1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Song Quy Nhạn - Minh Nguyệt Đang (66c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 15 – Thanh Tú sơn trang (2)

      Sau khi Lâm Lang lấy khay, Thanh Hề về phòng mình thay quần áo mỏng hơn, nàng mặc bộ váy màu đỏ nhạt thêu hoa ở gấu váy, khoác áo lông hồ ly trắng đến Canh Cần Cư.

      Vừa vào đến Canh Cần Cư liền thấy khí nóng sực người, Thanh Hề thầm nghĩ may mà mình dự đoán trước, bèn cởi áo khoác vào trong phòng, thế mới thấy mát mẻ hơn.

      Hầu của Phong Lưu là Cần Thư thấy Thanh Hề tiến vào, vội vàng nghênh đón, “Quốc công gia qua Đồng Ngọc Thang rồi ạ.”

      đúng lúc, vừa ngâm nước nóng vừa ăn dưa là hợp nhất.” Thanh Hề cười , hỏi thăm Cần Thư về thương thế của Phong Lưu, rằng mấy năm nay có tiến triển hơn .

      Cần Thư lần lượt trả lời, đau như năm trước, Thái y cũng cố gắng đến suối nước nóng mỗi năm, chỉ cần bị thương thêm, nhất định trị hết.

      Thanh Hề lại khen Cần Thư hầu hạ tốt, bảo Lâm Lang lấy ít tiền bồi dưỡng cho Cần Thư và những người hầu khác mua chút đồ ăn vặt, “Thái phu nhân chúng ta đến đây là nhờ phúc của Quốc công gia để thư giãn, các ngươi cũng đừng quá hà khắc bản thân, rảnh rỗi cũng nên gặp gỡ chuyện với nhau.”

      Cần Thư gật đầu, lại thỉnh Lâm Lang và Thôi Xán thường xuyên qua chuyện.

      Chờ Thanh Hề vào Đồng Ngọc Thang, Cần Thư và Cần Họa đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều cùng thắc mắc, Cần Họa “Nửa năm lại đây phu nhân như người khác, dịu dàng nhã nhặn hơn.”

      “Cũng đúng.” Cần Thư cười , “Muội muội cảm thấy phu nhân hiền lành thế, chị và Quốc công gia cũng…”

      “Ngươi còn bậy nữa ta xé nát miệng ngươi, người hầu như chúng ta sao xứng với Quốc công gia.” Cần Họa cười chua chát, trong phủ ai nấy đều sợ Quốc công gia, chỉ có ta là lo nghĩ cho , lòng cảm thấy người đàn ông này phải gánh vác cả Quốc công phủ, chưa từng được cười nhõm, Cần Họa cũng muốn làm nàng hầu cho Phong Lưu, nhưng bị từ chối.

      “Cũng đúng, tuy em hầu hạ Quốc công gia hai năm, nhưng cho đến giờ chỉ cần Quốc công gia nhìn đến em, là em liền sợ đến bủn rủn chân tay.” Cần Thư cười .

      Khi hai hầu chuyện, Thanh Hề bê khay hoa quả vào Đồng Ngọc Thang.

      Khi Thanh Hề vào, Phong Lưu thôi ngâm mình, nằm ghế dài thành hồ nước để Thính Tuyền xoa bóp cho .

      Thính Tuyền vừa thấy Thanh Hề vào, nhanh chóng hành lễ thỉnh an.

      Phong Lưu ngẩng đầu, nhìn nhìn Thanh Hề. Thanh Hề nhanh chóng tới : “Mẹ bảo thiếp mang dưa mát cho Đình Trực ca ca, mẹ dưa mát thích hợp ăn khi ngâm nước nóng, có thể hạ bớt nhiệt.”

      Phong Lưu gật gật đầu, ngồi dậy cầm áo khoác lên người, Thính Tuyền liền lui ra, Thanh Hề dùng cây tăm xiên miếng dưa đặt vào tay Phong Lưu, ăn miếng thấy nhàng ngọt mát, sắc mặt cũng thư giãn hơn chút.

      “Thính Tuyền chắc cũng mệt rồi, để thiếp xoa bóp cho Đình Trực ca ca .” Thanh Hề thấy Phong Lưu bị ốm đau tra tấn, biết sao lại thấy đau lòng, huống chi lại muốn lấy lòng , thế nên càng thêm ân cần.

      Phong Lưu chần chừ chút.

      “Đình Trực ca ca chê là Thanh Hề quá vụng về sao?” Thanh Hề mếu máo nhìn Phong Lưu, nàng biết Phong Lưu bao giờ từ chối được nếu nàng mếu máo đáng thương gọi là “Đình Trực ca ca”.

      Phong Lưu thấy Thanh Hề lấy lòng thế, đành lòng cự tuyệt nàng, nghĩ đứa con mình giờ cũng biết lo nghĩ cho người khác rồi, là được an ủi.

      Thanh Hề thấy thế, liền cao hứng giúp Phong Lưu nằm xuống, đỏ mặt cởi áo khoác của ra, lộ ra da thịt bóng loáng màu đồng cổ. Vì còn lớp áo mùa đông dày, lực đạo từ tay Thanh Hề cũng trở nên ràng hơn, lực đạo này tuy hiệu quả như tay Thính Tuyền, nhưng mềm mại như bông, khoan khoái theo kiểu khác.

      Thanh Hề nhàng xoa bóp lưng Phong Lưu, cẩn thận nắn bóp từ vai xuống hông, lúc đầu Phong Lưu còn cảm thấy thoải mái, nhưng tay Thanh Hề càng xuống, lại càng cảm thấy khó chịu, toàn thân tự chủ gồng lên.

      Thanh Hề còn hiểu lầm là Phong Lưu đau nên thế, lại càng tay hơn, như cánh bướm vờn người , khiến Phong Lưu càng thêm nhíu mày.

      Phong Lưu tóm tay Thanh Hề, nàng ngẩn người, hiểu nổi mình làm sai chỗ nào.

      Phong Lưu tóm tay Thanh Hề ngồi dậy đối diện với nàng, thấy lớp váy bằng lụa mỏng manh dán chặt vào người nàng, hơi nước ở Đồng Ngọc Thang làm ướt quần áo nàng từ lúc nào, phơi bày hết thân hình gợi cảm mê người.

      Thanh Hề bị tóm tay nên thở gấp, càng khiến bộ ngực đẫy đà phập phồng dữ dội hơn, Phong Lưu đẩy Thanh Hề, lạnh lùng : “Nàng ra ngoài , ta muốn nghỉ ngơi lát.”

      Lòng Thanh Hề lạnh ngắt, nàng dồn hết tâm tư để lấy lòng Phong Lưu, vậy mà lại lạnh lùng vô tình như vậy, biết muốn được hầu hạ thế nào mới vừa lòng.

      Thanh Hề cắn môi, nhăn nhó ra ngoài, hái đóa hoa mới nở dưới chân, vừa vừa rứt cánh hoa, tâm trạng phiền muộn, lòng vô cùng trống trải. Nhất thời lại nghĩ đến chuyện bản thân vô sinh, theo tình hình này cũng chẳng thấy tương lai ở đâu, lại bắt đầu lo lắng.

      Vì chuyện đó nên Thanh Hề rầu rĩ thôi, đến ngày hai mươi chín lên đường hồi phủ nàng vẫn chưa lấy lại được tinh thần, mấy ngày vừa rồi Phong Lưu luôn tránh mặt nàng, suốt ngày ở trong Canh Cần Cư, cũng cho ai quấy rầy, Thanh Hề mấy lần mang trái cây tươi đến đều bị chặn lại ngoài cửa, khiến lòng nàng càng thêm khó chịu.

      Khi hồi phủ, Thanh Hề lại ngồi cùng xe với Phong Lưu, nhìn sắc mặt thấy tốt hơn rất nhiều, quả nhiên là suối nước nóng có công dụng.

      Thanh Hề rầu rĩ ngồi đó, nhìn Phong Lưu, lại khiến Phong Lưu phải nhìn nàng, thầm nghĩ nha đầu này xưa nay hoạt bát, tinh nghịch như mèo, hôm nay rầu rĩ ngồi yên lặng, như thêm phần khuê tú dịu dàng tao nhã, cũng thấy lòng hơn.

      Nhưng Thanh Hề vốn quen ngồi lâu, mới im lặng được khắc, liền kiềm chế được vén màn xe, nhưng bị gió lạnh đập vào mặt, lại chỉ có thể hậm hực buông tay.

      Thanh Hề nhàm chán rót chén trà từ bình giữ nhiệt, xe ngựa bất ngờ nảy lên cái, cả chén nước hắt thẳng vào Phong Lưu.

      Vốn dĩ thân thủ Phong Lưu rất nhanh nhẹn, né chén trà này phải chuyện khó, nhưng gian trong xe chật hẹp, Thanh Hề chỉ có thể nhìn chén trà hắt thẳng vào quần Phong Lưu.

      “Đình Trực ca ca, ngài sao chứ?” Thanh Hề cũng bị cú nảy kia làm ngã vào trong lòng Phong Lưu, nàng thấy bản thân gây rắc rối, vội chống tay đứng dậy, sợ nước kia vẫn nóng làm bỏng Phong Lưu.

      Thanh Hề nhất thời chút suy nghĩ rút khăn tay lau nước cho Phong Lưu, nhưng chén nước trà kia đổ vào chỗ nhạy cảm, Thanh Hề lo lắng nên nhận thức ra điểm đấy, Phong Lưu đột nhiên tóm tay Thanh Hề khiến nàng lúng túng muốn rụt lại.

      Thanh Hề cũng nhận ra ổn, lòng rất căng thẳng, sợ Phong Lưu hiểu lầm nàng biết liêm sỉ, thoáng chốc mặt đỏ bừng, căng thẳng nhìn Phong Lưu bằng vẻ vô tội.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 16: Gặp lại

      Phong Lưu nhìn đôi môi hồng tươi của Thanh Hề mà lòng căng thẳng, chắc là do cấm dục quá lâu, cũng có thể là do ngâm nước nóng nhiều nên bốc hỏa, hoặc là do tác dụng của mấy chén rượu máu hươu uống tối qua, Thanh Hề đỏ mặt thẹn thùng, trong mắt Phong Lưu càng thêm phần quyến rũ, thân dưới lại vừa bị Thanh Hề trêu chọc châm lửa, chỉ muốn giải tỏa, Phong Lưu kiềm chế được đưa ngón tay sờ lên môi Thanh Hề.

      Thanh Hề căng thẳng khép môi lại, nhưng động tác này lại giống như ngậm ngón tay Phong Lưu, trong nháy mắt đồng tử Phong Lưu mở lớn, sau đó khép hờ, cuối cùng nhịn được nằm đè xuống.

      Thanh Hề khẩn trương nhắm mắt lại, hàng mi dài run rẩy dám nhìn Phong Lưu, nhưng thân thể lại rất phục tùng, hoàn toàn kháng cự Phong Lưu, cũng biết là di chứng của kiếp trước, hay là do kiếp này vốn cũng dám phản kháng Phong Lưu.

      Phong Lưu hạ mắt nhìn Thanh Hề hai má đỏ bừng, hai hàng mi run rẩy như cánh bướm, ràng sợ hãi, nhưng thân thể lại áp sát , giống như hề kháng cự, lòng Phong Lưu cũng được thả lỏng, vốn sợ Thanh Hề giận , hận .

      Phong Lưu đặt tay lên ngực Thanh Hề, mạnh mẽ xoa nắn, cảm giác truyền đến từ bàn tay khiến Phong Lưu cũng phải sững sờ, Thanh Hề thiếu nữ trưởng thành, vì dinh dưỡng tốt, thân thể nàng đầy đặn nảy nở, vô cùng hấp dẫn, trong gian tranh tối tranh sáng dường như vượt quá bàn tay .

      Thanh Hề bị Phong Lưu giữ chặt, cả người run lên, lại dám mở to mắt, toàn thân run lẩy bẩy, hơi thở đứt quãng, lại như cổ vũ mời chào.

      Phong Lưu bị hành động đó của Thanh Hề kích thích, chỉ hai ba động tác gỡ hết trói buộc, ngón tay lần xuống dưới thân Thanh Hề tìm kiếm.

      Thanh Hề sợ hãi khép chân, lại bị Phong Lưu cứng rắn len vào, châm ngòi lửa trong người Thanh Hề.

      Ngón tay Phong Lưu như bướm vờn hoa, ong tìm mật, khiến Thanh Hề như tan chảy bám chặt lấy Phong Lưu. Kiếp trước Thanh Hề gây ra lỗi lầm, kiếp này gặp chuyện thế này có chút khúc mắc, sợ dẫm lại vết xe đổ, Phong Lưu nóng nảy hành động, nhàng vuốt ve lưng Thanh Hề : “Thanh Hề, đừng sợ.” Phong Lưu nhàng dịu dàng hôn Thanh Hề, cho đến khi nàng trấn tĩnh, thân thể cũng thả lỏng, Phong Lưu liền tấn công nhanh như chớp.

      Thanh Hề hét lên tiếng kinh hãi, khép được chân chỉ có thể quấn lấy hông Phong Lưu. hôn nàng âu yếm, nhưng có lẽ vì phải chịu tra tấn quá lâu, thể kiên nhẫn tiếp, kiềm chế được tiến sâu vào thân thể Thanh Hề, trước vẫn khống chế được, sau đó bắt đầu vận động mạnh mẽ.

      Phong Lưu vừa tiến vào liền cảm thấy tuyệt vời, cảm giác ấm áp chặt chẽ bao quanh , chỉ cử động cũng khiến Thanh Hề run rẩy, đàn hồi ôm sát, ra vào khó khăn, càng khiến cảm giác thêm nóng bỏng.

      Phong Lưu chỉ cảm thấy thân thể Thanh Hề mềm mại mịn màng, tiến vào nàng như ngã vào đám mây, lại giống như nhào bột mì, hận thể khiến nàng hòa làm cùng .

      Xong việc, Phong Lưu ngồi dậy, thấy Thanh Hề cuộn mình nằm tháp, cặp đùi trắng nõn thon dài lộ ra dưới lớp xiêm y vén dở dang, vạt áo trước ngực cũng mở nửa, lộ ra non nửa bộ ngực đầy dặn, Phong Lưu mới phát biết Thanh Hề xinh đẹp như vậy từ khi nào.

      Thanh Hề bĩu môi, có chút bất mãn, hiểu Phong Lưu nghĩ như thế nào, giường, trong suối nước nóng, có chỗ nào hành được, lại chọn xe ngựa, khiến nàng bị đau toàn thân, lại sợ xa phu nghe thấy, dám rên thành tiếng, cũng dám giãy dụa.

      Phong Lưu thấy Thanh Hề bĩu môi đầy vẻ bất mãn, trong lòng ngứa ngáy, nhất thời lại tự trách bản thân sao lại kích động như thiếu niên lần đầu biết , còn chưa cởi hết xiêm y hành động, cũng biết có làm nàng bị thương .

      Phong Lưu thuận tay cầm khăn tay Thanh Hề, thấm nước ấm, nhàng gạt chân Thanh Hề, khiến nàng kinh hô lui về phía sau, vẻ mặt sợ hãi.

      “Ta xem có bị thương .” Phong Lưu giữ Thanh Hề lại, tỉ mỉ lau cho Thanh Hề, thấy chỗ riêng tư của nàng hơi sưng đỏ, lại hối hận bản thân quá kích động, chưa dạo đầu đủ bắt đầu.

      Thanh Hề thấy Phong Lưu rất nghiêm túc, nghĩ bản thân nên phản đối, chuyện vợ chồng cũng chẳng phải chuyện gì xấu xa, thế nên cũng yên lặng ngượng ngùng để chăm sóc, Phong Lưu ngờ nàng chịu nằm yên phản kháng, cũng là cảnh tượng đẹp.

      Phong Lưu đưa tay ấn : “Đau ?”

      Mặt Thanh Hề càng đỏ hơn, “Có chút đau.”

      Vừa xong thấy Phong Lưu cúi đầu, dạo đầu cho nàng, Thanh Hề vội lui lại nhưng đụng phải vách của thùng xe. Về phía Phong Lưu, cấm kỵ đánh vỡ, giờ như cá gặp nước, muốn được thỏa mãn, có lần đầu tiên, có lần thứ hai.

      Lần này Phong Lưu như muốn thỏa mãn Thanh Hề, hề tiến công vội vàng, ngược lại còn tinh tế trêu đùa nàng, tìm kiếm từng chỗ mẫn cảm của nàng, đến khi đùa đủ, thấy nàng đỏ mặt, ánh mắt mê man, toàn thân run rẩy , mới dụ dỗ nàng lên .

      Hành xe có mất hồn rất riêng, vì thể biết xe ngựa xóc nảy khi nào, kích thích đến rất bất ngờ, khiến người ta điên đảo tâm hồn, Thanh Hề như con thuyền lênh đênh giữa đại dương, chỉ có thể bám lấy Phong Lưu mới vượt qua được sóng gió.

      Lần này Phong Lưu muốn thể bản lĩnh, đặc biệt cẩn thận, sợ làm bị thương đến Thanh Hề, đến khi xe dừng lại trước cổng Quốc công phủ, hai người mới ngừng mây mưa.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 17 – Đoạn đường


      Thanh Hề thể nhớ ra bản thân trở lại Lan Huân Viện như thế nào.

      Đêm đó nàng sốt cao, mê man, khiến cả Lan Huân Viện nháo nhào, bẩm báo Nhị phu nhân lấy đối bài thỉnh đại phu, lại báo cho Thái phu nhân và Phong Lưu, mời thầy hỏi thuốc, bốc thuốc sắc thuốc, vất vả suốt buổi tối.

      Phong Lưu chờ Thái phu nhân và mọi người đến thăm Thanh Hề rồi về hết mới đến Lan Huân Viện sau cùng, cẩn thận hỏi bệnh tình xong cho người hầu lui ra. Phong Lưu đặt tay lên trán Thanh Hề, thấy vẫn chưa hạ sốt, nàng còn chau mày, cho thấy khó chịu.

      Phong Lưu suy nghĩ tỉnh táo, thấy mình nhất thời phóng túng, lại khiến Thanh Hề bị bệnh, cảm thấy rất hổ thẹn với nàng, lưu luyến vuốt ve mặt nàng, xoa dịu cái cau mày, kéo chăn cho nàng, chung quy nàng vẫn quá .

      Vụ việc tạm gác qua bên, hai mươi tháng giêng nha môn khai ấn, Phong Lưu cũng bắt đầu bận vì công việc, hai người đều giống như e dè người kia, hơn nữa lại còn lảng tránh đối phương. Tháng hai, Phong Lưu phụng chỉ đến phương Bắc làm nhiệm vụ tối mật, trái tim Thanh Hề mới được yên ổn.

      Mỗi lần nhớ tại lần hoang đường xe ngựa, Thanh Hề chỉ hận tìm được lỗ nẻ nào để chui xuống, đến chuyện xa phu có nghe thấy động tĩnh gì , chỉ nghĩ đến chuyện bản thân cùng Phong Lưu làm chuyện đấy xe ngựa, vậy mà nàng hề phản đối, Thanh Hề liền cảm thấy xấu hổ, lại sợ Phong Lưu coi thường nàng vì chuyện hôm đó.

      Về phương diện khác mà Thanh Hề lại cảm thấy lần ân ái đấy đúng là chuyện vui đời người ít gặp, ngẫu nhiên nhớ lại cũng thấy thần hồn điên đảo, vì thế nên nàng như mèo ăn vụng cá, ngượng chịu gặp ai.

      Đến tháng tư, Thái phu nhân để ý thấy Thanh Hề trầm lắng cách lạ lùng, trừ việc thỉnh an mỗi ngày, còn lại hề bước chân ra khỏi phòng, khiến lòng bà vô cùng lo lắng.

      “Hai ngày trước phu nhân thế tử Sở Quốc công gửi thiệp mời con đến thưởng mẫu đơn, sao con , phải con rất thân với con dâu nhà họ, lại thích giống mẫu đơn màu vàng bên đấy sao?” Thái phu nhân kéo tay Thanh Hề hỏi đêm qua ngủ ngon giấc , ăn những thứ gì, có nhớ uống thuốc , bỗng nhiên nhắc tới chuyện này.

      “Con thích hoa vàng, con thích hoa màu hồng phấn.” Thanh Hề nhăn mặt .

      Kỳ Thái phu nhân là cố tình nhắc tới chuyện này, thiếu phu nhân nhà kia trước giờ vẫn thân thiết với Thanh Hề, tháng giêng lại truyền ra tin mới mang bầu, được cả nhà nâng niu, Thái phu nhân sợ Thanh Hề còn trẻ tính hiếu thắng, thấy thế lại tủi thân.

      “Con , có phải lòng kìm nén chuyện gì , tại sao ở lì trong phòng mấy tháng.”

      “Con mắc chứng ‘tâm trạng mùa xuân’.” Thanh Hề làm nũng .

      Thái phu nhân búng trán nàng cái, bật cười : “Hè rồi còn ‘tâm trạng mùa xuân’, có phải nghe thiếu phu nhân nhà họ có bầu, trong lòng thoải mái?” Chính vì quan tâm lòng, thế nên Thái phu nhân mới có thể thẳng.

      Thanh Hề sửng sốt, dù có thoải mái vì chuyện đó, nhưng ván đóng thuyền, nàng cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi, “Cũng có chút ạ.”

      Thái phu nhân thấy Thanh Hề chịu lên tiếng biết là sao, lòng khẽ “A di đà Phật”, “Con là, vẫn nghĩ ngợi chuyện đó sao, con phải là người về làm dâu sau cùng sao. Các cụ người chửa cửa mả, chắc gì con chịu được chuyện mang nặng đẻ đau, nếu phải vô hậu là bất hiếu, ta cũng muốn con vất vả, nay con an an ổn ổn làm phu nhân Quốc công chẳng lẽ hơn sao?”

      Thanh Hề nghe Thái phu nhân thế rất cảm kích. Nào có bà mẹ chồng nào suy nghĩ như thế về vấn đề nối dõi tông đường, “Con biết mẹ đối tốt với con, là con nhất thời nghĩ quẩn.”

      “Uh, vậy con tìm được người thích hợp chưa?”

      “Con hỏi Lâm Lang, nhưng ấy muốn, con cũng định ép buộc, Thôi Xán hứa hôn từ khi còn , những người khác hoặc là tuổi hoặc biết tính nết thế nào, việc này phải nhờ mẹ để ý hộ con.”

      Thái phu nhân thấy Thanh Hề kể với Lâm Lang lòng chùng xuống, bà cũng là phụ nữ, cũng biết nhất định là lòng Thanh Hề rất khổ sở, “Mùng tám tháng tư là ngày Phật đản, ta hẹn phu nhân Trung Bình Bá Thiên Ninh Tự dâng hương, con có muốn cùng cho đỡ buồn ?”

      Thanh Hề tự nhiên là vâng lời.

      Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Ngày Thái phu nhân và Thanh Hề lên chùa dâng hương, người họ hàng nhiều năm qua lại bất ngờ tìm tới cửa.

      Khi Dịch mama báo với Nhị phu nhân là có Phòng phu nhân cầu kiến, Nhị phu nhân còn thắc mắc.

      “Phòng phu nhân là ai?” Nhị phu nhân vừa xem sổ sách vừa hỏi.

      “Là con dâu của biểu muội của lão phu nhân.” (Lão phu nhân ở đây là bà nội của Phong Lưu chứ phải Thái phu nhân)

      Nhị phu nhân liếc nhìn Dịch mama.

      Dịch mama lại : “ lẽ phu nhân có chút ấn tượng nào, khi Lão phu nhân còn sống, bà cụ rất thân với biểu muội, hai nhà thường xuyên qua lại, sau khi Lão phu nhân tạ thế, hai nhà bắt đầu ít qua lại. Trước kia còn thăm hỏi mỗi năm lần, nhưng do phu nhân Quốc công nhà ta khinh thường những họ hàng nghèo hèn, mỉa mai họ mấy câu, nên họ tới nữa. Hôm nay biết là cơn gió nào thổi đến nhà ta.”

      “Chắc cuộc sống cũng chật vật lắm, nếu chẳng cầu kiến cửa sau, dám tới cửa trước. Ngươi đưa cho bà ấy hai mươi lạng bạc, Thái phu nhân dâng hương rồi, ta cũng bận gặp bà ấy được.”

      Dịch mama vâng lời.

      Nhị phu nhân xuất thân tốt, đối với họ hàng nghèo túng cũng có chút lòng thương hại, cách mấy ngày lại có người họ hàng đến xin tiền nhưng ấy để trong lòng. Huống chi nghe khi Lão phu nhân còn sống cũng thường bất hòa với Thái phu nhân, Thanh Hề cũng thích Phòng phu nhân, chắc Thái phu nhân cũng thích người họ hàng này.

      Nào ngờ nửa khắc sau, Dịch mama khó xử vào, ” Phòng phu nhân muốn được gặp Quốc công gia, tôi với bà ấy Quốc công gia làm việc quan rồi, bà ấy vừa khóc vừa quỳ, xin được gặp phu nhân.”

      Nhị phu nhân mềm lòng, “Vậy mời bà ấy vào .”

      Chốc lát sau, Dịch mama dẫn theo ba người đến Nghi Lan Hiên, chỗ ở của Nhị phu nhân.

      “Nhị phu nhân vạn phúc.” trước là phụ nhân lịch bốn mươi tuổi nhưng vì tóc điểm bạc nên nhìn như năm mươi, quần áo tuy cũ, nhưng sạch nhàng, sau bà ấy là hai trẻ ngoại hình đoan chính lễ phép, vừa nhìn cũng biết là được dạy dỗ tử tế, đâu xa, động tác thỉnh an tiêu chuẩn kém gì phu nhân Quốc công.

      “Thím đừng làm thế, cháu lại tổn thọ, hai em đây chắc là con của thím?” Nhị phu nhân cười , nhưng cũng đứng dậy.

      “Vâng, đúng là tiểu nữ.”

      “Mời thím ngồi, thím ăn cơm chưa?” Nhị phu nhân tưởng ba mẹ con đến sớm như vậy, chắc là chưa ăn gì.

      ăn rồi.” Phòng phu nhân cảm ơn rồi ngồi xuống, hai kia vẫn đứng.

      “Hai vị muội muội cũng ngồi .” Nhị phu nhân thấy ba mẹ con xanh xao, gầy yếu mà vẫn giữ lễ nghĩa quy củ, lòng cũng có thiện cảm hơn.

      “Dịch mama, bà xuống bếp lấy hai đĩa điểm tâm cho thím và hai em nếm thử, điểm tâm nhà tôi nổi tiếng nhất kinh thành, ba người nhất định phải thử.”

      Lời này vừa ra, mọi người đều biết Nhị phu nhân là để mặt mũi cho mẹ con Phòng phu nhân. Nhưng quả điểm tâm của Tề Quốc công phủ nổi tiếng toàn thành, vì ngày bé Thanh Hề biếng ăn cơm, chỉ có điểm tâm còn chịu ăn, Thái phu nhân lo lắng, tìm hết đại sư làm điểm tâm Nam Bắc về để nàng chịu ăn chịu uống, kể từ đó điểm tâm Quốc công phủ tự nhiên nổi danh.

      Mười năm trước Phòng Điểm Ngọc từng theo mẫu thân đến Quốc công phủ, mùi vị điểm tâm ấy vẫn nhớ , tuy em Phòng Điểm Tú chưa từng ăn, nhưng chỉ dựa vào hình dáng màu sắc mùi hương cũng đủ biết là rất ngon miệng.

      Hai người đều nuốt nước bọt, nhưng cúi đầu ngồi ngay ngắn nhìn đến đĩa điểm tâm.
      pink_lee thích bài này.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 18 – Ơn kiếp này


      Tuy Nhị phu nhân cảm thấy thiện cảm với lịch lễ nghĩa của ba mẹ con Phòng phu nhân, nhưng người như vậy chuyện lại càng phải giữ ý, ấy cân nhắc xem gợi chuyện thế nào, thấy Phòng phu nhân mở lời trước.

      “Tôi cũng biết đến quý phủ thế này có chút mạo muội. Nhưng nếu phải cùng đường cũng dám đến trước mặt phu nhân cầu xin.” Phòng phu nhân đứng lên.

      “Thím ngồi , thím gì vậy, họ hàng phải năng thăm hỏi nhau chứ, nhưng biết giúp được thím chuyện gì?”

      Phòng phu nhân nếu gạt thể diện qua bên để đến cầu xin cũng vòng vo, “ là ông trời trêu cợt. Tôi và hai con bán cá ở phía Nam kinh thành, chưa từng nghĩ tới chuyện va chạm với quý nhân.”

      Kinh thành Tây quý Đông phú Nam tiện, phía Nam là chỗ ở của thường dân nghèo hèn, quan to quý nhân ít khi tới đó, thế nên Phòng phu nhân mới vậy.

      Chuyện là ngày hôm ấy Phòng Điểm Ngọc giao đồ thêu của ba mẹ con làm, hiểu sao lại va phải cháu họ của Tấn vương, tên cháu họ kia vốn định tức giận, nhưng thấy Phòng Điểm Ngọc diện mạo xinh đẹp, quay sang cưỡng ép đòi nạp làm thiếp, ba mẹ con tất nhiên đồng ý, thanh thiên bạch nhật cũng dám dùng vũ lực, nhưng vẫn hung hãn buông lại câu, nếu trong vòng ba ngày Phòng Điểm Ngọc tự động đến ba mẹ con đừng nghĩ đến chuyện sống ở kinh thành nữa.

      Phòng phu nhân định dẫn hai con trốn, nào ngờ vừa ra khỏi cửa có người theo dõi bám đuôi, bà ấy phỏng chừng là mấy người đó chỉ theo dõi chứ bắt cóc, vì thế ba mẹ con còn cách nào đành đến Quốc công phủ.

      Nhị phu nhân nghe Phòng phu nhân xong, trầm mặc rất lâu. ấy biết tình hình trong phủ, Quốc công gia tuy nhiều công lao, được Hoàng đế coi trọng, nhưng càng như vậy lại càng ngại bị Hoàng thượng nghi kỵ, xưa nay sống rất khiêm tốn. Tấn vương lại là chú ruột của Hoàng thượng, kiêu ngạo quen, người nhà ông ấy dễ chọc vào.

      “Tôi cũng biết khiến phu nhân khó xử.” Phòng phu nhân thấy Nhị phu nhân im lặng hồi lâu đoán Quốc công phủ cũng muốn dính dáng đến chuyện này.

      Nhị phu nhân cười áy náy, “ dám dối thím, bề ngoài Quốc công phủ nhìn vẻ vang, nhưng thế nào cũng thể so sánh với vương tôn hoàng tử, hơn nữa Quốc công gia lại phụng chỉ làm nhiệm vụ, biết lúc nào mới về, Nhị gia và Tam gia ra mặt được, Tứ gia vẫn còn trẻ quản lý chuyện gì, thỉnh thím tha thứ.”

      Phòng phu nhân vừa nghe liền lạnh ngắt tâm tư, nhưng ra cũng có gì khó hiểu, ai lại đắc tội Tấn vương chỉ vì mẹ góa con côi như bà ấy, “Là tôi quá giới hạn.” Phòng phu nhân hai mắt đỏ hoe, cáo từ Nhị phu nhân.

      “Mong thím tha thứ. Dịch mama, bà đưa bốn mươi lượng bạc cho thím, thím xem có thể thuê xe thừa dịp trời tối ra khỏi thành .” Đến cả xe ngựa cũng thuê hộ Phòng phu nhân, là vì Nhị phu nhân sợ liên lụy.

      Nhị phu nhân có thói quen “Kẻ khốn cùng chỉ biết lo thân mình”, muốn vì những họ hàng xa lắc xa lơ mà đắc tội Hoàng thân.

      Phòng phu nhân cũng là người có cốt khí, “ cần, mấy năm nay tuy rằng gia cảnh sa sút, nhưng chúng tôi đủ tay đủ chân, thêu thùa vẫn kiếm sống được, phải đến quý phủ để xin tiền.” Dứt lời xoay người ra ngoài.

      Ngoài cổng, xe ngựa của Thanh Hề và Thái phu nhân vừa về, người hầu đỡ hai người xuống xe.

      Dịch mama định dẫn ba mẹ con Phòng phu nhân theo cửa ngách, dọc theo hành lang, xa xa là nhóm người hầu dìu Thanh Hề về Lan Huân Viện.

      Phòng Điểm Tú lần đầu tới Quốc công phủ, nhìn đâu cũng thấy kinh nhạc mới mẻ, thầm than đời lại có ngôi nhà hoa lệ đẹp đẽ như thế, đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, lương đình hồ nước, sơn son thiếp vàng, vậy tại sao chịu ra tay giúp đỡ chị ấy.

      Phòng Điểm Tú nghe thấy có tiếng người, liền chậm lại, vụng trộm đánh giá người xinh như tiên nữ được nhóm hầu vây quanh. Đến khi thấy mặt Thanh Hề, Phòng Điểm Tú lại hô lên tiếng, thể tin đời có người đẹp như vậy, đôi mắt so với sao trời còn sáng hơn, làn da so với cánh hoa hồng còn mịn màng hơn.

      Trong lòng Phòng Điểm Tú vốn tưởng rằng chị mình là người xinh đẹp nhất, hôm nay thấy Thanh Hề mới biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

      “Nhanh chân lên.” Phòng phu nhân thấy con chậm liền giục, tất nhiên Phòng phu nhân cũng thấy Thanh Hề, vẫn nhớ tiểu thư này được chiều chuộng tính ương bướng, khinh ghét những họ hàng nghèo hèn, Phòng phu nhân muốn tìm nhục, thế nên mới lên tiếng thúc giục Phòng Điểm Tú.

      Thanh Hề rẽ qua hành lang, trong lúc vô tình nhìn thấy Phòng Điểm Ngọc cách đó mấy chục bước chân, nàng ngạc nhiên dừng bước.

      Nếu chỉ là từng gặp khi còn bé, tất nhiên Phòng Điểm Ngọc đủ để khiến Thanh Hề phải ấn tượng ghi nhớ. Là do kiếp trước khi Thanh Hề bệnh nặng sắp chết, từng ngang qua thôn , được Phòng Điểm Ngọc tặng bát cơm.

      Khi đó mọi người ghê tởm nàng là người ăn xin toàn thân hôi hám, khinh bỉ nhổ nước bọt, chỉ có Phòng Điểm Ngọc hảo tâm cho nàng bát cơm trắng mới nấu, điều đó khiến Thanh Hề thể quên được gương mặt Phòng Điểm Ngọc.

      Thanh Hề dừng bước, đột nhiên về phía Phòng Điểm Ngọc, tươi cười : “Vị tỷ tỷ này là…”

      Phòng Điểm Ngọc thấy Thanh Hề tới, vội lui về phía sau nửa bước, cúi đầu .

      Lúc này Thanh Hề mới nhìn ba người, nhưng vẫn tìm được ấn tượng nào.

      “Dịch mama, ba vị này là…” Thanh Hề quay sang hỏi Dịch mama.

      Dịch mama nhanh chóng trả lời: “Hồi phu nhân, đây là Phòng phu nhân và con .”

      Thanh Hề hơi nghiêng đầu, khẽ gật đầu, mỉm cười ý bảo Dịch mama tiếp, Dịch mama biết vị phu nhân Quốc công này hôm nay mắc chứng gì, đành phải tiếp tục : “Đây là con dâu của biểu muội của Lão phu nhân, Phòng phu nhân. Mấy năm trước vẫn đến nhà ta, khi đó phu nhân còn , chắc nhớ ra.”

      Dịch mama vốn tưởng Thanh Hề hỏi qua là xong, xưa nay nàng vốn khinh thường những họ hàng nghèo hèn, nào ngờ lại thấy Thanh Hề : “Ra là người nhà tổ mẫu, bảo sao diện mạo thanh tú như thế, thím muốn về sao?”

      Phòng phu nhân nghe thấy Thanh Hề gọi mình là thím, lòng hơi kinh hãi, nhưng lộ ra mặt, “Phu nhân Quốc công vạn phúc, chúng tôi phải về.”

      “Thím và hai chị mới đến muốn sao? Hôm nay cháu cùng Thái phu nhân ra ngoài dâng hương, biết thím và chị đến, mong thím thông cảm. Cũng may chưa muộn, Thái phu nhân thích náo nhiệt thích con , thấy thím và các chị nhất định rất cao hứng.”

      Thanh Hề tràng, khiến Dịch mama, Lâm Lang, Thôi Xán đều ngạc nhiên, ai nấy đều biết Thái phu nhân thích yên tĩnh.

      thỉnh an Thái phu nhân đúng là thất lễ. nhưng sắc trời muộn, sợ quấy rầy Thái phu nhân, để ngày khác chúng tôi…”

      Thanh Hề đợi Phòng phu nhân xong, liền ngắt lời, “Thím đừng sợ, Thái phu nhân thường xuyên nhắc nhắc lại chuyện cũ, thấy thím nhất định cao hứng.” Dứt lời, Thanh Hề quay đầu phân công Lâm Lang: “Lâm Lang, ngươi đưa thím và hai chị sang chỗ Thái phu nhân, ta thay quần áo rồi qua ngay.”

      Cũng chờ Phòng phu nhân cự tuyệt, Thanh Hề liền cười cười tự về phía Lan Huân Viện trước, khiến ba mẹ con Phòng phu nhân đành phải theo Lâm Lang.

      Tuy rằng Thanh Hề mạo muội giữ ba mẹ con Phòng phu nhân lại, nhưng nàng hề hồ đồ. Nàng nhìn trong mắt ba mẹ con Phòng phu nhân có uất ức, tuy quần áo sạch nhưng sắc mặt tiều tụy, tất là gặp chuyện khó xử, chỉ biết là chuyện gì.

      “Thôi Xán, ngươi sang chỗ Nhị phu nhân hỏi thăm chút, Phòng phu nhân đến phủ ta làm gì.”

      Trong thời gian Thanh Hề thay quần áo, Thôi Xán hỏi đại a đầu Đào của Nhị phu nhân về chuyện Phòng phu nhân cách ràng, sau đó kể hết với Thanh Hề.

      Thanh Hề đưa mắt nhìn vòng, cảm thấy cũng phải việc khó, hơn nữa Phong Lưu gửi thư hai ngày nữa về đến nhà, nếu có khả năng nào giúp được Phòng Điểm Ngọc, Thanh Hề nhất định giúp, huống chi ba mẹ con còn là họ hàng.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 19 – màn tuyết


      Khi Thái phu nhân nhìn thấy Phòng phu nhân, phải nhờ Viên mama nhắc nhở mới nhớ ra được, bà cũng biết tại sao Thanh Hề lại để ý tới tới ba mẹ con Phòng phu nhân đến vậy, còn cho người dẫn đến chỗ của bà.

      Nhưng đến rồi, Thái phu nhân cũng thể đuổi khách, bèn cùng Phòng phu nhân ôn lại chuyện xưa, hỏi tuổi của chị em Phòng Điểm Ngọc, học sách gì rồi, lại tặng chút quà .

      Khi Nhị phu nhân tới hầu hạ Thái phu nhân lại gặp Phòng phu nhân ngồi trong phòng, nhất thời vô cùng kinh ngạc.

      Đúng lúc Thanh Hề thay xiêm ý đến, vừa vào cửa liền chào Phòng phu nhân, “Chào thím.”

      Phòng phu nhân sao dám nhận, vội hành lễ, Thanh Hề nhiệt tình kéo tay Phòng Điểm Ngọc, “Phải xưng hô với hai chị thế nào?”

      Thái phu nhân cười : “Đây là Điểm Ngọc tỷ tỷ, năm nay mười tám, kia là Điểm Tú muội muội, năm nay mười lăm tuổi.” xong, Thái phu nhân lại kéo Thanh Hề đến bên mình, “Sao lại chạy vội vàng như thế, vã mồ hôi rồi này, để Hà Ngôn lấy khăn lau mồ hôi cho con .”

      Thanh Hề cười khẽ, “Là do con nóng lòng muốn được gặp chị em. Gần đây buồn chán, khó khăn lắm mới có người làm bạn, nên con cao hứng.”

      Thái phu nhân cũng biết thời gian gần đây Thanh Hề rất buồn chán, nghe nàng thế chỉ ngạc nhiên chút, bà vốn thắc mắc tại sao Thanh Hề lại để ý đến ba mẹ con, xem thần thái ràng là ưng ý Phòng Điểm Ngọc, đơn giản là từ khi Thanh Hề bước vào cửa, ánh mắt hề dời Phòng Điểm Ngọc.

      “Mẹ, giữ thím ở lại phủ ta mấy ngày , con cũng có thể làm bạn với Điểm Ngọc tỷ tỷ.” Thanh Hề hề giấu giếm tâm tư bản thân.

      “Con quen Điểm Ngọc sao?” Thái phu nhân hỏi.

      “Con quen, nhưng vừa gặp cảm thấy thân thiết, nghe trước kia từng tới nhà ta, nhưng khi đó con còn nhớ .”

      Có lẽ Thái phu nhân tin lời dối của Thanh Hề, nhưng cũng vạch trần nàng, quả nhiên cùng Thanh Hề lên tiếng giữ khách.

      Phòng phu nhân nhìn Nhị phu nhân, có chút khó xử, bà ấy biết Quốc công phủ tại là Nhị phu nhân quản lý.

      “Tạ tỷ tỷ, phiền chị sắp xếp cho thím chỗ nghỉ.” Thanh Hề mở lời với Nhị phu nhân.

      Nhị phu nhân tất nhiên thể phản đối.

      Buổi chiều Thái phu nhân giữ ba mẹ con Phòng phu nhân lại dùng cơm, sau khi ăn xong người bớt, Thái phu nhân mới ung dung nhìn Thanh Hề.

      Thanh Hề vẫn mải tìm cớ, thể là nàng muốn báo ơn kiếp trước Phòng Điểm Ngọc cho nàng bát cơm trắng .

      Về phần Thái phu nhân lại hiểu lầm, Phòng Điểm Ngọc và Phòng Điểm Tú đến tuổi mà vẫn chưa đính hôn, Thái phu nhân cho rằng Thanh Hề ưng ý chị em họ.

      “Ta thấy hai nương này đều tri thư đạt lễ, Phòng phu nhân lại quật cường, chỉ sợ đáp ứng. Huống chi hai nhà chúng ta lại lâu, nền tảng, hai nương này lại xinh đẹp, con cũng đừng nóng vội.”

      Thanh Hề bị Thái phu nhân làm cho hồ đồ, suy nghĩ lúc mới hiểu ra, “Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi. Con chỉ là tình cờ gặp, lại bội phục cốt khí của thím Phòng.” Dứt lời liền kể hết tình với Thái phu nhân.

      Thái phu nhân nhíu mày.

      “Mẹ, cũng đâu phải chuyện gì quá khó. Cháu họ Tấn vương ở trong kinh thành ức hiếp kẻ nghèo cưỡng đoạt dân nữ tiếng than dậy đất, lần trước con còn nghe em của dâu trưởng nhà Uy Viễn Bá cũng bị trêu ghẹo đường. Hôm nay Phòng phu nhân có người theo dõi mẹ con họ, khẳng định là biết họ vào phủ ta, nếu chúng ta để mẹ con họ như thế, người khác thế nào? Huống chi La Chí Kiệt kia nhất định bỏ qua cho Điểm Ngọc tỷ tỷ, để họ khác nào dê vào miệng cọp, mẹ là người tấm lòng Bồ Tát, khẳng định bỏ mặc.” Thanh Hề dựa vào Thái phu nhân .

      “Con nghĩ vậy sao?” Thái phu nhân có chút hoài nghi.

      “Cũng hẳn ạ, con muốn tích chút phúc đức, coi như chuộc lỗi lầm cũ.” Thanh Hề im lặng lúc mới .

      Thái phu nhân ôm Thanh Hề, thở dài, “Thanh Hề trưởng thành rồi.”

      Thanh Hề cười khổ, nào có ai muốn trưởng thành bằng cách vấp ngã như thế, may mắn là nàng trải được kiếp, thế nên nàng đặc biệt quý trọng cuộc sống này.

      Hầu hạ Thái phu nhân ngủ xong, Thanh Hề qua chỗ Phòng phu nhân, Phòng phu nhân nhanh chóng ra đón, “ trễ thế này, sao phu nhân lại đến đây?”

      “Cháu đến thăm thím, xem có thiếu thứ gì , thím thấy thiếu gì cứ với Lâm Lang bên cháu là được, bên phía Nhị phu nhân cháu tự an bài.”

      Phòng phu nhân thấy Thanh Hề cười rất thân thiết, cũng biết Thanh Hề nhìn ra khúc mắc giữa bà ấy và Nhị phu nhân, nghĩ quả nhiên nhà cao cửa rộng cũng có người tốt.

      “Thím và chị cứ yên tâm ở đây, chuyện của chị cháu nghe Nhị phu nhân rồi, hai ngày nữa Quốc công gia về đến nhà, đến lúc đó cháu nhờ Quốc công gia, cháu họ Tấn vương dám sinh nữa.”

      Đến lúc này Phòng phu nhân mới biết ra vị phu nhân Quốc công này hay biết tất cả, muộn thế này còn đến tìm, cũng là vì muốn mẹ con bà ấy an tâm nghỉ ngơi, lòng rất cảm kích, biết phải diễn tả thế nào.

      “Phu nhân…” Hai mắt Phòng phu nhân đỏ hoe, bà ấy vốn là người chết cũng rơi nước mắt, giờ nước mắt kìm nén được tuôn rơi lã chã.

      Phòng Điểm Ngọc nghe xong cũng kéo em đến lời cảm tạ, ba mẹ con khóc như mưa, khiến Thanh Hề cũng khóc theo.

      “Mọi người cứ an tâm ở lại đây, tôi cũng thiếu người làm bạn, Điểm Ngọc tỷ tỷ và Điểm Tú muội muội rỗi cứ qua Lan Huân Viện chỗ tôi chơi, tôi rất hoan nghênh.”

      Ngày hôm sau Thanh Hề lại đích thân dẫn Phòng phu nhân và chị em Điểm Ngọc dạo hoa viên trong phủ, còn bảo Lâm Lang mở thùng đồ của mình lấy vải sa tanh ra tặng chị em Điểm Ngọc, rất nhiệt tình.

      Phong Lưu quả thực về nhà đúng hẹn, trước tiên là đến thăm Thái phu nhân, Phòng phu nhân nghe Phong Lưu về, cũng qua thỉnh an.

      Khiến mọi người ngoài dự tính, Phong Lưu vẫn nhớ Phòng phu nhân, điều này khiến Phòng phu nhân và hai con có chút kích động. Ngay hôm đó Phòng phu nhân liền dẫn chị em Điểm Ngọc đến cầu xin Thanh Hề, xem có thể mau chóng thương lượng với Quốc công gia được . Phòng phu nhân là con người rất có tự trọng, giờ bất đắc dĩ phải ăn nhờ ở đậu, tuy Thanh Hề đối xử rất lòng, nhưng Phòng phu nhân vẫn thấy khổ sở.

      Thanh Hề có chút chần chừ, nhưng vẫn gật đầu nhận lời.

      Trong Tứ Tịnh Cư, Thính Tuyền bẩm với Phong Lưu: “Gia, phu nhân có việc muốn gặp ngài.”

      Phong Lưu có phần kinh ngạc, trước mắt lại lên lần ân ái với Thanh Hề, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười khó phát , “Bảo nàng đến Giá Tuyết Trai chờ ta.” Đó là chỗ Phong Lưu thường ngồi.

      Giá Tuyết Trai ở phía Đông Tứ Tịnh Cư, nổi tiếng là trước cửa có dàn dây leo rất đẹp, hai mùa xuân thu ngập tràn hoa trắng, nhìn từ xa như màn tuyết, giống hoa biết tên này là Phong Lưu nhờ người mang về từ dị quốc, hương thơm ngào ngạt, rất đẹp mắt.

      Phong Lưu ra khỏi Tứ Tịnh Cư thẳng đến Giá Tuyết Trai, nhìn qua cửa sổ thủy tinh dễ dàng thấy bộ xiêm y hồng phấn, Thanh Hề thướt tha đứng trước Giá Tuyết Trai, say sưa thưởng thức hương hoa.

      Mấy tháng gặp, nàng như cao hơn chút, người cũng đầy đặn hơn, xiêm y hồng nhạt chiếu lên gương mặt càng thêm phần đáng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :