1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Song Quy Nhạn - Minh Nguyệt Đang (66c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 20 – Cầu hỉ thước


      “Nếu nàng thích ngắt về Lan Huân Viện mà trồng, hoa này dễ trồng, chẳng mấy chốc là bám đầy.” Phong Lưu đứng thềm đá với Thanh Hề.

      Thanh Hề ngẩng đầu trông thấy Phong Lưu, đỏ mặt lên, ngờ ra tận cửa đón.

      “Đình Trực ca ca.” Thanh Hề gọi khẽ, Phong Lưu “Uh” tiếng, hai người vào trong nhà ngồi đối diện nhau nhưng gì, chờ Cần Thư dâng trà xong rồi lại lui ra, Phong Lưu mới lên tiếng: “Có việc gì sao?” biết Thanh Hề là con người vô bất đăng tam bảo điện ( có việc nhờ cậy tìm đến).

      “Là chuyện của Điểm Ngọc tỷ tỷ.” Thanh Hề tìm Phong Lưu vì chuyện nghiêm túc, nên sợ hãi.

      Phong Lưu nghe Thanh Hề gọi Điểm Ngọc là tỷ tỷ, liền biết vị trí của Điểm Ngọc kia trong lòng Thanh Hề đơn giản, nếu nàng gọi như thế, nhưng xưa nay Thanh Hề vốn thích nhà họ Phòng, chẳng thể hiểu lý do gì khiến Thanh Hề bất ngờ nhiệt tình thế.

      Phong Lưu gật gật đầu, ý bảo Thanh Hề tiếp tục .

      Thanh Hề liền kể hết với Phong Lưu, “Đình Trực ca ca, có giúp được chị ấy việc này ?” Kỳ lòng Thanh Hề cũng thể xác định Phong Lưu có chịu hỗ trợ hay , hoặc là có khó xử hay .

      “Đây là việc , ngày mai ta cho Vạn Thắng Toàn sang Tấn vương phủ chuyến. Chỉ có điều chúng ta giúp được mẹ con họ nhất thời, giúp được cả đời, chỉ sợ La Chí Kiệt kia chưa từ bỏ ý định, vẫn quấy rầy.”

      “Vậy phải làm sao bây giờ?” Thanh Hề có chút sốt ruột.

      cần gấp, trước tiên cứ bảo họ ở lại trong phủ ta rồi từ từ nghĩ biện pháp, hai chị em họ đều đến tuổi cập kê, nếu hứa hôn xuất giá xong có gì đáng sợ nữa.”

      “Nhưng ngộ nhỡ La Chí Kiệt kia vẫn chưa từ bỏ ý định?” Sau khi thành thân chưa chắc nhà trai ngăn cản được tên ác bá kia.

      “Nếu biết nhà họ Phòng là họ hàng với Quốc công phủ, ta nghĩ La Chí Kiệt to gan lớn mật đến mức làm nhục vợ người khác đâu.” Lời Phong Lưu phải có lý, chị em nhà họ Phòng đều đến tuổi, nếu thành thân, tự nhiên khiến La Chí Kiệt có cớ để nghĩ đến, sau khi thành thân, có Quốc công phủ bảo vệ, tự nhiên thái bình.

      Thanh Hề phân tích cũng thấy an tâm, “Thiếp với thím Phòng.” Thanh Hề đứng lên muốn cáo từ.

      Phong Lưu bị hành động đó của nàng làm cho thụ động. Bọn họ là vợ chồng nhưng lại ngủ riêng, Phong Lưu vốn định lần này trở về cải thiện quan hệ giữa hai người, nhưng nhìn cái dáng vẻ này, ràng là Thanh Hề vẫn trốn tránh , hôm nay cũng là bất đắc dĩ mới tìm .

      Phong Lưu thấy Thanh Hề nóng lòng muốn , gọi lại: “ là mùa xuân bắt đầu luyện chữ, ta xa mấy tháng nàng có tiến bộ ?”

      Thanh Hề có chút chột dạ xoay người, cười cười, “Có luyện, mấy hôm vừa rồi bận lo cho thím Phòng, quá mấy ngày nữa thiếp mang bản luyện chữ đến cho ngài?” chờ Phong Lưu trả lời, Thanh Hề vội vã vén rèm chuồn .

      Ngày hôm sau quả nhiên Phong Lưu phái Vạn Thắng Toàn Tấn vương phủ, còn mang theo lễ vật bồi tội, vì trước đó vài ngày biểu tiểu thư Quốc công phủ va chạm với La Chí Kiệt, giờ bồi tội với Tấn vương.

      Tấn vương cũng biết cháu mình nổi tai tiếng, hai bên vui vẻ bỏ qua chuyện này.

      Thính Tuyền tự đến chỗ Phòng phu nhân báo tin, “Quốc công gia sai nô tài tới báo với phu nhân, vị La công tử kia bỏ qua chuyện biểu tiểu thư va vào , cũng mới nạp tiểu thiếp, chắc có gì đáng ngại.”

      Phòng phu nhân thiên ân vạn tạ tiễn Thính Tuyền .

      Nhưng Thanh Hề vẫn băn khoăn của Phong Lưu cho Phòng phu nhân nghe. Phòng phu nhân tuy chỉ là người phụ nữ bình dân, nhưng nghe Thanh Hề thế cũng biết Phong Lưu lo lắng vô lý.

      “Phiền Quốc công gia suy nghĩ cho mẹ con tôi, có điều với gia cảnh nhà tôi, trong lúc nhất thời đâu để tìm được hôn , tuy Điểm Ngọc và Điểm Tú chịu khổ với tôi từ , nhưng hai đứa tri thư đạt lễ, tôi muốn chọn bừa, nếu cũng chẳng trì hoãn đến giờ.” Phòng phu nhân chau mày, vô cùng lo lắng.

      “Uhm, để cháu hỏi Thái phu nhân chút, xem bà có mối nào giúp chị và em . Thím, ba người cứ ở lại đây thêm mấy ngày , chờ tình dàn xếp xong hẳn hãy , cháu cũng được an tâm.” Thanh Hề đợi Phòng phu nhân lên tiếng cáo từ liền lên tiếng giữ khách trước.

      “Cũng đành vậy, chúng tôi ở đây ăn , lòng tôi thấy rất khó xử.”

      Thanh Hề cũng nhìn ra tính cách Phòng phu nhân, bà ấy là người rất tự trọng, quyết chịu ăn như thế, nhân tiện : “Cháu thấy khả năng thêu thùa của thím và Điểm Ngọc tỷ tỷ rất tốt, cháu tính chây lười, học nữ công chả ra đâu vào đâu, giờ thỉnh thím dạy cháu. Hân Thư Nhi của Tạ tỷ tỷ năm nay tám tuổi, trước đó có thu xếp tìm người dậy nữ công cho bé nhưng chưa tìm được ai thích hợp, phải tay nghề được, mà là có tính kiên nhẫn, cháu thấy Điểm Ngọc tỷ rất kiên nhẫn, cũng muốn thỉnh chị ấy dạy Hân Thư Nhi.”

      Phòng phu nhân sao lại biết Thanh Hề thế là vì lòng tốt, nếu cự tuyệt biết điều, bởi vậy nhận lời ở lại thêm thời gian.

      Thanh Hề cũng nhờ Thái phu nhân làm mối hộ Điểm Tú, Thái phu nhân nhiều tuổi, thích nhất là mai mối, nghe Thanh Hề xong liền nhận lời ngay.

      Nhưng Thanh Hề lại hề đề cập đến chuyện hôn nhân của Điểm Ngọc, đó là vì nàng có tư tâm. Nàng thấy Điểm Ngọc tri thư đạt lễ, biết tiến biết lùi, lại thích tâm địa thiện lương của Điểm Ngọc, cảm thấy người như vậy nếu chung chồng với mình xung đột gì, huống chi nàng lại có ơn với Điểm Ngọc.

      Thanh Hề nghĩ tới chuyện của Điểm Ngọc, chợt nghe tiểu nha đầu canh cửa báo: “Phu nhân, Điểm Ngọc tiểu thư đến.”

      Thanh Hề nhanh chóng cho Lâm Lang ra đón, “Điểm Ngọc tỷ tỷ đến đúng lúc, em cũng muốn gặp chị.”

      Điểm Ngọc cười : “ cần cần, phu nhân có gì phân công, cứ cho tiểu nha đầu đến tìm tôi là được.”

      Thanh Hề mời Điểm Ngọc ngồi, lại sai Lâm Lang pha trà nụ tuyết mời khách.

      Điểm Ngọc mở túi vải, bên trong là túi tiền màu đỏ thêu mẫu đơn với hoa văn uốn lượn bằng chỉ kim tuyến, còn có đôi giầy màu đỏ nhạt đế trắng thêu mẫu đơn và hoa văn uốn lượn bằng chỉ kim tuyến.”Mấy ngày nay làm phiền phu nhân nhiều, Điểm Ngọc có gì để báo đáp, cũng chỉ có chút khả năng thêu thùa. Thường ngày phu nhân hay đau chân, giày này tôi lót đế dày, còn dán lớp giấy dầu, cho dù trời mưa cũng lo.”

      “Điểm Ngọc tỷ tỷ có lòng.” Thanh Hề nhận túi tiền và giày, thấy hình thêu rất tinh xảo, đường kim mũi chỉ tinh tế khó tìm, mẫu đơn cũng rất sống động, quả nhiên là kỹ thuật thêu rất tốt, Thanh Hề rất thích, chớp mắt liền nghĩ đến chuyện.

      biết tỷ tỷ có thể làm thêm túi tiền nữa .”

      “Phu nhân thích là được rồi, biết phu nhân muốn túi tiền kiểu gì?” Thanh Hề có cầu, khiến Điểm Ngọc rất cao hứng, có thể giúp Thanh Hề, Điểm Ngọc rất vui lòng.

      Thanh Hề cố gắng nhớ lại sở thích của Phong Lưu, nhưng nghĩ mãi ra, nghĩ đến quần áo của chủ yếu là màu lam và tím, nhân tiện : “Chị làm túi tiền màu tím , thêu gì cũng được, nhìn may mắn vui vẻ là được, em muốn tặng Quốc công gia.”

      Điểm Ngọc vội : “Đúng vậy, vẫn chưa biết cảm tạ Quốc công gia thế nào, tôi về thêu ngay.”

      Chỉ hai ngày sau, Điểm Ngọc liền đưa cho Thanh Hề túi tiền màu tím bằng vải gấm rất tinh xảo, hình thêu rất độc đáo, là đóa mẫu đơn màu xanh nhạt, vải gấm hoa văn đám mây, phối hợp lại rất nổi bật.

      “Điểm Ngọc tỷ tỷ biết phối màu.” Thanh Hề tán thưởng tự đáy lòng, Phong Lưu xưa nay thích xanh đỏ, túi tiền này rất nhã nhặn, chắc vừa lòng.

      Thanh Hề cũng rất thích túi tiền này, nàng cảm thấy Điểm Ngọc rất biết điều, túi tiền này tặng cho Phong Lưu, thêu loài hoa Thanh Hề thích nhất là mẫu đơn, còn là màu trong tên của nàng.

      Điểm Ngọc đỏ mặt : “Phu nhân khích lệ.”

      Kỳ Thanh Hề rất muốn để Điểm Ngọc tự đưa cho Phong Lưu, nhưng nam nữ tặng nhau túi tiền phải chuyện đơn giản, cuối cùng vẫn là Thanh Hề chuyến.

      Cầu hỉ thước: trong truyền thuyết Trung Hoa, Ngưu Lang Chức Nữ bị chia cắt bởi sông ngân hà, năm chỉ được gặp nhau lần vào ngày mùng 7 tháng 7, là nhờ loài chim hỉ thước làm cầu bắc qua sông Ngân Hà.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 21 – Hoang mang


      Nếu phải vạn bất đắc dĩ, Thanh Hề muốn đến Tứ Tịnh Cư, nàng như rùa cuối cùng vẫn đến.

      Thanh Hề bất an đứng trước bàn Phong Lưu, nhìn lật từng tờ luyện chữ , tim càng lúc càng đập nhanh hơn, càng trầm mặc, lại càng khiến người khác phát run.

      lâu sau Phong Lưu mới buông bản luyện chữ, chậm rãi : “Ta xem kỹ từng trang , hy vọng có thể tìm ra chút tiến bộ, nhưng nàng coi lời ta như gió thoảng bên tai, từ đó đến giờ hề luyện chữ đúng ?”

      Thanh Hề liền đỏ mặt ngượng ngùng.

      “Nàng có lòng viết chữ đừng tới tìm ta nữa, ta cũng có bản lĩnh dạy đệ tử như nàng.” Phong Lưu giống như hết hy vọng vẫy tay ý bảo Thanh Hề có thể .

      “Đình Trực ca ca, phải thế.” Thanh Hề lo lắng , thể khiến phật lòng vì chuyện này, nếu cuộc sống sau này rất gian nan.

      “Thiếp lòng muốn luyện chữ, nhưng đầu xuân bị bệnh thời gian…” Thanh Hề càng càng lí nhí, chỉ vì nhớ tới nguyên nhân của lần bị bệnh đó.

      Phong Lưu thấy mặt Thanh Hề đỏ đến tận tai, màu đỏ lan tràn qua xương quai xanh đến sau lớp xiêm y. Đầu hạ trời nóng, xiêm y bằng vải tơ mỏng manh che giấu được kiều, ánh mắt Phong Lưu vừa chạm đến bộ ngực đầy đặn của Thanh Hề liền thu trở lại.

      Phong Lưu ho khan tiếng, “Hết bệnh rồi sao luyện chữ tiếp?”

      Thanh Hề tự trả lời trong lòng, sau đó ai thúc giục nên lên cơn lười nhác. Nhưng câu trả lời đó thể thốt ra, “Trong lúc bị bệnh vì quá nhàm chán thiếp có đọc quyển sách rồi bị cuốn hút, sau đó chỉ mải mê đọc sách.”

      Lời này Phong Lưu tin, xưa nay Thanh Hề vốn thích đọc sách, “Đọc sách gì?”

      “Là ‘Sử Ký’.” Thanh Hề trả lời , thời gian gần đây nàng lười biếng luyện chữ đúng là do bị cuốn sách đó cuốn hút.

      “Ồ, đọc sách đấy sao, xem nàng đọc được cái gì.” Phong Lưu gật gật đầu.

      “Dạ. Thiếp ấn tượng nhất là chuyện của Liêm Pha và Lạn Tương Như. Lạn Tương Như đưa ngọc về Triệu khiến người ta ngưỡng mộ bội phục, nhưng thiếp vẫn thích truyện Liêm Pha mang roi nhận tội hơn, ông ấy là nhân vật lớn mà lại có thể làm thế, người có bản lĩnh. Huống chi, biết sai chịu sửa là chuyện rất tốt.” Lời này là để thanh minh cho bản thân.

      “Chịu khó đọc sách là tốt, đọc sách giúp người ta hiểu biết, nếu nàng thích, trong Tứ Tịnh Cư có kho sách riêng, nàng rảnh cứ đến lấy sách đọc. Biết sai mà sửa là chuyện tốt là nàng vừa . Từ ngày mai, mỗi ngày chép ba đoạn văn chữ to, hai đoạn văn chữ , mỗi tuần đưa ta kiểm tra lần.” Phong Lưu dạy dỗ Thanh Hề y hệt con hoặc học trò.

      Thanh Hề thở phào, đặt tay lên ngực hồi mới thở đều lại được.

      Phong Lưu nhìn theo tay Thanh Hề, sau đó xấu hổ quay đầu, có điều Thanh Hề phát . Nàng cười nịnh nọt, lấy từ trong túi ra túi tiền Điểm Ngọc làm.

      “Tiên sinh, xin nhận lạy của đệ tử, túi tiền này đệ tử hiếu kính tiên sinh.”

      Phong Lưu nghĩ nghĩ chút, kiểm tra việc luyện chữ của Thanh Hề quả giống thầy giáo, kiềm chế được cũng mỉm cười, “Ai nhận nàng làm đệ tử tức mà chết thôi, nàng còn nhớ ngày bé chọc giận bao nhiêu sư phụ, lại đuổi bao nhiêu mama dạy học?”

      Thanh Hề mặt dày tới, sao nàng lại nhớ , “Khi đó thiếp còn hiểu biết, giờ tuyệt đối dám chọc giận tiên sinh nữa.”

      Phong Lưu “Uh” tiếng, cầm túi tiền Thanh Hề đưa nhìn lượt, “Thường ngày ta cũng ít mang những thứ này, nhưng túi tiền này của nàng rất độc đáo, ta…” Đoạn sau đương nhiên là có thể mang theo người.

      Vấn đề ở chỗ đường kim mũi chỉ của túi tiền này khéo léo quá, Phong Lưu nhìn hồi cảm thấy phải Thanh Hề làm, thế nên mới ngừng giữa chừng, “Túi tiền này là ai làm ?”

      Thanh Hề nghe thế, vụng trộm liếc nhìn Phong Lưu, lúc đó mặt vẫn còn chút ôn hòa, thế nên nàng đánh bạo : “Là Điểm Ngọc tỷ tỷ thêu, Đình Trực ca ca thấy hình thêu đó thế nào, Cát Tường Phường nổi tiếng cắt cổ cũng thêu đẹp được như Điểm Ngọc tỷ tỷ đâu.”

      Thanh Hề hăng say, Phong Lưu nhíu mày, “Nàng đưa túi tiền người khác làm cho ta để làm gì, ta dùng mấy thứ này, nàng mang về .”

      Thanh Hề ngạc nhiên há hốc mồm, biết bản thân đắc tội Phong Lưu thế nào, vẻ mặt ngỡ ngàng.

      Phong Lưu nhìn gương mặt ngây ngô của Thanh Hề, ấm ức như thể biết bản thân sai cái gì, lòng nhói cái. Thanh Hề đứng nghiêng người, dưới ánh nắng từng sợi tóc mai cũng trở nên ràng, nhất thời lại nhớ đến lúc hai người gần gũi, nhìn dáng vẻ giải thích được của Thanh Hề, lòng càng thêm phiền muộn.

      “Nàng , ta có việc bận.”

      Thanh Hề hiểu được chọc giận Phong Lưu thế nào, biết nghĩ gì, lại càng e ngại , chỉ có thể hậm hực cầm túi tiền ra về.

      Sau đó hai vợ chồng ngẫu nhiên chạm mặt khi thỉnh an Thái phu nhân, Phong Lưu lại dạy dỗ cả các cháu là Tấn Ca Nhi, Hiên Ca Nhi cũng như Thanh Hề, dặn dò nàng phải hầu hạ Thái phu nhân cho tốt, được tùy tiện cẩu thả, phải hòa thuận với các chị em dâu khác, nghiễm nhiên giáo huấn nàng như giáo huấn trẻ con. Khiến Thanh Hề vừa nghe đến tên Phong Lưu hoặc nhìn thấy bóng dáng từ xa liền hận kiếm được cái hang để trốn, khiến Thái phu nhân rất bất đắc dĩ.

      Vì thế Thái phu nhân đành bảo Phong Lưu cần đến thỉnh an nữa, để Thanh Hề đỡ mất tự nhiên, Tấn Ca Nhi và Hiên Ca Nhi cũng đỡ phải sợ sệt như chuột thấy mèo. Kể từ đó, Tấn Ca Nhi và Hiên Ca Nhi rất cảm kích Thanh Hề, thường xuyên gọi “đại bá nương”, có đồ ăn ngon cũng muốn cất lại để dành cho đại bá nương.

      Thanh Hề cũng thích các cháu, có đồ ăn ngon đồ chơi hay cũng cất lại cho các cháu trai cháu , nàng thân thiết với các cháu, khiến Thái phu nhân phải cười như trẻ con, sau lại lo lắng nàng cứ như thế biết sau này quản lý Quốc công phủ kiểu gì.

      Tháng sáu nhận được tin tốt, đó là chị em nhà họ Phòng tìm được đám tốt, đối phương dòng dõi cao, nhưng gia thế trong sạch, là tú tài, tuổi hai mươi mốt, theo lời vị biểu tỷ của Thái phu nhân ở Kim Lăng nhân phẩm ngoại hình tệ, quan trọng là cách xa kinh thành, sợ La Chí Kiệt quấy rầy.

      Cuộc hôn nhân này nhìn từ góc độ nào cũng rất thích hợp với Phòng Điểm Ngọc, nhưng Thanh Hề lại muốn giữ Phòng Điểm Ngọc. Trong mấy tháng vừa qua, Thanh Hề ít lần biểu lộ ý tứ của mình với Phòng Điểm Ngọc, hai người cũng rất hòa thuận, Điểm Ngọc cũng rất biết đối nhân xử thế.

      “Mẹ, về chuyện Điểm Ngọc lấy chồng xa, con rất muốn giữ chị ấy…” Thanh Hề lo lắng nhìn Thái phu nhân.

      phải là ta biết lòng con, ta cũng có cảm tình với Điểm Ngọc, nhưng lão Đại lần khân chịu có động tĩnh gì, mà ta thấy con người như Phòng phu nhân cũng muốn con mình làm thiếp.” Thái phu nhân trấn an Thanh Hề.

      “Làm thiếp cho người khác đương nhiên thích, nhưng con nhất định bạc đãi Điểm Ngọc tỷ tỷ.” Thanh Hề mở to mắt nhìn Thái phu nhân.

      Thái phu nhân lại thở dài, “Lão Đại phải người tùy tiện, con biết nó bao năm cũng biết đấy, bằng ta cũng phải sốt ruột như vậy. Nếu con có thế làm cho lão Đại gật đầu cho Phòng Điểm Ngọc vào cửa, ta mặt dày tìm Phòng phu nhân chuyện.”

      Thanh Hề nghe thế vui mừng, ôm Thái phu nhân hôn cái, “Chỉ có mẹ thương con.”

      Hành động đó khiến Thái phu nhân dở khóc dở cười, “Haizzz, đứa bé này, lớn rồi mà vẫn như trẻ con.”

      Thanh Hề chuyện với Thái phu nhân thêm lúc, rồi tìm Điểm Ngọc.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: có bạn đọc nhắn tin hỏi: tại sao kiếp này Phong Lưu thương Thanh Hề như thế, kiếp trước lại tuyệt tình như vậy.

      Theo lý giải của tôi (tác giả), kiếp trước Thanh Hề chết sống thừa nhận bản thân hãm hại Thương Nhược Văn, còn cứng đầu Phong Lưu có tư tình với Thương Nhược Văn, tính nết là quá tệ hại, Phong Lưu đối với nàng lạnh ngắt tâm tư, đưa nàng đến Từ Ân Tự, xa mặt cách lòng, chút tình cảm từ lúc bé cũng phai nhạt, huống chi Thái phu nhân lại vì chuyện đó buồn bực mà qua đời, Phong Lưu tự nhiên càng thêm chán ghét Thanh Hề, hận nàng là tình nghĩa lắm rồi. Kiếp này Thanh Hề biết hối cải, quay đầu là bờ, Phong Lưu tắt lửa lòng với nàng, từ chỗ muốn hỏi đến, dần dần trân trọng, tình cảm nóng lên từ từ. Đấy là ý kiến của tôi, biết có thể giúp bạn đọc hiểu , ít nhất đó là suy nghĩ của tôi khi viết truyện, nếu mọi người vẫn cảm thấy hiểu, chúng ta cùng bổ sung được ?

      Vấn đề thứ hai: Thanh Hề gán ghép Phòng Điểm Ngọc với Phong Lưu

      Trước hết, có thể Thanh Hề vẫn chưa nhìn thấu tình cảm của chính mình, nhưng ngay từ kiếp trước, khi còn chưa hiểu tình cảm là gì, nàng dễ dàng tha thứ chút chú ý mà Phong Lưu dành cho Thương Nhược Văn, tiếc xuống tay hại Thương Nhược Văn, cho thấy nàng phải người có thể chia sẻ tình .

      Nhưng kiếp này nàng lý trí hơn, tôi cho rằng trong hoàn cảnh đó, người nào có lý trí mạnh hơn tình cảm đều lựa chọn như Thanh Hề. Vô luận là Thái phu nhân, hay là Phong Lưu, có gì để nghi ngờ rằng hai người đó đều rất coi trọng chuyện nối dõi, Thanh Hề phải thiếu nữ xuyên , nàng cũng biết tầm quan trọng của việc nối dõi đối với Phong Lưu. Nàng chỉ có hai lựa chọn, để Phong Lưu thích và chọn sinh con nối dõi cho , hay là tự chọn lấy người mà nàng có thể chung sống cùng mái nhà. Đây là bất đắc dĩ phải lấy lùi làm tiến, tôi nghĩ sb (Trong đôi đồng tính nữ, sb là nữ ở vai nam), nc gì đó đều quan trọng. Tôi chỉ đứng góc nhìn của Thanh Hề, nghiền ngẫm xem ấy chọn lựa thế nào. Tôi cho rằng, trong kiếp này, so với chuyện để ý Phong Lưu và Thái phu nhân có chỉ ấy hay , Thanh Hề còn để ý chuyện ấy muốn đánh mất trân trọng của hai người hơn.

      Đương nhiên, tiểu thiếp gì đó tuyệt đối xuất . Tuy rằng tôi muốn tiết lộ tình tiết trước, nhưng tôi xem thái độ của mọi người có vẻ rất gan lì, khỏi để tay lên ngực tự hỏi, chẳng lẽ tôi làm tổn thương các bạn đến thế sao?

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 22 – Bị mắng


      Lúc này Điểm Ngọc ở trong phòng đọc sách, Thanh Hề vào thấy thế, đúng là chẳng còn gì hợp lý hơn.”Điểm Ngọc tỷ tỷ, chị đọc sách gì vậy?”

      Điểm Ngọc thấy Thanh Hề đến, nhanh chóng đặt sách xuống, lại đứng lên mời ngồi, rót trà, cuối cùng hai người mới ngồi xuống chuyện.

      ngờ Điểm Ngọc tỷ tỷ cũng thích đọc sách.”

      “Tôi cũng chỉ là mò mẫm, biết mấy chữ thôi.” Điểm Ngọc ngượng ngùng .

      “Cổ nhân đọc sách rất có ích, chỉ cần đọc sách là tốt rồi, Quốc công gia cũng thường đọc sách giúp người ta hiểu biết, còn thường xuyên dặn em phải đọc nhiều sách.”

      “Á.” Điểm Ngọc có chút kinh ngạc, “Người ta nữ tử bất tài mới là có đức, sao Quốc công gia lại thích nữ tử đọc sách?”

      nữ tử bất tài mới là có đức khẳng định là lời của bọn đàn ông bất tài, là sợ phụ nữ chúng ta đọc sách rồi tài giỏi hơn bọn họ. Quốc công gia đương nhiên nghĩ thế.”

      Thanh Hề đưa mắt nhìn lượt, “Hơn nữa Tứ Tịnh Cư của Quốc công gia có kho sách riêng, có rất nhiều sách quý hiếm, nếu Điểm Ngọc tỷ tỷ thích xem, chúng ta có thể cùng .”

      Điểm Ngọc vội vàng lắc đầu, ấy biết thân biết phận, làm sao dám đến Tứ Tịnh Cư. Nhưng Thanh Hề quyết, nhất định phải lôi kéo Điểm Ngọc cho bằng được. Phong Lưu và Điểm Ngọc thường ngày có cơ hội chạm mặt, Thanh Hề cảm thấy con người như Điểm Ngọc, Phong Lưu nếu gặp cự tuyệt, đàn ông có ai là háo sắc chứ.

      Điểm Ngọc chết sống lay chuyển được Thanh Hề, đành theo Thanh Hề. Kỳ trong lòng Thanh Hề cũng rất bất an, tuy rằng Phong Lưu từng nàng muốn đọc sách có thể đến Tứ Tịnh Cư, nhưng có được phép nàng ràng lắm. Dạo gần đây mỗi lần gặp Phong Lưu, luôn nghiêm mặt, dạy dỗ người này dạy dỗ người khác, khiến người khác sợ hãi.

      Thăm dò được Phong Lưu về phủ, Thanh Hề kéo Điểm Ngọc chạy thẳng đến Tứ Tịnh Cư, nhưng khi đến cửa Tứ Tịnh Cư lại chần chừ. Lau lòng bàn tay đầy mồ hôi vào váy, Thanh Hề hỏi Điểm Ngọc: “Điểm Ngọc tỷ tỷ, chị có sợ Quốc công gia ?”

      Điểm Ngọc mới chỉ gặp Phong Lưu mấy lần, chưa từng chuyện nhiều, chỉ cảm thấy ngoại hình rất đẹp, nhưng thái độ lạnh lùng nghiêm túc, vì vậy dám nghĩ nhiều.

      Điểm Ngọc còn chưa trả lời, Thanh Hề chột dạ cười : “Chị đừng sợ, kỳ Quốc công gia hề đáng sợ chút nào.”

      Điểm Ngọc thấy tay Thanh Hề như khẽ run, trong lòng liền có chút tin.

      Thanh Hề đứng trước cửa hít sâu hơi, xong mới dám dẫn Điểm Ngọc vào, lòng thầm nhắc nhắc lại, hy vọng Điểm Ngọc nhìn vào tinh thần liều chết xả thân của nàng, trăm ngàn lần đừng bỏ cuộc.

      Thanh Hề đến cửa Tứ Tịnh Cư, với người hầu canh cửa: “Ngươi bẩm báo với Quốc công gia, ta đến mượn mấy quyển sách.”

      Người hầu kia nhanh chóng mời Thanh Hề vào, “Quốc công gia thỉnh phu nhân đến thư phòng.”

      Thanh Hề gật gật đầu, xoay người kéo tay Điểm Ngọc vào.

      Vừa vào cửa Thanh Hề đánh đòn phủ đầu, “Đình Trực ca ca, thiếp đến mượn mấy quyển sách, ngờ Điểm Ngọc tỷ tỷ cũng thích đọc sách, thiếp liền kéo chị ấy cùng .”

      Thanh Hề kéo Điểm Ngọc cố trốn sau lưng nàng ra phía trước, “Quốc công gia, đây là Điểm Ngọc tỷ tỷ.”

      Điểm Ngọc vội thỉnh an Phong Lưu, im lặng đứng đó, dám ngẩng đầu.

      Ánh mắt Phong Lưu chuyển từ người Điểm Ngọc sang mặt Thanh Hề, thản nhiên : “Hôm nay ta có hẹn với khách, ngày khác nàng hãy đến lấy sách.”

      Nghe Phong Lưu thế, Phòng Điểm Ngọc căng thẳng như được thả lòng, Thanh Hề vô cùng thất vọng, khó khăn lắm mới lấy được dũng khí đến đây, Thanh Hề muốn xoay người, lại bị Phong Lưu gọi lại, “Bảo Cần Họa đưa Điểm Ngọc tỷ tỷ của nàng về, ta có chuyện muốn dặn nàng.”

      Thanh Hề quay người cách cứng nhắc, nặn ra nụ cười miễn cưỡng. Nhìn Điểm Ngọc rời , nàng là hận thể mọc cánh để bay theo Điểm Ngọc.

      Tuy rằng Thanh Hề sống chung với Phong Lưu lâu, nhưng đến lúc này nàng cảm nhận mơ hồ cảm xúc trong lòng Phong Lưu, lúc này ràng là tình hình ổn.

      Phong Lưu thấy Điểm Ngọc , mới đứng dậy vòng qua bàn ngồi xuống trước cửa sổ phía Nam, “Thính Tuyền, ngươi ra ngoài, cho phép của ta cho bất cứ ai đến gần Tứ Tịnh Cư.”

      “Vâng, Quốc công gia.” Thính Tuyền nhanh chóng lui ra.

      Thanh Hề run muốn ngã.

      Phong Lưu ngồi đó, lúc lâu sau vẫn tiếng nào, chỉ lạnh lùng nhìn Thanh Hề, cũng bảo nàng ngồi, hờ hững nhìn Thanh Hề vã mồ hôi lạnh.

      “Là ý của mẫu thân, hay là ý của nàng?” lúc lâu sau Phong Lưu mới lên tiếng.

      Thanh Hề nghĩ thầm hỏng bét rồi, cứ tự cho là bản thân thông minh, coi người khác như kẻ ngốc, Phong Lưu làm sao có thể nhìn ra quyết định của nàng.

      Đối với vấn đề Phong Lưu hỏi Thanh Hề biết trả lời thế nào. Bằng trực giác nàng cảm thấy nên là ý của Thái phu nhân, nhưng ban đầu Thái phu nhân cũng đồng ý, là nàng cố thuyết phục. Ngộ nhỡ Phong Lưu đến trước mặt Thái phu nhân xác minh nàng coi như đời. Thế nên Thanh Hề cắn môi lắc lắc khăn tay dám đáp.

      như vậy là ý của nàng sao?” Giọng của Phong Lưu đột nhiên hẳn. Như bình yên trước cơn bão, khiến người ta phải run sợ từ đáy lòng.

      “Đúng, thiếp là vì…” Thanh Hề vội vã giải thích.

      Nhưng Phong Lưu căn bản là muốn nghe, giọng càng hơn, “Nàng cảm thấy Phòng phu nhân là người như thế nào?”

      Thanh Hề sửng sốt đáp.

      “Bà ấy là người đầy tự trọng, mười năm trước chỉ vì câu miệt thị của bé con là nàng mà tới nhà ta nữa, nàng cảm thấy bà ấy chịu để con làm thiếp sao?” Phong Lưu dần lớn tiếng hơn, “Nếu như vậy, tại sao bà ấy giao Điểm Ngọc cho La Chí Kiệt kia luôn , rồi thành họ hàng với Tấn vương?”

      Chuyện đó Thanh Hề biết, nhưng nàng nghĩ rằng Phong Lưu cũng biết. Có người cần dò hỏi, chỉ nhìn thái độ cách hành xử là đoán được tám chín phần, Phong Lưu chính là con người như thế.

      “Nàng dựa vào cái gì mà cho rằng Phòng phu nhân cùng nguyện vọng với nàng, nàng muốn người ta lấy thân báo đáp ah?” Phong Lưu càng lúc càng gay gắt.

      Thanh Hề gánh được tội danh muốn người khác lấy thân báo đáp.” phải thế, thiếp nghĩ thế, nếu Điểm Ngọc tỷ tỷ đồng ý, thiếp… thiếp ép uổng ấy, nhưng thiếp thấy ấy rất hợp để sống chung…”

      “Nàng vẫn chịu hiểu.” Phong Lưu phẫn nộ đập tay xuống mặt bàn.”Nếu lời ra, cho dù nàng có ý tứ muốn người ta lấy thân báo đáp, nhưng Phòng nương nghĩ thế nào. Nếu ấy cự tuyệt, từ nay về sau dám lui tới Quốc công phủ nữa, phải nàng rất thích Điểm Ngọc tỷ tỷ của nàng sao, sợ dọa ấy ah?”

      Thanh Hề rơi nước mắt vì tỉnh ngộ, dường như nàng chưa từng suy nghĩ cho Phòng Điểm Ngọc, nàng chỉ cảm thấy đây là cuộc hôn nhân tốt, Phòng Điểm Ngọc phải lo lắng sợ hãi nữa, gả cho Phong Lưu, nàng đối xử với ấy như chị em, là chuyện tốt. Nhưng nàng chưa bao giờ đứng góc nhìn của Phòng Điểm Ngọc để suy xét, tự hỏi xem rốt cục Phòng Điểm Ngọc có cảm thấy thoải mái .

      “Thiếp sai rồi, thiếp nên thế, thiếp suy nghĩ cho Điểm Ngọc tỷ tỷ.” Thanh Hề òa khóc, bờ vai run rẩy, vô cùng đáng thương.

      Phong Lưu thở dài tiếng, cầm tay nàng, “Tại sao nàng vẫn chịu trưởng thành, sao chịu cân nhắc cho kĩ .” chịu trưởng thành là cách khác của ích kỷ.

      Thanh Hề ngước đôi mắt vẫn còn ngấn lệ, “Thiếp là vì… cũng chỉ là vì…” Nghĩ đến đây, Thanh Hề lại càng khóc nức nở hơn, càng khóc càng thương tâm.

      “Bởi vì sao?” Phong Lưu giữ vai Thanh Hề, tay kia nhàng xoa đầu nàng.

      “Bởi vì mẹ muốn bế cháu, Quốc công phủ cũng cần có thế tử.” Thanh Hề cay đắng , nàng chỉ hận thể hết tất cả ra, nhưng có gan đó.
      hoadaoanh thích bài này.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 23 – Ngày hè nóng nực


      Nghe thế, Phong Lưu cảm thấy nhõm cách kỳ lạ, rất tin tưởng vào năng lực bản thân.

      Phong Lưu nghĩ chút mới nhận ra, Thanh Hề thành thân hai năm rưỡi vẫn có động tĩnh gì, người khác đương nhiên dèm pha, xì xào sau lưng, cũng khó trách Thanh Hề lại lo lắng như vậy, rốt cuộc là do chưa nghĩ chu đáo.

      Ngón tay Phong Lưu nhàng mơn trớn bầu má trắng hồng của Thanh Hề, vuốt ve âu yếm, “Là lỗi của ta, mẹ có cháu, Quốc công phủ có thế tử.”

      Thanh Hề hiểu sao Phong Lưu lại tự tin như vậy, hơi ngẩng đầu nhìn .

      Phong Lưu thấy Thanh Hề khóc đến đỏ cả mũi, môi cũng đỏ bừng lên, càng thêm hút hồn, “Nàng còn , chờ nàng trưởng thành chúng ta có con.” Kỳ Thanh Hề còn , rất nhiều nương làm mẹ khi mười sáu tuổi. Nhưng trong mắt Phong Lưu, nàng vĩnh viễn là bé con, hề khác đứa bé nằm trong tã mẹ đón về.

      Thanh Hề nghe Phong Lưu xong, chỉ cảm thấy càng thêm khó chịu, cho dù có lớn thêm bao nhiêu tuổi nàng cũng thể có con. Nước mắt kìm được lại tuôn rơi.

      Phong Lưu bất đắc dĩ, đành phải ôm lấy nàng, vỗ lên lưng nàng: “Được rồi, mới nàng mấy câu, lại nước mắt ngắn nước mắt dài. Sau này đừng làm chuyện ngu xuẩn thế nữa, nghe mẹ tìm cho Phòng nương được đám rất tốt, nếu nàng lòng quý Điểm Ngọc tỷ tỷ, có thể tặng ấy nhiều đồ làm hồi môn.”

      Cuối cùng Phong Lưu gọi Cần Họa đến hầu hạ Thanh Hề rửa mặt, nàng mới chịu nín khóc để rửa mặt chải đầu rồi đến chỗ Thái phu nhân.

      Bị Phong Lưu trách mắng, Thanh Hề hổ thẹn dám gặp Điểm Ngọc, nhưng may mà tên lên cung nhưng chưa kịp bắn, Điểm Ngọc tỏ ra hề hay biết, Thanh Hề thấy thế mới yên lòng, tự nhiên là ra sức chuẩn bị cho việc hôn nhân của Điểm Ngọc, Phòng phu nhân chịu nhận quà cưới ngân lượng, Thanh Hề đành chuyển hết thành đồ dùng cho Điểm Ngọc.

      Từ rương hòm gương hộp, cho tới bánh điểm tâm trà cho tới đồ ăn thức uống hàng ngày, thứ nào cũng là đồ cao cấp, có người hầu đùa phải Phòng phu nhân gả con , mà phải là phu nhân Quốc công gia gả con mới đúng. Tất cả mọi người đều thầm ghen tỵ, hiểu Phòng Điểm Ngọc làm thế nào mà được lòng Thanh Hề thế.

      Vì sợ đêm dài lắm mộng, Phòng phu nhân quyết định chuyện hôn nhân vào tháng tám, nhanh chóng thương lượng với nhà trai, nhà đưa dâu về nhà chồng. Phong Lưu còn phái quản họ Ngô theo hộ tống, Phòng phu nhân thiên ân vạn tạ.

      Sau khi tiễn Điểm Ngọc lấy chồng, có thuyết phục thế nào Phòng phu nhân cũng chịu quấy rầy Quốc công phủ nữa, dẫn Điểm Tú về nhà, tuy có nhiều tiền, nhưng vẫn kiên trì đến Ninh Phúc Am ở ngoại ô thắp ba ngọn đèn trường minh cho Thái phu nhân Thanh Hề và Phong Lưu, mỗi tháng quyên trăm văn tiền dầu đèn, toàn là chuyện bên lề đáng .

      Sau khi Phòng phu nhân , Thanh Hề lại phiền não vì Phong Lưu. Nàng chú ý Điểm Ngọc lâu, nếu nạp ấy làm thiếp, tất là gia đình hòa thuận, nhưng Phong Lưu vô tâm, Thanh Hề càng thêm đau đầu về chuyện thiếp thị. Lại ghi hận Phong Lưu mắng nàng làm chuyện ngu xuẩn, liền mực tránh mặt Phong Lưu.

      Ngày hè nóng nực, làm gì cũng thấy buồn chán, Thanh Hề thích ra khỏi nhà giữa trời nắng nôi, nhưng trong phủ lại có ai để tâm tình. Nhị phu nhân lầm lì tư tưởng cứng nhắc, Tam phu nhân hoạt bát nhưng thích đàm tiếu chuyện thị phi, Thương Nhược Văn có thể sống cùng Thanh Hề dưới mái nhà là chuyện dễ dàng gì, cần đến chuyện tâm tình.

      Bất đắc dĩ, Thanh Hề chỉ có thể tìm các cháu để chơi đùa. Tấn Ca Nhi con Nhị gia, Hiên Ca Nhi và Mi Thư Nhi con Tam gia đều thích chơi với Thanh Hề. Vì Thanh Hề được Thái phu nhân nuông chiều từ , trong phủ có ai ngăn cản hay răn dạy nàng, thậm chí còn tốn hết tâm tư làm đẹp lòng nàng, vì thế khiến Thanh Hề giỏi chơi hơn hẳn nữ công gia chánh.

      Việc này Thái phu nhân mặc kệ, có đôi khi chuyện, Tam phu nhân có nhắc đến hai câu, Thái phu nhân còn cười phớ lớ Thanh Hề còn , chuyện trôi qua như thế.

      Ngày hôm đó Thanh Hề ngủ trưa dậy, Tấn Ca Nhi và Hiên Ca Nhi kéo tay Mi Thư Nhi đến Lan Huân Viện la hét tìm Thanh Hề nhảy dây. mùa hè nóng nực, Tấn Ca Nhi được nghỉ học tháng, tháng chín mới phải học, vì vậy Thanh Hề tuy ngại trời nóng nhưng cuối cùng vẫn đành lòng làm cụt hứng Tấn Ca Nhi.

      “Đại bá nương, chúng ta đâu nhảy dây?” Mi Thư Nhi mới bốn tuổi dụi mắt vì buồn ngủ.

      “Bá nương là người lớn thể đùa nghịch nhiều, chúng ta tìm chỗ nào râm mát lại ít người .”

      “Cháu biết chỗ.” Tấn Ca Nhi lập tức lên tiếng, kích động dẫn mọi người về phía Tây Nam, quả nhiên tìm thấy rừng trúc, râm mát thoáng đãng, ai nấy đều hài lòng.

      Thanh Hề sai Lâm Lang và Thôi Xán cầm sợi dây, lại sai người hầu của Tấn Ca Nhi và Hiên Ca Nhi cầm hai sợi dây nữa, là khó khăn cao độ.

      Mấy đứa trẻ con hoan hô ầm ĩ, Mi Thư Nhi thấy Thanh Hề linh hoạt xuyên qua ba sợi dây như người cá, lợi hại ở chỗ trong lúc đó còn biểu diễn các động tác khác, thậm chí còn đá cầu, kể từ lúc đó đừng là bọn Mi Thư Nhi, chính Lâm Lang Thôi Xán cũng bị tài nghệ kỹ thuật của Thanh Hề làm cho choáng váng.

      “Phu nhân có đến trước cửa Bảo Quốc Tự biểu diễn cũng kém gánh xiếc nào.” hầu mới vào phủ hai năm để hầu hạ Mi Thư Nhi tên Xuân Thủy .

      Lâm Lang lập tức trừng mắt mắng: “Ngươi bậy bạ gì đó?”

      Xuân Thủy biết mình sai, vội quỳ xuống, “Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ ăn vụng về…”

      Thanh Hề lúc cao hứng, thấy hầu kia khóc quá bèn : “Lâm Lang đừng dọa nó, ta cũng thấy ta mà đến Bảo Quốc Tự biểu diễn chật ních người xem.” Mặc dù Thanh Hề chưa từng xem xiếc ở quảng trường trước Bảo Quốc Tự, nhưng nàng biết đó là điểm đến của các nghệ nhân xiếc khắp kinh thành, có bản lãnh tuyệt đối dám khoe tài ở đấy.

      Kinh thành có hai ngôi chùa lớn, Đông Tây, lần lượt là Thiên Ninh Tự và Bảo Quốc Tự, mỗi dịp hội hè các nghệ nhân biểu diễn xiếc đều đến quảng trường trước Bảo Quốc Tự biểu diễn, lý do ở đó đông người qua lại, dễ kiếm tiền, cũng vì nhiều người qua lại mà dễ nổi tiếng, có khi còn được quan to quý nhân nghe danh đến xem. Thái phu nhân ngại Bảo Quốc Tự đông người quá mức, nên thường đến Thiên Ninh Tự dâng hương hơn.

      “Phu nhân, hay chúng ta về , Xuân Thủy thế, khó tránh người khác đàm tiếu, nếu truyền ra ngoài, thanh danh phu nhân bị hao tổn.” Lâm Lang khuyên nhủ, chưa từng thấy phu nhân nhà ai bày trò đùa với trẻ con.

      , bá nương dạy cháu, dạy cháu.” Mi Thư Nhi phản đối Lâm Lang, kéo tay Thanh Hề, mếu máo chực khóc.

      Mi Thư Nhi xinh xắn đáng , Thanh Hề đành lòng nhìn bé khóc, “Được rồi, bá nương dạy cháu.”

      Lời Lâm Lang thành nước đổ lá khoai. Lại thêm mấy đứa trẻ ồn ào, Thanh Hề dắt tay Mi Thư Nhi, cùng hai đứa cháu cười đùa nhảy dây, ồn ào đến nỗi cách mấy chục bước chân cũng nghe thấy tiếng.

      Lâm Lang cùng Thôi Xán cố sức thuyết phục, nhưng làm sao khuyên được mấy con người cao hứng, lúc đầu mọi người còn tiếng, sau đó mỗi lần Thanh Hề thực thành công động tác khó mọi người lại hoan hô ầm ĩ.

      Phong Lưu về phủ, muốn về Tứ Tịnh Cư thay quần áo chợt nghe phía Tây Nam có tiếng cười đùa, nhíu mày, “Thính Tuyền, ai làm ầm ở đây, mama quản hoa viên đâu?”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 24 – Sợ hãi


      “Tiểu nhân xem ngay.”

      Thính Tuyền đến rừng trúc phía Tây Nam tìm thấy quản hoa viên là Vương mama. Khi đó Vương mama mê mải xem Thanh Hề biểu diễn, mấy bà già khác cũng xem cùng, ai dám tiến lên ngăn Thanh Hề, vì chưa ai chán sống.

      Thính Tuyền vừa thấy cũng choáng váng, kiên trì trở về chỗ Phong Lưu.

      Phong Lưu nghe thế nhăn mặt nhíu mày, cất bước về phía Tây Nam.

      Thanh Hề lúc cao hứng, làm sao chú ý ra xuất của Phong Lưu.

      Phong Lưu vừa qua rừng trúc, liền thấy Thanh Hề đá bay quả cầu lên, nhảy qua ba sợi dây, xoay đầu, quay cả người lại đón được quả cầu, mọi người đều hoan hô. Ngay cả Thính Tuyền theo Phong Lưu cũng kiềm chế được phải thán phục ra tiếng, Phong Lưu quay đầu trừng mắt với Thính Tuyền, Thính Tuyền sợ quá vội cúi gằm mặt xuống nhìn chân.

      Thanh Hề đắc ý với màn biểu diễn của mình, lưu ý đến chuyện xung quanh bỗng lặng ngắt, đến khi nàng nhận ra, quay đầu lại thấy “Diêm Vương mặt lạnh”, đây là biệt danh nàng lén đặt cho Phong Lưu.

      Thanh Hề giật mình run rẩy, người hầu bắt đầu thỉnh an, Mi Thư Nhi còn bé cũng biết im lặng, ngoan ngoãn : “Đại bá phụ vạn phúc.”

      Thanh Hề bước tới, thỏ thẻ dò xét: “Quốc công gia.”

      Phong Lưu tiếng nào, đôi mắt lạnh như băng đưa vòng, tất cả mọi người chuẩn bị cuốn xéo, Xuân Thủy dắt tay Mi Thư Nhi thầm: “Tiểu thư, chúng ta mau về , kẻo Tam phu nhân bực tức.”

      Thấy Phong Lưu ngăn cản Mi Thư Nhi, người hầu của Tấn Ca Nhi, Hiên Ca Nhi đương nhiên cũng lấy cớ, trong phút chốc cả rừng trúc chỉ còn lại Phong Lưu và Thanh Hề cùng người hầu.

      Phong Lưu nhìn Thanh Hề vã mồ hôi đầy người, ngực áo hơi ẩm, ngực phập phồng vì vừa vận động, gương mặt nhắn đỏ bừng, dù bối rối, đôi má phấn hồng vẫn sáng bừng như hoàng hôn, đôi môi đỏ tươi căng bóng khiến người khác mê mẩn, cổ áo vì mồ hôi mà dính sát vào người, càng nhấp nhô mạnh hơn, Phong Lưu nhớ đến bộ ngực căng tròn sau lần áo, căng thẳng, lại nghĩ đến chuyện những người quanh đây được chứng kiến dáng vẻ mê người này, giận sôi lên, quay lưng trừng mắt với Thính Tuyền: “Ngươi canh chừng.”

      Sau đó Phong Lưu mới quay lại quát Thanh Hề: “Nàng là người lớn, sao lại cùng Mi Thư Nhi nghịch ngợm đùa giỡn?”

      Thanh Hề thầm nghĩ trong lòng “Mi Thư Nhi, bá nương xin lỗi cháu.”

      “Thiếp thuyết phục được Mi Thư Nhi, con bé đòi nhảy dây.” Loại chuyện thế này tốt nhất là tránh, Phong Lưu trách phạt trẻ con, dù làm vậy được hay lắm, nhưng Thanh Hề nhìn cặp lông mày dựng đứng của Phong Lưu biết là rất giận.

      Phong Lưu bị Thanh Hề làm cho bực tức diễn tả được, bản thân sai trái lại đổ tội cho đứa trẻ bốn tuổi. Nhưng Phong Lưu muốn làm Thanh Hề bị mất thể diện, vì thế kiềm chế chưa tỏ thái độ.

      Thanh Hề thấy Phong Lưu thèm nhắc lại, nhưng ánh mắt lại quét đến Lâm Lang và Thôi Xán, trong lòng Thanh Hề rất căng thẳng, Thôi Xán và Lâm Lang càng khẩn trương hơn, đồng loạt quỳ sụp xuống. Thái phu nhân bảo hai người hầu hạ Thanh Hề chính là để khuyên nhủ những lúc cần thiết.

      thể trách các ấy.” Thanh Hề căng thẳng nên giọng bị lên tông, chọc vào tai Phong Lưu khiến càng nhíu mày chặt hơn.

      “Là thiếp ép họ, hai người họ rất hiểu chuyện, luôn khuyên nhủ thiếp, thiếp nghe thấy phiền nên bướng bỉnh mặc kệ lời bọn họ.” Thanh Hề cúi đầu giải thích. Nhưng dù là thế, thân làm người hầu khuyên được chủ nhân, vẫn quá đủ để Phong Lưu trách phạt.

      Lâm Lang và Thôi Xán dập đầu xuống đất, biết gặp kết cục thế nào.

      Phong Lưu cân nhắc trong lòng, nhìn cách Thanh Hề nắm chặt tay áo biết nàng rất để ý đến hai người hầu này, “Bảo họ đến chỗ Nhị phu nhân lĩnh phạt, là ta phạt, mỗi người trừ lương ba tháng.”

      Nghe vậy, ba người đều thở phào nhõm, trừ lương là chuyện , nếu bị bán hay bị đuổi mới là chuyện lớn.

      Thanh Hề cũng thở phào, chợt nghe Phong Lưu : “Bảo nàng luyện chữ, mỗi tuần đưa ta kiểm tra lần, sao mấy tháng thấy tăm hơi đâu?”

      Thanh Hề ngẩn người, nhưng lòng cũng căng thẳng, chỉ cần phạt chuyện chơi đùa vừa rồi là được, nàng cúi gằm mặt nhìn mũi chân, ngoan ngoãn đáp: “Mỗi ngày thiếp đều luyện chữ, thời gian gầy đây bận chuyện của Điểm Ngọc tỷ tỷ, Quốc công gia cũng nhiều việc, vì thế dám quấy rầy.”

      Phong Lưu bao giờ nhàn hạ, nàng muốn vẫn cứ quấy rầy. Mấy lời đó ai cũng biết chỉ là lý do lý trấu.

      Buổi tối Phong Lưu còn phải xã giao, về nhà sớm thế này là vì thay quần áo, “Tối mai mang bản luyện chữ đến Tứ Tịnh Cư cho ta xem.”

      “Vâng.”

      Phong Lưu xong, phẩy tay áo bỏ .

      Thanh Hề vẫn đứng đó vỗ ngực, “Sao hôm nay Quốc công gia lại về sớm vậy?”

      Lâm Lang và Thôi Xán tất nhiên biết câu trả lời.

      là xui xẻo, mới ra ngoài lần bị bắt gặp.” Thanh Hề thở dài tiếc nuối, Lâm Lang và Thôi Xán đứng sau lau mồ hôi. Chủ nhân này khó hầu hạ, nghiêm khắc nàng đến trước mặt Thái phu nhân làm nũng, Thái phu nhân lại nhắc nhở được nghiêm thế, nhưng nghiêm khắc Quốc công gia lại trách là bọn nô tỳ biết đường khuyên nhủ chủ nhân, tội bất trung.

      Thanh Hề về Lan Huân Viện, Lâm Lang hầu hạ nàng tắm rửa thay quần áo, Thanh Hề lấy mấy bản luyện chữ tốt nhất ra, chuẩn bị để ngày hôm sau mang đến Tứ Tịnh Cư.

      “May mà ta thông minh, biết Quốc công gia sớm muộn gì cũng hỏi đến, dám lười nhác.” Thanh Hề nhìn bản luyện chữ, rất là đắc ý.

      Lâm Lang và Thôi Xán cười gượng gạo, chủ nhân này là chóng quên, đến tận lúc này hai ấy vẫn sợ run, nàng như quên hết. Các ấy đâu biết Thanh Hề bị Thái phu nhân chiều hư, chỉ cần thấy Phong Lưu, là tính tình bắt đầu phát tác.

      “Haizzz, Lâm Lang, ngươi xem, Quốc công gia bận rộn nhiều chuyện như vậy, nào là triều đình, bằng hữu, trong phủ ngoài phủ, sao vẫn chịu quên mấy bản luyện chữ này của ta?” Thanh Hề nghĩ đến chuyện ngày hôm sau phải đến gặp Phong Lưu, khỏi buồn phiền.

      “Điều đó cho thấy Quốc công gia rất quan tâm phu nhân.” Lâm Lang ở trong phủ nhiều năm, có thể hầu hạ Thái phu nhân đều là những người rất tinh tế, sao có thể nhìn ra chuyện này. Quốc công gia tuy thận trọng lạnh lùng, nhưng đối với phu nhân rất quan tâm để ý, như chuyện hôm nay, cũng chỉ răn dạy vài câu rồi thôi.

      “Ngươi xem liệu Quốc công gia có chờ đến mai mới trách phạt cả thể ?”

      Lâm Lang thấy Thanh Hề lo lắng, liền khuyên nhủ: “Hôm nay Quốc công gia cũng chỉ khiển trách mấy câu, phạt cũng phạt nô tỳ và Thôi Xán rồi, mai dù có phạt chắc cũng nghiêm trọng đâu.”

      Hai mắt Thanh Hề sáng lên, nghĩ thông suốt rồi băn khoăn nữa, yên tâm ăn cơm tối.

      Ngày hôm sau, ăn xong cơm tối, Thanh Hề về Lan Huân Viện tắm rửa thay xiêm y, chải đầu trang điểm, còn chần chừ chịu Tứ Tịnh Cư, đây gọi là hồi hộp trước khi ra trận, còn bảo Lâm Lang mở bình rượu hoa hồng ủ từ năm ngoái, uống hai chén, mặt hơi đỏ rồi mới đủ gan để , vốn muốn uống tiếp, lại bị Lâm Lang ngăn cản.

      “Phu nhân đừng uống nữa, cẩn thận say, Quốc công gia thấy lại tức giận.”

      Thanh Hề lấy tay che miệng, thở ra hơi toàn mùi rượu, may có Thôi Xán thông minh chuẩn bị nước bạc hà súc miệng, mấy phen thúc giục Thanh Hề mới chịu ra khỏi cửa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :