1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trung khuyển cắn ngược - Nguyên Viện ( Hoàn - Sắc )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4

      Phàn Ngọc Hương đời này chưa bao giờ phẫn nộ như thế.

      Nhậm Thương Diêu tên bạch nhãn lang này thực tạo phản, chỉ đánh lén nàng, còn thô lỗ khiêng nàng lên vai, sau đó còn để nàng lưng ngựa!

      Phàn Ngọc Hương ghé vào lưng ngựa, cứ như vậy đường bị xốc nảy.

      Nhậm Thương Diêu điểm huyệt đạo làm cho thân thể Phàn Ngọc Hương thể động đậy, nhưng đầu lưỡi còn có thể động.

      Phàn Ngọc Hương đời này chưa từng chịu loại khổ này, ngay từ đầu nàng còn phẫn nộ mắng to, bao lâu sau, nàng bị xốc nảy suýt nôn.

      Lúc Phàn Ngọc Hương được Nhậm Thương Diêu đỡ ngồi dậy lưng ngựa, mặt nàng trắng bệch, chỉ có đôi mắt đen vẫn hừng hực lửa giận, hung hăng trừng tên nô phản bội của nàng.

      Nhậm Thương Diêu xuống ngựa, y vốn cao lớn, mà Phàn Ngọc Hương lại rất bé bỏng, cho dù ngồi ngựa, nàng chỉ vừa khéo nhìn thẳng vào y.

      Thấy sắc mặt Phàn Ngọc Hương trắng bệch, Nhậm Thương Diêu đau lòng, vươn tay khẽ chạm vào mặt nàng, “Có khỏe ?”

      Phàn Ngọc Hương quay mặt, căm tức y, “Thích khách là ngươi phái tới?”

      Nhậm Thương Diêu nhíu mày, khuôn mặt tuấn kinh ngạc, “Chủ tử, sao người lại nghĩ như vậy? Ta mà muốn gây bất lợi cho người, còn cần tìm thích khách sao?”

      Hai người có thể là sớm chiều ở chung, Phàn Ngọc Hương lại phòng bị y, y muốn gây bất lợi cho nàng, phí công phu như vậy làm gì.

      Nhậm Thương Diêu như vậy, Phàn Ngọc Hương phẫn nộ cũng thoáng bình tĩnh chút. Bạch nhãn lang sai, y mà muốn gây bất lợi cho nàng, tùy thời đều có thể động thủ, tìm thích khách làm gì, căn bản là vẽ vời thêm chuyện.

      Vậy thích khách là từ đâu đến?

      Nhìn ra nghi vấn của Phàn Ngọc Hương, Nhậm Thương Diêu lập tức kinh ngạc : “Chủ tử, đừng rằng người cho rằng mình gây thù địch với nhiều người ?”

      Ở võ lâm nếu bàn về chuyện ai đắc tội nhiều người nhất, Phàn Ngọc Hương xếp thứ hai tuyệt đối ai dám xếp thứ nhất.

      Kẻ địch nhiều, ra ngoài lại điệu thấp, tuy rằng gióng trống khua chiêng, nhưng cũng kém nhiều lắm, đây phải quang minh chính đại cho người khác nhanh nhanh tới trả thù sao?

      Đừng tưởng rằng nàng nghe ra ý trong lời của y! Lửa giận hơi nén xuống lại bùng lên, nhưng mà nàng lại ép chính mình phải nhịn xuống, lạnh giọng chất vấn: “Vậy ngươi đánh lén ta làm cái gì?”

      Cho dù thích khách quan hệ với y, đánh lén nàng, điểm nàng huyệt, điều này phải sao?

      “Đương nhiên là có nguyên nhân......” Nhậm Thương Diêu nhếch khóe môi, đầu ngón tay khẽ chạm vào mặt nàng.

      Phàn Ngọc Hương nhíu mày. chuyện chuyện, tên bạch nhãn lang này cứ luôn động thủ động cước làm gì! Nếu phải bây giờ thể động, chắc chắn nàng chặt tay Nhậm Thương Diêu...... , Nhậm Thương Diêu chắc chắn lại bị nàng đánh thành đầu heo.

      “Nguyên nhân ......” Phàn Ngọc Hương còn chưa hỏi xong, Nhậm Thương Diêu đột nhiên cúi đầu tới gần nàng.

      Phàn Ngọc Hương sớm đề phòng, lập tức lui đầu về phía, nhưng Nhậm Thương Diêu lại sớm dự đoán được, liền nắm cằm của nàng, nàng bị đau, thứ gì đó ấm áp bao lấy môi của nàng.

      Phàn Ngọc Hương trợn tròn mắt, kinh ngạc trừng mắt nhìn Nhậm Thương Diêu.

      Nàng cho rằng Nhậm Thương Diêu muốn động thủ với nàng, ví dụ như thừa cơ đánh nàng quyền, nhưng nàng ngờ Nhậm Thương Diêu lại......

      Phàn Ngọc Hương triệt để ngây ngẩn cả người, nhất thời phản ứng kịp, Nhậm Thương Diêu nhân cơ hội này vói đầu lưỡi vào, liếm hàm răng nho , chạm vào đầu lưỡi mềm mại.

      “Ưm!” Phàn Ngọc Hương hồi thần, chút nghĩ ngợi dùng sức cắn cái.

      Nhậm Thương Diêu lại nắm hai gò má của nàng, đầu lưỡi cuốn viên thuốc, đẩy vào yết hầu của nàng, lại thong thả rời khỏi.

      Lúc Phàn Ngọc Hương phát kịp rồi, viên thuốc bị nàng nuốt xuống.

      “Khụ khụ khụ khụ......” Nàng chật vật khụ, mặt trắng bệch nhiễm tầng hồng, mắt ửng đỏ kinh sợ nhìn Nhậm Thương Diêu.

      Nhậm Thương Diêu vươn ngón cái nhàng lau nước bọt bên miệng Phàn Ngọc Hương, thậm chí còn lạnh lạnh hỏi câu, “Có khỏe ?”

      câu hỏi như nhau, cũng kích khởi cơn giận của Phàn Ngọc Hương.

      “Nhậm Thương Diêu, ngươi dám, dám......” Nàng tức giận đến mức ra lời, miệng vẫn còn hương vị của y, ngay cả môi của nàng cũng vẫn hơi hơi nhói đau, cho nàng biết vừa rồi bạch nhãn lang thối tha này làm gì với nàng!

      Còn có! “Ngươi cho ta ăn cái gì!”

      “Tán công hoàn.” Nhậm Thương Diêu miễn cưỡng trả lời nàng, khuôn mặt tuấn tú thậm chí còn mang nụ cười. Y có khả năng luôn luôn điểm huyệt nàng, nhwngneeus giải huyệt, y chắc chắn đánh lại được nàng, cho nên đành phải cho nàng uống thuốc.

      “Đừng lo lắng, dược hiệu chỉ có tháng mà thôi.” Nhậm Thương Diêu an ủi nàng.

      Nhưng lời này vào tai Phàn Ngọc Hương chính là châm chọc nàng, trừng mắt nhìn tươi cười chói mắt mặt Nhậm Thương Diêu, nàng cắn răng hỏi: “Nhậm Thương Diêu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

      Y muốn làm gì? Y thu hồi nụ cười, bày ra bộ dáng vô lại nữa, mắt vàng nghiêm túc mà nhìn nàng, ánh mắt nghiêm túc lại chiếm đoạt làm cho nàng kinh hãi.

      Trong nháy mắt, Phàn Ngọc Hương đột nhiên cảm thấy Nhậm Thương Diêu có chút xa lạ, xa lạ làm cho nàng...... Giận hoảng.

      Thứ Nhậm Thương Diêu muốn luôn luôn chỉ có , đám thích khách kia quả có quan hệ gì với y, nhưng lúc nhìn thấy thích khách, trong lòng y lại đột nhiên dâng lên ý niệm -- sao nhân cơ hội này ép buộc Phàn Ngọc Hương?

      Y biết chắc chắn Phàn Ngọc Hương giận dữ, nhưng vậy sao? Y muốn nàng nhìn thẳng vào tồn tại của y, cho dù nàng tức giận đến muốn giết y, y cũng để ý.

      Tất cả của y đều là Phàn Ngọc Hương cho, y có thể dùng thân phận nô này ở bên cạnh Phàn Ngọc Hương cả đời, nhưng người có lòng tham, là người lại là thú, y lại càng tham lam, ngày lại ngày, y muốn mình chỉ là nô của nàng.

      “Người hỏi ta muốn gì......” Nhậm Thương Diêu mở miệng, khuôn mặt tuấn từ từ tới gần nàng, thẳng đến khi mặt hai người cách nhau đến tấc, “Người thực biết sao?”

      Nàng đương nhiên biết! làm sao nàng có thể biết? Nàng chuẩn bị như vậy, nhưng nhìn lại ánh mắt chuyên chú khát vọng của Nhậm Thương Diêu, nàng biết làm thế nào ra khỏi miệng.

      Mà Nhậm Thương Diêu cũng muốn đáp án của nàng, ngón tay y nhàng sờ khóe mắt nàng, môi dường như là gần sát nàng, hô hấp của hai người hòa chung với nhau.

      “Ta cho người......” mâu quang Nhậm Thương Diêu sâu thẳm, mắt vàng ảnh ngược hình bóng nữ nhân y luôn luôn truy đuổi, “Phàn Ngọc Hương, ta muốn nàng.”

      Đây là lần đầu tiên y gọi nàng là chủ tử, mà kêu tên của nàng.

      Muốn nàng? Nàng sửng sốt, ánh mắt y làm cho tim nàng nhảy dựng, hiểu sao lại khẩn trương.

      “Ta muốn làm nô của nàng.” Nhậm Thương Diêu gằn từng tiếng giọng : “Bởi vì ta thích nàng.”

      Cái gì? Phàn Ngọc Hương trừng to mắt, phẫn nộ đầy ngập nhất thời chuyển thành kinh ngạc.

      Nhậm Thương Diêu cong môi, mắt vàng bình tĩnh nhìn nàng.

      “Ta thích nàng, Phàn Ngọc Hương.”

      Nhậm Thương Diêu vô cùng kiên nhẫn, nhưng khi đối mặt với Phàn Ngọc Hương, chỉ kiên nhẫn vẫn đủ, bởi vì khi Phàn Ngọc Hương nhận định cái gì, trừ khi ngoài ý muốn, bằng thay đổi nhận định của nàng.

      Ví dụ như, Nhậm Thương Diêu là nô của nàng, vậy cả đời chính là nô của nàng, nàng ham muốn chiếm hữu nặng với Nhậm Thương Diêu như vậy, là vì nàng cho rằng Nhậm Thương Diêu là vật sở hữu của nàng, với vật sở hữu, đương nhiên nàng muốn nắm chặt.

      Cho nên, Phàn Ngọc Hương tức giận khi Đào Vũ Nhi mơ ước Nhậm Thương Diêu, nhưng nàng chỉ biết quy nguyên nhân về việc Nhậm Thương Diêu là của nàng, cái khác, nàng nghĩ nhiều.

      Nhậm Thương Diêu vô cùng hiểu điểm ấy, ở phương diện nào đó y vô cùng ràng cố chấp của Phàn Ngọc Hương, bởi vậy cho dù y có thể tiến hành theo phương thức chất lượng, nhưng mà đối mặt với người cố chấp, phương pháp gián tiếp là vô dụng.

      Cho nên y áp dụng trực tiếp, y muốn Phàn Ngọc Hương biết y - Nhậm Thương Diêu là nam nhân, mà phải là trung khuyển nàng gì nghe nấy, y muốn nàng nhìn thẳng vào y.

      Mà phương pháp của Nhậm Thương Diêu thực thành công, lúc y cởi bỏ huyệt đạo của Phàn Ngọc Hương, Phàn Ngọc Hương thẳng tắp tiếp đất tát y cái.

      “Cút!” Tát xong, Phàn Ngọc Hương chỉ quăng ra lời này.

      Nàng hoàn toàn muốn nhìn thấy Nhậm Thương Diêu!

      Phàn Ngọc Hương chưa từng nghĩ tới việc Nhậm Thương Diêu ôm ý tưởng này với nàng...... Y là nô của nàng! Mà tên nô này dám phạm thượng!

      Phàn Ngọc Hương vừa sợ vừa giận, còn hoảng loạn nên lời, Phàn Ngọc Hương muốn tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân hoảng loạn, nàng cố chấp để phẫn nộ làm chủ hết thảy.

      Nàng chắc chắn lưu người có tâm tư gây rối bên người!

      Nếu ăn tán công hoàn, chắc chắn nàng chưởng bổ đôi Nhậm Thương Diêu, chứ phải chỉ là cái tát.

      Nhậm Thương Diêu tuyệt để ý bàn tay mặt, Phàn Ngọc Hương thiếu nội lực, bàn tay đối với Nhậm Thương Diêu da thô thịt dày mà , đáng kể chút nào, mà phản ứng của Phàn Ngọc Hương trong dự kiến của y.

      Nhậm Thương Diêu lại khôi phục nụ cười lưu manh, “Đừng quên nàng ăn tán công hoàn, thiếu ta, nếu gặp người muốn giết nàng làm sao bây giờ?”

      Phàn Ngọc Hương trừng y, “Đưa giải dược đây.”

      có giải dược.”

      “Ngươi!”

      “Ta dối.” Nhậm Thương Diêu thành thực, “Thuốc này là tam tiểu thư làm, nàng biết dược tam tiểu thư làm chưa bao giờ có giải dược mà.”

      Phàn gia lão Tam tuy rằng là đại phu, nhưng lại ham thích luyện dược, làm ra trăm loại thuốc, hơn nữa tất cả đều có giải dược.

      Phàn Ngọc Hương kinh ngạc, trừng mắt hỏi: “Sao Tam tỷ lại đưa thuốc cho ngươi?”

      “Đương nhiên là ta hỏi tam tiểu thư.” Về phần sử dụng, Phàn gia tam tiểu thư đương nhiên có hỏi, mà Nhậm Thương Diêu cũng thực thành thực bộc trực báo cáo, Phàn gia tam tiểu thư lập tức hai lời, hào sảng cho y lọ tán công hoàn.

      Theo như lời Phàn Ngọc Lâm, tâm tư của Nhậm Thương Diêu, mọi người của Phàn gia nhìn ra, chỉ có Phàn Ngọc Hương biết gì, xem ác sói là trung khuyển, cho rằng trung khuyển này vĩnh viễn cắn ngược.

      Phàn Ngọc Hương đột nhiên có cảm giác bị cả nhà thiết kế. Theo hiểu biết của nàng đối với Tam tỷ, Tam tỷ chắc chắn hỏi Nhậm Thương Diêu dùng tán công hoàn làm gì, hơn nữa sau khi Nhậm Thương Diêu chuyện với đại tỷ, mới đột nhiên bắt đầu phản kháng nàng......

      Mà bây giờ, Nhậm Thương Diêu lại thích nàng...... Nàng làm sao có thể nhận! Ở trong lòng nàng, Nhậm Thương Diêu chính là nô, nàng chỉ cầu Nhậm Thương Diêu phải trung thành, mà bây giờ Nhậm Thương Diêu lại cắn ngược nàng miếng!

      Phàn Ngọc Hương khống chế dục mạnh luôn luôn muốn nắm giữ mọi vật trong tay, nhưng bây giờ tình lại hoàn toàn thoát khỏi khống chế của nàng, mà ngọn nguồn của tất cả hỗn loạn đều đến từ người trước mặt -- Nhậm Thương Diêu.

      Phàn Ngọc Hương cảm thấy mình là bị mù!

      Phàn Ngọc Hương lạnh mặt, giữ chặt dây cương, phẫn nộ đá bụng ngựa, giá mã rời .

      Được, Nhậm Thương Diêu cút, nàng là được! thèm để ý có gặp thích khách hay .

      Phàn Ngọc Hương tức giận hoàn toàn mất lý trí, bây giờ nàng chỉ muốn rời khỏi Nhậm Thương Diêu rất xa!

      Nhưng Nhậm Thương Diêu làm sao để nàng như ý, y nhanh chóng bắt lấy dây cương, xoay người nhảy lên lưng ngựa, khóa ngồi phía sau Phàn Ngọc Hương.

      xuống cho ta!” Phàn Ngọc Hương gấp khuỷu tay đánh về phía sau, cho dù có nội lực, nhưng quyền cước công phu của nàng vẫn còn, chỉ đánh khuỷu tay, nàng còn xoay người lưng ngựa, tay chống yên ngựa, lấy tay làm điểm tựa, nghiêng người đá đánh Nhậm Thương Diêu, muốn đá bạch nhãn lang thối tha đáng giận này xuống ngựa.

      Nhậm Thương Diêu dễ dàng bắt lấy cái chân đá tới, Phàn Ngọc Hương có nội lực ở y trong mắt chỉ giống như con mèo giương oai, có tính uy hiếp.

      Y thậm chí còn nghiêng người áp tới, bắt lấy hai chân của Phàn Ngọc Hương.

      “Nhậm Thương Diêu!” Phàn Ngọc Hương tức giận dường như là rống lên, Nhậm Thương Diêu áp lại đây, nàng muốn lui về sau, nhưng sau lưng là yên ngựa, căn bản thể lui, nàng dứt khoát ném quyền, đánh lên mặt Nhậm Thương Diêu.

      Nhậm Thương Diêu nghiêng đầu tránh nắm đấm, ngựa dưới chân chạy băng băng, hơn nữa hình như bị động tác của hai người dọa đến, chạy càng nhanh hơn.

      “Phàn Ngọc Hương, nàng sợ ngã xuống?”

      Nàng sợ cái quỷ! Nàng cưỡi ngựa rất giỏi, đời này chưa từng ngã ngựa, với lại, giờ phút này nàng lửa giận xông lên não, căn bản mặc kệ, gặp Nhậm Thương Diêu là vung nắm đấm, hai đấm cùng tiến lên.

      “Cút cho ta!” Nàng rống giận, hai chân bị áp chế giãy dụa.

      Nhậm Thương Diêu ngưỡng về phía sau tránh nắm đấm, tay áp chế hai chân cũng hơi buông lỏng, Phàn Ngọc Hương thừa dịp này muốn nhảy lên, Nhậm Thương Diêu thấy thế nhanh chóng bắt lấy nàng, kéo dây cương, trói nàng lại.

      Phàn Ngọc Hương giận trừng mắt.

      “Nhậm Thương Diêu, ngươi dám!” Nàng vừa rống vừa phản kháng, nhưng thiếu nội lực, nàng căn bản đánh lại Nhậm Thương Diêu, chỉ chốc lát sau bị cột vào lưng ngựa.

      Mà hai chân của nàng khóa bên hông Nhậm Thương Diêu, chỗ tư mật của hai người dường như là chạm, sau đó...... Nàng trừng mắt to, cảm giác được vật cứng chạm vào nàng.

      “Nhậm Thương Diêu!” Phàn Ngọc Hương giận mặt đỏ, nàng vặn vẹo, muốn lùi lại, nhưng yên ngựa như vậy, nàng lại bị trói chặt, muốn đá y, hai chân lại bị bắt lấy.

      “Nàng xác định nàng vẫn muốn động?” Nhậm Thương Diêu cười tà ác nhìn nàng, hạ thân bị cọ đến cứng rắn luôn luôn dán vào nơi riêng tư của nàng, hoàn toàn để ý, thản nhiên để lộ dục vọng với nàng.

      Phàn Ngọc Hương sửng sốt, phát vật cứng chống lấy mình hình như có dấu hiệu biến lớn hơn, mà ánh mắt Nhậm Thương Diêu nóng rực như muốn nuốt lấy nàng, nàng lập tức nghĩ đến Nhậm Thương Diêu luôn luôn gây rối nàng, điều này làm cho thân thể nàng cứng đờ, dám động nữa.

      Lần đầu tiên Phàn Ngọc Hương gặp phải loại chuyện làm cho nàng vừa tức vừa giận vừa bối rối thế nàng, nàng nghiến răng nghiến lợi, “Nhậm Thương Diêu, ta nhất định làm thịt ngươi!”

      “Ta biết.” Nhậm Thương Diêu hoàn toàn sợ, thậm chí còn vươn tay vỗ mặt nàng, phiền não hỏi: “Ta đây có nên thừa dịp nàng chưa làm thịt ta, nên làm thêm nhiều chuyện chút hay ......”

      Y vừa , tay xuống, lướt qua đôi môi run run của Phàn Ngọc Hương, gáy tuyết trắng, chậm rãi đến bộ ngực mềm mại, đầu ngón tay dường như muốn tiến vào vạt áo.

      Khóe mắt Phàn Ngọc Hương đỏ lên, tuyệt đối phải bị dọa đến muốn khóc, mà là giận đỏ lên, “Ngươi, dám!”

      Nàng biết nàng càng kiêu ngạo, càng làm cho người ta muốn làm nhục, Nhậm Thương Diêu muốn xé hết quần áo chướng mắt người nàng, hung hăng làm nhục nàng, hung hăng xé bỏ kiêu ngạo của nàng. Máu thú tộc sôi trào trong cơ thể, rục rịch.

      Nhưng y biết, nếu y làm như vậy cả đời này y chiếm được nàng.

      Áp chế dã thú trong lòng, Nhậm Thương Diêu nhếch môi cười.

      “Đương nhiên dám.” Y thu tay, lại thở dài câu, “Chủ tử, người thực hài hước.”

      Con mẹ ngươi...... Phàn Ngọc Hương thiếu chút tuôn ra lời thô tục lần đầu tiên trong đời, nhưng nàng nhịn xuống. phải chỉ có Nhậm Thương Diêu hiểu nàng, đối với tên nô Nhậm Thương Diêu này, nàng cũng hiểu biết nhất định.

      Nhậm Thương Diêu thích cười, cười lưu manh làm y nhìn có vẻ rất vô hại, nhưng Phàn Ngọc Hương biết, cho dù Nhậm Thương Diêu bị nàng dạy ra khuông ra dạng, nhưng bản tính của y vẫn là thú.

      Bởi vậy cho dù khuôn mặt tuấn trước mắt này cười đến vui vẻ, nhưng Phàn Ngọc Hương xem tia hào quang xâm lược của dã thú xẹt qua trong mắt Nhậm Thương Diêu, nó làm cho lòng nàng phát run.

      Điều này làm cho Phàn Ngọc Hương vô cùng táo bạo thể tỉnh táo lại xem kỹ tình cảnh chính mình bây giờ, nàng hoàn toàn rơi vào hoàn cảnh xấu, mà Nhậm Thương Diêu...... Ai biết người này duy trì được nhân tính bao lâu! Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bị uy hiếp.

      Nàng ép chính mình áp chế lửa giận, dùng khẩu khí bình tĩnh ra lệnh, “Lăn xuống.”

      Sau đó hình như phát khẩu khí của mình quá mức lãnh ngạnh, nàng lại ép chính mình phóng nhuyễn giọng điệu, “Ta trốn.”

      Nhậm Thương Diêu nhíu mày. ngờ Phàn Ngọc Hương kiêu ngạo gần như tự đại thế nhưng cũng có lúc khuất phục phóng nhuyễn, chậc chậc, y thể thừa nhận khoái cảm dâng lên trong lòng mình.

      Cảm giác này tốt, khó trách Phàn Ngọc Hương ức hiếp người như vậy.

      Nhìn Nhậm Thương Diêu kinh ngạc, lập tức hứng thú nhìn nàng, trần trụi cười nàng, nàng thiếu chút nữa bạo hỏa.

      “Ngươi xuống!” chỉ cút, còn đem nghiệt căn kia của ngươi cách xa ta chút!
      Nhậm Thương Diêu làm như biết ý của Phàn Ngọc Hương, y càng cố ý, như có như , dùng dục vọng trướng đau cọ nàng.

      Phàn Ngọc Hương trợn to mắt, nhịn được, “Nhậm......”

      “Suỵt.” Nhậm Thương Diêu vuốt cằm của nàng, cười lưu manh, “Đừng lo lắng, ta đối làm gì nàng, chờ ta tỉnh táo lại, nó tiêu xuống, nhưng mà chủ tử, nếu người lại tiếp tục kích động, ta dám cam đoan.”

      Uy hiếp! Đây chắc chắn là uy hiếp!

      Tên thối tha này miệng kêu nàng là chủ tử, nhưng căn bản đem chủ tử nàng đây để vào mắt! hai chữ chủ tử kia nàng nghe vào tai, chính là trào phúng trần trụi.

      Phàn Ngọc Hương cắn răng, tức giận cả người phát run.

      Nhậm Thương Diêu nhàng vuốt nàng, hạ thân nóng bỏng kề sát nàng, thậm chí nàng có thể cảm nhận được nhịp đập đáng chết của cái kia...... Mẹ nó! Nàng chắc chắn chặt y ra!

      Nhậm Thương Diêu còn cố ý, “Chủ tử, người run lợi hại, lạnh sao?”

      Phàn Ngọc Hương hé răng, chỉ là, tiếng hít thở rất nặng, biểu nàng phẫn nộ đến cỡ nào.

      Nhậm Thương Diêu càng ác liệt.

      “Muốn ta ủ ấm cho người sao? Chủ tử.” hai chữ cuối cùng, y rất , nhưng cũng rất nặng.

      Ba!

      Rốt cuộc Phàn Ngọc Hương thể chịu đựng được nữa, nàng nghe thấy tiếng sợi dây lý trí của mình đứt đoạn cách ràng.

      “Nhậm Thương Diêu!” Tay bị trói trụ, chân cũng thể động đậy, Phàn Ngọc Hương tức giận ngẩng đầu, hung hăng đập vào Nhậm Thương Diêu.

      “Thao!” rốt cục Phàn Ngọc Hương cũng lời thô tục, hơn nữa còn trào nước mắt.

      [Ờm ờ, từ thao này khác từ “ĐM” ở nước mình là mấy ^^!]

      Mẹ nó! Sao ai với nàng đầu của người thú tộc cứng như vậy!

      Nếu hỏi Phàn Ngọc Hương đời này nàng hối hận chuyện gì, chắc chắn nàng nuôi dưỡng kẻ tàn nhẫn như vậy. Nếu hỏi lại nàng lần thứ hai nàng hối hận chuyện gì, chắc chắn nàng -- mẹ nó, sao nàng lại luyện thiết đầu công!

      Bây giờ Phàn Ngọc Hương cảm thấy trán mình đau nhói, toàn bộ đầu đều choáng váng nặng nề, bây giờ đừng từ chối, ngay cả lớn tiếng chuyện nàng cũng muốn nôn.

      Nhậm Thương Diêu ngờ Phàn Ngọc Hương dùng đầu đánh lên, lúc nàng đánh lên đó, phát ra tiếng “cộc” vang dội, sau đó chính là tiếng Phàn Ngọc Hương mắng.

      Sau đó nữa, cái gì Phàn Ngọc Hương cũng muốn , nàng chỉ cảm thấy trán của mình đau quá, nước mắt khống chế được tuôn rơi.

      Về phần Nhậm Thương Diêu có việc gì, mà trán Phàn Ngọc Hương thực ràng hồng khối.

      Nhìn Phàn Ngọc Hương mệt mỏi bộ, Nhậm Thương Diêu cũng biết có nên đồng tình nàng hay , nhưng ít nhất nàng cũng an tĩnh lại, bởi vì giờ nàng choáng váng đến vô lực.

      Nhưng vì dự phòng vạn nhất, Nhậm Thương Diêu vẫn cột nàng vào lưng ngựa. Để tránh người Trầm Hương sơn trang đuổi theo, y chuyên chọn đường núi, thẳng đến khi phát dòng suối mới dừng lại.

      Cởi bỏ dây cương, y ôm Phàn Ngọc Hương xuống ngựa.

      Ngay cả khí lực giãy dụa Phàn Ngọc Hương cũng có, để Nhậm Thương Diêu ôm nàng đến dưới tàng cây.

      Nàng dựa vào thân cây, ánh mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhắn trắng nõn làm cho nơi sưng đỏ trán vô cùng dễ thấy.

      Nhậm Thương Diêu vươn tay chạm .

      “Hừ.” Phàn Ngọc Hương lập tức nhíu mày, mất hứng hất tay y ra, “Cút ngay!”

      Mở mắt ra, nàng hung hăng trừng y, đuôi mắt đỏ lên, uất ức ngoài ý muốn.

      Nhưng Nhậm Thương Diêu biết chỉ có mình cho rằng như vậy, y chưa bao giờ bị bề ngoài nhu nhược của Phàn Ngọc Hương lừa gạt, nhưng khó thấy được bộ dáng thống khổ của nàng như vậy, tuy rằng cảm thấy nàng tự làm tự chịu, nhưng y vẫn mềm lòng.

      “Đầu có khỏe ?” Cũng biết có nên nàng ngốc hay , lấy đầu đụng y...... Trừ thân võ công, toàn thân cao thấp người nàng đều là da mềm thịt nộn, sao chịu nổi nha!

      Phàn Ngọc Hương sớm hối hận, lúc đánh lên nàng thực có cảm giác đụng phải tảng đá, đầu nàng choáng váng, mà Nhậm Thương Diêu tên thối tha này hoàn toàn có việc gì, thậm chí còn cười.

      Đúng vậy, Nhậm Thương Diêu kinh ngạc cười to, y thực ngờ chủ tử của y lại ngốc như vậy!

      “Đừng có giả vờ tốt bụng!” Phàn Ngọc Hương hừ lạnh, nhắm mắt lại, hoàn toàn muốn nhìn mặt Nhậm Thương Diêu, quản y cười nàng hay là như thế nào, tùy tiện! Nàng bây giờ đau đầu căn bản muốn để ý y.

      Nhưng ngờ Nhậm Thương Diêu cái gì cũng chưa , Phàn Ngọc Hương tiếng bước chân y rời , chốc lát sau lại trở về, sau đó cái khăn lạnh dán lên trán nàng.

      “Chườm lạnh hẳn tốt chút.” Nhậm Thương Diêu giọng .

      Phàn Ngọc Hương cảm thấy mình nên quăng cái khăn trán , nàng mới cần! Nhưng mà...... khăn lạnh quả làm cho cái trán vừa đau vừa nóng tốt hơn chút, điều này làm cho nàng do dự, sau đó lại cảm thấy vì sao nàng phải ngược đãi bản thân, tên thối tha này hạ mình, sao nàng phải cự tuyệt!

      Nghĩ như vậy, Phàn Ngọc Hương liền đương nhiên tiếp nhận, mắt vẫn nhắm, khinh thường muốn nhìn y.

      Nhậm Thương Diêu cong môi, sớm quen tính nết Phàn Ngọc Hương, nàng để ý tới y, y có thể tự quyết định.

      “Nàng đói bụng ? Ta tìm đồ ăn, đừng chạy loạn.” xong, Nhậm Thương Diêu cũng điểm huyệt Phàn Ngọc Hương, lấy dây thừng buộc nàng, vô cùng yên tâm mà rời .

      Phàn Ngọc Hương nghe tiếng bước chân rời , hề động, lại đếm chút, xác định Nhậm Thương Diêu đủ xa, nàng nhanh chóng mở mắt ra, lúc này trốn đợi lúc nào!

      Nhưng mà......

      “A!” Thân thể vừa động đầu liền choáng váng, Phàn Ngọc Hương đỡ trán, lại động đến miệng vết thương, đau đến kêu ra tiếng, cuối cùng lại mệt mỏi ngồi xuống.

      được! Nàng động được!

      Đời này Phàn Ngọc Hương sợ nhất chính là đau, tuy rằng người tập võ nào có sợ đau, nhưng Phàn Ngọc Hương sợ, nếu phải tư chất nàng rất tốt, ngay cả Úy Phạm Thiên cũng đời này cháu có thể luyện võ công là kỳ tích.

      Tham lam lười biếng chỉ biết hưởng thụ, lại sợ đau, hơn nữa đừng nhìn Phàn Ngọc Hương luôn lạnh như băng, thực tế, tính tình của nàng vô cùng táo bạo, cũng có tính nhẫn nại, tâm tính hoàn toàn trầm ổn như người tập võ vốn nên có.

      Nhưng mà Phàn Ngọc Hương có ưu điểm, đối với vật mình thích, nàng bỏ rất nhiều tâm tư, võ công của nàng tuyệt thế chính là vì vậy, Trầm Hương sơn trang càng ngày càng nhiều tiền, công nàng thể thiếu.

      Nhậm Thương Diêu yên tâm rời như vậy phải có nguyên nhân, đối với chủ tử Phàn Ngọc Hương này, y sớm hiểu thấu.

      Quả nhiên, chờ y cầm con mồi trở về, Phàn Ngọc Hương vẫn cứ ngồi tại chỗ, chỉ là, khăn vốn ở trán rơi xuống đất.

      Nhậm Thương Diêu buông con mồi cùng cành khô, nhặt khăn lên, đến bên dòng suối rửa sạch, lại cầm khăn đến trước Phàn Ngọc Hương, phủ nó lên trán nàng.

      Phàn Ngọc Hương hoàn toàn hé răng, trong lòng nghẹn khuất trước nay chưa từng có.

      Mẹ nó, chờ đầu nàng đau choáng, chắc chắn nàng trốn cho y xem!

      Phàn Ngọc Hương nổi giận trong lòng, vừa dùng lỗ tai nghe động tĩnh của Nhậm Thương Diêu.

      Đầu tiên nàng nghe được tiếng lửa cháy, lại ngửi được mùi mật ngọt, sau đó bao lâu là mùi thịt nướng hòa cùng mùi mật, rốt cục nàng nhịn được nuốt nước miếng, bụng cũng phát ra tiếng rột rột nho .

      Nhậm Thương Diêu nướng thịt thỏ, vừa quét mật -- mới vừa rồi khi săn thú, y thấy cây có tổ ong , dùng khói hong đuổi hết ong rồi lấy .

      Thịt nướng quét lớp mật, đây là món Phàn Ngọc Hương thích ăn nhất.

      Phàn Ngọc Hương phát ra tiếng rột rột tuy rằng , nhưng Nhậm Thương Diêu vẫn nghe thấy, y nhịn được cười .

      “Cười cái gì!” Phàn Ngọc Hương thẹn quá hóa giận trợn mắt trừng y, nhưng ánh mắt lại dừng lại thịt nướng quét lớp mật.

      Nhậm Thương Diêu cong môi, thấy thịt nướng vừa rồi, liền kéo chân thỏ xuống, đến trước Phàn Ngọc Hương, ngồi xổm xuống, tự tay xé miếng thịt thỏ, đưa tới bên miệng nàng, “Ăn ?”

      Sao ăn! Phàn Ngọc Hương mới ngược đãi chính mình!

      Nàng há miệng cắn thịt thỏ, oán hận nhấm nuốt, ánh mắt vẫn trừng Nhậm Thương Diêu, giống như trong miệng nhai là thịt y...... Phi! Nàng mới khinh thường ăn thịt sói!

      NhậmThương Diêu lại kéo xuống miếng thịt, Phàn Ngọc Hương muốn mở miệng ra, thấy Nhậm Thương Diêu bỏ thịt vào miệng của mình.

      Nàng lập tức trừng to mắt.

      Y dám cướp thịt của nàng!

      Dĩ vãng Nhậm Thương Diêu nướng thịt cho nàng ăn, đều đút nàng ăn no rồi chính mình mới ăn phần còn lại, mà bây giờ nàng còn chưa có ăn no, tên thối tha này dám cướp thịt của nàng!

      Phàn Ngọc Hương biết, đó là Nhậm Thương Diêu chiều nàng, nhưng bây giờ y tính chiều nàng nữa.

      Dưới ánh mắt Phàn Ngọc Hương nhìn chằm chằm, Nhậm Thương Diêu chậm rãi nuốt thịt vào miệng, lại kéo xuống miếng thịt thỏ, đưa tới bên miệng Phàn Ngọc Hương, lại hỏi lần nữa, “Ăn ?”

      Phàn Ngọc Hương hung hăng trừng y.

      Nhậm Thương Diêu để nàng trừng, khuôn mặt tuấn lười biếng cười.

      ăn sao?” Y tiếc nuối muốn rút tay về.

      Phàn Ngọc Hương nhanh chóng cắn thịt tay Nhậm Thương Diêu. Nàng biết nếu nàng ăn, Nhậm Thương Diêu cho nàng ăn nữa, ánh mắt y ràng -- y chỉ cho cơ hội.

      Phàn Ngọc Hương dùng răng nanh nghiến thịt trong miệng, nàng còn cảm thấy mỹ vị của thịt, nuốt vào đều là lửa giận.

      Nếu phải nàng đói bụng, nếu phải bây giờ nàng đau đầu lợi hại, nàng chắc chắn......

      Phàn Ngọc Hương trừng mắt nhìn Nhậm Thương Diêu.

      Bạch nhãn lang, chờ!

      ngày kia, nàng chắc chắn làm thịt y!
      Bạch Phụngthư hồ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 5

      Thực ràng, Nhậm Thương Diêu dùng hành động tỏ vẻ, y giống trước kia nhẫn nhục chịu đựng, bởi vì y làm nô của Phàn Ngọc Hương nàng nữa.

      Hơn nữa trắng ra, Phàn Ngọc Hương bây giờ bị quản chế như tù binh, Nhậm Thương Diêu hầu hạ nàng ăn sai, muốn đối đãi với nàng giống như trước kia, đó là chuyện có khả năng.

      Nhậm Thương Diêu đương nhiên biết mình làm vậy làm Phàn Ngọc Hương nổi giận, nhưng vậy sao? Nàng càng tức giận, càng để ý y, phải sao?

      Giống như bây giờ, Phàn Ngọc Hương ngồi ở lưng ngựa, Nhậm Thương Diêu ngồi ở phía sau nàng, hai tay y kéo dây cương, tư thế giống như ôm thân hình bé bỏng của nàng vào trong ngực.

      Nhưng mà, cũng chỉ là giống.

      Phàn Ngọc Hương banh khuôn mặt nhắn, làn da nàng trắng, tuy rằng trán còn sưng, nhưng còn vòng màu hồng nhàn nhạt. Lưng nàng thẳng tắp, ở lưng ngựa còn thẳng lưng như vậy, ngược đãi bản thân, nhưng mà nàng hoàn toàn muốn đụng tới người phía sau.

      Tuy rằng đụng tới, Phàn Ngọc Hương lại có thể cảm nhận ràng nhiệt độ từ phía sau truyền đến, còn có hô hấp phía nhàng phất đến đỉnh đầu nàng. Nàng chưa bao giờ hận chính mình con như vậy...... đúng! Liên quan cái rắm gì đến nàng! Là Nhậm Thương Diêu quá mức cao lớn!

      Ngẫm lại, Nhậm Thương Diêu có thể cao lớn như vậy, khỏe như vậy, đều là nhờ nàng dưỡng ra, kết quả sao? Nàng chính là dưỡng con sói làm hoạn!

      Hơn nữa con sói này còn đối với nàng......

      Ta thích nàng, Phàn Ngọc Hương.

      Ngực Phàn Ngọc Hương khỏi lạc nhịp, trong đầu lên khuôn mặt Nhậm Thương Diêu khi những lời này, đồng tử kia chỉ ảnh ngược hình ảnh của nàng, chuyên chú như vậy, giống như trời đất này chỉ có nàng mới có thể vào cặp mắt vàng xinh đẹp kia.

      Ý tưởng quỷ dị này làm cho Phàn Ngọc Hương hoảng loạn. Nàng nghĩ cái gì! Nhậm Thương Diêu là nô của nàng, vẫn là tên nô khi thượng! Cho dù Nhậm Thương Diêu thích nàng như thế nào! Nàng, nàng chắc chắn vì vậy mà tha thứ cho những chuyện y làm với nàng vài ngày nay!

      “Ngươi muốn mang ta đâyu?” Nhậm Thương Diêu chuyên chọn đường hẻo lánh mà , vòng quanh vòng quanh, Phàn Ngọc Hương phân bây giờ ở nơi nào.

      Nàng phải vụng trộm lưu ký hiệu cho người ta truy tung, nhưng mà Nhậm Thương Diêu rất hiểu nàng, lần đầu tiên bắt được nàng lưu lại ký hiệu, Nhậm Thương Diêu chỉ nhíu mày, khuôn mặt tuấn cười như cười.

      Phàn Ngọc Hương nâng cằm lạnh lùng nhìn y, tư thái “Ngươi có thể làm gì ta”.

      Nhậm Thương Diêu thể làm gì nàng, y cũng luyến tiếc, nhưng mà nhìn nàng cao ngạo như vậy, trong lòng y bị cong ngứa.

      Phàn Ngọc Hương biết mỗi khi Nhậm Thương Diêu nhìn thấy tư thái kiêu ngạo ai bì nổi kia của nàng, liền muốn hung hăng ăn nàng vào bụng bao nhiêu, chỉ là, khi đó Nhậm Thương Diêu dám, cho nên luôn nhịn.

      Mà bây giờ...... Nhậm Thương Diêu đột nhiên bước ra bước, mắt vàng khóa lấy Phàn Ngọc Hương, giống như xem chuẩn con mồi.

      Phàn Ngọc Hương thiếu chút lui về sau, nhưng cá tính kiêu ngạo làm cho nàng đè xuống chân lui về phía sau, khuôn mặt nhắn vẫn cứ nâng cao, để mình lộ ra chút yếu nhược.

      Lại biết càng như vậy lại càng gợi lên thú tính của người nào đó.

      “Ngươi......” Muốn làm gì - ba chữ này có cơ hội ra miệng, Nhậm Thương Diêu đột nhiên vươn tay bắt lấy nàng, cho nàng cơ hội giãy thoát, thẳng tắp cắn môi của nàng.

      “Ưm!” Phàn Ngọc Hương trợn tròn mắt, đầu lưỡi trơn trượt lủi tiến trong miệng nàng, nàng giận dữ, mở răng muốn cắn đứt lưỡi y, y sớm đoán được, ngón tay thô bạo bóp gò má của nàng, ép nàng mở miệng.

      “Ưm a ưm ......” Phàn Ngọc Hương tức giận đến vặn vẹo, nhưng như thế nào cũng tránh khỏi Nhậm Thương Diêu kiềm chế, y thô lỗ cắn cánh môi, miệng Phàn Ngọc Hương bị y cắn vừa đau vừa tê, lưỡi thô lệ đảo quét tấc trong miệng , lực đạo vừa nặng lại dã man, giống như dã thú muốn lưu lại dấu vết địa bàn của mình.

      Chờ Nhậm Thương Diêu buông ra, môi Phàn Ngọc Hương sưng lên lại tê, hàm dưới dính nước bọt hai người, ánh mắt ửng đỏ ướt át, phiếm lửa giận.

      Tránh thoát kiềm chế, Phàn Ngọc Hương lập tức vươn tay tát Nhậm Thương Diêu cái.
      Nhậm Thương Diêu để nàng đánh, mặt lộ vẻ tà ác lại cười vô lại, đầu lưỡi liếm khóe miệng, trong miệng của y vẫn lưu giữ ngọt ngào của nàng, làm cho y vô cùng thõa mãn.

      “Nàng có thể để lại vài ký hiệu, ta để ý cũng lưu lại vài ký hiệu người nàng.” Y ý có điều chỉ nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ của nàng.

      Phàn Ngọc Hương dùng sức lau miệng, phẫn nộ trừng y, “Ngươi dám!”

      Nhậm Thương Diêu nhún vai, ánh mắt ý chỉ “Nàng có thể thử xem”.

      Điều này làm cho Phàn Ngọc Hương tức giận cả người phát run, cuộc đời nàng hận nhất là bị uy hiếp, mà Nhậm Thương Diêu lại cứ lại ba, uy hiếp nàng.

      Trừng mắt nhìn Nhậm Thương Diêu, nàng tin nàng thực làm gì được y!
      Phàn Ngọc Hương quật cường lên hề để ý lý trí, nàng tin Thương Diêu thực có thể bắt gặp nàng lưu lại ký hiệu lần nữa, nhưng mà Nhậm Thương Diêu thực có thể.

      lần lại lần, Nhậm Thương Diêu giống như con giun trong bụng Phàn Ngọc Hương, hành động gì của nàng đều trốn khỏi mắt y.

      Mà Nhậm Thương Diêu cũng được làm được, mỗi lần bắt được, y đều lưu lại ký hiệu người Phàn Ngọc Hương.

      Phàn Ngọc Hương phải muốn phản kháng, nhưng đánh lại được, mà kiêu ngạo của nàng cũng cho phép nàng lui bước, trong từ điển của Phàn Ngọc Hương nàng có từ “Sợ” này.

      Nhậm Thương Diêu bắt chuẩn tính nết quật ngạo của Phàn Ngọc Hương, mỗi lần đều bắt được nàng, ôm nàng vào trong ngực để nàng giương nanh múa vuốt, y bừa bãi cắn cắn môi của nàng, lưu lại hương vị của y người nàng.

      Mà mỗi khi như vậy, Phàn Ngọc Hương vừa được tự do, chắc chắn hung hăng tát Nhậm Thương Diêu cái.

      Nhậm Thương Diêu cũng so đo, dù sao bàn tay so với tư vị tốt đẹp kia tính là cái gì.

      Bởi vậy, lúc này môi Phàn Ngọc Hương mặt lạnh vẫn sưng đỏ, thậm chí còn tê tê, cánh môi còn có dấu vết bị cắn, người sáng suốt vừa thấy biết miệng vừa được hung hăng thương.

      Mà ngồi ở phía sau Phàn Ngọc Hương, Nhậm Thương Diêu thoả mãn liếm môi, nhưng mắt vàng lại thỏa mãn, ngửi mùi hương người Phàn Ngọc Hương, nhìn thân hình nhắn kiều giống như bị y vây trong lòng, ánh mắt Nhậm Thương Diêu xẹt qua dục vọng tham lam, chỉ vài cái hôn, sao có thể làm dã thú trong lòng y ăn no?

      Mọi chuyện thể nóng vội phải sao? Đói nhiều năm như vậy, Nhậm Thương Diêu cũng nóng lòng, tuy rằng vội ăn, nhưng cọ chút ngon ngọt cũng sai.

      Nhậm Thương Diêu thu cánh tay lại, nhìn lưng Phàn Ngọc Hương cương lại, y cong khóe môi. Nàng muốn y đụng vào cũng sao, y để ý mình chủ động tới gần.

      Từ từ dán lên lưng Phàn Ngọc Hương, hàm dưới cọ trán của nàng, môi mỏng dán lên tai nàng, Nhậm Thương Diêu giọng trả lời vấn đề của nàng.

      phải muốn thành Chính Nghĩa sao?” Y còn nhớ ước định luận võ của bọn họ.

      Phàn Ngọc Hương tránh môi của y, đôi mắt khó chịu trừng y, “ chuyện cứ ! Đừng động tay động chân!”

      Từ khi Nhậm Thương Diêu ngỏ lời, tên thối tha này cứ luôn cố ý vô tình ăn đậu hủ của nàng, mà mấy ngày nay càng kiêng nể gì, ba năm cọ nàng, ánh mắt nhìn nàng giống như muốn nuốt nàng vào bụng vậy.

      Nhậm Thương Diêu cười, dáng vẻ lưu manh ràng thực hạ lưu, nhưng y lại có thể cười toát ra cỗ tà khí mê người.

      “Chủ tử, người có biết, ta muốn làm chỉ là động tay động chân.” Ngón tay y nhàng vuốt cánh môi sưng đỏ của nàng.

      Phàn Ngọc Hương oán hận mà hất tay y ra, nàng cảm thấy mình phải dưỡng con bạch nhãn lang, mà là dưỡng cầm thú hạ lưu, mấy lời dơ bẩn hạ lưu này mà cũng ra khỏi miệng được!

      Nhưng quả Phàn Ngọc Hương biết Nhậm Thương Diêu , hành động cùng ánh mắt của y đều ngừng với nàng -- y muốn ăn nàng.

      Giống như buổi sáng -- lại lần để lại ký hiệu bị phát , Nhậm Thương Diêu ngang ngược hôn nàng, nàng xa lạ với nụ hôn của y, thậm chí đầu lưỡi xâm lược kia, nàng đều chết tiệt quen thuộc.

      Miệng lưỡi dã man cuốn lấy nàng càng lúc càng kịch liệt, mặc kệ nàng né tránh như thế nào, đều tránh thoát lưỡi của y, cánh tay của nàng bị cầm lấy tưởng chừng như muốn bẻ gẫy xương cốt nàng, thậm chí bụng dưới dán lấy nàng còn hạ lưu cứng rắn lên.

      Phàn Ngọc Hương tức giận trực tiếp tát y hai cái.

      Nhậm Thương Diêu cũng vô tội tươi cười, hạ lưu câu, “Chủ tử, người có biết, buổi sáng nam nhân luôn dễ kích động .”

      Mà ánh mắt kia nhìn nàng chính là -- ai bải nàng bị ta phát ?

      Còn chưa đủ, Nhậm Thương Diêu lại vuốt cằm bổ xung câu, “Chủ tử, người luôn để lại ám hiệu ràng như vậy, người muốn ta hôn người như vậy sao?”

      Kỳ thực nàng thích ? Nhậm Thương Diêu suýt nữa ra những lời này.

      Phàn Ngọc Hương tức giận cả người phát run, nhưng lại thể thừa nhận quả nàng thể làm gì tên này. Nàng chưa bao giờ biết Nhậm Thương Diêu vô lại như vậy, tát y cái là gì, y vẫn mang khuôn mặt dày tươi cười chuyện ghê tởm với nàng, mà nên ăn đậu hủ, y vẫn ăn.

      Nàng càng tức càng giận, Nhậm Thương Diêu càng vui.

      Phàn Ngọc Hương thế nhưng lại có cảm giác mình bị ăn gắt gao, điều này làm cho nàng càng táo bạo, mà nàng càng táo bạo, Nhậm Thương Diêu càng ăn định nàng...... Này được!

      Phàn Ngọc Hương thể ép mình áp chế tính nết táo bạo, thầm hít sâu, ép chính mình bình tĩnh, làm như có nghe thấy những lời hạ lưu Nhậm Thương Diêu , nàng nghĩ đến những lời Nhậm Thương Diêu vừa mới .

      “Muốn đến thành Chính Nghĩa?” Nàng còn tưởng rằng y cứ luôn vào núi, là muốn trói nàng ở trong núi, ngờ Nhậm Thương Diêu lại về hướng thành Chính Nghĩa.

      Mà Phàn Ngọc Hương nghĩ đến nguyên nhân mình muốn thành Chính Nghĩa, khi đó nàng tuyệt theo để Thương Diêu tự do, nhưng bây giờ......

      cần , ngươi muốn tự do, ta cho ngươi.” Tên nô bất trung bất nghĩa này, Phàn Ngọc Hương nàng tiêu thụ nổi.

      Nhưng mà chờ nàng khôi phục võ công rồi, đương nhiên bỏ qua y đơn giản như vậy, cho dù ở thâm sơn dã lâm, nàng cũng đào tên bạch nhãn lang này ra mà chém!

      “Sau đó lại bị người đào ra mà chém sao?” Nhậm Thương Diêu liếc cái liền nhìn ra ý tưởng của Phàn Ngọc Hương, còn trực tiếp vạch trần ra.

      Nhưng Phàn Ngọc Hương hề xấu hổ khi bị nhìn thấu, nàng hừ lạnh, cũng phủ nhận, mắt đen u trừng y.

      “Ngươi nghĩ rằng ta bỏ qua cho ngươi sao?” Nàng chắc chắn muốn thiên đao vạn quả y, cừu hận mấy ngày nay, nàng đều phải báo trở về!

      Nhậm Thương Diêu đương nhiên biết Phàn Ngọc Hương ghi hận bao nhiêu, y cười lưu manh, ngón tay vuốt mặt nàng.

      “Vừa hay, ta ước gì cả đời nàng đều buông tha ta.” giọng điệu của y thực đứng đắn, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc.

      Nghiêm túc trong mắt y làm cho Phàn Ngọc Hương sững sờ, ngực lại dâng lên hoảng loạn xa lạ mà lại quen thuộc, nhưng Phàn Ngọc Hương quen bỏ qua, nàng hất tay y ra, quay đầu nhìn về phía trước, muốn để ý y.
      Bạch PhụngPhongVy thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Con ngươi Nhậm Thương Diêu lóe lên, cũng mở miệng nữa.

      Hai người khôi phục an tĩnh, chỉ còn lại tiếng vó ngựa lộc cộc.

      “Vì sao?” Hồi lâu, Phàn Ngọc Hương đột nhiên lên tiếng.

      câu đầu đuôi, nhưng Nhậm Thương Diêu cũng hiểu được ý của nàng. Vì sao ngoan ngoãn làm nô của nàng? Vì sao...... Thích nàng?

      “Là nàng dạy ta làm người.” Nếu y vẫn là thú, y hiểu được cái gì là tình cảm, nhưng nàng dạy y nhiều lắm, làm cho y chỉ có thể nhìn nàng.

      Trừ nàng, ai cũng thể lọt vào mắt y, hâm nóng được tâm y.

      Ngực y mang bùa hộ mệnh nàng cho, bùa hộ mệnh kia chỉ khóa hồn y, còn có tâm của y, khắc y nhận lấy tấm bùa hộ mệnh kia, y cam lòng làm nô nữa.

      “Cho nên, nàng phụ trách.” Y vô lại bổ xung câu, khóe môi cong lên, mắt vàng lại tràn đầy thú tính.

      Phàn Ngọc Hương đưa lưng về phía y nên phát , bằng nàng biết mình dưỡng từ đầu đến cuối luôn luôn là con thú hung dữ chỉ cắn người, lại là loại hung thú có được dục vọng của con người, mà bây giờ con hung thú này muốn ăn nhất là chủ tử nàng đây.

      Nàng là con mồi y muốn nhất...... ánh mắt của y nhanh chóng xẹt qua khát vọng tham lam.

      Phụ trách cái rắm! Phàn Ngọc Hương thực xúc động muốn tát Nhậm Thương Diêu hai cái. Bạch nhãn lang cười nhạo nàng tự làm bậy sao? Nhưng nghĩ đến ánh mắt nghiêm túc của Nhậm Thương Diêu vừa rồi...... Nàng mím môi.

      Chấp nhất trong mắt Nhậm Thương Diêu dọa đến nàng, làm cho nàng thể nhìn thẳng. Mím môi cánh hoa, nàng lạnh lùng : “Ta chỉ xem ngươi là nô.”

      Luôn luôn là vậy, nàng quen tồn tại của Nhậm Thương Diêu, bởi vì y là nô của nàng, còn chuyện khác, thích gì đó, cho tới bây giờ nàng đều nghĩ đến.

      Lúc này nàng cố chấp cho rằng, nàng chắc chắn thích Nhậm Thương Diêu, làm sao nàng có thể thích nô của mình?

      “Ta biết.” Nhậm Thương Diêu ràng hơn ai hết, nhưng vậy sao? Ít nhất bây giờ Phàn Ngọc Hương biết, y làm nô của nàng nữa, hơn nữa mười hai năm này, nam nhân thân cận với nàng nhất chỉ có y, y biết tương lai cũng vậy, bên cạnh nàng chỉ có thể là y!

      “Vậy bây giờ xem ta là nam nhân .” Y cúi đầu bên tai nàng, lặng lẽ thu cánh tay lại như khóa nàng vào trong ngực, sau đó gằn từng tiếng, phảng phất như muốn khắc vào lòng nàng.

      người, nam nhân thích nàng.”

      Xem Nhậm Thương Diêu là nam nhân -- đây là chuyện Phàn Ngọc Hương chưa bao giờ nghĩ tới, Nhậm Thương Diêu trong lòng nàng luôn luôn là vật sở hữu, ham muốn chiếm hữu tràn đầy chưa từng nghĩ tới vấn đề giới tính, Nhậm Thương Diêu chính là nô của nàng.

      Cho nên cho dù lỏa thân thay quần áo trước mặt Nhậm Thương Diêu, Phàn Ngọc Hương cũng cảm thấy có chuyện gì, Nhậm Thương Diêu tên nô này dám làm gì nàng...... Được rồi, sau khi bị bắt , nàng thể thừa nhận nàng quá ngây thơ rồi.

      Về phần thích, nam nhân thích nàng nhiều lắm.

      Cho dù ác danh của Phàn Ngọc Hương lan xa, nhưng nữ nhân Tuyết Tầm Quốc người nào cường hãn? Nữ nhân cường hãn có còn là nữ nhân của Tuyết Tầm Quốc sao?

      Chỉ có thể nam nhân Tuyết Tầm Quốc bị hãn nữ ngược đãi quen rồi, rất nhu nhược bọn họ cảm thấy thú vị đâu!

      Hơn nữa trọng điểm là -- dung mạo của Phàn Ngọc Hương rất hấp dẫn nam nhân Tuyết Tầm Quốc.

      Phàn Ngọc Hương giống như thuốc phiện chắc chắn là lựa chọn tốt nhất trong Phàn gia tứ tỷ muội, cho dù bộ dáng Phàn Ngọc Hương bé bỏng nhu nhược là giả, nhưng lại thỏa mãn được tâm lý của các nam nhân trường kỳ bị nữ nhân Tuyết Tầm Quốc áp bức.

      Trước khi Phàn Ngọc Hương tới tuổi cập kê, người tới cửa tự tiến cử muốn trở thành trượng phu của Phàn Ngọc Hương xếp đầy các phố lớn ngõ ở thành Tuyết U, bởi vậy hôn của Phàn Ngọc Hương khiến cho Phàn gia lão thái quân lo lắng nhất.

      Mà ánh mắt của Phàn Ngọc Hương rất cao, trước mắt còn chưa có nam nhân nào có thể lọt vào mắt nàng, ở trong lòng nàng, nam nhân chân chính nên giống cha nuôi của nàng, nam nhân kém Úy Phạm Thiên, nàng thèm nhìn.

      Về phần Nhậm Thương Diêu...... cho tới bây giờ Phàn Ngọc Hương xếp y vào danh sách người trở thành trượng phu của mình, ở trong lòng nàng, Nhậm Thương Diêu chính nô của nàng -- chỉ thuộc về nàng, ai cũng thể cướp.

      Nhưng mà, sau khi Nhậm Thương Diêu thích nàng, vài ngày nay, Nhậm Thương Diêu động bất động liền đụng chạm dã man cắn cắn hôn hôn, nàng mới hoảng hốt hiểu được, Nhậm Thương Diêu sớm thoát khỏi lòng bàn tay của nàng.

      Nàng nhớ tới khí lực Nhậm Thương Diêu kiềm trụ nàng, còn có nụ hôn ngang ngược, thế nào cũng tránh ra, trốn được...... lần đầu tiên nàng biết ra khí lực của nam nhân lớn như vậy.

      Phàn Ngọc Hương ngu, sao lại nhận ra dục vọng trong mắt Nhậm Thương Diêu, nhất là lúc hôn nàng, ý chí chiếm đoạt mãnh liệt trong mắt Nhậm Thương Diêu làm cho nàng kinh hãi, mà y cũng để ý nàng nhìn thấy, thậm chí có thể là y muốn với nàng, dục vọng của y đối với nàng -- luôn cứng rắn để nàng biết ràng.

      Thiếu nội lực, nàng căn bản đánh lại được y, y có thể dễ dàng làm bất cứ chuyện gì với nàng, thậm chí nàng chuẩn bị tâm lý...... lần lại lần hôn cuồng nhiệt luôn làm cho nàng run sợ lại hoảng hốt.

      Chính là, nàng quật ngạo giấu giếm , nhưng trong lòng sớm tràn đầy phòng bị.

      Nhưng mà, ngoài hôn nàng, Nhậm Thương Diêu lại chưa làm chuyện gì khác, ràng dục vọng trong mắt ràng như vậy, nhưng y lại đụng vào nàng, là vì...... Y thích nàng sao?

      Phàn Ngọc Hương hiểu lắm, đời này chưa thích ai, cũng biết tư vị của thích là như thế nào.

      Đối với Nhậm Thương Diêu, nàng luôn luôn có ham muốn chiếm hữu cường đại, về phần thích hay , cho tới bây giờ nàng có nghĩ đến.

      Phàn Ngọc Hương nhịn được nhìn về phía Nhậm Thương Diêu.

      Bởi vì sơn đạo rất quanh co, Nhậm Thương Diêu dứt khoác xuống ngựa, dắt ngựa , mà Phàn Ngọc Hương vẫn thoải mái ngồi lưng ngựa. Tuy rằng làm nô của nàng nữa, nhưng Nhậm Thương Diêu sớm quen hầu hạ tốt cho nàng, chưa từng muốn nàng xuống ngựa bộ.

      Ánh sáng xuyên qua tán cây dừng lại bả vai rộng lớn của Nhậm Thương Diêu, lúc này Phàn Ngọc Hương mới phát Nhậm Thương Diêu chỉ cao lớn, bả vai cũng thực dày, bước chân trầm ổn tiếng động, từ mặt bên nhìn qua, ngũ quan của y rất sắc, lông mi rất dài, tóc màu cọ dưới ánh sáng phảng phất như tỏa hòa quang, có cảm giác lông xù.

      Nhậm Thương Diêu đột nhiên dừng chân lại, nhíu mày nhìn về phía Phàn Ngọc Hương.
      Phàn Ngọc Hương sửng sốt, lúc này mới nhận ra mình thế mà lại vươn tay sờ đầu của y...... Ách, làm sao nàng có thể......

      Phàn Ngọc Hương nhanh chóng rút tay về.

      “Ách...... đầu ngươi có thứ bẩn.” Nàng xấu hổ xong, ánh mắt dao động, lần đầu tiên trong đời có cảm giác chột dạ.

      Phàn Ngọc Hương cũng hiểu sao mình có thể sờ qua, nhưng cảm xúc mềm mại trong lòng bàn tay vẫn y nguyên, khác với ngũ quan tằng ngũ cương nghị của y, tóc của y lại mềm mại như tơ, chút cũng làm đau tay.

      “À.” Nhậm Thương Diêu thú vị nhìn Phàn Ngọc Hương. Đây là lần đầu tiên thấy nàng chột dạ, nhưng y vạch trần nàng, thậm chí còn chuyển đỉnh đầu dựa vào nàng, “Còn thứ gì bẩn nữa ?”

      Đừng tưởng rằng nàng nghe ra ý cười trong giọng của y, nàng xấu hổ trừng y, mất hứng đẩy đầu của y ra.

      “Tránh ra!”

      Nhậm Thương Diêu cong khóe miệng, tiếp tục trêu chọc nàng, “Ta để ý nàng sỗ sàng.”

      “Ai ăn đậu hủ của ngươi!” Phàn Ngọc Hương trừng mắt. Nàng chỉ sờ tóc mà thôi, so với y ba năm động tay động chân, còn có vài nụ hôn chết tiệt kia là sao?

      Mặc dù bị giáo huấn vài lần, Phàn Ngọc Hương thể ôm hận buông tha chuyện lưu lại ký hiệu, nhưng mà nàng còn nhớ cảm giác miệng bị cắn vừa sưng vừa tê.
      Ngay cả bây giờ, cho dù Nhậm Thương Diêu xuống dắt ngựa, nàng cũng dám hành động thiếu suy nghĩ muốn cưỡi ngựa đào tẩu, bản lãnh của Nhậm Thương Diêu là nàng dạy dỗ, nàng biết mình trốn thoát.

      Hơn nữa làm tốt bị bắt lại lại là lần cắn hôn dã man, Phàn Ngọc Hương muốn lấy thân phạm hiểm, môi của nàng vất vả với hết sưng.

      Nghĩ đến miệng mình sưng mấy ngày, Phàn Ngọc Hương nhịn được lại oán hận mà trừng Nhậm Thương Diêu cái. Nàng thực dưỡng ra con sói cắn chân mình!
      Nhậm Thương Diêu để nàng trừng, y thích nàng như vậy, cảm xúc của nàng vì y mà dao động, cho dù tức giận cũng tốt, ánh mắt của nàng lưu lại người y.

      Nhậm Thương Diêu đưa tay lên mặt Phàn Ngọc Hương.

      “Làm cái gì!” Phàn Ngọc Hương vươn tay muốn hất ra, lại bị bắt lấy, nàng lập tức nhíu mày, “Nhậm Thương Diêu, ngươi muốn làm gì! Buông......”

      Lời còn lại lúc nhìn thấy thứ tay Nhậm Thương Diêu đều dừng lại.

      Khi bắt lấy cổ tay nàng, Nhậm Thương Diêu dùng tay kia lấy phiến lá mắc tóc nàng.

      “Tóc nàng dính lá cây,” Còn mang tới trước mắt Phàn Ngọc Hương, quơ quơ, “Này, ta dối.”

      Phàn Ngọc Hương trừng mắt nhìn phiến lá tay Nhậm Thương Diêu, lại trừng mắt nhìn ánh mắt chế nhạo của y.

      Tên thối tha này chắc chắn là cố ý ! Phàn Ngọc Hương bỏ tay y ra, quay mặt để ý tới y.

      Nhậm Thương Diêu lại đột nhiên vươn tay đụng vào mặt nàng.

      Phàn Ngọc Hương lập tức táo bạo, “Nhậm......”

      “Chán ghét ta như vậy sao?” Nhậm Thương Diêu hỏi nàng, con ngươi màu vàng thâm mà trầm, “Nhưng nàng biết ? Ta tình nguyện bị nàng chán ghét, cũng muốn bị nàng bỏ qua.”

      Phàn Ngọc Hương kinh ngạc nhìn y, tâm tình táo bạo đột nhiên hoảng chút, thậm chí còn hơi vô thố, y như vậy làm cho nàng thực quen.

      “Ngươi......” Muốn mở miệng cái gì đó, thậm chí muốn dựng thẳng lông mày, dùng thái độ hung ác chán ghét, nhưng thực chán ghét sao? Phàn Ngọc Hương sững sờ.

      Nàng phát tuy hành vi của Nhậm Thương Diêu làm cho nàng nổi giận, làm cho nàng tức giận đến muốn làm thịt y, Nhưng mà chán ghét...... hình như nàng thực nghĩ đến.

      Vậy nàng chán ghét Nhậm Thương Diêu sao? Nàng tự hỏi trong lòng.

      Lại kinh ngạc phát có! Bị Nhậm Thương Diêu tên bạch nhãn lang này phản bội, uy hiếp, sỗ sàng, nàng phẫn nộ, phát điên, muốn chém y, nhưng chỉ như vậy, lại chút thống hận hay chán ghét.

      Đây hoàn toàn phù hợp với tính nết của nàng, nếu người nào giống đối xử với nàng như Nhậm Thương Diêu, chắc chắn nàng làm người nọ sống bằng chết, nhưng đối với Nhậm Thương Diêu...... hình như nàng thực muốn mạng của y, vì sao?

      Phảng phất có đáp án lên, nhưng Phàn Ngọc Hương hiểu tình vẫn phát .

      Nhìn ánh mắt hoang mang của Phàn Ngọc Hương, con ngươi Nhậm Thương Diêu hơi lóe, khuôn mặt từ từ dựa sát vào nàng, cánh môi chậm rãi tới gần nàng, sắp dán lên phiến môi ngọt ngào kia, rừng cây lại đột nhiên truyền ra tiếng vang.

      Phàn Ngọc Hương lập tức hoàn hồn, thấy mặt Nhậm Thương Diêu dán lên, chút nghĩ ngợi lập tức tát cái.

      “Nhậm Thương Diêu!” Tên thối tha này ngờ lại muốn ăn đậu hủ của nàng.

      Nhậm Thương Diêu chậc tiếng trong lòng, xém chút nữa! Là tên khốn nào phá hư chuyện tốt của y?

      Nhậm Thương Diêu khó chịu quay đầu, lúc này, vừa khéo bóng dáng nhảy ra khỏi bụi cỏ, đánh về phía Phàn Ngọc Hương, Nhậm Thương Diêu lập tức nghiêng người bảo vệ Phàn Ngọc Hương, đá cái bóng văng phác lên ra.

      “Ngao......” Bóng đen phát ra tiếng khóc thét, lăn vòng mặt đất, lại nhanh chóng đứng lên, tứ chi, tóc dài hỗn độn xõa lên khuôn mặt đen đúa nhìn ra ngũ quan.

      Lúc chống lại đôi mắt vàng kia, Nhậm Thương Diêu ngây ngẩn cả người.

      Phàn Ngọc Hương ngồi lưng ngựa cũng ngạc nhiên nhìn đôi mắt màu vàng hiếm thấy của người tới, nàng nghĩ đến bộ dáng của Nhậm Thương Diêu ở trong lồng năm đó, giống hệt đôi mắt thú này như đúc.

      Trước mắt, đúng là người thú tộc!
      PhongVy thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 6


      Phàn Ngọc Hương luôn luôn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Nhậm Thương Diêu.

      Nam hài trong lồng bẩn hề hề, người lại đều là máu và vết thương, nhưng đôi mắt vàng hi hữu kia vẫn sáng ngời như vậy, tràn ngập sức sống cùng bất tuân, đánh đập và lồng giam khóa được dã tính mạnh mẽ hung hãn của y, đó là con thú mãnh thú -- cho dù y khoác lớp da nhân loại.

      Từ ánh mắt đầu tiên Phàn Ngọc Hương bị hấp dẫn, bởi vì mắt vàng khuất phục, dường như tuyên cáo chỉ cần để y giãy thoát khỏi lồng giam, những người khi nhục y đều chết dưới lợi trảo của y.

      Điều này làm cho Phàn Ngọc Hương vốn có mấy hứng thú với việc mua nô lệ lại nổi lên hứng thú, hơn nữa phải đem con thú này về nhà.

      Nàng vì y mà đặt tên, tự mình dạy y, hai người dường như là cùng ăn cùng ngủ. ngày lại ngày, thú tính của y dần dần rút , hoặc là nên y hiểu được cách che giấu, thu liễm nanh vuốt của chính mình, trừ mắt vàng đại biểu cho người thú tộc ra, y giống như người thường.

      Ngay cả Phàn Ngọc Hương cũng quên mất bộ dáng khi Nhậm Thương Diêu còn là dã thú ra sao, cho đến khi nhìn thấy người thú tộc trước mắt, mới gợi lên trí nhớ của Phàn Ngọc Hương.

      Phàn Ngọc Hương đánh giá người thú tộc trước mắt, là nữ nhân, người chỉ khoác da thú đơn sơ, điều này làm cho Phàn Ngọc Hương nhíu mày. ra người thú tộc trong truyền thuyết chưa khai hóa biết mặc quần áo. người nữ nhân có vết thương, yết hầu gầm cảnh giới, đồng tử nhìn chăm chú vào Nhậm Thương Diêu, dường như có chút nghi hoặc.

      Nhậm Thương Diêu lại lạnh nhạt, cho dù lúc mới nhìn thấy nữ nhân này y có chút kinh ngạc, nhưng mà cũng chỉ có chút, khuôn mặt bình tĩnh làm cho người ta thấy ý tưởng của y.

      Nữ nhân đột nhiên phát ra thanh kỳ quái, Phàn Ngọc Hương hiểu, nhìn thấy ánh mắt nữ nhân kia nhìn chằm chằm Nhậm Thương Diêu.

      Đây là chuyện với Nhậm Thương Diêu sao? Phàn Ngọc Hương tò mò, “Nàng cái gì?”

      biết.” khẩu khí Nhậm Thương Diêu lạnh nhạt kỳ dị.

      Phàn Ngọc Hương quay đầu nhìn y, nàng chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của y, điều này làm cho nàng thể thấy y, nhưng vẫn có thể cảm giác được thái độ cự tuyệt của y, biết vì sao, điều này làm nàng cảm thấy trong lòng hơi lạ, cảm giác như có bức tường trong suốt bao quanh y, nàng nhìn thấy y, nhưng được phép bước vào.

      Điều này làm cho lòng Phàn Ngọc Hương hoảng hốt, nàng thích Nhậm Thương Diêu như vậy, cảm giác như y đột nhiên cách nàng thực

      Xa...... Nàng thích!

      “Nhậm......” Phàn Ngọc Hương muốn mở miệng, trong rừng cây lại truyền đến tiếng động.

      “Mau! Nữ nhân kia chạy bên này!”

      “Mau đuổi theo! Mẹ nó, lần này thế mà lại gặp được người thú tộc, thực mẹ nó may mà! Nhưng lại là nữ, tuyệt đối thể buông tha!”

      Nữ nhân thú tộc cũng nghe tiếng động ở mặt sau, nàng lại liếc nhìn Nhậm Thương Diêu cái, rù rù vài câu, liền nhanh chóng chạy sang bên kia.

      Nữ nhân thú tộc vừa chạy, người đuổi theo cũng vừa lúc chạy đến.

      Vừa lao ra khỏi cây cối liền nhìn thấy Nhậm Thương Diêu cùng Phàn Ngọc Hương, vài đại nam nhân ngây ngẩn cả người.

      tay bọn họ đều cầm tên và đao, người có mùi máu khó ngửi, Phàn Ngọc Hương vừa nhìn liền biết đây là bọn buôn lậu thú, loại buôn lậu này chuyên môn kiếm ăn trong rừng, chuyên môn săn thú quý hiếm, đòi tiền cao cắt cổ.

      “Thao! Lão đại, huynh xem, thế nhưng lại gặp được nam nhân thú tộc.” nam nhân thấp bé, ánh mắt giống con chuột nhìn Phàn Ngọc Hương, đáng khinh liếm môi, “Còn mang tới tiểu mỹ nhân.”

      Ánh mắt ghê tởm làm cho Phàn Ngọc Hương chán ghét nhíu mày, ánh mắt Nhậm Thương Diêu lại giận dữ, nhìn kỹ, phảng phất còn mang theo huyết quang.

      Nam nhân được xưng là lão đại mặt có vết sẹo đao, gã ngu ngốc giống thủ hạ của mình, nào có người thú tộc mặc quần áo của người, hơn nữa còn mang theo tiểu nương xinh đẹp...... Nam nhân khỏi nghĩ đến lời đồn giang hồ.

      “Hê hê --- tiểu mỹ nhân, đừng sợ, ca ca đem cứu nàng ra ! Ta cái gì cũng cần, chỉ cần tiểu mỹ nhân lấy thân báo đáp...... A......” nam nhân mắt chuột đột nhiên che mặt, máu tươi ngừng trào ra từ bàn tay, “Mắt ta...... A a a......”

      Nhậm Thương Diêu vất con mắt trong tay, con ngươi màu vàng lạnh như băng nhìn tên lão đại mặt sẹo.

      Lão đại mặt sẹo bị nhìn đến run sợ trong lòng, có cảm giác kế tiếp chính là mình.

      Thủ đoạn huyết tinh của Nhậm Thương Diêu cũng làm cho vài tên thủ hạ đứng bên cạnh lão đại mặt sẹo choáng váng, hồi mới tỉnh lại, lập tức lấy đao bổ về phía Nhậm Thương Diêu, lão đại mặt sẹo muốn gọi bọn chúng dừng tay còn kịp, bỗng chốc toàn bộ thủ hạ của gã khóc thét ngã xuống đất.

      Nhậm Thương Diêu lấy mạng của bọn họ, đều làm cho bọn họ đứt tay tàn chân, mùi máu tanh nồng đậm phiêu tán, hương vị như vậy ở thâm sơn là nguy hiểm nhất, dễ dàng hấp dẫn dã thú hung ác nhất.

      Sắc mặt lão đại mặt sẹo trắng bệch, chút nghĩ ngợi xoay người bỏ chạy, nhưng mới chạy ra bước, gã liền cảm thấy hai chân tê rần, cúi đầu nhìn, nhận ra chân mình bị chặt đứt.

      “A a a......” gã lập tức kêu thảm thiết.

      Sắc mặt Nhậm Thương Diêu lạnh nhạt, để ý tới tiếng kêu thê thảm khóc thét, y xoay người nhìn về phía Phàn Ngọc Hương, mắt vàng toát ra mũi nhọn, giống như nữ nhân thú tộc vừa rồi.

      Phàn Ngọc Hương sửng sốt, nhớ tới nam hài bị khóa ở trong lồng năm đó -- con thú khoác da nhân loại.

      Nhậm Thương Diêu từng bước tới chỗ Phàn Ngọc Hương, mắt vàng khóa chặt nàng, sau đó nâng lên tay dính máu, khẽ chạm mặt nàng, khóe môi nhợt nhạt cong lên, “Sợ sao?”

      Y luôn là con thú, sao có thể giống người, bản chất của y thể cải biến.

      Vậy nàng sao? Còn có thể nhận y giống năm đó sao? Dù nàng thể nhận, y vẫn buông nàng, phải chỉ có nàng có ham muốn chiếm hữu, ham muốn chiếm hữu của người thú tộc so với ai cũng càng cường.

      “Bẩn chết!” Phàn Ngọc Hương chán ghét hất tay y ra, nâng tay lau mặt mình, nhìn thấy vết máu tay, nàng tức giận tát y cái, “Nhậm Thương Diêu, ngươi dám dùng tay bẩn dính máu đụng vào ta!”

      Nàng nổi giận, nàng sạch , tuyệt thể chịu được thứ dơ bẩn gì đó dính lên người.

      Về phần câu hỏi của Nhậm Thương Diêu...... Mẹ nó, nàng sợ cái quỷ! Con thú này nàng dưỡng mười hai năm, nàng dám dưỡng, sợ cái gì, hơn nữa so với sợ, nàng chú ý nhất là nàng bị tên nô chính mình tự tay dưỡng cắn ngược lại, đây mới là chuyện làm cho nàng hộc máu nhất!

      Nhậm Thương Diêu sớm quen đau rát mặt, mà đau này, làm cho mắt vàng thú tính nhiễm lên dịu dàng của nhân tính, thế này y mới phát tâm của y luôn luôn buộc chặt, cho dù quyết định buông nàng, nhưng y vẫn sợ hãi, sợ nàng thất vọng, sợ nàng rời xa y, sợ nàng...... cần y.

      Nhưng Phàn Ngọc Hương vẫn vậy, thái độ nàng đối với y có đổi, ánh mắt nhìn y có chán ghét hoặc sợ hãi, giống như năm đó, ở nàng trong mắt, y sinh động, mà phải con thú.

      Tâm Nhậm Thương Diêu ấm áp, y nhìn kỹ Phàn Ngọc Hương còn thầm, luyến tiếc dời ánh mắt.

      khắc nàng đưa y về nhà, thế giới của y cũng chỉ có nàng.

      Nhậm Thương Diêu luôn luôn che giấu, Phàn Ngọc Hương muốn y làm người, vậy y làm, Phàn Ngọc Hương muốn y trung thành, vậy y liền cho, chỉ cần Phàn Ngọc Hương muốn, y đều cho, y luôn luôn vì Phàn Ngọc Hương mà sống.

      Cho đến kia, y rốt cuộc áp chế được tham lam trong lòng, quyết định vồ đến.

      có thể vồ đến, y cũng triển lộ thú tính trong lòng với Phàn Ngọc Hương, lâu ngày, có đôi khi ngay cả bản thân y cũng quên con thú trong lòng mình.

      Ngày sống như dã thú, y thực cho rằng mình quên.

      Nhưng hôm nay gặp được nữ nhân thú tộc, trong lòng y nhấc lên cuộn sóng, tư thế núp giống dã thú gợi lên trí nhớ y lãng quên hồi lâu, ánh mắt như dã thú làm tỉnh lại thú tính tiềm tàng trong lòng y, thanh phát ra từ yết hầu kia...... xa lạ như vậy, nhưng cũng quen thuộc.

      Y nghe hiểu.

      Câu đầu tiên là “Ngươi là ai?”

      Thứ hai câu vẫn với y “Chạy mau!”

      ra, y có muốn làm người thế nào trong khung y vẫn chỉ là thú.

      Đối mặt này, Nhậm Thương Diêu có cảm giác e ngại gì, y luôn luôn biết bản tính của mình, nhưng Phàn Ngọc Hương biết.

      Y luôn luôn che dấu trước mặt Phàn Ngọc Hương, y biết y có thể che giấu cả đời, mười hai năm này, y luôn luôn làm như vậy, y có thể.

      Nhưng mà, y đột nhiên muốn.

      lộ ra dục vọng trước mặt Phàn Ngọc Hương rồi, vậy vì sao y còn muốn che giấu bản thân?

      Là người hay là thú, đây đều là y chân chính.
      Bạch PhụngPhongVy thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Phàn Ngọc Hương hoàn toàn biết ý tưởng của Nhậm Thương Diêu, nàng cố gắng rửa mặt và tay mình.


      Ngồi xổm bên dòng suối , nàng dùng sức xoa xoa tay, có xà phòng, nàng đành phải dùng cánh hoa chà xát, cảm thấy mùi máu tanh khó ngửi có, nàng mới dừng lại, nhưng mà mặt và tay bị nàng chà xát hồng mảng.

      Phàn Ngọc Hương căm giận trừng mắt liếc Nhậm Thương Diêu cái.

      Nhậm Thương Diêu đốt lửa trại, vừa xử lý con mồi cùng cá mới bắt từ trong suối ra, bọn họ ngồi che nắng dưới đại thụ xanh ngắt, cành lá mọc lan tràn rậm rạp, cây còn có thụ động, lớn, chỉ có thể để người vào.

      Phàn Ngọc Hương sớm phát , hình như Nhậm Thương Diêu rất quen thuộc với rừng cây này, trời sắp tối, y tìm được nơi nghỉ ngơi, vị trí vừa khéo đón gió, phụ cận có dã thú, còn có dòng suối trong suốt.

      Hơn nữa sau khi gặp được nữ nhân thú tộc kia, Nhậm Thương Diêu cũng trở nên là lạ, tuy rằng thoạt nhìn thực bình thường, nhưng Phàn Ngọc Hương cảm thấy đúng, bình thường nếu nàng trừng y như vậy, y chắc chắn bày ra nụ cười vô lại chán ghét.

      Nhưng bây giờ, Nhậm Thương Diêu lại an tĩnh.

      An tĩnh như vậy, Nhậm Thương Diêu làm cho Phàn Ngọc Hương có chút quen, nàng nghĩ đến ban ngày khi Nhậm Thương Diêu khác thường, hình như giống khi đó, Nhậm Thương Diêu bây giờ làm cho nàng cảm thấy thực xa xôi.

      Nàng thích!

      Vì sao thích, nàng cũng nên lời, nàng chính là thích Nhậm Thương Diêu thế này, Nhậm Thương Diêu như vậy làm cho lòng nàng thực buồn, giống bị cái gì chặn lại.

      Phàn Ngọc Hương mím môi, mất hứng cởi hài, bỏ đôi chân trắng nõn vào trong suối.
      Mặt trăng lên, bởi vì vị trí chỗ này cao, vừa ngẩng đầu, trời đầy sao bao trùm toàn màn đêm, dường như chỉ cần vươn tay là có thể bắt lấy sao trời.

      Rừng cây thực an tĩnh, trừ tiếng tách tách của nhánh cây bị cháy cùng tiếng suối róc rách ra, chỉ còn tiếng gió thổi.

      chịu nổi an tĩnh như vậy, Phàn Ngọc Hương nhịn được mở miệng, “Này, trước kia ngươi ở nơi này?”

      Đối với câu hỏi của Phàn Ngọc Hương, Nhậm Thương Diêu ngoài ý muốn, y cũng cảm thấy chính mình có thể giấu giếm nàng, hơn nữa cũng có gì phải giấu diếm, y quẳng nhánh cây vào đống lửa.

      ngoài dự đoán hình như là như vậy.” giọng điệu của y thực bình thản.

      Bên trong thâm sơn cũng thay đổi mấy, kỳ thực ngay từ đầu Nhậm Thương Diêu cũng phát rừng cây này là nơi trước kia y ở, lúc gặp được nữ nhân thú tộc cùng đám người săn, mới gợi lên trí nhớ của y.

      Y nhớ khi đó y ở trong thụ động, gần thụ động còn có dòng suối ......
      Theo trí nhớ cực tốt của mình, y ngờ mình thực tìm được nơi ở trước kia, cây so với trong trí nhớ cao lớn hơn chút, thụ động từng cảm thấy khá lớn bây giờ lại quá .

      Mảnh đất này, y từng cảm thấy vô cùng lớn, mình y sinh hoạt lâu, chưa từng gặp được tộc nhân, y cũng luôn cho rằng đời này có lẽ chỉ còn lại mình y là người thú tộc, ngờ sau nhiều năm rời , lúc lơ đãng trở về lại gặp được tộc nhân.

      “Tộc nhân của ngươi có ngụ ở nơi này hay ?” Phàn Ngọc Hương quay đầu nhìn Nhậm Thương Diêu, ánh lửa hắt lên tạo khoảng tối che mặt y, làm cho nàng nhìn .

      “Lúc trước sao ngươi lại bị bọn buôn người bắt?” Phàn Ngọc Hương luôn hỏi qua chuyện trước kia của y, cũng cảm thấy có cái gì hay để hỏi, khi đó nàng chỉ cảm thấy y là vật sở hữu của nàng, thú tộc cái gì, đều trôi qua, y có chủ tử nàng đây, nàng dưỡng y tốt.

      Nhưng bây giờ nàng lại đột nhiên muốn biết, bởi vì Nhậm Thương Diêu kỳ quái...... Nàng khỏi nhớ đến tiếng gầm thấp của nữ nhân thú tộc đối với Nhậm Thương Diêu, thấy thế nào cũng giống như chuyện với Nhậm Thương Diêu, hơn nữa nàng chắc chắn Nhậm Thương Diêu nghe hiểu.

      Hình như ngờ Phàn Ngọc Hương hỏi y chuyện trước kia, y ngước mắt nhìn Phàn Ngọc Hương, khóe miệng hơi cong lên, “Thế nào? phải nàng muốn hỏi sao?”

      “Đúng vậy.” Trước kia nàng hoàn toàn có hứng thú với quá khứ của y, nhưng mà...... Nhìn nụ cười nhạt bên miệng y, nàng nheo mắt, đột nhiên cảm thấy y bây giờ cười càng vô lại càng làm cho người ta chán ghét hơn trước kia, vô hình chung kéo xa khoảng cách của hai người.

      Nàng thích loại cảm giác này.

      “Bây giờ ta muốn hỏi.” Nàng nâng cằm, giống như đó là điều đương nhiên.

      Ánh trăng nhạt phản chiếu tại dòng suối trong suốt, cùng ánh sao sáng trời tôn nhau lên, chiếu rọi Phàn Ngọc Hương, ngũ quan tinh xảo trắng ngà, như miếng ngọc phát ra ánh sáng dịu dàng, nhưng đôi mắt đen kia lại sáng như ánh ban mai, ở trong mắt Nhậm Thương Diêu, Phàn Ngọc Hương chói mắt như thế, ngay cả ánh trăng sao sáng ngời cũng phải ảm đạm vì nàng.

      Nhìn Phàn Ngọc Hương như vậy, Nhậm Thương Diêu đột nhiên cảm thấy đáy lòng dậy sóng từ lúc nhìn thấy nữ thú tộc kia nháy mắt tiêu thất.

      Y luôn luôn cho rằng mình có tộc nhân, cho đến kia nhìn thấy nữ thú tộc kia mới biết được, ra đời này phải chỉ có y là người thú tộc, vậy vì sao lúc trước y lại bị bỏ rơi nơi thâm sơm, mình sinh tồn?

      Y bị tộc nhân vứt bỏ sao? Vì sao lại vứt bỏ y? Điều này làm cho cảm xúc của y xao động.
      Nhìn Phàn Ngọc Hương, đột nhiên y cảm thấy dù đáp án là gì, đều xong, bởi vì y chỉ nên để ý trước mắt này, nàng là thế giới của y, tín ngưỡng của y.

      Nàng là điều duy nhất y muốn có được.

      Nhậm Thương Diêu nở nụ cười, nụ cười lần này còn lạnh nhạt, mà là chân chính tươi cười, ánh mắt dịu dàng say lòng người nhìn Phàn Ngọc Hương, nhu tình như vậy làm cho Phàn Ngọc Hương ngẩn ra, sau đó cảm giác ngăn cách với Nhậm Thương Diêu cả ngày nay nháy mắt biến mất, biết thế nào, Phàn Ngọc Hương đột nhiên cảm thấy tâm tình vui lên.

      “Lúc bắt con mồi, bị bọn buôn người phát .” Nhậm Thương Diêu trả lời nàng, “Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy người giống ta, ta còn tưởng là đồng loại.”

      Ai biết đó là người muốn săn y.

      Phát y bọn buôn lậu vô cùng hưng phấn, dùng tất cả các thủ đoạn để bắt y, trong quá trình bị săn, y bị thương rất nhiều, hơn nữa sau khi bị bắt bị ngược đãi, cho dù qua rất nhiều năm, những y vẫn cứ nhớ.

      Bởi vậy bọn buôn người này, y ghét cay ghét đắng, đây cũng là lý do y dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để đối phó với đám người buôn lậu đó, nữ thú nhân bị săn kia làm cho y nghĩ đến mình năm đó.

      Nhưng Nhậm Thương Diêu nghĩ, y vẫn may mắn, bởi vì nếu bị bọn buôn người bắt, sao y có thể gặp được Phàn Ngọc Hương?

      “Về sau ta bị bọn buôn người dùng bẫy bắt lấy, dùng thiết liên nhốt tại trong lồng, sau đó bị đưa đến chợ nô lệ, lại gặp được nàng.” đến chữ “Nàng”, giọng Nhậm Thương Diêu trầm mà mềm mại, phảng phất như gọi người trong lòng.

      Phàn Ngọc Hương đột nhiên cảm thấy tim mình nảy mạnh lên, phản ứng này giống như khi nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm lúc Nhậm Thương Diêu với nàng rằng “Phàn Ngọc Hương, ta muốn nàng!”, hơn nữa lần này càng nghiêm trọng, nàng lại cảm thấy hai má có chút nóng lên.

      Phàn Ngọc Hương được thoải mái quay mặt , cúi đầu nhìn dòng suối, lại nhận ra tim mình hiểu sao lại đập nhanh, thậm chí còn mặt đỏ !

      Đây là chuyện gì? Phàn Ngọc Hương bị phản ứng kỳ lạ của mình dọa, nàng hoảng loạn, nhưng lại nghĩ mình hoảng cái gì? Sao nàng lại giống như tiểu nương gặp mối tình đầu vậy, quả thực chẳng hiểu ra làm sao!

      Sợ bị Nhậm Thương Diêu phát nàng khác thường, nàng vờ trấn định, tiếp tục hỏi: “Trước kia ngươi ở với tộc nhân sao?”

      , ta luôn luôn mình.” Nhậm Thương Diêu nhìn bóng lưng Phàn Ngọc Hương, bắt lấy vẻ kinh hoảng trong mắt nàng khi nàng quay mặt , mắt vàng lóe sáng, y tiếng động tới chỗ nàng.

      Phàn Ngọc Hương phát , nàng vẫn đắm chìm trong phản ứng quái dị của mình, nàng vuốt ngực mình, thịch thịch thịch...... Vì sao lại đập nhanh như vậy?

      Mà nghe được lời Nhậm Thương Diêu , Phàn Ngọc Hương sửng sốt. Nàng ngờ hồi y lại mình người sinh tồn ở trong núi, hôm nay nhìn thấy nữ thú tộc kia...... Y có thể muốn gặp tộc nhân của mình hay ?

      Nghĩ vậy, Phàn Ngọc Hương nhịn được hỏi, “Tộc nhân của ngươi hẳn là cũng ở tại ngọn núi này, ngươi muốn tìm sao?”

      .”

      Thanh trầm thấp đột nhiên xuất bên tai nàng, nàng bị dọa. Y tới khi nào?

      Lúc Phàn Ngọc Hương sững sờ, hai cánh tay hữu lực từ phía sau ôm lấy nàng, nàng chút nghĩ ngợi, thói quen nổi giận.

      “Nhậm Thương Diêu, ngươi làm cái gì......”

      “Nàng cảm thấy ta còn có thể trở về sao?”

      Cúi đầu hỏi làm cho Phàn Ngọc Hương ngừng phát giận, động tác giãy dụa cũng dừng lại, mà Nhậm Thương Diêu lại nhân cơ hội này dán lên thân thể nàng, hai tay ôm eo, cằm để vai nàng, môi dán lên gò má mềm mại của nàng.

      Thân thể Phàn Ngọc Hương cứng lại, mặc cho Thương Diêu bên tai nàng: “Ta còn là người thú tộc chân chính.”

      Cho dù bản chất của y vẫn là thú, nhưng cũng giống, y thể quay về với cuộc sống đơn thuần kia nữa.

      Thanh khàn khàn nghe vào trong tai Phàn Ngọc Hương, đơn thở dài, làm cho nàng mềm lòng, nàng rũ mắt, mặc y ôm nàng, lồng ngực ấm áp dán lên lưng nàng, tiếng tim đập nhàng của y chấn động nàng.

      Nhậm Thương Diêu mỉm cười, biết chủ tử của y lại mềm lòng, ràng là người kiêu ngạo như vậy, nhìn như tốt ở chung, nhưng y biết lòng của nàng so với ai cũng càng mềm.

      Ôm nàng, hương thơm ngát quen thuộc mê hoặc tâm y.

      Khi đó y bị nhốt trong lồng giam, thứ hấp dẫn y đầu tiên chính là mùi người nàng, nàng luôn luôn nghĩ điểm tâm nàng mang đến hấp dẫn y. Kỳ thực phải, là mùi hương người nàng, còn có ánh mắt sạch chứa chút khinh bỉ và tham lam kia hấp dẫn y.

      Ở trong mắt nàng, y phải là ác thú, phải là súc sinh, mà là người.
      Nhậm Thương Diêu dán lên gò má của nàng, nàng cảm giác được hơi thở nóng rực của y thổi phất lên mặt, sau đó nàng nghe được y giọng : “Ta chỉ cần có nàng là tốt rồi.”
      câu rất , Phàn Ngọc Hương lại có thể nghe ra nghiêm túc trong lời của y, nghiêm túc kia làm cho tâm nàng rung động, phảng phất như bị cái gì đó gõ chút.

      Nàng cúi đầu, nước suối trong suốt chiếu rọi hình ảnh hai người, cánh tay ôm chặt nàng như muốn khảm nàng sâu vào lòng, mà ánh mắt Nhậm Thương Diêu nhìn nàng chuyên chú thâm thúy như vậy, biết vì sao lại làm cho nàng thể thờ ơ nữa.

      Mà tim của nàng lại đập thình thịch, ngừng tăng nhanh, lại nhanh hơn.

      “Vì sao?” Phàn Ngọc Hương hoang mang, vì sao y chấp nhất với nàng như vậy?

      Nhậm Thương Diêu thắt chặt hai tay, vùi mặt vào hốc cổ nàng, cánh môi cọ lên làn da mềm mại, như trung khuyển khát cầu ấm áp của chủ nhân, “Bởi vì, nàng là thế giới của ta.”

      Lần đầu tiên y cảm nhận được ấm áp là nàng cho, mà khi bùa hộ mệnh đeo lên ngực y, là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất y động lòng, còn có rất nhiều rất nhiều...... Mọi cảm xúc của y đều do nàng mang lại.

      Nàng dạy cho y tất cả, làm cho y chỉ có thể nhìn thấy nàng, làm cho y thích nàng như vậy.
      Phàn Ngọc Hương trầm mặc, nhưng tâm còn bình tĩnh. Nghe tiếng tim đập thình thịch của Nhậm Thương Diêu, cho dù Nhậm Thương Diêu ra miệng, nhưng nàng lại nghe thấy được, tiếng lại tiếng như thích nàng, làm cho nàng tâm hoảng ý loạn.

      giống như lúc đầu nàng nghe thấy y thích nàng, hình như nàng còn kháng cự......

      Dưới ánh trăng, phảng phất có số việc, tại khắc này, thay đổi.

      Phàn Ngọc Hương mất ngủ.

      Nằm trong thụ động, nàng trợn mắt đến hừng đông, thế nào cũng ngủ được, đây là lần đầu tiên.

      Phàn Ngọc Hương vốn vô tâm, ăn ngon ngủ ngon, mất ngủ chuyện này xưa nay chưa từng xảy ra.

      Nhưng hôm qua, nàng kích động tránh ôm ấp của Nhậm Thương Diêu, cúi đầu vội vàng câu “Mệt mỏi, ta muốn ngủ”, sau đó trốn vào thụ động, từ đầu đến cuối cũng dám nhìn về phía Nhậm Thương Diêu.

      Rất giống chạy trối chết.

      Vào thụ động, nàng cũng hiểu mình hoảng cái gì, chỉ cảm thấy mặt nóng, quá nóng, tim đập nhanh, nhanh......

      Giống như có đáp án càng lúc càng ràng, dường như là miêu tả sinh động, Phàn Ngọc Hương có chút sợ hãi đáp án đó, nàng cho chính mình nghĩ nhiều, cũng dám nghĩ nhiều, ép mình nhắm mắt ngủ, nhưng trong đầu lại luôn lên lời của Nhậm Thương Diêu, hơi ấm của y còn lưu lại, như còn có thể cảm nhận được độ mạnh yếu của cánh tay y, còn có tiếng tim đập của y, luôn luôn vang lên bên tai nàng.

      Phàn Ngọc Hương kinh hãi mở to mắt, trong thụ động chỉ có mình nàng, nàng nhịn được ló đầu, vụng trộm nhìn ra ngoài thụ ngoài, Nhậm Thương Diêu an vị dưới tàng cây, qua nửa đêm, lửa vẫn sáng.

      Y thủ đêm, cũng thủ nàng.

      Nếu trong dĩ vãng, Phàn Ngọc Hương cảm thấy đây là đương nhiên, Nhậm Thương Diêu là nô của nàng, vốn nên đối với nàng như vậy, mà lúc này nàng lại nhận ra mình thể cho rằng như vậy nữa, nàng đột nhiên phát điều Nhậm Thương Diêu làm dường như vượt qua việc tên nô nên làm.

      Nàng vốn chỉ cầu Nhậm Thương Diêu trung thành, nhưng Nhậm Thương Diêu lại làm càng nhiều, y biết tất cả mọi sở thích của nàng, mặc kệ nàng cái gì, y làm tất cả.

      Nàng thích ăn thịt, Nhậm Thương Diêu tự nướng thịt cho nàng, nàng sợ nóng lại muốn sờ, Nhậm Thương Diêu liền xé thịt thành từng khối từng khối đút nàng ăn, nàng quen quay đầu liền thấy y, cho nên y luôn đứng ở nàng phía bên phải bảo vệ nàng.

      Đám cưới của đại tỷ, nàng thấy đại tỷ lôi kéo Nhậm Thương Diêu đến góc chuyện, nàng cảm thấy có gì, để ở trong lòng, nhưng kỳ thực trong lòng luôn luôn để ý, hôm sau thừa dịp Nhậm Thương Diêu theo bên người, nàng lập tức tìm đại tỷ, hỏi đại tỷ cái gì với Nhậm Thương Diêu.

      Phàn Ngọc Lâm trả lời nàng, chỉ nhíu mày cười hỏi nàng, “Muội sao? Muội xem Nhậm Thương Diêu làm cái gì?”

      Phàn Ngọc Hương chút nghĩ ngợi đáp, “Đương nhiên là nô của muội.”

      “À.” Phàn Ngọc Lâm vuốt cằm, nhìn chằm chằm tứ muội nhà mình, “ là như vậy?”

      “Bằng sao?” Nàng hỏi trở lại, mất hứng nhìn đại tỷ. ràng là nàng hỏi tỷ ấy, “Rốt cuộc tỷ với A Diêu cái gì?”

      Phàn Ngọc Lâm cũng chọc tính tình tứ muội nhà mình.

      “Sao muội tự mình hỏi y.” Sau đó lại bổ sung câu, “Lão Tứ, tỷ chưa từng thấy chủ tử này có ham muốn chiếm hữu với nô của mình nặng như vậy, muội biết là mình có vấn đề sao?”

      nhìn nổi nữa, nàng nhịn được muốn đánh thức tứ muội nhà mình.

      Có mắt đều nhìn ra được, Phàn Ngọc Hương quả thực là giữ Nhậm Thương Diêu quá chặt, như là rất sợ Nhậm Thương Diêu chạy trốn.

      Hai người này, đến bây giờ cũng chưa có kết quả, cái dám hành động, cái cố chấp nhận định đối phương chính là nô, Phàn Ngọc Lâm nhìn nổi nữa, nhịn được nhúng tay.

      Nhưng Phàn Ngọc Hương lại nghe ra thâm ý của Phàn Ngọc Lâm.

      Nàng có vấn đề gì? Nhậm Thương Diêu thuộc về nàng, nàng có ham muốn chiếm hữu mạnh với thứ mình sở hữu vật là chuyện bình thường, mà Nhậm Thương Diêu đối tốt với nàng là điều hiển nhiên.

      Nhưng bây giờ nàng lại biết Nhậm Thương Diêu đối tốt với nàng, chỉ đơn thuần là trung thành, mà là......

      Phàn Ngọc Hương, ta thích nàng.

      Tâm Phàn Ngọc Hương áy náy, nàng vuốt ngực mình, mê hoặc.

      Y xem nàng là chủ tử...... còn nàng sao?

      Phàn Ngọc Hương mê hoặc, sau đó, nàng ngủ mất.

      Lúc ánh nắng mỏng manh dâng lên, Phàn Ngọc Hương dường như là trừng mắt. Nàng thế mà lại mất ngủ, hơn nữa cả đêm đều suy nghĩ về Nhậm Thương Diêu...... Nàng làm sao vậy?

      Phàn Ngọc Hương vô tâm lần đầu bối rối.

      Lúc nàng xoa đau đầu lại phát khí quanh mình đúng, nàng nhíu mày, muốn bước ra thụ động lại nghe Nhậm Thương Diêu lên tiếng.

      “Đừng ra.”

      Phàn Ngọc Hương dừng lại, nàng thấy được.

      người lại người thú tộc mắt vàng biết vây quanh bốn phía từ khi nào, mà đầu lĩnh chính là nữ thú tộc gặp được ngày hôm qua, nhưng lần này nữ thú tộc lại dùng hai chân đường. chỉ nàng, các người thú tộc khác cũng vậy.

      Bọn họ sau cây cối, ra, mấy cặp mắt vàng khóa lên hai người.

      Phàn Ngọc Hương hiểu được, bọn họ bị bao quanh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :