1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trung Cung Có Hỉ 中宫有喜 Yến Thính Huyền

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 2: quái mê hoặc lòng người trong Hậu cung


      Sáng sớm ngày hôm sau, tinh thần Cảnh Diễm phấn chấn rời khỏi Phượng Tê cung lên thượng triều, sau khi lâu Luyện Nguyệt Sênh cũng thức dậy.

      Sau lúc sửa soạn, cầm vài cái bánh bao lấp bựng, miệng còn chưa có lau sạch, Hoàng Dương liền vào báo Trang phi đến thỉnh an.

      Thời gian còn chưa tới, Trang phi liền đến, Luyện Nguyệt Sênh đưa mắt ra hiệu, Hồng Tư Thanh Linh lập tức tiến đến sửa soạn váy cho nàng.

      Cảnh Diễm là tân đế, đăng cơ cũng mới được sáu tháng, nên số lượng phi tần trong cung cũng nhiều lắm, được sủng ái cũng chỉ có ba,bốn người, trong đó có Trang phi.

      Trang phi liếc thấy Hoàng Hậu ra, vội vàng nhún người khẽ chào, Luyện Nguyệt Sênh vung tay, để nàng đứng dậy: “Trang phi sao hôm nay đến sớm vậy.” dứt lời, nàng ngồi xuống ghế, vẫy vẫy tay tỏ ý là Trang phi cũng ngồi .

      Trang phi là mỹ nhân kiều diễm, đôi mắt hoa đào quyến rũ động lòng người, rất là dụ người. Lúc này Trang phi mỉm cười nhìn Hoàng Hậu, : “Ngày hôm nay dậy sớm, liền nghĩ dạo chơi trong vườn, đến chỗ của nương nương cũng sớm hơn.”

      Vẻ mặt Luyện Nguyệt Sênh lạnh nhạt : “Trang phi hăng hái.”

      Nhìn Hoàng Hậu có bộ dáng cho có lệ, tâm tình nịnh bợ của Trang phi đều còn, đúng lúc thời gian cũng còn sớm, các cung tần cũng tới đây thỉnh an, mới có thể đem Trang phi vây trong trạng thái xấu hổ ra.

      Mỹ nhân trong hậu cung của Cảnh Diễm đều có chất lượng cao, tư sắc vô cùng, mỗi người vẻ, đều đứng trước mặt ngươi có thể làm ngươi choáng váng.

      Thiên tiệp dư tiến vào Tô quý tần chuyện với Luyện Nguyệt Sênh, biết là gì mà chọc cho Luyện Nguyệt Sênh cười theo.

      “Nương nương, nghe hôm qua Bệ hạ xuất cung cưỡi nhựa, nương nương có biết vì sao .” Tô quý tần luôn luôn can đảm lại cẩn thận, nhìn thấy Thiên tiệp dư tiến vào, thanh vang lên, vừa văn làm cho tất cả phi tần ở đây đều nghe thấy.

      Con mắt Luyện Nguyệt Sênh cong cong, : “Vì sao Bệ hạ xuất cung, bản cung làm sao biết được.” Tuy là thanh hòa thận nhưng lại để lại chút đầu mối nào, “Nếu ngươi muốn biết bằng đến hỏi Bệ hạ xem.”

      Tô quý tần giả bộ thất vọng, nghiêng đầu hỏi Thiên tiệp dư tiến vào điện: “Vậy Thiên muội muội có biết việc này?”

      Thiên tiệp dư còn chưa thỉnh an Hoàng Hậu, nghe được lời này của Tô quý tần, nàng ngớ ra trong chớp mắt, lập tức lại cười dịu dàng, giọng cũng mềm có thể chảy ra nước, “Hôm qua Bệ hạ cũng chưa đến chỗ thiếp, cho nên cũng biết chuyện này.” hết câu này, nàng mới cúi đầu về phía Hoàng Hậu, nhàng cúi đầu.

      Vẻ mặt mỉa mai của Tô quý tần liếc nhìn Thiên tiệp dư, sau lại nhìn Hoàng Hậu, khóe môi khẽ cong lên, tiếp: “Nương nương, mấy hôm trước mẹ đẻ thiếp tiến cung có đưa tới hai con mèo , thiếp người cũng thể nuôi hai con, hay là nương nương cũng nuôi con, coi như là tiêu khiển.”

      Trong chớp mắt bỏ qua thái độ của Thiên tiệp dư, làm cho chúng phi xem diễn thầm mỉm cười. Sắc mặt Thiên tiệp dư có chút ngượng ngùng, cúi thấp đầu ngồi về vị trí của mình. Thiên tiệp dư là phi tần được sủng ái nhất trong hậu cung này, lại lớn hơn Cảnh Diễm hai tuổi. Khi còn là Thái tử nàng là người hầu hạ , sau này Cảnh Diễm đăng cơ, nàng lại trở thành ngự nữ quan, lâu sau; Cảnh Diễm liền thăng nàng lên bát phẩm thải nữ, còn ban họ là Hoa, ngụ ý nàng đẹp như hoa, còn đặc biệt cho nàng sử dụng chữ “Thiên”. Vốn cung nữ được phong làm bát phầm cũng có gì đáng kinh ngạc, nhưng sau đó, nàng lại được tấn chức liên tục. Cảnh Diễm còn có ý phong nàng đến phi vị, nếu phải là Thái Hậu đồng ý, chừng vị này có thể lên đến quý phi mất.

      Chỉ là cung nữ nho vậy mà đường tấn chức, trở thành phi tần được sủng ái nhất trong hậu cung, những phi tần có gia thế tướng mạo tốt làm sao có thể nuốt trôi cục tức này. Nhưng luận về từng trải, có thể người cũ từ Đông cung cũng có ai có mối quan hệ sâu đậm với Cảnh Diễm như Thiên tiệp dư, người ta là thanh mai trúc mã, chính là thân phận lại cách nhau trời vực thôi.

      Luyện Nguyệt Sênh đảo mắt qua người ngồi yên tĩnh là Thiên tiệp dư, ngạc nhiên chút nào khi bắt gặp được chút cay độc trong mắt nàng. Nếu là người lương thiện, vị này phát bệnh cướp người trong đêm đại hôn giữa nàng cùng Cảnh Diễm, hơn nữa sớm chết trong Đông cung, sao có thể thăng chức sống đến bây giờ.

      “Bản cung thích những thứ đó, cũng ngại phiền, cần đâu.” Luyện Nguyệt Sênh lạnh nhạt mở miệng, “Ý tốt của ngươi, bản cung ghi nhớ.”

      Lời này vừa dứt, bên ngoài liền có tiểu thái giám tiến vào, Đỗ Tiểu Bảo bước nhanh tiến vào, “Nương nương, Triệu công công đến.”

      Luyện Nguyệt Sênh liếc mắt nhìn , tới tới thôi, có gì mà kinh ngạc.

      Triệu Hoài Sinh là hoạn quan bên người Cảnh Diễm, thân phận địa vị thể coi thường. Đối với việc Triệu Hoài Sinh đến đây, chúng phi ngạc nhiên mà ngạc nhiên nhất là Thiên tiệp dư.

      Triệu Hoài Sinh dẫn đám thái giám cung nữ tiến vào, tay đều là thuốc bổ, trân phẩm. Luyện Nguyệt Sênh ngó trận thế này liền hiểu việc gì.

      Quả nhiên, những thứ này đều là thưởng cho nàng, nguyên nhân là Trung Cung có hỉ.

      Còn chưa có chuẩn đoán chính xác, liền chọn lúc này để ban cho, Cảnh Diễm quả là khó dằn lòng nổi đưa nàng thành cái bia cho mọi người chỉ trích. cần , để Triệu Hoài Sinh đến Phượng Tê cung tuyên bố, nhìn có vẻ như Hoàng Hậu được lòng vua nhưng có chút tâm tư đều biết đây là ý gì.

      “Bệ hạ thông báo tin vui triều, quốc trượng nghe xong đều vui vẻ.” Triệu Hoài Sinh cười vui vẻ, khom người trước Hoàng Hậu .

      Quả nhiên là thế, trước sau, nàng ở hậu cung bị người ghen ghét, phủ Ninh quốc công ở ngoài bị người ta đỏ mắt.

      Luyện Nguyệt Sênh nở nụ cười đoan chính, với Triệu Hoài Sinh: “"Bệ hạ cũng là sốt ruột, ràng ngự y còn chưa chẩn đoán chính xác, liền vội vã tuyên cáo ra ngoài, nếu là đến lúc đó lại có hỉ làm thế nào.” Nàng vừa xong, khóe mắt liếc qua Thiên tiệp dư đứng bên, nhìn giữa chân mày nàng là giấu tức giận, khóe môi lại mím chặt lại.

      Triệu Hoài Sinh cung kính cười : “Bệ hạ cũng là vui vẻ, dù sao nương nương hoài thai chính là hoàng tự đầu tiên của người. Mà các ngự y y thuật đều tốt, chắc chắn là chuẩn nhầm, mong nương nương đừng lo lắng.”

      Luyện Nguyệt Sênh khẽ mỉm cười, cùng Triệu Hoài Sinh chuyện, Triệu Hoài Sinh liền dẫn người , thuận tiện còn lưu lại vài thái giám và cung nữ , là để cho nàng sai bảo.

      Mắt nàng nhìn lướt qua sau người đó liền vẫy Lục Oánh mang các nàng xuống.

      Này là Hoàng Hậu cùng Triệu Hoài Sinh giao phong phen, tâm tư thâm sâu, sắc mặt biến, trong lòng lại là suy nghĩ trăm bước, tâm tư có chút thâm sâu trong nháy mắt biểu mặt biến hóa, có thất vọng tim đập nhanh nhưng ngay lập tức lại che dấu.

      Tô quý tần nhìn người mình, thấy cổ tay là mộc châu Già Nam hương, ngay lập tức lấy từ cổ tay xuống, khuôn mặt vui vẻ nhích đến gần Hoàng Hậu, thanh ngọt ngào vang lên, “Nương nương, thiếp chúc mừng nương nương.”

      “Nếu sáng sớm biết việc này, thiếp nhất định chuẩn bị tốt lễ vật thỉnh an nương nương.” Nàng giọng , mặt là thần sắc buồn bực, lại dâng lên, “Đây là mộc phật châu Già Nam hương là thiếp trước khi vào cung cầu trong chùa Thanh Quang, dính chút ánh sáng, nếm qua khói hương, đây là đồ vật tốt. Nghe trụ trì chùa đó , người mang phật châu càng lâu, nguyện vọng càng được thần linh nghe thấy. Thiếp cũng có đồ gì tốt, phật châu này coi như là hạ lễ thần thiếp dâng lên nương nương, nương nương nhất định phải nhận mới được.”

      Luyện Nguyệt Sênh nghe vậy, tự nhiên là thu lại, cuối cùng còn khen nàng, “Ngươi có tâm.”

      Tô quý tần vội dám,” lại : “Nương nương đây chính là hại chết thiếp rồi, ngài ghét bỏ là tốt lắm rồi.” Nàng vẫn nghĩ bám vào Hoàng Hậu, bây giờ tốt rồi, Hoàng Hậu càng chú ý đến nàng hơn.

      Tô quý tần mở đầu, người người đều đưa lễ vật lên, vì vậy trong điện toàn là những tiếng chúc mừng, chúng phi mặc kệ trong lòng có hay có bực bội đều cười tủm tỉm chúc mừng Hoàng Hậu có tin vui, sau đó nhất nhất rời khỏi điện bởi vì muốn chuẩn bị hạ lễ đấy!

      Thiên tiệp dư khẽ chào nàng, mặt là thần sắc dịu dàng bình tĩnh, nhìn thấy bất kỳ cảm xúc gì, “Thiếp chúc mừng nương nương.”

      Luyện Nguyệt Sênh lạnh nhạt “Ừ” tiếng rồi : “Cơ thể ngươi luôn khỏe, những nghi thức xã giao này, có thể bỏ qua bỏ qua.”

      Con ngươi Thiên tiệp dư động đậy, giống như là thụ sủng nhược kinh, đùa với Luyện Nguyệt Sênh, sau đó cũng rời .

      Sau khi toàn bộ những nữ nhân này rời , Hồng Tư cau mày, oán giận , “Thiệt là, mỗi lần nhìn thấy nương nương chuyện cùng đám người này, nô tỳ thấy mệt quá.”

      Trong tay Luyện Nguyệt Sênh lần theo phật châu kia, cong môi cười, chút để ý lắm xoay người đưa phật châu cho Hồng Tư, theo tấm bình phong , “Đợi chút nữa các nàng còn đến tặng lễ vật, còn vội vàng nữa.”

      Hồng Tư cầm lấy phật châu kia, vẻ mặt chán ghét, Tô quý nhân đeo qua nó vậy mà còn biết xấu hổ mà đưa lên... là buồn nôn. Ngẩng đầu nhìn thấy Hoàng Hậu vào bên trong, nàng mới cầm phật châu kia, theo vào trong.

      tình ngay lập tức đến tai Thái hậu, Thái hậu lập tức thưởng đồ xuống dưới, bảo Thu Văn đưa qua.

      Thái hậu luôn dốc lòng lễ Phật, tại Từ Ninh cung cũng có tiểu Phật đường, Thái hậu đều luôn ở trong đó. Bởi vì thích những oanh oanh yến yến kia quấy rầy đến Phật tô, cho nên cho phép phi tần hậu cung thỉnh an nàng, chỉ là Luyện Nguyệt Sênh vẫn đến.

      Hơn nữa Thái hậu là người cầu hòa, hi vọng Cảnh Diễm xung đột với thế gia, cưới Luyện Nguyệt Sênh là chủ ý của Thái hậu, Cảnh Diễm là hiếu tử, cho dù là vui cũng cưới Luyện Nguyệt Sênh làm Hoàng Hậu.

      Đối với Thái hậu, Luyện Nguyệt Sênh vẫn luôn tôn trọng. Đương nhiên cũng chỉ là tôn trọng mà thôi, thể nào có tình cảm giữa mẹ chồng con dâu.

      Sau khi Thu Văn rời , các lễ vật của các phi tần cũng tới.

      Tô quý tần cũng thể nào chỉ đưa Phật châu, nàng vẫn đưa tới đôi gối an hương ngọc đến, lại cùng Hoàng Hậu hàn huyên vài chuyện mới hài lòng rời .

      Có người thấy, mặt Tô quý tần đỏ hồng, rạng rỡ từ Phượng Tê cung ra.
      Trâu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 3: Đức phi Dương thị


      Hoàng Hậu mang thai, trong hậu cung đều có người vui có kẻ buồn.

      Vui giống Tô quý tần, Trang phi loại này tính toán bám Hoàng Hậu, buồn như Thiên tiệp dư, Đức phi nghĩ chính mình sinh lại sinh được mụn con cái nào.

      “Nương nương, người phải thoải mái chút, với sắc đẹp cùng tài năng của người, sau này làm sủng phi sáu cung cũng phải là chuyện xa xôi.” Hương Dương đưa cho Đức phi cốc trà, giọng khuyên giải an ủi.

      Đức phi thở dài, mi tâm hơi nhă, giơ tay ngăn ly trà : “Người hiểu cái gì, ta nếu được Bệ hạ sủng ái, Dương gia nhất định gặp tai họa.”

      Hương Dương im lặng, bưng ly trà nhìn Đức phi, : “Nương nương yên tâm, ngài ưu tú như vậy, chẳng qua tại Bệ hạ chưa chú ý đến ngài, đến sau này...”

      “Nương nương, Trương tần đến.” Hương Mai tiến vào bẩm báo, Hương Dương còn dở ngậm miệng lại.

      “Mời tiến vào.” Đức phi , rồi điều chỉnh chút biểu tình mặt, nhận lấy ly trà trong tay Hương Dương, liếc nhìn nàng : “Nhớ kỹ, những lời đó đừng bao giờ nữa.”

      Hương Dương khom người xuống “Vầng.”

      Giữa lông mày Trương tần là vẻ buồn man mác, làn da trắng mịn, giống như là bị bệnh, lại thêm đôi mắt ảm đạm, cả người đều là vẻ mặt ưu sầu, có chút vui vẻ nào. Nàng khom người chào Đức phi, nghe thấy lời Đức phi trách cứ vang lên,” Ngươi có thể thay đổi khuôn mặt luôn âu sầu , ngươi nhìn cái bộ dạng này của mình có thể tranh sủng ái của Bệ hạ sao?”

      Nghe vậy, con mắt Trương tần lóe lên, vẻ mặt lại ảm đạm hơn, “Ta cũng chỉ như thế này, Đức phi tỷ tỷ nên nữa.”

      Đức phi liếc xéo nàng, “Ta muốn quản ngươi, ngươi ở trong cung này sống hay chết ta đều quan tâm. Ta chỉ muốn hỏi ngươi, chuyện lúc trước ngươi với ta, có còn nhớ .”

      Trương tần chợt ngẩn người, lập tức đứng dậy xách váy quỳ trước Đức phi, “Thiếp nhớ , nếu phải lức trước nương nương cứu giúp, thiếp sợ sớm chết rồi, cho nên... chỉ cần nương nương phân phó, thiếp cho dù vào nước sôi lửa bỏng đều vì nương nương mà hoàn thành.” Bộ cung trang hoa hạnh nở rộ nàng mặc trải mặt đất, giống như bông hoa hạnh nở rộ, lại run rẩy giống như là cánh hoa rơi.

      Đức phi từ cao nhìn xuống nàng, khóe môi nhếch lên, đứng dậy tự tay nâng Trương tần lên, “Ngươi làm cái gì vậy, bản cung cũng phải bảo ngươi làm chuyện gì cửu tử nhất sinh.” Nàng vỗ tay Trương tần, vẻ mặt ôn hòa, nhìn nàng cười : “Nhưng mà có câu này của muội, tỷ tỷ cũng yên lòng, nếu về sau có chỗ tốt cho muội, bản cung nhất định nhớ đến muội.”

      Trương tần căn thẳng thần kinh cũng dám thả lỏng, cho dù là ở trong Ngọc Trinh cung mát lạnh, lúc này nàng cảm giác như trong này nóng nực, trán là lớp mồ hôi mỏng, sau lưng cũng ướt đẫm mồ hôi, nàng há miệng, thanh lại có chút ngập ngừng, “Thiếp... nhất định phụ tỷ tỷ nhờ cậy.”

      Dường như trong khí đều là cảm giác áp bách, Trương tần lắng nghe thanh đơn điệu ve kêu bên ngoài, trong lòng bất ổn bước ra khỏi Ngọc Trinh cung.

      --- ------ ------ ------ ---

      Luyện Nguyệt Sênh bận việc đến trưa, khó có thời gian nghỉ ngơi sau khi ăn cơm, đến bên bàn sách tìm quyển sách du ký, vậy mà tìm thấy quyển sách kia.

      “Cái đó...” Hồng Tư bước đến bên cạnh nàng, giọng : “Nương nương, quyển sách đó bị Bệ hạ cầm lúc sáng rồi ạ.”

      Động tác Luyện Nguyệt Sênh ngừng lại, chậm rãi nhìn Hồng Tư, khẽ nhíu mày, hỏi: " cầm ?"

      Hồng Tư gật đầu, "Đúng vậy, sáng nay sau khi Bệ hạ thu thập xong, phân phó Triệu công công cầm quyển sách đó cùng.”

      Luyện Nguyệt Sênh trong lòng suy nghĩ, cái này Cảnh Diễm lại muốn làm cái quái gì?

      Cũng vào lúc này, trong Tuyên Chính điện, Cảnh Diễm chính vẻ mặt trầm nhìn quyển sách lấy từ chỗ Luyện Nguyệt Sên, bởi vì theo thói quen, có đến mấy lần đều nghĩ lấy bút son ở bên cạnh đánh dấu.

      "Bệ hạ, bệ hạ." Triệu Hoài Sinh gọi người, "Ngài có nghe thấy nô tài chuyện sao?"

      Cảnh Diễm hơi giật mình, bỏ bút son cầm trong tay xuống, mặt có biểu cảm gì, Triệu Hoài Sinh lại là nhăn mi thành cái chữ Xuyên (川), "Bệ hạ, ngài nên thăm Hoàng Hậu nương nương ."

      "Trẫm ." Cảnh Diễm vẻ mặt quan tâm.

      Triệu Hoài Sinh liền khuyên nhủ: "Bệ hạ, đây phải là chuyện ngài có nguyện ý hay , nếu Hoàng Hậu nương nương có thai, ngài phải làm dáng thôi ạ." Cho dù ngài thích Hoàng Hậu.

      Câu cuối cùng Triệu Hoài Sinh nuốt vào trong bụng.

      Con ngươi Cảnh Diễm khẽ nhúc nhích, dường như ở cân nhắc cái gì, Triệu Hoài Sinh yên lặng hầu ở bên cạnh, ngự tiền nữ quan Bích Sa bưng ly trà tiến vào điện, Triệu Hoài Sinh ngăn cản lại, đem nước trà nhận lấy, sau đó chân tay đem trà trái bưởi hoa lài thanh nhiệt giải khát để lên long án.

      Bích Sa thấy thế, cầm lấy khay, lặng yên tiếng động lui xuống.

      Cảnh Diễm suy nghĩ hồi lâu, hạ mắt, bỏ bản du ký để sang bên cạnh, trong thanh có vài phần tình nguyện "Được rồi; Trẫm biết, buổi tối Trẫm lại đến."

      Vì vậy Triệu Hoài Sinh vui mừng cười .

      Triệu Hoài Sinh chiếu cố Cảnh Diễm từ khi còn bé, trước mặt Triệu Hoài Sinh, đế vương thường ngày vui buồn lộ, mới có thể để lộ ít cảm xúc ra ngoài.

      Tay Cảnh Diễm cầm sứ men xanh ly trà, ngón trỏ vuốt ve đường vân ly trà thượng Lưu Vân, dường như lại trầm tư, "Lúc ấy ngươi xem vẻ mặt Thiên tiệp dư như thế nào." bình tĩnh lạnh nhạt .

      Triệu Hoài Sinh sững sờ, nghĩ lại chút, : "Lúc ấy Thiên tiệp dư cúi đầu, nô tài cũng có nhìn , nhưng là Thiên tiệp dư là có chút mất hứng ."

      Chén trà vừa dính miệng lại rời miệng, vẻ mặt hơi phiền muộn than tiếng, lại gì. Nhưng là Triệu Hoài Sinh biết, Thiên tiệp dư theo Hoàng Đế lâu như vậy, lại vẫn luôn sinh được nhất nam bán nữ nào, lần này Hoàng Hậu mang thai, cần nghĩ đều biết trong lòng Thiên tiệp dư chán nản ra sao.

      ra, Triệu Hoài Sinh luôn thích Thiên tiệp dư, cung nữ thượng vị phi tử, chỉ đến thân phận thôi, liền cảm thấy Thiên tiệp dư xứng với Hoàng Đế.

      Cảnh Diễm gì nữa, bỏ ly trà xuống, lần nữa lại cầm sổ con xem, lần này chiếc bút son cầm rốt cuộc bắt đầu ở mặt viết viết vẽ vẽ.

      Triệu Hoài Sinh hầu hạ Cảnh Diễm lâu vậy mà có lúc còn biết trong lòng nghĩ gì, nhất là sau khi đăng cơ. Tâm tư liền càng thêm thâm trầm, càng thêm làm cho người ta nhìn thấu. tại Cảnh Diễm tâm tình được tốt, có lẽ vẫn rối rắm chuyện Hoàng Hậu nương nương, vậy mà còn thể gặp người mình thương, hoàng đế cũng quá đau khổ .

      Nghĩ tới điều này Triệu Hoài Sinh liền nhướn mày, hiểu vì sao lại cảm thấy Hoàng Hậu nương nương vẫn còn có hy vọng.

      Đến đêm Cảnh Diễm giá lâm Phượng Tê cung, sau khi oán trách ngày 'Bệ hạ sao vẫn chưa đến' Hồng Tư mặt mày rạng rỡ đem Hoàng Đế nghênh vào Phượng Tê cung.

      Mỗi khi Cảnh Diễm đến, đế hậu hai người liền chỉ ngồi, cái gì, ra cũng có gì để .

      Cảnh Diễm vẻ mặt nhàn nhạt, , "Thuốc dưỡng thai dùng tốt chứ?"

      Luyện Nguyệt Sênh dịu dàng cười, đáp: "Hồi bệ hạ, bởi vì còn chưa chẩn đoán chính xác, cho nên thuốc dưỡng thai cũng dám dùng linh tinh, bởi vậy cũng chưa dùng." Nàng vẫn còn nhớ việc tiếng nào mà cầm quyển truyện của nàng đâu.

      Cảnh Diễm nhướn đôi mày đẹp lên, : " quan tâm đến việc chuẩn đoán chính xác hay , thuốc dưỡng thai nên dùng vẫn phải dùng."

      Luyện Nguyệt Sênh trong lòng khẽ hừ, mặt thay đổi , "Nếu là thần thiếp có mang thai, uống thuốc bổ của thai phụ, đều gây hại cho cơ thể, mong rằng bệ hạ hãy để sau khi chuẩn đoán chính xác thần thiếp lại dùng."

      Cảnh Diễm còn kiên nhẫn, cảm thấy sắp duy trì nổi cuộc chuyện này, lập tức khoát khoát tay, : "Vậy theo ý nàng là được.”

      giống như có bao nhiêu bất đắc dĩ, ràng người sai là ngươi mà! Luyện Nguyệt Sênh trong lòng mắt trợn lên, thế mới ; nàng ghét nhất người nam nhân này !

      "Bệ hạ, sách của thần thiếp đâu? Ngài định lúc nào đưa trả lại cho thần thiếp." Luyện Nguyệt Sênh hỏi Cảnh Diễm.

      Cảnh Diễm nghĩ đến bản sách quái đản kia làm mình lạnh hết sống lưng, rồi lại nghĩ là mình khoanh tròn rất nhiều lên quyển kia sách, cho nên mắt phượng hơi nghiêng nghiêng nhìn Luyện Nguyệt Sênh, " phải Trẫm là từ nay về sau cho phép ngươi xem những thứ vớ vẩn đó sao? giờ Trẫm cầm , nàng còn muốn chất vấn Trẫm?"

      Luyện Nguyệt Sênh con ngươi khẽ chớp, dường như nghĩ là câu này rồi, mày nhàng nhăn lại, sau lại giãn ra, "Là thần thiếp quên mất."

      Nhìn bộ dáng nàng ngoan ngoãn vâng lời, Cảnh Diễm trong lòng liền cười, đột nhiên liền lại nghe nàng : "Nhưng là lúc Bệ hạ cầm sao để người với thần thiếp tiếng." Hơi nhíu lại mày, tỏ vẻ nàng vui.

      Cảnh Diễm đột nhiên lại có tâm tư hàn huyên với nàng, "Bên cạnh ngươi phải có cung nhân hầu hạ sao?" lạnh nhạt liếc nhìn nàng cái; : "Được rồi; Trẫm tới đây cũng phải để tranh cãi với nàng, thời gian sớm nữa, nghỉ ngơi thôi."

      Hai người ba câu hợp ý, thà còn hơn.

      Cảnh Diễm để Triệu Hoài Sinh hầu hạ, Luyện Nguyệt Sênh đứng dậy tìm quyển sách, ngồi lên ghế mềm. Mặt Cảnh Diễm tối lại, trong lòng Triệu Hoài Sinh thở dài, Hoàng Hậu nương nương là người thông minh, sáng sớm vừa đấu với nhiều chiêu như vậymà tốn sức chút nào. Làm sao mà bệ hạ đến đây, lại thèm quan tâm đến mọi việc rồi!

      Luyện Nguyệt Sênh bình tĩnh, xem sách du kí, Cảnh Diễm chuẩn bị xong, muốn lên giường ngủ .

      Triệu Hoài Sinh nhìn hai người, rốt cuộc còn đến trước mặt Hoàng Hậu, giọng nhắc nhở, "Nương nương, muộn rồi, nên nghỉ ngơi thôi."

      Hồng Tư cũng khuyên, "Nương nương, nên nghỉ thôi." Vừa vừa nhìn trộm Hoàng Đế, "Nương nương, tại ngài như trước, tiểu hoàng tử trong bụng cũng cần nghỉ ngơi."

      đến thế, nếu là nàng mà còn xem nữa; vậy lại là nàng đúng, khóe mắt liếc qua liếc nhìn Cảnh Diễm ngồi ở đầu giường, thấy khuôn mặt ngàn năm đổi của , cuối cùng là bỏ sách xuống, để các cung nữ hầu hạ rửa mặt xong, cũng lên giường.

      Luyện Nguyệt Sênh lên giường, Cảnh Diễm vội vàng, lạnh nhạt, nhìn thấy vui buồn. Luyện Nguyệt Sênh nằm giường, mắt mở to ngủ được. Cảnh Diễm cũng thế, nhưng nguyên nhân Luyện Nguyệt Sênh ngủ được nguyên nhân lại là bởi vì chưa đọc hết quyển sách kia, ràng muốn đến phần đặc sắc nhất!

      Hai người đồng thời quay đầu, hai miệng cùng nhưng lại giống nhau.

      —— "Nàng quay vào bên trong , Trẫm thích chen chúc, ngủ được."

      —— "Bệ hạ ngủ trước , thần thiếp muốn xem xong quyển sách kia."
      Trâu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4: Cái gọi là sủng phi


      Lời vừa dứt, hai người mắt to trừng mắt , Cảnh Diễm lại lần cảm giác được khoảng cách giữa và Luyện Nguyệt Sênh mà thể vượt qua.

      " cho phép xem!" cau mày khiển trách nàng, "Thời điểm nào mà còn nghĩ đọc sách! Nàng thể nghĩ cho bụng đứa trong bụng sao!" Khi lời này mắt liền nhìn xuống bụng nàng.

      Luyện Nguyệt Sênh bĩu môi, "Bát tự còn phiết cái, bệ hạ cứ tưởng là ." Ngoài miệng như vậy, trong lòng lại trào phúng đem tin tức đó truyền làm cho nàng trở thành kẻ thù chung trong cung.

      Nhìn nàng thái độ là cực kỳ thèm quan tâm, chân mày Cảnh Diễm nhăn lại, liền hỏi: "Nàng hình như quan tâm chút nào, đứa có hay có nàng đều quan tâm sao?".

      Luyện Nguyệt Sênh nhìn , : "Bệ hạ có phải hay là quá để ý rồi, lấy tại tình huống này mà nghĩ, chẳng lẽ là thần thiếp mang thai tốt."

      Câu hỏi thẳng thắn đó, tạm thời làm Cảnh Diễm cực kỳ bất đắc dĩ với nàng, vì sao người trước mặt này liền chút tự giác của Hoàng Hậu đâu! Nàng chẳng lẽ biết đứng đầu trong hậu cung mọi cử động của nàng đều dính an nguy Ninh quốc công phủ sao! ràng hẳn là trong ngoài đều liên quan đến nhau để cùng tồn tại, nhưng đến người Luyện Nguyệt Sênh này, cái gì cũng đều phải!

      nhắm mắt lại, quay đầu sang, "Được rồi, ngủ!"

      Luyện Nguyệt Sênh thầm hừ tiếng, tuy muốn, nhưng vẫn phải thành nằm giường nhắm mắt lại.

      Hoàng Dương lo lắng đứng tại mành che, vốn chuẩn bị vào tắt đèn, lại lắng nghe đế hậu hai người cãi nhau cuối cùng là bình an kết thúc, thở phào nhõm, nhìn ánh mắt Triệu Hoài Sinh, nhàng vào nội điện, tắt đèn.

      — — — — — — — — — —

      Sáng sớm hôm sau, Luyện Nguyệt Sênh, Cảnh Diễm cùng nhau tỉnh ngủ, bị thấy nàng cũng ngượng ngùng giả bộ ngủ tiếp. Dứt khoát liền đứng lên hầu hạ mặc đồ tắm rửa.

      Luyện Nguyệt Sênh ở trước mặt hiếm khi ngoan ngoãn vâng lời, lúc này nhìn bộ dáng nàng còn hơi buồn ngủ, cúi đầu thắt đai lưng cho . Sắc mặt nàng ửng đỏ, trắng nõn lại phơn phớt hồng, mí mắt buông xuống, mi mắt thon dài giống như cánh bướm, tóc đen như mực xõa xuống áo ngủ màu xanh nhạt.

      Nhìn xuống chút nữa, mắt Cảnh Diễm nhìn về nơi hơi phồng lên áo ngủ của nàng, lại làm như lơ đãng thu hồi ánh mắt về.

      ở trong lòng “chẹp” đầy khinh thường, thầm nghĩ dáng người khuôn mặt đẹp, tiếc là lại ở người Luyện Nguyệt Sênh.

      Luyện Nguyệt Sênh lạnh nhạt, sửa soạn cho xong, liền chuẩn bị đưa thượng triều. Nào biết Cảnh Diễm nhàng liếc nàng cái, bảo Hồng Tư đem quyển sách mà hôm qua Luyện Nguyệt Sênh xem, tịch thu!

      Hồng Tư khó xử, mày liễu Luyện Nguyệt Sênh dựng lêm, "Bệ hạ, thần thiếp hôm qua làm trái ý của ngài, tại sao ngài lại muốn tịch thu sách của thần thiếp."

      Cảnh Diễm liếc nhìn nàng, "Ngự y dặn nàng như thế nào, nếu con của Trẫm có chuyện gì, Hoàng Hậu có gánh nổi sao?" Nhường nàng mới là sai , lúc này còn dám trừng mắt với Trẫm!

      Hồng Tư vừa nghe lời này, lập tức đem sách đem ra, bệ hạ rất đúng; đọc sách là quá phí tâm mệt tâm , bệ hạ làm như vậy là đúng! Hồng Tư luôn muốn nương nương tốt; chỉ cần là chuyện có lợi cho nhà mình nương nương, nàng đều nghe theo, cho dù đối phương là Hoàng Đế mà nương nương xem trọng!

      Nhìn thấy vẻ mặt Hồng Tư cung kính đem sách nộp ra, mặt Luyện Nguyệt Sênh là biểu cảm bị phản bội, làm Cảnh Diễm cảm thấy toàn thân thư thái.

      quá đúng, nhờ vào cái thai này mà có thể chỉnh đốn Luyện Nguyệt Sênh, rất tuyệt!

      Nghĩ đến đấy, Cảnh Diễm sảng khoái rời Phượng Tê cung, tinh thần phấn chấn rời khỏi Phượng Tê cung trước ánh mắt cung kính của Hồng Tư.

      Sau khi Cảnh Diễm , ánh mắt u Luyện Nguyệt Sênh nhìn chằm chằm Hồng Tư, lúc đầu mắt Hồng Tư còn đảo quanh, sau lại chăm chú nhìn Hoàng Hậu, đến: "Nương nương, bệ hạ rất đúng; đây là thời điểm quan trọng, chuyện đọc sách loại này phí tâm mệt tâm nên bỏ ạ." Nàng tận tình khuyên bảo.

      Luyện Nguyệt Sênh vừa rời giường liền gặp chuyện như vậy, làm cho nàng vô cùng đau đầu, vẻ mặt nghiêm túc, mắt phượng nhếch lên lộ ra uy nghi cho xúc phạm, "Hồng Tư, đây là lần cuối cùng bản cung dung túng làm việc như vậy! Nếu có lần sau, có mệnh lệnh của bản cung mà ngươi liền nghe theo mệnh lệnh của người khác, bản cung nhất định phạt ngươi nặng!"

      Hồng Tư vừa nghe, vội vàng cuống quít quỳ xuống, "Nô tỳ biết sai rồi, nương nương phạt nô tỳ ."

      Mấy người Thanh Linh liếc mắt nhìn nhau, đều là thở dài nhõm, Hồng Tư cái gì cũng tốt, đến lòng trung thành với nương nương trung thành, chính là tính tình có chút lớn mật, hơi ngốc, chuyện cũng thẳng, ở trong hậu cung này, tính tình này của nàng chỉ cẩn thận chút, liền có khả năng mang đến phiền toái cho Hoàng Hậu. Mà Hoàng Hậu liền thích tính tình hoạt bát dí dỏm làm màu của Hồng Tư, đem nàng cùng tiến vào trong hậu cung.

      Vẻ mặt Luyện Nguyệt Sênh giãn ra, khoát khoát tay, "Mà thôi, đứng lên , nhớ kỹ, về sau ngoại trừ mệnh lệnh của bản cung, cho dù là Hoàng Đế, ngươi cũng thể nghe theo!"

      Hồng Tư gật đầu, "Nô tỳ nhớ ."

      Luyện Nguyệt Sênh "Ừ"; để Hồng Tư đứng lên, vài người Thanh Linh tiến lên trước bắt đầu tắm rửa thay quần áo cho Hoàng Hậu, Hồng Tư sau khi đứng lên, cũng nhanh chóng tới giúp tay.

      Lục Oánh thấy giữa lông mày nàng còn có vẻ ảo não, liền vươn ngón tay chọt chọt trán của nàng, mở miệng làm cái khẩu hình 'Ngươi đấy'.

      Miệng Hồng Tư mếu máo, hai tay cầm lấy đai lưng màu đỏ nhạt đưa cho Lục Oánh, cẩn thận dò xét vẻ mặt Hoàng Hậu, thấy nàng vẻ mặt dửng dưng, trong lòng thở phào hơi.

      Thời điểm cung phi thỉnh an buổi sáng, cảm xúc Tô quý tần vẫn luôn tăng vọt, ngồi phía dưới kẻ xướng người hoạ cùng Luyện Nguyệt Sênh.

      Chúng phi cũng biết ngày hôm nay Hoàng Hậu nương nương bị làm sao, thường ngày là người cực kỳ ôn hòa lạnh nhạt, ngày hôm nay liền mở hội sớm với các nàng, trọng điểm là nghiêm minh tra những việc xấu xa gần đây trong hậu cung.

      Đến cả chuyện con chó của Cố tu dung tiểu ở trong ngự hoa viên cũng lôi ra tiến hành phen thuyết giáo, làm Cố tu dung tức giận cắn chặt răng, cuối cùng còn vô cùng cung kính cám ơn Hoàng Hậu nương nương giáo huấn.

      Luyện Nguyệt Sênh uống miếng nước, ánh mắt xoay chuyển, rơi vào người Thiên tiệp dư yên lặng , "cơ thể Thiên tiệp dư luôn luôn tốt, bản cung vốn nên gì, nhưng rốt cuộc vẫn muốn ngươi chú ý chút mới là tốt."

      Thiên tiệp dư ngẩn ra, chợt cúi đầu đứng lên hướng tới Hoàng Hậu khẽ nhún, lời còn chưa ra lại để cho Luyện Nguyệt Sênh giành mở miệng trước, "Ngươi ngồi xuống là được rồi, cũng phải chuyện lớn gì."

      "Từ khi vào Hè, khí trời nóng bức, dựa theo cấp bậc khác nhau mà số lượng khối băng các cung nhận được cũng giống nhau. Cơ thể Thiên tiệp dư khỏe, bệ hạ sợ ngươi chịu nổi trời nắng nóng, cố ý cho ngươi lĩnh nhiều khối băng hơn, có phải ." Luyện Nguyệt Sênh hoãn tiếng đến.

      Thiên tiệp dư ngồi lại ghế hơi mím môi, trả lời: "Bẩm nương nương, đúng là như thế, là bệ hạ thương tiếc, cố ý cho Nội Uyển Tư chiếu cố thiếp hơn chút."

      "Cung nữ phụ trách chuyện này trong cung ngươi là ai." Luyện Nguyệt Sênh hỏi.

      Thiên tiệp dư ngẩn ra, đáp: "Bẩm nương nương, là Đại cung nữ Hàm Ngải bên cạnh thiếp thân."

      Luyện Nguyệt Sênh liếc mắt nhìn nàng cái; nâng chung trà lên hớp nước miếng, lại nhàng đặt ly trà bàn, nàng nhận lấy sổ sách Lam Huân đưa qua, lật vài trang, "Hàm Ngải à, như thế nào mà sổ sách lại có ghi tên của nàng." Nàng giương mắt nhìn Thiên tiệp dư cái; "Lam Huân, đưa sổ sách cho Thiên tiệp dư xem, hay là bản cung xem nhầm."

      Lam Huân "Vâng", nhận lấy sổ sách, đến trước mặt Thiên tiệp dư.

      Mày Thiên tiệp dư hơi nhăn lại, liếc nhìn Hoàng Hậu; nhận lấy sổ sách, lật xem vài trang, "Đây..." Nàng cau mày giương mắt, ngừng lại, vẻ mặt liền như thường giải thích : "Nương nương, đại khái là nha đầu này quên mất bảo nội Uyển Tư ghi vào, thời điểm lúc trước bệ hạ dặn dò thiếp, là nếu như chỗ thiếp thiếu cái gì, trực tiếp nội Uyển Tư lấy. Hàm Ngải vẫn luôn thương thiếp, khối băng dùng hạ nhiệt này, Hàm Ngải vẫn luôn nhớ, có lẽ là nàng quá mức vội vàng, có lẽ là quên để cho người ta ghi chép."

      Nội Uyển Tư quản lý vật tư sinh hoạt hàng ngày của các cung phi tần. Mỗi tháng đều phân phát theo cung quy cho mỗi cung, mỗi người đến đó lĩnh đồ, đều được ghi chép chi tiết lại là khi nào lấy, lấy vật gì, lấy bao nhiêu, cuối cùng còn cho lĩnh đồ người ký lên tên mặt . Cho dù là sổ sách cuối cùng nội Uyển Tư muốn giao đến tay Hoàng Hậu, người lĩnh đồ của Hoàng Hậu vẫn là bị ghi chép lại như bình thương.

      "Thiên tiệp dư, Bản cung giải thích với ngươi." Luyện Nguyệt Sênh hơi nhíu mày, giọng cao hơn, mang theo uy nghi từ lúc sinh ra có, " tình mặc dù là do cung nữ bên cạnh ngươi, nhưng ngươi là chủ tử của nàng, Hàm Ngải làm như vậy, làm bản cung đau đầu. Vả lại, may mắn việc này là bản cung phát trước , nếu là thời điểm Thái Hậu xem qua, nghĩ như thế nào? Lời ngươi cho bản cung nghe hôm nay là bệ hạ thương ngươi, nhưng nếu đến tai Thái Hậu, có thể là có ý gì khác."

      Lòng Thiên tiệp dư "Lộp bộp" nhảy lên, lời này có ý là người trong nội cung nàng làm việc ổn, nhưng thực tế là ở đánh vào mặt nàng. Nàng cũng là biết Thái Hậu thích nàng, càng là biết ý trong miệng Hoàng Hậu chỉ nàng thị sủng sinh kiêu.

      Tô quý tần thấy thế phụ họa, "Nương nương sai, cung nhân trong cung Thiên muội muội làm ra chuyện này, rốt cuộc vẫn là ngươi quản giáo nghiêm. Có người chuyên môn ghi chép những việc này trong Nội Uyển Tư, cung nữ Hàm Ngải trong cung Thiên muội muội ỷ vào thân phận của muội, cáo mượn oai hùm cầu người trong Nội Uyển Tư ghi chép."

      "Xem ra người này của Nội Uyển Tư cũng nên thay đổi." Vẻ mặt Trang phi nghiêm trọng .

      Mấy câu phía dưới, Thiên tiệp dư bị đến sắc mặt đỏ lên. Nghĩ thầm bản thân là sủng phi, được Cảnh Diễm sủng ái, chỉ sợ nàng chịu ủy khuất, tại bị Luyện Nguyệt Sênh ràng ngay trước mặt nhiều người như vậy, tuy rằng nặng lời; nhưng mỗi câu đều là vỗ vào mặt nàng!

      Thiên tiệp dư đứng dậy, nhún gối trước Luyện Nguyệt Sênh, "Là thiếp lơ là sơ suất, làm cho cung nhân làm ra sơ suất này, thiếp có lời gì , thỉnh nương nương trách phạt."

      Luyện Nguyệt Sênh liếc nàng cái, xua xua tay, : " phải ngay từ đầu Bản cung sao, cũng phải chuyện lớn gì, chỉ cần Thiên tiệp dư biết sai lầm của chính mình là được." Dứt lời liền để cho nàng đứng lên .

      Thiên tiệp dư đỏ mắt lên, vẻ mặt xấu hổ tạ ơn.

      "Các muội muội cũng đừng trách hôm nay bản cung nặng lời; đều là tỷ muội trong nhà, vì tốt cho mọi người; phải bản cung cũng mới , mong rằng mọi người đừng để trong lòng." Môi son Luyện Nguyệt Sênh nở nụ cười nhàn nhạt, liếc mắt nhìn quanh chúng phi phía dưới cái.

      "Nương nương gì thế ạ, ngài là vì tốt cho bọn thiếp; bọn thiếp thân đều hiểu." Thục phi đứng dậy, cười : "Mà nương nương giờ có thai, còn vất vả vì bọn thiếp như vậy, bọn thiếp nên vô cùng biết ơn mới phải." Hoàng Hậu khiển trách Thiên tiệp làm cho tâm trạng Thục phi rất tốt, nàng sớm quên hết lời Hoàng Hậu về nàng lúc trước, mực cung kính nịnh nọt Hoàng Hậu.

      Luyện Nguyệt Sênh cười nhạt tiếng, để Thục phi trở về chỗ ngồi. Lại với cung nhân mấy lời rồi Luyện Nguyệt Sênh liền để cho mọi người về.

      Thiên tiệp dư là cúi đầu từ Phượng Tê cung ra ngoài, Luyện Nguyệt Sênh chỉ có thai rồi, giờ còn hạ thấp thể diện nàng trước mặt nhiều người như vậy, làm cho nàng khốn đốn, chỉ cần nghĩ đến nàng lập tức cảm thấy đầu mình như bốc hỏa! Nàng là sủng phi, là người duy nhất mà Hoàng Đế quan tâm, chuyện nội Uyển Tư ở trong mắt Hoàng Đế chẳng là gì cả; vậy cố tình để cho Luyện Nguyệt Sênh mang ra làm câu chuyện! Hồi trước Luyện Nguyệt Sênh quản những chuyện này, giờ mang thai vội vã nghĩ lập uy sao?

      Nàng che giấu cảm xúc mãi cho đến trở về Quảng Lăng cung mới phát tác, Hàm Ngải đứng trong điện chờ chủ tử trở về hầu hạ, câu còn chưa kịp , bị Thiên tiệp dư sai người mang ra đánh 20 đại bản.

      Việc này truyền đến trong tai Luyện Nguyệt Sênh, nàng cũng chỉ cười nhạt, Hoàng Dương ở bên cạnh che miệng cười : "Kế sách của Nương nương quả rất hay, cuối cùng chuyện Thiên tiệp dư, làm chủ tử các cung trong lòng thở hơi , còn làm cho các nàng đều vứt ra đằng sau những chuyện mà nương nương vừa khiển trách họ."

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: quên phi tần cấp bậc = = tiếp tục tiếp tục sử dụng cấp bậc trong 'Luận Gian Phi’ ↓

      Trung cung hoàng hậu

      Hoàng quý phi

      Chính nhất phẩm: quý, thục, hiền, đức ( mỗi vị trí người )

      Tòng nhất phẩm: phi (3 người)

      Chính nhị phẩm: Thục Viện, Thục Nghi, thục dung, tu hoa, tu nghi, tu dung ( mỗi vị trí người )

      Tòng nhị phẩm: Chiêu Hoa, chiêu nghi, chiêu dung ( người )

      Chính tam phẩm: quý tần (5 người )

      Tòng tam phẩm: Tiệp dư (5 nhân )

      Chính tứ phẩm: tần, quý cơ (mỗi vị trí 4 người )

      Dưới đây là giới hạn số lượng 】

      Tòng tứ phẩm: uyển nghi, phương nghi, phân nghi

      Chính ngũ phẩm: quý nhân

      Tòng ngũ phẩm: sung nghi, sung dung, sung viện

      Chính lục phẩm: Dung Hoa

      Tòng lục phẩm: thuận nghi, thuận viện, thuận dung

      Chính thất phẩm: mỹ nhân, phu quân, tài tử

      Tòng thất phẩm: tuyển thị, phương uyển

      Chính bát phẩm: thải nữ

      Tòng bát phẩm: canh y, sung y

      Những cái khác.
      Trâu thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Chỉnh đốn hậu cung



      Thanh Linh đưa ly trà cho Hoàng Hậu, đến: " là bỏ qua hết, theo nô tỳ, giọng điệu là giả, nhưng nương nương vẫn là bêu xấu các nàng, ít nhiều cũng ghi hận ạ." Mặt Thanh Linh lo lắng, "Chỉ sợ các nàng có tâm tư làm cái gì đó."

      Luyện Nguyệt Sênh nhấp ngụm trà lài, đến: "Có sủng phi Thiên tiệp dư cản phía trước, các nàng bởi vì bản cung câu, liền đối phó ta đâu."

      Tử Vân nghe vậy, vội : "Nương nương ngàn lần thể có loại suy nghĩ này, ngài tại có thai, biết có bao nhiêu người thương nhớ đâu, nương nương phải vô cùng cẩn thận đấy ạ, chớ để những người đó lợi dụng sơ hở."

      Vài cái nha hoàn bên người cũng là ngươi câu ta câu khuyên nhủ Hoàng Hậu thể sơ ý, mọi việc đều phải cẩn thận, đem trưởng hoàng tử bình an sinh hạ, đứng vững trong hậu cung, để đám kia nữ nhân dám mơ tưởng hậu vị.

      Mặt Luyện Nguyệt Sênh mang ý cười mắt nhìn các nàng : "Được rồi được rồi, là Hoàng Hậu vội cung nữ gấp."

      "Đám nô tỳ cũng là quan tâm nương nương, nương nương liền đừng lấy đám nô tỳ giễu cợt ." Hồng Tư cười tủm tỉm xong, chuyện sáng nay làm cho nàng nhớ lâu, tuy rằng Hoàng Hậu nghiêm khắc hơn, nhưng rốt cuộc là muốn tốt cho nàng; mà bản thân nàng cũng làm sai rồi.

      Bên người Luyện Nguyệt Sênh tổng cộng có sáu Đại cung nữ, ở Phượng Tê cung lý ai làm việc nấy. Hồng Tư hoạt bát, làm bầu khí sinh động; Thanh Linh trầm ổn, tâm tư kín đáo; Hoàng Dương thông minh cơ trí, hiểu mọi việc, cùng với Hồng Tư Thanh Linh phụ trách sinh hoạt hàng ngày Hoàng Hậu; Lam Huân lanh lợi ổn trọng, phụ trách bảo quản sổ sách các bộ các tư đưa tới; Lục Oánh thận trọng, làm việc ổn thỏa, phụ trách quản lý cung nhân trong Trung Cung; Tử Vân tin tức linh thông, ở thanh danh cực tốt trong đám nô tỳ trong hậu cung, thường xuyên có thể tìm hiểu tin tức nho của các phi tần.

      Sáu cung nữ này giống như là hai tay của Luyện Nguyệt Sênh, thể thiếu ai!

      chuyện hàng ngày với sáu người, Đỗ Tiểu Bảo tiến vào báo người của nội Uyển Tư đến .

      Việc của cung nữ cung Thiên tiệp dư, dẫn ra việc nội Uyển Tư lý có người lơ là cương vị công tác, vô cùng lớn mật, mới có thể động tay động chân trong Nội Uyển Tư.

      Trong hậu cung, dưới các chủ tử là các bộ các tư, nếu có người động tay chân, sớm muộn gì truyền đến trong tai đế hậu. Chuyện Hàm Ngải làm trong Nội Uyển Tư, Luyện Nguyệt Sênh sớm biết, chỉ là lười so đo với Thiên tiệp dư mà thôi, mà Cảnh Diễm cũng biết đều ngầm đồng ý việc này, Luyện Nguyệt Sênh càng muốn nhúng tay quản lý.

      Hôm nay xảy ra chuyện giáo huấn mọi người trong hậu cung chỉ là thuận miệng thôi, gây làm Hoa Thiên Bạch thoải mái mới là !

      Chưởng Nội Uyển Tư Thu Tuyết thấp thỏm bất an, tiến vào hậu điện dẫn theo vài cái cung nhân nội Uyển Tư cúi người hành lễ.

      Luyện Nguyệt Sênh lười biếng liếc mắt quét mấy người phía dưới; nháy mắt với Lam Huân, Lam Huân cúi người lui ra, lát sau cầm sổ sách Nội Uyển Tư đưa cho Thu Tuyết.

      Thu Tuyết khó hiểu nhận sổ sách, bạo gan mở miệng hỏi: "Nương nương đây là... Nhưng là ghi chép của nội Uyển Tư có gì sai ạ."

      Nghiêng ngồi ở giường êm Luyện Nguyệt Sênh nhấp hớp trà, : "Tự ngươi nhìn xem."

      Thu Tuyết nghe vậy, mặt mang nghi ngờ lật trang, nhưng là lăn qua lộn lại cũng nhìn ra cái gì đúng.

      Luyện Nguyệt Sênh lười , để Thanh Linh mở miệng, nàng dựa ở giường êm dùng nước trà, Hồng Tư đứng ở bên quạt , Hoàng Dương đứng ở phía sau nhàng xoa vai cho nàng.

      Thanh Linh xong, đầu Thu Tuyết đầy mồ hôi lạnh, vội vội vàng vàng lật xem sổ sách, quả có ghi chép có liên quan đến Thiên tiệp dư! Bên có ghi cũng chỉ là mỗi tháng lĩnh theo hậu phi phẩm cấp quy cách gì đó.

      Thu Tuyết ra đầu mồ hôi, vẻ mặt hoảng loạn quay đầu lại nhìn về phía những người đứng sau, trong tay nắm chặt quyển sổ kia, cố gắng để giọng run rẩy hỏi: "Các ngươi làm kiểu gì đấy! có bất cứ ghi chép nào về Thiên tiệp dư!"

      Vài cung nữ đứng sauđương nhiên biết việc này kể ra đủ lớn đủ nghiêm trọng, đây là sơ sót của nội Uyển Tư, nếu là trị tội, thể biết như thế nào đâu!
      "... Phụ trách ghi chép phải là nô tỳ, nô tỳ biết việc này." cái cung nữ vội vàng hấp tấp .

      "Việc này phải Thải Điệp phụ trách sao." Lại có cái cung nữ , ánh mắt sắc bén nhìn về hướng.

      "Được rồi ! Đều ngậm miệng cho bản cung!" Mày Luyện Nguyệt Sênh nhăn lại, kêu tiếng, trong thanh mang theo uy nghi, giống như con dao treo lửng ở mọi người đầu.

      Bọn thủ hạ nghe vậy, vội cuống quít ngậm miệng, cúi đầu thấp.

      Luyện Nguyệt Sênh gọi cung nữ Thải Điệp, Thải Điệp cũng thừa nhận là nàng ghi chép, bị dọa sợ tới mức run lẩy bẩy, Thải Điệp nào dám giấu diếm, đem ngọn nguồn cho Hoàng Hậu.

      Hàm Ngải ỷ vào chủ tử Thiên tiệp dư của nàng là sủng phi, trong cung ngang, chuyện cáo mượn oai hùm đều có. Nội Uyển Tư là nơi cung cấp đồ dùng sinh hoạt cho hậu phi, đồ dùng phát xuống dưới mỗi tháng đều như nhau, cũng có người thiếu huân hương thiếu bút mực..v..v.. các đồ vật, cho nên lúc này liền cần phải nội Uyển Tư lấy, mà nội Uyển Tư phải ghi chép chi tiết lại người nào muốn cái gì, đảm bảo số lượng tồn trong kho nội Uyển Tư sai lệch.

      Nhưng Hàm Ngải cố tình ỷ chủ tử mình là sủng phi, thường thường tuân theo những quy củ này, huống hồ đến Hoàng Đế còn chính miệng là thiếu cái gì lấy thêm, có cái này làm hậu thuẫn, Hàm Ngải còn so đo cái gì, đến Hoàng Hậu nàng còn coi trọng, có coi trọng nổi cung nhân trong nội Uyển Tư sao.

      Thải Điệp mắt đẫm lệ mờ mịt dập đầu với Hoàng Hậu, "Nương nương, là nô tỳ làm hỏng việc, mong rằng nương nương khoan dung."

      Luyện Nguyệt Sênh nâng ly trà, ngón trỏ vuốt ve ly trà, cảm nhận đường vân Lưu Vân rất ràng. Chỉ đơn giản nhìn Thải Điệp khóc, còn lẽ là dễ dàng tin tưởng lời nàng , nhưng bản lĩnh tạo lời dối của nàng cao, Hàm Ngải đến lấy gì, ngươi viết lên như thường lệ, cho dù Hàm Ngải kí tên có làm sao?

      Thu Tuyết cũng là phát bên trong có mờ ám, mày nhăn lại chặt, nghe thanh thanh đạm đạm Hoàng Hậu từ xuống, "Chưởng Nội Uyển Tư quản giáo cung nhân tròn trách nhiệm, xuất lỗi thế này, phạm lỗi nghiêm trọng, lập tức huỷ bỏ chức chưởng , chờ đợi xử lý. Những người còn lại, trừ Thải Điệp, đều khiến hoán y cục."

      Thu Tuyết vừa nghe liền ngẩn ngơ, những cung nữ kia cũng dọa sợ tới mức hu hu khóc xin tha, hoán y cục đó là nơi nào chứ! Ai nghĩ nơi đó!

      Bọn người bị kéo xuống , Luyện Nguyệt Sênh nhìn phía dưới Thải Điệp vẫn khóc run lẩy bẩy, : "Ngươi, đầu tiên nhốt thời gian, đem những thứ ngươi che giấu lấy ra toàn bộ."

      Bên này Luyện Nguyệt Sênh vừa xử lý đám người nội Uyển Tư, bên kia tin tức truyền vào trong tai chủ tử các cung.

      Tô quý tần vỗ tay khen hay, Thiên tiệp dư nhíu chân mày, nhận điểm tâm cung nữ mới cầm lên, muốn đến Tuyên Chính điện tìm Hoàng Đế.

      Vậy mà đến mới biết Hoàng Đế đến chỗ Thái Hậu, Thiên tiệp dư vừa nghe xong liền sầu muộn, nàng cùng Thái Hậu hợp, Thái Hậu nhìn nàng vừa mắt, tự nhiên nàng đến chỗ Thái Hậu làm cho Thái Hậu ghét, nhưng Hoàng Đế đến chỗ Thái Hậu! biết phải làm sao, chỉ có thể mang người đến chờ ở Trường Sinh điện.

      Luyện Nguyệt Sênh nhìn như là phạt đám người nội Uyển Tư lơ là cương vị công tác, nhưng thực tế là thầm dạy dỗ hậu cung.

      Tạm thời, tâm tư mọi người trong hậu cung khác thường.

      — — — — — — — — — — — — —

      Cảnh Diễm biết việc này sau khi ra khỏi cung Thái Hậu.

      Cho nên cũng về Trường Sinh điện, mà là trực tiếp đến Phượng Tê cung, vì vậy Thiên tiệp dư chờ ở Trường Sinh điện lại bổ nhào vào khoảng , nhưng là nàng cũng thể Phượng Tê cung, vì vậy đành phải an tâm chờ ở Trường Sinh điện.

      Cảnh Diễm nhanh, khuôn mặt lạnh lẽo vào trong, mặc bộ thường phục hoa mỹ Minh hoàng, mang theo thân hoa quý đường hoàng, quả nhiên là mười phần đế vương chi phạm.

      Nhìn mặt lạnh như mặt bức tranh tuyển tú, Luyện Nguyệt Sênh đều cảm thấy quá lãng phí!

      Nàng biết vì sao đến, cũng biết đến, sau khi đơn giản hành lễ, liền đợi mở miệng.

      Hoàng Dương dâng lên trái bưởi trà lài mới nấu để lên bàn, lui đến bên cạnh.

      "Hoàng Hậu có ý định giải thích chút chuyện xảy ra hôm nay sao?" Cảnh Diễm ngồi tại ghế , híp híp mắt, quanh thân lộ ra hơi thở nguy hiểm.

      Luyện Nguyệt Sênh nhìn chăm chú vào , "Cung nhân Nội Uyển Tư lơ là cương vị công tác, tạo thành sai lầm lớn, chẳng lẽ thần thiếp nên phạt sao?" Nàng mặt mày bình tĩnh, thanh vừa ngay ngắn lại vững vàng.

      Cảnh Diễm trầm giọng : "Trẫm là hỏi ngươi chuyện Thiên tiệp dư, đừng giả bộ hồ đồ!"

      "A, ra là Thiên tiệp dư." mặt Luyện Nguyệt Sênh ngẩng lên, lập tức hiểu ra, "Như vậy điện hạ muốn thần thiếp cái gì đây?"

      Màu sắc con mắt Cảnh Diễm hơi thay đổi, trừng mắt hừ lạnh với nàng, "Hành động của Thiên tiệp dư đều là Trẫm ngầm đồng ý, ngươi làm cho nàng khó chịu, phải là đánh lên mặt Trẫm sao!"

      Cái gọi là sủng phi, chính là mọi cử động đều dẫn động tới tâm đế vương. Cả hậu cung này có thể làm được cũng chỉ có Thiên tiệp dư Hoa Thiên Bạch.

      Luyện Nguyệt Sênh trong lòng cười, mặt đổi sắc nhìn : " Cung nhân phía dưới ỷ vào thân phận chủ tử trong cung hoành hành ngang ngược, xem thường cung quy, nếu mọi người đều như vậy, hoàng cung ra cái gì." Nàng dừng chút, "Bệ hạ tập trung tinh thần vào triều chính, vốn nên ưu phiền vì những chuyện trong hậu cung, thần thiếp là người đứng đầu Hậu cung, về tình về lý nên quản lý tốt những việc trong hậu cung. ra chuyện của Thiên tiệp dư, thần thiếp đều hiểu ; cũng bỏ qua ý của bệ hạ, chỉ là nếu người người đều giống như nha hoàn bên cạnh Thiên tiệp dư kia, trong hậu cung này chẳng phải là loạn sao." Hơn nữa đến lúc đó nếu loạn , mệt chính là nàng mà sai cũng là nàng, có chuyện gì liên qua đến ?

      Lời đạo lý ràng lập tức khiến cho Cảnh Diễm gì được.

      nghe thấy Thiên tiệp dư bị Luyện Nguyệt Sênh giận cá chém thớt ở Trung Cung, mang theo ngọn lửa tức giận đến Phượng Tê cung cho Luyện Nguyệt Sênh nhìn, nào biết nàng những lời đoan đoan chánh chánh, làm dập tắt hơn nửa lửa giận trong .

      trong lòng than , nhớ ra nàng giờ có thai, còn vất vả mọi việc trong hậu cung, đột nhiên cảm thấy có chút băn khoăn áy náy, mặc kệ thế nào, nàng đây cũng là thực trách nhiệm của Hoàng Hậu, mà , chỉ lo sủng ái Thiên Bạch, quên mất quy củ căn bản, nếu để Thái Hậu biết, sợ là càng thêm thích Hoa Thiên Bạch.

      Nghĩ như vậy, nhàng mở đôi mắt chậm rãi đảo, "Ngày hôm nay Trẫm về từ chỗ mẫu hậu, đặc biệt dặn dò Trẫm ít chuyện, mẫu hậu gần đây rất nhớ nàng, nàng bớt thời gian Từ Ninh cung thăm mậu hậu ..." Chữ cuối cùng còn chưa hết, lời Cảnh Diễm lập tức ở trong miệng ra được; vừa rồi còn nghĩ so đo việc này nữa, thái độ dịu xuống đem việc này bỏ qua nhìn thấy tâm tư trong mắt Luyện Nguyệt Sênh lập tức còn tồn tại nữa.

      Con mắt Luyện Nguyệt Sênh lóe ánh sáng khiêu khích, dường như cười với ——sáng nay ngươi làm ta thoải mái, ta liền làm tiểu thiếp của ngươi thoải mái!

      Thực tế, Luyện Nguyệt Sênh chính là có ý định này.

      Cảnh Diễm thể động vào, vậy động vào người nằm đầu quả tim của chẳng phải cũng là như nhau? Vả lại Luyện Nguyệt Sênh để ý thấy, bên kia Thiên tiệp dư cũng làm sai rồi, nếu làm to chuyện lên, nàng liền tin nàng lại !

      "Mẫu hậu những ngày này dốc lòng tu phật, bảo là muốn cầu nguyện điềm lành cho tiểu hoàng tử trong bụng thần thiếp, thần thiếp vẫn luôn dám tùy tiện quấy rầy, tất nhiên nếu mẫu hậu nhớ thần thiế, vậy thần thiếp tất nhiên là phải thăm hỏi mẫu hậu chút." Mặt mày nàng thu bớt phóng túng lại, xong cười tủm tỉm.

      Cảnh Diễm đè xuống buồn bực nhốt trong lồng ngực, nặn ra khuôn mặt cười nhìn về phía Luyện Nguyệt Sênh, : "Vậy Hoàng Hậu cần phải nhanh chút, đừng để mẫu hậu chờ quá lâu."

      "Sáng sớm ngày mai thần thiếp liền ."

      Cảnh Diễm khẽ mỉm cười, cả hai cùng lặng yên, thanh có sóng lan, rồi lại loáng thoáng có ý cười, "Nàng giờ có thai, cũng cần quá mức vất vả. Như vậy , để Thục phi giúp nàng xử lý vụ sáu cung, nàng cũng quá mệt."
      Tiểu ngây thơ, TrâuBanashi thích bài này.

    5. Banashi

      Banashi Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      74
      Đọc truyện mà có tên hoàng đế thế này tớ chỉ mong nữ chủ ngược chết lun, thậm chí là bỏ luôn mấy tên hoàng thượng não tàn này
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :