1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trung Khuyển Nam Thần - Tử Thanh Du (Hoàn + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tô Huyền Ann

      Tô Huyền Ann Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      2,481
      Chương 26.1.Ngược cặn bã

      Khương Chấn Hải vừa thấy xuất , lo lắng suốt đêm lúc này cuối cùng cũng thả lỏng, ông vội vàng tới trước mặt Bạch Hiểu Y nhìn từ xuống dưới, sau khi xác định sao ông mới mở miệng quở trách: ''Hiểu Y con hôm qua chạy đâu? Con muốn ba lo lắng đến chết có đúng ?''

      Bạch Hiểu Y liếc mắt nhìn Bạch Phượng Kiều, đón lấy ánh mắt sắc như dao của bà, vội vàng mang vẻ mặt áy náy nhìn Khương Chấn Hải : ''Ngày hôm qua trong lòng thoải mái, con tìm bạn tâm .''

      Trong lòng Bạch Hiểu Y tại sao thoải mái Khương Chấn Hải cũng ràng, tất nhiên cũng cảm thấy đau lòng, cũng hỏi nhiều nữa, chỉ xoa đầu : ''Sau này cũng đừng làm như vậy nữa.''

      Bạch Hiểu Y ngoan ngoãn gật đầu.

      Bên này Khương Chấn Hải vừa mới dứt lời, Khương Nghiên Kỳ khóc tới, trong đôi mắt to lấp lánh nước, nghẹn ngào nhìn về : ''Xin lỗi chị Hiểu Y, ngày hôm qua là em đúng, hi vọng chị Hiểu Y đại nhân đại lượng so đo, em biết em sai rồi, sau này em dám nữa.''

      Vừa vừa đưa tay qua muốn nắm tay , Bạch Hiểu Y vội né tránh.

      Kỳ thực động cơ Khương Nghiên Kỳ ngày hôm qua đại khái cũng đoán được ít, nếu như hãm hại thành công, hình tượng Bạch Hiểu Y liền xuống dốc phanh, nếu như thành công, Khương Nghiên Kỳ khóc hồi, làm ra vẻ đáng thương, mọi người thông cảm Khương Nghiên Kỳ tuổi còn , cũng tính toán.

      Có điều Khương Nghiên Kỳ cho rằng Lâm Thục Phương xem Khương Nghiên Kỳ là bảo bối toàn bộ người thế giới cũng đều xem Khương Nghiên Kỳ là bảo bối sao?

      Nếu phạm lỗi lầm, hai giọt nước mắt có thể giải quyết, như vậy thế giới này cũng cần cảnh sát hay luật pháp làm gì. Hơn nữa nghĩ đến phẩm hạnh Khương Nghiên Kỳ, Bạch Hiểu Y thực tài nào thuyết phục bản thân hạ thủ lưu tình với ta.

      Vì vậy thái độ Bạch Hiểu Y vô cùng cứng rắn: ''Lần trước ở trong cửa hàng trộm đồ còn đổ tội lên người tôi, cam đoan có lần sau, khi đó tôi hoàn toàn tin tưởng tái phạm, nhưng kết quả .. Lần này lại trực tiếp hãm hại tôi trộm đồ của người khác, tôi có nhiều độ lượng lại tha thứ lần nữa.''

      Khương Nghiên Kỳ nghe những lời này, theo bản năng lùi về sau bước, gương mặt trắng bệch đến đáng sợ, nước mắt ào ạt rớt xuống, nhìn rất đáng thương.

      Lâm Thục Phương ngồi bên vẫn gì, thấy tình huống như vậy, nhịn được chen miệng : ''Hiểu Y, cháu tha thứ cho con bé lần , con bé tốt xấu gì cũng là em cháu, con bé hiểu chuyện, cháu cũng hiểu chuyện luôn sao? Mọi người đều là người nhà, cần gì phải như vậy?''

      Bạch Hiểu Y lạnh lùng liếc bà cái, trào phúng nở nụ cười: ''Người nhà? Ôi chao ra đây là thái độ bà nội cùng Khương Nghiên Kỳ đối xử với người nhà.. người ích kỷ bất công, người từ thủ đoạn nào.''

      Lâm Thục Phương bị chặn cái, mặt nén được giận, lập tức lạnh lùng : ''Hiểu Y, ta là bà nội cháu, có ai chuyện với người lớn như cháu sao?''

      Bạch Hiểu Y cũng nhìn bà nữa, hít sâu hơi nhìn Bạch Phượng Kiều cùng Khương Chấn Hải : ''Ba mẹ, từ đến lớn con đều là đứa trẻ hiểu chuyện nghe lời, nhưng có nghĩa mọi chuyện con đều phải nhường nhịn, con cũng có giới hạn của con, mà lần này rất ràng Khương Nghiên Kỳ chạm đến giới hạn ấy. Rất xin lỗi, con có cách nào cùng người lần lượt hãm hại mình ở chung nhà, ở trong nhà này có ta có con, có con ta.''

      Trong bóng tối Bạch Phượng Kiều liếc mắt nhìn tán thưởng, lúc này mới thu lại ánh mắt ho khan tiếng, vẻ mặt nghiêm túc : ''Hiểu Y là con của tôi, vì vậy chuyện này tôi đứng về phía con bé.''

      Ý ở ngoài lời chính là bà cũng dứt khoát cho phép Khương Nghiên Kỳ ở lại nhà này.

      Thái độ Bạch Phương Kiều cứng rắn như vậy, xem ra khi ở nhà Bạch Phương Kiều cùng Lâm Thục Phương trở mặt, như vậy cũng tốt, kiếp này qua lại cùng Lâm Thục Phương đối với gia đình chỉ có lợi mà có hại, như vậy cái này cần phải xem thái độ của Khương Chấn Hải rồi.

      Lâm Thục Phương cùng Khương Nghiên Kỳ hiển nhiên nghĩ tới Bạch Hiểu Y tuyệt tình như vậy, Khương Nghiên Kỳ lúc này nhào vào lòng Lâm Thục Phương khóc lóc, thút tha thút thít : "Bà nội, chị Hiểu Y sao lại đối xử với con như vậy? Con xin lỗi, tại sao chị ấy tha thứ cho con?''

      Lâm Thục Phương vừa vỗ lưng Khương Nghiên Kỳ an ủi, vừa trừng Bạch Hiểu Y tức giận : ''Hiểu Y sao cháu độc ác như vậy? Con bé là em cháu đấy!" Lại nhìn về Khương Chấn Hải : ''A Hải, sao con cũng nó? Có ai đuổi em mình ra khỏi nhà sao?''

      Khương Chấn Hải nhìn mọi người cảm thấy rất khó xử, thái độ Bạch Phượng Kiều rất ràng, nhưng Lâm Thục Phương bên này.. bên là con và vợ ông, bên là mẹ ông, Khương Chấn Hải do dự hồi lâu mới thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ : ''Mẹ, làm như tối hôm qua con , mẹ mang Nghiên Kỳ về nhà! Nghiên Kỳ muốn học bổ túc ở bên kia cũng có thể học bổ túc, huống chi con bé học bổ túc ở chổ này cũng có nhiều phiền toái, tụi con bận rộn cũng chú ý đến con bé được.''

      Lâm Thục Phương nghe như vậy liền sững sờ, vẻ mặt dám tin nhìn Khương Chấn Hải: ''A Hải.. con.. con vậy mà đuổi mẹ ?'' Gương mặt Lâm Thục Phương đè nén đến đỏ bừng: ''Tôi là mẹ của ! cưới vợ về liền quên mẹ đúng ? Vậy mà đuổi tôi ? có lương tâm hả?''

      Khương Chấn Hải tỏ vẻ khó xử, nhưng từ đầu đến cuối vẫn mở miệng.

