1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Song Quy Nhạn - Minh Nguyệt Đang (66c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 49 – Bạo hành gia đình


      Chờ con diều ổn định rơi xuống đất, Thanh Hề mới tựa đầu vào vai Phong Lưu nghỉ ngơi, trăng lên, gió đêm từ hồ nước thổi đến mát lạnh, bạch hạc về nhà, đôi quạ về tổ, cách đó xa có khói bếp lượn lờ, cảnh tượng đó khiến cả hai cùng nỡ về, Phong Lưu kéo áo choàng ra phía trước, đặt Thanh Hề ngồi lên áo, vòng tay ôm nàng sợ nàng lạnh.

      Thanh Hề điều chỉnh đầu chút, tựa vào Phong Lưu ngắm hồ nước, tháng ngày bình an này biết duy trì được đến lúc nào, Thanh Hề vòng tay ôm qua lưng Phong Lưu, muốn người đàn ông này cùng nàng chơi diều cả đời, nàng dần dần dám tưởng tượng đến chuyện người phụ nữ khác xuất trong cuộc sống của hai người, sinh con đẻ cái cho .

      Thanh Hề lần đầu tiên hối hận vì quyết định qua loa trước kia, tại sao lại uống bát thuốc đó, lúc ban đầu bị cái gì xúi giục mà lại làm khó dễ Thương Nhược Văn khi ta sinh con.

      Thanh Hề ngước nhìn nghiêng mặt Phong Lưu, sống mũi cao thẳng, như cách thể của bản lĩnh, nếu có con, nhất định đứa bé rất tuấn tú, cương nghị, Thanh Hề ước ao biết bao bản thân có thể sinh con cho . Nghĩ đến đó, nàng lại thấy sống mũi cay cay.

      Khi Thanh Hề nhìn , Phong Lưu cũng cúi đầu nhìn nhân nhi trong lòng, nàng ngước nhìn bằng đôi mắt long lanh như hồ thu, ngập tràn tình ý, vừa tôn kính lại vừa say đắm, khiến người khác thể kiềm chế ý muốn ngậm lấy làn môi nàng.

      Thanh Hề cũng hưởng ứng nụ hôn khiến Phong Lưu có chút mất chừng mực, người hầu kẻ hạ xung quanh đều tế nhị quay lưng, Thanh Hề bị buộc phải ngửa đầu, chống tay xuống đất, bị cỏ và đá sỏi làm đau, nàng thể xấu hổ thẹn thùng vùi đầu vào người đàn ông ôm mình, “Đình Trực ca ca.”

      Phong Lưu nhấm nháp làn môi đào, như thể ngừng, mắt mờ mịt như phủ màn sương, còn tinh thường ngày, Thanh Hề thể đẩy bờ vai của , thấp giọng : “Đình Trực ca ca, chu kỳ của thiếp chưa hết.”

      Phong Lưu nghe thể ngồi thẳng lại cách miễn cưỡng, kéo lại cổ áo cho Thanh Hề, bế nàng lên ngựa về sơn trang, bị Thanh Hề tạt gáo nước lạnh, suốt buổi tối ánh mắt Phong Lưu dành cho nàng tỏ bất mãn.

      Cuối cùng Thanh Hề đành lòng, thầm với Phong Lưu: “Ngày mai hết.” Người nào đó nghe thế mới hài lòng, xoay người lại ôm nàng ngủ.

      Sáng hôm sau khi Thanh Hề tỉnh lại, Phong Lưu luyện quyền buổi sáng rồi về tắm qua xong xuôi.

      Thanh Hề thích ngủ nướng, dụi mắt uể oải hỏi, “Đình Trực ca ca, hôm nay chúng ta làm gì?”

      Phong Lưu mặc áo choàng màu xanh ngọc thêu hình hoa cúc bằng chỉ bạc, cổ tay ôm sát, giày da dê, giống quần áo lúc bình thường.

      “Hôm nay ta đưa nàng lên núi săn thú.”

      Thanh Hề phấn chấn nhanh chóng xuống giường, gọi Lâm Lang tìm quần áo, giày mang theo có đôi bằng da hươu, nhưng quần áo có bộ nào thích hợp, bình thường nàng vẫn thích mặc xiêm y kiểu tay rộng, vì vậy Lâm Lang mang theo bộ nào có tay áo ôm sát.

      Thanh Hề vừa thuyết phục Phong Lưu chờ nàng, vừa thúc giục Lâm Lang lấy kim chỉ khâu cổ tay áo lại, rốt cuộc tay áo nhìn như đèn lồng, nhưng nhìn cũng rất hay.

      Thanh Hề ngại búi tóc ngồi lưng ngựa bị xổ, chỉ tết tóc hai bên, cài mấy bông hoa nhài và mấy cây trâm hoa rất , khiến nàng như nương mười bốn mười lăm tuổi chưa xuất giá.

      Tuy rằng Thanh Hề ăn mặc có chút vẻ hào hùng, nhưng cái lên núi săn thú của nàng chỉ là dã ngoại thôi. Vì là dã ngoại, Phong Lưu mang đại bàng chó săn, chỉ mang cung và ba bó tên, Lâm Lang chuẩn bị cho Thanh Hề túi đồ ăn, trước khi , Phong Lưu còn mang theo áo choàng rồi mới đưa Thanh Hề .

      Đến nơi, Phong Lưu để mọi người tự tản ra xung quanh, và Thanh Hề cùng ngồi ngựa lên núi. đường Phong Lưu bắn con con gà lôi núi, vì Thanh Hề con gà lôi đó có lông đẹp muốn lấy lông nó làm cầu để chơi.

      Nếu hai người săn thú, bằng du sơn ngoại thủy có vẻ chính xác hơn.

      Đến buổi trưa, Phong Lưu dừng ngựa bên bờ suối, trải tấm thảm Lâm Lang chuẩn bị lên cỏ, bầy đồ ăn, ôm Thanh Hề vào lòng, đút nàng ăn từng miếng .

      Thanh Hề cưỡi ngựa lâu mệt mỏi, gối đầu lên đùi Phong Lưu, nhúc nhích chút nào.

      Ăn xong, Phong Lưu bóc quả cam, kề sát miệng Thanh Hề, nàng cắn miếng , lại cắn miếng nữa, cuối cùng đưa phần còn lại cho nàng, nhìn nàng chậm rãi ăn miếng cam, nước cam ứa ra làn môi mềm, liền vươn đầu lưỡi liếm hết.

      Thanh Hề nhắm mắt nghĩ ngợi, kiếp trước Phong Lưu đưa nàng đến Từ Ân Tự rồi bỏ mặc quan tâm, sau đó dì qua đời, Phong Lưu hận nàng thấu xương, đưa hưu thư, nàng bị người nhà gả bán cho người khác, cũng thờ ơ.

      Đến kiếp này, lại đối xử với nàng thế này, trân trọng dịu dàng, liệu có phải đáy lòng có chút tình cảm với nàng ?

      Có đôi khi Thanh Hề muốn hỏi câu, tại sao lúc trước Phong Lưu lại nhẫn tâm như vậy, rốt cuộc có biết Từ Ân Tự kia là như thế nào?

      Nhưng khi phụ nữ rất tâm trạng, đàn ông thường chỉ có ý nghĩ duy nhất.

      Thanh Hề nghe Phong Lưu thầm, gắt giọng: “Thiếp chưa hết.”

      Phong Lưu tin, tay lần xuống bụng nàng, “Để ta kiểm tra.”

      Thanh Hề vô cùng xấu hổ, giữ chặt lưng quần, nhưng làm sao ngăn được Phong Lưu.

      Chẳng mấy chốc đến cả chim chóc cũng xấu hổ dám đậu ở gần đấy.

      Thanh Hề cảm thấy Phong Lưu khi ở bên ngoài trở nên dũng mãnh đặc biệt, nhớ ngày ấy trong bụi hoa hồng, khiến nàng đau đến mấy ngày sau, hôm nay cũng bủn rủn hết chân tay.

      Đến khi Thanh Hề ngủ thiếp , Phong Lưu mới bế nàng lên ngựa, khoác áo choàng bọc lấy Thanh Hề, giục ngựa xuống núi. Đường núi ghập ghềnh, khó tránh việc đụng chạm da thịt, hồi kia làm sao đủ thỏa mãn, nhưng phải kiềm chế vì sợ cỏ và đá sỏi làm Thanh Hề bị thương.

      Bóng đêm buông xuống, khi người hầu tới đỡ Phong Lưu xuống ngựa, nhìn thấy đôi chân mềm oặt buông xuống, mới phát ra Thanh Hề được Phong Lưu dùng áo choàng bọc kín, mới vừa rồi mọi người còn băn khoăn, biết tại sao lại thấy phu nhân Quốc công.

      Phong Lưu bế Thanh Hề về phòng, nàng hờn dỗi, chịu ăn cơm tối cùng .

      “Phu nhân, yên lành, sao lại làm mình làm mẩy với Quốc công gia?” Lâm Lang khuyên nhủ, khi chứng kiến Thanh Hề giận dữ đuổi Phong Lưu ra khỏi phòng, Lâm Lang suýt chút nữa bắn tim ra khỏi lồng ngực.

      Thanh Hề oán hận : “ được nhắc đến .”

      “Phu nhân nghe nô tỳ , nếu phải Quốc công gia tốt bụng chấp nhặt, nếu ở nhà khác mà ngài giận dữ như thế, chỉ sợ…”

      được nhắc đến , còn nữa, nếu là nhà khác, làm gì có ai như …” Thanh Hề tức giận đến mức ra lời, “ chuẩn bị nước ấm cho ta, ta ăn cơm.”

      Thanh Hề như thế khiến Lâm Lang dám khuyên nữa, đành chuẩn bị nước ấm. Thanh Hề cũng cho Lâm Lang hầu hạ, đến khi Thanh Hề mặc quần áo tập tễnh ra, Lâm Lang mới phát có chỗ bất thường, “Phu nhân bị thương sao?”

      Thanh Hề thề thốt phủ nhận: “, ta mệt rồi muốn ngủ.” xong liền lên giường nằm quay lưng về phía Lâm Lang.

      Lâm Lang thở dài tiếng, thổi tắt đèn, chỉ để ngọn đèn ở góc phòng, đóng cửa ra ngoài.

      hồi lâu sau, Thanh Hề nghe có tiếng bước chân đến gần, thèm quay đầu lại, “Ngài , thiếp muốn trông thấy ngài.”

      Phong Lưu vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ cởi giày lên giường, ôm Thanh Hề từ phía sau, đặt tay lên bụng nàng, “Có phải làm nàng bị thương , ta cưỡi ngựa vào làng mua thuốc.”

      Thanh Hề càng giận hơn, xoay người trừng mắt với Phong Lưu, “Ngài còn biết xấu hổ mua thuốc, thiếp quả thực còn mặt mũi nào nữa.” đến đó, Thanh Hề tìm cách đạp Phong Lưu xuống giường.

      Nhưng bàn chân nhắn bị Phong Lưu giữ được, “Được rồi, là ta sai, để ta bôi thuốc cho nàng được , ta thấy đùi nàng bị xước da.”

      “Đều tại ngài, đừng làm, ngài còn cố…”

      Phong Lưu nhìn Thanh Hề kiêu căng ngang bướng, bỗng nhiên lại cảm thấy có hấp dẫn riêng, hai má đỏ bừng vì tức giận, mắt như ngập nước, khiến người khác chỉ muốn cắn. Phong Lưu thở dài tiếng, ăn : “Đều là lỗi của ta, đường núi ghập ghềnh, ta lại chịu kiềm chế làm nàng bị thương, lần sau ta hứa nhàng hơn.”

      “Cái gì… còn có lần sau?” Thanh Hề trợn tròn mắt.

      Phong Lưu cười nhìn Thanh Hề, chịu tiếp, bôi thuốc cho nàng. Thanh Hề thấy chịu lùi, đành phải xoay người đưa lưng về phía , mắt thấy tâm phiền, lúc lâu sau vang lên tiếng “bốp”, ra là Thanh Hề đập tay Phong Lưu, “ được sờ loạn, bụng thiếp còn rất đau, ngài quá…”

      Phong Lưu hôn lên môi Thanh Hề, “Có đói bụng , ta múc cho nàng bát cháo, nên bỏ bữa, trưa nay nàng mới ăn qua loa.”

      Hiếm có lúc Phong Lưu lấy lòng, Thanh Hề cũng làm mình làm mẩy nữa, chịu đựng quấy rối của ăn bát cơm đầy.

      “Đình Trực ca ca ngài quá nhẫn tâm, đau thế này thiếp làm sao xuống giường.” Nghĩ đến chuyện ngày mai phải về phủ, lại phải gặp Thương Nhược Lan, Thanh Hề quyết định đổi phương pháp trừng phạt.

      Phong Lưu cười khó xử.

      “Mà ngài cần gì phải quan tâm đến chuyện đó, về phủ rồi ngài lại về Tứ Tịnh Cư, mất hút lâu ngày, cần gì quan tâm đến sống chết của thiếp, hôm nay cứ mặc sức hành hạ thiếp .” Thanh Hề than thở, khiến Phong Lưu thấy rất có lỗi, chỉ có thể cười.

      “Ta bị oan.”

      “Cũng được, vậy tối mai ngài phải đến Lan Huân Viện thăm thiếp, nhưng chỉ được tới mình, được để cho ai phát .” Thanh Hề nũng nịu .

      cầu này là làm khó “ông lớn đạo mạo” như Phong Lưu.

      “Ngài đồng ý cũng được, thiếp muốn nhìn thấy ngài nữa.” Thanh Hề quay lưng, trùm chăn.

      Phong Lưu dùng rất nhiều sức mới kéo được chăn ra, “Vẫn mùa hè, nàng làm thế nóng đấy.”

      “Vậy ngài đồng ý?” Thanh Hề nhìn Phong Lưu mắt sáng như sao.

      Đáp án này còn gì để .

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: e hèm, mọi người có thấy văn chương của tác giả rất tinh tế , rốt cuộc Đình Trực ca ca làm gì mà chim chóc dám nhìn, Thanh Hề phải tức giận đến thế? Xấu hổ quá *che mặt*.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 50 – Tiếp cận


      Ngày hôm sau về phủ, hai người đến chỗ Thái phu nhân vấn an, vì có khách, Phong Lưu thư phòng, Thanh Hề ở lại dùng cơm tối cùng Thái phu nhân.

      Thái phu nhân cẩn thận đánh giá Thanh Hề phen, “Sao tinh thần con lại có vẻ mệt mỏi như thế?”

      Thanh Hề bĩu môi, tinh thần mạnh giỏi được mới là chuyện lạ, nhưng vẫn cố tươi tỉnh, “Con cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, hôm kia Đình Trực ca ca còn đưa con thả diều.”

      Thái phu nhân nghe vậy cười rộ lên, “Giờ con lại chịu chơi diều ah, lúc trước con quá thả diều được, vì thế mà khóc lóc ăn vạ cho lão Đại và lão Tứ thả diều, mỗi lần lão Tứ muốn thả diều lại phải lén lút giấu con, nếu để con nhìn thấy nhất định ăn vạ.”

      Thanh Hề ngạc nhiên, ngờ khi nàng mới tuổi đanh đá thế.

      “Đình Trực ca ca cũng kể chuyện đó cho con.” Thanh Hề làm nũng ôm cánh tay Thái phu nhân, kể chuyện ở biệt trang bên hồ, còn miêu tả hương vị ngọt ngào tươi mới rau dưa trái cây mới hái. Cuối cùng như chợt nhớ ra điều gì, ngồi thẳng lên : “Con có mang ít về, đều là con tự tay hái, định tặng Viên mama phần, sao con thấy Viên mama đâu?”

      Viên mama có nhà riêng, đó là nhờ con bà ấy chịu khó làm việc, lại được Phong Lưu tiến cử, nhưng bà ấy vẫn muốn ngồi yên, mỗi ngày đều đến Quốc công phủ chuyện cùng Thái phu nhân.

      “Ah, hôm qua trời mưa, chứng đau chân của bà ấy tái phát, Lan nha đầu đốt ngải cho bà ấy.”

      Vừa đến đó, liền thấy Viên mama đến từ phòng phía Tây, “Lúc nãy có thấy Quốc công gia trở về, vốn nên đến thỉnh an, nhưng đốt ngải, ta đành lấy cớ tuổi già vậy.”

      “Chân Mama khỏe chưa?” Thanh Hề thân thiết hỏi. Viên mama bị đau chân lâu, khi vừa bước vào tuổi trung niên, mỗi khi trời mưa chân đều đau nhức, có khi còn đau đến được.

      “Nhờ thuốc của Lan nương, cũng may ấy chê phiền hà, hôm nay ta lại được.” Lời Viên mama cho thấy bà ấy rất hài lòng với Lan nương.

      lát sau Thương Nhược Lan cất dọn đồ đạc xong cũng bước vào, vấn an Thái phu nhân và Thanh Hề.

      “Con bé này, ta rồi, đừng khách sáo thế, sau này phải coi như là nhà, được khách sáo thế nữa.” Thái phu nhân tốt bụng kéo tay Thương Nhược Lan.

      “Đúng thế đấy, nhà khác đều thích con trai, nhưng Thái phu nhân nhà ta lại thích con hơn, tin cháu cứ nhìn phu nhân Quốc công nhà ta là biết.” Viên mama cũng tham gia.

      Thanh Hề chỉ thờ ơ lạnh nhạt, nhưng lòng rất chấn động, Viên mama theo Thái phu nhân mấy chục năm, mắt nhìn người rất sắc bén, dễ tiếp cận, ngờ bà ấy lại coi trọng Thương Nhược Lan như thế.

      Mọi người chuyện, lại thấy Nhị phu nhân và Thương Nhược Văn dắt tay nhau đến, Uyển Thư Nhi cũng được vú em bế đến, vừa đến liền nhào lên lòng Thái phu nhân, khiến Thanh Hề bị gạt ra ngoài.

      “Ô, mấy ngày gặp, trộm vía Uyển Thư Nhi nhà ta lại cao hơn chút rồi.” Thái phu nhân đùa với Uyển Thư Nhi, lại thấy Uyển Thư Nhi chỉ vào Thương Nhược Lan : “Dì, ăn ngon.”

      Thái phu nhân cười : “Sao lại là ‘dì ăn ngon’?”

      Thương Nhược Văn cười tiến đến, “Ý con bé là đồ của dì Lan làm ăn ngon, có đúng , Uyển Nhi?”

      Thấy Thương Nhược Văn tiến đến, Thái phu nhân cũng nhìn ta cái, thấy mặt ta hồng hào hơn, môi cũng còn nhợt nhạt, “Con khỏe chưa?”

      tốt hơn nhiều ạ, cũng may có biểu muội, nhà em ấy vốn là mở hiệu thuốc, từ em ấy theo chú học được ít y lý, được em ấy chăm sóc thời gian, khẩu vị của con được cải thiện rất nhiều, sức khỏe cũng tốt hơn.”

      Thương Nhược Văn như thế, Thái phu nhân tất nhiên rất vui mừng. Nhưng Thương Nhược Lan đứng bên lại có chút ngượng ngùng cười : “Biểu tỷ quá, em cũng chỉ biết lơ mơ, xét đến cùng vẫn là nhờ đại phu của quý phủ. Em theo cha trông hiệu thuốc mấy năm, tuy gặp nhiều nhà giàu, nhưng cũng chưa từng thấy nhà nào có mẹ chồng tiếc tiền mua lộc nhung cho con dâu tẩm bổ, chỉ có Thái phu nhân nhà ta tấm lòng Bồ Tát.”

      “Hy vọng sau này em cũng tìm được bà mẹ chồng có tấm lòng Bồ Tát.” Thương Nhược Văn và Thương Nhược Lan kẻ tung người hứng, lại thêm Uyển Thư Nhi ngây thơ đáng , nhất thời khiến căn phòng trở nên vui vẻ rộn rã, nhưng Thanh Hề lại như người thừa.

      Thái phu nhân kéo tay Thương Nhược Lan : “ bé tốt, ta biết tâm tư của con, chuyện hôn nhân ta lo nghĩ cho con.”

      Thương Nhược Văn nhanh nhẹn : “Con thay mặt biểu muội tạ ơn mẹ.”

      Thái phu nhân và Thương Nhược Văn đều nở nụ cười, riêng Thương Nhược Lan xấu hổ đỏ mặt.

      Nhị phu nhân thấy thế, kéo Thương Nhược Lan lại thầm hồi, nghe được , nhưng Thanh Hề dễ dàng đoán được, nhất định là Nhị phu nhân khó ở đâu đó, nhờ Thương Nhược Lan chữa hộ.

      Sau khi ăn xong, Thanh Hề tự trở về Lan Huân Viện, hỏi Thôi Xán mấy ngày qua có chuyện gì , sau đó rửa mặt lên giường ngủ sớm.

      Trước lúc bình minh, Lan Huân Viện lặng ngắt như tờ chìm trong mộng đẹp, chỉ riêng Thanh Hề để ý cửa sổ, đến khi có bóng đen hắt lên cửa sổ, gõ , Thanh Hề đứng dậy mở cửa sổ, Phong Lưu nhanh nhẹn nhảy vào, nhưng mặt đầy vẻ mất tự nhiên, còn đưa nắm tay che mồm ho khan.

      Thanh Hề nhanh chóng đưa tay lên môi suỵt tiếng, ý bảo Phong Lưu giọng chút, “Thôi Xán vẫn ở phòng ngoài.”

      Phong Lưu nghe xong càng bất đắc dĩ nhìn Thanh Hề, nhưng ánh mắt dần thay đổi, khóe miệng còn nhếch lên. Vì là ngày hè, Thanh Hề chỉ mặc áo lót mỏng manh màu trắng ngà thêu hoa phù dung màu hồng, vòng qua cổ bằng sợi dây chuyền mảnh màu vàng kim, dưới là quần mỏng màu hồng nhạt, nhàng mát mẻ lại quyến rũ, vẫn thiếu yểu điệu.

      Thanh Hề để ý đến tâm tư Phong Lưu biến hóa, đặt bình thuốc vào tay Phong Lưu, gắt giọng: “Đây là thuốc của Đào mama chế ra, nếu có lần sau thiếp cũng còn mặt mũi nào đến hỏi xin thuốc nữa đâu.” xong liền xoay người lên giường, đưa lưng về phía Phong Lưu.

      Phong Lưu hổ thẹn cười khổ, vừa rồi hiểu lầm, còn tưởng là Thanh Hề muốn thử trải nghiệm cảm giác hẹn hò lén lút trong sách cấm.

      Phong Lưu ôm Thanh Hề từ phía sau, tự tay bôi thuốc cho nàng, thấy nàng vùi đầu vào vai mình, đến cả ngón chân cũng đỏ lên vì ngượng, càng nhìn càng đáng , khiến người ta muốn đặt trong lòng bàn tay để thưởng thức.

      Thanh Hề đá đá chân, “Đình Trực ca ca.”

      Phong Lưu cúi đầu thấy nàng rất xấu hổ, đầu mày cuối mắt như đưa tình, cánh tay trượt xuống thăm dò ngực nàng.

      “Đình Trực ca ca, vẫn còn đau mà.” Thanh Hề tóm lấy cánh tay Phong Lưu.

      Đến khi Phong Lưu nhìn thấy vết bầm mới thu lại ý định, hối hận về lỗ mãng của bản thân, quấy rối nữa.

      Thanh Hề xấu hổ để Phong Lưu bôi thuốc, sau đó nhanh chóng chui vào chăn, quay đầu với Phong Lưu: “Đình Trực ca ca xoa lưng cho thiếp , thiếp bị đau ngủ được.”

      Vừa làm nũng lại vừa đòi hỏi, quan tâm đến việc Phong Lưu thở hổn hển, cũng quan tâm tới chuyện mệt , nàng chỉ biết bản thân bị đau.

      Đáy lòng Phong Lưu hề phải đấu tranh, sợ nàng làm nũng đòi hỏi, chỉ sợ nàng tức giận chịu gặp . Nếu phải sợ nàng giận, Phong Lưu sao chịu làm kẻ nửa đêm trộm hương.

      Phong Lưu đưa tay nhàng đặt tay lên lưng Thanh Hề, vuốt ve từng chút , ngày bé Thanh Hề dễ ốm đau, luôn đòi Thái phu nhân xoa lưng mới ngủ được, giờ đổi thành Phong Lưu.

      Ngón tay lướt da thịt nõn nà như bạch ngọc dần trở nên lưu luyến, Phong Lưu hít vào hơi, cúi người cắn lên tai Thanh Hề, thấy nàng thầm gì đó , nhưng vẫn ngủ tiếp, hô hấp rất ổn định.

      Cuối cùng, Phong Lưu rối rắm lúc lâu, sao lại lưu lạc đến mức phải trèo cửa sổ vào phòng phu nhân của mình, rồi chỉ cởi quần áo đắp chăn nằm ngủ làm gì.

      Ngày hôm sau, Thôi Xán đến gọi, thấy Phong Lưu hiên ngang xuống giường, Thanh Hề vẫn ngủ say, khiến Thôi Xán có chút trở tay kịp, nhưng lại dám gì, cũng may Phong Lưu cần hầu hạ, tự mặc quần áo.

      “Đình Trực ca ca, sao ngài lại ở đây?” Thanh Hề bị đánh thức, kinh ngạc nhìn Phong Lưu.

      Phong Lưu trả lời, đưa lược vào tay nàng, “Chải đầu cho ta.”

      Thanh Hề tìm áo khoác qua loa, chải đầu cho Phong Lưu, đầu tiên là chải ngược tóc lên, rồi dùng ngọc quan giữ búi tóc, sau đó còn chọn cây trâm ngọc trong hộp trang sức của mình cài cho .

      Đây phải chuyện gì phức tạp, nhưng hiển nhiên Phong Lưu vô cùng vừa lòng, nhìn Thanh Hề, lần đầu tiên cảm thấy tuy tính nàng vẫn trẻ con, nhưng bắt đầu có thể làm vợ.

      Phong Lưu đứng lên, ôm Thanh Hề, hôn phớt lên trán nàng, “Ta ra ngoài có việc, tối nay thế tử Khang Vương phủ hẹn ta bàn chuyện.”

      Thanh Hề băn khoăn chuyện Phong Lưu vẫn ở trong phòng nàng đến sáng, lòng cảm thấy rất tự nhiên, Phong Lưu còn báo cáo hành tung với nàng.

      Tiễn Phong Lưu , Thanh Hề đến chỗ Thái phu nhân, gặp Thương Nhược Văn và Thương Nhược Lan đều ở đó, Uyển Thư Nhi vẫn còn ngái ngủ, nhưng biết làm nũng với Thái phu nhân.

      Thanh Hề chợt thấy chói mắt cách thể giải thích.
      hoadaoanh thích bài này.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 51 – Giấc mơ


      Khi Thanh Hề vào đúng lúc nghe thấy Thương Nhược Văn , “Con luôn hy vọng bản thân chóng khỏe, để có thể sinh cho Tứ gia con trai, có thế mới phụ thương mẹ dành cho con…. “

      “Hai đứa còn trẻ, cần nóng vội, con cũng là do ngày thường cả nghĩ nhiều, mới thành bệnh mãi khỏi, uống thuốc suốt ngày.”

      “Mấy ngày nay con cần uống thuốc nữa, cũng nhờ Lan biểu muội làm đồ bổ cho, ăn còn có tác dụng hơn là uống thuốc.”

      mới nhớ, hôm kia Lan nương đưa ta phương thuốc, ta đưa về bảo vợ Thuận Nhi làm theo, sau đó con bé rất có tác dụng, đêm bị tỉnh giấc nữa.” Vợ Thuận Nhi là con dâu cả của Viên mama, năm trước sinh con sau đó bị kinh phong, uống bao nhiêu thuốc cũng đỡ, ngờ làm theo phương thuốc của Thương Nhược Lan lại có tác dụng.

      Thanh Hề bĩu môi, sắp thành Lan thần tiên mất rồi.

      Thái phu nhân thấy Thanh Hề đến mà gì, biết nàng vẫn ưa Thương Nhược Lan, chỉ vẫy tay với nàng, kéo ngồi xuống, sờ sờ hai má của nàng, “Xem ra hôm qua ngủ ngon.”

      “Vâng.” Thanh Hề nghe thế mới mỉm cười, “Vừa rồi mẹ và Tứ đệ muội chuyện gì mà cao hứng vậy?” Thương Nhược Văn lại tự mình chọc vào nỗi đau sao, vậy Thanh Hề chẳng có lý do gì để góp tay.

      Mặt Thái phu nhân đổi sắc chút, “ về chuyện hôn nhân của Lan nha đầu, mấy ngày nữa là sinh thần của lão thái thái nhà Vũ Huân Hầu, ta định đưa cả Lan nha đầu cùng.”

      “Như vậy cũng tốt, nhưng lão thái thái nhà Vũ Huân Hầu hay soi mói lắm.” Thanh Hề nhăn mũi.

      Thái phu nhân tức giận véo chóp mũi Thanh Hề….

      Nhất thời, Thái phu nhân để Nhị phu nhân và Thương Nhược Văn về phòng dùng cơm, giữ Thanh Hề và Thương Nhược Lan lại, thế nào Thương Nhược Lan cũng chịu ngồi, đến khi Thái phu nhân như muốn giận lên, ta mới ngồi, quả là biết lễ nghĩa.

      đều là người nhà, nếu sau này Lan nha đầu còn khách sáo thế đừng tới chỗ ta nữa.” Thái phu nhân vờ như tức giận .

      Mắt Thương Nhược Lan đỏ hoe, “Lan nhi biết Thái phu nhân thương cháu, nhưng nghĩ đến chuyện cha cháu còn chịu cảnh tù đày…”

      “Con đừng khóc, chuyện của cha con ta với lão Đại, nó nhận lời giúp đỡ, con đừng nghĩ nhiều, trước giờ Thánh thượng vẫn tiếc mạng người.”

      Thanh Hề thấy Thương Nhược Lan khóc thương tâm, nhưng gì, chỉ đưa khăn tay cho ta.

      Sau giữa trưa, Thanh Hề ở lại ngủ trưa, Thái phu nhân mới kéo nàng : “Hôm nay con làm thế mới đúng, Lan nha đầu chỉ là mồ côi ở tại nhà chúng ta, đối xử tệ với con bé khiến người khác dèm pha, huống chi con bé là biểu muội của Nhược Văn, nếu con hòa thuận được với con bé, quan hệ giữa con và Nhược Văn cũng…”

      Thanh Hề cắn môi, “Con biết chuyện trước kia là con có lỗi với Thương Nhược Văn, nhưng con…”

      Thái phu nhân vừa nghĩ đến lại thấy khổ sở, xoa đầu Thanh Hề : “Được rồi, đứa bé này, chỉ khiến ta phải lo lắng.” Nhất thời, Thái phu nhân nghĩ nếu bà tạ thế, chắc hai em ở riêng thôi.

      Cuối cùng, Thái phu nhân lại : “Lão Đại với ta, chờ qua sinh nhật con dọn về Lan Huân Viện.”

      Thanh Hề cười thẹn thùng, “Chuyện của Đình Trực ca ca con xen vào.”

      “Ta chỉ muốn dặn con, đến lúc nó dọn về, đừng nhõng nhẽo trẻ con như khi ở trước mặt ta, đàn ông họ tinh tế, có gì để mặc con thôi.”

      “Vâng, nhưng nếu Đình Trực ca ca bắt nạt con mẹ phải bênh vực con.” Thanh Hề lại nhờ vả, chuyện phiếm cùng Thái phu nhân lúc, rồi mới ngủ.

      Trời càng lúc càng nóng, Thái phu nhân chỉ sợ nàng nóng, sai Hà Ngôn đứng quạt, cũng đuổi muỗi cho Thanh Hề. Thái phu nhân trằn trọc mãi ngủ được, nhìn hàng mi cong dày của Thanh Hề như hai cây quạt , lòng lại nảy sinh thương xót. thể phủ nhận, Thương Nhược Văn dẫn Uyển Thư Nhi đến vấn an nhiều ngày liên tục khiến Thái phu nhân dao động.

      Thái phu nhân vốn suy nghĩ nếu Thanh Hề có thể có con với Phong Lưu, mặc kệ là giống ai, nhất định rất khả ái, nhất định là đứa bé dễ thương nhất.

      Thái phu nhân xoa xoa gương mặt Thanh Hề, trong lòng có chút lo lắng.

      Cùng lúc đó, có hai người nữa cũng lo lắng.

      Tối hôm đó, Phong Lưu uống rượu trở về, có chút lâng lâng, được Thính Tuyền dìu về Tứ Tịnh Cư, Lương Thần Mỹ Cảnh nhanh nhẹn tiến đến hầu hạ.

      “Chuẩn bị nước ấm cho ta.” Phong Lưu cũng chịu được mùi rượu từ bản thân.

      Vì Lương Thần Mỹ Cảnh cũng phải nàng hầu (ngủ), thế nên Phong Lưu để cho hai người đó hầu hạ chuyện tắm rửa. Ra khỏi phòng tắm, Lương Thần Mỹ Cảnh nhanh chóng trải giường, đứng đó chờ.

      Phong Lưu phẩy tay cho hai người lui, sau đó lên giường ngủ ngay.

      Lương Thần thổi tắt đèn, đưa mắt nhìn Mỹ Cảnh, hai người lời nào nhưng ai có ý định .

      Vì Cần Họa chọc giận Phong Lưu bị đuổi , Cần Thư đến tuổi mà thu làm nàng hầu, nên ấy xin Thái phu nhân cho lấy chồng, sau đó Thái phu nhân lựa chọn tỉ mỉ được Lương Thần và Mỹ Cảnh đưa đến hầu hạ Phong Lưu.

      Lương Thần, Mỹ Cảnh tuy là đặt tên theo khung cảnh ở Tứ Tịnh Cư, nhưng cũng có thể tính là có nhan sắc, đến chuyện tên do Thái phu nhân ban sửa, hai này thường ngày cũng rất yểu điệu, người thướt tha, người quyến rũ, có nhan sắc khó tránh tham vọng, huống chi trước khi đưa đến Tứ Tịnh Cư, Viên mama bóng gió, chỉ cần hai người có thể sinh con nối dõi cho Quốc công gia, được đưa lên làm di nương ngay lập tức.

      Lương Thần Mỹ Cảnh tuy tin có thể gặp được may mắn như thế, nhưng tin rồi cũng thành tin. Phu nhân Quốc công thành thân ba năm vẫn chưa có động tĩnh gì, Thái phu nhân có sốt ruột cũng chẳng phải điều gì lạ lùng, thế nên lời của Viên mama rất đáng tin. Lại thêm Quốc công gia và phu nhân ở riêng, Lương Thần Mỹ Cảnh càng thêm tin tưởng rằng vợ chồng bọn họ bất hòa, bản thân có cơ hội đổi đời. Nào ngờ hai người hầu hạ Phong Lưu nửa năm, Phong Lưu cũng chưa từng liếc mắt nhìn đến cái.

      Hai người lại nghe sai vặt của Phong Lưu là qua mùa thu, Phong Lưu dọn về Lan Huân Viện, lúc đó muốn mưu đồ gì cũng khó khăn hơn, vì thế cả hai đều sốt ruột.

      Hôm nay đúng lúc Phong Lưu say, cơ hội hiếm có đời nào hai người bỏ qua, hai người đưa mắt nhìn nhau thay cho cái gật đầu khẳng định, rồi cả hai cùng hạ quyết tâm, cởi quần áo, trèo lên giường Phong Lưu.

      Về phần Phong Lưu ngủ say, trong mơ Thanh Hề nhìn gọi mấy tiếng “Đình Trực ca ca” ngọt ngào. Phong Lưu tiến lên hỏi, “Bụng nàng còn đau ?”

      hết đau rồi, sao mấy hôm nay ca ca tới thăm thiếp?” Thanh Hề xong cầm tay Phong Lưu, áp tay lên bộ ngực đẫy đà, cảm giác tròn trịa mềm mại, khiến Phong Lưu kiềm chế được xoa .

      Đến khi Phong Lưu ngẩng đầu lên, thấy Thanh Hề cởi hết xiêm y từ lúc nào, đôi chân thon dài trắng nõn quấn quít hông .

      “Sao hôm nay nàng lại bạo dạn như thế?” Phong Lưu cười .

      Thanh Hề kéo Phong Lưu vào bụi hoa hồng, “Hảo ca ca, ngài thích sao?” Thanh Hề bĩu môi dỗi hờn, e thẹn liếc mắt khiến máu trong người Phong Lưu dồn hết về chỗ.

      Sao có thể thích, Phong Lưu đẩy ngã Thanh Hề, màn mưa hoa buông xuống, Thanh Hề như nằm lên tấm đệm dày bằng cánh hoa, những cánh hoa hồng nhạt khiến tấm thân ngà ngọc nõn nà càng nổi bật, càng khiến Phong Lưu thể khống chế.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 52 – Chất vấn


      Phong Lưu khẽ cắn lên cổ Thanh Hề, mút , “Tại sao nàng lại đổi nước hoa?”

      xong lời này, Phong Lưu chợt giật mình kinh ngạc, bất ngờ Thanh Hề biến thành hai con rắn quấn lấy người , Phong Lưu bừng tỉnh, mở mắt ra thấy Lương Thần nằm trước ngực mình, sau lưng còn thân hình khác.

      Sáng sớm tinh mơ, Thanh Hề còn chưa kịp thỉnh an Thái phu nhân, bị tiểu đồng của Tứ Tịnh Cư mời có việc.

      đường Thanh hề vô cùng thắc mắc, “Ngươi có biết Quốc công gia gọi ta đến lúc sáng sớm thế này là có chuyện gì ?”

      Tiểu đồng chỉ là cậu bé tám chín tuổi, cái gì cũng biết, Thanh Hề chỉ có thể băn khoăn theo. Khi nàng vào Tứ Tịnh Cư, thấy Lương Thần Mỹ Cảnh ra nghênh đón, vén rèm lên, chỉ thấy Phong Lưu ngồi dựa vào cửa sổ phía Nam với mái tóc vẫn còn ẩm ướt, vẻ mặt mỏi mệt, như là say rượu chưa tỉnh.

      “Đình Trực ca ca, ngài mới về sao?” Thanh Hề hỏi như vậy là vì thấy Phong Lưu giống như vừa tắm xong, cho là vừa về, thế nên mới tìm nàng lúc sáng sớm thế này.

      Phong Lưu thấy Thanh Hề, mới ngừng day huyệt Thái Dương, “Nàng qua đây.”

      Thanh Hề thấy thần sắc mệt mỏi, lông mày nhíu chặt, cẩn thận đến trước mặt , Phong Lưu liền vươn tay kéo nàng ngồi vào lòng.

      Phong Lưu ôm lấy Thanh Hề hít ngửi, có lẽ là thỏa mãn, nhắm mắt gì.

      Thanh Hề chỉ nghĩ là ra ngoài gặp chuyện khó giải quyết, nàng cũng chẳng giúp được gì, thấy mỏi mệt nên đau lòng, ngồi dậy ra sau lưng day huyệt Thái Dương hộ , có lẽ là được thoải mái, lông mày Phong Lưu giãn ra chút.

      lúc lâu sau, Phong Lưu mới kéo tay Thanh Hề, ôm nàng vào lòng, thấy nàng xinh đẹp như tranh, da trắng hồng như cánh hoa đào, nhất thời nghĩ đến cảnh tượng trong mộng, biết nếu nàng ngã lên tấm đệm bằng cánh hoa đẹp đến thế nào.

      Nghĩ đến đó lại thấy vui, Phong Lưu lại cau mày, “ thể giữ hai hầu ở Tứ Tịnh Cư nữa, nàng tìm cơ hội rồi chuyển hai người họ .”

      Thanh Hề cả kinh, Lương Thần Mỹ Cảnh là Thái phu nhân phái đến, mục đích đằng sau Thanh Hề cũng biết, khi chọn người còn là Thanh Hề chọn cùng.

      “Hai người đó có vấn đề gì sao, hầu hạ ngài chu toàn?” Thanh Hề hỏi dè dặt.

      Phong Lưu thấy Thanh Hề vẫn có vẻ ngây thơ, trong lòng thầm thở dài tiếng, cũng may nha đầu này gả đến nhà người khác, nếu thể tượng tượng nàng sống qua ngày như thế nào, “Sau này ta dọn về Lan Huân Viện cần a hoàn hầu hạ, có nàng chăm sóc là được rồi, ta cần người khác.” biết vì sao, Phong Lưu muốn thẳng chuyện tối qua với Thanh Hề, thế nên mấy lời mập mờ cho qua chuyện.

      Kỳ Thanh Hề hiểu ngay rồi, con người Phong Lưu trước giờ vốn nhân hậu, nếu phải chuyện trọng đại đuổi người hầu , nhưng điều nàng là thái độ Phong Lưu dành cho Lương Thần Mỹ Cảnh chính xác là như thế nào, là mèo thèm mỡ, hay là muốn ăn vụng mà thành? Thanh Hề có chút khó xác định, dù sao đêm qua Phong Lưu cũng uống rượu.

      Vì thế Thanh Hề nhìn Phong Lưu, “Tối qua hai người đó sơ suất hầu hạ Đình Trực ca ca chu đáo?”

      Phong Lưu thấy Thanh Hề mở to mắt nhìn , ánh mắt xen lẫn cả dò xét, nghi hoặc, liền biết là nha đầu này hiểu rồi, bực mình mà có chỗ giải tỏa, bèn đập lên mông Thanh Hề, “Nha đầu này nghĩ linh tinh cái gì?”

      Thanh Hề hô lên tiếng, đau khổ xoa mông, “Đại nhân bớt giận, đại nhân bớt giận.”

      Phong Lưu bị nàng làm cho buồn cười, nhưng rất nhanh sau đó liền nghiêm mặt: “Phép tắc trong phủ thể tùy tiện, ở đâu ra loại hầu hở cái là trèo lên giường chủ nhân, nàng làm chủ mẫu nên quản chuyện đó, hôm nay có thể dùng danh nghĩa của ta đuổi , nhưng sau này phải do nàng làm, thế nên mới cho tiểu đồng gọi nàng tới.”

      Thanh Hề nhìn Phong Lưu biết nên cao hứng hay là nên khổ sở, nàng biết Đình Trực ca ca của nàng là con người chính trực, màng chuyện ong bướm, nhưng nếu cứ như vậy mãi, đến lúc nào mới có con, nhất thời Thanh Hề lại nghĩ tới Thương Nhược Lan, nếu để ta làm vợ Phong Lưu, Thanh Hề tình nguyện là Lương Thần Mỹ Cảnh còn hơn.

      “Thiếp thấy hai người họ cũng tồi, xuất thân trong sạch, Đình Trực ca ca cũng có nàng hầu, sau này về Lan Huân Viện cũng có a hoàn đắc lực nào hầu hạ, có lẽ hôm nay…” Thanh Hề dè dặt mói.

      Phong Lưu thấy Thanh Hề hơi chần chừ, nhất thời nhướng mày, có chút nghi vấn, đây phải là thái độ mà Thanh Hề nên có, lúc sau, Phong Lưu mới : “Có phải nàng lại phạm lỗi lầm gì?”

      Hỏi thế là sao chứ, Thanh Hề vội kêu oan, “Sao Đình Trực ca ca lại hỏi thế?”

      thể trách Phong Lưu đa nghi, mà là do cả Thái phu nhân và Thanh Hề đều có những hành động hết sức kỳ quái. thể phủ nhận Lương Thần Mỹ Cảnh có nhan sắc, hơn nữa còn là đẹp quá mức cần thiết với hầu , phái hầu xinh đẹp thế thân cận con trai mình phải hành vi Thái phu nhân vẫn làm, huống chi thê tử của còn là Thanh Hề, Thái phu nhân càng thể làm việc có tính chèn ép Thanh Hề như thế. Nếu là Thái phu nhân lo lắng đến chuyện con nối dõi cũng tạm coi là hợp lý, nhưng thái độ Thanh Hề rất khả nghi.

      “Có phải nàng lại hồ đồ gây ra tội lỗi gì rồi?” Ngữ khí Phong Lưu dường như khẳng định, hơn nữa còn là khẳng định Thanh Hề phạm phải lỗi lầm rất nghiêm trọng, lúc trước chỉ cất mấy bài thơ Thương Nhược Văn làm trong ngăn kéo khiến Thanh Hề làm khó dễ Thương Nhược Văn khi ta sinh con, hại đứa bé kia bị ngạt, giờ Lương Thần Mỹ Cảnh làm chuyện thế này nàng lại bao dung. liên quan đến chuyện hay , mà là Thanh Hề chấp nhận được việc người khác xâm phạm vào sở hữu của nàng, Phong Lưu nhìn nàng lớn lên, sao có thể tính này của Thanh Hề.

      Thanh Hề cảm thấy rất oan ức, lòng trào dâng chua xót, nàng biết Phong Lưu chưa từng tin tưởng nàng, cho tới bây giờ vẫn chỉ coi nàng như đứa trẻ con.

      Phong Lưu thấy Thanh Hề lời nào, liền lạnh mặt, đanh giọng, bóp cằm Thanh Hề, ép nàng nhìn , “Nếu nàng làm sai chuyện gì kể từ đầu đến cuối cho ta nghe, ta còn có thể tha thứ cho nàng, nếu nàng dám lừa dối ta, đừng trách ta đưa nàng đến chùa sám hối.”

      Thanh Hề nghe Phong Lưu những lời lạnh lùng đó, càng khó chịu đựng, gục xuống ghế khóc, “Đình Trực ca ca muốn đưa thiếp đến Từ Ân Tự sao, ngài cũng biết chỗ đó là thế nào, sao ngài lại nhẫn tâm như thế?”

      Từ Ân Tự? Phong Lưu nghe có chút xa lạ, mất lúc mới nhớ đến chuyện liên quan đến Thương Nhược Văn lần trước, từng đề cập là muốn đưa Thanh Hề đến đó, Phong Lưu cũng biết đại khái chỗ đó ra sao, những phụ nữ quý tộc phạm lỗi lầm đều bị đưa đến đó sám hối, nhưng chi tiết hơn ràng lắm. đâu rảnh tìm hiểu về chỗ đó, huống chi mười lăm tuổi Phong Lưu tòng quân đến nơi biên quan, cả ngày chỉ nghĩ cho quốc gia đại , Từ Ân Tự chỉ là chuyện nho từng nghe loáng thoáng do người khác nhắc qua.

      Phong Lưu thấy Thanh Hề khóc đến đau lòng, nghẹn ngào đến mức thở được, cũng đành lòng, nhưng lại biết an ủi như thế nào, sợ chỉ khiến Thanh Hề thêm kiêu ngạo, khiến nàng sai mà sửa, bởi vậy chỉ lấy khăn tay của Thanh Hề lau nước mắt cho nàng.

      Thanh Hề hung hăng giật khăn từ tay Phong Lưu, “Có Quốc công gia cũng tin thiếp, thiếp gây ra tội lỗi gì với ngài hết, đến cả bạc thiếp cũng tiêu bừa.” Thanh Hề rất ấm ức.

      Phong Lưu nghe Thanh Hề gọi là Quốc công gia, cảm thấy xung đột cách thể giải thích, “Được, tức là nàng lòng muốn ta thu Lương Thần Mỹ Cảnh làm nàng hầu (ngủ)?”

      Thanh Hề vò vò khăn tay, nàng sao có thể muốn thế, lòng nàng chỉ hận thể giáng cho hai con hầu kia mấy cái bạt tai, Thanh Hề ôm đầu khóc: “Nhưng thiếp còn biện pháp nào khác.”

      Phong Lưu xoa xoa lưng Thanh Hề, lại vuốt tóc nàng, “Có phải nàng cũng vì chuyện con nối dõi?”

      Thanh Hề cả kinh ngẩng đầu, nhìn Phong Lưu cho là biết điều gì rồi.

      Phong Lưu vừa thấy ánh mắt Thanh Hề liền biết bản thân đoán đúng rồi, vì thế thở dài: “Hà tất nàng phải lo lắng chuyện đấy, chúng ta sống chung, nàng có con mới là kỳ quái, dự định của ta là chờ nàng trưởng thành mới có con, là để tốt cho sức khỏe của nàng, ngờ lại khiến nàng lo lắng.”

      “Nhưng nếu thiếp … ngộ nhỡ, thiếp thể có con?” Thanh Hề như chết đuối vớ được cọc, bấu víu lấy Phong Lưu để hỏi.

      Đây là lần thứ hai Phong Lưu nghe Thanh Hề hỏi câu này, cho thấy nàng lo lắng, mỉm cười xoa đầu nàng, “Cho dù nàng có con, có con của Nhị đệ, Tam đệ và Tứ đệ, nhận đứa nào làm con chẳng được, phải đều là người họ Phong sao?”

      Thanh Hề ngờ Phong Lưu lại thế, như thấy tia sáng le lói cuối đường hầm, cảm động hôn chụt lên mặt Phong Lưu, Phong Lưu chỉ cười cho là nàng lại nhõng nhẽo trẻ con. Phong Lưu có nghe những người lớn tuổi , chuyện con cái càng áp lực càng khó có, càng khao khát lại càng có động tĩnh, thế nên Phong Lưu muốn Thanh Hề chịu áp lực.

      Cuối cùng Thanh Hề khó xử : “Nhưng Lương Thần Mỹ Cảnh là do mẹ phái đến, thiếp…” Thanh Hề muốn khiến Thái phu nhân nghĩ rằng nàng bao dung được Lương Thần Mỹ Cảnh, bởi vì có hai người đó có hai người khác, có những Lương Thần Mỹ Cảnh thứ hai thứ ba.

      Về chuyện con nối dõi, Phong Lưu cũng biết chính xác Thái phu nhân tính toán thế nào, dù sao cũng là người thừa kế tước vị Tề Quốc công, Phong Lưu tất nhiêu hiểu khó xử của Thanh Hề, sợ vì thế mà quan hệ giữa Thái phu nhân và Thanh Hề rạn nứt, Phong Lưu : “Vậy vẫn giữ hai người đó ở đây, nhưng nàng tìm Nhị đệ muội chọn lấy hai tiểu nha đầu, tuổi cần quá lớn, sau này cho Lương Thần Mỹ Cảnh vào phòng hầu hạ là được.”

      Đây quả nhiên là biện pháp rất thỏa đáng, Thanh Hề gật đầu.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 53 – Đố kỵ


      Ngày đại thọ sáu mươi của lão thái thái nhà Võ Huân Hầu, Thái phu nhân dẫn Thanh Hề, Thương Nhược Văn, Thương Nhược Lan cùng đến Hầu phủ. Vì lão thái thái là người cao tuổi, thế nên Thái phu nhân cũng khoe khoang thân phận, tự đến phòng lão thái thái chào hỏi.

      Khúc lão thái thái mặc áo khoác tím thêu Tùng Hạc Duyên Niên, che trán bằng đai nâu thêu hoa cúc bằng chỉ kim tuyến, chính giữa gắn viên bạch ngọc, có lẽ là do tiệc tùng vui vẻ, tinh thần lão thái thái có vẻ tươi tỉnh khác thường, thấy Thanh Hề còn kéo tay nàng, xoa xoa rồi : “Theo ta thấy, trong số tiểu bối phu nhân Tề Quốc công là xinh đẹp nhất, diện mạo này đúng là người có phúc.”

      Lời này nếu là người khác đắc tội với rất nhiều tiểu bối, nhưng cháu Khúc lão thái thái là Quý phi, lời này do bà ấy mọi người lại càng tâng bốc. Nhất thời Thanh Hề nghiễm nhiên thành tiêu điểm của buổi tiệc, vô cùng nổi bật.

      Đại thiếu phu nhân nhà Hoàng Ngự sử kéo Thương Nhược Văn chuyện, Thương Nhược Lan mỉm cười đứng né qua bên, vì bị bỏ rơi mà cáu kỉnh vui, mắt chỉ nhìn đôi khuyên tai ngọc trai to bằng quả nhãn của Thanh Hề.

      Sau khi chào hỏi xong, Khúc lão thái thái thích yên tĩnh, chỉ giữ những người có tuổi như mình ở lại chuyện, phu nhân và đại thiếu phu nhân nhà Võ Huân Hầu dẫn những người trẻ tuổi như Thanh Hề đến phòng khách vui đùa.

      Thương Nhược Lan chỉ lặng yên đứng bên, tựa đóa u lan lặng lẽ, điềm đạm dịu dàng như thế tất nhiên bị đám đông ghét bỏ, lại là được Thái phu nhân nhà Tề Quốc công dẫn đến, xiêm y cũng là đồ thượng đẳng, thế nên những phu nhân có con cháu trong nhà chưa đính hôn nhiệt tình kéo ấy hỏi thăm.

      Thiếu phu nhân nhà Võ Huân Hầu có em trai, năm nay mười bảy nhưng vẫn chưa đính hôn, kín đáo kề tai Thanh Hề hỏi : “Thương nương có lai lịch thế nào?”

      ta là em họ Tứ đệ muội nhà tôi.”

      Nghe là bà con của Thương Nhược Văn, thái độ của thiếu phu nhân liền trở nên lạnh nhạt, nhà họ Thương có của cải gì, đương nhiên lọt được vào mắt chị dâu Quý phi.

      Nhưng người có cầu cao như thiếu phu nhân nhiều, đa phần chỉ quan trọng hai yếu tố là dung mạo và phẩm hạnh, lúc trước Thái phu nhân cưới Thương Nhược Văn cho Phong Cẩm cũng là vì coi trọng dung mạo của ta. Thế nên nhất thời Thương Nhược Lan được hỏi han dồn dập, có vài vị phu nhân còn ngỏ ý muốn mời Thương Nhược Lan tới nhà.

      Thái phu nhân biết thế tất nhiên cao hứng, lấy tiền riêng của mình, bảo Nhị phu nhân đặt cho Thương Nhược Lan mấy bộ xiêm y mới còn làm khách.

      đến chuyện may quần áo, Thái phu nhân lại nhìn Thanh Hề, “Năm nay con làm ít quần áo mùa hè quá, nhân tiện làm thêm mấy bộ .”

      “Xiêm y hè năm ngoái có bộ con còn chưa lôi ra mặc.” Thanh Hề lắc đầu.

      “Làm gì có ai ngại nhiều quần áo, khi ta ở tuổi của con, chỉ hận thể mỗi mùa may mười bộ xiêm y mới, huống chi mỗi năm xu hướng khác.” Thái phu nhân quay đầu với Hà Ngôn: “ mở thùng vải cho Thanh Hề và Lan nha đầu chọn.”

      Vải vóc của Thái phu nhân cất giữ tất nhiên là đồ tốt, hà ảnh sa (tơ mỏng như màn mây lúc hoàng hôn), bích ba sa (tơ mỏng màu xanh biếc như sóng hồ thu), thu hương la (lụa thơm mát như mùa thu) v.v…, khiến mọi người hoa cả mắt.

      Thanh Hề để Thương Nhược Lan chọn trước, Thương Nhược Lan mấy phen nhún nhường, vì Thái phu nhân và Thanh Hề khuyên bảo cuối cùng cũng đành chọn, rốt cuộc băn khoăn biết nên chọn bích ba sa hay thu hương la, hai cây vải này ta đều thích, giá trị cũng quá quý giá, phù hợp với thân phận ta.

      Thanh Hề thấy Thương Nhược Lan cứ nhìn nhìn lại hai cây vải, liền : “Bích ba sa nhàng, thu hương la thanh nhã, đều hợp với Lan nương.”

      Thái phu nhân cười : “Cứ lấy cả hai cây vải này, dặn bọn họ may cho Lan nương trước.”

      Thương Nhược Lan vội cảm tạ.

      Thái phu nhân dặn xong kéo Thanh Hề lại để chọn vải, trước tiên cầm mảnh vải màu đỏ như ráng chiều in hoa so lên người Thanh Hề, “Màu này rất tôn da con.”

      Tiếp theo lại cầm mảnh vải màu xanh da trời đính kim sa và mảnh dệt chìm chỉ bạc, “May cả hai cây này, mảnh dệt chìm chỉ bạc may ở trong, mảnh màu xanh này chất mát, rất hợp mặc mùa hè.”

      May sắm cho con là thú vui của người làm mẹ, Thái phu nhân cũng ngoại lệ, sau đó còn chọn cho Thanh Hề loạt nữa, tơ mỏng màu trắng đục, phù dung sa, tơ nhuộm hoa văn chim uyên ương, thiên tịnh sa, vải lụa in hoa, còn cùng Thanh Hề bàn bạc xem may theo kiểu gì, cả buổi sáng chỉ để chọn vải và may sắm.

      Thương Nhược Lan trở về kể với Thương Nhược Văn, Thương Nhược Văn nghe xong liền bĩu môi, lời nào, nhưng ra trong lòng Thương Nhược Lan thầm thở dài: nếu bản thân có được bà mẹ chồng tốt như thế, đúng là chết cũng tiếc.

      Đến khi may xong xiêm y, những lời mời cứ chần chừ thấy đâu, ngẫu nhiên có dịp tiệc tùng xã giao, Thái phu nhân đều dẫn Thương Nhược Lan theo, nhưng thái độ của các phu nhân kia thay đổi rất nhiều.

      Thanh Hề vẫn được hoan nghênh như trước, nàng vốn hoạt bát, lại ăn ngọt ngào, trong số các phu nhân và thiếu phu nhân cùng lứa có rất nhiều người thân thiết. Nhưng Thương Nhược Lan người hỏi thăm, ngẫu nhiên có người nhìn đến cũng là ánh mắt thương hại, cho rằng ta nghĩ đến người cha bị xét xử vào mùa thu.

      tương phản mãnh liệt của hoan nghênh và thương hại khiến Thương Nhược Lan dù có được tu dưỡng cũng phải chạnh lòng, ta nghĩ nếu ta là phu nhân Quốc công, có mẹ chồng thương , dưới có Quốc công tôn trọng, nhất định còn được nhiều người quý hơn Thanh Hề. Điểm này Thương Nhược Lan vô cùng tự tin, ta bị thờ ơ lạnh nhạt suốt mấy buổi tiệc, chỉ cảm thấy vị phu nhân Quốc công nhận hết ngàn vạn sủng ái này chẳng có điểm nào tốt, lòng dạ độc ác hãm hại con nối dõi của người khác , chỉ ngày thường, phu nhân Quốc công ngoài đùa giỡn chơi bời nhõng nhẽo cái gì cũng biết, nữ công gia chánh tồi tệ, quản lý chi tiêu trong phủ xong, vậy mà lại được bao người quý, khiến lòng người phục.

      Ngày đó dự tiệc trở về, Thái phu nhân khuyên giải an ủi Thương Nhược Lan nhiều gấp đôi ngày thường, chỉ chờ qua mùa thu, vụ án của cha ta được đưa ra xét xử là sáng tỏ.

      Tết Đoan Ngọ, thiên hạ thái bình, Thánh thượng tổ chức thi thuyền rồng ở Kim Nhạn Hồ, gồm có mười hai đội đến từ dân gian, ba đội từ các thế gia vọng tộc, đội là thị vệ trong cung.

      Tin tức về thi thuyền rồng Đoan Ngọ khiến ai nấy đều xôn xao, người nào biết chi tiết các đội tham gia thi đấu đều dám đến nơi đông người. Đến ngày đó, hoàng thân quốc thích đều nhờ hoàng ân, dựng lều trại cho nhà mình ở bên bờ Kim Nhạn Hồ, để nữ quyến xem đua thuyền.

      núi cây gần đó người dân chen chúc ngóng xem cảnh nhộn nhịp, quán hàng rong nhiều đếm xuể, mượn cơ hội kiếm thêm chút tiền.

      Tề Quốc công Phong Lưu và Nhị gia Phong Dương, Tứ gia Phong Cẩm cưỡi ngựa bảo vệ xe của Thái phu nhân, Thanh Hề, chi thứ hai và chi thứ tư đến khu vực được bảo vệ ở bờ hồ, nữ quyến lần lượt xuống xe, lại có xe của nhà khác đến, tất nhiên là chào hỏi hàn huyên, rồi cùng nhau đến chỗ ngồi để xem.

      trận đấu kết thúc, thuyền tô vẽ sặc sỡ, càng thêm nổi bật dưới ánh mặt trời, xung quanh là tiếng người ồn ào, vô cùng náo nhiệt.

      Thanh Hề dìu Thái phu nhân trước, Thương Nhược Văn, Thương Nhược Lan sau, nhất thời lại có mấy xe nữa tới, là nữ quyến phủ Trưởng công chúa, người hầu nhà họ khí thế hung hãn, cậy mạnh dẹp đường cho chủ nhân, Thương Nhược Lan vốn bị xa lánh ngoài rìa bị đẩy cái, ta sát mép hồ, lại có lan can, suýt rơi xuống hồ, may có Phong Lưu nhanh tay kịp thời kéo lại.

      Thương Nhược Lan đỏ mặt lùi lại, luôn mồm cảm tạ, Phong Lưu khom người, về phía trước. Tình huống mạo hiểm đó đương nhiên thu hút ít chú ý, Thanh Hề cũng nhấc tấm tơ mỏng che mặt quay đầu nhìn lại, đúng lúc bắt gặp Thương Nhược Lan ngơ ngẩn nhìn theo Phong Lưu.

      Phong Lưu đến gần Thanh Hề, buông tấm tơ che mặt nàng xuống, “Dìu mẹ cẩn thận chút, đừng tới gần hồ.”

      Lều của Tề Quốc công phủ cách ngự đài của Hoàng đế xa, có nô bộc chuẩn bị bánh trái sẵn sàng, Thái phu nhân ngồi ở ghế chính giữa, Thanh Hề ngồi bên phải bà, trận đấu tiếp theo còn chưa bắt đầu, nữ quyến các nhà chào hỏi nhau, rất nhộn nhịp.

      Thanh Hề xem đua thuyền ít lần, quanh quẩn lại cũng chỉ thế, nàng bị Cố ngũ thiếu phu nhân lôi kéo, có chút mệt mỏi.

      Đến khi Lâm Lang tới thỉnh nàng, là Quốc công gia có chuyện muốn tìm, nàng mới thoát được Cố ngũ thiếu phu nhân.

      lát nữa bắt đầu trận đấu mới, nhân lúc nắng chưa gắt, ta dẫn nàng ra ngoài lát, đỡ phải khó chịu.” Phong Lưu đưa nón rộng vành có vải tơ che mặt cho Thanh Hề.

      “Sao ngài lại biết thiếp khó chịu?” Thanh Hề tự đánh giá thấy biểu của bản thân rất đúng mực.

      “Mỗi khi nàng buồn chán, chân nàng đưa ngang đưa dọc, chịu để yên.”

      Thanh Hề đỏ mặt, “A, hôm nay trời có vẻ nóng, thiếp còn phải thăm hỏi mấy người nữa.”

      thôi, ta báo với mẹ rồi.” Phong Lưu cầm tay Thanh Hề, hai người ra ngoài theo lối sau.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :