1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Song Quy Nhạn - Minh Nguyệt Đang (66c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 29 – Cố nhân (1)


      Bôi xong, Thanh Hề mở mắt nhìn Phong Lưu : “Đình Trực ca ca, lần sau có thể bôi thuốc khi thiếp ngủ .” Thuốc này tất nhiên là chỉ bôi có lần.

      Tay Phong Lưu run lên, thể thừa nhận, rất tình nguyện làm việc này.

      Phong Lưu rồi, Thanh Hề nằm nghỉ nửa ngày thấy ổn hơn, đến xế chiều bụng cũng hết đau, cho thấy Đào mama rất có năng lực, hổ là người trong cung.

      Chỉ ba ngày sau Thanh Hề khỏe hoàn toàn, tự tới chỗ Đào mama ở lời cảm ơn.

      Đào mama tuy khoa trương thân phận, lúc nào cũng có vẻ cao cao tại thượng, nhưng Thanh Hề đích thân tìm bà ấy lời cảm ơn cũng như nịnh bà ấy, tuy bà ấy thể ra mặt, nhưng với hành động đó của Thanh Hề vẫn rất cao hứng.

      Thanh Hề sai Lâm Lang đứng chờ ngoài cửa, mình vào lời cảm tạ với Đào mama. Thanh Hề đỏ mặt ngượng ngùng, nhưng uống hết chén trà vẫn ko đứng dậy, Đào mama liền hiểu là nữ chủ nhân này có chuyện muốn riêng.

      Vì thế Đào mama sai nha hoàn Hồng Hỉ của mình ra, trong phòng chỉ còn lại bà ấy và Thanh Hề.

      “Phu nhân có chuyện thỉnh thẳng.”

      Thanh Hề đỏ mặt, cố gắng mục đích với chất giọng nhất có thể.

      Đào mama thầm nghĩ trong lòng, vị phu nhân Quốc công này tuy còn trẻ, nhưng hiểu biết ít, các phu nhân khuê các bình thường chỉ sợ bao giờ nghĩ đến vấn đề này, chỉ có những hồng nhan giam mình trong cung cấm cả đời mới có thời gian rảnh để nghiên cứu những vấn đề đó.

      biết mama có ?”

      Đào mama nghĩ đến chuyện từ khi vào Quốc công phủ, Thanh Hề dành cho bà ấy rất nhiều ưu đãi, biết bà ấy thích yên tĩnh nên dành trọn khu nhà phía Tây cho bà ấy ở, còn tặng hai hầu để hầu hạ bà ấy. Tây Khóa Viện này tuy hoa lệ xa xỉ như Lan Huân Viện, nhưng cũng rất nhã nhặn tinh tế, phải dành cho kẻ tầm thường. Người ta vẫn có qua có lại, nếu Thanh Hề hậu đãi mà đòi hỏi gì, Đào mama còn cảm thấy e dè ngại ngùng. “Có sẵn có, nhưng tôi vẫn nhớ bài thuốc mà Quý phi để lại, tôi chuẩn bị cho phu nhân.”

      “Làm phiền mama.”

      Người ta vẫn làm phụ nữ khó, làm mỹ nữ càng khó hơn, làm mỹ nữ mười năm như khó càng thêm khó, còn để làm mỹ nữ đẹp từ trong ra ngoài đúng là khó ngang lên trời.

      Chỉ tiếc đương kim Thánh thượng phải Thích Quý phi sinh ra, nếu Đào mama xuất ở Quốc công phủ.

      Thanh Hề khỏe lại rồi, đương nhiên chuyện đầu tiên muốn làm là đến thỉnh an Thái phu nhân, mấy ngày gặp, hai mẹ con càng thêm thân thiết. Thái phu nhân hỏi về sức khỏe Thanh Hề rất tỉ mỉ, tuy nàng ngượng ngùng nhưng vẫn kể hết với Thái phu nhân, nhưng đương nhiên lược bớt nhiều chi tiết.

      Thanh Hề giống như con ruột của Thái phu nhân, giấu bà chuyện gì, thậm chí còn khiến Thái phu nhân cảm thấy đau lòng. “Con vẫn còn quá .” Thái phu nhân âu yếm xoa gương mặt hơi gầy của Thanh Hề, kỳ Thanh Hề gần mười bảy tuổi, Nhị phu nhân ở tuổi đó sinh Tố Hân.

      “Con cố gắng ăn uống nghỉ ngơi, ta với lão Đại, bảo nó tiếp tục ở Tứ Tịnh Cư.” Thái phu nhân an bài như vậy là suy nghĩ rất sâu sắc. Thứ nhất là sợ nếu phát sinh thêm lần nữa, Phong Lưu lại làm Thanh Hề bị thương, thứ hai là sợ nếu nạp thiếp, ngộ nhỡ va chạm với Thanh Hề, nàng lại phiền lòng. Đáy lòng Thái phu nhân muốn là nạp người thiếp cho Phong Lưu, sinh được đứa con trai cho ra ngay lập tức.

      Thanh Hề vốn cũng chẳng muốn Phong Lưu chuyển về Lan Huân Viện, bởi vì sống như thế quen, cũng thấy rất tốt, đỡ bị ông lớn Phong Lưu răn dạy cả đêm lẫn ngày. Điều khiến nàng buồn bực nhất, làm ông lớn quen, ở giường cũng thay đổi bản chất, hoặc là phê bình nàng chuyên tâm, hoặc là phê bình nàng tư thế rời rạc, nghĩ đến đó Thanh Hề liền đỏ mặt chỉ hận thể đá con người kia xuống giường.

      “Chuyện Cần Họa …” Quả nhiên Thái phu nhân cũng nhắc tới Cần Họa.

      “Lâm Lang cũng xin con gia ân, con đề cập với Đình Trực ca ca, nhưng chàng vẫn cứng rắn muốn đuổi Cần Họa .” Thanh Hề trả lời .

      Về việc này Phong Lưu còn đặc biệt tìm đến Thái phu nhân để tự giải thích.

      “Haizzz, thể ngờ đến lúc này đứa con khiến ta nhọc lòng nhất lại là lão Đại. Từ thích soi mói, nhiều thói xấu, người ta cứ con út được chiều sinh hư, ta lại thấy lão Tứ cũng nhiều thói xấu bằng nó.” Thái phu nhân thầm oán trách.

      Thanh Hề cười phì tiếng, nàng cũng chung quan điểm đó với Thái phu nhân.

      Hai mẹ con cười tự hiểu với nhau, vui vẻ cách vụng trộm.

      Chỉ chốc lát sau Nhị phu nhân dẫn Hân Thư Nhi, Tấn Ca Nhi, Tam phu nhân dẫn Hiên Ca Nhi, Mi Thư Nhi đến thỉnh an, Hà Ngôn đưa bọn trẻ con sang phòng phía Đông, ngờ vừa an tọa chưa được bao lâu, thấy Thương Nhược Văn dẫn Uyển Thư Nhi đến.

      xuất của mẹ con Thương Nhược Văn khiến người khác kinh ngạc. Sau khi phát sinh kiện ngày đó, Thương Nhược Văn bệnh nặng thời gian, khỏi bệnh rồi cũng viện cớ ốm đau là muốn đến nhưng đến được, Thái phu nhân cũng hỏi đến, chỉ dặn ta chịu khó giữ mình.

      Về phần Thương Nhược Văn, ta biết Thái phu nhân có phần áy náy với ta, bởi vì Mộ Thanh Hề làm ra chuyện như thế mà vẫn an tọa làm phu nhân Quốc công, Thái phu nhân lại vẫn theo lẽ thường quan tâm tới Thanh Hề như trước kia. Nhưng biết là chuyện, lý giải thế nào lại là chuyện khác, việc Thái phu nhân thay đổi thái độ dành cho Thanh Hề khiến Thương Nhược Văn bất mãn với bà, phụng dưỡng cũng chu đáo như trước.

      Nhưng càng như thế lại càng cho thấy Thương Nhược Văn nhen hẹp hòi. Vốn dĩ ta có thể mượn cơ hội đó mà đảo ngược tình thế, có thể khiến mẹ chồng từ áy náy mà nảy sinh tình cảm, đãi ngộ so với Thanh Hề chắc chắn thua kém, còn có thể chèn ép Mộ Thanh Hề cả đời. Nhưng tất cả đổ vỡ bởi cái ghen tỵ của Thương Nhược Văn, ta bất mãn Thái phu nhân đối xử bất công, bất hòa với bà, ngược lại lại khiến Thái phu nhân càng thiên vị Thanh Hề hơn.

      Huống chi ở trong lòng Thái phu nhân, tuy tội của Thanh Hề đúng là thể tha thứ, nhưng nàng phải trả cái giá quá đắt, so với chuyện Thương Nhược Văn từng phải chịu nàng thê thảm hơn rất nhiều.

      Nếu có chuyện đó, liệu Thương Nhược Văn có lên mặt được thế , ta cho rằng ruột ta có khả năng đỗ đến nhị giáp tiến sĩ, bằng vào mấy đồng hồi môn của ta mà có thể hoang phí như thế, mua món trang sức giá cả trăm lạng bạc cũng chẳng cần chớp mắt? Thái phu nhân ghét ta biết nặng , theo thời gian mẹ chồng nàng dâu càng lúc càng bất hòa.

      (Thời phong kiến, thi tiến sĩ lấy nhất giáp 一 甲 , nhị giáp 二 甲 , tam giáp 三 甲 để chia hơn kém. Cho nên bảng tiến sĩ gọi là giáp bảng 甲 榜 . Nhất giáp chỉ có ba bậc : (1) Trạng nguyên 狀 元 , (2) Bảng nhãn 榜 眼 , Thám hoa 探 花 gọi là đỉnh giáp 鼎 甲 .)

      “Xin thỉnh an mẹ.” Thương Nhược Văn lảo đảo như thể muốn ngất tới nơi thỉnh an Thái phu nhân, Thái phu nhân liền bảo Hà Ngữ đỡ ta ngồi, trái ngược với Thanh Hề đứng bên trái bà, hề ngồi.

      Thái phu nhân thân thiết hỏi thăm bệnh tình Thương Nhược Văn, trách ta chưa khỏe sao còn tới thỉnh an, cuộc đối thoại giữa mẹ chồng nàng dâu ngập tràn giả dối, cả hai đều ra vẻ kính già thương trẻ quan tâm chăm sóc nhau.

      Bỏ qua Thương Nhược Văn, hôm nay có chuyện khác quan trọng hơn.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 30 – Cố nhân (2)


      “Hôm qua ta nhận được thư của lão Tam, nó nhậm chức đủ ba năm giờ được chuyển về kinh, Tình Lam con muốn chuẩn bị gì , muốn làm gì có thể thương lượng với Nhị tẩu.”

      “Tam ca … con nhầm, Tam thúc về kinh?” Thanh Hề vô cùng cao hứng, tuy Tam gia Phong Nhạc là con vợ lẽ, nhưng quan hệ giữa Thanh Hề và hề tệ.

      Thái phu nhân mỉm cười gật đầu, tuy phải con đẻ của bà, nhưng Tam gia là do bà nuôi lớn, tình cảm mẹ con bạc.

      Ngược đời là Đỗ Tình Lam chút hào hứng, “Con thấy có gì phải chuẩn bị, thư phòng của Tam gia vẫn cho người dọn dẹp thường xuyên, hề khác so với lúc .”

      Thanh Hề thầm kinh ngạc, nhưng Thái phu nhân lại biết lý do, chỉ sợ tính tiểu thư đỏng đảnh của Đỗ Tình Lam đổi, làm loạn mất mặt cả nhà, thế nên bà phải thông báo trước mấy câu

      “Nghe lần này lão Tam đưa về người thiếp nạp khi nhậm chức ở xa, còn có con trai, con định sắp xếp cho mẹ con họ ở đâu?”

      Nhắc tới người thiếp họ Hướng này Đỗ Tình Lam liền trợn mắt bĩu môi, lời nào.

      Thái phu nhân thở dài tiếng, “Tình Lam, ta biết trong lòng con khó chịu, nhưng chuyện này có thể trách ai đây? Nếu con chịu đổi tính, người phải chịu thiệt thòi chỉ có con.”

      Quả Thái phu nhân đúng là bà mẹ chồng phúc hậu đến thể hơn nữa.

      Đỗ Tình Lam khóc nức nở. Cùng là phụ nữ, cùng là người làm vợ, có ai mà hiểu nguyên do. “Trong nhà từ Quốc công gia đến Tứ đệ có ai nạp thiếp, chỉ có , chỉ có có lương tâm, con sinh con đẻ cái cho , tại sao lại đối xử với con như thế?”

      ai lên tiếng xoa dịu, Đỗ Tình Lam chờ nửa ngày thấy ai an ủi đành nín khóc.

      Thái phu nhân trừng mắt nhìn Đỗ Tình Lam, “Con trách ta đồng ý cho lão Tam nạp thiếp?”

      “Con dâu dám.” Đỗ Tình Lam cũng biết là bản thân sai, nhưng mà nhất thời oán hận khống chế được.

      Nội tình chuyện này cả nhà đều biết. Đỗ Tình Lam là con Định Viễn Bá, được nuông chiều từ , sau khi gả cho Phong Nhạc, tính vẫn đỏng đảnh, vợ chồng thường xuyên lời qua tiếng lại. Khi Phong Nhạc nhậm chức ở xa, Mi Thư Nhi còn ẵm ngửa, hai người từng cãi nhau trận rất lớn, chỉ vì Phong Nhạc muốn đến nhậm chức ở huyện Liên Hoa là địa phương thâm sơn cùng cốc, Đỗ Tình Lam chịu cho Phong Nhạc , nhưng Phong Nhạc muốn sống cả đời dưới cái bóng của Phong Lưu, cố ý muốn . Đỗ Tình Lam xót Mi Thư Nhi còn , hai chịu đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, hạ quyết tâm , tưởng có thể khiến Phong Nhạc cân nhắc mà ở lại. Ai ngờ Phong Nhạc mà chẳng thèm từ biệt Đỗ Tình Lam, suốt ba năm cũng chưa từng gửi cho Đỗ Tình Lam lá thư nào.

      Con trai bôn ba thân mình ở ngoài, Thái phu nhân sao có thể yên tâm, khi nghe Phong Nhạc tự tìm được người để nâng khăn sửa túi, đương nhiên là bà đồng ý.

      Ba năm gặp, tình cảm vợ chồng bạc, nay Phong Nhạc còn đưa về người thiếp sinh con, cũng khó trách Đỗ Tình Lam tỏ thái độ này.

      Dẹp xong vụ Đỗ Tình Lam, Thái phu nhân mới gọi mang điểm tâm lên. Ngoài Thanh Hề, ba người kia đều có thói quen dùng cơm với Thái phu nhân, hầu hạ Thái phu nhân xong đều về phòng mình, thế nên bàn ăn chỉ có Thái phu nhân và Thanh Hề.

      “Á, huyết yến ở chỗ mẹ hết rồi sao?” Thanh Hề dứt lời nhìn sang chén của Thái phu nhân, ràng là huyết yến, nhìn lại chén của mình lại là bạch yến, đây là lần đầu tiên có tình huống này.

      Thanh Hề giương mắt nhìn Thái phu nhân, mắt rưng rưng tủi thân, như muốn Thái phu nhân thương nàng. Thái phu nhân làm sao chống đỡ được ánh mắt đó, bèn đưa chén huyết yến của mình cho nàng, “Con là trẻ con, cho con phần của ta.”

      Nếu là người con dâu khác tất nhiên là dám nhận, nhưng Thanh Hề da mặt dày, vô tư nhận, “Chỉ có mẹ thương con.” ra đổi chén tổ yến chính là biểu của tình thương gia đình.

      Cảnh đó lọt vào mắt Nhị phu nhân như tát ta cái.

      Thương Nhược Văn nhìn thấy thế, lảo đảo như muốn ngất, sau đó lập tức lấy cớ rời .

      Dùng cơm xong, Thái phu nhân lau miệng, bình thản giữ Nhị phu nhân lại.

      “Huyết yến ở chỗ ta đủ sao?” Thái phu nhân hỏi Hà Ngôn.

      “Dạ đủ, hôm qua Đào ở chỗ Nhị phu nhân mới đưa đến thêm hai lạng huyết yến.” Đây là phần huyết yến hàng tháng của Thái phu nhân.

      Thái phu nhân quay đầu nhìn Nhị phu nhân.

      Nhị phu nhân thẳng thắn: “Là con dâu quyết định, ngoại trừ mẹ là hai lạng huyết yến tháng, các con dâu mỗi tháng là hai lạng bạch yến.” Lệ của trước kia là mỗi người hai lạng huyết yến.

      Nhị phu nhân thẳng lưng đầy kiên định, đó là bởi vì ấy cảm thấy mình tiết kiệm tiền cho nhà, hơn nữa cũng cảm thấy bản thân rất có lý, “Con nghe đại phu , công dụng của huyết yến và bạch yến khác nhau nhiều, nhưng giá cả chênh nhau phần ba, thế nên con dâu cả gan đổi huyết yến thành bạch yến.”

      Thái phu nhân bóp trán, “Hân Thư Nhi năm nay tám tuổi đúng ?”

      Nhị phu nhân biết tại sao Thái phu nhân lại đột ngột nhắc tới chuyện này.

      “Dạ vâng.”

      học đến sách gì rồi, nữ công thế nào?”

      học hết sách vỡ lòng, học tứ kinh, về nữ công con có tìm người hầu dạy riêng cho con bé, giờ có thể tự thêu khăn tay.” Nhắc tới con mình nên Nhị phu nhân liền nhiều lời hơn bình thường.

      “Uh. Con nhà ta phải thấu đáo, hiền thục. Đến khi Hân Thư Nhi xuất giá, ta chuẩn bị phần hồi môn, các thím của con bé cũng có quà cho con bé.”

      đến thế này rồi Nhị phu nhân thể đỏ mặt, ấy hiểu ý của Thái phu nhân muốn . Nhị phu nhân xuất thân bần hàn, khi lấy chồng có hồi môn gì đáng kể, Nhị gia giữ chức quan nhàn rỗi ở Binh Bộ, lương bổng có hạn, cuộc sống của hai người từng rất căng thẳng, từ sau khi Nhị phu nhân quản lý chi tiêu cho cả phủ chuyện chi tiêu của nhà ấy mới dễ thở hơn. Nhưng Nhị phu nhân cũng là người thà, tiền bạc của phủ đều qua tay ấy nhưng ấy tơ hào túi riêng, chính vì thế Thái phu nhân mới giao ấy quản lý.

      Nhưng sau thời gian dài, Nhị phu nhân lộ ra tính xấu là keo kiệt, cái gì bớt được là ấy bớt ngay, về công tiết kiệm ít, họ hàng nghèo đến nhà xin tiền cũng bớt nhiều.

      ra ấy tiết kiệm cũng là vì quỹ chung, sau này các cháu lấy vợ lấy chồng đều lấy từ quỹ ra thôi, quỹ càng nhiều tiền hồi môn của Hân Thư Nhi càng nhiều.

      “Mẹ, con…” Nhị phu nhân có chút căng thẳng.

      “Ta biết ý của con, nhưng Quốc công phủ có thể diện của Quốc công phủ.” , có đôi khi Thái phu nhân rất hài lòng với tính đấy của Nhị phu nhân, vì tiền, cái gì cũng có thể bỏ qua. Kỳ cũng thể trách Nhị phu nhân, ấy quá sợ cảnh nghèo túng.

      “Vả lại, ta biết con công bằng, nhưng có lúc thể so đo. Nếu muốn tính toán, sao con tính xem năm lão Đại đưa vào quỹ bao nhiêu bạc.” Lời này rất ràng, quỹ xuất ra phần ai cũng như nhau, nhưng số tiền mỗi người đưa vào quỹ lại rất khác nhau.

      Nhị phu nhân hổ thẹn.

      “Thanh Hề tuy còn ít tuổi, nhưng dù sao cũng là phu nhân Tề Quốc công, con tuy là đệ muội, nhưng còn nhiều tuổi hơn nó, sao nhường con bé chút.” Thái phu nhân lời này phải bênh vực Thanh Hề, mà là muốn tốt cho Nhị phu nhân.

      Nhị phu nhân mặc dù có tật xấu, nhưng cũng phải người biết đúng sai. Thái phu nhân là cho ấy biết, nữ chủ nhân tại của Quốc công phủ chính là Thanh Hề

      Nhưng đàn bà con với nhau đều có tính ghen tỵ, đều là con dâu, Thái phu nhân lại chỉ thiên vị Thanh Hề, lòng những người khác tất nhiên ghen tỵ, dù thể ra, nhưng thể phủ nhận đó.

      “Con dâu biết.” Nhị phu nhân cúi đầu .

      “Haizzz. Thôi, về bảo Đào mang hai lạng bạch yến qua đây đổi, sau này cả nhà cùng ăn bạch yến thôi.” Đây là giữ thể diện hộ Nhị phu nhân, cũng là bảo vệ mối quan hệ giữa ấy và Thanh Hề. Nhị phu nhân tất nhiên cảm kích.

      Ở Lan Huân Viện, Thôi Xán băn khoăn, “Lâm Lang, ngươi xem Nhị phu nhân mắc chứng gì vậy, tội gì mà phải đắc tội mọi người thế chứ?”

      phải quảng cáo đâu nhưng đoạn vợ chồng Tam gia này hay nhất truyện, mình thích đoạn này nhất luôn.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 31 – Cố nhân (3)


      Lâm Lang nhìn Thanh Hề ngồi luyện chữ bên cửa sổ, trừng mắt với Thôi Xán. Thôi Xán nhìn Lâm Lang với đôi mắt vô tội. Chẳng qua ai nấy đều biết, Lâm Lang giữ tiếng cho Nhị phu nhân trước mặt Thanh Hề. Người hầu cả phủ chẳng có ai thích Nhị phu nhân, ngầm gọi ấy là “Nữ thi nhân”.

      Biệt danh đó có câu truyện riêng. Tiền triều có thi nhân tên Vi Húy Trang, ki bo đến vắt cổ chày ra nước, có thể là đo lọ nước mắm đếm củ dưa hành, nếu người nào làm thiếu miếng thịt trong nồi, tra khảo cho ra mới thôi, con trai qua đời cũng cho mặc quần áo mới lúc hạ táng, là người chết còn cần gì quần áo.

      Trong mắt người hầu trong phủ hình tượng Nhị phu nhân khác Vi Húy Trang nhiều lắm, thế nên mới có biệt danh thế

      Tất nhiên Thanh Hề nghe thấy lời Thôi Xán , buông bút cười : “Nhưng Quốc công phủ cần người như Nhị phu nhân quản lý chi tiêu.” Nếu nàng biết quản lý chi tiêu như thế, chẳng khiến Quốc công phủ từng thâm hụt nhiều vậy.

      Khi lời này đến tai Phong Lưu, tự nhiên là gật đầu tán thưởng.

      Thanh Hề lại lần nữa cầm bảng luyện chữ vào Tứ Tịnh Cư, lòng rất bất an. Căn cứ theo kinh nghiệm bản thân, nàng phát ra Phong Lưu tuy rằng thanh tâm quả dục, nhưng cũng phải là có ham muốn, người ta vô dục tắc cương, hữu dục tắc cường (tạm hiểu: ham muốn ngay thẳng, có ham muốn “cường”). Chữ “cường” có hai nghĩa, có thể là mạnh mẽ, cũng có thể là cưỡng ép, nhưng nghĩa nào cũng phù hợp với nguyện vọng của Thanh Hề.

      Tuy vết thương lành, nhưng Đào mama có dặn, nếu muốn “đào nguyên” gặp biến chứng, phải kiêng gần gũi tháng, đương nhiên Đào mama thẳng như thế, nhưng tốt xấu gì Thanh Hề cũng nghe hiểu.

      Dĩ nhiên Phong Lưu khôi phục dáng vẻ ông lớn đáng kính, nhìn thẳng vào bản luyện chữ của Thanh Hề, phê bình giảng giải lời nào cũng chí lý xác đáng, Thanh Hề nghiêm túc thụ giáo.

      Cuối cùng, Phong Lưu chỉ vào cửa sổ phía Nam, Thanh Hề đành phải lề mề qua.

      “Hình như nàng gầy , sắc mặt cũng tốt.” Ngăn cách bởi bàn bằng gỗ tử đàn khảm trai, Phong Lưu nhìn Thanh Hề.

      Thanh Hề biết phải trả lời thế nào, cũng may Phong Lưu câu đó phải để hỏi, lấy ra chiếc hộp đặt lên bàn đẩy về phía Thanh Hề

      Thanh Hề nhìn Phong Lưu, thấy khẽ gật đầu, mới dám mở hộp, giữa lớp lót bằng nhung là những tổ huyết yến được xếp chỉnh tề. ngờ chuyện trong nhà chỉ thoáng đó lọt đến Tứ Tịnh Cư.

      “Hộp này để nàng tẩm bổ. Nhị đệ muội quản lý chi tiêu cũng dễ dàng gì, sau này hàng tháng ta sai Cần Thư đưa cho nàng.”

      Thanh Hề ngẩng đầu nhìn Phong Lưu, thể ngờ cả chuyện nhặt thế cũng quan tâm đến nàng, nhất thời thấy đáy lòng cũng ấm áp, tìm câu chữ để cảm ơn, lại nghe Phong Lưu : “ có chuyện gì nàng về . Hai bản <Danh cơ thiếp> và <Vệ thị hòa nam thiếp> này nàng cầm về chép cho đẹp, cân nhắc thấy lúc nào ưng ý mang đến cho ta xem.”

      Hai bản này là danh tác của Vệ phu nhân để lại, vị Vệ phu nhân này viết chữ rất đẹp, <Cổ kim thư bình> bình luận chữ của bà ấy như “Mỹ nhân cắm hoa, người đẹp múa trước gương”, rất thích hợp cho các tiểu thư phu nhân chốn khuê các nghiên cứu.

      Lời Phong Lưu như tạt chậu nước lạnh vào mặt Thanh Hề, khiến bao cảm động của nàng chỉ vừa nhú mầm bị đông cứng.

      ai biết tâm của Phong Lưu, sau khi nhất thời mất khống chế làm bị thương Thanh Hề, lòng rất rầu rĩ, tỉnh táo lại quyết tâm tu thân dưỡng tính, hạ quyết tâm chờ Thanh Hề tròn mười tám tuổi mới sống chung.

      Thanh Hề cảm thấy hậm hực, nhưng lòng như được thả lỏng.

      Trở lại Lan Huân Viện, Thanh Hề sai Lâm Lang mang hộp huyết yến biếu Thái phu nhân, làm con dâu có thể thắt lưng buộc bụng chút, nhưng tuyệt đối thể bắt mẫu thân cũng phải thắt lưng buộc bụng cùng, hiếu kính bao nhiêu cũng là đủ.

      Lâm Lang cầm hộp huyết yến được nửa đường, gặp Hà Ngôn.

      “Hà Ngôn, đâu đấy?” Lâm Lang gọi Hà Ngôn.

      Hà Ngôn cười cười, “Thái phu nhân bảo ta mang quà sang chỗ .”

      là trùng hợp, phu nhân cũng sai ta mang đồ sang biếu Thái phu nhân.”

      Hai nha hoàn đến, mở hộp ra xem, ra cả hai hộp đều là huyết yến, đồng thanh cười : “ gia đình trùng hợp.”

      Hà Ngôn lại tiếp: “Thái phu nhân phu nhân quen ăn huyết yến, còn sắc mặt phu nhân dạo gần đây tốt, phải chịu khó tẩm bổ.” Hà Ngôn lại ra vẻ thần bí kề tai Lâm Lang thầm: “Thái phu nhân dùng tiền riêng để mua hộp này, đưa riêng cho phu nhân ăn, ở chỗ Thái phu nhân để phần riêng rồi.”

      Lâm Lang kéo tay Hà Ngôn, “Cùng ta đến chỗ Thái phu nhân , phu nhân cũng có phần rồi, sao có thể bắt Thái phu nhân lấy tiền riêng ra thế.”

      Hà Ngôn cũng nhanh nhạy, đương nhiên là cùng Lâm Lang về chỗ Thái phu nhân nịnh cho bà vui.

      Thái phu nhân nghe Lâm Lang Thanh Hề sai biếu tổ yến vô cùng cao hứng, “Tuy phải cái gì quý hiếm, nhưng tấm lòng mới là thứ đáng quý.”

      “Sao lại phải ạ, cụ thương phu nhân, phu nhân cũng thương cụ, chúng cháu chưa từng thấy mẹ chồng nàng dâu nhà ai lại hòa thuận thế.” Hà Ngôn cũng lên tiếng.

      Chuyện huyết yến ở đây tốt đẹp tình cảm, nhưng sang nhà khác lại được thế. Tam phu nhân nhiều tiền hồi môn, thấy Thanh Hề tự mua huyết yến, cũng lấy tiền riêng ra đưa Nhị phu nhân, trả phần chênh lệch để ăn huyết yến.

      Về phần Thương Nhược Văn, nghe tin đó xong, chỉ ôm Uyển Thư Nhi khóc, Uyển Thư Nhi hiểu can cớ gì, thấy mẫu thân đau lòng cũng buồn theo, “Uyển Thư Nhi có muốn có đệ đệ ?”

      Uyển Thư Nhi cũng biết đệ đệ là cái gì, nhưng được cho cái gì chả thích, vì thế gật đầu, khiến Thương Nhược Văn càng thương tâm, đứa con trai của ta đáng lẽ phải chết, trong lòng có oán mà có chỗ than, mỗi đêm chỉ mơ thấy ác mộng, chỉ thấy đau lòng, xảy ra chuyện như vậy, mà Thái phu nhân vẫn thương người đàn bà kia, điều này làm cho Thương Nhược Văn cam lòng. Dù bị trừng phạt, cũng thể có cuộc sống tốt như bây giờ

      Thương Nhược Văn quay đầu gọi Băng Cầm, sai mở hòm lấy tiền, mua huyết yến loại đắt nhất.

      Đầu tháng mười , Tam gia Phong Nhạc vượt gió bụi về kinh, đầu tiên là đến chỗ Thái phu nhân thỉnh an, sau đó là bái lạy liệt tổ liệt tông, rồi lại về chỗ Thái phu nhân, hai mẹ con hàn huyên tâm .

      “Mẹ, đây là Tú Tinh, mấy năm nay là nhờ nàng chăm sóc con.” Người phụ nữ tên Tú Tinh này chính là người thiếp Phong Nhạc lấy về khi nhậm chức ở xa.

      Hướng Tú Tinh mày rậm mắt to, xinh đẹp như đào mùa xuân, cử chỉ nhã nhặn đoan trang, rất khiến người khác có thiện cảm, ấy cung kính thỉnh an Thái phu nhân.

      Hà Ngôn đưa lễ gặp mặt, đôi vòng tay bằng vàng, dù sao cũng chỉ là phận lẽ mọn.

      Phong Nhạc lại chỉ vào đứa bé được người hầu bế: “Đây là Thụy Ca Nhi.”

      Người hầu bế Thụy Ca Nhi tiến lên thỉnh an Thái phu nhân, Thái phu nhân cũng đùa Thụy Ca Nhi chút, Thụy Ca Nhi khóc, chỉ nhìn Thái phu nhân rồi cười, khí rất vui vẻ.

      Hà Ngôn lấy ra khóa trường mệnh bằng vàng, trang trí tám hình xoắn.

      Thanh Hề cũng đưa lễ vật như thế, nhưng chỉ có bốn hình xoắn trang trí.

      Tam phu nhân sắc mặt dữ dằn đứng sau lưng Thái phu nhân, Thụy Ca Nhi vừa thấy ấy liền khóc, Hướng Tú Tinh nghe con mình khóc xót lòng, nhưng lại dám tới dỗ, vú em bế Thụy Ca Nhi dỗ kiểu nào cũng xong. Thái phu nhân thấy thế đành bảo Phong Nhạc nghỉ ngơi trước.

      Buổi tối Thái phu nhân bỏ tiền riêng bày tiệc tẩy trần cho Phong Nhạc, bày ở Vân Huyên Đường, nam nữ cùng dự, chỉ cách nhau bức bình phong bốn tấm vẽ xuân lan thu cúc. Ngoài ra còn mời hai con hát đến giúp vui, vô cùng náo nhiệt, uống rượu chơi đùa đến canh ba mới tàn tiệc.

      Vì tiệc tùng khuya, ngày hôm sau Thanh Hề dậy muộn hơn bình thường, vừa mới vào đến phòng Thái phu nhân nghe tiếng Tam phu nhân khóc lóc kể lể.

      “Mẹ, mẹ phải làm chủ cho con, hôm qua trễ sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của bọn trẻ, xoay người thẳng đến Tây Khóa Viện, chẳng lẽ sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Thụy Ca Nhi.” Đỗ Tình Lam gạt lệ .

      “Ba năm vất vả mới về nhà, vậy mà đối xử với con như vậy, thế cũng chưa đáng , sáng nay Hướng thị kia đến phòng con nghe phép tắc, mới chỉ quỳ lát, phật lòng, Hướng thị kia có bầu, mắng con tốt, con ác độc, chịu bao dung ta, lại cũng chỉ là ám chỉ con muốn hãm hại mẹ con ta, còn tát con cái. Con thể chịu được giọng điệu đó của , rốt cục có còn là tướng công của con .” Đỗ Tình Lam càng càng thương tâm, càng lúc càng nức nở, sau được nữa.

      “Lão Tam cũng là, nó và con là vợ chồng nhiều năm như vậy, sao có thể biết tính tình con, sao lại mắng chửi con tốt ác độc, lại còn động thủ đánh người nữa.” Vì cái tát của Phong Nhạc, Thái phu nhân cũng nghiêng về phía Đỗ Tình Lam, tuy ngày thường ấy thích buồn chuyện thị phi, nhưng cũng phải người xấu xa từ bản chất.

      Đỗ Tình Lam nghe thế càng khóc to hơn, “Mẹ, mẹ phải làm chủ cho con, nếu còn tiếp tục con thể chịu nổi nữa, bằng bảo bỏ con , rồi phù chính Hướng thị kia là được, dù sao cũng ưa con.”

      bậy, sao có thể vì chuyện đó mà đòi bỏ vợ bỏ chồng, nếu bị bỏ con có mặt mũi nào để về nhà?” Thái phu nhân trừng mắt với Đỗ Tình Lam.

      Đỗ Tình Lam cũng biết bản thân quá lời, lí nhí lên tiếng, “Nhưng mà… nhưng mà cũng quá vô lương tâm.”

      “Hà Ngôn, gọi lão Tam đến đây chuyến.”

      Thái phu nhân sai Hà Ngôn xong, quay đầu với Đỗ Tình Lam: “Lão Tam mới trở về, sao con lại gây với nó ngay như thế, đâu phải con biết chuyện ba năm trước con chịu theo nó nhậm chức, lòng nó vẫn ghi nhớ chuyện đấy, lần này trở về con ăn dịu dàng, ngược lại còn thái độ dữ dằn như thế, chỉ lợi cho Hướng thị.”

      Đỗ Tình Lam vẫn cho rằng bản thân hạ gả, nên chỉ muốn lấn át Phong Nhạc, làm sao chịu cúi đầu với chồng, huống chi còn mang người đàn bà khác trở về. Đỗ Tình Lam lời nào, ngẩng đầu thấy Thanh Hề vào vừa bước qua cửa, thuận mồm : “Mẹ, con cũng chỉ vì khó chịu trong lòng, hay để con hỏi Thanh Hề câu này, nếu Quốc công gia nạp thiếp, ấy có thoải mái ?”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 32 – Nhạn đưa thư


      Lời này khiến cả Thái phu nhân và Thanh Hề đều chết lặng, ai chẳng biết Thanh Hề là người có lòng chiếm hữu rất lớn, từ như cây kim đến lớn như căn nhà, chỉ cần là của nàng, nàng tuyệt đối cho người khác sờ mó vào. Đỗ Tình Lam biết Thái phu nhân là người hiểu Thanh Hề nhất, Phong Lưu đừng là thiếp thất, cả nàng hầu cũng chẳng có mống nào, thế nên mới dùng câu đó để hướng mũi giáo sang Thanh Hề.

      Thái phu nhân và Thanh Hề hẹn cùng nhớ đến chuyện tương lai phải nạp thiếp cho Phong Lưu, mặt cả hai đều đổi sắc.

      Đúng lúc đó Phong Nhạc đến, còn dẫn theo Hướng Tú Tinh.

      Đỗ Tình Lam ngờ tới chuyện Phong Nhạc còn dám dẫn Hướng Tú Tinh đến, lập tức to tiếng: “Ngài dẫn ta tới làm gì?”

      Hướng Tú Tinh lộ vẻ sợ hãi lui lại nửa bước, cúi đầu hành lễ theo Phong Nhạc.

      “Nghe con mới trở về ra tay đánh vợ.” Thái phu nhân lạnh lùng .

      Phong Nhạc cũng tự biết hổ thẹn, “Con cũng là nhất thời hồ đồ.”

      “Nếu biết hồ đồ sao còn xin lỗi vợ con.”

      Phong Nhạc quay sang Đỗ Tình Lam, khom người ôm quyền : “Mong phu nhân tha thứ.”

      Đỗ Tình Lam hất mặt nhìn tới Phong Nhạc, khiến Phong Nhạc sượng mặt.

      “Được rồi, con tát vợ cái, chẳng lẽ muốn vợ con tha thứ cho con ngay lập tức?” Thái phu nhân vẫn nghiêng về phía Đỗ Tình Lam, “Con đường đường là người đứng đầu huyện, lại là người làm cha, sao có thể ra tay tát vợ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, cả con và Tình Lam còn mặt mũi nào?”

      Phong Nhạc đỏ mặt : “Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của con.”

      “Nếu biết bản thân sai con dẫn Hướng thị tới làm cái gì?” Thái phu nhân cũng phản cảm với hành động này của Phong Nhạc.

      “Con động thủ tát vợ tất nhiên là có lỗi, vì thế dẫn theo Tú Tinh tới xin lỗi mẹ.”

      “Lỗi gì với ta mà xin, vợ con mới cần được xin lỗi.”

      “Vâng.” Phong Nhạc quay đầu với Hướng thị: “Còn tiến lên kính trà bồi tội chủ mẫu.”

      Hướng Tú Tinh nhanh chóng tiến tới.

      “Ta uống.” Đỗ Tình Lam nổi giận .

      Phong Nhạc còn cách nào chỉ có thể với Thái phu nhân: “Sáng nay, có làm thế nào Tình Lam cũng chịu uống trà Hướng thị mời, khiến nàng phải quỳ mãi, Tú Tinh có bầu, con lo ấy quỳ sàn lạnh bị bệnh, vì thế mà kích động.”

      Rốt cuộc cũng là người làm quan, chỉ mấy câu vạch hết tội lỗi của Đỗ Tình Lam.

      Thái phu nhân quay đầu nhìn Đỗ Tình Lam, Đỗ Tình Lam cắn môi, hai mắt đỏ hoe, hận thể giết Hướng Tú Tinh.

      “Tình Lam, đây là con sai, cho dù thế nào ấy cũng là di nương lão Tam nạp, còn sinh Thụy Ca Nhi, tất cả đều là .” Thái phu nhân thầm thở dài cho cái ngốc nghếch của Đỗ Tình Lam, tội gì phải làm loạn lên vì ba cái chuyện lẻ tẻ này chứ, còn làm mất lòng lão Tam.

      Đỗ Tình Lam nhìn Thái phu nhân đầy ấm ức.

      “Ta làm chủ, Hướng thị kính trà cho con, từ nay về sau con là chủ mẫu, ấy là thiếp thất, Hướng thị phải hết lòng hầu hạ con và lão Tam cho tốt.”

      Hướng thị nhanh chóng tới, quỳ xuống, Hà Ngôn cũng nhanh tay đón chén trà dâng lên.

      Đỗ Tình Lam đành phải uống.

      “Lão Tam, chuyện sáng nay là vợ con sai, theo lý chuyện nhà con ta nên can thiệp, nhưng con lâu giờ mới về, xa lánh vợ con thế người khác cũng thấy khó chịu đựng.” Thái phu nhân tế nhị.

      Phong Nhạc phải kẻ ngốc, tất nhiên hiểu ý của Thái phu nhân. Tối hôm qua, lý do khiến đến chỗ Hướng thị, thứ nhất là vẫn còn nhớ chuyện Đỗ Tình Lam chịu theo nhậm chức, thứ hai là bởi khi gần gũi Đỗ Tình Lam cứng nhắc khô khan, Hướng thị lại dịu dàng hiểu ý, so sánh hai người đương nhiên là sủng ái Hướng thị hơn

      “Con xin nghe.”

      Thái phu nhân nghe thế bảo Phong Nhạc dẫn Hướng thị về, giữ Đỗ Tình Lam lại dặn vài câu, khuyên ấy đừng bướng bỉnh với Phong Nhạc, đàn ông đều thích nghe những lời ngọt ngào. biết Đỗ Tình Lam có tiến bộ được hay .

      Chờ cả nhà Phong Nhạc , Thái phu nhân mới thở dài tiếng, hồi lâu sau vẫn tiếng nào.

      Thanh Hề rúc vào cạnh Thái phu nhân, cõi lòng hơi lạnh, tốt xấu gì cũng vợ chồng mấy hồi, còn sinh Hiên Ca Nhi và Mi Thư Nhi, nhưng hôm nay ràng lòng Phong Nhạc ngả hết về Hướng thị. Sáng nay danh nghĩa là xin lỗi, thực lại là tố cáo, còn buộc Đỗ Tình Lam uống trà, toàn thắng trở về.

      Từ khi Phong Nhạc dẫn theo Hướng Tú Tinh hồi kinh, nhà họ chả mấy khi im ắng, mà chỉ nhà họ, cả chỗ Thái phu nhân cũng được yên tĩnh như cũ.

      Thanh Hề sợ lạnh nhất đời, lại tham ngủ, vào mùa đông liền về Lan Huân Viện nữa, ở luôn lại chỗ Thái phu nhân, nền nhà ở đây luôn có lửa sưởi ấm, trong phòng còn đặt hai chậu than, ấm áp như xuân. Thứ duy nhất khiến người khác thoải mái là thường xuyên phải nghe Đỗ Tình Lam khóc lóc kể lể.

      Ngày hôm đó Đỗ Tình Lam đến, chỉ có Mi Thư Nhi được vú em dẫn đến thỉnh an, chỉ là Đỗ Tình Lam bị bệnh.

      Mi Thư Nhi ngồi chơ vơ lạc lõng ghế, đôi chân bé liên tục đưa qua đưa lại đầy bất an, nước mắt rơi ngừng.

      “Mi Thư Nhi bị sao vậy, ai dám bắt nạt Mi Thư Nhi nhà ta, bá nương dạy nó cho cháu.” Thanh Hề bế Mi Thư Nhi lên lòng mình.

      “Bá nương, bác giải thích với phụ thân hộ cháu, cháu cấu đệ đệ.” Mi Thư Nhi sợ hãi ôm chầm lấy Thanh Hề khóc òa lên.

      Đệ đệ của Mi Thư Nhi chỉ có Thụy Ca Nhi, biết nghĩ gì mà lôi cả trẻ con vào chuyện ân oán của người lớn. “Rốt cuộc là có chuyện gì, Mi Thư Nhi cho bá nương nghe được ?”

      “Tối hôm qua cháu đến chỗ Hướng di nương thăm Thụy Ca Nhi, sau đó cháu về, bao lâu sau phụ thân liền bế Thụy Ca Nhi đến phòng mẹ cháu, chỉ vào vết cấu mặt Thụy Ca Nhi là cháu làm, mắng cháu lòng dạ độc ác y như mẹ, cho phép cháu thăm Thụy Ca Nhi nữa.” Mi Thư Nhi kéo tay Thanh Hề nức nở : “Nhưng cháu làm, làm. Cháu thấy Thụy Ca Nhi đáng , mới sờ mặt em ấy chút, cháu hề cấu em, cháu hề biết tại sao mặt em lại có vết cấu.” Mi Thư Nhi khóc nức nở. vậy là bé khóc vì bị oan và vì bị cha hắt hủi.

      “Ta tin Mi Thư Nhi làm.” Thanh Hề ôm Mi Thư Nhi, hôn lên má bé, lại sai Lâm Lang bê đĩa điểm tâm mà Mi Thư Nhi thích ăn đến dỗ bé, Mi Thư Nhi tuy nín, nhưng mặt vẫn mếu máo.

      “Cháu bao giờ đến tìm Thụy Ca Nhi nữa là được, Nhị ca cũng cho cháu .” Mi Thư Nhi nắm chặt hai bàn tay nhắn, người khác nhìn mà phải đau lòng. Từ nay về sau chỉ sợ giữa Mi Thư Nhi và đệ đệ tầng ngăn cách.

      Thanh Hề cũng biết phải khuyên Mi Thư Nhi như thế nào. Rốt cuộc là Thụy Ca Nhi bị người khác cẩn thận cấu phải, sợ tội mà giá họa cho Mi Thư Nhi, hay là có người cố ý hãm hại vu oan cho Mi Thư Nhi, ai được.

      “Bá nương sinh cho cháu đệ đệ , sinh em bé còn đáng hơn Thụy Ca Nhi.” Mi Thư Nhi vừa ăn điểm tâm vừa nhìn Thanh Hề đầy hy vọng.

      Mi Thư Nhi nào biết câu đó của bản thân cứa vào vết thương lòng của Thanh Hề, Thanh Hề giật mình.

      Thái phu nhân trang điểm ra vừa lúc nghe thấy câu của Mi Thư Nhi, vội nhìn sang nét mặt Thanh Hề.

      “Có chuyện gì vậy?”

      Thanh Hề thu lại phút thất thần, sai Lâm Lang dẫn Mi Thư Nhi chơi, kể tỉ mỉ chuyện của Mi Thư Nhi cho Thái phu nhân nghe, Thái phu nhân nhăn mặt nhíu mày, trai thương vợ , đến cả đứa bé con cũng phải ấm ức.

      “Mẹ, mẹ bảo phải làm sao bây giờ?”

      “Chúng ta giúp được Tình Lam nhất thời, giúp được cả đời, xét đến cùng đây là chuyện vợ chồng nhà nó.” Thái phu nhân nhìn vẻ mặt tán thành của Thanh Hề, đành phải tiếp tục : “Lão Tam sở dĩ sủng ái Hướng thị, là vì Tình Lam bướng bỉnh lại chịu nhượng bộ chồng, Tình Lam là bà lớn, định kiến luôn là Tình Lam bắt nạt Hướng thị, Hướng thị thể cãi lời Tình Lam. Nếu chúng ta giúp Tình Lam, lão Tam nghĩ như thế nào?”

      Thanh Hề cũng ngốc, “Tam ca nhất định cảm thấy chúng ta cũng hùa vào bắt nạt Hướng thị.”

      “Đúng vậy, khiến lòng lão Tam càng ngả về Hướng thị hơn. Ngược lại nếu chúng ta giúp Tình Lam sao?”

      Cái này cũng rất ràng, mọi người giúp Đỗ Tình Lam, Phong Nhạc mới có cơ hội nhìn ra vất vả của ấy.

      “Con hiểu được tốt rồi. Huống chi Tình Lam quả cần được giáo huấn phen, nếu đến lúc đó chỉ sợ…”

      Thanh Hề nhìn Thái phu nhân đầy sùng bái, chẳng trách lúc trước cha chồng sủng ái thiếp thất nào, con cái sinh ra đều giao cho Thái phu nhân nuôi dưỡng. Công sinh bằng công dưỡng, thế nên Nhị gia, Tam gia đều kính trọng mẹ cả là Thái phu nhân.

      “Mẹ, nếu sau này con gặp phải tình huống như thế, mẹ nhất định phải giúp con.” Thanh Hề cầm tay Thái phu nhân lắc lắc.

      Thái phu nhân để mặc nàng làm nũng, nhưng lòng rất buồn phiền, bà rất sợ Thanh Hề giữ được lòng Phong Lưu. Lúc trước nếu phải Thanh Hề bị bà nuông chiều thành biết trời đất gì, ai khống chế được, bà ép buộc Phong Lưu cưới Thanh Hề. Hai người chênh lệch tuổi tác quá lớn, rất dễ bất đồng quan điểm. Thế nên Thái phu nhân vẫn lúng túng trong việc tìm cho Phong Lưu người thiếp.

      Cuối tháng mười , phía Nam gửi đến lá thư, là của em Thái phu nhân, là Minh Ngọc Nhi sang năm tham gia kỳ tuyển nữ quan trong cung, đầu năm mới lên đường sợ kịp, thế nên quyết định khởi hành từ trước tết, thỉnh Thái phu nhân chiếu cố.

      “Ngọc Nhi biểu tỷ tới?” Thanh Hề có chút hưng phấn.

      “Con vui mừng vì ấy?” Thái phu nhân có chút kinh ngạc, trước kia Thanh Hề tuyệt đối thích chị họ mặt nào cũng tốt này, nếu phải vì Thanh Hề thích, Thái phu nhân mời Minh Ngọc Nhi vào kinh chơi từ mấy năm trước, nương kia bà cũng rất có thiện cảm.

      “Tất nhiên con vui.” Thanh Hề cười , “Để con chuẩn bị thay mẹ, chờ Ngọc Nhi biểu tỷ đến đây, cứ để chị ấy ở chung với con, con cũng có người trò chuyện.”

      “Thế rất tốt.” Thái phu nhân xoa xoa đầu Thanh Hề, “Vậy để con sắp xếp chuyện của chị họ con, gần đây ta khỏe, đúng lúc được nghỉ ngơi.”

      Thanh Hề lại thân thiết hỏi thăm sức khỏe Thái phu nhân, xác định có gì quan trọng mới yên tâm.

      góc nhìn của Hướng thị mà , Phong Nhạc đúng là người đàn ông tốt, bản thân sai mà chấp nhận cúi đầu xin lỗi. Tam phu nhân quá ngốc, chẳng khác gì Thanh Hề kiếp trước, phải đối thủ của vợ chồng Phong Nhạc.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 33 – Đồng bệnh tương liên


      Cuối năm, ngày tháng lao như tên bắn, nháy mắt hai mươi tháng chạp, nha môn phong ấn, nhà nhà bận rộn. “Hai mươi ba, tiễn ông Táo về trời; hai mươi tư, quét dọn nhà cửa; hai mươi lăm, dán lại cửa sổ; hai mươi sáu, hầm thịt lợn; hai mươi bảy, mổ gà trống; hai mươi tám, ủ bột; hai mươi chín, dán câu đối xuân; ba mươi, cả nhà cùng ngồi ăn sủi cảo.” Đó là bài đồng dao kể chuyện mỗi gia đình phải làm khi năm hết tết đến.

      lúc cả nhà bận tối mắt tối mũi, nhà Phong Nhạc lại có chuyện, vẫn là chén tổ yến gây họa.

      Sau khi Mi Thư Nhi bị mắng oan, Đỗ Tình Lam cuối cùng cân nhắc được chút đạo lý, đối đầu với Phong Nhạc nữa, hai bên sống yên ổn được thời gian.

      Ngày hôm đó Phong Nhạc ăn sáng cùng Đỗ Tình Lam, tâm huyết dâng trào thăm Thụy Ca Nhi, phát hai mẹ con phải ăn sáng rất khó coi, chỉ có hai chén cháo trắng, thêm hai cái bánh bao chay, ngoài ra có chút thịt thà nào, khó nghe chút là, hầu xinh xắn trong phủ còn được ăn ngon lành hơn mẹ con Hướng thị.

      Lần này Phong Nhạc nổi giận , lại nghĩ đến chén canh tổ yến Đỗ Tình Lam ăn, chỉ chén canh đấy cũng đủ cho mẹ con Hướng thị chi tiêu cả tháng. Phong Nhạc tìm Đỗ Tình Lam chất vấn, Đỗ Tình Lam ung dung là phần mỗi người thế nào đều có quy định cả rồi, Hướng thị chỉ là di nương, thể làm ngoại lệ. Ngay chính bản thân Tình Lam muốn ăn gì ngoài phần đều phải tự lấy bạc sai nhà bếp.

      cho rằng ta là kẻ ngốc sao? có thể ăn huyết yến mỗi ngày, Hướng thị lại chỉ được ăn bánh bao chay, khi ta ở bên đó ràng ăn cháo trắng và bánh bao chay, ràng là giả vờ trước mặt ta, sau lưng ta bắt nạt hai mẹ con ấy, Đỗ Tình Lam, quá nham hiểm.”

      Phong Nhạc đúng tim đen của Đỗ Tình Lam, ấy làm thế. Đồ ăn của Hướng thị là ấy sai nhà bếp giảm , còn thưởng thêm cho người hầu làm cơm, đương nhiên là người hầu nghe lời.

      “Ta ăn huyết yến làm sao, đây là ta tự bỏ hồi môn ra mua, tin ngài hỏi xem, xem có đúng là ta tự bỏ tiền ra . ta muốn ăn tự mà bỏ tiền.” Đỗ Tình Lam thế là bắt chẹt Hướng thị xuất thân bần cùng. Đỗ Tình Lam cho người dò hỏi ràng, nhà Hướng thị nghèo vô cùng, gả cho Phong Nhạc cũng là bởi vì mẹ ấy có tiền, bán ấy cho Phong Nhạc làm hầu , lâu dần thành nảy sinh tình cảm.

      khinh người quá đáng.” Phong Nhạc tuy biết Đỗ Tình Lam cố ý bắt chẹt Hướng thị, nhưng thể làm gì, xoay người thở phì phì bỏ , Đỗ Tình Lam ở lại cao hứng vì chiến thắng lần.

      Đáng tiếc Đỗ Tình Lam cao hứng được lâu, chỉ ngày hôm sau Hướng thị cũng ăn huyết yến, ấy lấy đâu ra tiền, sau khi nghe ngóng mới biết được là Phong Nhạc đưa hết lương bổng tích cóp mấy năm cho Hướng thị.

      Chuyện này là quá sức chịu đựng. Trượng phu của mình có tiền giao cho vợ, lại đưa cho đồ tiện nhân kia, khiến Hướng thị kia hưởng thụ ngang với mình, Đỗ Tình Lam làm sao chịu đựng được, chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ

      Đỗ Tình Lam tìm Thái phu nhân làm loạn lên, Phong Nhạc sủng thiếp diệt thê, Hướng thị kia muốn đè đầu cưỡi cổ ấy, ấy là kiệu tám người khiêng vào Quốc công phủ lại bằng đồ tiện nhân xuất thân hầu . Phong Nhạc chỉ trích Đỗ Tình Lam lá mặt lá trái, ngược đãi mẹ con Hướng thị và Thụy Ca Nhi cách khắc nghiệt. ai nhượng bộ ai, Hướng thị kia lại vừa quỳ vừa khóc, cầu xin Phong Nhạc đừng vì ấy mà lạnh nhạt với Tam phu nhân. Thái độ yếu đuối cách mù quáng, khiến Phong Nhạc đau lòng.

      Thái phu nhân nhìn thấy thế, lòng thầm giận Đỗ Tình Lam làm nên trò trống, lại ghét Hướng thị nũng nịu giả mù sa mưa, nhưng lại sợ Đỗ Tình Lam làm rùm beng, tổn hại thanh danh Phong Nhạc, lần này lão Tam hồi kinh là để xin thăng chức.

      Thái phu nhân đành mắng Phong Nhạc mấy câu, lại an ủi Đỗ Tình Lam, “Được rồi được rồi, tất cả là lão Tam phải. Con bớt giận , ta thay con mắng nó, con về nhà ngoại ở mấy ngày , ta dạy dỗ Hướng thị. Con cũng phải học tập mẫu thân con cho tốt.” Thái phu nhân rất ràng.

      Nhà Định Viễn Bá nhiều người phức tạp, phu nhân Định Viễn Bá lại có thể thu phục tất cả từ thấp đến cao, khiến đám cơ thiếp nghe lời, rất có bản lĩnh. Nhưng chính vì bà ấy quá bản lĩnh, mới khiến con là Đỗ Tình Lam lớn lên trong nuông chiều, học được chút bản lĩnh nào của mẹ.

      Thanh Hề nhìn Đỗ Tình Lam tuyệt vọng đau khổ vì xuất của Hướng thị, trái tim như chìm dần.

      Thái phu nhân biết Thanh Hề buồn bực vui nhưng biết phải an ủi nàng thế nào. Khốn cảnh này tuy là Phong Cẩm gây ra cho Thanh Hề, nhưng Thanh Hề cũng là người khởi xướng, thế nên Thái phu nhân cũng có cách nào.

      Đến khi dùng cơm tối, Thanh Hề khen món măng hôm nay rất thơm, nên tặng mỗi nhà phần, Thái phu nhân tất nhiên ngăn cản, cả Hướng thị Thanh Hề cũng tặng phần. Nếu nhà nào cũng tặng, đương nhiên Phong Lưu ở Tứ Tịnh Cư cũng phải ngoại lệ.

      Thanh Hề vừa dẫn Lâm Lang mang phần măng , Thái phu nhân và Viên mama liền nhìn nhau cười.

      “Tôi phải là phu nhân Quốc công rất linh lợi.” Viên mama ngồi xuống ghế trống chuyện với Thái phu nhân, đây là đãi ngộ đặc biệt mà Thái phu nhân dành riêng cho bà ấy, mama tầm thường nếu được thế hẳn phải mất ngủ mấy đêm.

      Thái phu nhân cười cười, nhưng đổi sang nét mặt lo lắng rất nhanh, “Haizzz, chỉ sợ lão Đại đón nhận. Lúc trước ta thấy hai đứa bất ngờ ngủ chung, nào biết chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Ngươi xem rốt cuộc là lão Đại đón nhận Thanh Hề hay là do vết thương…”

      “Tôi thấy Quốc công gia đối với phu nhân là có tình, nếu người bận rộn như ngài ấy bỏ thời gian dạy phu nhân luyện chữ.”

      Thái phu nhân nghe thế an tâm hơn chút, “Nhưng nó thấy Thanh Hề là dạy dỗ, khiến con bé thấy bóng nó liền trốn.”

      “Chờ phu nhân lớn thêm mấy tuổi là được, ấy chưa biết đằng sau vẻ mặt lạnh lùng của Quốc công gia là trái tim Bồ Tát.” Viên mama trông nom Phong Lưu từ , tất nhiên là hiểu .

      Lại đến chuyện Thanh Hề đến Tứ Tịnh Cư là đúng lúc.

      Mấy ngày trước là những ngày làm việc cuối cùng, Phong Lưu bận tối mặt, đến hôm nay mới được nghỉ ngơi, dự định ở nhà xả hơi. Nhưng đột ngột nhàn hạ, tâm lý có chút thích ứng kịp, liền cảm thấy hơi dơn.

      Phong Lưu chuẩn bị ghi thiếp hẹn khách, vốn định sai đứa hầu gọi Thính Tuyền, nhưng nghĩ chút liền tự , ra khỏi vườn, đến phòng phía Tây cho người hầu, thấy trong phòng tối om, chỉ có ngọn đèn leo lét, Phong Lưu đến dưới mái hiên, còn chưa lên tiếng nghe thấy mấy câu đùa dâm đãng, theo giọng chính là Thính Tuyền chứ ai khác.

      Nếu là ngày xưa tất là phạt nặng, nhưng giờ sắp tết, hai ngày trước lại bắt Thính Tuyền vất vả muốn bã cả người, giờ là lúc nghỉ ngơi, bọn họ muốn tìm chút vui vẻ, thân là chủ nhân cũng thể quá mất nhân tính.

      Cũng biết là nguyên do gì, Phong Lưu dừng bước, lẳng lặng đứng dưới mái hiên, nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng hai người hôn nhau, lại nghe Thính Tuyền : “Bảo Bối có nhớ ta .”

      lúc sau có tiếng con cúi đầu cười duyên, “Đáng ghét, đồ tồi, sờ đâu vậy.”

      Rồi có tiếng cởi quần áo, chỉ lát sau nghe tiếng giường cũ kêu kẽo kẹt.

      Phong Lưu sờ sờ mũi rồi về, vào Tứ Tịnh Cư, sai Cần Thư hâm nóng bầu rượu, tự rót tự uống, khó tránh suy nghĩ lung tung từ chuyện vui của Thính Tuyền.

      Cần Thư thấy Phong Lưu ngồi lạnh lẽo dưới đèn, liền hỏi: “Quốc công gia chờ Hàn Sơn tiên sinh sao?” Hàn Sơn tiên sinh là môn khách của Phong Lưu, là người rất được Phong Lưu nể trọng, hai người rất thán phục nhau, ông ấy ở trong ngõ sau Quốc công phủ, những khi đọc sách mình, Phong Lưu thường mời ông ấy đến uống rượu tán gẫu, cũng là chuyện thú vị. Vì thế Cần Thư mới hỏi vậy.

      Phong Lưu lúc này làm sao có tâm tư tìm môn khách tán gẫu, huống chi cũng thông cảm mấy ngày vừa rồi Hàn Sơn tiên sinh bận rộn ít, giờ là lúc gia đình đoàn tụ, muốn quấy rầy ông ấy, mà giờ cũng chẳng có tâm trạng nào tán gẫu, “Hâm bầu rượu mang đến đây.”

      Cần Thư ra khỏi Giá Tuyết Trai, hâm nóng rượu chuẩn bị đồ nhắm, ra vừa lúc thấy chủ tớ Thanh Hề cầm đèn lồng đến, vội nghênh đón.

      “Quốc công gia có ở đây ?” Thanh Hề hỏi.

      “Quốc công gia ở Giá Tuyết Trai.” Cần Thư cầm đèn dẫn đường, đến hành lang, Cần Thư cao giọng báo: “Gia, phu nhân tới.”

      Phong Lưu có chút ngạc nhiên và vui mừng đứng dậy, thấy tiểu nha đầu vén rèm cho Thanh Hề vào.

      Thanh Hề nhìn Phong Lưu, cười híp mắt : “Hôm nay nhà bếp làm món măng vừa thơm vừa mềm lại ngon miệng, thiếp mang phần đến mời Đình Trực ca ca.” Người ta có câu tát người cười với mình, vì vậy Thanh Hề cười ngọt ngào

      Phong Lưu đứng dậy ra cửa đón, rồi lại nghĩ muốn bản thân lộ vẻ vội vàng, bèn quay đầu sai Cần Thư gọi người hầu mang hai chậu than vào, xưa nay sợ lạnh, thế nên Tứ Tịnh Cư sưởi sàn, đốt than, rất lạnh.

      Lâm Lang giao hộp thức ăn cho Cần Thư, xoay người đến cởi áo khoác cho Thanh Hề, bị nàng từ chối.

      “Lâm Lang ngươi lui xuống trước, tìm Cần Thư tỷ tỷ của ngươi trò chuyện .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :