1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Song Quy Nhạn - Minh Nguyệt Đang (66c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 54 – Ăn năn


      Đến khi trận đấu mới sắp bắt đầu, mới thấy hai người quay về lều, Thái phu nhân hỏi: “Hai đứa đâu đấy?”

      Phong Lưu xách giỏ trúc, bên trong toàn là đồ chơi nho xinh xinh, thấy Thái phu nhân hỏi, liền đưa giỏ cho Thanh Hề.

      Trán Thanh Hề lấm tấm mấy giọt mồ hôi, Thái phu nhân kéo nàng lại để lau mồ hôi, Thanh Hề đặt giỏ xuống kỷ trà, “Đình Trực ca ca dẫn con ra chỗ hàng rong vòng, con mua được rất nhiều thứ độc đáo.” Thanh Hề lấy ra lạt trúc mỏng cuốn lại thành hình hoa hồng, “Mẹ, mẹ xem cái này , so với hoa hồng làm bằng lụa của chúng ta phải hơn sao, vừa rẻ lại vừa đẹp.”

      Trong giỏ toàn đồ vật bằng tre trúc, châu chấu, nhện đều có đủ, có cả ống đựng bút bằng trúc, chong chóng, v.v…

      “Tặng Tấn Ca Nhi, Hiên Ca Nhi mấy thứ này, nhất định các cháu rất vui.” Thanh Hề cao hứng phấn chấn ngắm nghía từng món .

      “Ta hỏi hai đứa đâu? Thời tiết oi bức, lại hỗn loạn thế này, con sợ bị xô đẩy sao.” Thái phu nhân trách móc xong, quay đầu lại với Phong Lưu: “Cả con nữa, sao lại chiều hư Thanh Hề như thế, nếu xảy ra chuyện gì biết làm sao, cũng chịu dẫn theo hộ vệ.”

      Phong Lưu chỉ cười, yên lặng nghe Thái phu nhân trách mắng.

      “Đình Trực ca ca đâu có chiều hư con.” Thanh Hề lay lay cánh tay Thái phu nhân, muốn Phong Lưu bị mắng giữa bàn dân thiên hạ như vậy, còn thầm với Thái phu nhân, “Vừa rồi con thấy khát, gặp ven đường có hàng bánh nếp lạnh, con nài nỉ hồi lâu mà Đình Trực ca ca vẫn đồng ý, ăn đồ đó bị đau bụng.”

      “Nó làm thế là đúng.” Thái phu nhân véo lên má Thanh Hề, sai người dâng trà đá lên, Hà Ngôn Hà Ngữ chuẩn bị rất đầy đủ, còn dùng thùng gỗ hai tầng để chứa băng, làm cho Thanh Hề bát đá bào.

      Đến khi thi đua thuyền xong, mặt trời lên đến đỉnh đầu, tất cả mọi người cùng về phủ.

      Tối muộn, Thanh hề ngồi dưới giàn hoa tử đằng (*) hóng mát, tay phe phẩy quạt tròn bằng ngà voi vẽ hình mỹ nhân dưới trăng vải kim tuyến, lòng vẫn nhớ thương bát bánh nếp lạnh chưa được ăn lúc sáng.

      “Vẫn chưa ngủ sao?”

      Nghe câu đó, Thanh Hề quay lại thấy Phong Lưu đứng dưới mái hiên, có vẻ như vừa vào từ cửa ngách. Dưới ánh trăng, mặc áo choàng màu ngà thêu trúc xanh, càng tôn thêm phong thái như ngọc.

      Thanh Hề vội đứng dậy, kéo lại vạt áo, “Trễ như vậy sao Đình Trực ca ca lại đến?”

      Vì để hóng mát, cửa Lan Huân Viện khóa lại để người ngoài quấy rầy, thế nên Thanh Hề ăn mặc cũng thoải mái hơn, tắm rửa xong tóc chỉ búi hờ, mặc yếm màu ngà thêu bướm vờn hoa và quần mỏng màu bích lục, khoác thêm áo khoác bằng tơ mỏng cũng màu bích lục, vì vừa rồi ngồi ở xích đu, quần áo có chút xộc xệch, gặp Phong Lưu đến, tất nhiên ngại ngùng.

      Tay Phong Lưu đưa lên, Thanh Hề mới để ý là cầm theo hộp đồ ăn, đến khi đến gần, đặt hộp lên bàn đá, Lâm Lang tiến tới mở hộp, bê ra bát bánh nếp lạnh màu trắng ngà, mặt còn rưới nước đường đỏ, vừa nhìn thấy ngọt ngào vô cùng tận, khiến người ta ăn xong cũng phải mút ngón tay mới thỏa mãn.

      Lâm Lang lấy hai thìa bạc đến để múc ra đĩa, Phong Lưu lại lấy ra bình rượu hoa sen.

      có lại, Thanh Hề dịu dàng : “Lâm Lang lấy hai món nhắm ra đây.”

      cần, ta ăn đêm, uống rượu ngắm trăng là được.” Phong Lưu nhìn Thanh Hề chằm chằm, chậm rãi .

      Nhìn mặt trăng lấy gì làm sáng sủa, Lâm Lang thầm nghĩ, chỉ sợ phải uống rượu ngắm trăng mà là uống rượu ngắm người, nhưng lời này thể , Lâm Lang lặng lẽ lui ra ngoài, xua hết người hầu nghỉ, còn dặn kĩ được bén mảng vào sân.

      “Thiếp nghĩ tới bánh nếp lạnh này, ngờ Đình Trực ca ca lại mang đến.”

      Phong Lưu nằm ở xích đu Thanh Hề vừa ngồi khi nãy, nhắm mắt dưỡng thần, “Nếu mua cho nàng, nàng còn nghĩ đến nó rất lâu. Giờ khuya rồi, nàng ăn cái thôi.”

      Thanh Hề vâng dạ, xắn thìa ăn, quả nhiên rất ngọt ngào, tự dưng lại ứa nước mắt, cũng may nàng quay lưng về phía Phong Lưu.

      Giữa lúc bình an vẫn thấy thấp thỏm lo âu, nay Thanh Hề có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng lòng nàng rất ràng, phúc phận lúc này, có nghĩa là phúc phận mãi mãi. Đôi lúc nghĩ đến chuyện khi Thái phu nhân nhắm mắt xuôi tay, nàng cũng lớn tuổi sắc suy, may mắn Phong Lưu còn có thể nhớ chút tình cảm từ , nhưng nàng con cái, làm sao có ngày tháng tốt đẹp. Hoặc là nàng nuôi con của thị thiếp, nhưng chung quy vẫn phải ruột thịt. Phụ nữ có con chỉ như cỏ dại ven đường…

      hợp khẩu vị sao?” biết từ khi nào, Phong Lưu đứng dậy ngồi sau lưng Thanh Hề, thấy thìa trong tay nàng vẫn bất động.

      “Rất ngon, ngọt mà ngấy, lại nhàng mát mẻ, nhưng nghĩ dến chuyện là do Đình Trực ca ca đích thân mua cho thiếp, tiếc nỡ ăn.”

      Phong Lưu hôn phớt lên mặt Thanh Hề, bế nàng vào lòng ngồi lên xích đu, “Chờ ta về, lại mua nữa cho nàng.”

      “Ngài xa sao?” Thanh Hề kinh ngạc ngẩng đầu.

      “Phải Giang Nam chuyến, mấy ngày nữa , nhưng lần này lâu, ta tranh thủ về trước sinh nhật nàng.” Phong Lưu xoa ngực Thanh Hề.

      Thanh Hề bị xoa đến nhũn cả người, trước kia biết, giờ mới hay Phong Lưu cũng là người háo sắc, buổi sáng khi dẫn nàng ra chợ còn lén véo vào eo nàng mấy lần.

      “Nàng muốn ta mang về thứ gì từ Giang Nam?” Phong Lưu dùng cằm cọ lên vai Thanh Hề.

      Thanh Hề bị làm cho bối rối, làm sao suy nghĩ được gì, chỉ lắc đầu.

      “Ngày mai nàng đến Tứ Tịnh Cư chuẩn bị hành lý cho ta được ?”

      Thanh Hề mơ mơ màng màng gật đầu, Phong Lưu ngậm ngụm rượu hoa sen, mớm cho Thanh Hề, răng môi quấn quít, nóng như sôi.

      “Đừng ở trong sân.” Thanh Hề giãy dụa.

      Phong Lưu nghe thế mới hơi tách người ra, khàn khàn : “Sang năm, khi hoa đào nở, ta đưa nàng đến Tây Sơn mấy ngày.”

      Thanh Hề nghe câu đầu đuôi đó mở to mắt, Phong Lưu chỉ cười cười, nụ cười ấy trong sáng như ánh mặt trời, rất hiếm thấy.

      Phong Lưu bế Thanh Hề vào phòng, tấm màn bằng ánh nguyệt sa bị kéo xuống, che cảnh xuân.

      Chiều hôm sau, Thanh Hề cố chịu đau nhức Tứ Tịnh Cư, đêm qua bị Phong Lưu thương tiếc giằng co đến quá nửa đêm, lòng nàng hơi giận, nhưng vì Phong Lưu sắp xa, nên nàng nhẫn nhịn.

      Vào phòng, Thanh Hề cùng hai tiểu nha đầu mới tới chuẩn bị hành lý cho Phong Lưu, thứ đầu tiên nàng chuẩn bị cho Phong Lưu là quần áo lót, đây là lần đầu tiên nàng làm chuyện này, lòng kích động đến nỗi thể miêu tả, chỉ sợ làm tốt, suy nghĩ chu đáo khiến Phong Lưu đường thoải mái. Ngay cả tất để thay Thanh Hề cũng đếm đếm lại mấy lần, nghĩ đến chuyện Phong Lưu ưa sạch , tất thay hàng ngày, nàng trù tính xem mang bao nhiêu mới đủ dùng.

      Chuẩn bị xong, chờ Phong Lưu trở về, nàng tiến đến hỏi: “Đình Trực ca ca có muốn mang theo mấy tấm bản đồ ?”

      bàn có tấm bản đồ ta xem, nàng cất vào hành lý .” Phong Lưu thay quần áo, giờ mới được xem xem Thanh Hề chuẩn bị gì cho .

      “Thiếp định chuẩn bị mấy thứ đồ ăn khó hỏng, dễ bảo quản, nếu đồ ăn địa phương hợp khẩu vị, ngài có thể sai người hầu mượn bếp làm nóng đồ ăn tạm hai bữa.”

      Phong Lưu ôm lấy Thanh Hề từ phía sau, cười : “Nàng nghĩ chu đáo lắm.” thấy Thanh Hề càng ngày càng ra dáng phụ nữ có chồng, cảm thấy rất ấm lòng.

      “Giang Nam nhiều cảnh đẹp, nhưng nhiệm vụ lần này cấp bách, lần sau nếu có cơ hội, hoặc ta xin nghỉ mấy ngày, đưa nàng du ngoạn.”

      Thanh Hề ngạc nhiên xoay người, “ sao?” Nghĩ đến chuyện có thể cùng Phong Lưu ngồi chung con thuyền du ngoạn ở Giang Nam tươi đẹp, việc khiến người ta mong đợi.

      “Sang năm, sang năm ta nhất định tìm cơ hội đưa nàng du ngoạn.” Phong Lưu cắn lên tai Thanh Hề, “Hông còn đau ?”

      Thanh Hề nhạy cảm xoay người, tránh được vật cứng rắn khiến người khác ngượng ngùng, “Tất nhiên còn đau.”

      “Ngoan nào, ta rồi nàng lại có thể nghỉ ngơi tẩm bổ.” Phong Lưu giữ eo Thanh Hề, xoay nàng lại.

      “Thiếp chưa ăn cơm tối.” Thanh Hề hơi giận gắt câu.

      “Để lát nữa ăn đêm luôn.” Phong Lưu tất nhiên buông tha cho Thanh Hề.

      Sau khi Phong Lưu Giang Nam, Đào mama cũng chào từ biệt Thanh Hề, thứ nhất là bà ấy cảm thấy ở đây giúp gì được cho Thanh Hề nữa, thứ hai là muốn về quê, Thanh Hề giữ được, chỉ có thể chuẩn bị cho bà ấy số tiền lộ phí hậu hĩnh, lại sai gia đinh trong phủ hộ tống Đào mama lên thuyền mới yên tâm.

      Trong lúc nhất thời nỗi buồn ly biệt ám ảnh Thanh Hề, ngày hè nóng bức càng thêm buồn bã. Cũng may Nhị phu nhân Tạ thị có tin vui.

      “Vợ lão Nhị lại có bầu?” Thái phu nhân có chút kinh ngạc, từ lúc Nhị phu nhân sinh Tấn Ca Nhi bảy tám năm có động tĩnh gì, giờ bỗng nhiên có bầu, sao có thể khiến người khác bất ngờ.

      Nhị phu nhân có chút ngại ngùng cười cười, tuổi này lại mang bầu khiến ấy cũng có chút ngoài ý muốn, “Con vẫn nghĩ bản thân hết tuổi mang bầu rồi, có lẽ là do lần trước Lan muội muội bắt mạch cho con, sau đó kê mấy phương thuốc, ngờ…”

      Lan nương biến thành Lan muội muội, tất nhiên là lên tầm cao mới.

      Thái phu nhân ngạc nhiên kéo tay Thương Nhược Lan : “ ngờ con lại có bản lĩnh này.”

      Thương Nhược Lan ngượng ngùng cười cười, “Cháu theo phụ thân mấy năm cũng học được chút kiến thức, nhưng chỉ là tay mơ thôi, lần trước cháu thấy Nhị phu nhân có triệu chứng thiếu nguyên khí, thế nên mới múa rìu qua mắt thợ, hơn nữa mệnh của Nhị phu nhân là phải có thêm đứa con nữa, bản lĩnh của cháu chỉ là chuyện đáng nhắc tới.”

      “Sao lại đáng nhắc tới, chứng chảy máu cam của lão Tứ phải cũng là con chữa khỏi sao.” Thái phu nhân thấy Thương Nhược Lan khiêm tốn tất nhiên càng ưa.

      “Mẹ, hôm nay con dâu muốn bàn chuyện này với mẹ, lần này vất vả mãi lại mang bầu, Nhị gia cũng đây là chuyện quan trọng, con vốn yếu đuối, nghén ngẩm mệt nhọc, nếu còn quản lý chuyện nhà được chu toàn, thế nên muốn nhờ chị dâu và đệ muội giúp tay.” Nhị phu nhân đưa tay xoa bụng, có vẻ hạnh phúc như câu con cái là của trời cho.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 55 – khởi đầu của tai ương


      Thái phu nhân nhìn Thanh Hề, lại nhìn Thương Nhược Văn, “Nhược Văn khỏe hẳn chưa?”

      Sắc mặt Thương Nhược Văn giờ hồng hào, còn hơi tròn trịa chút, càng có vẻ tinh nhanh, so với trước kia như thể hai người khác hẳn, “Con khỏe hơn nhiều, Lan biểu muội ngày ngày lôi kéo con ra vườn tản bộ, được lười biếng, sức khỏe sao có thể khởi sắc.”

      Thái phu nhân trầm tư lát : “Vậy vợ lão Nhị cứ nghỉ ngơi , chuyện trong phủ để Nhược Văn quản lý.” Ngược lại lại : “Nhưng con cũng nên lao lực, chuyện hoa viên để Thanh Hề quản lý .”

      So với việc lo chuyện ăn mặc ở, khách khứa thăm hỏi, cả Quốc công phủ từ xuống dưới, việc quản lý hoa viên của Thanh Hề là nhiệm vụ nhàng nhất, có trách nhiệm, ngoài ra còn có cơ hội kiếm thêm chút tiền tiêu vặt.

      Thanh Hề cũng từ chối, khó khăn lắm Thái phu nhân mới cho nàng cơ hội này, tất nhiên nàng thể bỏ qua.

      Thương Nhược Văn : “Cảm ơn mẹ thông cảm, nhưng con còn con mọn, Uyển Thư Nhi nghịch ngợm bướng bỉnh, chỉ sợ đủ sức lo cho chu toàn, biết có thể nhờ Lan biểu muội giúp con tay ?”

      “Sao lại thể, hai đứa thương lượng với nhau là được, nếu có kẻ hầu nào phục, bảo nó tự trói rồi đến gặp ta.” Thái phu nhân cho Thương Nhược Văn và Thương Nhược Lan chỗ dựa.

      “Mẹ chu đáo.” Thương Nhược Văn cười .

      Thái phu nhân thở dài, kéo tay Thương Nhược Văn: “Con cũng đừng nên lao lực, nhanh chóng sinh thêm đứa con.”

      Vừa nghe thế mắt Thương Nhược Văn liền đỏ hoe, cúi đầu lời nào.

      Nhị phu nhân liền an ủi Thương Nhược Văn, ta còn trẻ, tình cảm vợ chồng với Tứ gia Phong Cẩm cũng tốt, có thêm con chỉ là chuyện thời gian.

      Chỉ có Thanh Hề đau khổ mà thể gì, có nước mắt cũng đành nuốt ngược vào trong, rốt cuộc Thương Nhược Văn còn quay đầu nhìn Thanh Hề chằm chằm, khiến những người biết chân tướng đều thầm khó hiểu.

      Chuyện Thương Nhược Văn sinh ra đứa bé chết ngạt tất nhiên là Nhị phu nhân có biết, nghĩ đến chuyện khi đó là Thanh Hề quản lý gia đình, tuy rằng sau đó phát sinh chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt lúc này của Thương Nhược Văn, có vẻ như có uẩn khúc nào đó mà Nhị phu nhân chưa được biết.

      Chờ mọi người hết, Thái phu nhân chỉ giữ Thanh Hề lại, ôm nàng vào ngực, gì, Thanh Hề khóc đến ướt hết vai áo Thái phu nhân, đến khi Thanh Hề bình tĩnh trở lại, vội sai Hà Ngôn Hà Ngữ hầu hạ Thái phu nhân thay xiêm y.

      Thấy Thanh Hề như thế, Thái phu nhân sao đau lòng, nhưng cũng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, lại : “Tháng nào cũng mời Thái y bắt mạch cho con, thái y vẫn bát thuốc đó phải những vị thuốc mạnh, nếu con chịu điều dưỡng, chừng lại có thể…”

      Thanh Hề biết Thái phu nhân thế để an ủi nàng, nàng và Phong Lưu nào phải làm chuyện vợ chồng, phải là vẫn thấy động tĩnh gì sao, hơn nữa nàng lại ghét uống thuốc, thường xuyên bữa trước uống, bữa sau nản lòng lại đổ .

      “Được rồi, chuyện này nữa, Lương Thần Mỹ Cảnh ở chỗ lão Đại là xảy ra chuyện gì?”

      “Đêm đó Đình Trực ca ca uống rượu, là người đấy vô liêm sỉ, sau đó Đình Trực ca ca muốn đuổi hai người , con sợ mẹ tức giận…” Thanh Hề thà kể hết.

      “Haizzz, đúng là nghiệp chướng, có ai lọt được mắt nó.” Thái phu nhân vội la lên, “Nếu lão Đại dọn về Lan Huân Viện, con lại có động tĩnh gì, vậy phải làm sao?”

      “Chỉ mong Đình Trực ca ca Giang Nam, có thể tìm thấy người hợp ý.” Tuy rằng biết Phong Lưu làm quan như thế nào, nhưng có thân phận cao quý, lại được Hoàng thượng coi trọng, quan chức Giang Nam sao có thể nịnh bợ, biện pháp nịnh bợ quanh quẩn lại cũng chỉ có hai cái, là tiền , thiếu nữ Giang Nam khỏi cần , thướt tha kiều nổi danh thiên hạ.

      Thanh Hề từng được nghe phu nhân những nhà khác kể, trong phủ Tổng đốc và nha môn hai tỉnh Tô Hàng nuôi dưỡng rất nhiều có xuất thân trong sạch, tài mạo song toàn, tất cả đều để biếu tặng quan .

      Thái phu nhân cũng rất bất đắc dĩ, con cháu nhà người khác háo sắc dâm dật phải lo lắng đành, đây lão Đại nhà bà gần nữ sắc bà lại càng phải lo lắng hơn.

      Từ sau khi Thương Nhược Văn quản lý việc trong phủ, rất nhiều việc đều do Thương Nhược Lan ra mặt, vì ta mềm mỏng hào phóng, xử lý linh hoạt, tùy tiện quyết định, nhưng đưa ra quyết định nào cũng khiến mọi người tâm phục khẩu phục, người hầu trong phủ bắt đầu thầm ca ngợi Lan nương giỏi giang, ngay cả đến nhóm mama khó tính cũng phải lên tiếng khen Lan nương.

      Chỉ có điều khiến Thương Nhược Lan hài lòng, đó là hôn của ta.

      Thái phu nhân từng thử dò ý hỏi thăm mấy phu nhân có con cháu đến tuổi hứa hôn, ai nấy đều ra vẻ có dự định, uyển chuyển cự tuyệt Thái phu nhân.

      Buổi sáng ngày hôm đó, Thương Nhược Lan hai mắt đỏ hoe quỳ gối trước mặt Thái phu nhân, “Xin Thái phu nhân đừng vì Nhược Lan mà phải chịu thiệt thòi nữa, Thái phu nhân phải chịu thiệt thòi khiến Nhược Lan dễ chịu chút nào, Nhược Lan nghĩ kỹ rồi, chờ phụ thân được xét xử xong, cháu xuống tóc làm ni , ngày ngày niệm kinh cầu phúc cho Thái phu nhân.” Dứt lời Thương Nhược Lan dập đầu ba cái mạnh.

      “Đứa bé này, làm cái gì vậy, mau đứng lên?” Thái phu nhân vội sai Viên mama nâng Thương Nhược Lan đứng dậy.

      “Nhược Lan vô tài vô phúc xứng với thế gia công tử kinh thành, Nhược Lan cũng có tham vọng gì, chỉ hy vọng vụ án của phụ thân được làm sáng tỏ, Thái phu nhân có thể sống lâu trăm tuổi.” Thương Nhược Lan chỉ khóc chịu đứng dậy.

      Thái phu nhân ngẩng đầu nhìn Thương Nhược Văn, Thương Nhược Văn tiến đến mấy câu, ra là hôm qua Thương Nhược Văn đưa Thương Nhược Lan cùng đến Tướng quân phủ làm khách, thiên kim nhà Lý Tướng quân nhiều câu khó nghe, khiến Thương Nhược Lan xấu hổ phẫn nộ chỉ muốn chui xuống đất.

      “Haizzz, đứa bé này, những người kỳ thị con là do nhà họ có phúc, nếu biết nhân phẩm con người con, chỉ sợ tranh cướp còn kịp.”

      Thương Nhược Lan nín khóc mỉm cười, đây là ưu điểm của Thương Nhược Lan, mặc cảm rồi cả nghĩ, chính điều đó khiến Thái phu nhân có cảm tình với ta.

      Thái phu nhân nhìn ta nở nụ cười, “Chuyện làm ni được nhắc đến nữa.”

      Thương Nhược Lan cúi đầu gì.

      Thương Nhược Văn ngồi bên cạnh : “Con cũng từng với em ấy rồi, được chuyện đó nữa. Con cũng từng hỏi, Nhược Lan chỉ muốn gả cho người chồng có nhân phẩm tốt, có chí tiến thủ, nhà nghèo chút cũng sao, quan trọng nhất là phải có bà mẹ chồng nhân hậu như mẹ.”

      Nhị phu nhân cũng có mặt ở đó, tiếp lời: “ rất đúng, tuy thuyền theo lái theo chồng, nhưng đàn bà như chúng ta cả ngày ở trong nhà, tiếp xúc với mẹ chồng còn nhiều hơn với chồng, thế nên có thể hòa thuận với mẹ chồng hay là chuyện rất quan trọng.”

      Thái phu nhân cười : “Con dự định chọn chồng cho Hân Thư Nhi theo tiêu chí đó sao?”

      Nhị phu nhân trả lời: “Cũng hẳn ạ, nhưng Lan muội muội rất có lý, nhà nghèo chút cũng sao, chỉ cần mẹ chồng tốt.”

      Thương Nhược Lan xấu hổ đỏ mặt, có chút bi thương : “ từng bị từ hôn như em, phụ thân lại vướng vòng lao lý, chỉ sợ cả những người nghèo nhưng gia thế trong sạch cũng thấy chướng mất.”

      “Sao lại chướng mắt, nhân phẩm dung mạo như con phải làm dâu nhà nghèo chịu khổ ta còn tiếc nuối nỡ.” Thái phu nhân .

      Thái phu nhân nghĩ kĩ hơn cũng thấy sai, Thương Nhược Lan xinh đẹp như hoa, nếu làm dâu nhà nghèo, nhà chồng có thể bảo vệ chu toàn hay còn chưa chắc chắn, nhưng với điều kiện của Thương Nhược Lan mà muốn tìm công tử thế gia để gả là gian nan.

      “Lan muội muội cũng đừng cả nghĩ, em cứ ở lại phủ này cả đời, cũng có ai gièm pha.” Nhị phu nhân .

      Thương Nhược Lan ngẩng đầu, khiến người ta kinh ngạc nhận ra Thanh Hề có mặt ở đó mà gì.

      Thanh Hề đành phải tỏ thái độ, lúc đầu nghe còn chưa sao, nhưng càng nghe, Thanh Hề càng cảm giác nhắm đến nàng. Việc nàng thể có con, Thương Nhược Văn ràng hơn bất kỳ ai, nay Thương Nhược Lan cao tới thấp xong, phải chính là ứng cử viên tốt nhất để cưới cho Phong Lưu sao, nàng cũng phục ta đỏ mặt tự nhận thấp hèn.

      Thanh Hề dịu dàng : “Lan nương cần cả nghĩ, trong kinh thành thiếu con nhà giàu tìm được người thích hợp ở vậy cả đời, cứ ở lại phủ này, nếu người hầu dám gièm pha nửa lời, lại với Thái phu nhân hoặc ta là được.”

      “Đa tạ phu nhân Quốc công.” Thương Nhược Lan cảm kích .

      Từ đó, Thương Nhược Lan phụng dưỡng Thái phu nhân càng tận tâm hơn, sáng sớm tới hầu hạ, so với các con dâu càng ân cần hơn, ta cũng có bản lĩnh, ngày nào cũng làm món ăn bổ dưỡng cho Thái phu nhân, khiến chứng mất ngủ của Thái phu nhân đỡ đến năm phần, Thái phu nhân càng thêm coi trọng ta, Viên mama lớn tuổi bận rộn, từ đó nếu gặp chuyện gì thể giải quyết, người hầu lớn trong phủ đều tìm Thương Nhược Lan xin quyết định.

      Rồi Hướng di nương của Tam gia sinh con, ngôi thai lệch nên khó sinh, thiếu chút nữa là mất mạng, cũng nhờ Thương Nhược Lan chăm sóc, mới qua cơn nguy hiểm mà mẹ tròn con vuông, Thái phu nhân sai người báo tin vui cho Tam gia, để đặt tên con. Sau khi sinh con, Hướng thị bị băng huyết, Thương Nhược Lan chẳng quản mệt nhọc chăm sóc Hướng thị liên tiếp ba ngày ba đêm, mới đưa được Hướng thị từ Quỷ môn quan trở về, rốt cuộc lại khiến Thương Nhược Lan ngã bệnh.

      ta ngã bệnh khiến cả phủ rối loạn, bao việc bị đình trệ, người hầu lúng túng, chờ Thương Nhược Lan phân công mới làm được. Người đến thăm ta nối dài dứt, từ sáng sớm cho đến lúc khóa cổng, ngừng phút nào, chưa từng thấy ai quan hệ rộng như vậy, nhắc tới Thương Nhược Lan ai nấy đều giơ ngón cái tán thưởng.

      So với bận rộn của Thương Nhược Lan, Thanh Hề liền nhàn hạ hơn rất nhiều, nàng chỉ quản lý hoa viên. Trước kia, Thanh Hề u u mê mê, chưa từng suy nghĩ xem quản lý việc trong phủ như thế nào, nhưng nay tình cảm của nàng với Phong Lưu càng lúc càng sâu sắc, dần dần có ý thức của nữ chủ nhân, chứ phải là tiểu thư để tâm mọi chuyện nữa.

      Việc quản lý hoa viên của Thanh Hề chỉ là việc , vì thế liền vào vườn hàng ngày, để hiểu mọi việc rồi tự mình cân nhắc. Nàng chia những bà già ở trong vườn làm bốn nhóm, vẩy nước quét nhà, canh cổng, trồng hoa và chăm nom vườn hoa, các quản mama cũng được giao công việc ràng, để đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.

      Thanh Hề lại cho quây vườn hoa lộn xộn ở góc Tây Nam lại, quây bằng rào tre, trồng lục đằng bám vào rào tre, đặt tên là Điền Viên Cư, làm ngôi nhà cỏ, cất giữ đồ dùng làm nông. Cuốc mảnh vườn lên để trồng hoa màu, coi như tự cung cấp rau dưa trái cây.

      Thái phu nhân thấy thế khen nàng làm rất tốt, thỉnh thoảng Thái phu nhân còn ra vườn tưới nước, coi như vận động nhàng, còn chờ hoa quả chín dẫn các con dâu ra hái, trái cây tự mình hái ăn mới thấy ngon ngọt.

      Thanh Hề lại quấn quít lấy Thái phu nhân, muốn làm mấy buổi tiệc ngoài vườn, nhân tiện khoe tay nghề của hoa tượng Quốc công phủ, hoa đẹp thể lãng phí, đem tặng người khác cũng rất có thể diện, có đôi khi chậu hoa quý còn khiến người ta thấy cảm động hơn là mấy ngàn lạng bạc.

      Có công việc, còn những tháng ngày chơi rỗi, thời gian như thoi đưa, đảo mắt đến thượng tuần tám tháng, đến ngày Phong Lưu về phủ.

      Phong Lưu về phủ liền đến chỗ Thái phu nhân đầu tiên, trong phòng có Nhị phu nhân, Tứ phu nhân, Thương Nhược Lan, chỉ có bóng dáng Thanh Hề, dù gửi thư báo ngày về được mấy hôm.

      “Thanh Hề đến Mậu Quốc công phủ, hôm nay bọn họ gả con lấy chồng, con bé cũng về sớm.” Thái phu nhân lại hỏi chuyện đường Phong Lưu, Phong Lưu kiên nhẫn trả lời, còn có mang về ít đặc sản, sai Thính Tuyền tặng các nhà.

      , chợt nghe bên ngoài có ngọc bội kêu leng keng, nghe tiếng bước chân, Phong Lưu liền nhếch khóe môi.

      Người bước vào phải ai khác ngoài Thanh Hề.
      hoadaoanh thích bài này.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 56 – Lòng nhi nữ


      Tính ra hai người gặp suốt ba tháng, Phong Lưu đánh giá Thanh Hề vào, trong thoáng chốc có chút cảm giác xa lạ.

      Vì hôm nay làm khách, Thanh Hề mặc xiêm y cầu kỳ hơn bình thường, xiêm y màu vàng nhạt in hình trăm con bướm vờn hoa dệt lẫn chỉ kim tuyến, váy màu ngọc bích sáng lấp lánh, thắt lưng treo hai dây tua kết hoa bằng chỉ kim tuyến, lồng hai viên dương chi bạch ngọc. Vấn tóc kiểu tiên nữ, cài trâm ngũ phượng quải châu gắn hồng ngọc, được người hầu dìu vào, tựa như tiên nữ, nhất thời khiến người khác choáng váng.

      [​IMG]
      Là kiểu này

      Nhìn nàng da dẻ trắng nõn, lúm đồng tiền như hoa, môi đỏ mọng như trái đào, vòng eo thon , bộ ngực đẫy đà tròn đầy, hàng lông mày phong tình quyến rũ, đôi mắt long lanh ướt át, đúng là đẹp hơn Tây Thi, lộng lẫy hơn Vương Tường.

      Thái phu nhân thấy Phong Lưu nhìn Thanh Hề, giống có chút ngây người, chỉ cảm thấy buồn cười, “Con về rất đúng lúc, lão Đại cũng vừa về, con hầu hạ nó thay quần áo .”

      Thanh Hề vâng lời, Phong Lưu đứng dậy ra ngoài, nàng theo, đến chỗ rẽ, Phong Lưu về phía Tứ Tịnh Cư, mà kéo Thanh Hề về phía Lan Huân Viện.

      “Đình Trực ca ca Tứ Tịnh Cư sao?”

      “Lan Huân Viện có quần áo của ta sao?” Phong Lưu đáp hỏi lại.

      “Tất nhiên là có.” Thanh Hề càu nhàu, đến khi hai người vào phòng, Phong Lưu tất nhiên muốn tắm rửa trước, thấy Thính Tuyền cho người bê thùng quà vào Lan Huân Viện, bèn quay lại dặn: “Ta tắm xong nàng mới được mở thùng.”

      Thanh Hề ngạc nhiên giải thích nổi ý tứ của Phong Lưu, quả thực nàng rất muốn mở thùng ra ngay lập tức, nhưng Phong Lưu vậy, nàng đành nhịn lại. Lâm Lang, Thôi Xán bê nước đến cho Thanh Hề rửa mặt.

      Lâm Lang cầm khăn trắng đỡ ở dưới cằm Thanh Hề, vào chậu nước hai giọt nước hoa hồng và năm giọt nước bạc hà, Thanh Hề táp nước lên mặt, Thôi Xán múc thìa bột đậu xanh nghiền nhuyễn vào tay, phải làm thế mới tẩy được hết son phấn. Rửa mặt xong, Thanh Hề tháo trâm cài tóc, sờ lên da đầu hơi đau, “Búi kiểu tóc đơn giản là được rồi.”

      Đến khi Thanh Hề thay xiêm y xong, Phong Lưu cũng tắm xong. thấy Thanh Hề tẩy hết son phấn, cài cây trâm hình quạt bằng bạch ngọc, mặt khắc mười hai bông hoa mẫu đơn dát vàng, ngoài ra còn gì khác. Xiêm y cũng thay bằng bộ bằng lụa mỏng màu thiên thanh, gấu váy khẽ bay, gợi nhớ hình ảnh tiên nữ của hôm chơi diều bên hồ.

      Lại khiến người ta nhớ tới câu thơ “Nùng trang đạm mạt tổng tương nghi” (Điểm trang đậm nhạt vẻ vì cũng xinh – Thơ về Tây Hồ và Tây Thi của Tô Đông Pha).

      Phong Lưu vòng tay qua eo Thanh Hề, kéo nàng rồi cúi xuống gáy hít hà, “Sao nàng lại gầy thế này, có phải lại ăn kiêng, sao mẹ lại để nàng thành thế này.” Nghe ra hình như Phong Lưu có chút bất mãn với mẹ mình.

      “Xem xem Đình Trực ca ca mang gì về .” Thanh Hề có chút nóng lòng, Phong Lưu nhìn biểu kích động của nàng thấy rất buồn cười, nếu vì muốn nhìn vẻ mặt này, việc gì phải giao hẹn chờ tắm xong.

      Lần trước Thanh Hề rất thích hộp của Tây Dương, phấn son của cửa hiệu nổi tiếng, xà phòng thơm nên tất nhiên các thứ đó đều có đủ. Ngoài ra còn có mấy cây quạt, quạt có nan bằng ngà voi vải kim tuyến, quạt tròn bằng ngà voi có bút tích của đại sư thư pháp, quạt tròn bằng tơ mỏng màu xanh dệt lẫn chỉ kim tuyến, kỳ lạ nhất là cây quạt nan của Tây Dương, nan quạt bằng gỗ đàn hương, mặt quạt là vải ren hoa văn hoa cỏ, vô cùng độc đáo.

      Đồ chơi linh tinh cũng có rất nhiều, Thanh Hề đặc biệt thích hộp nhạc với giai điệu thánh thót.

      thùng khác chứa đầy Tuyết Quang Sa.

      “Tại sao tất cả đều là Tuyết Quang Sa?” Tuyết Quang Sa là loại vải mới được tạo ra từ phía Nam, mỏng như cánh ve, sáng bóng như băng, mặc lên người rất nhàng thoải mái, Thanh Hề rất thích loại vải này, nhưng lần trước Phong Lưu mang về nhiều.

      “Hè vừa rồi, ta thấy nàng mặc bộ xiêm y bằng Tuyết Quang Sa hai lần, đoán là nàng thích, những thứ vải khác nàng cũng thiếu, thế nên ta cho người mua thùng toàn Tuyết Quang Sa mang về.”

      Thanh Hề hoàn toàn dự đoán được bộ xiêm y nàng chỉ mặc mấy lần, Phong Lưu cũng có thể nhìn ra manh mối, lòng cảm thấy rất ngọt ngào, cảm tưởng như uống thuốc cần ăn mứt hoa quả, quay đầu hôn chụt lên mặt Phong Lưu.

      Phong Lưu ngẩn người, người hầu thức thời lui ra từ lúc nào, còn quên cài cửa. Phong Lưu cười : “ sợ người hầu của nàng nhìn thấy sao.”

      Thanh Hề bị Phong Lưu ấn ngã xuống ghế dài, nũng nịu : “Thiếp bọn họ cũng dám nhìn.”

      Giọng nũng nịu ngọt ngào, như đổ thêm dầu vào lửa. Phong Lưu cởi áo Thanh Hề, vùi mặt vào ngực nàng, thấp giọng : “Ta nhớ nàng muốn chết.”

      Thanh Hề bị khiêu khích dữ dội, chỉ tùy muốn làm thế nào cũng được, quả nhiên là tiểu biệt thắng tân hôn, Thanh Hề cảm thấy Phong Lưu còn mãnh liệt hơn ngày trước khi lên đường, khiến nàng phải gọi biết bao nhiêu tiếng “Hảo ca ca” mới được buông tha.

      Làm xong, Phong Lưu ôm lấy nàng, “Người nàng như thế này rất vừa vặn, như vừa rồi có thấy nàng kêu đau đâu.”

      Toàn thân Thanh Hề đỏ bừng vì xấu hổ, lên tiếng trả lời, coi như nghe thấy lòng phiền.

      “Hai ngày nữa ta chuyển về đây.” Phong Lưu xoa xoa ngực Thanh Hề.

      “Chờ thêm hai ngày nữa , phòng của Ngọc Nhi biểu tỷ vẫn chưa thu dọn, thiếp muốn sắp xếp lại thành phòng phụ cho ngài.”

      Thanh Hề bị bàn tay Phong Lưu làm cho rên lên, sau đó mới đứt quãng: “Còn phòng phía Đông thu dọn lại để ngài cất tranh chữ.”

      “Tại sao dọn dẹp từ lúc ta Giang Nam?” Phong Lưu cắn lên vành tai Thanh Hề.

      “Làm thế thiếp thành sốt sắng nóng ruột.” Thanh Hề khẽ oán.

      “Vậy nàng nóng lòng sao, hử?” Phong Lưu ức hiếp Thanh Hề, lại bắt đầu phen quay cuồng.

      Đến khi Thái phu nhân cho người gọi sang ăn cơm tối, Thanh Hề mới có thể đứng dậy.

      Tiết Trung Thu đến rất nhanh, trong phủ giăng đèn kết hoa, tối hôm đó Thái phu nhân dẫn Thanh Hề và các con dâu vào vườn bái nguyệt, bày tiệc ngắm hoa quế ở Tê Phương Các.

      Phong Lưu cùng Phong Dương, Phong Cẩm và mấy người đàn ông nữa ngồi bàn, Thái phu nhân và Thanh Hề, Nhị phu nhân, Thương Nhược Văn, Thương Nhược Lan ngồi bàn, vì là lễ hội Trung Thu, Thái phu nhân cho Hà Ngôn Hà Ngữ, Lâm Lang Thôi Xán và đại a hoàn các nhà cùng ngồi bàn, Tê Phương Các liền náo nhiệt vô cùng.

      có rượu sao có thể chơi lệnh, chúng ta chơi tửu lệnh mới thú vị?” Thương Nhược Văn cười , dạo này nhìn ta có vẻ tươi vui hơn nhiều.

      “Cũng hay, theo con nên chơi kiểu gì?” Thái phu nhân cũng rất cao hứng.

      “Hôm nay đừng chơi những tửu lệnh tầm thường cũ kĩ, mấy ngày trước, con cùng Lan biểu muội nhân lúc rảnh rỗi suy nghĩ mấy tửu lệnh mới cho Trung Thu, hôm nay chúng ta chơi tửu lệnh kiểu rút thăm.”

      “Tứ phu nhân, đừng chơi tửu lệnh nào phức tạp quá, a hoàn như chúng tôi làm được đâu.” Vì là tâm phúc của Thái phu nhân, Hà Ngôn chuyện với Thương Nhược Văn cũng mạnh dạn hơn.

      “Nhã tục cùng thưởng thức, làm được cũng tự phạt ba chén thôi. Ai làm lệnh quan?” Thương Nhược Văn hỏi.

      Hà Ngữ am hiểu tửu lệnh thơ phú, liền xung phong nhận làm lệnh quan. người hầu mang tửu lệnh Thương Nhược Lan mới làm lên, là ống tre khắc núi non, bên trong có hai mươi ba mươi thẻ.

      Hà Ngữ cầm xúc xắc, gieo được ba con lục, ai cũng là điềm tốt, đếm từ Thái phu nhân đến Nhị phu nhân, Nhị phu nhân liền tự tay rút thẻ từ trong ống.

      Hà Ngữ đọc: “Ai được thẻ này là hoa quế cung trăng, hoa quế rụng giữa tháng, hương thơm lan tỏa, tất cả đàn ông có mặt uống ly rượu để chúc.”

      Nhị phu nhân cười , “Quả nhiên thú vị, ta còn lo là cầu khó khăn gì, ngờ lại là phạt người khác uống rượu.”

      Lần này đến Nhị phu nhân gieo xúc sắc, gieo đến Thương Nhược Lan, ta rút ra thẻ, Hà Ngữ đọc: “Thẻ này rất hay, ai rút được thẻ này là thiên thần của cung trăng, phải làm bài thơ vịnh trăng, giới hạn bảy bước thành thơ, làm được bị phạt ba chén rượu.”

      “Thẻ này cũng hơi khó.” Nhị gia Phong Dương lên tiếng.

      Thương Nhược Lan chậm rãi đứng dậy, “Tôi cố gắng.” xong rời khỏi bàn tiệc, bước thong thả đúng bảy bước thừa thiếu, liền ngâm: “Hạo phách đương bảo kính thăng, vân gian tiên lại tịch vô thanh; bình phân thu sắc nhất luân mãn, trường bạn vân cù thiên lý minh.” (Xì, ta ra đề mà)

      “Hay, trong thời gian ngắn như thế mà có thể làm được bài thơ hay, quả là tài nữ, hôm nay lại là Trung Thu, trường bạn vân cù thiên lý minh, trường bạn vân cù thiên lý minh…” Nhị gia Phong Dương đọc đọc lại hai lần, như rất tâm đắc, “Quả là tài năng.”

      Thương Nhược Lan ngượng ngùng cười cười, “Khiến Nhị gia chê cười.”

      “Đại ca cảm thấy thế nào?” Phong Cẩm quay đầu hỏi Phong Lưu.

      “Tức cảnh thành thơ, bảy bước xong bài, ngay cả đàn ông cũng có nhiều người có khả năng đó.” Phong Lưu thản nhiên .

      Vì thế mọi người đều uống chén chúc mừng Thương Nhược Lan.

      Đến canh ba, bữa tiệc mới giải tán để ai về nhà nấy.

      Phong Lưu cùng Thanh Hề về, đến chỗ rẽ, bên là đến Tứ Tịnh Cư, bên là về Lan Huân Viện, Phong Lưu ngừng bước, quay đầu chờ Thanh Hề, “Hôm nay trăng rất đẹp, có đến Tứ Tịnh Cư ngắm trăng với ta ?”

      Thanh Hề bảo Lâm Lang Thôi Xán đứng lại, mình đến bên người Phong Lưu, lạnh lùng : “Thiếp có năng lực nhìn trăng bảy bước thành thơ, vô tài vô đức, hộ tống Quốc công gia ngắm trăng được.”

      Phong Lưu sao biết Thanh Hề ghen, liền tóm lấy tay nàng, “Nàng làm được thơ chẳng lẽ lại cấm người khác làm?”

      Thanh Hề càng nghe càng tức, giãy giụa mãi vẫn thoát được Phong Lưu, bị nửa lôi nửa kéo đến Tứ Tịnh Cư.

      “Hừ.” Thù mới hận cũ dồn lên nhau, Thanh Hề lại nghĩ tới bài thơ tai họa của Thương Nhược Văn, sao lại toàn là tài nữ biết.

      Vào trong phòng, Thanh Hề thèm nhìn đến Phong Lưu, “Ngài tìm người nào biết làm thơ mà bầu bạn, lôi thiếp đến đây làm gì?”

      “Ta tìm người biết làm thơ làm gì, nếu vì thơ từ, ta xuống suối vàng tìm Lý Dịch An chẳng hơn ah?” Nếu là trước kia, tất nhiên Phong Lưu giáo huấn tính tỵ nạnh của Thanh Hề phen, nhưng giờ chỉ cảm thấy rất thú vị.

      (Tức Lý Thanh Chiếu, nữ thi nhân thời nhà Tống, nhà văn Lâm Ngữ Đường đánh giá bà là “nữ thi nhân bậc nhất Trung Hoa”)

      “Việc gì phải bỏ gần tìm xa, phải ngài vẫn cất giữ bài thơ người ta làm sao, chị em đấy, ngài vẫn chưa vừa ý sao?” Thanh Hề móc mỉa.

      Phong Lưu thấy Thanh Hề bắt đầu quá đáng, véo chóp mũi nàng, nghiêm mặt : “Nàng lung tung chị em gì, đó là lời nàng nên sao?”

      Thanh Hề vừa dứt lời cũng biết bản thân sai rồi, sao có thể ám chỉ Phong Lưu với em dâu như thế, nhưng giận kiềm chế được, “Vậy ngài giữ bài thơ ta làm để làm gì?”

      Phong Lưu kéo Thanh Hề ôm vào lòng, “ phải ta lần rồi sao. Ta giữ bài thơ Tứ đệ muội làm vì coi như người nhà, sau này chừng có thể tập hợp lại thành tuyển tập thơ của nhà ta, in ra đúng là chuyện rất tao nhã.”

      Thanh Hề bán tín bán nghi, nhưng cũng biết cố nữa chẳng hay ho gì, lùi bước khi còn kịp mới là đạo lý, “Vậy lẽ hôm nay lại có thơ để bổ sung?”

      Phong Lưu xoa xoa má Thanh Hề, “Thơ của Lan nương vịnh trăng mà thấy được trăng, thiếu phần cảnh giới.”

      biết tại sao, Thanh Hề nghe Phong Lưu thế tâm trạng liền tốt lên rất nhiều, “Thế cũng tính là có tài rồi.”

      “Mỗi người có sở trường sở đoản riêng, việc gì phải ghen tỵ cả.”

      “Vậy sở trường của thiếp là gì?” Thanh Hề hỏi.

      là hỏi khó Phong Lưu.
      hoadaoanh thích bài này.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 57 – Mưu đồ


      phải các cụ vẫn ‘nữ tử vô tài mới là có đức sao’?” Phong Lưu cười .

      “Đình Trực ca ca, ngài mà cũng câu đấy.” Thanh Hề vừa lòng, nhảy dựng lên đấm vào ngực Phong Lưu.

      Lâm Lang, Thôi Xán đứng ngoài nghe thấy bên trong có tiếng cười mới thở phào nhõm.

      Qua Trung Thu, Thanh Hề bắt đầu cho người dọn dẹp phòng cho Phong Lưu, bất ngờ nghe được từ chỗ Thái phu nhân tin tức chấn động, Minh Ngọc Nhi đắc tội Huệ Phi, bị giam vào Vĩnh Hạng.

      “Mẹ, Vĩnh Hạng là chỗ thế nào?” Thanh Hề có chút lo lắng.

      “Là chỗ để giam cầm cung nữ và phi tần có tội.”

      biết sao Ngọc Nhi biểu tỷ lại đắc tội Huệ Phi nương nương, chị ấy tốt tính hiền lành sao có thể đắc tội quý nhân chứ?” Thanh Hề câu đó phải hỏi Thái phu nhân mà là hỏi chính mình, thâm cung nội chiến cần gì phải đắc tội , nhưng có thể nhìn điều, nhất định là Minh Ngọc Nhi khiến Huệ Phi cảm thấy bị uy hiếp, thế nên Huệ Phi ra tay trước.

      “Chúng ta có thể làm gì giúp Ngọc Nhi biểu tỷ , thể khoanh tay để chị ấy bị giam ở Vĩnh Hạng cả đời?”

      Thái phu nhân im lặng gì, Huệ phi được sủng ái, dưới gối có hai hoàng tử, ai biết Hoàng đế tương lai có phải con của ấy hay , huống chi ngoại thần thể kết giao với nội thị, muốn giúp Minh Ngọc Nhi dễ hơn làm.

      “Ta nhờ người nghe ngóng.” Thái phu nhân thở dài.

      Cuối cùng cũng dò la ra, quả nhiên Minh Ngọc Nhi phạm vào tội “ căn cứ”, lấy cớ là ấy làm hỏng bộ triều phục của Huệ Phi nương nương.

      “Đình Trực ca ca có cách gì có thể giúp Ngọc Nhi biểu tỷ ?” Vì chuyện này, Thanh Hề đặc biệt đến Tứ Tịnh Cư chuyến.

      “Có thể thu xếp gì ta cũng làm rồi, ấy phải chịu khổ, nhưng có ra được hay phụ thuộc vào vận mệnh của ấy.” Vì là họ hàng, Phong Lưu tất nhiên lưu tâm.

      “Có thể gửi cho Ngọc Nhi biểu tỷ mấy thứ được , đó là chỗ giam người có tội, biết có chăn chiếu , trời này càng ngày càng lạnh.”

      Phong Lưu suy nghĩ chút, “Nội thị Hoàng công công cũng coi như có chút giao tình với ta, nhưng thể làm chuyện quá quy định, nàng chuẩn bị rồi ta nhờ ông ấy mang vào thôi.” Phong Lưu tuy rằng khó xử, nhưng biết tình cảm Thanh Hề dành cho Minh Ngọc Nhi, cũng muốn dùng hết khả năng để giúp.

      Thanh Hề thở phào nhõm, “Để thiếp chuẩn bị.”

      Phong Lưu nhìn Thanh Hề chuẩn bị đồ xong cũng thở phào nhõm, Thanh Hề càng ngày càng suy nghĩ ổn thỏa khiến thấy rất vui. Đồ Thanh Hề chuẩn bị là hai chăn bông cũ, thái giám có thể diện trong cung tất nhiên chẳng thèm ngó ngàng tới, ngoài ra còn hai hộp thuốc dán mùi rất khó chịu, nhìn ra nhãn mác gì.

      “Trong chăn có nhét thêm thứ gì , gửi vào cung chỉ sợ bị người khác lục xét.” Phong Lưu nhắc nhở.

      Thanh Hề vốn định nhét mấy tờ ngân phiếu vào trong ruột chăn, nhưng cũng nghĩ đến chuyện bị lục xét, thế nên mới thôi, “Thiếp nhét thứ gì, hoàn toàn có gì, thiếp chỉ muốn Ngọc Nhi biểu tỷ biết là bên ngoài có chúng ta vẫn nhớ đến chị ấy, chị ấy đừng cam chịu mà buông xuôi.”

      Phong Lưu xoa đầu Thanh Hề, “ ấy nhất định hiểu.”

      Khi được chuyển tới tay Minh Ngọc Nhi, chăn bông bị lộn hết cả ruột chăn ra ngoài, nhưng vẫn dùng để chống lạnh được, Minh Ngọc Nhi cũng biết người ấy đắc tội là Huệ phi, Thanh Hề có thể gửi mấy thứ này vào cũng dễ dàng gì.

      “Phu nhân Tề Quốc công gửi hai hộp thuốc dán này làm gì?” Cùng Minh Ngọc Nhi chịu hoạn nạn còn có tiểu cung nữ.

      Minh Ngọc Nhi cười, “Đây là thuốc ta cùng ấy làm từ mùa xuân theo bài thuốc cổ truyền, trị da khô nứt rất tốt, đừng thấy mùi nó khó chịu thế mà bỏ , bôi lên da rất dễ chịu.”

      “Tại sao phu nhân lại gửi thứ này?” Tiểu cung nữ vẫn thắc mắc.

      Minh Ngọc Nhi rất hiểu, với tình cảnh này của ấy, Thanh Hề còn gửi mỹ phẩm cho ấy, chính là khuyên ấy đừng nản lòng thoái trí.

      Khi Thanh Hề còn rầu rĩ vì chuyện của Minh Ngọc Nhi, Thương Nhược Lan lại nhận được tin tốt, mùa thu hàng năm là thời gian xét xử, Hoàng đế thường ân xá số, phụ thân Thương Nhược Lan được miễn tội chết, đổi thành lưu đày hai ngàn dặm, đến biên giới phía Nam lao dịch.

      Thương Nhược Lan vừa nhận được tin liền tìm Thái phu nhân để từ biệt, vừa vào cửa liền dập đầu ba cái, “Thái phu nhân đối với Nhược Lan ân trọng như núi, Nhược Lan chỉ có thể dùng kiếp sau làm trâu làm ngựa để báo đáp, phụ thân tuổi cao, giờ lại phải lưu đày xuống biên giới phía Nam, Nhược Lan muốn theo cha để còn chăm sóc người.”

      “Sao có thể được, biên giới phía Nam là nơi hoang vu, con đến đấy, nếu gặp kẻ xấu, chỉ tổn thương bản thân, chỉ sợ bảo vệ được cha con.” Thái phu nhân tất nhiên đồng ý.

      “Phận làm con, sao có thể đắn đo chuyện đó.” Thương Nhược Lan rơi lệ.

      “Con khuyên biết bao nhiêu lần em ấy cũng nghe, nhất định đòi , em ấy chăm sóc Hướng di nương lâu, sức khỏe lao lực nhiều, giờ theo dượng, đừng chăm sóc dượng, chỉ sợ chăm sóc bản thân còn xong.” Thương Nhược Văn cũng sốt ruột.

      rất đúng, Lan nha đầu con nghe ta, phụ thân con chắc cũng hy vọng con phải theo để chịu khổ, nếu con thương cha, ta có thể mua mấy người hầu cho theo chăm sóc cha con, chẳng phải còn tốt hơn mình con sao? Hơn nữa con đến , theo cha con như thế chẳng lẽ muốn lỡ dở chuyện chung thân?”

      “Chuyện gì cơ, Lan muội muội phải ?” Nhị phu nhân bước vào phòng Thái phu nhân nghe thấy thế, vội hỏi.

      “Đúng vậy đấy, chị dâu thay em khuyên em ấy , em ấy cứ cố chấp đòi theo dượng đến biên giới phía Nam.” Thương Nhược Văn cũng rơi nước mắt như Thương Nhược Lan.

      được, em yếu đuối như thế sao có thể đến nơi rừng thiêng nước độc?” Nhị phu nhân nhìn Thương Nhược Lan đầy thân thiết.

      “Nhược Lan biết Thái phu nhân và chị dâu tốt với em, nhưng lòng em quyết…”

      Nhị phu nhân và Thương Nhược Văn đều quay sang nhìn Thái phu nhân với vẻ chờ mong, Thái phu nhân cũng khó xử, “Cho dù con muốn cũng phải chờ khỏe lại hãy , cứ làm theo lời ta , trước mắt mua cho phụ thân con mấy người hầu, phái thêm hai gia đinh trong phủ theo, để thu xếp ổn định ở đó, có chỗ ăn ở rồi, ta cho người tiễn con , có được ?”

      “Đúng vậy, từ mà biệt, ta cũng nỡ xa em, Hướng di nương vẫn nhờ em chăm sóc, nếu em để ấy mắc chứng gì, sau này Tam thúc trở về chẳng phải trách chúng ta sao?” Nhị phu nhân lôi Hướng di nương ra làm cái cớ để giữ Thương Nhược Lan.

      Sau ngày đó, Thương Nhược Lan hầu hạ chăm sóc Thái phu nhân càng thêm chu đáo, người khác đến phòng Thái phu nhân bất cứ lúc nào đều thấy ta, cả giày Thái phu nhân ta cũng tự tay làm, so với các con dâu còn hiếu kính hơn.

      Trưa hôm đó, các con dâu về phòng ăn trưa, chỉ có Thương Nhược Lan ở lại hầu hạ Thái phu nhân, tự tay múc cho Thái phu nhân bát “Hải sâm đương quy bổ khí canh”, “Hải sâm bổ thận nhuận tràng, ích khí dưỡng huyết, đàn ông cần bổ thận, phụ nữ chúng ta cũng cần, nếu thận khí đủ, mặt dễ bị nám.” Thương Nhược Lan vừa múc vừa giải thích.

      “Đàn ông ăn canh này cũng tốt, Quốc công gia bận rộn việc công, Nhị gia và Tứ gia cũng đều bận rộn, thế nên cháu làm nhiều hơn, lát nữa sai tiểu nha đầu bê .”

      “Con đúng là cẩn thận chu đáo.” Thái phu nhân khen ngợi.

      “Ngài sai, biết tương lai ai có phúc cưới được Lan nương.” Viên mama cũng lên tiếng khen.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 58 – mưu


      Thái phu nhân thấy Thương Nhược Lan nghĩ chu đáo như thế, lại càng thêm thiện cảm, nhất thời nhớ tới ngây thơ của Thanh Hề, tuy rằng khiến người khác thương , nhưng rốt cuộc vẫn là thiếu tâm tư quan tâm tới người khác, Phong Lưu nặng gánh hai vai, cần người quan tâm nâng khăn sửa túi. Chung quy là bà có phần bạc đãi lão Đại, Thái phu nhân thầm thở dài.

      Thêm nửa tháng, Thương Nhược Văn mình đến trước mặt Thái phu nhân tố khổ. “Mẹ, mẹ khuyên Lan biểu muội , em ấy vừa khỏe được chút đòi .”

      “Đấy là lòng hiếu thảo của con bé, chúng ta ngăn được, con bé là nương tốt, đáng tiếc.” Thái phu nhân cũng còn cách nào khác.

      “Tôi thấy Lan nương rất tốt, ấy đến phủ ta, từ xuống dưới ai , hễ là người trong phủ, cứ chị họ hay chị dâu, ấy đều dốc lòng chăm sóc, bà già này cũng là nhờ phúc của ấy mới lại được thế này, haizzz, sao nỡ lòng nào nhìn ấy chịu khổ.” Viên mama nghe Thương Nhược Lan muốn , cũng rất lo lắng.

      có cách nào có thể giữ được em ấy sao?” Thương Nhược Văn nhìn Thái phu nhân đầy trông chờ.

      lớn gả chồng, nếu có thể tìm cho Lan nương hôn thỏa đáng, chẳng phải ai cũng vui vẻ sao.” Viên mama thở dài.

      “Viên mama rất đúng, lần trước con thăm dượng, dượng cũng dặn con nhớ khuyên nhủ Lan biểu muội, đừng để em ấy theo dượng đến phía Nam, nhớ tìm cho em ấy hôn thỏa đáng. Chỉ có điều dượng muốn gả em ấy cho gia đình nghèo hèn, là vì muốn em ấy bị quý nhân coi thường chèn ép như dượng.” Thương Nhược Văn xong hai mắt liền đỏ hoe.

      Nức nở hồi, Thương Nhược Văn lại tiếp: “Dượng cũng biết mẹ là người có tấm lòng Bồ Tát, thế nên nhờ con cầu xin mẹ giữ Lan biểu muội lại phủ ta, chị em con có thể chiếu cố nhau, dì mất sớm, nay dượng lại vướng vòng lao lí, em ấy chẳng còn người thân nào, nếu gả cho nhà khác chỉ sợ nhà họ khinh thường hành hạ.”

      Giữ lại, giữ lại như thế nào, bốn vị Gia trong phủ đều thành thân, chẳng lẽ giữ Thương Nhược Lan làm thiếp?

      Thái phu nhân bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, lại giống như là từng cân nhắc rồi, bà hỏi: “Hai người ta giao Nhược Lan cho lão Đại có được ? Phụ thân Nhược Lan thế, chỉ sợ ông ấy chúng ta bắt nạt mồ côi.”

      Viên mama ngẩn người, “Nhưng Thanh Hề…”

      Kỳ ba người ở trong phòng đều biết chuyện rồi, cũng biết lý do gì khiến Thái phu nhân thế, “Thanh Hề cũng là đứa trẻ hiểu chuyện, tuy con bé có chút tùy tiện nhõng nhẽo, nhưng thời gian gần đây ta thấy con bé sửa đổi nhiều, con đừng sợ Nhược Lan phải chịu khổ, tại chỉ còn thăm dò xem ý tứ Nhược Lan thế nào.”

      “Sao có thể chuyện đó với nương chưa chồng như ấy.” Viên mama .

      “Con biết tính Nhược Lan, em ấy có thói tranh giành, con từng nghe em ấy , nhà người ta kỳ thị em ấy, cũng chưa chắc là em ấy để ý con cháu nhà họ, điều em ấy muốn làm nhất là được ở phủ ta chăm sóc cho mẹ, để báo ân cho trọn.” Lời đó của Thương Nhược Văn hiển nhiên là hộ Thương Nhược Lan.

      “Lan nương xưa nay thoả đáng, có thể ở lại phủ ta tốt.”

      Chuyện Thái phu nhân vẫn luôn canh cánh trong lòng cuối cùng cũng coi như dàn xếp xong, Phong Lưu để bọn hầu vào mắt, nay giao Nhược Lan cho , đúng là lựa chọn tồi, có người chăm sóc cho Phong Lưu, Thái phu nhân coi như bồi thường cho .

      Sau đó Thái phu nhân bóng gió hỏi Thương Nhược Lan, ta xấu hổ đỏ mặt, nhưng hề phản đối, “Nhược Lan cầu điều gì, chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh Thái phu nhân hầu hạ người cả đời.”

      Việc này được quyết định như thế.

      Ngày hôm đó, Thái phu nhân giữ lại mình Thanh Hề để chuyện đó với nàng.

      “Con thấy Nhược Lan được ?”

      Thanh Hề cảm thấy trái tim nhức nhối như bị cả quả núi đè lên, từ khi Thái phu nhân muốn nạp cho Phong Lưu người thiếp, nàng biết tránh được chuyện này, nhưng ba chữ Thương Nhược Lan khiến Thanh Hề như bị nuốt phải ruồi, thể nào thở được.

      “Nhất định phải là Lan nương sao, ấy xuất thân trong sạch, lại là biểu muội của Tứ đệ muội, cũng coi như có quan hệ thông gia với nhà ta, người ngoài thấy thế đánh giá nhà ta và nhà họ Thương ra sao?” Thanh Hề trả lời mà hỏi ngược lại.

      “Haizzz, ta cũng rất khó xử, nhưng phụ thân Nhược Lan cũng có ý này, huống chi tính tình lão Đại thế nào con cũng biết rồi đấy, người bình thường sao có thể lọt vào mắt nó, lựa chọn mấy năm nó có đồng ý người nào đâu, tuổi nó cũng…” Thái phu nhân chỉ đến đấy, Thanh Hề cũng tự hiểu. Thế gia đệ tử đồng lứa với Phong Lưu làm cha từ mười năm trước.

      “Mẹ được là được.” Thanh Hề có chút rầu rĩ.

      Thái phu nhân sao hiểu tâm của Thanh Hề, “Con cũng đừng cả nghĩ, Nhược Lan sinh con lấy danh nghĩa của con, mặc dù có quan hệ thân thích, nhưng nếu làm di nương còn là người của chi thứ Tư nữa, con cũng lớn, chuyện trong phủ con cũng nên trông nom, từ nay về sau con nên theo ta học cách quản lý chuyện trong phủ.” Thái phu nhân thế là tỏ thái độ, khi Thương Nhược Lan thành di nương của Phong Lưu, thấy thể giúp Thương Nhược Văn quản lý chuyện trong phủ nữa, quyền lợi ở trong tay Thương Nhược Văn về tay Thanh Hề.

      “Vâng, lần này con chịu khó học tập.” Thanh Hề ôm tay Thái phu nhân, vùi mặt vào vai bà gì.

      “Việc này… mẹ với Đình Trực ca ca .” Thanh Hề ngẩng đầu .

      Thái phu nhân xoa đầu Thanh Hề, “Uh.”

      Phong Lưu hồi phủ, việc đầu tiên là tới chỗ Thái phu nhân vấn an, khi ra khỏi phòng, lòng rất hoang mang.

      Chuyện như thế gạt Thanh Hề còn được, sao gạt nổi Phong Lưu.

      Phong Lưu nghĩ lại lời Thái phu nhân , “Ta biết năm đó bảo con cưới Thanh Hề là bắt con phải chịu thiệt thòi.”

      Thái phu nhân vốn định gả Thanh Hề cho Phong Cẩm, khi Phong Lưu từ biên quan trở về, Thái phu nhân dự định là lo hôn cho Phong Lưu xong, lo tiếp hôn của Phong Cẩm và Thanh Hề.

      Người mà Thái phu nhân chọn cho Phong Lưu chính là Thương Nhược Văn, nhưng vì muốn đứa con phải gánh vác cả nhà cưới được người vợ ưng ý, Thái phu nhân lén an bài cho Phong Lưu gặp Thương Nhược Văn.

      Phong Lưu vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Thương Nhược Văn, là hội đèn lồng tết Thượng Nguyên (rằm tháng Giêng). Nhìn từ xa, thấy Thương Nhược Văn có ngoại hình đoan chính, xem ra là nhu mì hiền thục, Phong Lưu lại nhìn đến bài thơ vịnh tết Thượng Nguyên của Thương Nhược Văn viết, câu chữ tầm thường, nương tài mạo song toàn, lại là người mẫu thân chọn lựa, Phong Lưu tất nhiên đồng ý.

      Nhưng Thanh Hề càng lớn càng điêu ngoa khó chiều, Phong Cẩm lại chẳng phải người chịu nhường nhịn, chết sống đồng ý cưới Thanh Hề, thời gian đó Thái phu nhân lo âu đến ăn ngon ngủ yên, thứ nhất là đành lòng ép uổng Phong Cẩm, thứ hai lại muốn Thanh Hề gả đến nhà người khác phải chịu khổ, càng nghĩ, Thái phu nhân còn cách nào khác, đành thương lượng cùng Phong Lưu, muốn cưới Thanh Hề. Con của bà đương nhiên bà hiểu nhất, bà biết làm trái ý bà.

      Sau khi làm thế Thái phu nhân vẫn luôn cảm thấy bản thân bắt Phong Lưu phải chịu thiệt thòi, sau đó Phong Lưu dọn ra khỏi Lan Huân Viện, Thái phu nhân cũng gì, coi như cách bồi thường.

      Nay Thái phu nhân bảo Phong Lưu nạp Thương Nhược Lan còn có tầng ý tứ khác, Thương Nhược Văn và Thương Nhược Lan là biểu tỷ muội, dung mạo, tính nết đều có năm phần tương tự.

      “Luận tướng mạo, Nhược Lan hề kém Tứ đệ muội của con, khiến con phải thiệt thòi.” Thái phu nhân thế.

      Phong Lưu có chút nóng mặt, biết mẫu thân nghĩ thế nào lại cho rằng tơ tưởng em dâu, nhưng chuyện kiểu đấy càng xóa càng đen, Phong Lưu cũng tiện gì.

      Nhưng nay Phong Lưu càng nghĩ càng cảm thấy có chỗ hợp lý.

      vẫn nhớ bản thân trả lời Thái phu nhân thế nào, “Lan nương tướng mạo hơn ngươi, việc gì phải chịu ấm ức làm làm thiếp cho người, huống hồ con cũng chưa có dự định nạp thiếp. Từ con thấy mẫu thân phải buồn bực vì chuyện vợ lẽ nàng hầu, mẫu thân của Thanh Hề cũng là vì … Con chưa từng có dự định nạp thiếp.”

      Thái phu nhân nghe xong vừa có chút cảm động, lại có chút sốt ruột, “Bên cạnh con cần người quan tâm chăm sóc, tuy Thanh Hề là đứa bé tốt, nhưng vẫn tùy tiện nhõng nhẽo, sau này có Nhược Lan chăm sóc con, ta cũng được yên tâm.”

      Phong Lưu cười cười, “Nàng tốt hơn trước nhiều rồi, ngày thường còn chải đầu cho con, khi con làm nhiệm vụ cũng là nàng chuẩn bị hành lý, suy tính rất chu đáo, nếu mẹ vẫn lo lắng, thường ngày dặn nàng thêm mấy câu là được.”

      “Nhưng mà…” Thái phu nhân vẫn muốn khuyên.

      “Có phải Thanh Hề lại làm chuyện gì khiến mẹ giận?” Phong Lưu bất ngờ chen ngang.

      Nhìn thái độ của Thái phu nhân, Phong Lưu cảm thấy có chút ý tứ chột dạ, “Làm sao có thể, từ sau chuyện lần trước, con bé chưa từng phạm lỗi, nhưng con còn , cùng lứa với con giờ có đứa con tám chín tuổi, con bảo ta sao có thể sốt ruột?”

      “Con cái là lộc trời cho, mẹ đừng nghĩ nhiều.” Phong Lưu đương nhiên cũng biết Thái phu nhân rất quan tâm vấn đề con nối dõi của , chịu đựng hai năm qua tất nhiên là vì thương Thanh Hề, lúc này tất là sốt ruột khó kiềm chế nổi.

      “Ta sao có thể sốt…” Thái phu nhân lo lắng nhíu nhíu mày, “Ta cho người xem qua, dáng người như Nhược Lan rất dễ đẻ dễ…”

      Theo Phong Lưu thấy, dáng người như Thanh Hề mới là dễ đẻ dễ nuôi, da thịt mượt mà, thắt đáy lưng ong, ngực nở eo thon…

      Dễ đẻ dễ nuôi? Phong Lưu dừng bước, cảm thấy Thái phu nhân như tin tưởng là Thanh Hề có thể sinh con, thế nên mới ngừng đưa người đến gán cho , trước Thương Nhược Lan, bà từng mấy lần đến Giang Nam nên tìm hai nương vừa mắt xuất thân tốt, chuyện Cần Họa, rồi cả Lương Thần Mỹ Cảnh…
      hoadaoanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :