1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trong nhà ai lớn nhất - Áo Rách(c23) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      :yoyo59: nam 9 này có vấn đề về đầu óc, ng cứu mình mà cũngn hận nhầm, đúng là hết thuốc chữa
      Cái bạn cung nữ nào đó bị xử trí ntn nhỉ? Sao ko tới? Ta là ta thấy cái con đó nó bất mãn với Tú Ngân nên làm vậy đó

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      21:

      Khi Tú Ngân về đến phủ,phụ thân cùng Gia gia nàng sớm biết tin tức từ trường săn truyền về. Tú Ngân vừa vào cửa bị ôm lấy chặt. Nàng còn chưa được gì phụ thân nàng nước mắt ngắn dài than khóc .

      “Ô ô Tú Nhi,phụ thân sai rồi,ô ô ô phụ thân đau lòng muốn chết luôn được rồi a….ô ô ô ”

      Tình thế hỗn loạn chịu nổi,Tú Ngân còn chưa kịp thu thập phụ thân nàng, Gia gia tham gia náo nhiệt kém.

      “Ô ô cháu của lão tử trưởng thành a,sao lão tử chút cũng để ý a….bà nó ơi,lão tử có lỗi với bà a….”

      “Gia gia…phụ thân,hai người…”

      Tú Ngân khó nhọc ,nhưng những lời nàng còn chưa kịp mở miệng cơn lũ nước mắt nước mũi làm cho chìm nghỉm.

      Chỉ là quỳ thủy thôi có được hay ….ai đến cứu nàng aaaaaaaa

      Tú Ngân chỉ có thể yên lặng rơi nước mắt,trong lòng ngừng gào thét a.

      Đến tối,sau khi dùng bửa,Tú Ngân liền dạo chút trong vườn. Nàng vẫn giữ thói quen này từ rất nhiều năm. Nhớ trước kia,vì muốn trong mắt luôn xinh đẹp,đến cơm nàng cũng dám ăn nhiều,sợ bản thân thành nữ nhân béo ú xấu xí. Nhưng rồi nàng biết,có xinh đẹp như thế nào, thương chính là thương.

      Đem bàn tay với những ngón thon dài quấn quanh vào chiếc lá liễu rủ bên hồ,nàng khỏi nhớ đến chuyện núi hôm trước. Mặt đột nhiên nóng bừng. Thầm mắng tiếng bản thân có tiền đồ.

      Nàng đứng lâu bên hồ,lại ngờ rằng phía nóc đình viện cũng có người ngắm nàng.

      ngồi nóc nhà,si ngốc nhìn nàng. hiểu vì sao chỉ khắc nhìn thấy nàng, cũng cảm thấy bức rức khó chịu. Nôn nóng đến mức để tâm chạy đến nóc nhà người ta làm kẻ rình trộm.

      nhìn nàng cười,nhìn nàng nhíu mày,lại hiểu vì sao mà đôi gò má thêm thắm đỏ. Mọi biểu tình rối rắm rồi sáng tỏ của nàng thu hết vào mắt ,làm hồi vui vẻ, nhịn được càng tham luyến nhìn nàng hơn.

      “Tú nhi.”

      Định Quốc công mang theo gương mặt rạng rỡ tới tìm cháu nhà mình. Nhìn cháu đứng bên hồ,trong lòng ông khỏi cảm thán. Năm tháng bãi bể hóa nương dâu,nhớ ngày nào bé con còn nhắn nằm trong tay ông uất ức khóc. Giờ thành tiểu mỹ nhân xinh đẹp động lòng người rồi.

      “Gia gia,hôm nay có chuyện vui sao,Tú nhi thấy người cười đến ngừng được a.”

      “Ha ha ha,chuyện vui chuyện vui. Tú nhi,phụ thân con đưa tin về. Bảo chúng ta cứ chuẩn bị hành trang. Vài ngày nữa lên đường được rồi. Hoàng thượng khai ân nhân từ, ban chỉ cho phép cả nhà chúng ta hồi hương.”

      Tú Ngân vốn mang tâm tư nặng nề. Vì lời của Gia gia mà cười đến rực rỡ. Nàng , nhịn được nâng chân chạy quanh Gia gia.

      “Ôi…cuối cùng cũng được ,Gia gia, tuyệt,tuyệt quá.”

      Nhìn Tú Ngân vui đến quên trời quên đất Định quốc công cũng cười khép được miệng. Hai ông cháu vui vẻ,lại quên có người ngồi nóc nhà thất thần.

      Tú Ngân chạy như bay về viện của mình. Nàng có rất nhiều chuyện cần làm. Và nhiều nhiều thứ để chuẩn bị nha. Nàng được phép rời khỏi nơi này rồi. Có nghĩa là nàng rẽ rời bỏ quá khứ,cắt đứt hoàn toàn những ảo tưởng trước kia.

      lần nữa bắt đầu lại.

      Quá khứ đau thương kia…nàng vứt bỏ. Kể cả .

      Thấy bóng dáng nàng khuất hẳn sau hàng cây ngô đồng tươi mắt, Định quốc công mới ngước đôi mắt tuy hằn vết nhăn nhưng vẫn tinh đến bức người.Nhìn thẳng về phía người ngồi ngẩn người nóc nhà.

      “Giờ người có thể xuất rồi,vương gia.”

      Hàm Ân Diệc tùng người bay xuống,chân vừa chạm đến mặt đất lập tức nhận lấy kình phong hướng lao tới.

      “Hừ,thân thủ cũng tốt lắm.”

      Định quốc công thấy tránh né,liền nương tay nữa. Trong lúc,trong sân liền trình diễn màn đánh đấm nghiêm cấm trẻ học theo.

      “Thứ cho lão phu thẳng,người từ hôn,sao còn làm nhục Tú Nhi nhà thần. Đừng nghĩ lão tử già liền có thể,muốn nhục nhã Tú Nhi .”

      Hàm Ân Diệc bên né tránh, bên mím môi quật cường chịu giải thích. Lại càng khiến Định Quốc công thêm bực mình. Thét dài tiếng,ông tung người nhắm thẳng về hướng ngực của Hàm Ân Diệc. Nhưng lại né tránh,chịu quyền vào ngực làm nhịn được phun bụm máu.

      “Người…”

      Hàm Ân Diệc ôm ngực lùi lại hai bước. Nhưng vẫn quật cường chịu lên tiếng. nhìn về phía sau. Ở đó có thiếu nữ xinh đẹp ngẩn người nhìn . Trong mắt nàng chỉ có khó hiểu,tò mò… còn gì hết.

      nhớ ánh mắt ngày đầu tiên nàng gặp . Trong cung điện tráng lệ của Thái hoàng thái hậu,nàng mặc thân màu tím trang nhã. Đôi môi hơi mím mang theo ánh mắt thương khó nén. Ừ là nàng thương …nhưng sao bây giờ,trong mắt nàng chỉ còn mảnh trống . Nàng thương phải sao…

      Phải chăng vì chuyện kia nàng nên nàng thu hồi tình cảm của mình… còn muốn thương nữa.

      muốn.

      “Đừng”

      còn kịp nữa rồi.”

      nghe nàng . còn kịp nữa… còn kịp nữa.

      “Vương gia.”

      Định quốc công thét dài nhìn người phi người chạy nhanh nóc nhà. Tựa hồ như muốn trốn tránh gì đó.

      Tú Ngân nâng tay khẽ chạm vào má. Nơi này vẫn còn lưu lại,chút ấm áp vừa mang đến. Chỉ là…vì sao ở kiếp này, nguyện ý chạm vào nàng. chán ghét nàng, phải sao.

      Trong lòng ,ngoại trừ nàng kia làm gì có nữ nhân nào diện. Nàng ,lại vọng tưởng thêm bất cứ lần nào nữa.

      chạy như điên,gió lạnh cắt qua mặt khiến tỉnh táo,mà chỉ là thêm điên cuồng. Tại sao lại rời ,tại sao lại kịp. tin.

      Vượt qua hàng thị vệ đứng gác, tung mình nhanh như chim ưng vọt vào Ngự thư phòng,đánh gãy mấy lời đại thần can giáng Hàm Vĩnh Hào.

      Đám đại thần nhìn vọt vào, thân lửa giận cùng sát khí liền biết có chuyện hay. Tự thân mỗi người suy tính làm thế nào để bản thân trở nên bé nhất.

      “Ân Diệc sao đệ lại đến đây.”

      Hàm Vĩnh Hào thể kinh ngạc. Bình thường chỉ khi nào gọi,vị Hoàng đệ này của mới chịu đến. Hôm nay biết vì lý do gì đột nhiên xuất ,lại mang theo vẻ hung thần ác sát….Khoan….hung thần…. phải là lại….

      “Chiến thần ????”

      Hàm Ân Diệc phản ứng, nhìn nhanh lên long án, rằng hất tung mọi thứ để tìm thứ muốn. Hàm Vĩnh Hào bất chấp hình tượng gào khóc,này là toàn bộ tấu chương vất vả làm a. Hoàng đệ của có việc gì tự nhiên sáo nhào lên làm gì. muốn phải sắp xếp lại đâu a.

      Nhưng mặc cho Hàm Vĩnh Hào gào khóc cố gắng cứu vãn lại, vẫn như mắt điếc tai ngơ làm chuyện của .

      Hàm Ân Diệc tìm mãi,cho đến khi, quyển tấu sớ với hàng chữ viết hữu lực thanh thoát lọt vào tầm mắt. nhìn hàng chữ tấu xin hồi hương. Quả nhiên là tướng gia, hai lời đánh thẳng vào trọng điểm xin rời . lại nhìn xuống phía dưới,ấn triện đóng lên hai chữ chuẩn tấu.

      Chuẩn tấu.

      Tướng gia rời kinh.

      Nàng rời .

      “Đệ muốn làm gì.”

      Hàm Vĩnh Hào thét,mặt rồng giận dữ khiến đám đại thần run sợ,thiếu điều quỳ mọp đất. Hàm Ân Diệc cho dù Hàm Vĩnh Hào cản trở,vẫn muốn tiêu hủy bản tấu sớ kia. có chút ngây thơ nghỉ,phải chăng chỉ cần hủy ,nàng rời khỏi?

      Nhìn vẻ mặt quật cường của ,Hàm Vĩnh Hào khỏi thở dài.

      “Đệ…nếu biết như thế sao trước kia lại làm…Ân Diệc,Tướng gia hạ quyết tâm rời khỏi… kịp nữa rồi.”

      tin, tin rằng còn kịp. Vẫn kịp mà,nhất định như thế.

      “Ân Diệc,ở đây còn chiếu chỉ mà đệ để ý…Chuyện đệ cầu ta, thể chậm trễ. Nên về phủ chuẩn bị …”

      Cầm dải lụa vàng thêu đồ đằng thanh long tay,những con chữ như nhảy múa trong mắt .
      Tuyên chỉ ban hôn cho Vương gia Hàm Ân Diệc,cữ hành vào ngày mùng tám tháng mười. Nhật nguyệt ban phúc,năm Hiền đế thứ sáu.

      Ban hôn…

      Với ai, phải lấy ai đây,nàng sắp rồi. phải lấy ai.

      “Ai là Khương Lệ.?”

      hỏi.

      Đó là ai?

      Hàm Vĩnh Hào thở dài,ngồi trở lại long ỷ,trong lòng phiền muộn thôi.

      “Đó chẳng phải tiểu nương đệ tâm tâm niệm niệm tìm. mực đòi cưới nên mới từ chối Tướng gia tiểu thư. Ân Diệc,hôn nhân đại của đệ ta muốn xen vào. Nhưng tiểu nương kia,là người đệ muốn sao.”

      Là người muốn? Là người cứu ?

      muốn ai?

      nợ ai?

      Tú Ngân.

      Khương Lệ

      Ngày đó,bá tánh toàn kinh thành chính mắt nhìn thấy chiến thần của mọi người. tay mang theo chiếu chỉ ban hôn. Chạy qua chạy lại ngã ba đường. lúc bên này,lại thoáng lại chạy sang bên kia.

      Có người tâm rất muốn lên câu.

      “Vương gia,ngài rốt cuộc là muốn tìm nhà nào a.”

      Hàm Ân Diệc chạy đến mệt mỏi, đứng ở ngã ba đường,nhìn từng dòng ngựa xe ngang qua .

      Người muốn…và người nợ…

      Tú Ngân…Tú nhi….nàng rời xa …Tú nhi…Tú nhi….

      Bàn tay buông lõng,chiếu chỉ rơi xuống chân, muốn nhặt,tầm mắt mờ mịt nhìn về phía cuối đường. Ở đó có nàng…nhưng phía bên kia cũng có người đợi .

      luyến tiếc nhìn về phía bên kia,nhưng bước chân ại theo hướng ngược lại.

      nợ nàng….vậy dùng hết kiếp này để trả…

      Tú nhi…

      Nếu có kiếp sau…

      Nếu có kiếp sau….
      xixon thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      22:

      Hôn lể của Chiến thần vương gia Hàm Ân Diệc được gấp rút chuẩn bị. Khắp nơi trong vương phủ người ra người vào,vô cùng náo nhiệt. Từ đình viện đến hoa viên đều được tẩy rửa dọn dẹp lại lần. Sạch đến mức mấy viên đá lưu ly lót sàn sáng bóng soi cả được mặt người. Những hạt ngọc lưu ly to lớn được đính tường tỏa ánh sáng rực rỡ. mỗi cửa ra vào lẫn cửa sổ đều được hạ nhân sớm dán lên chữ hỉ xinh đẹp và may mắn. Những đèn lòng đỏ thêu đồ đằng long phượng đều được treo lên,màn rũ màu đỏ khiến cho cả vương phủ tràn ngập khí hôn lễ.

      Nhưng nét mặt mỗi hạ nhân trong phủ đều thể vui nổi. Làm sao vui được khi mà chủ nhân của bọn họ,cũng là tân lang trong hôn lễ sắp tới. Mỗi ngày đều mang bộ mặt lạnh lùng ra cửa,lạnh lùng trở về. Còn tân nương hết khóc rồi tuyệt thực. Nháo đến nỗi hạ nhân nào dám bén mãn lại gần viện.

      Đây quả là hôn lễ kì lạ khiến người ta muốn dậm chân a.

      Tin tức về hôn lễ kia ngừng bay vào tai của Tú Ngân,nhưng nàng mặc kệ. Vẫn vui vui vẻ vẻ chuẩn bị hết mọi thứ cho chuyến .

      “Ta là chim yến ,chỉ nguyện là cánh chim bay lượn bên núi Côn Luân,chẳng muốn là tiên…chẳng muốn là tiên”

      Thiết Tiêu vừa vào đến cửa viện lại nghe tiếng tiểu chủ nhà mình ca hát. Khóe miệng khỏi có chút co giật.

      “Thiết Tiêu ra mắt tiểu chủ.”

      Tú Ngân ngừng hát,nàng nở nụ cười sáng rực.

      “Thiết Tiêu,đến,đến đây ngồi . Cho ta xem bản đồ chuyến sắp đến . Ta nôn nóng đến mức đợi được.”

      Thiết Tiêu theo vào bên trong nhưng ngồi xuống,chỉ lấy trong ngực ra cuộn giấy da,sau lại trải thẳng ra bàn. nhàng rót cho nàng ly trà thơm.

      “Tiểu chủ,trước uống chút .”

      Tú Ngân nghe lời nhận lấy trà uống ngụm lớn,Thiết Tiêu nhìn chút liền đem khăn tay đặt bên môi nàng lau . Tú Ngân để tâm mắt nhìn chăm chú vào bản đồ.

      “Ở đây sao,chúng ta đường này.?”

      Ngón tay trắng nõn xinh đẹp của nàng chỉ về con đường được vẽ bản đồ. Thiết Tiêu nắm lấy ngón tay nàng,đặt về chỗ khác,khẽ cười.

      “Phải là ở đây,tiểu chủ của tôi.”

      “A”

      Tú Ngân nhìn bản đồ,lại bị cảm xúc ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới, khỏi ngước mắt nhìn sang bên cạnh. ngờ lại đụng vào gương mặt sát bên của Thiết Tiêu. Cứ như vậy môi xinh của nàng chạm vào má . ngẩn người…mà nàng cũng là giật mình.

      có chuyện tự nhiên sát lại như thế làm gì.”

      Tú Ngân nhíu mày . Gương mặt có chút vui khẽ bĩu môi.

      Thiết Tiêu cười khẽ, .

      “Là lỗi của Thiết Tiêu,tiểu chủ,theo lịch trình là ngày tám tháng này xuất phát. Nhưng thuộc hạ sợ là phải trước bước rồi.”

      “Tại sao”

      Tú Ngân đợi hết liền hỏi,mày xinh càng nhíu chặt.

      “Phía Tây loại dịch bệnh nguồn gốc. Tình trạng này các đại phu trong cung có chút khống chế được. Thiết Tiêu muốn đến đó tìm hiểu phen. Nếu thể chữa trị,ít ra cũng tìm cách cho chúng lan sang các huyện phía Nam gần đó của chúng ta”

      Tú Ngân trầm ngâm nhìn bản đồ,hồi lâu mới .

      “Thiết Tiêu,ngươi nắm chắc bao nhiêu phần.”

      “Bảy phần.”

      Tú Ngân nghe trả lời, khỏi ngẩn đầu nhìn nam nhân tuấn dật đứng trước mặt. mặc áo bào màu trắng phiêu dật,nét mặt nhìn có chút lạnh lùng,nhưng ánh mắt nhìn nàng luôn nhu hòa. Mái tóc dài chỉ buộc phân nữa phất phơ trong gió,mang theo hương thơm của thảo dược nhàn nhạt.

      Nam tử này thương nàng. Nàng biết.

      Tâm ý kia của ,kiếp trước nàng nhìn thấy,bởi vì ánh sáng của người kia quá rực rỡ. ra kiếp này,chỉ cần để tâm đến ánh sáng rực rỡ ngoài tầm tay kia. Cũng là còn có nhiều tinh tú khác,tuy sáng bằng,nhưng lại mang theo ấm áp đến cho nàng.

      ra …kiếp này,cùng làm đôi thần tiên quyến lữ nơi cùng trời cuối đất,cũng là cái hay vậy.

      Khẽ cười,đưa tay nắm lấy ngón tay thon dài có chút lành lạnh thoang thoảng hương thảo dược. Nàng .

      “Nhất định bình an trở về.”

      Thiết Tiêu ngẩn người thoáng,sau liền vui vẻ nhịn được ôm lấy nàng. ra nàng hiểu được,cảm nhận được…tâm tình kia của .

      cứ ngỡ,kiếp này vô duyên,chỉ có thể như cái bóng bên cạnh nàng.

      tốt, là tốt.

      Tú Ngân nhắm mắt,yên ổn tựa vào lòng ngực của . Tuy chẳng thể rộng rãi vững chắc như ai kia. Nhưng chắc là,đời này nàng lo tranh thủ cùng đau khổ. Kiếp này,bên ,hẳn là nàng tốt thôi,phải ?

      Phải .

      Thiết Tiêu quyến luyến buông Tú Ngân ra, còn việc lớn cần làm. Chỉ là, tâm muốn rời vào lúc này, chút cũng muốn.

      “Được rồi, . Chúng ta còn rất nhiều thời gian,phải .”

      Tú Ngân nhìn vẻ mặc đành lòng của làm cho nàng buồn cười. Thấy bước cũng khó liền thuận nước đẩy thuyền đẩy ra ngoài. Thiết Tiêu cười

      “Lần sau,phải bồi thường cho Thiết Tiêu.”

      Thấy Tú Ngân gật đầu, liền nhịn được hôn trộm lên môi nàng,còn mặt dày .

      “Này coi như là tiền lời .”

      Tú Ngân giật mình khi môi chạm vào nàng,sau nhìn bỏ chạy liền nhịn được cười mắng.

      “Vô lại a”

      Nàng chạm vào môi,khóe miệng khẽ cong,chỉ là niềm vui chẳng thể nào lên đến mắt. Trong đôi đồng tử,vẫn là, nổi buồn man mát khó vơi.

      ……………………………………………………….

      “Cút ra ngoài,cút hết ra ngoài.”

      Tiếng đổ vỡ truyền từ trong phòng khiến ít hạ nhân co vai rụt cổ lại. Này là biết chiếc bình hay bát nào lại chịu tội đây.

      “Nàng ta lại ăn?”

      Ám vệ tiến lên bước thay Hàm Ân Diệc chuyển lời,đám hạ nhân thấy tới liền quỳ phục đất. Lão quản gia liền cung kính .

      “Bẩm vương gia, hai ngày rồi. Cứ tình hình này,lão phu e nương ấy trụ nỗi đến ngày cử hành đại lễ.”

      trụ nỗi sao,vậy cần trụ nữa. Đột nhiên ý nghĩ tà ác kia rơi vào tai . bàng hoàng,kinh sợ. Bước chân chịu được liền lùi về sau. Lại khiến cho đám hạ nhân cùng lão quản gia nghỉ rằng đây là đau lòng nàng kia.

      Lão quản gia liền .

      “Vương gia đừng quá đau lòng,hẳn là nương ấy còn chưa tiếp nhận được. Hay là ngài để nương ấy ra ngoài dạo chơi chút,mua sắm chút. Biết đâu tâm tình nương ấy tốt lên.

      Nhưng Hàm Ân Diệc đâu có nghe được những lời lão quản , chỉ phất tay rồi liền xoay người rời . Thấy dáng vẻ tiêu điều của khiến cho ít hạ nhân trong Vương phủ đau lòng. Phải hiểu rằng,tuy vương gia của họ có chút lạnh lùng,có chút tàn nhẫn,lại chưa từng chịu mở miệng chuyện. Nhưng đối với hạ nhân lại vô cùng tốt. Nên phạt phạt nên thưởng chưa từng keo kiệt.

      Vậy nên,càng kính mến vương gia bao nhiêu,họ càng ưa cái vị ở trong viện kia bấy nhiêu. Được vương gia bọn họ để mắt là tu biết bao nhiêu kiếp. Vậy mà nàng ta hết khóc lại nháo. Nháo đến vương phủ gà chó yên a.

      “Thôi thôi,đừng có đứng đây trợn mắt nữa. Mau chuẩn bị xa mã cho nương ấy. Gọi mấy tên nhanh tay nhanh chân chút theo. Bảo nương ấy thích gì chơi gì cứ tận sức. Đừng để nàng ta mặt ủ mày chau về đây là được.”

      Lão quản gia phất phất tay,đám hạ nhân cúi người thưa dạ liền lui xuống chuẩn bị. Nhưng trước khi còn chịu thôi mà ném về phía viện kia cái liếc mắt oán giận.

      Trong khi đó, mình Hàm Ân Diệc ngồi thừ người bên thư án,trong tay cầm cành nhã mai ngã màu. Chổ thân cành bị cầm đến bóng loáng,tuy những cánh hoa ngã màu nhưng vẫn mang dáng vẻ xinh đẹp như lúc trước.

      từng, quý trọng cành nhã mai hơn tất thẩy. Nhưng lúc này lại có ý nghĩ tà ác hủy hoại nó .

      Chỉ cần có cành nhã mai này,phải chăng cũng cần khổ sở nhớ thương nữa.

      Tú Nhi….

      nhớ nàng…

      Nhớ nàng quá…

      Bây giờ,làm sao có thể gặp nàng. kịp nữa rồi. mất tư cách đối diện với nàng rồi.

      Tú nhi,Tú nhi của .

      ………………………………………………….

      đường tấp nập nô nức bá tánh hết mua sắm lại vui chơi. Có đôi ba cặp tình nhân tay trong tay vui vẻ dạo phố. Tú Ngân liếc mắt nhìn liền ưng ý chiếc trâm cài bày bán bên đường. Nàng liền đứng lại vừa lựa chọn vừa chuyện cùng lão bản bán trâm mộc.

      “ Bác à,trâm này cuả bác đặc biệt. Hình như phải gỗ bình thường.”

      Ông lão bán trâm cười híp mắt .

      “Tiểu nương tin mắt nha,này là gỗ đào lão mang từ núi xuống. Sau lại ngâm trong nước thanh tuyền bảy bảy bốn chín ngày. Mới lấy lên đẽo làm trâm mộc. Tuy chẳng dám khen tặng quý giá,nhưng được cái thân trâm chắc chắn,sờ vào mát,thích hợp với tiểu nương a.”

      Tú Ngân cười.

      ra kì công như thế,đúng là cầm vào thích. Bác à,bán trâm này cho cháu .”

      Song nha đầu đứng bên cạnh nhịn được bĩu môi. Là tiểu thư của tướng gia,vậy mà trâm vàng trâm ngọc thích,lại thích cái trâm mộc tầm thường vài đồng bạc.

      Biểu cảm của nàng ta thoát khỏi ánh mắt của Tú Ngân,nhưng nàng mặc kệ. thích buông chiếc trâm làm từ gỗ đào. Chỉ là vui vẻ ngắm đột nhiên tay bị người bắt lấy.

      Nàng giật mình nhìn người nắm lấy tay mình,lại chỉ thấy gương mặt mang theo nồng đậm đau thương,nước mắt như trân châu chạy vòng trong đôi đồng tử đỏ mắt nhìn nàng.

      “Tú nhi”
      xixon thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      23:

      Bên ngoài ánh nắng xuyên qua khe cửa,khắc những vệt sáng lên màn trướng thêu long phượng trình tường. bàn,đôi nến long phượng cháy tàn,chỉ còn lại lớp sáp vón cục nằm chơ trọi giá nến.

      giường, nữ nhân ngồi yên bất động,đáy mắt nhìn chiếc khăn màu trắng lây dính dấu vết hoan ái cùng vệt lạc hồng minh chứng cho tấm thân xử nữ.

      Bàn tay nắm chặt màn trướng, mặt nữ nhân chỉ còn lại mảnh tro tàn.

      “Vương phi…”

      Đám nữ tỳ đứng bên cạnh thấp thỏm yên. ràng tối qua hãy còn náo nhiệt vui vẻ thôi. Hôn lể cử hành trang trọng chẳng kém đại lể phong Hậu năm trước,Vương Gia vui vẻ đến độ ai kính rượu cũng từ chối. Uống đến mức say mèm,sau mới được thị vệ dìu đỡ vào hỉ phòng.

      Chúng tỳ nữ đứng canh đêm bên ngoài,nghe thanh bên trong mà khỏi đỏ mặt tim run. Cứ tưởng sớm mai khi vào hầu hạ được ban thưởng,ai ngờ vị Vương Phi kia lại ngồi bất động bên trong màn,Vương gia lại đâu từ sớm. khí trong hỉ phòng mảnh lạnh ngắt lại ngột ngạt. Khiến chúng nữ tỳ cũng dám tiến lên. Mấy ma ma có tuổi được lệnh đến thu khăn trắng cũng lấy làm khó hiểu. khỏi nghĩ hay là tân nương còn cái kia…khiến cho Gia mất hứng…. này là chuyện lớn a….

      “Ra ngoài…”

      Vị vương phi bên trong màn lên tiếng, thanh lạnh lùng như muốn bóp chặt lấy cổ họng của người vừa lên tiếng,khiến chúng nữ tỳ bước cũng dám . Vị ma ma trong cung phái đến nhịn được rùng mình. Khí tức của vị Vương phi này cũng quá cường hãn rồi,còn chưa có thấy mặt. Chỉ nghe mỗi tiếng khiến bà nhịn được mà run sợ. Nhưng sợ sợ,việc kia nếu làm xong,đừng đến chuyện trở về phụng mệnh. Bà cùng hai ma ma cùng còn muốn ở trong cung hưởng phước a.

      Cho nên dù hai chân muốn chạy,nhưng bà ta liền lấy hết dũng khí mở miệng.

      “Vương phi…xin người đừng làm khó chúng nô tỳ…chúng nô tỳ cũng là vì phụng lệnh mới đến quấy rầy người nghỉ ngơi a.”

      Lời còn chưa hết thấy bàn tay trắng nõn cầm mảnh khăn màu trắng vứt xuống sàn,lạnh lùng .

      “Cút

      Ba vị ma ma trong cung run rẩy nhặt lấy khăn, dám chậm trễ liền rời khỏi. Mà đám nữ tỳ cũng liền theo chân ra ngoài,để lại trong hỷ phòng mảnh tĩnh lặng.

      lâu sau, nữ nhân mặt áo váy màu thiên thanh, mặt trang điểm thanh nhã động lòng người vén màn vào.

      “Tiểu thư….Song nhi hầu hạ người rửa mặt chải đầu.”

      Màn trướng được vén lên,nữ nhân ngồi giường mặc quần áo,chỉ có chiếc chăn thêu long phượng che đậy thân dưới. Song nha đầu mặc dù có dự liệu trước nhưng khỏi đỏ mặt nhìn những vết xanh xanh tím tím khắp người nữ nhân.

      Đôi môi hé cười,gò má ửng đỏ,cả người khỏi có chút rộn ràng khi nghỉ ngày nào đó nàng ta cũng như này. Ngồi bên gường đợi người hầu hạ,toàn thân tản mát ra khí tức của nữ ân trải qua lể chu công cùng Vương gia tuấn mỹ vô trù.

      Nàng ta mãi mơ mộng hảo huyền mà nhìn ra trong mắt nữ nhân ngồi giường,trước là bình tĩnh vô ba,nay lại nhuộm đầy màu sát khí nồng đậm.

      Bàn tay Song nha đầu còn chưa được chạm tới người giường, bị cái tát như trời giáng vào bên má,khiến nàng ta ngã lăn ra đất.

      “Tiểu thư…”

      Song nha đầu ngỡ ngàng,ôm má,ngay cả khóc cũng quên. Nàng ta ngờ tiểu thư như thế mà lại đánh nàng ta.

      “Hay cho Song nha đầu,giỏi cho Song nha đầu..”

      Tú Ngân, thân huyết lệ bước xuống giường,nàng đem áo khoác mặc vào người. Bỏ quên cảm giác đau buốt từ bên dưới,từng bước từng bước giống như muốn đòi mạng đến gần Song nha đầu.

      Nàng ngờ… thể tin…

      Ngày hôm đó, ràng nàng buông tha cho hết thẩy. Vậy mà tại sao, thể thoát khỏi.

      Ngày đó bên bờ sông Tần Hoài,nàng đứng sóng vai cùng nàng ta.



      Bên bờ sông Tần Hoài,sóng nước lăn lăn lả lơ trêu đùa mấy ngọn liễu rũ. Gió đưa tiếng hát từ mấy chiếc thuyền hoa truyền vào tai người bờ. Xa xa nam nữ có tình cùn sánh vai,thấp thoáng giống như bức họa thủy mặc in xuống nước.

      Tú Ngân đứng yên lặng,mặc cho người bên cạnh nước mắt như mưa. Đẹp đến làm nhói lòng ít quân tử ở bên kia đình trông lại.

      Hai mỹ nữ, lạnh bạc giống như tiên nữ chạm khói lữa nhân gian. mị khả ái,lại nức nỡ giống như hoa lê trong mưa. Làm sao cũng khiến lòng người khó nhịn. Nhưng cho dù có khó nhịn,bọn họ cũng dám vọng động nha. Chỉ cần nhìn mấy hộ vệ cầm trường kiếm,đứng nghiêm trang cách đó xa. mặt chỉ có mấy chữ “kẻ khôn chớ chọc vào”.

      “Tú nhi…xin giúp tôi

      Sau phen nức nỡ,Khương Lệ ngẩn gương mặt dẫu cho khóc vẫn xinh đẹp động lòng người lên. Lại thấy cho dù như thế nào,Tú Ngân vẫn mực lạnh bạc như cũ, khỏi khiến nàng ta nóng nảy.

      “Tú Nhi…chẳng lẽ thấy chết mà cứu sao”

      Đến lúc này Tú Ngân mới nhìn sang người bên cạnh,trong mắt chỉ có tĩnh lặng. Nàng cười,nụ cười buồn nhàn nhạt khỏi khiến Khương Lệ ngẩn người.

      “Khương…à Vương phi nương nương…người bảo tiện nữ giúp. Là muốn tiện nữ giúp như thế nào đây”

      …Tú nhi,xin đừng như thế. Tôi muốn gả cho Vương gia gì đó,tôi chỉ muốn ở lại Thuận Hành lâu. giúp tôi . Cầu xin Gia gia với Hoàng thượng thu hồi ban hôn… có thể mà….”

      Khẽ đẩy bàn tay nắm chặt tay mình đến đau nhói. Tú Ngân ,mắt nhìn lòng sông ngừng dậy sóng lăn lăn xinh đẹp.

      muốn gả cho Vương gia…chỉ muốn ở lại Thuận Hành lâu… Sao thẳng ra là vì muốn vào cửa Hầu môn phủ. Muốn lại phu nhân của Công Hầu Tịnh Thế Hiên”

      Lời Tú Ngân , khỏi giống như sét đánh khiến Khương Lệ bàng hoàng ngơ ngác.

      biết.”

      Tú Ngân thở dài,nhìn gương mặt xinh đẹp động lòng người hoảng hốt nhìn mình.

      “Tôi biết…cái gì tôi cũng biết…. biết thông qua Thuận Hành lâu thu thập tin tức. Biết nhân cơ hội gọi là cứu giá để đặt viên gạch đầu tiên cho con đường tiến gần ba vị trong cung kia. Biết được lợi dụng tình cảm của tôi cùng Hoàng hậu nương nương để kết giao làm bằng hữu…Cũng biết …cố ý để lộ thân thế nữ nhân… lòng muốn vào cửa Vương hầu…Khương Lệ… như ý nguyện sao còn hối hận đây.”

      Khương Lệ chịu được đả kích mà ngã ngồi xuống đất. Ánh mắt đờ đẫn giọng thào.

      biết…cái gì cũng biết. Cớ sao lại im lặng,sao cho tôi biết chuyện đến nước này,tại sao.”

      Tú Ngân cau mày,nàng .

      “Tôi sao…Khương Lệ..tôi cảnh báo cửa Hầu gia sâu như bể sao. Tôi nên tránh xa ba người kia sao. Nhưng nghe tôi…Khương Lệ bị thù hận cùng lòng tham che mờ mắt,bịt hai tai rồi…Tôi sao… có sao.”

      Trước chất vấn của Tú Ngân,Khương Lệ chỉ biết cúi đầu . Tú Ngân ngồi xuống ôm lấy thân hình run rẩy của nàng ta.

      “Đừng lo…rồi ổn thôi. Khương Lệ,hãy quên hận thù kia. Sống tốt…Vương gia… thương hơn hết thảy,cho mọi thứ. Là nữ nhân,ngoài thương sủng ái của phu quân, còn cầu gì hơn..Khương Lệ…ngày mai này, là nữ nhân tôn quý hơn hết thảy. Những người làm đau phải quỳ bên chân…đó phải là điều muốn…Sống tốt… hạnh phúc..”

      Để cũng hạnh phúc.

      Để được thương .

      Để tôi yên lòng.

      Tự tìm hạnh phúc cho chính tôi.

      Có lẽ độc…có lẽ là tương kính như tân…có lẽ là hạnh phúc…

      Chẳng sao..chỉ cầu hạnh phúc.

      ra,nàng vẫn là để tâm đến thế. Có lẽ,chỉ cần rời ,thời gian trôi bôi nhòa vạn vật. Xóa nhòa vạn thứ…cuối cùng cũng như hạt bụi bay giữa đất trời.



      Sau khi hết lời,Tú Ngân rời . Ngày mai là đại hôn của ,cũng là ngày nàng rời khỏi. Nàng đủ dũng khí,nhìn vạn dặm hồng trang,kèn hoa đưa bước đón tân nương trở về. Mà tân nương lại phải là nàng.

      Có lẽ Gia Gia cũng hiểu cho nàng,cho nên mới lựa chọn rời từ sáng sớm. Mà nàng cũng cầu gì hơn.

      “Tiểu chủ.”

      Ngân Hạnh tiến vào,nhìn tiểu chủ ngẩn người nhìn về phía xa khỏi lên tiếng trêu chọc.

      “Ai dzô….Thiết Tiêu nếu biết có người ngay cả nhìn trăng cũng nhớ người chắc vui đến lúc ngủ cũng cười a.”

      Tú Ngân khỏi bật cười nhìn vẻ mặt giảo hoặc giống như tiểu miêu trộm cá của Ngân Hạnh. Nàng .

      “Thế Ngân Hạnh nương,liệu Tống Ngân Vĩ công tử biết có hay cũng có cơ hội cười trộm khi ngủ a”

      “Tiểu chủ,người lại trêu chọc Ngân Hạnh a, có cười hay nào có liên quan gì đến em a.”

      Tú Ngân chỉ cười, tiếp tục trêu ghẹo Ngân Hạnh nữa,chỉ mở hộp gỗ bên trong lấy ra tập giấy mỏng.

      “Ngân Hạnh, ngày mai xuất phát rồi,nhưng đột nhiên Thiết Tiêu có tin tức,ta là lo lắng dịch bệnh bên kia biến hóa khôn lường. Em cùng với Ngân Vĩ trước bước,cố gắng giúp đỡ ngăn chặn dịch bệnh.”

      Ngân Hạnh nhận vật Tú Ngân đưa, nhịn được .

      “Vâng,em nhất định vì tiểu chủ mang Thiết Tiêu bình an chở về.”

      Tú Ngân nhịn được liền mắng.

      “Lại nghĩ đâu rồi,nhanh . Ở đây có Ngân Liên giúp ta, sớm về sớm,có hiểu hay .”

      Ngân Hạnh gật gật đầu liền khỏi,vừa ra đến cửa nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ tay cầm cây tiêu vĩ,lặng yên đứng đợi. Ngân Hạnh khỏi cười hạnh phúc,liền tiến nhập vào lòng của nam nhân kia,hai người liền như cơn gió dùng nội lực đạp tường mà .

      Tú Ngân nhìn theo,trong lòng khỏi hồi vui vẻ,Ngân Hạnh cùng Ngân Vĩ thành đôi,Ngân Liên tuy yên lặng nhưng nàng cũng biết trong lòng nàng ấy có người thương. Tiểu Lang hiếu thắng nhưng hẳn là mang hạnh phúc cho nàng ấy. Còn Thiết Tiêu… và nàng hẳn là….

      Hắt xì…

      Tú Ngân nhịn được che miệng hắt hơi, hiểu vì sao huân hương hôm nay trong phòng lại dùng mùi hương nhu khiến nàng khó chịu. Tú Ngân tuy từ tiếp xúc với đọc dược nhiều,luyện được khứu giác nhạy bén. Nhưng có tật xấu là ngửi được mùi hương nhu. Nếu ngửi phải liền khiến mũi nàng chẳng thể ngửi được mùi gì trong thời gian. Khi còn ở núi ít lần nàng bị mọi người trêu chọc,cho nên sau này nàng dùng đến loại hương này nữa.

      Nàng chịu được liền gọi người đến đem lọ hương kia ,sau lại gọi nha hoàn tiến vào.

      “Thải Hà..”

      Tú Ngân lên tiếng gọi,Thải Hà liền vào. Nàng thấy Tú Ngân loay hoay tìm đồ liền .

      “Tiểu thư,người là tìm thứ gì sao.”

      “Cái này em đem đến cho quản gia Vương phủ, là lễ vật ta tặng Khương lệ nương. Nhớ là chỉ chuyển cho quản của phủ, cần gặp mặt nương ấy sau đó liền rời có biết hay .”

      Tú Ngân đưa cho Thải Hà phong thơ,rong đó có khế ức của Thuận Hành lâu. Nàng để nó lại cho Khương Lệ,tuy biết sau này nàng ấy thiếu vinh hoa phú quý,nhưng dẫu sao có Thuận Hành lâu cũng làm nàng yên tâm hơn. Ở Kinh thành này,nàng ấy chẳng còn người thân nào nữa.

      Thải Hà đáp ứng liền nhanh chóng ròi .

      Tú Ngân thấy trời cũng muộn,liền cứ thế trở về giường. Nàng mong trời mau sáng,rời khỏi Kinh thành nàng là cánh chim tự do rồi.

      Tú Ngân nhắm mắt,khóe môi khẽ cười.

      Chỉ là Tú Ngân để ý,liền khi nàng vừa ngủ, luồn khói mê cứ thế từ cửa sổ bay vào phòng. Mà ai đó vì khứu giác mất , chút phòng bị liền cứ thế mê mang.
      xixon thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :