1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trong nhà ai lớn nhất - Áo Rách(c23) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. xixon

      xixon New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      12
      :062:nhảy hố thôi.....

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      09:

      “Vương gia xin người bình tĩnh lại…mau mau… thông báo với Hoàng thượng…nhanh .”

      Hạ nhân trong Vương phủ nhốn nhốn nháo nháo chạy vội về hướng Hoàng cung.Nhưng hôm nay là ngày đại hỷ của Hoàng thượng.Khắp nơi đều là dân chúng chạy ra đường xem náo nhiệt. Cho dù là dùng khoái mã cũng thể dễ dàng chạy nhanh,nếu như muốn nháo ra chuyện chết người.

      Ám vệ bên người của Vương gia nhanh chóng phi người,biến mất những nóc nhà bằng ngói lưu ly sáng rực dưới ánh nắng.

      Từng hồi chuông liên tục vang lên,kéo theo phía sau là nhã nhạc cung đình réo rắc. Bên dưới chín mươi chín bậc thềm đá dẫn lên Đại điện,nơi cử hành đại lể,các quan đại thần cùng binh sĩ đứng ngay ngắn xếp thành từng khối,trang nghiêm đợi đến thời điểm Hoàng thượng đón Hoàng hậu nhập điện.

      Hàm Vĩnh Hào mặc long bào vàng rực,đầu đội kim quan.Ánh mắt vốn sâu thẩm nay rỏ vẽ hân hoang khó nén. Khó nén cũng phải,khi mà phải đợi sắp mòn mỏi mới đến lúc nàng đủ tuổi cập kê,và có thể đường đường chính chính đón nàng vào cung.Từ giờ và nàng cùng nhìn về hướng,nắm tay đến bách niên giai lão.

      Tịnh Nhã mặc phượng bào đỏ thẩm cao quý,rèm ngọc che lại dung nhan kiều diễm.Nhưng cố tình những cơn gió sớm mai lại thi nhau đùa qua hàng ngọc châu,khiến dung nhan lúc lúc ,kích thích trí tò mò của mọi người đứng bên dưới.

      Tú Ngân đứng lẫn vào hàng ngũ gia quyến của bách quan.Đầu hơi cúi khiến người ta thấy nét mặt.Nhưng bàn tay bên trong ống tay áo lại vô thức xiết chặt,nhìn kỹ thấy chúng run lên nhè .

      Gần rồi…sắp đến rồi…

      Làm sao đây…

      Tiếng chuông cuối cùng cũng vang lên rồi ngưng hẳn,khiến cho khí náo nhiệt liền nhuộm mảng uy nghiêm,trầm lắng.

      Hàm Vĩnh Hào mặc long bào màu vàng rực, khống chế được mà kéo khóe môi.Gương mặt tuấn lãng lại thêm phần rạng ngời. nâng tay lên,giọng ấm áp thường ngày thay thế bằng vẻ uy nghiêm thể thay thế của bậc đế vương.

      “Trẫm…thuận theo mệnh trời lên làm Thiên tử.Từ ngàn năm nay,tề gia mới bình được thiên hạ.Nên hôm nay Trẫm sắc phong cho Tịnh Nhã quận chúa làm Hoàng hậu của Trẫm.Thay Trẫm quản lý Hậu cung,nắm giữ phượng ấn.”

      Tiếng tung hô của bách quan cùng tiếng chuông ngân vang,Tịnh Nhã cười e lệ được hai cung nữ nâng hai bên cánh tay.Bước lên thảm đỏ trải dài,tiến đến phía trước,nắm lấy tay người đàn ông của nàng.Người chồng và còn là chủ nhân của nàng. là trời,là đất,là nước,là khí quanh nàng.,nàng chết.

      Tú Ngân nhìn khung cảnh diễm lệ với giai nhân và tài tử.Nắm tay nhau đến bách niên giai lão,mặc cho sinh lão bệnh tử.Thà làm nhân chứ làm tiên.

      Bỗng nhiên mắt nàng có chút chói, chịu được liền cúi đầu, nhìn tiếp nữa.Mặc cho những tiếng xì xào bàn tán xung quanh.

      Như thế cũng tốt…

      Để cho nàng quên sạch

      Ngay khi Hàm Vĩnh Hào đưa tay đón lấy tay của Tịnh Nhã.Đột nhiên Tiêu Minh Tử,nay là Tiêu đại tổng quản nội cung,Tiêu công công hối hả chạy đến,gương mặt xám xịt thầm vào tai Hoàng thượng.

      Hàm Vĩnh Hào phút trước còn cười đến hạnh phúc dạt dào,giây sau như mây đen che phủ. nhìn Tịnh Nhã đứng lặng yên bên cạnh,trong mắt có nồng đậm muôn vàng lời xin lỗi…

      “Tịnh Nhã…ta…”

      Giọng khản đặc.Hôm nay là đại hôn của ,là ngày cùng người thương nhất trong cõi hồng trần này. đáng lí ra phải cùng nàng,chấp tay bước chín mươi chín bậc thang.Tiến vào nội các.Đưa nàng tiến vào sinh mệnh của .

      Nhưng mà…nhưng mà…

      “Biểu ca…”

      Lệ nóng chạy quanh trong hốc mắt Tịnh Nhã,nhưng nàng cố nén lại.Nàng giờ còn là quận chúa vô lo.Nàng bây giờ là Hoàng hậu,đứng đầu của cửu cung.

      Thấy Hoàng thượng cùng Hoàng hậu chậm trể việc nhập điện,khắp nơi nổi lên vô hạn tiếng bàn tán,lắm kẻ cười lời châm biếm. biết có phải Hoàng thượng đổi ý nhận Hoàng hậu này hay .

      Tịnh Nhã nhìn Hàm Vĩnh Hào vội vã rời ,tim dường như bị khoét lổ lớn.Hôm nay là ngày đại hôn của nàng.Sao biểu ca lại có thể…nàng nên như thế nào,đối mặt với cục diện rối rắm này.

      Khắp nơi điện.Bách quan và gia quyến,binh sĩ lẫn bọn nha hoàn.Dường như tấc cả đều cười nhạo nàng.Những ánh mắt sắt bén đâm thẳng vào nàng.tiếng cười,tiếng chuyện đêm xuyên qua cơ thể nàng,xé rách tâm hồn của nàng.

      Nàng muốn chạy trốn,muốn rời khỏi đây…

      Nhưng bổng nhiên,Tịnh Nhã nhìn thấy, đôi mắt kiên định.Chứa đựng muôn vàng quan tâm cùng khích lệ.

      Nàng nhìn thấy,nụ cười của nàng ấy,đôi mắt quan tâm cùng ủng hộ.

      Tựa hồ như muốn nàng nên trốn tránh,nàng còn có người thương vào khích lệ.

      Tịnh Nhã muốn thèm giữ hình tượng nữa mà phá lên cười.Nhìn xem,đêm hôm qua trước khi xuất giá,mẫu thân nàng .Nàng trở thành Hoàng hậu phải qua lại cùng rất nhiều danh gia vọng tộc..Phải nhìn ai là người nên kết giao. nha đầu có nương bên cạnh,sao có thể xứng làm bạn tâm giao bên Phượng hoàng.

      Mẫu thân,người thấy ,khi mà nữ nhi đứng ở đây,bao quanh là những gương mặt giễu cợt,hận thể lên lột tấm áo nữ nhi mang người.

      Nữ nhi ở đây…mà phụ thân cùng mẫu thân ở đâu….

      nha đầu giáo dưỡng…….khi nữ nhi bất lực,chỉ có nàng cho nữ nhi khích lệ cùng an ủi.Mẫu thân,người đúng.Nữ nhi biết,ai là người Phượng hoàng nên kết giao.

      Lặng yên đem lời muốn qua ánh mắt nhìn nhau.Tú Ngân biết,Tịnh Nhã lấy lại tinh thần. khỏi thở phào nhõm.

      Tịnh Nhã thân hồng y cao quý,tay ngọc vén rèm châu.Lộ ra dung nhan kiều diễm.Nàng cất tiếng trong vắt như chuông bạc.Nhưng lại cất chứa vô hạn uy nghiêm của người đứng đầu Cữu cung.Ánh mắt trấn định chút e sợ khiến bách quan cũng phải cúi đầu.

      Nàng xoay người vén váy tự mình nhập điện. ai lên tiếng, ai phản đối.Họ e sợ trươc uy quyền đột ngột bộc phát của Tịnh Nhã,người mà sau khi bước chân qua ngưỡng cửa chính điện, là Hoàng hậu của Vĩnh Cực hoàng triều huy hoàng nhất trong lịch sử.Và cũng là vị Hoàng hậu duy nhất dám mình nhập điện trong toàn bộ lịch sữ trải dài của hàng vạn năm sau.

      Kiếp trước khi Tịnh Nhã đứng kia, nàng chẳng làm gì,chỉ đơn thuần giận dữ,nháo đến long trời lở đất.Cứ thế đánh mất luôn tình cảm kia.Cho đến sau khi vào cung,nàng mới hiểu,nếu lúc đó nàng cẩn thận hơn, làm Tịnh Nhã cùng Hàm Vĩnh Hào ghét bỏ.

      Hàm Vĩnh Hào…chắc là bây giờ ở…thôi …thôi với lòng là trôi hết,bỏ hết…buông xuống hết.Phần tình cảm nặng nề đau khổ này,xin hãy cùng gió cuốn xa….

      Tại Vương phủ,khi Hàm Vĩnh Hào cùng ám vệ bên người Vương gia chạy đến, toàn bộ Ưng viện trở thành phế tích.

      đứng ngơ ngẩn nhìn tàn tích nơi từng là chính viện đẹp nhất kinh thành.Bóng dáng người đứng bất động như như bên trong làn khói bụi trôi nổi bất định.

      Đột nhiên dám tiến lên phía trước.Người đứng bất động kia,trong quá khứ chưa từng điên cuồng đến vậy,nhưng bây giờ,lại như con quái thú mất kiểm soát hoàn toàn.

      “Ân Diệc.”

      Hàm Vĩnh Hào khe khẽ gọi,chung quanh là bốn ám vệ thân cận.Họ nghiêm túc đứng xung quanh bốn góc để bảo vệ bất cứ lúc nào.

      sốt ruột quát.

      “Tránh ra.”

      trong số bốn người họ nghiêm túc .

      “Thứ cho thần bất tuân mệnh lệnh,bảo vệ Hoàng thượng là trách nhiệm của chúng thần.Kính xin người lui về sau ạ.”

      “Hổn trướng,cút ra cho ta.”

      Mặc cho Hàm Vĩnh Hòa la hét như thế nào nữa, bốn ám vệ vẫn bất động như núi.Thậm trí họ còn có ý ép lui ra sau.Làm đế vương kị nhất chính là bất tuân mệnh lệnh,cho dù là ám vệ do tiên đế an bài chăng nữa.

      Ngay khi Hàm Vĩnh Hào mất dần kiên nhẫn, mũi kiếm như sét đánh kịp bưng tai đâm thẳng vào yếts hầu kẻ vừa lên tiếng.

      Máu tươi lập tức bắn ra bốn phía,lây sang cả trường bào quý giá của Hàm Vĩnh Hào.

      tuân mệnh lệnh,giết”

      Lời lạnh như băng vang lên,xen lẫn tiếng tra kiếm vào vỏ.Hàm Ân Diệc đứng trước mặt Hàm Vĩnh Hào lạnh lùng đến cực điểm,máu tươi lây dính lên gương mặt càng làm tăng thêm phân lệ khí quỷ dị .Bấy giờ,mới chân chính là Chiến thần phía Bắc,khiến cho quân địch mỗi khi nghe tên là sợ đến vỡ mật.Chiến thần Hàm Ân Diệc.

      Hàm Vĩnh Hào nhắm chặt mắt, muốn nhìn thấy, muốn nhìn thấy Chiến thần này, muốn nhìn thấy hoàng đệ của ,Ân Diệc của .

      Hàm Ân Diệc quỳ chân,chấp tay cúi đầu,mắt nhìn đôi giầy thuê hình rồng trước mặt.

      “Ân Diệc bái kiến Hoàng thượng,Hoàng thượng vạn tuế vận vạn tuế.”

      “Im …im …..”

      Hàm Vĩnh Hào khàn giọng gắt, chán ghét tên chiến thần này.Nếu có thể muốn đao giết chết ,nhưng mà…Ân Diệc…Ân Diệc của .

      “Cút ,ngươi cút cho ta,trả lại Ân Diệc cho ta.”

      khống chế được mà quát lên,tay nắm lấy cổ áo thuê hình lân của chiến thần Hàm Ân Diệc.Tận sau trong đôi mắt thù hằn giận dữ,chính là nổi sót sa vô tận.

      Chiến thần Hàm Ân Diệc bị lôi đứng lên thô bạo như vậy,nhưng gương mặt vĩnh viễn cười lạnh. thản nhiên .

      “Hoàng thượng,người sao có thể những lời ra gì đó.Thần là Ân Diệc,người trả lại…là trả lại gì chứ.”

      “Ngươi phải là…ngươi là đồ hổn trướng,khốn kiếp,khốn kiếp.”

      Hàm Vĩnh Hào nâng tay định đấm vào gương mặt cười đến chướng mắt kia.Nhưng hạ tay được,dù như thế nào,gương mặt này vẫn là Ân Diệc của .

      “Bổn tướng có phải hỗn trướng hay hẳn là Hoàng thượng nhất.Nếu lúc trước bi thương đến đánh mất lý trí cớ sao lại có bổn tướng.Hoàng thượng nên biết,phàm ta xuất ,đồng nghĩa với biên quan kia lại có biến.Ngươi tốt nhất nên ở trong cung hưởng mỹ nữ của ngươi .Đừng ngăn cản ta tìm vui của mình.”

      Hàm Vĩnh Hào run rẫy, sai.Là do sai…là do ép….Ân diệc là lỗi của Hoàng huynh.Khiến cho đệ chịu khổ rồi.

      Chiến thần Hàm Ân Diệc thấy tinh thần Hàm Vĩnh Hào sụp đổ, nhịn được cười phá lên càng rỡ.Đời này thích nhất là làm cho tinh thần đối phương suy sụp,để rồi từng chút từng chút nhấm nháp tư vị đau đớn thấu triệt nội tâm của chúng.Đó là loại thống khổ giết người ta chết dần chết mòn,từng chút từng chút ….

      Chỉ nhớ đến thôi cũng khiến nhịn được mà thấy hưng phấn khắp cả người.

      muốn ra nơi biên cương kia,dạy cho lũ man di biết điều kia bài học.Rồi từng chút từng chút nhấm nháp tư vị sống bằng chết của chúng.

      Trong khuôn viên của Vương phủ,người ta nghe từng chuỗi cười điên cuồng,giống như mãnh thú của Chiến thần Hàm Ân Diệc.

      Gió,lùa ma mái tóc đàn rũ xuống của Hàm Vĩnh Hào,bây giờ trong lòng ,chỉ còn tràn ngập bi ai cùng hối hận.

      Phải, sai rồi…nhưng hối hận cũng chẳng còn kịp nữa.
      Phan Hong Hanhxixon thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      10:

      Sau lễ đại hôn,buổi tối là thời gian thiết yến cho bách quan cùng gia quyến.Mà Tú Ngân là thiên kim của Tướng phủ,tất nhiên cũng phải có mặt.

      Sau tiếng chuông lanh lãnh,cửa cung phía Nam mở ra,để bách quan cùng gia quyến tiến vào.Tú Ngân, thân ăn vận phục trang tử sa nhàn nhạt.Tóc mây búi lên nữa,chỉ dùng ngọc trâm cố định. nữa lại thả dài,tự nhiên phất phơ trong gió.Dạ minh châu phát ra ánh sáng nhàn nhạt,hắt lên gương mặt nàng thêm nét nhu hòa,lại có thêm cổ uy nghiêm khó dấu.

      Chân ngọc mang hài thêu tử hoa đồ đằng,như như dưới làn váy lay động,quả khiến ít người ngẩn ngơ nhìn.

      Thiếu nữ mười ba ra còn chưa đủ thành thục như thế,nhưng vô cớ Tú Ngân lại là trùng sinh,sống đời trăm năm,tự nhiên đủ thành thục.

      Phụ thân Tú Ngân cùng Gia gia nàng bên cạnh, khỏi ngẩn cao đầu tự hào.Nhìn xem ,cái lũ lúc nào cũng khoe khoang nữ nhân nhà mình diễm thế này,mĩ thế kia.Còn ít lời ra tiếng vào xấu nữ nhi của họ.Nay phải cũng bị Tú nhi nhà họ câu hồn sao.Mấy con chim sẻ sao có thể sánh với Khổng tước a.

      “A,Định quốc công,hôm nay ông cũng đến sao,chẳng phải hôm trước kêu đau lưng.Già rồi cũng nên tránh mấy nơi ồn ào thế này.”

      nhà ba người đứng yên lặng đợi đến lúc khai tiệc.Đột nhiên lão nhân gia gương mặt mang khí khái hào hùng kém cạnh Định quốc công tiến đến.Vừa mở miệng liền châm chọc Gia gia của Tú Ngân.

      Định quốc công cũng phải mèo bệnh,liền đáp trả nể tình.

      “Lão tướng dù có chút bệnh tật quấn thân,cũng là do năm xưa khổ chiến lưng ngựa bảo vệ giang san cho Vĩnh Cực hoàng triều.nay Hoàng thượng ngồi yên long vị,lại lập thành gia thất,lão cho dù có đau cũng phải đến a,còn hơn những kẻ chỉ múa bút mát toàn chuyện đại bình thiên hạ.Nhưng đến con gà cũng trói được a.”

      “Ông đây là mắng lão trói được gà.”

      Lão nhân gia kia nghe xong liền tức đến dựng ngược cả râu,dậm chân hét.

      “Thế nào,còn có chính xác .”

      “Hừ,lão nhân ta thừa hơi cùng kẻ thất phu,dẫu sao lão nhân ta cũng thẹn thân nam nhi.Còn lão…hừ hừ…mấy năm sau xuống lổ rồi còn có hưởng qua phúcháu trai mà chống gậy cho đâu.”

      “Lão….khốn kiếp”

      Tranh cãi hồi,hai lão nhân gia kiềm được là phát hỏa,ai cũng biết việc có cháu trai kế thừa là tiếc nuối duy nhất của Định quốc công.Dẫu cho để ý nhưng vẫn là khổ tâm nha.Ai muốn có cháu trai cùng ăn miếng thịt lớn,uống bát rượu cay, chuyện chiến trường chứ.Nhất là mãnh tướng như Định quốc công.

      Thấy Gia gia nóng nảy,phụ thân của Tú Ngân liền tiến lên hóa giải.Ông cười hiền lành,đôi mắt hoa đào hơi hiếp lại bắn tia sáng quỷ dị cho người đứng phía sau lão nhân gia kia.Làm cho nhịn được khẽ run lên.

      “Thúc phụ,người sai,bất quá là hiền chất bất hiếu, thể cùng thê tử sống đến bạc đầu sanh con dưỡng cái đầy nhà.Để phụ thân có phúc hưỡng cháu trai.Là lỗi của hiền chất.”

      Lão nhân gia nhận thấy mình bươi móc chuyện buồn nhà người ta,cũng có chút xấu hổ.Lại thêm vẻ đau lòng khi nhắc đến thê tử qua đời của người ta càng thêm hối hận.Nhưng khi nhìn vẻ mặt hênh hoang của lão già kia khí nóng lại xung thiên.Nhịn được hừ lạnh.

      “Ta nào hiền chất a,con cháu có phúc con cháu,kẻ làm gia gia gây nghiệt nên về già mới đơn a.Người ta thường tự gây nghiệt thể sống mà.”

      “Lão….”

      Gia gia của Tú Ngân thât là tức giận,nhưng vô cớ cả đời ông lại chỉ luôn biết cầm thương múa kiếm,chưa từng có thiên phú trong việc mở miệng mắng người.Thàng ra bao nhiêu năm nay,chưa từng đấu võ mồm lão thư sinh mọn kia.

      Tú Ngân đứng bên cạnh nhịn được khẽ cười.Kiếp trước tính nàng nóng nảy,động chút là muốn động võ.Nào biết lão nhân gia trước mặt thường hay khắc khẩu với Gia gia lại là bạn bè tâm giao của người.Ngày người qua đời,lão nhân gia còn để ý hình tượng,ngồi xổm ôm quan tài mà khóc rống.
      Nàng khi đó còn mở miệng mắng người,quả biết trời cao đất dày là gì.

      Lão nhân gia thấy Tú Ngân chỉ cười ,lại có hành động gì khác,cũng cảm thấy kinh ngạc.Phải nhớ là chỉ mấy năm trước,khi lão cùng lão già khi khắc khẩu,con bé này quyền đập bể mũi lão nha. Làm gì có chuyện đứng yên lặng ở bên thế này.

      Thấy lão nhân gia nhìn mình,Tú Ngân hiểu là do nàng thây đổi,cho nên lão nhân gia người mới kinh ngạc.Nhưng là,bảo nàng diễn trò như trước kia,quả nàng làm được.Tú Ngân bèn lên trước bước,khẽ phúc thân miệng cười ngọt ngào.

      “Hầu Quốc công,có câu hữu xạ tự nhiên hương.Trong nhà tiểu nữ tuy là đơn chiếc,lại chẳng giống nhà khác hay lục đục phân tranh,tam thê tứ thiếp tranh sủng mà gây nháo.Gia gia cùng phụ thân lại sủng thê,cả đời nạp thiếp.Cái phúc này nhiều người cầu mà được.Đến khi tuổi nhiều vậy mà còn phải tranh tranh đấu đấu.An hưởng tuổi già an nhàn như Gia gia tiểu nữ,cũng khiến nhiều người đỏ mắt lời thị phi .Thành ra Gia gia tiểu nữ chẳng thèm đến,đương cuộc giả mê,bàng quan giả tỉnh,âu cũng là có lý của nó ạ.Mong Hầu Quốc công chớ trách hờn Gia gia tiểu nữ.”

      Hầu Quốc công cả đời dùng ba tấc lưỡi sống thành chết chết thành sống.Phong quan vô hạn vậy mà đến khi về chiều lại bị con nha đầu máu đầu còn chưa ráo đến cứng họng.Làm lão biết cái gì bây giờ,người ta hữu xạ tự nhiên hương rồi kia.Còn cái gì mà trong cuộc mê ngoài cuộc tĩnh.Há chẳng phải mắng lão ghen tỵ nhà người ta yên lành mà đâm chọc sao. là làm lão giận điên.Cũng là do mấy thằng con tiền đồ của lão,trong viện tam thê tứ thiếp tranh nhau vở đầu ,còn liên lụy đến cả lão cũng nháo.Làm lão có ngày lành nha… giận đến dựng cả râu.

      Gia gia Tú Ngân thấy lão già kia giận mà được cười lớn.Trong lòng như có hoa nở.Liền nghêng ngang dẫn cháu vào. thèm để tâm đến lão nhân già mà kính kia nữa.

      xa vậy mà ba người vẫn nghe tiếng lão nhân gia quát con trai và com dâu cả nhà mình.Gia gia Tú Ngân nhịn được mà vuốt tóc cháu .

      “Tú Nhi,gia gia biết con còn có bản lĩnh này nọ đó.Lão già kia lần nào cũng làm gia gia tức chết,nay con lại thay gia gia rửa hận còn làm lão tức chết. là sướng nga.”

      Tú Ngân chỉ cười, lên tiếng.Dẫu sao đây cũng là cung nội nhiều lời hay.Bước qua cửa Nam. khí uy nghiêm làm Tú Ngân thấy chua sót. bước sai kia lại thành vạn kiếp bất phục của nàng.Nàng thề,lần này sống lại để mình sai nữa.Cửa cung sâu như bể,nàng muốn lại bước vào.

      Gia gia cùng phụ thân Tú Ngân về nơi thiết yến,còn nàng lại theo chân ma ma qua bên kia hồ,nơi tập trung của nữ quyến bách quan cùng phi tần trong cung.

      Chưa đến nơi sớm nghe tiếng cười lãnh lót như chuông bạc của đám nữ quyến.Nghe lại khiến Tú Ngân đau đầu.Có lẽ kiếp trước ngừng đấu tranh,nên kiếp này nàng thấy mệt mỏi,chẳng thích tập trung lại với mấy nữ nhân chỉ lo trang sức phục trang này.

      “A,kia phải thiên kim nhà Định quốc phủ sao”

      tốp nữ quyến đứng bên cạnh hồ, bàn tán rất hăng say.Đột nhiên nột trong số ấy kêu lên,ngón tay còn cố ý chỉ về phía Tú Ngân đến.

      người hùa theo .Khăn tay thêu hoa che trước mặt,dấu nụ cười mỉa mai.

      “Ôi cha,cớ sao buổi thiết yến lại có dã nhân nga.”

      Nàng ta vừa xong khiến chúng nữ nhi phá lên cười lớn. Tuy ở chốn kinh thành toàn danh gia vọng tộc.Phàm là nữ nhân luôn được giáo huấn lời thô tục, mở miệng mắng người.Nhưng thói quen đem người khác ra mua vui,bới móc chuyện người ta để giải sầu, ăn sâu bén rễ bên trong đám nữ nhân rổi việc.

      Tú Ngân nghe thấy,nhưng nàng để tâm lắm,chỉ theo vị ma ma trong cung đến chổ ngồi của mình.Nàng vừa ngồi xuống,tức khắc có hai cung nữ đem điểm tâm cùng rượu ngọt đặt lên bàn.Tú Ngân khẽ gật đầu,rồi đem tầm mắt hướng về nơi gánh hát biểu diễn.Tựa hồ như đem đám nữ nhân kia ném ra sau đầu từ khi nào.

      Vị ma ma đem hành động của nàng thu hết vào mắt,khóe miệng khẽ nâng mắt lấp lánh tia sáng kì dị.Bà khẽ phúc thân với Tú Ngân.

      “Túc nương,xin tự nhiên dùng,nô tỳ phải ra cửa Nam.Nếu có gì sai bảo xin chớ ngại.”

      Tú Ngân lúc bấy giờ mới giời mắt khỏi gánh hát,đem tầm mắt trong veo khẽ đánh giá vị ma ma trước mắt.Nàng cười,đôi mắt tựa như sao sa càng sáng ngời.

      “Tạ ma ma để tâm,Tú Ngân ngồi đây xem diễn,lại có điểm tâm cùng rượu ngọt là đủ rồi.Ma ma bận rộn cứ làm việc của người .”

      Ma ma kia cũng cười gật gật đầu rồi nhanh nhẹn xoay lưng .Trong chốc lát mất bóng.Tú Ngân thu hồi tầm mắt,trong đôi con ngươi thoáng qua tia lạnh lùng.

      Cùng lúc ấy, nữ nhân mặc váy hồng thêu hoa sen tịnh thế.Mang hài hoa đến cạnh bàn Tú Ngân ngồi.Mùi hương son phấn bay nồng đậm,làm Tú Ngân khỏi nhíu mày.

      “Định quốc phủ nương,cớ sao cùng chị em chúng ta trò chuyện.Lại ngồi mình ở đây.Phải chăng nương khinh chúng chị em xứng.”

      Tú Ngân thu hồi tầm mắt,nhàn nhạt .

      “Nào có cái gì xứng hay xứng.Ta chỉ là đến xem diễn mà thồi.Cần chi phải nhiều lời.”

      nương mặc váy trắng thêu thân trúc nhìn xinh xắn như tiên nữ,cười khoe má lúm bên má.

      “Có xem cũng là nên cùng chúng ta . mình nương ngồi đây hẳn có chút nhàm chán.”

      Còn chưa đợi Tú Ngân trả lời, giọng thanh thúy vang lên.

      “Ôi chao,các mụi mời người ta làm gì,người ta ngay cả tên còn chưa có biết viết,làm chi biết bình luận thi ca.Mau mau đến bên đây,chậm chút khéo dính lây mùi dã nhân nga.”

      Tú Ngân nhìn thẳng về phía vừa có tiếng .Đó là nương rất đẹp tên Thiên Hoa.Người cũng như tên,diễm lệ vô song khiến người ta thể rời mắt.Váy dài màu thiên thanh thêu đồ đằng hình vân nhìn phiêu diêu thoát tục.Cổ áo cao cao bao lấy cần cổ ba ngấn trắng ngần.Thắt lưng mang dây kết minh châu buột chặt lộ ra vòng eo tinh tế.Bộ ngực sữa vươn cao khiến ít người ghen tỵ.Khuôn mặt tinh tế mắt phượng mày ngài.Lại ngừng lúng liến câu hồn.Là nam nhân hẳn chẳng ai cưỡng lại nỗi vẻ đẹp dụ hoặc của thiếu nữ này.

      Nhưng cố tình Tú Ngân lại là nữ.Cho nên nàng những bị mê hoặc.Mà còn cảm thấy nàng ta ra cũng khác kiếp trước là mấy.Vẫn ỷ mình xinh đẹp gây chuyện thị phi khắp nơi.

      Tú Ngân cười nhạt.

      “Hạ nương sai rồi.Nghe diễn với viết chữ xin hỏi liên qua chổ nào.Nếu biết chữ mới nghe được diễn há bên ngoài kia bá tánh chẳng phải buồn đến héo khô hay sao.”

      Hạ Thiên Hoa xắn môi,mắt lóe lên tia sáng lạnh,cười như cười.

      “Bọn dân đen há có thể đánh đồng với chúng ta sao.Quả nhiên là dã nhân,chẳng thể thay đổi được.”

      Tú Ngân liếc mắt nhàn .

      “Minh đế tổ ngày xưa còn tự mình mặc long bào ngồi nướng thịt dê cùng bá tánh bình dân.Được thế gian công nhận là đấng minh quân sáng suốt.Người là nhân chi long,mà còn như thế.Thử hỏi Hạ nương là gì mà thể so sánh với bá tánh bình dân.

      Hạ Thiên Hoa bị hỏi lại làm cho cứng họng, khỏi nghiến răng tức giận.Thấy cơn giận của nàng sắp bùng phát.Tú Ngân lắc đầu xem thường rồi dường như là chán nản,nàng đứng lên nhắm hướng bên hồ mà tới.
      Để lại sau lưng là Hạ Thiên Hoa giận dữ cùng mấy nữ nhân tính xem kịch vui bị kinh sợ đến há mồm.

      Từ khi nào, ta lại lợi hại đến như thế.Có thể khiến Hạ Thiên Hoa ác mồm bốn phương cũng phải cắn răng nuốt cục hận này a…
      Phan Hong Hanhxixon thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      11:

      Trong Thọ Khang cung,Thái Hoàng Thái hậu cùng Tịnh Nhã hoàng hậu vừa mới được sắc phong sáng nay ngồi trường kỷ.Bà nắm lấy tay nàng,khẽ vổ về.Vẻ mặt từ ái .

      “Tịnh Nhã à,con đừng hờn giận Hoàng thượng.Âu cũng là thân bất do kỷ.Cũng chỉ là Thân vương như vậy….ôi chao,Ai gia khổ tâm.”

      Tịnh Nhã cười,khóe môi cong cong.Đôi mắt như hồ thu luân chuyển.

      “Kìa Thái Hoàng Thái hậu,sao người có thể sợ con ủy khuất.Được vào cung giúp đỡ cho Hoàng thượng là may mắn của nô tỳ.Ủy khuất chút như thế nào a.”

      Thái Hoàng thái hậu thở dài.

      “Ai gia còn hiểu tính con sao.Con cũng coi như lớn lên bên cạnh Ai gia,ủy khuất lớn như thế,lẽ nào để trong lòng.Tịnh Nhã thân là Hoàng hậu phải nghĩ thoáng ra,tâm phải rộng.Nhưng Ai gia chẳng mong con chịu nhiều ủy khuất.Nếu được cứ sang đây san sẻ cùng Ai gia.Thái hậu bên kia thôi ,suốt ngày đăng đèn cổ Phật,nhắc đến nước mắt lưng tròng cho ai xem.Chẳng phải Tiên đế cũng vì ả mà sớm sao.Hừ”

      Gương mặt từ ái của Thái Hoàng thái hậu trở nên dữ tợn,nhưng nhanh tan biến .Sao có thể khoong hận,con trai bà đương khỏe mạnh.lại làm cho…kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.Nỗi đau này ai có thấu.

      “Tịnh Nhã,con cũng biết.Thế lực trong triều là quy phục dưới trướng Hoàng thượng.Nhưng thực hư thế nào ….”

      Tịnh Nhã yên lặng đợi Thái Hoàng Thái hậu hết,nhưng bà đột nhiên ngừng lại,chỉ nheo mắt nhìn nàng. Tâm Tịnh Nhã có chút lãnh,ngày đầu nhập cung nàng nhìn thế gian này chỉ có thể dựa vào bản thân mình tự cố gắng.

      “Có lời cần chỉ dạy Thái Hoàng Thái hậu cứ ,Tịnh Nhã xin lắng nghe.”

      “Tịnh Nhã,con nghỉ sao về Bắc vương Hàm Ân Diệc.”

      Tịnh Nhã trả lời ngay,chỉ luân chuyển mi mắt,cười khẽ.

      “Sao Thái Hoàng Thái hậu lại lời này,Hoàng thượng cùng Vương gia thân là huynh đệ thâm tình.Tịnh Nhã chưa từng thấy hai người to tiếng lời qua tiếng lại.Tịnh Nhã hiểu lắm ý của Thái Hoàng thái hậu.”

      toa tiếng,huynh đệ thâm tình sao…ha ha ha”

      Thái Hoàng thái hậu nghe những lời Tịnh Nhã , nhịn được ngửa đầu cười lớn. Cười đến chảy cả nước mắt.Bà liếc mắt nhàn nhạt nhìn Tịnh Nhã,tay nhấc chén trà uống ngụm.

      “Thôi…Ai gia mệt mỏi,con lui ra .Đêm nay là đêm tân hôn của con.Ai gia tiện nhiều.”

      Tịnh Nhã vâng lời,được cung nữ nâng đỡ ra ngoài.Thoáng chốc mất hút.

      Thái Hoàng Thái Hậu ngồi bất động ghế,bàn tay nhàn nhã xoay chiếc chén.Tuệ ma ma tiến lên,khẽ cúi người .

      “Thái hoàng thái hậu,người thấy có nên….”

      Thái Hoàng thái hậu liếc mắt,đọc được ý nghĩ trong đầu của ma ma thân tín.Bà liền .

      cần gấp…con bé ấy là tay ta nuôi lớn.Nó nghỉ gì Ai gia còn biết sao.Hừ,tình thâm sao…Ai gia muốn xem thân thuộc đến mức nào.”

      Tuệ ma ma gật gật đầu,lui ra phía sau.Trong mắt lóe lên tia sáng lạ thường.



      Trong lúc khắp nơi trong cung tưng bừng náo nhiệt. đài những ca vũ thi nhau khoe hết tài năng của mình.Tiếng hoan hô vang trời, góc bên kia hồ,lại chìm trong tĩnh mịch.

      “Hừ”

      tiếng hừ vang lên,kèm theo tiếng bình sứ rơi vở.Nếu ai đó ngang qua đây mà nhìn lên thân cây đào trăm năm.Hẳn giật mình khi thấy thấp thoáng bóng nam nhân uống rượu.

      Tà áo lây động,mái tóc dài tùy ý thả. tay là hai ba bình rượu,mà dưới gốc cây nằm la liệt biết bao nhiêu bình.

      uống nhiều lắm rồi, là rất nhiều.Nhưng uống nhiều như thế nào. là Chiến thần,ai dám ngăn cản chứ. cho lui hết ám vệ,bởi vì cần bọn ngu ngốc theo bảo vệ.Chúng kéo chân lại là tốt lắm rồi.

      “Mẹ kiếp…rượu cống mà uống còn nhạt hơn cả nước lã.Hừ…”

      chán nản uống hết rượu trong bình rồi ném ,bỗng nhiên lại nhe tiếng rơi vở như khi nãy mà là tiếng quần áo ma sát,cùng với tiếng hô ngạc nhiên nho .

      vén tán lá đào rậm rạp nhìn xuống.Đồng thời cũng có cặp mắt ngước lên nhìn thẳng vào .

      ngẩng người.

      Bất động.

      Ngừng cả thở.

      Bởi vì…đôi mắt kia đẹp.

      Chúng giống như hai viên ngọc trai đen quý hiếm nhất thế gian.Đen bóng và sống động.

      Làm cho chỉ cần nhìn vào thôi cũng khiến bị thu hút,chìm đắm, cách nà thoát ra.

      Toàn thân chấn động…đôi mắt kia rất quen thuộc…tựa hồ như từng biết…

      “….”

      Chủ nhân của đôi mắt ấy hé môi, thầm điều gì đó mà tai thể nghe thấy.Ngạc nhiên chưa, là Chiến thần,võ công thượng thừa,đến mức kẻ thù cũng phải kinh sợ khi giáo mặt.Vậy mà lúc này… chẳng nghe gì hết.Chẳng thấy gì…ngoài gương mặt xinh đẹp của nàng.


      Tú Ngân ngờ là mình lại gặp ở đây.Nàng nhớ kiếp trước,nàng cũng gặp trong lể đại hôn.Chỉ là,khi đó nàng thấy lúc đại điện.Chứ phải ở đây,tại nơi này,vào lúc mà nàng tìm kiếm yên bình cho tâm hồn xáo trộn của nàng.

      Nàng và …lại gặp nhau rồi.

      Nàng nhìn sâu,đôi mắt,gò má,bờ môi mỏng mím chặt…Người ta phàm là nam nhân có bờ môi mỏng bạc tình.Mà lại…chỉ tiếc là…

      Tú Ngân nhắm mắt quyết liệt quay đầu .Nàng muốn nhìn thấy , muốn nghe….

      Nhưng nắm lấy tay nàng,giữ chặt lấy.Mười ngón tay vô tình lại siết chặt vào nhau. ngạc nhiên…mà nàng cũng kinh sợ.

      Là vì sao,vì cái gì…nàng muốn từ bỏ,nàng muốn từ bỏ mà.Vì sao còn cho và nàng gặp nhau.Mười ngón đan xen… mỉa mai sao.Kiếp trước nàng đợi cả đời,chờ cả đời…đến khi nhắm mắt cũng vẫn đợi…chỉ cầu cái nắm tay này.

      Tú Ngân thấy hóc mắt mình chua xót,cổ họng nghẹn đắng.Tại sao cho nàng sống lại,rồi bắt nàng phải trải qua nổi đau đớn này thêm lần nữa.Đau đớn này nàng tình nguyện chết cũng muốn.

      “Nàng là…”

      Chiến thần còn chưa hết,đột nhiên bị luồn khói trắng bắn thẳng vào mặt. thế nhưng bị người ta ám toán.Mà còn là nữ nhân nữa chứ.

      “Khốn…khốn kiếp”

      Trước khi hôn mê chỉ kịp phun ra hai chứ.Sau đó nhắm mắt ngã vật ra đất.

      Tú Ngân kinh ngạc nhìn tay mình.Nàng chỉ là muốn bỏ , ngờ theo thói quen lại phóng độc vào .Này là tính là nghiệt duyên phải ,hai lần tung độc,hai lần giải độc cũng vẫn là .

      Khóe môi nhịn được khẽ nhếch lên.Bàn tay định tìm thuốc giải đột nhiên nhận ra chưa từng buông tay nàng ra.Những ngón tay có vết chai do luyện công để lại ma sát vào tay nàng.Từng thân thuộc nhưng cũng xa lạ đến như thế.

      Lấy chong lòng bình sứ ,đổ ra lòng bàn tay viên thuốc màu đỏ.Nàng nâng đầu lên cho uống thuốc giải độc.

      “Chiến thần…ngươi hãy ngủ ngon ,rồi trả lại cho ta Vương gia Hàm Ân Diệc.”

      Nàng thâm,vuốt gương mặt in sau trong tim nàng.Nhưng nàng gở bỏ…từng chút …cho đến khi cả hai đều cở thành xa lạ.
      Phan Hong Hanhxixon thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Sr mấy bạn, phải áo bỏ pic,mà bị vì áo bí từ, biết viết tiếp như thế nào.Truyện cổ đại phải viết rất nhiều từ cổ,nên áo cố gắng chọn lọc cho câu văn hay hơn,nên trưa mai mới có chap mới nha,mong mọi người đừng trách áo rách :cry: :cry: :cry:
      12

      Chuyện Chiến thần Bắc Mạn uống say bất tỉnh nhân trong ngự hoa viên, ra cũng chẳng ai tin Làm sao tin được, người cao cao tại thượng,đầu đội kim quan,thân mang giáp bạc,chân đạp lên hằng hà sa số máu tanh của kẻ địch.Làm sao có thể trở thành kẻ nát rượu a…..chuyện cười chuyện cười, ra chỉ khiến dân chúng quanh Kinh thành cả tám trăm dặm còn phải phỉ nhổ kẻ mở miệng hàm hồ a.

      Nhưng mà đó lại là đấy thôi.

      có chỉ có tý là giống lắm.

      Chậc,được rồi, đúng.Nhưng rỏ ràng là Vương gia nhà ta có uống rượu,lại cẩn thận chọc vào Tú Ngân nhà mình,thế là mang họa vào thân a.Này cũng …mất mặt nga.

      “Hoàng đệ sao chứ,còn đau hay ,nào có ai lại tự chuốc say mình như thế a, này,nếu có gì đệ cứ với ,làm chi tự mình uống,nếu phải thị vệ tìm thấy đệ,có phải là xảy ra chuyện lớn rồi hay ,ôi ôi,nhắc đến còn thấy sợ hãi đây.”

      Trong biệt viện của Vương gia tại Vương phủ.Hàm Ân Diệc nằm đờ đẩn giường lớn. Mà bên cạnh là ai cũng biết là ai đấy liên miên lải nhải vô số lời oán trách.Nếu phải là biết,chắc nhiều người còn cho rằng màn hương diểm nhất thụ oán trách nhất công…ẹc…thứ cho tâm hồn được trong sáng của tại hạ.

      “Biểu ca,huynh đừng mắng nữa,người mắng cũng hai canh giờ.Còn tiếp tục,thiếp sợ Vương gia cũng sắp muốn điên a.Mắng cũng mắng đủ rồi,huynh có muốn uống chút nước hay a.”

      Tịnh Nhã ân cần đưa chén trà đến bên môi Hàm Vĩnh Hào,trong mắt nhu tình nồng đậm.Hàm Vĩnh Hào vui vẻ uống trà mà nương tử dâng lên,ánh mắt nhìn nàng càng thêm dịu dàng nhu hòa.Hai người tình chàng ý thiếp mà quên mất có người nằm giường,ngẩn người,bàn tay vô thức xiết chặt.

      “Biểu ca,trời cũng còn sớm,đến lúc phải hồi cung rồi.”

      Tịnh Nhã đặt ché trà tay xuống,hướng ra phía cửa .Nàng cũng là thân bất do kỷ,trước khi xuất cung Thái hậu đặt biệt nhắc nhở nàng nên để Hoàng thượng ở lại Vương phủ lâu,nhất là trong thời gian này.Chỉ là,nàng hiểu,vì sao lại vậy.Hoàng thượng và Vương gia vốn là thân huynh đệ,tình như thủ túc,nay lại ngại ngần ở bên lâu.Tịnh Nhã cảm giác như nàng lọt vào mê cung, đâu cũng nhìn thấy lối ra.

      Hàm Vĩnh Hào sầm lại nét mặt,nhưng rất nhanh thay thế bằng nét cười dịu dàng. ngiêng người nắm lấy tay của Hàm Ân Diệc, giọng dặn dò.

      “Ân Diệc,đệ nghỉ ngơi sớm, phải hồi cung a.”

      Hàm Ân Diệc gì,chỉ nhàn nhạt nhìn.Đôi mắt phượng khẽ xếch,phản phất trong đó ma lực khiến người ta giống như bị nhìn thấu.Hàm Vĩnh Hào vội vã quay đầu,có chút chột dạ dám nhìn vào mắt của hoàng đệ. có lổi với đệ ấy rất nhiều.

      Rũ rèm mắt,che chút bi ai khó thấy,Hàm Ân Diệc vung tay lên,lập tức tùy thân thị vệ của tiến lên .

      “Đệ sao,chỉ là uống say thôi mà.Ngẫm lại chắc hôm qua làm gì quá đáng ?”

      Hàm Vĩnh Hào liền cười.

      “Sao có thể a,cùng lắm cũng chỉ là đệ uống say bất tỉnh thôi.Đệ nhớ gì sao?”

      Lời hỏi thăm tựa như chuyện đùa giữa hai huynh đệ,nhưng khúc sau lại làm lộ ý dò hỏi khó nén của Hàm Vĩnh Hào.Hàm Ân Diệc quay đầu ra khung cửa,lắc đầu.Hàm Vĩnh Hào cười,mắt phượng lóe sáng.

      nhớ cũng sao, chỉ mong đệ uống say,trêu ghẹo tiểu nữ nhà ai,có khi cũng nhanh có đệ muội rồi.”

      thêm vài lời dặn dò,Hàm Vĩnh Hào nắm tay thê tử lên xa giá hồi cung. Hàm Ân Diệc vẫn còn ngây ngẩn như người mất hồn,nhưng nếu nhìn kỷ nhận thấy sâu trong mắt là cả nổi bi ai, độc.

      “Vương gia.”

      Ám vệ bên người ra,quỳ bên gối kính cẩn đợi lệnh. vung tay lên,ám vệ liếc mắt cái rồi cúi đầu trả lời.

      “Thỉnh Vương gia trách phạt,đêm qua xung quanh nơi Vương gia ngồi bọn tiểu nhân được phép tiến gần.Tình hình khi đó chúng tiểu nhân vô năng,nhưng Ảnh có báo lại là có thấy nữ nhân xuất gần đó,chỉ là lúc sau lại mất dấu.”

      Hàm Ân Diệc liếc mắt,ám vệ quỳ đất đột nhiên nhận thấy áp lực vô hình đè nặng ,mồ hôi khỏi túa ra như tắm. chỉ có ,thậm ám vệ đứng gác bên ngoài cũng bị dọa cho sợ hãi.Vương gia của bọn tức giận rồi.

      “Thỉnh Vương gia cứ trách phạt tiểu nhân.”

      Ám vệ quỳ đất liền dập đầu, sợ chết,chỉ à hy vọng kéo theo em huynh đệ trong ám các.

      Hàm Ân Diệc,vung tay, chưởng lực mạnh mẽ cứ thế bổ xuống người ám vệ quỳ.Nội lực mạnh mẽ ép làm bị thương,phun ra nhúm máu,nhưng dám kêu lên tiếng. biết, chưởng này là Vương gia thủ hạ lưu tình,tạm tha cho mạng.

      Hàm Ân Diệc vung tay lên,lập tức có hai bóng người bay vào,mang ám vệ quỳ đất lên.Lại bóng khác bay nhanh vào thu dọn tàn cuộc.Cứ như thế trong thoáng trả lại yên tĩnh cho căn phòng.

      Hàm Ân Diệc đặt tay lên ngực, chua chát nhắm mắt lại.

      Tại sao lại biến mất, hẹn gặp lại…bên trong lòng ngực hiểu sao cứ nhói lên.Tựa như lổ hổng cách nào lấp đầy. Bàn tay run rẩy nắm lấy cành nhã mai ngã màu,nhưng vẫn còn nét tao nhã thanh tao như thuở ban đầu.

      <Nàng rất tàn nhẫn… gặp lại…sao có thể coi như quen biết>

      Ngày hôm đó,đám hạ nhân dám ngước đầu lên, ngang qua viện của Vương gia,thậm trí họ còn phải nhón gót khẽ.Bởi vì Vương gia của họ,cả ngày chỉ ngẩn người,tay nắm chặt lấy cành nhã mai.

      …………………………………………….

      Cách Vương phủ dãy phố,trong Địch quốc tướng phủ lại náo nhiệt lạ thường.

      “Làm sao,bổn tướng cho dù đủ sức nắm cương ngựa,nhưng đánh mấy kẻ khốn kiếp các ngươi lại dư sức.Muốn chết.Dám tới tận cửa vũ nhục cháu của lão tử a.”

      Tiếng thét vang trời của Định Quốc công khiến bốn bề rung chuyển,đám bà mối co rúm lại,mồ hôi túa ra như tắm.Phấn son mặt cũng giữa được mà lả tả rơi.

      “Ngươi,ngươi cả ngươi nữa.Cút hết ngay cho lão tử,còn dám đặt chân vào cửa nhà ông,ông chặt ngay.Hỗn đản…..cút…..”

      Định Quốc công hết hét lại mắng,sau lại đập bàn,ném ly trà,vô cùng náo nhiệt.Tú Ngân đứng bên trong rèm,mắt hạnh nhìn mọi việc diễn ra,nhưng chút mảy may để ý cũng có.

      Song nha đầu lâu lâu lại lén lút nhìn tiểu thư nhà mình,nàng càng ngày càng cảm thấy tiểu thư thay đỏi rất nhiều,càng lúc càng khó hiểu.Nếu là trước ia,tiểu thư sớm bay qua quyền đấm chân đá,đem mấy bà tử lải nhải kia đá bay ra cửa. Nào có cái chuyện yên phận đứng sau rèm thế này.

      “Gia gia,người bớt giận mà.”

      Thấy mấy bà tử bị đá ra ngoài,Tú Ngân mới vén rèm bước ra,tay mang theo trà Thiết quan mới hái năm nay.Hương trà thoang thoảng làm lòng người cũng dịu lại.Định quốc công thở phì phì nâng chén trà có chút lạnh uống hơi.Ông .

      “Tú nhi nhà chúng ta như thế nào mà cái loại đó dám buông mấy lời khốn kiếp đó. được lão tử phải đập vở cửa nhà bọn chúng mới giải được hận. Lão tử tin bọn chúng dám đến tìm lão tử lần nữa.”

      Tú Ngân cười,nàng ngồi xuống,nâng tay đấm đấm lên chân Gia gia nhà mình, giọng .

      “Gia Gia,người làm chi chấp nhặt với bọn họ.Miệng mọc mặt họ cứ để họ a,chỉ cần Tú nhi thẹn với lòng là được.”

      Định quốc công đau lòng vuốt đầu cháu mình.Là do ông vô năng,nương tử mất sớm,con dâu cũng tạ thế.Để lại đứa bé ngây ngô,bị ông với thằng con bất hiếu kia chăm sóc ra gì.Để bây giờ bị người ta xỉa xói lung tung.Ông hối hận a.

      Tú Ngân cười loan mí mắt,lúm đồng tiền như như .Nàng nhớ kiếp trước,cũng như thế này,năm nàng mười bốn bị bà tử mấy nhà đến hứa hôn.Nhưng lại tỏ vẻ làm phước,ý chê nàng từ có nương bên cạnh. Nàng nhớ năm đó phá đến trời long đất lở,kinh động đến cả các vị trong cung.Bởi vậy mà sau này trở thành trò cười.

      Nàng kiếp này cần,ai gì cũng mặc,lòng nàng chính là muốn hướng về nơi xa,rời khỏi chốn kinh đô ngột ngạt này.Nàng .

      “Gia gia,tối qua Tú nhi nằm mơ,mơ thấy mình khóc.Nhưng Gia gia và phụ thân có ở bên cạnh,Tú nhi rất thương tâm.”

      Định quốc công cả kinh,ông gấp gáp vổ về cháu trân ái, giọng dổ dành.

      “Làm sao có thể,là mơ,chỉ là mơ thôi a,Tú nhi ngoan khô cần nghỉ có được hay .”

      Tú Ngân rủ mắt,nghẹn ngào .

      “Tú nhi là muốn nghỉ,nhưng Gia gia,Hoàng thượng lên ngôi.Quyền binh lại nửa trong tay Vương gia,phân nửa do phụ thân quản lý.

      Gia gia,Tú nhi sợ.

      Phàm là bề tôi đều trung thành với Vua,nhưng cũng có câu gần Vua như gần hổ.Gia gia….cây phàm quá cao ắt đón gió lớn,chúng ta đừng làm cây cao có được hay .Tú nhi chịu nổi nếu người cùng phụ thân xảy ra chuyện.

      Gia gia,chúng ta rời kinh ,quay về quê nhà ở Giang Nam.Phụ thân dạy học,con và Gia gia cùng nhau làm ruộng.Qua thêm vài năm phụ thân tìm cho Tú nhi mối bình thường.Tú nhi cầu giàu sang,chỉ cầu an bình.Gia gia có được hay .”

      Định quốc công ngỡ ngàng,vốn ông định bảo hộ cháu đến vô pháp vô thiên, lo âu bất cứ gì,nhưng đột nhiên sau chuyện kia cháu ông cứ thế thay đổi.Suy nghỉ này phải ông nghỉ đến,chỉ là ngờ cũng là tâm ý của cháu ông.

      Vốn ông muốn tìm mối lương duyên tốt đẹp,rồi mới an nhàn rời kinh thành.Chỉ là hình như ông sai rồi.

      “Tú nhi…vậy quá uất ức cho con.”

      “Sao có thể,làm sao có thể.Tú nhi uất ức.Có Gia gia và phụ thân bên cạnh,sau chỉ cầu tương lai tìm được người an phận,Tú nhi thỏa mãn rồi.”

      Tú Ngân kiên định ,nàng sợ khổ,chỉ cầu bình an.Muốn bình an,nhất định phải rời hỏi kinh thành.Việc ngươi lừa ta gạt chốn kia, kiếp nếm trải quá đủ rồi.Tú Ngân tuyệt để mình liên quan thêm nữa. Đủ rồi, kiếp là đủ rồi.
      Phan Hong Hanhxixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :