giường, bỏ xuống nhưng cũng chưa đứng dậy, cúi ở người , từ xuống dưới quan sát .

      trong mắt hình như có sóng ngầm thoáng cái bắt đầu khởi động, Bạch Hiểu Y thấy ở trong mắt, chỉ cảm thấy thân thể giống như là bị bỏng, kỳ trước khi tới cũng đoán được kết quả cuối cùng của hai người, vừa rồi lúc Tần Uyên tuyên thệ chủ quyền với , cũng có già mồm, chỉ gật đầu xác nhận.

      Chỉ là, lúc hai người thực sắp phát sinh cái gì, Bạch Hiểu Y vẫn cảm thấy quá thoải mái, mặc dù đời trước hai người là vợ chồng, nhưng đời này dù sao phát sinh công việc bề bộn như vậy, thời năm năm gặp mặt, mà năm năm này, bởi vì cũng cùng trải qua, khó tránh khỏi quen.

      Bạch Hiểu Y ngược lại , cũng trốn tránh, chỉ lúc nhìn , cũng chăm chú nhìn bày tỏ đáp lại, nhưng bước tiếp trong dự liệu theo cũng đến, chậm rãi buông ra, cũng lời nào, trực tiếp xoay người vào phòng tắm.

      Bạch Hiểu Y cuối cùng thở phào nhõm, vội vàng co vào nằm trong chăn, kéo chăn ra đắp lên, nhìn ngoài cửa sổ sắc trời càng ngày càng tối, Bạch Hiểu Y đột nhiên có chút hoảng hốt.

      Cảm thấy chuyện mình vừa trải qua hết thảy giống như nằm mơ, qua năm năm bình tĩnh, thế nhưng lại cùng Tần Uyên, hơn nữa còn đến chỗ , chừng còn phải ngủ cùng cái giường, lại chừng còn có thể làm chút tình cực kỳ xấu hổ.

      Bạch Hiểu Y kéo chăn trùm lên đầu, mặt vì vận mệnh an bài cảm thấy vô lực, mặt vì chuyện sắp tiếp tục làm mà cảm thấy xấu hổ.

      qua bao lâu, nghe thấy cửa phòng tắm bị mở ra, thân thể Bạch Hiểu Y cứng đờ, tim trong lồng ngực cũng từ từ đập nhanh hơn.

      tiếng bước chân của Tần Uyên trầm ổn từ phòng tắm chậm rãi truyền đến bên giường, chỉ cảm thấy mỗi bước của tựa hồ cũng giẫm nát tim , tiếng bước chân dừng lại bên giường, sau lưng truyền đến cảm giác mát lạnh, tiếp theo, vị trí bên cạnh bị đè mạnh xuống, là kéo chăn ra nằm xuống.

      thân thể Bạch Hiểu Y trong nháy mắt bắt đầu căng thẳng, bởi vì quá mức căng thẳng, mỗi lỗ chân lông so với bình thường càng thêm nhạy cảm, cảm giác Tần Uyên lên giường rồi liền xê dịch sanh bên cạnh, hơi thở ấm áp người cũng chầm chậm đốt sau lưng .

      Nhưn cũng gần thêm bước nữa, cách thân thể khoảng nhất định dừng lại, đôi mắt lợi hại vẫn chăm chú dán sau lưng .

      "Quay lại." nghe trầm giọng ra lệnh.

      Bạch Hiểu Y do dự trong chốc lát, hít hơi sâu mới xoay người, mới xoay người, thân thể liền áp xuống, hai chân trùm lên hai bên thân thể , hai cánh tay khuỷu tay cũng chống đỡ hai bên bả vai , bất quá trong chớp mắt đem cả người vững vàng giam cầm giường.

      Chương 32 bám người
      Last edited by a moderator: 26/6/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :