1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trong mộng kỳ duyên - Đông Phương Trúc Nguyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 10:

      Chờ sau khi Mộng Nguyệt say ngủ, quỷ vương gọi quỷ Tể tướng vào chính điện.

      “Ngươi là người thông minh, hẳn đoán được mục đích ta gọi ngươi tới, cho phép của ta, tự mình giết loài người ở ma quỷ giới chúng ta là phạm tội gì?”

      Quỷ Tể tướng nghe xong, nhất thời người dâng lên tầng mồ hôi lạnh, đưa tay xoa xoa mồ hôi trán, vội vã kính cẩn trả lời: “Thưa vương thượng, là tử tội.”

      “Nếu như biết, tại sao còn cố tình giết Nguyệt nhi?”

      Quỷ Tể tướng thấy có hy vọng, lấy lợi thế chính mình hầu hạ quỷ vương nhiều năm, đối với cá tính của quỷ vương rất ràng, gần vua như gần cọp, nếu như ngay cả tính tình cùng suy nghĩ của chủ tử mình hầu hạ mà ràng, khẳng định mau chóng bị loại bỏ. Quỷ Tể tướng sở dĩ biết có hy vọng, là bởi vì biết quỷ vương nếu xử tội ai chết cho kẻ đó thêm được câu, lấy khẩu khí khiển trách lúc này, chứng minh mình còn có đường sống, liền thử kiếm cớ tự cứu mình.

      “Mộng Nguyệt nương là loài người, là căn nguyên gây nguy hại cho sinh mạng của vương, thần đối với ngài có bao nhiêu trung thành, nhiệm vụ của thần chính là thanh trừ hết thảy những gì gây uy hiếp tới ngài, hết thảy những bất an hậu họa.”

      “Ta đối với Nguyệt nhi có phân tính ràng, cần ngươi phải ra tay! Nể tình ngươi đối với ta tận tâm phục vụ, trung thành nhiều năm như vậy, ta giết ngươi, nhưng ta muốn nhìn thấy ngươi lần nào nữa, ngươi rời khỏi quỷ bảo tự lập !” Lời cùng điệu lạnh có chút nhiệt.

      “Vương thượng! Ngài nể tình thần trung thành vì ngài làm việc nhiều năm như vậy, lòng thay, khẩn cầu ngài cho thần cơ hội, tha thứ cho thần! Thần lần sau cũng bao giờ dám tái phạm nữa! Bị bắt rời quỷ bảo, trở thành dã quỷ, ngài nhẫn tâm để kiến quốc công thần* già như lão phải bốn phía nhà sao? Cầu ngài nghĩ đến lúc ta giúp ngài có được cuộc sống bây giờ mà ……”

      (*kiến quốc công thần: vị quan có công giúp vua có được đất nước, kề vai sát cánh bên vua từ những ngày dựng nước)

      “Đủ rồi! Ngươi thể ở chỗ này mà ỷ lại tuổi tác! Giành công kiêu ngạo! Phàm là kẻ uy hiếp tới sinh mạng Nguyệt nhi, kết quả chỉ có ! Cũng bởi vì ân tình ngươi lúc đó với ta mà giết ngươi, để cho ngươi sống tự lập bên ngoài, giết ngươi là lấy công chuộc tội cho ngươi, vậy nhưng ngươi còn dám mở miệng với ta điều kiện! Ban ngày đuổi ngươi , tránh cho phải chịu ánh mặt trời, hơn nữa cam kết cho ngươi tùy ý chọn thứ trong bảo khố để phòng thân, này là ân huệ, trước khi ta đổi ý liền lập tức ! Hiểu ?!” Quỷ vương vô tình hạ lệnh.

      “Lão thần…… Tuân lệnh.” Quỷ Tể tướng rất tình nguyện ra những lời này, bất đắc dĩ rời .

      Đêm trăng tròn, thành bảo hiển lộ ràng trong sa mạc, chút cũng huyễn ảo, cứ như tòa thành này đứng vững vùng đất sa mạc cả trăm ngàn năm qua chưa hề biến mất ……. cái bóng lảo đảo bước ra khỏi đại môn quỷ bảo, còn kết giới cùng tà khí che chở, nhất thời cảm giác rất tội nghiệp đói khát, độc bộ ( bộ mình) hướng tới hang ổ cường đạo.

      Cũng chính là vào thời điểm này, đệ đệ cùng biểu ca Mộng Nguyệt tới khách điếm ven sa mạc. Ngay đêm hôm đó, dựa vào trí nhớ của Ngô Mộng Hạo mà dò lần tới quỷ bảo, cũng rầm rầm gõ vang đại môn tòa cổ thành.

      Quỷ vương chuẩn bị rời khỏi tẩm cung, đột nhiên ma huyễn thạch (hòn đá ma thuật) xuất hình ảnh đoàn người Ngô Mộng Hạo……

      “Mộng Nguyệt! ra a! Ta là vị hôn phu của ngươi nha! Ác ma! Mau đưa trả Nguyệt nhi lại cho ta! Mở cửa!! Mau mở cửa!!!!”

      Lúc quỷ vương nghe được ba chữ vị hôn phu, trong lòng tràn dâng tư vị vô cùng khó , lại còn từ miệng nam nhân khác nghe tên Nguyệt nhi, trong tâm đột nhiên rất phiền não, buồn bực, rất muốn giết quách mấy người kia, nhưng là biết như vậy nhất định phụ Nguyệt nhi, khiến cho nàng thương tâm, thậm chí làm cho nàng hận mình cả đời, cho đến vĩnh viễn, chính biết ràng hơn bất cứ ai, gộp tất cả những gì bọn họ có được lại so với ngón út của cũng đáng , chính mình thể vì tức giận mà giết những sinh mạng đáng thương lại ngắn ngủi kia, nhưng là lời của mấy con người này khiến cho vô cùng giận giữ……

      (ây… trước nay ta chưa bao giờ ghét quỷ, cơ mà sau khi đọc xong truyện này ta lại còn có điểm thích quỷ, chết ta rồi….. omg….)

      Mà Ngô Mộng Nguyệt từ trong giấc ngủ tỉnh lại, nhìn tới giường ngủ bên cạnh trống trơn, trong lòng có chút hụt hẫng trống vắng, liền mau chóng tìm đến chính điện, hơn nữa còn rất đúng dịp nghe được hết thảy thanh từ ma huyễn thạch truyền ra.

      Quỷ vương cảm nhận thấy hơi thở Mộng Nguyệt, liền tiện tay che đậy ma huyễn thạch.

      Mộng Nguyệt nhàn nhạt : “Ta đáp ứng chàng, ta bao giờ bước ra khỏi quỷ bảo nữa. Chàng cần như vậy, chẳng lẽ chàng vẫn luôn tin ta?”

      Quỷ vương thấy Mộng Nguyệt có chút tức giận, vì vậy mà vô cùng hối hận, ra cử động theo bản năng này của quỷ vương phải là vì tín nhiệm nàng, mà là sợ Mộng Nguyệt nhìn thấy đau lòng, sợ trong lòng nàng bị thương tổn, nhưng là quỷ vương thấy nàng trở nên vô cảm lời ngốc nghếch, cho nên lựa chọn trầm mặc, sợ rằng chính mình giải thích ràng càng khiến nàng khó chịu hơn, ý nghĩ trong lòng truyền đến khóe miệng lại ngưng , để lại ở trong lòng, cực kì khó chịu.

      Sau đó, quỷ vương lại lặng lẽ mở ra ma huyễn thạch, tự nghĩ kể từ ngày này cho tới ngày nào đó, người thân của nàng buông tha cho cố chấp của chính họ, hoặc là tiếp nạp được là dị loại tộc ma, bao giờ đem ma huyễn thạch mở ra nữa.

      Mặc dù chính khí đêm trung thu khiến rất hao phí pháp lực, nhưng là nhìn thấy Mộng Nguyệt vô tình xem được hình ảnh trong ma huyễn thạch, trong mắt cũng còn lộ ra vẻ thương tâm, quỷ vương trong lòng cũng yên tâm phần nào. Nhìn nàng trong lúc tức giận vẫn lộ ra càng nhiều mong nhớ người thân, quỷ vương chỉ bằng ánh mắt cũng hiểu, ma huyễn thạch lúc này có bao nhiêu trân báu đối với nàng, dù nàng cùng người thân cách nhau chỉ cánh cửa, cũng lấy ra cho nàng biết được nhất cử nhất động của người thân ngoài kia, nhưng là ma huyễn thạch dù sao cũng thể sánh bằng so với lam thủy tinh cầu lúc trước, chỉ có thể nhìn thấy được những cảnh tượng trong vòng năm bước lớn bên ngoài đại môn quỷ bảo. Quỷ vương suy nghĩ làm cách nào để thỏa mãn nàng……

      Ở ngoài cửa, biểu ca Mộng Nguyệt dừng lại động tác đập đại môn, biết rằng đêm nay là vô vọng, liền dẫn Ngô Mộng Hạo trở lại khách điếm. Đúng lúc ấy, mấy chục con ngựa cản bọn họ lại, đám người kia chính là bọn cường đạo Ngô Mộng Hạo hận thấu xương, nếu phải bởi vì bọn chúng, tỷ tỷ của cũng chạy vào trong quỷ bảo! Mộng Hạo hận thể lập tức xông lên đem bọn chúng giết sạch ! ra Ngô Mộng Hạo cũng thể đem trách nhiệm về chuyện may của tỷ đệ hai người, toàn bộ đẩy lên người bọn thổ phỉ, nếu phải hai người có lòng hiếu kì lớn, cũng có cả câu chuyện chia cách này. Đột nhiên, trước mắt Ngô Mộng Hạo cùng biểu ca sáng bừng, hai người liền ngất , dưới ánh trăng thanh tĩnh, chỉ còn dư lại tiếng cười gằn chói tai mà Mộng Hạo quen thuộc, tới làm bạn cùng vầng trăng vắng lạnh tròn đều.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 11:

      Chờ đến khi mấy người Mộng Hạo tỉnh, ở trong hang ổ cường đạo, phỉ thủ (thủ lĩnh bọn phỉ nhân)bưng chén rượu lên, cười híp mắt : “Huynh đệ, các ngươi tỉnh? Mau tới, uống chút rượu cho ấm áp.”

      Biểu ca Mộng Nguyệt nhận lấy chén rượu, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

      “Bọn ta nhìn thấy hai ngươi ở trước cửa quỷ bảo mê man, vậy hẳn cũng bị ác ma trong quỷ bảo kia gây thương tích, nhất định bắt người thân các ngươi, bọn ta cũng thế, cùng là bị lạc mất người thân, liền mạo hiểm đưa các ngươi tới đây. Nơi này là ngôi nhà các huynh đệ bọn ta tạm thời xây dựng, nếu ngại xin mời nghỉ tại nơi này, có chút đơn sơ cùng thô kệch, bọn ta nhiều người lực lượng lớn, nếu hai huynh đệ các ngươi ở quen, ta dẫn đường về khách điếm, chỉ là sợ các ngươi thế lực đơn bạc, bị ác ma kia giết hại a!”

      Ngô Mộng Hạo cùng biểu ca hoàn toàn quên thân phận của đám người trước mắt, Mộng Hạo thực hiểu, vì sao cả người rất thích nhóm người này, thậm chí là còn có chút gì đó thù hận, chính mình cũng ràng lắm. Mộng Hạo cảm thấy cũng nên có cảm xúc này, bây giờ mới lần đầu nghe lời của người kia, cũng là lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa, những gì người kia quả thực là có lý, cũng là những câu quan tâm tới hai huynh đệ mình, vì mình cùng ý muốn với biểu ca, thể nào lại có ý hận bọn họ? Song dù thế nào trong lòng vẫn thể tự nhiên, vừa mắt, có thể vì dáng dấp bọn họ thô kệch làm mình ưa !? Nhất định là như vậy! Nhưng mình từ lúc nào trở thành kẻ trông mặt mà bắt hình dong? Ngô Mộng Hạo lúc này trong lòng khó chịu loạn rối……

      Cùng lúc đó, biểu ca Ngô Mộng Hạo hồi tưởng lại mục đích tới sa mạc này, cảm giác chí thừa mà lực đủ, khỏi nhìn trời mà thở dài. Phỉ thủ trong lòng thầm cười lớn, đắc ý vô cùng! Lão nhân kia mang cho bọn kim phấn có tác dụng thay đổi kí ức, thực rất hữu dụng!

      Nghe xong tiếng thở dài, vội vàng tiến lên giả vờ trấn an: “Vị huynh đệ sao lại ưu sầu như vậy? Phải chăng là vì cứu được người thân ra mà buồn lo?”

      Biểu ca Ngô Mộng Hạo nghe được câu này, khuôn mặt có chút khổ sở gật đầu cái.

      (khổ thế cơ chứ lị! tác giả thực lười sáng tạo tên nhân vật mà! mỗi lần nhắc đến lại phải mang theo cả cụm “biểu ca Ngô Mộng Hạo” hay “biểu ca Ngô Mộng Nguyệt” …..haizz)

      Tên phỉ thủ : “Nếu là trước kia, chúng ta khẳng định giống hai người các ngươi cùng đường có biện pháp, nhưng mà có ngày quỷ bảo bất ngờ ra, chúng ta suy nghĩ ác ma kia hẳn có hành động gì, vì vậy đề phòng nhiều hơn. Quả nhiên, ông trời luôn luôn có mắt, may mắn để cho chúng ta bắt gặp được thủ hạ ác ma phái ra ngoài, ác ma kia thực đúng là đồ giết người nháy mắt, phái lão quỷ pháp lực yếu ớt bắt người cho , muốn lão quỷ dẫn người trở về cung cho hưởng dụng, cũng quá xem thường loài người chúng ta, chúng ta lại có thể nào mặc xẻ thịt uống máu?! Chúng ta đồng tâm hiệp lực, bắt sống tên lão quỷ kia, vốn bởi vì tên lão quỷ đó ỷ mình có chút pháp lực, nghĩ dễ dàng đánh chúng ta rơi vào thế hạ phong, sau lại bị chúng ta nhiều người, lấy số lượng đè chết pháp lực , lão quỷ kia già rồi, chỉ chốc lát sau liền chống trả nổi, bị những huynh đệ may mắn còn sống sốt của chúng ta trói bắt……..” đến đây, phỉ thủ dừng chút, cố ý đống đâu chẳng liên quan tới huynh đệ Mộng Hạo, có ý đồ moi móc lòng hiếu kì của hai người.

      “Về sau như thế nào? Mọi người có diệu kế gì sao?” Ngô Mộng Hạo cùng biểu ca hai miệng cùng đồng thanh.

      Phỉ thủ cười cười, “Hai người đừng nóng vội, nghe ta từ từ hết, sau khi bọn ta bắt sống lão quỷ kia, vốn là định bàn bạc với nhau xem nên đem treo lửa nướng hay là đợi sáng hôm sau phơi dưới ánh nắng mặt trời, sợ run người, liền ra nhược điểm của quỷ vương làm điều kiện thả , cái nhược điểm này chính là bắt người ác ma kia nhất trong lòng, dùng sức mạnh tình cắt đứt tóc của , như vậy ác ma liền mất mọi pháp lực, đến lúc đó kết giới biến mất, chúng ta liền xông vào quỷ bảo cứu người thân của chúng ta ra, cũng vừa vì thiên hạ diệt ma trừ quỷ, loại bỏ mối hại cho thế gian!” Khuôn mặt dữ tợn bởi vì nụ cười “hiệp nghĩa” mà nhìn thế nào cũng cực kì thoải mái, hơn nữa từ ngữ chính nghĩa ra từ miệng phỉ nhân cũng vô cùng bất thường.

      “Nếu như những lời lão quỷ là , vậy cũng vẫn có bức tường cản, ai lại có thể làm người của ác ma? Tên quỷ đó chẳng qua là đem loài người chúng ta trở thành điểm tâm trong mâm cỗ, thể nào lại con người, lại cho dù , chúng ta cũng biết nàng ta là ai, chẳng lẽ lại tự mình hỏi người ác ma thích là người nào? Cho dù có can đảm hỏi, bây giờ nào ai có khả năng ra vào quỷ bảo? Được rồi, giả dụ thuận lợi thêm nữa, có người đủ can đảm và có thể vào trong đó, các ngươi cảm thấy ác ma có đầu óc cho các ngươi nghe, sau đó chờ các ngươi gọi kẻ đó giết chính mình sao?” Biểu ca Ngô Mộng Hạo sau khi nghe phỉ thủ ra nhược điểm của quỷ vương, trong lòng rất là sợ hãi, lèo mu muội mong điều mình nghĩ tới là giả.

      “Biểu ca, đây hết thảy đều là , trong lòng huynh cùng ta đều ràng người chúng ta cần tìm này là ai, đừng tự lừa dối lòng mình nữa.” Ngô Mộng Hạo lời ra, hoàn toàn đánh nát bức tường phòng thủ của biểu ca, đồng thời cũng là tự với chính mình, tự mình vốn hiểu, tàn khốc này là thể trốn tránh, mà phỉ thủ nghe được câu này, trong lòng lâng lâng cười nở hoa.

      “Ta biết, ác ma tỷ tỷ của ta, bởi vì chỉ có mình tỷ tỷ ta có thể tự do ra vào quỷ bảo, vì vậy tỷ tỷ là người duy nhất có thể cắt đứt tóc ác ma. Nhưng là tỷ tỷ còn chưa biết, vẫn còn bị tên quỷ kia khống chế trong bảo, có nhà về mà thể, nếu như tỷ tỷ biết được chuyện này, lấy hiểu biết của ta về nàng ấy, tỷ tỷ quả quyết buông xuôi tình thân, vì những người thân thiết nhất là chúng ta mà giết ác ma chút nhân tính đó, tỷ tỷ cũng an toàn trở về bên người chúng ta.” Ngô Mộng Hạo tràn đầy hy vọng .

      được bậy! Mộng Hạo! Tỷ tỷ của ngươi là người bình thường, ác ma sao có thể thích tỷ tỷ ngươi, chừng là thích người khác.” Biểu ca Ngô Mộng Hạo trong lòng rỉ máu ròng ròng, vẫn như cũ tự dối chính mình ra lời lừa gạt, chính mình tình nguyện tin tưởng này phải thực, bởi vì trong lòng , mực đem Ngô Mộng Nguyệt làm bảo bối độc chiếm của chính mình, cho phép người khác chia sẻ, còn là có nguyên nhân , ấy là sâu trong nội tâm vẫn ngừng so sánh, chính mình căn bản thể nào kém hơn so với kẻ dị loại khát máu người kia, cho nên chỉ có thể tự tưởng tượng trái tim Mộng Nguyệt bình thường như cũ, chỉ có người như mình mới có tư cách và thích hợp với nàng……

      “Huynh đệ, chớ có gấp gáp, vị tiểu huynh đệ đây hay giả, chúng ta cũng có chứng cớ chứng minh, cần gì ở đây gấp gáp tranh đấu nóng vội! Biện pháp duy nhất nay là dẫn nương kia ra, thăm dò ngữ điệu cùng lời của nàng ấy chút, nếu quả nàng là người của quy vương, vậy tốt quá rồi.”

      “Ngươi! Có ý gì?!” Biểu ca Ngô Mộng Hạo có chút giận giữ nổi nóng.

      “Huynh đệ, hãy nghe ta hết, bây giờ chúng ta chẳng phải chỉ là thương lượng đối sách hay sao, chính là thôi, chớ đả thương hòa khí giữa huynh đệ với nhau! Ta khó cũng nhìn ra ngươi cùng biểu muội là tâm đầu ý hợp, lại bị ác ma giở trò chia rẽ, chẳng lẽ vị huynh đệ này muốn tiêu diệt mầm mống tai họa reo rắc trong lòng nương kia hay sao? Muốn để nương kia cuối cùng trở thành hết tâm mà quyến luyến sao?… Nếu quả ác ma lệnh muội, ta là nếu như! Lệnh muội có thể biết phương pháp giải quyết ác ma, vì vậy mà biết cách thoát khỏi cơn ác mộng cùng dây dưa, nếu như muốn cứu thoát nàng, vậy phải để nàng biết được điều này, nàng nhất định chút do dự hành động, bởi vì lệnh muội trong lòng thương là ngươi, như vậy vừa là tự cứu người của mình, vừa là trừ hại cho nhân dân, mà ngươi từ đó về sau, rốt cục cùng người kết nghĩa vợ chồng trăm năm hạnh phúc, mà tiểu huynh đệ này cũng có thể cùng người nhà đoàn viên thể, này là kế sách trăm lợi vô hại.” Lời của phỉ thủ hoàn toàn câu động lòng Ngô Mộng Hạo cùng biểu ca, hai người dễ dàng rơi vào bẫy.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 12:

      Đêm đó, Ngô Mộng Hạo cùng biểu ca quay lại quỷ bảo, vội vàng gõ cửa, cầu khẩn : “Mộng Nguyệt! Mở cửa nhanh a! Đệ đệ của muội bởi vì nhớ muội mà bệnh nặng dậy nổi, trước khi chết muốn gặp muội lần cuối, chẳng lẽ muội cứ như vậy ngoan tâm, niệm tình tỷ đệ, thành toàn cho mong muốn cuối cùng của Mộng Hạo sao? Mở cửa nhanh a! Trễ nữa chỉ sợ còn kịp!!”

      Mộng Nguyệt sau khi nghe, khẩn cầu quỷ vương cho mình ra ngoài lần cuối cùng, dù sao tình tỷ đệ từ thưở thân thiết nặng sâu, sau khi lam cầu thủy tinh rơi vỡ, nàng cũng còn được tùy thời tùy nơi nhìn thấy hoàn cảnh người thân, Mộng Nguyệt có biết bao nhớ người nhà, nhất là đệ đệ mình thương nhất…..

      Quỷ vương mân cánh môi mỏng màu xanh nhạt, lên tiếng trả lời, Mộng Nguyệt thấy quỷ vương muốn thả mình ra lần này, lại bởi vì trong lòng có ngàn vạn lo âu…

      “Ngươi sao có thể vô tình như vậy?! Chẳng lẽ ngay cả nguyện vọng cuối cùng của đệ đệ ta, ngươi cũng rảnh để ý sao? Ta đáp ứng ngươi mãi mãi ở lại bên cạnh ngươi, cho đến khi chết! Chẳng lẽ ngươi vẫn cứ tin ta…..”

      “Được rồi, đừng nữa! Ta bây giờ đưa nàng ra ngoài, nhưng nàng nghe đây, nàng nhất định phải trở lại trước khi vầng nguyệt rơi xuống (là trước trời sáng), nếu , ta giết đệ đệ nàng.” Mộng Nguyệt vẫn chưa hết, quỷ vương đưa tay về hướng ma huyễn thạch vung lên, đại môn ứng theo đó mở rộng, Mộng Nguyệt cũng trong nháy mắt bị đem tới bên ngoài cửa, khi nàng kịp quay đầu lại ngoái nhìn, cánh cửa to lớn nặng nề đóng kín…..

      Quỷ vương bề ngoài là lạnh lùng ngồi trong quỷ bảo, giận thể , nhưng ra bên trong là có biết bao thầm bi thương, bởi vì Mộng Nguyệt mới vừa rồi câu kia, như lưỡi dao sắc nhọn sâu đâm vào trái tim chắp vá, tự nghĩ chính mình vốn thầm thề, bao giờ để nàng có tia buồn bã cùng thương tâm, vậy nhưng mới vừa rồi….

      lên tiếng đáp lại, hoàn toàn là bởi trong lòng có dự cảm vô cùng bất thường, cảm thấy nếu để cho nàng lần nữa bước ra khỏi đại môn, này là lần cuối cùng, vĩnh viễn cũng gặp lại nữa, sau mới uy hiếp nàng, cũng là muốn để nàng nhớ thời điểm trở lại, càng là đối với chính mình tự lừa gạt thâm tâm, để cho mình có thể coi thường dự cảm xấu vốn nên có.

      Biểu ca Mộng Nguyệt nhìn thấy nàng ra từ trong làn khói xanh mờ mịt, còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đại môn liền tự động khép, nếu như phải hai mắt mở to nhìn Ngô Mộng Nguyệt, cho rằng này chỉ là giấc mộng thôi, cánh cửa kia giống như nãy giờ đều có bất kì chuyển biến.

      Mộng Nguyệt liền theo biểu ca tới căn phòng đơn sơ trong ngôi nhà , nhìn thấy đệ đệ nằm giường, bởi vì trong lòng quá mức lo âu, suy nghĩ nhiều liền nhanh bước tiến tới ngồi bên mép giường , “Đệ đệ, đệ đệ! Mau tỉnh lại a! Tỷ tỷ trở lại thăm ngươi này! Mau mở mắt ra nhìn ta chút!” Khắp khuôn mặt nàng lệ đầy tuôn rơi.

      Ngô Mộng Hạo từ trong giấc ngủ bị đánh thức, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy tỷ tỷ, tiếng ngồi bật dậy, vịn lấy hai vai nàng, mừng rỡ : “Tỷ tỷ!Tỷ trở về? là tỷ sao? Ta phải là vẫn mộng ?”

      Mộng Nguyệt hồ nghi nhìn biểu ca đưa khăn tay tới cho mình, trước mắt này, đệ đệ hề bệnh nặng giống như , chăm chú nhìn bộ dáng cao cao kia, biểu ca chính là gầy rất nhiều, đột nhiên nàng có cảm giác mình bị lừa gạt, liền hỏi : “Thế này là sao? Chuyện gì xảy ra?”

      Biểu ca nàng cúi đầu . Động tác này Mộng Nguyệt vừa nhìn vào, mọi thứ liền ngay lập tức sáng tỏ.

      “Các ngươi tại sao có thể làm như vậy!? Chủ ý của các ngươi là gì?” Mộng Nguyệt có chút tức giận, cũng là có chút hối. Đáng nhẽ nàng phải tín nhiệm lý trí của mình! Người thân cận nhất của nàng vậy nhưng lừa gạt nàng tự nhiên như vậy, hối hận chính mình lúc gặp chuyện lại biết bình tĩnh, trước khi rời cửa đáng nhẽ phải xem xét mọi chuyện đen trắng ràng, nhưng là, nàng vô tâm lời tổn thương quỷ vương.

      Ngô Mộng Hạo chuẩn bị hướng Mộng Nguyệt ra điều quan trọng nhất, song biểu ca Mộng Nguyệt cướp lời trước ngăn lại: “Là do ta, bọn ta làm như vậy tất cả là vì muội mà thôi, hơn nữa lời kia cũng phải hoàn toàn giả dối, đệ đệ cùng muội thân tình sâu biết bao, sớm muộn cũng bởi vì nhớ muội mà ngã bệnh mất thôi! Lại , bọn ta cũng là đánh cuộc, xem ác ma kia có chút tính người hay , muội có thể là khắc tinh của hay ….” Biểu ca Mộng Nguyệt thấp giọng lên tiếng.

      “Mấy chuyện này là người nào cho các ngươi?! Các ngươi chưa vào đến bên trong quỷ bảo, các ngươi làm sao lại đối với chuyện trong đó ràng như vậy?!” Mộng Nguyệt vô cùng lo lắng, cắt đứt lời biểu ca, lạnh giọng chất vấn.

      “Ta biết! Ta cái gì cũng biết! Ta còn biết ma quỷ kia thích muội! Muội ngàn vạn lần đừng bị lừa gạt trái tim! chẳng qua là tên quái ăn thịt người, phải là con người như chúng ta! Nguyệt nhi, muội tỉnh tỉnh ! Muội sao có thể tin tưởng ma quỷ có chân tình? Chỉ kẻ ngu mới tin điều đó! chính là trước làm bộ làm tịch, sau đó đem muội ăn sạch sành sanh! Muội phải nhận , ta mới là người thích muội, là con người thứ thiệt, ma quỷ luôn luôn có tình cảm, ta mới thực là vị hôn phu của muội! Muội phải cũng rất thích ta sao? phải sao?! Muội đừng lại bị quái vật kia mê hoặc! Ta mới là người được cha mẹ song phương thừa nhận! có bất kì thứ gì trọng yếu hơn thân tình!” Biểu ca Ngô Mộng Nguyệt vừa , tất cả những gì trong đầu muốn đều tuôn hết ra, thực cho rằng chính mình đánh thức biểu muội bị súc sinh kia câu tâm mê hoặc.

      “Đủ rồi!” Mộng Nguyệt vô cùng tức giận, trong tâm đồng thời cũng rất đau đớn, nhìn biểu ca trước mắt lại xa lạ đến như vậy, bi thương nghĩ đến lời của biểu ca, ràng đem quỷ vương thành khó nghe đến thế, đơn giản là đáng giá đến đồng, Ngô Mộng Nguyệt ta nghe như vậy thực chịu nổi! Tình giữa con người cùng dị loại thể tiếp nhận đến thế sao!!? Những câu của biểu ca đều rời khỏi mấy chữ quái , ma quỷ, căn bản là tia hiểu biết quỷ vương, ngăn cách đối với quỷ vương rất sâu, biết bao nhiêu lần cường điệu thân phận của chàng, cường điệu mình là người, đây chính là quan niệm thế nhân, bởi vì bọn họ đều thực tiếp xúc qua quỷ vương lần, chỉ mình ta biết quỷ vương có bao nhiêu tốt, ở trong lòng ta, quỷ vương chính là hoàn mĩ nhất! Thuần chân (thuần khiết, chân thành, trung thực) nhất! Là kẻ đáng giá ta phó thác cả đời……

      “Tỷ tỷ! nên tức giận nha! Biểu ca cũng phải có đạo lý…..” Ngô Mộng Hạo hơi hơi kéo ống tay áo tỷ tỷ, đúng lúc ấy, phỉ thủ mang theo khuôn mặt khiêm nhường cùng vui vẻ bước vào.

      “Thế nào lại náo nhiệt như vậy nha?”

      “Vị này là?” Mộng Nguyệt hỏi.

      “Vị này là quân sư của bọn đệ, Hạng đại ca. Tất cả bí mật quỷ bảo chính là Hạng đại ca cho bọn đệ! Hạng đại ca, đây chính là tỷ tỷ của ta.” Ngô Mộng Hạo lễ độ giới thiệu. Bây giờ Mộng Hạo đối với Hạng đại ca trước mắt đây vô cùng sùng kính, bởi vì nhân vật Hạng đại ca này, là mình cứ an tâm ngủ giấc, tự nhiên có diệu kế để đưa tỷ tỷ tới trước giường đánh thức mình, quả nuốt lời, Hạng đại ca sai, bây giở tỷ tỷ đứng sờ sờ trước mặt Mộng Hạo.

      “Vị này là Ngô nương mà lệnh đệ thường xuyên nhắc tới ! Thường nương rất mực xinh đẹp, may mắn được gặp mặt quả nhiên là thoát tục siêu phàm a!” Xem ra thuốc bôi khăn đắp trán của tiểu tử kia có hiệu lực, tiểu tiện nhân này bây giờ biết mình là ai, lão quỷ già là hữu dụng! Phỉ thủ trong lòng vô cùng đắc ý.

      “Quá khen.” Mộng Nguyệt nhàn nhạt đáp lại, trong lòng có chút thoải mái, mặc dù đối phương là khen ngợi mình, song nàng luôn cảm thấy đây phải là lần đầu tiên chạm mặt cùng , người nọ tới tướng mạo mình, cứ coi như nghe qua miệng đệ đệ, nhưng là lời từ trong miệng ra vẫn khỏi có chút quá lộ vẻ thèm khát, hơn nữa chính là luôn cảm thấy người này có hảo ý, có thể là bởi vì có chút quen kiểu chuyện vằn vèo lại cậy mạnh này ! Mộng Nguyệt dù sao trong lòng vẫn thích người trước mắt.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 13:

      “Nếu các ngươi đều là gạt ta, đệ đệ cũng phải bị bệnh, ta phải trở về thôi. Ta đáp ứng vương, trước khi trăng lặn phải trở về, phải giữ tín, đệ đệ bảo trọng.”

      Biểu ca Mộng Nguyệt nghe thấy nàng vậy, cảm giác mình ở trong lòng Mộng Nguyệt rất quan trọng, trong lòng nàng cũng chỉ có đệ đệ của nàng thôi, cảm giác rất tự nhiên, cũng rất khó chịu, giống như khi đồ vật của mình bị người khác cướp , mà mình vì chiếm được mà vô cùng mất mát.

      “Vương?! Từ lúc nào thân thiết như vậy?! Nguyệt nhi! Muội đừng cố chấp mê muội nữa! Nếu như đầu óc thực bình thường như mọi ma quỷ quái khác, đối với loài người bé có tình cảm, cũng cả ngày nhốt muội, khiến muội có tự do, canh chừng muội chằm chằm giống như tù phạm, muội tự xem lại mình chút, tính cách vốn hoạt bát biến đằng nào?! Muội sớm muộn chết dưới hành hạ phi nhân tính của , cuối cùng trở thành bữa ăn trong mâm của quỷ!” Cho dù tranh thắng đệ đệ của nàng, ta ngay cả tối thiểu kẻ dị loài lại tranh thắng sao?! Biểu ca Mộng Nguyệt tự đại nghĩ.

      “Đúng đúng, Ngô nương, ngươi đừng vội a! Khẳng định quái vật kia hạ ma chú lên người ngươi, ngươi bị mê hoặc tâm trí! Nếu có thể thoát khỏi miệng cọp liền có thể giải trừ mê hoặc này, dứt khoát lưu lại dã vị sa mạc, ngay đêm đó, chúng ta nhiều người lại phải sợ thể kết liễu sao?! Nếu là thể trừ bỏ ma pháp, vậy chúng ta cũng có kỳ nhân, cao nhân, chắc chắn giải trừ nguyền rủa người ngươi, chớ có lo lắng, thích người nào, thích người nào là tự do của nương, tại hạ ở chỗ này cũng tiện , coi như nương si tâm lầm lỡ, thích phải kẻ vốn nên thích, cũng cần quên thân nhân của mình, lần này ra quỷ bảo dễ, lần sau chẳng biết lúc nào gặp lại nhau, coi như là lời từ biệt cùng biểu ca ngươi luôn độc mong nhớ, biểu ca ngươi mấy ngày qua ra lo lắng cho ngươi biết bao, ta cho là Ngô nương cũng cần thiết phải được vị biểu ca đây ý tưởng hành động thoát khỏi si tâm lầm lạc này ! Bát kể là tốt hay xấu, cũng coi là có chút giao phó. Ngô Mộng Hạo, , chúng ta cùng tìm chút dã vị ngon bưng tới chiêu đãi tỷ tỷ ngươi.” xong liền lôi kéo Mộng Hạo bước ra ngoài.

      Sa mạc vào đêm lúc này kiếm đâu ra dã vị gì a! Phần lớn động vật ăn được cũng ra ngoài lúc này. Nhưng là lời dối lộ liễu như vậy cũng bị mấy người vốn có tâm riêng kia bỏ quên.

      Thực ra Ngô Mộng Hạo cũng muốn tạo cơ hội cho tỷ tỷ cùng biểu ca ở riêng, hy vọng biểu ca có thể sử dụng tấm chân tình của mình đánh thức tỷ tỷ, vì vậy lưu lại hai người trong phòng, kỳ thực vốn hề muốn cùng tên phỉ thủ.

      “Ai…..” Mộng Nguyệt vốn định ngăn lại đệ đệ, nhưng là muốn trước khi trở về nghe biểu ca , nàng biết suy nghĩ của đệ đệ, cũng quả có mấy lời muốn dặn dò biểu ca, mà theo như cá tính đệ đệ nàng hiểu , Mộng Hạo chỉ sợ chưa nghe xong khống chế được mình, thương tâm khổ sở, sợ rằng Mộng Hạo dùng tình thân tỷ đệ ép mình làm theo ý cậu, mà bản thân mình nếu như nhìn thấy đệ đệ khóc thút thít thương tâm, nhất định đành lòng, mềm lòng mà ở lại, đến lúc đó trái với lời hứa với quỷ vương, gây hại cho đệ đệ, bởi vì quỷ vương hai. Ngẩng đầu chút nhìn bóng đêm ngày càng chuyển, nàng nhiều, để biểu ca nhanh hết….

      Phỉ thủ nhìn ra Ngô Mộng Nguyệt thích ma quỷ kia, vậy cái bí mật đó hẳn con tiện nhân kia biết, nhiều vô ích, xem ra kế hoạch của mình còn chưa bắt đầu sụt bại, trong lòng oán hận vô cùng, hề ngờ kết quả lại như vậy, nhìn Ngô Mộng Hạo cúi đầu uống nước cạnh dòng suối xanh biếc, đột nhiên trong lòng nảy sinh mưu, lặng lẽ lấy ra từ trong ngực binh khí thiết trảo (móng sắt), dấu ở phía sau, há mồm kêu lớn: “Mau nhìn, giữa sa mạc xuất con hồ ly!”

      Ngô Mộng Hạo quay người lại nhìn, chỉ thấy giữa ngực dâng lên trận đau nhói, thiết trảo lạnh như băng lấy tốc độ nhanh, chính xác đâm sâu vào ngực trái mình, đầu kia thiết trảo chính là vị đại ca cậu sùng bái! Cho đến khi ngã xuống hoàn toàn, khuôn mặt non nớt vẫn mang đầy vẻ thể tin cùng giận giữ….

      Phỉ thủ giữ chặt thiết trảo quay quay móc móc, giật ra, theo thiết trảo vung ra là trái tim đỏ tươi đầy máu.

      “Hừ! oán ta được! Muốn oán oán mệnh ngươi tốt ! Ha ha!!!” Đem thiết trảo cùng buồng tim tiện tay ném vào trong dòng nước xanh, thò tay xuống rửa sạch bàn tay đầy máu, sau đó xoay người hướng nhà gỗ chạy, khuôn mặt là bi thiết khôn cùng….

      Làm chương này, Yukio cảm thấy vừa tức giận vừa cảm thấy nực cười.

      Con người ta quả thực luôn hướng tới thứ mình có, mà bỏ qua những thứ luôn bên cạnh mình, để rồi đến khi quay đầu lại, thứ đó còn ngay bên…. Quỷ vương cũng khá giống Yuuji nha, luôn cưng chiều theo ý (những) người mình thương, chiều tới mức tự làm tổn thương chính mình…..

      Ma quỷ là gì? Cũng là phần trong con người thôi? Có những con người còn ác độc hơn ma quỷ…. Có lẽ so sánh này cũng là lý do khiến ta thích “Trong Mộng Kì Duyên”… Con người có những lúc quá dễ tin, lại cũng có những lúc quá cố chấp…. Thực rất nực cười….

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương 14:

      Lúc này, Mộng Nguyệt bộc bạch hết với biểu ca: “Ta luôn luôn xem ngươi là đại ca, nếu có cuộc hành trình lần này qua sa mạc, xuất của vương, có lẽ, ta có thể trở thành vợ của ngươi, căn bản thể hiểu tình là gì, cùng ngươi tương nhu dĩ mạt*, bình yên đạm bạc hết cả cuộc đời, nhưng là bởi vì vương xuất , mới khiến cho cuộc sống bình thường của ta còn là tầm thường nữa, trở nên thực có ý nghĩa, biểu ca hãy tha thứ cho ta! Quên ta .” Ngô Mộng Nguyệt nhìn biểu ca trước mắt đáp lại lời, biết biểu ca suy nghĩ gì, cũng biết mặt trời ngoài kia lặng lẽ leo lên đám mây.

      (*Tương nhu dĩ mạt: điển tích trích trong “Trang Tử. Đại tông sĩ”. Hai con cá sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn mà dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảm ấy làm cho người ta cảm động, nhưng sinh tồn như thế tội nghiệp. Đối với hai con cá, hạnh phúc là có thể tự do bơi lội tung tăng, mỗi con có thiên địa thuộc về mình, mỗi con ở phương, quên lẫn nhau, quên những ngày dựa dẫm nhau mà vui vẻ tiến về trước.

      Mộng Nguyệt khi dùng câu này có lẽ ý là hai huynh muội sống cuộc sống vợ chồng với nhau thực hạnh phúc, chỉ sống bởi cái nghĩa với nhau mà thôi….)

      Biểu ca Mộng Nguyệt nghe nàng hơi, trong lòng rất bất mãn, có thất vọng, có cam,…. Nhưng tàn khốc chứng minh mình cuối cùng là kẻ thất bại trong cuộc tình này, thể cưỡng bách chính mình suy nghĩ thoáng ra, thế gian này còn biết bao nữ nhân tốt, cần gì mãi đơn phương cành hoa! Nếu buông tay, cũng nên ngay cả mặt mũi mình cũng đánh mất, liền :

      “Nguyệt nhi, như lời muội , ta cũng kiên trì nữa, chỉ cần muội hạnh phúc là tốt rồi, muội yên tâm, bá phụ bá mẫu, còn có Mộng Hạo đệ đệ, ta đem hết khả năng của mình chiếu cố bọn họ, ta có ăn cũng để bọn họ chịu đói, bất quá ta vẫn phải khuyên muội, cùng chung sỗng vẫn phải cẩn thận hơn, dù sao ta đối với thân phận thể chấp nhận.”

      Đúng lúc ấy, hai người bất ngờ thấy phỉ thủ bi bi thiết thiết xông vào, trong ngực ôm thi thể vấy máu dầm dề, uỳnh cái quỷ gối trước cửa: “Xin lỗi hai người! Ta có tội a! Ta bảo vệ tốt tiểu huynh đệ! Ta tội đáng chết vạn lần a! Ai nha! Hảo huynh đệ của ta a! Đại ca muốn theo ngươi nha!……”

      Mộng Nguyệt nhìn thấy thân thể lạnh như băng của đệ đệ, đầu óc chỉ còn trống rỗng, thể tin nhìn chằm chằm thi thể rất lâu.

      thể nào!! Đó phải là đệ đệ của ta! Đệ đệ ta mới vừa rồi còn hoạt bát loạn nhảy chạy ra cửa, tuyệt thể nào! Nhất định là đệ đệ vì muốn ta , lại thi kế lừa gạt ta đây mà!

      Mộng Nguyệt định đưa tay muốn gọi tỉnh đệ đệ……

      Lời tự dối chính mình còn chưa kịp vạch trần, Mộng Nguyệt liền nghe thấy vị Hạng đại ca kia khóc kể: “Đều là ta đáng chết! Ô ô ô….. Ta vốn đem theo tiểu huynh đệ bắt dã thú, bọn ta vừa phát ra con mồi, ô ô ô…. liền nhanh chóng đuổi theo, tiểu huynh đệ đuổi phía trước hù dọa, ta ở phía sau chặn đường, nhưng ….. Ai cũng ngờ tới, bất ngờ luồng ánh sáng xanh lóe lên, tiểu huynh đệ liền ngỡ ngàng ngã xuống, chờ đến lúc ta vượt lên, mới phát tiểu huynh đệ còn…..!! Đều là ta tốt! Nếu như ta chạy phía trước, để cho tiểu huynh đệ chặn đường phía sau, mọi chuyện như vậy…. ô ô ô……..”

      Mộng Nguyệt nghe xong đứng vững, liền ngã ngồi trước thi thể đệ đệ, nàng thương tâm tới tài nào rơi được giọt nước mắt, chỉ mình người nơi đó tự lẩm bẩm liên tục câu kia, “Như thế nào lại như vậy? thể nào là như vậy?…..”

      Biểu ca Ngô Mộng Nguyệt cũng sợ ngây người, lời nào có thể diễn tả được tình cảnh lúc này đây.

      Hồi lâu, Mộng Nguyệt từ trong cực độ bi thương tỉnh lại, nhìn chút thi thể còn trái tim kia, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời sớm sáng choang bên ngoài, nhất thời oán hận tích đầy lồng ngực, cố ảo tưởng đây hết thảy đều chỉ là trùng hợp, nhưng trong lòng ràng biết, tất cả trùng hợp tập trung chỗ chính là tất nhiên, là kết quả mình vô cùng muốn thấy, cơn ác mộng phát sinh người mình.

      ! Nhất định là ! Mình chậm thời gian, quỷ vương vốn là làm, chỉ có mới có ánh sáng xanh, hơn nữa nhà gỗ này nàng cùng tại quỷ bảo thấy qua, chỉ có có thể chưởng lấy tim người, cũng chỉ có ….. Chết tiệt! Có lẽ ta sai lầm rồi, vốn nên phá bỏ quan niệm thế tục, si tâm vọng tưởng tương lai tốt đẹp cùng , rốt cuộc người – cách biệt…….. (này là ma)

      Trong lòng Mộng Nguyệt đau đớn rỉ máu, quỷ vương a, quỷ vương, Ngô Mộng Nguyệt ta đem toàn bộ trái tim mình giao cho ngươi, lại đổi lấy được tín nhiệm cùng ôn tình của ngươi, giết đệ đệ thân cận nhất của ta, nghĩ có thể gạt bỏ tưởng niệm của ta được? Cái này ta làm sao có thể chịu nổi? Ngươi lạnh lẽo vô tình! Ngươi giỏi giang tàn nhẫn! Vì để lưu lại ta, ngay cả tiểu hài tử cũng bỏ qua được, hết thảy đối với ta trước kia, chẳng lẽ đều là ngươi giả dối sao? Chết tiệt! Ta hận! hận chính mình! Ta phải vì đệ đệ báo thù! Cũng thể lại để ngươi làm ta lạc lối, phải tóc là mệnh của ngươi sao? Được! Ta nguyện ý đánh cuộc! Dùng mạng của ta đánh cuộc! Tới làm chứng lời của ngươi rốt cuộc là hay giả!

      Mộng Nguyệt bây giờ bị cừu hận hoàn toàn che mắt, nguồn gốc mọi chuyện cũng còn tâm trí điều tra hiểu , tất cả đều theo ý nghĩ của mình mà kết luận, kết luận tới hành động vội vã. Mộng Nguyệt quyết tuyệt ra khỏi cửa, cùng biểu ca ngây ngốc nhìn thân thể biểu đệ, cả hai hề phát ra đôi ánh mắt hiểm cười, len lén quan sát mọi chuyện diễn ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :