1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Song Quy Nhạn - Minh Nguyệt Đang (66c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      @minmin1009 Mình vẫn thấy ảnh bình thường mà?
      minmin1009 thích bài này.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      hehe, k sao <3
      minmin1009 thích bài này.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 07 – Cây kim trong bọc

      Thanh Hề nghiêng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Nhị phu nhân.

      Nhị phu nhân thấy thế với vẻ khó xử: “Ta bắt đầu quản lý chuyện nhà, sợ nhất là người khác ta đối xử công bằng, còn thỉnh đại tẩu thông cảm.”

      Thanh Hề nghe thế hiểu ngay, nhưng chỉ ngờ Nhị phu nhân tìm nàng để trực tiếp. Nếu đổi lại là người khác, chắc thẳng như thế.

      Nhị phu nhân này ngày thường chất phác khéo léo, Thanh Hề thể ngờ có lúc ấy lại xử lý đâu ra đấy thế này

      ra cũng là vì Thanh Hề ít chuyện với Nhị phu nhân nên được biết con người ấy. ấy chịu khổ từ , tay quán xuyến việc nhà, tiết kiệm ăn vào máu. Quốc công phủ nhiều khách khứa, ngày thường còn phải giữ thể diện của Quốc công phủ, thế nên tiền thu vào cũng nhiều, mà tiền chi ra cũng lắm, chẳng mấy chốc bọn trẻ lớn, trai lấy vợ, gả chồng, đến lúc đó lại phải tiêu tốn rất nhiều tiền, Nhị phu nhân bắt đầu tiết kiệm vì tương lai ngay từ lúc này.

      Thêm nữa là Nhị phu nhân quản lý việc nhà, nhưng xuất thân kém sợ có uy với người khác, vì vậy nhất định phải làm gương tốt, công bằng mọi chỗ, để người khác thể được tiếng nào, thế mới làm được việc. Khai đao với Thanh Hề tất nhiên là có sức thuyết phục nhất.

      Thanh Hề tuy đoán được tâm tư của Nhị phu nhân, nhưng cũng định làm ấy khó xử, liền trả lời Nhị phu nhân: “Uh, đúng là em tốt, Quốc công gia mang từ phía Nam về ít vải tốt, em kiềm chế được may thêm mấy bộ, phần làm thêm em bảo Lâm Lang đưa chị bù vào.”

      “Đa tạ đại tẩu thông cảm.” Nhị phu nhân bảo người hầu đưa sổ chi tiêu, ý định đưa Thanh Hề xem.

      Mộ Thanh Hề lắc đầu liên tục, “Tạ tỷ tỷ cứ em phải bù ra bao nhiêu là được, con người chị xưa nay thỏa đáng, chẳng lẽ em lại tin chị sao?”

      Nhị phu nhân nghe thế mới giở sổ ra tính, là phải bổ sung bốn trăm lạng bạc.

      Vốn là may thêm mấy bộ quần áo cũng chỉ trăm lạng bạc thôi, nhưng Mộ Thanh Hề còn cầu đính hạt đính cườm đính ngọc trai, tuy rằng đa số hạt và ngọc trai đều do Thanh Hề cung cấp, nhưng mấy thứ vụn vặt và công đính tốn rất nhiều tiền.

      Nghe thấy con số đó, Thanh Hề cũng giật mình, có khả năng là do nàng vốn quen tiêu tiền, lại từng phải sống kiếp khổ cực nên tâm lý nảy sinh bù đắp, mới dẫn đến việc tiêu tiền biết giới hạn thế này, “Lâm Lang, ngươi mang bạc ra đưa Nhị phu nhân.”

      Lâm Lang sửng sốt lát, mở tủ lấy tiền ngay, cười : “Phu nhân, số tiền đó lớn quá, trước giờ nếu muốn lấy số tiền lớn thế phải để Ánh Tuyết ghi sổ chi tiêu, còn nô tỳ mở tủ mới được chi ra số tiền lớn thế, nhưng vừa rồi Nguyệt Dung chỗ Thái phu nhân có tìm Ánh Tuyết vẽ mẫu thêu, Ánh Tuyết sang chỗ Thái phu nhân rồi, bằng để ngày mai nô tỳ cùng Ánh Tuyết lấy tiền, đưa sang chỗ Nhị phu nhân, biết có được ?”

      Thanh Hề nghe thế giật mình, trước giờ đâu có cái quy củ phiền phức thế. Nhị phu nhân nghe thế, cười đứng dậy : “Vậy phiền Lâm Lang.”

      Tiễn Nhị phu nhân rồi, Thanh Hề mới kéo Lâm Lang hỏi: “Xảy ra chuyện gì, tại sao đưa bạc cho Nhị phu nhân, chừng ấy còn nghĩ thầm ta có ý thoái thác, muốn lợi dụng tiền của chung.”

      Lâm Lang cũng nhiều, xoay người lấy sổ sách ra đặt trước mặt Thanh Hề, “Phu nhân, ngài xem sổ sách , phải là nô tỳ muốn đưa bạc cho Nhị phu nhân, nhưng lấy đâu ra bốn trăm lạng.”

      thể nào.” Thanh Hề chấn động, cầm sổ sách lên xem, càng xem càng kinh hãi.

      Vốn Thanh Hề khi gả đến Quốc công phủ cũng có rất nhiều hồi môn, nhưng chủ yếu là cửa hàng và trang trại, tiền mặt chỉ khoảng năm ngàn lạng, với khả năng tiêu tiền của nàng, tiêu hết từ lâu. Cửa hàng và trang trại kia cũng rất kỳ quái, năm nào cũng thua lỗ, lời lãi chút nào. Tuy mỗi tháng nàng được phát hai mươi lạng tiêu vặt, nhưng chỉ như muối bỏ biển.

      Nhìn lại số tiền mình tiêu là kinh hoàng, Thanh Hề ngày thường để ý sổ sách, giờ nhìn mà sợ hãi, “Ta… ta tiêu nhiều bạc vậy sao?”

      Lâm Lang sao dám trách mắng Thanh Hề, nhân tiện : “Quan trọng nhất là cửa hàng hồi môn của phu nhân năm nào cũng thua lỗ, nếu tiền của phu nhân cũng hết nhanh thế.”

      năm lỗ mất cả nghìn lạng, là quá mức lụn bại, Lâm Lang cũng dám .

      “Vậy giờ chúng ta còn bao nhiêu bạc?” Thanh Hề vội hỏi.

      “Chỉ còn hai lạng bạc vụn.”

      Thanh Hề ảo não, “Vậy phải làm sao bây giờ, biết ứng phó với Nhị phu nhân thế nào, sao ngươi chịu nhắc nhở ta, để ta bớt tiêu hoang hơn chút.”

      “Nô tỳ sao dám phu nhân, lần trước khuyên phu nhân đừng mua cây trâm kia, phu nhân liền mua luôn mười cây lúc.”

      Thanh Hề nhớ lại thấy cũng đúng, quả thể trách Lâm Lang.

      “Vậy giờ phải làm thế nào?” Thanh Hề rầu rĩ nhìn Lâm Lang.

      “Phu nhân xin Thái phu nhân xem.” Lâm Lang cũng cảm thấy thiếu bạc là chuyện gì to tát, Thái phu nhân trước giờ vẫn lòng ưu ái phu nhân.

      được được.” Thanh Hề lắc đầu quầy quậy, trước đây nàng quản lý việc nhà, thói tiêu hoang làm hỏng ít việc, Thái phu nhân luôn nhìn nàng với ánh mắt còn hy vọng, nay lại vì bản thân thiếu tiền mà xin Thái phu nhân, chẳng phải đập vỡ hình tượng trong lòng Thái phu nhân, lúc này nàng thể làm thế.

      “Phu nhân xin Thái phu nhân, vậy còn cách nào khác.” Lâm Lang nóng nảy.

      Thanh Hề gấp đến mức vòng quanh phòng, nhớ lại kiếp trước, “Có cách rồi, lấy mấy món trang sức của ta cầm, chờ sau này có bạc lại chuộc về, có được ?”

      Lâm Lang kinh hãi, “Sao làm thế được, nếu bị người khác biết, thể diện của Quốc công gia và phu nhân biết để vào đâu?” Lâm Lang quả thực dám tưởng tượng đến sắc mặt của Phong Lưu.

      Thanh Hề tức giận nhìn Lâm Lang oán trách, “Ngươi đó là trang sức của ta là được rồi, tìm người thỏa đáng mà cầm, cũng là ai cầm.” Chuyện cầm đồ này là chuyện Thanh Hề rất thường làm ở kiếp trước.

      “Ai nha, Lâm Lang ngươi đừng phản đối ta nữa, chúng ta nhận lời là trả bạc cho Nhị phu nhân rồi, Thái phu nhân khỏe, ta thể chọc giận bà vì chuyện thế này được, ngươi cũng đừng với Thái phu nhân, nếu ta Thái phu nhân đuổi ngươi.” Thanh Hề sợ Lâm Lang với Thái phu nhân vội vàng uy hiếp.

      “Nô tỳ tất nhiên .” Lâm Lang đành nhận lời.

      Bàn bạc phen xong, Mộ Thanh Hề mở hộp đựng đồ trang sức, nhìn cây trâm này cũng tiếc, đôi khuyên tai kia cũng đành lòng, qua thời gian chén trà, vẫn chưa chọn được thứ gì để mang cầm.

      Lâm Lang nhìn sốt ruột, lại muốn vị phu nhân tiêu tiền như nước này học bài học nho , liền tiện tay cầm mấy món mới mua, “Phu nhân đừng chọn, cứ để nô tỳ mang mấy món này cầm, thế này mới đáng giá, nếu chỉ sợ cầm được hai trăm lạng, lòng dạ mấy người ở hiệu cầm đồ rất hiểm độc.”

      Thanh Hề vừa thấy liền đau lòng, Lâm Lang chọn là cây trâm có tua nàng thích nhất, cây trâm đó khảm viên hồng ngọc to bằng ngón tay cái, rủ xuống ba sợi tua vàng, đều gắn hồng ngọc. món nữa là đôi khuyên tai bằng vàng có tua, khảm ngũ sắc bảo thạch, vô cùng hoa lệ, nếu búi tóc cao rồi đeo đôi khuyên tai này, khi cử động khuyên tai lắc qua lắc lại, rất đẹp rất thu hút.

      “Đổi hai món khác , ta vẫn chưa mang mà?” Thanh Hề lấy lòng Lâm Lang.

      “Sao có thể đổi được, đổi món gì phu nhân cũng tiếc, huống hồ đồ phu nhân từng mang có thể bị người ta nhớ được, được đâu.” Lâm Lang ảo não.

      “Thôi thôi, cầm , nhưng đừng bán luôn, chờ ta có bạc ta chuộc về.”

      Lâm Lang nhanh chóng tìm người vẫn lo công việc bên ngoài đáng tin, còn dặn kĩ cầm ở tiệm cầm đồ có liên quan với Quốc công phủ.

      Chuyện cũng coi như tạm ổn, khi Lâm Lang đưa biên lai cầm đồ, Mộ Thanh Hề giao lại cho Lâm Lang giữ, sợ ấy mang đến mách với Thái phu nhân, nhưng cũng sợ để mất hoặc người khác lấy được, nàng cũng biết cất chỗ nào, ngay lập tức nghĩ đến chuyện cất trong ngăn tủ quần áo của Phong Lưu, chưa bao giờ tới Lan Huân Viện nghỉ ngơi, ngăn tủ kia có ai dám động vào, cất vào đấy là ổn thỏa nhất, bèn cất biên lai cầm đồ vào giữa chồng quần áo của Phong Lưu.

      Nhưng người ta , lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, chuyện của Thanh Hề lại càng như cây kim trong bọc.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 08 – Tình thế hiểm nghèo

      Ngày hôm đó Phong Lưu từ nha môn trở về, gặp trận tuyết lớn, tuyết phủ kín người, hơi ấm từ cơ thể tỏa ra khiến tuyết tan chảy, quần áo giày ủng đều bị ngấm ướt, người hầu sợ bị cảm lạnh, chờ về Tứ Tịnh Cư, hầu hạ Phong Lưu về thẳng Lan Huân Viện cho gần.

      Phong Lưu cũng có ý định đến thăm Thanh Hề, sợ ngày đông giá rét, người hầu hầu hạ cẩn thận để nàng phải chịu rét, xưa nay nàng vốn sợ lạnh.

      Thời điểm đó Thanh Hề ở chỗ Thái phu nhân, đến khi trở lại Lan Huân Viện, chỉ cảm thấy trong viện lặng ngắt như tờ, kim rơi cũng nghe thấy tiếng, nhộn nhịp thường ngày, lòng rất thắc mắc, lại thấy Lâm Lang đứng trước cửa với vẻ sợ sệt, vừa thấy Thanh Hề trở về, Lâm Lang liền vội vã nháy mắt, dường như là muốn bảo nàng mau trốn tạm đâu đấy .

      Có khả năng là do chủ tớ hai người chưa từng trải qua chuyện như vậy, thành ra hiểu ý nhau, Thanh Hề còn cười với tiểu nha đầu: “Sao hôm nay lại yên lặng vậy, Lâm Lang tỷ tỷ mới giáo huấn các ngươi sao?”

      Lâm Lang lắc đầu liên tục, Thanh Hề đặt chân vào phòng, nàng ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Phong Lưu ngồi bên cửa sổ phía Nam, thắc mắc trong lòng coi như được giải đáp, khó trách hôm nay trong viện lại yên lặng thế.

      Nhưng Thanh Hề đọc được vẻ mặt đó của Phong Lưu lên điều gì, bởi vì trước giờ luôn nghiêm mặt, cao hứng, tức giận đều thể ra.

      Thanh Hề tiến lên nhu thuận chào “Đình Trực ca ca.” Khi đứng dậy, lọt vào tầm mắt là mấy tờ biên lai cầm đồ nằm kỷ trà trước mặt Phong Lưu, Thanh Hề sợ tái mặt.

      Thanh Hề quay lại nhìn Lâm Lang, thấy Lâm Lang cũng kinh ngạc sững sờ, Phong Lưu nhìn vẻ mặt của hai người liền hiểu . Lúc đầu còn hoài nghi là bọn hầu lén trộm đồ của Thanh Hề mang cầm, ngờ Thanh Hề cũng biết chuyện này.

      Phong Lưu nhìn lướt qua Lâm Lang, : “Các ngươi lui xuống hết, ta có chuyện muốn với phu nhân.”

      Lâm Lang nhìn Thanh Hề lo lắng, thể lui xuống.

      Thanh Hề cúi đầu dám nhìn Phong Lưu, lên tiếng: “Nàng biết thứ này đúng , là đứa hầu nào làm?”

      Lời này thể nghi ngờ là tạo cơ hội cho Thanh Hề, Thanh Hề há miệng, lòng định đổ tội cho Lâm Lang, nhưng nghĩ đến chuyện Lâm Lang vất vả vì mình bao lâu, nàng sao có thể đối xử với ấy như vậy, nhất thời cảm thấy hổ thẹn, bản thân lại có thể nghĩ được chuyện đê hèn như thế, cuối cùng ấp úng : “Là thiếp… thiếp sai người khác làm.”

      Phong Lưu đập tay xuống bàn, chén trà nứt vỡ, mặt bàn cũng lõm hình bàn tay, Thanh Hề sợ tái mặt lui về phía sau, quả thực dám tưởng tượng nếu chưởng đó mà đập lên người nàng nàng thế nào.

      “Nàng thiếu ăn hay thiếu mặc mà phải làm trò này, muốn cho tất cả mọi người đều biết phu nhân Quốc công túng thiếu đến nỗi phải cầm đồ sao?” Phong Lưu giận dữ.

      Trước cơn giận của Phong Lưu, Thanh Hề gần như đứng thẳng được, nước mắt cứ tự động ứa ra, tất nhiên nàng biết nàng làm thế là đúng, “Tất cả là lỗi của thiếp, Quốc công gia muốn trừng phạt thế nào Thanh Hề đều nhận.”

      “Trừng phạt, nàng nghĩ là ta dám làm sao?” Phong Lưu chỉ cảm thấy câu kia của Thanh Hề là nhắm vào , là do chưa bao giờ nhẫn tâm trừng phạt nàng, lần trước nàng phạm lỗi, vẫn bao che cho nàng, thậm chí còn đích thân tìm Phong Cẩm xin lỗi, lại đồng ý tìm chức quan cho em trai Thương Nhược Văn, cho nhà họ Thương rất nhiều lợi ích.

      phải là Thanh Hề nghĩ rằng Phong Lưu dám trừng phạt nàng, nàng chỉ là biết mình làm sai, đơn giản là phải chịu phạt, thế nên mới rơi nước mắt, cắn môi gì.

      Phong Lưu thấy nàng cắn môi bắt đầu ứa máu, cố nén lửa giận, “Được rồi, đừng cắn môi, cẩn thận để lại sẹo.”

      Thanh Hề ngẩn người, nghĩ lúc này mà Phong Lưu còn quan tâm được tới chuyện đó.

      Phong Lưu gọi Lâm Lang vào, “ , vì sao chủ tử của ngươi lại cầm đồ, các ngươi cổ vũ xúi bẩy đúng ?” Trực giác Phong Lưu cho rằng là bọn người hầu phá rối, nếu với thân phận của Thanh Hề sao có thể thiếu tiền tiêu, hàng năm mừng tuổi cho nàng rất nhiều, hồi môn và tiền hàng tháng của nàng càng phải .

      Lâm Lang vội : “Nô tỳ dám nữa, nô tỳ dám nữa, đều do nô tỳ hầu hạ phu nhân chu đáo.”

      “Lấy sổ chi tiêu của phu nhân ra đây cho ta xem.” Chi tiêu thế nào đều phải ghi lại, xem sổ biết nguyên nhân gì dẫn đến chuyện này.

      Lâm Lang tất nhiên dám giấu giếm, quyển sổ chi tiêu khó chấp nhận nổi của Thanh Hề nhanh chóng đặt xuống trước mặt Phong Lưu, càng đọc càng nhíu mày.

      “Ngươi lui xuống .” Phong Lưu phẩy tay đuổi Lâm Lang, sau đó mới nhíu mày nhìn Thanh Hề.

      Thanh Hề lập tức biết bản thân đời rồi, vội vàng nịnh bợ: “Để thiếp pha ấm trà khác cho Đình Trực ca ca, trước kia thiếp từng theo mẹ học pha trà mấy ngày, ca ca cũng thử lần xem trà nghệ của thiếp thế nào.”

      Phong Lưu chưa từng thấy Thanh Hề xum xoe như thế, trước giờ nàng vốn kiêu căng vênh váo đâu biết cúi đầu lúc nào, nhất thời sững sờ gật gật đầu.

      Thanh Hề vội vàng chạy ra ngoài, lại gọi người vào dọn chén trà bị vỡ và kỷ trà bị ướt, mang cái kỷ mới vào, dọn bớt trường, chắc cơn tức của Phong Lưu cũng bớt được chút.

      Khi Thanh Hề vào, rót trà cho Phong Lưu, sắc mặt của quả nhiên tốt hơn chút. Phong Lưu nhấp trà, hai hàng lông mày giãn ra chút, “Nàng nhìn xem nàng tiêu cái gì đây, nàng tiêu thế núi của cũng hết, chẳng trách khi nàng quản lý việc chi tiêu, ta phải bù ra cho nàng nhiều thế.”

      Thanh Hề đỏ mặt, dám ngụy biện gì.

      “Nàng nhìn chỗ này xem, tháng tám nàng muốn mua quạt, thế là mua luôn mười cái quạt lúc, nàng dùng được nhiều quạt thế ah?” Xem ra cơn tức của Phong Lưu vẫn chưa nguôi.

      Thanh Hề tự nhủ trong lòng, ngài là đàn ông hiểu làm sao được, nghĩ đến đó liền tranh luận, “Mười cái quạt đương nhiên là tác dụng khác nhau, ví dụ như trong số đó có cái là nan bằng gỗ đàn hương, để phối hợp với bộ xiêm y bằng lụa màu lục trúc, cây quạt tròn bằng ngà voi, là để phối với bộ xiêm y lụa đỏ, mỗi bộ quần áo đều cần kiểu quạt riêng, thiếp cũng đâu phải mua số quạt ứng với số xiêm y, hơn nữa số quạt đó cũng rất tinh tế…” Những lời tiếp theo bị sắc mặt lạnh như băng hà phương Bắc của Phong Lưu chặn đứng.

      “Nàng cảm thấy ta chưa để cho nàng mua số quạt tương ứng với số xiêm y là bạc đãi nàng?” Ngữ điệu của Phong Lưu phải là chứa nguy hiểm.

      Thanh Hề vội lắc đầu, “ phải, phải, thiếp cũng biết bản thân tiêu hoang, nếu phải vạn bất đắc dĩ thiếp dám thế nữa, để dành đủ tiền thiếp chuộc đồ về, tháng này thiếp chưa hề tiêu đồng nào.”

      Phong Lưu liếc nhìn quyển sổ, lời này phải dối, mười ngày nay nàng chưa tiêu đồng nào, so với cái chu kỳ ba ngày ném tiền lần của dĩ vãng là kiềm chế nhiều rồi.

      “Nàng có bạc sao đến hỏi ta, tại sao lại làm chuyện ngớ ngẩn như thế?” Phong Lưu vẫn băn khoăn điểm này.

      Thanh Hề há hốc mồm, lòng thầm nghĩ, ai dám tìm ngài xin tiền chứ, nhưng đương nhiên là dám ra mồm trước mặt Phong Lưu.

      Phong Lưu cũng biết nàng sợ , nhướng mày : “Sai lầm này ta hy vọng có lần sau, nàng chép lại hai cuốn Nữ Giới và Nữ Tắc mỗi cuốn trăm lần, chưa chép xong được ra khỏi phủ, chép xong mang tới Tứ Tịnh Cư cho ta xem. Còn nữa, trước khi chép xong được tiêu tiền.”

      Tiễn bước Phong Lưu xong, Thanh Hề vỗ vỗ ngực, thở lúc lâu mới bình phục được nhịp thở.

      “Phu nhân, Quốc công gia trách phạt ngài sao?” Lâm Lang vừa thấy Phong Lưu rời , lập tức chạy vào trong phòng.

      “Nữ Giới Nữ Tắc chép mỗi cuốn trăm lần, chưa chép xong được ra khỏi phủ.” Thanh Hề bĩu môi.

      “Nguy hiểm nguy hiểm .” Lâm Lang cũng vỗ ngực, “Nhìn Quốc công gia như muốn ăn thịt người, nô tỳ còn tưởng… còn tưởng …” Dù biết có chuyện gì nghiêm trọng, nhưng Lâm Lang cũng ngờ Thanh Hề lại được qua ải dễ dàng như thế.

      “Được rồi, nhanh mài mực , chép nhanh lại bị phạt thêm.” Thanh Hề thở dài tiếng.
      Last edited: 18/8/14
      hoadaoanh thích bài này.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 09 – Mỉa mai

      Suốt nửa tháng sau đó, Thanh Hề khiến người khác bớt lo ít, ra khỏi phủ đương nhiên tiêu tiền. Nhưng ông trời trêu ngươi là Linh Lung Trai làm ra mấy bộ trang sức mới, bà chủ Liễu còn tự mình mang tới Quốc công phủ cho các vị phu nhân lựa chọn, cái này gọi là mánh khóe làm ăn.

      Trước kia đương nhiên Thanh Hề chính là khách hàng tiềm năng nhất, chưa từng khiến bà chủ Liễu phải thất vọng, thế nên bà ấy nhiệt tình với Thanh Hề cách đặc biệt, “Phu nhân, ngài xem bộ trâm bướm vờn mẫu đơn này , tôi học theo phu nhân làm ra đấy, lần trước phu nhân cho tôi xem hộp phấn kia, thứ đẹp thế chỉ phu nhân mới xứng đáng sở hữu, tôi trở về vẽ hoa mẫu đơn này theo trí nhớ, đôi bướm cũng là bắt chước theo đôi bướm rất đẹp túi hương của phu nhân, hoa văn tạo bởi ngọc bích cánh bướm cũng là bắt chước túi tiền của phu nhân, phu nhân đừng trách tôi.” Bà chủ Liễu cười .

      Bộ trang sức bướm vờn mẫu đơn bằng vàng khảm đá thạch kia quả khiến người ta thể buông tay, Mộ Thanh Hề mất rất nhiều khí lực mới dời được ánh mắt chỗ khác.

      “Bà chủ Liễu, đồ Linh Lung Trai làm ra càng lúc càng tinh xảo.” Tam phu nhân Đỗ thị cười .

      “Nhờ phúc khí của các vị phu nhân, tôi được ra vào Quốc công phủ hàng năm, tầm nhìn cũng được nâng cao.” Liễu phu nhân chuyện rất khéo.

      “Uh, cây trâm bướm vờn mẫu đơn này ta thấy cũng hơi khác đồ trong cung, bà nhìn đại tẩu dời mắt được, phải ghi nhớ đấy.” Tam phu nhân vui vẻ cười đùa.

      Liễu phu nhân gật đầu trả lời, bộ trang sức này dù rất độc đáo, nhưng giá cả cũng cắt cổ, hôm qua vẫn còn là sở thích của phu nhân Quốc công, vậy mà giờ lại mua.

      cần.” Thanh Hề tuy rất bị thứ trang sức tinh xảo lấp lánh này hấp dẫn, nhưng đầu óc vẫn chưa hồ đồ, nàng lấy đâu ra tiền mua thứ này, dứt lời, lại hờn dỗi liếc Tam phu nhân, “Em nhìn chị cũng dời được mắt đâu, chẳng lẽ muốn mua chị cũng được?” Lời này tuy ràng là đùa, nhưng ai cũng nghe ra ý tứ tức giận bên trong.

      Tam phu nhân giận, chỉ nhếch miệng cười cười, kèm chút mỉa mai, thiên hạ này có cái kim nào lòi ra khỏi bọc, Nhị phu nhân chi tiền mà có lý do, Thanh Hề rất nhiều ngày bước chân ra khỏi phủ, Lan Huân Viện cũng đến nhà bếp đặt món ăn riêng, cứ như thế đương nhiên có kẻ xì xào.

      “Bộ trang sức bướm vờn mẫu đơn này quả là tinh xảo, ta mua bộ.” Thương Nhược Văn vẫn lẳng lặng ngồi bên, lúc này lại đột ngột lên tiếng.

      Thanh Hề đưa mắt nhìn xung quanh, cảm thấy máu dồn hết lên mặt, còn mặt mũi nào ở lại, vội vàng , khiến bà chủ Liễu còn tưởng bản thân sơ ý đắc tội phu nhân Tề Quốc công.

      Vừa về đến Lan Huân Viện, Thanh Hề liền đổ ập xuống ghế dài, cũng thể trách người khác, chỉ tại nàng ngày thường ném tiền qua cửa sổ quá nhiều, kiếp trước tiêu hoang, sau khi sống lại tâm lý lại như muốn bù đắp cho kiếp khổ sở kia, thói tiêu hoang càng thêm trầm trọng, bị người chế nhạo như hôm nay cũng phải chuyện khó hiểu gì. May là chuyện vẫn chưa vỡ lở ra, nếu đúng là còn mặt mũi gặp ai.

      Nếu hỏi Thanh Hề sửa được mấy phần tính nết, câu hỏi khó. Tuy là trải kiếp, giờ ràng thị phi. Nhưng Thái phu nhân nuông chiều, Phong Lưu quản thúc, khiến tính tình Thanh Hề tiếp tục theo chiều hướng tùy tiện như cũ chút trở ngại. Huống chi, tính cách tùy tiện tiểu thư kia ngấm vào xương tủy, sao có thể sửa đổi dễ dàng.

      Thanh Hề ra khỏi Lan Huân Viện nhiều ngày, mực trốn trong phòng, ngay cả Thái phu nhân cũng tưởng nàng bị bệnh, còn cho Hà Ngữ đến hỏi thăm.

      Nhưng trốn trong phòng mấy ngày cũng có chỗ tốt, cuối cùng Thanh Hề cũng chép phạt xong, sợ sai Lâm Lang mang ổn, rốt cục tự mình mang đến Tứ Tịnh Cư.

      Tên hầu canh cửa kinh ngạc nhìn Mộ Thanh Hề, vội chạy vào trong bẩm báo, lâu sau liền dẫn Thanh Hề vào.

      Thanh Hề vừa vào Tứ Tịnh Cư liền tự chủ bước chân hơn.

      Tứ Tịnh Cư là nơi được tự nhiên ưu đãi nhất Quốc công phủ, Tây Bắc có ngọn núi xanh tốt án ngữ, chân núi là rừng mai, Đông Bắc là rừng đào, mùa xuân hoa nở như sương mù lúc hoàng hôn, từ sau ngọn núi có dòng suối uốn lượn chảy đến trước cửa phòng thành hồ nước phía Đông Nam, bên kia hồ là vườn mẫu đơn, Tây Nam là rừng trúc xanh mướt mát.

      Đồ đạc trong Tứ Tịnh Cư đơn giản mà trang nhã, trong phòng là rất nhiều kệ sách, tủ ở tường phía Đông cất nhiều tranh chữ cổ, có những bức giá trị liên thành, là hai đời chủ nhân dốc lòng sưu tập.

      “Đình Trực ca ca.” Thanh Hề nhàng gọi tiếng, sợ chọc giận Phong Lưu.

      “Uh.” Phong Lưu ngẩng đầu, đóng xấp tài liệu xem lại, “Chép hết chưa?”

      Thanh Hề nhanh chóng trình chỗ chép phạt lên, Phong Lưu càng xem càng nhăn mặt nhíu mày, Thanh Hề thấy thế muốn bỏ trốn.

      Quả nhiên, Phong Lưu đập sập quyển chép phạt xuống bàn, “Chữ nghĩa kiểu gì đây, vẹo vọ méo mó, ta dậy nàng viết thế ah?”

      Phong Lưu chính là thầy giáo dạy vỡ lòng của Mộ Thanh Hề, nét chữ của rắn rỏi ràng, ngay ngắn vượt trội, nổi danh khắp chốn, có thể là nhất tự thiên kim.

      Thanh Hề vốn thích đọc sách viết chữ, kiếp trước sau khi tái giá hề cầm đến bút nữa, kiếp này tuy chưa phải trải qua biến cố như thế, nhưng sâu trong lòng cảm thấy bản thân như trải qua quãng thời gian rất lâu rồi, vì thế cầm bút chép phạt đương nhiên khó khăn.

      Hơn nữa, kiếp trước người chồng sau còn đánh nàng đến gãy tay, chữa xong vẫn để lại tật, em còn vì thế nhiều lần châm chọc Thanh Hề, chê bai nàng là thiên kim nhà quyền quý mà chữ viết quá tệ hại, còn nét chữ như người. Nhớ đến đấy, Thanh Hề lại kiềm chế được đau đớn.

      Phong Lưu hoàn toàn dự đoán được nhìn thấy vẻ mặt đau đớn đó của Mộ Thanh Hề, liền nghĩ lại có phải bản thân quá nặng lời, bèn dịu dàng hơn chút, “Được rồi, trời lạnh tay cứng, đến mùa xuân nàng nhớ luyện chữ lại.”

      Với thái độ thiếu dứt khoát đó của Thái phu nhân và Phong Lưu, thử hỏi làm sao có thể dạy dỗ Thanh Hề, khó trách sau khi trùng sinh, nàng chỉ thận trọng được mấy tháng trở lại thói quen tùy tiện như cũ.

      Thanh Hề lau nước mắt, cúi gằm mặt thu dọn tập chép phạt, giọt nước mặt lặng lẽ rơi xuống mặt giấy, “Thiếp luyện chữ lại.”

      Phong Lưu thấy Thanh Hề khóc xót lòng, vì cố nén tiếng khóc mà nàng nấc nghẹn từng hồi, thở dài tiếng, nâng cằm nàng, lau nước mắt cho nàng, khiến Thanh Hề đỏ mặt vì xấu hổ.

      “Được rồi, mới nàng câu nàng nước mắt ngắn nước mắt dài, nàng là bịch nước mắt ah.” Phong Lưu dẫn Mộ Thanh Hề đến ngồi xuống cạnh cửa sổ phía Nam, “Nàng cũng lớn rồi, lại là dâu trưởng, sao có thể xằng bậy mãi được, sau này cả nhà từ xuống dưới đều trông cậy vào nàng quản lý, nếu nàng sửa đổi cho tốt, ta sao có thể yên tâm giao hết chuyện nhà cho nàng quản lý?”

      Phong Lưu lời đó rất chân thành, nhưng Thanh Hề lại cảm thấy bị đe dọa, nàng uống thuốc vô sinh, giờ chỉ còn biết “hôm nay có rượu, hôm nay say”, cảm thấy chỉ sống thêm ngày cũng là xa xỉ, nhưng thử hỏi có thể duy trì đến lúc nào?

      Thanh Hề kiềm chế được lén đưa mắt nhìn Phong Lưu, trong lòng nghĩ người đàn ông này là chỗ dựa cả đời của nàng, có nên nịnh bợ xum xoe chút .

      Thanh Hề gật gật đầu, Phong Lưu cũng trông cậy vào chuyện Thanh Hề có thể suy nghĩ thấu đáo trong sớm chiều, kéo ngăn kéo lấy ra cái hộp đưa Mộ Thanh Hề, “Cầm , nhưng đừng tiêu pha tùy tiện nữa.”

      Thanh Hề nhận cái hộp, nhưng cũng dám mở ra, vội vàng tạm biệt Phong Lưu, trở về Lan Huân Viện mới tò mò mở ra.

      Hộp có hai tầng, tầng là đồ trang sức Thanh Hề mang cầm, nàng vỗ ngực, cuối cùng cũng lấy lại được đống mầm mống tai họa này, nhìn đến tầng thứ hai liền choáng váng.

      “Lâm Lang, Lâm Lang, mau tới đếm giúp ta, chỗ này là bao nhiêu tiền?” Mộ Thanh Hề giơ tập ngân phiếu dày.

      Lâm Lang theo Thanh Hề lâu nên cũng nhiễm tính tham tiền, thấy nhiều ngân phiếu vậy hai mắt sáng như đuốc, nhanh chóng chạy đến đếm, “Phu nhân, có năm ngàn lượng.”

      Thanh Hề vội cầm lại, ôm ở trước ngực, “Oa, là tốt.” Thanh Hề ôm tập ngân phiếu xoay mấy vòng, đến khi chóng mặt hoa mắt mới giao cho Lâm Lang, dáng vẻ xả thân chịu chết, “Lâm Lang, ngươi cất cho kĩ, sau này hễ lúc nào ta định tiêu tiền, ngươi phải nhắc nhở ta chút.”

      Lâm Lang nhanh chóng gật gật đầu, ấy cũng rất lo lắng nếu vị chủ nhân này giữ tiền.

      “Là Quốc công gia đưa phu nhân sao, xem ra Quốc công gia vẫn rất có tình.” Lâm Lang tốt cho Phong Lưu mấy câu.

      “Sao, ngươi thích sao, ta cho ngươi cơ hội nhé?” Thanh Hề tuy hay đùa, nhưng ở chung thời gian, nàng cảm thấy Lâm Lang thực xấu, ngoài chuyện an phận thủ thường, còn rất có khả năng, nếu có người như vậy giúp nàng giữ chân Phong Lưu rất tốt, ấy lại xuất thân thấp hèn, chờ ấy sinh con nàng nhận làm con mình phải rất tốt sao.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :