1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trong nhà có một nam phụ - Ngũ Gia Bì Đản

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27:

      Editor: Snowflake HD

      Lần diễn chính thức đầu tiên, Diệp Đàn rất lo lắng, ôm phạm huy và đàn diệp ngồi bên, đôi mắt chăm chú nhìn vào studio, căng thẳng đến mức lòng bàn tay chảy đầy mổ hôi.

      Lúc trước đóng trailer, diễn xuất của Ngọc Bạch Y được mọi người khen ngợi, bởi vì cần đọc lời thoại, điểm thiếu xót của cũng lên ràng, nhưng bây giờ là đóng , đối với tài năng diễn xuất của ảnh Đế Đường Khải Dương quá mức bình thường, Diệp Đàn chỉ lo Ngọc Bạch Y diễn xuất bị lép vế.

      Đây là cảnh đầu, Ngô Đạo đặc biệt muốn khởi đầu tốt đẹp, để diễn lần rồi thôi, nên đạo diễn chọn cảnh dễ.

      Đường Khải Dương trong vai Nguyên Dương là đồ đệ duy nhất của Vô Lượng Tiên Tôn, cảnh này là khúc bảo kiếm Vô Lượng ban cho Nguyên Dương bị người khác cướp mất, cố tình chạy tới đại điện tìm sư phụ thỉnh tội; toàn bộ quá trình đều chú trọng người Nguyên Dương, Vô Lượng chỉ cần mấy câu thoại, cảnh này coi như xong.

      Ngay lúc quay, Diệp Đàn vẫn ngồi bên quan sát, hình bóng lên trong đại điện, khung cảnh rất đẹp, trong điện của Vô Lượng Tiên Tôn đều là sách, ở đó, mái tóc dài tản ra, ngồi xếp bằng bồ đoàn, áo bào trắng thuần khiết phẳng phiu rơi xuống đất, cúi đầu đọc sách, làm cho người ta có cảm giác cực kì nghiêm trang.

      Diệp Đàn nhìn chút, dường như nhìn thấy bộ dáng ngồi đọc sách trong phòng khách, Ngọc Bạch Y cũng cúi đầu thấp như vậy, nhưng vẻ mặt rất khác biệt, khuôn mặt lúc ở nhà vô cùng ôn nhu dịu dàng, người lại tỏa ra yên bình xa xưa, mỗi lần lật trang sách, động tác cực kì đẹp mắt tao nhã lạ thường; còn bây giờ vẫn là , vẫn đọc sách, nhưng lại khiến người ta cảm thấy trang trọng, thể nào mạo phạm, mỗi lần lật sách, ngón tay rất chuẩn dừng ở giữa trang, chút thanh lật giấy, ánh mắt nhìn xuống trang sách lạnh lùng lại nghiêm nghị, cẩn thận.

      Sau đó Nguyên Dương mạnh mẽ đẩy cửa đại điện ra, xông vào trong, mặc trường bào màu lam, bên hông đeo mộc bài phong cách cổ đại, dùng mảnh vải nâu tùy tiện buộc mái tóc, gương mặt non nớt trắng trẻo, hết sức đẹp trai.

      Nguyên Dương trông thấy sư phụ mình Vô Lượng vẫn ngồi yên nhúc nhích, “Bịch” tiếng, nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Vô Lượng, lớn tiếng gọi: “Sư phụ, con làm mất kiếm!”

      Giọng vô cùng vang dội, cộng thêm tuổi trẻ thẳng thắn, trong mắt tràn đầy ý chí hưng phấn: “Phổ Đính Phong là do Nguyên Thượng sư huynh cướp đấy! Sư phụ, đồ nhi nên làm cái gì bây giờ, hay là sư phụ đòi lại giúp đồ nhi !”

      từ “Đòi”, chút ngại ngùng, ánh mắt lấp lánh nhìn thẳng vào sư phụ ngồi bất động như núi, nhưng Vô Lượng đến nửa ánh mắt cũng thèm bố thí, vô cùng lạnh nhạt : “Tự mình đoạt lại.”

      Vẻ mặt Nguyên Dương hề giấu giếm vui mừng, gật đầu mạnh: “Được được, con nhận lệnh sư phụ cướp về!”

      Cuối cùng Vô Lượng cũng hơi di chuyển con mắt nhìn Nguyên Dương, “Gây rối trật tự trong núi, tự động nhận phạt .”

      “Hả?” Khuôn mặt Nguyên Dương lập tức cứng lại, dừng bước, ánh mắt đáng thương nhìn Vô Lượng, “Lén lút đánh nhau phạt hai trăm roi, sư phụ!”

      Nguyên Dương thấy sư phụ mình cúi đầu đọc sách, bộ dáng thèm để ý, vì vậy đành chấp nhận số phận, giọng : “Được rồi, đồ nhi biết tội, đồ nhi cáo lui.”

      “Cắt!”

      Đạo diễn từ ghế đứng dậy, “Đoạn này cho qua, khởi đầu tốt đẹp, tệ tệ! Diễn xuất rất đạt.”

      Diệp Đàn ngồi bên, trợn mắt há mồm.

      Thế quái nào, lúc ở nhà tập luyện còn chẳng đối thoại được với mị, khuôn mặt lại cứ giựt giựt! Bây giờ kẻ nào diễn trơn chu trước mặt Đường Khải Dương, khiến mị tức chết mà!!!

      Bất công!

      Phân biệt đối xử!

      Ngọc Bạch Y diễn xong xuống, phát có chút lạ thường, đưa tay qua bế phạm huy giúp , thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

      Giọng vẫn còn sót lại chút lạnh nhạt của Vô Lượng, Diệp Đàn nghe thấy sau lưng lập tức run rẩy, vừa nãy đứng ngoài quan sát nên có cảm giác gì, bây giờ đứng đối diện với , nhìn thấy khuôn mặt vẫn chưa bớt trang nghiêm, bỗng nhiên Diệp Đàn thấy tội cho Đường Khải Dương, người khác biết, nhưng hiểu rất , trước mặt vị nam thần này, nếu thực muốn nghiêm túc, chỉ sợ toàn bộ trường quay này ai cũng phải quỳ gối trước .

      Đường Khải Dương phía sau Ngọc Bạch Y, sờ da gà nổi người mình, vẻ mặt đau khổ nhìn Ngọc Bạch Y: “Người em, lần sau có thể kiềm chế bớt khí thế người cậu , là diễn kịch nhưng tôi sợ quỳ đấy, bây giờ đầu gối vẫn còn đau nhức đây.”

      Đường Khải Dương dừng chút rồi tự hào tiếp, “Cũng may tôi có kinh nghiệm đầy mình nên kịp thời phản ứng khống chế tình huống, gặp những người khác, cảnh hồi nãy sớm bị hỏng mất rồi.”

      Người bên ngoài tưởng bọn họ thoải mái lắm sao, có ai biết được trong lòng rất đau đớn.

      Ngọc Bạch Y liếc cái, lạnh nhạt mà “Ừ” tiếng.

      Ngọc Bạch Y vẫn mặc trường bào màu trắng của nhân vật, quần áo dày cộm, thêu hoa văn, áo dài màu trắng rất bình thường, theo như thợ trang điểm chính là “ người có đủ khí chất, cần quần áo rườm rà, càng đơn giản càng tốt.”

      Vì vậy vị thượng tiên cao quý đứng nhất nhì này chỉ mặc đồ giản dị, nhưng đáng sợ là ai có thể xem thường .

      Đường Khải Dương bị cái nhìn thoáng qua của Ngọc Bạch Y làm cho ngây ngốc, bản thân giống như bị vai Nguyên Dương nhập, cứ thể mà đáp, “A vâng, sư phụ.”

      Ra khỏi cửa Đường Khải Dương mới sững sờ, sau đó phát kêu như vậy cũng thú vị, lại mở miệng gọi, “Sư phụ.” hăng hái , “Đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm, tôi kể chuyện cười cho mọi người nghe.”

      Diệp Đàn: … tại sao trước kia mị lại thần tượng người này chứ.

      phải Đường Đế nổi danh là vị chính chắn chững chạc sao?!

      Kẻ nhây nhớt trước mặt là ai!

      Đường Khải Dương ngờ lại rất thích Ngọc Bạch Y và Diệp Đàn, hơn ba mươi người, sinh hoạt với nhau mười mấy năm, hoàn toàn ngại Ngọc Bạch Y là người mới, cũng thèm để ý hành động thờ ơ của Ngọc Bạch Y.

      “Có nữ sinh kia…” Đường Khải Dương cắn chiếc đũa, nhìn Ngọc Bạch Y và Diệp Đàn , “Lén lút ghi tiếng nam sinh ta thương, rồi đặt nó làm

      [​IMG]
      Iluvkiwi, Tử Vũ NhiTrâu thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28:

      Editor: Snowflake HD

      Trong lòng Diệp Đàn nhất quyết từ chối.

      Rút cuộc Đường Khải Dương ở bên cạnh đẩy cái: “Đứng ngốc ở đây làm gì! thay phục trang !”

      “Nhưng mà em muốn.” Diệp Đàn khó khăn , “Với lại em cảm thấy diễn viên kia diễn rất tốt.”

      “Nhưng vấn đề là bọn họ chịu đóng cảnh thân mật.” Đường Khải Dương cười đến mức thô bỉ, “Việc này có gì đâu mà làm được hả, giống như hằng ngày kiss với bạn trai thôi, em ra sức trêu ghẹo nữa được rồi.”

      Diệp Đàn: …

      Lúc đó Diệp Đàn định tiếp tục từ chối, diễn viên đóng vai Xuân Tâm đôi mắt ửng hồng xuống, kéo tay Diệp Đàn: “Để em đưa quần áo cho chị.” nghẹn ngào , “Bạn trai của chị đáng sợ, em dám đến gần ấy.”

      Đường Khải Dương lập tức thấy ‘Đau lòng’ cho em này, nghĩ tới việc ngày nào cũng phải đối mặt với vị sư phụ lạnh lùng cường hãn, liền muốn ôm em này khóc lóc kể lể.

      Đừng hai người bị diễn xuất của Ngọc Bạch Y làm cho khổ sở nha!

      ngày nào đó muốn cho biết cảm giác quỳ là thế nào!

      kia nhìn thấy thái độ thờ ơ của Diệp Đàn, thậm chí òa khóc: “Em vừa thấy ấy sợ hãi, thể nào diễn được.”

      Diệp Đàn: … Chẳng lẽ chỉ có mình mị cảm thấy Ngọc Bạch Y rất dịu dàng dễ tiếp xúc sao?

      Cuối cùng vẻ mặt ‘hoang mang’ của Diệp Đàn bị kéo vào phòng hóa trang, ngơ ngác thay quần áo, ngơ ngác trang điểm, lại ngơ ngác bị người ta lôi ra ngoài.

      trang điểm cho Diệp Đàn hỏi: “Diệp tiểu thư, chị rất lạnh sao? Mặc dù váy có hơi mỏng, nhưng cũng vấn đề gì, sao chị run dữ vậy.”

      Sau đó giọng Diệp Đàn cũng run theo: “ lạnh, mà là hồi hộp.”

      đó nở nụ cười: “Vì sao lại hồi hộp, người chị phải quyến rũ là bạn trai chị mà, đợi lát nữa cứ quyến rũ như bình thường .”

      “ T_T tôi biết quyến rũ như thế nào.” Diệp Đàn cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, “ là do người khác cho tôi đấy.”

      kia bị nghẹn chút, sao đó ha ha cười, “Diệp tiểu thư thích đùa, được rồi, trang điểm xong, căn bản là Diệp tiểu thư rất xinh đẹp.”

      Diệp Đàn vừa bước ra, cả sân khấu yên lặng chốc lát, sau đó Đường Khải Dương huýt sáo: “Ơ, Diệp Đàn em rất đẹp, đại gia hoàn toàn bị em chinh phục.”

      Lục Tịch Vân đứng sau lưng Đường Khải Dương vỗ bên vai : “Lão đại, cẩn thận lời chút , bị đám chó săn nghe được ngày mai lập tức có tin mới.”

      Diệp Đàn mặc quần lụa đỏ như lửa, ngực khẽ hé mở, xương quai xanh xinh đẹp mềm mại tựa như tranh vẽ, tóc đen xõa ra, đeo giọt nước mắt hình huyết lệ đơn giản, nổi bật nhất là đôi mắt quyến rũ trời ban cho càng tăng thêm vẻ mê hoặc.

      Có thêm lớp trang điểm mặt, xinh đẹp áp bốn phương.

      giống Vô Lượng lạnh lùng thuần khiết, là lửa, hồn nhiên mà xinh xắn, ánh mắt cực kì trong veo, được Vô Lượng dùng phép biến thành người, vì vậy rất gần gũi với Vô Lượng, thời gian dài làm bạn, lúc ấy biết hậu quả của việc làm Vô Lượng động tình.

      Sau đó bị sáu đại môn phái vu oan, bắt đầu đuổi giết Vô Lượng, cuối cùng Xuân Tâm vì cứu mà chết trong ngực .

      Thời điểm bị toàn bộ thế giới vứt bỏ, Xuân Tâm là người duy nhất ở bên .

      Cho nên khắc cốt ghi tâm.

      Ngô Đạo nhìn về phía Diệp Đàn người đóng vai Xuân Tâm, rất hài lòng với quyết định của mình.

      Nguyên nhân lớn nhất là Diệp Đàn trời sinh trắng, màu quần áo đỏ rực đối lập với màu da càng tăng thêm hấp dẫn, cực kì xinh đẹp, và ánh mắt lại quá trong sáng, Ngô Đạo cảm thấy nhân vật hồn nhiên khuynh thành Xuân Tâm trong truyện chính là người này đây.

      Nhưng mà kỳ vọng nhiều bao nhiêu, thất vọng lớn bấy nhiêu.

      Diệp Đàn bước lên đài, căng thẳng đến mức biết thả lỏng tay chân như thế nào, Ngô Đạo phía dưới bảo, “ cần căng thẳng, thoải mái trêu ghẹo, bình thường quyến rũ bạn trai của mình thế nào, lúc quay cứ làm y chang được rồi, lúc chuẩn bị hôn câu ‘Vô Vô, chàng nhớ ta sao’ sau đó hôn, chỉ vậy thôi, có phải đơn giản lắm .”

      Diệp Đàn: !! chút cũng !! Mị chưa từng quyến rũ ai!! Huống chi là Ngọc Bạch Y!!

      Diệp Đàn tức giận nhìn Ngọc Bạch Y, từ khi bước từ phòng hóa trang ra, Ngọc Bạch Y lời nào.

      Từ lúc nhìn thấy Diệp Đàn, ánh mắt lạnh buốt cuối cùng cũng lên loại tình cảm

      [​IMG]
      Iluvkiwi, Tử Vũ NhiTrâu thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29:

      Editor: Snowflake HD

      Lưng Diệp Đàn dựa sát vào cửa, Ngọc Bạch Y vốn đứng rất gần rồi, còn cúi người xuống nữa, gần càng thêm gần, khoác chiếc áo dài, vừa vặn che khoảng gian chính giữa bọn họ.

      Toàn bộ cơ thể Diệp Đàn đông cứng, căng thẳng nhìn chóp mũi , vừa ngước mắt lên nhìn, chợt phát đôi mắt đen láy trầm tĩnh của dần trở về nguyên dạng, màu bạc xinh đẹp cuốn hút.

      Diệp Đàn lập tức ngẩn người.

      Ánh mắt kia tựa hồ có ma lực, thuần khiết, lạnh lùng, đuôi mắt có hơi dài, hơi nhếch lên, lông mi dày nhíu chặt, hẳn nhắm nửa mắt nhìn , hàng lông mi vô tình che khuất ánh mắt bạc, đôi mắt thanh bình.

      Tuy nhiên lại khiến Diệp Đàn cảm thấy… bị mê hoặc.

      ra dám nghĩ lung tung dù chỉ chút, vốn nghĩ thẹn quá hóa giận nên muốn trừng phạt vì dám làm xấu hổ, nhưng bây giờ đứng gần như vậy, chóp mũi đều có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát của , cặp mắt kia lại giống như hút hồn , trái tim bỗng chạy khỏi tiết tấu của nó, càng đập càng nhanh.

      “Nam, nam thần…” Vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Đàn suýt chút nữa duy trì được sụp đổ, giọng run rẩy gọi người vẫn mực giữ im lặng tiến thêm bước nào nữa, “Có chuyện gì, chúng ta có thể từ từ chuyện, được ?”

      Sau đó Ngọc Bạch Y bỗng nhiên buông bàn tay nắm tay Diệp Đàn ra, rồi xoa má phải , cơ thể đột ngột cúi sát xuống, cả khuôn mặt phóng đại trước tầm mắt của Diệp Đàn, cho đến khi, chóp mũi đụng chóp mũi.

      Quá gần, quá gần.

      Trong khoảng khắc đó cho rằng Ngọc Bạch Y hôn .

      Nhưng Ngọc Bạch Y có thực động tác tiếp theo, Diệp Đàn cảm thấy ngón tay và hô hấp lạnh buốt của khiến bị phỏng, thể tưởng tượng nổi, khuôn mặt của ngay lập tức ửng đỏ, đầu óc trống rỗng, như thể nhìn thấy vật trước mắt, cảm thấy tâm trí quay cuồng.

      Tiếp đó Ngọc Bạch Y đột nhiên di chuyển sang bên tai , nhàng câu: “Em cũng xấu hổ.” (Editor: hôn hịt rồi *khóc ròng*)

      Lạnh nhạt, có chút dao động, giọng vô cùng bình tĩnh.

      Rồi buông tay của mình ra, lui về sau mấy bước, yên lặng ngắm nhìn Diệp Đàn vẫn chưa thể lấy lại tinh thần: “Tôi xấu hổ.”

      Diệp Đàn: O_O.

      Diệp Đàn: …

      Diệp Đàn: !!!!

      Biết được bộ mặt của , Diệp Đàn gần như gào khóc, nam thần có xấu hổ, được nào!!!

      Ngọc Bạch Y đứng đấy vẫn bộ dạng màn thế trần gian, mặc trường bào màu trắng, vẫn nhìn khuôn mặt đỏ bừng tức giận của Diệp Đàn, thầm oán trách: “Nam thần dù sao cũng nên dùng cách này! Rất dọa người đó!”

      chợt cảm thấy, Diệp Đàn là rất đẹp, so vẻ bề ngoài với cũng thua kém, đây là lần đầu tiên cảm thấy có xinh đẹp như vậy.

      giữ im lặng lâu, đến nỗi xuất thần.

      Sau đó giật mình hồi phục tinh thần, thản nhiên xoay người, chợt nhìn thấy tấm gương trong phòng nghỉ.

      Rốt cuộc cũng nhíu mày --- đôi mắt màu bạc.

      khống chế được bản thân, pháp thuật mất hiệu lực lúc nào cũng hay.

      Diệp Đàn chỉnh đốn lại tâm tình của mình, ở bên cạnh Ngọc Bạch Y hối thúc: “Được rồi giỡn xong rồi mau ra đóng nốt cảnh kia , Ngô Đạo đợi lâu quá tức chết đấy.”

      dừng lại chút, giả bộ như có chuyện gì xảy ra, “Khụ khụ, việc đó là nhiệm vụ hằng ngày của diễn viên, đừng ngại.”

      Ngọc Bạch Y im lặng thực chướng nhãn pháp che màu mắt thực của mình, rồi theo Diệp Đàn ra ngoài.

      Hóa trang thêm lần nữa rồi quay lại sân diễn, Ngô Đạo nghiêm mặt hỏi: “Hai người chuyện xong chưa?”

      Diệp Đàn khẽ liếc qua Ngọc Bạch Y, ngượng ngùng sờ tóc, “Vâng, xong rồi.”

      Tiếp tục quay, hồi nãy bị Ngọc Bạch Y đùa giỡn khiến sợ hết hồn, phần diễn đạt tâm tư của Diệp Đàn sớm bị sụp đổ nhưng tại lại cảm thấy có chút thoải mái, ngồi đùi Ngọc Bạch Y, nâng môi đến gần .

      Vậy mà Ngọc Bạch Y hề phản ứng.

      Lúc này Diệp Đàn dám nhìn tới khuôn mặt thối của đạo diễn.

      rất thông cảm cho , với tư cách là vị thượng thần bảo vệ đỉnh núi suốt ngàn năm, đối với những thứ tình này có vẻ rất xa lạ, thậm chí, chắc còn biết hôn là thế nào…?

      ghé sát tai Ngọc Bạch Y , “Nam thần, cứ bắt trước động tác của tôi được rồi, diễn kịch mà, đều là giả thôi, biểu cảm xúc được rồi.”

      Nụ hôn này có thể chỉ xuất phát từ , Vô Lượng đẩy ra là hay lắm rồi, hôn mãnh liệt gì đó làm được, nghĩ chắc đạo diễn chịu bỏ qua cho đâu.

      Quay lại lần nữa, Diệp Đàn hôn lên môi Vô Lượng, cảm thấy khuôn mặt Ngọc Bạch Y vẫn lạnh lùng thờ ơ, mặc kệ là có phải diễn hay , trong lòng Diệp Đàn đưa ra quyết định, bàn tay Diệp Đàn đặt vai Ngọc Bạch Y từ từ dịch lên phía trước, lúc này vươn tay ra, ôm chầm lấy cổ , kéo Ngọc Bạch Y gần lại mình.

      Diệp Đàn run rẩy lè lưỡi, liếm đôi môi mỏng của Ngọc Bạch Y.

      Từng chút từng chút, thấm ướt đôi môi khô ráo của .

      Nhanh chóng phát cơ thể Ngọc Bạch Y cứng đờ, thâm tâm Diệp Đàn tan vỡ, cực kì thất vọng.

      làm nữa! Lão nương làm nữa! Đây căn bản phải người sống!! Mị hi sinh bản thân quyến rũ ! Vậy mà

      [​IMG]

    4. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Má ơi đúng đoạn gay cấn

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :