1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Trung Khuyển Nam Thần - Tử Thanh Du (Hoàn + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. anhhai1997

      anhhai1997 Active Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      143
      đọc về kiếp trước sao mà buồn quá:yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44:

    2. Tô Huyền Ann

      Tô Huyền Ann Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      2,481
      Chương 23.1.Phản kháng

      "Túi xách này phải con mua, là Khương Nghiên Kỳ trộm túi xách bị người ta phát , thể ra giá gấp đôi để mua về."

      Giống như ném đá vào mặt hồ yên ả, trong nháy mắt gợn sóng, mọi người nghe vậy đều ngẩn ngơ.

      Khương Nghiên Kỳ tỏ vẻ dám tin, mà Lâm Thục Phương cũng phục hồi tinh thần lại từ trong cơn chấn kinh, cả giận : " hươu vượn cái gì đấy Hiểu Y? đừng có phung phí tiền lại dám nhận mà đổ hết lên đầu Nghiên Kỳ, nó là em đấy! Có người chị nào như ?"

      "Cháu lung tung, ở cửa hàng đó có camera giám sát, nếu mọi người tin, con có thể dẫn mọi người tới cửa hàng, bảo bọn họ mở camera cho mọi người xem. Nếu phải ra giá gấp đôi mua túi xách về người ta báo cảnh sát, tại mọi người cũng được thấy em ấy yên lành đứng đây."

      Bạch Phượng Kiều ngồi bên gì, nghe vậy lông mày liền nhíu lại. Nghĩ tới vừa nãy Khương Nghiên Kỳ chỉ che giấu chuyện này, còn đẩy hết mọi việc lên đầu Bạch Hiểu Y, sắc mặt trầm xuống vài phần, lúc này ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Khương Nghiên Kỳ, "Nghiên Kỳ, chị Hiểu Y có đúng ?"

      Ngày thường Bạch Phượng Kiều là người vô cùng uy nghiêm, nếu thể quản lí được mấy chục nhân viên trong tiệm. Lúc này bà mặt lạnh hỏi như thế khiến Khương Nghiên Kỳ bị dọa đến run rẩy. Hơn nữa có tật giật mình, Khương Nghiên Kỳ cũng dám ngụy biện nữa, nhưng cũng trực tiếp thừa nhận.

      "Cháu... cháu .. cháu … chỉ thấy cái túi xách kia quá đẹp, cho nên... cháu để trong quần áo vốn muốn cầm tính tiền, ngờ người bán hàng lại cháu ăn trộm."

      Khương Nghiên Kỳ vừa dứt lời, Bạch Hiểu Y lạnh lùng : "Camera ghi lại như vậy, tại sao thừa dịp người khác chú ý, lén lén lút lút giấu trong quần áo, sau đó tại sao vẻ mặt thản nhiên giống như có gì xảy ra định ra? Camera ở cửa hàng quay rất . Hơn nữa nhìn động tác ăn trộm của thuần thục như vậy, chắc hẳn phải là lần đầu tiên. Mọi người tin lời con, có thể theo con tới cửa hàng chuyến."

      Khương Nghiên Kỳ ngờ Bạch Hiểu Y nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng như vậy, Khương Nghiên Kỳ tự nhận chưa từng trêu chọc đến chỗ nào. Khương Nghiên Kỳ cắn môi, lén oán hận lườm cái, lại thấy ánh mắt Bạch Phượng Kiều nhìn ta càng ngày càng lạnh, Khương Nghiên Kỳ rốt cuộc chống đỡ nổi, liền quỳ xuống mặt đất, khóc to : "Cháu xin lỗi bác trai bác , là cháu sai. Cháu thấy túi xách quá đẹp cho nên... mọi người tha thứ cho cháu lần này, về sau cháu dám nữa."

      Lâm Thục Phương ngơ ngác đứng bên nhìn màn này, vẫn luôn chen được vào cuộc đối thoại, lúc này thấy Khương Nghiên Kỳ quỳ đất, bà vội vàng đỡ Khương Nghiên Kỳ. Vừa đỡ vừa : "Nó vẫn chỉ là đứa bé, làm gì có đứa trẻ nào phạm sai lầm. Trước đây các con cũng thể phạm qua sai lầm đúng ?" Lại ngẩng đầu nhìn Bạch Hiểu Y : "Hiểu Y, cháu cũng thiệt là, cháu cùng em mà sao nhắc nhở em câu?"

      Bạch Hiểu Y vừa nghe lời này, liền cười lạnh tiếng, "Bà muốn Khương Nghiên Kỳ trộm đồ của người ta là do hiểu chuyện nên trách, cuối cùng đổ thành cháu có lỗi đúng ? Năng lực đổi trắng thay đen của bà cũng giỏi quá . Hơn nữa vừa rồi lúc trở lại Khương Nghiên Kỳ còn đổ hết mọi việc lên đầu cháu! Em ấy vì trốn tránh sai lầm của mình mà oan uổng cháu, bà em ấy sai, còn đổ lỗi cho cháu, người khác biết còn tưởng rằng cháu phải cháu ruột của bà ấy chứ!"

      "..." Lâm Thục Phương bị chặn họng, mặt đỏ tới mang tai, ánh mắt chột dạ lảng tránh, cũng chỉ câu: "Có ai chuyện với người lớn như vậy ?"

      "Được rồi! Con muốn tới cửa hàng, Hiểu Y theo mẹ, còn chuyện còn lại mấy người tự giải quyết ."

      Sau khi bỏ lại câu này, Bạch Phượng Kiều ra cửa, Bạch Hiểu Y lạnh lùng nhìn họ rồi theo mẹ lên xe.

      "Mẹ, tình hôm nay mẹ cũng thấy, mẹ thực muốn cho hai người kia ở nhà mình sao? Quá trình Khương Nghiên Kỳ ăn trộm quá thành thạo, tuyệt đối làm nhiều lần. Về sau con bé ở nhà chúng ta, nếu lại ăn trộm này nọ, danh tiếng nhà chúng ta cũng tiêu tùng, hơn nữa mẹ cũng chứng kiến thái độ của bà, căn bản coi con là cháu ruột."

      "Mẹ biết hôm nay con bị oan, nhưng nên làm thế nào đây? Trực tiếp đuổi bọn họ ra khỏi cửa sao? Dù thế nào họ cũng là người nhà của ba con, người ta đến tận cửa rồi nên rất khó xử. Dù sao họ cũng ở lại lâu, ý bà con là cho Khương Nghiên Kỳ ở đây học bổ túc hết cấp ba rồi về nhà, mà sau khi Khương Nghiên Kỳ lên đại học, cũng thường ở đây. Trong khoảng thời gian này tạm thời nhịn chút , để bọn họ thương lượng kỹ càng chút, chúng ta trở về lại xem thái độ bọn họ ra sao."

      Bạch Hiểu Y nghe vậy, cười lạnh trong lòng tiếng, đợi Khương Nghiên Kỳ học bổ túc xong liền về nhà? Tính toán của Lâm Thục Phương phải vậy, đời trước bà ta liên tục ở lì nhà chịu .

      Mặc dù tạm thời đuổi được Khương Nghiên Kỳ , nhưng tốt xấu gì chuyện lần này cũng lưu lại "bản án". Khương Nghiên Kỳ có thể cũng phải là dĩa đèn cạn dầu, nhưng chỉ cần để ý chút, muốn tóm được nhược điểm của Khương Nghiên Kỳ cũng phải khó.

      Sau nửa ngày bận rộn ở tiệm lẩu, khi Bạch Hiểu Y và Bạch Phượng Kiều trở về, Lâm Thục Phương thu xếp cả bàn món ăn, vừa nhìn thấy hai người vào, Lâm Thục Phương lập tức cười : "Phượng Kiều, Hiểu Y, mau tới đây nếm thử tay nghề của mẹ." Bộ dáng cười dịu dàng giống như quên tất cả những việc vừa phát sinh.

      Mà Khương Nghiên Kỳ tiến lên trước, khuôn mặt nhắn trắng bệch hết sức lo sợ, xin lỗi, "Bác , việc hôm nay là cháu đúng, cháu xin lỗi, hy vọng bác có thể tha thứ cho cháu lần. Còn có chị Hiểu Y, xin lỗi, em chỉ nhận lỗi mà còn đổ lỗi cho chị, đẩy hết mọi việc lên đầu chị, cũng hy vọng chị có thể tha thứ cho em. Về sau em nhất định sửa lỗi, có hiếu với bác , cũng chung sống với chị tốt."

      Bạch Hiểu Y trả lời, chỉ nhìn Bạch Phượng Kiều, Bạch Phượng Kiều cũng thêm cái gì, chỉ : "Được rồi được rồi, ăn cơm ."

      Khương Chấn Hải thấy sắc mặt Bạch Phượng Kiều ràng dịu lại, vội vàng kéo ghế để Bạch Phượng Kiều ngồi xuống, lại gắp thức ăn cho Bạch Phượng Kiều, "Mẹ biết bà thích ăn măng, cố ý mang măng tự làm ở quê lên, bà nếm thử ." Lại múc cho Bạch Hiểu Y bát canh, "Có cả canh trứng rong biển con thích nhất, mấy ngày nay con hơi gầy, ăn nhiều chút."

      Bạch Hiểu Y thấy dáng vẻ bố ràng thở phào nhõm, cũng làm ông ngột ngạt nữa, tự ngồi xuống ăn cơm.

      Vài ngày sau Khương Nghiên Kỳ vẫn luôn hết sức an phận, hơn nữa tay chân cũng chịu khó, thường xuyên giúp đỡ làm việc nhà, hơn nữa Khương Nghiên Kỳ lớn lên miệng cũng ngọt ngào khôn khéo, mọi người tạm thời quên chuyện ăn trộm.

      Bạch Hiểu Y cũng biết trong khoảng thời gian này là thời điểm Khương Nghiên Kỳ cố gắng biểu ngoan ngoãn, tất nhiên lộ ra sơ hở. Bạch Hiểu Y cũng để ý tới, tập trung kinh doanh cửa hàng mạng của mình cho tốt.

      Hôm nay chuyện phiếm với khách hàng, đột nhiên nghe thấy dưới lầu vang lên tiếng gõ cửa, tối hôm qua Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải thức đêm trông tiệm ngủ dưỡng sức, mà Lâm Thục Phương và Khương Nghiên Kỳ biết ở trong phòng thủ thỉ to cái gì. Tiếng gõ cửa vang lên rất lâu cũng có người xuống mở cửa, Bạch Hiểu Y bất đắc dĩ xin lỗi khách hàng rồi xuống lầu mở cửa.

      Thấy người đứng ngoài cửa làm Bạch Hiểu Y ngẩn người.

      mỹ nữ tóc dài đứng ngoài cửa, Bạch Hiểu Y mở cửa đúng lúc nhìn thấy mỹ nữ nở nụ cười xinh đẹp động lòng người.

      "Xin chào, em là bạn của Uyên đại đúng ? Chị mua dưa hấu, cho em miếng, rất ngon."

      Bạch Hiểu Y nhìn thấy cái khay, khay có vài miếng dưa hấu.

      Bạch Hiểu Y nhìn lên, đầu có chút mơ hồ, đời này và Trương Văn Văn căn bản quen biết, tại sao Trương Văn Văn lại cố ý mang dưa hấu đến cho ?

      Nhưng người ta hay , duỗi tay đánh người tươi cười, đời trước và Trương Văn Văn là tình địch, nhưng đời này lại có bất kỳ ân oán nào.

      Bạch Hiểu Y vội nhận cái khay, cười : "Cảm ơn chị." Lại mở cửa mời, "Mời chị vào!"

      Trương Văn Văn vào nhà, bởi vì hôm nay có mưa, nhiệt độ bên ngoài hạ xuống nhiều độ, Trương Văn Văn mặc cái áo khoác mỏng bên ngoài áo cộc tay, vào phòng cởi áo vắt lên thành sofa. Bạch Hiểu Y thấy thế, liền phỏng đoán Trương Văn Văn phải chỉ đơn giản muốn tặng dưa hấu như vậy.

      Bạch Hiểu Y rót cho Trương Văn Văn chén trà mới cười : "Chị là bạn học của Tần Uyên?"

      Trương Văn Văn nâng trà uống ngụm, "Ừ, chị và ấy là bạn học thời đại học, làm việc trong công ty của ấy. Hôm nay ấy nghỉ ngơi lại đúng lúc trong công ty xảy ra chút việc, chị và đồng nghiệp cùng đến đây tìm ấy giải quyết."

      Bạch Hiểu Y gật đầu, nhìn thoáng qua Trương Văn Văn thấy sắc mặt Trương Văn Văn có chút mất tự nhiên, hẳn là nghĩ nên chuyện với như thế nào, Bạch Hiểu Y cũng vội, kiên nhẫn chờ.

      Đúng lúc này, lầu vang lên giọng lanh lảnh: "Chị Hiểu Y, ai vậy?"

      Bạch Hiểu Y nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thấy Khương Nghiên Kỳ từ lầu xuống. Có người ngoài ở đây, Bạch Hiểu Y cũng tiện biểu lộ địch ý với Khương Nghiên Kỳ, liền cười giới thiệu, "Đây là em họ tôi." Lại với Khương Nghiên Kỳ: "Chị này là bạn học thời đại học của hàng xóm."

      Khương Nghiên Kỳ vội vàng đến gần nhiệt tình vươn tay, "Chào chị, em là Khương Nghiên Kỳ."

      Trương Văn Văn định chuyện, đột nhiên bị Khương Nghiên Kỳ cắt ngang, lúc này mặt cũng mất tự nhiên, nhưng cũng khách khí vươn tay ra bắt.

      Sau khi chào hỏi, Khương Nghiên Kỳ cũng có ý rời , ngồi xuống cạnh Bạch Hiểu Y, nhìn thấy dưa hấu bàn lại : "Đây là chị mang sang à? Em ăn miếng được ?"

      Trương Văn Văn nhiệt tình, "Đương nhiên, vốn là tặng mọi người ăn."

      Khương Nghiên Kỳ khách khí cầm dưa hấu ăn, Trương Văn Văn nhìn Khương Nghiên Kỳ ràng muốn liền có chút quẫn, do dự lát lại : "Cái kia... chị có lời muốn với em."

      Bạch Hiểu Y cũng biết Khương Nghiên Kỳ hiểu hay cố ý ở lại nghe họ chuyện, nhìn qua vẻ mặt hồ đồ ăn dưa hấu của Khương Nghiên Kỳ, trong lòng cười lạnh tiếng, lại cười với Trương Văn Văn: "Được, vào phòng tôi ."
      Last edited by a moderator: 26/6/17
      Parvarty, Sweet you, TamaP42 others thích bài này.

    3. Tô Huyền Ann

      Tô Huyền Ann Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      2,481
      Chương 23.2

      Trương Văn Văn theo vào phòng, Bạch Hiểu Y cũng vòng vo, thẳng vào vấn đề: "Chị tìm tôi muốn gì?"

      Trương Văn Văn cúi thấp đầu cười cười, lúc này mới : "Kỳ lần trước ở phố cổ Phong Kiều chúng ta từng gặp mặt."

      Bạch Hiểu Y gật đầu, "Tôi biết."

      "Khi đó Uyên đại dẫn bọn chị khai phá trò chơi, ra khoảng thời gian kia bọn chị đều rất bận, nhưng ấy lại đột nhiên đề ra ý tưởng đến phố cổ Phong Kiều. Khi đó chị biết tại sao ấy lại đề ra ý tưởng như vậy vào lúc đó, cho đến khi nhìn thấy em ở phố cổ chị mới hiểu, hóa ra là vì em.”

      ngờ Trương Văn Văn là người rất trực tiếp, nhìn đôi mắt Trương Văn Văn có ý thăm dò, cười cười, "Chị cần thăm dò tôi, tôi và ta chỉ là quan hệ hàng xóm bình thường thôi."

      Bạch Hiểu Y thẳng ra như vậy cũng làm Trương Văn Văn cảm thấy lúng túng, Trương Văn Văn cười cười, "Vậy à, nhưng mà chị lại thấy Uyên đại có cảm giác rất bình thường đối với em...."

      Bạch Hiểu Y khinh thường dáng vẻ tươi cười sâu xa của Trương Văn Văn, " ta nghĩ gì về tôi, tôi , nhưng tôi có bất cứ ý gì với ta."

      Trương Văn Văn như có điều suy nghĩ gật đầu, lại cười : "Em cần lo lắng, chị chỉ tùy tiện hỏi thôi."

      Nếu như chỉ tùy tiện hỏi, có lẽ cũng cố ý mang dưa hấu sang đây, còn chuyện riêng với . Nhưng Bạch Hiểu Y cũng toạc ra, chỉ nhún vai bày tỏ sao cả.

      Trương Văn Văn giải trừ được nghi ngờ trong lòng, ngược lại thở phào nhõm, mắt thấy thời gian còn nhiều liền cáo từ. Bạch Hiểu Y nghĩ Trương Văn Văn còn có chuyện khác phải bận rộn nên cũng giữ lại. Hai người từ lầu xuống, Khương Nghiên Kỳ còn trong phòng khách, Trương Văn Văn mặc áo khoác vào, do dự trong chốc lát lại : "Nếu như có thể, chị hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn bè."

      Bạch Hiểu Y cũng nghĩ nhiều, "Được."

      Trương Văn Văn vẫy tay chào rồi mới rời .

      Tiễn Trương Văn Văn , Bạch Hiểu Y vội vàng lên lầu, may là khách hàng kia còn online, Bạch Hiểu Y lại tán gẫu tiếp về vấn đề sợi vải trong quần áo, khách hàng do dự chút cuối cùng vẫn đặt hàng. Bạch Hiểu Y thuyết phục được đơn hàng, tâm tình rất tốt, muốn xuống lầu rót cốc nước uống, lại nghe thấy tiếng đập cửa.

      xuống mở cửa, lại thấy người tới là Trương Văn Văn, Bạch Hiểu Y thấy mặt Trương Văn Văn có vẻ lo lắng, thuận tiện : "Sao vậy?"

      "Chị tìm thấy điện thoại, biết có rơi ở đây ."

      Lông mày Bạch Hiểu Y nhíu lại, đột nhiên có loại dự cảm tốt lắm, nhưng lại gì, vội vàng tránh qua, "Chị vào tìm !"

      Sau khi vào, Trương Văn Văn tìm ở sofa, Bạch Hiểu Y cũng tới giúp ta, lật ghế sofa lên, tìm hết bên trong bên ngoài mấy lần thấy.

      "Hai chị tìm gì vậy?"

      Sau lưng đột nhiên có giọng cắt ngang động tác bận bịu của hai người, Bạch Hiểu Y quay đầu nhìn lại, thấy Khương Nghiên Kỳ đứng cầu thang, vẻ mặt hiếu kỳ. Ánh mắt Bạch Hiểu Y khẽ híp lại, giọng điệu sâu xa : "Điện thoại của chị Trương Văn Văn rơi ở đây, em thấy ?"

      Khương Nghiên Kỳ vô tội lắc đầu, " thấy..." lại nhiệt tình tới : "Di động loại gì, em tìm cùng cho." xong quả nhiên nằm sấp ghế sofa, cẩn thận tìm kiếm.

      Bạch Hiểu Y cười lạnh trong lòng, biểu bình tĩnh như thế, quả nhiên lại tái phạm.

      Lúc này Trương Văn Văn cũng cuống lên: "Lúc đến chị để điện thoại trong áo khoác, vừa nãy ràng để áo khoác ở đây, rơi cũng chỉ rơi ghế sofa, sao có thể biến mất?"

      Bạch Hiểu Y nhìn Khương Nghiên Kỳ, lại đưa di động của mình cho Trương Văn Văn, "Chị gọi vào điện thoại của chị , xem còn ở đây ."

      Trương Văn Văn gật đầu, cầm di động bấm số, điện thoại kết nối rất nhanh. may, di động vừa kết nối, lầu liền vang lên tiếng chuông điện thoại.

      Mà Khương Nghiên Kỳ ra vẻ kinh ngạc , "Hình như truyền ra từ phòng chị họ."

      Trong lòng Bạch Hiểu Y căng thẳng, lên lầu, Trương Văn Văn và Khương Nghiên Kỳ cũng theo , men theo tiếng chuông, Bạch Hiểu Y vào phòng lật gối lên, thấy điện thoại nằm dưới gối.

      Trương Văn Văn cúp điện thoại, cầm điện thoại di động kia lên, mặt cũng đầy nghi hoặc, "Cái này... tại sao lại ở đây?"

      Bạch Hiểu Y còn chưa trả lời, thấy Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải đột nhiên từ bên ngoài vào, Bạch Phượng Kiều nhìn mấy người, nghi ngờ : "Sao thế? Sao lại ầm ĩ vậy?"

      Có thể họ làm ra tiếng động quá lớn nên đánh thức mọi người, mà Bạch Phượng Kiều vừa dứt lời, cửa phòng Lâm Thục Phương cũng mở ra, bà ta vừa ra khỏi cửa vừa : "Sao vậy?" đến cửa phòng Bạch Hiểu Y thấy Trương Văn Văn, bà ta lại ngẩn người, " này là ai?"

      Trương Văn Văn chưa kịp mở miệng chào hỏi, Khương Nghiên Kỳ nhiệt tình : "Chị này là bạn học thời đại học của hàng xóm, vừa mới mang dưa hấu đến tặng chúng ta. Chỉ là lúc chị ấy rời bị rơi điện thoại, về sau lại đến tìm, ngờ phát di động ở dưới gối chị Hiểu Y."

      mặt Khương Nghiên Kỳ mang theo nụ cười ngây thơ, giống như vô tâm giới thiệu tình huống, nhưng mọi người nghe vậy sắc mặt đều có chút tế nhị.

      Lâm Thục Phương còn cố câu: "Chẳng lẽ Hiểu Y lấy di động của người ta?"

      Bạch Phượng Kiều nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt liền trầm xuống, "Mẹ, lời này thể lung tung, con mắt nào của mẹ thấy Hiểu Y lấy?"

      Lâm Thục Phương cũng cảm thấy mình sai, nhất thời cũng lắm mồm, nhưng bị Bạch Phượng Kiều chế nhạo trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt bà cũng khó coi.

      Tần Uyên vốn giao việc cho Trương Văn Văn, nhưng ta nửa ngày chưa trở lại, Tần Uyên cũng biết có phải xảy ra chuyện gì , tự mình sang xem chút.

      Kỳ tâm tình có chút phức tạp, mặt mong đợi thấy Bạch Hiểu Y, mặt lại sợ gặp Bạch Hiểu Y. Dù sao biết Bạch Hiểu Y bởi vì những chuyện đời trước, thích ở gần . Lần trước sau khi giúp tìm thấy đồ kỷ niệm, thái độ Bạch Hiểu Y đối với cũng thay đổi nhiều, mỗi lần nhìn thấy vẫn đề phòng như cũ. cũng sợ mình bỗng nhiên xuất trước mặt Bạch Hiểu Y làm sợ hãi, làm nhớ tới những chuyện trước kia. Vài ngày nay liên tục nghĩ làm thế nào mới có thể làm cho bài xích việc muốn bù đắp lại những gì nợ , cho nên dọc theo đường đến nhà Bạch Hiểu Y, nội tâm của luôn thấp thỏm yên.

      ngờ cửa nhà Bạch Hiểu Y khóa, cẩn thận đẩy cửa ra, vừa ngẩng đầu liền thấy tất cả mọi người vây quanh trước cửa phòng Bạch Hiểu Y ở lầu. Lông mày Tần Uyên nhíu lại, gần như chút nghĩ ngợi nhấc chân về phía đó.
      Last edited by a moderator: 26/6/17
      Parvarty, Sweet you, TamaP43 others thích bài này.

    4. Tô Huyền Ann

      Tô Huyền Ann Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      2,481
      Chương 23.3
      Bạch Phượng Kiều nhìn thấy Tần Uyên đầu tiên, mặc dù tình huống lúc này có chút ít hỗn loạn, nhưng vẫn hỏi tiếng: "Tiểu Uyên tới rồi à?"

      Ánh mắt Tần Uyên nhìn Bạch Hiểu Y nhưng thấy chạm phải ánh mắt liền lập tức cúi đầu xuống. Tần Uyên khẽ thở dài cái, lúc này mới chào hỏi Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải, biết bà nội của Bạch Hiểu Y, trái lại cũng lễ phép kêu tiếng "Bà" xong, Tần Uyên mới hỏi câu: " xảy ra chuyện gì?"

      Những lời này là Tần Uyên hỏi Trương Văn Văn, Trương Văn Văn chưa kịp trả lời, Khương Nghiên Kỳ giống như học sinh tích cực phát biểu lớp, lập tức lặp lại lời vừa nãy lần.

      Kỳ phát sinh loại chuyện như vậy Trương Văn Văn cũng được tự nhiên, dù sao Bạch Hiểu Y là bạn của Tần Uyên, Trương Văn Văn cũng muốn ầm ĩ chuyện này lên, rất khó coi, liền cười : "Cũng có chuyện gì, nếu tìm thấy di động rồi cho qua ."

      Tần Uyên chút cũng tin Y Nhi của ăn trộm di động, ánh mắt trầm xuống, "Lúc tới. cậu để điện thoại ở chỗ nào?"

      "Minh... mình để điện thoại trong áo khoác, lúc vào nhà cởi áo khoác để ở trong phòng khách."

      Tần Uyên gật đầu, lại : "Hôm nay, có ai qua phòng khách?"

      Có lẽ khí chất lãnh đạo người Tần Uyên quá mạnh mẽ, đột nhiên hỏi, mọi người cũng cảm thấy quá đột ngột.

      Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải liếc mắt nhìn nhau : "Dì và chú con ngủ bù, cũng biết ."

      Bạch Hiểu Y ý tứ sâu xa nhìn mặt Khương Nghiên Kỳ, "Vừa nãy sau khi chị Văn Văn cởi áo khoác xuống, chúng tôi vào phòng tôi tán gẫu lúc. Khi đó chỉ có Khương Nghiên Kỳ ở lại phòng khách ăn dưa hấu."

      Khương Nghiên Kỳ bị điểm tên vội vàng giải thích: "Em ăn dưa hấu trong chốc lát liền về phòng, em biết gì hết, vừa mới biết thấy điện thoại của chị Văn Văn đâu, em còn tìm giúp mà."

      Ánh mắt Tần Uyên quét qua di động của Trương Văn Văn lát, đột nhiên vươn tay ra, Trương Văn Văn ý thức được muốn làm gì, vội đưa điện thoại qua. Tần Uyên cầm di động quan sát vài lần, lại với Trương Văn Văn và Bạch Hiểu Y: "Vừa nãy hai người có ăn dưa hấu ?"

      Hai người lắc đầu, Tần Uyên nhíu mày dùng ngón tay chỉ điện thoại. Trương Văn Văn ghé sát vào nhìn, vừa nhìn liền kinh ngạc thốt lên: "Hôm nay ràng mình chưa ăn dưa hấu, tại sao có thể dính nước dưa hấu?" Dường như nghĩ tới điều gì, lập tức vẻ mặt ý tứ sâu xa nhìn lại Khương Nghiên Kỳ.

      Khương Nghiên Kỳ thấy thế, gương mặt xinh đẹp lập tức trắng bệch, mà lúc này, Bạch Hiểu Y phục hồi tinh thần, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Khương Nghiên Kỳ, trầm giọng : "Sau khi Trương Văn Văn đến liền để áo khoác ở phòng khách, mà toàn bộ thời gian tôi đều ở cùng chị ấy, thể nào trộm di động trước mắt chị ấy."

      Lúc này Trương Văn Văn cũng phục hồi tinh thần, vội : "Đúng vậy, từ đầu đến cuối Hiểu Y đều ở cùng mình, có cơ hội lấy di động."

      Bạch Hiểu Y lại bổ sung câu, "Khi đó chỉ có Khương Nghiên Kỳ ăn dưa hấu ở phòng khách, mà điện thoại di động kia lại may còn dính lại chút nước dưa hấu..."

      Nghe vậy, Lâm Thục Phương cuống lên, bà ta vội vàng đến bên cạnh Khương Nghiên Kỳ lôi ta vào trong ngực che chở, " cậu lời này là có ý gì? Chỉ vì điện thoại dính nước dưa hấu liền do Nghiên Kỳ lấy sao? Con mắt nào của cậu nhìn thấy?"

      Bạch Hiểu Y tiến bước tới gần Khương Nghiên Kỳ, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn Khương Nghiên Kỳ, "Đầu tiên, khi đó tôi và chị Văn Văn đến phòng tôi chuyện, trong phòng khách chỉ còn mình Khương Nghiên Kỳ. Tiếp theo, nếu như tôi lấy điện thoại của chị Văn Văn, tôi đưa di động ra cho chị ấy gọi, làm bại lộ mình. Cuối cùng, chuyện Khương Nghiên Kỳ ăn trộm cũng phải là lần đầu tiên, lần trước chẳng phải ăn trộm túi xách trong cửa hàng người ta sao?"

      "..." Lâm Thục Phương bị chặn họng, trong nháy mắt khuôn mặt sung huyết đỏ bừng, "Ở đây còn có người ngoài, chuyện này để làm gì?" (trở mặt nên thay đổi xưng hô liên tục mọi người cần thắc mắc nhé)

      Trước mặt nhiều người như vậy bị người khác vạch trần, cho dù Khương Nghiên Kỳ có tố chất khá hơn nữa cũng căng thẳng. Thân thể bé của Khương Nghiên Kỳ co rúm lại, mặt trắng bệch vừa nhìn Bạch Hiểu Y vừa nhìn Tần Uyên. Nhất là Bạch Hiểu ra chuyện ta ăn cắp trong cửa hàng, đón lấy ánh mắt thâm thúy của Tần Uyên, trong lòng Khương Nghiên Kỳ liền muốn tự tử. Lập tức cắn chặt môi, nước mắt lộp độp rơi xuống.

      Dù sao cũng liên quan đến chuyện nhà người khác, Tần Uyên cũng nên đứng xem, liền với mọi người: "Tìm thấy điện thoại rồi, bọn con có việc phải trước, cáo từ." xong đưa Trương Văn Văn rời .

      Mà Bạch Phượng Kiều chứng kiến toàn bộ việc này, sắc mặt còn khó coi hơn cả khó coi. Ánh mắt bà lạnh buốt nhìn sang Khương Nghiên Kỳ, giọng điệu uy nghiêm : "Nghiên Kỳ, con , chuyện này là con làm đúng ?"

      tại Khương Nghiên Kỳ vừa tức vừa giận lại thể làm gì, vết nước dưa hấu dính điện thoại và cả lời của Bạch Hiểu Y đủ để chứng minh Khương Nghiên Kỳ là kẻ trộm, Khương Nghiên Kỳ có ngụy biện nữa cũng vô ích.

      Khương Nghiên Kỳ lúc này muốn phất tay áo rời , muốn nhìn thấy mấy người này nữa, nhưng nếu muốn ở lại thành phố lớn thể ỷ lại vào nhà họ Bạch. Khương Nghiên Kỳ đành phải tạm thời đè xuống phẫn nộ và cam lòng, cúi đầu xuống, giọng vo ve như ruồi: "Con chỉ muốn đùa với chị Hiểu Y chút."

      "Đùa giỡn?" Bạch Hiểu Y cười lạnh, "Nếu đùa giỡn trong nhà thôi, nếu như hôm nay chuyện này phát sinh ở bên ngoài, người ta nhìn tôi thế nào?! Còn tuổi biết hãm hại người khác, đến lúc trưởng thành ra sao?!"

      Nghĩ tới vừa rồi gây ra loại chuyện như vậy trước mặt người ngoài Bạch Phượng Kiều cũng tức giận, còn phải đòi công bằng cho Hiểu Y, con bảo bối bà nuôi nấng lại bị người khác hãm hại như thế, chỉ cần ai làm mẹ đều khó chịu.

      Nhưng đứng lập trường của bà, Bạch Phượng Kiều cũng nên gì với Khương Nghiên Kỳ, dứt khoát nhìn Khương Chấn Hải : "Ông , chuyện này giải quyết thế nào bây giờ?!"

      Trong lòng Khương Chấn Hải cũng phải là tức giận, Hiểu Y là con của ông, ông nâng niu che chở trong lòng bàn tay lớn lên, mà Khương Nghiên Kỳ... Khương Chấn Hải nhìn thoáng qua Khương Nghiên Kỳ, "Nghiên Kỳ, sao cháu lại hồ đồ như thế?!"

      Khương Nghiên Kỳ lên tiếng, chỉ khóc thút tha thút thít. Lâm Thục Phương chứng kiến là đau lòng dứt, lúc này cau mày : "Nghiên Kỳ chẳng qua chỉ là đứa trẻ..."

      "Trẻ con cái gì mà trẻ con!" Bạch Phượng Kiều quả thực giận nhịn được "Con bé 18 tuổi rồi mà còn trẻ con gì nữa? Lần trước lấy trộm con bé bảo đảm thế nào? Giờ chưa bao lâu sau tái phạm? Huống chi Hiểu Y còn là chị họ của nó, có ai hãm hại chị họ như thế ? Cũng may là chuyện này phát sinh ở trong nhà, nếu phát sinh ở bên ngoài, Hiểu Y làm sao còn mặt mũi nhìn người ta?!!"

      Giọng Bạch Phượng Kiều tốt lắm, Lâm Thục Phương bị Bạch Phượng Kiều khiển trách trận nể mặt như thế, mặt cũng nén giận nổi, dù gì bà ta cũng là bề của Bạch Phượng Kiều có được ?

      "Từ Nghiên Kỳ có cha mẹ, con bé giống Hiểu Y, từ đến lớn thích dùng núi vàng hay núi bạc dùng, còn có các con thương ." đến đây, Lâm Thục Phương lau nước mắt, rưng rưng : "Con bé chỉ là đứa trẻ đáng thương, từ có cha mẹ dạy bảo, sao mà biết được? Sao các con nhẫn nại với con bé chút, chẳng qua chỉ là chuyện , đáng để các con con bé như vậy ?"

      "Bà nội, theo như bà , nếu có ngày Nghiên Kỳ giết người, chúng ta cũng có thể vô điều kiện tha thứ cho con bé đúng ? Cũng bởi vì con bé có cha mẹ, con bé đáng thương, giết người cũng phạm pháp đúng ?!"

      "..." Lâm Thục Phương bị Bạch Hiểu Y làm cho tức giận đến thiếu chút nữa thở nổi, lúc này sắc mặt độc ác với : " cõi đời này sao lại có người nhẫn tâm như vậy?!"

      "Cháu nhẫn tâm?" Bạch Hiểu Y nở nụ cười, "Con bé đổ oan cháu ăn trộm, cháu lại nó hai câu bị gọi là nhẫn tâm?!"

      Bạch Hiểu Y đối với bất công của Lâm Thục Phương còn gì để , có tức giận cũng chỉ khổ bản thân mình, dứt khoát điều chỉnh hô hấp, làm mình bình tĩnh chút mới : "Được, cháu cái gì cũng sai, cháu gì nữa là được chứ gì."

      Lại nhìn cha mẹ, bỏ lại câu: "Con làm việc của con, ba mẹ xử lí chuyện này ." xong vào phòng, trở tay đóng cửa lại.

      và Khương Nghiên Kỳ dù sao cũng ngang hàng, việc xử lý Khương Nghiên Kỳ, cũng phải do định đoạt, dứt khoát giao cho người lớn. Bạch Hiểu Y biết cha mẹ xử lý việc này ra sao, chẳng qua Khương Nghiên Kỳ dạy mãi sửa, bây giờ lại hãm hại , làm Bạch Phượng Kiều và Khương Chấn Hải rất bất mãn. Cha ngược lại vô cùng khó xử, dù sao Khương Nghiên Kỳ và Lâm Thục Phương cũng là người thân của ông, nhưng mẹ ngược lại dám cam đoan, bỏ qua chuyện này.
      Last edited by a moderator: 26/6/17
      Parvarty, Sweet you, TamaP47 others thích bài này.

    5. Tô Huyền Ann

      Tô Huyền Ann Well-Known Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      2,481
      @Chris lạc quan chỗ nào vậy bạn @@
      @139 :v sr bạn cơ mà mình vừa beta vừa buồn cười vì nó hơi... bựa
      @yuuki_tran ừm mình cũng ghét thể loại "có giữ mất tìm" lắm, nhưng mình chịu được ngược chứ chịu được SE :yoyo23: SE là edit rồi

      ----

      Lầy edit c25 quá :yoyo27::yoyo27::yoyo27:

      [​IMG]
      Last edited: 15/9/16
      Phuochuyen94, Minhang, susu4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :