1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Song Quy Nhạn - Minh Nguyệt Đang (66c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 05 – May áo xuân

      “Nếu nàng sửa đổi rồi, ai đưa nàng đến chùa làm gì?” Phong Lưu rút khăn tay từ tay Thanh Hề, lau nước mắt cho nàng, nhưng quen làm việc này, thế nên hơi mạnh tay quá, Thanh Hề bị đau, lui về phía sau nửa bước, nhờ thế cũng nín khóc.

      “Gọi người hầu vào hầu hạ nàng rửa mặt , khóc như mặt mèo, còn ra thể thống gì.” Phong Lưu thu tay lại.

      Thanh Hề gật đầu, Lâm Lang đứng ngoài cửa nghe động tĩnh, thấy thế trái tim mới thả lỏng, lại nghe Thanh Hề gọi, vội vàng cùng Thôi Xán bê nước vào hầu hạ Thanh Hề.

      Phong Lưu thấy Thanh Hề định bôi nước hoa khô, bỗng nhiên nhớ tới mấy thùng đồ mang về, nhân tiện : “Ta có mang mấy thứ từ miền Nam về, tặng cho nàng hết, bảo người hầu ra ngoài cửa gọi Thính Tuyền bê về đây.”

      Thanh Hề nghe thấy có quà, lòng nghĩ ra Phong Lưu vẫn thương nàng, mặt liền vẻ vui mừng, thúc giục Thôi Xán mau.

      lâu sau liền thấy bốn người hầu chuyên làm việc nặng khiêng hai thùng đồ vào, Thanh Hề nhịn được muốn mở ra ngay lập tức, chắc là do kiếp trước sống khổ quá lâu, đến kiếp này gặp thứ gì tốt đều thích.

      Trước khi hành động Thanh Hề quên đưa mắt nhìn Phong Lưu ngồi bên cửa sổ phẩm trà đọc sách, thấy Phong Lưu gật đầu với nàng, nàng mới nhảy nhót kéo Lâm Lang mở thùng.

      Thùng đầu tiên chứa đầy vải vóc, có lụa Hàng Châu, lụa Giang Nam, lụa Nam Kinh, đương nhiên còn có Tuyết Quan Đoạn, gấm hoa, gấm Tứ Xuyên tinh tế nhất phương Nam, ngoài ra là da cáo, da chồn để làm áo khoác mùa đông, đều là đồ thượng đẳng, màu sắc cũng là những màu mà Thanh Hề thích.

      Nhưng Thanh Hề vẫn thích thùng thứ hai hơn, vừa mở ra là Thanh Hề suýt hét lên vì sung sướng. Thanh Hề nâng niu quả cầu hương (*) bằng vàng chạm khắc hoa văn hình hoa sen trong lòng bàn tay, từng chi tiết đều rất tinh xảo, hình hoa sen rất , Thanh Hề rất thích, hoa khô ở trong quả cầu hương cũng là hương hoa hồng mà Thanh Hề thích nhất. Quả cầu hương này ở kinh thành cũng có, nhưng phương Nam làm vẫn tinh xảo hơn.

      Thanh Hề vui mừng khôn tả sai Lâm Lang treo quả cầu hương lên đầu giường, lại lấy ra cái hộp ba tầng sơn hoa văn màu hồng phấn, vừa mở ra thấy toàn đồ trang sức. Tầng thứ nhất là khuyên tai, vòng tay linh tinh, đều là những kiểu dáng mới nhất, tất cả đều gắn kim cương đá quý, lấp lánh muốn lòa con mắt, Thanh Hề nhìn mê mẩn. Tầng thứ hai là bộ trâm ong bướm vờn hoa bằng vàng, Lâm Lang trầm trồ mãi thôi, tầng thứ ba là dây chuyền pha lê và trâm ngọc bích, long lanh lóng lánh, cái hộp này nhất định ít hơn năm ngàn lạng.

      “Phu nhân, hộp này đẹp quá.” Mộ Thanh Hề vốn nhiều đồ tốt, nếu bình thường Lâm Lang cũng đến nỗi mê mẩn, nhưng hộp trang sức ba tầng này quá đặc biệt, khiến Lâm Lang phải trầm trồ thôi.

      “Uh, hẳn là phải đồ của Trung Nguyên chúng ta, giống đồ của nước ngoài. Màu hồng phấn nền trắng này là đẹp mắt, so với hộp gỗ tử đàn đen tuyền của ta đẹp hơn nhiều.”

      “Nhãn lực tinh tường đấy.” Phong Lưu .

      Thanh Hề đắc ý cười hì hì, lại cao hứng phấn chấn mở hộp sơn nền trắng vẽ hình phụ nữ quý tộc phương Tây, Lâm Lang và nàng đều nghĩ vẫn là trang sức, ngờ mở ra thấy hàng loạt hộp phấn các màu.

      Lâm Lang biết là cái gì, Thanh Hề lại kinh hô, hộp này là hộp các màu phấn và son tươi đẹp nổi tiếng nhất Kim Lăng.

      Thanh Hề bầy từng hộp ra, lại mở nắp nhìn, có phấn màu đỏ, màu tím, màu vàng, màu trắng… rất nhiều màu sắc.

      “Đây là bột màu để vẽ tranh sao?” Lâm Lang tò mò.

      Thanh Hề cười , “Đây là phấn trang điểm.”

      Lâm Lang kinh hô, “Làm sao có thể, ai lại bôi phấn màu tím lên mặt chứ?”

      Thanh Hề đưa mắt nhìn, “Đừng vội, để ta biểu diễn cho ngươi xem, ngươi gọi Cần Nhi vào đây.”

      Cần Nhi là người hầu vẩy nước quét nhà, hơi ngớ ngẩn, da vàng vọt, biết Thanh Hề gọi vào có việc gì, lại nhìn thấy Phong Lưu nên run run rẩy rẩy, Thanh Hề bảo Cần Nhi ngồi xuống, lấy từ hộp gỗ tử đàn ra bộ cọ trang điểm, trộn ít phấn tím với phấn vàng, dùng vải bông vo tròn dặm lên nửa mặt Cần Nhi, lại dùng bút ngòi đánh phấn tím lên bầu mắt Cần Nhi, cuối cùng đánh chút phấn trắng lên khóe mắt. (trang điểm phong cách Hàn Quốc sao :shock:)

      Sau phen tô vẽ, hai nửa mặt Cần Nhi như của hai người khác nhau, bên trái có trang điểm trắng nõn, còn bóng khỏe tỏa sáng, khiến Lâm Lang muốn cắn lưỡi.

      Phong Lưu ngồi bên nhìn Thanh Hề đắc ý dào dạt, khẽ nhếch miệng mỉm cười, nhưng ai phát ra.

      Đặt hộp phấn son xuống, Thanh Hề lại thấy trong rương có cả xà phòng thơm, có mùi hoa hồng, hoa quế, hoa nhài …, còn có cả hương cam và các hương trái cây khác mà Thanh Hề thích nhất, Thanh Hề nhìn mà mê mẩn rời ra nổi, Lâm Lang khen đồ phương Nam tinh xảo hết lời.

      Thanh Hề lấy hai bánh xà phòng thơm thưởng cho Lâm Lang và Thôi Xán, sau đó bảo Lâm Lang cất gọn lại. Trong lòng vui mừng vô cùng, Phong Lưu mang về thứ gì cũng là theo sở thích của nàng, nhưng là đàn ông, xưa nay lạnh lùng, làm sao lại biết mua phấn son trang sức cho phụ nữ chứ.

      Lòng Thanh Hề trào dâng cảm giác nguy hiểm, liền có chút ngượng ngùng xoắn tóc, ngồi xuống trước mặt Phong Lưu, “Đình Trực ca ca tặng thiếp toàn là đồ tốt, biết là ai chuẩn bị cho ngài?”

      Phong Lưu thấy nàng ngồi nghiêm chỉnh, lòng thầm bật cười, mấy tháng xa, mẫu thân liên tục viết thư hỏi đến phía Nam có ưng ý nương nào , nếu có cứ nạp làm thiếp, về kinh có bà làm chủ, lại sợ làm việc người chiếu cố, chọn ra hai hầu nhan sắc dễ nhìn để mang theo. Phong Lưu chỉ cho là mẫu thân giận Thanh Hề, nghĩ nay Thanh Hề lại có người thương , lòng rất thương xót nàng.

      “Như phu nhân của Tuần phủ Tô Châu chuẩn bị hộ.”

      Thanh Hề nghe thế mới yên lòng, cũng thấy Phong Lưu dẫn theo nào từ Nam trở về, trong lòng cũng được an ủi. Nhất thời lại nghĩ, so với việc để Phong Lưu tự nạp người thiếp, nàng chọn lựa rồi nạp cho vẫn tốt hơn.

      Đến tháng mười , Nhị phu nhân bắt đầu thu xếp chuyện may quần áo mùa xuân, Nhị phu nhân tự biết quản lý chuyện nhà phải chuyện dễ dàng, hàng đống người soi mói để bới móc sai lầm của ấy, tháng chạp lại phải làm lễ giao thừa và tất niên, có thời gian lo việc may quần áo, chờ qua tết chỉ sợ muộn, thế nên chuẩn bị sớm vẫn hơn.

      Lâm Lang cho Thanh Hề hôm nay chưởng quỹ của Vân Thường Phường đưa thợ may đến lấy số đo, Thanh Hề ngạc nhiên, “Sao sớm vậy, còn chưa biết năm sau xu hướng là gì mà.”

      “Chắc Nhị phu nhân sợ qua tết mới may muộn, nếu sang năm trong cung có xu hướng mới, chúng ta lại may thêm hai bộ là được. Mỗi lần may quần áo thế này, cả nhà từ xuống dưới cùng may, nhanh nhất cũng phải tháng mới xong, cũng khó trách Nhị phu nhân muốn chuẩn bị sớm.” Lâm Lang đỡ cho Nhị phu nhân.

      Thanh Hề nghiêng đầu, nghĩ chút rồi , “Năm trước phải là Khánh Tường Phường sao?”

      Chuyện này Lâm Lang biết lý do, chỉ cười.
      tart_trung thích bài này.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 06 – Người bị khai đao

      Khi Thanh Hề từ chỗ Thái phu nhân trở về Lan Huân Viện, nữ chưởng quỹ của Vân Thường Phường cùng hai thợ may đợi sẵn, “Phu nhân vạn phúc.”

      Thanh Hề thấy chưởng quỹ kia trang điểm nhã nhặn, ngoại hình gọn gàng sạch , khoảng ba mươi tuổi, sắc mặt tươi cười cung kính nhưng hèn mọn, nàng thấy rất có thiện cảm.

      “Chờ lâu ?”

      “Cũng vừa mới tới, thủy tiên của phu nhân chăm sóc nhìn có hồn, đóa hoa cũng lớn, nhưng ngạc nhiên nhất là thời điểm này lại chăm sóc được hoa trà nở kiều diễm như thế, hoa tượng của quý phủ có khả năng.” Chưởng quỹ Vân Thường Phường cười .

      Thanh Hề thấy Hoàng chưởng quỹ chuyện khéo léo, lúc nào cũng tươi cười, bèn mời vào phòng trong, nếu may áo xuân, tất nhiên là phải cởi áo để lấy số đo chính xác, phòng trong ấm áp hơn, thế nên mới mời vào.

      Hoàng chưởng quỹ cũng từng làm thợ may, liền cầm thước dây tự tay đo cho Thanh Hề, sau khi nàng cởi áo ngoài, lớp quần áo mỏng manh còn lại che được dáng người đầy đặn gợi cảm, Hoàng chưởng quỹ kiềm chế được : “Dáng người phu nhân đẹp, đúng là giá áo trời sinh, mặc gì cũng đẹp.”

      Thanh Hề nhìn xuống ngực mình đỏ mặt, so với những người khác đúng là ngực nàng có đầy đặn hơn.

      “Tôi có mấy kiểu xiêm y này, phu nhân mặc vào nhất định đẹp nổi bật.” Hoàng chưởng quỹ đưa quyển vở vẽ các kiểu dáng xiêm y vẫn mang trong người ra cho Thanh Hề xem.

      Hoàng chưởng quỹ chỉ vào bộ xiêm y mùa xuân có vạt áo giao nhau.

      “Cổ áo này hình như hơi thấp?” Thanh Hề có chút chần chừ, kiểu xiêm y này đúng là mới mẻ độc đáo và đẹp, hoa văn cũng ít gặp.

      “Đúng thế, kiểu này là của người Tây Dương mang sang, nghe phụ nữ phương Tây đều mặc như thế, có người đến đó về tả lại là có những phụ nữ phương Tây lộ quá nửa bộ ngực ra ngoài. Hai năm nay ở phương Nam đều chuộng kiểu xiêm y này, nghe thân thích của Huệ phi nương nương trong cung cũng may xiêm y kiểu này, qua năm mới nhất định thành xu hướng.”

      Lời này của Hoàng chưởng quỹ tác động đến Thanh Hề, Huệ phi là phi tử được sủng ái nhất, nếu lời Hoàng chưởng quỹ là , kiểu xiêm y này đương nhiên thành xu hướng năm tới, ngoài ra còn lên rằng Hoàng chưởng quỹ có bản lĩnh lớn, tin tức bí mật thế này cũng biết.

      “Uhm, vậy may vài bộ theo kiểu này, mang vải ra đây cho ta xem.” Thanh Hề mặc áo ngoài vào, ngồi xuống chỗ của mình.

      Hoàng chưởng quỹ tự tay lấy vải ra cho Mộ Thanh Hề chọn, có vải màu ngà dệt chìm hoa văn trăm con bướm vờn hoa lẫn với chỉ kim tuyến, có vải màu xanh da trời dệt hoa mai bằng băng ngọc, đều là những thứ vải vóc đẹp. Thanh Hề lại sai Lâm Lang lấy vải của mình ra, bàn với Hoàng chưởng quỹ xem nên phối hợp thế nào, hai người chuyện rất hợp, Thanh Hề chỉ may bốn bộ xiêm y theo lệ, còn dùng vải Phong Lưu mang về từ phía Nam làm thêm bốn bộ nữa.

      Nhất thời còn thấy chưa đủ, lại lấy dạ lông cừu ra, để đặt Hoàng chưởng quỹ may mấy bộ quần áo mùa đông, tuy là tháng mười , nhưng mới đầu xuân, còn rét tháng ba, đến lúc đó trời lạnh, làm cũng thừa.

      Hoàng chưởng quỹ cười khép được miệng, dùng hết mọi kỹ năng tán tụng, nịnh bợ Thanh Hề lên mây.

      Lâm Lang đứng bên nhìn mà sốt ruột, Nhị phu nhân cho người đến từ đầu, là các vị chủ tử theo đúng lệ thường mỗi người may bốn bộ, ngờ phu nhân cao hứng lần là đặt hơn chục bộ. Nhưng Thanh Hề hào hứng như thế, Lâm Lang sao dám làm nàng mất hứng, nàng vốn là chủ nhân bốc đồng, làm nàng mất hứng chừng nàng làm loạn lên còn hỏng chuyện hơn, nhớ lần trước nàng thích cây trâm phỉ thúy, Lâm Lang khuyên ở nhà có đến chục cây trâm từa tựa thế rồi, nàng đừng mua nữa, chỉ vậy khiến Thanh Hề mất hứng, bực tức với Lâm Lang suốt ba ngày trời, cuối cùng giận dữ mua mười cây trâm cả phỉ thúy lẫn bạch ngọc mới nguôi cơn giận.

      Bản tính tùy tiện của Thanh Hề sửa đổi được chút nào, vẫn xa xỉ như xưa, hơn nữa lại biết tương lai thế nào, cảm thấy hưởng thụ được ngày nào hay ngày đó, cho nên độ ném tiền qua cửa sổ so với trước kia chỉ có hơn chứ có kém, Lâm Lang và những người hầu khác khuyên rất nhiều đều có hiệu quả.

      Nửa tháng sau, Hoàng chưởng quỹ tự mình mang quần áo đến, xem xem có chỗ nào cần sửa , lại tặng Mộ Thanh Hề mười hai chiếc khăn tay, chính là theo bộ với mười hai bộ xiêm y, Thanh Hề rất vừa ý, nhưng nàng là phu nhân Quốc công sao có thể làm chuyện lợi dụng người khác, liền bảo Lâm Lang lấy ra mười hai lượng bạc đưa Hoàng chưởng quỹ.

      Lâm Lang vừa mở tủ lấy tiền vừa lầm bầm, khăn tay làm bằng vàng chắc, gì mà cái khăn lượng bạc.

      Mộ Thanh Hề chỉ tập trung làm Tán Tài đồng tử, tất nhiên quan tâm Lâm Lang lầm bầm gì

      ngờ, bốn năm ngày sau, Nhị phu nhân bỗng nhiên đến thăm Lan Huân Viện.

      Thanh Hề có phần kinh ngạc, con người Nhị phu nhân này rất chất phác, ngày thường ngoài việc thỉnh an, cũng chỉ ở trong nhà chăm sóc hai đứa con trai , Thanh Hề làm phu nhân Quốc công vào ở trong Lan Huân Viện này lâu, trừ ngày thành hôn, chưa từng thấy Nhị phu nhân đến đây lần thứ hai, hôm nay biết là cơn gió gì thổi đến.

      “Tạ tỷ tỷ mời vào, trong nhà hơi bừa.” Thanh Hề có chút ngượng ngùng.

      “Làm phiền đại tẩu.” Nhị phu nhân vừa bước vào nhà bị khí nóng trong nhà làm nóng sực người, phòng này vốn ấm, lại đặt nhiều chậu than, trong phòng vô cùng ấm áp, Mộ Thanh Hề cũng chỉ mặc áo đơn, khiến dáng người gợi cảm phô bày toàn bộ.

      “Phòng này ấm áp.” Nhị phu nhân cười .

      “Uh, mặc áo kép quá dày làm gì cũng bất tiện, mặc áo đơn vẫn thoải mái hơn.”

      Lâm Lang dâng trà mời Nhị phu nhân, là trà thượng đẳng, Nhị phu nhân nhấp ngụm, liền phải lên tiếng khen trà ngon, cũng nhân thế mà đưa mắt đánh giá căn phòng này.

      Lót ghế, trải bàn, trải giường, màn che rất độc đáo, hề ngại bẩn rồi dùng màu tối như thông thường, tất cả đều là màu vàng nhạt, tím nhạt và các màu sắc tươi sáng khác, lót ghế trải bàn là sa tanh vàng, gấm hoa gấm Tứ Xuyên cũng la liệt xung quanh, tấm rèm dài chạm đất là loại lụa mềm mại nhất, kiểu may uốn lượn như xiêm y cho thiếu nữ. Từ phòng khách cho đến gian phòng phía Đông và gian phòng phía Tây, giữa các căn phòng đều ngăn cách bằng lớp rèm chạm đất, hoa lệ như chốn thâm cung, Nhị phu nhân suýt cắn phải lưỡi.

      Ngẩng đầu nhìn lên thấy tấm bình phong trước cửa tròn treo đồ trang trí, là hai bình hoa tròn cỡ lớn, trông rất độc đáo, thanh lịch.

      bàn trước mặt Thanh Hề, có bình hoa tròn kiểu dáng giống hệt làm dở nửa, “Đại tẩu, đây là làm cái gì, rất độc đáo.”

      “Em làm quả cầu hoa treo lên trước màn, chị thấy có độc đáo hơn đồ trang trí khác .” Mộ Thanh Hề được đến đồ mình làm cười tươi như hoa.

      “Đúng vậy, màu sắc rực rỡ rất đẹp mắt, nhưng hoa rồi héo, sao treo được nữa?”

      Lâm Lang đứng bên che miệng cười, đại khái là cười Nhị phu nhân có kiến thức, cũng biết Nhị phu nhân xuất thân tốt, trước kia là con nhà nông dân, cũng may cha ấy có chí tiến thủ, hai mươi mấy tuổi đỗ tiến sĩ rồi nhậm chức Tri huyện tỉnh xa, Thái phu nhân là vì thấy cha ấy danh tiếng làm quan tốt, lại ưng tính nết ấy mới thay Nhị gia hỏi cưới ấy.

      Thanh Hề trừng mắt với Lâm Lang cái, “Hoa này là em dùng tơ mỏng để làm, cách làm là của người phương Nam, vốn là bí truyền lộ cho người ngoài, em dùng ít ngân lượng mới học được, chị thấy rất đúng .”

      Nhị phu nhân giống như thấy thất lễ của Lâm Lang, cười : “Chả trách, đúng là đại tẩu nhanh nhẹn, chỉ nhìn giống , còn mùi cũng như hoa nữa.”

      Thanh Hề thấy Nhị phu nhân nhận xét có chút kiến thức, liền cười : “Cũng hẳn thế. Trước khi làm vẩy đều sương đọng hoa lên vải tơ, để khô, lại vẩy sương hoa, cứ làm thế ba lượt, rồi mới dùng vải tơ đó làm hoa, tự nhiên có mùi thơm như hoa .”

      thể nghĩ ra được, quả là kỳ công.” Nhị phu nhân sợ hãi than.

      Hiếm có lúc có người thảo luận cùng Thanh Hề về tác phẩm của nàng, nàng tự nhiên cảm thấy vui vẻ, tuy rằng Nhị phu nhân chất phác, nhưng thảo luận với ấy giống như thảo luận với người hầu, Thanh Hề càng càng say mê, giảng là loại vải tơ nào thích hợp, loại nào , làm nhị hoa làm bằng vải tơ mỏng mịn cuốn tròn, kỳ công phức tạp, khiến người nghe chóng cả mặt.

      Sau lúc lâu, Nhị phu nhân mới nhắc đến chuyện mà ấy muốn .

      “Xiêm y mùa xuân đợt này, đại tẩu có hài lòng ?”

      Thanh Hề gật gật đầu, “Vân Thường Phường này tay nghề cũng tệ lắm, kém Khách Tường Phường trước kia.”

      “Đại tẩu thích là tốt rồi, nhưng ai nấy đều chỉ may bốn bộ xiêm y, cả mẹ cũng chỉ may bốn bộ.” Nhị phu nhân đến đấy liền ngừng lại.
      midnight thích bài này.

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      @Tiểu tinh bạn ơi, ảnh minh họa bị died r nha.
      Tiểu yêu tinh thích bài này.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      ơ, @minmin1009 nhưng mình có để ảnh minh họa nào đâu???
      minmin1009 thích bài này.

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      @Tiểu tinh ảnh minh họa cho bài viết ở #1 ý. mình thấy ảnh khoog ra, nếu bạn chưa để bổ sung ảnh cho mình nha

      P/s: hình như nó lại được r, chắc là do lỗi mạng, sorry bạn nha^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :