1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trong mộng kỳ duyên - Đông Phương Trúc Nguyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 15:

      Quỷ vương hết sức yên, lại lại bên trong cửa thành, sốt ruột lo lắng, trong lòng nhức nhối buồn âu, “Nguyệt nhi lâu như vậy, làm sao lại mãi vẫn chưa trở về?”, nhớ mong mà ngừng nhìn vào ma huyễn thạch.

      Khi nhìn thấy thân ảnh Ngô Mộng Nguyệt chuẩn bị gõ cửa, quỷ vương lập tức hóa giải kết giới, chờ Mộng Nguyệt bước vào đại môn, kết giới lại tự động phong bế, ngăn cản ánh mặt trời bên ngoài, quỷ vương mừng rỡ tới nghênh đón nàng, “Hoan nghênh trở về, ta chờ nàng lâu.” Quỷ vương ôn nhu đem Mộng Nguyệt ôm vào trong ngực, chỉ sợ nàng đêm ngủ mà mệt nhọc trong người.

      “Ta mệt mỏi, ta ngủ trước.” Mộng Nguyệt nhàng đẩy quỷ vương ôm mình ra, xoay người hướng tẩm cung bước tới, thêm câu, ánh mắt hề quay lại, chỉ đưa cái lưng ủ rũ đối lại quỷ vương.

      Quỷ vương đối với cử chỉ này của Nguyệt nhi mà thương tâm dứt, nhưng chính mình lại tiện thêm, vẫn như cũ lựa chọn trầm mặc.

      (Đau lòng quá…. TT^TT)

      Trở lại tẩm cung, Mộng Nguyệt dựa người vào cửa sổ, nhìn bông hoa sen chiếc bình cổ giữa bàn, lẳng lặng xuất thần.

      Chờ quỷ vương bước vào trong cửa, Ngô Mộng Nguyệt đứng lên, cầm lên cành hoa sen bước tới trước mặt quỷ vương, nhàn nhạt : “Đẹp ? Ta hái nó cho ngươi đấy! Hy vọng ngươi thích.”

      Quỷ vương nhất thời vô cùng cảm động, cũng để ý Mộng Nguyệt tay đưa cho mình cành hoa, tay kia đồng thời rút ra dao giấu trong tay áo, đó là con dao Mộng Nguyệt lặng lẽ lấy từ thi thể đệ đệ, là vật kèm thân mà đệ đệ khi còn sống rất thích, mực chưa từng rời người…..

      Theo cánh hoa tán loạn buông rơi, suối tóc dài mềm mại màu thủy lam cũng tán loạn mặt đất, quỷ vương thương tâm tuyệt vọng nhắm mắt lại, nghĩ thầm chính mình vẫn là chạy khỏi kiếp này, nhưng chỉ cần Nguyệt nhi bình an trở về quá tốt…..

      Nhìn quỷ vương vô lực ngã xuống, Mộng Nguyệt ném con dao , sụp người xuống đỡ quỷ vương dậy, giờ khắc này, cũng có cảm giác thỏa mãn vì báo thù được cho đệ đệ, ngược lại cảm thấy vô cùng đau đớn, trái tim như bị đè nén bóp lại, ngực tê tâm liệt phế đau (phế: phổi), thâm tâm vẫn còn , sâu nặng quỷ vương, nhưng là chính mình lại cách nào quên được, vô luận là thân tình hay tình cảm, mối thù giết đệ đội trời chung, vì là người thân cận bên cạnh mà dễ trả thù, kỳ thực có biết bao chật vật, lựa chọn này có biết bao gian khó, đau.

      Quỷ vương hư nhược dựa vào ý thức yếu ớt tỉnh lại, nhìn người trước mắt mà thành tiếng, vô lực dùng bàn tay lạnh như băng của mình lau nước mắt tên khuôn mặt nàng đẫm lệ, “Nguyệt nhi…. Đừng khóc……….”

      “Ngươi nên giết đệ đệ ta! nên!!” Mộng Nguyệt càng thêm bi thiết, tâm vỡ thành vô số mảnh vụn.

      Quỷ vương biết Nguyệt nhi lúc này so với mình càng nhiều thống khổ, chỉ cần thấy nàng thương tâm, trái tim chính mình lại đau thở nổi, “Đệ đệ của nàng……. phải ta giết…… Nguyệt nhi……. nàng tin ?….. Ta trách……. trách nàng…… Đây là số mệnh của ta……….Nguyệt nhi…. đừng khóc…… lòng ta thực đau……..”

      Bởi vì mái tóc cắt đứt ngang vai, quỷ vương còn chút pháp lực yếu ớt, chỉ cần nhắm mắt dưỡng thần, lời , còn có thể duy trì đến ngày mai, Ngô Mộng Nguyệt cũng biết, quỷ vương vì ở lại cùng mình chút thời gian ít ỏi này, chịu nhịn ít đau đớn sống bằng chết hành hạ.

      Lúc này, bất chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng chém giết, tiếng khóc, tiếng la, tiếng đao kiếm chạm nhau vang vọng, tiếng thần chú thu phục ….. Những thanh này ngày càng đâm sâu vào tim Mộng Nguyệt, nàng còn chưa kịp suy tư, quỷ vương trả lời, giọng khàn đặc đứt quãng:

      “Kết giới…… bởi vì…. bởi vì pháp lực của ta…… mà… biến mất….. Có người…. vào bảo, đừng….. đừng để cho bọn họ….. sát hại kẻ vô tội…… đỡ ta ra ngoài….. Nguyệt nhi……..”

      Ngô Mộng Nguyệt đỡ quỷ vương dậy, ra đến điện chính, nhìn thấy cường đạo ào vào, quỷ vương trong lúc hỗn loạn nhận ra quỷ Tể tướng tàng hóa trang, biến thành người phàm, nhận là kẻ bán đứng. Quỷ vương thầm nghĩ sớm nên ngờ tới, loại có thể bán đứng chủ tử thứ nhất của mình, nhất định bán đứng chủ tử thứ hai, chủ tử thứ ba…. tự trách lòng mình quá mềm, cũng trách được, bởi vì đó vốn là bản tính quỷ.

      “Là ngươi? Ngươi làm cái gì?” Ngô Mộng Nguyệt nhìn thấy phỉ thủ kia, có chút kinh ngạc, chỉ nhìn thấy tên phỉ thủ kia cười gằn :

      “Ha ha ha!!! Tới mức này rồi mà ngươi còn chưa sao? Ngu xuẩn! Các huynh đệ! Giết!”

      Biểu ca Mộng Nguyệt tiến lên ngăn cản: “Hạng đại ca, trước nên hành động, chớ làm thương biểu muội ta!”

      “Ngươi tránh ra! Đối với con tiện nhân bất trung với ngươi còn bảo vệ cái cóc khô gì! Giết hết! Giết trăm cũng sợ hết!” Phỉ thủ vứt bỏ mặt nạ ngụy trang, từ từ lộ ra bản tính ác độc hung tàn.

      “Ngươi tại sao có thể như vậy?! Lúc ấy chỉ giết ma, cứu thoát loài người, bây giờ sao lại thay đổi?” Biểu ca Ngô Mộng Nguyệt có chút bực tức.

      Phỉ thủ đẩy ra, dùng đao trực tiếp đâm về phía Mộng Nguyệt, quỷ vương vận dụng ma lực, phát ra ánh sáng xanh trong yếu ớt, vì người mình ngăn lại đao kia, quỷ vương hồi lâu gì, chính là để tập hợp lại pháp lực còn nhiều lắm của mình, bảo vệ Ngô Mộng Nguyệt.

      Lúc này, sắc mặt quỷ vương vô cùng kém.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 16:

      Mộng Nguyệt nhìn hành động này của quỷ vương, ngoại trừ cảm động ra, còn là nhiều nhiều đau lòng, ta đối với vương như thế, vương vẫn như thường lệ đối với ta bảo vệ cùng ôn nhu, từng giây từng phút thương bảo hộ ta, chẳng lẽ ta sai lầm rồi?! Ta… ta xứng được vương đối đãi như thế……..

      ra ngoài! Tất cả ra ngoài cho ta!” Ngô Mộng Nguyệt gào thét.

      ra ngoài? năng cho hợp thời ! Nếu phải là ngươi cắt đứt tóc của , làm mất ma lực, bọn ta lại có thể dễ dàng vào như vậy sao? Chẳng lẽ ngươi biết đạo lý ‘mời thần dễ, đuổi thần khó’? Muốn bọn ta ra ngoài? tiện lợi như vậy! Hơn nữa tiểu tiện nhân như ngươi dựa vào bản lĩnh gì mà ra lệnh bọn ta? Chỉ bằng phế vật trong lòng ngươi sao? Ha ha ha ha ha…..”

      Biểu ca Ngô Mộng Nguyệt kéo lại cánh tay phỉ thủ, khí cấp bại phôi (vừa có thể là rất tức giận, vừa là rất bối rối) : “Ngươi là đồ ngụy quân tử! Ta coi như là nhìn lầm ngươi rồi!”

      Nếu phải là tận mắt nhìn thấy ma vương trước mắt, với ngoại hình xuất chúng khác với lời đồn thổi bên ngoài, xuất ra toàn lực cứu biểu muội Nguyệt nhi, như vậy biểu muội sớm chết dưới đao thủ phỉ, nếu như là mình, tâm thử tự hỏi, nhất định đủ dũng khí quên thân cứu nàng, chính mình biểu muội còn chưa đủ sâu. Ích kỷ, cũng là bản tính của con người, cuộc sống chính mình xuống cấp biết tự tìm thức ăn, nhưng có người gặp nguy hiểm phản ứng đầu tiên chính là trốn tránh….. Tóm lại, ta lúc này tâm vui mừng cho biểu muội, tất cả ưu điểm của ta, so với tên dị loại đó thực là cửu ngưu nhất mao*, xem ra người mà Nguyệt nhi chọn xứng đáng…… Biểu ca Ngô Mộng Nguyệt lúc này buông tay, kính nể, chúc phúc.

      (*Cửu ngưu nhất mao: nghĩa đen “Chín trâu lông”, trích trong câu từ sách “Báo Nhiệm Thiếu Khanh” của Tư Mã Thiên, viết: “Giả lệnh bộc phục pháp thụ tru, nhược cửu ngưu vong nhất mao, dữ lâu nghĩ hà dĩ dị.” Tạm dịch: Giả như ra lệnh tôi khuất phục trước pháp luật và chịu chết, cũng chỉ như bứt sợi lông trong đám lông của chín con trâu, vậy có gì khác với giết con sâu?

      Tác giả dùng ở đây mang nghĩa so sánh, tất cả ưu điểm của biểu ca Mộng Nguyệt so với quỷ vương chỉ như chiếc lông trong đám lông của chín con trâu)

      “Bớt sàm ngôn ! Ngươi bây giờ vô dụng! Đến cõi chết !” Phỉ thủ xoay người lại phóng đao, giết chết người giận giữ bất bình kéo .

      ra phỉ thủ mới vừa rồi tung đao muốn đánh chết Ngô Mộng Nguyệt, kỳ thực cũng chính là mang theo ý đồ dò xét. Thứ nhất là bởi muốn đánh chết ma quỷ kia còn chưa nắm chắc cơ hội, thứ hai là để đánh cuộc xem giả như nào, xem chút ma này rốt cuộc tiểu tiện nhân kia bao nhiêu, có thể vận ma lực chống đỡ hay , nếu thực thay nữ nhân kia đỡ đao đó, vậy khẳng định là chặt chẽ bảo vệ, càng ngày tiêu hao sức lực hơn, như vậy đối với là hết sức có lợi, nếu như đỡ lại, vậy cũng tốt thôi, biến tiểu tiện nhân kia thành ma trước, tránh cho phiền toái về sau này.

      Theo như tình hình bây giờ, hiển nhiên là nữ nhân kia sâu dứt, nhất định là gắt gao bảo vệ con tiện nhân kia, pháp lực nhoi yếu ớt mau tiêu hao hết. cũng thừa sức dư hơi, pháp lực nhìn như yếu tới mức cơn gió liền thổi bay kia, cũng phải là thứ mà sinh vật bé như loài người có thể dễ dàng hóa giải. Cho dù là vô tận hao tổn, vậy cũng thành vấn đề, bên cạnh còn có pháp sư trừ , đối với pháp lực thấp kém của tiểu tiểu quỷ còn hữu dụng, nhưng cũng bắt được tên ma chủ này, mặc dù đánh thương được, song cứ đâm tới thể nào cũng làm tiêu hao sức, cho dù còn chút ít pháp lực, khẳng định giữ lại để bảo vệ mạng chó của chính mình cùng con tiểu tiện nhân, phân ra nhiều như vậy chẳng còn bao nhiêu pháp lực đối phó lại .

      Ma đầu bị đao kia của tiêu hao ma lực khá nhiều, đao đó đạt tới hiệu quả như muốn. Tính toán trong ngoài đều bị thương, mà đao kia bổ về phía biểu ca Ngô Mộng Nguyệt hoàn toàn là cố ý từ trước, đối với phế vật để chỗ nào cũng cảm thấy chướng mắt này, bằng chết sạch hơn, chỉ có người chết mới lắm mồm linh tinh!

      Thêm nữa, này cũng là có ý dò xét đối phương, ma đầu kia có muốn giết cũng giết chết, hao tổn lực lượng phí phạm rất nhiều. Nếu như ma đầu muốn vì nữ nhân ngu xuẩn kia mà ra tay cứu giúp, vậy thể xem coi thường, phải tự có kế thoát thân. Còn nếu tiếp theo xuất thủ tương trợ, chứng minh ma đầu kia tự thân khó bảo toàn, sắp gặp Bồ Tát! (sắp chết)

      Hồ ly có thế nào cũng vẫn là hồ ly, tính toán so với người bình thường luôn vượt xa vạn dặm, vì bảo toàn chính mình, phải giảo hoạt nhanh nhẹn cùng hiểm sắc bén!

      !” Ngô Mộng Nguyệt hét lên, thương tâm muốn chết, dù sao mới có ngắn ngủi mấy canh giờ, nàng giống như phải trải qua cả đời hận tình cừu, sinh ly tử biệt. Nàng mất cảm giác, mau trở nên hít thở thông, cũng rời quỷ vương trong ngực nửa bước, bởi vì hàng loạt đả kích đột nhiên tới mà sắp đến giới hạn, dám lại nhìn về phía trước, dám nhìn bất kì thi thể nào, càng có dũng khí tiến lên.

      Mà thân hình quỷ vương lúc này có chút nghiêng ngả, mới vừa rồi vì bảo vệ an toàn cho Mộng Nguyệt mà tình trạng trở nên quá mức nghiêm trọng, pháp lực của quỷ vương vốn tới cực hạn, lần nữa sử dụng ma chú khiến cho cơ thể đau nhức vô cùng, chèn ép quỷ vương đến gần nửa trạng thái hôn mê, nếu phải vì ý thức bảo vệ Mộng Nguyệt quá mức mãnh liệt, sợ rằng quỷ vương sớm vĩnh viễn nhắm lại đôi mắt hàn lạnh tuyệt sắc vô song kia…..

      Biết bây giờ ma đầu đối với còn chút uy hiếp, phỉ thủ ngay tức giật dây thủ hạ: “Các huynh đệ! Mau xông lên! Người nào lấy được trái tim ma đầu, người đó liền có được thân thể bất tử……” Vì điều kiện mê người này, lòng tham của mỗi phỉ nhân đột nhiên dâng cao, tất cả rục rịch chuẩn bị xông lên hành động……..

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 17:

      Quỷ vương mặc dù mất gần hết pháp lực, vẫn phát ra loại khí thế nộ uy cao cường, ai cũng hiểu đạo lý con lạc đà gầy sắp chết so ra vẫn cao to hơn đại mã. Cho dù giờ quỷ vương rơi vào thế yếu, khí tức kinh người vẫn khiến cho đám người ô hợp phải chùn bước chân.

      Thế nhưng ai lại muốn có thân thể bất tử, có được cuộc sống kéo dài ngàn năm, còn có được pháp lực cao siêu cường đại, hưởng thụ khoái cảm có được quyền uy vô thượng? Song, khi làm phàm nhân, kết cục cuối cùng vẫn chỉ có lần sống, chẳng có ai là kẻ ngu, cũng chẳng có ai muốn phó thác số mệnh mình vào bước chân kẻ khác!

      Trong khoảnh khắc đám người này còn do dự, quỷ vương vận dụng pháp lực cuối cùng, trong nháy mắt chuyển tới căn phòng đầy nắng, chính là căn phòng có ao nước hoa sen mà trước kia quỷ vương tặng sinh nhật Mộng Nguyệt, cũng là tầng chóp cao nhất của thành bảo này, nghĩ tới nơi đây là chỗ an nghỉ cuối cùng cho linh hồn mình.

      Cánh cửa còn chưa kịp đẩy ra, quỷ vương còn chịu nổi nữa, trong miệng chợt ho ra rất nhiều máu tươi màu lam nhạt.

      “Nguyệt nhi….. mau… đem ta….. vào trong…. phòng……, mau….. vào trong trước……, nàng…. hãy… ăn…. trái tim… ta…… … theo vết xe… đổ…….”, chưa xong, bàn tay lạnh lẽo cơ hồ trở nên trong suốt trong nắm tay Mộng Nguyệt, buông rơi, khóe mắt chảy xuống giọt lệ màu lam.

      “Vương? Vương! ! Đừng bỏ ta ! !!!” Mộng Nguyệt gào thét thương tâm.

      Tâm Ngô Mộng Nguyệt giờ khắc này đây, đau tới ai biết được cảm giác này là gì, cũng cách nào dùng ngôn từ miêu tả! Nàng nghĩ đến cùng chết theo người …….

      Lúc này, đám sát nhân sát quỷ vì trục lợi mà còn nhân tính chạy lên, sau khi nhìn thấy quỷ vương trong nháy mắt biến thành trong suốt màu, đều cùng định mà sững sờ chút, rất nhanh liền hiểu tất cả trước mắt có ý nghĩa gì, quỷ vương là cánh cung che đỡ, nay xuất linh về trời, nhất thời vì vậy mà hưng phấn vô cùng, thi nhau lũ lượt xông lên, phá tan mọi kết giới bảo vệ, giết hết, lão nhân, nữ nhân cùng hài tử đều giết sạch tha!

      Nghe tiếng chém giết càng ngày càng tới gần, Mộng Nguyệt đột nhiên từ cực cùng bi thống trở nên thanh tĩnh lặng im, tự với chính mình thể chết, vì quỷ vương mà bằng bất cứ giá nào sống còn, quyết để bọn dã thú vô tâm vô tính làm ô nhục trái tim quỷ vương! Ngô Mộng Nguyệt tự với mình, ta muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của vương………

      “Vương, ý của chàng ta hiểu, chàng hãy yên tâm , ở trong lòng ta, cùng mang theo trái tim chàng.” Sau đó liền đẩy cánh cửa ra, để cho ánh sáng mặt trời rạng rỡ chiếu lên thân thể quỷ vương, nhìn quỷ vương bị ánh sáng hoàn toàn bao phủ, cho đến khi biến mất, hoàn toàn tan biến chìm trong ánh mai huyền dịu, Ngô Mộng Nguyệt giọng thầm , “Ta chờ chàng trở lại, dù cho là luân hồi ngàn năm!”

      Chờ đến khi phỉ nhân tới nơi, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, suối tóc màu bạc trắng vươn đến như lũ, siết chặt, kết thúc cuộc đời bẩn thỉu của bọn chúng. Phỉ thủ chạy theo phía sau, chỉ cảm thấy tất cả mọi vật màu lam cấu thành nên quỷ bảo dần nhàn nhạt , chợt biến thành các sắc thái màu trắng muốt, còn nghi ngờ tự hỏi, suối tóc lạnh như băng cuốn lấy khiến nghẹt thở, cho là quỷ vương sống lại, sợ hãi liền cầu xin tha thứ:

      “Đại vương! Ngài đừng giết ta, đại nhân ngài chấp tiểu nhân, thả ta ! Ta bị lợi riêng làm mê muội đầu óc, lòng tham khiến ta mưu giết đệ đệ Ngô Mộng Nguyệt, cũng hãm hại ngài, khiến cho hai người sinh ra mâu thuẫn giết hại nhau, ta muốn chết! Ngài tha cho ta ! Ta bao giờ dám nữa! Ngài tuyệt ra tay với tiểu nhân hỗn trướng này ! Vậy làm dơ bẩn bàn tay cao quý của ngài, ngài…..” Còn chưa hết, cái đầu khóc lóc của phỉ thủ đứt lìa khỏi cổ.

      Ngô Mộng Nguyệt dù có là kẻ ngu nữa, cũng ít nhiều đoán được kết cục chính mình hề mong muốn này, tự mình nghe phỉ thủ kể lể, thể tiếp nhận đả kích.

      “Vương, là ta trách lầm chàng, đều là lỗi của ta, ta vẫn luôn cho là chàng tin ta, hoài nghi ta, ra ta mới là kẻ ích kỉ suy nghĩ thấu đáo, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thực tin tưởng chàng, vì chàng mà quẩn quanh nghĩ ngợi! Ta luôn tự cho rằng ta chàng rất sâu, đến cuối cùng ta mới hiểu được, tình của ta so với chàng còn quá đỗi trẻ con, còn chưa đủ sâu nồng, ta dơ bẩn chịu nổi, vương! Tha thứ cho ta! Mau trở về !”

      Ngô Mộng Nguyệt quỳ gối ở bên ngoài cửa phòng, nhìn hồ sen lấp lánh xinh đẹp bên trong, nhìn đến thất thần.

      Kết giới ngoài đại môn quỷ bảo lần nữa đóng lại, toàn bộ cung điện lại khôi phục trầm lắng như trước, chỉ là toàn bộ quỷ bảo trở thành màu trắng, như muốn xóa sạch điều gì, màu sắc nồng đậm đau thương…..


    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 18:

      Đèn đỏ ngoài phòng giải phẫu bệnh viện Môn Thủ vụt tắt, cánh cửa phòng mở ra, đạo diễn cùng mọi người trong đoàn ngồi liền bật dậy, nóng nảy lo lắng chạy đến hỏi: “Bác sĩ! Thế nào rồi?”

      “Hô hấp ngưng, nhịp tim dừng lại. Chúng tôi cố gắng hết sức!” Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu cái.

      “Bác sĩ, cầu xin ông xem lại chút !”

      Bác sĩ khoát tay áo cái, tiếng động rời , đạo diễn cùng mọi người nhất thời ngây ngốc đứng lặng.

      Hồ Khả Nhan là người đầu tiên vọt vào, nhìn người giường bất động, khóc lóc vô cùng bi thương.

      Lúc này, mọi người cũng lục tục vào, chuẩn bị hướng người nằm giường lời từ giã.

      “Nguyệt nhi!!!”

      Người giường đột nhiên ngồi bật dậy, dọa mọi người giật mình, đứng tim tại chỗ, Hồ Khả Nhan là người phản ứng lại đầu tiên, nhanh chóng vọt ra ngoài cửa như cơn lốc, trong miệng ngừng kêu la: “Bác sĩ! Mau tới! Mau tới nhanh! Bệnh nhân tỉnh! Bác sĩ! Mau tới!” Có lẽ vì vui mừng quá lớn mà Hồ Khả Nhan quên mất nút bấm gọi đầu giường bệnh.

      Bác sĩ chạy tới liền nhìn thấy người thanh niên trẻ ngồi ở giường, ngạc nhiên mực hô: “Kỳ tích! là kỳ tích!! Như thế nào có thể? Bây giờ lại hoàn toàn bình thường như vậy?!!” Giống như người bác sĩ này tình nguyện nhìn thấy người chết sống lại.

      “Tôi làm sao?” Hàn Vũ Tường kỳ quái hỏi.

      nhớ?” Hồ Khả Nhan hỏi thăm.

      “Chúng ta khi quay cảnh giết giặc cuối cùng bất chợt gặp bão sa mạc, cậu bị cát bụi chôn dưới đất, chờ tới khi gió lốc qua, bọn tôi cố hết sức tìm kiếm, rốt cục cuối cùng cũng đào được cậu ra, mang đến đây cứu chữa mấy ngày, hôm nay nghe bác sĩ cậu qua nổi, chúng tôi đau lòng, ngờ may mắn cậu bất ngờ ‘bật dậy’, aizzz, cậu bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi.” Đạo diễn xong, nhìn mọi người xung quanh chút, bây giờ tất cả mới nhàng thở phảo hơi.

      Hàn Vũ Tường nằm lại bệnh viện quan sát thêm ba ngày, sau đó liền chính thức ra viện. Đêm ra viện đó, đạo diễn mời tất cả mọi người trong đoàn tới quán mới mở lớn nhất gần sa mạc, bao trọn mấy gian, khao tất cả tai qua nạn khỏi. Thức ăn ngon bàn bày thịnh soạn sẵn, mấy chục ly rượu cùng lúc giơ lên.

      “Các vị, xin nghe ta , tối nay đầu tiên là để chúc mừng tiểu Hàn từ sông Mê trở lại, thứ hai là để cảm tạ các vị ủng hộ bộ phim này cùng tôi, giúp tôi hoàn thành tâm nguyện lớn nhất, thứ ba là để chúng ta cùng chung chúc mừng việc quay bộ phim Phiến Tử kết thúc mỹ mãn, dĩ nhiên đây là cố gắng của tất cả mọi người, phân biệt riêng bất kỳ ai, tiểu Hàn người còn mang bệnh, có thể lấy trà thay rượu cụng chúc, ta cạn trước cảm ơn mọi người, lần nữa cảm ơn mọi người!”

      “Cạn chén!”

      “Cạn!”

      say về!”

      Mọi người rối rít nâng chén, bộ phim quay lâu như vậy, sớm khiến cho tình cảm của cả đoàn vững vàng chung cùng chỗ, đoàn kết sẻ chia giống như thể, mọi người còn xa lạ như lúc mới bắt đầu, cùng nhau trải qua sinh tử, cuối cùng đem tất cả buộc chặt chỗ bền chắc, đạo diễn nhìn lại cả đoàn làm phim Phiến Tử, giống như nhìn đứa con tay mình nuôi lớn, có thể là có điểm nuối tiếc vô cùng, này là cảm xúc ai tránh khỏi, đều là tâm trạng của tất cả lúc này, quá khứ trôi qua xếp vào kí ức, những kí ức đẹp cùng làm việc bên nhau, quá trình ‘đứa trẻ’ này lớn lên mãi quên, là bản nhạc đệm trong Phiến Tử, hãy để nó qua bữa tiệc hôm nay theo mây gió bay !

      Mặc dù bộ phim đáng nhẽ được đưa ra công chiếu và tổ chức lễ tiệc vào mấy ngày trước, cũng là bởi vì có chuyện ngoài ý muốn này, mới khiến cho thời gian có chút đúng kế hoạch, song đạo diễn vẫn rất vui vẻ. Bình an là phúc, chỉ cần mọi người bình an là tốt rồi! Trong lòng đạo diễn nhõm hẳn .

      Lúc rượu và đồ ăn bàn tiệc dần tới hồi cuối, phục vụ viên lễ phép bưng đĩa bánh Trung Thu lên, cung kính đặt lên bàn, “Quý khách, đây là món đặc biệt, hôm nay tiết Trung thu, nhà hàng chúng tôi tặng miễn phí mọi người món điểm tâm này, chúc các vị mọi thuận lợi, mỹ mãn.” xong, mọi người liền vỗ tay hoan hô, vui mừng reo hò, sau đó phục vụ viên lại khiêm tốn tiếp: “Xin cảm ơn, mong quý khách ngon miệng.” xong từ tốn bước ra ngoài, nhàng đóng cửa.

      “Hôm nay là tiết Trung thu nha! Thảo nào trăng hôm nay sáng như vậy!” Mọi người cảm thán, vì hôm nào cũng bận rộn mà quên mất ngày đặc biệt này. Hồ Khả Nhan hy vọng mình được như phục vụ viên chúc phúc, tình của mình mỹ mãn tốt đẹp, nhưng là thực có thể trở thành sao? Phải mong là thế chứ! theo suy nghĩ trong đầu, ánh mắt cũng phiêu phiêu lướt tới hướng Hàn Vũ Tường đối diện ngồi uống trà yên lặng.

      Cơm nước no nê, sau khi đùa vui giỡn, bữa tiệc rốt cuộc cũng tàn, mỗi người liền trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

      Đêm trăng tròn, Hàn Vũ Tường ngồi sau cửa nhìn vầng trăng sáng, tâm, biết vì sao, có loại phiền não cùng khát vọng trước nay chưa từng có đè nén ép chặt, buồn bực tới nỗi muốn thở nổi, vì vậy, quyết định ra ngoài dạo chút.

      Vừa mở cánh cửa gỗ ra, ở bên ngoài, Hàn Vũ Tường có chút tin khi nhìn thấy vốn luôn quẩn quanh trong giấc mộng của mình giờ khắc này đứng sờ sờ trước mặt, thân màu trắng, quần dài, dải đai dệt bằng tơ thắt quanh eo , ống tay áo mềm mại như làn nước, cổ kính, phiêu dật, lại cũng vô cùng ưu thương.

      “Vương! Hoan nghênh trở về! Ta tới đón chàng về nhà chúng ta.” kia thâm tình thành thực .

      Hàn Vũ Tường đột nhiên nhớ tới hết thảy, giấc mộng của mình phải là mộng, là trí nhớ còn sót lại sau luân chuyển thế kiếp ngàn đời.

      “Nguyệt nhi, ta trở lại! Xem nàng gầy nhiều, để nàng phải chịu khổ!”

      “Chớ quấy rầy làm bọn họ tỉnh, chúng ta cùng lặng lẽ rời . Đến khi bọn họ tỉnh dậy còn nhớ chút gì về chàng nữa, ta xóa mọi liên quan tới chàng thế gian này, đối với họ, chàng chưa từng tồn tại, chàng trách ta chứ?”

      “Dĩ nhiên là , chỉ cần có nàng bên cạnh ta là đủ rồi.” Hàn Vũ Tường ôn nhu đáp lại.

      Ngô Mộng Nguyệt cầm lấy bàn tay Hàn Vũ Tường, trong nháy mắt dời bước đến thành bảo, “Vương! Ta nhớ chàng! Cho tới khi mất chàng, ta mới chợt hiểu ra, trước kia là ta đúng, chàng có thể tha thứ cho ta ?” Mộng Nguyệt dựa vào trong lồng ngực ấm áp của Vũ Tường giọng.

      nên như thế, ta cho tới cuối cùng cũng vẫn nàng, nàng căn bản hề có bất kì tội lỗi, đừng ta tha thứ hay , nếu quả như muốn trách, cũng hẳn là phải trách ta, đó là do ta chạy khỏi vận mệnh, lại khiến nàng dính líu vào, để cho nàng phải chịu khổ lâu như vậy, tất cả hiểu lầm cùng vui trước kia hãy để cho ngọn gió này thổi tan biến hết! Ta hy vọng nàng cũng quên mọi điều đau lòng, ta trở lại chính là câu trả lời cho số phận của chúng ta.” Hàn Vũ Tường ôn nhu ôm chặt Mộng Nguyệt, an ủi người thương bé trong ngực.

      “Vương…..” Ngô Mộng Nguyệt có biết bao lời muốn cũng lời nào có thể thốt ra, chỉ là muốn ỉ ôi làm nũng trong vòng tay Hàn Vũ Tường, cứ như vậy ôm nhau chặt, vĩnh viễn tách ra. Cho đến khi thực mất , mới hối tiếc mình chưa từng quý trọng, cái giá phải trả lần này thực quá lớn.

      “Nguyệt nhi, sau này cần gọi ta là vương nữa, ta bây giờ mang cái tên, gọi là Hàn Vũ Tường.” Hàn Vũ Tường ôn nhu dịu dàng .

      “Ta gọi chàng là vương hơn ngàn năm, sớm thành thói quen gọi chàng như vậy, dù sao cái này cũng trọng yếu, quan trọng là chàng rốt cục cũng trở lại, cứ như vậy ôm ta, tốt!” Ngô Mộng Nguyệt cảm thán.

      “Vương, chàng cười lên đẹp!” Mộng Nguyệt nâng đôi mắt đẫm lệ ngước lên nhìn , hai gò má hồng đỏ, nhìn thấy Hàn Vũ Tường vô cùng hạnh phúc ôm mình, khóe môi mỏng nhếch lên thỏa mãn cười yếu ớt, khỏi có chút ngây người.

      “Phải ? Vậy ta sau này luôn cười cho nàng xem được ?……. Ta nàng!” Hàn Vũ Tường nhàng đưa tay lau giọt lệ khuôn mặt nhắn của nàng, ôn nhu thâm tình.

      Ngô Mộng Nguyệt chậm rãi ngồi dậy, cùng Hàn Vũ Tường mặt đối mặt ngồi giường lớn trong tẩm cung vẫn như xưa, đưa tay rút trâm cài tóc đầu, rạch xuống đường cổ tay, dòng máu giọt vào trong chén sáng nhập nhờ lấp lánh, đưa tới cho Hàn Vũ Tường:

      “Vương, chàng còn nhớ lúc trước, cũng là ngồi ở đây, chàng dùng phương pháp này muốn ta gia nhập Ma tộc? Bây giờ đổi lại thành ta mời chàng, chàng có cự tuyệt ?”

      Hàn Vũ Tường đón lấy cái ly, đem chén huyết bạch sắc hơi uống cạn sạch, “Đừng lần nào nữa tự thương tổn chính mình, đây chính là lần cuối cùng thôi, lòng ta đau lắm, hiểu ?” Hàn Vũ Tường vẫn như cũ ôn nhu .

      “Vâng, bởi vì có chàng ở đây, từ nay về sau ta bao giờ bị thương nữa, vương, chàng hình như thay đổi rất nhiều.” Bàn tay Mộng Nguyệt bé lạnh như băng nắm lấy hai tay Hàn Vũ Tường, nhìn giọng , “Vậy sao? Nàng thích?” Hàn Vũ Tường có chút bận tâm.

      , bất kể là lãnh tình ít cười trước kia, hay là giờ phút này ôn nhu đa tình, đều là người duy nhất Nguyệt nhi thương nhất.” Mộng Nguyệt nghiêm túc .

      trở về của Hàn Vũ Tường, phá vỡ lời nguyền rủa ngàn năm, giữa và Mộng Nguyệt chỉ còn dư lại riêng niềm hạnh phúc, còn nữa máu tanh, Hàn Vũ Tường sau khi uống máu rượu hóa trở về bộ dáng ngàn năm trước, toàn bộ cung điện cũng nổi lên biến hóa, còn là độc màu sắc, bức tường chỉ có màu lam êm dịu hài hòa, còn có màu trắng thuần khiết cao quý, hai loại màu khăng khít kết hợp với nhau sắc sảo kỳ diệu! Hài hòa với nhau thiên y vô phùng*, hoàn mỹ chút sứt mẻ. Tòa thành bảo này, từ đó về sau cũng còn bất kỳ ai thấy qua, cũng còn lần nào nữa xuất sa mạc.

      (*Thiên y vô phùng: Điển tích xuất xứ từ “Tiền Thục – Ngưu Kiều – Linh Quái Lục”. Nguyên ý chỉ quần áo do tiên trời khâu, có vết kim chỉ. Nay thường dùng để ví về vật vô cùng hoàn hảo chu đáo, có chút sơ hở nào.)

      chỉ là mộng mang Hàn Vũ Tường , còn là Hàn Vũ Tường mang đến giấc mộng thần thoại, hết thảy đời đều vận hành theo vòng tuần hoàn. có ai biết ở trong sa mạc có Nguyệt Nha Tuyền, càng có người biết chuyện xưa đằng sau Nguyệt Nha Tuyền ấy, chỉ còn lưu lại là ước mơ vô hạn của thế nhân.

      (*Nguyệt Nha Tuyền: địa danh có với tên gọi cũ là Ác Oa Trì, Sa Tỉnh, Dược Tuyền, là hồ nước có hình như trăng lưỡi liềm ở ốc đảo cách thành phố Đôn Hoàng 5 km về phía tây nam, thuộc tỉnh Cam Túc, Trung Quốc. Từ thời nhà Hán nó trong tám cảnh đẹp của Đôn Hoàng. Tên gọi Nguyệt Nha Tuyền được đặt từ thời nhà Thanh. )

      ……….

      THE END

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :