Tru Tiên - Tiêu Đỉnh ( 259 chương )

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      Chương 208

      Đoạn Kiếm

      T rung Thổ. Nghĩa trang hoang phế ngoài Hà Dương thành. Nhân vật thần bí nọ chỉ cần cử động là phá tan pháp thuật của Chu Nhất Tiên, dùng đạo hạnh thâm bất khả trắc chấn nhiếp toàn cục, thâm chí đến thuật tháo thân ruột của Chu Nhất Tiên cũng bị y nhìn thấu, mà trong ngôn ngữ cử chỉ, người này lại hè phủ nhận quan hệ bí với Thanh Vân Môn, lại thêm tu hành Thái Cực Huyền Thanh Đạo cao thâm đến mức khó hiểu của y, lại lịch của nhân vật thần bí này, đúng là thể tưởng tượng được. Song, bóng đen đó càng tiến đến gần, luồng khí hung lệ mình y càng ùa tới. chu Nhất Tiên, TIểu Hoàn và Dã Cẩu đạo nhân còn đầu óc nào để suy nghĩ những việc đó nữa. Sau khi phá tan pháp thuật của Chu Nhất Tiên, cái bóng trong đêm đen của người đó tựa hồ đột nhiên bị kích thích, bắt đầu từ từ thở hồng hộc, hô hấp càgn lúc càng nặng nề. Chu Nhất Tiên cau mày, nhìn chằm chằm vào cái bóng đó, trong mắt ngược lại lại có bao nhiêu kinh sợ, mà nhiều hơn là nghi hoặc. Với đạo hạnh cao thâm của người thần bí khi vừa mới xuất , tự nhiên là quyết thể nào động thủ mấy lần mà thở hổn hển thế, hiển nhiên trong người y có chứng bệnh, hoặc là thứ tật quái dị nào đó, nên đến mức đạo hạnh cao thâm vậy rồi vẫn thể khống chế. Tuy vậy, nhưng trông bề ngoài, nhân vật thần bí đó chỉ có bất kỳ vết tích nào của xuống sức, ngược lại, luồng khí hung lệ càng lúc càng dày, luông khí thuần chính và ôn hoà của Thái Cực Huyền Thanh Đạo bị nén xuống, sát khí và sức ép phủ phụp tới, lại có qua nó mà cái gì kịp. Lúc này, bất kỳ ai đối diện với đôi mắt đỏ ngầu hung ác dần dần rực lên sau làn khí đen, đều có thể hiểu tiếp theo đây nhân vật thần bí đó định làm gì. Chu Nhất Tiên nghiến răng như hạ quyết tâm, lão kéo cái mạnh, định kéo Dã Cẩu đạo nhân và Tiểu Hoàn lại sau lưng, lão thò tay ra, Dã Cẩu đạo nhân bị kéo lại, nhưng chỗ Tiểu Hoàn trống . Chu Nhất Tiên hoảng vía, lão còn chưa ngoảnh kịp đầu lại nhìn, bóng người lướt qua, Tiểu Hoàn lại đứng trước mặt gã, đối diện với người áo đen thần bí đó. Chu Nhất Tiên ngạc nhiên, lại nghe Tiểu Hoàn kêu bằng giọng gấp rút: “Gia gia, ông mau chạy , cháu ngăn y lại”. Chu Nhất Tiên tức giận: “Cháu hiểu cái gì, người này đạo hạnh phải tầm thường, mau…”. Hai chữ “quay lại” của lão còn chưa vọt ra khỏi miệng, thấy Tiểu Hoàn động thủ, đối mặt với nhân vật thần bí đó, thiếu nữ thanh tú nhuần nhã vung mạnh hai tay, cuốn sách bìa da đen nhan đề từ tay nàng lờ mờ chớp lên, giây lát sau, bảy tấm “Huyết Ngọc Cốt Phiến” mà Quỷ Tiên Sinh tặng nàng lần trước xuất tay nàng. luồng khí hắc ám, vô hình mà như vật chất, đột nhiên lan toả trong trung, chụp xuống khu đình viện hoang phế này. Chu Nhất Tiên ngạc nhiên dừng bước, đến nhân vật thần bí áp đến trước mặt cũng kêu “í” tiếng, đứng khựng lại. Hoàn toàn khác với luồng khí hung lệ mình nhân vật thần bí, nhưng quỷ khí lâm râm thấm đẫm thứ khí hắc ám tương tự nọ, từ bốn phương tám hướng dồn lại, ở đây vốn là nghĩa trang, khí vốn rất nặng rồi, đến giờ Tiểu Hoàn thi triển dị thuật nguỵ dị của Quỷ Đạo, tức thời tiếng quỷ khóc liên hồi, phong ràn rạt, cứ như tiếng tru gào của hàng vạn con quỷ cùng lúc, khiến người ta khiếp đảm. Bảy tấm Huyết Ngọc Cốt Phiến từ từ bốc lên khỏi lòng bàn tay Tiểu Hoàn, như được điều khiển bằng bàn tay vô hình, chúng xếp thành hình tam giác trong trung phía Tiểu Hoàn, ở những chỗ như bợn máu mỗi tấm, đều từ từ bừng lên lớp sáng màu đỏ sẫm, như bảy con mắt từ từ mở bừng, nhìn chòng chọc vào nhân vật thần bí nọ. Trong luồng gió tà dị tràn ngập nghĩa trang, y sam của nhân vật thần bí đó cũng kêu lên vù vù, nhưng y tựa hồ hề bị ám bởi thứ quỷ mị linh đó, đôi mắt trong bóng tối ngập ngụa khí đen hơi nhíu lại, đột nhiên cất giọng lạnh băng: “Thuật pháp Quỷ Đạo!”. Tiểu Hoàn khẽ chau mày, gương mặt tú mỹ giờ trắng bệch, biết vì lần đầu tiên thi triển pháp thuật chưa quen tay, hay là sợ hãi bẩm sinh của người con trước những vật như ma quỷ linh này, nhưng bất kể ra sao, pháp thuật Quỷ đạo lần đầu tiên trong đời nàng thi triển, dưới tác dụng thúc đầy từ dị bảo của Quỷ đạo là Huyết Ngọc Cốt Phiến, thành hình, quanh mình nàng dần dần ngưng tụ lớp hắc khí dày đặc, đồng thời trong khi cánh tay nàng lật chuyển, lên, lại là bộ đầu lâu xương sọ khổng lồ màu đen ăn khớp chút nào với hình tượng của Tiểu Hoàn. Huyết Ngọc Cốt Phiến lúc này cũng trỗi lên theo, khảm vào hai hốc mắt của bộ lâu do lớp hắc khí đó tạo thành., thoáng chốc bộ khô lâu như được tái sinh, hai mắt đỏ bắn rực hồng quanh, há miệng hù cái, phong nổi lên cuồn cuộn, trôi lãng đãng ra xa như tiếng sấm, đạo hắc khí như lợi tiễn phụt ra khỏi mồm nó nhanh chóng vô tỉ, bắn về phía thần bí nhân. Tiếng rít phá , như tên bay sắc nhọn, chớp mắt đến trước mặt người nọ, y vụt xoay mình, nhìn có vẻ rất chậm, nhưng chỉ trong đường tơ kẽ tóc tráng được mũi tên khí đen hung lệ đó, quỷ tiễn xé gió lao , tiếng rít của nó vẫn như còn lại ngay bên màng nhĩ. để y kịp thở, mồm bộ khô lâu đen thui đằgn trước lại liên tiếp phụt ra những ngọn quỷ tiễn đen hung tợn, rít lên từng hồi, bắn thẳng về phía nhân vật thần bí nọ, nhưng phương hướng có hơi khác nhau, dưới phải trái đều có, chừa ra lấy kẽ hở. Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu đạo nhân đứng sau Tiểu Hoàn đều biến sắc, điểm khác nhau là Dã Cẩu đạo nhân vừa lạ vừa mừng, chưa từng tưởng đến đạo thuật của Tiểu Hoàn lại lợi hại đến thế, còn CHu Nất Tiên sắc mặc hết sức phức tạp, mặt có mấy phần hoan hỉ, mà nhiều hơn là lo lắng và hoài nghi. Cũng chính lúc đó, sắc mặt Chu Nhất Tiên chợt thay đổi, lão lùi lại sau bước, nhìn về hướng khác trong nghĩa trang, nơi đó tuyệt phải là hướng mà Tiểu Hoàn và nhân vật thần bí kia giao đấu, ngược lại, là nơi mà tất cả mọi người đều chú ý, bọn họ vừa mới dò ra xong- căn nhà hoang trong nghĩa đại kia. Ở đó trong bóng tối dà, có điều so với quỷ khí trong khu đình viện, nơi đó tựa như lại còn tốt hơn, vừa rồi Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu Đạo nhân đứng ở của vườn nhìn vào bên trong, bên trong tự nhiên sớm hoang phế rồi, chẳng có gì hết, chỉ có gạch tan ngói vỡ còn để lại, còn có cái quan tài cũ nát khiến người ta nhìn thấy mà dễ chụi chút nào. Nhưng chính những thứ này, đột nhiên lại thu hút chú ý của Chu Nhất Tiên, thậm Tiểu Hoàn kịch liệt giao đấu lão cũng nhất thời quên nhãng . Trong căn nhà hoang đó, lại có cái gì xuất ? Chu Nhất Tiên chớp mắt, nhìn chăm chăm về hướng đó. Trong đình viện, Tiểu Hoàn sử dụng dị thuật của Quỷ đạo, thanh thế bức nhân, lại nhất thời đấu trường áp đảo hoàn toàn nhân vật bí đó, bộ khô lâu đen thui mà nàng chiêu gọi ra đó ngớt phát ra những ngọn quỷ tiễn hung lệ đến cùng cực, hết ngọn này đến ngọn khác xé gió bắn , tuy chưa có ngọn nào bắn trúng thần bí nhân, nhưng có thể bức y phải liên tiếp nhảy tránh, sức mạnh Quỷ đạo nguỵ dị hiểm như vậy, tựa hồ đến thần bí nhân đạo hạnh cao thâm cũng muốn trực tiếp đón lấy mũi tấn công của nó. Qua lúc lâu như thế, tuy bộ khô lâu đen thui bọc bên ngoài Tiểu Hoàn vẫn ngưng tụ tiêu tán, đồng thời hồng quanh trong hai mắt cũng rực lên, nhưng thần bí nhân đó lại có biến hoá, tựa hồ nhận ra điều gì, y cười lạnh, đột ngột giữa làn mưa tên, y băng mình lao lên, xông về phía Tiểu Hoàn. Tất cả những ngọn quỷ tiễn nhất thời đều mất độ chính xác, lướt qua bên mình y, soạt soạt những tiếng rú rít lướt qua bên tai, lại bay sang bên cạnh. Dã Cẩu đạo nhân mặt mày thất sắc, Tiểu Hoàn cũng nhợt mặt, thấy thân ảnh màu đen kia sắp bay đến gần mình, đôi tay nàng vụt chắp lại, khép lên trước ngực, tức tời dưới thúc động của Pháp lực, bô khô lâu màu đen hừ tiếng, lại đột nhiên biến nửa, nhưng đồng thời chắn lên trước mặt Tiểu Hoàn, bảy tấm Huyết Ngọc Cốt Phiến lấp lánh hồng quanh xoay lông lốc, trong hai mắt bộ xương khô, chỉ thoáng chốc tạt ra tấm màn kết bằng ánh sáng màu đỏ, cắt đứt đường lao tới của thần bí nhân. Thần bí nhân hừ mũi, tựa hồ với đạo hạnh của y, mà cũng có phần uý kỵ tấm màn sáng màu đỏ này, y bèn sững người, đứng khựng lại, nhìn lại bên Tiểu Hoàn, tuy tạm thời thoát được nguy hiểm, nhưng tiếp theo biết tại sao, cả người bỗng run lên, tựa như đột nhiên nguyên khí bị tổn thương, mặt lướt qua sắc đen, giây lát sau, thuật pháp trong tay nàng và bộ khô lâu màu đen trước mặt, toàn bộ đều bắt đầu run lên nhè . Đến những ngọn quỷ tiễn mà nàng điều khiển bắn ra, cũng lập tức bị ảnh hưởng, từ khí thế bắn vùn vụt sắc nhọn, thế bất khả kháng, biến thành yếu ớt rã rời, mà phía trước tấm màn sáng đó do Tiểu Hoàn hoá phép tung ra, dưới tinh thần mệt mỏi của Tiểu Hoàn, cuối cùng, dần dần lay động, rồi tiêu tan. Bất ngờ là, thần bí nhân khi thấy Tiểu Hoàn đột nhiên suy sụp như thế, lại đứng nguyện, nhìn thiếu nữ từ từ kiệt sức trước mặt mình, trong mắt loé lên tia lạnh lẽo. Dã Cẩu đạo nhân cuống quýt, biết uy thế áp đảo lúc trước của Tiểu Hoàn, làm sao đột nhiên lại thua sút như nguyên khí hao tổn, vội vã tiến lên trước đỡ người con lảo đảo muốn ngã, y tức thời thất kinh, thân hình Tiểu Hoàn những lạnh băng, mà trong hơi lạnh ấy còn váng vất luồng khí quỷ lực nguỵ dị khó lường, từ từ toả ra, cứ như muốn tìm người để hút. Cũng may cảm giác này rất mau tiêu tan, khi Tiểu hoàn rã rời ngời phệt xuốgn đất, Dã Cẩu đạo nhân cũng dám chậm trễ, đỡ nàng từ từ ngồi xuống, Chu Nhất Tiên im lìm bước đến bên Tiểu Hoàn, quan sát kỹ sắc mặt nàng, lắc đầu thở dài, gì cả. Tiểu Hoàn lúc này trông suy kiệt đến cùng cực, có vẻ còn cả sức để nữa, bộ khô lâu trong trung từ từ nhạt , cuối cùng tan biến, chỉ còn lại bảu miếng Huyết Ngọc Cốt Phiến trở lại dáng vẻ giản dị tầm thường, dừng trong trung lát, rồi rơi thẳng xuống, rơi nền đá trước mặt Tiểu Hoàn, phát ra mấy tiếng kêu khô khốc. Thần bí nhân nhìn Tiểu Hoàn lát, đột nhiên hỏi: “Huyết Hồn thuật này, ả ta tu luyện được bao lâu rồi?”. Chu Nhất Tiên chậm rãi lên trước mặt Tiểu Hoàn, chắn tầm nhìn của người đó, thần bí nhân nhìn lão, Chu Nhất Tiên đạm nhiên trả lời: “Chừng tháng thôi!”. Kẻ thần bí nọ lặng lẽ giâu lát, hai đốm sáng đỏ biết tự lúc nào, từ từ lại mờ rất lâu, sau đó cùng với yếu của hai đốm sáng đó cả người y có vẻ trông thấy lại nhiều thêm mấy phần gần với con người, lưồng khí hung lệ người nhạt . Chu Nhất Tiên cau mày, lão nam về bắc kiến thức lịch duyệt, phóng mắt khắp gầm trời chẳng ai sáng nổi với lão, tự nhiên nhìn ra chỗ quái dị mình thần bí nhân này, trong mắt từ từ lộ ra vẻ suy nghĩ, sau đó tựa như nhớ đến điều gì, đột nhiên liếc mắt lại phía căn nhà hoang. Trong làn gió đêm lạnh lẽo, căn nhà bỏ phế nhiều năm đừng trơ trọi lẻ loi, rệu rã thê lương, đúng là có điểm gì khác lạ, chỉ có điều CHu Nhất Tiên trông dáng vẻ của nó, lại lấy làm lạ lùng, lờ mờ còn mong đợi cái gì. Thần bí nhân trầm mặc lúc, thanh vẫn bình đạm như thế, nhưng nhìn theo hướng mắt của Chu Nhất Tiên ở sau lưng, bất ngờ có thêm mấy phần tán thưởng: “Thiên tư tốt lắm, chỉ đáng tiếc là dùng vào tiểu thuật của Quỷ đạo”. Chu Nhất Tiên đưa mắt nhìn y: “Tôn giá, chúng tôi tuyệt có ý mạo phạm ngài, đêm nay sơ suất vào khu vực này, cũng có ý gì khác, càng muốn xung đột với ngài. Nếu còn chuyện gì nữa, xin tôn giá để cho ba người chúng tôi ”. Thần bí nhân chầm chậm thu ánh mắt, nhìn Chu Nhất Tiên cười lạnh: “Sơ suất nhầm, các ngươi nhàng vậy, ai biết được các ngươi có phải là…”. Mới được nửa, đột nhiên, thân hình người đó run khẽ, lời lại ngắt đoạn, Chu Nhất Tiên giật mình, lập tức trông thấy ràng, khuôn mặt sau khi bị màu đen phủ chụp lên, trong tròng mắt, hai đốm sáng đỏ lại từ từ rực lên. Luồng khí hung sát lại trỗi dậy, vô hình chụp lại, uy áp tất cả, so với ban nãy còn vượt hơn chứ hề kém hơn. Chu Nhất Tiên sắc mặt đại biến, giật lùi lại sau, nắm lấy tay Tiểu Hoàn rời rã lôi dậy, quát lên với Dã Cẩu đạo nhân kinh ngạc: “Mau, mau chạy tản ra, chạy được người nào hay người ấy…”. Dã Cẩu đạo nhân tựa hồ cũng hiểu được chuyện gì đó, nhưng y chưa kịp mở miệng, bóng tối đằng trước ngưng tụ, phong lồng lộng, cái bóng u khổng lồ đột ngột từ cao chụp xuống, lại chụp cả ba người bọn họ vào trong, còn đường nào chạy thoát cả. Dã Cẩu đạo nhân rống lên, cả người nhảy phốc lên trước, ấn Tiểu Hoàn xuống, dùng thân mình ngăn chặn cái bóng đen đó, Chu Nhất Tiên sửng sốt, những biểu tình phức tạp khuôn mặt già nua cứ biến chuyển thay nhau chỉ trong thoáng chốc bóng hắc ám uy thế vôt tỉ đó như luới trời chụp xuống nhân gian, uy thế nặng nề của nó thể kháng cự được, chụp rầm rầm xuống, như Thái Sơn áp đỉnh, ba người sắp bị ép cho tan nát. Đúng vào khoảnh khắc sinh tử oan đầu ấy, trong căn nhà hoang phế chớp lên đạo xích quanh, tựa như có người rống lên giận dữ trong bóng tối, luồng sáng ấy trong chớp mắt bùng sáng, tựa như cơn giận bị dồn ép từ rất lâu, trong cớp mắt phá tan bóng tối, biến thành cột sáng khổng lồ rực rỡ chói chang, từ sâu trong căn nhà tối lao phụt ra. Cùng với nó là tiếng động nổ vang như tiếng sấm, cả căn nhà hoang trong nháy mắt bị luồng đại lực chấn động đến nỗi bắn tan thành muôn mảnh, đán vụn ngói vỡ trong tiếng động khủng khiếp đó bị bắn lên tận trời, xích quanh lấp lánh, như hoả diệm bừng bừng, nhân ảnh hoá thân cự long, vạch ngang qua hư hắc ám, với khí thế vũ bão bắn vọt tới, lao vào thần bí nhân. Bóng đen nguỵ dị trong có vẻ sắc đè nát Chu Nhất Tiên, Tiểu Hoàn và Dã Cẩu đạo nhân bỗng nhiên rút về như cá voi hút nuớc, áp lực to lớn vụt tiêu tan, Chu Nhất Tiên và hai người kia bất giác cảm thấy như trời xoay đất chuyển, trong đầu choáng váng ngớt. Ở nơi xa, bóng người sáng rực lao đến như tên bắn, nhân vật thần bí dường như hết sức tức giận, màu máu đỏ trong hai mắt càng dẫm thêm, hai tay cùng bung ra, chặn lên phía trước, nháy mắt ngưng kết thành bức tường bóng đen, chặn đứng luồng xích quang rừng rực đó lại. Hai bên toàn lực kịch đấu, ở nơi xích quanh và hắc ảnh xáp vào nhau, ánh sáng cũng rực lên gay gắt, ngừng phát ra những tiếng rít “xì xì” quái dị, từ xa nhìn lại, cảnh vật xung quanh bắt đầu lỏng ra, luồng sóng nóng rung rinh bắt đầu cuộn chảy, từng điểm từng điểm bốc lên trung. Lúc đó, thân ảnh của hai nhân vật thần bí đó còn nhìn nữa. Đêm đen bình lặng này, nghĩa trang hoang phế này, lại có những nhân vật đao hạnh cao thâm thế, ở đây quyết bề sinh tử. Đột nhiên, nơi sâu nhất trong luồng sáng, phát ra tiếng động khủng khiếp, như tiếng sấm trời đột nhiên nổ vang, trong nháy mắt luồng kình phong rát mặt táp tới, bốn bề bụi cát ràn rạt, tất cả mọi vật thể đều bị đánh bắn bay, thậm chí bọn ba người Chu Nhất Tiên thân thể cũng mất tự chủ bay bật ra ngoài. Trong tiếng sấm khùng khiếp đó, tựa hồ còn có thanh cuồng nộ còn lớn hơn, như sét giáng: “Ngươi còn hồi đầu!”. Đáp lại thanh đó, là tiếng cười gằn, bao hàm của khinh thị và cuồng ngạo vô cùng. Bóng sáng lắc lư, sau đó cuối cùng ảm đạm , cái hố lớn, đột nhiên ra giữa đám cát bụi. Hai người đứng sững đối mặt nhau trong cái hố, người bọn Chu Nhất Tiên chưa gặp mặt bao giờ, thân hình béo lùn, mặt mày giận dữ, tay cầm cây kiếm màu đỏ rực, lẫm lẫm uy nghiêm, chỉ có điều biết là có phải thọ thương hay , nơi khoé miệng có vết máu; người kia mặc y sam, chính là nhân vật thần bí mà họ vừa đối địch, nhưng lúc này tầng hắc khí chụp xuống mình y tiêu tán , biết có phải vì cùng với nhân vật béo lùn kia đấu phép quá kịch liệt, có cách nào duy trì hay . Từ xa nhìn lại, thân hình của nhân vật thần bí thứ nhì này mặc đạo bào Thanh Vân Môn, khuôn mặt thanh dong, râu dài năm chòm, ấn tượng đầu tiên là cao nhân đắc đạo, trác tuyệt bất phàm, chỉ có điều lúc này trong mắt ông ta lấp loé ánh đỏ và lạnh lẽo, lại tăng thêm mấy phần nguỵ dị. Người béo lùn liếc nhìn bọn Chu Nhất Tiên, tựa hồ trông thấy ba người cọn họ tạm thời còn nguy hiểm, mói lộ vẻ yên tâm chút, sau đó thần tình trở nên nghiêm khắc, trừng mắt nhìn kẻ nọ, giờ lâu mới cười lạnh: “Ngươi cho rằng dựa vào đạo thuật Tru Tâm Hoả đó mà có thể gây khó cho ta chăng?”. Kẻ nọ mắt vẫn rực ánh đỏ, luồng khí hung sát càng mạnh lên đến cùng cực, gần như vật hữu hình, ngừng thò ra thụt vào, u : “Ta lại quên mất, đạo thuật này nguyên là tổ sư của chi phái ngươi sáng tạo ra, có điều dùng mình ngươi, tư vị dễ chịu hả”. “Phì”- Lão béo quát: “Ngươi sa vào ma đạo, còn dám vọng ngôn. Tru Tâm Hoả sớm bị các đời tổ sư cấm tu hành, hôm nay ngươi lại coi giáo huấn vào đâu, trong mắt còn các đời tổ sư Thanh Vân môn nữa hay ?”. Kẻ nọ cười gằn: “Hôm đó ta và ngươi quyết chiến, Tổ Sư từ đường bị huỷ hoại, phải công lao của mình ta, trong mắt ngươi còn có các đời tổ sư Thanh Vân môn nữa hay ?”. Lão béo nghẹn lời, nhưng sau đó càng giận hơn, chỉ nhất thời biết nên gì mới phải, chỉ biết trừng mắt mắt nhìn kẻ nọ. Kẻ nọ săm soi lão béo, đột nhiên bật cười: “Ta thấy ngươi đừng nên cứng đầu nữa, tuy đạo hạnh ngươi thâm hậu hơn ta nghĩ, có thể miễn cưỡng công phá khiên chế của Tru Tâm Hoả, nhưng ngươi vì cứu ba người kia, hao phí tu hành cưỡng cầu thông, lúc này khí huyết chạy ngược, khí mạch toàn thân cùng chấn động, đạo hạnh nhiều nhất chỉ còn được sáu thành so với ngày thường thôi. Ha ha…”. Lão béo có ý sợ hãi hay rút lui, cứng cõi đáp: “Năm đó ngươi và Vạn sư huynh tuyệt đại phong hoa, hàng ma trừ , ta theo sau người, vì các ngươi mà chết cũng có ý hối hận, nhưng hôm nay ngươi phải người năm xưa nữa, mà những điều ta làm, lại chính là những điều năm xưa ngươi và Vạn sư huynh dẫu có chết cũng vẫn làm mà hối hận”. Lão hú dài tiếng, mặt lộ vẻ cương nghị, lại pha lẫn đau đớn bi ai, hét lên: “Tiếp kiếm!”. Lời còn chưa dứt, nhân ảnh như điện, chớp mắt hoà vào xích quang trùng trùng, như cự long đằng , lao bổ tới. Kẻ nọ mắt bừng ánh đỏ, con ngươi thu hẹp lại, trông thấy cột sáng đỏ thanh thế to lớn, xé , phá thiên rạch địa, gì cản nổi, chỉ còn con đường đồng quy ư tận mà thôi. Y cười lạnh, tay phải huy động, đạo sáng lạnh lẽo bùng lên, rực rỡ chói lọi, nhưng chắn lên trước mình, chặn đà lao tới của cột sáng đỏ rực. Luồng sáng lạnh băng và cột sáng màu đỏ rực vừa chạm, đột nhiên rực lên sáng chói, trông như tù nhụt, lại cắt lẹm vào, ánh sáng chói loà lay động. Lão béo gầm lên tiếng giận dữ, rồi sau đó là tiếng đớn đau, xích quang lập tức bị chặt đỏ quay về, phát ra tiếng động ầm ầm rồi tản , lão béo loạng choạng bị đánh bay bật ra, rơi xuống mặt đất đứng dậy nổi nữa, liên tiếp giật lui về đằng sau, vừa giật lui vừa phún máu tươi, hiển nhiên thương thế rất nặng, thậm chí đến y sam trước ngực bị nhuộm mảng đỏ lớn. Kẻ nọ lập tức thu lãnh quang về, chú mắt nhìn, tay nắm thanh cổ kiếm trông rất giản dị, hình thù hồn phác mà cổ kính, chất liệu hết sức kỳ quái, như đá mà phải đá, điểm kỳ lạ nhất làm, thanh kiếm này là đoạn kiếm gãy, phần đầu chừng hai thước bị gãy mất rồi. Lão béo miệng trào máu tươi, hằn học nhìn đạo nhân, rít lên: “Ngươi… ngươi lại dám đem Tru Tiên kiếm xuống khỏi Thanh Vân sơn?”. Đạo nhân ngửa mặt cười lên điên rồ, bộ dạng hết sức cuồng loạn. Ở đằng xa, bon ba người Chu Nhất Tiên càng nghe càng hãi, về sau, kinh hãi đến trong đầu rỗng tuếch. Tru Tiên cổ kiếm! Đoạn kiếm gãy trong tay đạo nhân đó, mà là đệ nhất danh kiếm chấn động thiên hạ- Tru Tiên cổ kiếm ư? Vậy hai người đạo hạnh cao thâm đáng sợ đó, là những nhân vật nào vậy?

    2. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      Chương 208

      Đoạn Kiếm

      T rung Thổ. Nghĩa trang hoang phế ngoài Hà Dương thành. Nhân vật thần bí nọ chỉ cần cử động là phá tan pháp thuật của Chu Nhất Tiên, dùng đạo hạnh thâm bất khả trắc chấn nhiếp toàn cục, thâm chí đến thuật tháo thân ruột của Chu Nhất Tiên cũng bị y nhìn thấu, mà trong ngôn ngữ cử chỉ, người này lại hè phủ nhận quan hệ bí với Thanh Vân Môn, lại thêm tu hành Thái Cực Huyền Thanh Đạo cao thâm đến mức khó hiểu của y, lại lịch của nhân vật thần bí này, đúng là thể tưởng tượng được. Song, bóng đen đó càng tiến đến gần, luồng khí hung lệ mình y càng ùa tới. chu Nhất Tiên, TIểu Hoàn và Dã Cẩu đạo nhân còn đầu óc nào để suy nghĩ những việc đó nữa. Sau khi phá tan pháp thuật của Chu Nhất Tiên, cái bóng trong đêm đen của người đó tựa hồ đột nhiên bị kích thích, bắt đầu từ từ thở hồng hộc, hô hấp càgn lúc càng nặng nề. Chu Nhất Tiên cau mày, nhìn chằm chằm vào cái bóng đó, trong mắt ngược lại lại có bao nhiêu kinh sợ, mà nhiều hơn là nghi hoặc. Với đạo hạnh cao thâm của người thần bí khi vừa mới xuất , tự nhiên là quyết thể nào động thủ mấy lần mà thở hổn hển thế, hiển nhiên trong người y có chứng bệnh, hoặc là thứ tật quái dị nào đó, nên đến mức đạo hạnh cao thâm vậy rồi vẫn thể khống chế. Tuy vậy, nhưng trông bề ngoài, nhân vật thần bí đó chỉ có bất kỳ vết tích nào của xuống sức, ngược lại, luồng khí hung lệ càng lúc càng dày, luông khí thuần chính và ôn hoà của Thái Cực Huyền Thanh Đạo bị nén xuống, sát khí và sức ép phủ phụp tới, lại có qua nó mà cái gì kịp. Lúc này, bất kỳ ai đối diện với đôi mắt đỏ ngầu hung ác dần dần rực lên sau làn khí đen, đều có thể hiểu tiếp theo đây nhân vật thần bí đó định làm gì. Chu Nhất Tiên nghiến răng như hạ quyết tâm, lão kéo cái mạnh, định kéo Dã Cẩu đạo nhân và Tiểu Hoàn lại sau lưng, lão thò tay ra, Dã Cẩu đạo nhân bị kéo lại, nhưng chỗ Tiểu Hoàn trống . Chu Nhất Tiên hoảng vía, lão còn chưa ngoảnh kịp đầu lại nhìn, bóng người lướt qua, Tiểu Hoàn lại đứng trước mặt gã, đối diện với người áo đen thần bí đó. Chu Nhất Tiên ngạc nhiên, lại nghe Tiểu Hoàn kêu bằng giọng gấp rút: “Gia gia, ông mau chạy , cháu ngăn y lại”. Chu Nhất Tiên tức giận: “Cháu hiểu cái gì, người này đạo hạnh phải tầm thường, mau…”. Hai chữ “quay lại” của lão còn chưa vọt ra khỏi miệng, thấy Tiểu Hoàn động thủ, đối mặt với nhân vật thần bí đó, thiếu nữ thanh tú nhuần nhã vung mạnh hai tay, cuốn sách bìa da đen nhan đề từ tay nàng lờ mờ chớp lên, giây lát sau, bảy tấm “Huyết Ngọc Cốt Phiến” mà Quỷ Tiên Sinh tặng nàng lần trước xuất tay nàng. luồng khí hắc ám, vô hình mà như vật chất, đột nhiên lan toả trong trung, chụp xuống khu đình viện hoang phế này. Chu Nhất Tiên ngạc nhiên dừng bước, đến nhân vật thần bí áp đến trước mặt cũng kêu “í” tiếng, đứng khựng lại. Hoàn toàn khác với luồng khí hung lệ mình nhân vật thần bí, nhưng quỷ khí lâm râm thấm đẫm thứ khí hắc ám tương tự nọ, từ bốn phương tám hướng dồn lại, ở đây vốn là nghĩa trang, khí vốn rất nặng rồi, đến giờ Tiểu Hoàn thi triển dị thuật nguỵ dị của Quỷ Đạo, tức thời tiếng quỷ khóc liên hồi, phong ràn rạt, cứ như tiếng tru gào của hàng vạn con quỷ cùng lúc, khiến người ta khiếp đảm. Bảy tấm Huyết Ngọc Cốt Phiến từ từ bốc lên khỏi lòng bàn tay Tiểu Hoàn, như được điều khiển bằng bàn tay vô hình, chúng xếp thành hình tam giác trong trung phía Tiểu Hoàn, ở những chỗ như bợn máu mỗi tấm, đều từ từ bừng lên lớp sáng màu đỏ sẫm, như bảy con mắt từ từ mở bừng, nhìn chòng chọc vào nhân vật thần bí nọ. Trong luồng gió tà dị tràn ngập nghĩa trang, y sam của nhân vật thần bí đó cũng kêu lên vù vù, nhưng y tựa hồ hề bị ám bởi thứ quỷ mị linh đó, đôi mắt trong bóng tối ngập ngụa khí đen hơi nhíu lại, đột nhiên cất giọng lạnh băng: “Thuật pháp Quỷ Đạo!”. Tiểu Hoàn khẽ chau mày, gương mặt tú mỹ giờ trắng bệch, biết vì lần đầu tiên thi triển pháp thuật chưa quen tay, hay là sợ hãi bẩm sinh của người con trước những vật như ma quỷ linh này, nhưng bất kể ra sao, pháp thuật Quỷ đạo lần đầu tiên trong đời nàng thi triển, dưới tác dụng thúc đầy từ dị bảo của Quỷ đạo là Huyết Ngọc Cốt Phiến, thành hình, quanh mình nàng dần dần ngưng tụ lớp hắc khí dày đặc, đồng thời trong khi cánh tay nàng lật chuyển, lên, lại là bộ đầu lâu xương sọ khổng lồ màu đen ăn khớp chút nào với hình tượng của Tiểu Hoàn. Huyết Ngọc Cốt Phiến lúc này cũng trỗi lên theo, khảm vào hai hốc mắt của bộ lâu do lớp hắc khí đó tạo thành., thoáng chốc bộ khô lâu như được tái sinh, hai mắt đỏ bắn rực hồng quanh, há miệng hù cái, phong nổi lên cuồn cuộn, trôi lãng đãng ra xa như tiếng sấm, đạo hắc khí như lợi tiễn phụt ra khỏi mồm nó nhanh chóng vô tỉ, bắn về phía thần bí nhân. Tiếng rít phá , như tên bay sắc nhọn, chớp mắt đến trước mặt người nọ, y vụt xoay mình, nhìn có vẻ rất chậm, nhưng chỉ trong đường tơ kẽ tóc tráng được mũi tên khí đen hung lệ đó, quỷ tiễn xé gió lao , tiếng rít của nó vẫn như còn lại ngay bên màng nhĩ. để y kịp thở, mồm bộ khô lâu đen thui đằgn trước lại liên tiếp phụt ra những ngọn quỷ tiễn đen hung tợn, rít lên từng hồi, bắn thẳng về phía nhân vật thần bí nọ, nhưng phương hướng có hơi khác nhau, dưới phải trái đều có, chừa ra lấy kẽ hở. Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu đạo nhân đứng sau Tiểu Hoàn đều biến sắc, điểm khác nhau là Dã Cẩu đạo nhân vừa lạ vừa mừng, chưa từng tưởng đến đạo thuật của Tiểu Hoàn lại lợi hại đến thế, còn CHu Nất Tiên sắc mặc hết sức phức tạp, mặt có mấy phần hoan hỉ, mà nhiều hơn là lo lắng và hoài nghi. Cũng chính lúc đó, sắc mặt Chu Nhất Tiên chợt thay đổi, lão lùi lại sau bước, nhìn về hướng khác trong nghĩa trang, nơi đó tuyệt phải là hướng mà Tiểu Hoàn và nhân vật thần bí kia giao đấu, ngược lại, là nơi mà tất cả mọi người đều chú ý, bọn họ vừa mới dò ra xong- căn nhà hoang trong nghĩa đại kia. Ở đó trong bóng tối dà, có điều so với quỷ khí trong khu đình viện, nơi đó tựa như lại còn tốt hơn, vừa rồi Chu Nhất Tiên và Dã Cẩu Đạo nhân đứng ở của vườn nhìn vào bên trong, bên trong tự nhiên sớm hoang phế rồi, chẳng có gì hết, chỉ có gạch tan ngói vỡ còn để lại, còn có cái quan tài cũ nát khiến người ta nhìn thấy mà dễ chụi chút nào. Nhưng chính những thứ này, đột nhiên lại thu hút chú ý của Chu Nhất Tiên, thậm Tiểu Hoàn kịch liệt giao đấu lão cũng nhất thời quên nhãng . Trong căn nhà hoang đó, lại có cái gì xuất ? Chu Nhất Tiên chớp mắt, nhìn chăm chăm về hướng đó. Trong đình viện, Tiểu Hoàn sử dụng dị thuật của Quỷ đạo, thanh thế bức nhân, lại nhất thời đấu trường áp đảo hoàn toàn nhân vật bí đó, bộ khô lâu đen thui mà nàng chiêu gọi ra đó ngớt phát ra những ngọn quỷ tiễn hung lệ đến cùng cực, hết ngọn này đến ngọn khác xé gió bắn , tuy chưa có ngọn nào bắn trúng thần bí nhân, nhưng có thể bức y phải liên tiếp nhảy tránh, sức mạnh Quỷ đạo nguỵ dị hiểm như vậy, tựa hồ đến thần bí nhân đạo hạnh cao thâm cũng muốn trực tiếp đón lấy mũi tấn công của nó. Qua lúc lâu như thế, tuy bộ khô lâu đen thui bọc bên ngoài Tiểu Hoàn vẫn ngưng tụ tiêu tán, đồng thời hồng quanh trong hai mắt cũng rực lên, nhưng thần bí nhân đó lại có biến hoá, tựa hồ nhận ra điều gì, y cười lạnh, đột ngột giữa làn mưa tên, y băng mình lao lên, xông về phía Tiểu Hoàn. Tất cả những ngọn quỷ tiễn nhất thời đều mất độ chính xác, lướt qua bên mình y, soạt soạt những tiếng rú rít lướt qua bên tai, lại bay sang bên cạnh. Dã Cẩu đạo nhân mặt mày thất sắc, Tiểu Hoàn cũng nhợt mặt, thấy thân ảnh màu đen kia sắp bay đến gần mình, đôi tay nàng vụt chắp lại, khép lên trước ngực, tức tời dưới thúc động của Pháp lực, bô khô lâu màu đen hừ tiếng, lại đột nhiên biến nửa, nhưng đồng thời chắn lên trước mặt Tiểu Hoàn, bảy tấm Huyết Ngọc Cốt Phiến lấp lánh hồng quanh xoay lông lốc, trong hai mắt bộ xương khô, chỉ thoáng chốc tạt ra tấm màn kết bằng ánh sáng màu đỏ, cắt đứt đường lao tới của thần bí nhân. Thần bí nhân hừ mũi, tựa hồ với đạo hạnh của y, mà cũng có phần uý kỵ tấm màn sáng màu đỏ này, y bèn sững người, đứng khựng lại, nhìn lại bên Tiểu Hoàn, tuy tạm thời thoát được nguy hiểm, nhưng tiếp theo biết tại sao, cả người bỗng run lên, tựa như đột nhiên nguyên khí bị tổn thương, mặt lướt qua sắc đen, giây lát sau, thuật pháp trong tay nàng và bộ khô lâu màu đen trước mặt, toàn bộ đều bắt đầu run lên nhè . Đến những ngọn quỷ tiễn mà nàng điều khiển bắn ra, cũng lập tức bị ảnh hưởng, từ khí thế bắn vùn vụt sắc nhọn, thế bất khả kháng, biến thành yếu ớt rã rời, mà phía trước tấm màn sáng đó do Tiểu Hoàn hoá phép tung ra, dưới tinh thần mệt mỏi của Tiểu Hoàn, cuối cùng, dần dần lay động, rồi tiêu tan. Bất ngờ là, thần bí nhân khi thấy Tiểu Hoàn đột nhiên suy sụp như thế, lại đứng nguyện, nhìn thiếu nữ từ từ kiệt sức trước mặt mình, trong mắt loé lên tia lạnh lẽo. Dã Cẩu đạo nhân cuống quýt, biết uy thế áp đảo lúc trước của Tiểu Hoàn, làm sao đột nhiên lại thua sút như nguyên khí hao tổn, vội vã tiến lên trước đỡ người con lảo đảo muốn ngã, y tức thời thất kinh, thân hình Tiểu Hoàn những lạnh băng, mà trong hơi lạnh ấy còn váng vất luồng khí quỷ lực nguỵ dị khó lường, từ từ toả ra, cứ như muốn tìm người để hút. Cũng may cảm giác này rất mau tiêu tan, khi Tiểu hoàn rã rời ngời phệt xuốgn đất, Dã Cẩu đạo nhân cũng dám chậm trễ, đỡ nàng từ từ ngồi xuống, Chu Nhất Tiên im lìm bước đến bên Tiểu Hoàn, quan sát kỹ sắc mặt nàng, lắc đầu thở dài, gì cả. Tiểu Hoàn lúc này trông suy kiệt đến cùng cực, có vẻ còn cả sức để nữa, bộ khô lâu trong trung từ từ nhạt , cuối cùng tan biến, chỉ còn lại bảu miếng Huyết Ngọc Cốt Phiến trở lại dáng vẻ giản dị tầm thường, dừng trong trung lát, rồi rơi thẳng xuống, rơi nền đá trước mặt Tiểu Hoàn, phát ra mấy tiếng kêu khô khốc. Thần bí nhân nhìn Tiểu Hoàn lát, đột nhiên hỏi: “Huyết Hồn thuật này, ả ta tu luyện được bao lâu rồi?”. Chu Nhất Tiên chậm rãi lên trước mặt Tiểu Hoàn, chắn tầm nhìn của người đó, thần bí nhân nhìn lão, Chu Nhất Tiên đạm nhiên trả lời: “Chừng tháng thôi!”. Kẻ thần bí nọ lặng lẽ giâu lát, hai đốm sáng đỏ biết tự lúc nào, từ từ lại mờ rất lâu, sau đó cùng với yếu của hai đốm sáng đó cả người y có vẻ trông thấy lại nhiều thêm mấy phần gần với con người, lưồng khí hung lệ người nhạt . Chu Nhất Tiên cau mày, lão nam về bắc kiến thức lịch duyệt, phóng mắt khắp gầm trời chẳng ai sáng nổi với lão, tự nhiên nhìn ra chỗ quái dị mình thần bí nhân này, trong mắt từ từ lộ ra vẻ suy nghĩ, sau đó tựa như nhớ đến điều gì, đột nhiên liếc mắt lại phía căn nhà hoang. Trong làn gió đêm lạnh lẽo, căn nhà bỏ phế nhiều năm đừng trơ trọi lẻ loi, rệu rã thê lương, đúng là có điểm gì khác lạ, chỉ có điều CHu Nhất Tiên trông dáng vẻ của nó, lại lấy làm lạ lùng, lờ mờ còn mong đợi cái gì. Thần bí nhân trầm mặc lúc, thanh vẫn bình đạm như thế, nhưng nhìn theo hướng mắt của Chu Nhất Tiên ở sau lưng, bất ngờ có thêm mấy phần tán thưởng: “Thiên tư tốt lắm, chỉ đáng tiếc là dùng vào tiểu thuật của Quỷ đạo”. Chu Nhất Tiên đưa mắt nhìn y: “Tôn giá, chúng tôi tuyệt có ý mạo phạm ngài, đêm nay sơ suất vào khu vực này, cũng có ý gì khác, càng muốn xung đột với ngài. Nếu còn chuyện gì nữa, xin tôn giá để cho ba người chúng tôi ”. Thần bí nhân chầm chậm thu ánh mắt, nhìn Chu Nhất Tiên cười lạnh: “Sơ suất nhầm, các ngươi nhàng vậy, ai biết được các ngươi có phải là…”. Mới được nửa, đột nhiên, thân hình người đó run khẽ, lời lại ngắt đoạn, Chu Nhất Tiên giật mình, lập tức trông thấy ràng, khuôn mặt sau khi bị màu đen phủ chụp lên, trong tròng mắt, hai đốm sáng đỏ lại từ từ rực lên. Luồng khí hung sát lại trỗi dậy, vô hình chụp lại, uy áp tất cả, so với ban nãy còn vượt hơn chứ hề kém hơn. Chu Nhất Tiên sắc mặt đại biến, giật lùi lại sau, nắm lấy tay Tiểu Hoàn rời rã lôi dậy, quát lên với Dã Cẩu đạo nhân kinh ngạc: “Mau, mau chạy tản ra, chạy được người nào hay người ấy…”. Dã Cẩu đạo nhân tựa hồ cũng hiểu được chuyện gì đó, nhưng y chưa kịp mở miệng, bóng tối đằng trước ngưng tụ, phong lồng lộng, cái bóng u khổng lồ đột ngột từ cao chụp xuống, lại chụp cả ba người bọn họ vào trong, còn đường nào chạy thoát cả. Dã Cẩu đạo nhân rống lên, cả người nhảy phốc lên trước, ấn Tiểu Hoàn xuống, dùng thân mình ngăn chặn cái bóng đen đó, Chu Nhất Tiên sửng sốt, những biểu tình phức tạp khuôn mặt già nua cứ biến chuyển thay nhau chỉ trong thoáng chốc bóng hắc ám uy thế vôt tỉ đó như luới trời chụp xuống nhân gian, uy thế nặng nề của nó thể kháng cự được, chụp rầm rầm xuống, như Thái Sơn áp đỉnh, ba người sắp bị ép cho tan nát. Đúng vào khoảnh khắc sinh tử oan đầu ấy, trong căn nhà hoang phế chớp lên đạo xích quanh, tựa như có người rống lên giận dữ trong bóng tối, luồng sáng ấy trong chớp mắt bùng sáng, tựa như cơn giận bị dồn ép từ rất lâu, trong cớp mắt phá tan bóng tối, biến thành cột sáng khổng lồ rực rỡ chói chang, từ sâu trong căn nhà tối lao phụt ra. Cùng với nó là tiếng động nổ vang như tiếng sấm, cả căn nhà hoang trong nháy mắt bị luồng đại lực chấn động đến nỗi bắn tan thành muôn mảnh, đán vụn ngói vỡ trong tiếng động khủng khiếp đó bị bắn lên tận trời, xích quanh lấp lánh, như hoả diệm bừng bừng, nhân ảnh hoá thân cự long, vạch ngang qua hư hắc ám, với khí thế vũ bão bắn vọt tới, lao vào thần bí nhân. Bóng đen nguỵ dị trong có vẻ sắc đè nát Chu Nhất Tiên, Tiểu Hoàn và Dã Cẩu đạo nhân bỗng nhiên rút về như cá voi hút nuớc, áp lực to lớn vụt tiêu tan, Chu Nhất Tiên và hai người kia bất giác cảm thấy như trời xoay đất chuyển, trong đầu choáng váng ngớt. Ở nơi xa, bóng người sáng rực lao đến như tên bắn, nhân vật thần bí dường như hết sức tức giận, màu máu đỏ trong hai mắt càng dẫm thêm, hai tay cùng bung ra, chặn lên phía trước, nháy mắt ngưng kết thành bức tường bóng đen, chặn đứng luồng xích quang rừng rực đó lại. Hai bên toàn lực kịch đấu, ở nơi xích quanh và hắc ảnh xáp vào nhau, ánh sáng cũng rực lên gay gắt, ngừng phát ra những tiếng rít “xì xì” quái dị, từ xa nhìn lại, cảnh vật xung quanh bắt đầu lỏng ra, luồng sóng nóng rung rinh bắt đầu cuộn chảy, từng điểm từng điểm bốc lên trung. Lúc đó, thân ảnh của hai nhân vật thần bí đó còn nhìn nữa. Đêm đen bình lặng này, nghĩa trang hoang phế này, lại có những nhân vật đao hạnh cao thâm thế, ở đây quyết bề sinh tử. Đột nhiên, nơi sâu nhất trong luồng sáng, phát ra tiếng động khủng khiếp, như tiếng sấm trời đột nhiên nổ vang, trong nháy mắt luồng kình phong rát mặt táp tới, bốn bề bụi cát ràn rạt, tất cả mọi vật thể đều bị đánh bắn bay, thậm chí bọn ba người Chu Nhất Tiên thân thể cũng mất tự chủ bay bật ra ngoài. Trong tiếng sấm khùng khiếp đó, tựa hồ còn có thanh cuồng nộ còn lớn hơn, như sét giáng: “Ngươi còn hồi đầu!”. Đáp lại thanh đó, là tiếng cười gằn, bao hàm của khinh thị và cuồng ngạo vô cùng. Bóng sáng lắc lư, sau đó cuối cùng ảm đạm , cái hố lớn, đột nhiên ra giữa đám cát bụi. Hai người đứng sững đối mặt nhau trong cái hố, người bọn Chu Nhất Tiên chưa gặp mặt bao giờ, thân hình béo lùn, mặt mày giận dữ, tay cầm cây kiếm màu đỏ rực, lẫm lẫm uy nghiêm, chỉ có điều biết là có phải thọ thương hay , nơi khoé miệng có vết máu; người kia mặc y sam, chính là nhân vật thần bí mà họ vừa đối địch, nhưng lúc này tầng hắc khí chụp xuống mình y tiêu tán , biết có phải vì cùng với nhân vật béo lùn kia đấu phép quá kịch liệt, có cách nào duy trì hay . Từ xa nhìn lại, thân hình của nhân vật thần bí thứ nhì này mặc đạo bào Thanh Vân Môn, khuôn mặt thanh dong, râu dài năm chòm, ấn tượng đầu tiên là cao nhân đắc đạo, trác tuyệt bất phàm, chỉ có điều lúc này trong mắt ông ta lấp loé ánh đỏ và lạnh lẽo, lại tăng thêm mấy phần nguỵ dị. Người béo lùn liếc nhìn bọn Chu Nhất Tiên, tựa hồ trông thấy ba người cọn họ tạm thời còn nguy hiểm, mói lộ vẻ yên tâm chút, sau đó thần tình trở nên nghiêm khắc, trừng mắt nhìn kẻ nọ, giờ lâu mới cười lạnh: “Ngươi cho rằng dựa vào đạo thuật Tru Tâm Hoả đó mà có thể gây khó cho ta chăng?”. Kẻ nọ mắt vẫn rực ánh đỏ, luồng khí hung sát càng mạnh lên đến cùng cực, gần như vật hữu hình, ngừng thò ra thụt vào, u : “Ta lại quên mất, đạo thuật này nguyên là tổ sư của chi phái ngươi sáng tạo ra, có điều dùng mình ngươi, tư vị dễ chịu hả”. “Phì”- Lão béo quát: “Ngươi sa vào ma đạo, còn dám vọng ngôn. Tru Tâm Hoả sớm bị các đời tổ sư cấm tu hành, hôm nay ngươi lại coi giáo huấn vào đâu, trong mắt còn các đời tổ sư Thanh Vân môn nữa hay ?”. Kẻ nọ cười gằn: “Hôm đó ta và ngươi quyết chiến, Tổ Sư từ đường bị huỷ hoại, phải công lao của mình ta, trong mắt ngươi còn có các đời tổ sư Thanh Vân môn nữa hay ?”. Lão béo nghẹn lời, nhưng sau đó càng giận hơn, chỉ nhất thời biết nên gì mới phải, chỉ biết trừng mắt mắt nhìn kẻ nọ. Kẻ nọ săm soi lão béo, đột nhiên bật cười: “Ta thấy ngươi đừng nên cứng đầu nữa, tuy đạo hạnh ngươi thâm hậu hơn ta nghĩ, có thể miễn cưỡng công phá khiên chế của Tru Tâm Hoả, nhưng ngươi vì cứu ba người kia, hao phí tu hành cưỡng cầu thông, lúc này khí huyết chạy ngược, khí mạch toàn thân cùng chấn động, đạo hạnh nhiều nhất chỉ còn được sáu thành so với ngày thường thôi. Ha ha…”. Lão béo có ý sợ hãi hay rút lui, cứng cõi đáp: “Năm đó ngươi và Vạn sư huynh tuyệt đại phong hoa, hàng ma trừ , ta theo sau người, vì các ngươi mà chết cũng có ý hối hận, nhưng hôm nay ngươi phải người năm xưa nữa, mà những điều ta làm, lại chính là những điều năm xưa ngươi và Vạn sư huynh dẫu có chết cũng vẫn làm mà hối hận”. Lão hú dài tiếng, mặt lộ vẻ cương nghị, lại pha lẫn đau đớn bi ai, hét lên: “Tiếp kiếm!”. Lời còn chưa dứt, nhân ảnh như điện, chớp mắt hoà vào xích quang trùng trùng, như cự long đằng , lao bổ tới. Kẻ nọ mắt bừng ánh đỏ, con ngươi thu hẹp lại, trông thấy cột sáng đỏ thanh thế to lớn, xé , phá thiên rạch địa, gì cản nổi, chỉ còn con đường đồng quy ư tận mà thôi. Y cười lạnh, tay phải huy động, đạo sáng lạnh lẽo bùng lên, rực rỡ chói lọi, nhưng chắn lên trước mình, chặn đà lao tới của cột sáng đỏ rực. Luồng sáng lạnh băng và cột sáng màu đỏ rực vừa chạm, đột nhiên rực lên sáng chói, trông như tù nhụt, lại cắt lẹm vào, ánh sáng chói loà lay động. Lão béo gầm lên tiếng giận dữ, rồi sau đó là tiếng đớn đau, xích quang lập tức bị chặt đỏ quay về, phát ra tiếng động ầm ầm rồi tản , lão béo loạng choạng bị đánh bay bật ra, rơi xuống mặt đất đứng dậy nổi nữa, liên tiếp giật lui về đằng sau, vừa giật lui vừa phún máu tươi, hiển nhiên thương thế rất nặng, thậm chí đến y sam trước ngực bị nhuộm mảng đỏ lớn. Kẻ nọ lập tức thu lãnh quang về, chú mắt nhìn, tay nắm thanh cổ kiếm trông rất giản dị, hình thù hồn phác mà cổ kính, chất liệu hết sức kỳ quái, như đá mà phải đá, điểm kỳ lạ nhất làm, thanh kiếm này là đoạn kiếm gãy, phần đầu chừng hai thước bị gãy mất rồi. Lão béo miệng trào máu tươi, hằn học nhìn đạo nhân, rít lên: “Ngươi… ngươi lại dám đem Tru Tiên kiếm xuống khỏi Thanh Vân sơn?”. Đạo nhân ngửa mặt cười lên điên rồ, bộ dạng hết sức cuồng loạn. Ở đằng xa, bon ba người Chu Nhất Tiên càng nghe càng hãi, về sau, kinh hãi đến trong đầu rỗng tuếch. Tru Tiên cổ kiếm! Đoạn kiếm gãy trong tay đạo nhân đó, mà là đệ nhất danh kiếm chấn động thiên hạ- Tru Tiên cổ kiếm ư? Vậy hai người đạo hạnh cao thâm đáng sợ đó, là những nhân vật nào vậy?

    3. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      Chương 209

      Tâm Cơ

      N am Cương. Thập Vạn Đại Sơn. Làn gió lạnh u lạnh lẽo khiến người ta nổi da gà, trời mây đen trĩu thấp và huyệt động u tối sâu thăm thẳm dần dần , báo hiệu hang động ác ma trong truyển thuyết mỗi lúc gần. Lục Tuyết Kỳ và mấy người kia đứng ở nơi bên ngoài, cách Sân Ma cổ động chừng mười mấy trượng, dõi nhìn về phía hang động đó. Phía xa xa, bức tượng đá quay mặt vào hang động sâu thăm thẳm, đâu lưng lại phía họ, độc đứng ở cửa hang Sân Ma cổ động, ngoài bức tượng đó ra, còn vật gì khác. Lý Tuân nhìn hang động, tựa hồ cũng hơi căng thẳng, thấp giọng : “Đúng là chỗ này rồi”. phong rú rít, đột nhiên vút cao lên mấy bực, khiến người ta rùng cả mình. Mấy người đạo hạnh cao thâm như Lục Tuyết Kỳ, Tăng Thư Thư và Lý Tuân, tự nhiên sợ khí lẩn khuất trong luồng gió u ám, mà mười mấy đệ tử Phần Hương cốc cùng bọn họ, cũng đều là những cao thủ trăm người tuyển , phần lớn nét mặt vẫn như thường. Tăng Thư Thư ngoảnh đầu : “Nơi đây khí quả nhiên rất nặng, chỉ có điều chúng ta quan sát lâu, mà thú nào chạy ra, là kỳ quái”. Lục Tuyết Kỳ gật đầu, nhưng thần tình băng lạnh hoàn toàn thay đổi, hờ hững : “ đến đây rồi, chúng ta qua đó hơn, gặp ma thú nghiệt nào, cũng có thể sớm đối phó”. đoạn, đợi bọn Lý Tuân trả lời, thẳng lên phía trước. Lý Tuân và Tăng thư Thư nhìn nhau, Tăng Thư Thư cười khan, nhún nhún vai, bước chân theo. Lý Tuân từ đằng sau nhìn theo bóng dáng yểu điệu, đột nhiên thầm thở dài, đối với y, bóng hình đó biết xuất trong cơn mơ của y bao nhiêu làn, nhưng quả thực khi có cơ hội để ở bên nhau, khoảng cách tựa hồ xa càng thêm xa. Y trầm ngâm lát, khoát tay, gọi mấy vị sư đệ đằng sau lưng theo. ° ° ° ° ° ° Ở đằng xa, gần bức tượng đá thần bí nơi cửa hang Sân Ma Cổ Động, đột ngột có bóng đen lướt qua, rượt vào trong hang, chính là bóng của Hắc Mộc. Y vừa lướt vào, sâu trong hang bỗng vô cớ vang lên tiếng rên khẽ, chính là tiếng của hung linh Hắc Hổ, tiếp đó hơi sương hư ảo trong trung bắt đầu ngưng tụ, cho thấy hung linh sắp xuất lần nữa. Đúng lúc đó, Hắc Mộc sau bộ áo đen đột ngột hét lên gấp gáp: “Đại ca, huynh đừng ra vội, nghe đệ ”. Hung linh Hắc Hổ cười gằn, nhưng hơi sương màu trắng trong trung bắt vẫn tiếp tục ngưng tụ, hiển nhiên màng đến lời Hắc Mộc: “Súc sinh ngươi còn dám quay về ư?”. Hắc Mộc đứng trong bóng u nơi góc hang: “Sau khi huynh thân, khó tránh khỏi kinh động những người vừa lại đây, hôm nay người đến Sân Ma cổ động ùn ùn ngớt, vì việc gì, lẽ nào huynh còn biết?”. Hơi sương trắng hư ảo đột nhiên dừng lại giữa trời, tiếp tục tăng thêm, mà cũng có ý định tan ra, giây lát sau, tiếng Hắc Hổ lạnh lẽo vang lên: “Ngươi có ý gì?”. Hắc Mộc rì rầm: “Họ đến đây, tự nhiên là muốn đối phó với người trong hang này, bất kể thế nào, đây chẳng phải là điều huynh vẫn hy vọng sao? Huống hồ lúc sớm huynh để người ta vào, tại sao để thêm nhiều người vào nữa, có gì là được?”. Bên ngoài cửa hang, xa xa vẳng đến tiếng bước chân, những người đó, đến gần hang động cổ xưa u sâu thẳm này. Hơi sương đột nhiên tản ra, nháy mắt tan biến trong luồng gió u mạnh rát thổi tới từ sâu trong huyệt động, hầu như cùng lúc, bóng đen của Hắc Mộc cũng lẩn luôn vào màn tối. Lục Tuyết Kỳ, Tăng Thư Thư và mấy người bọn Lý Tuấn, khắc sau, xuất trước cửa hang Sân Ma Cổ Động. Tăng Thư Thư dè dặt nhìn sâu vào bóng tối thăm thẳm của huyệt động, chau mày, hiển nhiên cảm thấy có chút bất an trước nơi mà bên trong khí nặng nề lại nguỵ dị khó lường vậy. Lý Tuấn bên cạnh y cũng có mấy phần tương đồng, cũng chau mày, nhưng nét mặt, ánh mắt lại uớc lộ ra đôi chút kinh ngạc và bất ngờ, y chầm chậm lại mấy bước gần cửa hang, nhưng tất cả đều bình tĩnh, ngoài luồng gió u cắt da cắt thịt thanh gì cả. Điều này khiến Lý Tuấn hơi thắc mắc, y chăm chú nhìn Sân Ma cổ động, im lìm , tựa như nghĩ ngợi điều gì. Khác với hai chàng trai, sau khi đến bên ngoài hang động, Lục Tuyết Kỳ lập tức chuyển chú ý từ bóng tối tăm mịt mù thâm u trong động sang pho tượng đá phụ nữ thần bí mà độc đứng bên, nàng chậm rãi đến trước mặt pho tượng, chăm chú nhìn nó. Người phụ nữ bằng đá biết trải qua gió sương mưa tuyết bao nhiêu tháng năm, từ xuống dưới chỗ nào cũng hằn in những vết tích hao mòn và tàn phá, nhưng dường như có cảm ứng, Lục Tuyết Kỳ nhận thấy rành rành, sắc thái của tượng đá vẫn sinh động như còn sống, gương mặt nàng hơi sầu héo, man mác thương cảm, trong đôi mắt nàng, phảng phất vẻ mê mang, lặng lẽ nhìn sâu vào trong cổ động thần bí, như mong đợi điều gì, lại như tâm điều gì. Chỉ là trong hàng ngàn hàng vạn năm, có ai nghe thấy những lời tâm ấy? “Lục sư muội, Lục sư muội!” Đột nhiên mấy tiếng gọi kinh ngạc từ bên cạnh vẳng sang, Lục Tuyết Kỳ giật mình, bất giác thụt lùi, bừng tỉnh khỏi nỗi trầm tư khó hiểu của mình, đưa mắt nhìn xem. Khuôn mặt Tăng Thư Thư ra chiều kinh dị, còn thoáng vẻ lo lắng: “Lục sư muội, huynh gọi muội mấy lần rồi, sao muội đều nghe thấy cả vậy?”. Lục Tuyết Kỳ mặt trắng bệch, nắm tay buông hai bên hông từ từ nắm chặt, tự dưng phát là bắt đầu từ khi nào, lòng bàn tay mình nhơm nhớp mồ hôi. Nàng hít thở sâu, trấn tĩnh lại nhạt nhẽo : “ sao, các huynh phát được gì chưa?”. Tăng Thư Thư lắc đầu: “Chưa, ở đây ngoài gió tà có vẻ ngụy dị cứ lùa từng cơn, đến tông tích con thú cũng nhìn thấy”. Đoạn y ngoảnh sang Lý Tuân: “Lý sư huynh, huynh có phát ra điều gì ?”. Lý Tuân trầm ngâm giây lâu, cũng lắc đầu: “Chẳng có gì, nhưng ở đây đúng là cổ quái…”. Tăng Thư Thư lạ lùng: “Cổ quái, cái gì cổ quái?”. Lý Tuân giật mình, vội vã cười khan: “ có, ta thấy nơi này vốn dĩ là sào huyệt của Thú , sao lại có bóng dáng Thú , vì vậy mới cảm thấy kỳ quái”. Tăng Thư Thư mỉm cười: “ cũng đúng, ta cũng cảm thấy lạ, muội sao, Lục sư muội?”. Lục Tuyết Kỳ đáp ngay, cặp mắt trong trẻo của nàng từ từ loé sáng, liếc nhìn Lý Tuân, Lý Tuân vô duyên vô cớ, đột nhiên ho khục khặc, ngoảnh đầu nhìn các đệ tử khác của Phần Hương cốc: “Mấy người tới đây, đừng đứng xa quá”. Lục Tuyết Kỳ nín lặng giờ lâu, ngoảnh đầu liếc nhìn pho tượng đá của người phụ nữ: “Bất kể ra sao, chúng ta đến đây, quyết thể nữa đường bỏ dở, mọi người cùng vào ”. Tăng Thư Thư gật đầu: “ sai”. đoạn, y ngoảnh sang Lý Tuân: “Lý sư huynh, ý huynh sao?”. Lý Tuân vẫn chau mày, nhận thấy ý nghĩ khó lý giải trì níu trong lòng, nhưng giây lát sau vẫn đáp: “Lục sư muội rất đùng, chúng ta nên vào”. Tăng Thư Thư xoay mình: “ vậy mọi người cùng . Nhưng nơi đây phải bình thường, nên cẩn thận tốt hơn. Thế này nhé, ta trước mở đường, Lục sư muội theo tiếp ứng, Lý sư huynh đoạn hậu, các vị sư huynh khác của Phần Hương cốc ở giữa, có được ?”. Lý Tuân gật đầu, vừa định tán thành, đột nhiên Lục Tuyết Kỳ ở bên lạnh lùng : “Như vậy thoả đáng lắm, hay là đổi lại chút”. Tăng Thư Thư và Lý Tuân đồng thời ngơ ngác, Tăng Thư Thư hỏi: “Lục sư muội, ý muội thế nào?”. Lục Tuyết Kỳ trầm ngâm: “Muội đầu tiên, Tăng sư huynh, cuối cùng, tất cả những người khác và Lý sư huynh ở giữa, Lý sư huynh và các vị đều là đệ tử Phần Hương cốc, vạn nhất xảy ra chuyện bất ngờ, cũng có người dễ bề chỉ huy bàn bạc”. Lý Tuân sắc mặt thay đổi, tựa hồ định gì, nhưng Tăng Thư Thư cười: “À, cũng đúng, huynh sao nghĩ đến điểm này, Lục sư muội có lý lắm, vậy quyết định làm thế nhé”. Lý Tuân cau mày, nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng, hề hé môi, coi như mặc nhiên chấp nhận. Lục Tuyết Kỳ liếc nhìn y, rồi quay sang dặn Tăng Thư Thư: “Tăng sư huynh, huynh sau cùng, tầm nhìn bao quát, dễ nắm bắt được cục diện, dễ bề trù tính”. Tăng Thư Thư tủm tỉm, ở góc độ mà Lý Tuân và bọn đệ tử Phần Hương cố kia trông thấy, y mau mắn quay lưng lại họ, nháy nháy mắt với Lục Tuyết kỳ, rồi lập tức cười xoà: “Lục sư muội yên tâm , có ta đoạn hậu, phiền phức gì cũng sợ, ha ha ha…”. Lục Tuyết Kỳ nhìn sâu vào mắt y, đột nhiên, từ khoé miệng lộ ra nét cười, rất mờ, rồi tan biến ngay, cho dù vậy, khoảnh khắc rực rỡ ấy thấy bọn đệ tử trẻ tuổi của Phần Hương cốc đứng đằng xa thi thoảng lén lút nhìn trộm nàng cũng phải lạc hồn ngơ ngẩn, có kẻ cầm lòng còn thở dài. Lý Tuân hừ khẽ, mặt nghiêm lạnh, những thanh bất bình thường kia vụt lặng tắt, Lục Tuyết Kỳ lấy lại vẻ băng lãnh muôn thuở, nhìn lướt xung quanh: “Chúng ta vào nào”. xong, để ý đến ai khác, nàng cất bước trước. Tăng Thư Thư xoay mình cười với Lý Tuân: “Lý sư huynh, chúng ta cũng thôi”. Lý Tuân gật gật đầu, gọi các sư đệ, rồi bước lên theo. Đợi bọn Lý Tuân và Lục Tuyết Kỳ băng vào trong gian ám sâu thẳm đó rồi, Tăng Thư Thư ung dung nhìn khắp lượt phong cảnh xung quanh, tựa hồ trầm tư điều gì lát sau, y mới mỉm cười thần bí, khoan thai tiến vào trong hang động cổ xưa ấy. Tiếng bước chân sè sẹ vang vất trong bóng tối u, cửa vào Sân Ma cổ động lại chìm lút giữa bầu khí tịch mịch. Tiếng bước chân càng lúc càng khẽ, càng lúc càng xa, cuối cùng mất hút, trong bóng đêm, vụt chớp lên thân ảnh, sau đó thân hình của Hắc Mộc từ bóng tối bước ra, chậm rãi đến trước pho tượng phụ nữ kia, lẳng lặng nhìn. Sau lưng y, hơi sương hư ảo dần dần trỗi lên, ngưng tụ, thân ảnh to lớn của hung linh Hắc Hổ cũng xuất , nhưng lúc này y văng ra những lời ác khẩu với Hắc Mộc, mà quay mình dõi vào bóng sâu thẳm thâm u của hang động lúc rất lâu, cười khẩy: “Bọn người Trung Thổ này, xâu xé lẫn nhau mãi thôi, lần này đến đây, cũng vẫn lục đục ngừng”. Hắc Mộc quay mình, nhạt nhẽo: “Nhân tâm xưa nay đều như vậy, đừng là bọn chúng, mà đến hai huynh đệ ta, thậm chí nương nương năm xưa, lẽ nào như vậy?”. “Cái gì?”. Thân hình đồ sộ của hung linh Hắc Hổ quay phắt lại, vì tốc độ quá gấp quá nhanh, đến nỗi phát ra thanh đục rít như tiếng gào rống trầm trầm của dã thú, nhìn đến mặt y đầy sắc giận, nanh ác vô cùng, y gầm lên: “Ngươi cái gì, ngươi bạo gan khi mạn nương nương, mà lại ngay trước mặt thần tượng của nưong nương sao?”. So với thân hình khổng lồ đáng sợ của hung linh, vóc dáng Hắc Mộc trông ràng bé vô cùng, nhưng hiểu sao, tuy nhìn mặt y, nhưng từ giọng bình tĩnh, có thể nhận ra y hề sợ hãi, hơn nữa, còn nhuốm vè chán ngán mởi mệt. “Đại ca, nếu nương nương ban đầu có tâm kế, bao nhiêu năm nay, huỵnh cho rằng cái gì có thể phong ấn thứ nghiệt đó bất tử bất diệt trong cổ động này?”. Hung linh Hắc Hổ ràng là nghẹn lời, nhưng y vẫn muốn thừa nhận, khăng khăng gầm lên: “Ngươi nhăng cuội cái gì vậy, đó đều là nương nương năm xưa…”. “Hay lắm…”. Đột nhiên, Hắc Mộc tỏ ra khác hẳn với bình thường, cắt ngang lời hung linh Hắc Hổ: “…huynh khỏi phải đem nương nương ra treo mãi ở mồm như thế, lòng tôn sùng thành kính với nương nương, đệ ít hơn huỵnh li tí nào”. Thân hình to lớn của hung linh Hắc Hổ cứng đơ, mặt kềm được vẻ kinh ngạc vô cùng, giờ lâu, cơn giận của y vẫn chưa bùng phát, thần tình bỗng dưng lãnh tĩnh, nhìn người thân kiếp trước lượt từ xuống dưới, y đột nhiên bật cười, sau đó lạnh nhạt bảo: “Ngươi làm sao thế, xưa nay ngươi chưa từng ăn với ta như vậy?”. Hắc Mộc cười lạnh như tự trào, chậm rãi đưa mắt nhìn sang bức tượng đá của Vu nữ nương nương Linh Lung, thong thả thốt: “Phải, đệ trước đây quyết tuôn ra những lời như vậy, nhưng vì sao tại đệ lại thành như thế này? Đệ tự mình cũng biết, ai có thể giải thích hộ đệ nhỉ?”. Hung linh Hắc Hổ lạnh lùng: “Đó là chuyện của ngươi, ta có hứng cũng muốn biết, ngươi chỉ cần cho ta chuyện này là được”. Hắc Mộc thờ thẫn nhìn pho tượng Linh Lung, lầm rầm: “Gì?”. Hung linh Hắc Hổ : “Lúc đầu ngươi quay lưng lại di huấn của nương nương, đại nghịch bất đạo, lén lút giúp nghiệt kia tìm lại đủ năm thánh khí của năm tộc ở Nam Cương, phục sinh cho y. Đến nay ngươi vì sao lại để ta cho người vào động, ý đồ bất lợi với y?”. Ánh mắt Hắc Mộc từ nãy đến giờ chưa từng rời khỏi tượng đá Linh Lung, lúc lâu, thanh của y vang lên, trầm thấp mà bi thống: “Nương nương năm đó phong ấn Thú Thần, là làm sai. Chúng ta theo nương nương, mưu cầu bí thuật trường sinh, vì vậy tạo ra những thánh vật ấy, cũng là sai. Đệ cho rằng Thú Thần tội đáng như vậy, ngờ y chuyển cơn giận sang thiên hạ chúng sinh, đến nỗi tạo ra trường hạo kiếp lớn nhất thế gian, đệ cũng là sai nốt”. Y cười thảm thiết, đột nhiên quay người, dang rộng hai tay, thanh thê lệ, ngửa mặt hét: “Sai…sai…sai…! Tất cả chúng ta vốn dĩ đều sai cả…”. Tiếng hô hoán đó vang vọng ra xa, núi non vọng hưởng, nhưng trời đất vẫn lạnh lùng, mảy may thay đổi, lanh lẽo nhìn thế gian phàm tục. Hung Linh Hắc Hổ khổng lồ đứng bên cạnh, thấy hắc Mộc đột nhiên đau đớn thảm não như vậy, cũng lặng người hổi lâu, câu, chỉ im lìm đứng sau lưng y tròng mắt gờn gợn những tình phức tạp, nhưng tuyệt nhiên chút nuớc mắt nào. Bất luận là y hay Hắc Mộc, thế gian thảm thương này, hàng ngàn hàng vạn năm nay, đều sớm đánh mất cải quyền được khóc. ° ° ° ° ° ° Lục Tuyết Kỳ trong Sân Ma cổ động, đột nhiên cảm thấy là lạ, bèn ngưng bước, quay nhìn con đường vừa qua, nhưng sau lưng màn đen đặc tĩnh mịch, ngoài trầm mặc ra, thanh nào khác. nỗi run sợ đột nhiên ập đến, lòng nàng nhón nháo lộn nhộn, lâu lắm bình tĩnh lại được. Lý Tuân xa sau lưng khe khẽ hỏi: “Lục sư muội, sao thế, muội phát ra điều gì?”. Lục Tuyết Kỳ lặng lẽ quay mình, hướng về phía trước, nơi đó cũng là màn mịt mờ đen đặc. Nàng trầm ngâm giây lát, sau đó lặng lẽ đáp: “ có gì, tiếp nào!”. Rồi hít thở sâu, trấn định tinh thần, hiên ngang bước tiếp, bóng tối trước mặt nàng từ từ tan , vì trong tay, Thiên Gia thần kiếm dần dần sáng lên, ánh sáng lam sắc ôn nhu nhàng bao phủ lấy mình nàng, trong như ảo ảnh. Sau lưng, biết có bao nhiêu người nín thờ. Bóng dáng mỹ lệ của người con ấy, quyết nhiên bước tiếp theo con đường tối tăm phía trước, tuy phảng phất vẻ đơn, nhưng hề tỏ ra lưỡng lự. Đoạn đường này, đời người như thế này, nên qua, nên sống như thế nào? Nàng hể ngoảnh lại. ° ° ° ° ° ° Sâu trong Sân Ma cổ động. Ngọn lửa trong lò sưởi lâu đời lặng lẽ cháy, nhưng nếu nhìn kỹ chút, phát ra trong lò, dưới ánh sáng của ngọn lửa, có những thứ nhiên liệu như củi hoặc dầu thắp, ngọn lửa cháy ngừng, mà lại là ngọn lửa biết cháy lên nhờ đâu. Ngọn lửa trong lò sưởi lâu đời lặng lẽ cháy, nhưng nếu nhìn kỹ chút, phát ra trong lò, dưới ánh sáng của ngọn lửa, có những thứ nhiên liệu như củi hoặc dầu thắp, ngọn lửa cháy ngừng, mà lại là ngọn lửa biết cháy lên nhờ đâu. Ngọn lửa nhấp nháy trong trung, lưỡi lửa ngoe nguẩy, chiếu sáng gương mặt Thú Thần, cũng chiếu sáng bóng dáng nam nhân dần dần lại gần. Quỷ Lệ bước đến phía bên kia ngọn lửa, gương mặt gã trong vầng sáng chầm chậm nhìn sang, cùng lúc trông thấy gương mặt quen thuộc phía trước. Thú Thần vẫn ngồi bệ đá dưới đất mỉm cười, nhìn Quỷ Lệ lượt từ xuống dưới: “Ta biết sớm muộn gì cũng có người đến, nhưng ngờ ngươi lại là người đầu tiên đến nơi này”. Y ngừng lời, mỉm cười: “Vừa bắt gặp thần tình của ta, ngươi tựa hồ ngạc nhiên, có phải trước đây lúc chúng ta gặp mặt, ngươi biết được thân phận của ta?”. Quỷ Lệ thong thả lắc đầu, đối mặt với người đàn ông nhìn còn rất trẻ mà ôn hoà đó, thể liên tưởng với Thú Thần trước đây đem đến những hạo kiếp kinh hoàng cho thiên hạ chúng sinh, thế nhưng đấy mới là thực - “Ta sau này mới đoán ra” - gã lặng lẽ đáp. Thú Thần nhìn gã, nhàng bảo: “Ồ, ta rất hừng thú đấy, ngươi làm sao đoán ra được, là do nghe mô tả tướng mạo của ta, y phục của ta, hay vô vàn những cử chỉ của ta, mà đoán ra thân phận?”. “Đều phải”. Quỷ Lệ . Thú Thần tựa hồ thích thú: “Ồ, vậy là cái gì?”. Quỷ Lệ liếc mắt sang bên cạnh y: “Là nó”. Thú Thần chầm chậm gật đầu: “ sai, đây đúng là biện pháp tốt nhất, thể sai trật được”. Bên cạnh y, ác thú Thao Thiết gầm gừ nho . Thú Thần thò tay ra, từ xa nhìn lại, Quỷ Lệ thậm chí cũng có thể nhận ra cánh tay đó chợt nhạt cách kỳ lạ, tựa hồ vốn phải là tay người, cánh tay đó khô héo vỏ vàng đến nỗi y như cánh tay gã nhìn thấy khi gặp đại vu sư lần đầu ở Thất Lý Đồng. Cánh tay nhìn có vẻ yếu ớt đó khe khẽ phủi mấy lần, tựa hồ được an ủi, Thao Thiết bình tĩnh lại, từ từ phục xuốg đất. Đồng thời, con khỉ Tiểu Hôi vẫn đợi từ nãy đến giờ vai Quỷ Lệ lại dần dà trượt xuống, đứng mặt đất gãi đầu lúc, rồi nhìn Quỷ Lệ và Thú Thần, cảm thấy giữa hai người này có ý hằn thù mạnh mẽ như nó dự tưởng. Nó nghĩ ngợi giây lát, sau đó chầm chậm, chầm chậm lại gần Thao Thiết, Thao Thiết hiển nhiên cũng phát ra điểm này, ngoái đầu nhìn sang, chú ý theo dõi bước chân của con khỉ xám ba mắt. Rất nhanh, Tiểu Hôi lại gần bên mình Thao Thiết, nó nhách miệng cười, dang rộng hai tay, cái đuôi sau lưng vểnh lên hạ xuống, sau đó, nó chậm rãi thò tay ra, rờ lên đầu Thao Thiết. Ánh mắt của Quỷ Lệ và Thú Thần, tạm thời đều bị thu hút về phía Tiểu Hôi, có điều hai người họ đều lên tiếng, chỉ lẳng lặng quan sát. Nhìn động tác của Tiểu Hôi, Quỷ Lệ đột nhiên bàng hoàng, có lần, nhiều năm về trước, khi gã còn là Trương Tiểu Phàm bình dị ngọn Đại Trúc Phong, Tiểu Hôi cũng tiếp cận với con chó ta Đại Hoàng của Điền Bất Dịch như vậy. Thao Thiết thận trọng nhỏm mình, nhưng đứng dậy ngay, hơi nghi hoặc, nó ngoảnh đầu nhìn chủ nhân, thấy thái độ của THú Thần có vẻ mấy bận tâm, cũng khó chịu chút nào, tức thời nó ngoảnh đầu lại, tay của Tiểu Hôi rờ tới đầu nó. Trong mũi trong miệng Thao Thiết, đột nhiên bật ra tiếng phì phì, tựa hồ thị uy, Tiểu Hôi giật thót, rụt vội tay về, sau đó phát Thao Thiết hề có ý tấn công, nhưng trong ánh mắt ánh lên vẻ cảnh giác, nhìn mình. Tiểu Hôi nhe răng “chí chí”, nó lểnh khểnh bước đất, đột nhiên nhảy lên, vọt đến đừng bên mình Thao Thiết. Thao Thiết giật mình, thân hình hơi rúm lại, nhưng con khỉ Tiểu Hôi chậm rãi xoa đầu nó. Đối với Tiểu Hôi, cái đầu hung dữ đanh ác của THao Thiết chỉ như nơi rất thân quen. Cái mồm ta đỏ lòm của Thao Thiết phát ra những tiếgn gừ gừ khe khẽ, tựa hồ oán hờn, nhưng giây lát sau, nó uể oải, duỗi mình lại như cũ, đầu ngả lên chân trước, bộ dạng buồn rũ như muốn ngủ, mà Tiểu Hôi ngồi sát bên mình, thi thoảng cười khe khẽ “chi chi chi chi”, vuốt ve cái đầu con thú. Giữa hai con linh thú, dường như còn rào cản nào. Ánh mắt của Quỷ Lệ và Thú Thần, chậm rãi rời khỏi bọn chúng, nhất thời cùng trầm mặc. Cũng biết trải qua bao lâu, Thú Thần đột nhiên mỉm cười: “Kỳ thực bọn chúng còn khoái lạc hơn chúng ta, có phải ?”. Quỷ Lệ im lìm đáp.

    4. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      Chương 210

      Ma Thú

      “Được rồi”, Thú Thần cười , xoay mình lại, vẻ mệt nhọc khuôn mặt dường như hằn sâu thêm: “Ngươi đến đây vì chuyện gì, muốn giết ta chăng?”. Quỷ Lệ lắc đầu. Thú Thần hơi sững sờ, rồi phì cười: “Vẫn còn có người muốn giết ta, ta ngờ đấy. Mấy tháng nay, theo cách của loài người các ngươi, ta gieo rắc đau khổ cho thiên hạ, gây đại nạn cho chúng sinh, tội đáng ngàn lần chết, ngươi sao lại muốn giết ta?”. Quỷ Lệ lẳng lặng nhìn Thú Thần, Thú Thần cũng nhìn lại gã, giữa hai người đàn ông, ngọn lửa lặng lẽ cháy sáng, đồng thời hắt ánh vào đôi mắt họ. “Ta nên giết ngươi sao?”. “Chẳng lẽ nên?”. Trầm lặng lúc lâu, rất lâu… “Có lẽ vậy”, khuôn mặt Quỷ Lệ, chợt ra thần tình phức tạp, phần hồi tưởng chuyện cũ, phần thống khổ, lại có mấy phần mù mịt, đối diện với nghiệt ma đầu hung ác nhất thế gian này, gã có thể mở rộng lòng mình, hoàn toàn có cảm giác khép kín lặng lẽ như đối với những người khác: “Nếu là mười năm về trước, ta nhất định toàn tâm toàn ý vì thiên hạ chúng sinh trừ hại, cho dù biết đủ sức, nhưng nhất định cũng lùi đến nửa bước. Nhưng tại ta…”. Thú Thần chằm chằm nhìn gã, hỏi vặn: “ tại ngươi sao?”. Nét mờ mịt gương mặt Qủy Lệ càng nặng thêm, gã chậm rãi đáp: “Ta chỉ đột nhiên nhận ra, chúng sinh trong thiên hạ này, với ta có quan hệ gì kia chứ? Tâm nguyện cả đời của ta, vốn dĩ muốn sống đời an lành mà thôi, ta cần học đạo, cần tu tiên, thậm chí đến trường sinh bất lão ta cũng cần nốt”. Nét mặt Thú Thần đột nhiên biến đổi, ánh châm biếm lởn vởn trong mắt y vụt biến thành trang nghiêm, thậm chí còn mang máng đôi chút mờ mịt như Quỷ Lệ, hình như có cái gì đó, xúc động đến nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng y. Y thốt nhiên hỏi: “Vậy ngươi rốt cục muốn gì?”. Quỷ Lệ cười lặng lẽ, thong thả ngẩng đầu lên nhìn trời, nhưng phía có trời, mà là màn hắc ám thâm trầm của hang động cổ xưa, có lấy tia sáng, gã : “Ta biết, đôi lúc ta nghĩ qua, có lẽ là ta muốn trở về mười năm trước, hồi ta còn ở Đại Trúc Phong? Hoặc có lẽ, ta nằm mơ được quay lại thời thơ bé, cái gì cũng hiểu, chỉ là…”, gã khe khẽ buồn: “Giữa những thị thị phi phi, ân ân oán oán này, ta dứt bỏ quên thế nào được?”. Thú Thần trầm ngâm giây lát, hỏi: “Ngươi hối hận ư?”. Quỷ Lệ trả lời ngay, lát sau, gã nhìn sang phía Thú Thần, nhìn đôi mắt đằng sau ánh lửa, lắc lắc đầu. Thú Thần cười nhạt: “Như ngươi , ngươi nửa đời chìm nổi, những chuyện xưa cũ thương tâm quá nhiều, nhưng lần này ta hỏi ngươi, ngươi lại hối hận, thế là thế nào?”. Quỷ Lệ đáp: “Ta nửa đời chìm nổi, nhưng đa phần phải do ta. Ta muốn được sống bình thường, nhưng bị cuốn vào vòng tranh giành giữa Phật và Đạo, ta muốn an tâm tu hành, lại trở thành ma tà giáo, ta nguyện chân tâm đối đãi với người, ngờ gieo nhầm mầm tình cảm, mãi đến khi ta người chân tâm đối với ta là ai…”. Khuôn mặt gã, chầm chậm ra vẻ thê lương, cuối cùng cũng tiếp, rất lâu sau, gã mới thấp giọng: “Hối hận? Ta sao có thể hối hận, ta hối hận cũng đâu có tác dụng gì nữa…”. Thú Thần lẳng lặng nhìn nam tử đó, thời gian mười năm tựa hồ chưa hề khắc mặt gã bao nhiêu dấu vết bể dâu, nhưng trong dáng đứng của gã, lại lên rệt vẻ mệt mỏi. Thú Thần thậm chí cầm được lòng bắt đầu tưởng tượng, thiếu niên mười năm trước ấy, sống cuộc sống thế nào. khí giữa hai người đàn ông chìm vào trầm mặc, hình như họ đều vô tình lặn xuống những hồi ức quá vãng. Cuộc đời mỗi người, chuyện cũ quá khứ, có bao nhiêu điều đáng để cho chúng ta tưởng nhớ? Mười năm? Trăm năm? Nghìn năm? Rốt cục vẫn từ từ tiêu ma, lặng lẽ chết theo thời gian? Thú Thần lặng lẽ nghĩ ngợi, nét mệt mỏi gương mặt càng thêm trầm trọng, ánh mắt y chậm rãi chuyển về phía cửa động cổ xưa, cách khoảng đen mịt mờ vô tận, ở nơi xa, còn có bóng người độc đứng đó chăng? Cuộc đời này, là cuộc đời như thế nào? Y đột nhiên hỏi Qủy Lệ: “Ngươi xem, sống là vì cái gì?”. “Sống là vì cái gì?…”. Quỷ Lệ lặng lẽ lẩm nhẩm, nín lặng hồi lâu, ngẩng đầu đáp: “Ta biết, nhưng đời này của ta, hình như đều sống vì người khác”. Thú Thần thẫn thờ, lẩm bẩm: “Vì người khác mà sống, vậy ta sao, ta vì ai mà sống?”. Quỷ Lệ hơi cảm thấy bất ngờ, hiển nhiên chưa từng tưởng tượng Thú Thần có thể ra những lời như thế, sau đó, gã chau mày, hồi tưởng đến những lời vừa rồi của mình, cảm thấy hơi lạ lùng, sao thốt ra được những lời như thế. Định thần rồi, gương mặt Quỷ Lệ khôi phục vẻ bình tĩnh, mềm yếu lướt qua trong tích tắc vừa rồi tan biến thấy đâu nữa, cứ như xưa nay chưa từng tồn tại ở gã. Gã chăm chú nhìn Thú Thần: “Ta hôm nay đến đây tuyệt phải để giết ngươi”. Thú Thần còn chút mê loạn thất thần, nghĩ ngợi gì đó, rồi khe khẽ đáp lại: “Ồ, vậy ngươi đến đây là vì chuyện gì?”. Quỷ Lệ trỏ Thao Thiết nằm phục bên cạnh y: “Ta vì nó mà đến”. Thú Thần chau mày, mắt lướt qua tia kinh ngạc, Thao Thiết đất tựa hồ cũng có phản ứng, tức trợn con mắt to như cái chuông, ngoác cái miệng đỏ lòm, hướng về phía Quỷ Lệ rống lên tiếng, rồi chầm chậm đứng dậy, sát khí đằng đằng. Tam Nhãn Linh Hầu Tiểu Hôi tỏ vẻ nghi hoặc, từ từ rời khỏi mình Thao Thiết, chạy về dưới chân Quỷ Lệ, ngẩng đầu nhìn chủ như thắc mắc, giây lát sau, nó trèo lên vai Quỷ Lệ, ba con mắt vẫn thi thoảng liếc về phía Thao Thiết. Thú Thần hừ tiếng: “Quái nhỉ, ngươi đến đây phải để giết ta, lại đến vì Thao Thiết? Ngươi cần nó làm gì?”. Quỷ Lệ hờ hững đáp: “ phải ta cần nó, mà là người khác cần nó, mà ý muốn của người ấy, chỉ cần quá đáng, ta đều giúp y”. Thú Thần nhìn gã giây, đột nhiên bật cười: “Là món nợ ân tình ngươi thiếu người ta đúng ?”. Quỷ Lệ lặng lẽ giờ lâu: “Ta quả thực thiếu nợ tình cảm, rất nhiều rất nhiều, nhiều đến nỗi ta cả đời trả cũng hết, nhưng nó can hệ gì tới ngươi”. Gã ngước mắt, nghiêm mặt, lừ lừ về phía trước. Thấy bóng gã lại gần, đồng tử Thú Thần thu hẹp lại. Lửa cháy trong lò hắt ánh lên mặt Quỷ Lệ, ánh sáng run rẩy nhảy nhót ở nơi giao thoa giữa bóng đen và ánh sáng, gã bình tĩnh : “Ta có ý đối địch với ngươi, nhưng xem ra điều này khó tránh rồi”. Thú Thần ngửa đầu phát ra tiếng cười lạnh: “Ngươi cho rằng với đạo hạnh của ngươi, có thể thắng ta chăng?”. Quỷ Lệ đáp…Cũng dừng bước. Bước chân vang khẽ trong gian mênh mông, có gió, nhưng biết vì sao, ngọn lửa duy nhất trong thạch thất khổng lồ này bắt đầu lay động, ánh sáng dần dần rực lên. Nơi tối tăm như u minh, lặng lẽ mà sâu thể đo lường, biết có bao nhiêu ác ma linh, ở trong bóng tối nhìn chòng chọc vào những người đứng trong vầng sáng này. Quỷ Lệ bước về phía Thú Thần trong vầng sáng của ngọn lửa. Đột nhiên, đống lửa đột nhiên bùng lên, phóng ra những tia chói mắt, thể tích ngọn lửa cũng phình lớn gấp mấy lần so với lúc cháy lặng lẽ vừa rồi. Trong ngọn lửa ngùn ngutj, vẳng ra thanh như rồng gầm, vang vọng ra xa. Cùng với thanh đó, gian trong toà thạch thất khổng lồ đều rung lên, tiếng rồng gầm từ thấp lên cao, thầm vọng hưởng từ nơi sâu thẳm trong vùng bóng tối cũng hề giảm , mà càng lúc càng lên cao, gần như trở thành tiếng rít chói gắt, về sau, đinh tai nhức óc như núi gào biển thét. Quỷ Lệ ngưng bước, vì đống lửa rừng rực trước mặt từ trong lò đột nhiên phụt ra, chắn trước mặt gã, giữa ngọn lửa rực rỡ đó, lờ mờ xuất đôi con ngươi nanh ác chòng chọc nhìn gã. Thân hình Thú Thần tan biến trong ánh sáng ngọn lửa, nhưng thanh bình tĩnh của y vẫn vẳng ra rất ràng: “Đây là pháp trận của Nam Cương từ xưa truyền lại, gọi là Bát Hung Huyền Hoả Pháp trận, ngươi nếu có thể phá được mà chết, muốn làm gì, ta cũng để tuỳ ngươi”. Lời y vừa rớt, hình như cùng lúc, tiếng gầm rống từ nơi chói mắt nhất của đám lửa vọt ra, ngọn lửa rùng rùng biến hoá dữ dội, đất trong vòng năm thước xung quanh cháy nứt hoàn toàn, cho thấy nhiệt độ khủng khiếp ở gần lò lửa. Luồng gió nóng dữ dội từ phía trước phun ra, y phục Quỷ Lệ bị tạt bay phần phật về sau, nhưng sắc mặt gã tựa hồ ảnh hưởng, thậm chí đến con khỉ Tiểu Hôi ngồi vai gã, ba mắt cũng chăm chú nhìn ngọn lửa, tỏ vẻ đau đớn hay sợ hãi. Nhưng thần tình của hai chủ tớ rất nghiêm trang, ai cũng biết, đây chỉ là màn mở đầu mà thôi. Tấm đồ hình hung thần đỏ máu đầu tiên từ từ ra trong khoảng phía ngọn lửa rừng rực, khuôn mặt đanh ác và tư thế quái dị quả nhiên giống hệt với tấm đồ hình nhìn thấy lần đầu trong Huyền Hoả Đàm ở phần Hương Cốc. Quỷ Lệ trừng trừng nhìn nó, mặt dần dần hé lộ biểu tình phức tạp. bức, rồi bức, lần lượt sáng lên, ánh sáng màu đỏ máu lần kết thành mảng xung quanh ngọn lửa, tạo hình tròn, vây quanh ngọn lửa ngùn ngụt bốc cháy ở chính giữa. Ánh sáng đỏ máu cuối cùng, khi hợp lại dưới ngọn lửa, đột nhiên, cả quầng sáng đỏ máu chớp mắt toả rực, ánh đỏ bừng bừng, đến ngọn lửa bên trong nó cũng tựa như bị đè nén xuống, luồng khí hung dữ bất chợt lao xuống. Ở nơi sâu trong đống lửa đó, đôi mắt như có như thình lình phình to ra. “Ùng!”. tiếng gầm long trời, giây lát cả thạch thất rung chuyển, ánh sáng bỏng cháy như ma nhảy múa điên loạn, dữ dội quay cuồng, từ sâu trong ngọn lửa, con thú lớn hung ác mình phủ lửa nóng rực, gầm lên như cười ngạo thế gian ra. Xích Diễm ma thú! Con ma thú từng ở trong Huyền Hoả Đàm của Phần Hương Cốc, có nhiệm vụ bảo vệ Bát Hung Huyền Hoả Pháp trận cổ xưa do Vu tộc truyền lại, lần nữa ra, Quỷ Lệ và Tiểu Hôi, lần thứ hai đối mặt với nó kềm được cũng hơi biến sắc, Tiểu Hôi nghiến răng nghiến lợi, phục vai Qủy Lệ, phẫn nộ gào lên với con ma thú ấy. Thân hình đồ sộ của Xích Diễm ma thú từ trong vầng sáng của Bát Hung Huyền Hoả Pháp trận dần dần lộ tướng, thoạt tiên là cái đầu to, sau đó là vai, chân trước, rồi đến thân hình và cả chi sau cũng từ từ lộ ra, cùng với xuất của nó, nhiệt độ trong toà thạch thất điên cuồng tăng lên ngừng, y phục của Quỷ Lệ bắt đầu ngả màu cháy xém. Rốt cục, thân hình với bộ phận cuối cùng ngùn ngụt lửa xuất , toàn thân Xích Diễm ma thú bọc trong lửa cháy, đứng trước mặt Qủy Lệ và Tiểu Hôi. Qủy Lệ thậm chí chỉ cao đến khoeo chân con ma thú hung ác. Sau lưng ma thú, quầng sáng nguỵ dị do tám bức đồ hình hung thần hợp thành thi thoảng sáng lên thi thoảng nhấp nháy, theo sát Xích Diễm ma thú. Ác ma nào ở phía trước cười gằn! Luồng khí hung dữ từ bốn phương tám hướng tràn tới, cảm giác quen thuộc bắt đầu sôi trào trong huyết dịch, thậm chí gã còn mang máng nhớ đến trận kịch đấu thảm liệt lần trước ở Huyền Hoả Đàm Phần Hương Cốc. Quỷ Lệ nhúc nhích, gã chỉ chăm chú nhìn con ma thú. Xích Diễm ma thú nhe nanh múa vuốt từ từ ngoảnh đầu lại, luồng sóng nóng bỏng trào tới, đôi con ngươi như bốc cháy nhìn Qủy Lệ và Tam Nhãn linh hầu Tiểu Hôi vai gã. Cái đầu to tướng của Xích Diễm ma thú dừng lại, giây lát sau nó chợt phát ra tiếng rống kinh thiên động địa! Tiếng rống chứa đầy phẫn nộ, oán độc và mong muốn phục thù mãnh liệt! Ngọn lửa nóng rát, trong nháy mắt như vỡ bùng ra, luồng sáng màu đỏ rực tựa hồ biến thành trắng bạch, vô số ánh sáng dâng lên giữa trung, tạo nên quả cầu lửa rùng rùng rực chạy, xoay lông lốc ngừng, cái đầu kinh khủng, đột nhiên há ngoác miệng, trong tiếng rống, nó táp xuống. Đầu chưa chạm đất, mặt đất xung quanh nứt nẻ hết, ngọn lửa nóng bỏng vô cùng vô tận như mặt trời dữ dội rơi xuống nhân gian, hét lên điên cuồng nhảy bổ xuống, lập tức nuốt chửng thân hình Quỷ Lệ. Ngọn lửa rùng rùng bùng sáng, chiếu ra rực rỡ như cao trào sau trường nhân sinh cuồng hoan! Nhưng sau ngọn lửa, trong đôi mắt mệt mỏi đó, mặc nhiên nhận ra chút vui hay buồn của đời người. ° ° ° ° ° ° Xung quanh toàn là bóng tối, bốn bề lặng ngắt, Lục Tuyết Kỳ và mọi người trong hang động cổ xưa lúc rất lâu, tuy đường đề cao cảnh giác giới bị, nhưng mất bao nhiêu thời gian, vẫn hề gặp bất kỳ trắc trở hay tấn công nào cả. Thân hình diễm lệ được bao phủ bởi ánh sáng xanh lam nhu hoà, nhìn từ phía tối ra, gương mặt băng giá của Lục Tuyết Kỳ càng thêm thanh lệ, nền bóng tối, dáng vẻ nàng còn nhuốm màu thần bí. Tựa như đoá hoa bách hợp hoa theo truyền thuyết, lặng lẽ khoe sắc trong đêm, sinh trưởng ngàn năm, chỉ nở rộ trong khắc. Sau lưng nàng những ánh mắt thi thoảng chăm chú dõi nhìn, xua cũng được, nhưng Lục Tuyết Kỳ vô cảm với những điều đó từ lâu. Đôi con ngươi ngời sáng của nàng, chỉ chăm chú nhìn về phía trước, tuy nơi đó là bóng đêm vô cùng vô tận, nhưng sâu trong bóng đêm ấy, hình như che giấu thứ mà nàng hy vọng nhìn thấy. Nàng bước tiếp, hề ngoái đầu. Bóng tối lặng lẽ giãn ra trước mặt nàng sau đó từ từ khép lại sau lưng, bóng dáng dịu hiền ấy, lên ràng trong màn đêm, thậm chí át hẳn những người theo sau lưng, trông có cảm giác như nàng mình. Đột nhiên, nàng thoắt ngừng bước. Mọi người cũng theo đó dừng cả lại, Lý Tuân cảnh giác liếc nhìn xung quanh, rồi bước lên, định mở miệng hỏi, đột nhiên sững sờ, thấy nét mặt Lục Tuyết Kỳ hết sức phức tạp, rành rành là đề phòng. Đúng lúc đó, bóng tối vốn tịch mịch đằng trước đột nhiên phát sinh dị biến, trận rung chuyển khe khẽ như , phảng phất xuất , sau đó bắt đầu lăn, to dần ra, dữ dội…. Trong bóng tối, tựa hồ có cái gì đó dần dần ngưng tụ, tựa hồ hú rít, tựa hồ gầm rống, nhưng tất cả đều phát ra thanh nào. Giây lát sau, đến rồi, đến rồi…. Từ nơi xa xôi, cơn chấn động dữ dội, cùng với tiếng hú rít thấp trầm, ầm ầm truyền lại, sau đó tức tốc biến ra to, dường như sâu trong hang động này có linh thú khổng lồ hiếm thấy, ngửa mặt hú gào! Bóng tối vốn dĩ lặng lẽ, lúc này như bị châm đốt, bắt đầu sôi lên, nơi thẳm sâu, biết có bao nhiêu thanh hú rít từ bốn phương tám hướng tràn lại, nhất thời ai nấy đều biến sắc. Lý Tuân lùi mấy bước, gấp gáp la: “Vây thành vòng, cẩn thận giới bị”. Bọn đệ tử Phần Hương Cốc là những tay lão luyện kinh qua nhiều chiến trận, tuy kinh hoảng nhưng rối loạn, lần lượt dựa vào nhau, cảnh giác nhìn về phía trước. Những bức tường đá xung quanh bắt đầu rung lên, dần dần toả ra sức mạnh khổng lồ nào đó, thậm chí đến đất dưới chân cũng rùng rùng chuyển động, trong bóng tối trước mặt, xáo trộn nguỵ dị càng thêm kịch liệt, tựa như la hét cái gì. Giữa cảnh đất rung núi chuyển, Lục Tuyết Kỳ hề thối lui lấy nửa bước, rời xa những bạn đồng hành sau lưng lập trận chờ đợi, nàng mình đứng sững trước màn đen tối, trước ánh sáng lam sắc nhàn nhatj, bóng tối hung ác đối diện nàng, sắp nuốt chửng lấy nàng bất cứ lúc nào. dấu hiệu báo trước, luồng sóng nóng bỏng, từ sâu trong bóng tối đột ngột trào ra, xiêm áo toàn thân và mái tóc đẹp của Lục Tuyết Kỳ cũng bay phần phật, nhưng bóng dáng nàng, hề rung lắc chút nào. Luồng sóng nóng thổi rát mặt như điên cuồng, thể tưởng tượng được, sâu trong động huyệt nơi bắt nguồn sức mạnh đó, lúc này diễn ra cảnh tượng như thế nào. Lục Tuyết Kỳ hé răng, nàng đứng im trong trận cuồng phong, trân trân nhìn vào bóng tối lồng lộn điên cuồng. Gió nóng gào thét! Nàng đột nhiên ngẩng đầu. Trận gió thổi rát tới mức khuôn mặt nàng trắng nhợt ra, nhưng trong đôi con ngươi, có ánh mắt còn nóng bỏng hơn thiêu đốt thâm tâm. Sâu trong bóng tối, nơi xa của bóng tối ấy. Nàng chợt hú dài, trong cơn đất rung chuyển, gió nóng sôi sục như thế, thân hình nàng cất lên, bay ngược chiều gió, sắp bắn thẳng vào sâu trong bóng tối kia. Lý Tuân, Tăng Thư Thư và những người khác đằng sau biến sắc, hiểu ý nàng, Lý Tuân vừa định cất tiếng gọi, thấy thân ảnh sáng bừng lam quang ấy, như tên bật khỏi cung, hề do dự ngập ngừng, nháy mắt biến mất trong màn đen u. Y tắc nghẹn, lâu lắm cũng thốt được nên lời. Tăng Thư Thư chầm chậm bước lại bên, vỗ vỗ vai y, Lý Tuân cũng ngoái đầu lại. Cơn gió nóng dần dần giảm bớt, trận rung chuyển kịch liệt cũng dần dần ổn định, tất cả đều từ từ khôi phục lại nguyên trạng, nếu phải có đá vụn ngói vỡ rơi xuống xung quanh, có khi khiến người ta tưởng nhầm, đây chỉ là cảnh mộng ảo trong bóng tối mà thôi. Nhưng việc bóng hình diễm lệ kia tiêu tan, ràng thể nào giải thích được, nguy hiểm giăng ngập bốn bề trong hang động nguỵ bí. Lý Tuân lặng lẽ giây lát, trấn định tinh thần, vừa định cất tiếng, đột nhiên đệ tử trẻ tuổi của phần Hương Cốc kêu lên: “Có người, là ai ở đó vậy?”. Những người khác đều giật mình, vội vã nhìn về phía trước, quả nhiên thấy trong bóng tối thấp thoáng bóng dáng, rồi bước ra con người, nhìn hình dung yểu điệu, dáng duyên dáng, chính là người con xinh đẹp. Ai nấy đều sững sờ, thoạt đầu còn cho rằng đó là Lục Tuyết Kỳ quay trở lại, Lý Tuân suýt chút nữa la lên vui mừng, nhưng lời vừa đến miệng, khuôn mặt rạng rỡ của y đột ngột động cứng, rồi dần biến ra xanh tái, ánh mắt lộ vẻ cừu hận, đồng thời miệng cười gằn cách khó hiểu: “ ra là ngươi…”. Người con nọ nghe thấy tiếng , tựa hồ cũng kinh ngạc, ngẩng đầu lên, mặt biến sắc. Dung mạo mỹ lệ, cốt cách kiều mị, chính là Kim Bình Nhi.

    5. manubongdem_263

      manubongdem_263 Well-Known Member

      Bài viết:
      805
      Được thích:
      335
      Chương 211

      Truy Trục

      L úc này, nét mặt Kim Bình Nhi tỏ ra vô cùng mệt nhọc, như vừa trải qua trận đại chiến, bộ dạng sức cùng lực kiệt, tuy vậy, khi đối diện với những đệ tử chính đạo này, Kim Bình Nhi vẫn để lộ vẻ tươi tắn khiến người ta hồn xiêu phách lạc, trong bóng tối, trông nàng đáng . “Tự nhiên là ta rồi, vị công tử Phần Hương Cốc này, sao thế, chúng ta chẳng qua gặp nhau có mấy lần, chàng lại dùng dằng mãi quên ta vậy à?”. Lý Tuân đỏ mặt, lùi bước, tức giận : “Ai mà dùng dằng quên nhà ngươi, ả nữ này trước đây hại chết sư muội Yên Hồng của ta, ta muốn tìm ngươi đòi nợ máu đây”. đoạn, Lý Tuân phẩy tay, thân hình như chớp lướt về phía Kim Bình Nhi, Tăng Thư Thư ở phía sau chau mày, định lại thôi, đám đệ tử Phần Hương Cốc bên cạnh trù trừ giây lát, trong tiếng hô hoán, cũng nhao nhao nhào lên theo, thanh thế rất vang dội. Kim Bình Nhi hừ mũi, mắt thoáng qua tia nhạo báng, chỉ có điều kẻ thù như vậy cùng ào lên lúc, mình lúc này toàn thân rã rời, nàng tự nhiên thể cậy sức tương đấu được. Khuôn mặt kiều của nàng vụt lướt qua tia cứng cỏi, tựa như hạ quyết tâm, nàng hô khẽ, cạnh tay phải vụt bừng ánh tím, sát khí đại thịnh. Lý Tuân giao thủ với Kim Bình Nhi vài lần, biết nữ Ma giáo này lợi hại, lập tức vội vàng lưu tâm giới bị, tự dưng phát ra sau lưng mình có tiếng gió xào xạc, hoá ra các sư đệ lũ lượt lao lên, Lý Tuân kinh hãi vô cùng, vội vàng thét bảo ngừng lại. Mọi người sững sờ, ùn ùn dừng bước, nhưng đúng vào lúc hơi hơi hỗn loạn ấy, nơi Kim Bình Nhi đứng bùng phát tử quang, như ngọn lửa màu tím ngùn ngụt lao đến, Lý Tuân hét to, chắn trước mặt mọi người, tiên kiếm trong tay bật lên, chặn luồng tử mang nó lại. Pháp thuật trông uy lực vô tỉ, mà lúc ngăn chặn, Lý Tuân đột nhiên chau mày sửng sốt, uy lực dự liệu lúc đầu vừa đụng vào rách tã như tờ giấy, pháp thuật trông mạnh mẽ mà chớp mắt tiêu tan, sau luồng tử quang, thân hình Kim Bình Nhi biết vì sao tan biến. Lý Tuân mặt tái xanh, hằn học thét: “ nữ giảo hoạt, lại mắc lừa ả rồi, mau đuổi theo”. đoạn, y dẫn đầu, sau lưng bọn đệ tử Phần Hương Cốc tất nhiên lũ lượt chạy theo, Tăng Thư Thư há mồm, toan gì đó, nhưng thấy bóng người liên tục nháng động, đành bất lực lắc đầu, cẩn thận nhìn bốn xung quanh, rồi từ tốn theo. Lý Tuân vô cùng phẫn hận Kim Bình Nhi, mực truy tìm khăng khăng chịu buông tha. Kỳ thực với bản lĩnh đạo hạnh của Kim Bình Nhi, nếu là ngày thường bất kỳ lúc nào nơi nào, cho dù muốn chạy trốn thần hay quỷ biết thế này, đối với nàng mà tuyệt phải là việc khó. Nhưng tại nàng động đậy nổi, là ở trong hang động lâu đời này hình như chỉ có con đường, có chỗ nào để trốn tránh, hai là lâu trước đây nàng cũng vừa cùng nữ tử thần bí đột nhiên xuất đó, cũng chính là Cửu Vĩ Thiên Hồ Tiểu Bạch đấu phép trận, tuy thọ thương, nhưng nhân dịp Tiểu Bạch và Quỷ Lệ giằng co nhau nàng mới thoát thân được, nhưng cũng bị pháp thuật cổ quái của Tiểu Bạch làm hao phí bao nhiêu là pháp lực. Nên biết Tiểu Bạch là lão tổ ông của tộc Hồ , thân đạo hạnh tu hành được hơn ngàn năm, đạo hạnh của ả cao thâm, thuật cao cường, phóng mắt khắp vòm trời cũng là nhân vật hạng nhất. Kim Bình Nhi tuy thông minh vô cùng, nhưng rốt cục vẫn chật vật dưới tay Tiểu Bạch, nàng vốn cũng coi nặng việc này, là cũng mất mặt, hai là cũng thọ thương, Tiểu Bạch cũng cố ý đả thương nàng, ai ngờ trong lúc hư nhược thế này, gặp ngay phải bọn Lý Tuân. Lý Tuân đuổi tới, thở hổn hển, Phần Hương Cốc được xếp vào trong ba đại phái phiệt chính đạo, Lý Tuân lại là đệ tử đắc ý nhất của Vân Dịch Lam Cốc chủ Phần Hương Cốc, thân tu hành thực thể xem , Kim Bình Nhi mấy lần dùng tiểu xảo hoặc toàn lực bỏ chạy, đều có cách nào tránh được Lý Tuân vẫn đuổi đằng sau. Lâu rồi, Kim Bình Nhi cảm thất bắt đầu tức ngực, đến hô hấp cũng dần trở nên rối loạn. Kim Bình Nhi càng lúc càng lo lắng, từ khi vào Trấn Ma Cổ Động, vô số chuyện quái dị cứ liên tiếp xảy ra, đầu tiên là gặp nữ tử thần bí Tiểu Bạch, sau đó Quỷ Lệ và Tiểu Bạch đồng thời biến mất cách thần bí, lâu vừa rồi, sâu trong hang động vẳng tới tiếng rít kinh lạ, tiếng rống giận dữ và luồng sóng nóng bỏng đến vô cùng, chứng tỏ sâu trong hang động có người động thủ đấu phép, song Kim Bình Nhi suy tính lại, cuối cùng muốn khinh xuất thâm nhập, nàng giống Quỷ Lệ sẵn sàng mạo hiểm xông vào sâu, Quỷ Vương Tông và nàng quan hệ tuy nhạt, nhưng cũng đến mức nàng vì ông ta mà lao vào chỗ bán mạng. Lúc này sau lưng có người cứ đuổi theo sát nút, Kim Bình Nhi đường chạy trốn, biết vào sâu trong Trấn Ma Cổ Động thêm bao xa rồi. Hang động lâu đời này sâu đến mức đáng sợ, từ bên ngoài nhìn nhận ra, tuy nhiên động huyệt này địa thế có vẻ dốc xuống dưới nghiêm trọng quá, nhưng biết nó rốt cục dẫn thông về hướng nào. Bên tai tiếng gió rít như dao cắt, phong tiêu tan hết, nhưng thanh của Lý Tuân thuỷ chung vẫn ở sau lưng, hề tan . Đúng lúc này trong bóng tối trước mặt đột nhiên có bóng người lờ mờ chớp lên, Kim Bình Nhi nhãn lực tinh tường, nháy mắt nhận ra đó là nữ nhân vừa rồi khiến mình vật vã khốn khổ, Cửu Vĩ Thiên Hồ Tiểu Bạch. Tiểu Bạch lẳng lặng đứng sững trong bóng tối, tựa như phát giác ra điều gì, mình bừng lên lớp sáng dịu màu trắng, chầm chậm xoay mình lại. “Lại là ngươi!” Tiểu Bạch chau mày, hướng về phía Kim Bình Nhi lờ lững thốt. Đường chạy của Kim Bình Nhi bị ả ta chắn mất, bất đắc dĩ phải dừng bước, vừa rồi nàng lĩnh giáo đạo hạnh và thủ đoạn của Tiểu Bạch, quả thực dám khinh cử vọng động, lúc này trước có rào cản, sau có truy binh, mặt nàng tái mét. Tiểu Bạch tựa hồ trĩu nặng tâm , liếc nhìn Kim Bình Nhi, có ý nhường đường, hình như khkông muốn để nàng qua, ả định mở miệng , đột nhiên sững người, xoay mình nhìn tới đoạn đường phía trước, rồi cười lạnh: “Quái , hôm nay người đến đây đông thế!”. Trong khi ả , thân hình Lý Tuân rít lên tiếng lao vọt từ trong bóng tối ra, nhìn trường vừa xuất thêm nữ tử tuyệt mỹ lạ mặt, Lý Tuân hiển nhiên sinh ý đề phòng, lập tức xuất thủ với Kim Bình Nhi, mà ngưng bộ lại . Tiểu Bạch liếc về phía Lý Tuân, mắt chợt lạnh , nhận ra Lý Tuân, rồi giây lát sau, nghe vù vù tiếng gió trào lên, trong bóng tối phía sau Lý Tuân liên tục nháng động những bóng người, chính là toán đệ tử Phần Hương Cốc đuổi theo đến, những người này đạo hạnh bằng Lý Tuân, tốc độ cũng chậm hơn y nhiều. Ánh mắt Tiểu Bạch rơi mặt và trang phục những đệ tử Phần Hương Cốc, ả nhìn lướt vòng, đột nhiên cười lạnh: “Người của Phần Hương Cốc?”. Kim Bình Nhi cầm được liếc nhìn Tiểu Bạch cái, ước nhận ra trong lời Tiểu Bạch có hàm ý bất mãn đối với những người của này, bất giác ngấm ngầm cao hứng. Lý Tuân nhất thời hư thực của Tiểu Bạch, mà y cũng muốn gây thêm rắc rối làm gì, lập tức dõng dạc bảo: “Tại hạ Lý Tuân, toạ hạ đệ tử của Cốc chủ Vân Dịch Lam của Phần Hương Cốc, biết qúy nương là ai? Bọn tại hạ tuyệt có ý mạo phạm nương, mà là nữ tử này”. Y trỏ vào Kim Bình Nhi, : “Ả là nữ tác nghiệt đa đoan, ác quán mãn doanh, bọn tại hạ muốn trừ diệt ả, nếu nương có việc gì khác, phiền đứng sang bên, bọn tại hạ cảm kích vô cùng”. Tiểu Bạch hừ mũi, những tránh , còn chầm chậm tiến lên hai bước, lạnh lùng : “Ta có chút chuyện, vì vậy thể tránh sang”. Lý Tuân tái mặt, bọn đệ tử Phần Hương Cốc sau lưng y có mấy người tức giận thét lên. Lý Tuân trầm tĩnh : “Vị nương này, bảo vệ ả nữ, là muốn đối địch với Phần Hương Cốc, cũng là đối địch với chính đạo trong thiên hạ, biết ?”. Tiểu Bạch phì cười, giơ bàn tay trắng như ngọc, khe khẽ vuốt mái tóc đẹp bên mai, cười nhạt: “Đối địch với Phần Hương Cốc? Đối địch với chính đạo trong thiên hạ? Đồ tiểu bối vô tri, những chuyện này bà ngươi làm chán ra từ mấy ngàn năm trước rồi”. Chúng đệ tử Phần Hương Cốc nhộn nhạo cả lên, Lý Tuân mặt thoáng sắc giận, chỉ có điều định lực của y tốt hơn đám đệ tử kia, nhất thời chưa lai lịch thân phận nữ nhân thần bí này, y ngăn cản bọn đệ tử muốn xông lên, hỏi bằng giọng băng giá: “Vị nương này khẩu khí lớn quá, xin hỏi các hạ là ai?”. Tiểu Bạch trả lời y, trông có vẻ hơi sững sờ, giờ lâu, ả mới lẩm bẩm mấy câu, đột nhiên khúc khích, ra là ả tự cười mình, lắc lắc đầu, hạ giọng : “Bà ngươi… ài, lâu lắm rồi cũng những lời này, đến mình nghe cũng cảm thấy lạ lẫm, đúng là…, ôi, chẳng lẽ đúng là già rồi sao?” đoạn, nét cười mặt tiêu tan, thờ thẫn xuất thần, trông vẻ mặt hình như quên bẵng tại. Kim Bình Nhi đứng bên cạnh nín lặng, nhất thời biết nữ nhân cổ quái này rốt cục nghĩ gì, Lý Tuân vốn dĩ điềm đạm, cũng bị Tiểu Bạch làm cho tức muốn xịt khói, y thét: “Ta dùng lời ngon ngọt khuyên ngươi, ngươi nếu chịu tránh ra, đừng trách ta đắc tội. đoạn, y cười lạnh: “Chỉ dựa vào mấy câu khiêu chiến chính đạo trong thiên hạ vừa rồi, ta có thể bắt ngươi lại, ngươi biết tốt xấu”. Tiểu Bạch từ từ ngước mắt, nhìn Lý Tuân chằm chằm, đột nhiên gọi: “Tiểu nương kia”. Kim Bình Nhi thoạt tiên hiểu, mãi cho đến khi Tiểu Bạch nhắc lại lần thứ hai, mới giật mình, ngạc nhiên đáp: “ gọi ta hả?”. Tiểu Bạch hừ mũi: “ phải ngươi, ta còn gọi ai nữa đây?”. Đoạn, ả khe khẽ xua tay, dấn lên bước, đứng chặn giữa Kim Bình Nhi và bọn Lý Tuân: “ , những kẻ này để ta chặn thay ”. Bọn Lý Tuân tức thời xôn xao tái mặt, Kim Bình Nhi vui mừng quá mong đợi, dám tin, vội vã đáp: “Đa ta… đa tạ tiền bối”. xong sợ nữ nhân cổ quái nọ đổi ý, nàng vội vã lắc mình lướt về bóng tối u trước mặt, bọn Lý Tuân làm sao có thể để hung thủ giết người này chạy thoát lần nữa, vừa định phát lực truy đuổi, thấy đạo bạch quang chớp lên, nháy mắt tấm màn sáng bừng bừng, chắn trước mặt Tiểu Bạch, chặn kín con đường tới, giây lát sau, bóng Kim Bình Nhi biến mất thấy đâu nữa. Lý Tuân giận nghiến răng nghiến lợi, ngoảnh đầu tức giận với Tiểu Bạch: “Ngươi rốt cục là kẻ nào, vì sao lại giúp nữ đó?”. Tiểu Bạch khẽ mỉm cười, tựa hồ cơn tức giận của Lý Tuân, chỉ khiến ả thêm cao hứng, ung dung đáp: “Ta? Ta là ai ngươi băn khoăn làm gì cho phiền! Còn vì sao ta giúp ả, vì gì khác cả, mà chỉ vì ta rất chướng mắt với bọn người Phần Hương Cốc các ngươi”. Lý Tuân và tất cả những đệ tử Phần Hương Cốc đứng sau lưng đều sững cả lại, nhất thời nín bặt, thốt được tiếng, Lý Tuân nhịn được hỏi: “Vị nương này, lẽ nào trước đây chúng ta từng gặp qua, hoặc giả chúng ta từng đắc tội với ?”. Tiểu Bạch lắc đầu, khẽ đưa mắt, sóng mắt lưu chuyển như nước, khoé môi gắn nụ cười đoạn phách câu hồn: “Chúng ta chưa từng gặp mặt, các ngươi cũng chưa từng đắc tội với ta, nhưng mà ta…”. Ả tủm tỉm, tựa hồ rất cao hứng: “Nhưng ta cứ ngứa mắt với bọn Phần Hương Cốc, ngươi có thể làm gì ta nào?”. Trong bóng tối, chỉ thấy mười mấy bóng người ào ào xô lên, ùn ùn lao vào tấm màn sáng màu trắng, bên kia, gương mặt tươi cười của Tiểu Bạch vẫn y nguyên, chỉ là trong ánh mắt, vẻ ngạo nghễ châm biếm càng thêm . ° ° ° ° ° ° Gió, lao theo bóng người vội vã, hoá thành những tràng rít lên liên tục lanh lảnh bên tai, biết tại sao, bao nhiêu đường dưới chân dần dần biến mất. Lục Tuyết Kỳ bay trong hang động cổ xưa tăm tối, hướng về nơi thần bí nào đó ở đằng trước. Tuy vẫn biết, cái gì đợi nàng ở trước mặt, nhưng trong lòng, vẫn có thứ tình cảm cuồng nhiệt, sôi trào cháy bỏng trong trái tim lạnh như băng tuyết, tình cảm cuồng nhiệt như ngọn lửa nóng bỏng nhất. Vì vậy nàng bay , màng bận tâm đến ai khác. Những bóng người sau lưng dần dần mờ nhạt, khi vừa lướt qua nơi, nàng tựa hồ vô thức cảm nhận được, trong bóng tối đó núp mọi người. Nhưng cảm giác đến rồi tan nhanh chóng, trong nháy mắt như điện quang hoả thạch, bóng người đó phảng phất có chút dị động, sau đó phát được điều gì, lại biến mất . Xa xa sau lưng, từng trận gió vù vù thổi qua, có phải tiếng than khẽ đó ? Lục Tuyết Kỳ biết. Cảm giác này nàng hầu như chưa từng để tâm. Cuộc đời này, có bao nhiêu chuyện, hoặc có bao nhiêu người, đáng cho mình từ bỏ tất cả? Nếu có, phải chăng là bi ai? Nếu có, phải từ bỏ tất cả! Thiên gia thần kiếm nắm trong tay, phát ra ánh sáng cùng lúc càng rực rỡ, như dòng máu sôi trào cuồn cuộn hừng hực. Bóng hình lam sắc, càng lúc càng xa, lại phảng phất càng lúc càng gần! Gió, vẫn thổi, Con đường phía trước, vẫn đen mịt mờ, Nhưng có thể có người, ở tận cuối con đường ấy. Nàng bay, bay mãi, bay mãi… luồng sáng xanh lục từ từ bừng lên phía trước, Lục Tuyết Kỳ rốt cuộc nhìn thấy tia sáng đầu tiên trong bóng tối, xa xa, như u linh lởn vởn trong lặng lẽ. Nàng đột nhiên ngưng bước, ánh sáng Thiên Gia thần kiếm đột nhiên lặn cả vào trong, như người con sợ hãi thầm lẩn trốn. Bóng tối đen u u tràn tới, nuốt chửng lấy mình nàng, tràn kín lấy nàng. Nàng đứng trong bóng tối, lặng lẽ chăm chú nhìn ánh sáng màu xanh lục, đằng sau nó, hình như có cái gì đó đợi nàng? Là thất vọng, hay là chàng? Nếu là chàng, sao đây? Nàng lại do dự, mà dằn vặt, cuồng nhiệt bừng bừng như ngọn lửa trong tim, vẫn thiêu đốt mà chưa từng tiêu tan, ở nơi sâu thẳm của ngọn lửa ấy, vẫn râm rấm đôi phần xót xa lặng lẽ. Nàng chăm chú nhìn rất lâu, rất lâu, rồi từ tốn, nhấc bước lên, thụt lùi về phía sau. Là sợ hãi chăng, là chối bỏ chăng? Đời này, còn có người mà mình thể đối mặt chăng? thể, hay là dám? Dần dần, cảm giác nghẹn ngào dâng lên, bóng tối cười gằn xung quanh, ai ở trước mặt đấy? Số mệnh từ xưa tới nay chưa từng mỉm cười, đâu có ai dễ dàng chiến thắng được bản thân mình. Có thể sợ hãi chuyện sống chết, có thể sợ hãi thời gian, nhưng ai có thể, hoàn toàn đối diện với thâm tâm? Trong bóng đêm, bầu khí tịch mịch. Nàng còn định lùi thêm nữa. Dung nhan dưới bóng tối đó, liệu chứa đựng đau đớn đến dường nào? Đột nhiên, cơn sóng nóng bỏng cháy sôi lại xuất , sau luồng sáng nhạt màu lục, vẳng tới tiếng gầm rống kinh hồn. Ngọn lửa màu đỏ rực, như tên hung thủ đanh ác, cười gằn điên cuồng thế gian, tiếng gầm rống chấn nhiếp. Mặt đất dưới chân và tường đá xung quanh, lại lần nữa theo nhau rung lên, có lẽ là vì gần đến nơi rồi, mặt đất runglắc càng chấn động dữ dội, đúng là khiến người ta thể tưởng tượng được, sâu trong ngọn lửa, có thể diễn ra cảnh tượng như thế. Ngọn lửa từ đằng xa hắt ánh, đôi mắt trong bóng đêm đột nhiên bùng lên. Cái cháy, phảng phất là đôi con ngươi. Ánh sáng màu lam nhạt, đột nhiên lại lần nữa bừng lên, từ trong bóng tối phụt ra, trong cuồn cuộn làn sóng nóng, thân hình mỹ lệ đó hiêng ngang đứng sừng sững, mái tóc đẹp phất phơ. “Bùng!”. Tiếng gầm khủng khiếp và mặt đất chấn động và như lôi khiến người phàm kinh sợ, cả khu hang động đều cựa mình lắc lư, vô số đất đá lạc rơi bên cạnh như mưa, nhưng bóng hình đó, còn nguyên ở chỗ cũ. Nàng bay , như cảnh tượng ngày tận thế, trong cơn mưa đá càng lúc càng điên cuồng, bay mãi, hướng về sâu nơi ngọn lửa trước mặt, nơi sáng chói nhất, bay tới đó! ai biết, ở trước mặt là cái gì? Nhưng ai bận tâm cơ chứ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :