1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Song Quy Nhạn - Minh Nguyệt Đang (66c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com

      Chương 10 – Lao tâm khổ tứ

      Thanh Hề càng nghĩ càng thấy tốt, nào biết Lâm Lang lắc đầu quầy quậy, biểu như thấy quỷ, sắc mặt tái nhợt, “ được được, nô tỳ vô năng ngay cả phu nhân còn hầu hạ được, làm sao dám có ý nghĩ khác.”

      Thanh Hề giữ chặt tay Lâm Lang : “Ngươi yên tâm, ta và Quốc công gia đều đối tốt với ngươi, ngươi ở bên cạnh ta ta cũng yên tâm.”

      Lâm Lang lắc như muốn gãy cổ, “Phu nhân ngài tha cho Lâm Lang , Lâm Lang làm sai điều gì sao?”

      Thanh Hề ngạc nhiên, “Ngươi làm cái gì vậy?”

      Lâm Lang cơ hồ muốn rơi lệ, “Nô tỳ, nô tỳ chỉ nhìn thấy bóng Quốc công gia sợ đến thở được.”

      Thanh Hề nghe thế bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng trách mỗi khi có chuyện xì xào đều là nha đầu kia có tình ý với Tứ gia, hay là kẻ nọ trèo cao Tam gia, chưa từng thấy có ai đồn đại là có người quyến rũ Phong Lưu.

      Đại khái là vì ai chịu được lạnh lẽo của .

      Thanh Hề lại vỗ vỗ lên tay Lâm Lang, “Được rồi, ta cũng muốn làm khó ngươi, ngươi giúp ta lưu ý xung quanh chút, xem có ai thích hợp, cũng nên nạp nàng hầu cho Quốc công gia.”

      Lâm Lang vội gật đầu.

      Khi tin này đến tai Thái phu nhân, bà cũng chỉ cười rồi khen Thanh Hề vài câu, có thể chủ động nạp nàng hầu cho Phong Lưu tất nhiên là tốt.

      Về chuyện người nối dõi của Phong Lưu, Thái phu nhân cũng suy nghĩ ít, tốt nhất đương nhiên là Phong Lưu nạp nàng hầu, sinh đứa con với danh nghĩa của Thanh Hề, nếu nàng hầu kia có tham vọng gì xấu giữ lại trong phủ cho làm di nương, nếu có ý nghĩ an phận, bán là xong.

      Chỉ có điều dù Thái phu nhân nhiều lần ám chỉ, Phong Lưu vẫn làm như hiểu, xưa nay ít gần nữ sắc, Thái phu nhân từng nghĩ đến chuyện nhét trực tiếp hai nàng hầu cho , nhưng lại sợ đứa con cả tâm tư kín đáo nhìn ra manh mối, nếu liên lụy đến Thanh Hề, có khi lại làm Phong Lưu hiểu lầm chuyện đó là ý đồ của Thanh Hề.

      Đến tháng chạp, toàn gia bận rộn, tuy rằng năm nay Thanh Hề cần quản lý chuyện nhà nữa, nhưng chuyện thua lỗ của cửa hàng hồi môn cũng đủ khiến nàng đầu óc quay cuồng, dịp kiểm toán này những năm trước, các chưởng quỹ tìm ra vô số lý do để than nghèo kể khổ, nào là tình hình kinh tế năm nay tốt, nào là cạnh tranh khắc nghiệt v.v….

      Thanh Hề lúc trước vì muốn nhức đầu nên phẩy tay bảo họ muốn giải quyết thế nào giải quyết, năm nay Thanh Hề vừa mới đau đầu, Phong Lưu cho người mời nàng sang Tứ Tịnh Cư.

      Bình thường Phong Lưu chủ động phái người đến mời chưa bao giờ là chuyện tốt, Thanh Hề có chút căng thẳng nhìn Lâm Lang, “Biết Quốc công gia tìm ta có chuyện gì ?”

      Lâm Lang lắc đầu, “Tên hầu kia biết.”

      Thanh Hề hít hơi, thay váy màu tím nhạt, khoác áo sát nách màu nâu xám bằng lông cáo, nghĩ nghĩ chút lại đem mấy tờ luyện chữ tốt nhất dạo gần đây theo, đến Tứ Tịnh Cư.

      Thanh Hề cố bước trong khi tim đập thình thịch vào phòng Phong Lưu ngồi, theo như nàng thấy, sắc mặt cũng tệ lắm, nhờ thế Thanh Hề mới có dũng khí tiến lên.

      “Đình Trực ca ca.”

      Phong Lưu ngẩng đầu thấy là Thanh Hề, ra hiệu ý bảo nàng ngồi xuống trước cửa sổ phía Nam, lại thấy nàng cầm tờ luyện chữ, nhân tiện : “Mang đến đây ta xem.”

      Thanh Hề ngẩn người rồi sực tỉnh, Phong Lưu là đến luyện chữ, nhanh chóng đặt xuống trước mặt , ngừng thở vì sợ.

      Phong Lưu vừa xem, đôi lông mày liền cau lại, Thanh Hề sợ muốn tắt thở

      “So với lần trước tốt hơn nhiều, phải là ta bảo nàng mùa xuân mới cần luyện chữ sao?”

      “Trong phòng rất ấm, sợ cứng tay.” Thanh Hề cười cười, tỏ vẻ bản thân rất chăm chỉ.

      “Tay bị cứng vì lạnh, thế mà nàng viết chữ cứng quèo thế này?” Phong Lưu nhíu mày, “Nàng ngồi xuống trước bàn , để ta xem nàng viết thế nào.”

      Thanh Hề tự nhiên dám phản đối, đành phải chấm mực, mới viết hai chữ, bị Phong Lưu kêu ngừng, “Khó trách chữ nàng có tiến bộ, đây là cố quá thành quá cố, nàng dồn quá nhiều lực vào tay, nên quên phóng khoáng, nét chỗ thừa chỗ thiếu.”

      Trong lúc nhất thời Phong Lưu cũng thể khiến Thanh Hề hiểu được, bèn ngồi xuống cạnh nàng, cầm tay nàng, viết từng nét từng nét .

      Vì Phong Lưu dựa quá gần, khí tức đàn ông gần như xuyên qua lớp quần áo của Thanh Hề, Tứ Tịnh Cư này cũng ấm áp lắm, nhưng nhờ có nhiệt độ cơ thể Phong Lưu, Thanh Hề vẫn cảm thấy dễ chịu, Thanh Hề bị ý nghĩ dục vọng trong lòng làm xấu hổ, tự chủ dịch người xa ra chút, lại bị Phong Lưu ngăn lại, “Nàng làm cái gì đấy, tập trung vào .”

      Thanh Hề vội tập trung tinh thần, chuyên tâm viết theo Phong Lưu, nét thẳng rắn rỏi mà phóng khoáng, nét phẩy mềm mại mà vẫn cho thấy bút lực mạnh mẽ, những điều đó quả là phải cầm tay mới chỉ được.

      “Được rồi, nàng tự viết .” Phong Lưu buông tay Thanh Hề.

      Thanh Hề ngẩng đầu nhìn Phong Lưu, hô hấp chưa từng hỗn loạn, dường như chút tà niệm với nàng, là đáng lo nghĩ.

      Thanh Hề suy nghĩ miên man, lại bị Phong Lưu lạnh lùng trừng mắt, vội vàng tập trung lại, nhớ lại cách đưa bút của Phong Lưu, tốt xấu gì cũng viết tạm được.

      Phong Lưu thấy thế mới gật đầu cho Thanh Hề ngừng bút, “Hôm nay tìm nàng tới là có chuyện muốn thương lượng với nàng, về cửa hàng hồi môn của nàng, ta xem qua, đều là những địa điểm sầm uất nhất để buôn bán, vậy mà năm nào cũng thua lỗ, khẳng định là do bọn người làm tốt, ta tìm hộ nàng mấy quản lý tốt, nàng xem qua .”

      Thanh Hề kinh ngạc, có thế nào cũng ngờ rằng Phong Lưu lại quan tâm đến chuyện này.

      “Ta cũng phải là muốn can thiệp gì vào hồi môn của nàng, nhưng cửa hàng của nàng làm chuyện cũng quá mức chịu đựng.” Phong Lưu xấu hổ cách rất hiếm hoi.

      “Tất nhiên thiếp hiểu Đình Trực ca ca đối tốt với thiếp.” Thanh Hề vội , “Thiếp cũng muốn thay người từ trước, khổ là chưa tìm được người thích hợp, Đình Trực ca ca có thể giúp thiếp, lòng thiếp cảm kích nên lời.” Thanh Hề cười đến mức hai mắt cong lên nhìn Phong Lưu.

      Phong Lưu sửng sốt nhìn Thanh Hề cười ngây thơ đầy đáng , ánh mắt long lanh như sao trời, hương thơm ngọt ngào của nàng quẩn quanh, khiến người khác nảy sinh dục vọng hung hăng cắn nhát, nghĩ đến đó Phong Lưu vội lắc đầu xua những gì nghĩ, lòng tự trách sao bản thân có thể nảy ra những suy nghĩ thú tính như thế, Thanh Hề vẫn là bé.

      Nhưng thấy Thanh Hề biết ngoan ngoãn đúng mực, Phong Lưu mỉm cười, khiến Thanh Hề choáng váng. Diện mạo Phong Lưu vốn tuấn mỹ, chỉ là thường ngày luôn lạnh lùng khiến ai dám nhìn lâu, hôm nay nhếch môi mỉm cười, như dòng sông băng vào xuân lại tuôn chảy.

      Vì thế, Phong Lưu và Thanh Hề ra phòng ngoài ngồi, người hầu dẫn người quản lý mới vào, Phong Lưu sợ người khác hiểu lầm là can thiệp vào hồi môn của Thanh Hề, nên sai người dẫn quản lý qua cửa ngách đến Tứ Tịnh Cư.

      Người kia là người quản lý của Hầu phủ tên Vạn Thắng Toàn, người này rất được Phong Lưu trọng dụng, để quản lý, Thanh Hề tự nhiên yên tâm, những chưởng quầy còn lại cũng rất khéo , vừa gặp biết là người có kinh nghiệm, Thanh Hề càng thêm ưng ý, lúc này liền cho phép, để hết năm bàn giao cửa hàng cho bọn họ, cho năm sau bầu khí mới.

      Giải quyết được chuyện quan trọng, Thanh Hề mới chịu thôi nhốt mình trong phòng, lại suy nghĩ nếu là người do Phong Lưu tìm tất nhiên là thỏa đáng, sang năm cửa hàng có lãi, bản thân nàng cũng có thêm tiền tiêu, tháng nay nàng kiềm chế bớt rất nhiều, thói tiêu hoang giảm bảy tám phần.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 11 – Giao thừa

      Đêm giao thừa đúng ngày tuyết lớn, tuyết rơi là điềm báo của năm được mùa, Thái phu nhân vô cùng cao hứng, sai người mở tiệc thưởng tuyết ở Dao Quang Các.

      “Hôm nay là gia yến, chúng ta cần giữ quy củ nam nữ chia bàn, nhà ít người còn chia cách thế thiếu tình cảm lắm, đỡ thành chuyện cười cho thiên hạ.” Thái phu nhân lên tiếng.

      “Chuyện cười gì vậy mẹ?” Tam phu nhân Đỗ thị vội hỏi.

      “Để Thanh Hề kể, là chuyện nhà nó.” Thái phu nhân cười .

      Thanh Hề đành phải : “Tam thúc công (em trai của ông nội) nhà em xưa nay rất giữ lễ, lần chúc thọ vừa rồi của ông, em là cháu nhưng lại nhận ra thúc công nhà mình.”

      Mọi người vừa nghe liền cười, Tam phu nhân cười kiều, “Nào có chuyện cháu lại nhận ra thúc công, đúng là giữ lễ quá nên mất tình thân.”

      “Ai phải, nhà chúng ta chưa đến mức đấy, nhưng nhà họ Mộ đấy.” Thái phu nhân cười .

      chuyện được lúc, sau khi bày biện ở Dao Quang Các ổn thỏa, Nhị phu nhân đến thỉnh Thái phu nhân cùng mọi người qua các hành lang uốn lượn giữa những hòn giả sơn để đến Dao Quang Các. Thái phu nhân ngồi vị trí chủ tọa, đôn thấp, trước mặt là hai kỷ trà, kỷ bầy bình lô tam (*), kỷ bầy hoa quả và chén rượu quai cầm.

      Từ Thái phu nhân xuống, bên trái là vợ chồng Phong Lưu – Thanh Hề, trước mặt hai người cũng là hai kỷ trà bầy hoa quả, bên phải Thái phu nhân là vợ chồng Nhị phu nhân, ngoài cùng bên trái là vợ chồng Tam phu nhân, ngoài cùng bên phải đương nhiên là vợ chồng Phong Cẩm.

      Nhất thời Thái phu nhân lại sai người bế các cháu đến cho náo nhiệt. Con của vợ chồng Phong Cẩm là Uyển Thư Nhi đến còn chưa vững, vẫn nghiêng ngả lảo đảo về phía Thái phu nhân rồi trèo lên lòng bà, khiến Thái phu nhân phải cười, “Con khỉ con này bám ta quá.”

      “Tổ mẫu, tuổi, tuổi…” Uyển Thư Nhi .

      Mọi người nghe đều hiểu gì, chỉ có Thương Nhược Văn thản nhiên cười : “Con bé mừng tuổi, là hầu trong nhà dạy hư, mẹ đừng để ý đến con bé, Uyển Thư Nhi, đến đây, đến chỗ mẹ.”

      “Ta phật lòng chuyện đó, Uyển Thư Nhi nhà ta thông mình, biết xin tiền mừng tuổi.” Thái phu nhân lấy ra phong bao đặt vào tay Uyển Thư Nhi, Uyển Thư Nhi cười khanh khách, tụt xuống đất, chạy đến trong lòng Thương Nhược Văn đưa tiền mừng tuổi cho mẹ, reo lên: “Mẹ ơi, mẹ ơi…”

      đúng là đứa giữ của.” Thái phu nhân cảm thán.

      Sau đó, Thái phu nhân lại lần lượt mừng tuổi cho con nhà Nhị gia là Tố Hân và Tấn Ca Nhi (Thư Nhi trong Uyển Thư Nhi là bé , Ca Nhi trong Tấn Ca Nhi là bé trai), con nhà Tam gia là Tố Mi và Hiên Ca Nhi, rồi để mấy đứa bé lần lượt chúc tết các bác và chú.

      “Mẹ, nhà chúng ta giống Hầu phủ, mẹ vẫn sợ các cháu nhận ra các bác các chú ah?” Thanh Hề cười .

      Thái phu nhân quay sang nhìn Phong Lưu, xưa nay thường lạnh mặt, các cháu trai cháu đều sợ, chỉ có Uyển Thư Nhi vì còn nên chưa nhận biết, lẫm chẫm đến trước mặt Phong Lưu, gọi tiếng giòn tan “Đại bá phụ.”

      Hôm nay giao thừa, tâm tình Thái phu nhân lại tốt, Phong Lưu cũng muốn làm mẹ mất hứng, bèn bế Uyển Thư Nhi đáng lên, đưa tiền mừng tuổi.

      Thái phu nhân thấy thế mới hài lòng đưa mắt chỗ khác.

      Thanh Hề nhìn mà nhói lòng. Nghĩ đến chuyện cả đời mình có khả năng sinh được con đáng như Uyển Thư Nhi, Phong Lưu biết bế con của người phụ nữ nào.

      Được lúc Thái phu nhân lại sợ trời lạnh làm mấy đứa trẻ con cảm, lại sai người bế về nhà cho ngủ, sau đó mới gọi Thanh Hề tỉnh lại.

      “Mẹ, mẹ bất công, các cháu như Hân Thư Nhi được mừng tuổi, sao chúng con lại được, mẹ cũng đâu thể giữ các cháu mãi được.” Thanh Hề gắt giọng.

      “Con khỉ con này dám bẫy ta, ta gom góp được ít tiền riêng, các ngươi xem cũng bị nó bòn hết rồi, thôi thôi, để cho con khỏi nhấp nhổm.” Thái phu nhân lại lấy tiền mừng tuổi chuẩn bị trước ra, lần lượt mừng tuổi các con.

      “Cám ơn mẹ, người ta nhà có người già như có báu vật sai, mẹ phải sống lâu trăm tuổi, để chúng con được thêm chút tiền tiêu vặt.” Thanh Hề cầm tiền mừng tuổi, mắt lấp lánh long lanh.

      “Câu nào của con cũng thấy tiền là tiền, đồ quỷ tham tiền, lớn rồi vẫn còn như trẻ con.” Thái phu nhân cười mắng.

      “Nào có lớn, con chỉ hơn Hân Thư Nhi có mấy tuổi thôi mà.” Thanh Hề nhăn mặt.

      “Được rồi, mới nhớ Hân Thư Nhi cũng sắp đến tuổi rồi, con nhớ chú ý việc hôn nhân cho con bé.” Thái phu nhân quay đầu với Nhị phu nhân.

      “Con vẫn chú ý, biết mẹ có mối nào chưa?” Nhị phu nhân nhân cơ hội hỏi.

      Thái phu nhân nghĩ chút, “Cũng có mấy nhà, nhưng vẫn phải hỏi thăm cẩn thận, có nhà nhìn hào nhoáng đấy, nhưng chỉ là mẽ ngoài thế thôi, con cũng đừng ham vinh hoa phú quý.”

      Nhị phu nhân gật đầu.

      Sau đó Thái phu nhân lại hỏi thăm lần lượt từng đứa cháu, trước tiên là chuyện học hành của hai cháu trai, sau là hỏi đến chuyện nữ công gia chánh của Hân Thư Nhi và Mi Thư Nhi.

      Thanh Hề nhân thấy thế cười : “Mẹ, chẳng trách tóc mẹ càng ngày càng bạc, mẹ cứ lo nghĩ suốt ngày, bằng để con kể chuyện cười cho mẹ giải sầu.”

      “Kể , buồn cười là phạt rượu.” Thái phu nhân .

      Thanh Hề nhân : “Ở phía Nam kinh thành có người xay gạo tên là Thẩm Truân Tử, hôm đó đến quán trà nghe kể truyện, nghe chuyện Dương Văn Quảng bị vây ở Liễu Thành, trong thiếu lương thực, ngoài ai giúp, nghe mà than thở, về đến nhà vẫn ngày đêm lo nghĩ, còn với người nhà: ‘Dương Văn Quảng kia bị bao vây như thế, giải thoát thế nào?’, buồn bã đến ăn ngon, ngủ yên, cuối cùng người nhà thể khuyên ra ngoài du ngoạn, để giảm bớt nỗi sầu.”

      “Được đấy, Thẩm Truân Tử này cũng thú vị đấy, nghe kể truyện mà cũng buồn được thế.” Thái phu nhân cười .

      “Vẫn còn đoạn sau mà, Thẩm Truân Tử kia ra ngoài du ngoạn, nhìn thấy người gánh trúc vào thành để bán, liền thầm lo nghĩ: Trúc này sắc nhọn, nhất định có người đường bị thương.’ Vì thế về nhà lại lo lắng đến ngã bệnh, người nhà hoảng sợ tìm thầy hỏi thuốc, mãi vẫn tiến triển gì, cuối cùng đành phải mới pháp sư đến hóa giải.”

      “Người này đúng là nghĩ nhiều hại thân.” Nhị phu nhân cũng cười .

      “Đừng vội, vẫn chưa hết mà. Pháp sư kia đến : ‘Ta xem xét sổ sách phủ, kiếp sau đầu thai là con , gả cho người dân tộc Hồi tên là Ma Cáp, ngoại hình rất xấu xí.’ Pháp sư vừa đến đó, bệnh của Thẩm Truân Tử lại nặng thêm, bạn bè họ hàng đến thăm hỏi, khuyên nên nghĩ thoáng chút, khỏi bệnh thôi. Mọi người đoán xem Thẩm Truân Tử gì, hay lắm đấy.” Thanh Hề kiềm chế được nên cười khúc khích.

      “Đại tẩu , đại tẩu cười thế mọi người sốt ruột lắm.” Tam phu nhân cũng tò mò.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 12 – Về Hầu phủ

      Lúc này Thanh Hề mới ung dung bắt chước giọng thều thào của Thẩm Truân Tử : “Nếu muốn ta khỏi bệnh, trừ phi Dương Văn Quảng được giải vây, người gánh trúc về nhà, Ma Cáp viết thư hưu ta.”

      Mọi người vừa nghe liền cười vang, Thái phu nhân cũng cười nghiêng ngả, “Đồ khỉ, chỉ giỏi bẫy người, ta hiểu rồi, con ta giống Thẩm Truân Tử suốt ngày lo nghĩ.”

      “Mẹ, con nào có ý đó, ngoại hình cha chồng đẹp vậy, sao có thể là Ma Cáp dân tộc Hồi chứ.” Thanh Hề thấy Thái phu nhân cười đến chảy nước mắt, vội chạy đến xoa lưng cho bà dễ thở.

      Thái phu nhân véo má nàng : “Còn chối, ngày thường ta chiều các con quá, giờ dám xấu mẹ chồng.”

      “Con dám, con dám.”

      Cả nhà cười đùa vui vẻ, trải qua đêm giao thừa vô cùng náo nhiệt.

      Có hơi men, Thương Nhược Văn đề nghị mọi người làm thơ, bởi vì ta là con nhà thư hương, xưa nay lấy thơ văn làm sở trường.

      “Làm thế được, Tứ đệ muội vốn giỏi làm thơ, ta lại chỉ suốt ngày lo chuyện quản lý gia đình.” Nhị phu nhân liên tục lắc đầu.

      sao sao, chúng ta lấy ‘Tuyết’ làm đề, giới hạn vần, như thế có được ?” Thương Nhược Văn thế, mọi người cũng tiện phản đối.

      Thanh Hề vẫn biết trước giờ Thái phu nhân thích náo nhiệt nhưng thích văn vẻ, khi chưa lấy chồng cũng chỉ hay làm nữ công, thường làm thơ phú, nhưng Thương Nhược Văn lại là tài nữ, thích nhất là thể khoe khoang khả năng của bản thân. Thanh Hề sợ Thái phu nhân vui, liền chủ động : “ bằng để ta làm câu đầu tiên được ?”

      “Nhanh như vậy đại tẩu có ý thơ rồi sao?” Thương Nhược Văn có chút giật mình.

      Thanh Hề cười cười, “ nghe là biết mà.” Vì thế, Thanh Hề hắng giọng, chậm rãi đọc: “Bất văn thiên thượng đả la thụ, mãn địa phân phân đô thị diện.”

      Thương Nhược Văn nghe thấy nhíu mày, câu mở đầu này thô tục.

      Thái phu nhân nghe thế lại có hứng thú, đơn giản vì hai câu này rất dễ hiểu. (nhưng mình hiểu >_<)

      Thanh Hề lại đọc: “Khởi hữu thần tiên sái tảo mang, Ngọc Hoàng đại đế mại tư diêm.” [Thần tiên vẩy nước quét nhà, Ngọc Hoàng buôn lậu muối tinh kiếm tiền. (cũng hơi chém)]

      Thái phu nhân lại cười nghiêng ngả, “Ta biết mà, đến cả Ngọc Hoàng đại đế cũng dám bôi bác.”

      Mấy câu thơ này của Mộ Thanh Hề theo quy luật bằng trắc gì, miễn cưỡng gieo vần, vốn là những câu thơ tệ hại nhất thiên hạ, nhưng lại khiến Thái phu nhân thấy vui vẻ.

      Hà Ngữ thấy Thái phu nhân cao hứng, cũng chủ động xin giết giặc làm bài, “Giang thượng nhất lung thống, tỉnh thượng hắc quật lung. Hoàng cẩu thân thượng bạch, bạch cẩu thân thượng thũng.” [ sông cái lồng, dưới giếng cái hang, chó vàng đốm trắng, chó trắng cái nhọt. (cũng hơi chém @_@)]

      Hai người này đều là làm vè, khiến Thái phu nhân cười ngừng được, Thương Nhược Văn tiện cố chấp đòi làm thơ, mọi người cũng tạm gác chuyện làm thơ qua bên.

      Quá giờ Tý, Thanh Hề mệt mỏi, Thái phu nhân bắt nàng ngủ trước, mọi người lục tục ra về, là ngày đầu tiên của năm Hoằng Dận thứ chín.

      Ngày mùng ba tháng giêng, theo lệ thường là ngày con lấy chồng về nhà mẹ đẻ. Nhị phu nhân cho người đưa danh mục lễ vật đến Lan Huân Viện.

      Thanh Hề miễn cưỡng dựa gối, nàng rất tình nguyện về nhà mẹ đẻ.

      “Phu nhân.” Lâm Lang nhàng gọi.

      “Chuyện gì?”

      “Quốc công gia , giờ Thìn ba khắc ngày mai cùng phu nhân đến An Định Hầu phủ.” Lâm Lang .

      An Định Hầu phủ là nhà mẹ đẻ Thanh hề.

      biết.” Thanh Hề vốn định sai Lâm Lang đến hỏi Phong Lưu có thể cùng nàng , hề nghĩ là Phong Lưu lại chủ động cầu.

      Ngày hôm sau Thanh Hề thỉnh an Thái phu nhân, được Thái phu nhân dặn dò rất lâu, Thanh Hề mới cùng Phong Lưu đến An Định Hầu phủ.

      Thanh Hề thỉnh an tổ mẫu trước, rồi mới đến chỗ phụ thân, “Thỉnh an lão gia và phu nhân.”

      “Mau đứng lên mau đứng lên, lâu gặp con, càng lớn càng đẹp.” Phu nhân An Định Hầu tức mẹ kế của Thanh Hề cười giòn như chuông tới vờ vịt đỡ Mộ Thanh Hề.

      Phu nhân An Định Hầu là Hướng thị, mặt tròn, vừa về làm dâu lão phu nhân khen bà ấy có phúc tướng, quả nhiên lâu sau liền sinh con trai, An Định Hầu và lão phu nhân vui vẻ lắm, sau đó lần lượt sinh thêm hai trai nữa, quả nhiên là có phúc khí.

      Mà mẫu thân Thanh Hề lần lượt sẩy thai hai lần, cuối cùng mới sinh Thanh Hề, được lão phu nhân nhìn mặt, vì thế quan hệ của Thanh Hề và tổ mẫu cũng lấy gì làm tốt đẹp.

      Nhưng Hướng thị cũng thể nào ức hiếp được Thanh Hề, thứ nhất Thanh Hề là do nguyên phối sinh ra, thứ hai Thanh Hề lại ở Tề Quốc công phủ nhiều hơn ở nhà, thế nên hai người tạm coi như lấy lễ mà kính. Thanh Hề nào biết kiếp trước sau khi bị Phong Lưu bỏ, Hướng thị này lại ác độc đến nỗi, giật dây để phụ thân bán nàng cho kẻ khác.

      Thanh Hề muốn vờ vịt lễ phép với Hướng thị, khẽ tránh sang, xoay người đứng lên, thèm nhìn Hướng thị, khiến bà ta rất mất mặt.

      An Định Hầu như muốn bốc khói, nhưng nể mặt Phong Lưu, lại thu cơn giận về. (Tước Quốc công của Phong Lưu cao hơn tước Hầu)

      Ngọ yến tổ chức trong hoa viên Hầu phủ, ai chịu tiếng nào suốt bữa tiệc, khí rất nặng nề.

      Thanh Hề làm sao chịu được mất tự nhiên đấy, lại chán ghét Hướng thị, bèn lấy cớ thay quần áo, chịu cho nha hoàn theo, tự ra hoa viên. Nhất thời đến phòng của mẫu thân sống năm xưa, cảnh còn người mất từ lâu, nay là phòng của Hướng thị, phồn hoa rực rỡ, càng khiến lòng Thanh Hề thấy nhức nhối.

      Đồ dùng của mẫu thân Thanh Hề năm xưa được chuyển hết vào Tây sương phòng ở vườn sau, trong phòng tối om, Thanh Hề thắp nén hương trước bức họa ố vàng của mẫu thân, lòng càng chua xót.

      Nghĩ đến chuyện mẫu thân kinh diễm tuyệt tài, chỉ vì sinh con mà mẹ chồng ghét bỏ, phu quân ruồng rẫy, giờ đơn dưới suối vàng, vinh hoa phú quý lại để người đàn bà độc ác kia hưởng thụ.

      Thanh Hề khỏi nghĩ tới cảnh ngộ bản thân, tiền đồ khó lường, nhất thời kiềm chế được thương tâm, vào lương đình sâu trong rừng mai.

      Bốn bề vắng lặng, Thanh Hề nhớ đến cuộc sống nghèo túng khổ sở kiếp trước lòng đau như bị châm kim, từ đó vẫn luôn tự ti, thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng cười quái dị của người chồng sau trong cơn ác mộng, lại cảm thấy bản thân là xấu xí sa sút, thẹn với mẫu thân, kiềm chế được lại ứa nước mắt.

      Nhất thời Thanh Hề lại nghĩ tới tuyệt tình của phụ nhân và độc ác của Hướng thị, nhưng mỉa mai là kiếp này chưa phát sinh chuyện đó, nàng oán hận, nhưng người khác thể hiểu cho nàng.

      Thanh Hề thương tâm rơi lệ, Phong Lưu ở Chuế Cẩm Các nhìn thấy nàng ra khỏi chỗ ở của Hướng thị lại lầm lũi vào rừng mai. Vì thế xuống lầu theo, chưa đến lương đình thấy Thanh Hề ngồi trong đình khóc mình.

      Phong Lưu thấy lòng như nhói lên, dù thương Thanh Hề thế nào, vĩnh viễn cũng thể thay thế tình thương cha mẹ. Nhiều năm như thế, Phong Lưu sao có thể nhìn ra thái độ An Định Hầu dành cho Thanh Hề.

      An Định Hầu là người rất trọng nam khinh nữ, Thanh Hề lại mồ côi mẹ từ , Hướng thị kia vừa nhìn cũng biết chẳng hiền lành gì, khó trách mẫu thân kiên trì đưa Thanh Hề về Quốc công phủ chăm sóc.

      “Trời lạnh, sao nàng lại vào đây mình, bị cảm rồi lại phiền người khác phải chăm sóc.” Phong Lưu sợ Thanh Hề khóc nhiều sưng mắt, lại thấy chóp mũi nàng hồng hồng, sợ nàng cảm lạnh, vì thế lên tiếng.

      Thanh Hề nghe thấy là tiếng Phong Lưu, vội đứng lên, luống cuống lấy tay lau nước mắt.

      Phong Lưu thấy Thanh Hề vứt bừa lò sưởi cầm tay lên bàn, bèn đặt vào lòng nàng, lại nhận ra lò sưởi lạnh ngắt, bèn kéo tay giấu sau lưng, thấy tay cũng lạnh.

      “Sao nàng cứ khiến người khác phải lo lắng như thế, bọn người hầu đâu trông nom nàng?” Phong Lưu nghiêm khắc trách móc.

      Thanh Hề vừa rồi đắm mình trong đau thương, cảm thấy lạnh, giờ bị bàn tay ấm áp của Phong Lưu nắm lấy, liền bắt đầu cảm thấy rét run, hai chân tê cứng từ lúc nào.

      Thanh Hề đau buồn, vòng tay ôm Phong Lưu, vùi đầu vào lòng , nước mắt lại tuôn rơi. Trong lòng chỉ cảm thấy người đàn ông này tuy rằng lạnh lùng nghiêm khắc, nhưng so với phụ thân nàng tốt hơn rất nhiều. Tuy rằng kiếp trước bỏ nàng, nhưng đều là tại nàng sai trái, lại chịu nhận lỗi, còn chống đối , khiến quan hệ của hai người vào ngõ cụt.

      Phong Lưu vốn định kéo Thanh Hề ra, nhưng lại thấy vai nàng run rẩy, mùi thơm nhàng khiến nỡ đẩy ra.

      Thanh Hề xưa nay thích dùng hương trái cây xông quần áo, thế nên toàn thân là mùi hương ngọt ngào của hoa quả, khiến người vốn thích mùi son phấn như Phong Lưu thấy hương thơm người nàng rất ngọt ngào động lòng, lòng cũng cảm thấy nàng đúng là món điểm tâm nhắn đáng , bèn giơ tay vỗ lên lưng nàng, dùng áo khoác trùm cho nàng.

      “Sao hai đứa lại ở trong này?” Tiếng An Định Hầu bỗng vang lên ngoài đình.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 13 – Tương tư

      Nghe thế, Phong Lưu khẽ buông Thanh Hề ra, Thanh Hề ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe, nước mắt vẫn chưa khô.

      “Ngươi làm cái gì vậy, đầu giêng năm mới chạy đến đây khóc lóc cái gì?” An Định Hầu lạnh lùng , dạo gần đây thời vận của ông ấy được suôn sẻ, Hoàng thượng với ông ấy có nhiều hiểu lầm, được lòng vua, giờ thấy Thanh Hề chạy đến An Định Hầu phủ khóc lóc giữa lúc đầu giêng năm mới, tự nhiên giận sôi lên, cảm thấy đứa con này khóc lóc khiến thời vận của mình sa sút.

      về để mẫu thân ngươi dạy dỗ ngươi cho tốt, sau đó hãy quay về Quốc công phủ, nếu thể diện của ta đều bị ngươi làm mất hết.” Lời này của An Định Hầu kỳ là chỉ gà mắng chó, ông ấy bị Phong Lưu làm cho mất mặt, nên ôm lòng oán Phong Lưu. Trước đó vài ngày, có người đút lót bạc cho An Định Hầu nhằm mua vị trí để trống trong quân đội, đó là chức quản lý ở hậu phương điều hành cung cấp vật tư (nghe là biết chức này kiếm chác khủng khiếp, lại ở hậu phương, vừa có tiền vừa an toàn), An Định Hầu nghĩ có Phong Lưu, nên nhanh chóng nhận lời, nào biết Phong Lưu thẳng thắn cự tuyệt, ông ấy bị mất mặt nên ôm lòng oán hận, lại thấy Thanh Hề như cái gai trong mắt, cảm thấy nàng có tiền đồ, đến cả nỉ non bên gối cũng làm xong, thế nên mới lớn tiếng trách mắng.

      “Mẫu thân con mất từ lâu rồi, như bà ta mà cũng xứng làm mẫu thân con sao?” Thanh Hề phẫn nộ phản bác, nàng đâu có biết khúc mắc giữa An Định Hầu và Phong Lưu.

      “Có đứa con nào ăn như ngươi , vô giáo dục.”An Định Hầu giơ tay lên, muốn tát Thanh Hề, lại bị Phong Lưu chặn lại.

      Hướng thị đứng cạnh An Định Hầu thấy thế, chen lời: “Hầu gia, đầu giêng năm mới đừng bực tức thế, lại đều là lỗi của thiếp. nương mồ côi mẹ từ , thiếp làm mẹ kế dám quản thúc…” lại vẫn là ám chỉ Thanh Hề được giáo dục.

      Thanh Hề bị Hướng thị làm cho giận phát run, “Mụ đàn bà rắn rết như ngươi xứng đáng dạy dỗ ta.”

      Hướng thị lập tức rơi nước mắt, An Định Hầu nghe thế cũng giận phát run, “Làm phản rồi, đừng tưởng ngươi thành phu nhân Quốc công ta dám quản thúc ngươi, mau xin lỗi mẫu thân ngươi, nếu ta trị ngươi tội đại bất hiếu.”

      Lời của An Định Hầu dọa được Thanh Hề, nhưng tội danh “bất hiếu”, cho dù Thanh Hề chịu được, Phong Lưu cũng đảm đương nổi. Dù được Hoàng Thượng tin dùng, nhưng cũng thể chọc vào những điều kiêng kị của Hoàng thượng, giờ bề lấy đức hiếu trị thiên hạ, tội danh bất hiếu có thể có thể lớn, nếu là tội lớn bị bãi quan lột tước cũng có thể.

      Nếu đổi lại là Thanh Hề lúc xưa tất nhiên là màng chuyện đó, nhưng hôm nay nàng trưởng thành hơn nhiều, nàng gạt lệ, tuy vạn lần cam tâm, nhưng vẫn thể cúi đầu, “Thỉnh phu nhân tha thứ cho vô lễ của tôi.”

      gì vậy, người nhà sao lại khách sáo thế.” Hướng thị miệng thế nhưng hề đỡ Thanh Hề, miễn cưỡng đáp lời.

      Thanh Hề lên xe ngựa, Lâm Lang và Thôi Xán vội lấy từ túi của nàng ra bánh trái cây, cho hai cánh hoa vào lò sưởi cầm tay, đặt lò sưởi cầm tay vào lòng Thanh Hề, lại lấy lò sưởi chân đặt xuống sưởi ấm chân cho nàng.

      Thanh Hề phải chịu ấm ức, còn phải cúi đầu xin lỗi Hướng thị, tất nhiên là chỉ muốn chết cho xong, gục đầu vào gối khóc như mưa. Đến tận khi dừng lại trước cổng Quốc công phủ, Phong Lưu vốn là định giáo huấn nàng chút, lần sau được chuyện với trưởng bối như thế, thái độ đó như của đứa trẻ chưa trưởng thành, nhưng vừa vén màn xe, thấy nàng gục đầu vào gối, lệ vẫn trào khóe mi, lại mềm lòng, ra hiệu bảo Lâm Lang và Thôi Xán nhanh hầu hạ nàng xuống xe.

      Thanh Hề vừa xuống xe, liền thẳng đến phòng Thái phu nhân, vừa vào liền nhào vào lòng Thái phu nhân, nghẹn ngào gọi “Mẹ”, sau đó nước mắt lại lã chã, Phong Lưu khỏi lắc đầu, đúng là mau nước mắt quá.

      Thái phu nhân sao có thể biết tình hình ở An Định Hầu phủ, bà vốn chán ghét cả nhà An Định Hầu, nếu vì nhà đó, chị phải qua đời sớm, “Được rồi được rồi, bé ngoan, phải ấm ức nữa.” Thái phu nhân trìu mến ôm Thanh Hề.

      Thanh Hề cảm thấy cả thế gian này chỉ có Thái phu nhân là người thân duy nhất, lại nghẹn ngào gọi “Mẹ”, khóc đến chết sống lại, như bị hàm oan rất lớn.

      Dỗ trẻ con khóc nên cho kẹo, Thái phu nhân đau lòng biết nên làm thế nào, cũng bắt đầu rơi nước mắt theo, “Ai bắt nạt Thanh Hề nhà chúng ta, ngày mai ta cho con trút giận.”

      Thái phu nhân vỗ về Thanh Hề, Thanh Hề càng khóc, Phong Lưu cảm thấy nên chen vào, liền tránh mặt.

      lúc lâu sau thấy trong phòng yên lặng, Phong Lưu mới vào, “Ngủ rồi ạ?” Phong Lưu khẽ hỏi, nhìn Thanh Hề nằm.

      Thái phu nhân gật gật đầu, “Con bé ấm ức nhiều lắm, khóc ướt hết áo ta, sau này đừng bắt nó về nữa.”

      “Tuy rằng bị ấm ức, nhưng hôm nay biết tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, quả trưởng thành hơn rồi, chắc là ấm ức muốn chết.” Phong Lưu gật đầu , “Để con bế ấy ngủ, mẹ thay xiêm y .”

      “Bế sang phòng phía Đông cho gần, khỏi làm con bé thức giấc, khó khăn lắm mới ngủ được.” Thái phu nhân lo lắng .

      Phong Lưu gật gật đầu, nhàng bế Thanh Hề sang phòng phía Đông, lúc đấy mới nhận ra nàng rất gầy, nhắn đáng , gương mặt xinh vì khóc lâu mà đỏ lên, dù ngủ thiếp rồi hai hàng mi vẫn run rẩy, càng khiến người khác thêm đau lòng.

      Thanh Hề cứ thế ngủ đến hừng đông, rửa mặt chải đầu xong sang phòng phía Tây thỉnh an Thái phu nhân, ngượng ngùng cúi đầu nhận sai, “Mẹ, hôm qua con thất thố.”

      Thái phu nhân cũng gì, chỉ vỗ về tay nàng, “Khóc ra được là tốt rồi, sau này ít về bên đấy là được.”

      Thanh Hề nghe được thế vui vẻ ra mặt, gật gật đầu.

      Lại , sau khi trở về từ An Định Hầu phủ, tinh thần của Thanh Hề càng lúc càng ủ rũ, có chút khởi sắc nào, thỉnh Thái y chẩn mạch cũng có hiệu quả, Thái phu nhân sợ là thứ thuốc kia làm tổn thương thân thể Thanh Hề, tuy rằng vẫn luôn cố gắng điều dưỡng, nhưng ai dám cam đoan có tác dụng phụ, vì vậy bà bảo Thanh Hề ở nhà nghỉ ngơi, nếu phải xã giao thăm hỏi họ hàng bà gọi phu nhân Nhị gia hoặc Tam gia cùng.

      Đến mùng bảy, tinh thần Thanh Hề vẫn khởi sắc, Thái phu nhân nhân bàn với Phong Lưu có nên đổi Thái y khác , Phong Lưu từ chối cho ý kiến, chỉ cứ chờ thêm hai ngày nữa rồi tính, đích thân thăm Thanh Hề.

      Thanh Hề nghe báo Phong Lưu đến Lan Huân Viện, vội bảo Lâm Lang chải đầu cho mình, sửa soạn xong mới ra gặp Phong Lưu.

      “Tinh thần vẫn vui?” Phong Lưu nhìn Thanh Hề vẫn rầu rĩ.

      tốt hơn nhiều rồi ạ.” Thanh Hề thu bớt rầu rĩ trả lời.

      Phong Lưu “Uh” tiếng, đưa cái hộp cho Thanh Hề, Thanh Hề tò mò nhìn Phong Lưu, thấy gật đầu, mới dám mở hộp, giữa lớp lót bằng lụa đỏ là bộ trâm gắn đá quý màu tím nhạt, Thanh Hề vừa nhìn là nhận ra, đó là bộ trâm bướm vờn mẫu đơn của Linh Lung Trai.

      “Á.” Thanh Hề khỏi kinh ngạc hô ra tiếng, lòng rất lo lắng, biết có phải Phong Lưu guốc trong bụng mình , khỏi xấu hổ. Kỳ nguyên nhân rất đơn giản, Thanh Hề xưa nay nổi tiếng lộng lẫy ăn diện, nổi bật hơn hẳn tiểu thư phu nhân các nhà khác. Nhưng tết năm nay, Thanh Hề có xiêm y mới mà lại có trang sức đúng xu hướng để phối hợp, bộ trâm mới ra này của Linh Lung Trai bán rất đắt hàng, các phu nhân thi nhau mua, nhưng Thanh Hề lại có, mới mùng ba còn bị mắng mỏ chịu ấm ức, trong lòng nàng khó chịu, nhưng cũng biết bản thân là gieo gì gặt nấy, thể trách ai, vì thế mới uể oải rầu rĩ, cũng chịu thăm người thân.

      Phong Lưu mặc dù biết lắm tâm bệnh của Thanh Hề, nhưng biết nàng rất trọng sĩ diện, tháng giêng này nhiều khách khứa đến nhà, sợ nàng ốm đau phải nhốt mình trong phòng, rồi lòng lại khó chịu khổ sở nên mới nghĩ cách để nàng cao hứng. Về chuyện bộ trâm này, chỉ là hôm nọ thấy Thương Nhược Văn cài rất đẹp, nhất thời lại nhớ là Thanh Hề chưa có, thường ngày cũng thấy nàng thích trâm hình ong bướm, mỗi lần tặng nàng trang sức, nàng đều chọn những cây trâm hình ong bướm để cài, liền cho người mua bộ, dặn chọn màu mà nàng thích.

      Thanh Hề kinh ngạc nhìn Phong Lưu, Phong Lưu có chút ngượng ngùng quay đầu. Thanh Hề thấy thế mới hiểu là Phong Lưu mua để dỗ nàng, nàng nghĩ tới chuyện Phong Lưu lại thận trọng thế, nhất thời sợ hãi với giảm ba phần, tình cảm lại như đầy hơn.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 14 – Thanh Tú sơn trang (1)

      Hai ngày sau, Phong Lưu thưa với Thái phu nhân muốn trang trại ở suối nước nóng Thái Sơn phía Tây kinh thành, cũng mời Thái phu nhân cùng. Tháng giêng năm nào Phong Lưu cũng phải đến sơn trang có suối nước nóng của Hoàng đế ban thưởng ở thời gian, vì đầu xuân là thời điểm vết thương của Phong Lưu tái phát, Thái y ngâm mình trong suối nước nóng tốt cho sức khỏe và bình phục của , để thể ân sủng, cũng là ban thưởng cho chiến thắng của Phong Lưu, Hoàng đế ban sơn trang vốn là của Hoàng gia. Thái phu nhân tuổi cao nên mọi năm , năm nay vì bệnh của Thanh Hề, cảm thấy suối nước nóng và khí núi rất tốt cho sức khỏe, vì thế liền cao hứng đến mức gọi hết các con .

      Nhị phu nhân xin ở nhà để tiếp khách và họ hàng, hơn nữa cả nhà dưới còn nhiều chuyện từ to đến , ấy được.

      Thanh Hề thầm cảm thấy may mắn vì bản thân phải quản lý việc nhà, hào hứng chuẩn bị hành lý, sai Lâm Lang sắp xếp những bộ xiêm y mùa xuân đẹp nhất mang theo.

      Xem hoàng lịch, ngày mười thích hợp cho việc xuất hành, ngày hôm đó trước cổng Quốc công phủ là đoàn xe nối đuôi nhau. Đầu tiên là cỗ xe có bánh xe sơn đỏ lọng vàng của Thái phu nhân, thứ hai là xe thất bảo vân hương của Thanh Hề, sau đó là xe của phu nhân Tam gia và Tứ gia. Theo sau có hai đại a đầu của Thái phu nhân là Hà Ngữ và Hà Ngôn ngồi xe, sau đó là Lâm Lang và Thôi Xán, đại a đầu của Tam phu nhân Tứ phu nhân cũng ngồi xe riêng, sau nữa là nhóm mama, bà già, nô tỳ và tiểu nha đầu. Xe của Thái phu nhân đến đầu phố, vậy mà vẫn còn xe chưa bắt đầu lăn bánh.

      Mọi người say sưa thảo luận vẻ đẹp của Thanh Tú sơn trang, chỉ có xe của Thanh Hề là im lặng. Vì vết thương cũ của Phong Lưu tái phát, tiện cưỡi ngựa, liền ngồi cùng xe với Thanh Hề.

      Trong xe ngựa Thanh Hề ngồi được, đứng xong, mắt cũng biết phải nhìn đâu cho phải, chỉ sợ khiêu khích chú ý của Phong Lưu, rồi lại bị giáo huấn. Cũng may Phong Lưu chăm chú đọc sách, để ý tới Thanh Hề.

      Thanh Hề ngồi lẻ loi bên, biết phải làm gì, bình thường nàng ít đọc sách, nếu có đọc cũng chỉ là tiểu thuyết diễm tình hay còn gọi là sách cấm như Mẫu Đơn Đình, Đào Hoa Phiến linh tinh, nhưng nàng tuyệt đối dám xem thứ đó công khai trước mặt Phong Lưu, vì vậy chỉ biết ngồi buồn chán.

      Lúc đầu đường còn bằng phẳng, lúc sau xe ngựa bắt đầu lộc cộc, xóc nảy dễ chịu, Phong Lưu nhíu mày, đổi tư thế, nghiêng người nằm tháp.

      Thanh Hề thấy Phong Lưu đổi tư thế liên tục, biết là vết thương cũ của tái phát. Đây đúng là thời điểm miếng khi đói bằng gói khi no, Thanh Hề lại cảm kích quan tâm của Phong Lưu, càng muốn lấy lòng .

      “Đình Trực ca ca đau hông sao?” Thanh Hề đến ngồi cạnh Phong Lưu.

      “Uh.” Phong Lưu lại xoay người.

      “Để thiếp xoa bóp cho Đình Trực ca ca, nghe Thái y vết thương của Đình Trực ca ca phải thường xuyên xoa bóp.”

      “Nàng biết xoa bóp từ lúc nào?” Phong Lưu nhất thời tò mò.

      Mặt Thanh Hề cứng đờ, kiếp trước nàng tái giá gặp phải bà mẹ chồng lấy việc hành hạ con dâu làm thú vui, bắt Thanh Hề đấm lưng bóp vai là chuyện thường ngày. Tất nhiên Thanh Hề thể thế với Phong Lưu, “Đình Trực ca ca thử chút biết.”

      Thanh Hề cũng để Phong Lưu phản đối hay đồng ý, lập tức giơ tay xoa bóp hông .

      phải bên trái, là bên phải.” Phong Lưu thoải mái hít tiếng.

      “Ồ.” Thanh Hề đỏ mặt đổi sang bên phải, nàng làm vợ vậy mà đến vết thương của chồng nằm ở bên nào cũng biết.

      phải ở hông, lên chút, uhm, cách bả vai ba ngón tay về phía dưới.” Phong Lưu chỉ dẫn Thanh Hề.

      Thanh Hề có chút kỳ quái, phải là thương ở hông sao? Khi đó nàng rất lo lắng, vì đàn ông thể bị thương ở hông, mấy năm nay Phong Lưu sống nghiêm khắc kiềm chế thế nào ai nấy đều biết, nếu phải hai người từng có đêm tân hôn, Thanh Hề còn tưởng có bệnh khó .

      Thanh Hề nào biết tâm tư Phong Lưu, là lấy cái cớ “bị thương ở hông” để chuyển đến Tứ Tịnh Cư, tránh việc người khác xì xào làm tổn thương Thanh Hề. Sống chung với Thanh Hề như vợ chồng, trong lòng có chút đành lòng. Đêm tân hôn nhìn dáng vẻ tội nghiệp đáng thương của Thanh Hề rất đành lòng, nàng nhắn như vậy, Phong Lưu chỉ vừa nghĩ đến cảm thấy bản thân cầm thú.

      “Đình Trực ca ca cảm thấy thoải mái hơn ?”

      Phong Lưu thoải mái “Uhm” tiếng, ra Thanh Hề xoa bóp yếu như sên, qua lớp áo mùa đông dày mấy động tác mèo gãi ngứa đấy chỉ như vuốt ve, Phong Lưu cảm thấy thoải mái, nhưng phải vì hiệu quả của việc xoa bóp.

      Thanh Hề tất nhiên cũng biết tay mình yếu, thấy lông mày Phong Lưu giãn ra chút, càng dốc sức xoa bóp mạnh hơn, nhưng chỉ được thời gian chén trà, mặt nàng đỏ bừng vì hoạt động.

      Phong Lưu hơi ngẩng đầu, đập vào mắt là bộ ngực đầy đặn của Thanh Hề nhấp nhô vì thở mệt, vì nàng dùng lực, bộ ngực càng nhấp nhô nhanh hơn, nhấp nhô, đẫy đà, chiếm trọn tầm mắt.

      Thân thể Phong Lưu nóng lên, vội dời mắt, trong lòng chỉ tự trách bản thân cấm dục lâu ngày, khiến hôm nay nhìn Thanh Hề nổi ham muốn, dời mắt lại đụng phải đôi môi đào của Thanh Hề, vì nóng mà đỏ tươi, căng bóng, như quả đào chín mọng, khiến cổ họng khô khốc. Bàn tay Thanh Hề đặt lưng như có ma lực, cách quần áo, vẫn có thể cảm nhận được nóng bỏng từ tay nàng.

      Phong Lưu ngồi ngay ngắn, gạt tay Thanh Hề, “Nàng mệt nghỉ .”

      “Dạ.” Thanh Hề bóp tay mình, tay nàng rất mỏi, thân thể đàn ông cứng rắn, xoa bóp tốn rất nhiều sức.

      Nhất thời hai người gì, chỉ có tiếng Phong Lưu lật sách loạt xoạt, biết có phải Thanh Hề tưởng tượng hay , nhưng nàng cảm thấy Phong Lưu lật sách càng lúc càng nhanh, giống như chữ nào lọt vào mắt.

      Nửa ngày sau đoàn người đến Thanh Tú sơn trang.

      Bảng hiệu sơn trang là Hoàng đế ngự ban, bốn chữ “Thanh Tú sơn trang” là ngự bút. Vào sơn trang, Thái phu nhân vào Noãn Huân Đường nghỉ, Thanh Hề ở Nhật Hi Các, Phong Lưu vẫn ở tại thư phòng Canh Cần Cư như cũ.

      Trong sơn trang có tổng cộng sáu suối nước nóng, chỗ của Thái phu nhân, Thanh Hề, phu nhân Tam gia, Tứ gia mỗi chỗ có suối, suối Đồng Ngọc Thang nằm sau lưng Canh Cần Cư.

      Thanh Hề hai năm mới quay lại đây, cảm thấy rất mới mẻ, liền vòng, trong sơn trang tràn ngập sương mờ từ suối nước nóng, khiến cảnh hư ảo như trời. Liễu ở kinh thành còn chưa đâm chồi, vậy mà liễu ở đây xanh mướt.

      Quản trang Dương Toàn Chí dẫn con dâu đến thỉnh an, lại dâng lên dưa và trái cây mới hái của sơn trang, Thái phu nhân và Thanh Hề đều vô cùng vui vẻ.

      “Nhờ phúc lão Dương, đầu xuân được ăn dưa mát.”

      “Thái phu nhân quá khen, đều là nhờ nước suối ở đây, chỗ khác trồng được, chỉ có chỗ chúng ta trồng được, nghe Thái phu nhân cùng các vị phu nhân muốn tới, tiểu nhân đặc biệt chuẩn bị thực phẩm tươi cho mọi người.”

      Sau khi Dương Toàn Chí lui , người hầu ở sơn trang lần lượt đến thỉnh an, hỏi chuyện hầu hạ thế nào.

      Sắp xếp xong, Thái phu nhân chỉ đĩa dưa bàn : “Mang cho lão Đại , nó ngâm nước nóng ăn dưa mát rất tốt, tránh nóng trong, lại hại đến sức khỏe.”

      Có hầu tiến đến định mang dưa , lại bị Thanh Hề ngăn cản, “Mẹ, để con mang dưa lạnh qua cho Đình Trực ca ca, tiện xem vết thương cũ của chàng tốt hơn chưa.”

      Thái phu nhân thấy Thanh Hề biết nghĩ như thế, tự nhiên vui vẻ, lại bảo nàng cần về đây ăn cơm tối, ở lại Canh Cần Cư ăn cùng Phong Lưu.

      Thanh Hề gật đầu, “Lâm Lang, ngươi mang khay pha lê hình hoa quỳ màu xanh nhạt ra đây, dưa trắng đĩa xanh là hợp.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :