1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trong nhà ai lớn nhất - Áo Rách(c23) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Bị vì viết dở nên cũng hông biết có bao nhiêu chương nửa,nhưng Áo đảm bảo hố này là hố sủng á,bị vì viết cái kết cho hố khác nên hơi chậm trễ hố nỳ,mong mí bạn ủng hộ và góp ý cho Áo rách nhá,hế hế hế
      04:

      Khi cả ba nam nhân có chút lo lắng chạy xuống sảnh dưới lầu hai, nơi này bao trùm khí quỷ dị.

      Tịnh Nhã ngây ngốc đứng yên,miệng xinh có chút thất thố há to.Làm cho gương mặt vốnxinh đẹp của nàng nhìn có vẻ ngốc.

      Đứng bên cạnh,Tú Ngân thản nhiên vuốt ve chiếc phiến cầm tay.Gương mặt hơicúi,khiến người ta nhìn biểu cảm của nàng.Mà nằm bẹp dưới đất,chính là gã nam nhân vừa muốn động thủ.

      Tú Ngân đem chiếc phiến nhét vào ống tay áo rộng,nhàn nhạt với người đứng xem trò hay.

      “Còn định tiếp tục sao?”

      Nghe Tú Ngân ,Tịnh Nhã mới thoáng giậtmình,nhận ra biết từ khi nào trongphòng xuất thêm nam tử tuấn tú đến bức người.

      Vẫn luôn thấy biểu ca là người tiên nhân hạ phàm,nay thấy dung nhan người này,nàngkhông khỏi hít hơi lạnh.Là nam tử,có cần phải tuấn mỹ đến mức này .Có để chochúng chị em sống nữa đây.

      Nam tử vừa vào cười cái,khiến mọi người hít mạnh.Nụ cười trong sáng thanhkhiết đến có ngôn từ để tả.Tay áo rộngmàu thiên thanh tươi mát lại phiêu diêu,nổibật ba ngàn sợi tóc đen thả tùy ý.Nhưng khi mở miệng,mọi người khỏi rét run.

      “ Hay cho đám nhân sĩ tóc dài hơn óc cácngươi,chuyện riêng hoàng thất há để bọnphàm phu tục tử ở đây mà khua môi múa mép.Đây là muốn gia lôi đến cửa quan a”

      Đám người bị đánh ngã nằm lăn sàn,runrẫy dám lên tiếng.

      Này cũng là chơi quá lớn ,bàn chuyện Hoàng Thất đây vốn là tội tru di tam tộc a.

      Nhưng mấy trăm năm qua,chuyện gì khiếnngười ta hứng thú nhất. phải là chuyện nhà của vị trong cung kia sao.Vả lại đây lại làtửu lâu.Ai cơm no rượu say lại há mồm vài câu.quảng chi người nào nghe chứ.

      Đột nhiên bị chụp cái mũ lớn này,bảo sao ai cũng dám lên tiếng.

      Tú Ngân có chút muốn cười,nàng nheo mắtnhìn nam tử hùng hùng hổ hổ giáo huấnđám nam tử tự xưng là nhân sĩ trí bốnphương.

      định lên tiếng,đột nhiên tầm mắt nàngnhìn về phía cầu thang,thân, ngănđược chở nên cứng ngắc.

      Kia…kia phải là….

      “Biểu ca.”

      Tịnh Nhã reo lên, thanh còn chưa dứt người như cánh bướm lao vào lòng nam tử đứng bên lối .

      Dang rộng hai tay,nam tử kia cười hết sứcdịu dàng, thương nồng đậm dâng lên trong mắt.

      Mọi ánh mắt trong phòng đều hướng về phíaTịnh Nhã chạy đến, khỏi có chút hítphải hơi lạnh.

      Đây …đây…..làm sao hôm nay ra cửa lại gặp toàn tiên nhân ha phàm,muốn để cho người ta sống nữa sao.

      Kẻ đui cũng có thể thấy những nam tử đangđứng môt bên kia là nhân trung long phượnga. Quý khí tỏa ra mãnh liệt như vây là muốn chết.

      Đầu năm nay,muốn ra đường chắc hẳn phải đeo măt nạ rồi.Làm gì còn mặt mũi để ra đường nữa chứ.

      Nam tử đứng cạnh Tú Ngân có chút hứng thú nhìn mấy nam tử bên kia, thản nhiênnghiêng đầu kề sát bên tai nàng hỏi .

      “Tú Ngân a,nếu nhầm mấy vị nàyhẳn ở trong kia ra .”

      Chiếc phiến trong tay nam tử vung vẩy khe khẽ,đôi mắt phượng khẽ nheo lại.Tư hồ rấthứng thú,nhưng mãi nghe người bên cạnh trả lời, lại thấy ngạc nhiên.Khôngkhỏi kêu lên.

      “Ngươi…sắc mặt sao lại trắng bệch thế kia,bị kinh sợ sao?”

      Bàn tay bên trong tay áo rộng có chút run rẩy,Tú Ngân thu hồi tầm mắt,nhìn chớp bàn tay cầm quạt của mình,cóchút cười khổ.

      Này tính sao hả Tú Ngân…cũng phải chưa từng nghĩ gặp lại…nhưng ngờ cũng như thế này.Thế thay đổi,lòng người thay đổi…Hẳn là thếđi.

      Thu hồi sắc mặt,Tú Ngân ngẩn đầu cười như cười.Nàng .

      “Lão bản Thuận Hành lâu,e lần này tạ hạđành trước bước rồi.Trong nhà còn có chuyện.”

      Nam tử kia mày đẹp nhíu chặt,lộ vẻ vui rỏ ràng.Nhưng qua lại bao nhiêu năm qua, cũng có chút hiểu tính cách của TúNgân.Đành miễn cưỡng cười.

      “Chỉ tại bọn rác rưỡi kia khiến Tú Ngân của ta phiền lòng,hừ….vậy khi khác gặp,ta thậtcó nhiều chuyện muốn cùng ngươi a.”

      Khóe môi Tú Ngân khẽ cong lên,nàng tùy ý gật đầu,cũng chào hỏi qua ba ngườiđang đứng bên kia.Có những chuyện coi nhưng biết lại hay hơn.

      “Tịnh Nhã,ta hồi phủ trước.Ngày sau…ngàysau gặp.”

      đợi Tịnh Nhã lên tiếng,bóng dáng màutím khuất sau hành lang.Tịnh Nhã ngâyngô khó hiểu,nhưng nàng ta lại tham luyếnvòng tay của biểu ca,sớm đem bất thường của ai kia ném ra sau đầu.

      Bên trong nhã gian, khí bỗng nhiên cóchút kì dị,nam tử vốn là ông chủ của ThuậnHành lâu vội vã hô mấy tiếng,gọi người dọndẹp đám nhân sĩ chỉ giỏi khua môi múa mépđi.Lại nhanh nhẹn cho người dọn lên vài mónăn đặc biệt,coi như là chiêu đãi Tịnh Nhã cùng ba nam nhân quý khí bức người bên kia. vốn là dân buôn bán,cơ hội tiếp cậnngười trong cung,vốn cầu còn đượcnha,cớ gì từ chối đây.Nghĩ đến mấychuyện tiến hành,rất nhanh có kết quả tốt,trong mắt lại lóe lên vô vạn hình ngân phiếu bay bay a.

      Mà phía bên này huynh trưởng của Tịnh Nhã quận chúa khỏi rùng mình.

      có ý định khác lạ ,cớ sao nhìn chúng ta với ánh mắt như mèo thấy mỡ thếkia a.”

      “Ha Ha…vị huynh đài này là phóngkhoáng,ít có người dám trước mặt tại hạnhững câu như thế lắm.Nào,tại hạ mạn phép mời tam vị gia cùng tiểu thư đây chumrượu lạt.Mong các vị chê.”

      Tịnh Nhã biết người này vốn là bằng hữu của Tú Ngân,nhưng lại chưa khi nào nghe Tú Ngân nhắc đến,cho nên kiềm được tò mò mà nhìn thêm vài lần.Ai biết hành động của nàng lại đánh đổ thùng giấmchua bên cạnh chứ.

      “Xem ra dung mạo ta còn kém người kiađi,cho nên Nhã Nhi mới thất thần như thế.”

      nhìn ngây ngốc,Tịnh Nhã bị giọngnói mềm mang theo vị chua bay đầy trời làm cho thất hồn lạc phách.Nàng vội vả hồi hồn,mỉm cười rạng ngời nũng nụi .

      “Nào có,biểu ca,người nghi oan cho Nhã Nhi rồi,muội khi nào nhìn thất thần chứ.Chẳng qua muội có chút ngạc nhiên khi biết là bằng hữu của Ngân Nhi thôi a.”

      “Ngân nhi?là khuê nữ nhà nào.”

      Tịnh Nhã kiềm được liếc mắt xem thường,nhưng lòng lại thấy rất ngọt ngào.Thái tử biểu ca của nàng,trong mắt ngoài nàng ra có nữ nhân khác a.

      “Là tiểu thư của Định Quốc tướng phủ,chínhlà nam tử mới cùng muội a.Nàng khôngnên để hai nữ nhân cùng ra phố nên mới cải nam trang.”

      Thái tử gật gật đầu hài lòng,nghĩ có nên pháivài ám vệ theo nàng hay ,dẫusao,cũng chỉ còn cách vài ngày,nàng vàocung.chính thức trở thành giai ngẫu vớihắn.An toàn của nàng,hẵn là nên thắt chặt hơn.Ai biết,có hay mấy kẻ rỗi hơimuốn tìm chết, gây chuyện thị phi khiến vui a.

      hài lòng nghĩ,rồi dẫn đầu đưa đám người trở lại bàn.Hiếm ki rảnh rổi,lại có ngườithương bồi ở bên cạnh. nhân dịp này hâm nóng thêm tình cảm nhân tiện ăn chútđậu hủ của giai nhân,quả là hổ thẹn với việchắn làm người .

      Cùng lúc đó,bên trong xe ngựa chạychầm chậm đường.Tú Ngân co chút ngẩn người nhìn phố xá qua khung cửa.Song nha đầu ngồi bên cạnh lấy làm khó hiểu,khôngnhịn được liền mở miệng hỏi.

      “Tiểu thư,người khỏe sao?”

      Tú Ngân nghiên đầu,nhìn gò má hồng bóng loáng tì vết của Song nha đầu,môi xinh khẽ nhếch,mắt phượng đưa tình. là giai nhân câu hồn a.

      Song nha đầu bị tiểu thư nhìn như thế có chútkhó thở,e ngại cúi đầu dám lên tiếng nữa.Nhưng khi nàng ta định yên phận ngồi bên nghe Tú Ngân .

      “Hôm nay là ngày nào rồi?”

      Song nha đầu vội vả bấm ngón tay,xong liềntrả lời.

      “Là…mùng tám thưa tiểu thư.Còn mấy hômnữa là đến rằm rồi.”

      Sau đó,nàng ta lại tiếp tục luyên thuyên việcnên chùa cúng bái cho phủ. hề biếtTú Ngân thả hồn bay .Tâm tình nàng giờcũng như chiếc xe ngựa này,chao đảo lúclắc…

      “Mùng tám…sao có thể nhớ ra…vẫnlà như thế sao, tránh được sao?”

      Trong tiếng bánh xe gỗ nghiến mặtđường lát gạch,Tú Ngân khe khẽ thở dài.
      xixon thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      05:

      Khi Tú Ngân rời khỏi Thuận Hành lâu,TịnhNhã liền cùng ba nam nhân tuấn mỹ vô trùngồi đối ẩm cùng lâu chủ.

      Lâu chủ của Thuận Hành lâu cười sáng lạnnâng chén lên .

      “Tại hạ họ Khương tên chỉ có duy nhất chữ Lị,hôm nay được gặp gỡ các vị,cũng coi như là kiếp trước khéo tu.Vậy nên đành lấy ly rượu nhạt tỏ ý tình huynh đệ, biết ý ba vị thế nào.”

      Tịnh Nhã ngồi bên cạnh sớm bị mấy món ăn bàn thu hút,mắt cười đến thấyđược đôi con ngươi.Bàn tay xinh đẹp chỉ nôn nóng muốn thử mấy món lạ mắttrên bàn.

      Thái tử điện hạ cao cao tại thượng của chúngta,chính là chịu được vẻ mặt thèm ănnhư mèo thấy cá của nàng.Cho nên mới nhàn nhạt lên tiếng.

      “Ra cửa cũng coi như là thân thuộc,vốn dĩ là tứ hải giai huynh đệ,Lâu chủ quá khách khí rồi.”

      Khương Lị cười tít mắt, hào sảng .

      “Tại hạ dẫu sao cũng chỉ là phường buôn bán,học thức nhiều,nếu kết bạn cùng các vị,quả mong gì hơn,nào mời mọi người dùng thử.Món ăn bàn này là những món đặc biệt của Lâu,chưa từng đemra ngoài,các vị cứ tự nhiên.”

      Khương Lị dù sao cũng coi như là lăn lộn giang hồ ít,dĩ nhiên hiểu rõviệc kết bái với ba người nam nhân này cũngkhông phải dễ.Dẫu sao người ta cũng là từ bên trong kia ra nha.Nhưng mà dù sao,cóchút liên hệ vẫn là tốt hơn.Cho nên gì đến việc đó nữa,ngay cả têncũng hỏi,chỉ nhiệt tình giới thiệu các món ăn đặc biệt của lâu.

      Tịnh Nhã ngồi bên cạnh sớm ăn đến quên trời quên đất,sớm đem biểu ca chân ái của nàng ném ra sau đầu. Dáng ăn lúc này của nàng dám khen tặng.Thái tử điệnhạ nhíu mày, vui hỏi.

      “Nhã nhi, lẽ mấy món ăn này ngon hơnở nhà chúng ta.Xem nàng ăn đến vui vẻ chưakìa.”

      Tịnh Nhã ăn uống vui vẽ, kìm được rùng mình cái.Sau đó lại vô cùngchân chó,gắp cho vị nào đó nghiêng thùng dấm chua miếng thịt.

      “Biểu ca,người ăn thử món ăn này .Rất Rất là ngon a.Thịt này mềm ăn ngon.”

      Thái tử điện hạ cao cao tại thượng nể tìnhTịnh Nhã tung hết số nước bọt gom góp từkhi bú mẹ đến nay để dỗ êm cái thùng dấm chua kia. Cho nên mới vô cùng tao nhã nângđũa lên nếm thử.

      Miếng thịt vừa vào miệng như tan ra,nướcthịt ngọt ngào khiến người ta xém chút nhai cả đầu lưỡi.Thái tử điện hạ nhíu mày,ăn thêmmiếng nữa.

      “Rất ngon phải , là ngon

      Tịnh Nhã thấy biểu ca của mình ăn liên tục hai miếng, biết ngay là thích món ăn này.Phải biết biểu ca của nàng vốn là hay kén cá chọn canh.Đến ngự trù trong cungcũng có mấy khi làm hài lòn vị Gia này.

      Hai nam tử ngồi bên kia cũng thấy hiếukỳ,liền nâng đũa gắp thử miếng.Vừa ăn vào miệng người nhịn được màphải kêu lên.

      “Oa trời,này là loại thịt gì a….ta cũng sớm đem đầu lưỡi mà ăn mất, quá ngon rồi.”

      Khương Lị cười mị mắt, .

      “Đây chỉ là loại thịt heo thông thườngthôi.Nhưng để chế biến được món ăn này lại là cả quá trình.”

      Sau đó lại lượt cách chế biến món ăn như thế nào, chút cũng dấugiếm khiến mọi người lấy làm kinh ngạc.

      Tịnh Thế Hiên, trai của Tịnh Nhã nhịn được lên tiếng.

      “Lâu chủ,ngươi hết cách chế biến chochúng ta, sợ chúng ta tiết lộ ra bênngoài.Đạp đổ chén cơm của ngươi hay sao?”

      Khương Lị bật cười ha hả,ba ngàn sợi tóc tùy ý buông hất ngược ra sau khiến người ta nhìn có chút chói mắt.

      “Thuận Hành lâu của tại hạ có thể lăn lộnkhắp Tam quốc, tất nhiên sợ có người đến đạp đổ bát cơm a.Vả lại.món ăn này,có biết cách làm cũng làm theo được.”

      Tịnh Thế Hiên nghe thế liền thất ngạcnhiên,Thái Tử điện hạ và Tịnh Nhã cũng vô cùng hứng thú.Chỉ duy nhất vị Vương gia mặtlạnh của chúng ta là thèm nângmắt,chỉ nhàn nhạt nâng đũa đem mỗi món bàn thử chút.

      Khương Lị cười dài,hào phóng giải thích chomọi người hiểu lý do thể làm được mónăn này cho dù biết cách làm.

      “Tại hạ vậy là vì món ăn này phải quan trọng nằm ở khâu chuẩn bị nguyên liệu,mà quan trọng chính là ở độ lửa.Nếu lửa lớn chút đem hương vị món ăn trở nên đáng sợ,lửa chút lại đem nước thịt làm cho biến vị.Nhớ năm đó,tại hạ phải cùng năm vị đại đầu bếp của lâu nấu qua vô số,tântân khổ khổ mới học được cách khống chế lửacủa món ăn này a.”

      “Oh,ngươi mới vừa học,hóa ra món ănnày phải là từ Thuận Hành lâu nghỉ raa.”

      Tịnh Thế Hiên , có chút hiếu kỳ muốn biết ai là người nấu mấy món ăn này.

      Khương Lị có chút cảm thán, .

      “Món ăn bàn này đều là tại hạ được mộtvị bằng hữu chỉ cho.Tài nghệ của người đó quả ngay cả ngự trù trong cung cũngkhông thể so sánh. Năm đó vô tình quen biếtvới vị đó quả là may mắn của tại hạ.Vậynên chỉ khi tiếp đón khách quý,tại hạ mới cho đem mấy món này lên để chiêu đãi.”

      Tịnh Thế Hiên nhịn được mà hỏi.

      “Vậy vị bằng hữu ấy đâu.”

      Khương Lị nhìn ra hàng nhã mai rung rinh bên bệ cửa sổ,cười dịu dàng,ánh mắt ngập tràn ấm áp.

      “Thứ cho tại hạ thể

      ………………………………………….

      Đêm khuya tại Định Quốc tướng phủ,TúNgân ngồi ngẩn người bên bàn trà.Bên ngoài khung cửa sổ vẫn còn mở rộng,chút hương nguyệt quế như như tràn vào phòng.

      bàn,ly trà lạnh nhưng nàng vẫn để ý,ngón tay thon dài miết lên miệng chén. Đây là thói quen xấu mà nàngnhiễm phải ở kiếp trước.

      từng có rất nhiều đêm nàng ngồi như thế này,vẫn động tác miết miệng chén như thế kia…rất nhiều rất nhiều đêm như thế.Chỉ để đợi người.

      Nhưng đợi ai?

      Nàng nhớ lắm,chỉ nhớ,nàng đợi,đợirất lâu.Từ khi đầu còn xanh cho đến khi nhiễm bạc.Nàng vẫn đợi.

      Kiếp trước,kiếp này…

      “Tú nhi, khuya như vậy sao vẫn chưa chịunghỉ ngơi?”

      Tú Ngân ngẩn người lại đột ngột nghetiếng phụ thân làm nàng giật mình,bàn tay cứ thế làm nghiên chiếc chén, khiến cho nước trà chảy tràn ra,rớt cả vào chân nàng.

      Phụ thân của nàng, võ tướng từng kinh qua biết bao nhiêu trận mạc.Giết quân địch chưa từng chớp mắt,thế mà nhìn nước trà đổ vào chân nàng còn gấp hơn cả chuyện quân tình cấp báo tám ngàn dặm.

      Ông phi người,lao đến ngay bên cạnhnàng,còn muốn động tay nâng chân con lên kể kiểm tra tường tận thương tổn.

      May mà Tú Ngân kịp thời hồi thần,nàngnhanh nhẹn né tránh đôi tay gấp gáp của phụthân,cười hối lỗi.

      sao,phụ thân,trà cũng lạnh rồi.”

      Cha nàng nhíu chặt đôi mày,mặt xanh nhưtàu lá.

      “Tú Ngân a Tú Ngân,con xem con đó,làm tim phụ thân cũng muốn dọn rồi,lần sau cẩnthận chút,đừng làm phụ thân sợ có được hay .”

      Tú Ngân cười,nàng kéo tay phụ thân để ông ngồi xuống,rồi lại nhàng xoa bóp bả vai căng cứng của ông.

      ai biết được,mỗi khi Gia Gia và phụthân gặp chuyện lo lắng,hai vai lại gồng lêncăng cứng.Kiếp trước nàng chưa từng để tâm…cho đến khi…

      “Tú Nhi,hôm nay ra ngoài gặp chuyện gì vui hay sao,hay có kẻ dám bắt nạtcon, cho phụ thân biết,ta đánh gãy chânchúng.”

      Tú Ngân bật cười,nàng nhớ kiếp trước.Mỗikhi nàng ra ngoài về,phụ thân lại hỏinàng.Hôm nay ức hiếp con trai nhà ai,bêu xấu con nhà nào.

      Nhưng từ khi nào,phụ thân lại lo sợ nàng bị người ta ức hiếp.Xem ra,khi trọng sinh,nàngđã thay đổi rất nhiều.

      Nàng là u hồn trôi nổi,vô thức lại được trọngsinh.Nhưng là vì cái gì…

      “Phụ thân…năm xưa,sao người lại tìm cho Tú nhi di nương.Mẫu thân mất cũng nhiều năm,người, đơn sao.”

      Bị con đột nhiên hỏi chuyện này làmông có chút giật mình.Chính bản thân ông cũng có khi từng hỏi bản thân,vì sao ông cưới người phụ nữ khác.Ở đời này,mấy người chịu lẻ bóng độc như ông.

      “Có lẽ,vì phụ thân vẫn canh cánh chuyện mẫuthân con.Bà ấy vốn cần phải sớm như thế.Chỉ vì phụ thân con vô dụng,khôngthể…hazzzz”

      Phụ thân nàng nặng nề rồi lại thởdài.Ánh mắt ông mờ mịt như nhớ vềhoảng thời gian xưa.

      “Phụ thân.”

      “Mẫu thân con là người phụ nữ rất xinh đẹp,cả kinh thành này trong mắt ta chỉ có bà ấy là xinh đẹp nhất.Bà ấy hiền lành lại có chút nhát gan.Còn phụ thân khi đó lại là tên tướng la sát vừa từ biên ngoại trở về.Thế mà khi Hoàng thượng ngỏ ý tứ hôn,bà ấy lại thảnnhiên nhận lời.Tú nhi à,đời này ta nợ mẫu thân con rất nhiều,ta nghĩ lại đón người khác vào nhà.Đợi khi ta trăm tuổi,ítnhất khi gặp bà ấy ta cũng hổ thẹn.”

      Phụ thân nàng cười ấm áp vỗ về bàn tay đangđặt lên vai ông của nàng.Ông nhìnthấy,đứng phía sau,nước mắt sớm tràn mi mặt nàng.

      Phụ thân nàng,ông bao giờ biết,ôngđã làm nhiều việc cho nàng như thế nào.Sao nàng có thể quên…phụ thân của nàng,ngườithân của nàng.

      “Phụ thân.”

      Thấy nàng nước mắt ngắn dài,làm ông rấtđau lòng,ông vội vội vàng vàng dỗ dành.

      “Ôi trời ơi,Tú Nhi,sao lại khóc nữa rồi,ngoannào,đừng khóc đừng khóc nữa.”

      “Phụ thân,đời này Tú Nhi chỉ hy vọng Gia Gia và người bình an.”

      Nàng lặng lẽ ,đầu lại tựa gần vào lòngngực rộng rãi ấm áp của phụ thân.

      Nàng thề, để thảm cảnh kiếp trướclặp lại. Kiếp này,xin hãy để nàng tham lam chút chuyện này thôi.
      xixon thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      06

      Đêm khuya,bên trong cung người người yên giấc,chỉ còn ánh sáng đèn lồng lập lòe bên đường,và bước chân đều đều của thị vệ làm công việc gác đêm.

      Trước cửa mỗi cung,bọn cung nữ gác đêm cũng mắt nhắm mắt mở,hai tay ngừng xoa vào nhau để xua cái lạnh muốn cắt thịt.

      Và chủ nhân trong mỗi cung đó cũng sớman giấc,vậy mà bên trong thư phòng cung Thái tử đèn đuốc vẫn sáng trưng.Vì chủ nhâncủa nó vẫn còn miệt mài bên thư án.

      Tại khắp nơi trong kinh thành,nhiều người rỉ tai nhau chuyện . Hoàng thượng kể từ đầu xuân như đèn trước gió,nhờ y thuậtcao minh của các thái y,và vô số dược liệu quý mà kéo dài sinh mệnh đến bây giờ.CònThái tử từ năm ngoái thay Hoàng thượng xử lý việc triều chính,nhưng trong lòng vẫn hy vọng bệnh tình của người tốtlên.

      Nhìn dáng vẻ phiền muộn của Thái tử,TiêuMinh Tử đứng hầu bên cạnh cũng thấy buồn lòng,bèn lên tiếng.

      “Thái tử,đêm khuya,người cũng nên nghỉ rồi,sớm mai còn thượng triều nữa ạ.”

      “Minh Tử, là giờ nào rồi?”

      “Bẩm, là giờ Tý hai khắc rồi ạ.”

      Buông bút lông soái tay,nhìn đống tấu sớ phải xem trước buổi triều sáng mai chỉ cònvài cuốn.Hàm Vĩnh Hào thở dài.Hình ảnh nam tử tuấn mỹ,mày kiếm khẽ nhíu.Ngón tay thon dài xoa xoa trán.Nét buồn vươn vầng trán rộng khiến cho mấy đứa cung nữ tim khỏi đập rộn lên.

      Thình lình,cửa thư phòng bật mở, bóng người mặc trường bào màu huyền lặng lẽ tiếng vào,theo sau là nam tử cười hớnhở.Tiêu Minh Tử nhìn thấy hai người vừa đếnvội vã khom lưng chào,rồi đợi chủ nhân lên tiếng nhanh nhẹn lôi kéo đámcung nữ còn sững sốt ngây dại ra bên ngoài.

      đến?”

      Nam tử mặc trường bào màu huyền khôngthèm trả lời,chỉ lặng lẽ ngồi xuốngghế.Gương mặt lạnh lùng ngàn năm khôngđổi vẫn rét lạnh như thế.Thái tử điện hạ thởdài,có chút oán hận .

      “Hoàng đệ,ta phải đệ,nhưng ít ra cũng thử trả lời ta tiếng chứ.Nếu gật đầu cái,nào có cái chuyện thân làhuynh trưởng mà phải xem sắc mặt của đệ hả?”

      Tịnh Thế Hiên cười cười,liếc mắt tỏ ý xem thường Thái tử điện hạ.Ai ở trong cung nàykhông biết,người ngồi ngó lơ mọichuyện kia thèm chuyện từ thậtnhiều năm về trước rồi.Ngay cả Hoàngthượng cũng bắt vị Vương gia cao cao tại thượng này mở ra được kim khẩunha.Muốn người ta chào,thôi đành lựa dịp gặp Chu công đánh cờ rồi hẳn mơ vậy.

      Thái tử điện hạ thấy hoàng đệ thèm để tâm, tình muốn cào tường nha.Chỉ là câu chào thôi,có cần keo kiệt như vậy sao.Bấtquá, chung cũng là vì chuyện năm đó,khiến hoàng đệ vốn luôn vui vẻ nay lại trởnên trầm mặc,có chút lạnh lùng khiến người ta thấy thương tâm a.

      “Đến, xem hôm nay hai người các ngươiđến thư phòng làm gì?”

      Thái tử điện hạ nâng bút lông sói lên,dùng tư thế đẹp mắt nhất mà tiếp tục khổ chiến cùng mấy quyển tấu sớ,của mấy vị đại thần ăn no rổi việc trình lên.

      Tịnh Thế Hiên cười cười,nhón lấy mấy miếng điểm tâm bàn cho vào miệng,rồi lại lúngbúng trả lời.

      cái Thuận Hành lâu chủ đó,Thái tử điệnhạ,người cũng rất quan tâm .”

      Hàm Vĩnh Hào tỏ ý ghét bỏ Tịnh Thế Hiên,mắng.

      “Vừa ăn vừa ,Thế Hiên,cậu làm chịu được.”

      Thế Hiên vội nuốt miếng điểm tâmxuống, ngờ vì quá vội khiến miếng bánh cứ thế ngang nhiên mà nghẹn.Cảm giác bịnghẹn khiến Thế Hiên khó chịu đến đỏmặt,tay chân khua loạn xạ tìm nước dể uống.Bộ dạng lúc này dám là tuấn mỹ vô trù.Hàm Vĩnh Hào nghĩ mình có nên đạp cho cước hay .

      Đúng lúc này, bàn tay thon dài,màu da có chút tái nhợt đem chén nước vừa mới rót đưa cho .Thế Hiên nước mắt cũng sắp rớt ra liền mặc kệ vội vội vàng vàng uống nước.

      Lúc sau, có thể thở được mới thở phào gần như kiệt sức.

      “Trời…Thái tử điện hạ,người muốn là giệt thần sao.Nhà thần ba đời đều là độc đinhđấy.Người cho dù có chán ghét cũng nên nghĩ đến Tịnh Nhã a”

      Hàm Vĩnh Hào chán ghét nhíu chặt mày.Sau lại thu hồi vẻ chán ghét nhìn người còn ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ,ngắm ánh trăng sáng nghiên nghiên về phía tây.

      “Hoàng đệ,đến, cho hoàng huynh nghe.Hôm nay sao hứng thú đến thư phònga.”

      Đáp lại vẻ mặt hớn hở nhiệt tình của Vĩnh Hào,Hàm Ân Diệp chỉ nhàn nhạt nhìn.Gươngmặt vốn tuấn mỹ quanh năm lại bao phủ bởitầng sương giá,khiến người ta kiềmđược mà muốn trầm mê vô đó.

      Thế Hiên lên tiếng khi nhìn động tác tay thậtnhanh của Hàm Ân Diệp.

      “Vương gia muốn ra khỏi kinh.Ám vệ thông báo hình như tìm thấy ngu lão năm đó.”

      Hàm Vĩnh Hào thở dài,gương mặt tuấn tú nhìn có chút thương tâm.

      “Ân Diệp, phải ta đệ.Nhưng nhiều năm như vậy.Đệ còn chưa buông đượcsao?”

      Hàm Ân Diệp nhàn nhạt nhìn vị huynh trưởng trước mắt.Môi mím chặt lộ rỏ vẻ bướng bỉnh cùng cố chấp.Bàn tay nắm tay ghế có chút tái xanh.

      “Thôi thôi… cũng thể khuyên can được đệ.Nhưng Ân Diệp,đệ có từng nghĩ tìmđược nữ nhân đó,đệ làm gì chưa?”

      Hàm Ân Diệp ngẩn người,đôi tròng mắt lạnh lùng có chút thất thần,nhưng xung quanhngười vẩn luồn khí lạnh bất khả xâmphạm. lúc sau,khi Thái tử điện hạ cùng Thế tử Tịnh Thế Hiên còn liếc mắt nhìn nhau,bàn tay với những ngón thon dài phất lên đầy kiên quyết.

      “Đệ cưới nàng.”

      Tịnh Thế Hiên cùng Thái tử điện hạ hoảng sợ nhìn người ngồi ghế.Trong phòng tràn ngập bầu khí quỷ dị.

      …………………………………………………

      Tú Ngân sau đêm ngủ ngon,tỉnhdậy có chút ể oải khó chịu trong người.Songnha đầu nghe tiếng động vội vàng mang nước ấm vào.Xem trừng bộ dạng gấp gáp của nàngta hẳn là đợi lâu rồi.Tú Ngân liếcmắt, để tâm vẻ mặt muốn rồi lạikhông của nàng ta.Chỉ bình thản dùng nướcấm rửa sạch mặt,rồi lại dùng nước lạnh vổ vài cái lên hai má để làm săn da mặt.Thóiquen này nàng giữ rất nhiều năm ở kiếptrước.Nhưng ai dạy nàng nàng quả thậtkhông nhớ nổi.

      Song nha đầu lấy làm lạ mỗi khi nàng rửa mặt,nhưng lẻ đương nhiên là nàng khôngrảnh mà giải thích cho nàng ta.

      Thấy nàng rửa xong mặt,Song nha đầu liền lấy y phục để nàng thay,Tú Ngân thản nhiên đưa tay cho nàng ta làm.Rất nhiều năm về trước,nàng là vị tiểu thư sống ngay thẳng,luôn cho rằng người người chỉ khácnhau về giàu nghèo,còn sinh mệnh vốn làngang bằng.Cho nên khi ấy nàng tâm đốiđãi với kẻ dưới người như nhau.Đểrồi,khi bản thân rơi xuống vực thẩm,mớibàng hoàng nhận ra rằng,nàng sai rồi.

      Sai hoàn toàn.Bởi vì nàng tâm đối đãi,lạinhận về khinh ghét vì nàng ngu đần.

      Kẻ tiện…mãi mãi là kẻ tiện.Dẫu cho nàngdùng tâm đối đãi,chỉ nhận lại khinh ghét bẻ bàng.Nếu như thế,hà cớ gì nàng còn phải dụng tâm.Nàng thể lại đem tâm đánh cược,bởi vì bản thân nàng nhìn thấy trước kết quả, phải sao?

      “Tiểu thư…”

      Song nha đầu,vừa chải đầu cho nàng vừa ngập ngừng nữa muốn nữa .Tú Ngân thản nhiên nhìn cây châm hoa nàng cầm, lên tiếng.

      Song nha đầu có chút sốt ruột.Này là sao, phải tiểu thư rất hay ngóng chuyện bên ngoài sao.Mỗi khi nàng tỏ ra nhưnày,tiểu thư ngay tức khắc bắt nàng kểchuyện,rồi sau đó nàng mới có thể mượn gió bẻ măng. ra cầu mà nàng mưu tính.Nhưng kể từ khi tiểu thư tỉnh lại,tựa hồ chẳng còn là vị tiểu thư nàng gì đều nghe nấy mất rồi.này là sao đây, lẻ sau mộtđêm kẻ ngu lại biến thành thông minhsao.Đánh chết nàng cũng chẳng tin.

      “Tiểu…”

      “Đem bữa sáng vào ,sáng sớm làm chi úp úpmở mở.Ngươi mệt,nhưng ta cũng mệtrồi.”

      Cắt ngang lời Song nha đầu,Tú Ngân lạnhnhạt .Nhân thể tiếng động đem toànbộ châm hoa song nha đầu cài lên tóc nàng lấy hết xuống,vứt hết vào hộp.

      Song nha đầu ngẩn người,sau lại thấy đôi mắtlạnh nhạt của Tú Ngân liền vội vả chạy .Lòng bàn tay chịu nổi mà đổ mồ hôilạnh.

      Tú Ngân nhìn qua khung cửa sổ,thấy bóng Song nha đầu mất dạng,mới bình tĩnh kéo ngăn bí mật bên dưới mặt bàn.Lôi sấpngân phiếu cùng túi bạc vụn được cột chặt.Nàng đem túi bạc ra đếm,cũng tầm hơntrăm lượng.Tạm hài lòng,Tú Ngân cất túi bạccùng ngân phiếu trở lại ngăn bàn.Sau đó còn cẩn thận để sợi tóc lên đánh dấu.Xongđâu đó,nàng mới nhằm hướng tiền sảnh màđi.Gia Gia hẳn là ở đó đợi nàng.

      “Ta được mà, lại lại .”

      “Lão gia,người cũng quá đáng .Có ai đặtcờ lại còn muốn lại.Này là gian lận đó.”

      “Ta mặc kệ,ta là lão gia,ngươi phải nhườngta a”

      Trong sảng đường,vị Gia Gia đáng kính củatú Ngân đấu cờ cùng lão quản gia lâu năm tại Tướng phủ. là quản gia,nhưngngày xưa ông rong ruổi sa trường,vào sinh ra tử,và từng có lúc đỡ lấy nhát kiếm cho Định quốc công.

      Cho nên đối với Tú Ngân ông cũng như Gia Gia của nàng,chỉ là nhìn dáng vẻ giành nhauđi cờ thế này,nàng nhịn được khóemiệng co rút.

      “Gia gia.”

      lúc Định quốc công cùng bạn già giànhnhau vui đến quên trời quên đất, tiếng nóingọt ngào của cháu truyền vào tai.Ngaytức khắc cái gì gọi là chơi cờ ông đều vức ra sau đầu.Gương mặt tuy đầy nếp nhăn,râucũng nhuộm trắng.Nhưng che được nụ cười thỏa mãn của ông.

      “Tú nhi,sao dậy rồi,mau mau đến đây.Cómệt hay , dùng điểm tâm hay chưa?”

      Quản gia của Tướng phủ được gọi là Tiết gia gia,cũng nhanh nhẹn hồ hỡi đón nàng,ông để nàng ngồi bên cạnh Định quốc công,còn mình nhanh nhạy hối người đem điểm tâmlên.Tú Ngân vội .

      “Tiết gia gia,con để Song nha đầu mang điểm tâm sáng lên rồi,người ở lại dùng cùngGia Gia và con .Mới sáng người bị Gia Gia con gọi đánh cờ,chắc là cũng chưa dùng qua điểm tâm .”

      Tiết quản gia cười híp cả mắt,mặc kệ ánh mắt muốn giết người của Định quốc công ngang nhiên ngồi xuống bàn đợi ăn bữa sáng.Địnhquốc công trừng mắt nhìn bạn già ra gì của mình,nhưng thu được kết qua nào đành yên phận đợi cháu gắp thức ăncho.

      Song nha đầu coi như cũng nhanh nhẹn.Đemđiểm tâm sáng lần lượt đặt lên bàn.Sau lại rấttự nhiên đưa khăn ấm cho Định quốc côngdùng để lau tay.Khéo hôm nay nàng ta lại mặc váy màu xanh ngọc bích.Càng tô lên vẻđẹp dịu dàng đầm thắm của nàng ta. đầu cài hai ba chiếc trâm hoa,lại thêm loại vải may trang phục phải là loại vải thôthường ngày của bọn nha hoàn.Người ngoài nhìn vào khéo còn nghĩ nàng ta khôngphải là nha hoàn mà là tiểu thư của Tướng phủ.Định quốc công nhíu nhíu mày,nhìn lượt nha hoàn ,rồi lại nhìn lượt sangcháu mình.Ông lại thêm tức giận,đạp bàn .

      “Ban sáng đứa nào giúp con chải đầu.Sao tiểu thư của Định quốc tướng phủ ta mà ngay cảtrâm hoa cũng thấy.Này là ý gì a.”

      Song nha đầu sợ run,nàng ta giờ mới để ý thấy đầu tiểu thư thấy chiếctrâm hoa nào.Rỏ ràng sáng nay nàng ta cài lên cẩn thận bộ trâm mới nhất cho tiểu thư rồi kia mà,sao lại…..

      “Gia Gia,là Tú Ngân muốn.Cài trâm vừa nặng đầu,vừa đau,lại còn khó trải,conthật muốn mang nên mới lấy xuống.Gia Gia đừng trách Song nha đầu.”

      Định quốc công mày nhíu càng chặt,ông nạt.

      "Ngay cả chải đầu cho tiểu thư còn khôngbiết,giữ lại làm gì.Lão già,đem nó ,mautìm cho Tú nhi đứa lanh lợi a.”

      Song nha đầu,mặt còn giọt máunào,liền như thế mà quỳ sụp xuống.Liên mồm xin tha thứ.

      Ngồi bên cạnh lão gia.Tú Ngân thản nhiên nhìn nữ nhân quỳ lạy đất,nước mắt rơi như mưa,đem bao nhiêu phấn son làm nhèo ra hết.Giờ chẳng ai dám nàng ta xinh đẹp cho nổi.

      Song nha đầu,làm người tất có quả báo.Việccô nhận ngày hôm nay,chính là do kiếp trước trông.Nhìn Song nha đầu,chỉ là vì tôiđem trâm hoa lấy , bị bán ra ngoài.Đểxem lần này làm sao dám đánh chủ ý lên người tôi.

      Những gì nợ,tôi lần lượt lần lượt lấy lại cho bằng được.


      SR mọi người,bị vì áo rách phải làm,nên k up thường xuyên được.Sắp tới áo rách up định kỳ mỗi tuần chương(khoảng 7 trang w) vào chiềuhoặc tối thứ năm.Nếu tuần nào áo rách được nghỉ nhiều úp nhiều hơn,và tuần tiếp theo vẫn up bình thường nha mọi người.Thanks cả nhà http://***************.com/images/smilies/icon_wave.gif
      xixon thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      07:

      Thấy Song nha đầu hoa dung thất sắc,mặt mũi trắng bệch,mà Gia Gia nhà nàng cũng giận đến nỗi dựng ngược cả râu.Tú Ngân mới nhàn nhạt lên tiếng xoa dịu.

      “Gia Gia,người đừng tức giận,Là Tú Ngân sai rồi.Hôm nay Song nha đầu vốn chính là điểm trang cho con tốt.Dùng rất nhiều trâm cài.Nhưng con thích,càm thấy phiền phức nên mới lấy xuống.Người đừng giận có được hay .”

      Định Quốc công vẫn còn rất bực bội,tay trái vung lên đem bàn cờ ném hết đất.Tiết quản gia nhìn khóe miệng có chút giật giật.Trong lòng ngừng .

      “Lão gia,người sợ mất mặt vì thua cờ nên cố ý nổi giận hất đổ bàn cờ sao.Người cũng đầu tám rồi,còn ngây thơ như thế a.”

      Tú Ngân nhìn chút mấy quân cờ rơi lung tung đất,sau lại nhìn Tiết quản gia,có chút đồng tình với ông.

      Song nha đầu quỳ đất,nước mắt giống như trân châu ngừng rơi mặt.Bình thường,vốn là mỹ nhân tú lệ,lại là tâm phúc của vị tiểu thư duy nhất trong phủ.Song nha đầu chỉ cần ho cái là lập tức có vô số người vây quanh hỏi han.Nay mặc kệ nang ta khóc thế nào,cũng chẳng ai dám lên tiếng. đùa sao,nàng ta đây là đắc tội với lão gia nha.Ai dại gì đụng vào chứ.

      Tú Ngân liếc mắt,nhàn nhạt .

      “Sao còn mau lui ra.Sáng sớm mà như khóc tang sao.”

      Song nha đầu uất ức lui ra bên ngoài.Bàn tay mềm mại ngừng xoa nắn chiếc khăn tay đến muốn rách.

      Định Quốc công lên tiếng.

      “Cái con a hoàn này càng lúc càng quá thể rồi.Tú Nhi à,hay là để Gia Gia tìm cho cháu đứa hiểu chuyện hơn nhá”

      Tú Ngân cười,nâng chén cháo còn hơi ấm lên đặt cạnh Gia Gia.Người già có chút tuổi,buổi sáng nên ăn chén cháo cho thêm chút tiêu để bảo vệ dạ dày.

      Định Quốc công cười híp mắt,thản nhiên nhận chăm sóc của cháu .Thằng con trai của ông vì phải vào triều sớm,làm gì được loại đãi ngộ này.Càng nghĩ ông càng thấy khoái.Tâm tình tốt cho nên ăn cũng nhiều hơn.

      Hầu hạ Gia Gia ăn xong,thấy ông ăn nhiều hơn mọi ngày chút.Tú Ngân rất mừng.Nhớ kiếp trước,nàng được thương bảo bộ như thế,lại chưa từng quan tâm đến người nhà.Đến lúc hối hận còn kịp nữa rồi.

      Tú Ngân cười nhợt nhạt,đợi Gia Gia của nàng buông đũa,mới nhanh lấy khăn ấm lau sạch tay cho người,nàng mới đứng lên vốn định trở về viện của mình.Đột nhiên gia nhân chạy vào với vẻ hớt hãi.Thấy Tú Ngân vừa lúc ra, kịp ngừng lại cứ thế ngã nhào bên chân nàng.

      “A Lai,ngươi làm sao mà vụng về như vậy.Có đau hay ?”

      “Tiểu…bẩm tiểu thư,nô..nô tài vấn đề gì,chỉ là trong cung…trong cung truyền ra tin….”

      A Lai vốn chạy gắp,lại vì tránh Tú Ngân mà ngã va vào bật cửa.Đau đến nên lời.Nhưng chuyện tình hệ trọng, dám chậm trễ.Vội vội vàng vàng chạy vào trong.

      “Đại lão gia….lão gia trong cung báo tin ra,rạng sáng nay khi thượng triều Hoàng thượng…bệnh tình tái phát….Hoàng thượng băng hà rồi.’’

      nhàn tản nhâm nhi li Thiết Quan vừa mới pha,Định Quốc công tay run lên,cứ thế li trà rơi đất vỡ tan.Mà ông ngây dại ngồi ghế.

      Tú Ngân ngẩn đầu nhìn trời.Mây vẫn xanh,gió vẫn thổi,hoa vẫn còn nhả hương thơm ngát.Vậy mà người về nơi vô tận.Hoàng Thượng…trong mắt nàng ông là vị quân vương tâm sáng nhất,dũng mãnh nhất,tài giỏi nhất.Nhưng lại thể chống đỡ nỗi bệnh tật người.

      Nhiều năm về trước kia,có lần người với nàng.Tương lai khi người kia lên làm vương.Liệu nàng còn có như thế này.Ngây ngô dại khờ tin vào thây đổi, tin vào ái tình .

      Phải,cuối cùng nàng ôm theo câu hỏi có câu trả lời,chết già trong Ưng cung.Nơi nàng ở mấy chục năm,mấy chục vạn ngày tháng…thời gian đằng đẵng,còn lại chỉ là nắm xương khô.

      “Gia Gia người đừng quá thương tâm.”

      Định quốc công ngồi yên lặng ghế, nhịn được nước mắt khẽ rơi.

      Nhìn đôi tay xiết chặt nắm tay ghế,tâm hồn ông dường như vở ra…máu thịt mơ hồ.

      Bao nhiêu chuyện cứ thế trôi qua mắt.

      Năm kia,thanh niên tài trí uy vũ,mang theo thanh kiếm , vai đeo ấu chúa,cứ thế mà xông qua màn tên mũi kiếm.Chặt đứt lưỡi hái của tử thẩn.Đem về cho Vĩnh Cực hoàng triều Minh Đế.

      Nhưng ông trời ghen tỵ người tài.Ấu chúa trưởng thành lại mang theo bệnh tật quấn thân.Chống trọi mấy chục năm,nay cũng ….

      Thân là thần tử tận trung báo quốc.Định Quốc công quỳ xuống,hướng về Hoàng cung lạy ba lạy. Ông bi thống .

      “Hoàng Thượng,lão thần thể túc trực bên linh cữu.Xin cho lão thần bái lạy người ba lạy.Kiếp sau,xin cho lão thần lần nữa theo người.Hoàng thượng.”

      Tú Ngân cùng gia nhân cũng đồng loạt quỳ xuống,hướng về Hoàng cung mà bái lạy.Tú Ngân bái lạy xong,vẫn còn quỳ cùng Gia Gia.Nàng hướng về Hoàng cung,gương mặt vốn lạnh nhạt,lại tia đau thương.

      "Hoàng thượng,thứ cho thần nữ thể giữ lời hứa năm xưa.Mọi ân oán hãy để cho kiếp kia hoàn trả.Kiếp này......"

      …………………………………………………………..

      Hoàng đế băng hà.Cả nước đau thương.

      Khắp nơi trong kinh thành chìm ngập trong bi ai. đường khoog thấy giăng đèn kết hoa. nghe tiếng nhã nhạc ngày thường.Chợ họp cũng ảm đạm vài phần.

      Trong cung,sớm thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.Thái tử điện hạ nay thành Hoàng thượng.Chỉ còn chờ qua bảy mươi hai ngày chịu tang, chính thức làm lễ đăng cơ.Nhưng người vốn nên ngay cả ngủ cũng cười tại mặt lại nhăn nhó,mày kiếm cau lại đến sắp thành đường thẳng luôn rồi.

      “Hoàng thượng.Người nên nghĩ ạ.”

      Tiêu Minh Tử nhẫn nại khuyên cang Hoàng thượng nghĩ.Nhưng người lại cố tình nghe theo,mặt ủ mày ê,nhìn ra ngoài.

      Hàm Vĩnh Hào lên tiếng,thanh có chút mệt mỏi.

      “Minh Tử,có tin tức gì của Ân Diệp hay .”

      Tiêu Minh Tử cúi đầu.Thầm thở dài trong lòng.

      “Vương gia,người ruốt cuộc là đâu a”

      …………………………………………………………..

      Trong lúc này,cách kinh thành hai mươi dặm về phía bắc. chiếc xe ngựa nhìn bình thường chạy hết tốc lực đường.Bụi bay mù mịt làm cho chim chóc nghỉ tạm cây hai bên đường cũng nhốn nháo.

      Bên trong xe, nam tử nằm đệm êm,ánh mắt thất thần nhìn nhã mai nắm trong tay.Gương mặt vốn lạnh lùng nay trở nên nhợt nhạt, tia đau lòng.

      “A,là nữ nhân ở tại cái hang núi kia ấy hả.Lão nhớ chứ.Lúc đó nguy hiểm nha.lão chuẩn bị ngủ nghe có tiếng đập cửa a.Vừa mở cửa thấy nữ nhân ấy người toàn là máu.Lão còn sợ hãi nữ nhân ấy bị người đuổi giết,nhưng muốn liên lụy lão nhân gia nên chỉ nhờ đưa cho người đến tìm cành nhã mai này.Cùng lời hẹn ngày tái ngộ.”

      hẹn ngày tái ngộ.”

      Trong tiếng động ầm ầm của bánh xe va mặt đường.Giọng trầm trầm mang theo bi ai.


      07:-(TT)

      Ngày tám tháng tám,vốn được coi là ngày cực lành trong lịch của người ở Vĩnh Cực quốc,bởi vì người ta cho rằng số tám là số may mắn và viên mãn.Cho nên,sau tang lễ đưa tiễn Tiên Đế,Hàm Vĩnh Hào được người người hướng về chính thức đăng quang làm Hoàng Đế kế nhiệm,lấy tự là Hiếu Tuệ Hoàng Đế.

      Cùng ngày,Hiếu Tuệ hoàng đế sắc phong cho Quận chúa Tịnh Nhã làm Tĩnh Hoàng Hậu ban cho Từ Ninh Cung,tay nắm phượng ấn.Từ nay về sau quản lý Hậu cung,thay Hoàng thượng nắm giữ Nội điện.

      Tiền Hoàng Hậu vốn là thân sinh của Hoàng thượng nay cũng sắc phong làm Hoàng Thái Hậu,ban cho Khang Thọ Cung,cùng Hoàng Hậu trông coi Nội điện.

      Chúng phi được Tiên đế sủng hạnh mà con được đưa đến Phàm Ân các,xuống tóc tu hành cầu phúc cho Tiên đế.Còn chúng phi có nhi tử dưới gối theo lệ phong làm Thái Phi ban cho thủ phủ bên ngoài cung để các hoàng tử hoặc công chúa phụng dưỡng.

      Dân chúng hân hoang mong mỏi đến lể đăng cơ của Hoàng Thượng,khi đó người vi hành đến Ninh Vân tự,để dâng lể cũng như cầu phúc cho bá tánh Vĩnh Cực hoàng triều.

      Song nha đầu từ hôm bị quát mắng nơi tiền sảnh kia,khiến nàng ta vô cùng uất ức.Nhưng lại thêm thái độ lúc nóng lúc lạnh của tiểu thư khiến nàng ta càng thêm khổ sở. lòng nàng ta thể hiểu nổi,tại sao kể từ khi tỉnh lại kia tiểu thư lại thay đổi đến thế.Càng nghĩ nàng ta càng buồn bực,chiếc khăn thêu dỡ tay hình như cũng muốn làm loạn,kim châm cứ thế mà đâm vào tay khiến nàng ta đau đến ứa nước mắt.

      “Khốn kiếp,cả mày cũng muốn tạo phản.”

      Uất ức,nàng ta ném khung thêu xuống,còn ngừng lâý chân đạp. ngờ kim thêu còn chưa có lấy ra cứ thế đâm vào chân nàng ta khiến nàng ta khóc ròng.

      Đứng bên ngoài cửa nhìn vào,Tú Ngân nhịn được mà nhếch môi cười lạnh.

      Cho đến cùng nàng ta cũng chỉ đến thế mà thôi,Tú Ngân khỏi nghĩ đến kiếp trước vì sao nàng nhận ra mà lại để cho nàng ta tính kế.

      Leo lên giường của người đó ,lại còn quay sang cắn ngược lại nàng.

      Hừ,chỉ là dù sao nuôi con sói mắt trắng, phải là thể dùng được.

      Cười lạnh,Tú Ngân xoay người tìm phụ thân.Ngày mai là ngày Hoàng thượng đăng cơ.Cũng là lễ sắc phong của Tịnh Nhã.

      Trong cung sớm cho đưa thiếp mời,phàm là con quan từ ngũ phẩm trở lên đều được vào cung dự tiệc mừng.Huống chi nàng lại còn là nữ nhi duy nhất của Định Quốc tướng phủ.Nếu tham dự chắc chắn bị phụ thân nàng mắng chết.

      Chỉ là,đột nhiên nàng nhớ đến chuyện trước kia.Tâm khỏi đau nhói.

      Kiếp trước nàng lần đầu tiên gặp người đó chính là vào lúc nàng dự buổi tiệc mừng này. Nàng cho dù là nữ nhi duy nhất của tướng phủ,đáng ra có rất nhiều cơ hội diện kiến người đó,nhưng nàng lúc trước vốn ham chơi,tính tình cứng rắn giống nam tử.Nên được Thái Hậu ưa thích,bà cũng cho gọi nàng vào cung mặc cho Tịnh Nhã năm lần bảy lượt thỉnh cầu.

      Trong mắt họ,nàng giống như dã nhân được dạy dỗ.Vã lại ai dạy dỗ nàng đây.Gia Gia nàng tuổi lớn,mà phụ thân lại thường xuyên bận việc trong cung.Nàng cứ thế mà lớn lên đầy hoang dã, nàng là dã nhân cũng sai mà.

      Vậy cho nên khi gặp người kia nàng mới… biết trời cao đất dày,tạo thành sai lầm kia.Khiến Gia Gia đau lòng,phụ thân ôm mối uất nghẹn ra biên quan để rồi có về.

      Là nàng tự lượng sức mình,cho rằng loại dã nhân như nàng có thể len vào nơi muôn hoa nghìn tía kia.

      Để rồi….thôi…nhớ lại chỉ khiến nàng thấy khó chịu.Tính ra tật xấu hay ngẫm lại chuyện xưa của người già vẫn theo bám lấy nàng.Quả linh hồn nàng già nua,nay lại phải sống trong thân thể trẻ tuổi khiến nàng thấy khó khăn.

      Cứ phải giã vờ như mình còn trẻ còn chưa hiểu đời để hợp với tuổi,tin nàng ,rất áp lực đấy.Nhất là đối với người lớn tuổi như nàng. Haizzzz

      “Tú Nhi,mau đến đây. Xem phụ thân mang cho con cái gì này.”

      Vừa mới nhìn thấy nàng từ xa,phụ thân nàng hớn hở cười đến nhìn thấy cả mắt.Tú Ngân nhịn được mà cong khóe môi.

      “Phụ thân,người có gì hay cho nữ nhi sao.”

      Tú Ngân nắm lấy tay của phụ thân vào đình viện bên cạnh hồ.Cho hạ nhân dâng trà.Tú Ngân tự tay pha trà cho phụ thân.Mà phụ thân nàng hào hứng đến có tâm tình đâu mà thưởng trà,ông cười híp cả mắt,mở hột dài mang theo bên mình.

      “Tú Nhi,mau nhìn,này là phụ thân chính mình mua đó nha.Mau nhìn xem có thích hay là .”

      Tú Ngân đặt chén trà lên bàn,tầm mắt rơi đến bên hộp dài đặt bàn,nhìn phụ thân hưng phấn mở hộp lôi ra bên ngoài bộ xiêm y màu trắng có thêu nhã mai vô cùng xinh đẹp.

      Nhìn bộ xiêm y phụ thân cầm tay,Tú Ngân nhịn được đưa tay cầm lấy.Xúc cảm mềm mại lướt qua tay khiến sóng mũi nàng cay cay.Phụ Thân nàng ngờ lại…

      “Tú Nhi,này là do phụ thần đến Hoa An các mua đấy.Này là bộ mới nhất năm nay đó nha.Mau mặc vào cho phụ thân xem có xinh đẹp hay a.”

      “….”

      thao thao bất tuyệt,đột nhiên phụ thân nàng thấy nàng phản ứng gì chỉ nhìn bộ y phục đến ngẩn người,ngón tay lại rung lên.Ông có chút mất hứng,tự nghĩ hẳn là mình chọn xấu quá,nên nữ nhi mới có phản ứng gì.Chỉ là khi ông định nếu nàng thích có thể tự mình chọn lại thấy…

      Hóc mắt biết từ khi nào đỏ ửng lên,Tú Ngân nhịn được mà òa khóc,nàng vùi mặt vào bộ y phục,nghẹn ngào nức nỡ làm cho phụ thân nàng hoảng sợ đến biết làm sao.

      “Ôi ôi Tú Nhi ngoan a, thích cũng sao,sao con lại khóc rồi….thôi thôi là tại phụ thân nhiều chuyện, thích thôi,ngoan đừng khóc a.”

      “Phụ thân.”

      Tú Ngân nhịn được vùi mặt vào lòng phụ thân mà òa khóc.Bàn tay lại ôm chặt ộ y phục buông.

      Sao nàng có thể quên,bộ y phục này là phụ thân giành cả nữa tháng lương bổng mà nhờ vả người ta làm cho nàng.Nhưng năm kia là nàng hiểu chuyện,ngu ngốc chê bai còn ném y phục đến chổ nào biết.Là nàng hông nhìn thấy trong mắt phụ thân có đau lòng cùng buồn bã. Là nàng ném thương cùng trân trọng của phụ thân.Là nàng ngu ngốc nghe người ta chê bai nàng là dã nhân cho nên mới giận dỗi,là nàng ỷ vào thương cùng bao dung vô tận của phụ thân.Là nàng sai…nàng sai rồi…

      “Phụ thân.”

      Nàng khóc ngừng càng khiến phụ thân nàng hoảng,ông ngừng an ủi lại càng làm nàng khóc nhiều hơn.Khóc đến nỗi tim gan ông đều đau rồi.

      “Tú Nhi ngoan a,nếu thích thôi,chúng ta mua bộ khác được ,ngoan nào,đừng khóc.Thấy con khóc tim phụ thân đau a.”

      Tú Ngân dựa vào lòng phụ thân ngừng thổn thức,nàng nghẹn ngào .

      “Phụ thân,Tú nhi sai rồi…hức…người tha lỗi cho Tú nhi …hức…phụ thân…”

      “Tú Nhi ngoan như thế sao có thể sai nha,ngoan nào,nín khóc a”

      Tú Ngân nghẹn ngào ôm chặt lấy phụ thân.nàng cỡ nào may mắn có thể có thêm cơ hội được ở cạnh phụ thân a.Nàng cảm tạ người cho nàng cơ hội này.Cơ hội để lời xin lỗi với phụ thân,với Gia gia.

      Nàng may mắn cỡ nào mới có thể lại lần nữa ở cạnh người nhà.

      Nàng lòng cảm tạ….cảm tạ vì cho nàng cơ hội này.



      Hôm nay vô tình nhận ra bữa trước post thiếu mất đoạn của 07, :| vô cùng tạ lỗi.nay áo rách post phần bị thiếu,tối mai có 08 như bình thường nha mọi người.
      xixon thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      08:

      Có lẽ vì khóc nhiều nên hai mắt Tú Ngân sưng đỏ đến nỡ nhìn,làm phụ thân nàng đau lòng thôi.Gia Gia nàng giận đến dựng ngược cả râu lên, tiếc lời mà mắng nhiếc phụ thân nàng.

      Tú Ngân nằm yên nhuyễn tháp,bên cạnh là mấy cánh nhã mai còn làm dỡ. Nhìn nhã mai,nàng nhịn được khẽ cắn môi. Ngày mai khi vào cung,nàng nên làm thế nào.Tịnh Nhã làm Hoàng hậu,nhất định lôi nàng đến diện kiến trước mặt rồng,mà nàng ….nếu gặp người đó,tốt nhất nên thế nào đây.

      Vô thức,ngón tay nàng xiết lấy cánh hoa khiến nó bị nhàu nát.Tâm khỏi có chút đau lòng.

      Phải,nên là như thế.Dẫu sao người kia cũng ...chẳng còn nhớ nữa rồi.

      Cứ thế,cả đêm Tú Ngân ngủ yên giấc,sáng sớm thức dậy sắc mặt nàng vô cùng tệ.Song nha đầu bê nước ấm đợi ở ngoài cửa.Nghe tiếng động vội vã lên tiếng rồi mở cửa vào.

      Tú Ngân để mặc cho nàng ta dâng lên khăn ấm,rồi tự tiện mở tủ áo lựa chọn y phục cho nàng.Tú Ngân ngồi trước gương đồng,lạnh nhạt chải tóc,mặc kệ cho Song nha đầu luôn miệng rúi rít bên cạnh.

      “Ở bên ngoài người nhiều là nhiều.Tiếng tấu nhạc từ trong cung vang tới tận đây,ban nãy chúng nô tỳ còn nghe đúng chín tiếng chuông…. là lớn….”

      Nhưng mặc kệ nàng ta ríu rít thế nào,tiểu thư cũng lên tiếng đáp lời.Điều này khiến nàng ta thấy khó hiểu,lại ngại dám tiếp.

      “Gia gia và phụ thân đâu.”

      Đợi đến khi Song nha đầu chịu im lặng,Tú Ngân mới lên tiếng hỏi. Song nha đầu vấn tóc cho Tú Ngân giật mình,cứ thế chiếc lược ngà mắc vào tóc làm Tú Ngân đau nhói.

      “A…”

      Bị đau,Tú Ngân nhịn được kêu lên,bàn tay nhanh như chớp túm lấy Song nha đầu mà lạnh lùng đẩy ngã nàng ta xuống đất.

      “Cút ra ngoài.”

      Song nha đầu vội vội vàng vàng nước mắt lưng tròng quỳ đất ngừng xin lỗi.

      “Tiểu thư là nô tỳ đáng chết,xin người tha cho nô tỳ.’’

      Càng nhìn vẻ mặt điềm đạm đáng thương,khóc đến hoa lê đái vũ kia càng làm Tú Ngân thêm bực bội.

      Chẳng phải trước kia,sau khi leo lên long sàn nàng ta cũng khóc lóc đem oan uổng đổ vào đầu nàng,khiến cho nàng vạn kiếp bất phục.Cứ thế mà bị đánh vào mười tám tầng địa ngục sao.

      Kiếp trước thế,kiếp này cũng khác gì.Vốn muốn nuôi nàng ta thêm thời gian,nhưng thấy như thế này.Tú Ngân cảm thấy cần thiết nữa.

      “Ngươi khóc lóc như thế cho ai xem.Ta lại phải nam nhân mà thương xót vẽ mặt điềm đạm của ngươi.Cút ra ngoài,đừng để ta thấy mặt nữa.”

      Song nha đầu bị nàng quát lên vô cùng khiếp đảm,vội vả lết ra ngoài dám nhìn lại.

      Buồn bực trong lòng lại bị nô tỳ chọc tức có chổ phát tiết làm Tú Ngân thêm khó chịu.

      muốn dùng điểm tâm,Tú Ngân cứ thế ra khỏi phủ.Cũng nhìn vẻ khiếp sợ của gia nhân khi nhìn thấy nàng.

      Bình thường mỗi khi ra khỏi phủ nàng đều cải nam trang,nhưng tâm trạng hôm nay vốn tốt khiến nàng có hơi sức đâu mà thay trang phục.Cho nên gia nhân mới kinh ngạc như thế.

      đường, bóng giai nhân trong y phục màu thiên thanh nhàn nhạt,ba ngàn sợi tơ óng mượt lại cứ thế tùy ý buông,chỉ thản nhiên dùng ngọc trâm đơn giản cài bên đầu.

      Bước chân như lan lại mang vẻ thong dong tùy ý, nhiều nét uốn éo quyến rũ người lại nhiều thêm phần thản nhiên.Kéo theo vô số ánh mắt mê mẫn hai bên đường.

      Hôm nay Hoàng thượng vi hành đến Ninh Vân tự,cho nên từ sớm có vô số người đổ ra đường,để đợi đón Thiên Tử của họ.Tú Ngân đoạn,lại có tâm nặng nề khiến nàng có tâm trí ngắm cảnh.Vô thức ngẩn đầu lại nhìn thấy tấm bảng Thuận Hành lâu. chút do dự Tú Ngân cứ thế vào.

      Tiểu nhị vốn nhiệt tình chào đón khách,nhìn nàng thân nữ nhi khiến mắt cứ thế trợn tròn,vội vội vàng vàng chạy ùa vào trong thông báo với lão bản.

      “Chủ nhân,,,chủ nhân…chuyện tốt tốt rồi.”

      nhàn nhã uống trà ăn điểm tâm,nhân tiện ngắm phố sá đông đúc bên dưới,lão bản của Thuận Hành lâu bị chính tiểu nhị nhà mình suýt làm cho sặc.

      “Ngươi…cái tên khốn kiếp này,mới sáng lại giở trò gì hả.”

      Tiểu nhị để tâm mình bị mắng liền hoảng hốt bẩm báo.

      “Lão bản,là Diệc Hàm công tử,ý mà là Tú Ngân tiểu thư, ở bên dưới.Tiểu thư đến bao trước lại còn thân toàn là nữ trang.Tiểu nhân….thiệt là hoảng sợ a.”

      Khương Lị nghe tiểu nhị xong, nhịn được phun ngụm trà ra ngoài. ta ném chén trà trong tay ,ba chân bốn cẳng chạy xuống bên dưới.Ai ngờ vừa ra tới cửa va ngay vào người Tú Ngân tính vào.

      “Ôi…trời của ta a”

      Đụng đến choáng váng,Khương Lị cứ thế nồi xổm xuống mà ôm đầu.Tú Ngân mặt xám mày tro được tiểu nhị nâng vào,mở miệng liền mắng.

      “Khương Lệ,ngươi đây là muốn giết ta sao.Làm trò gì mà chạy như ma đuổi phía sau như vậy.”

      Khương Lị ra là Khương Lệ,con riêng của Thừa Tướng đại nhân Khúc Phú Nam. Thân mẫu vốn chỉ là ca kỹ bán nghệ bán thân vừa tròn mười tám tuổi.Trong đêm bị người ta ám toán cứ thế bị bắt dâng lên cho Khúc Phú Nam,khi đó gần năm mươi tuổi.

      Phẩn uất,bị ép làm thiếp cho ông già,mẫu thân của Khương Lệ cứ thế nhảy sông tự vẫn. ngờ chết lại được nhân sĩ giang hồ cứu được.Từ đó nảy sinh tình cảm,kết làm phu phụ. Mặc dù phụ thân của Khương Lệ biết được nàng vốn phải nữ nhi của mình,nhưng cũng vẫn là hết lòng thương.

      Cho đến năm Khương Lệ được mười tuổi,phụ thân bị người giang hồ sát hại,liên lụy đến mẫu thân của nàng.Trong đêm cửa nát nhà tan.

      May mà khi đó,Tú Ngân vừa được tám tuổi ngang qua,cứ thế cứu nàng mạng. Ân đức này nàng bao giờ quên.Vậy nên bao nhiêu năm qua,nàng ngừng cố gắng phát triển Thuận Hành lâu,mong sau này hổ trợ được cho Tú Ngân.

      “Bà của tôi ơi,còn phải vì người tự dưng mặc nguyên thân nữ trang, lung tung ngoài đường hay sao. Tôi đây mới phải chạy vội ra đón người đây a”

      đoạn đợi Tú Ngân lên tiếng,Khương Lệ vội vã xoay nàng vòng,nhìn từ lại xuống dưới,xác định nàng thương tổn gì mới lại ngồi trở lại ghế,vỗ vỗ ngực dẹp lép của mình.

      Tú Ngân chán ghét .

      “Đừng vỗ nữa,sắp dẹp đến phẳng luôn rồi,ngươi lại còn vỗ.”

      Khương Lệ đen mặt .

      “Ngươi có hơn gì ta sao,đây ràng là chó chê mèo lắm lông mà.”

      “Ăn thô tục như thế,mở mồm ra là chó mèo,sau này ai dám rước ngươi chứ.”

      Tú Ngân liếc mắt khinh thường,Khương Lệ cũng thua kém đốp chát lại.

      ta sao ngươi xem lại mình,hừ,tiếng tăm ngươi còn thối hơn cả ta.Ta xem ngươi còn lấy được chồng bằng ta a.”

      “Ngươi lại xem,ai tiếng tăm thối hả.”

      “Ta đây là ngươi a,chẳng phải bên ngoài ngươi là dã nhân sao”

      “Ngươi mới là dã nhân cả nhà ngươi đều là dã nhân.”

      “Cả nhà ta mà là dã nhân cả nhà ngươi cũng là dã nhân.”

      “Là ngươi.”

      “Mới là ngươi a”

      “Ngươi”

      “Ngươi a”

      Tiếng cãi vả ngừng tăng lên,ngay sau đó tiếng đồ vật bị tàn phá cũng nhanh vọng ra ngoài.Ba bốn tiểu nhị e dè nhìn căn phòng khép chặt,đến khi, cánh tay thò ra ngoài. vệt đỏ theo cánh tay bám lên tường nhìn cũng đủ ghê người.

      “Giết…giết người rồi.”

      Gã tiểu nhị vừa nãy đỡ Tú Ngân vào, kịp chạy cứ thế mà bị liên lụy.Toàn thân quần áo xộc xệch,mũ trùm đầu cũng lệch hẳn sang bên, che được tóc tai tán loạn.

      Đám tiểu nhị đứng bên ngoài liền kinh hồn bạt vía,đua nhay bỏ chạy.Mà bên trong phòng tiếng đánh nhau vẫn còn vang lên rất lâu sau mới dứt.


      xem..sao tâm trạng hôm nay lại tốt.”

      Nằm dài sàn nhà,thở gấp ngừng,Khương Lệ hỏi.

      Nằm cạnh bên,nhìn lên trần nhà có chút ngẩn người Tú Ngân trả lời,chỉ nhàng nắm lấy tay Khương Lệ ở bên cạnh.

      Khương Lệ nhắm mắt,cười .

      cũng được,nhưng mà Tú Ngân à,lưng tôi sắp gãy đến nơi rồi. Làm sao đây lưng rất quan trọng với nữ nhân a.”

      Nghe tiếng Khương Lệ cười Tú Ngân nhịn được cũng bật cười. Cứ thế,trong phong vang lên tiếng cười như chuông bạc của hai nữ nhân.
      xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :