1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Xí, đồ tiện nhân - Thương Tố Hoa (58 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 3: Ngấm Ngầm Tính Toán Người Khác Có Mệt Mỏi
      Editor: Socfsk

      Mạnh Chu nhớ rất ràng, Mạnh Tương Quân vào cung, bị chỉ hôn cho Tam Hoàng tử.

      Mặc dù bây giờ bệ đỡ của các Hoàng tử vẫn chưa ổn định, nhưng dường như cũng bị chia năm xẻ bảy rồi.

      Đến thời điểm tại, Hoàng đế có mười Công chúa, trong đó hơn nửa chết non, chỉ còn sót lại bốn, năm vị Công chúa.

      Trong số các Hoàng tử, Nhị Hoàng tử là do Hoàng hậu sinh ra, Tứ Hoàng tử là do Chính nhất phẩm Mật phu nhân sinh ra. Trong Kinh đều lan truyền tin tức hai vị Hoàng tử này là hai người phù hợp cho vị trí thái tử nhất, dĩ nhiên sau này cũng cuộc tranh giành ngôi vị Đế vương giữa hai người.

      Năm nay Đại Hoàng tử vừa tròn hai mươi, mặc dù là con trai trưởng nhưng lại phải là con trai trưởng. Mẫu thân xuất thân thấp hèn, bởi vì có bệ đỡ của mẫu thân, dù muốn đoạt vị cũng có năng lực. Từ được nuôi dưỡng ở trong hoàng cung, ngược lại có quan hệ rất thân thiết với Nhị Hoàng tử, con trai trưởng của Hoàng hậu. Về chuyện có tâm hay có mưu đồ khác cũng thể nào biết được.

      Về Tam Hoàng tử, ấn tượng của triều thần sâu, mẫu thân là Chính nhị phẩm Vân Phi, nhưng cũng có quan hệ gì với người trong tộc, chỉ có bà con họ hàng xa thuộc cấp Tam phẩm, nhưng bình thường hay qua lại thăm hỏi lẫn nhau. Vân Phi trời sinh tính tình đạm bạc, xưa nay thường xuyên ru rú ở nhà, Tam Hoàng tử cũng giống mẫu thân , rất ít nhúng ta vào chuyện triều chính.

      Sau cùng là vị Ngũ Hoàng tử còn là đứa trẻ, địa vị Mẫu phi cao, bây giờ dĩ nhiên cũng nhìn ra khả năng như thế nào.

      Cuộc chiến giữa các Hoàng tử bây giờ vẫn còn rất bình ổn, chờ vài ba năm nữa nhất định là quang cảnh tàn sát khốc liệt.

      Mặc dù Mạnh Chu là người bên ngoài triều đình, nhưng năm đó Tần gia là đại tộc danh môn, dường như cũng bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành ngôi vị này, cho nên Mạnh Chu cũng loáng thoáng nghe thấy. Nàng cảm thấy ánh mắt Mạnh Tương Quân rất tinh tường, tương lai rộng mở. Mặc dù vị Tam Hoàng tử này có tiếng tăm gì, nhưng trong lúc cuộc tranh giành đế vị gay cấn vẫn có thể yên ổn, lận đận có thể thực phải là người vô dụng.

      Chẳng qua kiếp trước Mạnh Chu thể tận mắt chứng kiến người nào leo lên Đế vị, nếu lúc trước có thể biết được, bây giờ còn giúp được chút ít. Nhưng lát sau nàng cân nhắc chút cảm thấy vẫn rất thoải mái, từ trước đến giờ nữ tử tham gia vào chính , nàng cũng quan tâm đến chuyện hậu cung, có ảnh hưởng đến toàn cục hay , dù sao nữa tướng công tương lai cũng liên quan gì đến ngôi vị Hoàng đế.

      Có câu thành ngữ: thương cân động cốt trăm ngày*.

      * Thương cân động cốt trăm ngày: Thành ngữ chỉ trọng thương phạm đến gân cốt. Giống như người luyện võ khỏi có thương tổn gân cốt, cần tu dưỡng cũng trăm ngày mới tốt

      Mấy ngày nay Mạnh Chu đều tránh ở trong phòng, nhưng thực ra lại rất thanh nhàn.

      Mợ Cả cả ngày lễ phật, ra khỏi cửa lớn, sau khi phái Xảo Tuệ tới xong cũng thấy có tin tức gì. Mợ Hai thích được vui chơi ở các yến hội xung quanh, phần lớn thời gian đều thấy người đâu, buổi trưa nửa tháng sau mới gọi người tới đây thăm hỏi vài câu. Xảo Phong bên cạnh mợ Ba dĩ nhiên thông báo, có lẽ còn chưa vén rèm trở về báo cáo. Còn lại mấy vị càng là học đòi theo, quan tâm lắm tới chuyện Đại tiểu thư Mạnh gia bị thương, vẫn chỉ có tiểu bối bọn họ có lòng.

      Lúc này, mười ngày sau Nhị tiểu thư Mạnh Tương Quân nghe chạy tới hỏi thăm.

      Nghĩ đến tương lai Tương Quân là Hoàng tử phi, Mạnh Chu dĩ nhiên cũng dám chậm trễ, phân phó Lục pha trà Bích La Xuân trân quý trong nhà, còn vào phòng bếp cầu làm bánh điểm tâm.

      Cả dung mạo cả khí chất Tương Quân rất gây áp lực cho người khác, mắt ngọc mày ngài, nhất là lúc cười, tiếng cười róc rách như tiếng nước chảy, người khác gặp thích. Vậy mà trong lòng Mạnh Chu vẫn còn sợ hãi. Nghĩ đến phải Liễu Phiêu Phiêu có lúm đồng tiền kiều như hoa, lúc hại người còn biết nương tay. Có thể nhận ra, càng thấy người ta vô hại, trong lòng còn biết người ta có mưu ma chước quỷ gì.

      Vừa nghĩ tới đó, trái tim Mạnh Chu chợt lạnh.

      Trong phòng bếp Lục chậm trễ chút thời gian, sau khi về phòng vội vàng xưng tội với hai vị tiểu thư.

      Tương Quân cười yếu ớt, “ có gì đáng ngại.” xong cũng nhiều thêm nữa, sai nha hoàn bên cạnh đưa hộp thuốc giao cho Mạnh Chu. “Mấy ngày trước Tương Quân đến nhà của dì, hôm nay trở về phủ mới nghe đến chuyện này của tỷ tỷ, trong lòng hết sức hoảng sợ, còn chưa kịp rửa mặt chạy đến nơi này trước, tỷ tỷ chớ trách tội.” Chỉ thấy những lời nàng ta khá khẩn thiết, ngược lại nhìn qua có chút lòng.

      Mạnh Chu chuyện phiếm với nàng ta, lát trong nhà liền nghe thấy có tiếng cười nhàng. Đến lúc dâng trà, Lục giao ly trà cho Tương Quân. Nha hoàn bên cạnh nàng ta nhìn thấy nước trà, sau đó ‘A’ tiếng giống như bất ngờ nhìn thấy chuyện gì đó.

      đợi Mạnh Chu mở miệng hỏi thăm, Tương Quân liền liếc nhìn nha hoàn cái, lên tiếng trách cứ, “Sao biết phân biệt phải trái như vậy?”

      Nha hoàn còn tuổi, sau khi bị quở mắng, nước mắt lập tức ngập đầy hai mắt, vẻ mặt uất ức: “Nô tỳ thấy màu sắc của nước trà tối tăm, cho nên mới…”

      “Câm miệng!” tinh thần Tương Quân nặng nề, nhìn chằm chằm nha hoàn kia, suýt chút nữa giơ tay thưởng cho nàng ta bạt tai, cuối cùng chỉ thở dài : “Ngươi lui xuống dưới, đừng quấy rầy tỷ tỷ ta dưỡng bệnh.”

      Sau khi như thế, nàng vô cùng áy náy, liên tiếp xin lỗi: “Tỷ tỷ đừng nghe hạ nhân năng nhăng cuội, cái gì trong phòng tỷ tỷ cũng đều do Mẹ Cả tự mình phái người tới chọn, nào có chuyện màu trà tối tăm.”

      Mạnh Chu khẽ biến sắc gật đầu, tỏ ý đồng ý với lời của nàng.

      Chờ sau khi Tương Quân rời được lúc, nàng mới nở nụ cười nhạt. Lục vừa đưa người về, nhìn thấy tiểu thư như vậy cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Nàng ta vội lên tiếng hỏi thăm, “Tiểu thư cảm thấy khỏe ở đâu sao?” Lúc nãy nàng ta đứng bên nhìn, Nhị tiểu thư năng , xem ra tình cảm rất thân thiết, ngoài việc khiển trách nha hoàn khiến người ta giật mình chút. Chẳng qua đó chỉ là tiểu nha hoàn mới vào nhà, ki hiểu chuyện, giáo huấn chút cũng phải là chuyện gì quá lớn.

      Đổi lại là trước kia, Mạnh Chu tin nàng ta, cho rằng nàng ta có tình cảm tỷ muội thân thiết với nàng, nhưng hôm nay, nàng đâu dám tin. Nhất là…

      “Lúc nãy nhị muội còn chưa rửa mặt, nhà dì của nàng ta cách Mạnh phủ cả nửa ngày ngồi kiệu, nhưng em xem, người nàng ta là quần áo mới, còn có giày mới, đâu thấy vết bẩn hay nếp gấp nào đúng ?”

      Lục bừng hiểu, lúc nãy nàng ta chỉ lòng chuẩn bị trà bánh, căn bản dám quan sát cẩn thận Nhị tiểu thư, bây giờ nghĩ lại đúng là như thế. Chỉ sợ những điều Nhị tiểu thư đều chỉ là muốn Đại tiểu thư tin tưởng tình cảm của nàng ta là chân . Mặc dù lời , nhưng ý định ban đầu xấu.

      Còn có vài chuyện Mạnh Chu tiện ra, diễn xuất của Tương Quân và nha hoàn thực rất tốt, chỉ tiếc là nàng ta lo lắng Mạnh Chu nghe hiểu còn tặng thêm câu, cũng chính câu này vẽ rắn thêm chân**. Ở trong phủ Mạnh Chu được sủng ái, bất kể là ai cũng có thể đoán được đồ trong phòng tốt. Vả lại Tương Quân còn muốn khen ngợi, còn nhắc tới Mợ Cả. Nếu phải rành việc đời, như vậy chính là cố ý rồi.

      ** câu thành ngữ có hai nét nghĩa: Vẽ vời, làm những chuyện thừa thãi gây rắc rối, phiền phức, bất lợi/ Bịa đặt, thêu dệt câu chuyện hoang đường để vu khống

      Có lẽ là muốn Mạnh Chu có hiềm khích với Mợ Cả.

      Mạnh Chu thở dài: còn tuổi bắt đầu ngấm ngầm mưu kế, Tương Quân ơi là Tương Quân, chắc hẳn muội rất mệt mỏi và phiền hà.

      Chỉ là nàng cảm thấy hơi nghi ngờ, giống như kể từ sau khi nàng ngã từ núi giả xuống, rất nhiều chuyện thay đổi. Chuyện nàng gặp Tần Giác trong lễ Thất Tịch xảy ra, sau đó dường như cũng nghe thấy chút tin tức gì về yến hội ban thưởng còn mời tất cả tiểu thư thế gia vào cung, còn có… Thời gian trôi qua cũng lâu, Mạnh Chu cũng nhớ , chỉ mơ hồ cảm thấy có lẽ lúc nàng té ngã từ núi giả xuống là cơ hội, là cơ hội cho nàng thay đổi tại.

      Nhưng rốt cuộc tại sao nàng té ngã từ núi giả? Nàng nhớ lúc ấy mình ra ngoài làm gì, theo như lời đồn đãi của bọn nha hoàn là do Mạnh Chu nàng cẩn thận. Nhưng người lớn sống sờ sờ như thế sao có thể như vậy? Nếu như có người cố ý… dụng ý là gì?

      Mạnh Chu gọi Lục thu dọn đồ đạc: “Trong phủ gần đây có người ngoài nào hay ra vào ?”

      Lục nhớ lại, muốn lắc đầu lại nghĩ ra cái gì đó, gật đầu : “Đạo nhân Sơn Dương tới, nghe năm xưa ông ấy có qua lại với lão gia ở trong phủ, sau đó lại vân du*. Thời gian trước ở trong Mạnh phủ ông là có nhìn thấy trong nhà có chỗ trú ngụ của con phượng hoàng, cho nên mời mà tới.” Lục xong cũng cười, “Tất cả những điều này đều là lời nhảm nhí hạ nhân trong phủ rảnh rỗi truyền ra. Nô tỳ cảm thấy vô cùng mơ hồ, phượng hoàng phải là Công chúa sao, trong phủ ta có Công chúa kki nào…”

      *vân du: du hành của các đạo sĩ

      Sau khi nghe Lục , Mạnh Chu như bị điện giật… đạo nhân Sơn Dương, đạo nhân Sơn Dương… Lão già thối tha đó còn dám năng xằng bậy!

      phải ngày đó lão cũng với nàng ‘Nhanh chóng làm theo như vậy, tiện nhân rút lui”, còn gạt nàng nàng là Hoàng Hậu nương nương dựa vào câu này để trị thiếp thị…

      Quả nhiên là rắm chó kêu!

      Đáng hận hơn nữa là, lão còn gạt nàng năm lượng bạc. Bây giờ Mạnh Chu nghĩ biết vậy chẳng làm, hận thể hỏi lão về năm lượng bạc này, còn muốn phỉ nhổ vào đạo hạnh tu hành của lão là lừa bịp là giả dối.

      Lục đứng cạnh thấy tiểu thư nhe răng trợn mắt, nàng ta chợt kinh sợ, cho rằng lời chửi bới đạo nhân của mình chọc giận tiểu thư, lại nghĩ tới lúc trước hình như tiểu thư rất tin tưởng đạo nhân, càng thấy giật mình, vội quỳ xuống đất dậy, “Nô tỳ lắm mồm, nên chửi bới đạo nhân Sơn Dương sau lưng, lời của đạo nhân dĩ nhiên có ý nghĩa sâu xa, nô tỳ…”

      Mạnh Chu hồi phục tinh thần, nhìn nét mặt Lục , bật cười. Lục chịu được hù dọa, cảm thấy nàng ta có mấy phần giống nàng trước đây, quả nhiên là chủ tử yếu đuối, hạ nhân cũng đứng thẳng nổi.

      Như vậy có thể thấy được, những năm này Lục ở trong phủ bị ức hiếp bao nhiêu. Chẳng trách lúc trước nha hoàn hay hạ nhân đều muốn bị phân tới đây, cho dù là tới hầu hay làm chân chạy vặt. Nghĩ đến chuyện lúc trước Lục đến phòng bếp làm điểm tâm pha trà còn bị người ta gây khó dễ đấy thôi.

      Nha hoàn nào đó được đại công tử nhận làm người thông phòng chắc hẳn là vui mừng đến mức khép nổi miệng, có thể thoát khỏi chủ tử vô dụng Mạnh Chu cũng là chuyện đáng được đốt pháo ăn mừng đối với nàng ta – đó là chuyện tốt.

      Mạnh Chu thử duỗi chân, nghĩ tới bản thân suốt ngày ru rú ở trong phòng, có phải nên ra ngoài hoạt động chút ? Sau khi suy nghĩ, nàng lên tiếng: “Lục , em giúp ta chuẩn bị bộ xiêm áo trắng, nhớ mang theo cả áo choàng màu trắng trong rương quần áo khác.”

      Lúc này Lục vẫn còn tạ tội, vừa nghe xong còn hơi nghi ngờ, chẳng qua nàng ta là nương thông minh, dĩ nhiên cũng biết tiểu thư trách tội mình, vì vậy tảng đá trong lòng được đặt xuống. Chỉ là nàng ta vẫn hơi nghi ngờ: Chẳng lẽ tiểu thư muốn ra ngoài sao? Nhưng vết thương của tiểu thư chưa khỏi hẳn, bị thương lần nữa e rằng phải dưỡng thương hơn nửa năm. Nếu làm chậm trễ hôn với Tần gia coi như xong.

      Mạnh Chu liếc xéo nàng ta cái, để cho nàng ta nhanh chuẩn bị. cái liếc mắt cũng khiến Lục sợ hãi dám chần chừ, vội vàng chuẩn bị quần áo.

      Mạnh Chu cười lạnh: Nếu như nàng nhớ lầm, tháng sau Tần gia đến Mạnh phủ đưa lễ, lúc đó cũng hiểu chuyện gì lắm. Nếu như lúc đó truyền ra tin mạnh Đại tiểu thư… Nghĩ tới chuyện như vậy, nụ cười môi nàng càng toát ra khí lạnh chèn ép người.

      Để cho người khác thể hoài nghi, chẳng lẽ việc làm quỷ người khác đều có khí như vậy?

      Nàng từ từ đặt chân ở bục bên ngoài giường, cố gắng dùng sức đứng lên. Mặc dù nàng nằm lâu còn có chút nhức mỏi, nhưng cũng cảm thấy đau đớn. Sau đó nàng yên tâm đặt sức nặng toàn thân lên cả hai chân, bước từng bước

      Đến lúc Lục sắp xếp đồ đạc xong xuôi, nhìn thấy cảnh này vội chạy tới ngăn, Mạnh Chu được mười mấy bước, chân ngoài vật bao bọc kín đáo thực ra còn cái gì khác, quả cũng phải là vấn đề to tát.

      Nhờ Lục đỡ về giường, lại bàn luận với nàng ta lúc mới quyết định dùng bánh xe gỗ gồ ghề thay cho ý nghĩ bộ lúc đầu của nàng, dù gì cũng bái phục nha đầu Lục kia.

      Mạnh Chu liếc nhìn chân mình, trong lòng vui mừng: Dù sao vẫn trẻ tuổi, bị thương như vậy nhanh chóng hồi phục như cũ. Nếu đổi lại là người gần ba mươi tuổi, nằm giường ba bốn tháng chắc hẳn còn phải chịu đựng đám hạ nhân chê cười, nếu còn nổi giận rất tổn thọ.

      Lục đẩy xe bánh gỗ ra cửa, hỏi câu: “Tiểu thư, người còn chưa muốn đâu.”

      Mạnh Chu hồi hồn trở lại cười : “Ta nhớ ở phía sau rừng trúc sau nhà có con đường , bình thường thấy, nhưng sau con đường phòng thiền cách đó xa.”

      Con đường ? Phòng thiền? tiểu thư muốn tìm đạo nhân Sơn Dương sao? Nhưng Lục nghe hôm nay đạo nhân Sơn Dương tiếp đãi khách, người khách kia hình như là Tần gia, là ai…nàng ta con chưa nghe cẩn thận.

    2. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 4: Tiện Nhân Hóa Trang Lên Sân Khấu
      Editor: Socfsk

      Hôm nay có việc khiến cho Tần Giác nhức đầu, sáng sớm phụ thân đại nhân gọi đến thư phòng, sau khi im lặng lát, ý vị sâu xa nhắc nhở, nhất định muốn đến gặp đạo nhân Sơn Dương ở bên kia giao thư cho lão, sau đó phải về báo tin. Vừa bước chân ra khỏi cửa phụ thân đại nhân còn liên tục lặp lại: Nhất quyết được để cho người ngoài biết chuyện này.

      Tần Giác dĩ nhiên biết điều đó, nhưng phụ thân tìm đạo sĩ kia làm gì? Chẳng lẽ bảo đạo sĩ xen xem cuộc đời phụ thân còn có thể có thêm đứa con nào nữa ? Tần Giác thầm châm biếm, khoản phong lưu của phụ thân thể so với mình, bây giờ già, e rằng còn phải dựa vào đan dược tráng dương.

      Nghĩ tới đó, Tần Giác cười phóng đãng, nhân lúc có ai cẩn thận liếc mắt nhìn lại bản thân, càng đắc ý vô cùng.

      Đến Mạnh phủ khó, Tần Giác mượn chuyện hôn với Đại tiểu thư Mạnh gia, đến bái kiến nhạc phụ tương lai dĩ nhiên là hợp tình hợp lý. Dĩ nhiên sau khi bái kiến xong tìm đường đến gặp đạo nhân Sơn Dương hâm mộ từ lâu càng thêm hợp tình hợp lý.

      Tần Giác phục lăn trí thông minh hơn người của mình.

      Làm gì có mưu tính nào là tốt đẹp, thực tế luôn vô tình.

      Cỗ kiệu ra khỏi Tần phủ chưa lâu bỗng có người đứng ra cản đường. Tần Giác vén rèm lên để xem, chỉ thấy nữ nhân tranh luận gì đó với kiệu phu ở ngoài, kiệu phu hình như sợ nữ nhân này, đến mức dám thở mạnh, thậm chí đôi lúc còn liếc mắt nhìn trộm ngực nữ nhân. Tần Giác cũng liếc mắt nhìn theo, thể ngầm tán thưởng: dáng dấp nương này có thể sánh ngang với Liễu Phiêu Phiêu.

      Trong lòng khẽ rung động, tìm cây quạt, chỉnh trang lại áo, phong lưu phóng khoáng xuống kiệu, cất cao giọng : “Tại sao đám người lại khi dễ nương bé , có hiểu cấp bậc lễ nghĩa hay ?”

      nương cúi đầu, dù chỉ có thể nhìn thấy dáng người cũng rạo rực trong lòng, hận thể cởi áo nữ nhân kia trước mặt mọi người, sau đó thưởng thức tư vị.

      Hạ nhân tự động tránh ra nhường đường, bọn họ cúi đầu, nhưng mặt dường như cười: lần này có trò hay để xem rồi.

      Tần Giác vẫn còn chưa hay biết, nhíu mày ôm lấy eo mỹ nhân, cúi đầu hôn lên tóc nàng ta: “Mỹ nhân là thơm…”

      Còn chưa xong từ hương, mỹ nhân kia xoay người lại, nở nụ cười kiều diễm rung động lòng người.

      Tần Giác lập tức há hốc mồm, lưỡi cong lại, “Phiêu…Phiêu… Phiêu Phiêu!” khó khăn lắm mới có thể hoàn chỉnh được hai chữ phiêu.

      Đám hạ nhân bên cạnh nén cười đến mức khổ sở. Cho nên bọn họ mới dám lớn tiếng với mỹ nhân, còn bởi nàng ta là người bên gối của đại công tử, chỉ cần đôi lúc thổi thổi gió cũng khiến hạ nhân bọn họ cảm thấy dễ chịu. Thay vào đó đại công tử ngờ mình nhận lầm nàng ta là người khác, còn gọi thân thiết, nghĩ đến việc tối nay chắc hẳn phải chịu khổ giường.

      Trước mặt mọi người, Liễu Phiêu Phiêu trở mặt với , nàng mềm mại nằm trong ngực Tần Giác, di chuyển đầu ngón tay ở trước ngực , đôi mắt quyến rũ: “ mấy ngày rồi công tử chưa tìm đến ta, cho nên mới quên sao?” xong còn kín đáo nhéo ngực Tần Giác, thấy phần da thịt đó đỏ lên chút mới hả giận cười.

      Tần Giác chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, mấy ngày nay coi trọng bà chủ phường bánh ngọt, tháng trước chồng bà chủ kia mất. Cũng bởi vì có nam nhân nên bà chủ rất đơn lặng lẽ, vừa lúc bị Tần Giác gặp phải, hai người lập tức như củi khô gặp phải lửa mạnh, thể dập tắt.

      Cũng bởi vì bà chủ phường bánh ngọt, Tần Giác mới có thời gian rảnh đến tìm Liễu Phiêu Phiêu, tránh nàng ta mấy ngày, nghĩ tới hôm nay bị nàng bắt gặp ở đường.

      Quát những người xung quanh vây xem, Tần Giác cầm cây quạt chà mạnh lên trán, bất đắc dĩ đành phải đáp ứng cầu của Liễu Phiêu Phiêu, để nàng ta giả làm nha hoàn đến Mạnh gia.

      cũng biết Liễu Phiêu Phiêu theo được yên lành, có thể tưởng tượng từ trước đến nay Đại tiểu thư Mạnh gia hiền lành có tài cán gì, cho dù có ức hiếp nàng, nàng cũng chỉ biết hờn dỗi, trốn tránh, dám gây . Vì thế cho nên mới lớn gan lớn mật như vậy. Nhưng từ đầu đến cuối cũng phải để ý đến bà này trước, nếu nàng ta làm loạn lên hay. Giày vò ngươi đến mức chín mười ngày thể rời giường đúng là…

      Tần Giác kẹp chặt hai chân, chỉ sợ Liễu Phiêu Phiêu dùng thủ đoạn phá hủy bảo bối của chính mình.

      Đến Mạnh phủ, quy củ gặp Mạnh lão gia và lão phu nhân, đắn đo nghiêm túc hàn huyên với hai bậc trưởng bối mấy câu. Trong lúc Liễu Phiêu Phiêu an phận đứng sau dùng móng tay gãi lên lưng , Tần Giác chỉ có thể nén nhịn cảm giác ngứa ngáy. rất khó chịu!

      Khó khăn lắm mới thoát khỏi trưởng bối, đường đến phòng thiền, Liễu Phiêu Phiêu cười to: “ ngờ công tử sợ hãi nhạc phụ tương lai như vậy.”

      Nếu như thường ngày có người Tần Giác sợ ai, Tần Giác nhất định xé rách miệng người đó, nghĩ đến đường đường là đại thiếu gia tần phủ, sao có thể e ngại người nào. Đáng tiếc nhắc đến nhạc phụ tương lai, Tần Giác thể che giấu dấu vết phóng túng. Lão gia Mạnh phủ từng giúp Thánh Thượng thoát khỏi tình cảnh khốn cùng, vì vậy sau khi Thánh Thượng lên ngôi Mạnh gia cũng như thuyền nước, dần dần cũng có địa vị trong kinh thành. Những năm này liên tục thăng quan tiến chức, bây giờ là Tam phẩm phủ thừa Tông Nhân, sau này chừng còn có thể tiến lên nữa.

      Thấy Tần Giác lời nào, Liễu Phiêu Phiêu càng bừng bừng tức giận, đưa bàn tay sơn hết móng tay vào áo thăm dò, nhàng gãi người .

      Tần Giác lập tức bị châm lửa, thể giữ được, kéo nàng ta ra phía sau hòn non bộ, lúc này xuân tình bắt đầu nổi lên mãnh liệt.

      Sau gần canh giờ, hai người mới chỉnh trang lại quần áo ra khỏi hòn núi giả, tiếp tục về phía phòng thiền, hề hay biết có người đứng ở chỗ tối quan sát bọn họ.

      núi giả thiếu chỗ náu, chỉ cần có góc độ thích hợp là có thể đứng bên kia nhìn thấy hết mọi chuyện xảy ra ở bên này. Hành vi phóng đãng lúc nãy của tần đại thiếu gia lọt vào trong mắt của Nhị tiểu thư Mạnh phủ Mạnh Tương Quân. Nha hoàn bên cạnh nàng ta đỏ mặt từ lâu, mắc cỡ biết nhìn đâu, trong khi đó Mạnh Tương Quân vẫn khá hơn rất nhiều. Nàng ta thản nhiên cười, người trong nhà sớm mời sư phụ về dạy nàng ta lễ nghi trong cung, dĩ nhiên cũng bao gồm chuyện nam nữ này.

      Nàng ta nhìn tần đại thiếu gia phong lưu, nhớ tới châm ngôn của đạo nhân Sơn Dương, chỉ cảm thấy thể tưởng tưởng nổi: tên dâm tặc như vậy quả có thể làm được chuyện lớn sao?

      qua bốn cái sân, cuối cùng cũng đến được phòng thiền, nha hoàn dẫn đường nhiều chuyện, chỉ vào tòa nhà phía tây bảo đó là chỗ ở của đại thiếu gia, Tần Giác sợ hãi nhìn phản ứng của Liễu Phiêu Phiêu.

      Cũng may hình như nàng ta nghe thấy, cho nên cũng bỏ qua chuyện này.

      Bên ngoài phòng thiền có tiểu đạo đồng trông chừng, ngăn Tần Giác trước, đạo nhân Sơn Dương ngồi thiền tu luyện, những người phận nên quấy rầy.

      Tần Giác vui, thứ nhất, quanh co lúc lâu, vướng víu với nữ nhân bên cạnh vài lần, còn hàn huyên với trưởng bối Mạnh phủ hồi lâu, bây giờ mới đến được phòng thiền, thậm chí còn được gặp mặt sao? Chẳng phải là nể mặt mũi Tần công tử!

      Nghĩ như thế, tức giận bừng bừng, nhíu mày: “Tiểu đạo đồng ngươi là người nào lại dám gây khó dễ cho ta, chưa bẩm báo sao biết được đạo nhân Sơn Dương muốn gặp bản thiếu gia? Còn mau nhường đường!”

      Tiểu đạo đồng thấy nhiều người vô lễ như vậy, vì vậy chỉ có cách tự ứng phó, đó là: chỉ coi người này như con chó bẩn thỉu – như nghe thấy, chiêu này cực kỳ tốt, cực kỳ hữu dụng!

      Tần Giác chưa từng bị người ta khinh thường, thấy tiểu đạo đồng này vô lễ phách lối, giơ tay muốn đánh người…. chưa kịp giơ tay lên bị nữ nhân phía sau bắt lấy. Liễu Phiêu Phiêu ghé sát vào tai thầm: “Đừng kích động, nếu làm tiểu đạo đồng bị thương, cho dù gặp được đạo nhân cũng bị đuối lý, bằng hãy chờ thêm chút nữa.”

      Thấy Tần Giác vẫn còn tức giận, Liễu Phiêu Phiêu tiến lại gần thêm, dùng mắt quét qua người tiểu đạo đồng: “Ta tin lúc nào ăn trưa tiểu đồng này có thể đứng mãi ở đây chịu rời , đến lúc đó chúng ta…”

      Tần Giác lắng nghe, thể gật đầu đồng ý, chốc lát cảm xúc dâng tràn, nhéo nhéo hai má Liễu Phiêu Phiêu, cười : “Nữ nhân thông minh thế này, cưới vào nhà đúng là đáng tiếc.”

      Liễu Phiêu Phiêu sáng mắt lên, sau đó vô cùng rạng rỡ: “Từ trước đến nay người này chuyện chưa bao giờ có lý, ta tin chàng đâu.”

      Trong lúc hai người liếc mắt đưa tình, tiểu đạo đồng vào trong phòng thiền đồng thời chốt then cửa lại. nhìn qua khe cửa, thấy dáng vẻ bí bí mật mật của đôi nam nữ kia, trong lòng tránh khỏi khinh thường, trong miệng còn lẩm bẩm: “Đôi nam nữ chó này còn dám đứng ở trước cửa phòng thiền trêu ghẹo lẫn nhau.”

      xong cũng cảm thấy kinh sợ, vội liếc mắt quan sát động tĩnh phía sau phòng, đồng thời le lưỡi cái: vậy nếu để sư phụ nghe thấy nhất định dạy dỗ mình.

      thể là nam nữ chó, thể, phải là vợ chồng chó mới đúng…

      Tiểu đạo đồng nhớ lại câu sư phụ thường hay : Mọi mọi vật đều có đạo lý, cho nên mắng chửi người cũng là đạo lý, muốn mắng phải mắng ở ngoài đường lớn, nhưng cũng thể dùng từ ngữ thô tục.

      Đối với chuyện lần này, tiểu đạo đồng thực để ý tới.

      Aygoo, đôi vợ chồng chó ở ngoài cửa là thế nào đây?

      Bỗng chỉ trong nháy mắt, hai người liền biến mất thấy tung tích.

      Tiểu đạo đồng lo lắng bọn họ lừa gạt, vì vậy cẩn thận từng li từng tí mở cửa ló đầu ra ngoài. ngó nghiêng bốn phía cũng nhìn thấy hai người bọn họ, cho rằng bọn họ biết khó nên lui, vì vậy cũng thở phào nhõm.

      Lúc này có nha hoàn xách theo hộp đựng thức ăn tới, đặt hộp vào trong tay tiểu đạo đồng buông, thấy tiểu đạo đồng vội vàng buông tay, cười khúc khích: “Gấp làm gì, ở đây cũng còn ai khác.”

      Lúc này tiểu đạo đồng hoảng hốt, mặt đỏ bừng lên, trợn hai mắt nhìn tiểu nha hoàn cũng trừng mắt nhìn chịu thua, vội chuyển mắt sang chỗ khác, trong lòng thầm : đại đạo vô hình, đại đạo vô hình…

      Bên tai ngừng văng vẳng tiếng nha hoàn đùa giỡn, cảm thán: Đại đạo vô hình, làm gì có nữ, phải giải thích thế nào? Giải thích thế nào?!

      Tần Giác núp ở bên, Liễu Phiêu Phiêu liếc mắt ra hiệu với nha hoàn kia, sau đó hai người lặng lẽ vào cửa phòng thiền. Sau khi vào phòng Liễu Phiêu Phiêu vẫn chưa yên tâm, nàng ta nhanh chóng cài then mới có thể yên tâm.

      Hôm nay Liễu Phiêu Phiêu theo Tần Giác phải chỉ là muốn dây dưa, nàng ta cũng muốn gặp đạo nhân này hỏi han vài điều – nghe đạo nhân rất am hiểu vận mệnh con người thay đổi, cũng biết sau này Liễu Phiêu Phiêu nàng có thể có cơ hội tiến lên ?

      Tiểu đạo đồng hề hay biết trong lúc mình mắc kẹt với nha hoàn, đôi chó đó… đúng, là vợ chồng chó vào. mất tí thời gian, nước bọt khuyên giải nha hoàn kia nên có tư tưởng an phận với người theo đạo, nha hoàn chợt buông tay, tỏ ý: “Đạo đồng thối, ai có tư tưởng an phận với ngươi!”

      Tiểu đạo đồng đành chịu, xoay người, đột nhiên nhìn thấy cửa phòng thiền đóng chặt, bên trong hình như có tiếng ồn ào, cẩn thận phân , thể kêu lên: “ hay rồi!”

      Cũng chính vào giờ phút này, con đường về phía phòng thiền có tiếng gọi: “Tiểu đạo đồng có ở đó ?” Hình như là tiếng của Lục , nha hoàn bên cạnh mạnh Đại tiểu thư. Chẳng lẽ Đại tiểu thư cũng tới?

      Tiểu đạo đồng nhìn trái nhìn phải, bỗng bất động đứng yên tại chỗ biết nên làm thế nào cho đúng. Trong lòng cực kỳ hoảng sợ: phụ ơi, nếu để bọn họ gặp nhau ở nơi này, chẳng phải là muốn…..

    3. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 5: Chút ngược đãi tình
      Editor: Babynhox
      Beta: Socfsk

      Tiểu đạo đồng tự trách mình đủ công phu tu luyện, thể giải quyết tình hình giờ, cho nên quyết định xin ý kiến của sư phụ sau đó tính tiếp.

      Thế nhưng còn chưa đến gần cửa phòng thiền nghe thấy tiếng thét chói tai, nghe như tiếng của nữ nhân. Sau đó cánh cửa đóng chặt lại mở ra, trong đôi vợ chồng quỳ rạp mặt đất như con chó, khóc lóc tố cáo; nam nhân đứng ở bên ngẩn ra, muốn chìa tay ra lại do dự, vẻ mặt khó xử.

      Chỉ nghe nữ nhân lại hét thảm, dáng vẻ đau tim thắt phổi rất dọa người: "Đạo sĩ thối, nhất định là ngươi năng bậy bạ, cái gì mà cái chết kỳ quái, cái này tuyệt đối phải là vận mệnh của ta! Công phu tu luyện của ngươi đủ, còn bậy bạ tung lung, xem ra ta đập bể cái nơi rách nát này của ngươi . . . . . ." xong quả nhiên đứng dậy muốn xô đổ bức tường chống xà nhà.

      Tần Giác gần như là kéo nàng ta ra, khuyên nhủ: "Lời của đạo sĩ thối này sao có thể tin, ta chết ở trong tay nữ nhân, hô hô, chuyện nực cười, ai tin chuyện này? Nữ nhân nào ăn gan hùm mật gấu xuống tay với bản công tử!"

      Liễu Phiêu Phiêu cười lạnh trừng hai mắt nhìn , ngầm oán hận ở trong lòng: Với đức hạnh này của ngươi, chết ở trong tay nữ nhân quả thực quá dễ dàng, lão nương ta cũng có thể giết chết ngươi. Nếu đúng như lời Tần Giác , lúc này Liễu Phiêu Phiêu mới sợ hãi như vậy, ngộ nhỡ đạo sĩ kia đúng, ngộ nhỡ. . . . . . Nàng cẩn thận sờ soạng cổ cái, mồ hôi lạnh ứa ra khắp người.

      Lúc hai người , vô cùng nhếch nhác, trước khi còn gặp nha hoàn đưa thức ăn bị nha hoàn kiên quyết đe dọa, hai người nóng lòng muốn thoát khỏi nàng ta, cuối cùng phải thương lượng giá cả thanh toán hơn gấp đôi mới chấm dứt.

      Lảo đảo ra khỏi Mạnh phủ, Tần Giác và Liễu Phiêu Phiêu quay đầu nhìn cái, hai người đều nghiến răng nghiến lợi, hôm nay đúng là vừa mất tiền vừa mất cả sĩ diện. Vì bị gán cho tội này, hai người ăn ý nhổ hai ngụm nước bọt, phun xuống dưới chân hai tượng đá sư tử ở trước cổng Mạnh phủ.

      đường trở về còn oán giận hôm nay đen đủi. được nửa đường, lúc này cơn giận gần tiêu tan, đột nhiên Tần Giác phát vấn đề. cuống cuồng lục lọi khắp người, tìm được lá thư mà phụ thân đại nhân dặn dò còn nằm trong áo trước ngực. Lá thư nhăn đến mức thể tưởng tượng nổi -- có lẽ lúc đầu vào cùng Liễu Phiêu Phiêu vò nát.

      Lúc này có thể làm thế nào được, phụ thân dặn dặn lại nhất định phải giao thứ này cho đạo sĩ, vậy mà lại quên mất tiêu!

      Liễu Phiêu Phiêu ngồi cùng kiệu ghé lại nhìn thoáng qua, hỏi thư này là ai đưa tới? Đương nhiên nàng ta nghĩ là của những hồ ly tinh biết xấu hổ muốn dùng vài câu thơ cũng muốn quyến rũ trái tim Tần Giác.

      Bây giờ Tần Giác buồn rầu trong lòng, lo lắng biết tìm ai bàn bạc, vì thế run rẩy kể hết mọi tình cho Liễu Phiêu Phiêu: "Phụ thân đại nhân dặn dò ta giao cái này cho đạo sĩ thối mà ta quên mất. Nếu bây giờ trở lại, chỉ sợ đạo sĩ kia dùng chổi tiếp đón chúng ta, phải làm thế nào bây giờ?"

      Liễu Phiêu Phiêu túm lấy thư, phục hồi dáng vẻ kiều quyến rũ ngày thường, hình như cũng quên những lời trước đó của đạo sĩ. ít người đọc sách thường xuyên lui tới quán rượu Dương Liễu, tuy Liễu Phiêu Phiêu chưa từng đọc sách, nhưng vài năm gần đây cũng có thể nhận biết được mấy chữ. Nàng ta gỡ bỏ sáp phong thư , dáng vẻ làm như hiểu rất nội dung thư: "Cốc, thăm hỏi, sau này, vì, ngôi vua. . . . . ." Đọc mấy chữ cũng tốn rất nhiều công sức rồi, nàng ta xì tiếng, ném lá thư, miệng kêu gào : "Viết mấy chữ thối nát gì đó!"

      Đương nhiên Tần Giác biết Liễu Phiêu Phiêu biết chữ còn mạnh miệng trách móc chữ viết của phụ thân đại nhân, vui vẻ cười trộm ngay lúc đó. Nhặt lá thư rơi đầu gối lên, mở ra ngay trước mặt, đảo mắt nhìn qua. . . . . .

      Muốn hỏi sau này người nào ngồi lên ngôi vua.

      hàng chữ ngắn ngủn nhưng mỗi chữ như đâm tim, Tần Giác sợ tới mức tay run, suýt nhảy dựng người ngay trong kiệu. Chẳng trách phụ thân lại xem trọng như vậy để đưa thư, gấp phong thư lại. Cửu ngũ chí tôn. . . . . . Đây chính là ý nghĩ đại nghịch bất đạo, nếu để cho người khác nhìn thấy, thế nào cả nhà cũng bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội.

      Nhìn thấyTần Giác khác thường, Liễu Phiêu Phiêu cũng hiểu được tình thế nghiêm trọng, cũng kinh sợ vì câu hỏi đó. Nhưng mà nàng ta còn tốt hơn Tần Giác chút, sợ hãi trong mắt dần biến mất, thay vào đó là ánh sáng tươi mới. Nụ cười điềm đạm, vô cùng phong tao.

      Nàng ta tiến lại gần, dán cả người vào ngực Tần Giác, cười : "Cái người hồ đồ này, nếu ta có cách giải quyết việc này, chàng làm thế nào để báo đáp ta?”

      Lúc này Tần Giác mất bình tĩnh, mặc kệ là điều kiện gì cũng vui vẻ đồng ý nhanh chóng, chỉ muốn qua được cửa ải này trước, về phần hứa hẹn. . . có thể kéo dài thời gian!

      tình biết hai người này liên tục quấy phá Kinh thành đến mức nào . Ai có thể biết, lúc đầu người thúc đẩy tranh giành ngôi vị hoàng đế lại chính là hai con chó như vậy, đúng, là vợ chồng chó!

      . . . . . . . . . . . .

      Lúc này, tiểu đạo đồng chuyên tâm tiếp thu dạy bảo của sư phụ, mắt thấy sư phụ nghiêm khắc với mình, quơ lấy phất trần muốn đánh, tiểu đạo đồng nhanh trí chạy vào phía trong, nhưng ngờ còn nhìn thấy người ở bên trong.

      ra sư phụ ở trong phòng phải là bế quan, mà là vụng trộm gặp nguời khác. . . . . Tiểu đạo đồng dùng sức vỗ miệng: phi, là bí mật gặp mặt.

      Tiểu đạo đồng to gan đánh giá người này cẩn thận, chỉ thấy bóng lưng của người này tuấn phóng khoáng, thân hình đẹp đẽ, phong lưu phóng khoáng, linh khí bức người. . . . . . .

      sai, người này chính là đưa lưng về phía tiểu đạo đồng, cho nên tiểu đạo đồng thấy khuôn mặt của , nhưng mà dựa vào công phu tu luyện của , chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng có thể nhận ra quanh thân người này tản ra ánh sáng rực rỡ giống thường ——

      Ông trời, tên này phải thần là quỷ a!

      Đột nhiên đạo nhân Sơn Dương xuất sau lưng tiểu đạo đồng, hung hăng gõ vào đầu cái, giận dữ mắng mỏ: "Ta xem con trốn đâu."

      Trong chốc lát tiểu đạo đồng phản ứng lại, mặc cho sư phụ dễ dàng đánh , cũng bất chấp thần hay quỷ, vội vàng chạy tới ngồi trước cái người đưa lưng về đây, né tránh, hi vọng sư phụ có thể giơ cao đánh khẽ.

      Ai biết được, người kia từ từ đứng lên, hợp sức với sư phụ đánh , hơn nữa còn nhìn tiểu đạo đồng với ánh mắt thương hại, vẻ mặt vừa từ bi vừa dịu dàng.

      Lúc này tiểu đạo đồng mới nhìn mặt người kia, khuôn mặt này khá giống với mặt Tần đại công tử, nhưng còn có vài nét thanh tú của người có học. Cả người mặc áo dài màu trắng, phía còn thêu mặt trúc và chim bói cá, rất ra dáng của thư sinh. Nhưng chẳng qua lúc nãy, tiểu đạo đồng thấy chỉ nhàng lách qua, cả người nhanh chóng di chuyển, thân thủ này sao có thể là thư sinh nho nhã yếu ớt?

      Chẳng lẽ người này chính là người yếu ớt đến mức ba bước cũng sắp tắt thở trong truyền thuyết Tần nhị công tử Tần Kha?

      Tiểu đạo đồng sững sờ nhìn thẳng, miệng lẩm bẩm: Sao lại thế, sao lại thế. . . . . .

      Cuối cùng nuốt hơi, lên tiếng: "Sư phụ, sao lại trùng hợp như vậy, hình như Mạnh đại tiểu thư ở bên ngoài, có muốn mời nàng ấy vào hay ?"

      Khi chuyện, nhìn thoáng qua vẻ mặt Tần nhị công tử , giống như hỏi ý của .

      Lúc này Đạo nhân Sơn Dương kìm nén ý muốn dạy dỗ đồ nhi, ông cầm phất trần đong đưa cái, mang theo vài phần khí chất thuật sĩ giang hồ : "Nàng ở ngoài, ngươi gặp hay gặp. Nhưng bần đạo cần phải nhắc nhở câu: đừng giẫm lên vết xe đổ. Có câu hơn mười năm đời người hấp tấp. . . . . ."

      Đạo nhân Sơn Dương đắm chìm giữa đạo lý đời người sâu sắc, tiểu đạo đồng chăm chú nhìn ông hồi, bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở: "Sư phụ, ra ngoài."

      Chỉ thấy giữa phòng còn thấy tung tích Tần Kha —— ra từ lúc Đạo nhân Sơn Dương , mỉm cười ra cửa.

      Cười cái gì? Đương nhiên là vì Đạo nhân Sơn Dương lại toàn lời nhàm chán!

      Tiểu đạo đồng thấy sư phụ hề động tay, kiên nhẫn hỏi: "Sư phụ, nhị công tử gặp Mạnh tiểu thư sao? Chẳng lẽ bọn họ là. . . . . ."

      Đạo nhân Sơn Dương trừng hai mắt: " được !" Rồi sau đó bỗng nhiên ông bày ra tươi cười, "Cần thận, nhiều miệng mọc nhiều mụn nhọt."

      Tiểu đạo đồng khẩn trương che miệng, lập tức cảm thấy sư phụ phi phàm như vậy, ngay cả trong miệng mọc mụn nhọt cũng biết!

      Cho nên xấu hổ bỏ chạy, tiếp tục làm đạo đồng trông giữ cho ông.

      ngờ, sau khi tiểu đạo đồng chạy , Đạo nhân Sơn Dương cũng che miệng, đầu lưỡi cuồn cuộn nổi lên, than vãn : nhiều, trong miệng mọc mụn nhọt.

      Việc đời nhiều bất đắc dĩ, ông là cao nhân đắc đạo, giúp đỡ những nam nữ si tình này, cuối cùng còn để cho bản thân phải chịu khổ, suy nghĩ chút cũng cảm thấy hai hàng nước mắt lã chã rơi.

      Lúc này, sau khi Tần nhị công tử ra khỏi cửa, liền nghe thấy tiếng bước chân từ con đường thông qua phòng thiền truyền tới.

      Đương nhiên, tiếng động này giống với tiếng hoa rơi.

      Chỉ thấy đôi giày thêu như như trong khe hở cửa gỗ, tiếng động phối hợp, có lẽ Tần nhị công tử cũng hiểu nguyên nhân trong đó. Chàng bất giác cười mỉm: nữ nhân này nóng nảy.

      Nhìn thân thể nhắn của Lục cố gắng di chuyển qua cửa gỗ nhiều vết rêu xanh, Mạnh Chu thực áy náy, trong lòng thầm quyết định: Lục , em cống hiến cho hạnh phúc đời ta, ta luôn ghi nhớ trong lòng, sau này nhất định bạc đãi em. Cái cây trâm vàng đôi bướm đùa hoa kia của ta. . . . . .Cho em, đương nhiên, là chờ ngày em lấy chồng.

      biết vì sao cửa gỗ cao ngất đứng im bỗng dịch chuyển vào trong, Lục sợ tới mức buông tay lùi về bên người tiểu thư, hoảng sợ gọi to :"Tiểu thư, cửa này tự chuyển động!"

      Tần Kha ở phía sau cánh cửa nghe được bật cười, rất mong chờ lúc nữ nhân này nhìn thấy bản thân vẻ mặt nàng như thế nào, thẹn thùng giống như lúc mới gặp nhau trước đây?

      Hay là—— hoảng sợ gọi to : gặp quỷ!

      Trước khi cửa mở rộng, Tần Kha đỡ miếng gỗ rơi xuống tay, sau đó giữ nguyên dáng người phóng khoáng cao ngất, mặt bày ra bộ dáng công tử khiêm tốn, mỉm cười ra từ sau cửa. Quả nhiên là bước từng bước, phong thái chắc hẳn như tiên nhân hạ phàm, phóng khoáng tự nhiên tuyệt vời như thế!

      Thế nhưng tiếng thở phá vỡ nghệ thuật: "Ai tới đấy?" Người lên tiếng chính là Lục .

      Nhìn Mạnh Chu ngồi xe lăn gỗ, trước tiên Tần Kha rất ngạc nhiên : nàng tiện lại?

      Bình tỉnh trở lại, kiềm chế ý muốn hỏi han trong lòng, Tần Kha cố gắng bình tĩnh, chắp tay thi lễ: "Tại hạ Tần Kha, biết Mạnh tiểu thư còn nhớ ?"

      Lục thầm vui mừng: ra là Tần nhị công tử, ta còn là tên mao tặc nào lẻn vào trong phủ, may mắn là vừa rồi chưa ra cái gì thích hợp. Nhưng mà, tại sao Tần nhị công tử lại ở trong phủ ta? Chẳng lẽ ngày hôm qua Xảo Phong họ khách đến chính là nhị công tử?

      Nàng càng nghĩ càng cảm thấy có lý, nếu là đại công tử,sao đến gặp tiểu thư lần chứ, chính là gia tương lai.

      Mạnh Chu nhìn qua rất bình tĩnh: "Nhị công tử khỏe chứ, ngày thọ yến tướng quân lần trước, Mạnh Chu đắc tội nhiều, mong nhị công tử thứ lỗi."

      Những lời này rất lưu loát, nhưng trong trong lòng Mạnh Chu dường như có sóng lớn dâng lên : Tần Kha ơi Tần Kha, ngươi đột nhiên xuất là muốn ồn ào thế nào! phải có tin đồn thân thể suy yếu phải ở nhà tĩnh dưỡng sao, giờ quang minh chính đại xuất ở Mạnh phủ chẳng phải là cho người khác biết thân thể người rất khỏe mạnh, bệnh họa sao?

      Chính xác là. . . . . . làm cho người ta bớt lo a!

    4. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 6: Chống lại số mệnh thay đổi nhân duyên
      Editor: Babynhox
      Beta: Socfsk

      Thọ yến ở trong miệng Mạnh Chu là mấy tháng trước.

      Tần gia và Mạnh gia có quan hệ thân thiết, ngày thọ của Tần tướng quân đương nhiên thể mời Mạnh lão gia tới.

      Nếu là mấy năm trước, tình huống này Mạnh Chu tuyệt đối , nàng lo lắng mình xảy ra sai sót làm mất thể diện của Mạnh phủ. Thế nhưng thiệp mời Tần tướng quân đưa tới cố ý nhắc tới muốn gặp con dâu tương lai.

      Mạnh Chu đành phải cung kính bằng tuân mệnh.

      ngờ từ lúc đó liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện!

      Cũng trách kẻ hồ đồ Tần Giác, ngày thọ của phụ thân vẫn lén lút chuồn êm ra ngoài chàng chàng thiếp thiếp với nha hoàn trong phủ. Trong khi đó Tướng quân cứ dặn dò Mạnh Chu ra ngoài tìm Tần giác, chủ ý là muốn tạo cơ hội cho hai đứa trẻ ở chung nhiều chút, thế nhưng lòng tốt cuối cùng lại gây họa.

      Mạnh Chu vốn đơn giản gặp phải chuyện tốt Tần giác ở cùng nha hoàn, chân tay lập tức trở nên luống cuống, nhân lúc đôi nam nữ này còn chưa phát , nàng hoảng hốt chạy trốn. Cũng bởi vì chạy trốn quá vụng, nàng đâm vào người Tần nhị công tử Tần Kha ngay góc rẽ thẳng ở hành lang dài.

      Tần Kha bị đụng vào ngất ngay tại chỗ, dù thế nào Mạnh Chu cũng cảm thấy rất áy náy.

      Nhưng các trưởng bối hỏi nguyên nhân việc, nàng ngây ngốc là bản thân sợ bầu trời tối đen mới hoảng loạn đụng ngã nhị công tử. Mọi người ở đây đều nghe Mạnh đại tiểu thư biết làm gì, lần này càng thầm lắc đầu tiếc hận. Ngay cả Tần tướng quân cũng thất vọng trong lòng. Nếu phải e ngại quan hệ hai nhà và địa vị của Mạnh lão gia ở trong triều, chỉ sợ hôn này thành.

      Càng quá đáng hơn là lúc Tần Giác rong chơi phóng túng cùng nha hoàn kia trở về, nghe đến chuyện này còn theo chế giễu Mạnh Chu nhát như chuột.

      Mạnh Chu là ngậm bồ hòn làm ngọt —— gắt gao nuốt nổi khổ vào trong bụng!

      Bây giờ nhớ lại những chuyện cũ vụn vặt này, Mạnh Chu vẫn vô cùng hứng thú, chuyện ràng như vừa xảy ra ngày hôm qua. Nàng hận thể tỉ mỉ phơi bày mọi sai lầm trước đây ra ngoài ánh sáng mặt trời, để cho bản thân nhớ vẻ mặt khinh rẻ của mọi người, cũng xem ràng bản thân từng hèn nhát bất tài như thế nào.

      "Mạnh tiểu thư cảm thấy rất hứng thú với quần áo của tại hạ sao?" Giọng của Tần Kha vang lên ở đỉnh đầu, lôi kéo Mạnh Chu trở về với thực tại.

      bức tranh mực trúc và chim bói cá gần ngay trước mắt, mực trúc sinh động y như , mực nước nhuộm bóng thích hợp; chim bói cá cũng sinh động y như , mỏ chim dương lên như hót. Mạnh Chu nhìn say mê, đến mức nàng còn chưa phát bức tranh này tiến tới gần mình, tới gần, gần chút nữa. Vốn là ngay trước mắt, giờ lại càng như thể đụng vào mí mắt.

      Lúc này Mạnh Chu mới cảnh giác, kêu to trong lòng: đúng. Vì thế nàng cũng dám ngẩng đầu, bối rối đẩy mạnh xe lăn gỗ lui về sau, thế nhưng lui thế nào cũng chuyển động.

      Giọng đỉnh đầu truyền đến lần thứ hai : "Tiểu thư đừng gắng sức nữa, mặt đường này gập ghềnh, cẩn thận chút có thể ngã lật, nếu lại làm chân bị thương tốt."

      Nàng bất đắc dĩ buông tay, ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt với nam tử ngay trước mắt. Chỉ thấy Tần Kha cười dịu dàng vô hại, lại khiến cho đôi má của Mạnh Chu nóng lên —— khoảng cách giữa hai người quả có chút gần!

      Lúc này Tần Kha giải thích: thấy tiểu thư dường như rất hứng thú với bức tranh quần áo ta, cho nên ta di chuyển lại gần chút, để cho tiểu thư nhìn ràng hơn.

      Nghe xong, mặt Mạnh Chu càng nóng, trong đầu giống như có ba bốn con vật tranh giành nhảy ra, từ xuống dưới, rất lộn xộn.

      Lúc nãy nàng cẩn thận, tập trung nhìn kỹ vị trí . . . . . phải là cái chỗ con rồng kia của Tần Kha sao!

      Ông trời, lúc nàng nghiên cứu mực trúc chim bói cá trông rất sống động ra sao, đồng thời nàng cũng nghiên cứu....thế nào lại là chỗ xấu hổ!

      Muốn giải quyết tình huống xấu hổ này Mạnh Chu mới nhớ tới Lục biết đâu? Cho nên đè nén cảm xúc mãnh liệt, giả bộ bình tĩnh, : " biết Lục đâu rồi, Tần công tử, xin làm phiền ngài giúp Mạnh Chu tìm người."

      Vừa dứt lời bao lâu, chỉ thấy thân thể Tần Kha chợt sáng lên, căn phòng thiền lúc đầu bị che khuất liền ta trước mắt Mạnh Chu, cùng xuất còn có Lục . Giờ phút này Lục vui vẻ trò chuyện cùng tiểu đạo đồng, quần áo tiểu nha hoàn màu trắng mộc mạc điểm chút hồng trông hài hòa với đạo phục màu xám xanh của đạo đồng kia. Hai người như hòa nhập vào bức tranh, bức tranh vừa giản dị vừa ấm áp, bức tranh người phù hợp lại càng hiếm thấy.

      Mạnh Chu bỗng giật mình nhận ra bản thân thực uổng phí ba mươi mốt năm xuân, nhìn thấy có nam có nữ muốn đưa bọn họ hợp thành đôi, sớm ném vào động phòng —— đây cũng là điều ác thú vị của phụ nữ!

      Tần Kha ở bên nhìn cũng vui vẻ, hôm nay tới đây vốn là giấu những người khác, ngoài ý muốn gặp được Mạnh Chu ở đây. Nhưng Đạo nhân Sơn Dương cũng câu rất đúng: đừng nên giẫm lên vết xe đổ.

      Nếu buông ra, vậy nắm chặt.

      Mạnh Chu cùng Tần nhị công tử mặn nhạt vài câu thăm hỏi sức khỏe cũng tiếp tục chuyện, thứ nhất là nàng muốn tới tìm Đạo nhân Sơn Dương; thứ hai, Tần nhị công tử ở lại Mạnh phủ quá bắt mắt rồi. Nàng nở nụ cười, đắn đo nhắc nhở Nhị công tử "thân thể yếu đuối", nên ở ngoài.

      Lục hỏi tiểu đạo đồng khi nào Đạo nhân Sơn Dương có thời gian, đương nhiên còn tán dóc thêm vài ba câu, chỉ vì tiểu đạo đồng làm vẻ mặt cao thâm quanh người Lục dòng tiên khí, là dấu hiệu tốt kéo dài phúc thọ. Lời hay như thế người nào nghe xong cũng vô cùng vui mừng, nhưng Lục chỉ cười cười : cố gắng dối nhiều chút, ta chỉ là nha hoàn, ở đâu ra tiên khí mà .

      chuyện phiếm cùng tiểu đạo đồng hồi, Lục vội vàng tìm tiểu thư, nhìn thấy dáng vẻ đăm chiêu của tiểu thư.

      Lục đẩy nàng vào phòng thiền, vừa đẩy vừa cười: "Tiểu thư suy nghĩ cái gì mà mê mẩn như vậy?"

      Mạnh Chu bị câu hỏi này kéo về, ánh mắt lướt nhìn bốn phía, hỏi câu đầu đuôi: "Tần nhị công tử rồi sao?"

      Lục : "Dạ, lúc nãy công tử vào từ biệt với Đạo nhân Sơn Dương liền . đến nhị công tử đúng là có lòng, trước khi còn dặn nô tỳ phải chăm sóc tiểu thư tốt, là nửa tháng sau gặp lại. Nhưng nô tỳ , nửa tháng sau là cái ngày gì ? Chẵng lẽ nửa tháng sau Tần Phủ tới cầu hôn? Nhị công tử cũng cùng?"

      Mắt trái của Mạnh Chu nhảy dựng nhảy dựng , lúc nãy khi Tần Kha rời khỏi cũng có với nàng câu. Lời này phù hợp với lời của với Lục , đúng là làm cho người ta vô cùng lo sợ —— Chẳng lẽ Tần Kha . . . . . .

      Mạnh Chu vội vàng lấy khăn che miệng, lo lắng miệng của mình cười đến mức phun ra.

      Trước khi vào phòng thiền, nàng còn thở ra thở vào vài lần. Đến lúc trong đầu thoáng ổn định chút mới dặn dò Lục ở lại bên ngoài, mình nàng vào.

      về duyên phận của Đạo nhân Sơn Dương cùng Mạnh phủ có thế tới như mưa rào, như gió mạnh. Lúc trước ông ở đường gian lận lừa gạt, câu được Mạnh lão gia, nịnh nọt hồi, lừa được Mạnh lão gia mở cờ trong bụng, mà lại mời ông từ đường cái về phủ ở, vừa mới ở hai ba ngày, đột nhiên ông lại xin từ biệt. Ngay sau khi ông biến mất lâu, vậy mà Mạnh lão gia thực thăng thiên. Bởi vậy cả nhà dưới ai cũng kính nể ông.

      Năm đó Mạnh Chu lại phải cũng bị dáng vẻ nhân sĩ giang hồ của ông lừa gạt sao, trong lúc ở Tần phủ năm thứ năm nghe ông đến Mạnh phủ ở, cho nên mong đợi trở về thăm hỏi, còn dùng năm lượng bạc đổi về câu dọa người kia của ông.

      Ông lão kỳ quái này mồm mép trát mật, dùng câu đơn giản để , dùng để lừa gạt nam nữ si tình quả người muốn đánh người muốn tạ lễ.

      Bên môi Mạnh Chu thoáng ý cười : sợ là có ít người tin tưởng ông lão này có thể xem trộm thiên cơ, nếu chính miệng ông ta ta cùng Tần phủ là số mệnh tương khắc, Tần Giác cưới ta gặp cảnh nhà tan cửa nát, chết bất đắc kỳ tử ở phố..., cũng biết mọi người ở Tần phủ có phản ứng gì?

      Đối diện cửa phòng thiền chỗ ngồi thiền có treo bức họa Tam Thanh song song, theo thứ tự từ trái sang phải là Nguyên Thủy Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn. Mà lúc này ở trước ba bức hỏa, đạo nhân mặc áo đạo mang giày mây trong tay cầm phất trần niệm niệm thần chú, mặt khác tấc cũng rời chữ đạo lý.

      Nghe thấy có người tiến vào, ông thoáng dừng chút : "Mạnh tiểu thư trở ngại chuyện lại, vẫn nên để xe lăn cho người cần hơn."

      Trong lòng Mạnh Chu khinh thường: ông lão này lại bắt đầu cố làm ra vẻ huyền bí rồi.

      mặt cung kính, cười nhợt nhạt: "Lại tới làm phiền đạo nhân, mấy năm trước đạo nhân từng giúp Mạnh Chu về số mệnh, người còn nhớ chứ?"

      Đạo nhân Sơn Dương sâu xa xoay người lại, râu bạc trắng tung bay, ánh mắt hình như có nghi hoặc: "Mong rằng tiểu thư thông cảm, lão phu tuổi tác cao, chuyện mấy năm trước sợ là nhớ ." qua lại vẫn đong đưa hai phía, tỏ vẻ chắc chắn ông ta nhớ được.

      Mạnh Chu yếu ớt dùng khăn áp sát khóe mắt hai lần, vẻ mặt rất uất ức: "Đạo nhân quả quên? Ngày đó chính người Mạnh Chu cùng họ Tần là số mệnh tương khắc, giờ này ngày này, ta cùng với Tần đại công tử có hôn ước, người vậy có thể làm thế nào mới tốt?"

      Đạo nhân Sơn Dương thiếu chút nữa bị đờm trong cổ họng làm nghẹn chết: Này, này....Mạnh tiểu thư này quả thực bậy bạ, lão phu qua lời này khi nào!

      Cố hắng giọng vài cái, đạo nhân cố gắng nuốt đờm xuống, tuy sắc mặt có chút đỏ hồng nhưng vẫn giữ bình tĩnh: "Tiểu thư đừng hoảng sợ, số mệnh con người quả là luôn luôn thay đổi thể biết được, hôm nay có thể tương khắc ngày mai ngược lại là tương sinh, có câu . . . . ." Đùng đùng lại truyền đạt đạo pháp thâm thúy khó hiểu.

      Mạnh Chu vẫn duy trì tươi cười nhã nhặn mặt, kiên nhẫn nghe đạo nhân liên tục, lúc đạo nhân ngắt quãng thở hổn hển hơi yếu kém, nàng mới tiếp lời: "Đa tạ đạo nhân chỉ điểm, có thể làm phiền người giúp Mạnh Chu tính lần hay , xem số mệnh có thay đổi hay ?"

      Hai mắt Đạo nhân Sơn Dương nheo lại, giống như là khó xử: "Tiểu thư có điều biết, lão phu phán mệnh xem trọng duyên phận, hôm nay duyên phận của tiểu thư còn chưa tới, lão phu thể nào ngông cuồng đoán thiên cơ."

      Nghĩ đạo nhân gian lận lừa gạt chịu vào bẫy, Mạnh Chu đành phải giở đủ trò lừa bịp, nức nở nghẹn ngào : "Đạo nhân quả chịu giúp Mạnh Chu tính toán tìm cách hóa giải sao? Ngay cả phụ thân tới cầu xin cũng vô dụng sao?"

      Đạo nhân hết sức tiếc nuối gật đầu, xoay người, trong lòng lại : lão phu còn chờ tiểu tử Tần Kha này ngoan ngoãn nghe lời, đáp ứng điều kiện của lão phu, lúc này tuyệt đối thể vì bé ngươi mà thất bại trong gang tấc. Bình tĩnh, bình tĩnh.

      Đạo nhân đáng ghét này quả nhiên có chút cách thức, khó trách lời của ông ta lừa được ít người, Mạnh lão gia là người trong số đó. Mạnh Chu vẫn khóc nức nở, lại cầm lấy khăn tay, quay ra ngoài cửa kêu to: "Lục , nhanh đến phòng chính tìm lão gia tới."

      Khuôn mặt phía dưới khăn che thoáng ra ý cười : phụ thân đối xử với ông lão này như đại la thần tiên, hận thể đưa ông ta về cung phụng, nếu ông nghe mình bịa chuyện nhảm, nhất định tới quấn lấy ông lão này tìm cách hóa giải....Đến lúc đó mặc kệ là quy tắc cửa đạo hay là ba lần đến mời, như thế nào ông ta cũng có cách sống yên ổn.

      Mấy năm nay phụ thân ở trong triều vững bước bay lên, thủ đoạn cao siêu, có thể lợi hại gấp trăm ngàn lần mình.

      Mạnh Chu giấu vẻ mặt, giọng bi thương : "Thực ra Mạnh Chu biết nên làm thế nào mới tốt, chỉ có thể mời phụ thân đại nhân tới cùng bàn bạc. Nếu như số mệnh của Mạnh Chu khắc Tần phù, chẳng phải là Mạnh Chu có nghiệp chướng nặng nề sao, phụ thân cũng cách nào với Tần phủ. . . . . ."

      Trong lòng Đạo nhân Sơn Dương buồn bực: Tiểu nha đầu này, cũng dám lấy Mạnh lão gia tới áp chế mình....con bé, con bé....Quả thực là quá đáng giận rồi ! Mạnh lão gia này có thể chịu đựng, lão phu cũng còn phải nịnh bợ ông ta. Quả nhiên là bị nha đầu kia nắm được điểm yếu!
      Hale205tart_trung thích bài này.

    5. Co dai

      Co dai Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      146
      Chương 7: Vận mệnh thay đổi nhân duyên
      Editor: socfsk

      Ở cửa thiện phòng, Lục liếc nhìn tiểu đạo đồng cái, có thể nhìn thấy khó hiểu trong mắt đối phương. Yên lặng lúc khá lâu, tiểu đạo đồng rốt cuộc nhịn được, “Tiểu thư nhà gây rối như thế là thế nào vậy? lúc muốn ngươi tìm Mạnh lão gia, lúc cần.”

      Tuy Lục cũng có nghi ngờ, nhưng làm sao có thể để người khác chỉ trích tiểu thư được, lập tức trợn tròn hai mắt lên: “Tiểu thư như vậy chắc chắn là có dụng ý của ấy, chẳng lẽ là ta và ngươi có thể đoán được!”

      Tiểu đạo đồng cũng tức giận, chỉ tốt bụng bất bình cho nha hoàn này, nàng những cảm ơn còn trợn mắt với ! lập tức bấm bấm ngón tay ra vẻ như xem bói: “Nếu như ta có thể đoán được dụng ý nhà như thế nào?”

      Lục liếc mắt nhìn , nghiêng đầu , nhưng lâu sau đó vẫn nghiêng đầu lại, vẻ mặt vui : “Nếu như ngươi , đúng…” Nàng dừng chút mới : “Ta đưa đồ ăn ngon cho ngươi.”

      Bên trong thiện phòng, Mạnh Chu vẫn chờ đạo nhân Sơn Dương vận mệnh, mà tiểu đạo đồng ngoài cửa học theo điệu bộ sư phụ vẫn làm, nhắm mắt, bấm ngón tay, hất tay… như vẻ trong tay đám bụi bặm gì đó nhìn thấy. lúc lâu, chợt mở to mắt, trong mắt có nỗi hoảng sợ, “Mạnh tiểu thư muốn làm chuyện lớn kinh người, nếu sư phụ đồng ý với nàng ấy, có thể phải mạo hiểm làm trái với định mệnh… Chuyện này được!”

      Lục bị dọa, vội : “Như thế nào? Từ trước đến nay tiểu thư rất dịu dàng ngoan ngoãn, chưa bao giờ có hành động gì, ngươi tính cẩn thận chưa?”

      Tiểu đạo đồng nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng noãn: “Dĩ nhiên là đùa rồi.” lại lẩm bẩm câu, “Ta cũng phải là sư phụ, ngay cả đồ đệ chỉ cần cũng ra được đúng là thần kì quá.”

      Lời lớn, nhưng vẫn rất khéo, Lục phải ở gần mới có thể nghe lời . Lục cười thầm, ánh mắt đong đưa: chắc chắn là thường ngày linh tinh quá nhiều, trời cao muốn nhắc giữ mồm giữ mép, thế mà vẫn chưa lĩnh ngộ. xứng với áo đạo này.

      Hai người mỗi người câu trêu chọc lẫn nhau, cửa thiện phòng bỗng nhiên mở ra.

      Lục vội vàng nhận lấy xe đẩy, đẩy tiểu thư ra ngoài. biết có phải Lục bị hoa mắt hay , lúc này nụ cười của đạo nhân Sơn Dương hình như có chút miễn cưỡng, mà tiểu thư lại lấy khăn che mặt, cảm xúc trào dâng.

      Đợi sau khi rời khỏi thiện phòng đoạn, Mạnh Chu tháo khăn che xuống, thể nào che giấu nụ cười mặt. Nàng từ từ kiềm chế nụ cười, phân phó Lục : “Mấy ngày nay để ý tới mấy lời đồn đãi ở trong phủ thêm chút, đặc biệt là về tin tức Tần phủ.”

      Lục đáp vâng, cũng dám hỏi nhiều.

      Lại từ cửa vào phủ, Lương thúc canh cửa từng chịu ân huệ của Tần Kha, cho nên mỗi lần Tần Kha ra cửa đều giúp đỡ che giấu. Chỉ là hôm nay Lương thúc nhìn thấy Tần Kha cũng vội vã thúc giục trở về phòng, nhìn chung quanh vài lần, xác nhận có ai mới kéo Tần Kha đến góc tối vắng vẻ.

      Tần Kha biết Lương thúc có lời muốn , nhìn đơn giản cũng biết trong phủ có chuyện lớn xảy ra.

      Lương thúc ghé tai vào, . Sau khi xong còn sầu muộn dứt: “Nhị thiếu gia, người trong phủ xảy ra chuyện gì lớn chứ?”

      Tần Kha vỗ vỗ bả vai Lương thúc an ủi: “Lương thúc yên tâm, phụ thân tìm đại ca cũng chỉ vì hôn Mạnh phủ, tám phần là muốn cầu xin hoàng thượng gả, cho nên mới nhắc tới cửu ngũ chí tôn*”

      *cửu ngũ chí tôn: ngũ trong cụm từ này ý chỉ vua – cụm này hình như đến chế độ trị vì của vua

      Lương thúc gật đầu, cũng nhiều với Nhị thiếu gia nữa, che giấu giúp về phòng.

      Nhìn dáng vẻ lén lén lút lút rời của Nhị thiếu gia, Lương thúc cũng nhịn nổi cảm thấy chua xót trong lòng. Đại thiếu gia là con trưởng, Nhị thiếu gia là con thứ, cho nên từ hai người được đối xử khác trời vực. Trong phòng Đại thiếu gia bày biện xa xỉ, ngay cả thứ thảm đặt dưới chân cũng là là thảm đất Ba Tư vô giá. Trong phòng Nhị thiếu gia đơn sơ hơn rất nhiều, ngay cả than đốt trong mùa đông cũng đủ. Đáng hận nhất tạo hóa trêu người, Đại thiếu gia học vấn nghề nghiệp, cả ngày chỉ lo ăn chơi; trong khi đó Nhị thiếu gia học hành đủ thứ lại chỉ có thể vùi ở trong phòng giấu tài.

      Trở về phòng, vẻ mặt Tần Kha thay đổi, đúng như lời Lương thúc , phụ thân tìm đại ca, còn tới cửu ngũ chí tôn. Nếu như phải là cố tình mong soán ngôi vị, chính là…. Sao lại như thế? tình Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử tranh giành Mạnh Chu hai năm sau tiến phủ, bây giờ muốn trước sao?

      suy nghĩ tâm , bỗng từ xa có tiếng vọng lại, người trong đó nghe giống như tiếng chim vàng oanh của muội muội tiểu Tần Phi Vũ.

      Chỉ nghe thấy bà vú khuyên can: “Bà của ta ơi, sức khỏe Nhị thiếu gia được tốt, chúng ta đừng nên quấy rầy.”

      Phi Vũ như vừa chạy vừa la hét: " Đâu có đạo lý như vậy, ta thấy nhị ca còn muốn được quấy rầy đấy, ta càng muốn , nhị ca cả ngày sống trong phòng có bệnh cũng trở thành có bệnh!”

      Tần Kha vỗ trán: muội muội tiểu ngoài miệng lời dễ nghe, hôm nay biết lại có chuyện gì muốn nhờ. Phòng của bình thường ngoài mấy nha hoàn đến thu dọn, Phi Vũ thỉnh thoảng cũng đến gây rối ồn ào. Ngày trước đúng là phụ thân cho phép muội ấy rời phủ, muội ấy liền đến chỗ Tần Kha ngon ngọt xin đưa ra ngoài. Hoặc là muội ấy học được công phu mèo cào gì đó, bất ngờ muốn tới tỷ thí với Tần Kha. dễ nghe chút chính là huynh muội thân thiết, thực ra nha đầu này muốn thể nghiệm tư vị chiến thắng người Tần Kha. Trong phủ có người nào là biết ngoài Tần Kha, công phu của nha hoàn trong phủ còn tốt hơn muội ấy.

      Phi Vũ liền hỏi: “Nhị ca tỉnh chưa?” Chân dừng lại, cũng quản mọi việc, tung rèm vào. Nàng mặc áo vàng nhạt giản dị kết hợp với quần dài màu xanh, bởi vì nàng chạy nhanh về phía trước, mấy sợi tóc lòa xòa có chút xộc xệch. Nàng cũng để ý tới chút nào, đặt mông ngồi ở giường Tần Kha, cái miệng nhắn cong lên: “Nhị ca rất thú vị, cả ngày đều học, học, biết tờ giấy trắng mực đen có gì hay để nhìn.”

      đợi Tần Kha gì, mắt nàng chợt sáng lên, hai mắt nhấp nháy: “ bằng chúng ta ra ngoài lúc. Nhị ca, ca nghe muội , có vị đạo nhân rất lợi hại trú tại quý phủ của Mạnh Chu tỷ tỷ.”

      ra là có chủ ý từ trước, Tần Kha thầm cười, lập tức rút ra chiếc khăn tay bên hông, che ở bên môi, sau đó ho khạc lớn. há hốc mồm như muốn chuyện, làm như ho khan quá lợi hại, lại đứt quãng thành câu: “Phi Vũ….khụ khụ…hai….khụ…ca…”

      Phi Vũ còn muốn điều gì đó, ngờ bà vú chạy lại kéo nàng, vẻ mặt hoảng loạn, cũng rất buồn rầu: “Tiểu thư, phải tiểu thư có hẹn với sư phụ hôm nay luyện khúc Bích hải triều sinh* sao?”

      Bích hải triều sinh: có lẽ là khúc nhạc gì gì đó ^^

      Phi Vũ có vẻ nghi ngờ: “Bà vú, khi nào ta…” Còn chưa xong, liền nhận thấy bà vú ngừng nháy mắt với nàng, sau đó lôi kéo nàng ra cửa. Phi Vũ thể làm gì khác là chào tạm biệt nhị ca.

      Sau khi ra khỏi phòng, lúc này bà vú mới thở phào nhõm, lại nhịn được khuyên nhủ nàng: “Bà của ta, phải phu nhân tiểu thư nên ít tiếp xúc với Nhị thiếu gia hay sao, nếu lây bệnh của thiếu gia làm sao?”

      Phi Vũ nhíu mày: “Mẫu thân đúng là!”

      ………..

      Mạnh Chu trôi qua ba ngày yên tĩnh, trong phủ cũng thấy có tin đồn gì mới mẻ, phần lớn là mợ Hai uống trà tán gẫu với thiếp thị nào đó của quan lão gia, hoặc là người làm nào đó có tư tình với nha hoàn, hay là Nhị tiểu thư Mạnh Tương Quân mới tự tay gieo được hoa mẫu đơn, nghe hoa mẫu đơn này là vô giá…. Mọi chuyện trong nhà cũng chỉ có vậy.

      Vậy mà đến ngày thứ tư lại xảy ra chuyện hề . Nghe là người canh cửa ở Mạnh phủ nhìn thấy nương lén lút leo tường, vì vậy triệu tập người truy bắt được. Lúc đầu muốn đưa thẳng đến quan phủ, nhưng đâu biết được nàng kia giảo hoạt đa đoan, trốn được mấy vị người làm, lại trốn được vào trong phủ, công phu như làn khói – biến mất còn bóng dáng!

      Lúc nghe Lục chuyện này, Mạnh Chu còn nằm ở giường, khẽ nở nụ cười: “Đúng là nương to gan, chẳng qua ta lại nhớ tới người, nếu như nàng ấy ở đây, có lẽ cũng làm ầm ĩ như thế.” Nàng xong lập tức ý thức được có chuyện ổn. Bây giờ mình mười sáu, phải ba mươi mốt. Theo như tính toán, bây giờ nàng ấy cũng chỉ mới mười tuổi, lúc nàng ấy được gả đến Tây Vực cũng là mười ba tuổi, cách bây giờ chỉ có hai năm!

      Nàng cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra năm nàng mười sáu tuổi, loáng thoáng chợt lên đoạn ngắn trong đầu nàng. Nàng vội vã buông tay xuống, chỉnh trang lại chút rồi vội vàng ra ngoài.

      Lục sát sau lưng nàng, giọng oán trách: “Tiểu thư, chân tiểu thư còn chưa khỏi , chậm thôi, lúc này chuyện cũng xảy ra rồi.”

      Mạnh Chu cẩn thận ngẫm lại, dừng chân, chờ Lục theo kịp. Nàng khẽ nâng khóe miệng, “Lục , em đến xem nếu bọn họ đều lục soát người ở đây tìm cách dẫn bọn họ nơi khác.”

      Lục thở hổn hển, giật mình : “Nơi khác? Chẳng lẽ tiểu thư biết người nọ trốn ở chỗ nào?”

      Mạnh Chu ghé sát vào tai nàng ta mấy câu, Lục bị dọa sợ đến mức mặt tái nhợt, kêu lên: “Tiểu thư, được, nếu bị người khác phát là người đến chỗ ấy, chắc chắn nổi phong ba bão táp đấy!”

      Mạnh Chu liếc nàng ta cái, hình như tức giận: “Bây giờ em nghe lời rồi, nếu như vậy bằng ta đến cầu xin mợ Cả đưa em đên phòng khác.”

      Vừa dứt lời, Lục lập tức im lặng, nàng ta muốn thêm điều gì nữa, cuối cùng chỉ đành làm theo ý tứ của tiểu thư: nếu nàng ta phải đến nhà người khác, tất nhiên bị người ta làm nhục.”

      Mạnh Chu cũng dừng lại lâu, tránh người làm, thẳng tới gian phòng ở phía trước. Lúc nãy trong phòng người làm đầy ắp, đến mức có chỗ mà ngồi, trước cửa còn có hai gốc đào khô héo, đó có dán có mấy lá bùa màu vàng. Nàng mơ hồ nhớ năm đó người nọ chạy đến trốn ở đây. Lúc trước quả thực rất tốn công sức để đưa được nàng ra ngoài, thiếu chút nữa còn để nữ nhân điên bị nhốt trong phòng kia trốn ra được.

      ……

      nương nào đó hốt hoảng chạy tới phòng này giây trước còn đắc ý, giây sau sợ đến mức con ngươi như rơi ra ngoài. Nàng nhìn thấy trong phòng còn có nữ nhân khác – tang phục màu trắng, tóc đen bay bay trước mặt, che hết cả mặt mũi.

      nương nào đó an ủi trái tim nhảy bùm bụp, bạo dạn gọi: “Phu nhân?”

      Nữ nhân kia chợt ngẩng đầu lên, mắt to trống rỗng đập vào mặt nương, quả rất giống quỷ. Chợt cửa sổ bị gió thổi ra, trong lòng nương nào đó gào thét kinh hoàng, chạy thẳng ra ngoài cửa, miệng cũng la hét: “Có quỷ…”

      Vừa ra khỏi cửa mấy bước liền bị người kéo lại, chạy về phía bên kia. Cả người nương nào đó run rẩy, chữ ‘quỷ’ còn chưa ra khỏi miệng, lại nghe được giọng ấm áp mềm mại: “Suỵt, giọng chút, nếu để người làm phát hay đâu.”

      Lúc này Phi Vũ mới nhìn kỹ người nọ, nước mắt bỗng rơi lã chã: “Mạnh Chu tỷ tỷ, vừa rồi làm muội sợ muốn chết.”

      ấn đường Mạnh Chu khẽ động, lúc nãy là nàng bất ngờ đẩy cửa sổ ra dọa Phi Vũ sợ đến mức phải trốn ra ngoài.

      Nếu phải như thế tại sao có thể khiến Tần Phi Vũ gọi quỷ linh tinh, đàng hoàng ra ngoài theo mình cơ chứ?

      Môi Mạnh Chu khẽ nhếch, đưa Phi Vũ còn chưa khôi phục lại tinh thần về phòng mình: tiểu Tần phủ tới đúng lúc!
      Hale205tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :