1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trung Cung Có Hỉ 中宫有喜 Yến Thính Huyền

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 15: Hoàng Hậu sinh non


      Cảnh tượng Cảnh Diễm vội vàng rời khỏi Quảng Lăng cung Thiên tiệp dư ngã ngồi ở mặt đất còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong kinh hãi.

      Ngạc nhiên là chuyện Luyện Nguyệt Sênh đẻ non, kinh hãi là bệ hạ bỏ rơi nàng, vẻ mặt nôn nóng rời khỏi.

      Nàng ngây ngốc ngồi dưới đất, nghĩ vừa nãy Triệu Hoài Sinh gào to, Cảnh Diễm đột nhiên đứng dậy, nàng bất ổn bị ngã mặt đất, người nọ cũng ngoảnh đầu lại nhìn nàng, vội vã rời .

      Thiên tiệp dư cảm thấy có thứ gì đó trong lòng bị sụp đổ, liền ngay cả chuyện vui là Luyện Nguyệt Sênh đẻ non, đều thể làm cho nàng cảm thấy vui vẻ.

      Nếu là người đó thích Luyện Nguyệt Sênh! Vậy nàng là cái gì! Chẳng lẽ nàng bị nữ nhân khác trong hậu cung dẫm dưới chân sao!

      Cảnh Diễm đường đến Phượng Tê cung, bỗng nhiên phát sớm biết chuyện Luyện Nguyệt Sênh có mang thai sao? Vậy rốt cuộc là gấp cái gì!

      Quả thực là thể hiểu nổi...

      Trong Phượng Tê cung loạn vô cùng, vài cung nữ Hồng Tư sớm biết , lúc này sắc mặt lo âu, giả dạng ra vào, ngự y trong Ngự y viện cũng tụ tập lại.
      Trong điện Cảnh Diễm ngửi thấy mùi máu tươi xông vào mũi, nồng đến mức muốn giơ tay bịt mũi tử, chịu đựng mùi máu tươi, nhìn vệt nước mắt mặt Hoàng Dương bưng chậu máu loãng từ bên trong ra, cảm thấy ngực khó chịu, trong nháy mắt đều tưởng là !

      hổ là là Luyện Nguyệt Sênh, diễn giống như vậy, thầm ở trong lòng, mặt lại là vẻ nghiêm túc, ánh mắt thâm trầm, tiến vào hậu điện trực tiếp chất vấn Hồng Tư.

      Trong mắt Hồng Tư đẫm lệ, quỳ rạp xuống dưới chân Hoàng Đế, khóc nghẹn ngào, "Là nô tỳ... Nô tỳ chăm sóc nương nương tốt..."

      Cảnh Diễm quát làm Hồng Tư hoảng sợ giật nảy người, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, yên lành sao có thể như vậy!"

      "Nương nương... Nương nương nàng..." Hồng Tư mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu, ngón tay chỉ về hướng, "Nương nương là bị Diệp sung dung đụng phải!"

      Vừa như vậy xong, Cảnh Diễm mới phát trong góc khuất của điện, nguyên lai còn quỳ người mặc áo xanh Diệp sung dung.

      Diệp sung dung sớm bị dọa cho ngây ra, lúc này nghe thấy giọng của Hồng Tư, nàng run rẩy, khóc sướt mướt dập đầu lạy Hoàng Đế, "Tỳ thiếp tội đáng chết vạn lần, vô ý đụng phải Hoàng Hậu nương nương... Tỳ thiếp tội đáng chết vạn lần."

      Diệp sung dung tính tình điêu ngoa càn quấy, mấy ngày trước còn bị hạ từ Tần vị tòng tứ phẩm xuống ngũ phẩm Sung dung do chuyện đánh chết cung nữ, cũng thấy nàng bớt phóng túng chút nào, ở trong Nghi Xuân cung cũng khi dễ ít người, lúc này toàn thân phát run vì sợ, khóc đến mức khàn giọng, vẫn luôn dập đầu lạy.

      Cảnh Diễm còn chưa kịp nghĩ vì sao Luyện Nguyệt Sênh tìm Diệp sung dung làm người chịu tiếng xấu thay cho người khác, nhóm ngự y ra ngoài, đầu chính là Chương ngự y.

      "Vi thần vô năng, thể bảo trụ long thai..." Vẻ mặt Chương ngự y uể oải.

      Cảnh Diễm dùng giọng đau đớn vô cùng, "Vậy... Hoàng Hậu thế nào rồi."

      "Nương nương còn đáng ngại..." Chương ngự y trả lời, lắng nghe giọng của Hoàng Đế, trong nội tâm thầm khen câu diễn xuất tốt! Nhập vai nhanh như vậy, giọng điệu thay đổi như thế giống chuyện này có vậy!

      Cảnh Diễm chuyện, trong điện đều bao phủ bầu khí đau đớn, Diệp sung dung khóc càng to , cái trán bởi vì dập đầu lạy mà đỏ lên.

      Đột nhiên, mặt Cảnh Diễm trở nên độc ác, cầm ly trà bàn ném về phía Diệp sung dung, Diệp sung dung sợ hãi kêu lên tiếng, chiếc chén vỡ thành nhiền mảnh ở cạnh bên chân nàng, nước trà tung tóe đầy mặt đất.

      Trong nháy mắt, trong điện trở nên cực kỳ yên tĩnh, liền ngay cả những người diễn trò là Chương ngự y Hồng Tư đều dám thở mạnh, càng cần nhắc đến mấy vị ngự y biết chân tướng cùng với Triệu Hoài Sinh đứng trong sân có cảm giác gì.

      Ở bên trong điện Luyện Nguyệt Sênh nằm giả chết lắng nghe bên ngoài truyền đến thanh ầm ầm, nghĩ thầm Cảnh Diễm diễn xuất tốt, diễn giống như hai người bọn họ là phu thê tình cảm thắm thiết.

      Tiếng bước chân nặng nề vang lên, Luyện Nguyệt Sênh mở mắt ra, liền nhìn thấy đôi mắt bí hiểm trầm khó dò của Cảnh Diễm.

      Nàng cong cong khóe môi, chút khách khí ngồi lên mép giường, nhìn thẳng nàng.

      "Diệp sung dung đắc tội nàng sao?" Cảnh Diễm đè giọng thấp.

      Nàng : " có." Theo sau lại hỏi: "Bệ hạ thích nàng ?"

      Cảnh Diễm nhíu mày, giọng : "Vậy nàng nên giải thích vì sao muốn Diệp sung dung mang tội này. Còn nữa; Trẫm thích nàng."

      Luyện Nguyệt Sênh nhìn ra bên ngoài, Cảnh Diễm liền : "Hồng Tư Thanh Linh trông ở bên ngoài, chúng ta thôi, có người nghe thấy ."

      "Lần trước hỏi bệ hạ cảm thấy Diệp sung dung là người như thế nào, ngài nàng càn quấy điêu ngoa, đánh chết cung nữ, thích nàng. Ngày hôm nay thần thiếp ngự hoa viên, Diệp sung dung có quy có củ, thần thiếp nhớ bệ hạ thích nàng, nàng lại đánh chết cái cung nữ, cho nên thần thiếp liền giả bộ bị nàng va chạm làm động thai khí." Luyện Nguyệt Sênh ngừng chút, "Coi như là loại bỏ người đáng ghét cho bệ hạ, báo thù cho cung nữ chết oan."

      Nghe nguyên nhân này, đột nhiên Cảnh Diễm hiểu vì sao lại có cảm giác thỏa mãn, nghĩ là nàng còn có tâm tư như vậy, nhớ kỹ câu của mình. Vì vậy vẻ mặt của bình tĩnh hơn, hỏi nàng: "Nàng nghĩ xử ta như thế nào?"

      Luyện Nguyệt Sênh nằm ở giường, nhìn , nhún nhún vai, "Thần thiếp bị như vậy, bệ hạ còn có thể xử trí nàng như thế nào?"

      Va chạm Hoàng Hậu, mưu hại hoàng tự, chỉ có đường chết.

      Chờ đợi xử lý Diệp sung dung cũng chỉ có loại này.

      Luyện Nguyệt Sênh trong lòng lặng lẽ thở phào nhõm, thầm nghĩ cung nữ chết oan kia, lần này rốt cuộc có thể nhắm mắt.

      Cảnh Diễm đợi lúc, muốn hôm nay nghỉ ở Phượng Tê cung, Luyện Nguyệt Sênh thẳng lắc đầu, "Bệ hạ, này về tình về lý đều hợp, thần thiếp là đẻ non, bệ hạ nghỉ nơi này là phạm được kiêng kị ." Nàng ngừng lại : "Hơn nữa; chúng ta chỉ là diễn trò, tạm thời đồng minh, thái độ của bệ hạ đối với thần thiếp có phải là quá để tâm hay ."

      Cảnh Diễm vừa muốn , Hoàng Dương từ bên ngoài tiến vào báo Thái Hậu đến .

      Luyện Nguyệt Sênh hít sâu hơi, mắt mở hờ hờ, lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

      Cảnh Diễm điều chỉnh thần thái chút, bước ngạo mạn ra ngoài đón.

      Thái Hậu nghe Luyện Nguyệt Sênh đẻ non, lập tức rời khỏi Phật đường đến Phượng Tê cung lý.

      Thái Hậu biểu cảm vội vàng, trong mắt vừa lo lắng vừa bi thương, "Hoàng nhi, Nguyệt Sênh thế nào rồi?"

      Nhìn thấy Thái Hậu lo lắng đau đớn như thế, Cảnh Diễm chột dạ, tiến lên trước đỡ cánh tay Thái Hậu, bình tĩnh sắc lắc lắc đầu, "Mẫu hậu... Đứa còn."

      Thái Hậu bi thương, lệ tuôn ra, nàng tóm lấy cánh tay Cảnh Diễm, "Nguyệt Sênh đâu? Nàng sao chứ, nhanh để ai gia vào nhìn nàng!"

      "Mẫu hậu." Cảnh Diễm động, cúi đầu, trầm giọng : "Mẫu hậu, thân thể Hoàng Hậu có vấn đề gì, tại ngủ, ngày khác ngài trở lại thăm nàng."

      Thái Hậu hơi giật mình, liền vội la lên: "Ai gia vô cùng lo lắng Nguyệt Sênh! Vội vã chạy đến , sao còn có thể đợi ngày khác mới thăm nàng!" Dứt lời, đẩy tay Cảnh Diễm ra, bước nhanh vào trong điệni, Cảnh Diễm nhìn thân vổi vàng kia, nhịn được nhắm mắt cúi đầu.

      lát sau, Cảnh Diễm cũng theo vào.

      Thái Hậu nhìn Luyện Nguyệt Sênh ngủ , nhìn nàng vài lần, đầy lo lắng lui ra ngoài. Sau đó gọi Hồng Tư, ngự y tiến tiến vào hỏi vài câu.

      Nghe tới là Diệp sung dung đụng phải Luyện Nguyệt Sênh làm nàng đẻ non, vẻ mặt Thái Hậu nghiêm khắc câu "Giết!" Uy nghiêm vô cùng.

      — — — — — — — — — — — —

      Chuyện Hoàng Hậu đẻ non làm triều đình, dân gian khiếp sợ, trong hậu cung đầu cũng lập tức bình tĩnh lại.

      Thời điểm Hạ phi biết việc này còn oán hận ở Thanh Ánh cung sao chép cung quy, kinh hãi làm bút rơi xuống, hóa ra phải nàng bị Luyện Nguyệt Sênh quay ra đáp trả, mà là vẫn luôn bị Luyện Nguyệt Sênh nắm mũi dẫn !

      Kế hoạch hoàn mỹ của nàngđã bị Luyện Nguyệt Sênh nhìn thấu từ trước rồi!

      Hạ phi khiếp sợ vô cùng, Hạ Thần lại vỗ tay bảo hay, trào phúng vài câu khi gặp Luyện Minh Hiên, Luyện Minh Hiên thèm so đo cùng . Nữ nhi đẻ non trong cung, con trai ở Giang Tây vì nước cống hiến, chuyện cần lo lắng còn đống, sao lại có thể bởi vì vài câu đắc chí của Hạ Thần mà so đo cùng .

      Trong Phượng Tê cung, Luyện Nguyệt Sênh dựa vào đầu giường, sau lưng đút ba cái nệm êm, mê mẩn xem quyển du kí.

      Nếu là diễn trò, cần phải tĩnh dưỡng tháng, cũng chính là ở Phượng Tê cung. Cảnh Diễm hạ lệnh, toàn cung phi tần được quấy rầy Hoàng Hậu nghỉ ngơi, để nàng an tâm tĩnh dưỡng.

      Thời điểm Cảnh Diễm đến, Luyện Nguyệt Sênh cắn hạt dưa, chuyện với nhóm người Hồng Tư.

      Vẻ mặt bình tĩnh, chăm chú nhìn Luyện Nguyệt Sênh, lên tiếng : "Luyện Ngọc Hành rơi xuống nước ."

      Nghe vậy, Luyện Nguyệt Sênh ngơ ngác, chợt hoảng sợ : "Cái gì!"

      "Nhưng được cứu." nhìn nàng nôn nóng, chậm rãi : "Chỉ là mấy ngày qua làm quá mức mệt nhọc, lại thêm rơi xuống nước, làm bị bệnh."

      Luyện Nguyệt Sênh vẫn chưa thở phào nhõm, lại thêm lo lắng , "Nhị ca thiếp có làm sao !"

      Cảnh Diễm đến, ngồi ghế, "Chăm sóc tốt có ngày khỏe lại, Trẫm hạ chỉ, để Luyện Ngọc Hành về trước." nhìn nàng cái, "Cứ như thế ."

      Luyện Nguyệt Sênh lên tiếng, giữa lông mày là lo lắng trầm trọng, lát sau, nàng nhìn Cảnh Diễm, : "Bệ hạ đừng hạ chỉ, nếu Nhị ca làm sao, ngài hạ chỉ để ca ca thiếp trở về, sau này ca ca thiếp làm sao đối mặt với người khác được." Nàng khựng chút, "Hơn nữa, với tính tình của ca ca thiếp, có lẽ là có chết ở Giang Tây, cũng chịu trở về."

      Lần này cứu tế thiên tai ở Giang Tây, Luyện Ngọc Hành tự tiến cử, Cảnh Diễm dù lo lắng, nhưng vẫn là phái . ngờ tới Luyện Ngọc Hành nghiêm túc đến vậy, thậm chí sơ suất rơi xuống nước, điều này làm cho Cảnh Diễm phải xem xét lại con người Ngọc Hành.

      "Cũng được." Cảnh Diễm nghĩ ngợi lúc; gật gật đầu, "Vậy lần này theo ý nàng, nếu Ninh quốc công đến cầu Trẫm, Trẫm cũng cho trở về."

      Luyện Nguyệt Sênh gật đầu, mặt vẫn còn vẻ buồn rầu.

      Đối với Cảnh Diễm, hầu như chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt buồn bã mặt nàng, bởi vì phải vẻ mặt nàng có biểu cảm gì chính là cười . Vẻ mặt ưu sầu, hợp với Luyện Nguyệt Sênh.

      Cảnh Diễm lẳng lặng nhìn nàng, mái tóc đen rối tung, sắc mặt trắng nõn, mắt phượng mài ngài, mũi ngọc môi đào, vẻ mặt buồn bã nhàn nhạt, nhuộm ra hình ảnh đồng nhất.

      Đây là lần đầu tiên Cảnh Diễm nghiêm túc quan sát Luyện Nguyệt Sênh.

      Vẻ mặt u buồn, quả thích hợp với nàng. lần nữa lại nghĩ thầm trong bụng.
      ----
      CD bắt đầu có cảm tình vs nữ9 roài. hãy chờ đợi hoàng đế lọt lưới tình nào. http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_biggrin.gif
      P/s: Mn lười comt quá nha. k thích comt trong ddlqd comt bằng face cũng đc. đó là động lực của mềnh đóa.
      Trâu, Lệ Vô ƯuHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 16: Thục phi Hạ phi


      Hai người lẳng lặng ngồi lúc, Luyện Nguyệt Sênh tiến lại gần chuyện với Cảnh Diễm, qua mấy ngày ở chung, nàng phát Cảnh Diễm cũng phải là người đáng ghét đến thế, nếu giải thích cũng hiểu.

      Ý nghĩ này vừa xuất , tiếng đến miệng, còn chưa kịp phát ra, Hoàng Dương liền tiến vào báo Thiên tiệp dư của Quảng Lăng cung tái phát đau tim.

      Luyện Nguyệt Sênh mấp máy môi, nhìn Cảnh Diễm, "Được rồi, người nhanh thôi."

      Lúc Cảnh Diễm vừa nghe thấy tin này trong lòng căng thẳng, nhưng nghĩ mình ở cung của Luyện Nguyệt Sênh nghĩ đợi chút qua cũng muộn, nào biết Luyện Nguyệt Sênh để , trong chốc lát biết phản ứng như thế nào.

      lặng lặng yên, : "Nàng nghỉ ngơi ." Sau đó đứng dậy rời .

      Hoàng Dương tiến vào thông báo cho Quảng Lăng cung, tức cành hông, tại thấy Hoàng Hậu để bệ hạ , nhíu mày : "Nương nương... Nô tỳ thấy là bệ hạ ràng định , ngài sao lại để bệ hạ như thế."

      Luyện Nguyệt Sênh cũng nhìn Hoàng Dương, "Hoàng Dương, ngươi luôn luôn nhìn mọi việc đều thấu triệt, ta cùng bệ hạ là giả ân ái, ta tin ngươi nhận ra."

      Hoàng Dương ngẩn ra, vẻ mặt nghiêm chỉnh : "Nương nương, ngài nên trách nô tỳ vượt quy củ, ngày hôm nay nô tỳ có mấy lời phải trái muốn với người."

      "Bệ hạ so sánh với lúc đầu, có nhiều điểu thay đổi, nương nương ở cùng bệ hạ, chắc cũng phát . Bệ hạ có khúc mắc với lão gia, vẫn luôn cảm thấy lão gia công cao che chủ, uy hiếp vị trí của bệ hạ, cho nên nương nương gả vào hoàng cung được bệ hạ sủng ái bởi vì chuyện của lão gia, tại thấy có chút hòa hoãn, bệ hạ cũng ràng là có để ý chuyện nương nương, nương nương hẳn là nên nhân dịp này mà nắm chắc cơ hội mới đúng, như thế nào có thể đem bệ hạ rời !" Hoàng Dương càng mày nhíu càng sâu, vô cùng sốt ruột, "Thiên tiệp dư là người nào? Nương nương chẳng lẽ biết sao? !"

      Luyện Nguyệt Sênh cúi đầu lắng nghe, cũng chuyện, Hoàng Dương vội vàng vô cùng, nhìn thấy chủ tử nhà mình có ý định tranh đoạt, là gấp đến chết."Nương nương, ngài đứng ở hậu vị, địa vị cao, nhưng trong hậu cung này có rất nhiều thiếu nữ có ý muốn làm loạn, nhớ nhung cái vị trí này của ngài. Giống như chuyện này, nếu phải là nương nương cảm thấy có chuyện gì đó; sợ là sớm bị Hạ phi hãm hại hết đường chối cãi, đến lúc đó, riêng là nương nương, liền ngay cả Luyện gia, cũng nhất định cùng nhau gặp tai ương!"

      "Nương nương!" Hoàng Dương tiếng gọi, "Miệng nô tỳ sắp rách, nương nương nghe lọt được bao nhiêu."

      Luyện Nguyệt Sênh im lặng, ngước mắt nhìn hướng Hoàng Dương, trong mắt có ý cười giảo hoạt lóe lên; nhanh gần như làm Hoàng Dương cảm thấy là mình hoa mắt.

      "Cũng nên cho Thiên tiệp dư ăn chút ngon ngọt ." Nàng cười , "Bệ hạ tại quan tâm triều chính, vô tâm nghĩ đến cái khác, phần lớn là nhìn Thiên tiệp dư chút, cũng có chuyện gì, ngươi gấp cái gì."

      Nghe thấy thế, hình như là nương nương cố ý thả người , Hoàng Dương ngớ ra, sau đó thở phào nhõm, mặt cũng thả lỏng, "Nương nương nếu nghĩ thế, nên sớm với nô tỳ, làm hại nô tỳ đống lời, vẫn là vô ích."

      Nghe vậy, Luyện Nguyệt Sênh cười bỏ qua, theo sau liền phân phó Hoàng Dương chuẩn bị giấy bút, nàng muốn viết phong thư đưa về Luyện gia.

      Trong Quảng Lăng cung, Thiên tiệp dư nghĩ ngợi mượn cớ tim đau thắt để Cảnh Diễm ở lâu hơn, thậm chí là ngày hôm nay đều lưu lại chỗ nàng.

      Khuôn mặt nhắn của Thiên tiệp dư trắng bệch, hơi thở nhu nhược dựa ở trong ngực Hoàng Đế, "Thiếp là đáng chết... biết bệ hạ ở chỗ nương nương..." Giọng của nàng suy yếu, lông mi run run, bộ dáng đáng thương.

      "Cơ thể ngươi tốt, chớ chuyện." Cảnh Diễm nhìn bộ dáng nàng yếu ớt, trấn an .

      Thiên tiệp dư giương mắt lên, tay để lên bàn tay to của , đáng thương tội nghiệp : "Bệ hạ, thiếp... Cả gan cầu bệ hạ, ngày hôm nay có thể ở đây với thiếp ..."

      Nhìn thấy hơi nhíu mày lại, nàng lập tức bổ sung thêm: "Thiếp quấy rầy đến bệ hạ." Cũng tức là; để đem sổ con chuyển đến Quảng Lăng cung.

      Cảnh Diễm có cảm giác khác thường lóe lên; cau mày đặt Thiên tiệp dư nằm xuống giường, dịch dịch góc chăn cho nàng, ôn hòa cười : "Hôm nay nàng nghỉ ngơi cho khỏe, trong Tuyên Chính điện còn có rất nhiều việc cần Trẫm xử lý."

      Khóe mắt Thiên tiệp dư nháy nháy vài cái, trong mắt giấu vẻ ai oán, nhưng lại lập tức đầy nước, bàn tay mềm như tơ của nàng vươn ra túm ống tay áo của , cắn môi, yếu ớt nhu nhược kêu tiếng "Bệ hạ..."

      Cảnh Diễm nắm tay của nàng, vỗ vỗ, thanh dịu dàng "Ngoan", bỏ tay nàng vào trong chăn, sau đó đứng dậy rời khỏi.

      Thiên tiệp dư lại tức cành hông thêm lần nữa, người ra ngoài, túm những cái chén lên đầu giường ném xuống đất.

      "Chủ tử..." Văn Hân quỳ xuống, sắc mặt hoang mang rối loạn.

      Thiên tiệp dư hít vài hơi, giận dữ nhìn Văn Hân; "Thu thập !"

      Văn Hân vội vã "Vâng", đứng dậy, vài bước đến, nhặt mảnh vụn ly trà đất.

      — — — — — — — — — — — — —

      Hoàng Hậu đẻ non, cần điều dưỡng tháng, chuyện trong hậu cung do Thục phi tạm xử lý mọi việc.

      Thục phi bởi vì chuyện của Phương Hinh viên, ghi hận Hạ phi, thời điểm nắm quyền gây phiền toái cho Hạ phi ít, Hạ phi cũng nén giận vào lòng.

      Sau truyện Trang phi bị hạ độc trong sữa bò, cũng làm nàng thu liễm tính tình vài phần, cũng tùy ý mở miệng chế giễu người khác. Nhưng nàng lại cũng là thích Hạ phi, nguyên nhân liền là lúc Hạ phi bày tiểu Trà yến ở Phương Hinh viên, cũng mời Nguyên thục viện, vậy mà mời nàng! Đây phải là xem nàng, là cái gì!

      Hạ phi xem như là đều đắc tội vài phi tần địa vị cao.

      Luyện Nguyệt Sênh ở trong Phượng Tê cung, Hạ phi cho dù là nghĩ xuống tay, cũng qua được thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt Phượng Tê cung, chỉ có thể ở trong Thanh Ánh cung hờn dỗi.

      Thời điểm này, đúng là lúc nho chín, nho tiến cống vào hoàng cung, căn cứ vào phẩm cấp của phi tần mà phân phát.

      Luyện Nguyệt Sênh là Hoàng Hậu, ngoại trừ Thái Hậu là nhiều nhất, chỉ tại nàng trong thời kỳ “Đặc biệt”, nho ướp lạnh giải nóng, nàng thể ăn, nhưng Cảnh Diễm vẫn là cho chút.

      Từ lần trước Cảnh Diễm rời khỏi Phượng Tê cung rời đều bận rộn, liền ngay cả Thiên tiệp dư, Trang phi là sủng phi đều được gặp , hơn nữa còn đem quy củ ngự tiền bạn giá bỏ .

      Cảnh Diễm lần ccũng đến Phượng Tê cung, Luyện Nguyệt Sênh có mời muốn , cũng chưa cho nghe.

      cũng quên chuyện về Luyện Ngọc Hành, vài ngày sau, cố ý phái người đến đây cho nàng, Luyện Ngọc Hành sao.

      — — — — — — — — — — — — —-

      Thục phi tạm thời xử lý vụ sáu cung, phân phát nho xuống dưới, nàng liền phái người phân phát nho đến các cung.

      Lúc đó, trong lòng Hạ phi vô cùng tối tăm, tầng trọng quá tầng hận Hoàng Hậu, trong đầu toàn là ý nghĩ tới báo thù như thế nào, người của Thục phi mang nho đến.

      Đến Thanh Ánh cung chính là Đại cung nữ Diệu Trúc của Thục phi, cũng biết chủ tử mình bởi vì Hạ phi mà bị liên lụy, nàng cùng Thục phi đồng lòng, thái độ với Hạ phi có chút có lệ.

      Hạ phi sao có thể chịu được chuyện này, vốn nghẹn tức cành hông, tại cái cung nữ còn dám tôn trọng nàng như vậy, ngay lập tức nổi nóng, tát Diệu Trúc cái.

      Diệu Trúc bị cái tát của Hạ phi làm cho hồ đồ, Hạ phi cực kỳ tức giận, mắng cho Diệu Trúc trận là biết quy củ, đem việc bé xé ra to mà . Nghe được Diệu Trúc tim đập thình thích, cũng bất chấp mặt bị đau, vội vã quỳ xuống xin tha tội, kỳ nếu chuyện của Diệu Trúc là chuyện nó chính là việc , hoàn toàn có nghiêm trọng như Hạ phi , nhưng là Hạ phi có thể đến Hoàng Hậu bệ hạ, vạn nhất nàng ra, Thục phi chẳng phải cũng gặp tai ương.

      Hạ phi thấy Diệu Trúc quỳ xuống, cũng hơi bớt tức giận, nhưng cũng tha nàng.

      Thời điểm Diệu Trúc mang khuôn mặt có năm cái dấu tay trở lại Trường Nhạc cung, làm Thục phi giận điên lên!

      Lúc ấy Thục phi dẫn nhóm lớn thái giám cung nữ khí thế hung hăng hướng Thanh Ánh cung đòi giải thích.

      Hạ phi vừa mới xả giận, còn chưa kịp nghỉ ngơi nghỉ, Thục phi liền đến cửa.

      Hai phi gặp nhau, liền giống như đốt pháo, nếu phải là hai bên đều là biết kiềm chế, đoán chừng sớm xắn tay áo lên chửi bới nhau rồi.

      Lúc việc này truyền đến tai Luyện Nguyệt Sênh, nàng ăn nho.

      Đây nếu là đánh nhau, thực quá khó coi. Nghĩ như vậy, liền phái Hồng Tư Thanh Linh cùng Đỗ Tiểu Bảo, ba người qua đó khuyên can.

      Thục phi rốt cuộc là ngại Hoàng Hậu, gặp tình đều kinh động đến việc tĩnh dưỡng của Hoàng Hậu, vội vã thu liễm.

      Hỏi ngọn nguồn tình, Hồng Tư trở về báo tin cho Hoàng Hậu.

      Luyện Nguyệt Sênh nghĩ ngợi lúc; giữa ban ngày ban mặt cung phi có hành vi bất nhã, ầm ĩ sôi sục ngất trời, làm tổn hại hình tượng hoàng gia. Cho nên, phạt Hạ phi cùng Thục phi đóng cổng suy nghĩ ba ngày, viết tư hối lỗi, quyền chưởng quản hậu cung tạm thời của Thục phi giao cho Đức phi, sau ba ngày lại chuyển lại cho Thục phi.

      Về phần Diệu Trúc, chịu hai mươi đại bản, lý do là trái với cung quy cùng kịp thời khuyên can chủ tử. Cung nữ hầu hạ Hạ phi cũng chịu hai mươi đại bản, bởi vì các nàng kịp khuyên ngăn Hạ phi nổi nóng, dẫn đến tình thế nghiêm trọng hơn.

      Đối với kết quả xử lý này, Thục phi vui vẻ tiếp thu, Diệu Trúc cũng có câu oán hận, là do nàng làm việc thỏa đáng, cuối cùng còn liên lụy Thục phi, Thục phi vì nàng nên đến tìm Hạ phi chất vấn, Diệu Trúc vô cùng cảm động, phát thề càng ngày càng phải trung thành với Thục phi.

      Hạ phi lại là hận đến nghiến răng nghiến lợi, mấy ngày nay, nàng làm cái gì cũng đều thuận!

      Trong tháng Luyện Nguyệt Sênh 'Điều dưỡng', trong hậu cung đều xảy ra những chuyện lớn lớn, cũng . Giang Tây lũ lụt, thiên tai phải dễ dàng giải quyết như vậy, nhưng cũng có được thành quả .

      Cảnh Diễm lo lắng bận rộn gần tháng, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi.

      Tuy rằng trong thời gian này Cảnh Diễm cũng đến Phượng Tê cung, nhưng Luyện Nguyệt Sênh cũng nhiều gì với .
      TrâuHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 17: Công chúa Đột Quyết



      Luyện Nguyệt Sênh tính thời gian, thời gian nàng 'Điều dưỡng' vừa hết, cũng là đúng thời điểm Đột Quyết đến tiến cống.

      Trong mấy ngày gần đây, các tiểu quốc chung quanh Vinh Triều lục tục đến tiến cống. Bởi vì Đột Quyết lần này đến, mang đến vị công chúa, sứ thần đây là Khả Hãn Đột Quyết hiến cho Hoàng Đế Vinh Triều, cho nên, để tỏ lòng hữu hảo, Cảnh Diễm cố ý thiết yến chiêu đãi ở Thái Bình cung.

      Người ở phía dưới mặc trang phục người Hồ màu đỏ, làn da trắng nõn, mặt mũi thanh lệ, mũi cao môi đỏ, toàn thân là kiêu ngạo làm cho người khác thể bỏ qua, cực kỳ khí.

      Luyện Nguyệt Sênh quen nhìn mỹ nhân dịu dàng trong nội cung, gặp vị công chúa Đột Quyết này thầm nhìn thêm mấy lần.

      A Sử Na Yến tập võ từ , trình độ ngựa cũng là hạng nhất, tai và mắt còn nhạy cảm hơn nữ nhân trong cung rất nhiều, cảm giác có người nhìn mình chằm chằm, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy nữ nhân mặc cung trang màu Hồng ngồi ghế .

      Luyện Nguyệt Sênh mắt đối mắt cùng nàng, chút hoang mang gật đầu cười với nàng, cười nâng cốc rượu, A Sử Na Yến thấy thế, cũng theo lễ tiết nâng ly rượu lên.

      Nữ nhân nơi này giống nữ nhân Đột Quyết, A Sử Na Yến nghĩ như thế. Vị ngồi ghế , có lẽ là Hoàng Hậu, người có thể ngồi ngang với Hoàng Đế, nghĩ tới phụ vương dặn dò nàng, ngoại trừ muốn lấy lòng Hoàng Đế, Hoàng Hậu cũng thể tùy tiện xúc phạm, nhưng là nàng vừa thấy được bộ dáng kiều mỵ như nước của Hoàng Hậu, thầm cười trong bụng ngừng lại được.

      Chớp mắt, ánh mắt lại lần nữa nhìn vào khuôn mặt như quan ngọc, người Hoàng Đế ôn nhuận nhã nhặn, đôi môi đỏ của A Sử Na Yến khẽ cong lên, có chút ý cười, người nam nhân này, nàng thích. Tuy rằng tục tằng như nam tử Đột Quyết, nhưng nam tử ôn nhuận như ngọc cũng làm cho mắt nàng sáng ngời.

      Yến tiệc diễn ra được nửa, Cảnh Diễm nghiêng đầu nhìn Luyện Nguyệt Sênh, thấy gương mặt tuyết trắng của nàng ửng hồng, hai mắt trong veo như nước thu mơ hồ chứa sương mù, liền được hỏi nàng: "Nàng uống bao nhiêu."

      Luyện Nguyệt Sênh quay đầu, nhăn mày : "Bốn cốc." Nàng lại hỏi: "Làm sao vậy?"

      Mặt Cảnh Diễm có biểu gì, "Nếu thể uống, đừng uống, đợi tí nữa còn phải hồi cung, ngươi nếu là uống say khướt trở về như thế nào."

      Luyện Nguyệt Sênh im lặng, mặc kệ xác , cầm quả nho, bóc vỏ ăn.

      Con mắt Cảnh Diễm tối sầm lại, đảo mắt bắt chuyện với sứ giả Đột Quyết.

      A Sử Na Yến ngồi yên tĩnh từ đầu đến cuối, gần đến thời điểm sứ thần Đột Quyết giới thiệu nàng, nàng mới đứng dậy khẽ chào đế hậu ngồi phía , mặt lại cung kính.

      Làm Cảnh Diễm vô cùng bất mãn.

      — — — — — — — — — — — — — — —-

      Sáng sớm hôm sau, công chúa Đột Quyết A Sử Na Yến trở thành chủ đề sốt dẻo nhất.

      "Nương nương, ngài thấy công chúa Đột Quyết?" vẻ mặt Tô quý tần nôn nóng.

      "Công chúa có hình dáng làm sao, lưu lại ở trong cung." Lỗ quý cơ hỏi.

      "Nếu lưu lại cung, chỉ có vị trí Hoàng quý phi mới phù hợp thân phận công chúa của nàng." Trang phi phiền muộn.

      "Hoàng quý phi sao có thể tùy tiện phong cho người, thiếp nghĩ, cao nhất là quý phi thôi." Thục phi câu.

      Luyện Nguyệt Sênh khép lại ly trà, nhìn lướt qua các khuôn mặt phía dưới, tất cả mọi người lập tức im lặng.

      "A Sử Na Yến, công chúa thứ ba Đột Quyết, bộ dáng lại là khí. Lưu cung là tất nhiên, dù sao là Khả Hãn Đột Quyết tặng cho bệ hạ, về phần phong vào vị trí nào, các ngươi cần bận tâm." Luyện Nguyệt Sênh lạnh nhạt , tầm mắt nhàng đảo qua, dừng ở người Thiên tiệp dư chút rồi thu lại.

      Tô quý tần sa sầm mặt, giật khăn, cảm giác bất mãn này lời nào có thể tả được.

      Trong ngày hôm đó, Luyện Nguyệt Sênh cũng biết, A Sử Na Yến được phong làm Hiền phi, ban thưởng phong hào "Minh".

      Chạng vạng Cảnh Diễm đến Phượng Tê cung dùng bữa với Luyện Nguyệt Sênh, tùy tiện trao đổi tin tức.

      "Hạ phi gần đây thực an tĩnh, bệ hạ yên tâm. Hạ Thần sao?" Luyện Nguyệt Sênh dùng khăn chấm khóe môi.

      Cảnh Diễm gác đũa bạc, chăm chú : "Tiêu Ly phát phần tiền cứu tế thiên tai đến Giang Tây, bị thất thoát ít, số lượng lớn, cẩn thận đối chiếu phát được."

      Luyện Nguyệt Sênh nghiêm mặt lại, thử dò xét : "Ý của bệ hạ là hoài nghi có liên quan đến Hạ Thần?"

      Cảnh Diễm nhìn nàng cái, "Hạ Thần là Bộ hộ thượng thư."

      Cũng chính chuyện tiền bạc, xảy ra vấn đề người đầu tiên nghĩ đến chính là Hạ Thần.

      "Trắng trợn động vào tiền cứu tế thiên tai, Hạ Thần có gan làm?" Luyện Nguyệt Sênh hơi nhíu mày, lấy tay chống má, "Vạn nhất là quan viên địa phương làm ra, oan uổng Hạ Thần ."

      Cảnh Diễm hừ lạnh, "Đạo lý quan lại bao che cho nhau, Hoàng Hậu có thể hiểu?"

      Luyện Nguyệt Sênh trầm mặc trong chốc lát, gật gật đầu, mắt phượng Cảnh Diễm híp lại, giọng bình tĩnh : "Tuy rằng trong số tiền đó, thiếu chỉ là chút nho , khi đưa đến Giang Tây, người cần tiền gấp, tự nhiên thấy được số tiền bị thiếu, sử dụng tiền, thời điểm thống kê sổ sách, mới phát trong đó thiếu ít biết dùng chỗ nào, quan viên địa phương vì muốn tạo phiền toái lên bản thân, tự nhiên làm giả sổ sách, bổ khuyết phần bị thiếu, cứ như vậy, thần biết quỷ hay, ai cũng biết, phần thiếu kia đâu."

      lại : "Còn có loại tình huống, quan viên địa phương đều lấy ít, cuối cùng đến Giang Tây, quan viên Giang Tây cần tiền gấp, sau khi thẩm tra đối chiếu số tiền, phát thiếu ít, nàng nghĩ là báo cáo hay là vẫn làm như thường lệ."

      Luyện Nguyệt Sênh nghe vậy, suy nghĩ chút, : "Tự nhiên là phải báo cáo, tiền bạc cứu tế thiên tai bị thiếu, báo cáo chẳng lẽ mặc kệ việc thiếu tiền sao."

      Cảnh Diễm nghe xong, cười nhạt, "Nàng nghĩ sổ con chuyển từ Giang Tây đến đây, bình an đến tay Trẫm sao?"

      Luyện Nguyệt Sênh ngẩn ra, chớp chớp mắt, dĩ nhiên hiểu được ý tứ trong lời của Cảnh Diễm. Nàng bảo mà, Cảnh Diễm sao có thể tốt bụng chuyện này với nàng.

      Ai ngăn cản sổ con đến tay Hoàng thượng? Dương thái phó? Hộ bộ thượng thư Hạ Thần? Hay là Ninh quốc công...

      Suy nghĩ, Luyện Nguyệt Sênh giả trang như nghe hiểu, giương mắt, con mắt hơi mờ sương, dùng thanh cực kỳ nặng nề , "Bệ hạ vất vả rồi..." Lại trộn lẫn thanh có vài phần đáng thương, "So với hậu cung, bệ hạ phải đối phó với triều đình, còn đen tối gấp bao nhiêu lần so nơi này của thần thiếp."

      "..."

      Nàng tuyệt đối là cố ý!

      Luyện Nguyệt Sênh nghiêng đầu giả bộ suy nghĩ, quan tâm trong tâm trí Cảnh Diễm diễn ra trận mưa to gió lớn, "Bệ hạ, người phong công chúa A Sử Na Yến là Minh Hiền phi." Nàng đột nhiên .

      Cảnh Diễm hiểu vì sao đột nhiên nàng nhắc tới chuyện này, giữa lông mày có vẻ buồn bực ấm ức được xua tan, nâng ly trà, trả lời câu.

      Luyện Nguyệt Sênh nhìn , liền : "Bệ hạ, tên của Minh Hiền phi, có chữ đồng cùng tên của bệ hạ, sao chứ?"

      Đôi mày đẹp của Cảnh Diễm nhíu lại, ngón cái vuốt ve đường vân xanh ly trà thượng, " công chúa Đột Quyết đưa đến..." Cân nhắc, "Thôi; cần để ý tới nàng."

      "Ngày hôm nay bệ hạ muốn ngủ lại chỗ Hiền phi sao?"

      "Nàng hỏi này làm cái gì."

      "Thần thiếp nghĩ là nên sớm chuẩn bị chút đồ tốt ban cho nàng." Luyện Nguyệt Sênh nghiêm nghị, "Dù sao cũng là công chúa Đột Quyết, thần thiếp thể đưa đồ làm bôi nhọ thân phận nàng."

      Cảnh Diễm nhìn bộ dáng nàng hăng hái bừng bừng, biết vì sao có chút khó chịu, thông thường mà ; Luyện Nguyệt Sênh hiền lành độ lượng như vậy, đáng lẽ làm cho cảm thấy cực kỳ thư thái mới đúng, tâm tình phức tạp, mặt bình tĩnh ra, " tại tạm thời , chờ ngươi dẫn nàng thỉnh an mẫu hậu rồi sau."
      TrâuHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 18: Chơi bóng




      Ngày hôm sau, Luyện Nguyệt Sênh mang A Sử Na Yến đến thỉnh an Thái Hậu.

      A Sử Na Yến ở Đột Quyết là công chúa dưới người vạn người, thân phận địa vị cao, trước giờ đều là người khác quỳ xuống hành lễ khi thấy nàng, đến đất nước khác, lẻ loi thân mình nơi hoàng cung, thành phi tử Hoàng Đế, có ba người mà nàng phải hành lễ.

      Thân phận này làm địa vị thay đổi, mới đầu làm A Sử Na Yến luôn cao ngạo có chút thể tiếp nhận.

      Thái Hậu nóng lạnh quan sát A Sử Na Yến; "Minh Hiền phi ở trong cung quen chưa?" thanh cũng lạnh lùng, mang theo ý xa cách ràng.

      ra, trang phục của Vinh Triều rất khác Đột Quyết, màu sắc rực rỡ làm gì; cho dù là trang phục mùa hè, mặc vào cũng có 3-4 tầng, lại thêm thắt lưng đai lưng, lúc mới bắt đầu mặc vào A Sử Na Yến hô hấp cũng thoải mái.

      kiêu ngạo của A Sử Na Yến là bỏ được, cho dù là gặp mặt Thái Hậu trong chốc lát, giữa lông mày cũng mang theo ngạo khí làm người ta thể bỏ qua, ngược lại giọng lại là cung kính vài phần.

      Nhưng biểu tình kiêu ngạo kia, làm Thái Hậu vô cùng hài lòng.

      Luyện Nguyệt Sênh nhìn thấu tâm tư Thái Hậu, nhưng A Sử Na Yến lại nhận thấy, ngẫm lại cũng phải, ở Đột Quyết, Khả Hãn luôn thương nàng từ đến lớn, chưa hề chịu ủy khuất gì, lại còn nhiều người theo đuổi, sống rất tự tại, khi vào cung làm phi, công chúa kiêu ngạo như nàng, làm sao có thể nhìn thấy những thứ cong vẹo trong cung này.

      Sau khi khỏi Từ Ninh cung, Luyện Nguyệt Sênh trước vài bước, dừng chân : "Sau này ngươi nếu là thiếu gì, hãy phái người cho bản cung tiếng."

      A Sử Na Yến ngẩng khuôn mặt đầy kiêu ngạo, đôi môi đỏ vểnh lên độ cong biểu lộ chút cao quý, "Thiếp đa tạ nương nương chiếu cố." thanh trong trẻo, thân hình đứng yên, thân đàng hoàng mà cao quý cùng ngạo ý.

      Con mắt Luyện Nguyệt Sênh hơi lạnh, " mình ngươi ở đây, có chút quen, bản cung cho ngươi thời gian thích ứng." Nhướn đôi mắt phượng mang theo hàn khí, môi son gợi lên nở nụ cười có chút ý vị thâm trường, "Nơi này là hoàng cung Vinh Triều, phải Đột Quyết của ngươi, ở trong này ngươi cần tuân thủ chính là phép tắc nơi này, nếu là ngươi làm trái, bản cung cũng bởi vì ngươi là công chúa Đột Quyết, mà mở mặt lưới cho ngươi."

      Nghe vậy, mặt A Sử Na Yến nghiêm túc, mơ hồ có chút tức giận, đứng ở bên cạnh nàng là thị nữ mang từ Đột Quyết đến, đều là biểu tình hoảng hốt, làm hạ nhân, ở Đột Quyết là hạ nhân, đến Vinh Triều cũng là hạ nhân, cho nên bọn họ đều tự hiểu lấy mình hơn A Sử Na Yến. Có cung nữ thanh tú kéo tay áo A Sử Na Yến, nàng ngẩn ra, chớp mắt, nhếch khóe môi, : "Lời dạy bảo của Nương nương, thiếp xin ghi nhớ."

      dung nhan thiên sinh lệ chất tuyệt sắc, nàng lại nghĩ đến lời phụ vương miêu tả về Giang Nam, giống nhánh hoa đào nở trong sương ở Giang Nam, đẹp đến mức làm người ta thể dời mắt. Cố tình nữ nhân mềm mại đáng như sương khói, lại chấn nhiếp nàng trong nháy mắt.

      "Rất tốt." tay áo mỏng của Luyện Nguyệt Sênh vung qua, nhìn nàng cái, "Bản cung phái vài dạy lễ nghi đến dạy lễ nghi cung đình cho ngươi, hi vọng Minh Hiền phi học tốt, lần sau tạm biệt bản cung chào theo lễ nghi là được."

      A Sử Na Yến cố nhịn lửa giận trong lòng, cúi đầu trước nàng, thực lễ nghi Đột Quyết, "Thiếp cẩn tuân giáo huấn của nương nương."

      Nếu như lúc A Sử Na Yến vừa tới, Luyện Nguyệt Sênh còn cảm thấy nàng tệ, nhưng là tại, còn cảm giác này, đến Vinh Triều, vào hoàng cung, còn khắp nơi bày biện mặt mũi công chúa, coi nơi này là Đột Quyết sao!

      "Bảng tên của ngươi qua đoạn thời gian nữa bản cung lại cho ngươi đặt lên, trước tiên ngươi cứ học tốt những thứ cần học rồi sau." câu này xong, Luyện Nguyệt Sênh liền xoay người theo vách tường : "Minh Hiền phi về trước ."

      A Sử Na Yến cắn môi dưới, tình nguyện cung tiễn Hoàng Hậu.

      — — — — — — — — — — — — —

      Ba ngày sau, sứ thần Đột Quyết rời khỏi kinh thành, trở về Đột Quyết, A Sử Na Yến đến đưa tiễn.

      lầu cao, dưới ánh bình minh, tay Luyện Nguyệt Sênh che nắng, nhìn đoàn người xa.

      "Có muốn đánh bóng hay ." Phía sau đột nhiên vang lên giọng bình tĩnh.

      Luyện Nguyệt Sênh quay đầu lại, nhìn thấy bộ lễ phục Minh hoàng của Cảnh Diễm, thầm nghĩ thay quần áo nhanh, "Bệ hạ là lo lắng tình hình thiên tai ở Giang Tây, quan tâm đến chuyện khác sao? Sao lại nghĩ đến đánh bóng." Tầm mắt nàng di chuyển về phía cửa Chu Tước ở phía xa xa.

      Phía sau Cảnh Diễm thong thả bước từng bước đến gần, "Những ngày qua, Trẫm ngày ngày sống trong căng thẳng; là sắp chịu nổi nữa rồi, cũng nghĩ cần thư giãn tí." khoác tay lên lan can, nghiêng người nhìn nàng, nhìn theo tầm mắt của nàng, nhìn đến cửa Chu Tước, vì vậy nghi hoặc lên tiếng, "Sao? Muốn ra ngoài?"

      Luyện Nguyệt Sênh mím chặt môi, lên tiếng, nàng dời mắt , hỏi : "Sao Bệ hạ cũng đến đây."

      "Nghe ngươi lên Triêu Dương lâu." ngưng lại, "Sợ là nàng lại luẩn quẩn trong lòng mà nhảy lầu."

      Luyện Nguyệt Sênh cười, khuỷu tay chống lan can, tay chống cằm, liếc qua : "Thế phải cảm tạ ý tốt của Bệ hạ rồi."

      "Chỉ là đánh bóng thôi." Ánh mắt của nàng chậm rãi dời ; thào tự , "A Sử Na Yến nghe thấy chắc chắn cao hứng lắm."

      Cảnh Diễm nghe, mày nhíu lại, liền thấy nàng ngồi dậy, xoay người nhìn , "Bệ hạ quyết định thời gian , sau đó thần thiếp thông báo cho các cung tần phi."

      Bốn ngày sau, trong nội cung phi tần có phong hào đều đều đến sân bóng, thời khắc có thể tỏa sáng như thế này, ai cũng muốn biểu trước mặt Hoàng đế, ngay cả Thiên tiệp dư cũng thay đổi trang phục cưỡi ngựa màu xanh lá, như mọi người.

      Sân bóng đặt ở trước Vĩnh Ninh lầu, thảm cỏ xanh lớn; hai bên để cầu môn bằng gỗ, mặt còn điêu khắc vân mây, phía dưới đặt cái bệ.

      Thái Hậu cũng hiếm khi ra giải sầu, dẫn vài thái phi ngồi Vĩnh Ninh lầu, chung quanh còn ngồi vài phi tần đánh bóng, ví dụ vẫn luôn đau ốm bệnh tật, vẻ mặt buồn thiu Trương tần Trương U Huyên; kiêu ngạo Nhâm chiêu dung Nhâm Thần Thần đám người.

      Luyện Nguyệt Sênh mặc bộ kỵ trang màu đỏ, mái tóc đen được búi gọn gàng, cây trâm tử ngọc xiên nghiêng để cố định búi tóc, quả nhiên là tư thế oai hùng hiên ngang.

      Trang phục như vậy, làm mắt Cảnh Diễm sáng ngời.

      Ngay từ lúc A Sử Na Yến nghe thấy thông báo đánh bóng, còn cảm thấy thể tin tưởng nổi, bởi vì nàng tưởng tượng ra đám nữ nhân như nước cũng biết cỡi ngựa! Ngày hôm nay nàng mặc bộ kỵ trang màu vàng nhạt, tóc cũng chải theo cách của người Đột Quyết, tuy rằng cũng có tư thế oai hùng như nhau, nhưng so với Luyện Nguyệt Sênh vẫn là thiếu chút gì.

      Màu sắc kỵ trang của các phi tần muôn màu muôn vẻ, dễ phân đội, cho nên Luyện Nguyệt Sênh lấy ra hai mảnh vải có màu sắc khác nhau, để các nàng tự chọn màu mình thích, cột vào cổ tay.

      Luyện Nguyệt Sênh cầm mảnh vải màu đỏ cột vào cổ tay xong, Cảnh Diễm tự nhiên liền cầm mảnh vải màu trắng.

      Mấy phi đưa mắt nhìn nhau, theo sau liền lấy vải.

      Thiên tiệp dư tự nhiên là cầm màu trắng, cột chắc sau, liền đứng phía sau Hoàng Đế; Đức phi cân nhắc rồi cuối cùng cầm màu trắng; Hạ phi vốn dĩ cũng hợp với Luyện Nguyệt Sênh, cũng cầm màu trắng ; A Sử Na Yến cùng Hoàng Hậu hợp nhau khỏi phải ; tại còn bị nàng đoạt nổi bật, ngạo khí dâng lên cầm màu trắng để cùng đội với Hoàng Đế.

      Tô quý tần gần như là chút suy nghĩ cầm màu đỏ, cùng Hoàng Hậu đội; Thục phi ngần ngừ chút, rốt cuộc là cầm màu đỏ; Trang phi cùng Hạ phi bất hòa, gặp Hạ phi gia nhập vào đội của Hoàng Đế, nàng tự nhiên muốn cùng đội với Hoàng Hậu; Nguyên thục viện là nhìn màu trắng còn thừa nhiều, thế này mới cầm màu đỏ.

      Đội phân xong, ánh mắt Luyện Nguyệt Sênh rời khỏi đóa hoa màu đỏ tóc Thiên tiệp dư sinh; khi thu hồi tầm mắt nhìn lướt kỵ trang màu xanh mà hôm nay Thiên tiệp dư mặc, hình như có câu như thế này, Hồng phối với xanh... Cuộc đua đến ...

      Đứng sau Cảnh Diễm là đám vợ bé, phía sau Luyện Nguyệt Sênh cũng là đám vợ bé của Cảnh Diễm, tình thế ràng, lại để lộ ra vài phần vi quỷ dị.

      Đế hậu hai người đối mắt, đều nhìn thấy ý chí quyết phân cao thấp ở trong mắt đối phương.

      Cảnh Diễm nhảy lên ngựa, tiếng trống cái vang lên, chúng phi giục ngựa đến vị trí của mình.

      Luyện Nguyệt Sênh tay nhấc cương, tay nắm trượng, đợi Cảnh Diễm khai cầu.

      Hồng Tư đứng ở ngoài sân, vung cánh tay, sau đó dùng hai tay khép tại bên miệng, làm cái khẩu hình "Nương nương cố gắng lên".

      Luyện Nguyệt Sênh nhìn thấy, khóe môi cong lên, bên kia Cảnh Diễm cũng khai cầu.

      Có lẽ là thâm cung tịch mịch, chúng phi hiếm khi được tận hứng lần, Cảnh Diễm vừa mới khai cầu, chúng phi liền giục ngựa đuổi theo, muôn màu muôn vẻ quần áo màu sắc trộn lẫn cùng nhau, làm mắt mọi người hoa lên.

      A Sử Na Yến khó khăn truy đuổi quả cầu ở gần, Cảnh Diễm cũng đuổi theo, lập tức kích bay tới, A Sử Na Yến kinh ngạc thôi, chớp mắt lại vui sướng vài phần, vị hoàng đế này, có tài, hoàn toàn giống dạng hào hoa phong nhã như dung mạo.

      Cảnh Diễm đánh cầu qua, nhìn thoáng qua Luyện Nguyệt Sênh giục ngựa từ bên mình; miệng phát ra tiếng cười, có phần châm chọc.

      Luyện Nguyệt Sênh bị kích thích, thành công đuổi theo cầu bên trong đám màu sắc rực rỡ, sau vài cú đánh, cú đánh mạnh đánh cầu ra xa.

      Nhìn đế hậu hai người phân biệt dưới, ngươi truy ta đuổi, Thiên tiệp dư gần như đứng chỗ bất mãn cắn môi, tay nắm lấy dây cương cũng phải đuổi theo, nào ngờ quả banh kia bị Thục phi đánh phát ra sau, đập thẳng tắp về phía nàng, nàng sợ hãi, vội vàng giục ngựa rời xa chỗ đó; nhưng kịp rồi, cơ thể vừa động, quả banh kia cọ sát bả vai nàng, nàng kinh hãi mặt trắng bệch.

      " sao chứ!" A Sử Na Yến giục ngựa đến.

      "... sao..." Thiên tiệp dư run rẩy.

      A Sử Na Yến nhìn nàng cái, gật gật đầu, tiếp tục gia nhập cuộc chiến.

      Nàng vừa rồi suýt nữa bị bóng nện nào, bệ hạ cũng phát ra! Còn cùng đối chiến với Luyện Nguyệt Sênh! Thiên tiệp dư nhìn hai bóng lưng kia, tức giận cắn chặt răng, màn kinh tâm động phách vừa trải qua đều quan tâm.
      là đánh bóng, nhưng biết có bao nhiêu người nghĩ tới trong hỗn loạn ở đây thêm chút là lộn xộn, trả thù cừu nhân của mình.

      Thục phi chính là cố ý đánh đến chỗ Thiên tiệp dư, Trang phi liền nghĩ tới thừa cơ đẩy Hạ phi phát, ngờ là vẫn tìm ra cơ hội.

      Cầu lại đến chỗ Luyện Nguyệt Sênh rồi lại bị Cảnh Diễm chiếm được, đánh phát, như thường lệ lại nở nụ cười khiêu khích Luyện Nguyệt Sênh.

      Luyện Nguyệt Sênh giục ngựa đuổi theo, đụng vào Hạ phi phi nhanh.

      Hạ phi "A" kêu to tiếng, lăn từ ngựa xuống dưới, đồng thời Luyện Nguyệt Sênh cũng rơi xuống đất, ngựa của Hạ phi chấn kinh, nhấc hai chân trước lên.

      Khuôn mặt Cảnh Diễm vô cùng căng thẳng, cơ thể hành động nhanh hơn suy nghĩ, phi từ lưng ngựa xuống đất, ôm Luyện Nguyệt Sênh vào trong lòng, bảo vệ nàng lăn qua bên cạnh.

      Móng ngựa dẫm bãi cỏ xanh, mặt Luyện Nguyệt Sênh trắng bệch, khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Diễm mang theo chút lo lắng, đánh giá nàng, "Bị thương chỗ nào sao?"

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 19: Kết thúc đồng minh


      Tuy rằng Cảnh Diễm phản ứng ngay lập tức, bảo vệ nàng thoát khỏi vó ngựa, nhưng thời điểm rớt xuống, khuỷu tay phải đập xuống đất; chỉ nhúc nhích tí, toàn bộ cánh tay đều đau.

      Nàng hít vào hơi, nhịn đau , " sao..."

      Sắc mặt Cảnh Diễm tối lại, nàng vội , "Cánh tay đau..." Ngừng lại chút, mong chờ nhìn , " phải là ngã gãy chứ..."

      Sắc mặt như mây đen, giọng trầm xuống " gãy được", sắc mặt thực tốt lắm ngồi dậy, cẩn thận bế nàng đến chỗ ngồi cuối.

      Chúng phi sớm xuống ngựa, Hạ phi hoảng loạn quỳ mặt đất, mở miệng muốn , cũng được nửa chữ.

      Vĩnh Ninh lầu, nếu phải là Thu Văn cùng Giang thái phi khuyên nhủ, Thái Hậu sớm từ Vĩnh Ninh lầu xuống dưới xem. Nhâm chiêu dung đứng thẳng, rướn cổ, nhìn xuống dưới, nhìn thấy đến cả Trương tần đều xuống, nàng mới theo.

      Canh ở ngoài sân, mấy người Hồng Tư và ngự y đứng xung quanh, Cảnh Diễm lo lắng cánh tay nàng có vấn đề lớn, cũng để ý đây là ở đâu, để cho ngự y chẩn tại chỗ.

      Luyện Nguyệt Sênh liếc người ôm mình, hiểu trong lòng của là nghĩ cái gì, lẽ nào biểu đế hậu tình thâm ở trước mặt mọi người sao?

      Cảnh Diễm bình tĩnh gương mặt tuấn tú, nghĩ linh tinh giống Luyện Nguyệt Sênh, ngược lại cảm thấy lồng ngực như thắt lại, cũng thoát ra được, chỉ có thể bình tĩnh, tâm ý quan tâm cánh tay của nàng.

      ngồi mặt đất, ôm Luyện Nguyệt Sênh vào trong ngực, nàng tựa đầu vào vai , cảm giác được tự nhiên, ngoại trừ lần viên phòng qua loa đó, bọn họ nào có thân cận đến như thế này, người này đến việc chạm nàng cũng cảm thấy làm nhục của thân phận .

      Vì vậy; khi Chương ngự y xác định thương thế ngại, sau khi băng bó đơn giản, Luyện Nguyệt Sênh liền nâng mặt nhìn , : "Bệ hạ, nếu thần thiếp sao, ngài nên buông thần thiếp ra."

      Cảnh Diễm lúc đầu còn thấy kỳ lạ khi nàng những lời này, rồi giây sau nhìn tư thế tại hai người, lập tức nín thở, vẻ mặt bình tĩnh hơi thay đổi, lại bình tĩnh ôm nàng đứng dậy, gọi cung nhân tới, đặt nàng vào kiệu liễn.
      Tuy rằng sắc mặt hơi khó coi, nhưng nàng vẫn nhìn thấy đỏ mặt.

      Hoàng Hậu ngã ngựa, trận cầu này cũng đánh nữa. Thu Văn muốn đưa Thái Hậu trở về, chợt Thái Hậu liền lại phái Thu Văn xuống dưới, hỏi nên như thế nào xử trí Hạ phi đụng Luyện Nguyệt Sênh ngã ngựa.

      Hạ phi sắc mặt tái nhợt mảnh, run rẩy quỳ tại nơi đó, Cảnh Diễm đảo mắt lạnh qua, làm toàn thân nàng run rẩy.

      "Bệ hạ, thiếp cố ý!" Hạ phi khóc .

      "Đó chính là cố ý!" Tô quý tần chỉ sợ thiên hạ đại loạn, ở bên thêm mắm thêm muối.

      " phải, phải... Thiếp..." giọng Hạ phi nghẹn trong cổ họng, nghẹn ngào : "Bệ hạ, thiếp cũng nghĩ trung hợp như vậy mà đụng đến Hoàng Hậu nương nương... Bệ hạ..." Tiếng khóc hu hu vang lên.

      Luyện Nguyệt Sênh giật giật cánh tay, nghiêng nghiêng thân mình, vén màn kiệu lên nhìn lại.

      Hạ phi khóc, Cảnh Diễm nghiêng người, đanh mặt, câu, Hạ phi càng khóc dữ dội hơn.

      Mắt nàng lướt qua những người khác, dừng người Thiên tiệp dư, nhìn khuôn mặt nhắn trắng nõn của nàng nghẹn đến đỏ bừng, bộ dáng được phát tiết, cảm thấy rất thú vị.

      — — — — — — — — —

      Hạ phi bị giam lỏng ở Thanh Ánh cung để suy nghĩ lỗi lầm, phạt chép kinh sách, phạt tháng năm tiền tiêu, có thủ dụ của Hoàng Đế thể rời khỏi Thanh Ánh cung bước.

      Lúc đó, cánh tay Luyện Nguyệt Sênh vừa mới bôi xong dược, còn chưa kịp mặc xiêm y vào, tin tức này liền truyền đến tai nàng.

      Vài người Hồng Tư Hoàng Dương sốt ruột bảo vệ chủ, đều cảm thấy phạt quá , Luyện Nguyệt Sênh liền : "Đều là cẩn thận đụng vào, bệ hạ phạt như vậy, còn hơi nặng đấy." Kỳ nàng cảm thấy kỳ quái là Cảnh Diễm giam lỏng Hạ phi, Hạ phi sao có thể hãm hại nàng?

      Như vậy vừa đến, Hạ phi có cách nào ra tay, hướng Hạ Thần ở tiền triều nàng cũng biết. Chẳng lẽ , Cảnh Diễm thấy Hạ Thần còn hữu dụng nên, trước tiên giam lỏng Hạ phi, làm cho nàng có cơ hội xuống tay, đồng thời, nàng bởi vì Hạ phi bị giam lỏng mà thả lỏng giám thị với Hạ phi.

      "Nương nương nhìn thấy việc khống chế được con ngựa đó, nếu phải bệ hạ bảo vệ ngài, chân con ngựa này rơi xuống, hậu quả thể tưởng tượng nổi." Hồng Tư trong lòng còn sợ hãi , sau đó mặt lại bực tức : "Ai mà biết Hạ phi có cố ý đụng nương nương hay , sao có thể khéo đến thế, hai người lại đụng nhau."

      Giọng Hồng Tư lôi Luyện Nguyệt Sênh rơi vào suy tư trở về, nàng chỉ cười nhạt tiếng, cũng suy nghĩ sâu xa đến vấn đề Hạ phi có cố ý đụng nàng hay .

      Lúc tối, Cảnh Diễm sang đây thăm nàng.

      Lúc ấy hai người thân mật như vậy, trong lòng Cảnh Diễm được tự nhiên, trở về Tuyên Chính điện, cũng xem nổi sổ con nữa. Tuy rằng biết thương thế của nàng đáng lo ngại, nhưng cũng có tâm trí xem sổ con, cũng hiểu cảm xúc phức tạp này là gì, cực kỳ bực bội nên quyết định ngự hoa viên cho khuây khoả, nào biết lại đến Phượng Tê cung.

      Nếu đến, dứt khoát vào thăm nàng thôi.

      "Bệ hạ, thần thiếp có thể hỏi câu, vì sao lại phạt Hạ phi nặng như vậy?" Luyện Nguyệt Sênh hỏi thẳng vào vấn đề.

      Cảnh Diễm vốn có chủ ý chỉ vào nhìn cái rồi , nào biết nàng hỏi việc này, trả lời mặn nhạt: "Làm Hoàng Hậu bị thương như thế, ngươi nên phạt như thế nào?"

      Luyện Nguyệt Sênh ung dung thản nhiên , "Giam lỏng phải là tội ." Ở trong cung việc giam lỏng cả đời phi tử phải là có trường hợp nào.

      Cảnh Diễm liền : " ngờ Hoàng Hậu còn tốt bụng như vậy, nàng nên biết, khi con ngựa kia bị mất khống chế, Hạ phi lập tức lăn từ ngựa lăn xuống, lúc hai vó trước của ngựa nhấc lên cao, nàng ta bị nguy hiểm, nhưng còn nàng, thiếu chút nữa là bị móng ngựa giẫm, đến lúc đó có chuyện đơn giản là bị thương ở cánh tay như thế này, giẫm chết nàng cũng phải làm nàng gẫy xương." Mặt đầy châm chọc.

      Luyện Nguyệt Sênh ngây ngẩn, "Chẳng lẽ Hạ phi là cố ý đụng vào thiếp."

      Nghe vậy, Cảnh Diễm như cười như nhìn nàng, dường như là cười nhạo ngây thơ của nàng "Ngựa của nàng có thể khống chế ngay lập tức, ngựa của Hạ phi phải là chạy rất nhanh mới có thể khống chế con ngựa ngay lập tức được."

      Luyện Nguyệt Sênh bừng tỉnh hiểu ra.

      "Nàng rắp tâm mưu hại Hoàng Hậu, Trẫm phạt giam lỏng nàng có làm sao? Nếu phải là nể mặt Hạ Thần, Trẫm nhốt nàng vào lãnh cung." Cảnh Diễm lãnh .

      Lẽ nào nàng trách oan Cảnh Diễm? Luyện Nguyệt Sênh thầm nghĩ, rồi lập tức bác bỏ suy nghĩ đó, mặt nàng ngẩn ra, cắt ngang để : "Bệ hạ, ngài giam lỏng Hạ phi, lần sau nàng làm thế nào ra tay được? phải , thần thiếp ở hậu cung nhìn chằm chằm Hạ phi, ngài ở triều đình nhìn chằm chằm Hạ Thần sao, nếu ngài ràng phương pháp gây án của Hạ phi, vì sao phơi bày ngay từ đầu? Như vậy vừa đến, cũng có thể đánh cho Hạ Thần kích, nhưng ngài chưa giam lỏng Hạ phi rồi."

      Cảnh Diễm ngơ ngác, chợt giọng trầm xuỗng: "Hoàng Hậu có ý gì?" Sắc mặt hơi lạnh.

      Nàng cũng giấu diếm, "Nếu như bệ hạ cảm thấy Hạ Thần còn hữu dụng, hãy thẳng cho thần thiếp, cần nhen mà đùa giỡn như thế này." Ngừng lại rồi , " có ý nghĩa."

      Trong lời của nàng mang theo trào phúng cùng giễu cợt, ý tứ ràng, Cảnh Diễm sao có thể nghe hiểu.

      Để lại Hạ Thần có thể dùng vào việc gì? phải là đối đầu với Ninh quốc công sao!

      "Hạ Thần tham ô tiền cứu tế thiên tai, chỉ riêng điều này, cũng đủ chết mấy trăm lần." hít sâu hơi, thanh trầm ổn, "Nhưng Trẫm muốn tóm được kẻ đứng đằng sau ."

      Luyện Nguyệt Sênh có thâm ý nhìn , "Nếu như bệ hạ là nghĩ như vậy, cho nên động Hạ phi, hãy cho thần thiếp, thần thiếp phải là họa quốc cơ, làm vướng tay vướng chân bệ hạ."

      Nghe vậy, Cảnh Diễm mở mắt, nâng trà lên chung nhấp ngụm trà, "Hoàng Hậu là người cực kì thông minh."

      Luyện Nguyệt Sênh liền cười, "Đương nhiên, cho nên về sau bệ hạ lại có cái gì muốn gạt thần thiếp, nên suy nghĩ như thế này, đừng quên, lúc trước là bệ hạ muốn kết đồng minh với thần thiếp."

      Cảnh Diễm nhếch khóe môi nở nụ cười nhạt, đặt ly trà xuống, ngước mắt, chăm chú nhìn nàng, "Đồng minh kết thúc."

      Luyện Nguyệt Sênh kinh ngạc, đứng dậy, cười với nàng cái, trực tiếp rời .

      — — — — — — — —

      Thời điểm thỉnh an ngày hôm sau, A Sử Na Yến lần đầu tiên chính thức lộ diện trước mặt chúng phi.

      Lúc trước A Sử Na Yến vẫn luôn học lễ nghi cung đình, quen thuộc cung quy, cũng có đặt thẻ bài lên, nhưng tối qua bệ hạ nghỉ ở Hoa Thanh cung của nàng, lúc sáng sớm, còn ban cho đống gì đó qua đấy.

      Thiên tiệp dư được nhịn quan sát nàng, nhìn thấy giữa chân mày ngạo mạn của nàng cùng với nụ cười duyên, phẫn nộ trong lòng khó mà dẹp yên.

      Luyện Nguyệt Sênh ngồi ở , nhìn vạt áo trong suốt của A Sử Na Yến, mực cung kính hành lễ, ôn hòa cho nàng đứng dậy, "Minh Hiền phi ngồi ." Nàng chỉ vị trí giữa Thục phi cùng Đức phi.

      Thục phi vẻ mặt ôn hòa lên tiếng chào hỏi A Sử Na Yến, Đức phi tỉnh bơ, đơn giản gật đầu với nàng.

      Luyện Nguyệt Sênh nhìn người ngồi phía phía dưới mặt mày xinh đẹp đa tình lại mất ngạo khí, màu da non hồng trắng mịn, như đậy tầng châu quang xanh ngọc, toàn thân khí phái như bông hồng diễm lệ, còn là đóa hoa do nam nhân tưới nước mà nở ra.

      Khí phái như thế, tư thế đẹp gì sánh bằng, chỉ có điều là đè xuống đám cung phi kia.

      Hôm qua Hoàng Hậu bị ngã, cho nên trước mắt vẫn hỏi han ân cần với Hoàng Hậu, còn với A Sử Na Yến, là thống nhất đếm xỉa đến.

      A Sử Na Yến từ đầu đến cuối khóe môi mỉm cười, cũng nhiều lời, tính nết trầm ổn hơn so với lúc mới đến.

      Đến cuối cùng, Luyện Nguyệt Sênh liếc nhìn Thanh Linh, lát sau, Thanh Linh cầm đồ ban thưởng tới.

      A Sử Na Yến nhìn qua, những thứ Thanh Linh mang đến, đều là ít đồ trang sức, có cây trâm ngọc tuyết như trắng, vừa nhìn biết ngay là bảo vật giá trị xa xỉ, trang sức tuy rằng chỉ có bảy tám món, nhưng các đều là trân phẩm, đây là A Sử Na Yến bảo bối mà dễ dàng trông thấy ở Đột Quyết.

      Thiên tiệp dư nhìn thấy những thứ kia, khỏi cảm thấy Luyện Nguyệt Sênh là cái người mọn, trang sức đáng tiền cũng lấy ra, con mắt nàng chuyển; lời ra khỏi miệng, "Đêm qua là lần đầu tiên thị tẩm của Hiền phi tỷ tỷ, nương nương thưởng những thứ này... Có phải hay ổn lắm."

      Tô quý tần nghe vậy, liếc xéo nàng, "Chớ phải là Thiên muội muội nhìn nương nương thưởng hơi ít, bênh vực kẻ yếu thay Hiền phi tỷ tỷ." Quả nhiên là cung nhân đê tiện, cho dù là leo lên vị trí cao tới đâu, trong khung vẫn là kẻ đê tiện mọi chuyện đều hiểu.

      Thiên tiệp dư bị trúng tâm tư, mặt đổi sắc : "Làm sao có thể, Quý tần tỷ tỷ nên lung tung, thiếp chỉ là cho rằng, Minh Hiền phi nãi công chúa Đột Quyết, đêm qua lại là lần đầu tiên thị tẩm, nương nương thưởng những thứ này, ít ít nhiều nhiều có chút hợp thân phận Minh Hiền phi."

      "Thiên tiệp dư noi lời này là có ý gì." Trang phi liếc nhìn nàng; "Chẳng lẽ nương nương cố ý khắt khe Minh Hiền phi hay sao."

      "Những lời này của Trang phi tỷ tỷ chính là oan uổng muội muội." Thiên tiệp dư cười với nàng.

      A Sử Na Yến biết phân biệt tốt xấu, tự nhiên biết những kia trang sức có bao nhiêu giá trị, nhưng nàng cũng có định chuyện.

      Ghế Luyện Nguyệt Sênh vẫn là bộ dáng ôn hòa, "Minh Hiền phi nếu là phi tử của bệ hạ, kia tức là tỷ muội của ta, thân phận công chúa Đột Quyết, có thể dùng đời trong thâm cung sao?"

      A Sử Na Yến nghe vậy mặt cứng đờ.

      "Minh Hiền phi, muội để ý chuyện này sao?" Luyện Nguyệt Sênh nhàn nhạt liếc nàng, nhìn từ cao xuống.
      Huỳnh Thượng HỷTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :