1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trung Cung Có Hỉ 中宫有喜 Yến Thính Huyền

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 25: săn ở Đông Sơn

      Edit: Nguyen_Khanh


      Từ sau ngày đó, khi Luyện Nguyệt Sênh ở cùng với Cảnh Diễm cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cần thu liễm cảm xúc khi chuyện với . Chính bởi vì Luyện Nguyệt Sênh có thể thả lỏng, Cảnh Diễm ở cùng với nàng cũng cảm thấy thư thái hơn nhiều.

      Sau Trung Thu được mấy ngày, kiện ám sát cuối cùng cũng có manh mối, rất nhanh liền tra ra chân tướng.

      Chính Công bộ thượng thư Cao Vĩ là kẻ chủ mưu. Cao Vĩ thừa nhận chuyện này, ông ta rằng ông ta chỉ bằng mặt mà bằng lòng với Ninh quốc công, vì thế mới lên kế hoạch ám sát lấy mạng Luyện Ngọc Hành, nào ngờ phúc lớn mạng lớn chết.

      Về phần tại sao lại trộm mũi tên của hoàng thất để dùng ông ta khai do biết mâu thuẫn giữa bệ hạ và Ninh quốc công phủ. Vì vậy nếu dùng mũi tên của hoàng thất khi bệ hạ nhìn thấy hung khí có thể bỏ qua, điều tra thêm nữa.

      Chân tướng vừa được tiết lộ, cả triều ồ lên. ai nghĩ rằng Công bộ thượng thư Cao Vĩ lúc nào cũng ôn hòa nhưng lại cất giấu tâm tư thâm trầm như thế.
      Cao Vĩ vừa nhận tội, Thục phi Cao Ti cũng bị liên lụy theo. Sau khi bãi triều, Cảnh Diễm hạ chỉ biếm Thục phi xuống chính bát phẩm Tài tử, dọn khỏi Trường Nhạc cung.

      Hôm qua còn là Thục phi quản chuyện lục cung. Hôm nay lại trở thành người quyền thế.

      Đây chính là cái gọi là nhất vinh câu vinh (Giống câu: người làm quan cả họ được nhờ), nhất tổn câu tổn.

      Khi Luyện Nguyệt Sênh đến Tụ Hà cung Cao Ti vẫn còn rơi lệ. Đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt thất lạc, mất nhan sắc sinh động dĩ vãng.

      "Nương nương..." Cao Ti ngước mắt nhìn, giọng khàn khàn. Nàng bây giờ biết gì với Hoàng Hậu. Chuyện xảy ra như vậy, Cao gia chính là kẻ thù của Hoàng Hậu.

      Tuy là kế hoạch do tay Cao Vĩ dựng lên nhưng trong thâm cung Cao Ti vẫn hồn nhiên biết chuyện gì. dienndnle,qu.y don Vì Cao Vĩ xảy ra chuyện, nàng cũng bị liên lụy theo. Cho nên, đối với Cao Ti, Luyện Nguyệt Sênh cũng biết phải đối xử với nàng ta như thế nào.

      "Ngươi về sau cứ ở đây thôi! Có cần gì cứ sai Diệu Trúc thông báo cho bản cung tiếng." Nàng vẻ mặt thanh đạm, "Có thể giúp, bản cung vẫn giúp ngươi tay."

      Nghe vậy, Thục phi mắt đỏ lên, càng khóc dữ dội hơn.

      Luyện Nguyệt Sênh chuyện, Cao Ti ngấn lệ tạ ơn, "Có thể hỏi nương nương chút được ? Biểu ca của thiếp…như thế nào?"

      Biểu ca của Cao Ti, Trầm Tinh, thống lĩnh Ngự Lâm quân đương nhiệm. Bởi vì thầm liên hệ với Cao Vĩ, cung cấp mũi tên. giờ cũng bị bãi miễn chức vụ, giam vào thiên lao.

      "Giải vào thiên lao!" Luyện Nguyệt Sênh mặt biểu cảm trả lời.

      Cao Ti rơi lệ cắn môi, cầm lấy khăn lau nước mắt, Luyện Nguyệt Sênh nhìn về phía Diệu Trúc các nàng, : "Khuyên chủ tử các ngươi nhiều chút." Dứt lời, xoay người rời .

      — — — — — — — — — —

      ra muốn hành thích ra cũng đơn giản như thế. Phía sau Cao Vĩ chắc chắn có người. Có thể khống chế Cao Vĩ, khiến cho cam tâm tình nguyện gánh tội thay mình, người kia rốt cuộc là ai?

      Trong quá trình điều tra, Cảnh Diễm phát rất nhiều điểm đáng ngờ trong đó. Nhưng tất cả những nghi ngờ này, cũng cho Luyện Nguyệt Sênh.

      Bất kể là Hạ Thần, hay là Cao Vĩ, nhất định phải lôi được kẻ đứng sau lưng ra trước mặt !

      Tân thống lĩnh Ngự Lâm quân rất nhanh được định ra, là người do Dương Thái phó tiến cử Hà Lộ, chức Công bộ thượng thư trống ra cũng do Công bộ thị lang bổ khuyết.

      Lúc này, trong lúc chuyện tình ở Giang tây tiến hành hết sức thuận lợi, Cảnh Diễm lại muốn Đông Sơn để săn thú. Mấy ngày nay, triều đình chịu áp lực cũng quá lớn, nhờ cuộc săn bắn này có thể làm dịu khí căng thẳng.

      — — — — — — — — — — —

      Ngày hôm đó, trời cao mây trắng, thời tiết
      [​IMG]
      Huỳnh Thượng HỷTrâu thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 26: Mục gia ở Giang Nam

      Lúc Luyện Nguyệt Sênh tỉnh lại, trời tối rồi, trong phòng đốt nến, nàng nháy nháy mắt để thích ứng với ánh sáng này rồi chậm rãi mở mắt ra.

      Trước bàn, có áo lam chống má, nhàm chán cầm cây kéo xoắn lại hoa đèn, thấy nàng tỉnh, liền khóe môi khẽ cong, bỏ cái kéo xuống, bước vài bước đến bên giường, "Ngươi tỉnh rồi, đói bụng ?"

      Luyện Nguyệt Sênh xoa cái ót đau nhói, nhìn thiếu nữ cười dịu dàng, hỏi: "Nơi này là... Ngươi là ai?"

      Thiếu nữ áo lam mắt ngọc mày ngài, lông mày kẻ đen chiếc mũi đẹp, nàng cong môi mỉm cười, má biên lúm đồng tiền ra, "Cái này đợi tí nữa lại cho ngươi biết, ngươi chờ tí, ta báo cho sư phụ tiếng là ngươi tỉnh rồi." Dứt lời, nàng rời theo đường mòn.

      Nàng cẩn thận nghĩ lại, nàng lạc đường trong núi rừng, có người muốn hành thích nàng, sau đó nàng bị người đánh ngất xỉu, còn tại nàng ở địa phương này. Nàng xoa sau ót ngồi dậy, búi tóc xõa xuống, tóc rơi xuống dưới, nàng lười quản, mắt đánh giá chung quanh gian phòng lớn này.

      Thiếu nữ áo lam nhanh chóng trở lại, trong tay nàng bưng thức ăn, vào nhà thấy nàng ngồi dậy, liền tiếp đón nàng : "Cái kia, ngươi trước ăn chút , ăn xong ta dẫn ngươi gặp sư phụ ta."

      Luyện Nguyệt Sênh thong dong đứng lên, "Sư phụ ngươi là..."

      Thần bí thiếu nữ cười, đem thức ăn đặt ở bàn, "Ngươi biết ông ấy." Nàng cười , "Đều đặt lò, vẫn còn nóng lắm, nhanh chút ăn ."

      Luyện Nguyệt Sênh hướng bàn ngó xem, nóng hổi thức ăn, mùi thơm mê người, nàng nuốt nước miếng, cảm ơn, bước vài bước đến bên bàn ngồi xuống, uống trước hớp nước cơm.

      Thiếu nữ ngồi xuống đối diện nàng, chống má nhìn nàng cười, "Ngươi sợ trong cơm có độc sao?"

      Luyện Nguyệt Sênh ngừng lại chút, dùng chiếc đũa gắp rau xanh, : "Các ngươi đem ta đến đây ta nhất định là hữu dụng, tùy tiện giết."

      Ánh mắt thiếu nữ đối diện lộ ra khen ngợi, " hổ là Hoàng Hậu nương nương, có lòng can đảm và hiểu biết."

      Luyện Nguyệt Sênh tiếp lời, thiếu nữ tiếp tục : "Ta là Mục Cẩm, ngươi có thể gọi ta là A Cẩm."

      Nuốt mấy ngụm cơm sau, Luyện Nguyệt Sênh gác đũa xuống, đơn giản thắt bím tóc, nhìn về phía Mục Cẩm, "Được rồi, ta ăn no. Dẫn ta gặp sư phụ ngươi."

      — — —-

      theo Mục Cẩm vòng qua hành lang, Luyện Nguyệt Sênh nhìn thấy người đàn ông trong tiểu đình. Dưới ánh trăng, bộ bạch y, mái tóc đen được búi cao, mặt mày lãnh liệt, tuy rằng chỉ là bên mặt, nhưng nàng vẫn cảm nhận được người có hàn khí nhè .

      "Sư phụ." Mục Cẩm giọng gọi, "Con mang người đến."

      Nam tử vừa lạnh lùng trong trẻo, trong chớp mắt xuất khuôn mặt tươi cười, đứng dậy giơ tay vô cùng thân thiết sờ sờ Mục Cẩm tóc, cùng Mục Cẩm chuyện, Mục Cẩm cười liên tục, cuối cùng kéo tay , xoay người rời .

      Luyện Nguyệt Sênh còn tại giật mình, giọng nam tử kia chậm rãi vang lên, "Hoàng Hậu nương nương, mời ngồi ." Giọng ngay lập tức trở nên trong trẻo, lạnh lùng, giống như là trong ngày Đông rét mướt bị tưới đầu đầy nước, nàng lạnh run.

      Nàng nghiêm chỉnh quan sát , bị bóng đêm, mặt bộ bạch y, hai đầu lông mày lạnh lùng giống đựng đầy vầng trăng, đôi mắt thâm trầm như nước, mũi thẳng môi mỏng, quanh thân quanh quẩn cảm giác nhàn nhạt xa cách, nổi bật ngồi ở ghế đá, nghiêng mặt xem nàng, hờ hững lạnh nhạt.

      Nàng bước lên đình, ngồi xuống, nàng thế này mới chú ý đến ở trước mặt còn bày biện cây ngọc tiêu, tay đặt ở bên cạnh, tiêu màu xanh biếc làm nền cho bàn tay như tuyết trắng của .

      Mục Thành rót cho nàng cốc rượu, đặt đến trước mặt nàng, "Hoàng Hậu nương nương, lúc trước đắc tội."

      Luyện Nguyệt Sênh nâng cốc rượu, nhấp hớp , thanh thong dong, "Ngươi bắt ta đến là vì cái gì?"

      Mục Thành nhìn nàng, tự rót cho chính mình cốc rượu, "Bắt Hoàng Hậu nương nương lại đây, chỉ là vì muốn Hoàng Đế coi trọng,
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 27: Thầy trò Mục gia

      Bởi vì lúc Luyện Nguyệt Sênh bị bắt cóc, chỉ mặc bộ kỵ trang, nên Mục Cẩm cho nàng mượn quần áo của mình để mặc.

      Cơ thể Mục Cẩm cùng cơ thể nàng cũng khác nhau lắm, mặc vào vừa vặn.
      Hai ngày trời, nàng và Mục Cẩm cũng thân quen, Mục Thành lộ mặt thêm lần.

      Mục Cẩm là tên ăn mày được Mục Thành nhặt ở bên đường tại Tuyết Dương, nhận nàng làm đồ đệ, truyền thụ cho nàng võ nghệ mà mình chưa bao giờ xao nhãng luyện tập. Thời điểm Mục Cẩm bắt đầu tập võ nàng mười tuổi, nhưng nàng lại là thiên tài khó có được, gần như là kế thừa tất cả của Mục Thành.

      Mới đầu Mục Thành và Mục Cẩm sống nương tựa nhau, sau này Mục Thành bắt đầu kinh thương, Mục Cẩm trợ thủ, hai người nhanh chóng có tiền, ngày ngày trôi qua cũng thoải mái.

      Mục Cẩm , tên của nàng là Mục Thành đặt, cho nên mang họ Mục, lúc đó nếu phải Mục Thành thương xót nàng, nàng gặp được Mục Thành, có lẽ chết rồi, hoặc là bị người ta bán vào trong thanh lâu, cho nên nàng có thể vì Mục Thành, hy sinh tất cả những gì mình có.

      Nàng cùng Mục Cẩm ngồi ở hành lang, uống ly nước trong, hỏi nàng, "Sao mấy ngày nay thấy Mục Thành?" Nước này là lấy đầu nguồn suối Đông Sơn thượng, thơm ngọt mát lạnh, uống ngon cực kỳ.

      "Sư phụ cùng người khác đàm phán giao dịch." Mục Cẩm từ lan can nhảy xuống, ôm con cún vừa chạy ra từ bụi hoa vào trong ngực, cười dịu dàng nhìn Luyện Nguyệt Sênh, "Là vụ buôn bán lớn!"

      Mục Thành kinh doanh tửu lâu cùng phường dệt đều ở kinh thành, tửu lâu là tửu lâu lớn nhất kinh thành Vong Tiên lầu, phường dệt là phường dệt có thanh danh tốt nhất kinh thành Mộc Cận phường dệt. Đến khi Luyện Nguyệt Sênh biết hai nơi này đều là sản nghiệp của Mục Thành ngây ngẩn.

      Mục Thành là người như thế nào? có thể trưng cái mặt lạnh lùng ra bàn chuyện làm ăn cùng người khác, Luyện Nguyệt Sênh tưởng tượng nổi.

      — — — — —

      Bóng đêm thâm trầm, Cảnh Diễm ngồi mình trong Chiêu Hòa các, trầm mặc .

      Ánh nến nhảy múa, chiếu lên mặt , sắc mặt trầm tĩnh như nước, con ngươi sáng tối bất định. Trong tay cầm lấy nửa khúc dải tua rua kia, nhìn chằm chằm hồi lâu, con ngươi trầm xuống.

      Hai ngày sau khi nàng bị bắt cóc, tin tức nào truyền đến. Biết nàng bị bắt cóc, cũng chỉ có cha con Ninh quốc công, mấy người Nhâm chiêu dung, lệnh cho nữ ám vệ có hình dáng giống nàng, mặc đồ của nàng, thông báo ra bên ngoài là Hoàng Hậu bị hoảng sợ, cần phải tĩnh dưỡng mấy ngày.

      Lúc trước trở về cùng với lượng lớn con mồi thu hoạch được, còn từng nghĩ đến khi nàng thấy về mặt nàng là vẻ sùng bái sợ hãi lẫn vui mừng, nào biết đợi phải là khuôn mặt tươi cười của nàng, mà là đoạn dải tua rua bị cắt đứt cùng đoạn ám tiễn.

      thấy nàng.

      muốn suy nghĩ kỹ đến chuyện mình hoảng sợ khi nghe tin đấy là gì, nhưng là biết, khoảng khắc đó cảm thấy mình chưa bao giờ hoảng hốt như vậy, đáng lẽ phải cảm thấy cao hứng khi nghe tin nàng bị bắt cóc, đến cũng tưởng tượng được, cảm giác kích động đến từ nơi nào, vì sao lại đến.

      Nắm chặt dải tua rua trong tay, rồi chậm rãi mở tay ra, dưới ánh sáng lập lòe của nến, nhìn mảnh tua rua lấp lánh sáng.

      Trong đầu bỗng dưng nhớ ra những hồi ức ở chung cùng nàng, đúng là vô cùng ràng, nàng cười khiêu khích, nàng nghiêm túc cố chấp bổ cành lá nhánh đào, thời điểm nàng cố tình uy nghi làm phía dưới khuất phục, tư thế oai hùng của nàng khi đánh bóng... Nghĩ kỹ đến chính cũng biết tại sao mình lại nhớ ràng như vậy.

      nhắm mắt lại, đè nén tâm trạng của mình xuống.

      Chợt nghe tiếng gió từ bên ngoài, mở mắt, con mắt trầm tĩnh như nước, đứng trước mặt chính là An Linh mặc bộ quần áo màu đen.

      "Bệ hạ; vừa mới đây, ở bên ngoài, chúng ta thu được cái này." nhận lấy mũi tên có buộc tờ giấy.

      Cảnh Diễm buông dải tua rua trong tay ra, nhận mũi tên đuôi lông chim mà An Linh đưa lên, sắc mặt bình tĩnh cởi tờ giấy xuống, mở ra.

      An Linh nhìn thấy sắc mặt đế vương ngồi phía sau bàn đột nhiên lạnh lẽo, dường như trong nháy mắt bắn ra sát ý lạnh lẽo, sống lưng An Linh phát lạnh, hạ tầm mắt xuống.

      "Tự ngươi xem !" Cảnh Diễm lạnh lẽo , vỗ tờ giấy lên mặt bàn.

      Mày An Linh khẽ nhăn lại, đến bên bàn, nhận lấy tờ giấy.

      Mặt hàng chữ —— nếu muốn muốn gặp Luyện Nguyệt Sênh, chiều mai, gặp nhau tại Toái Vũ đình ở Đông Sơn.

      "Bệ hạ!" An Linh kinh ngạc, "Đây..."

      "Các ngươi là đám phế vật, tìm hai ngày đều có đầu mối gì!" đột nhiên tức giận khiển trách.

      An Linh nghe vậy, quỳ chân xuống, cúi đầu xuống.

      Cảnh Diễm nhắm lại mắt, giơ tay xoa xoa mi tâm, thanh hơi dịu xuống, "Hai người Nhâm chiêu dung cùng Cố tu dung làm gì?"

      An Linh đáp: "Bệ hạ yên tâm, đều phái người thầm giám thị hai vị chủ tử, các nàng có tiết lộ tí nào về chuyện của nương nương."

      Cảnh Diễm hơi có vẻ mệt mỏi "Ừ" tiếng; : "Chiều mai, ngươi cùng Phan Lạc theo trẫm cùng."

      An Linh đáp tiếng, bởi vì biết, người ngồi ghế quyết định, thể khuyên được. Hơn nữa, nếu như khuyên, nhất định chọc giận đế vương.

      Đợi An Linh rời , ngồi im lát, rồi đứng dậy rời .

      Trong tẩm cung Nguyệt Xuất các của Hoàng Hậu, ám vệ Yên La đóng giả Hoàng Hậu nghênh đón Hoàng Đế đại giá.

      Nàng ra khỏi nội tẩm, khi Hoàng Đế vòng qua bình phong, bước làm cho rèm bị xao động nàng mới quỳ chân đất, thanh mát lạnh như nước, "Ty chức tham kiến bệ hạ, bệ hạ thánh an."

      Vẻ mặt Cảnh Diễm lạnh nhạt, tùy ý đưa tay xuống, cho Yên La đứng dậy.

      ngồi xuống giường êm, liếc mắt nhìn Yên La, "Trẫm nhớ ngươi cùng Phan Lạc là lưỡng tình tương duyệt, có phải hay là có chuyện này."

      Con mắt Yên La khẽ chuyển, trái tim đập mạnh, ám vệ là tuyệt đối thể có cảm tình, bọn họ chỉ có thể trung với chủ nhân của mình.

      "Sau chuyện này, Trẫm ban ngươi cho Phan Lạc, cho các
      [​IMG]
      Huỳnh Thượng HỷTrâu thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 28: Cao tài tử chết

      Luyện Nguyệt Sênh bình an cùng Cảnh Diễm trở về hành cung Đông Sơn, chỉ khác ở chỗ là Cảnh Diễm vào bằng cổng, còn nàng là lén lén lút lút được hai cái ám vệ hộ tống vào.

      Lúc đó, do An Linh và Phan Lạc tự ý hành động, Mục Thành cùng Cảnh Diễm suýt nữa đánh nhau; may mà Mục Cẩm ra, Mục Thành lo lắng Mục Cẩm, mới còn tâm tư cùng Cảnh Diễm so đo.

      Sau khi xóa bỏ hiểu lầm, bốn người ngồi xuống lại chuyện.

      Cảnh Diễm thấy Luyện Nguyệt Sênh lông tóc vô thương, thái độ đối với Mục Thành coi như là dịu hơn, nhưng vẫn là lạnh muốn chết. Chàng sau khi hồi cung nhất định trọng điểm điều tra lại vụ án năm đó, nếu đúng như Mục Thành ; chàng chắc chắn nghiêm trị Liễu gia, giải oan cho Mục gia.

      Luyện Nguyệt Sênh đổi quần áo với Yên La, sau đó Yên La giả làm cung nữ, lui ra khỏi cửa điện.

      Vài người Hồng Tư thấy Hoàng Hậu về và hoàn hảo sứt mẻ chỗ nào vui đến phát khóc, Luyện Nguyệt Sênh lôi kéo các nàng cho họ hiểu mới dỗ được ba người này.

      Sau khi Cảnh Diễm trở về thay quần áo khác, sau đó về Nguyệt Xuất các.
      Tâm tình của chàng nhảy nhót, nhưng lại mặt, vào điện lập tức cho người trong điện lui xuống.

      Luyện Nguyệt Sênh mắt phượng nhướn lên, nụ cười trong sáng và ngọt nào, môi son nâng, giọng vui mừng như ca, "Thần thiếp cám ơn bệ hạ mạo hiểm vì thần thiếp."

      Cảnh Diễm cảm thấy câu này cực kỳ êm tai, sắc mặt chàng dịu dàng, khóe môi vẽ ra nụ cười thản nhiên, ràng, "Nàng chớ hiểu lầm, Trẫm phải là vì nàng." Ngoài miệng như vậy, nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ, đây là lần đầu tiên Luyện Nguyệt Sênh cam tâm tình nguyện tán dương chàng.

      Luyện Nguyệt Sênh cười liếc chàng, nụ cười giảo hoạt.

      Cảnh Diễm xấu hổ, con ngươi khẽ chuyển, "Trẫm là vì chân tướng Mục gia cùng Liễu gia nên mới ."

      Luyện Nguyệt Sênh nhìn bộ dáng của chàng, hề trêu chàng, nàng : "Mặc kệ lý do là gì, thần thiếp có thể trở về mà vẫn hoàn hảo tổn hao gì, đều là nhờ phúc của bệ hạ."

      Cảnh Diễm sắc mặt thoải mái, cảm thấy gò má có chút nóng lên, nghe nàng : "Bệ hạ, phụ huynh của thần thiếp...". (Phụ huynh là cha và trai đó nha.)

      "Nàng cần gấp gáp, đợi đến yến tiệc buổi tối, nàng có thể thấy được bọn họ." Cảnh Diễm đáp lại.

      tại nàng là dưỡng bệnh, vì cần phải diễn đủ, tại đương nhiên là thể lộ diện, phụ huynh nàng là ngoại thần, thể tùy ý gặp mặt, cũng chỉ có thể thừa dịp gặp mặt vào buổi tối.

      "Chuyện nàng bị bắt cóc lần này, ngoại trừ hộ vệ bên cạnh nàng, phụ huynh nàng, còn có Nhâm chiêu dung và Cố tu dung cũng biết. Con ngựa nàng cưỡi lúc đó tự chạy về, hộ vệ chạy theo nó tìm được nửa đoạn tua rua bị chém đứt...”

      " tới chuyện này." Luyện Nguyệt Sênh cắt lời ; mặt nghiêm túc , "Bệ hạ, lúc trước thiếp lạc đường trong rừng, dienndnle,qu.y don có người hành thích thiếp, cũng may thiếp tránh được, ám tiễn đó mới chặt đứt dải tua rua của khuyên tai."

      Cảnh Diễm ngơ ngác, "Có người hành thích nàng? phải là Mục Thành?"

      Sắc mặt nàng nghiêm túc lắc đầu, " phải Mục Thành, khi thiếp gặp phải tập kích, ý nghĩ đầu tiên xuất trong đầu chính là trốn, vừa thúc ngựa qua đây, thiếp bị người ta đánh cho bất tỉnh, sau đó ở chỗ của Mục Thành." Ngừng lại , "Mục Thành bắt cóc thiếp là vì muốn bệ hạ coi trọng, để cho bệ hạ biết chuyện của Mục gia, vì muốn giải oan cho Mục gia, bọn họ hoàn toàn cần thiết phải tấn công thiếp."

      "Sau này thiếp hỏi Mục Thành, có tấn công thiếp."

      Cũng tức là; còn có nhóm người khác muốn tính mạng Luyện Nguyệt Sênh.
      Lòng Cảnh Diễm trầm xuống từng phút từng phút , rốt cuộc là người nào? Khống chế Hạ Thần, khống chế Cao Vĩ, muốn tính mạng Luyện Nguyệt Sênh, đứng sau ba chuyện này có phải là cùng người hay ?

      — — — — — —-

      Cơ thể Hoàng Hậu khỏe, Hoàng Đế cực kỳ vui mừng, đặc biệt bày yến vào buổi tối.

      Khi Nhâm chiêu dung gặp Luyện Nguyệt Sênh hoàn hảo tổn hao gì ngồi bên cạnh Hoàng đế, hoa dung nguyệt mạo bị phủ lớp sương mù lo lắng. Nàng cùng Cố tu dung là người biết chuyện Luyện Nguyệt Sênh bị bắt cóc, bây giờ nhìn đến Hoàng Hậu nương nương bị tổn hại chút nào ngồi ở nơi đó, đều có bụng tâm tư tò mò.

      Vốn A Sử Na Yến săn được đầu sói, muốn nổi bật trước mặt Hoàng đế, làm cho chàng tán thưởng, nào biết sau khi nàng vui mừng trở về, có được lại là chuyện Luyện Nguyệt Sênh bị kinh hách trong rừng, phải tĩnh dưỡng mấy ngày.

      Hoàng Đế hề quan tâm đến nàng chút nào, chỉ có Tề vương Cảnh Dật với nàng mấy câu.

      Nhìn chỗ Hoàng Đế cười với Luyện Nguyệt Sênh, trong lòng A Sử Na Yến nổi giận, tức giận siết chặt nắm tay.

      Luyện Minh Hiên cùng Luyện Ngọc Thư ở trong bữa tiệc qua mời Luyện Nguyệt Sênh ly rượu rồi chuyện, nhìn thấy nàng hoàn hảo tổn hao gì, quả tim treo cao cuối cùng cũng được thả xuống dưới.

      Yến tiệc trôi qua nửa, Cảnh Diễm tuyên bố trước mặt mọi người, đem con gấu chàng săn được cho Luyện Nguyệt Sênh, tạm thời coi như là an ủi nàng.

      Lúc đó Luyện Nguyệt Sênh gặm cắn đùi dê thơm ngào ngạt, nàng kinh hãi thiếu chút nữa
      [​IMG]
      Huỳnh Thượng HỷTrâu thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 29: Chuyện kỳ lạ

      Mạnh Hiểu Nhị mới vào cung trải qua cơn bệnh nặng, bởi nàng phẩm cấp thấp, người của ngự y viện có chút lơ là, tận tâm chữa trị cho nàng. Cao Ti khi đó vẫn là Thục phi, trong lúc rảnh rỗi thường thích dạo khắp nơi trong cung, có lần qua chỗ Mạnh mỹ nhân, nghe thấy tiếng khóc cung nữ bé từ bên trong truyền ra, tưởng là chủ tử trừng trị nha hoàn, liền nghĩ tới vào giáo huấn vài câu.

      Lại ngờ rằng; Mạnh mỹ nhân bị bệnh sắp chết, thiếp thân cung nữ của nàng có cách nào khác, sợ tới mức khóc bên giường nàng.

      Cao Ti lên tiếng hỏi ngọn nguồn, tuy rằng có cảm giác thú vị, nhưng tùy ý phất phất tay, để Diệu Trúc đến ngự y viện mời ngự y.

      Cho nên, nhờ phúc Cao Ti Mạnh mỹ nhân có thể sống tiếp. Từ đó sau, Mạnh mỹ nhân liền cung kính, coi Cao Ti như thần.

      tại Cao Ti chết rồi, Mạnh mỹ nhân hoàn toàn tin, mực chắc chắn là có người hại chết nàng.

      Mạnh mỹ nhân khóc đến khàn giọng : "Cao tỷ tỷ tuyệt đối ự sát! Tuy rằng Cao gia tại suy tàn, nhưng cung phi tự sát phải việc , Cao tỷ tỷ có khả năng làm loại chuyện này!"

      Là đạo lý này.

      "Sau khi Cao tỷ tỷ bị hạ bậc, ta từng hỏi qua nàng, nàng mặc kệ có chuyện gì đều sống tiếp! Cho dù có quyền thế có sủng ái, chỉ trông giữ gian phòng sống qua ngày; nàng đều biết ơn sâu sắc."-dien-dan-le-quy-don- Mạnh mỹ nhân xong hồi liền lại khóc lên, Hứa sung nghi đứng bên cạnh đưa khăn cho nàng.

      "Nương nương... Nhất định là có người hại chết Cao tỷ tỷ, ngài nhất định phải làm chủ cho nàng!" Mạnh mỹ nhân khóc lớn dứt.

      Mày Luyện Nguyệt Sênh nhíu lại.

      Thanh Linh vào tra xét thi thể ra, bẩm báo : "Nương nương, ngự y cùng nô tỳ cẩn thận xem xét, xác nhận là tự vận."

      Mạnh mỹ nhân hoàn toàn phản đối, " thể nào!"

      Thanh Linh đôi mi thanh tú bẻ khởi, "Mọi việc xung quanh cũng kiểm tra, có bất cứ chỗ khác biệt nào."

      Nếu người sống trong phòng bị người ta sát hại phải có động tĩnh chứ! Mấy người Diệu Trúc đứng canh ở bên ngoài, đều bên trong chút tiếng vang. Hơn nữa Cao Ti cố ý đeo đôi giầy đế cao, lúc treo cổ, nàng nhón chân thoát giầy ra để ghế, tạo ra chút thanh nào.
      Thiết kế tỉ mỉ như thế, vừa nhìn biết ngay là dụng tâm.

      Nếu như nguyên nhân Cao Ti chết định, vì kinh động mấy người Diệu Trúc, nàng sắp xếp như vậy là hoàn toàn có khả năng. Nếu người ngoài mưu hại, vì tạo ra những chứng cứ giả giống như nàng tự sát, sắp xếp như thế cũng đúng.

      Nhưng là... vài người Diệu Trúc canh ở bên ngoài, chẳng lẽ phát ra có người vào phòng sao? Nếu phát ra, vậy người đó phải có võ công cao đến chừng nào? !

      Luyện Nguyệt Sênh gẩy gẩy hạt châu mã não cổ tay, trầm ngâm : "Cao tài tử cuối cùng có phải bị người mưu hại hay , tại cũng chỉ là Mạnh mỹ nhân suy đoán mà thôi." Ngưng chút, "Mấy người Diệu Trúc canh ở bên ngoài, có nghe thấy động tĩnh gì bên trong ?"

      Diệu Trúc khóc đỏ hai mắt, nghẹn : " có, nô tỳ và Diệu Linh trông giữ ở bên ngoài, cái gì đều biết... Cũng có... Nghe thấy động tĩnh gì ở bên trong."

      Mạnh mỹ nhân đến: "Hẳn là người nọ quỷ kế đa đoan, làm các ngươi ai thấy được!" Nàng quỳ nền đất, mở to hai đôi mắt sưng đỏ, nhìn về phía Hoàng Hậu, "Nương nương, ngài nhất định phải làm chủ cho Cao tỷ tỷ ạ!"

      Luyện Nguyệt Sênh bị nàng khóc đến đau đầu, nàng hơi nhăn nhăn mày, thanh hơi nghiêm khắc, "Được rồi; đừng khóc."

      "Nếu là Cao tài tử bị người hại, bản cung làm chủ cho nàng. Nếu là Cao tài tử tự mình tìm chết, ngươi khóc ở trong này, có ích lợi gì."

      Mạnh mỹ nhân nghe vậy, hành lệ chảy xuống, nàng cúi đầu xuống, "Nương nương cũng phải..." Nàng kìm nén tiếng khóc lại, nghẹn ngào ngẩng đầu, kiên định : "Nhưng thiếp tin Cao tỷ tỷ tự sát!"

      Luyện Nguyệt Sênh đứng dậy, liếc nàng cái, "Tin hay là chuyện của ngươi, bản cung tự tra chuyện gì xảy ra."

      Nàng chỉ nhóm cung nữ Diệu Trúc, phân phó Đỗ Tiểu Bảo, "Bắt giữ vài cung nữ này bắt giam tra hỏi." *D*D*L*Q*D* Sau đó lại nhìn về phía Tần Nghiệp, "Ngươi tìm vài thái giám, an trí thi thể của chủ tử ngươi . Thanh Linh theo cùng." Chớp mắt, liếc về phía Thanh Linh.

      Phân phó xong, nàng rời khỏi Tụ Hà cung, mang theo Hồng Tư cùng Hoàng Dương đến Tuyên Chính điện.

      Vụ án Mục gia xảy ra cách đây chín năm, khi đó xem xét, thẩm tra vụ án đều do Đại Lý tự cùng Hình bộ cùng thẩm tra xử lí, bởi vì chuyện có liên quan đến việc quốc khố mất trộm, vào lúc đó, Huyền Trung đế cực kỳ coi trọng việc này, cho nên Cảnh Diễm còn tuổi có nhiều ấn tượng đối với chuyện này.

      Cảnh Diễm từ khi trở về cung, chuyện đầu tiên chính là phân phó ám vệ bí mật đến Đại Lý tự lấy
      [​IMG]
      Huỳnh Thượng HỷTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :