Chương 198 CHỐN CŨ Thanh Vân Sơn. Thông Thiên Phong. Tổ Sư Từ Đường. Khu rừng xanh tươi vẫn như ngày trước, rậm rạp và sinh trưởng dồi dào sức sống, sương sớm lảng bảng vơ vẩn trong rừng cây, chỗ nào cũng là càng lá ngọn cây, bãi cỏ lá hoa, những hạt móc long lanh rung nhè trong gió. Nơi xa, trong rừng rậm còn có tiếng chim hót lảng lót vui tai vọng tới, nghe tiếng cim càng khiến lòng như trong trẻo thêm, như lạc vào nơi tiên cảnh. Ở nơi thánh địa nhân gian, đạo gia tiên cảnh này, con đường trong rừng từ từ xuất bóng người béo lùn, chính là Điền Bất Dịch. ăn nhập gì với cảnh sắc xinh đẹp xung quanh, khuôn mặt Điền Bất Dịch có vẻ ngưng trọng, đôi mắt nhìn thẳng lên phía trước, biểu tình khuôn mặt tỏ tõ tâm trĩu nặng. Mà lúc này sau lưng lão có ai, cũng lộ ra chút quái dị, điền Bất Dịch tuy thân là thủ toạ Đại Trúc Phong, cũng là trong những người quan trọng nhất của Thanh Vân Môn, nhưng với thân phận của lão mà lén lút đến nơi trọng địa như Tổ Sư Từ Đường đằng hậu sơn Thông Thiên Phong, hiển nhiên là hết sức kỳ quái. con đường núi, có Thanh Vân đệ tử nào cảnh giới, cả quãng đường đều ngắt vắng ngơ. Trong làn gió và tiếng chim hót, Điền Bất Dịch ngoặc vào ngã ba trứ danh đó, dần dần trông thấy mái ngói khí thế hùng vĩ sâu trong khu rừng rậm. “Coong…”. biết là tiếng chuông từ đâu đó phía trước núi đưa tới, ngân nga đỉnh núi Thanh Vân. Tiến vọng lãng đãng, trôi nổi đó, khiến Điền Bất Dịch lặng lẽ dừng bước, ngoái đầu, nhìn. Thiên địa cao xanh, trời đúng là xanh đến khôn cùng! Trong hàng ngàn hàng vạn năm, hình như chưa từng có thay đổi. Nét mặt Điền Bất Dịch dần dần bình tĩnh lại, đứng trầm mặc lúc, lại xoay mình, hướng về Tổ Sư Từ Đường bước tiếp. Dãy bậc đá trải rộng ra trước mắt lão, Tổ Sư Từ Đường vẫn có gì thay đổi, như con thú lớn mê mệt chìm vào giấc ngủ sâu êm đềm, nằm trong lòng khu rừng sâu. Đại môn của Tổ Sư Từ Đường vẫn mở toang, bên trong vẫn u, thậm chí là những đốm nến thơm sâu trong bóng u ám đó, duờng như cũng ngủ say, tất cả, vẫn yên tĩnh như thế. Chỉ có điều, bên ngoài Tổ Sư Từ Đường, dưới chân bậc đá, lúc này lại có nam tử trẻ tuổi đứng đó, lưng quay về phía Điền Bất Dịch. Điền Bất Dịch cau mày, bước qua. Nghe thấy tiếng bước chân, nam tử trẻ tuổi đó ngạc nhiên, ngờ lúc này vẫn còn có người đến nơi đây, vội vã xoay mình lại. Điền Bất Dịch đối mặt với nam tử đó, hai người đều sững sờ giây lâu, nam tử trẻ tuổi đó chính là Lâm Kinh Vũ. Điền Bất Dịch vụt nhớ lại, trước kia từng nghe môn hạ đệ tử Lâm Kinh Vũ luôn trông nom ở Tổ Sư Từ Đường này, nghe là trông nom linh cữu cho người nào đó, có điều ‘người nào đó’ là ai, lại hình như có ai được biết. Có điều Điền Bất Dịch lúc này tự nhiên cũng có bụng dạ nào mà suy nghĩ việc đó. Quan hệ giữa lão và Lâm Kinh Vũ chẳng tốt đẹp gì cho lắm, hai người nhìn nhau lúc, ai lập tức mở lời, khí có phần gượng gạo. Cuối cùng Lâm Kinh Vũ hắng giọng, khẽ hỏi: “Điền sư thúc, sư thúc sao sớm thế này lại đến đây?”. Điền Bất Dịch liếc nhìn y, sau đó ánh mắt lại dời sang khoảng tối trong Tổ Sư Từ Đường: “Ta đến tìm người. Ngươi sớm thế này đứng bên ngoài từ đường làm gì vậy?”. Lâm Kinh Vũ hơi biến sắc, khuôn mặt như lướt qua nét cười khổ, liếc vào trong Tổ Sư Từ Đường, đáp lời. Điền Bất Dịch lạnh nhạt : “Có người bên trong , có phải chưởng môn sư huynh ?”. Lâm Kinh Vũ gật gật đầu: “Đúng, chưởng môn sư bá trong đại điện… người lệnh cho con trông giữ ở bên ngoài, có lệnh truyền của người, Thông Thiên Phong có đệ tử nào được phép tiến vào”. Điền Bất Dịch hừ mũi, lạnh lùng hỏi: “Ta nhớ ngươi là môn hạ đệ tử Long Thủ Phong kia mà, sao chạy đến đây giữ cửa cho Đạo Huyền sư huynh vậy?”. Lâm Kinh Vũ nhợt nhạt, khe khẽ cúi đầu đáp. Điền Bất Dịch lý đến y nữa, nhấc chân cất bước lên bậc đá. Bên cạnh Lâm Kinh Vũ cứng người, bước lên bước: “Điền sư thúc, người định làm gì đây?”. Điền Bất Dịch lạnh lùng: “Ta đến đây, tự nhiên phải vào, ta muốn kiếm chưởng môn sư huynh chút chuyện”. Lâm Kinh Vũ cau mày: “Điền sư thúc, chưởng môn sư bá rồi, muốn gặp ai cả, có cho phép của người, tất cả môn hạ Thông Thiên Phong…”. “Ta phải là môn hạ đệ tử Thông Thiên Phong!”. Điền Bất Dịch lạnh lẽo ngắt lời. Lâm Kinh Vũ tắc họng, nhất thời bị Điền Bất Dịch ép cho cứng lưỡi. Điền Bất Dịch cũng nhiều lời, lên bậc đá, hướng về phía Tổ Sư Từ Đường. Lâm Kinh Vũ khẽ nhích động, tựa hồ định ngăn cản, nhưng liền đó y dừng lại, nhìn theo thân hình béo lùn của Điền Bất Dịch, mắt lấp lóe sáng. Bước lên, vượt qua ngạch cửa, làn hương thơm thoảng tới, bóng tối u rộng lớn từ sâu trong điện lặng lẽ ùa ra, chặn chút ánh sáng ban nãy còn tồn tại ở bên ngoài Tổ Sư Từ Đường. Điền Bất Dịch đứng nguyên lúc rồi mới chầm chậm tiến sâu vào trong. Theo tiếng bước chân nhấc lên đặt xuống, thần tình khuôn mặt lão, tựa như chậm rãi có thay đổi. Từng cột nhà lớn sơn đỏ, xen kẽ có đến đứng trong đại điện, chống đỡ toà từ đường hùng vĩ, những tấm trướng màu vàng rũ xuống từ vòm trần cong cong, lặng lẽ treo rủ bên cạnh những chiếc cột, trong đó rất nhiều nhìn có chút rách cũ, trông thấy, phảng phất chính là nỗi bể dâu, lộ ra giữa những lớp màu vàng cũ dần ấy. Thời gian những năm tháng qua, dường như ngưng tụ lại ở đây. Trong từ đường rất lặng lẽ, nghe thấy thanh nào, chỉ có tiếng bước chân lão nhấc lên đặt xuống, vang vọng trong bóng mờ mờ tĩnh lặng xung quanh. Sau bàn thờ khổng lồ ở đằng xa, những đốm hương nến được thắp lên, lặng lẽ cháy, như những con mắt thần bí ma quái dị, chăm chú nhìn cái bóng xuyên qua bóng tối trong từ đường. Rẽ qua cây cột lớn nhất điện, bước qua tấm màn vàng rủ thấp, Điền Bất Dịch cuối cùng cũng dừng lại. Trước mặt là khoảng trống, mặt đất đặt ba hàng bồ đoàn, mỗi hàng bảy chiếc, tấm bồ đoàn ở chính giữa hàng thứ nhất, có bóng người quen thuộc ngồi ngay ngắn, bất động. Mà trước tấm bồ đoàn, đặt bàn thờ rất to, sắp đầy hoa quả đồ lễ, lư hương ở chính giữa, bên trong là rất kỳ quái, chỉ cắm ba cây hương , lờn vờn khói , chầm chậm bay lên. Thấu qua bàn thờ hương khói lượn lờ, trong bóng tối đằng sau bàn thờ, lờ mờ có thể trông thấy vô số linh bài linh vị, mỗi cái mặt tựa hồ đều có nét chữ, sắp ngay ngắn linh vị trong bóng u. Nét mặt Điền Bất Dịch, từ từ trở nên nặng nề pha lẫn vẻ cung kính, đứng trước linh vị của các đời tổ sư Thanh Vân môn, ánh mắt lão trước hết là dừng ở cái lưng rất quen thuộc kia giây lát, sau đó chầm chậm tiến lên. Thân hình Đạo Huyền Chân Nhân, hơi nhúc nhích, nhưng ngoái đầu lại. Điền Bất Dịch chậm chạp đến trước bàn thờ, nhìn những linh vị bị phủ nhập trong bóng tối, hít thở sâu, sau đó từ trong túi hương bên cạnh lư hương, rút ra ba cây hương , cẩn thận châm vào ngọn nến đặt bên cạnh, lùi lại bước, đứng cách bàn thờ ba thước, cung cung kính kính cầm hương vái ba vái. Tấm bồ đoàn chỗ Đạo Huyền Chân Nhân ngồi, cách bàn thờ chưa quá sáu thước, nhưng những ánh sáng nhè trước mặt, tựa hồ chiếu được đến tận chỗ ông ta. Trong bóng tối u, ông từ từ ngẩn đầu, bóng Điền Bất Dịch, quay lưng đứng trước mặt ông ta. Sâu trong bóng tối, đột nhiên, như lửa địa ngục đáy ti, đột nhiên bùng lên, hai đạo tinh quang chớp mắt loé sáng. Cũng tựa hồ cùng lúc, như tiếng quỷ gào vô hình lướt qua đại điện, tất cả hương nến nhang đèn, chỉ ngoài ba cây hương cầm trong tay Điền Bất Dịch, toàn bộ sáng rực lên. Điền Bất Dịch lúc này tham bái xong, bước lên trước định cắm hương vào lư, nhưng thân hình đột nhiên dừng lại, đến bàn tay cầm hương, cũng dừng lại lưng chừng. Trong đại điện, nháy mắt chìm vào khí tịch mịch, hai bóng người, ngồi đứng, đều phảng phất cứng cả lại, nhúc nhích. Tấm màn trướng màu vàng ở xa, hiểu sao, tựa như đại diện có cơn gió lùa qua, khe khẽ lay động mấy lần, rồi từ từ dừng lại. Bên ngoài Tổ Sư Từ Đường, Lâm Kinh Vĩ nhăn trán trầm tư suy nghĩ, nhưng đột nhiên như có như cảm thấy, vụt ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía sâu tít trong từ đường lặng lẽ mà u tối, gương mặt thoáng vẻ kinh ngạc. Trong lúc ngơ ngẩn, ngôi từ đường lặng lẽ ngủ triền miên lại như con quái thú vừa tỉnh giấc, lạnh lùng mở bừng mắt. Cũng biết lâu hay chóng, ánh lửa ma trơi thần bí trong đôi mắt Đạo Huyền Chân Nhân đột nhiên tắt , đến đột ngột, càng nhanh hơn. Cùng với đôi con nguơi ngụy dị đó khép lại, đại diện vốn nghiêm sát tức thời cũng khoan hoà trở lại, lửa nến xung quanh, cũng từ từ dịu xuống, khôi phục lại ánh sáng mờ mờ ban đầu. Hương trong tay Điền Bất Dịch, vẫn cháy dìu dịu, ba đốm sáng bé xíu, như có như trong bóng đêm. Chỉ có điều khi nó nhấp nháy, tàn hương trắng xám lại lặng lẽ rơi xuống, tay Điền Bất Dịch. Điền Bất Dịch lặng thinh, thờ ơ nhìn tàn hương rơi lưng bàn tay, đứng sững lúc, rồi khẽ rung, rũ những tàn hương đó , rồi tiến lên bước, cung kính cắm ba cây hương thanh thanh vào trong lư. Sáu cây hương, cùng lúc được thắp trong lư, khói lan toả, lững lờ bay lên. Điền Bất dịch nín thinh, lại hướng về hàng linh vị vái ba vái, sau đó từ từ xoay mình, đối diện với bóng người ngồi tấm bồ đoàn kia. “Đạo Huyền sư huynh”, lão nhìn người đó chăm chú, trong mắt hiểu sao, vừa kinh ngạc, vừa bi phẫn, lại ước có chút thống khổ, chầm chậmm thốt, “Chúng ta lại gặp nhau rồi!”. Phần lớn gương mặt của Đạo Huyền Chân Nhân chìm trong bóng tối mờ, nhìn , đối với tiếng của Điền Bất Dịch, ông tựa hồ nghe mà thấy, chẳng phản ứng gì hết, vẫn cứ ngồi yên lặng. Điền Bất dịch đứng nhìn ông ta giây lát, cũng gì nữa, chỉ có điều nét mặt, càng lúc càng nặng nề. Miệng lão mấp máy, vùng bước lên, đến bên Đạo Huyền Chân Nhân, ở tấm bồ đoàn cách chỗ ông ta chưa đầy ba thước, cũng ngồi xuống. Trong đại điện, khí lặng lẽ. Nam Cương. Thập Vạn Đại Sơn, đỉnh núi cháy sém. đường tiếng quỷ gào lâm sâm càng dày, biết cơn gió tà từ đâu lùa tới cũng ‘u u’ lên mấy tiếng, thổi tạt vào người như dao cắt, nếu phải là Quỷ Lệ và Kim Bình Nhi đều đạo hạnh cao thâm, chỉ riêng tiếng sói tru quỷ khóc và phong lồng lộng, cũng đủ để khiến người ta phát điên rồi. Chỉ có điều luồng khí sâm xung quanh càng lúc càng dày, hai người bọn họ càng lúc càng cảnh giác, nhưng mãi cho đến khi họ đến dưới sơn cốc, đến nơi mà xa xa có thể nhìn thấy cái cửa vào u đen kịt của Trấn Ma Cổ Động, vẫn hề có bất kỳ nguy hiểm hay mai phục nào. Khắp ngọn núi khác gì nơi quỷ vực, lại yên tĩnh đến khó hiểu, đừng thấy Thú hung mãnh, mà những độc trùng mãnh thú từ khi thâm nhập vào Thập Vạn Đại Sơn nơi nào cũng thấy, cũng hoàn toàn có tăm tích. Nơi sâm này, lại phảng phất như nơi sơn cùng thủy tận của Thập Vạn Đại Sơn, nơi an toàn nhất… Quỷ Lệ và Kim Bình Nhi đứng ngọn đồi , phóng mắt ra xa nhìn về phía hang động thâm u lâu đời, lờ mờ có thể trông thấy, bức tượng đá đứng sừng sững ở cửa hang động đó. Hai người đều khẽ cau mày, đến lúc này, ở đây, yên tĩnh ngoài tưởng tượng, lại khiến họ lo lắng hơn. Kim Bình Nhi trỏ xuống cửa hang: “Kia là Trấn Ma Cổ Động, hồi trước khi tôi đến đây truy tầm người áo đen, chính mắt trông thấy Thú Thần phục sinh ra khỏi cửa động đó”. Quỷ Lệ gật đầu, sau đó lại nhìn xung quanh cái hang, chỉ thấy ngoài cửa hang hắc ám sâu nhìn , bốn bề xung quanh đều là vách núi cheo leo dựng đứng, đá lạ hiểm trở, mà phía hang động chừng mười mấy trượng, dựa sát vào vách đá có tầng mây đen dày, chầm chậm di chuyển ở lưng chừng trời, như đám nước. Trông màu đen dày đặc đó, hỏi cũng bíêt, nhất định là vật kịch độc. Liếc mắt nhìn, người bình thường quyết nhiên có chỗ nào được, đúng là nơi tử địa. Cụp mắt xuống, Quỷ Lệ trầm ngâm giây lát: “Chúng ta vào chứ?”. Kim Bình Nhi hiển nhiên có vẻ do dự, nín lặng lúc lâu, cuối cùng vẫn gật đầu: “Ừ, thôi đến đây rồi, lại làm sao mà co lại lên được nữa, chúng ta ”. Quỷ Lệ liếc nhìn nàng, chỉ thấy thần tình mặt nàng có vẻ khác lạ, sắc mặt có vẻ nhợt , hiển nhiên có vài phần e ngại cái hang động thần bí này. Kỳ thực lại chỉ có nàng, đến con khỉ Tiểu Hôi vai Quỷ Lệ, lúc này tựa hồ cũng đổi tính, tỏ ra đặc biệt yên lặng. Dường như cảm nhận được điều gì, Kim Bình Nhi đảo mắt nhìn sang Quỷ Lệ, đột nhiên mỉm cười, để lộ hàng răng sáng đẹp, tủm tỉm: “Ta sao rồi, nào”. Quỷ Lệ gật gật đầu, trước. Kim Bình Nhi tiếp theo sau lưng , chầm chậm tiến về phía Trấn Ma Cổ Động. Tiếng bước chân dẫm nền đá cứng cháy đen mau chóng chìm lấp trong tiếng phong gào rú ngớt, càng lại gần cửa vào cổ động, làn gió tà rét căm căm càng thâm dữ dội, luồng hàn khí u đầy rẫy trong gió càng thêm buốt giá. Lúc này hai người đều phát ra, gió tà căm căm tràn ngập núi chính là từ trong cổ động lùa ra. Cổ Động mỗi lúc gần, ánh sáng xung quanh cũng như từ từ tối , càng lúc càng nhiều ánh sáng đều bị đám mây đen bên Trấn Ma Cổ Động che bớt , tựa hồ nơi như thế này, cho phép lọt vào bất cứ tia sáng nào vậy cả. Cửa động u thăm thẳm sừng sững, bức tượng đá đối mặt với nơi sâu u, cũng cuối cùng từ từ ràng xuất trước mắt hai người. Đoạn đường này, hoàn toàn thể coi là dài, nhưng đối với hai người bọn họ mà , lại như là rất lâu, khi họ rốt cục cũng dừng lại trước Trấn Ma Cổ Động, trời, hoàn toàn ảm đạm, ánh mặt trời lâu trước đây vẫn còn ấm áp rơi mình họ, hoàn toàn tắt ngúm đám mây kia. Quỷ Lệ chậm rãi rẽ vào cửa động, đứng trước bức tượng đá người phụ nữ. Áng sáng hoàng hôn chiếu mình nàng… Gió sương hàng ngàn hàng vạn năm, biến những đường nét trơn bóng mỹ lệ và uyển chuyển ban đầu dần dần điêu khắc thành thô nhám, thời gian thương hải tang điền biến ảo, có bao nhiêu con mắt, chăm chú mà lặng lẽ ngắm nhìn dung nhan nàng. Thời gian như nước sông dài ào ào vỗ về phía trước, chưa từng dừng lại chút nào, nhưng cảm động ban đầu, những ký ức ban đầu, và từng sợi ghi sâu trong tim, ra, cuối cùng cũng đều bị người quên lãng. Chỉ còn lại tia nửa điểm tồn tại trong truyền thuyết, sau thời gian lâu, bị hậu nhân lơ đãng nhắc đến. Sắc đẹp xưa kia của nàng, vẻ lộng lẫy xưa kia của nàng, trước ánh mặt trời, tan như mây khói. Gió lạnh buốt, luồn qua vạt áo lọt vào mình, con mắt chăm chú suốt ngàn vạn năm hoặc cuối cùng sáng được hối hận trong tâm! Bàn tay mềm mại, khe khẽ đặt vai, tiếng kêu chi chi của con khỉ Tiểu Hôi vang lên bên tai, thân hình Quỷ Lệ hơi rung lên, thụt lùi về sau, lập tức kinh tỉnh, tự mình lại trong lúc vô thức, chăm chú nhìn bức tượng người phụ nữ trẻ trung đó, lại mê man . Nghĩ đến đây, lưng Quỷ Lệ nhói lên như bị kim châm, lòng hơi sợ hãi. Với đạo hạnh tu hàng thời, kiên cường trong tâm trí của gã, đối diện với bức tượng Vu nữ Linh Lung này, lại còn bất giác mê loạn, dị lực thấm đẫm trong bức tượng này, quả thực là khủng khiếp. Quỷ Lệ định thần, lập tức xoay đầu nhìn về phía Kim Bình Nhi, vừa rồi nếu phải Kim Bình Nhi đứng bên nhắc nhở , biết đối diện với bức tượng đá này, mình còn mê loạn bao lâu nữa, Kim Bình Nhi sao lại đề phòng được với bức tượng đá bí này nhỉ, nếu phải là người con này còn tàng thực lực vượt ra ngoài dự liệu của mình? Quỷ Lệ ngoảnh đầu nhìn, lại bất giác sững người, chỉ thấy Kim Bình Nhi tuy đứng bên mình, đồng thời thò tay vỗ vai , nhưng cả thân hình, hoàn toàn tương phản với hướng đứng của Quỷ Lệ, mặt quay vào cửa hang Trấn Ma Cổ Động, lưng quay lại tượng đá, căn bản nhìn vào mặt tượng đá. Quỷ Lệ chau mày hỏi: “Ngươi làm gì thế?”. Kim Bình Nhi mỉm cười: “Bức tượng này ghê gớm lắm, tôi chưa qua với huynh sao?”. Quỷ Lệ chau mày, hừ tiếng, hít thở sâu. Lúc này Tiểu Hôi vẫn phục vai từ đầu tới giờ cũng tỏ ra sốt ruột, đuôi lẳng lên, đột nhiên nhảy khỏi vai Quỷ Lệ, nhảy lên bức tượng, sau khi bám treo loay hoay hồi, cuối cùng nó cũng ngồi được lên đầu bức tượng. Quỷ Lệ biến sắc mặt, trầm giọng quát: “Tiểu Hôi, lại đây”. Con khỉ nhìn Quỷ Lệ, giơ tay gãi đầu, kêu chi chi mấy tiếng, nhưng cuối cùng vẫn từ tượng đá nhảy về vai Quỷ Lệ. Kim Bình Nhi đứng bên cười: “Huynh doạ con khỉ làm gì, nó chẳng qua là nghịch…”. Lời chưa dứt, Kim Bình Nhi lộ vẻ ngạc nhiên, mắt trông thấy Quỷ Lệ nghiêm trang, chỉnh đốn lại y phục, lấy vẻ cung kính hướng về pho tượng đá hành lễ. Kim Bình Nhi ngạc nhiên: “Huynh làm thế này là sao?”. Quỷ Lệ nét mặt trầm lặng, đáp lời nàng, chỉ nhìn pho tượng sâu, sau đó xoay mình, lạnh lẽo: “ sao, chúng ta vào”. Cổ động u, phong lồng lộng, ở ngay trước mặt họ. Kim Bình Nhi theo sau lưng Quỷ Lệ, nhìn con khỉ Tiểu Hôi tỏ vẻ chán nản, sau đó ánh mắt rơi mình Quỷ Lệ: “Huynh vừa rồi vì sao lại hành lễ với pho tượng?”. Bước chân Quỷ Lệ ngưng lại, rồi tiếp tục về phía trước, nhạt nhẽo : “Phong phạm của tiền nhân, dù sớm tan thành mây khói, nhưng trong tim mọi người, luôn có chỗ xứng đáng để tôn kính”. Kim Bình Nhi nhăn mặt, hiển nhiên hiểu tí gì những lời như đánh đố mà Quỷ Lệ , định hỏi kỹ, Quỷ Lệ đến gần bên cửa hang rồi. Kim Bình Nhi vội vàng theo sau, cau mày: “Ồ, tôi định chuyện với huynh, sao lại nhanh làm vậy? Tôi còn chưa cho huynh biết, lần trước khi tôi đến đây ở đây có hung linh, tuy sau này chắc là bị Thú Thần diệt rồi, nhưng cửa động này chắc còn…”. đến đây, thanh của Kim Bình Nhi chợt ríu, hầu như cũng lúc, bước chân Quỷ Lệ cũng ngưng bặt. Hai người đứng ở nơi cách cửa hang độ mấy bước, nhìn thấy trong hang động sâm tăm tối, luồng khí lạnh màu trắng từ từ trỗi lên, trong tiếng rú rít bạo tàn của cơn gió tà, lại hề có vẻ tan . Trông thấy luồng khí trắng tụ lại mỗi lúc dày, thể tích mỗi lúc lớn, cuối cùng ngưng lại thành hình, ước trong làn khí trắng ra thân hình cao lớn, tiếng rống trầm trầm, hú rít từng hồi, đan hòa vào với tiếng gió gào thét, càng tăng thêm uy thế, như mãnh quỷ thiên thần. Kim Bình Nhi nhìn luồng khí trắng, thờ dài, lắc đầu: “Tốt rồi, giờ huynh nhìn thấy rồi, ở đây có hung linh tính khí vừa khó chịu vừa lợi hại!”.
Chương 199 CÔNG ĐỨC phong càng lúc càng mạnh, y phục của Quỷ Lệ cùng Kim Bình Nhi lật phật bay. Bọn họ đứng trước động khẩu của Sân Ma Cổ Động, nhìn về phía trước dần dần xuất thân hình cự đại quỷ dị của hung linh. Nhãn châu to tựa chuông đồng, từ trong vùng bạch khí hung hãn trừng mở, có những tia sáng đỏ như máu phát ra, thân hình cự đại của hung linh từ từ ra ràng, đưa mắt nhìn xuống hai phàm nhân trước mặt. “Là ai, to gan lớn mật dám đến nơi đây?”. Giọng hung linh mãnh nhiên cất lên, hùng hồn chấn động, phảng phất chu vi vách đá xung quanh đều rung lên bần bật. Tuy nhiên sau đó, hung linh tựa hồ như phát ra, hạ giọng, mục quang chuyển sang phía sau thân hình Quỷ Lệ thời thấy Kim Bình Nhi đứng: “Lại là ngươi?”. Kim Bình Nhi khe khẽ cười, kiều mị vô hạn, : “Đúng, lại là ta, chúng ta lại gặp mặt rồi”. Hung linh cười lớn, thanh vang lên truyền xa, phảng phất tại phía sau người từ trong u thâm cổ động xa xa cũng vọng lại tràng cười: “Ngươi lại đến đây làm gì, vẫn chưa làm kinh động đến nương nương thần tượng đủ hay sao?”. Kim Bình Nhi trong đầu tính cách đối phí với hung kinh, xem như tình huống hôm nay, tên hung linh thủ hộ Sân Ma quyết nhiên phải dễ đối phó. Chỉ là trong tâm suy nghĩ vậy, ngoài mặt thị vẫn nở nụ cười quyến rũ. Kim Bình Nhi định trở lời, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Quỷ Lệ : “Ngươi có phải là hộ vệ của Linh Lung Vu Nữ năm xưa, thâm nhập Thập Vạn Đại Sơn, trong Nam Cương thất hùng, Hắc Hổ, ?”. Kim Bình Nhi ngạc nhiên, quay người nhìn qua phía Quỷ Lệ, chỉ thấy Quỷ Lệ sắc diện thản nhiên, nhìn thằng vào thân hình khổng lồ của hung linh. Cũng có thể là tại lúc Quỷ Lệ lên tiếng hỏi, hung linh nọ cũng là có cách gì tự chủ được ngây người ra, phảng phất “Hắc Hổ” cái danh tự đó, như trọng quyền tàn nhẫn đánh mạnh vào đâu đó trong thâm tâm . Kể cả là hóa thân thành lệ quỷ hung kinh, kể cả là quên hết cả thế gian, ngàn vạn năm khổ đợi chờ, chung quy cuối cùng vẫn có hồi ức, thầm tàng trong nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn. “Ngươi… là ai?” thanh hùng hồn của hung linh, như đột nhiên cất lên, cũng như tình cảnh vừa xuất , hoàn toàn biến đổi. Quỷ Lệ nhìn đám sâm quỷ khí vòng thành từng vòng bởi thanh , nhãn trung lấp lóa những tia phức tạp khó hiểu, chậm rãi : “Năm xưa trong bãy người họ vệ Linh Lung Vu Nữ, cuối cùng còn được năm người trở về, sau đó kiến lập ra ngày nay Nam Cương Ngũ Tộc. Còn lại hai người, là hai vị huynh đệ từng theo hộ vệ Linh Lung Vu Nữ từ lâu nhất, Hắc Hổ và Hắc Mộc là trở lại. Cổ lão Vu tộc truyền thuyết, đại ca Hắc Hổ trung tâm dũng mãnh, nhị đệ Hắc Mộc kiên nhẫn chấp khán, ta thấy ngươi đối với thần tượng cung cẩn dị thường, ngàn vạn năm nay kiên nhẫn như vậy, hoá thân hung linh hối hận, chỉ phỏng đoán ngươi là Hắc Hổ, ngờ lại đúng?”. Hung linh nọ trầm mặc hồi lâu, mục quang ngưng lại nhìn Quỷ Lệ, Quỷ Lệ dưới ánh mắt hung lệ của hung linh, ngờ lại chẳng hề có chút uý kỵ nào, cũng mở to mắt nhìn lại. Chầm chậm, bạch quỷ khí xung quanh hung linh càng lúc càng nồng, ánh huyết quang trong mắt hung linh càng lúc càng mạnh, từng đạo khí hàn thấu cốt thổi vào cửa động Sân Ma, khí hậu phảng phất cũng càng lúc càng lạnh. vai Quỷ Lệ hầu tử Tiểu Hôi, tựa hồ như cảm thấy bất an, khe khẽ kêu lên hai tiếng. “Ngươi thựa ra là ai, làm sao lại biết được truyện xưa của Vu tộc?”. thanh phẫn nộ của hung linh bỗng nhiên biến đổi, thanh bây giờ bỗng nhiên biến thành lạnh băng. Quỷ Lệ tựa hồ như chẳng cảm giác thấy gì, chỉ là nhìn ảnh khổng lồ : “Thế gian này đến quá nửa là nhớ được chuyện xưa, chỉ là chung quy sau đó vẫn còn có những truyền thuyết, từng chút từng chút được lưu truyền lại”. Gã nhìn thẳng vào hung linh, dằn giọng từng chữ : “Nam Cương ngày nay, Vu tộc hậu duệ vẫn còn có người nhớ các ngươi”. Hung linh nọ nhăm mắt, rất lâu sau vẫn mở ra. Kim Bình Nhi đứng phía sau, khẽ nhíu mày đôi mày liễu, nhìn hung linh, đoạn lại nhìn sang bên Quỷ Lệ, những truyền thuyết của Vu tộc về Linh Lung thần tượng, thị chút cũng biết, nhưng nhìn phản ứng của hung linh nọ, hiển nhiên đa phần những điều Quỷ Lệ đều là . Từ trước đến nay, thị luôn nghĩ trong ma giáo ắt có ai có thể biết hơn thị về những di trong Thập Vạn Đại Sơn, ngờ tên Quỷ Lệ này lại biết được những cố đó. Thị nhìn thân ảnh nam tử đó, trong lòng có chút chấn động, mục quang vẫn lạnh lùng. Lâu sau, phong lạnh lẽo thổi qua. đỉnh đầu, mây đen ùn ùn kéo lại, gió lạnh như cắt, cản sắc thê lương. Trong phút tĩnh mặc này, đột nhiên, hung linh Hắc Hổ bỗng chợt ngẩn đầu, nhìn trời hú lên tiếng, thanh thê lệ, phảng phất như mang theo nhưng tang thương của vãng kèm trong tiếng hú. Đến lúc thanh tiếng hú từ những rặng núi xa vọng lại, gã mới cúi đầu xuống, tiếng van ù ù, phảng phất chính là những tâm tình của chuyện xưa cuồn cuộn trở về. “Đa tạ!”. Hung linh nọ nhìn Quỷ Lệ lúc lâu, rồi khẽ cúi đầu, lời cảm tạ. Quỷ Lệ có chút biểu tình nào, chậm rãi lùi về phía sau nửa bước, khẽ chớp mắt, đáp lễ. Hunh linh gật đầu, thanh hòa hoãn trở lại, : “ ngờ thế gian này vẫn còn có người nhớ đến Nương Nương và bọn ta, hà…, bất quá chúng ta năm xưa lúc hộ vệ Nương Nương thâm nhập Thập Vạn Đại Sơn, cũng có ai nghĩ đến việc này lại được thiên cổ lưu danh”. Nhãn thần hung linh, chậm chậm chuyển qua phía động khẩu Sân Ma Cổ Động, nơi dựng thần tượng của Linh Lung Vu Nữ, nhãn thần , trong giây phút bỗng biến thanh ôn hòa trở lại, đoạn tiếp tục , thanh cùng hòa hoãn hơn nhiều: “Bất quá bọn ta đến nơi này, hiếm có ai có thể biết được, đến cả quỷ cũng biết được”. Quỷ Lệ im lặng lúc, rồi đáp: “Đúng, trước khi ta đến đây, tuy nghe qua những truyền thuyết về Linh Lung Vu Nữ và bảy người bọn ngươi, nhưng tịnh biết được tình hình tại của ngươi, cũng biết được ngươi ở nơi đây…”. Gã gật đầu, nhìn hung linh chấn động, danh tự đó phảng phất đến gã cũng cảm thấy uý kỵ. Chỉ là, mục quang của hung linh vẫn động, vẫn tôn kính nhìn thần tượng, : “Các ngươi tìm y làm gì?”. Quỷ Lệ lãnh đạm: “Chúng ta muốn tìm y sau đó giết y”. Hung linh nọ đột nhiên ngoảnh lại, nhìn Quỷ Lệ : “Chỉ bằng hai người bọn ngươi?”. Quỷ Lệ bình tĩnh gật đầu: “Đúng”. Vùng bạch sắc quỷ khí quanh hung linh bỗng nhiên vần vũ càng lúc càng nhanh, khiến thân ảnh càng lúc càng mờ, lúc lâu sau, chỉ nghe thấy tiếng gã lạnh lùng : “ sai, Thú Thần đích xác là ở tại trong Trấn Ma Cổ Động”. Kim Bình Nhi thân hình nhất động, mặt khẽ lóe lên tia vui mừng. Duy chỉ có Quỷ Lệ đến chút biểu tình cũng có, chỉ nhìn hung linh. Hung linh nọ nhìn gã, hốt nhiên : “Ta xem cách ăn mặc của ngươi giống người Nam Cương, có phải là từ Trung Thổ lại ?”. Quỷ Lệ gật đầu, : “Chính thị”. Hung linh trầm ngâm lúc, trong sâm quỷ khí, phảng phất như thần tình gã có chút biến hóa, : “Ngươi có biết, ta tại sao lại canh gác trước cửa động?”. Quỷ Lệ đáp: “ biết”. Hung linh : “Ta tự nhiên là ở đây để bảo hộ nương nương thần tượng, nhưng ngoài việc đó ra, ta cũng ở đây canh gác, là để cho nghiệt phục sinh, hai là để cho ai tiến vào động, ngươi minh bạch chưa?”. Quỷ Lệ gật đầu. Hung linh nọ thản nhiên cười : “Nhưng cuối cùng ta chung quy cũng phụ lòng nuơng nương trọng thác, bị… bị tên súc sinh kia lừa gạt, gây ra lầm lỡ to lớn, nghiệt phục sinh, thiên hạ sinh linh đồ thán…”. đến đây, thanh gã càng lúc càng , sau đó, hung linh định thần trở lại, tiếp: “Ta vốn tuyệt vọng, nhgĩ rằng thế gian này còn ai có khả năng tiêu trừ nghiệt trừ hại cho bá tánh, ngờ mấy ngày trước, trọng thương trở về, trung thổ nhân kiệt địa linh, quả là có cao nhân có thể đả thương được nó, là ngoài sức tưởng tượng của ta”. Quỷ Lệ khóe mắt khẽ giật, đoạn lạnh lùng cười : “Ngươi cũng đừng nên mừng vội, Thú Thần tuy bại, nhưng người đả bại nó, cũng khá được nó chút nào đâu…”. Hung linh khẽ run, biết câu đó của Quỷ Lệ có hàm ý gì, nhưng sao đó lại thâm trầm : “Có thể trừ khử nghiệt, tự nhiên là rất tốt rồi, ta cótâm nguyện này từ cả ngàn năm nay, chỉ hận hôm nó phục sinh, ta cố hết sức cũng làm gì nổi nó. Các ngươi đến từ Trung Thổ, có lẽ có khả năng chế ngự nó”. Xung quanh hung linh qỷ khí bốc lên xung thiên, trừng to đôi mắt, lớn tiếng : “Ta thay mặt nương nương cho phép ngươi qua lần này”. xong, chầm chậm lùi sang bên, nhường đường cho Quỷ Lệ và Bình Nhi, đằng sau gã động u thâm dẫn sâu vào trong cổ động. Quỷ Lệ nhìn động huyệt lúc lâu, rồi đưa mắt nhìn hung linh, hung lin cũng nhì gã. Quỷ Lệ gật đầu, cũng chẳng thêm gì nhiều, chầm chậm nước về phía trước. Khi qua hung linh, vai gã hầu tử Tiểu Hôi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vào thân thể to lớn của hung linh, ba con mắt chớp chớp. Hung linh nọ hốt nhiên với từ sau lưng Quỷ Lệ lớn: “Vẫn còn chuyện, ngươi nên để tâm. Hôm đó Thú Thần trở về mình, ngoài con ác thú Thiết Thao bên cạnh nó, vẫn còn con nghiệt nữa, đạo hạnh cực cao, ngươi phải cẩn thận đó”. Quỷ Lệ dừng bước : “Cứ như ta biết, thập tam thú thủ hạ của , đều bị tiêu diệt hết rồi”. Hung linh nọ lắc đầu đáp: “ phải là bọn thập tam thú đó, từ trước tới nay, đến cả ta cũng chưa thấy con nghiệt đó nhiều, ngươi nhất định phải cẩn trọng”. Quỷ Lệ gật đầu, nhìn sâu vào trong cổ động rồi tiếp tục bước. Phía sau, Kim Bình Nhi chầm chậm tiếp bước nối gót, hai người khỉ, dần dần chìm vào trong hắc ám, tan vào trong ảnh rồi biến mất hẳn. Quỷ khí quanh mình hung linh, từ từ trở nên mơ hồ, nhưng đôi mắt to tướng của , vẫn nhìn chằm chằm vào vùng hắc ám trong động huyệt. Rồi đột nhiên, hướng về phía vùng u tối, hống lên tiếng như kinh lôi thiểm điện sấm sét, nộ khí như bài sơn đảo hải oanh nhiên bùng lên, thậm chí đến cả những đạo phong cũng bị thổi ngược vào trong động, đến cả vách đá xung quanh cũng rung lên rơi ra những hạt vụn đá rụng xuống lả tả. Sau khi tiếng hống điên cuồng dứt hẳn, thân hình to lớn của hung linh, dần dần tan vào trong hắc ám. Chỉ là, vào lúc hung linh tiêu thất, gã chú ý đến, bên ngoài Sân ma Cổ Động, đằng sau thần tượng, thiểm bóng đen, chính là người sách động Nam Cương Ngũ Tộc nội loạn, cướp thánh khí của Ngũ Tộc, giúp Thú Thần phục sinh, Hắc Mộc. Đoạn trường bào đen tuyền vẫn như ngày trước, phủ kín toàn thân Hắc Mộc, từ trong phát ra những đạo lãnh khí, chỉ là sâu trong mắt gã, thoáng có những tia mục quang cực kỳ phức tạp, nhìn sâu vào trong Sân Ma Cổ Động. Sau khi hung linh nọ, cũng là vị đại ca của gã trước đây, tiêu thất chầm chậm thu hồi nhãn quang. Trong phong sắt, hạ giọng than: “Nương nương…”. Cùng lúc đó, Trấn Ma Cổ Động sở tại ngọn núi đen ngòm, trong khu rừng già u, dần dần xuất đội ngũ tầm mười người. Người đầu tiên, thân bạch y như tuyết sáng ngời, vẻ mặt lạn lùng, nhưng trong mắt lại có đến mấy phần u sầu thương tang thương, hướng rặng núi đen ngòm mà thở dài. Trung thổ, ba mươi dặm ngoài Hà Dương Thành. đại đạo, qua lâu rồi, những người chạy loạn đều bắt đầu quay trở lại quay trở lại phía nam, nơi đây lại xa chân Thanh Vân Sơn là mấy, cho nên thường thấy bá tánh y sam lam lũ, gian nan trèo đèo lội suốt trở về quê hương. Bất quá cũng có nhiều người bắt đầu mở hàng tiểu thương tiểu phiến, so với lúc trước phát sinh ra trường hạo kiếp, cũng tốt hơn biết bao nhiêu lần rồi. “Tiên nhân chỉ điểm, xem bản sinh mệnh đây…”, bỗng nhiên tiếng rao từ đại lộ cất lên, phá tan tĩnh lặng trầm mặc thường ngày vốn có, nghe bắt tay vô cùng. “Tài vận, quan ận, nhân duyên, hành tung, phong thủy, xem tướng, trắc tự, mạc cốt, môn nào cũng giỏi, môn nào cũng biết, nhanh nhanh, người chỉ lấy năm lượng thôi! Quá rẻ quá rẻ…”. Chu Nhất Tiên tay nắm cây gậy trúc có gắn chiêu bài “Tiên Nhân Chỉ Lộ”, chậm rãi bước từng bước, chúng nhân dáo dác nhìn. Đằng sau lão, Dã Cẩu đạo nhân chẳng câu nào, chỉ lẳng lặng trông coi đống hành lý. Nhưng đằng sau lão, Tiểu Hoàn nhảy dựng lên, đường chăm chú đọc quyển sách mỏng bìa đen có ghi tựa đề gì, ngẩn mặt lên : “Gia gia, người vừa gì vậy, mấy lượng người?”. Chu Nhất Tiên ngoảnh lại, cười ha hả, thân đạo cốt tiên phong như tiên nhân hạ giới, xòe năm ngón tay ra, trịnh trọng đáp: “Năm lượng bạc”. Tiểu Hoàn nhíu mày hỏi: “Nhưng mà hôm trước chúng ta chỉ lấy có ba lượng người thôi mà. Còn nữa, mấy hôm nay gia gia bị sao vậy, ba hôm trước chúng ta đều thống nhất, mỗi khách nhân xem tướng chúng ta chỉ lấy năm tiền ngân lượng, nhưng mà gia gia vẫn chưa bằng lòng, mấy hôm trước xem tướng cho người ta, năm tiền biến thành lượng, hôm sau lượng biến thành hai lượng, mới hôm qua đây hai lượng đó lại biến thành ba lượng, đến hôm nay người lại muốn tăng lên thành năm lượng là sao?”. Tiểu Hoàn chạy lên cạnh Chu Nhất Tiên, nhìn lão trừ xuống dưới, Chu Nhất Tiên bị Tiểu Hoàn nhìn đến phát bực, lùi lại bước quát: “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn?”. Tiểu Hoàn trả lời, chỉ nhìn lão chằm chằm, Chu Nhất Tiên hừm tiếng, đoạn lại lùi thêm bước, hỏi: “Ngươi sừng sừng sộ sộ lên thế để làm gì?”. Tiểu Hoàn phì tiếng : “Gia gia mới là sừng sừng sộ sộ! Con xem người có bị ấm đầu , sốt quá biến thành hồ đồ rồi!”. đoạn, Tiểu Hoàn quay lại phía Dã Cẩu đằng sau hỏi: “Đạo trưởng, ngài xem gia gia tiểu nữ mấy hôm nay có phải là rất hồ đồ ?”. Ấy là vì bấy giờ là ban ngày, Dã Cẩu đạo nhân mấy hôm nay đều dùng tấm vải điều che mặt, nhưng đôi mắt lấp lánh phát quang, thập phần minh lượng, khi nghe Tiểu Hoàn hỏi, chỉ cười ha ha hai tiếng, sau đó chậm rãi lắc đầu đáp: “Lão… hà, ngươi là tiền bối niên kỷ cao, thế nào chẳng có chút…”. “Đánh rắm!” Chu Nhất Tiên ở phía trước bừng bừng nổi giận. Tiểu Hoàn trợn mắt nhìn lão : “Gia gia, người kích động lên như vậy để làm gì, con vẫn hiểu đắc đạo thường rất có đạo lý, xem điệu bộ ngươi mấy hôm nay, chỉ sợ đúng là có chút hồ đồ rồi”. Chu Nhất Tiên tựa hồ như thể chịu nổi “lão hồ đồ” ba chữ này, giận dữ quát: “Hai đứa tiểu bối các ngươi biết cái gì, hia ngươi mới có mấy tuổi đầu, biết được bao nhiêu nhân tình thế cố, ta đây phải là…”. Tiểu Hoàn ngắt lời: “Phải vậy? Vậy người ra xem, tại sao gia gia lại tăng gía cách vô ký như vậy?”. Chu Nhất Tiên hừm tiếng, giương tấm chiêu bài Tiên Nhân Chỉ Lộ lên, hướng đám người bộ hành qua qua lại lại bảo: “Các ngươi nhìn mấy người kia, cũng với chúng ta gặp mặt đường, có phải là những người tỵ nạn ?”. Tiểu Hoàn gật đầu: “ sai, tất cả đều là, cả chúng ta cũng là tỵ nạn”. Chu Nhất Tiên mắc nghẹn, mặt đỏ bừng bừng, điệu bộ như nghe thấy Tiểu Hoàn gì. Tiểu Hoàn lại tiếp: “Nếu như tất cả đều là người tỵ nạn, ly hương , con thấy chẳng có mấy người lúc này còn muốn nghĩ đến chuyện xem tướng nữa, con vẫn tưởng gia gia đáng lẽ ra phải giảm giá mới phải, ngờ gia gia lại nhất định tăng giá lên”. Chu Nhất Tiên hạ tay xuống, để tấm chiêu bài ra sau, cười nhạt hỏi: “Cứ như các ngươi , là ta sai rồi, nhưng mà ngươi xem mấy hôm nay, những người tìm chúng ta xem tướng là ít hay là nhiều?”. Tiểu Hoàn gì, nhíu đôi mày, Dã Cẩu đạo nhân ở bên cạnh láu táu tiếp: “ đến việc này, tựa hồ như mấy hôm nay khách nhân xem tướng đích ác là nhiều lên”. Chu Nhất Tiên lại cười khẩy, mặt đầy vẻ đắc ý, nhìn Tiểu Hoàn tiếp: “Ngươi nêin kỷ còn trẻ, làm sao hiểu đuợc chuyện đời chứ. Ta cho ngươi biết, đúng ra là sau khi có đại nạn, người người đều phải tỵ nạn, tuy rằng vị tất có ý muốn xem tướng. Nhưng lần này lại khác, hạo kiếp quá lớn, mười mấy ngàn năm mới có lần, thiên hạ chúng sinh đồ thán, người người đều sống trong cảnh hiểm, biết có còn sống được đến ngày mai . Dưới hoàn cảnh khác biệt thế này, có bản tiên nhân ta chỉ điểm giúp họ thoát khỏi cơn mê, phải là phúc cho sao”. Tiểu Hoàn cúi đầu trầm tư, lúc lâu sau, mới từ từ ngẩn lên, mặt có tia bục bội chán nản. Dã Cẩu Đạo Nhân vẫn còn mê hoặc, nhẫn nại được hỏi: “Ngươi tại sao cứ luôn đề cao cái môn xem tướng này vậy?”. Chu Nhất Tiên liếc nhìn : “Loại học vấn cao thâm này, ta làm sao có thể dạy ngươi”. Dã Cẩu đạo nhân như dẫm phải đinh, ấp úng hồi, đoạn chỉ nghe thấy Tiểu Hoàn ở bên cạnh thở dài hơi : “Cái này ta tại cũng ít nhiều minh bạch được điểm”. Dã Cẩu đạo nhân cùng Chu Nhất Tiên thất kinh, Chu Nhất Tiên : “Ngươi… ngươi ra xem?”. Tiểu Hoàn nhún vai, chậm rãi tiếp: “Gia gia liệu thiên hạ người người tâm sợ hãi khôn xiết, đối với tính mệnh của mình đều lo cũng được, làm sao thể quan tâm đến tài vật của họ được. Trái lại, ngân lượng của gia gia càng lúc càng nhiều, bá tánh tầm thường nghĩ là gia gia có đạo hạnh cao thâm, giống phàm nhân… Việc này đến con nguyên cũng tin, vẫn nghĩ là loại tiểu xảo kiểu này đến tên ngốc cũng nhìn ra, ngờ vẫn còn quá nhiều người nhìn ra”. Chu Nhất Tiên lắc đầu: “Ngươi sai rồi, Tiểu Hoàn”. Tiểu Hoàn ngạc nhiên: “Cái gì?”. Chu Nhất Tiên : “Mấy điều ngươi đều đúng, chỉ là câu sau cùng sai rồi, tịnh phải là bọn chúng nhìn ra, chỉ là bản thân bọn chúng nhìn thông được đạo lý thôi”. Dã Cẩu đạo nhân nghe qua hiểu bèn hỏi lại: “Cái gì mà nhìn ra?”. Chu Nhất Tiên lại nhìn những người bọ hành tất tả qua lại : “Chúng sinh thiên hạ, phải là ngu độn nhìn ra, chỉ là trong hoàn cảnh sinh tử đầu quan, chẳng có được mấy người có thể tin tưởng được vào chính bản thân, nên chỉ muốn nghe lời an ủi của người khac. Ta vì bọn họ mà chỉ điểm bến bờ, mỗi câu mỗi từ đều là bàn về nửa đời sau của bọn họ, so với hoàn cảnh hôm nay tốt hơn nhiều lắm. Nghe được lời tốt lành, họ trả ngân lượng, cũng được an tâm hơn nhiều”. Tiểu Hoàn bỗng nhiên đáp: “Ta toàn những lời hàm hố”. Tiểu Hoàn cùng Dã Cẩu đạo nhân đưa mắt nhìn nhau, nhất thời được câu nào. Chu Nhất tiên ngẩng mặt nhìn trời, nhìn cả vòm trời bao la rộng lớn, lúc sau, mới thở dài: “Hạo kiếp thế này, đúng là chỉ có hai, nếu , đến cả trời cũng chịu nổi”. đến đây, lão quay lại cười: “Nếu mà như vậy, những ngày trong tương lai tự nhiên tốt hơn nhiều so với những ngày sống biết sống chết thế nào, ta vậy cũng tính là những lời hàm hồ gạt người… Trái lại, lão phu đường , an ủi khuyên bảo biết bao nhiêu là người, bách tính phải lưu lạc, sau những lời khuyên bảo an ủi của lão phu, đều coi trọng sinh mệnh, quyết tâm hướng thiện, tu công tích đức, chẳng phải là tốt hơn nhiều so với mấy lão hòa tượng đạo sĩ hàng ngày nấp trong chùa miếu tụng kinh niệm Phật hay sao?”. Lão đưa tay vỗ vỗ lên đầu Tiểu Hoàn, mặt bừng tiên khí, chính nghĩa lẫm liệt, giống như lão vì trời đất mà thương xót chúng nhân cứu thế, độc mình xuống địa ngục cứu thuơng nhân bí tráng, chỉ tiện theo mà thu chút ngân lượng bạc trắng, cũng là đại nghĩa ở đây, thu ngân lượng đủ để cứu người, thu rồi đúng là đại từ đại bi sở vi chính khí thương tang. Lão tiếp tục than: “Nhân sinh, đích thực là tịch mịch…”. “…” Nhất thời bốn bề nghe thấy tiếng ai, bốn phía là màn tĩnh lặng. Chu Nhất Tiên nhíu đôi mày bạc, thu hồi nhãn quan nhìn trời nữa, ngoảnh bốn phía nhìn. “…” “Hây, hai đứa bọn ngươi, nhanh như vậy làm gì
Chương 200 CHÂN THỨ Thanh Vân Sơn, Thông Thiên Phong. Ngọc Thanh Điện xưa nay vốn là nơi nghiêm túc, hôm nay dường như phát sinh biến , tiếng chân người chạy vội cứ ngừng vang lên ở trong ngoài điện, những lời thầm to tuy đè nén nhưng vẫn đầy vẻ vội vã và hoảng loạn lan nhanh như nước tràn bờ. Từ xa, tựa hồ cũng có tiếng xầm xì, việc xảy ra khó mà tưởng tượng nổi, ở trong thời khắc này, những tiếng huyên náo mỗi lúc nhiều, hơn nữa lại phát ra từ những nơi gần Ngọc Thanh Điện. Ngọc Thanh Điện địa thế cực cao, lẫn trong mây, có lẽ phải vượt quá Hồng Kiều, từ những bậc thềm đá bên ngoài Bích Thủy Đàm cũng phải thêm lúc, nhưng muốn nghe được những thanh to cũng phải qua hết nửa số bậc thềm đá đó. Đại đệ tử của vị chưởng môn Thông Thiên Phong là Tiêu Dật Tài cũng vừa bắt được tin này từ số sư đệ túm tụm vội vã chạy đến Ngọc Thanh Điện, khuôn mặt tuấn sau đó hiểu sao đột nhiên lộ vẻ nhợt nhạt, phải là chuyện gì cấp bách lắm mới khiến vị môn nhân trẻ tuổi nhưng đạo hạnh cao thâm này của Thanh Vân môn phải phí tâm lo lắm đến như thế. Tuy nhiên ngoài mặt dù lộ vẻ lo âu, Tiêu Dật Tài vẫn nhanh lên đại điện, sắc diện vẫn dữ vẻ nghiêm trang, nhíu mày, khẽ giận dữ nạt: “Có chuyện gì thế? Vẫn là chưa đủ phiền toái hay sao? Kẻ nào dám to gan lớn mật khi lại gây huyên náo ở đây?”. Mấy đệ tử trẻ tuổi tập trung bên trước cửa đại điện vội vã chạy lại, Đạo Huyền Chân Nhân sau khi đại chiến với Thú Thần bế quan từ lâu, hơn nữa sau đó tính tình của người hiểu sao trở nên vô cùng cổ quái, mọi lớn của Thông Thiên Phong, đa phần đều do vị đại sư huynh được mọi người trọng vọng này xử lý, Tiêu Dật tài trong mắt đám đệ tử tuổi quả là rất có uy thế. Chỉ là trong thời khắc này, những thanh huyên náo càng lúc càng lớn, mặt chúng đệ tử cũng lộ sắc diện vô cùng kỳ quái, kẻ trong số những người tụ tập bên Tiêu Dật Tài liền cất giọng rụt rè thưa: “Tiêu sư huynh, Tô sư thúc của Đại Trúc Phong đến”. Tiêu Dật Tài thất kinh, ngạc nhiên hỏi: “Tô Như sư thúc?”. Chúng nhân đệ tử ở bên đều nhất nhất gật đầu, Tiêu Dật tài liền kinh ngạc: “Sư thúc đến đây có việc gì, nếu đến đây, sao có thông báo, hơn thế lại gây huyên náo như thế này…”. đến đây, chỉ nghe thấy tiếng bên ngoài Ngọc Thanh Điện càng cất cao, tựa hồ ai đó cuối cùng mất hết cả kiên nhẫn, từ xa truyền lại thanh lảnh lót như tiếng chim phượng cất lên rành rọt thong thả. Tiêu Dật Tài liền biến sắc mặt, vội vã bước nhanh vào đại môn Ngọc Thanh Điện miệng lẩm bẩm: “Khôn xong rồi, nhanh… đợi chút, Tào sư đệ, Từ sư đệ, các ngươi lập tức ra phía sau hậu viện, thỉnh vài vị sư thúc nữa đến để khuyên cản Tô sư thúc, chúng ta là phận hậu bối, khó mà cho được, mau”. Hai đệ tử bên cạnh liền gật đầu, chuyển thân vội vã về phía hậu viện Ngọc Thanh Điện, Tiêu Dật Tài hướng về phía cửa chính của Ngọc Thanh Điện vội vã sải bước, thoáng chốc đến đại môn, tiếng lảnh lót đó hốt nhiên lại càng trở nên khẩn trương, tạo thành những thanh sắc bén. Săc diện của Tiêu Dật Tài trắng như sáp, thân hình thoắt cái lướt đến phía cổng vào, đồng thời đề khí giọng thưa: “Tô sư thúc, có chuyện gì chúng ta từ từ bàn thảo, sao lại…”. Mới vừa được có bấy nhiêu, chỉ nhe truyền tới mấy tiếng “Ôi da, ôi da…”, thân hình Tiêu Dật Tài đột nhiên sững lại, người cứng đờ, chỉ thấy phía trước cửa chính đại điện xa xa là mấy bóng lưng màu thiên thanh ôn hòa, bình bịch bình bịch chừng mười người bị liệng ra ngoài điện, người nào khả dĩ có thể đứng vững, ai nấy cũng đều lảo đảo ngừng, lúc sau mới ngã đánh rầm lên nền nhà. Ngọc Thanh Điện đồng loạt dậy lên những tiếng phản đối. “Hừ!” tiếng vang lên lạnh lẽo, lúc này chỉ thấy thân ảnh thanh tú mảnh khảnh diễm lệ vô song xuất trước cổng, đó chính là Tô Như. Thanh đó lập tức trấn áp mọi người có mặt, bên trong Ngọc Thanh Điện tuyệt tiếng động, ánh mắt mọi người bấy giờ đều cú mục lên thân ảnh uy nghi của nữ tử. Mái tóc đen huyền óng mượt vấn thành búi, cài chiếc trâm vàng khác hình phượng hoàng xõa cánh có điểm hồng ngọc, trong miệng chi phượng ngậm ba viên lưu ly phỉ thúy lóng lánh, khẽ lay động. Lông mày lá liễu, nét lạnh lùng càng tăng thêm vẻ đẹp, đôi hàng lông mày gọn gàng chỉnh tề; môi son mím chặt, má trắng như tuyết, song nhãn trong suốt vô bì như tăng thêm ba phần nộ khí. Bình nhật vẫn thường vận y phục rộng rãi lộ đường nét, tại Tô Như vận bộ xiêm y trắng nõn, bó sát lấy thân trông như thiếu phần đáng lại tăng thêm phần nóng bỏng, đồng thời tay nắm lấy chuôi thanh Mặc Lục Tiên kiếm màu lục đeo ở thắt lưng, kiếm quang ngời ngời, mặc dù vẫn còn nằm trong vỏ nhưng kiếm khí trùng trùng đó tuy vô hình nhưng hữu trong khí gây cho người ta cảm giác thanh tiên kiếm này có linh khí, cơ hồ như muốn bay lên múa lượn vậy. Khóe mắt Tiêu Dật Tài ngừng lay động, bất chợt cảm thấy lạnh dọc sống lưng. Tô Như sắc diện như sương, mục quang băng lãnh, lướt mắt nhìn quanh đám người tụ tập tại Ngọc Thanh Điện, dưới cái nhìn đó, dù là dung nhan mỹ lệ, nhưng ai dám nhìn trực diện vào nàng. Tiêu Dật Tài đưa mắt quan sát đám đệ tử lúc này vừa rên rỉ trong miệng vừa từ từ đứng dậy, chỉ thấy bọn chúng tuy bầm tím nhiều nơi, nhưng tuyệt động đến gân cốt, số bị thương chảy máu cũng đáng kể. Lúc bấy giờ trong lòng mới tạm an tâm, có thể thấy vị Tô Như sư thúc này tuy biết vì chuyện gì mà đột nhiên nổi trận lôi đình, thế nhưng lúc hạ thủ vẫn còn niệm tình đồng môn chứ ra tay cay cú, nếu quả đúng như lời các vị truởng lão từng : “Nữ nhân này quả vô cùng lợi hại”, chỉ e là đám đồng môn sư đệ còn phải chịu khổ sở hơn nhiều. Chỉ sợ là vui mừng hơi sớm, Tiêu Dật Tài hốt nhiên cảm thấy trong lòng ớn lạnh, chính là ánh mắt của Tô Như lúc này chiếu có đến . Tiêu Dật Tài cười khan tiếng, bước nhanh đến trước cung thủ hành lễ, đồng thời ngầm để ý đến bàn tay nắm chặt chuôi thanh Mặc Lục Tiên kiếm của Tô Như rồi lên tiếng: “Thế này… Tô sư thúc hôm nay sao lại đuợc nhàn rỗi mà quá bộ đến Thông Thiên Phong chúng ta”. Tô Như lãnh đạm nhìn Tiêu Dật Tài, hừ lạnh tiếng, căn bản thèm để ý đến câu hỏi của , cũng hồi lễ lại cái chào hỏi lúc nãy, vẫn ngạo nghễ đứng tại nơi đó, băng sương tuyệt thế, lạnh lùng đáp: “Chớ nhiều lời, ngươi mau cho gọi Đạo Huyền đến đây”. Lời vừa thốt ra, gần trăm đệ tử thuộc Thông Thiên Phong có mặt tại Ngọc Thanh Điện liền nhất thời chấn động, Tiêu Dật Tài cũng biến sắc mặt, ngạc nhiên giây lát “Tô sư thúc, có thể cho biết là có chuyện gì? Ân sư lão nhân gia bế quan lâu, phải rồi, thế Điền sư thúc, sao lại đến cùng người?”. đề cập đến Điền Bất Dịch thôi, vừa dứt câu, sắc mặt Tô Như lập tức biến đổi, thần tình ngừng dao động, trong ba phần thương tâm, lại có ba phần tư lự cùng ba phần nộ khí cùng tia sát ý lạnh lùng. “Hống!” Hốt nhiên, tiếng kêu thê thiết như dã thú kêu rống lên truyền khắp Ngọc Thanh Điện, chúng nhân có mặt cả thảy đều thất kinh, luc sau mới phát ra quái thanh đó chính là phát ra từ thanh Mặc Lục Tiên kiếm trong tay Tô Như, chỉ thấy năm ngón tay cầm kiếm của bà trắng nhợt, gầy guộc tựa như vận hết sức đến còn chút huyết sắc, phản phất như cảm ứng được điều gì mà thanh tiên kiếm bổn lai vẫn phát ra ánh sáng rực rỡ, lúc này lại càng trở nên cực thịnh mà phát ra những thanh như dã thú kêu gào như thế. Bộ dạng tiên kiếm quả là thứ binh khí khí thế hùng hồn, cương liệt vô cùng, bình nhật trong tay nữ tử như Tô Như trông có vẻ ôn nhu hòa thuật, ngờ lại có cảm ứng mãnh liệt thế này, có khác chi như hổ thêm cánh, lại càng làm cho cảnh tượng tăng thêm sát ý. Tiêu Dật Tài bất giác lui lại bước, cảm thấy ớn lạnh sau gáy, chẳng biết mình gì thất thố, dù gì đây cũng là bậc trưởng bối sư thúc, hơn nữa trượng phu bà ta là Điền Bất Dịch tủ toạ Đại Trúc Phong cũng là người quyền cao trọng vọng trong Thanh Vân Môn, vô luận thế nào cũng thể khinh thị để bị đắc tội. Theo lý mà , Tô Như vô cớ tiến phạm Ngọc Thanh Điện dĩ nhiên là phạm lỗi lớn, chỉ là trông thấy bộ dạng của Tô Như chẳng có chút uý kỵ gì cả, ràng là chỉ là chuyện gây vô cớ, mà phải có lý do nào đó vô cùng trọng đại. Trong tiếng rú trầm trầm quái dị của Mặc Lục Tiên kiếm, Tô Như gằn từng câu từng chữ lạnh lùng hỏi Tiêu Dật Tài: “Gọi Đạo Huyền ra nhanh, ta có chuyện phải hỏi cho ra lẽ, chẳng phải Bất Dịch bị các ngươi giữ lại hay sao?”. Tiêu Dật Tài chấn động toàn thân, bất ngờ ngẩng đầu, chúng nhân tại Ngọc Thanh Điện im bặt tiếng động. Đúng vào lúc này, hốt nhiên phía hậu đường truyền lại tiếng bước chân chạy vội tới, rồi có tiếng vị trưởng lão từ xa truyền lại: “Tô sư muội, Bất Dịch sư đệ xảy ra chuyện gì, chúng ta là môn hạ Thanh Vân Môn, muội thể vọng động!”. Cùng lúc đó, trong hậu đường xuất mấy lão đạo, hai người đầu người tóc đen, người tóc trắng, cả hai đều râu bạc như cước. Nghe giọng phát ra, đích thị là lão tử tóc trắng, chính là vị Phạm trưởng lão, người đương nhiệm chức vụ trọng tài của Thanh Vân Sơn Thất Mạch Võ Hội lần đầu tiên Trương Tiểu Phàm được tham dự mười năm về trước. Thanh Vân Môn trong vòng mười năm trở lại đây, trải qua hai trường hạo kiếp, các vị trưởng lão đời trước lớp tử vong, lớp bị thương, nhân số chẳng còn được bao nhiêu. Tô Như ngước nhìn mấy lão trượng đến liền nhíu mày, hừ lạnh tiếng, tuy thế vẫn có ý nhượng bộ lấy nửa phần. Phạm trưởng lão nhìn ánh mắt Tô Như, liền ho khan, giọng lẩm bẩm hai câu trong miệng. Ở bên cạnh, hắc phát lão tử đưa mắt nhìn chung quanh, thấy có mười mấy đệ tử tuổi mặt mũi bầm tím liền nhăn mặt có vẻ muốn vài câu với Tô Như nhưng bà hướng về phía Phạm trưởng lão lãnh đạm : “Phạm sư huynh, ngươi dám mở miệng la rầy ta?”. Phạm trưởng lão trợn mắt nhìn bà, sắc mặt ửng đỏ, rồi lập tức lắc đầu: “Đâu có, đâu có, Tô sư muội, giao tình bao nhiêu năm giữa ta đối với ngươi và Bất Dịch sư đệ đâu phải là ít, ta kính trọng ngươi hết, có đâu lại dám la rầy?”. Hắc phát lão đầu quay đầu đưa mắt nhìn Phạm tưởng lão nhíu mày, Phạm trưởng lão bối rối gượng cười đưa tay phân bua: “Dương sư huynh, huynh , huynh …”. Người được gọi là Dương sư huynh chính là hắc phát lão đầu lúc này quay đầu lại đối diện với Tô Như mà : “Tô sư muội, được rồi, muội hãy bình tĩnh lại, việc như thế nào, muội hãy với huynh. Muội bình nhật là người cẩnt hận ôn hòa, sao hôm nay lại… Việc thế này ngay cả đến Bất Dịch sư đệ cũng dám gây ra?”. Sắc diện Tô Như vẫn băng lãnh như trước, nhưng bàn tay nắm chặt tiên kiếm phát quang từ từ thả lỏng mấy phần, những tiếng tê hống trầm trầm quái dị ngừng lại, chúng nhân đứng đó cũng thở phào nhõm, Tô Như nhắm chắc Tiên kiếm thủ trì tại đó quả là phát ra uy thế cực lớn, tựu chugn cả đám Thanh Vân đệ tử bị bà uy hiếp sợ hãi đến chấn động tâm phách. Tô Như nhìn Dương trưởng lão, khóe môi lay động, cười lạnh : “ phải là việc gì Bất Dịch dám làm, muội cũng dám làm. Muội muốn yết kiến Đạo Huyền, huynh hãy gọi huynh ấy ra đây”. Mấy vị trưởng lão nhìn nhau bối rối, Dương trưởng lão ho lên vài tiếng: “Tô sư muội, chưởng môn sư huynh bế quan lâu ngày, tại tiện ra mặt, muội hãy lý do tại sao lại làm cho muội sanh động trước , hơn nữa, Điền sư đệ có chuyện gì mà lại cùng với muội?”. Đôi mày liễu của Tô Như như đông lại, trong nét thanh lệ lại có thêm ba phần nộ khí bừng bừng: “ phải bị Thông Thiên Phong các ngươi giam giữ lại rồi sao?”. Câu đó ra, Dương trưởng lão, Phạm trưởng lão cùng toàn thể dưới Thông Thiên Phong đại biến sắc mặt, Dương trưởng lão vội vàng : “Tô sư muội, chuyện thế này muội thể bừa. Điền sư đệ là trong Thanh Vân Thất mạch chủ tọa, tại Thanh Vân Môn ngoại trừ Đạo Huyền chưởng môn sư huynh, và Tăng Thúc Tường sư huynh là những người bậc cao trọng vọng, ngoài ra còn lại đều là đám đệ tử tuổi làm sao mà có chuyện bắt giữ người, thể nào!”. Tô Như cười lạnh chế nhạo, truy vấn: “Các ngươi đừng cho rằng ta biết chuyện gần đây tâm tình Đạo Huyền sư huynh thay đổi, chính vì chuyện này mà Bất Dịch mới mạo hiểm lên núi khuyên sư huynh. Chẳng ngờ đến bây giờ vẫn có tin tức gì, ta hỏi các người còn biết hỏi ai?”. Dương trưởng lão đứng cạnh Phạm trưởng lão lộ vẻ ngạc nhiên, liền chuyển thân hướng về phía Tiêu Dật tài chấn vấn: “Tiêu sư điệt, Đại Trúc Phong thủ toạ Điền Bất Dịch gần đây có ghé qua Thông Thiên Phong hay ?”. Tiêu Dật Tài ngơ ngác lắc đầu: “Quả là có chuyện đó, đệ tử phụ trách xử lý mọi chuyện trong ngoài của Thông Thiên Phong. Trong vòng tháng nay, Điền sư thúc có đưa thiếp thông báo đến viếng Thông Thiên Phong”. Tô Như liếc mắt về phía Phạm trưởng lão lãnh đạm: “Huynh nghĩ vì chuyện gì mà đến? Lại còn có thể đưa thiệp bái sơn từ từ uống trà đàm đạo hay sao?”. Phạm trưởng lão đỏ mặt, biết gì, Dương trưởng lão đối diện Tiêu Dật Tài hỏi tiếp: “Tiêu sư điệt, là như thế, ngươi lập tức đến Tổ Sư Từ Đường ở hậu sơn thỉnh vấn chuyện này với chưởng môn sư huynh, nếu có thể được, tốt nhất là ngươi thỉnh lão nhân gia đến đây, ba mặt lời mọi chuyện được minh bạch”. Tiêu Dật Tài do dự khắc rồi khẽ gật đầu: “Hay lắm, đệ tử ngay đây”, xong cũng quay người rảo bước hướng về phía hậu đường. Dương trưởng lão nhìn theo đến khi Tiêu Dật Tài khuất bóng quay lại, mỉm cười : “Tô sư muội, lão phu biết phu thê hai người tình thâm nghĩa trọng nên tránh khỏi tâm tình rối loạn, nhưng lần này muội hấp tấp tấn nhập Ngọc Thanh Điện quá đáng rồi”. Tô Như trầm mặc giây lát, khẽ : “Dương sư huynh, huynh rất phải, nếu lần này phải vì chuyện quan trọng của Bất dịch mà do Tô Như sinh tâm ma quỷ muội xin sẵn sàng chịu xử theo môn pháp”. Dương trưởng lão xau tay, mỉm cười: “Coi muội kìa, ta có ý vậy đâu chứ…”. Giọng Tô Như liền thay đổi, từ vẻ kiên quyết chuyển sang giọng bình thường: “Dương sư huynh ơi, nếu Bất dịch có chuyện gì đỉnh Thông Thiên Phong…”, đến đây mắt bà rực sáng, tinh , giọng chất chứa tình cảm quyết tâm, chút dao động: “Thanh Vân môn hai ngàn người, đệ tử xứng đáng Tô Như này đành phải vì huynh ấy mà tại Thanh Vân sơn, Thông Thiên Phong hướng về lịch đại tổ sư, về các vị chưởng môn các đời, quyết làm ra lẽ phen”. thanh khẽ vang lên, bà phất tay như lưỡi đao phá gió, Mặc Lục kếm quang rạng rỡ sắc sảo bay từ mặt đất thẳng lên trung, thoáng sau thanh vang lên, bụi mờ mịt lan tỏa. Chúng nhân chỉ thấy dưới chân mặt đất rung động như có cơn động đất bất ngờ, lúc bụi tản ra Tô Như tay nắm Mặc Lục tiên kiếm đâm vào nền đất xung quanh, để lại dấu nứt nào. Trong đá bụi mù, chuôi của Mặc Lục tiên kiếm rời khỏi tầm tay của Tô Như nhưng sức kiếm còn mãnh liệt, như mãnh thú trong cơn khát máu gầm gừ ngân lên. Dương sư huynh nhìn vào thanh tiên kiếm cắm trước mặt ôn và Tô Như cười hổ sở: “Tô sư muội, bây giờ là lúc đó hay sao? Muội sao lại gỡ phong ấn Mặc Tuyết được niệm lại cả trăm năm nay?”. Tô Như giọng lạnh lùng: “Dương sư huynh, huynh cũng biết khi xưa muội dễ mà phong lại Mặc Tuyết, vì Bất Dịch mong muốn mà muội làm như vậy, muội cũng để tâm đến nữa. Nhưng nếu Bất Dịch xảy ra chuyện gì muội lấy Mặc Tuyết ra mà thỉnh giáo Chưởng môn sư huynh phen…”. Dương trưởng lạo lắc đầu cười khổ : “Muội… ta cứ nghĩ muội và Điền sư đệ lấy nhau nhiều năm, tính khí thay đổi… Thôi bỏ , bỏ , ta muốn tranh cãi nhưng muội hãy ngồi xuống chờ Tiêu Dật Tài cùng chưởng môn đến có được ?”. Tô Như lộ chút biểu tình, rằng cùng với Dương trưởng lão ngồi xuống. khí tại Ngọc Thanh Điện từ từ lắng dịu xuống, Dương trưởng lão giọng an ủi cho Tô Như giảm phần lo lắng, các trưởng lão khác đứng sau lưng ông cũng im lặng ngồi xuống, chỉ còn Phạm trưởng lão đứng qua góc cửa Ngọc Thanh Điện, từ xa dõi nhìn Tô Như. Đối với chúng đệ tử, tình thế này cân chút nào, bên là chuyện Tô Như nổi giận xuất thần uy, bên chỉ đứng nhìn từ xa. Trong vô số các bậc trưởng lão ở Thông Thiên Phong, Phạm trưởng lão thường ngày là bậc ôn hòa nhất, tâm tính lại dân dã hoạt kê, mặc dù đạo pháp thể so bì vơi các bậc trưởng lão khác, nhưng lại có được nhiều cảm tình giao lưu đối với chúng đệ tử. Dù là đệ tử đích thân ông dạy dỗ hay là các đồ đệ của các vị khác đều thập phần thân cận với ông. Thấy Phạm trưởng lão đứng lặng lẽ góc, các nhóm đệ tử trẻ tuổi cũng yên lặng bước qua, chỉ có số đệ tử của Tô Như nhưng từng là môn hạ của Phạm trưởng lão là đứng ở giữa. Phạm trưởng lão nhìn chúng đồ đệ, khẽ lắc đầu, bỗng có tiểu đồ nhịn được, hỏi : “Sư phụ à, Tô Như sư thúc là đáng sợ, bình thường bà thập phần ôn nhu dịu dàng, sao hôm nay lại trở thành hung dữ đáng sợ như thế?”. Bạch trưởng lão hắng giọng rung rinh cả chòm râu trắng: “Hầy, các người nhập Thanh Vân môn chưa bao lâu, sao biết được lão bà nương kia ngày xưa thô lỗ và vô lý đến mức nào, có chuyện gì mà mụ ta dám làm chứ!”. Chúng đệ tử đứng xung quanh đều xúm lại, chú ý lắng nghe. Có mấy đệ tử xì xào: “ nhìn ra, Tô Như sư thúc dung mạo thế kia, ngày trước chắc chắn là bậc quốc sắc thiên hương…”. Phạm trưởng lão cười hè hè mấy tiếng, lén mắt nhìn qua Tô Như và Dương trưởng lão đàm đạo, thấy chẳng ai chú ý càng thêm phần bạo dạn, : “Có người từng rằng, bà ta là thế hệ đầu đàn của các nữ đệ tử Thanh Vân môn, thanh danh lừng lẫy nhất, mà hình ảnh tiêu biểu nay chính là…”, ông gục gặc đầu, mặt nụ cười đầy ý: “…Chính là Lục Tuyết Kỳ của Tiểu Trúc Phong đấy”. Chúng đệ tử vây xung quanh đồng loạt “A” lên tiếng, mọi người đồng loạt như hiểu ra, cũng gật lấy gật để, biểu như lĩnh hội được tâm ý của Phạm trưởng lão. Phạm trưởng lão thấy nhất hô bách ứng, trong lòng khỏi đắc ý, tiếp: “Phải rằng, bà ta đạo pháp tu hành cao đấy, nhưng so sánh vẫn còn thua Đạo Huyền sư huynh và Vạn sư huynh, cũng là những bậc kỳ tài ngàn năm khó gặp. Bà ta trẻ trung mỹ lệ nên được sư phụ là Chân Vu đại sư chiều, chẳng ai dám đụng đến cả, nên chẳng ngại gì ai mà gây . Ta còn nhớ rằng, bà ta trong quá khứ từng dám mình gây náo loạn cả Thanh Vân môn, lại còn thêm lão sư tỷ dữ như cọp Thuỷ Nguyệt đại sư nữa chứ… Ôi tiểu tử thối ngươi lại đánh ta, ra ta gì đâu”. Phạm trưởng lão hứng khởi tột cùng, lại tiếp: “Ngày xưa Thuỷ Nguyệt, ồ sao các người lại ngẩn ra thế, các người hiểu ý ta sao? Là Thuỷ Nguyệt đại sư đỉnh Tiểu Trúc Phong, sư tỷ của Tô Như đấy, trong quá khứ cũng là người có tính khí hung hãn như Tô Như, cùng nhau vang danh trong Thanh Vân môn… Úi tiểu tử thối, sao ngươi cứ kéo ta, ta cho ngươi biết, dù gì lão phu cũng là sư phụ, ngươi đừn cứng đầu như vậy… Ồ lúc nãy ta đến chuyện gì thế?”. “Nghĩ cho cùng, đến Thuỷ Nguyệt, Tô Như năm ấy rất là vô lý và đanh đá, chuyện gì cũng dám làm, nhưng từ khi lấy Điền Bất Dịch ở Đại Trúc Phong con người cũng thay đổi nhiều như chúng ta thấy nay. Bọn già chúng ta cũng cảm thấy kỳ quái nhưng cũng coi như là chuyện tốt . Chứ còn như Thuỷ Nguyệt chút cũng chẳng thay đổi, năm xưa hung dữ bao nhiêu bây iờ lại càng hung dữ hơn. Bây giờ ngay cả đồ đệ của bà ta, Lục Tuyết Kỳ mà bà ta hằng thương, so với bà ta năm xưa cũng dữ y như thế… biết là bị trúng phải tà gì!”. Phạm trưởng lão bỗng toàn thân rúng động dữ dội, quát lớn: “Tiểu tử xấu xa, sao ngươi cứ nhéo ta thế, lâu lắm rồi mới có kẻ nhéo ta đau thế…”. Đột nhiên giọng ông đứt nghẹn giữa chừng, trong miệng chỉ phát ra những tiếng thào. Chỉ thấy các tiểu đệ tử đều nhất nhất cúi đầu, im lặng dám tiếng nào, dám động đậy, trước đại môn Ngọc Thanh Điện chính là Thuỷ Nguyệt đại sư mặt lạnh như băng đứng nhìn chằm chằm vào Phạm trưởng lão. Văn Mẫn kế bên bà cũng nhìn ông, mặt bừng bừng nộ khí. Trán Phạm trưởng lão tự nhiên xuất hạn mồ hôi, da mặt đỏ ửng, chân bỗng bước lùi mấy bước, đứng qua bên, miệng cười gượng gạo. Thuỷ Nguyệt đại sư cứ từ từ tiến vào, chẳng thèm chú ý gì đám tiểu đệ tử, chỉ có Văn Mẫn can tâm, nhìn lão bằng con mắt căm ghét. Phạm trưởng lão thân trong hàng ngũ Thanh Vân các trưởng lão, luôn chuyện đạo lý, lần này bị người ta áp đảo tại đương trường nên mới ăn kỳ cục như vậy. Nhưng Tô Như và Dương trưởng lão ở bên kia chẳng hiểu đầu đuôi chuyện gì. Tô Như chợt thấy Thuỷ Nguyệt đại sư bất ngờ xuất , nét mặt liền dịu dàng, đứng lên : “Sư tỷ, sao sư tỷ đến đây?”. Thuỷ Nguyệt đại sư khẽ cau mày, nhìn sang chung quanh rồi : “Ta phải hỏi muội trước mới đúng, muội ở Đại Trúc Phong. Cứ cho là Điền Bất Dịch có chuyện mới lên đỉnh Thông Thiên Phong, còn muội lên đây làm gì?”. Tô Như khóe miệng mấp máy, nhìn sư tỷ mà trong lòng chua chát, đôi mắt từ lâu trở nên đỏ hoe. Thuỷ Nguyệt đại sư bước vào, trong tâm gặp chuyện vui, nhìn qua thấy Dương trưởng lão lắc đầu cười khổ nên cũng chẳng biết mở lời thế nào. Thuỷ Nguyệt trong lòng buồn phiền bước lại chỗ Tô Như. Tuy hai người chẳng thường gặp nhau, nhưng thân thiết hơn tỷ muội ruột thịt. Lúc này thấy Tô Như vẻ như gặp phải chuyện đại , nét mặt buồn bã, mắt ánh những tia kỳ lạ, lại thấy Mặc Lục tiên kiếm và Mặc Tuyết nằm cả dưới đất, liền biết ngay chẳng phải là chuyện . Bà vừa định tiếp tục hỏi chuyện Tô Như đột nhiên hậu đường vang lên tiếng bước chân hoảng loạn, Tiêu Dật tài hấp tấp chạy đến, gương mặt cũng như toàn thân toát lên kinh hoàng: “Xảy ra chuyện lớn rồi, chuyện lớn rồi…” Mọi người ở Ngọc Thanh Điện nhất thời thất kinh cả ra, Tô Như trong đầu chấn động như bị sét đánh, toàn thân rúng động, trong tâm lo lắng nguôi, gần như sụp đổ hoàn toàn, mắt nhìn người trước mặt chỉ thấy bóng đen, rồi nhạt nhòa hẳn ra. Thuỷ Nguyệt đại sư vừa thấy mặt Tô Như đổi ra nhợt nhạt, biểu tình phức tạp liền quay đầu về phía Tiêu Dật tài lớn: “Nếu có chuyện gì ngươi cứ thẳng ra cho ta nghe!”.
Chương 201 MÊ CỤC Thanh Vân Tổ Sư Từ Đường, cả màu xanh tươi bao trùm lên khu rừng tùng bách, bóng to lớn hình lúc lúc , trong màn tĩnh mịch đó rất nhanh bị phá vỡ bởi những vết chân đạp đám lá khô, đám người Thanh Vân môn hạ vội vã tới thánh địa thờ cúng liệt đại tổ tông tiền bối của Thanh Vân sơn. Từ ngoài nhìn vào, tất cả có vẻ yên tĩnh như những ngày thường, thế nhưng đến trước đại điện Tổ Sư Từ Đường, bất luận dáng vẻ nghi hoặc của đám đệ tử Thông Thiên Phong hay dáng điệu giận dữ sốt ruột của Tô Như, đều đột nhiên sững người dừng bước. Đám tùng bách xanh rì mọc san sát vây xung quanh từ đường, như muốn bảo vệ nghiêm mật của thánh địa, giờ đâu tan hoang, đâu đâu cũng là những cành cây nát vụn, hỗn loạn. Cánh cửa to lớn phía bên ngoài từ đường, trước kia được sơn màu sơn son giờ đây bị đánh nát vụn, đến hình dạng cũng khó mà nhận ra, trước mặt mọi người, lỗ hổng to lớn đập vào mắt. Bức tường phía ngoài Tổ Sư Từ Đường, dường như tất cả cửa sổ bị phá tung, vô số các lỗ hổng lớn xuất tường, từ đường trang nghiêm giờ đây bị tàn phá nặng nề, chỉ có ánh hoàng hôn bên ngoài, lạnh lẽo xuyên qua những lỗ hổng lớn chiếu rọi vào bên trong. “Bất Dịch!” Tô Như là người đầu tiên phản ứng, cũng chẳng màng đến việc tại sao từ đường lại tan tành như thế, phóng vọt vào bên trong, chỉ hy vọng có thể nhìn thấy người mà bà muốn thấy. Thuỷ Nguyệt đại sư cùng Dương trưởng lão, Phạm trưởng lão và đám người còn lại cũng vội đuổi theo vào. Phía trong từ đường, chẳng khác gì bên ngoài, dường như gặp phải lực công kích mãnh liệt, tất cả khí thâm nghiêm vốn có giờ đều bị tàn phá, chiếc bàn đá giờ bị vỡ vụn nát, bình dầu bằng ngọc lưu ly cũng bị gãy đổ. Thậm chí khi đám người chạy vào nơi thâm nghiêm nhất của từ đường, thấy đất la liệt những linh vị của các vị liệt đại tổ tông, biết bao nhiêu linh vị bị vỡ nát. Chỉ có điều, ngoài những mảnh vụn la liệt đất ra, tuyệt có bóng người. Tô Như sắc mặt trắng bệch, thân hình rúng động, Thuỷ Nguyệt đại sư chau mày, bước lên bước, ôm bà vào lòng, an ủi mấy câu, rồi quay sang đám Tiêu Dật Tài phía sau lưng : “Ở đây xảy ra chuyện gì, còn nữa, Đạo Huyền sư huynh đâu?”. Tiêu Dật tài nét mặt khổ sở, đến nỗi nét mặt kinh ngạc ban nãy cũng biến mất, : “Hồi bẩm sư thúc, đệ tử vừa đến nơi nhìn thấy cảnh tượng này rồi. Thậm chí đến ân sư hơn tháng nay, người dường như ngày nào cũng ở trong từ đường tĩnh tu, đệ tử thực nghĩ ra, ngoài nơi đây, lão nhân gia có thể đâu nữa”. Ánh mắt Thuỷ Nguyệt đại sư càng lúc càng vẻ lo lắng, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến thanh khe khẽ. Đám người có mặt giờ đều là những kẻ đạo hạnh cao thâm, dường như lập tức nghe thấy tiếng động đó. “Có người”. Dương trưởng lão lập tức xoay mình quay về bàn thờ bằng đá gãy làm đôi. Toàn thân mềm rũ vô lực của Tô Như đột nhiên giật tỉnh, trong mắt ánh lên tia hy vọng vui mừng, bật gọi: “Bất Dịch, là ông phải ?”. Sớm có mấy đệ tử chạy lại, hợp lực đẩy cái bàn ra, cái bàn thờ đó cũng chẳng biết được truyền lại từ đời nào, to lớn dày đặc, nặng nề vô cùng, đám đệ tử mặc dù cũng có chút đạo hạnh, nhưng cũng phải vài người hợp lực mới có thể đẩy được cái bàn. Sau khi đẩy được bàn đá, quả nhiên phía bên dưới, xuất bóng người, đồng thời phát ra tiếng rên khe khẽ. Đám người vui mừng, vây lại xung quanh, nhưng lại giật mình kinh ngạc, phải là Điền Bất Dịch, cũng chẳng phải là trưởng môn Thanh Vân môn Đạo Huyền chân nhân, mà là đệ tử của Long Thủ Phong Lâm Kinh Vũ. Chỉ thấy tấm áo nười đẫm máu, hiển nhiên là bị trúng thương rất nặng, khuôn mặt trắng bệch, bị hôn mê, mặc cho mọi người lay gọi thế nào cũng có chút phản ứng. Nét mặt hy vọng của Tô Như cũng dần dần biến mất, đồng thời trong lòng lại dấy lên cảm giác lo lắng, Thuỷ Nguyệt đại sư đứng bên cạnh, nhàng vỗ về an ủi. Khuôn mặt đen xạm của Dương trưởng lão quay sang xem xét bốn phía, từ đường Thanh Vân môn vốn là trọng địa bậc nhất, có thể sánh với Ảo Nguyệt động phủ. Giờ đây xảy ra chuyện này, thực là chuyện từ xưa đến giờ chưa từng xảy ra, mà quan trọng hơn, hai người quan trọng nhất Thanh Vân môn, đột nhiên mất tích. “Tiêu sư điệt”, Dương trưởng lão hướng về phía Tiêu dật Tài hỏi: “Ngươi có chắc trưởng môn sư huynh ở đây ?”. Tiêu Dật Tài nhìn vào Lâm Kinh vũ vẫn còn bị hôn mê, sắc mặt dần dần chấn định lại, trầm mặc hồi, : “Vâng, mấy ngày gần đây, ân sư chỉ ở trong từ đường, ngày thường đệ tử có chuyện gì thỉnh giáo, hồi bẩm với lão nhân gia cũng là ở tại đây”. Dương trưởng lão hiển nhiên tâm thần bấn loạn, nhất thời cũng biết phải làm sao. Tiêu Dật Tài đằng hắng lên hai tiếng, chầm chậm bước tới Dương trưởng lão, : “Dương sư thúc, việc này , nhiểu đệ tử tập hợp nơi đây, chỉ có hại lợi. Hơn nữa theo những lời của Tô Như sư thúc, ân sư và Điền sư thúc của Đại trúc Phong dường như còn có tình. Chỉ sợ cũng có can hệ tới nơi này, truớc tiên cho mọi người lui hết, chúng ta giải quyết sau, sư thúc thấy thế nào?”. Dương trưởng lão tỉnh ngộ, liền gật đầu : “Việc này cũng được làm lớn, chưởng môn sư huynh mực tin tưởng ngươi, ngày thường mọi việc đều do ngươi giải quyết, việc hôm nay cứ theo ý ngươi mà làm !”. rồi, lắc đầu thở dài, cạhy qua bên, đứng bên cạnh Phạm trưởng lão thương lượng lúc. Tiêu Dật tài mắt nhìn Dương trưởng lão gật gật đầu, coi như là lãnh mệnh, rồi quay người : “Các vị sư thúc, sư đệ, từ đường đột nhiên gặp nạn, chỉ sợ có người ngoài vào làm loạn, ta nghĩ chúng ta thể ngồi đó mà cảnh giác”. đến đây, hai mày nhíu lại chỉ vào đệ tử của Thông Thiên Phong : “Tần sư đệ, đệ lĩnh mười người, lập tức hộ vệ bên ngoài từ đường, cho phép ai được tự tiện xông vào, vạn nhất phát có kẻ địch tàng, lập tức đến trước núi báo cáo huynh”. nguời to cao bước ra từ đám đệ tử Thông Thiên Phong, chắp tay đáp: “Vâng”. rồi, quay người liền chỉ chỉ mấy người rồi lập tức bước . Lúc này bên trong từ đường yên tĩnh trở lại, chỉ có Tiêu Dật tài đứng đó, bên cạnh mặc dù còn có vài vị trưởng bối, nhưng giờ cũng coi chàng là chủ tâm cốt của Thanh Vân môn. Tiêu Dật Tài lại : “Thường sư đệ!”. “Có”. Liền có người bước tới, diện mục kiên định, chính là người năm xưa từng chỉ đường cho đám người Trương Tiểu Phàm lên núi tham dự tỷ võ. Cũng đấu trận với Tống Đại Nhân của Đại Trúc Phong, Thường Tiễn. Tiêu Dật Tài gật gật đầu : “Thường sư đệ, trước mắt có việc gấp, phải tìm cho được ân sư, có lão nhân gia chủ trì đại cục, còn gì phải lo nữa. Mặc dù ở đây xảy ra chuyện lớn, nhưng ân sư đạo pháp thần thông, thiên hạ vô địch, ma tầm thường thể làm hại đến người. Đệ tử dẫn tám mươi người… , càng nhiều càng tốt, đệ dẫn trăm năm mươi người, từ Thông Thiên Phong tìm xuống, trước sau núi đều tìm hết, ngàn vạn được bỏ qua vết tích nào”. Thường Tiễn sắc mặt thoáng lo, mặc dù cũng biết Tiêu Dật Tài gì phải lo lắng, nhưng câu cuối cùng lại có phần vội vàng, còn nghi ngờ gì nữa, chỉ trầm giọng đáp lại, liền sau đấy gọi đám đệ tử chạy ra ngoài. Nhìn đám người còn lại hiển nhiên vẫn đủ số người mà Tiêu Dật Tài cầu, có lẽ phía trước núi phải điều động thêm người. Đám người vừa mới , từ đường hiển nhiên vắng lặng, tại trường chỉ còn vài vị trưởng bối, Tiêu Dật Tài, ngoài ra còn có Văn Mẫn đứng đằng sau Thuỷ Nguyệt đại sư, cuối cùng là Lâm Kinh Vũ hôn mê. Tiêu Dật Tài thở dài tiếng, quay người hướng về mấy vị trưởng lão hành lễ, thấp giọng : “Chư vị sư thúc, hôm nay Thanh Vân môn có đại biến, đệ tử đến muộn, có phần sơ sót, mong chư vị sư thúc trừng phạt”. Tô Như và Thuỷ Nguyệt đại sư gì, Dương trưởng lão gật gật đầu, : “Tiêu sư điệt, phải lỗi của ngươi, vừa rồi ngươi xử lý rất tốt, giờ người cần mấy lão già ta đây làm việc gì, chỉ cần phân phó, phải khách khí”. Tiêu Dật Tài trầm giọng : “Như hôm nay biến quá lớn, chúng ta nên cẩn thận đề phòng, mời các vị sư thúc trở về, đề phòng vạn nhất. Chỉ tiếc Lâm sư đệ của Long Hồi Phong hôn mê bất tỉnh, nếu chúng ta có thể hỏi han”. Đám người cùng chau mày, hiển nhiên tâm trùng trùng, Tô Như sau khi được Thuỷ Nguyệt đại sư an ủi mặc dù rất lo lắng những vẫn còn hy vọng, cũng vội vàng như trước. Nghe Tiêu Dật tài vậy, lòng bà rối như tơ vò, chỉ hy vọng Điền Bất Dịch xảy ra chuyện gì. Đúng lúc đó, ánh mắt bà liếc nhìn qua Lâm Kinh Vũ giờ vẫn còn nằm bất tỉnh dưới dất, chau mày rồi vội kêu lên: “Ấy!”. Thuỷ Nguyệt đại sư đứng bên cạnh ngạc nhiên hỏi: “Muội sao vậy?”. Bà chỉ vào Lâm Kinh Vũ rồi : “Trong tay nó hình như có gì đó?”. Chúng nhân đều kinh ngạc, Tiêu Dật Tài chạy vội đến bên Lâm Kinh Vũ, quả nhiên thấy người gã ôm lấy tay phải, trong tay nắm chặt lấy miếng gỗ màu đen. Tiêu Dật Tài đưa tay ra, ngờ Lâm Kinh Vũ mặc dù bất tỉnh nhưng vẫn chịu buông tay ra. Nhất thời vẫn lấy được miếng gỗ. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Phạm trưởng lão chạy tới, xung quanh vòng, đột nhiên : “Miến gỗ này hình như là linh bài đặt bàn thờ tổ sư”. Thuỷ Nguyệt đại sư nhìn kỹ, gật đầu: “ sai, đúng là linh bài”. Tiêu Dật Tài phải mất lúc lâu, dùng hết sức mới từ từ lấy được miếng linh bài – mà đối với Lâm Kinh Vũ cực kỳ quan trọng – từ trong tay của . Mọi người vây quanh lấy. Thân còn trong vòng nguy hiểm vậy mà Lâm Kinh Vũ lại chỉ quan tâm đến miếng linh bài đó, đủ thấy nó có quan hệ cực lớn. ngờ sau khi nhìn mọi người đều ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn nhau. Miếng linh bài này cũng giống như mọi linh bài khác, nhưng nhìn mặt của nó lại được khắc chữ nào. Đây chính là tấm linh bài vô tự! Vậy nó được đặt trong Tổ Sư Từ Đường thâm nghiêm, là để thờ cúng ai vậy? Mà ai lại đặt nó lên bàn thờ để thờ cúng với tổ tiên, mà đặt lên thờ cúng tại sao khắc chữ lên đó? Lâm Kinh Vũ bất chấp mọi thứ chỉ ôm chặt lấy nó, bị thương nặng hôn mê mà cũng buông tay, vậy là có ý gì? Trùng trùng nghi vấn. Dường như tràn ngập đầu óc mọi người. Nam Cương, Thập Vạn Đại Sơn, Trấn Ma Cổ Động. Truyền thuyết, đó là thứ rất kỳ quái, đầu tiên, truyền thuyết bản thân nó dường như có dựa vào ý tứ nào đó, chỉ là bởi vì mọi việc dường như đều có lý do lưu truyền của nó, nên người ta cứ miệng truyền tai nghe, hoặc là có văn nhân nào đó ghi chép lại, mà lưu truyền cho hậu thế. Từ đó, truyền thuyết lưu truyền càng lúc càng xa rời bản thân của truyền thuyết, dần dần biến dạng, người và việc trong câu chuyện dần dần trở nên mơ hồ. Còn ai là người nhớ được thực của truyền thuyết? Còn ai là người để ý đến thực của truyền thuyết? Truyền thuyết cuối cùng biến thành truyền thuyết, giống như người con mỹ lệ ôn nhu, dưới ánh mặt trời dần dần biến đổi dung mạo. Ngàn vạn năm sau, ngươi còn nhận ra ? Trong đêm tối, phong gào thét, điều đó dường như thuộc về thế giới bên ngoài cổ động, mà bên trong thế giới hắc ám, mọi thứ dường như đều rất yên tĩnh. Bên trong nơi tận cùng sâu thẳm của Trấn Ma Cổ Động, nơi mà Hắc Mộc Tập hợp được thánh khí của cả năm tộc, hồi sinh cho Thú Thần. Chỉ là giờ đây, khí bừng bừng vốn dĩ dường như tan biến vô ảnh vô tung, giờ đây chỉ có yên tĩnh là còn thầm tồn tại. Hơi thở yếu ớt. từ thâm sâu vọng lại, ánh sáng đỏ u ám leo lét, từ sâu thẳm hắc ám huyền hoặc chiếu ra. Thanh gầm gừ, từ nơi đó phát ra, như hung thú bất an, thậm chí còn có thể nghe thấy những tiếng nghiến răng ken két của các con thú sơ hãi hòa quyện với ánh sáng đó. Thanh trầm trầm từ từ, như vỗ về an ủi quái thú trong bóng tối vọng lên, tiếng gầm gừ dần, dần rồi im bặt, trong sơn động lại hồi phục lại yên tĩnh, chỉ còn ánh sáng ký quái là vẫn còn leo lét, lúc loé lên lúc lại vụt tắt. Đột nhiên từ trong động huyệt giọng nữ bỗng cất lên pha chút cảm tình nào đó: “Thao thiết dường như đối với ta có chút hảo cảm nào à”. Trong gian hắc ám, dường như rất rộng lớn, thanh nữ tử vang lên, nghe như từ xa vọng lẹi, có điều nghe giọng đó dường như từ phía sau ánh lửa đỏ u ám. Đáp trả lại đó là tiếng cười bình tĩnh: “Ngươi cần phải sợ, nó từ trước đến giờ tin tưởng vào loài người”. Nữ tử hừ tiếng, : “Sao, hóa ra nó coi ta là loài người ư?”. “Grừ”, tiếng gừ nhè , ngọn lửa u ám, đột nhiên sáng rực lên, chiếu sáng xung quanh, nguyên lai đó là cái giá đèn cổ, có ba chân, cũng biết là có từ bao giờ, chỉ là ngọn đèn bên trong nó quang ảnh dường như vẫn còn tươi mới, soi tới bóng người. Thú Thần! Y ngồi dưới đất bâng khuâng trong bóng tối hắc ám và ánh lửa, lưng dựa vào trong vách đá bằng phẳng, ánh lửa lập lòe, chiếu mờ mờ tảo ảo khuông mặt y, dường như vẫn còn phảng phất khuôn mặt vẻ tuyệt, chỉ có điều còn giống như lúc mới bình phục, sắc mặt y trắng bệch, có thể giống như sắc mặt của người chết. Dưới ánh lửa, nằm nép bên cạnh y, ác thú hung tợn hình dung cổ quái Thao Thiết gầm gừ. Lập tức đứng dậy, hai mắt lonh lên, nhe nanh, hình dáng vô cùng dữ tợn, miệng ngớt gầm gừ, nhìn vào bóng tối nơi mà ánh sáng chiếu rọi đến. Sắc mặt Thú Thần đột nhiên trở nên khó coi, nhưng tinh thần vẫn rất bình tĩnh, thậm chí môi còn có nụ cười , : “Ngươi tu đạo hơn ngàn năm, phải là muốn thành người sao, ta như vậy, ngươi phải vui mừng mới phải chứ”. Thanh người con trầm lại, nhất thời gì, ánh lửa bất chợt lại lóe lên. Thao Thiết lập tức trở nên cảnh giác, miệng vẫn gầm gừ, mắt nhìn thẳng vào ánh lửa. Ánh lửa chầm chậm lay động, ánh mắt Thao Thiết càng thêm phần hung tợn chầm chậm bước tới. Đột nhiên, bên cạh cánh tay giơ ra, vỗ vỗ vào trán nó, con thú mới từ từ an tĩnh trở lại. Thần Thú thu tay, quay đầu lại nhì, ngọn lửa dần dần bay về trước mặt y, giống như con mắt, dừng trước mặt y xa, nhìn chằm chằm vào người lạ. Thù Thần nhìn vào nơi ánh sáng chiếu rọi, đột nhiên cười : “Ta và ngươi giao tình hơn nghìn năm, mặc dù chẳng phải là sinh tử chi giao nhưng cũng có thể coi là lão hữu! Hơn nữa ta lại bị trọng thương thế này, ngươi việc gì phải đề phòng đến vậy?”. Ánh lửa lại bùng lên, vang lên những tiếng lép bép, đột nhiên bay nhanh về phía sau, vọt qua giá đèn cổ, thậm chí khiến cho ánh lửa ở giá đèn trở nên u tối, qua lúc ánh sáng lại trở lại như ban đầu, mà lúc này ngọn lửa u ám vừa rồi dường như tiêu tán trong hắc ám. Giọng nữ tử vẫn lạnh nhạt vang lên: “Ta tin ngươi, giống như Thao Thiết của ngươi tin ta”. Thú Thần nhìn vào bóng tối, đột nhiên cười lớn: “Hảo, hảo, hay lắm. Chỉ là ta hiểu vì sao, ta và ngươi mặc dù tin tưởng lẫn nhau, vậy mà ngươi lại giúp đỡ ta?”. Nữ tử vẫn bình thảnh đáp: “Vì cái mà ta muốn, giờ chỉ có ngươi là có thể cho ta được”. Thú Thần cười : “Chỉ vì cái này, những đồ tượng xấu xí tường và dưới đất?”. Y xua tay, mặc dù nụ cười vẫn còn mặt thế nhưng khuôn mặt lại càng khó coi hơn. Ngọn lửa bên trong giá đèn đột nhiên bùng lên, phát ra những tiếng lép bép, mặc dù ngọn lửa lớn hơn trước mấy lần, nhất thời quang mang đại thịnh thế nhưng lại khiến cho người ta càng thêm khó chịu. Có điều bất luận là Thú Thần hay Thao Thiết và nhân vật thần bí vẫn còn thân trong hắc ám, chứng kiến cảnh này cũng chẳng có phản ứng nào. Ngọn lửa vẫn chiếu bùng, như dần dần trở nên có sinh mệnh, đến hình dáng của ngọn lửa cũng dần dần biến đổi, từ hình tròn dần dần biến lớn, rồi chầm chậm kết hóa thành hình con rồng. Trong bóng tối, chăm chú nhìn hình dạng ngọn lửa kết thành con rồng lửa, thanh nữ tử : “Ngươi còn nhớ những đồ tượng khó coi này giam cầm ngươi bao nhiêu năm ?”. Thú Thần cười , trong ánh lửa hiểu nụ cười đó là đau khổ, thù hận hay lạnh nhạt… Chỉ vì chính khoảnh khắc y cười, ngọn lửa giá đèn cổ hình thành con rồng lửa, giương nanh múa vuốt, mạnh mẽ ngẩn đầu đối diện với hắc ám, phát ra những tiếng gầm vô thanh. Sức nóng kịch liệt dường như đồng thời tỏa ra mạnh mẽ về bốn phía, khiến cho mọi vật chắn trước đường của nó gãy nát. Biển lửa trôi qua, trong tàn dư còn sót lại, phía dưới giá đàn, chiếu rọi bốn bức đồ án, đường nét sinh động, màu sắc huyết hồng trong bức họa là bốn tượng thần hung tợn, mỗi bức dáng vẻ. Lập tức bên giá đèn và bên trái phải tường, cũng sáng lên bốn bức đồ án bằng đá khắc, cũng là những hung thần dữ tợn với những dáng vẻ khác nhau. Tám bức đồ án thạch khắc này, giống hệt với tám bức mà Quỷ Lệ trông thấy ở Huyền Hỏa đàn trong Phần Hương Cốc. Bát Hung Huyền Hỏa pháp trận!
Chương 202 VẾT THƯƠNG LÒNG Hơi thở quỷ dị tạo thành luồng khí nóng từng đợt lan truyền trong khí, ngọn lửa như nhe nanh múa vuốt, đầy vẻ đe dọa, nhưng tiếp tục bàng trướn nữa, tựa hồ như đạt đến mức cực hạn của nó. Mặc dù vậy, phía dưới ngọn lửa cháy này, mặt đất vẫn còn dấu vết nứt nẻ, trong khi đó, cái hỏa bồn cũ kỹ lại vẫn an nhiên suy suyễn chút nào. Ánh lửa bập bùng hắc vào làm mắt của Thú Thần phảng phất như bùng cháy. Nữ tử đó đứng trước ngọn lửa, cất giọng cười lạnh lùng, : “Pháp lựa của ngươi chưa hồi phục hẳn, ngươi cố ý muốn gạt ta sao? Tuy nhiên nếu rằng pháp trận này có Huyền Hỏa Giám thôi động, ngày trước lúc ngươi phục sinh bị phá hủy, uy lực của nó vốn chỉ dừng lại ở mức này đâu. Gương mặt tuấn của Thú Thần có bất cứ động tĩnh gì, bình tĩnh đáp lời: “Ngươi dĩ nhiên là phải đề phòng ta rồi, ra chỉ hiểu điều, tại sao ngươi lại đến để cứu ta?” Nữ tử hắng giọng tiếng, : “Ta tốt như ngươi đâu, là vì ta muốn chính mắt nhìn thấy kỹ trận truyền thuyết của Vu tộc, lý do khác là ta nhìn bọn Vân lão đầu ở Phần Hương Cốc thuận mắt chút nào”. Thú Thần cười , tựa hồ như lý gì tới lời của nữ tử kia, : “Vân Dịch Lam tuy bội ước, nhưng cũng phải là ta vốn tin tưởng lắm vào y, ngày đó nếu ta chiến thắng tại Thanh Vân Sơn, y nhất định dám nghe lời. Đánh người ngã xuống, chẳng phải là hàn động của đa số con người hay sao?”. Nữ tử đáp lời: “ đáng tiếc là y biết rằng, ta với ngươi cùng dạng, có giết cũng chết đâu”. Ánh mắt Thú Thần thâm thuý, nhìn chăm chăm vào khoảng tối phía sau ánh lửa, lửa cháy bập bùng, nhưng tựa hồ như thể chiếu tới đó được. “Ngươi làm sao biết là ta bị giết cũng chết, nếu bây giờ ta với ngươi, ta vẫn có thể bị giết, ngươi nghĩ thế nào?” Y nhìn vào bóng tối, khóe miệng vẫn phảng phất nét cười mờ nhạt, vừa có vẻ gây hấn lại vừa có vẻ dụ hoặc, chậm rãi cất tiếng. Nữ tử ấy đột nhiên tiếng nào, bên trong sơn động, chỉ còn nghe tiếng lửa cháy lép bép, biết tại sao nếu so sánh với lúc đầu, bầu khí càng im lặng cách chết chóc. biết bao lâu sau, Thú Thần đột nhiên : “Chúng ta biết nhau cho đến hôm nay là được bao nhiêu nam rồi?” hồi lâu sau, nữ tử ấy lạnh lùng trả lời: “ nhớ nữa, ngày ấy ta vừa đắc đạo, vô tình lạc vào chốn này, ngươi thử xem, tại sao lúc ấy người lại đối xử tốt với ta?” Thú Thần mỉm cười, chậm rãi cúi đầu, vẻ mặt càng lúc càng lộ nét mệt mỏi, trả lời: “Ta tuy lúc đó chưa phải là người, nhưng cũng thể chịu nổi đơn”. Nữ tử im lặng hồi lâu, phảng phất như giật mình, hồi lâu sau : “Tại sao ngươi hôm nay có vẻ khác hẳn mọi ngày? Trước đây ngươi chưa từng chuyện như vậy bao giờ”. Bờ vai Thú Thần khẽ run lên, phát ra hai tiếng ho dữ đội, nhưng mặt y vẫn điểm nụ cuời, tụa hồ như có gì đáng để vào mắt y: “Ngươi thấy ta giống như người bình thường sắp chết có đúng ?” Nữ tử dường như lập tức trả lời y: “Nhưng ngươi phải là người!” “Làm sao ngươi biết ta phải là người?” … Ngọn lửa trong hỏa bồn đột nhiên bốc cao lên, tựa hồ như tiếng gầm rú của hỏa long, sau đó từ từ hạ xuống, xung quanh tám góc của hung thần đồ án cũng từ từ hạ xuống, tỏa ánh sáng ảm đạm, rồi từ từ tiêu thất trong bóng tối. Hỏa Long cũng dung nhập vào bên trong ngọn lửa, hóa thành ánh lửa bình thường, xung quanh bóng đêm bao trùm, chỉ có chỗ gần hỏa bồn là vẫn còn ánh sáng. “Ngươi làm gì với chính mình rồi?”. lúc sau, nữ tử nhàng cất tiếng hỏi. Thú Thần trả lời, cũng gì thêm, nét mặt y mỗi lúc mệt mỏi, chầm chậm giơ tay lên. Trong ánh lửa, nhìn thấy cổ tay phải của y, nước ta phảng phất mất vẻ trơn láng, chỉ còn màu xám xịt, mờ mờ bên trong, có thể nhìn thấy những mạch máu đỏ sẫm. Thú Thần nhìn đám mạch máu hồi lâu, khẽ lắc đầu, nhàng dùng tay rạch đường ở cổ tay, ngay lập tức, cổ tay xuất vết đứt, từ đó từng giọt máu từ từ xuống. Máu! Máu đỏ tươi! “Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy…”. Nữ tử trong bóng tối tựa hồ như quá sức kinh ngạc thốt ra thêm được lời nào, nửa ngày sau, nàng dường như hoàn hồn lại, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi… ngươi sao lại biến thành người rồi!” Thú Thần gì, chỉ mỉm cười, nhìn nét cười trầm mặc của y, ai biết được đó là nụ cười chua chát hay hạnh phúc. “ ra là vậy, ta vốn trong lòng cũng thấy kỳ quái ngươi vốn bẩm lệ khí đất trời mà sinh ra, đương nhiên là bất tử bất diệt, vậy mà dưới Tru Tiên trong trận chiến Thanh Vân Sơn lại thụ thương. Nguyên lai biết từ lúc nào, người bíên thành con người hôi thối vậy? Ha ha ha…” Nữ tử ấy biết là do thấy chuyện quá hoang đường, hay là do thể tự khống chế, bỗng nhiên phá lên cười. Ánh mắt của Thú Thần ngưng đọng nhìn lên mấy giọt máu cổ ta, trong ánh mắt ước như có tình cảm thể diễn đạt bằng lời, vừa như hoan hỉ, vừa như bi thương. “Ta chưa bao giờ là… con người hôi thối…” Y cuời mệt mỏi “Ta đến thế gian này, kể từ ngày có thần thức, cũng vốn phải là con người rồi”. Nữ tử ấy giật mình, hỏi lại: “Ngươi cái gì?”. Thú Thần từ từ quay đầu, vọng nhìn về phía ngọn lửa, cháy rực trong hỏa bồn, thanh của y, tại nơi bóng tối và ánh sáng xen kẽ này, phảng phất như xuất phát từ nhiều nhiều năm về trước. “Lúc ta có ý thức lần đầu tiên, nhìn thấy này, lúc đó ta thậm chí chưa có thân thể, chỉ vào phút giây hoảng hốt, thấy nữ tử đó phảng phất như chăm chú nhìn ta. Chỉ là thoe thời gian, ta từ từ thành hình, chung quy biết nàng vốn là người, là Vu nữ đời đầu tiên của Vu tộc, tên nàng là Linh Lung”. Ác thú Thao Thiết ở bên cạnh Thú Thần, rống lên tiếng. Thú Thần vươn tay, khẽ vuốt ve lên đầu của nó, ác thú lại an tĩnh nằm xuống. Nữ tử ấy tiếng nào, tựa hồ như biết rằng bí mật giấu sau bao nhiêu năm ròng, cuối cùng cũng phải khai mở. Ánh mắt Thú Thần từ từ ôn nhu nhìn bốn phía, ánh mắt y vọng nhìn nơi bóng tối xa xăm, ở nơi xa xăm trong huyệt động, dường như có linh hồn yên lặng lắng nghe. “Bí thuật vu pháp của Linh Lung thu lấy thiên địa lệ khí của Nam Cương, chắt lọc lấy tinh hoa, rồi tạo ra ta”. Thú Thần nhàng kể lại bí mật hàng ngàn hàng vạn năm mà chưa có ai biết được lai lịch: “Những hùng của Vu tộc ngày ấy, theo Linh Lung để bao vây ta vào tử địa, nếu chúng biết được ta vốn là do nương nương tôn kính của bọn chúng tự tay sáng tạo ra, biết trong lòng chúng nghĩ như thế nào!” Y cười , lệ khí giết người trước đây, tựa hồ như chưa từng có người y, lúc này đối với y, bất quá chỉ là hồi ức mà thôi. “Ta từng hỏi Linh Lung rất nhiều lần, tại sao lại tạo ra ta, nhưng nàng luôn luôn muốn trả lời. Nhưng sau đó cuối cùng ta cũng minh bạch, kỳ nàng làm vậy cũng chỉ vì hai chữ mà thôi”. Nữ tử nhịn được hỏi: “Là chữ gì?” Thú Thần lạnh nhạt trả lời: “Trường sinh!” Nữ tử thanh đầy vẻ ngạc nhiên hỏi lại: “Trường sinh?” Thù Thần gật đầu : “ sai, ngươi thấy có tức cười ? Nhưng vào ngày ấy, thực nàng là vì mục đích này. Đương thời vu pháp của Linh Lung tạo nghệ vượt xa cổ nhân, nhìn khắp thiên hạ, tựa hồ như hề có địch thủ, trong Vu tộc, mọi người đều kính trọng nàng như thần linh. Nàng trở nên buồn chán, ngồi sinh việc, nên tự tìm ra mục tiêu cho mình. Nàng nghe về sai lầm của bọn người tu đạp ở trung thổ, mê đắm trường sinh mà có cách nào đạt được, nhưng dù sao đó vẫn là thiên đạo, nàng tuy là nử tữ thông tuệ tuyệt thếm thuỷ chung cũng có cách nào. Cuối cùng, nàng nghĩ đến biện pháp phi nhân”. “Phi nhân…” “Dương thọ của con người đều có giới hạn, cho dù tu đạo thành công, cũng chỉ sống được vài trăm năm. Nhưng đối với những phi nhân ( phải là người), thường tính mạng của chúng rất dài, cũng như thiên địa tạo hóa, dương lê khí vân vân, kể từ khi khai sinh trời đất, vẫn trường tồn bất diệt. Nàng kể từ khi nghĩ đến điều này, liền tậ tâm nghiên cứu, cuối cùng ngờ nàng từ trong chốn vô sanh, sáng tạo ra ta.” “Nàng ấy quả là tài giỏi…” Nữ tử cất giọng u . “Ha ha”, Thú Thần cười nhạt, : “Đúng vậy, nàng thực vốn là nữ tử vĩ đại. Từ khi ta đế thế gian này, lần đầu tiên mở mắt, cái nhìn đầu tiên thấy được chính là nàng. Sau đó biết trải qua biết bao năm tháng, trong thế giới ta chỉ có nàng mà thôi. Dần dần, ta bắt đầu thành hình, nhưng bởi vì bổn thể của ta là do hấp thụ lệ khí trời đất mà thành hình, kể từ khi có thần thức, tự nhiên bắt đầu hấp thụ lệ khí xung quanh, càng ngày càng khủng khiếp”. “Chỉ có điều, nàng dường như thực bất an, ánh mắt nàng nhìn ta, còn vẻ thân thiết nữa, đến khi lực lượng của ta cuối cùng miễn cưỡng sánh bằng của nàng, kể từ ngày đó trở , nàng hề cười với ta lần nào”. “Ta lúc đó rất nghi hoặc, hiểu điều gì cả, kỳ ta thể biết vì sao, lực lượng của ta lại tăng cường nhanh như vậy, nhưng đối với ta mà , lực lượng đó chẳng có ý nghĩa gì, ta chỉ muốn cùng với nàng… cùng với nàng sống chung chỗ”. “Ngươi có thể với nàng ấy mà, nàng biết điều đó sao?” Nữ tử nhịn được . “Ta rồi, rất nhiều lần, bây giờ nghĩ lại, chẳng khác gì hài tử làm nũng với mẫu thân vậy”. Nữ tử im lặng, hồi sau vẫn nghe tiếng nào, Thú Thần cũng trầm mặc, phảng phất như hồi tưởng lại. Ngọn lửa bùng cháy bên trong phảng phất trong hỏa bồn, khẽ run run trong trung, tựa hồ như hô hấp. Thời gian tại nơi hắc ám này phảng phất như dừng lại, vểnh tai lên, chăm chú lắng nghe! Những ký ức đóng băng theo năm tháng dần dần từng chút từng chút tan chảy, rồi từ từ biến mất. Còn ai có thể nhớ lại? Là ngươi hay là ta? Chúng ta kỳ thực ra, chỉ cần là con gnười vẫn còn hơi thờ, lúc nào cũng chỉ đuổi theo thời gian, dần dần già , rồi biến mất trong hắc ám… “Cuối cùng có ngày, ta còn muốn chỉ ở trong căn tiểu ốc của nàng nữa, ta muốn ra ngoài nhìn mọi việc. Hôm đó, nàng mà trở lại lâu lắm rồi, ta phá giải cấm chế của nàng, mở cửa căn tiểu ốc, bước ra bên ngoài”. “Có nhiểu người, nhiều người lắm… nhưng mỗi người nhìn thấy ta đều kêu lên kinh khủng, chạy trốn như để giữ mạng, biết tại sao, vào lúc đó ta từ mười phần kinh hoảng rồi lại bắt đầu trở nên tức giận, cuối cùng, cỗ lệ khí từ trong người ta xông lên trung. Cũng vào lúc đó, số người chiến sĩ xông tới để hạ sát ta, ta vừa chống đỡ vừa rút lui, ta muốn động thủ với bọn họ, ta hối hận rất nhiều, ta chỉ muốn ở chung chỗ với Linh Lung, ta chỉ muốn ra ngoài để nhìn thấy…”. “Ta ra sức điều đó, ra sức giải thích, nhưng ai lắng nghe ta cả, ta lỡ tay giết chết người đầu tiên…” Yên lặng hồi lâu. “Tên chiến sĩ trẻ tuổi đó nằm yên trong tay ta, đầu chúc xuống đất, từ thân thể y máu chảy đỏ tươi”. “Ta si ngốc đứng đó, mọi người cũng si ngốc đứng sựng lại, rồi sau đó bọn họ lại xống tới hung hãn hơn, trong tiếng la hét mắng chửi của bọn họ, ta vẫn nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thương, đó là thân nhân của chiến sĩ đó than khóc! Ta biết tại sao, nhưng từ lần đầu tiên mắt ta nhìn thấy máu tươi, thân thể ta đột nhiên phát sinh biến hóa, dục vọng muốn giết người lập tức điên cuồng dâng lên trong lòng ta, ta muốn giết người, nhưng ta thể khống chế lấy mình, do ta bắt đầu động thủ, ta giết người”. “Ta giết nhiều người, rất nhiều, rất nhiều người…”. Thú Thần cúi đầu, nhưng y vẫn tiếp tục kể. “Ta đứng trong vũng máu, biết đứng bao nhiêu lâu, dần dần tỉnh lại, sau đó, ta nhìn về phía trước, giữa vô số người tụ tập xung quanh, Linh Lung về đến. Nàng nhìn ta, ta rất là sợ hãi, ta biết ta làm sai rồi, nhưng ta biết được, ta thực biết được ta làm sai điều gì…”. “Sau đó Linh Lung ra tay chủ động, nàng ra tay động thủ với ta, ta muốn hoàn thủ, ta hy vọng có thể giải thích với nàng, ta muốn với nàng, từ nay về sau ta dám ra ngoài nữa, ta ngoan ngoãn ở trong tiểu ốc, từ nay về sau chỉ bầu bạn với mình àng mà thôi, ta cảm thấy đầy đủ lắm rồi. Những lời như vậy, ta rất nhiều rất nhiều, nhưng mà nàng nghe tiếng nào”. “Vu pháp của nàng vốn hơn hẳn những chiến sĩ bình thường, chẳng mấy chốc thân thể ta bị chịu cả trăm ngàn vết thương, nhưng mà, mỗi lần người ta thụ thương, nó tự động hấp thụ lệ khí xung quanh rồi khang phục, thậm chí ta còn cảm giác, mỗi lần Linh Lung đáng ta, lực lượng ta ngược lại còn tăng thêm. Cuối cùng, Linh Lung cũng phát ra điểm này, sắc mặt nàng trắng bệch như chết, phảng phất vẻ tuyệt vọng”. Thú Thần mỉm cười, hồi ức lại, chỉ thấy nét mặt y càng lúc càng thêm thống khổ: “Ta từ từ bắt đầu có cảm giác, Linh Lung trong lòng thựa hận ta, nàng như phát cuồng lên dùng mọi loại vu pháp để đối phó với ta, thân thể ta tuy bất tử bất diệt, nhưng lòng ta thự rất khó chịu, do vậy từ đó về sau, ta tự mình trốn thoát . Nhưng đường chạy trốn, những người gặp ta đều bị dọa sợ chết khiếp, sau đó ta mới biết được, hình dáng ban đầu của ta, đối với người bình thường mà , thựa rất là đáng sợ”. Y nhàng vỗ đầu ác thú ở bên mình, : “Hình dạng của ta lúc đó, thể nào xấu xí hơn được”. “Rời xa Linh Lung, ta tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, lâu sau, ta phát ra huyệt động này, nhân tiện tạm thời ở lại đây. Nhưng ta muốn quay trở lại, ta toàn tâm toàn ý, kỳ chỉ muốn ở chung chỗ với Linh Lung. Do đó cuối cùng ta cũng quay trở lại, nhưng đón tiếp ta chính là trận pháp này”. Ngọn lửa trong hỏa bồn phát ra tiếng lép bép, tựa hồ như đáp lại lời của Thú Thần. “Ta nghĩ rằng thế gian này lại có lực lượng khủng bố đến mức như vậy, Linh Lung dùng pháp lực của Huyền Hỏa Giám, bố trí Bát Hung Huyền Hỏa Pháp trận, triệu xuất Bát Hoang Hỏa Long, dưới ngọn lửa tập trung sức mạnh của cả thiên địa vạn vật đó, cho dù thân thể ta là bất tử bất diệt, ngờ nguyên khí đại thương, hình thể bị huỷ diệt”. “Ta liều mạnh với Linh Lung, ta muốn làm bất cứ chuyện gì khác, ta chỉ muốn sống chung với nàng chỗ mà thôi, nhưng nàng tưởng như nghe thấy điều gì, chỉ muốn thiêu chết ta. Cuối cùng ta chạy trốn vào nơi hoang dã, rồi cuối cùng cũng quay trở lại sơn động này. Ta biết tại sao Linh Lung lại đối xửa với ta như vậy, ta can tâm, ta chỉ muốn sống chung với nàng mà thôi”. “Sau khi trở lại nơi đây, nhờ có hung lệ đặc biệt chỉ có tại Thập Vạn Đại Sơn, ta nhanh chóng hồi phục, lần này ta quyết định lặng lẽ tìm nàng, nàng ngờ cũng truy đuổi theo ta. Nàng dẫn theo bảy dũng sĩ, truy đuổi đến cổ động này, nàng vào trong để gặp riêng ta”. “Ta có ý gì khác, nhân vì ta vốn do nàng sáng tạo ra, nếu trong thiên hạ có người có khả năng đối phó với ta, hiểu ta, ngoài nàng ra còn ai khac nữa? Nhưng ta hiểu dược, tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy, ta với nàng rất nhiều lời, tại sao nàng thèm để ý đến. Nhưng lần này, ngờ Linh Lung trả lời ta, nàng : Kỳ tất cả đều là lỗi của nàng, nàng tạo ra quái vật như ta, là lỗi lầm lớn nhất của nàng. Bởi vì ta được sinh ra từ thiên địa lệ khí, trời sinh có ham muốn giết người, nếu để cho ta sống sót, chỉ sợ tạo kiếp nạn thảm hiết cho thế gian”. “Ta liều mạng giải thích với nàng, là ta muốn điều đó, ta chỉ muốn sống chung với nàng mà thôi, ta muốn bất cứ điều gì khác”. “Nhưng nàng chỉ thê lương cười khổ, là nàng tin ta, kỳ nàng chưa bao giờ muốn sống chung với ta, chỉ có điều, chỉ có điều… nếu sau khi nàng chết ?”. Bên trong cổ động, từ nơi xa xôi thăm thẳm, phản gphất như có người thở dài trong bóng tối, hàng ngàn hàng vạn năm về trước, biết giọt nước mắt rơi xuống ngày đó có còn ai nhớ đến ? “Ta si ngốc đứng đó, trong lòng hoàn toàn trống rỗng, ta tự biết mình vốn là bất tử bất diệt, nhưng ta chưa từng nghĩ rằng Linh Lung nàng có thể phải chết. Ta cho đến nay vẫn còn nhớ ràng, khuôn mặt nhợt nhợt nhưng vẫn phảng phất nụ cười của Linh Lung, từng giọt nước mắt rơi xuống. Lúc đó, nàng lại tiếp tục phát động Bát Hung Huyền Hỏa Pháp trận, vây khốn ta, lần nữa lại thiêu cháy thân thể ta, nhưng khi đó ta lại hóa thành tinh hoa của lệ kh1, nàng cuối cùng cũng thể tiêu diệt được”. “Sau khi thi hành trận pháp, nguyên khí của nàng bị thương tổn nặng nề, nhưng ta vốn là do nàng tạo ra, bên trong ngọn lửa, ta hỏi nàng, tại sao nàng lại đối xử như vậy với ta…” “Câu hỏi này, nàng hề trả lời ta” “Nàng bố trí trận pháp bên trong cổ động, cấm chế lấy ta, ngày đem thiêu cháy ta, ngay khi ta hấp thụ lệ khí hồi phục, ngọn lửa nóng bỏng lập tức phân huỷ ngay điểm lệ khí đó. Cuối cùng, nàng chăm chăm nhìn ta, đột nhiên hỏi ta có tâm nguyện gì ?”. Thú thần từ từ mỉm cười, tiếp: “Tâm nguyện, ta còn có thể có tâm nguyện gì đây? Toàn bộ tâm nguyện của ta bất quá chỉ là muốn sống chung với nàng mà thôi. Do đó ta hỏi nàng, tại sao ta thể sống chung chỗ với nàng? Linh Lung cúi đầu, chậm rãi , bởi vì ta phải là người, thậm chí còn phải là sinh linh chủ định là bọn ta thể sống chung với nhau được”. “Ta sau đó ở bên trong ngọn lửa, nhìn thẳng vào nàng, lớn giọng : Vậy nàng hãy để cho ta trở thành người !”. Giọng của y hốt nhiên cao vút, dữ dội quay đầu lại, ngẩng đầu lên nhìn vòm huyệt động, hô lên tiếng lớn. “Hãy để ta trở thành người !...” “Ầm…”. Bốn vách tường chấn động, loạn thạch lả tả rơi xuống, thanh tựa như sấm động, làm điếc cả tai . Giữa đám bụi mù mịt, Thú Thần từ từ cúi đầu xuống. “Sau đó, chuyện gì xảy ra?” Nữ tử trong bóng tối cất tiếng hỏi. “…Nàng dường như si ngốc đứng đó, hồi lâu sau, hề nhúc nhích chút nào. Ta chịu đựng nỗi thống khổ bị lửa thiêu đốt, hoàn toàn thất vọng. Nhưng sau đó, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, dừn lại pháp trận, đến bên người ta. Ta chỉ biết nhìn nàng, biết nàng định làm gì?”. “Nàng chậm rãi với ta: Đúng, nàng công bằng với ta. Sau đó nàng…” tới đây, thanh của Thú Thần hiểu vì su, đột nhiên bắt đầu khẽ run rẩy, “Nàng bắt đầu tụng niệm tràn chú thần bí, chầm chậm rút ra thanh đao, sau đó bắt đầu… từng đao từng đao cắt vào người mình”. “Cái gì?” Nữ tử trong bóng tối knh hoảng hô lên tiếng. “Ta si ngốc đứng đó, , ta rất sợ hãi, thực rất sợ hãi, thựa hiểu nàng làm vậy để làm gì. Từ từ Linh Lung dùng chính huyết nhục của nàng thậm chí dùng chính xương cốt của nàng, tạo nên bức tượng người mặt đất, sau đó, nàng đặt ta nằm ở phía bức tượng, theo từng lời chú của nàng, ta từ từ dung nhập vào bức tượng này, ý thức ta dần dần mơ hồ ”. “Ta nghe thấy thanh của nàng càng lúc càng , nhưng vẫn có thể nghe được lời nàng : nàng cuối cùng cũng có thể làm cho ta được việc, ngày sau chỉ cần có người tìm được năm thánh khí, đặt lên bức tượng này, ta có thể phục sinh từ cái chết, sau khi ta phục sinh rồi, ta mặc dù vẫn còn có lực, nhưng bộ xương này vốn là của người, vì là người, nên còn thân thể bất diệt nữa”. “Nàng nàng lòng cầu trường sinh, mạo phạm thiên đạo, tạo ra quái vật như ta, sau đó lại phát sinh tình cảm bất luân, sai lại càng thêm sai, cũng vì ta, nàng hại vô số tính mạng, tạo ra hạo kiếp to lớn cho người trong thiên hạ”. “Nhưng nàng cũng hại ta, thực ra … đến đây, nàng thâm gì nữa, ý thức của ta cũng từ từ mất , trong lòng trống rỗng, chỉ nghe câu cuối cùng của nàng: ‘Ta ở lại đây bồi tiếp ngươi…” “Câu đó, ta nhất thời minh bạch được”. “Cho đến khi ta vạn năm sau phục sinh từ cái chết, lần nữa đứng tại cửa cổ động”. “ pho tượng, bị mưa gió tuyết sương vùi dập, chịu đựng ngày nóng đêm lạnh, bức tượng người vẫn chăm chú nhìn vào bên trong cổ động”. “Ta ôm lấy nàng” “Ta hiểu ”