      Lâm Thục Phương nhìn Khương Chấn Hải, dễ dàng nhận thấy ông cũng đứng về phía Bạch Hiểu Y, Lâm Thục Phương quả vừa tức vừa giận, nhưng Lâm Thục Phương cũng phải người ngu, Lâm Thục Phương biết hôm nay cùng bọn họ trở mặt đối với Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ cũng có lợi, tạm thời thu lại tức giận : ''Được, các con ưa Nghiên Kỳ, chờ con bé nhập học, mẹ cho con bé ở lại trường, nhưng mà mẹ là mẹ con, các con phụng dưỡng mẹ là nghĩa vụ, mẹ ở lại đây là đạo lý hiển nhiên, các con có đạo lý đuổi mẹ !''

      bên bên còn đưa mắt hung ác nhìn Bạch Hiểu Y và Bạch Phượng Kiều.

      Lâm Thục Phương tính tình vô lại, Bạch Hiểu Y thấy ở kiếp trước. Lâm Thục Phương bắt đầu giở trò e rằng có ai là đối thủ, Bạch Hiểu Y nhìn vẻ mặt đây là chuyện đương nhiên của Lâm Thục Phương, lập tức có chút nhức đầu.

      Khương Chấn Hải ràng cũng bối rối, ông liếc mắt nhìn Lâm Thục Phương chịu bỏ qua, lại nhìn Bạch Phượng Kiều chút cũng chẳng muốn thỏa hiệp, cuối cùng chỉ có thể nhìn về phía Bạch Hiểu Y, trong giọng tràn đầy bất đắc dĩ: ''Hiểu Y à, con xem chút..''

      Bạch Hiểu Y cũng hiểu tâm tình Khương Chấn Hải, chỉ là đời này tuyệt đối bị lòng dễ mềm của ba làm hỏng chuyện, hít sâu hơi, chậm rãi : ''Bà nội muốn ở lại cũng được, bất quá giống như trước đây, cùng chú Ba, chú Tư bàn bạc chút xem phí sinh hoạt của bà nội giải quyết như thế nào.''

      Lâm Thục Phương vừa nghe lời này, chân mày lập tức nhăn lại, híp mắt dữ tợn nhìn về Bạch Hiểu Y: ''Cháu lời này có ý gì?''

      Vẻ mặt Bạch Hiểu Y như đây là chuyện đương nhiên: ''Chú Ba chú Tư cũng là con bà nội phải sao? Bố phụng dưỡng bà là nghĩa vụ, lẽ nào chú Ba chú Tư ?''

      Bạch Phượng Kiều sau khi nghe xong cũng gật gù: ''Lời của Hiểu Y đúng, nếu đều là con của mẹ, vậy đều có phần phụng dưỡng mẹ.''

      Lâm Thục Phương nghe hai người con lời mẹ lời, tức giận đến gương mặt đỏ bừng, hung hăng trừng hai người, giọng cũng tức đến run: ''Gia đình thằng Ba thằng Tư các con phải biết, kinh tế các con khá hơn chút, các con đảm đương nhiều thêm ít có làm sao?''

      Bạch Hiểu Y gật gù: ''Tốt, điều kiện nhà chúng ta tốt hơn chút, đương nhiên có thể đảm đương nhiều hơn ít. Cháu tính như vậy, nhà chúng ta đưa ra nửa phí sinh hoạt, còn lại nửa do chú Ba và chú Tư chia đều, bà nội cảm thấy như vậy thế nào? Đều là con của bà nội, nhà chúng ta làm như vậy đủ nhượng bộ, lẽ nào bà nội muốn chú Ba chú Tư khi cưới vợ liền quên bà? chút hiếu thuận đều có sao?''

      ''Cháu..'' Lâm Thục Phương quả bị chọc đến tức chết rồi, tình hình gia đình con trai thứ ba và thứ tư so với gia đình Bạch Hiểu Y kém hơn rất nhiều, nếu muốn bọn họ đưa phí sinh hoạt, đó là tuyệt đối thể.

      Phải biết đời sống thu nhập của sông Hoài cao hơn trấn kia rất nhiều, dù cho hai nhà đảm nhiệm chung nửa phí sinh hoạt của Lâm Thục Phương, bọn họ cũng chống đỡ nổi, đến lúc đó bọn họ khẳng định bắt Lâm Thục Phương về nhà, dù sao Lâm Thục Phương ở lại còn có thể trong coi cái quầy bán đồ lặt vặt, kiếm ít tiền.

      ''Lời Hiểu Y rất có đạo lý, chờ sau đó con gọi điện thoại bàn bạc với chú Ba và chú Tư, xem giải quyết vấn đề sinh hoạt phí như thế nào.'' Bạch Phượng Kiều xong quay đầu liếc Khương Chấn Hải: ''Ông cảm thấy xử lý như vậy được ?''

      Khương Chấn Hải nhìn sắc mặt khó coi của Lâm Thục Phương, cuối cùng đành thở dài: ''Như vậy cũng tốt.''
      Last edited by a moderator: 26/6/17
      Parvarty, duyenktn1, Sweet you43 others thích bài này.

    2. Tô Huyền Ann

      Tô Huyền Ann Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      2,481
      Chương 26.2

      Lâm Thục Phương vừa nghe lời này, tức giận suýt chút nữa muốn ngất , Lâm Thục Phương biết con trai thứ ba và thứ tư nhất định cho bà phí sinh hoạt, đến lúc đó khẳng định khuyên bà trở về, chừng đến lúc đó mấy em ầm ĩ lên nể mặt mũi, mọi người ta mặc kệ bà ngươi mặc kệ bà, đem bà ta như bóng cao su đá tới đá lui, vậy đường lui bà ta cũng có.

      Lâm Thục Phương khép mắt lại, đem tức giận đè xuống, chung quy cũng qua hơn nữa đời người, hơi điều chỉnh chút, tức giận trong lòng cũng hạ xuống ít.

      ''Được, các con cần gọi, mẹ về nhà, nhưng mà Nghiên Kỳ phải ở lại để học, con bé cha mẹ, con làm bác hai cũng nên chăm sóc con bé tí, như vậy quá đáng chứ?''

      Bạch Hiểu Y cười cười: ''Đương nhiên quá đáng, Nghiên Kỳ có cha mẹ, dĩ nhiên ba con và chú Ba chú Tư phải chăm sóc ta.''

      Lâm Thục Phương nghe nhắc tới ''Chú ba'' ''Chú tư'' thoáng cái lại bị làm cho chặn miệng.

      Bạch Hiểu Y thấy Lâm Thục Phương sa sầm mặt lời nào, lại thích thú nở nụ cười: ''Sao vậy bà nội? phải là bà muốn gia đình cháu phụ trách toàn bộ chi phí ăn học của Nghiên Kỳ chứ?''

      Thực ra lúc trước bố Khương Nghiên Kỳ ở công trường xảy ra chuyện, sau đó được ông chủ công trường bồi thường khoản tiền, số tiền kia xem như cung cấp đầy đủ cho Khương Nghiên Kỳ học. Khương Nghiên Kỳ học, tiền học phí cao đến kinh người, Lâm Thục Phương nỡ trả tiền, dứt khoát mang Khương Nghiên Kỳ đến nhà , có thể ăn có thể uống, chừng còn có thể trả dùm luôn học phí cho Khương Nghiên Kỳ, dù sao điều kiện kinh tế nhà tốt, muốn để cho Khương Nghiên Kỳ lên đại học cũng có vấn đề.

      Nhưng Bạch Hiểu Y muốn ngậm bồ hòn giống như kiếp trước.

      ''Theo lý mà chúng con cũng có nghĩa vụ nuôi nấng gì đối với Khương Nghiên Kỳ, huống chi tại con bé trưởng thành, càng tới lượt chúng con phải chăm sóc. Những năm nay làm họ hàng, ít nhiều gì chúng con cũng giúp đỡ con bé chút, có điều có câu họ hàng cũng nên tính ràng, học phí của Khương Nghiên Kỳ đến lượt chúng con chịu trách nhiệm toàn bộ. Thế này , bố Hiểu Y và chú ba, chú tư dù sao cũng là chú bác, bàn bạc với họ chút, mỗi người chi ra ít, phụ trách học phí và tiền sinh hoạt của Nghiên Kỳ, mẹ, mẹ thấy thế nào?''

      Lâm Thục Phương xoắn khăn trong tay, hận thể coi khăn như gương mặt Bạch Phượng Kiều mà xé thành từng mảnh , từ trước đến nay người con dâu này luôn cố chấp, ta mà ở......, cũng nghĩ tới ta còn từng bước ép sát thành như vậy.

      Lâm Thục Phương hít sâu hơi: '' người mẹ có ít tiền nhà nước trợ cấp, mẹ chia tiền này ra cho thằng tư và thằng ba, còn lại nửa cho các con thế nào?''

      ''Vậy cũng được.'' Bạch Phượng Kiều chút nghĩ ngợi phản đối: ''Lời này của mẹ sai rồi, chúng con chịu nửa mà là phần ba. Đều là chú bác, nên đối xử công bằng mới đúng, đây là con nhượng bộ rồi, nếu con mà nóng nảy phân tiền con cũng đưa.''

      Lâm Thục Phương bị Bạch Phượng Kiều chặn đến tức nổ đom đóm mắt, bà ta hung hăng cắn răng, lâu mới : ''Được được được! phần ba phần ba.'' Lâm Thục Phương sợ nếu làm loạn lên Bạch Phượng Kiều chuyện tiền bồi thường lúc trước của bố Nghiên Kỳ, đến lúc đó phần ba cũng còn.

      Bạch Phượng Kiều đề nghị muốn gánh vác phần ba học phí của Khương Nghiên Kỳ, Bạch Hiểu Y cũng gì nữa, biết mẹ làm vậy chẳng qua muốn để cho ba xấu hổ mà thôi.

      việc như vậy hòa hợp, mắt thấy thời gian khai giảng còn hơn nửa tháng, bây giờ Lâm Thục Phương và Bạch gia ồn ào khó coi như vậy, tự nhiên tiếp tục ở lại đây, mà Lâm Thục Phương cũng sợ để Khương Nghiên Kỳ ở lại đây bị ức hiếp, bàn bạc ổn thỏa ngày thứ hai liền dẫn Khương Nghiên Kỳ về quê.

      Khương Nghiên Kỳ và Lâm Thục Phương ngồi xe trở về trấn , Khương Nghiên Kỳ càng nghĩ càng cảm thấy cam lòng: ''Bà nội, sau này con thể ở lại nhà bác hai sao?''

      Lâm Thục Phương quở mắng Khương Nghiên Kỳ: '' tại con còn nghĩ đến chuyện này làm gì?''

      Khương Nghiên Kỳ cúi đầu xuống, vẻ mặt đơn: ''Con còn tưởng rằng, sau này đến trường cũng có xe đưa đón.''

      Lâm Thục Phương nhìn dáng vẻ Khương Nghiên Kỳ vừa đau lòng vừa tức giận, Lâm Thục Phương nghiêm khắc trừng Khương Nghiên Kỳ cái : ''Chuyện này có thể trách bà sao? Còn phải là con nghe lời? Lúc đến bà với con, được tùy tiện lấy đồ người khác, nhưng con nghe tai phải ra tai trái!''

      Khương Nghiên Kỳ vừa nghe lời này, lập tức tủi thân chảy nước mắt, Lâm Thục Phương thấy thế cũng bất đắc dĩ thở dài: ''Được rồi được rồi, thể ở nhà thằng hai thôi, con thua kém ai chút nào, sau này thi đậu lên đại học, lại tìm người có tiền ở thành phố này rồi lấy , chừng tốt hơn bọn họ biết bao nhiêu.''

      Nghe Lâm Thục Phương lời này, bỗng nhiên Khương Nghiên Kỳ nghĩ đến khuôn mặt tuấn kia, người kia lớn lên vừa đẹp mắt lại có tài, hơn nữa nghe gia đình làm cán bộ, tự mình mở công ty, nếu sau này có thể gả cho ..

      Khương Nghiên Kỳ nắm chặt nắm đấm, Khương Nghiên Kỳ tin bằng vào bản lãnh của ta còn cướp được !

      Rốt cuộc cũng đuổi được hai người ranh ma ra khỏi nhà, tâm tình Bạch Hiểu Y tốt vô cùng, ngờ khi buông thả tâm tình, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, vừa cầm lên thấy Tần Uyên gọi tới, bây giờ và Tần Uyên cũng coi như hòa thuận, cũng trốn tránh nữa, liền nhận điện thoại.

      ''Alô?''

      '' xem phim với ."

      Bạch Hiểu Y ngẩn người, đối với cầu có lời mở đầu này của Tần Uyên cảm thấy khó hiểu, khi ngẩn ngơ đối phương lại xem như đây là chuyện đương nhiên bỏ thêm câu: '' phải muốn cảm ơn sao?''

      Bạch Hiểu Y nhớ Tần Uyên giúp nhiều trong công việc, quả mình nên cảm ơn , sảng khoái đồng ý: ''Cũng được.''

      Giao hẹn Tần Uyên tan việc đến nhà đón , sau khi lên xe Bạch Hiểu Y hỏi: ''Xem phim gì?''

      Tần Uyên lấy trong túi ra hai tấm vé phim đưa cho , lúc đưa vé phim ra vẻ mặt luôn lạnh lùng của lại ngầm toát ra loại tự tin, giống như khi học bị thầy giáo đưa ra câu hỏi trả lời, vừa đúng lúc đến đề tài này lại làm có..... (em xin phép bỏ qua n chữ)

      Bạch Hiểu Y thắc mắc liếc Tần Uyên cái, cũng biết Tần Uyên xem phim gì với , lại nhìn dáng vẻ ''em nhìn thấy chắc chắn thích'' của . nhìn tấm vé phim, vừa nhìn, thiếu chút nữa phun ra ngụm máu.

      Trước đó còn tưởng rằng có lẽ Tần Uyên xem phim là loại có não như phim khoa học viễn tưởng, nếu cũng phải là loại có trang thiết bị 3D rộng lớn, hoặc là chiều theo sở thích tí, xem thử loại văn nghệ mới của điện ảnh. Nhưng trình độ thưởng thức của .. làm cho mở rộng tầm mắt!

      Bạch Hiểu Y hít sâu hơi: '' muốn xem phim ma?''

      Vẻ mặt Tần Uyên hờ hững gật đầu: ''Ừm.''

      Bạch Hiểu Y mặt cảm xúc nhìn cửa sổ xe, biết Tần Uyên tự tin đam mê của từ đâu mà có.

      Thực ra Tần Uyên suy nghĩ rất đơn giản, nhớ trước đây Bạch Hiểu Y rất thích xem phim ma, nhưng nha đầu này nhát gan, dám xem mình, thường xuyên đòi xem cùng , chỉ là quá bận rộn chuyện khác, luôn có thời gian xem cùng .

      Bây giờ có cơ hội, Tần Uyên tự nhiên muốn bù đắp những thiếu sót trước đây, hơn nữa cố ý chọn bộ phim kinh dị nhất của năm, cực kỳ kinh khủng, cực kỳ kích thích, chắc chắn thích.

      Bạch Hiểu Y cảm thấy phim kinh dị này có thể là phim kinh dị ghê nhất đời này từng xem, kinh khủng đến mức vừa bắt đầu liền cao trào, bắt đầu từ lúc chiếu phim, bên trong rạp phim vang vọng đủ loại tiếng hét sợ hãi.

      Đáng sợ hơn nữa là, đây là phim 3D.

      Bạn căn bản có cách nào tưởng tượng, khi gương mặt quỷ đến gần trước mặt, gần như kề sát mặt bạn là cảm giác gì.

      Cảm giác đau xót dễ chịu .. cách nào dùng lời mà hình dung được.

      Vì vậy vừa mới bắt đầu Bạch Hiểu Y liền hét toáng lên: ''A a a a a a a a a!!!!!!"

      Tần Uyên ngồi bên nhìn ngồi bên cạnh co rút người lại, tay che mắt, cả quá trình đều oa oa kêu to, đột nhiên phát mình hình như đùa giỡn quá trớn rồi.

      Thấy ràng bị hù dọa , Tần Uyên cũng lo lắng, vừa duỗi bàn tay lớn ra giúp che tầm mắt, vừa dịu dàng trao đổi: ''Được rồi, nếu chúng ta đừng xem nữa?''

      Bạch Hiểu Y cự tuyệt kéo tay ra, dùng giọng hoàn toàn biến : ''Phải xem, tất nhiên phải xem, tôi còn phải nhìn nữ quỷ này báo thù thế nào nữa!''

      Tần Uyên: ''...''

      Tần Uyên thực thể hiểu được ràng sợ muốn chết nhưng lại muốn xem cho đến hết rốt cuộc là loại tâm lý gì.

      muốn xem, vậy Tần Uyên cũng đành xem cùng, nhưng nhìn sợ đến kêu to Tần Uyên cũng đau lòng, hơi do dự lát đưa bàn tay rộng về phía : ''Nếu em sợ cầm tay .''

      Hành động của Tần Uyên làm cho hơi kinh ngạc, Bạch Hiểu Y nhìn về phía bàn tay rộng lớn có vẻ cứng ngắc của Tần Uyên, lắc đầu cười với cái: '' cần đâu.''

      xong lời này xem như có chuyện gì, quay đầu tiếp tục xem phim, vừa lúc màn hình ra cái mặt quỷ, lúc này Bạch Hiểu Y sợ hãi thụt về sau co rụt người lại, hai tay theo bản năng nắm lấy hai bên tay đỡ của ghế, mà Tần Uyên dựa vào gần đó.

      Vốn khi từ chối đề nghị của , quả Tần Uyên có chút mất mát, thực ra Tần Uyên chỉ nghĩ có thể khi nắm tay, sợ nữa, nhưng Tần Uyên nghĩ tới hôm nay vẫn kháng cự như vậy.

      muốn thu tay về, lại bị bàn tay túm lại.

      Thân thể Tần Uyên cứng đờ lát, lúc này mới quay đầu nhìn , nhưng thấy khuôn mặt sợ đến trắng bệch, cho dù như thế, lại vẫn nhịn được tò mò mà xem tiếp, bởi vì sợ hãi quá độ, căn bản ý thức đến hành động của mình, ngón tay bởi vì quá mức kích động, ra sức cấu vào trong lòng bàn tay của Tần Uyên.

      Lòng bàn tay truyền đến trận đau nhói, cũng biết có phải bị cào xước da hay , nhưng Tần Uyên lại làm như biết, bàn tay bị nắm cũng dám cử động, chỉ sợ mình động đậy làm thoải mái. chỉ vậy, Tần Uyên còn theo bản năng nhàng thu hẹp bàn tay bao lấy ngón tay cái của , dùng cách này an ủi .
      Last edited by a moderator: 26/6/17
      Parvarty, duyenktn1, Sweet you47 others thích bài này.

    3. anhhai1997

      anhhai1997 Active Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      143
      con mụ nghiên kỳ này có "bản lãnh" gì vậy hả trời
      :03::03::03::03::03::03:


      phải ngược chết mụ này :die::die::die:

    4. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Tiểu tam đầu óc toàn bã đậu ko à! Cảm ơn bạn editO(∩_∩)O

    5. Suuuly

      Suuuly Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      1,049
      :tungtung::tungtung:chạy oành oạch 1 buổi chiều cũng đuổi kịp mọi người, cảm ơn ed và beta ờ và ... mem rất thích đàn gấu trúc, sâu khiu !!!!!!:full::full:
      @anhhai1997 "bản lĩnh" ăn trộm đó, chắc tính "trộm tim" của Tần Uyên ấy mà :th_46:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :