1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Song Quy Nhạn - Minh Nguyệt Đang (66c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 34 – Quyến rũ


      Phong Lưu thấy Thanh Hề khoác áo lông hồ ly trắng viền lụa đỏ, đội mũ cùng màu, khuôn mặt nhắn đỏ bừng cho thấy nàng rất lạnh. Vừa vào đông nàng liền như gấu ngủ đông, hiếm khi ra khỏi phòng, thế nên tối nay đến Tứ Tịnh Cư là chuyện khiến ai nấy đều bất ngờ.

      “Đình Trực ca ca uống rượu mình sao?” Thanh Hề thấy bàn chỉ có chén rượu cùng mấy đĩa đồ nhắm, vừa dứt lời liền hắt xì.

      mặc tử tế đúng ?” Phong Lưu tiến tới cởi áo khoác Thanh Hề, mục đích nghiệm chứng suy đoán bản thân.

      Thanh Hề lạnh cứng cả người ngăn cản được Phong Lưu, rốt cuộc gió lạnh thổi vào, cả hai đều lạnh cứng người, Thanh Hề run rẩy.

      Phong Lưu nhanh chóng dùng áo choàng bọc kín người nàng bế vào phòng trong, “Nàng là đồ ngốc.”

      chứng minh Phong Lưu đoán sai chút nào, Thanh Hề phải mặc tử tế, mà là mặc mà như .

      Dưới tấm áo choàng lông hồ ly chỉ là lớp xiêm y mỏng manh, thậm chí còn nhìn xuyên thấu thấy cả nội y.

      Thanh Hề mặc thế là có tính toán, Đào mama kiểu mặc mà như này khiến người ta mất hồn nhất, cho dù là Liễu Hạ Huệ sống lại cũng thể kiềm chế được, đáng tiếc Thanh Hề ở trong phòng ấm áp lâu mà quên mất giá lạnh bên ngoài, cũng xem cái lạnh ở Tứ Tịnh Cư.

      Chưa kịp nhúc nhích gì, Thanh Hề bị Phong Lưu đóng gói ném lên giường

      Vừa ngã lên giường, chăn gối lạnh tanh khiến Thanh Hề á lên tiếng, Phong Lưu chút thương hoa tiếc ngọc, lột áo khoác của nàng quăng , lấy chăn bọc kín người nàng, “Còn lạnh ?”

      Lúc này Cần Thư bê chậu than vào, đặt trong phòng.

      Phong Lưu sai Cần Thư: “Ngươi sai người sưởi sàn, pha ấm trà nóng, nấu bát canh gừng.”

      Cần Thư lập tức pha trà, Thanh Hề run rẩy vươn tay đón chén trà, nhờ thế mới bớt rét.

      Phong Lưu thấy thế buông nàng ra, đứng lên cởi quần áo.

      Mục đích Thanh Hề đến đây cũng trong sáng gì, nhưng thấy Phong Lưu cởi quần áo vẫn ngượng ngùng. Nhưng đến khi Phong Lưu cũng chui vào chăn cùng, Thanh Hề thể ngượng ngùng thêm nữa, quả lò sưởi rất ấm áp.

      Thanh Hề thử thăm dò vòng tay qua eo Phong Lưu, đè chân lên chân , vùi đầu vào vai , xong xuôi mới thở dài khoan khoái

      Hai người cứ ôm nhau như vậy, Phong Lưu ngừng vuốt ve Thanh Hề, lưng, cánh tay, chân, cuối cùng bao bọc nàng trong đôi tay dày rộng, Thanh Hề hưởng thụ vuốt ve ấm áp, cuối cùng thân thể cũng ấm lên.

      “Gia, canh gừng được rồi ạ.” Cần Thư khẽ bẩm.

      Phong Lưu vươn tay ra khỏi màn, Cần Thư thấy thế mới dám bê canh gừng tới.

      Phong Lưu khẽ lay Thanh Hề, nâng nàng dậy, “Nàng uống canh gừng .”

      Thanh Hề nhăn mặt, ràng là buồn bực vì bị gọi dậy.

      Phong Lưu vừa bực mình vừa buồn cười, nha đầu kia tới đây ràng là có ý đồ đen tối, lúc này lại dám ngủ luôn.

      Thanh Hề bất mãn đá đá chân, nháy mắt bị Phong Lưu kẹp chặt, “Uống canh gừng mới bị ốm.” Phong Lưu lại nâng đầu Thanh Hề cao hơn, đưa chén canh đến sát miệng nàng.

      “Khó uống lắm.” Thanh Hề bướng bỉnh chịu mở miệng.

      Nhưng thế đâu đủ làm khó Phong Lưu, Thanh Hề lúc cũng chịu uống thuốc, vừa khóc vừa quấy, Thái phu nhân thương nàng, dám dùng vũ lực, chỉ chạm vào người nàng là nàng khóc, cuối cùng chỉ có Phong Lưu trị được.

      Phong Lưu xoay người, đè chặt chân Thanh Hề cho nàng giãy dụa, vòng tay qua cổ nàng để giữ chặt đầu nàng, còn bóp mũi nàng, “Ngoan nào, uống hơi thấy khó uống.”

      Tư thế này sai, nhưng hai tay Thanh Hề vẫn tự do, “Thiếp uống.” Thanh Hề đẩy bát canh, đối diện với Phong Lưu, dáng vẻ thà chết còn hơn. ra, nàng cũng phải cố tình phản kháng Phong Lưu, thế nên lực đẩy bát canh mới lớn, thế bát canh đổ rồi. Nàng chỉ là muốn Phong Lưu đổi cách đưa thuốc khác, có lẽ là cách bón thuốc “thân mật” hơn.

      Nhưng hai người chung cách nghĩ. Phong Lưu đặt bát canh xuống bàn, dễ dàng tìm ra mảnh lụa dài ở đầu giường, sau đó… cột tay Thanh Hề lên đầu giường.

      Đây đúng là canh mời uống lại muốn uống canh phạt.

      Thanh Hề cảm thấy Phong Lưu lãng mạn chút nào, còn lạnh lùng tàn nhẫn cách quá đáng.

      Phong Lưu chỉ cảm thấy Thanh Hề quá trẻ con, thà sinh bệnh khiến người khác lo lắng cũng chịu uống canh gừng, làm thế này chỉ là khiển trách nho mà thôi. Về cái cách bón thuốc “thân mật” mà Thanh Hề nghĩ, Phong Lưu hoàn toàn có chút ý tưởng nào, đơn giản vì cho rằng cách bón thuốc “thân mật” đấy thích hợp với người coi như con .

      Tuy rằng tình huống trước mắt cũng khá hơn chút nào

      Tay Thanh Hề bị cột đỉnh đầu, chân giãy dụa bị Phong Lưu đè lên, xiêm y mỏng tuột xuống eo, nửa che nửa đậy bộ ngực tròn trịa, hai má vì tức giận giằng co mà đỏ ửng, hai mắt long lanh ngấn lệ.

      Phong Lưu đè xuống, ngậm vành tai Thanh Hề hỏi: “Nàng mặc thế này đến Tứ Tịnh Cư có ý đồ gì?”

      Lời này như điểm huyệt Thanh Hề, khiến nàng thể nhúc nhích, lúc lâu sau mới ngập ngừng : “Đào mama vết thương của thiếp ổn rồi.”

      Lời này hoàn toàn cổ vũ Phong Lưu. nhìn từ đôi mắt long lanh của Thanh Hề xuống, từ xương quai xanh đến ngực đến rốn, lại đến chốn đào nguyên, đến các ngón chân bạch ngọc, tất cả đều ửng hồng nhàn nhạt, quyến rũ vô cùng.

      Dù Thanh Hề cầu xin, thậm chí rơi nước mắt, Phong Lưu cũng cởi trói, chỉ dỗ dành, để được thỏa nguyện, mặc sức chơi đùa.

      Đến khi ngừng mây mưa, Phong Lưu mới cởi mảnh lụa trói tay Thanh Hề, nếu phải đó là mảnh lụa rất trơn rất mềm, nhất định cổ tay Thanh Hề ứa máu, nhưng dù thế vẫn bị thâm tím cổ tay, Phong Lưu tỉ mỉ hôn vệt tụ máu, lại tự tay bôi thuốc cho Thanh Hề. Thuốc bôi là chu đáo xin từ chỗ Đào mama

      Thanh Hề thở dốc từng hồi, chính xác là “ còn chút sức lực, lại thêm phần quyến rũ, toàn thân như tỏa sáng”.

      Phong Lưu xưa nay ưa sạch , Cần Thư chuẩn bị nước để tắm, bế Thanh Hề vào trong thùng nước, tắm xong lại mặc quần áo cho nàng, “Đói bụng ?”

      Bị Phong Lưu nhắc tới, Thanh Hề mới ăn qua loa bữa tối mới thấy đói bụng.

      Phong Lưu lại gọi Cần Thư chuẩn bị đồ ăn khuya, dùng chăn bọc kín Thanh Hề, bế nàng ra phòng ngoài. lâu sau, Cần Thư bê vào phần măng Thanh Hề mang đến mà ấy mới hâm nóng, ngoài ra còn thêm bốn đĩa thức ăn nữa, lần lượt là cá thu nướng, đùi lợn xông khói, hạnh nhân rang muối, gỏi tôm với rau cần, và hai bộ bát đũa.

      Bốn đĩa thức ăn khác màu, đỏ trắng vàng xanh, như kích thích vị giác, Thanh Hề thấy thế cũng có cảm giác muốn ăn hơn.

      Thêm bình rượu hoa hồng hâm nóng, Phong Lưu mớm cho Thanh Hề ngụm, rượu ngọt mà thơm, măng hầm mềm lại nhiều nước, Phong Lưu lại bón cho Thanh Hề thìa, hai người từ từ ăn hết đồ ăn, cuối cùng Phong Lưu còn ăn thêm bát cháo vịt mới đủ no.

      Trong suốt quá trình đó, Thanh Hề phải động đến ngón tay, chỉ cần ngồi trong lòng để Phong Lưu “chăm sóc”, tiện đà “làm bậy”.

      Ăn no ngủ ngon, tỉnh dậy trời sáng bạch

      Sáng sớm là lúc lui dương tụ, Phong Lưu đêm qua chỉ vận động lần, thứ nhất là thương Thanh Hề, sợ lại làm nàng bị thương, thứ hai là muốn để dành sức sáng hôm sau vui vẻ. Đương nhiên quấn lấy Thanh Hề gần gũi lần, đến khi xong trễ giờ thỉnh an.

      Thanh Hề vội vàng nhảy xuống giường, vội vã thay quần áo để thỉnh an Thái phu nhân. Phong Lưu rỗi việc tất nhiên cũng thỉnh an. đường , Thanh Hề cúi đầu lầm bầm oán hận: “ chịu làm nhanh chút.”

      Nhưng Phong Lưu tai thính hơn người, “Làm nhanh nàng lại kêu đau.” ra cũng rất kiềm chế, vì sợ Thanh Hề bị thương, mới dịu dàng phối hợp, chứ nàng sao có thể lại nhanh nhẹn thế được.

      Thanh Hề đỏ mặt, dám gì nữa, đến chỗ Thái phu nhân mới làm nũng: “Mẹ, con dậy muộn.”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 35 – Người thầy tốt


      Thanh Hề đỏ mặt, dám gì nữa, đến chỗ Thái phu nhân mới làm nũng: “Mẹ, con dậy muộn.”

      sao, khi còn trẻ ta cũng hay dậy muộn.” Thái phu nhân lơ đãng, quay đầu sai Hà Ngôn Hà Ngữ dọn cơm, lại hỏi Phong Lưu: “Hôm nay con có ăn ở đây luôn ?”

      Phong Lưu gật đầu nhận lời.

      bàn ăn, Thái phu nhân còn kể chuyện Phong Lưu ngày bé cũng thích ngủ nướng, gọi thế nào cũng chịu dậy, sau đó có lần lão Quốc công bực lên, giữa mùa đông hắt xô nước đá lên người , từ đó mới sửa được thói ngủ nướng.

      Thanh Hề nghe chuyện đó cười ngồi thẳng được, người hầu trong phòng cũng phải che miệng cười lén lút, hình tượng chói sáng của Phong Lưu đổ vỡ ít, ngược lại lại cho thấy cũng là người bình thường. Phong Lưu thấy mẫu thân vui vẻ, có ý kiến gì.

      Thanh Hề đảo mắt, hỏi Thái phu nhân: “Ngày bé Đình Trực ca ca có đái dầm ạ?”

      Thái phu nhân cười gật gật đầu, hai mẹ con nhìn nhau cười rất gian trá.

      Nụ cười đó khiến Phong Lưu cảm thấy có chút ổn, “Mẹ và Thanh Hề xấu gì con vậy?”

      Thanh Hề vội nhìn Thái phu nhân lắc đầu.

      Và vụ việc bị chìm xuồng.

      Ba người cùng ăn sáng rất hạnh phúc, Thái phu nhân vui vẻ, ăn thêm nửa bát cơm, khiến Thanh Hề rất vui.

      Sau khi ăn xong Thanh Hề ở lại đánh mạt chược cùng Thái phu nhân, hai người nữa là Viên mama và Hà Ngữ, Hà Ngôn nhìn bài tính nước thay Thái phu nhân.

      Thanh Hề hôm nay hên kì lạ, đại sát tứ phương, lúc cao hứng, tiểu nha đầu Bảo Châu của Tứ Tịnh Cư lại thay mặt Phong Lưu đến thỉnh Thanh Hề.

      “Quốc công gia có tìm ta vì việc gì ?” Thanh Hề luyến tiếc vận may.

      “Cần Thư tỷ tỷ truyền lệnh cho nô tỳ, lý do.” Bảo Châu trả lời.

      Thanh Hề vốn định cố nốt ván bài, Thái phu nhân lên tiếng, “Nó tìm con tất là có chuyện, thôi tha cho chỗ tiền này của ta, con , con thấy Hà Ngữ thua đến tái cả mặt rồi ah.”

      Thanh Hề ngượng ngùng cười cười, “Mẹ thế, chỗ tiền con thắng hôm nay con đãi tiệc mọi người, mấy người chúng ta nhờ nhà bếp làm bữa tiệc , mở vò rượu ngon, mời hai con hát…” Vừa vừa nhìn chỗ tiền vừa thắng được, mắt sáng như trộm.

      Dáng vẻ thèm muốn của nàng khiến Thái phu nhân cười to, “Đúng là chuyện vui. , nhờ phúc của phu nhân các ngươi, được ăn tiệc bữa.”

      Đùa đủ rồi, Lâm Lang hầu hạ Thanh Hề mặc áo choàng chống rét, lại đội thêm mũ. Nghe có tuyết rơi, Thái phu nhân liền dặn hầu hạ cẩn thận, đừng để nàng trượt ngã, lại với Thanh Hề: “Bữa trưa con ăn ở Tứ Tịnh Cư , con vốn sợ lạnh, trời lại có tuyết, đừng lại lại nhiều, buổi tối cũng nghỉ luôn bên đấy .”

      Có lẽ người vô tình người nghe có tâm, hoặc là cả hai đều có tâm, Thanh Hề đỏ mặt ngượng ngùng.

      Đến Tứ Tịnh Cư, Thanh Hề bước vào thư phòng, cảm thấy so với hôm qua như hai địa điểm khác hẳn, hôm nay sàn sưởi ấm áp, trong phòng lại đặt chậu than, tuy than sưởi là loại mùi, nhưng trong phòng còn đốt hương, chính là hương hoa mai mà Thanh Hề thích nhất.

      Loại hương này được điều chế từ cam tùng, linh lăng hương, đàn hương, hạt hồi, đinh hương, long não, là phương thuốc xuất phát từ cung đình, mặc dù có hương hoa mai, nhưng lại lạnh lẽo như hương hoa mai, ngược lại còn cho người ngửi cảm giác ấm áp từ bên trong.

      “Quốc công gia vạn phúc.” Thanh Hề mỉm cười chào Phong Lưu, gọi Đình Trực mà gọi Quốc công, chính là biểu thái độ kháng nghị với hành động tối qua của .

      Phong Lưu đứng dậy đặt quyển sổ xuống trước mặt Thanh Hề, “Đây là sổ sách cửa hàng hồi môn của nàng trong năm vừa qua.”

      Thanh Hề nở nụ cười, rốt cuộc cũng thoải mái hơn chút, “Sao rồi ạ, chắc năm nay bị lỗ nữa chứ?”

      “Nàng tự xem .” Phong Lưu đẩy quyển sổ.

      Thanh Hề cảm thấy sốt ruột, mở sổ ra xem, số liệu chi chít khiến nàng đau đầu, nhưng tổng kết lời được bao nhiêu vẫn nhìn ra

      “Oa.” Năm cửa hàng, tổng cộng lời hai vạn lượng, trang trại còn đưa tới năm nghìn lượng nữa, năm phát tài.

      Thanh Hề vui vẻ cười đến híp cả mắt, Phong Lưu nhìn mà cũng phải cười theo

      Thanh Hề chợt câu, “Vậy là thiếp có thể mua bộ trang sức ‘bóng trăng hồ sen’, đồ trấn trai chi bảo của Lung Linh Trai.” Bộ trang sức ‘bóng trăng hồ sen’ là do nhà thiết kế của Linh Lung Trai mất năm năm mới làm ra, chỉ có bộ duy nhất, giá khiến người ta phải cắn lưỡi vì đắt.

      Phong Lưu nghe Thanh Hề vừa câu đầu tiên tiêu được mấy vạn lượng, bái phục cái khả năng tiêu tiền của nàng.

      “Đình Trực ca ca, thiếp nên cảm tạ ngài như thế nào?” Thanh Hề quên béng truyện tối qua, nhìn Phong Lưu cười nịnh nọt.

      Phong Lưu trầm mặc lát, bất ngờ nở nụ cười mê hồn, cả đôi mắt cũng cong lại, như ban mai đầy nắng, chiếu sáng nhân gian. “Nếu nàng có thể tự xem sổ sách, sau này ta phải xem hộ nàng, thế là ta thỏa mãn rồi.”

      Sau khi Thanh Hề hỏi xong liền cảm thấy hối hận, lại thấy Phong Lưu cười trầm mặc, lại sợ đưa ra cầu quá đáng gì đó, nàng hy sinh thân mình, thỏa mãn là được rồi, tuyệt đối ngờ đưa ra cầu còn cả quá đáng, hậm hực bĩu môi.

      “Được rồi, lớn rồi còn bĩu môi như trẻ con.” Phong Lưu lên giọng, “Mau qua đây ta dạy nàng cách xem sổ sách, cửa hàng là hồi môn của nàng, thể để ta quản lý mãi, sớm muộn gì ta cũng buông tay, nàng học cũng được, sang năm bị lỗ ta mặc kệ.”

      Trong phòng ấm áp như xuân, Phong Lưu mặc áo bông, chỉ mặc áo bào màu xanh hơi cũ, chỉ có hoa văn thêu tinh xảo ở cổ áo và cổ tay áo là thể quý phái, rất có dáng vẻ của con nhà danh gia vọng tộc, lạnh lùng khí thế, khiến người khác khuynh đảo.

      Thanh Hề yên lặng cởi áo khoác, lộ ra bộ xiêm y màu vàng nhạt, chuẩn bị cởi giày để ngồi đối diện Phong Lưu, lại bị kéo tay, thành ngồi lên lòng . Nhưng ngồi thế vừa ấm áp lại có chỗ dựa lưng, Thanh Hề hề phản đối.

      Phong Lưu mở sổ sách, kiên nhẫn cẩn thận dạy Thanh Hề thế nào là thu, thế nào là chi, còn cách đọc để xem xem sổ sách có bị ghi sai lệch gian dối . Thanh Hề vốn kiên nhẫn xem vụ thu chi, nhưng Phong Lưu dạy quá cẩn thận, cuối cùng nàng cũng hiểu, lâu sau bắt đầu xem được sổ.

      “Nếu nàng muốn xem cho triệt để, còn phải có hiểu biết nhất định về các cửa hàng của mình. Ví dụ như cửa hàng bán gạo, nàng phải biết giá gạo tại là bao nhiêu, còn phải biết gạo nhập từ nguồn nào. Tình hình thu hoạch của nguồn nhập mấy năm nay thế nào, chỗ khác thu hoạch thế nào, có như thế nàng mới biết được chưởng quầy có gian dối nàng . Đừng thấy sổ sách mấy năm trước ghi được mùa mà bỏ đó, người có kinh nghiệm kế toán nhìn lướt qua cũng thấy có vấn đề.”

      Thanh Hề hiểu, đành mở to mắt nhìn Phong Lưu năn nỉ.

      Phong Lưu lại lấy quyển sổ khác ra, là sổ báo cáo thu chi của năm trước nữa, xem ra chuẩn bị sẵn.

      Phong Lưu chỉ vào mục chi tiền mua gạo rồi : “Nàng nhìn giá gạo ở đây, viết là hai lạng ba tạ gạo, nhưng bình thường gạo chỉ có giá lạng tạ là cùng, năm ấy cửa hàng gạo nhập hàng từ Vũ Thành, nhưng Vũ Thành năm ấy được mùa to, sao có thể bán gạo đến giá hai lượng ba tạ, chỉ có đứa ngốc như nàng mới nhìn ra khuất tất.”

      Thanh Hề nhìn sổ sách ngẩn người, Phong Lưu sai Cần Thư dọn cơm trưa lên, quay đầu thấy Thanh Hề vẫn ngơ ngẩn, biết nàng vẫn bàng hoàng.

      Cơm trưa là món canh, bốn món mặn, bốn món rau. Lâm Lang vào hầu hạ Thanh Hề rửa tay, đứng bên cạnh định gặp thức ăn cho Thanh Hề, lại bị Phong Lưu bảo lui xuống.

      Thanh Hề là động vật ăn thịt điển hình, đũa chỉ chăm chăm gắp thịt dê, ăn lại thấy Phong Lưu gắp cho nàng rau cải.

      Thanh Hề làm như trông thấy rau cải, tiếp tục tấn công đĩa thịt dê, sáng sớm vận động, vừa rồi còn xem sổ sách lúc lâu, đói đến bụng dán vào lưng. Tiếc là đũa còn chưa chạm đến thịt dê bị đũa của Phong Lưu gõ lên.

      “Sao nàng chịu ăn rau, thịt cũng phải ăn, rau cũng phải ăn. Bảo sao nàng yếu ớt, xem ra đều tại ta nuông chiều.”

      Thanh Hề oán thầm, ngài chưa từng sống những tháng ngày dài được ăn thịt, kiếp trước nàng phải sống khổ đến nỗi, nhìn con chuột cũng chảy nước miếng, kiếp này đương nhiên chỉ thích ăn thịt.

      Thanh Hề căm giận cắn rau cải.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 36 – Sở thích


      Phong Lưu ung dung : “Phải công nhận mùa đông ăn lẩu là ngon nhất, mà đến lẩu lẩu của Đức Bảo Cư ở phía Tây kinh thành là ngon nhất. Nước lẩu là công thức gia truyền nhà họ, vừa thơm vừa ngọt, nhưng nổi tiếng nhất vẫn là thịt dê, con dê chỉ lấy được hai ba cân thịt để dùng, nạc mỡ vừa đủ, lại thêm đao công lợi hại, thái thịt mỏng như tờ giấy, vừa nhúng vào nước lẩu liền chín, gia vị cũng rất độc đáo, có tiêu Tứ Xuyên, vừa ấm người lại kích thích vị giác.”

      Món lẩu đó đương nhiên là Thanh Hề chưa được ăn, chỉ có đàn ông được tự do hành tẩu mới có thể thưởng thức những mỹ vị đó. Chỉ nghe thôi cũng thấy chảy nước miếng. Nàng chỉ hiểu tại sao Phong Lưu lại tự dưng nhắc đến chuyện này, Thanh Hề ngẩng đầu nhìn Phong Lưu chằm chằm.

      “Nếu hôm nay nàng chịu ăn năm gắp rau cải, sau đó xem sổ sách, tìm ra được ba chỗ dối trá, ta đưa nàng đến Đức Bảo Cư ăn lẩu dê.”

      Thanh Hề cảm thấy vui như muốn phát điên lên mất. Nhìn Phong Lưu với vẻ thể tin nổi, dẫn nàng ra khỏi phủ ăn nhà hàng, chuyện đó có chút dấu hiệu nào là việc mà Tề Quốc công lạnh lùng nghiêm khắc có thể làm.

      vậy , Đình Trực ca ca?” Thanh Hề mừng đến phát khóc.

      “Đừng vui vẻ quá sớm.” Phong Lưu thương tiếc hắt cho Thanh Hề gáo nước lạnh

      Nhưng câu đó sao đả kích được nhiệt tình của Thanh Hề, nàng quyết đoán buông tha đĩa thịt dê, ngược lại còn chăm chỉ ăn rau

      “Mới ăn thế xong bữa?” Phong Lưu xoa bụng Thanh Hề, bụng nàng vẫn mềm, hiển nhiên là chưa no.

      “Thiếp để bụng tối còn ăn.” Thanh Hề làm nũng, vội gọi Lâm Lang mang trà súc miệng, sợ Phong Lưu lại ép ăn thêm.

      Suốt buổi chiều, Thanh Hề vô cùng chăm chỉ, biết mệt nhọc, xem sổ sách tập trung như đọc Tây Sương Ký, khiến Phong Lưu cũng phải kinh ngạc.

      Thời điểm mặt trời ngả về hướng Tây, Thanh Hề ôm quyển sổ đến trước mặt Phong Lưu, phấn khởi : ” Đình Trực ca ca, thiếp tìm xong rồi.” phải là ba chỗ gian dối, ba mươi chỗ nàng cũng tìm ra, nhưng thể biểu xuất sắc quá, nếu sau này được gặp chuyện tốt thế này lần nữa, thế nên Thanh Hề giấu tài.

      Phong Lưu nhướng mày, ý bảo nàng tiếp tục.

      Thanh Hề tìm ra hai chỗ gian dối, còn phân tích rất chuẩn xác, đến chỗ gian dối thứ ba Phong Lưu phải ngạc nhiên vì khả năng học hiểu của nàng, thầm nhủ quá coi thường nàng.

      “Đình Trực ca ca, ngài nhìn chỗ này , cửa hàng tơ lụa bán vải dệt mà đề giá ba văn tiền thước.”

      “Ồ, sai chỗ nào?” Phong Lưu biết còn cố hỏi.

      “Đương nhiên là sai, lỗi sai nghiêm trọng.” Thanh Hề từng bị gả cho nhà nghèo, từng bị cơm áo gạo tiền làm cho đau đầu, sao có thể biết giá trị của vải dệt, nhưng đó thể hé lộ nửa lời, kiếp này của nàng, trước giờ vẫn là làm chủ nhân nhà giàu, bố thí kẻ nghèo. Kiếp này Thanh Hề chỉ dùng vải dệt để lau người lau tay, dùng lần là bỏ, nàng phải người có thể biết giá trị của vải dệt

      “Tuy rằng thiếp biết giá chính xác của vải dệt, nhưng hôm trước nghe khi may quần áo cho Tấn Ca Nhi, đại a đầu của cháu lấy ba mảnh vải làm tất cho cháu, bị Tạ tỷ tỷ biết được, thế là bị mắng tơi bời, thiếu chút nữa là bị đuổi . Nếu giá chỉ là ba văn tiền thước, thiếp nghĩ Tạ tỷ tỷ tuyệt đối giận đến mức đấy.”

      “Xem ra Thanh Hề nhà ta thông minh.” Hiếm có khi Phong Lưu khen ngợi Thanh Hề.

      “Quá khen quá khen.” Thanh Hề mở to mắt nhìn Phong Lưu đầy trông chờ.

      “Tốt, hỏi nàng câu này nữa, nếu nàng trả lời được tại sao chưởng quầy bán rẻ vải dệt, tháng hai tới, khi Bảo Quốc Tự mở hội ta đưa nàng xem lần.”

      Giờ khắc này Thanh Hề cảm thấy Phong Lưu lợi hại cực kỳ, câu nào là trúng chỗ hiểm của nàng câu ấy, hội ở Bảo Quốc Tự nàng ao ước được lâu.

      “Vậy còn tối nay?” Thanh Hề cắn môi.

      bao giờ ta giữ lời chưa?” Phong Lưu hỏi lại.

      Thanh Hề mừng rỡ ôm lấy Phong Lưu hôn lên má , ngay sau đó được chứng kiến vẻ sững sờ rất hiếm hoi mặt Phong Lưu.

      ra ngoài được, nhưng được về muộn, mẹ nhất định chờ nàng.”

      Thanh Hề cảm kích Thái phu nhân biết để đâu cho hết, “ đâu, trước khi thiếp xin phép mẹ, xin ngủ bên này tối nay.”

      Phong Lưu sờ mũi gì, chỉ nhìn Thanh Hề rồi cười cười, vì nàng rất xấu hổ.

      Cuối cùng Thanh Hề đóng giả làm gã sai vặt để theo Phong Lưu ra ngoài, dù sao nàng cũng mười bảy tuổi, thể che giấu những đường cong nữ tính, thế nên chỉ còn cách đóng giả làm sai vặt. Nhưng cách này hề tệ, triều đại này cho quan viên đến kỹ viện, đặc biệt là kinh thành – địa phương dưới chân thiên tử, muốn vui vẻ chỉ có thể tìm con hát. Vì thế khi con em quý tộc quan lại quý nhân ra ngoài, có ai dẫn theo nương đóng giả sai vặt. Hóa trang như vậy, Thanh Hề phải lo chuyện bị người khác trêu ghẹo hay làm khó dễ.

      Mặt tiền Đức Bảo Cư lớn, có hai tầng, khách khứa ngồi kín, đèn đuốc huy hoàng, náo nhiệt phi phàm. Ngoài dịp tết, Thanh Hề ở Quốc công phủ cũng chưa từng thấy cảnh tượng náo nhiệt thế này.

      Tiểu nhị vừa thấy chấp Quách An của Phong Lưu liền mời chào nhiệt tình, “A, Quách gia đến rồi, mời vào mời vào, hôm nay mới có thực phẩm tươi sống từ thảo nguyên, định báo cho ngài tin, thấy ngài tới rồi, các vị mời vào.”

      phải tiểu nhị ngu đần nên nịnh hót Phong Lưu, mà là vị lão gia mặt lạnh này tuy tới mấy lần, nhưng thích việc nịnh hót, tiểu nhị thấy khó đương nhiên biết rút kinh nghiệm. Mời chào Quách An cũng là được rồi, có mấy người được làm chấp cho Tề Quốc công chứ.

      “Còn phòng riêng ?” Quách An hỏi.

      “Có, ngài đến đây, dù có cũng phải thành có.” Tiểu nhị khua môi múa mép.

      Khi chờ dọn phòng, còn nghe thấy tiếng chưởng quầy xin lỗi vị khách nào đó vì hủy phòng của họ. Phòng riêng này hướng ra vườn hoa ở đằng sau Đức Bảo Cư, cảnh sắc tệ chút nào. Quách An sai tiểu nhị đặt bình phong vào giữa, chia làm hai gian , đặt hai bàn.

      Quách An còn dặn riêng với tiểu nhị, hôm nay gặp bất cứ ai, người nào tìm cũng phải từ chối. Món lẩu ở Đức Bảo Cư nổi danh kinh thành, rất nhiều quan to quý nhân tới chỗ này hàng ngày, xác suất gặp người quen là rất lớn, rỗi rãi có thể tiếp đón, rỗi rãi phải từ chối.

      Tiểu nhị dạ vâng liên tục, bao lâu bê lên hai nồi nước lẩu nóng bốc khói cùng rất nhiều đồ ăn bầy kín bàn. Còn có vò rượu Ngọc Đường Xuân mà các vị khách này ưa thích. Tuy rằng Phong Lưu tới thường xuyên, nhưng sở thích của quý nhân như tiểu nhị dám quên, đó chính là lý do để Đức Bảo Cư nổi tiếng toàn thành.

      “Hâm nóng bình Bách Hoa Mật mang lên đây.” Phong Lưu lên tiếng.

      Tiểu nhị tuy băn khoăn, nhưng vẫn vâng dạ. Ngọc Đường Xuân là liệt tửu, là thứ rượu đàn ông thích uống nhất vào mùa đông, Bách Hoa Mật vừa thanh lại vừa ngọt, là sở thích của phái nữ. Kỳ băn khoăn chỉ thế, tiểu nhị vô cùng thắc mắc, cũng chỉ có bốn người với nhau, sao lại phải chia thành hai bàn, quý ngài mặt lạnh kia ngồi mình, đứng sau lưng là gã hầu ẻo lả, tình huống quái dị, ăn lẩu phải đông vui, cho dù mang nặng tư tưởng giai cấp cũng cần phải ngồi mình thế, tiểu nhị cảm thấy rất khó hiểu.

      Nhưng chuyện đó cần quan tâm, tiểu nhị cũng mặc kệ, nhanh chóng mang bình rượu lên.

      Rượu và thức ăn có đủ rồi, Thanh Hề mới ngồi xuống bên trái Phong Lưu, nhìn nồi nước lẩu bốc khói nghi ngút cùng đĩa thịt dê thái mỏng như tờ giấy, chỉ hận thể ngăn nước miếng chảy ra.

      Thanh Hề cũng khách khí với Phong Lưu, nhúng miếng thịt dê vào nồi lẩu, quả nhiên là mềm mà ngấy, tươi mà bị mùi, vị mềm mại như tan trong miệng, khiến người ta muốn ngừng.

      Càn quét xong, Thanh Hề nhăn mặt.

      “Đau bụng sao?” Phong Lưu lo lắng hỏi.

      Thanh Hề chớp mắt làm nũng nhìn Phong Lưu, “ phải, là nghĩ đến chuyện sau này được ăn lẩu dê của Đức Bảo Cư nữa lòng thiếp liền đau đứt ruột đứt gan.”

      “Chết vì ăn.” Phong Lưu trừng mắt nhìn Thanh Hề, sao có thể đoán ra cái tâm tư nhoi của nàng.

      Kỳ hôm nay Phong Lưu dẫn Thanh Hề ăn lẩu dê có chút hối hận, hiểu bản thân nhất thời hồ đồ thế nào lại nhận lời nàng. Việc dẫn Thanh Hề khiến Quách An và Thính Tuyền đều vô cùng kinh ngạc, rất giống tác phong bình thường của Phong Lưu, bị bọn họ nhìn với ánh mắt kỳ cục, Phong Lưu cảm thấy rất khó chịu.

      Giờ thấy Thanh Hề ăn được, đến cả rau dưa cũng vì có nước lẩu thơm ngon mà ăn nhiều hơn bình thường, lòng Phong Lưu cũng cảm thấy an ủi hơn chút, nào biết Thanh Hề lại tham lam thế.

      Phong Lưu nhìn bộ mặt nhăn nhó ra chiều đau khổ của Thanh Hề, thấy rất tức cười, đành lòng mắng nàng, “Kinh thành là chốn ăn chơi, còn rất nhiều nhà hàng khác có đồ ăn ngon hơn Đức Bảo Cư.” Kỳ Phong Lưu còn muốn tiếp câu sau, chẳng lẽ ta phải dẫn nàng hết.

      Nhưng chưa kịp Thanh Hề chặn lời , “ sao?” Đôi mắt chờ mong long lanh như sao trời, “Sau này Đình Trực ca ca phải thường xuyên dẫn thiếp .”

      Dứt lời, Thanh Hề nịnh nọt gắp miếng thịt dê nhúng vào nồi lẩu, rồi lại gắp vào bát Phong Lưu. Hết sức lấy lòng.

      Phong Lưu thầm trong lòng, vừa rồi nàng ăn say sưa sao nhớ tới chuyện gắp cho ta miếng, nhưng làm thế là so đo với trẻ con.

      “Đình Trực ca ca?” Thanh Hề sống hai kiếp, am hiểu nhất là khi nhờ cậy phải làm nũng, càng lúc nàng càng ngồi sát vào Phong Lưu, cười với ngọt ngào.

      Phong Lưu cảm thấy bộ ngực đầy đặn kề sát tay , tâm lý dao động, thể lời cự tuyệt.

      Thanh Hề làm sao biết tác phong con người Phong Lưu là nghiêm khắc, biết thể ép buộc quá đà, chỉ cần cự tuyệt là tốt rồi. Vì để sau này có thể được dẫn ra ngoài, nàng hết sức kiềm chế ý nghĩ cầu Phong Lưu đưa dạo đường phố buổi tối, biểu hết sức ngoan ngoãn.

      Khi hai người về đến Tứ Tịnh Cư là canh hai, Phong Lưu đến thư phòng, Thanh Hề bị Lâm Lang ép buộc nên phải uống chén canh hỗ trợ tiêu hóa, cầm quyển sách ngồi đọc, nhưng tâm tư ở trang sách, mà nằm trọn ở nồi nước lẩu của Đức Bảo Cư.

      Sau đó Phong Lưu về phòng, Thanh Hề ra sức hầu hạ Phong Lưu, khiến Phong Lưu nhìn dáng vẻ giảo hoạt trẻ con của nàng mà muốn bật cười, nhưng dù thế nào lòng cũng rất khoan khoái. Vận động mình sao thích thú bằng hai bên cùng phối hợp, Phong Lưu nhớ tới cảm giác khi chân Thanh Hề quấn lên hông , tâm tư lại co giật.

      Thanh Hề ăn uống toàn đồ tốt, da thịt trắng nõn, trơn mượt như lụa, ngực nở eo thon, cả người mềm mại xương, vừa chạm vào là ham muốn, chốn đào nguyên cũng giữ gìn rất tốt, chặt chẽ ấm áp. Phong Lưu tinh tế hôn lưng Thanh Hề, nằm lên nàng, ân ái từng hồi.

      Chuyện ngày hôm sau cần cũng biết, Thanh Hề lại thỉnh an muộn.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 37 – Tình tỷ muội


      Viên mama kề tai Thái phu nhân , “Nghe tối hôm qua Quốc công gia dẫn phu nhân ra khỏi phủ.”

      Thái phu nhân nghe mà giật mình kinh ngạc, “Đợi lát nữa Thanh Hề đến đây ta hỏi con bé.”

      Ăn cơm xong Phong Lưu trở về Tứ Tịnh Cư, Thanh Hề giấu được liền kể hết với Thái phu nhân. Đây cũng là nguyên nhân khiến Thái phu nhân thương nàng, nàng bao giờ giấu giếm bà chuyện gì.

      “Mẹ, tối hôm qua Quốc công gia dẫn con đến Đức Bảo Cư ăn lẩu dê, trời ơi, thịt dê ở đó quá tươi ngon. Con định mua phần về cho mẹ, nhưng Quốc công gia thịt dê đó phải ăn khi vừa xẻ thịt con dê, để qua đêm chẳng còn mùi vị gì, thế nên con đành thôi, nếu có ngày nào đó mẹ cùng bọn con đến đó ăn tốt.” Thanh Hề nhớ tới nồi lẩu dê lại nuốt nước miếng.

      “Đức Bảo Cư vẫn còn sao?” Thái phu nhân có chút kinh ngạc.

      Thanh Hề nghe Thái phu nhân thế, cũng ngạc nhiên: “Mẹ cũng từng đến Đức Bảo Cư sao?”

      Thái phu nhân cười cười, nhớ lại kỉ niệm ngọt ngào, “Khi ta mang bầu lão Đại, bị ốm nghén ăn uống được gì, cha chồng con lo lắng quá bèn lén dẫn ta ra khỏi phủ đến các nhà hàng nổi danh nhất kinh thành, bằng chẳng sinh ra được lão Đại khỏe mạnh như thế.”

      “Cha chồng thương mẹ.” Thanh Hề hâm mộ .

      Thái phu nhân nhớ tới quá khứ ngọt ngào, tất nhiên cao hứng, “Xem ra lão Đại rất giống cha.”

      đến ăn uống, hai mẹ con liền ríu rít như trẻ con, Thái phu nhân kể cho Thanh Hề nghe rất nhiều nhà hàng nổi tiếng ở kinh thành, nào là vịt bát bảo của Thiên Bảo Trai, vây cá phỉ thúy của Linh Lung Các, bánh bao nhân ngọc của Vua Bánh Bao, v.v …

      Đến giao thừa, Thái phu nhân còn đặt Giang Nam Xuân mang bàn tiệc đến phủ, để các con dâu ăn cho biết.

      Giao thừa, Đỗ Tình Lam trở lại từ Định Viễn Bá Phủ, thân là con dâu Quốc công phủ, về nhà chồng đón giao thừa là chuyện nghĩa vụ, tuy ấy tình nguyện, nhưng mẫu thân ấy ra lệnh nên phải về.

      Giao thừa đó quả vui vẻ chút nào, Đỗ Tình Lam oán khí đầy bụng có chỗ phát tiết nên mặt lúc nào cũng nặng hơn đeo đá, câu nào cũng khiến người khác mất hết hứng. Nhà họ sóng gió bão giông, những người khác sao có tâm trạng vui vẻ.

      Duy chỉ có bọn trẻ con vô tư là vui vẻ, Thái phu nhân ôm Uyển Thư Nhi chơi đùa, dỗ bé ăn, bé vẫn còn , chưa nên câu, lại khiến Thái phu nhân nở nụ cười.

      Thanh Hề nhìn Uyển Thư Nhi say mê, nếu nàng có con, biết đứa bé trông như thế nào, liệu có khả năng còn khả ái hoạt bát hơn Uyển Thư Nhi, Thái phu nhân nhất định coi như báu vật trong nhà.

      Dáng vẻ thất thần khi Thanh Hề nhìn Uyển Thư Nhi tất nhiên lọt vào mắt Phong Lưu, qua tháng chín Thanh Hề tròn mười tám tuổi.

      Giao thừa năm đó, chỉ có Quốc công phủ vui, trong gian khách điếm ở Tế Nam xa xôi, cũng có người đón giao thừa lạnh lẽo.

      Ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng trời, thở ra khói, cháu họ xa của Thái phu nhân Tề Quốc công phủ, chị họ của Thanh Hề là Minh Ngọc Nhi nằm giường ho khan từng hồi, a hoàn Khả Nhân lo lắng đứng bên giường.

      “Tiểu thư, có ổn , sao uống thuốc, nô tỳ bảo tiểu nhị mang thêm chậu than vào đây mà từ chối, giờ vẫn chịu mang.” Khả Nhân oán hận tên tiểu nhị thấy người ít tiền là bỏ mặc.

      Minh Ngọc Nhi lần này vào kinh là vì mùa xuân tham gia kỳ tuyển nữ quan. Năm đó tổ phụ ấy ủng hộ nhầm ứng cử viên cho vị trí thái tử, tân hoàng đăng cơ bao lâu bị vạch tội bãi chức xét nhà, cả nhà họ Minh ngóc lên được, phải về quê sống dựa mảnh đất cằn, cuộc sống cẩm y ngọc thực trở thành dĩ vãng.

      Lần này vào kinh khó khăn lắm mới gom góp đủ tiền lộ phí, Minh Ngọc Nhi cùng người họ hàng cũng vào kinh có việc. Người họ hàng kia tuy là trưởng bối nhưng cũng chẳng phải ruột thịt, thế nên thể quan tâm chăm sóc Minh Ngọc Nhi. Đến Tế Nam, gặp cơn bão tuyết, Minh Ngọc Nhi bị cảm lạnh, ốm liệt giường, đoàn người thể dừng lại ở Tế Nam. Minh Ngọc Nhi đành ở lại căn phòng trong nhà trọ Duyệt Lai.

      lúc tết nhất, tiểu nhị bận rộn hầu hạ chu toàn, ngươi mang áo khoác của ta ra đây cho ta khoác.” Minh Ngọc Nhi sai a hoàn, lại nhìn gương mặt tiều tụy của Khả Nhân, đau lòng : “Mấy ngày nay khiến ngươi phải vất vả, lúc năm mới lại phải theo ta chịu khổ bơ vơ.”

      “Tiểu thư gì vậy, Khả Nhân phải hầu hạ tiểu thư. Chờ chúng ta đến được Quốc công phủ là ổn thôi, nghe lão phu nhân rất hiền hậu, lại thương tiểu thư.” Khả Nhân an ủi Minh Ngọc Nhi.

      Minh Ngọc Nhi chỉ cười mà gì, ấy biết tính bà dì, hiền hậu vô cùng, nhưng người mà bà dì thương nhất là em họ Thanh Hề, vấn đề ở chỗ trước giờ em họ Thanh Hề nhìn ấy vừa mắt, cảm thấy ấy chia sẻ tình thương của bà dì, vì thế bà dì còn cách nào khác là đưa ấy về Giang Nam, dù hàng năm có gửi quà đầy đủ, nhưng mời đến kinh thành, Minh Ngọc Nhi sao có thể biết nguyên nhân.

      “Tiểu thư, tuyết càng lúc càng rơi nhiều, chỉ tại Khả Nhân vô dụng, khiến tiểu thư phải chịu khổ lúc tết nhất.” Khả Nhân đau lòng nhìn tiểu thư nhà mình.

      Minh Ngọc Nhi an ủi Khả Nhân, lại nghe thấy tiếng người lao xao ngoài cửa.

      “Để nô tỳ ra xem.” Khả Nhân kéo chăn cho Minh Ngọc Nhi.

      lâu sau Minh Ngọc Nhi nghe thấy tiếng chân giẫm lên tuyết, chỉ có Khả Nhân.

      “Tiểu thư, nhìn xem ai tới này.” Giọng Khả Nhân tràn ngập vui sướng.

      Minh Ngọc Nhi mở to mắt nhìn người bước vào, là nương mười bảy mười tám tuổi, xinh đẹp quyến rũ, nhìn rất quen, nhưng thể nhớ ra, “ là…”

      “Nô tỳ Thôi Xán, xin thỉnh an biểu tiểu thư.”

      “Thôi Xán!” Minh Ngọc Nhi nhớ ra ngay lập tức, “Ngươi là Thôi Xán hầu hạ dì.” Năm Minh Ngọc Nhi mười tuổi từng đến Quốc công phủ ở thời gian, vẫn nhớ số chuyện, Thôi Xán lúc ấy là người hầu của Thái phu nhân, nhưng khi đó mới chỉ là tiểu nha đầu.

      “Trí nhớ biểu tiểu thư tốt, tại nô tỳ là người hầu của phu nhân Quốc công.” Thôi Xán trả lời.

      Minh Ngọc Nhi vừa nghe Thôi Xán là người hầu của Thanh Hề liền ngẩn người, nhưng hồi phục tinh thần rất nhanh, “ lúc tuyết rơi, lại là năm mới, sao ngươi lại tới đây?” Minh Ngọc Nhi sai Khả Nhân lấy ghế mời Thôi Xán ngồi, chống vào vách tường cố gắng ngồi dậy, Thôi Xán nhanh chóng tiến tới đỡ Minh Ngọc Nhi, kéo chăn cho ấy, sau đó đành ngồi ở cuối giường Minh Ngọc Nhi.

      “Thư của biểu tiểu thư đến mấy ngày trước, Thái phu nhân và phu nhân đều vô cùng cao hứng, luôn ngóng trông tiểu thư, phu nhân vốn nôn nóng, thấy đến tết tuyết rơi nhiều, sợ biểu tiểu thư đường người chiếu cố, sai Bạch quản và nô tỳ đón tiểu thư. Nô tỳ và Bạch quản sợ qua tiểu thư mà biết, thấy trạm dừng chân đều hỏi, hôm qua đến Tế Nam, hỏi từng nhà trọ , đến giờ mới hỏi được chỗ ở của biểu tiểu thư.” Thôi Xán nhanh mồm nhanh miệng, chỉ mấy câu liền kể hết.

      “Bạch quản đâu?” Minh Ngọc Nhi chỉ thấy có mình Thôi Xán.

      “Nô tỳ và Bạch quản tách ra hỏi thăm cho nhanh, xem ra nô tỳ may mắn, tìm thấy biểu tiểu thư trước, để nô tỳ sai tiểu nhị đến nhà trọ Long Thịnh xem Bạch quản về chưa, chưa nhắn lại cho tin.” Thôi Xán xong liền đứng lên, “Biểu tiểu thư ở đây chật chội quá, vốn nên mời đến nhà trọ Long Thịnh, nhưng nô tỳ xem biểu tiểu thư mệt thích hợp di chuyển, để nô tỳ nhắn nhóm Bạch quản chuyển đến đây.”

      Minh Ngọc Nhi thầm nghĩ Thôi Xán nhạy bén, làm việc cẩn thận, hổ là người mà Thái phu nhân tặng cho Thanh Hề, “ làm phiền tỷ tỷ.”

      “Nô tỳ dám, biểu tiểu thư gọi nô tỳ Thôi Xán là được rồi.” Thôi Xán từ chối.

      Khả Nhân tiễn Thôi Xán ra ngoài, quay vào với Minh Ngọc Nhi: “Xem ra tiểu thư cả nghĩ quá rồi, phu nhân Quốc công nghĩ rất chu đáo mà.”

      Minh Ngọc Nhi cũng cho rằng bản thân cả nghĩ, dù sao Thanh Hề cũng trưởng thành, là phụ nữ có chồng.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: uhm, hôm nay bán thịt nữa, Đình Trực ca ca trách tôi, Thanh Hề mệt bã cả người rồi.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 38 – Lòng hiếu thảo (1)


      Sau hồi, Thôi Xán dẫn hai bà già và bốn tiểu nha đầu vào, theo sau là mấy sai vặt và hậu vệ, lại sai chưởng quầy đổi phòng, dàn xếp cho cả đoàn. bao lâu Minh Ngọc Nhi được chuẩn bị cả chậu than, cả nước ấm, phải chịu cảnh tủi cực nữa.

      Bạch quản nhận được tin nhắn cũng đến, thỉnh an Minh Ngọc Nhi, nhưng ông ấy là đàn ông tiện ngồi trong phòng tiểu thư, ngồi lát liền thu xếp mọi chuyện.

      Sở dĩ Thanh Hề phái Thôi Xán làm chuyện này, thứ nhất là ấy từng gặp Minh Ngọc Nhi, thứ hai ấy rất khôn khéo lanh lợi. Quả nhiên, phòng trọ xập xệ được ấy cho người thu dọn chỉ lát liền sạch tinh tươm, Thôi Xán còn cùng hầu cắt hình dán để dán lên cửa sổ trang trí, ngoài ra còn dán cả lên lồng đèn, giấy đỏ khiến gian cũng mang ít nhiều khí Tết.

      Bên ngoài có người mang thức ăn đến, hai bà già bận rộn chuẩn bị, mượn nhà bếp nấu sủi cảo, Bạch quản đến Khánh Phong Lâu của Tế Nam đặt hai bàn tiệc rượu, mỗi bàn tám lượng bạc, số tiền đó là khi lên đường, phu nhân Quốc công thưởng riêng để ăn tết.

      Mỗi bàn tám lượng bạc là ghê gớm lắm, sơn hào hải vị có cả. Tám món rau, tám món nguội, mười sáu món ăn nóng, tám món điểm tâm, còn có tám loại trái cây, bầy ra đầy phòng, thấy chút lạnh lẽo nào của bão tuyết bên ngoài nữa.

      Minh Ngọc Nhi dù có bệnh, nhưng chắc vì khí nhộn nhịp vực tinh thần lên, ăn được chén tổ yến hấp đường phèn và hai miếng bánh sữa.

      Dùng cơm tất niên xong, Bạch quản cùng hầu và sai vặt đốt pháo hoa trong sân, vừa vui vẻ vừa náo nhiệt, là ngày tết lại ở ngoài phủ, mọi người cũng buông thả hơn chút, hầu và sai vặt trêu đùa đuổi nhau, khiến người khác cũng thấy lòng ấm áp dễ chịu.

      Sau đó Thôi Xán và Khả Nhân hầu hạ Minh Ngọc Nhi ngủ.

      Ngày hôm sau Thôi Xán thưa với Minh Ngọc Nhi: “Biểu tiểu thư chưa được khoẻ, nô tỳ hỏi Bạch quản rồi, nên di chuyển, trước hết cứ ở lại Tế Nam mời đại phu chữa cho hết bệnh rồi lên đường, việc gì phải gấp gáp cả. Nô tỳ nghĩ nên phái hộ vệ về kinh báo tin cho Thái phu nhân và phu nhân trước.”

      “Nhờ có ngươi an bài thỏa đáng.” Minh Ngọc Nhi sao có thể đồng ý.

      Có thể là do tâm trạng khác trước, Minh Ngọc Nhi cần lo lắng thái độ của Thanh Hề, bệnh tình thuyên giảm rất nhanh, chỉ mười ngày xuống giường được. Lúc này cũng là lúc thư của Thanh Hề đến nơi.

      Minh Ngọc Nhi đọc thư, lòng thả lỏng hơn rất nhiều, sắc mặt vui mừng thể che giấu.

      “Tiểu thư, phu nhân Quốc công viết gì trong thư vậy?” Khả Nhân hiếu kỳ hỏi.

      “Phu nhân Quốc công ta tập trung dưỡng bệnh cho tốt, phu nhân hỏi ràng, tuyển nữ quan là đầu tháng tư, chúng ta cần vội, ấy phái thêm người hầu đến đây, còn Quốc công gia có thuộc hạ cũ ở Tế Nam, gửi thư nhờ người đó mời đại phu có tiếng tăm cho ta.”

      Ngoài ra Thanh Hề còn phái đến cho Minh Ngọc Nhi xe ngựa, sợ ấy lên kinh ngồi xe cũ lại mệt nhọc sinh bệnh.

      Quả nhiên đến buổi chiều hôm đó, phu nhân của người thuộc hạ cũ của Quốc công gia tìm đến, thân phận tầm thường, là phu nhân Tuần phủ Sơn Đông. Về phần Tuần phủ đại nhân, bởi vì người đến là biểu tiểu thư của Quốc công phủ, ông ấy là đàn ông đến tiện, thế nên để cho vợ mình thay. Vị phu nhân đó cùng đại phu, chuyện với Minh Ngọc Nhi lúc bà ấy mới .

      Khi Minh Ngọc Nhi đến kinh thành là tháng hai.

      Tạm thời nhắc đến chuyện đó nữa, giờ đến chuyện ở Quốc công phủ.

      Đầu tháng ba là lúc khách khứa qua lại, thăm hỏi nhiều. Ngày hôm đó, có người là quan đồng liêu với Tam gia Phong Nhạc khi nhậm chức ở xa đến kinh thành, Quốc công phủ nhà cao cửa rộng, thể tự tiện tới cửa, nên chỉ để lại bái thiếp và ít quà quê.

      Quà là sọt cam quýt, đề là gửi cho Tam phu nhân.

      Người nhận quà liền chuyển đến phòng Đỗ Tình Lam, Đỗ Tình Lam rất kinh ngạc, người quen ở xa nào lại tặng cam quýt, bèn hỏi: “Người tặng quà gì?”

      “Người đấy gì, chỉ hỏi các vị chủ nhân trong phủ có khỏe . Còn trước giờ phu nhân thích ăn cam quýt, thế nên gửi tặng phu nhân.”

      Đỗ Tình Lam tái mặt, ấy chưa từng thích cam quýt, người thích ăn thứ quả chua loét này phải Hướng thị còn ai vào đây, nhưng người gửi ràng là tặng Tam phu nhân, dễ dàng suy ra rằng khi Phong Nhạc nhậm chức ở xa, rằng Hướng thị là phu nhân, khiến người khác hề hay biết đến chính thất là Đỗ Tình Lam.

      Thế này còn trời đất gì nữa, chuyện liên quan đến danh phận thế này tất nhiên là Đỗ Tình Lam thể bỏ qua.

      “Mẹ, con chịu đựng hết nổi rồi. dẫn con hồ ly tinh vào nhà cũng bỏ qua , lại với bạn đồng liêu đó là phu nhân của , đặt con ở đâu chứ, giờ bạn đồng liêu của đến kinh thành, đều gọi Hướng thị là phu nhân, vậy con là cái gì, là cái gì ở nhà này, mấy năm nay con vất vả sinh con đẻ cái, có công lao cũng có khổ lao, sao có thể coi con như chết rồi vậy?”

      Đỗ Tình Lam còn chút dáng vẻ phu nhân cao quý nào, tóc tai bù xù la hét inh ỏi, chuyện cũng tuyệt tình, chỉ nếu Phong Nhạc đuổi Hướng thị , ấy bỏ chồng, xong quay đầu về nhà ngoại.

      Việc này khiến Thái phu nhân giận đến choáng váng, nằm liệt giường hai ngày.

      Thanh Hề kể bao nhiêu chuyện cười cũng vô ích, khiến nàng nóng ruột đến mức hai đêm liền thức trắng. Thuốc của Thái phu nhân đều là nàng tự tay thử độ ấm, tự tay hầu hạ bà uống hết mới yên tâm. Thái phu nhân uống, nàng dỗ dành đủ kiểu, chỉ hai ngày chính bản thân Thanh Hề cũng mệt rã người.

      Đến lúc đó Thái phu nhân mới nghĩ cho bản thân chút, chịu ăn cơm uống thuốc, Thanh Hề mới được thở phào. Thái phu nhân thấy thế liền đuổi nàng ngủ.

      Đến lúc ăn cơm tối, Thái phu nhân nhìn trái nhìn phải hề thấy bóng dáng Thanh Hề, sai người vào phòng gọi nàng dậy, người hầu lại trong phòng có người, cho người đến Lan Huân Viện cũng có. Thanh Hề mất tích khiến Thái phu nhân rất nóng ruột, lật tung cả trong nhà lẫn ngoài vườn đều tìm thấy người, nếu cứ để thế đáng lo cho bệnh tình Thái phu nhân. Người già, tính trẻ con, chỉ có Thanh Hề sống được nữa. Lão Tam khiến bà thất vọng, giờ lại đến Thanh Hề mất tích.

      Việc này kinh động đến cả bốn người con trai, Phong Nhạc phải sám hối trước bài vị tổ tông, ba người còn lại đều đến. Viên mama cũng sốt ruột, bà ấy hiểu rất tầm quan trọng của Thanh Hề đối với Thái phu nhân.

      Khi đó lão Quốc công mới quy tiên, Thái phu nhân chỉ muốn chết theo, cả bốn người con trai đều khuyên được bà, nếu phải đến ngày giỗ đầu của chị Thái phu nhân cũng là phu nhân An Định Hầu, Thái phu nhân phát ra Thanh Hề, chỉ sợ Thái phu nhân chẳng sống đến ngày hôm nay.

      Thanh Hề lúc ấy rất đáng thương, mồ côi mẹ, cha có người mới, trong nhà có ai quan tâm chiếu cố, Thanh Hề như con búp bê bị bỏ rơi nằm mình giường, vú em của nàng vì ai quản lý nên cũng bỏ mặc, Thái phu nhân nhìn thấy mà đứt ruột đứt gan.

      Thái phu nhân thấy thế liền ôm Thanh Hề về Quốc công phủ, nàng chỉ là bé con ốm yếu nhiều bệnh, Thái phu nhân phải chăm lo cho nàng rất nhiều, nhưng cũng nhờ thế mà Thái phu nhân có thời gian rảnh để nhớ chồng và nghĩ quẩn, cũng dần quên chuyện chết theo chồng.

      Thanh Hề xinh xắn đáng , Thái phu nhân nâng niu như trân bảo, trẻ con ngây thơ thà dễ khiến người khác thương , mỗi dịp đầu năm Thanh Hề phải về An Định Hầu phủ mấy ngày chính là quãng thời gian Thái phu nhân buồn bực nhất. Bà còn như thể bị người khác móc tim, ăn ngon ngủ , sau đó lại tự đón Thanh Hề về mới yên tâm.

      Bảo bối trong lòng mất tích, Thái phu nhân lại lúc có bệnh, sao có thể nóng ruột.

      bao lâu, chợt nghe thấy có tiếng người hô lên, “Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi, tìm thấy phu nhân Quốc công rồi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :