1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trong nhà ai lớn nhất - Áo Rách(c23) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      17:

      Tịnh Thế Hiên từng nghĩ,nếu ngày hôm đó cùng Thái tử và Vương gia đến Thuận Hành lâu. cùng chủ lâu Khương Lị đối ẩm. Sau lại đụng nhau khi nàng mặc thân nữ nhi dâng hương. Phải chăng tơ lòng vấn vương đến thế.

      Nàng thánh thiện,rực rỡ,cũng giảo hoặc như tiểu hồ ly. Nụ cười của nàng in sau trong tâm khảm . Muốn quên, rất khó.

      thương nàng,nàng cũng thương . Tại sao đôi uyên ương bọn dẫu lưỡng tình tương duyệt. Cố tình lại có gậy đánh uyên ương. đau khổ tan nát cả cỏi lòng. Bởi người kia lại là Vương gia của .

      Từ ngày còn bé,bọn thân thuộc như tay và chân. Cùng nhau trải qua những năm tháng thơ ấu ngang tàn oanh liệt.

      Cho dù,sau này khi Vương gia Bắc mạn,trải qua bao hiểm nguy mà thể đếm hết. Vương gia về kinh dẫu có phong quang vô hạn, trong mắt cả hai vẫm là những người bạn thân thuộc như thờ thơ ấu.

      Nhưng có tình,người Vương gia tìm lại là nàng.

      Tại sao lại là nàng?



      “Khương Lệ, cho ta biết,nàng làm ra nhã mai ở Thiên Sơn tự sao?”

      Khương Lệ được Tịnh Thế Hiên ôm trong tay,nàng khỏi muốn ,nhưng…

      “Khương Lệ,ta muốn ai biết,cũng cần ai biết. Nhã mai này là do tâm ý ta dâng lên Phật Đà,hứa với ta,cho dù có là ai,cũng xin người đừng ra này”

      Nàng khỏi nhớ đến những lời nàng ấy ,nàng ấy lòng thành kính dâng tâm nguyện lên Phật Đà,nếu nàng ra…liệu rằng có ảnh hưởng đến tâm nguyện của nàng ấy.

      Thôi thôi,nàng muốn,vì lời mà làm nàng ấy khổ sở. Tú Ngân,vì muội,ta dành làm kẻ dối thêm lần nửa thôi.

      là ta,có chuyện gì sao.”

      Tâm Thế Hiên trầm hẳn xuống,đôi mắt nhuốm màu tang thương. .

      “Vậy là năm Tuế Nguyệt thứ mười bảy,nàng từng bị nạn ở Lang nhai cũng là sao?”

      Khương lệ kinh ngạc,nàng ngẩn đầu bối rối hỏi.

      “Làm sao chàng biết thiếp từng…..”

      Tịnh Thế Hiên đợi nàng hết câu ôm siết nàng vào lòng. Làm sao đây,quả nàng là người kia… nên làm thế nào.

      “Khương Lệ,ta phải làm sao đây?”

      Tâm đau khổ,càng làm Khương Lệ thêm khó hiểu. Vì sao lại hỏi nàng chuyện năm xưa?

      Nàng vốn là đứa trẻ vô thừa nhận do ca kỷ sinh ra,bị ghét bỏ,bị khi thường. Cố ý lại có vẻ mặt giống như mẫu thân nàng mười mươi khiến đại phu nhân phủ Tể tướng ghét bỏ. lần dâng hương lên Thiên Sơn tự cứ thế ném nàng lại nơi Lang Nhai.

      đứa bé tuổi còn ,lại có thứ gì trong tay,làm sao sinh tồn nơi đầy dã lang như thế. Nàng nghĩ hẳn là mình chết cần nghi ngờ.

      Vào lúc nàng định từ bỏ, Tú Ngân xuất . thân đầy máu khiến nàng khiếp đảm. Nhưng nàng ngờ,là nàng ấy cứu nàng mạng,lại giúp nàng trở lại kinh thành,trở thành lâu chủ của Thuận Hành lâu nổi danh đỉnh đỉnh. Người người hâm mộ nàng,ghen tỵ nàng,ngưỡng mộ nàng.

      Mà nàng lòng cảm tạ ân tình của Tú Ngân.

      Chỉ là nàng ngờ,việc Tú Ngân cứu nàng,lại cứ thế gây ra nhiều chuyện kiểm soát được trong tương lai. Khiến cho hai nam nhân vốn là bạn lại trở nên đối mặt. mà tình thân bao lâu nay giữa hai nữ nhân cứ thế biến thành thù địch.

      Đó là chuyện lâu sau này.

      Còn vào lúc này,lạ có người cố đè nén lửa giận ngút trờ hiểu từ đâu mà có thiêu đốt tâm can. chính là Vương gia của chúng ta,Hàm Ân Diệc.

      tìm nàng,cho rằng nàng đến. Cố ý lại muốn mình cưỡi ngựa chạy lên triền núi phía hướng tây bãi săn. Vốn định từ cao hẳn là có thể tìm thấy nàng bên dưới. Chỉ là, ngờ là có thể nhìn thấy nàng. Mà nàng lại còn tươi cười bên nam nhân khác.

      Này cũng thể trách Tú Ngân,nàng mình săn có gì lạc thú a,vốn bọn huynh đệ đồng môn xuống núi hết. Chỉ còn lại Tiêu Dạ Lang bồi bên cạnh. muốn cùng nàng săn đôi tiểu hồ để dâng lên ĐỊnh Quốc công.

      Tiểu hồ còn chưa có đến tay,đột nhiên sát khí biết từ đâu cuồn cuộn lao đến người . Này là muốn mạng a. Tiêu Dạ Lang toàn thân cảnh giác liếc mắt nhìn thấy nam tử cưỡi bảo mã lao qua bên này.

      Mà Tú Ngân cho dù sớm biết có người,nhưng để tâm lắm,phần vì có Tiêu Dạ Lang bảo hộ sau lưng,lại thêm có con hùng ưng mắc kẹt thu hút chú ý của nàng.

      Hàm Ân Diệc ghì cương ngựa,mặt mũi thâm trầm,trong lòng lửa nóng lan tràn. Hằm hằm nhìn nam tử đứng bên cạnh nàng.

      Tú Ngân thuần thục tháo gỡ chân cho hùng ưng,xác định là bé con ham chơi kia có bị thương. Tiện tay vuốt ve bé con chút,bé con kia cũng lười phản ứng với nàng,vả lại muốn phản ứng cũng được a.

      Biểu tình của hùng ưng lọt vào mắt Tú Ngân, khỏi khiến nàng bật cười.

      “Ha,bé con này thú vị a. Dạ Lang, gióng như có linh tính a.”

      câu Dạ Lang thân thiết như thế càng khiến hỏa trong lòng Hàm ÂN Diệc thêm lớn. Tiêu Dạ Lang thầm than trong lòng.

      “Tiểu chủ a,người đừng có điềm nhiêm được . Vương gia người ta bên kia là muốn động thủ a. Người lại gây nghiệt gì nữa rồi. Nếu có cũng đừng đánh lên người tiểu nhân chứ.”

      Thấy Dạ Lang ứng,Tú Ngân nhướng chân mày,quay người lại thấy Hàm Ân Diệc bừng bừng lửa giận nhìn qua bên này.

      Nàng có chút ngẩn người. Nàng cũng có làm gì a. Hay bé con trong tay nàng là của . vậy có lẻ sai,nàng nhớ kiếp trước có lần mang theo hùng ưng mang về cho nàng ấy,mong cầu nụ cười của mỹ nhân a.

      Hừ…thế sao,nàng đây là thấy trước,có muốn cũng phải xem tâm tình nàng a.

      “Vương gia vạn phúc.Thứ cho tiểu nữ kịp tiếp giá.”

      Tiêu Dạ Lang cũng theo tiể chủ mà thi lễ,ai ngờ lại làm sát khí hừng hực kia thêm vượng. Này là làm sao a. khó hiểu len lén ngước mắt nhìn,lại thấy cái vị ngựa kia nhìn chằm chằm mái đầu cúi thấp rất thành kính của tiểu chủ nhà mình.

      Tiểu chủ,này là người gây nghiệt a.

      “Đứng lên

      Hàm Ân Diệc đột nhiên mở miệng,khiến Tú Ngân run lên chút,nàng điềm nhiêm đứng lên,nhưng trong lòng lấy làm khó hiểu. Người tiếc chữ như tiếc vàng đột nhiên mỡ miệng. Kì quá a.

      cho nàng đứng lên,sau lại nhìn chăm chăm nàng làm nàng khó chịu. Tú Ngân liền .

      biết Vương gia muốn đến đây,tiểu nữ xem ra khiến người phật ý. Vậy tiểu nữ xin cáo lui trước.”

      xong đợi lên tiếng lôi Tiêu Dạ Lang còn ngây người liền mạch. Lại ngờ càng khiến Hàm Ân Diệc tức giận ngút trời.

      Thứ cho nàng thể cho sắc mặt tốt,ai bảo làm nàng tổn thương.

      Đối với người năm lần bảy lượt làm đau mình,mà còn trưng ra vẻ mặt hiền lương thục đức. Như thể mời gọi người đến chà đạp. nàng có tự ngược a.

      Ai ngờ thét lên tiếng,thúc ngựa lao lên túm lấy nàng lôi lên ngựa.

      loạt những động tác liền mạch làm người ta trở tay kịp. Tiêu Dạ Lang đứng bên tình rất muốn cầm khăn tay tiễn biệt tiểu chủ, câu,người bảo trọng a.

      cũng là thân bất do kỷ a,người ta là chiến thần á. Mà chiến thần giỏi nhất là cái gì. Còn phải là cướp người lên ngựa a. có muốn giúp cũng lực bất tòng tâm. Hai chân sao so bằng bốn chân chứ. Lại còn là thần mã vang danh đĩnh đĩnh a.

      Thôi

      “Tiểu chủ,tự gây nghiệt thể sống,người nhớ bảo trọng a.Tiểu nhân hồi phủ đợi người a.”

      Tiêu Dạ Lang bi thống xong,liền túm lấy tiểu hùng ưng ngơ ngác nhìn lôi về cùng. Con tiểu hùng này nếu đưa cho Tiểu Nha huấn luyện,có khi trở thành thần ưng chừng. Hà hà,có thần ưng rồi,chuyện bỏ chủ chạy lấy người của ,hẳn là bị tiểu chủ đánh lên người đâu ha.
      lion3012 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      18:

      Tú Ngân tự nhận mình thân thủ hề kém,lại thêm nàng am hiểu nhất chính là độc vật. Sư phụ nàng từng ,suốt cuộc đời ông ưng ý nhất chính là tiểu đồ đệ tức nàng đây.

      Vậy mà,giờ như thế nào nàng lại bị người ôm lên ngựa. Chạy như điên lên đỉnh núi ,lại còn dùng tay túm chặt lấy eo nàng. Muốn phản kháng trong tình thế này quả muốn đòi mạng nàng a.

      điên sao? Khi lại túm lấy nàng lôi lên ngựa làm gì?

      Tú Ngân mày đẹp nhíu chặt, rằng thúc chân vào mình ngựa lấy đà,ý muốn thoát vòng ôm bá đạo của ai đó.

      Nhưng ai đó chính chiến nhiều năm,quen thuộc nhất chính là lưng ngựa. Chỉ khẽ xoay người túm nàng lại như ban đầu. Con thần mã ngang nhiên chạy như điên lên đỉnh núi chẳng cần ai điều khiển. làm lòng nàng thêm khó chịu.

      Đợi cho đến khi con ngựa chịu dừng lại,đầu của Tú Ngân cũng muốn lung lây. Nàng giận dữ nhảy xuống đất,mắt đẹp liếc về phía Vương gia cao cao tại thượng mà ngồi lưng ngựa. Cổ tay khẽ chuyển,dải lụa trong ống tay áo lao thẳng về phía . Mang theo sát khí lẫn tức giận nồng đậm.

      Hàm Ân Diệc đem biểu tình biến hóa của nàng thu hết vào mắt. Khóe miệng cong cong,nhún người tránh đòn của Tú Ngân. Sau lại theo đà túm lấy dải lụa quấn lấy nàng lôi về phía mình.

      Tú Ngân cả kinh,nàng nheo mắt,dùng nội lực cắt đứt dải lụa.Nhanh chóng lui về sau,ý muốn tránh càng xa càng tốt.

      Hàm Ân Diệc tựa hồ hài lòng, nhảy xuống ngựa,đơn giản lên trước kéo gần khoảng cách giữa nàng và . hiểu vì cớ gì,thấy nàng tránh mình lại khiến tâm nổi lửa.

      “Vương gia đây là có ý gì,giữa thanh thiên bạch nhật lại muốn cường thượng dân nữ?”

      lui bước,Tú Ngân chịu thua kém lùi lại hai bước. Nhưng sau lưng nàng là vực thẩm,nếu tiếp tục lui nữa,nàng đừng nghĩ đến việc sống tiếp.

      Trong mắt Hàm Ân Diệc tia cười. .

      “Vậy còn nàng thương Vương gia,đáng tội gì?”

      vừa lên tiếng liền làm cho Tú Ngân ngẩn người. phải tiếc chữ như tiếc vàng sao. Quanh năm chẳng mấy khi lên tiếng,nay lại mở miệng với nàng. Lại còn cả câu dài như thế.

      Phải biết cả kiếp trước, với nàng còn chưa có quá mười câu đâu. Nếu tính luôn cái lần gầm lên kêu người phạt trượng nàng vì làm thương đến ái nhân của a.

      Nghĩ đến đấy, khỏi khiến nàng chua xót lẫn giận dữ. Nàng tránh sao còn đến chọc giận nàng. Vậy cũng đừng trách nàng a.

      “Vương gia sai rồi. Người khi bắt tiểu nữ lên ngựa. Nếu có đả thương cũng là thân bất do kỷ. Vả lại tài nghệ của tiểu nữ kém cỏi. Nào có làm thương đến Vương gia vốn là chiến thần danh trấn thiên hạ a.”

      Hàm ÂN Diệc nhíu mày, thích nghe từ miệng nàng hai chữ Chiến thần. bước tới trước,ôm lấy nàng. Vòng tay của ôm chặt lấy,lại thấy thân hình mảnh mai của nàng dung hợp làm với . Tựa hồ như từ trước như thế. khỏi cảm giác ngỡ ngàng lẫn vui sướng thể nào hiểu được.

      Tú Ngân đâu có nghỉ nhiều như . Nàng chán ghét hết xô rồi đẩy,sau lại dùng luôn cả thế võ trăm năm của nữ nhân hết cắn lại xé. Nhưng Hàm Ân Diệc giống như tường đồng vách sắt. Chẳng thèm đoái hoài gì đến những vết thương do nàng gây ra.

      Tú Ngân giận dữ,nàng hét.

      “Chung cuộc là ngài muốn như thế nào a.”

      Phải muốn như thế nào? biết,chỉ là cảm thấy khó chịu khi nàng cười với nam nhân khác. Nàng trước đây khi gặp luôn cuối đầu,nét mặt thanh tú lại thản nhiên,giống như chẳng quan tâm gì đến .

      Nhưng nàng cười với nam nhân khác.

      Nàng lạnh nhạt tự nhiên với .

      Nhưng cười với nam nhân khác.

      Đáng chết, muốn băm gã nam nhân kia a.

      cho cười.”

      túm lấy tay nàng,ôm lấy, chịu buông. Tú Ngân nhướng mày hỏi.

      “Cái gì?”

      cho nàng cười với nam nhân khác.”

      bá đạo,ngang nhiên tuyên bố.

      Nàng trừng mắt,hé miệng .

      “Ngài lấy quyền gì cấm tiểu nữ? Luật pháp của Vĩnh Cực quốc khi nào cho nam nữ kết giao a?”

      Hàm Ân Diệc nhíu mày, .

      “Ta thích.”

      Hừ,ngươi thích ta liền phải cười sao. Buồn cười a.

      Tú Ngân biết thể cứng đối cứng với ,nàng liền lựa chọn trầm mặc, muốn để tâm đến . Coi như nàng chưa từng nghe tới. Dẫu sao vẫn là vương gia,mà nàng chỉ là hạng thường dân áo vải mà thôi.

      Lại thêm cũng chẳng còn bao lâu nàng cùng Gia gia về Giang Nam. Trời ất bao la,Đế vương lại ở xa,nàng còn có gì phải lo lắng.

      Thấy nàng yên lặng,vẻ mặt lại trở nên thong dong như trước, khỏi tự nhiên cảm thấy mất mát.

      Nàng lại để ý đến .

      rất khó chịu.

      “Nhìn ta.”

      ra lệnh. Buộc Tú Ngân ngẩn đầu.

      khó chịu, khó chịu. muốn trong mắt nàng chỉ thấy . Giống như bây giờ chỉ nhìn thấy nàng.

      Gương mặt xinh đẹp,gò má thanh tú. Đôi mắt long lanh ánh lên nét kiên cường. Sóng mũi thẳng phập phòng theo nhịp thở gấp gáp. Đôi môi xinh đỏ mọng đẹp như nụ hồng mai diễm.

      Nàng rất đẹp,đôi môi nàng cũng xinh đẹp.

      Nếu chạm vào có cảm giác gì?

      Nếu hôn lên có cảm giác gì?

      ngọt.

      mềm.

      Hơi thở như lan làm mê hoặc.

      hôn nàng… thế nhưng lại hôn nàng?

      ra... hôn nàng.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 18.2

      “Hỗn đản.”

      Tú Ngân tay tát thẳng vào mặt Hàm Ân Diệc. Cái tát hề khi nàng dùng cả nội lực trong đó. Có thể vì bất ngờ,cũng có thể do cảm xúc kia quá tốt đẹp,cho nên Hàm Ân Diệc cứ thế né tránh.

      Cái tát mạnh khiến gương mặt lệch hẳn sang bên,khóe môi tia máu. bất ngờ,mà người ra tay là Tú Ngân cũng bàng hoàng.

      “Nàng…”

      sờ lên má,cảm giác rát bỏng khiến hoàng hồn. Đôi mắt phượng thẳng tấp nhìn nữ nhân vừa đánh . Nhưng là,lạ lùng hơn khi cảm thấy tức giận. Thậm trí…có chút vui vẻ.

      Tú Ngân vừa giận lại càng thêm chua xót. hôn nàng,nhưng nàng cũng có cảm động chút nào. Chỉ cảm thấy nhục nhã lẫn tủi hổ.

      coi nàng là thứ gì? Thích thân thiết thích có thể vứt bỏ.

      Mặc kệ vì lý do gì,khi làm ra hành động kia. Nàng cũng chút cho rằng là thích nàng.

      Mấy chục năm của kiếp trước thể,sao có thể có ở kiếp này.

      Nàng xoay người, muốn dù chỉ là chút ở gần . Bây giờ,nàng chỉ muốn,tìm góc tối,liếm láp vết thương tưởng lành nay lại bị rạch ra trong tâm nàng.

      Lòng ngực nàng buốt giá,toàn thân chịu nổi mà sinh ra đau đớn.

      Vì sao nàng mặc kệ lại còn trêu chọc nàng. Vì cái gì để nàng yên.

      nhìn theo than ảnh lung lay của nàng,bàn tay vẫn để buông. Nơi này nàng chạm qua. muốn cười. Nàng chạm vào ,tuy là cái tát nể tình. Nhưng nàng vẫn là chạm qua .

      Đột nhiên mùi máu quen thuộc bay vào khứu giác nhạy bén hơn dã lang của . Làm cho tâm hồn bay bổng của thẳng tấp rơi xuống. nhìn quanh,xác định hướng mùi máu theo tới xen lẫn trong gió.

      nhanh, nhìn thấy.

      đường mòn,những đóa huyết liên nằm lẫn nền đất. trợn mắt. Bàn tay run lên,thân thể đợi lý trí điều khiển. như dã thú lao đến bên người phía trước. Những đó huyết liên đường dẫn đến dưới chân nàng.

      Là..máu của nàng.

      Tú Ngân lòng chỉ muốn rời khỏi ,lại hiểu vì sao mình lại đau đớn như thế. Nàng vốn tưởng là do tâm quá đau,nhưng đột nhiên bụng lại giống như bị ai cào xé. Đau đớn làm nàng choáng váng,ngay cả đứng thẳng cũng thể.

      Lúc nàng gần như muốn ngất ,đột nhiên vòng tay lao đến bên nàng. Nàng nghe thấy được,tiếng gọi nàng. Nhưng là…nàng đau quá.

      “Đau…”

      Nàng hông nhịn được kêu tiếng. Mặc dù nhưng rơi vào tai tựa hồ như sấm vang chớp dật.

      Hàm Ân Diệc ôm chầm lấy nàng,huýt sáo gọi bảo mã của mình. Sau nhảy lên lưng ngựa lại giống như cuồng phong mà lao xuống núi.

      Cùng lúc này,bên dưới bãi săn. Hàm Vĩnh Hào vui vẻ chuẩn bị thưởng thức bữa ăn trưa ngoài trời. Mà thức ăn toàn bộ đều là chế biến từ thịt mà mọi người săn được lúc sáng.

      ngồi ghế cao trải lông bạch hổ mềm mại,Lười biếng nhìn mấy thái giám xum xoe nhìn con hươu nướng lửa hồng. Tịnh Nhã an nhàn ngồi bên cạnh . Trong lòng khỏi nhớ đến trước kia thường theo biểu ca chạy ra ngoài thành. Săn bắn sau lại đót lửa nướng thịt.. Khi đó sao mà an nhàn lẫn tự tại đến như thế. Còn bây giờ

      Nghe tiếng ái nhân bên cạnh thở dài,Hàm Vĩnh Hào cũng nhíu mày. biết nàng vui,vì mới khi nãy có mấy vị đại thần dẫn theo nhi nữ đến diện kiến . là diện kiến, ra là ngầm bảo đưa họ vào cung .

      Dẫu cho biết thân là Hoàng đế thể chuyên sủng,nhưng bào ngang nhiên đưa người vào cung trước mặt Tịnh Nhã, làm được. Đời này, định là lòng dạ với Tịnh Nhã. Mấy vị nương muốn leo lên làm phượng hoàng kia,cứ để bọn họ tự thân mà vào .

      “Nhã nhi,nàng đừng lo. Trong lòng ta, cho cùng cũng là hẹp. Giang sơn này và mình nàng cũng là đủ rồi, dung nỗi ai nữa đâu.”

      thầm vào tai nàng,khiến Tịnh Nhã khỏi đỏ mặt. này là hứa hẹn a. Nàng có thể tin sao?

      Trong khi Đế Hậu tình chàng ý thiếp,đột nhiên bên ngoài rộ lên ồn ào nhốn nháo. Cắt ngang nhã hứng muốn làm chuyện xấu của Hàm Vĩnh Hào. Làm muốn đưa người ôm mỹ nhân thân thiết,lại thiếu chút ngã xuống.

      bất mãn kêu to.

      “Tên hỗn trướng nào dám ngang nhiên làm loạn a.”

      Lời còn chưa kịp dứt,Tiêu Minh Tử chật vật chạy vào báo.

      “Hồi Hoàng thượng,Hoàng hậu. Là Vương gia, hiểu sao yên lành lại cưỡi ngựa xông thẳng vào đây,nô tài nhìn thấy bên người Vương gia hình như là….có nữ nhân a.”

      Đến lúc này chính thức Hàm Vĩnh Hào té thẳng xuống đất

      Tịnh Nhã nhịn được bật cười khanh khách, là đế vương,có mấy khi luống cuống thế này a.

      “Gì, lại đem về nương. Cái vị ở trong phủ còn chưa đủ loạn a. Làm trò gì vậy. Nhanh nhanh coi xem sao a.”

      Hàm Vĩnh Hào xoa xoa cái eo vị thương,mặt nhăn mày nhíu . Tịnh Nhã lại như kẻ vui khi người gặp nạn cười hì hì theo sau.

      Còn chưa đến trướng của Vương gia,đả nghe tiếng quát sấm vang chớp giật. Khiến cho Đế Hậu nhịn được mà rùng mình.

      “Cút

      Bên trong trướng,đám ngự y run rẩy gần như muốn nằm dài dưới đất,để khỏi phải ngóc đầu lên lại gần cái vị bừng bừng lửa giận kia. Làm ngự y quả đủ hung hiểm a. Nếu có kiếp sau,hẳn là bọn thà đầu thai lại chứ nhất định chọn nghề này a.

      “Vương gia,muốn chuẩn y cũng phải để chúng thần nhìn thấy nương kia a. Ngài cứ này….cũng khó cho chúng thần.”

      Hàm Ân Diệc giống như môn thần án ngữ ở bên giường,Tú Ngân vì đau nên sớm chẳng còn biết gì nữa. Cho dù lòng nôn nóng muốn chết,nhưng bào nam nhân khác chạm qua nàng, làm được. Cho dù là ngự y tuổi cũng sấp sỉ ngũ tuần, cũng muốn.

      “Gọi y nữ cho bổn vương.”

      gầm gừ,mắt lạnh nhìn đám người đứng lóng ngóng biết phải làm sao. may trong đoàn săn lần này có y nữ. Vốn là cháu của vị thái y lớn tuổi ở trong cung.

      Rất nhanh nàng ta được truyền đến. Vừa bước vào trướng,nàng ấy qua loa phúc thân vị Vương gia như hung thần ác sát kia. Liền nhanh chóng muốn nhìn bệnh nhân. Chỉ là còn chưa kịp chạm đến tay Tú Ngân bị ai đó hất ngã. Bích Liên khỏi trừng mắt,nàng muốn đao chém chết cái tên Vương gia cứng đầu này. Nàng .

      “Vương gia đây là muốn chuẩn y hay chuẩn? Nếu còn chậm trễ biết tình hình như nào a.”

      Hàm Ân Diệc mặt mày tái xanh, nghiến răng nhìn qua y nữ kia sau lại nhìn đến gương mặt nhắn tái nhợt của Tú Ngân. Trầm mặc chút liền lui ra ngoài.

      Bích Liên hừ tiếng,liền xoay người bắt đầu chuẩn y.

      Còn chưa hết khắc, Bích Liên đứng lên. Nàng vào tai tỳ nữ dặn dò đôi câu,liền hướng Vương gia .

      “Tạ nương có gì đáng ngại,chỉ cần nghỉ ngơi cùng giữ ấm là được.”

      xong muốn rời bị Hàm Ân Diệc giữ lại, trừng mắt,vung tay lên.

      Rất nhanh thị vệ tiến lên thay .

      “Nàng bị thương ở đâu.”

      Bích Liên muốn ngẩn đầu kêu trời a. được mà cũng xong a.

      Thấy nàng Hàm Ân Diệc lại muốn nổi bão nữ tỳ mang đồ tiếng vào.

      khay nàng cầm là vải bông cùng kéo,sau lại lấp lửng vật khiến cho mấy nam tử có gia thất đỏ mặt.

      Cũng trách họ a,chỉ là nữ tỳ kia quá vô ý rồi. Loại đồ nữ nhân thế kia hẳn là phải kính đáo chút chứ. Sao lại cứ hớ hênh thế này.

      Bích Liên hiếp mắt nhìn nữ tỳ bê khay tiến vào. Nàng trầm mặt nghĩ.

      “Được lắm,chỉ ả nha đầu lại có ý làm xấu mặt tiểu chủ. Đợi lát nửa xong việc bổn nương nhất định tiếp đãi ngươi tốt.

      Lại thấy vẻ mặt mờ mịt hiểu gì của Hàm Ân Diệc,Bích Liên đành .

      “Tạ nương là lần đầu có quỳ thủy. Lại bị hàn khí nhập thể sanh đau đớn khó nhịn mới ngất . Chỉ cần giữ ấm cùng uống thuốc bổ máu có gì đáng ngại.”

      Hàm Ân Diệc tuy quanh năm sống cùng nam tử nơi biên cương,nhưng cũng có biết hai chuyện nữ nhân các nàng. Nghe thấy thế khỏi đỏ mặt. Nhưng nét mặt vốn lạnh lùng trời sinh,lại thêm khí tức hung thần át sát làm cho chẳng ai dám ngước lên nhìn mặt .

      Đế Hậu vừa tiến vào liền biết nguyên do, khỏi ta nhìn nàng nàng nhìn ta. Này là chuyện gì a.

      Đám ngự y thấy mình còn việc gì làm,liền lặng lẽ rút lui trong yên lặng. thoáng trong trướng chỉ còn lại và nàng.

      Hàm Ân Diệc nâng tay chạm khẽ vào môi nàng. ngăn được ý cười.

      Nàng có quỳ thủy,tức cũng là đến tuổi hứa hôn. là người đầu tiên nhìn thấy nàng trưởng thành…lần đầu tiên…của nàng….

      Lòng khỏi hồi vui vẻ.

      Chưa đủ, muốn nhiều hơn…nhiều hơn nữa.

      cười vui vẻ,hất bỏ hài,leo lên giường ôm chặt lấy nàng.

      Ngự y rồi,nàng cần giữ ấm. Vậy để ủ ấm cho nàng .

      Hàm Ân Diệc quá vui vẻ với những gì sảy ra hôm nay,lại để ý đến. ...Bao lâu rồi, nhắc đến,vị nương ở trong Vương phủ kia?
      xixonlion3012 thích bài này.

    4. lion3012

      lion3012 Active Member

      Bài viết:
      260
      Được thích:
      192
      :yoyo68: ta này, bạn Áo Rách đừng có mẹ ghẻ TN của ta nhé, cái nương gì gì kia bị nhận nhầm ý, sau này đừng có quên nhờ ai mà còn mạng, nhờ ai mà dc sống, lại nhờ ai mà làm dc ông chủ đếm tiền nhé! Nghe cái vụ trở mặt là ko thích rồi.

      Cái tên Chiến Thần ngu như heo này, nhận nhầm cũng thôi , sau này dám mở mồm bảo 1 ng cho làm vợ 1 ng làm bình thê cẩn thận đám sư huynh muội kia chỉnh chết ng!!!

      Ta là ta nghi theo hướng máu chó lắm nha! Tên Chiến Thần ngu này nhận nhầm, tên bạn kia ko dám tranh giành, con kia lại câm mồm ko giải thích, sau vỡ lỡ ra quay qua hận....sao mà thấy nổi cả da gà!!!!

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương
      20:

      Khi Tú Ngân tỉnh lại mặt trời cũng sớm ngã về tây. Mà Hàm Ân Diệc sớm hơn chút rời khỏi đó.

      Mở đôi mắt mơ màng nhìn đỉnh trướng,Tú Ngân khỏi ngờ vực vì sao nàng lại nằm đây. Điều nàng nhớ cuối cùng là mình tìm cách xuống núi. Nhưng mà vì sao phải xuống núi nàng muốn nhớ đến.

      “Hỗn trướng.”

      Mắng khẽ tiếng,Tú Ngân muốn ngồi dậy. ngờ cảm giác khỏe giữa hai chân khiến nàng ngơ ngẩn.

      “ÔI”

      Tú Ngân đầu đầy vạch đen vùi mặt vào gối mềm, muốn bao giờ tỉnh lại nửa. Sao nàng có thể quên a….trời ạ,nàng muốn điên a.

      Bích Liên nhẩm tính thời gian tiểu chủ tỉnh lại để đem thuốc đến. ngờ vừa vào đến lại nhìn thấy tình cảnh giả chết ngàn năm hiếm gặp của tiểu chủ. Bích Liên liền vui vẻ nhào đến.

      “Tiểu chủ a…người tỉnh …xem xem còn chổ nào khỏe a.”

      Tú Ngân nhất quyết giả chết,nằm úp mặt vào gối lên tiếng. Bích Liên cũng tự nhận nàng giỏi trong chuyện an ủi cho lắm,nên nàng liền đem chén thuốc đặt bên bàn. Sau đó đứng lên rời . Trước khi còn nhân hậu .

      “Thuộc hạ là đặc biệt chuẩn bị ,đảm bảo chỉ ba ngày tiểu chủ lại sinh long hoạt hổ . Nhưng mà thời gian này vẫn là người nên nằm giường a. Dẫu sao cũng nên chúc mừng người là lần đầu a,hí hí”

      “Ngươi cút

      Tú Ngân cả giận , thanh nghèn nghẹn truyền ra từ giường làm Bích Lên vô cùng vui vẻ. Nàng ta thảnh thơi đung đưa khay về lều của y sỉ. Tàm mắt lướt qua ả cung nữ đứng phía xa. Khóe miệng khẽ cong,bàn tay thon dài quanh năm dính thuốc càng đung đưa chiếc khay mạnh hơn.

      Đám thị vệ thấy nàng qua liền tránh đường,nàng chỉ dịu dàng cười khiến ít nam nhân đỏ mặt. Bích Liên để tâm,dù sao nàng tự biết mình cũng là mĩ nữ a,tâm tình tốt khiến nàng an tâm xử trí ả cung nữ to gan lớn mật kia.

      Cùng lúc đó,Tịnh Nhã dùng sức chín trâu hai hổ mới trốn được Hàm Vĩnh Hào quấn người. Nàng liền cùng Tiểu Tuyết mang theo thuốc quý ý muốn đến thăm Tú Ngân còn nghỉ trong trướng của Vương gia. Còn chưa được nữa đường,nàng liền nghe tiếng bàn tán của đám nương ngồi chuyện bên canh lều nghỉ.

      “Hứ,chỉ là quỳ thủy đến mà cũng ầm ỹ lên như vậy. Còn được Vương gia mang về lều.”

      chờ được muốn bố cáo rằng nàng ta trưởng thành. Này là muốn nam nhân đến điên a.”

      “Ha,còn phải a. Nàng ta còn vọng tưởng làm Vương phi,là bị Vương gia từ hôn. Nghĩ lại khiến người ta nhịn được cười a.”

      “Ta ,sao mặt nàng ta lại quá dày,nếu là ta sớm tự vẫn rồi”

      “Còn phải là dã nhân,dã nhân làm gì có tự trọng cơ chứ.”

      Lời vừa ra khiến đám tiểu cười ngất. Vẻ mặt thỏa mãn khi làm nhục ngươi khác khiến các nàng thấy khoái hoạt hơn bao giờ hết.

      “Tiểu Tuyết,vả miệng.”

      Tịnh Nhã nhàn nhạt ,đám tiểu còn chưa hiểu chuyện gì đột nhiên hai má rát bỏng.

      Tiếng thét vang lên liên tiếp,mà tay của Tiểu Tuyết cũng chưa có dừng lại. Đợi khi gương mặt thanh lệ của đám tiểu gần muốn sưng như đầu heo,Tịnh Nhã mới cho phép dừng tay.

      Đám tiểu phút trước còn hung hăng,giây sau thảm hại quỳ bên,tóc tai rối nùi,mặt mũi lại sưng húp. Tịnh Nhã phất phất tay áo,nhàn nhạt .

      “Hôm nay coi như bổn cung chỉ cảnh cáo chúng nữ. Các ngươi nếu lần nữa để bổn cung nghe đến tai lời thị phi bàn tán chuyện Hoàng tộc. Bổn cung e chỉ nhàng như này.”

      Chúng nữ run sợ quỳ bên ngừng dập đầu tạ tội. Tịnh Nhã liếc mắt khinh miệt rồi mang theo cung nữ rời .

      Đám tiểu uất ức ôm gương mặt sưng múp tìm gia quyến để được an ủi. Nhưng bị Hoàng Hậu phạt,ai dám kêu oan a.

      Tịnh Nhã mang theo Tiểu Tuyết tiến vào lều của Vương gia,bắt gặp Tú Ngân mặt mày đen thui nằm giường. Trong lòng nhịn được hồi vui vẻ. Nàng nhàng ngồi xuống bên giường,nắm lấy bàn tay có chút lạnh của Tú Ngân.

      “Muội có đỡ hơn chút nào ,sao cẩn thận chút.”

      Tú Ngân có chút quẫn. Nàng kiếp trước sống mấy chục năm,sớm có quỳ thủy từ lâu. Làm sao nàng còn nhớ được chuyện này a,nàng sớm để ý a.
      “ Nương nương…thần nữ…”

      “Tú nhi,muội đừng khách sáo với tỷ. Chúng ta vẫn luôn là tỷ muội tốt phải sao.”

      Tú Ngân cười,gương mặt hơi cúi khiến Tịnh Nhã thể nhìn . Nàng cười khổ.

      xin lỗi,Tú nhi,là tỷ quá vọng động. Những tưởng để muội cùng Vương gia hứa hôn là tốt cho muội. ngờ khiến muội bị người ta chê cười. Tỷ mong muội tha thứ cho tỷ. Nhưng Tú nhi,muội hãy tin tỷ,đời này,tỷ muốn tổn thương nhất chính là muội.”

      Tú Ngân chỉ nhàn nhạt cười,gật gật đầu, Niềm tin ở Hoàng tộc,hình như chẳng có mấy,nàng có thể tin ở lời mà Tịnh Nhã ? Thôi thôi,vọng tưởng a,vọng tưởng a.

      Thấy nàng như thế. Tịnh Nhã chỉ cười khổ,nàng biết,Tú Ngân chưa có tin nàng. Nếu là nàng hẳn cũng như thế. Cho nên Tịnh Nhã sau khi hỏi thăm vài câu liền rời .

      Tú Ngân nằm giường trong lòng cũng nặng nề. Nàng chán ghét cuộc sống người lừa ta gạt ở nơi này, lòng chỉ muốn trở lại Giang Nam. Phải,chỉ cần trở lại nơi đó,nàng có lẽ còn cảm giác nặng nề đè chặt lòng ngực như thế này rồi.

      Tú Ngân với tay lấy chén thuốc,uống hơi cạn sạch. Sau đó im lặng chìm vào giấc ngủ. bao lâu nàng có gấc ngủ ngon như vừa rồi. Quả chính là chỉ có thể gặp chứ thể cầu a…đáng tiếc đáng tiếc.

      Tú Ngân vì hiệu lực của dược mà ngủ say đến nổi có người tiến vào cũng hay biết. Người đó ngồi bên giường,đưa tay chạm vào gương mặt vẫn còn có chút tái xanh của nàng.

      Cảm giác lành lạnh truyền vào tay khiến người đó hài lòng, định phân phó người đem thêm lò sưởi,nhưng lại đột nhiên đổi ý. tháo hài,vén mền nằm xuống bên cạnh nàng. Vươn tay ôm nàng vào lòng,lại nhàng để làm kinh động đến ái nhân ngủ.

      Bích Liên vốn muốn đến thu hồi chén dược, lại bắt gặp màn này,nhưng nàng chỉ hơi nhướng chân mày rồi rời .

      Trong đầu biết nghĩ gì.

      ……………………………………………………………..

      Tú Ngân vì có quỳ thủy,cho nên được phép trờ về phủ tịnh dưỡng. Nàng chút luyến tiếc cũng có liền nhanh lên xa mã rời .

      Nhìn dáng vẻ vội vàng bỏ chạy của nàng,ai đó đứng phía xa khỏi cong khóe miệng.

      “Vương gia,Hoàng thượng cho truyền. Nghe báo lại hình như có tinh báo từ biên giới phía tây.”

      Đôi chân mày lưỡi kiếm khỏi nhíu lại. Phía Tây, phải thuộc quyền cai quản của Tạ gia?

      Tâm,đột nhiên có chút lo lắng.

      Lại ,từ khi trở về lều nghỉ,Tịnh Nhã mang theo u sầu gương mặt, khỏi làm Hàm Vĩnh Hào lo lắng. hất tấu chương đọc dở sang bên,vội vã ôm ái nhân vào trong ngực,ân cần hỏi han.

      “Ai làm ái thê u sầu,,ta bầm thây .”

      Tịnh Nhã nghe xong khỏi càng thêm u buồn,mắt đẹp khẽ nhắm,môi xinh lại như nén tiếng thở dài,khiến lòng dạ Hàm Vĩnh Hào giống như có tiểu dã miêu cào loạn, .

      “Tịnh Nhi a…nàng ,sao biểu ca có thể làm chủ cho nàng a, a.”

      “Thiếp có bị ai làm cho giận.”

      Thấy Hàm Vĩnh Hào đến vậy,Tịnh Nhã liền giận hờn lẫy,nàng nghiên đầu,làm lộ phần gáy trắng nõn tỳ vết,vài sợi tóc mây buông thả thêm phần dụ hoặc. Hàm Vĩnh Hào nhịn được muốn phun máu mũi. Này là cố ý đốt lửa a…

      Mà Tịnh Nhã vì ngồi đùi của Hàm Vĩnh Hào,rất nhanh cảm thấy khác thường,lại thêm bị cái gì đó đụng chạm vào chỗ nào đó khiến nàng khỏi đỏ mặt.

      Nàng nhịn được liền mắng.

      “Sắc lang.”

      Hàm Vĩnh Hào cười to,âu yếm ôm ái nhân thêm chặt.

      “Ta cũng chỉ sắc với mỗi mình nàng a”

      Mắt thấy muốn ăn đậu hũ của mình,Tịnh Nhã liền nhanh nhẹn tránh . Nàng .

      “Biểu ca,người đồng ý cho Tướng gia cáo lão hồi hương?”

      Biểu tình cười của Hàm Vĩnh Hào cứng ngắc, trầm giọng.

      “Là nàng ta muốn ta ngăn cản?”

      Tịnh Nhã biết nàng ta chính là Tú Ngân,liền vội vả .

      có,muội ấy có cầu xin thiếp ngăn người. Trái lại còn muốn thiếp từ bỏ ý định ngăn trở. Muội ấy ,tâm tư của Định quốc công cùng Tướng gia hẳn là người nhất thanh nhị sở. Cho nên cả nhà mới đồng tâm buông tha cho quyền tước trong tay. lòng muốn hồi hương an tĩnh. Biểu ca, tuy là như vậy,nhưng lòng thiếp nỡ.

      Đời này,thiếp cũng là có lỗi với muội ấy. Nếu phải thiếp tự cho là đúng đưa ra ý định kia,hẳn là muội ấy vẫn an nhàn ở tại kinh thành,qua vài năm lại tìm mối hôn tốt. Là thiếp làm liên lụy muội ấy.”

      Hàm Vĩnh Hào nhíu mày, có cảm tính như Tịnh nhã,nhưng quả nếu Tướng gia nhà rời khỏi kinh thành,lại giao trả binh quyền đại quân trong tay. Đây còn phải lợi thế cho .

      Cái vị trong Thọ Khang cung kia,hẳn cũng vì vậy mà thu liễm vài phần, còn vọng động chọc giận long uy như trước?

      Nhưng,trở về Giang Nam…đại quân lại có ai đủ tin để trấn giữ…việc này nếu chu toàn,nhất định là điểm trí mạng của .

      Đúng lúc này,Hàm Ân Diệc vén lên màn trướng vào,mắt lạnh nhìn chằm chằm người phá bỉnh đưa tiễn Tạ gia tiểu thư.

      Hàm Vĩnh Hào ngơ ngắc, cũng có chọc giận vị hoàng đệ này nha,làm gì tự dưng trưng nét mặt cho xem a.

      Hàm Diệc kiên nhân nắm tay,mắt nhìn thèm chớp khiến ai đó khó chịu. Tính tình của Hàm Vĩnh Hào nổi lên, cáu.

      “Nhìn ta làm cái gì,cũng phải ta dành thức ăn của đệ a.”

      Hàm Ân Diệc mày càng nhíu,môi cũng mím lại khiến Hàm Vĩnh Hào thở dài.

      “Thôi thôi,cũng phải chỉ là gọi đệ đến thôi sao. Làm gì mất hứng đến vậy. Đến,ngồi xuống cùng ta thưởng trà chuyện a.”

      Còn chưa xong ly trà bay ngang qua đầu ,Hàm Vĩnh Hào khỏi khóc thét.

      “Á,là đồ gốm cổ a…hoàng đệ,ngươi là phá gia chi tử a.”

      Tịnh Nhã ngồi bên xem náo nhiệt, chút muốn ngăn cản cũng có. Tiểu Tuyết hiểu chuyện liền tiến lên…bóc hạt dưa cho nàng.

      Mắt thấy Hàm Ân Diệc muốn ném tới cái bình quý nhất, Hàm Vĩnh Hào bất chấp hình tượng lao người đỡ lấy, còn lăn tiếp mấy vòng đất. chung có muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu a.

      “Hàm Ân Diệc,đệ…”

      Hàm Vĩnh Hào sau khi bảo hộ được bình gốm quý, khỏi hét lên,sau lại thấy sát khí ai đó ném qua,liền thỏa hiệp. Gương mặt tuấn dật lại cố ý làm vẻ mặt của tiểu tức phụ bị người khi dể,làm Tịnh Nhã cười vui vẻ đến mức phải nhờ Tiểu Tuyết đỡ nàng.

      “Người ta cũng chỉ là sợ đệ khát thôi,cần gì tàn nhẫn như thế a. Cái bình này là đồ hiếm á. Đệ có thể xuống tay…ai ai ai…thôi được rồi, chuyện chính còn được sao,đáng ghét.”

      Hàm Vĩnh Hào đặt bình cổ xuống nhàng,sau lại .

      “Biên giới phía tây mấy ngày nay nghe có dịch bệnh lạ, ít dân chúng bị nhiễm bệnh. Dược sư ở đó cũng thúc thủ vô sách,nên Chủ thành mới phái người đưa tin tám trăm dặm hồi báo. cũng cho phong tỏa tòa thành,nhằm ngăn dịch bệnh lây lan. Hoàng đệ,đệ thấy chuyện này thế nào?”

      Hàm Ân Diệc nhíu nhíu mày,sau liền vung tay. Ám vệ bên ngoài tiến vào, cúi đầu thi lễ xong liền .

      phái người thăm dò?”

      Hàm Vĩnh Hào liếc mắt nhìn ám vệ mấy lần,sau mới .

      ,nhưng chưa có hồi báo.”

      Ám vệ nhìn cánh tay của vương gia vung lên, nóng lạnh .

      “Còn chưa có điều tra ra,gọi đệ đến làm gì?”

      Hàm Vĩnh Hào tức giận mắng.

      ra mới gọi đệ đến cùng nghĩ đối sách a. Nếu ta cũng có rảnh rỗi như vậy a,bộ ngứa da tự tìm phiền toái sao.”

      Hàm Ân Diệc liếc mắt xem thường,trầm mặc chút liền dứt khoát xoay người . Trước khi bước ra đến cửa trướng liền vung tay dùng nội lực bắn về phía bình gốm quý giá kệ.

      Trước con mắt trợ trừng của Hàm Vĩnh Hào,ám vệ nóng lạnh .

      “Này là hoàng huynh nợ đệ.”

      Sau đó giống như chân có bôi mỡ,thoáng chốc chạy mất dép. cũng có ngu a,Lân long đánh nhau, chỉ là ruồi bọ, nên vì chạy kịp mà bỏ mình a.

      Hàm Ân Diệc nhàn tản khuất để lại sau lưng tiếng thét đứt ruột đứt gan của ai đó.

      “Ân Diệp….ta hận đệ.”
      lion3012xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :