1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Song Quy Nhạn - Minh Nguyệt Đang (66c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 44 – Nét chữ như người


      Thanh Hề tới kéo tay Minh Ngọc Nhi : “Con đưa Ngọc Nhi biểu tỷ đến Lan Huân Viện trước, vừa rồi con cho người cầm thẻ bài mời Vương thái y tới để bắt mạch cho Ngọc Nhi biểu tỷ, giờ chắc đến rồi!”

      “Thanh Hề nghĩ chu đáo lắm.” Thái phu nhân nghe thế rất yên tâm.

      Thanh Hề dẫn Minh Ngọc Nhi ra khỏi phòng Thái phu nhân, “Ngọc Nhi biểu tỷ, em rất mong chị đến, từ khi nhận được thư của dượng năm ngoái em ngóng trông.”

      “Tôi cũng muốn cảm tạ em, nếu phải em sai Thôi Xán tới đón tôi, biết tôi có thể…” Minh Ngọc Nhi cảm kích sâu sắc.

      “Chúng ta là tỷ muội sao lại thế, biểu tỷ cũng biết đấy, em xa cách với chị em ruột, từ vẫn luôn hy vọng có tỷ tỷ để gần gũi, lần trước khi biểu tỷ tới em chưa hiểu chuyện, biểu tỷ đừng trách em.”

      phải em vừa chúng ta là tỷ muội cần những lời khách sáo đó sao?” Minh Ngọc Nhi cười kéo tay Thanh Hề.

      Khả Nhân theo Minh Ngọc Nhi vào Lan Huân Viện, mặc dù bị khí thế quyền quý của Quốc công phủ làm cho choáng váng, nhưng hoa lệ của Lan Huân Viện vẫn khiến ấy phải kinh ngạc gấp bội. Ai nấy đều Thái phu nhân thương phu nhân Quốc công, chắc là bảo bối cả phủ đều tập trung ở đây.

      Tuy đầu xuân, trăm hoa đua nở, nhưng mẫu đơn, thược dược vẫn cần được nuôi dưỡng trong nhà ấm, vậy mà ở đây dùng hai loại hoa đó làm bốn bình hoa , hết ngày là đổi hoa mới, chỉ riêng chuyện hoa cỏ này tốn kém ít.

      Thanh Hề an bài cho Minh Ngọc Nhi ở phòng phía Tây, tất cả đồ dùng trang trí đều chiếu theo phòng của Thái phu nhân mà sắp xếp, Khả Nhân sờ rèm cửa làm bằng Hà Ảnh Sa (lụa mỏng nhìn như màn mây lúc hoàng hôn hay bình minh) mà muốn cắn lưỡi, thứ sa này tiểu thư nhà ấy muốn làm xiêm y cũng có, vậy mà ở đây lại thành rèm cửa.

      Minh Ngọc Nhi dù sao cũng từng chứng kiến rồi, nhìn đồ đạc trong phòng là biết Thanh Hề rất có lòng hậu đãi, cũng rất tôn trọng ấy, vô cùng cảm kích. Tổ phụ Minh Ngọc Nhi đắc tội tân hoàng nên bị bãi quan, cũng liên lụy đến phụ thân ấy, cảnh nhà ngày sa sút, hiểu thói đời ấm lạnh, lần này đến cũng chỉ mang theo hầu , nhưng dưới Quốc công phủ có ai khinh thường, ai nấy đều tôn trọng gọi ấy là biểu tiểu thư, cho thấy dì và Thanh Hề rất có lòng.

      “Biểu tỷ xem nếu cần sắm thêm thứ gì đừng khách sáo, cứ với Noãn Nhân là được, ấy rất được việc.” Thanh Hề kéo tay Minh Ngọc Nhi vào phòng. Noãn Nhân là vợ của Tường Lâm, con trai Viên mama, sao có thể được việc.

      Sau mấy ngày ở chung, Thanh Hề mới phát vị biểu tỷ Ngọc Nhi này thực có chỗ hơn người, khó trách dượng có tham vọng đưa ấy tiến cung. Từ đối nhân xử thế, cho đến tài hoa đức hạnh, dung mạo phong thái của Minh Ngọc Nhi đều khiến Thanh Hề học hỏi được ít. Lúc đầu vẫn là cùng thảo luận, về sau thành Thanh Hề chỉ hỏi và hỏi, Minh Ngọc Nhi cũng giấu giếm gì, hai người ở chung rất hòa thuận.

      “Ngọc Nhi biểu tỷ, mùng hai tháng hai có hội, chị có muốn đến Bảo Quốc Tự xem biểu diễn ?” Thanh Hề ngước đầu, vô cùng chờ mong nhìn Minh Ngọc Nhi.

      Minh Ngọc Nhi chần chừ lát, lòng cũng rất muốn, nhưng dám đòi hỏi. Phàm là gánh hát nổi danh thiên hạ đều phải đến Bảo Quốc Tự biểu diễn trước , khán giả ở đó khen ngợi, nhiều người xem, mới coi như là có tiếng tăm, khắp thiên hạ đều có người nể mặt. Cho nên nơi đó là chỗ ra mắt của những vở diễn mới và những nghệ sĩ mới, hai lý do này quá đủ để lòng người háo hức.

      Thanh Hề biết vị biểu tỷ này làm gì cũng phải cân nhắc ba lần, liền thẳng: “Em rất muốn , chỉ sợ mẹ cho phép, nếu biểu tỷ cũng , mẹ biết tỷ tỷ xưa nay ổn thỏa chu đáo nhất định yên lòng, biểu tỷ.” Thanh Hề làm nũng lôi kéo vạt áo Minh Ngọc Nhi.

      Minh Ngọc Nhi dù sao cũng là nương chưa đến mười tám, lòng cũng bắt đầu dao động, “Chỉ hai người chúng ta sao?” Minh Ngọc Nhi có biết chuyện Thanh Hề khi bé, lúc đó Thanh Hề rất xinh xắn đáng , có lần xem pháo hoa thiếu chút nữa là bị bắt cóc, khiến Thái phu nhân sợ gần chết, sau đó Thanh Hề được ra khỏi nhà như thế nữa. Giờ nàng trưởng thành lại xinh đẹp nổi bật, Thái phu nhân tất nhiên càng lo lắng.

      , lần trước Đình Trực ca ca nhận lời dẫn em .” Thanh Hề có phần chột dạ, điều kiện của Phong Lưu, nàng tìm ra câu trả lời, nhưng vẫn sợ bản thân sai lầm, thế nên mới muốn mượn Minh Ngọc Nhi để ngộ nhỡ sai vẫn có cớ khiến Phong Lưu mềm lòng.

      “Vậy biết với dì thế nào?”

      Thanh Hề thấy Minh Ngọc Nhi động lòng, vỗ ngực : “Để em là được, đến lúc đó tỷ tỷ chỉ cần nhận lời cùng là được rồi.”

      Cách này của Thanh Hề càng khiến Minh Ngọc Nhi cảm động, ấy chỉ là cháu sống nhờ nhà, sao dám mở miệng xin đến Bảo Quốc Tự xem hội.

      Sau khi rời khỏi chỗ Minh Ngọc Nhi, Thanh Hề tìm Thái phu nhân, ăn xong cơm tối lập tức đến Tứ Tịnh Cư. biết phải diễn tả thế nào, nếu Thái phu nhân cho phép, tất an bài người hầu hộ tống nàng và Minh Ngọc Nhi chu đáo, nhưng Thanh Hề vẫn muốn Phong Lưu đưa hơn.

      Thanh Hề ra khỏi cửa đến phòng phía Tây, vì Hân Thư Nhi mời Minh Ngọc Nhi dạy vẽ nên ấy có trong phòng, Thanh Hề đảo mắt, gọi người hầu tên Nhã Nhân, “ tìm tờ luyện chữ của biểu tiểu thư rồi lấy cho ta mấy tờ ra đây.”

      Chữ Minh Ngọc Nhi rất đẹp, Thanh Hề chạy dài kịp. Nếu là ngày thường, dùng chữ của Minh Ngọc Nhi lừa Phong Lưu tất nhiên là ổn, nhưng lần trước Phong Lưu lại bảo Thanh Hề chép lại chữ của Vệ phu nhân, chừng lần này lại lừa được .

      Vì cái trò mèo vặt vãnh đấy, Thanh Hề có chút thấp thỏm và hưng phấn.

      Phong Lưu thấy Thanh Hề vào cửa cũng kinh ngạc, nhếch miệng cười khẽ, hai hầu mới đến tên Lương Thần Mỹ Cảnh nhanh chóng mang chậu than vào. Vì mẹ Cần Thư xin với Thái phu nhân cho ấy lấy chồng, nên Thái phu nhân phái cho Phong Lưu hai hầu mới.

      “Đình Trực ca ca, thiếp mới luyện chữ, đặc biệt mang đến cho ngài kiểm tra.” Thanh Hề dùng hai tay đưa bản luyện chữ của Minh Ngọc Nhi.

      Phong Lưu nhíu mày nhận, nhìn lúc lâu, tim Thanh Hề đập thình thịch, mãi mới nghe thấy mở miệng: “Người ta nét chữ như người, nhìn chữ là biết người này rất tao nhã xinh đẹp, là đẹp người đẹp nết, hiếm khi thấy có người viết Vệ Thể mà tinh tế thế này, nét ngang như mây ngàn dặm, nét chấm như đá núi, nét mác như sừng tê giác, nét sổ như cây leo khô cứng nghìn năm, nét phẩy như băng gẫy sét đánh, nét móc cứng cáp mạnh mẽ.”

      Lời Phong Lưu rất ràng, Thanh Hề càng nghe càng tái mặt, lòng đau ê ẩm, cảm giác tựa như năm đó nhìn thấy bài thơ Thương Nhược Văn làm trong căn phòng này, chỉ hận thể xé nát bài thơ đó, tờ luyện chữ đó.

      Phong Lưu thưởng thức hồi lâu, giống như thể luyến tiếc muốn rời tay khỏi tờ luyện chữ kia, rốt cục cũng quay đầu nhìn Thanh Hề, “Nếu nàng có thể viết đẹp thế này, bảo ta đưa nàng đến Bảo Quốc Tự mỗi ngày cũng được.”

      Thanh Hề tất nhiên là biết lừa được Phong Lưu rồi, nhưng ngờ còn đoán được mục đích thực của nàng, “Đây là tờ luyện chữ của Ngọc Nhi biểu tỷ, biểu tỷ cũng muốn đến Bảo Quốc Tự xem hội.”

      “Ồ, chữ của ấy đẹp thế này khiến ta kinh ngạc.” Phong Lưu thản nhiên , vẫn chưa trả lời vế sau của Thanh Hề.

      Người ta vẫn nét chữ như người, sở dĩ Phong Lưu chữ của Minh Ngọc Nhi khiến kinh ngạc, là vì Minh Ngọc Nhi là kiểu người khiêm tốn, nhưng chữ lại khiến người khác kinh ngạc, đương nhiên phải sắc đẹp của Minh Ngọc Nhi bằng chữ ấy viết, mà là ấy luôn khiêm tốn thu mình, khiến người khác chú ý, vì là sợ giành nổi bật với Thanh Hề khiến nàng vui, thế nên luôn cẩn trọng khiêm tốn, lộng lẫy như chữ viết.

      Cuối cùng Phong Lưu còn bồi thêm, “Chữ của nàng khó coi vậy cũng khiến người khác kinh ngạc.”

      Thanh Hề đỏ mặt, di di chân, “Đình Trực ca ca.”

      ấy là chữ đẹp hơn người, nàng là người đẹp hơn chữ.”

      Thanh Hề nghe lời này có chút ý ve vãn, mặt càng đỏ hơn, tai cổ cũng đỏ bừng. Nàng dám tiếp tục đề tài kia, đành phải : “Đình Trực ca ca, mùng hai tháng hai…”

      Phong Lưu trả lời, vẫy tay với Thanh Hề, ý bảo nàng đến gần, Thanh Hề chậm chạp đến, kéo nàng ngồi vào lòng, vén tóc cho nàng, : “Chuyện sổ sách nàng suy nghĩ ra chưa?”

      “Thiếp đoán là…” Thanh Hề đột nhiên dừng, vì Phong Lưu vòng tay qua eo nàng, nhưng còn an phận, ngón cái còn giơ lên vuốt ve ngực nàng, nàng ở chung với Phong Lưu lâu, sao có thể biết ý tứ của hành động này.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 45 – Ngại ngùng


      Thanh Hề hít vào hơi, “Thiếp đoán là tên chưởng quầy kia mở cửa hàng riêng, bán rẻ vải trong cửa hàng của thiếp để nhập về cho cửa hàng của mình, còn gạt thiếp là tình hình buôn bán đình trệ, có đúng ?”

      Phong Lưu cắn cắn tai Thanh Hề, mấy ngày hai người chưa gần gũi, rất ham muốn, “Nàng đoán sai, nhưng chỉ suy đoán thôi ổn thỏa, ta tuyển hai kế toán từ Giang Tô An Huy, mỗi quý hai người đó lần lượt kiểm tra lại sổ sách kinh doanh lượt, nàng để hai người báo cáo riêng rẽ, tránh được chuyện đáng tiếc.”

      Thanh Hề gật gật đầu.

      Nếu hết chuyện chính , tất nhiên nên làm chuyện thân mật, Phong Lưu kiềm chế được xiết chặt vòng tay ôm Thanh Hề.

      Nào ngờ Thanh Hề bất ngờ xoay người, giãy ra, chạy biến , còn quay lại nháy mắt với cười : “Thiếp rồi, Đình Trực ca ca cũng đừng quên chuyện mùng hai tháng hai, Ngọc Nhi biểu tỷ cũng . Thiếp về trước, nhất định Ngọc Nhi biểu tỷ chờ thiếp.”

      Phong Lưu mà muốn đuổi theo đời nào Thanh Hề chạy thoát, nhưng vốn kiêu ngạo, làm thế mất mặt nên làm.

      Minh Ngọc Nhi nghe được chuyện Phong Lưu đích thân đưa các nàng Bảo Quốc Tự xem biểu diễn tất nhiên là cao hứng, có Tề Quốc công hộ tống, cho dù Bảo Quốc Tự vàng thau lẫn lộn cũng sợ bị bọn lưu manh vô lại quấy rối.

      Mùng hai tháng hai, Phong Lưu về phủ lúc sắp đến giữa trưa, Thanh Hề và Minh Ngọc Nhi vội vàng ăn cơm rồi giục xe ngựa xuất phát.

      Trùng hợp làm sao hôm nay có gánh hát Côn Khúc mới đến từ miền Nam biểu diễn màn <Du Viên> (trong vở Mẫu Đơn Đình), người đóng vai Đỗ Lệ Nương có dáng người rất uyển chuyển mềm mại, khả năng ngân dài rất tốt, câu hát tài tình khiến người nghe như đến sông nước Giang Nam trong nháy mắt. Minh Ngọc Nhi nghe đến quên cả nhúc nhích.

      Thanh Hề xưa nay thích nghe hát, nàng đến Bảo Quốc Tự là vì muốn xem xiếc, nhưng thấy Minh Ngọc Nhi nghe hát đến thất thần, đành phải nhẫn nại đứng nhìn.

      Phong Lưu thấy Thanh Hề ràng là hết kiên nhẫn nghe hát, nhưng vẫn làm cụt hứng của Minh Ngọc Nhi, lòng có chút tán thưởng, cuối cùng nàng biết đối nhân xử thế. Nghĩ đến chuyện khó khăn lắm nàng mới được ra khỏi phủ, vậy mà giờ được xem thứ mình thích, Phòng Lưu liền gọi Thính Tuyền lại dặn dò, để Thính Tuyền và gia đinh bảo vệ Minh Ngọc Nhi, dẫn Thanh Hề ra chỗ gánh xiếc, Thanh Hề lén nhìn dây mấy lần.

      Minh Ngọc Nhi và Thanh Hề tuy rằng thích xem, nhưng hai người đứng mãi mỏi chân. Kịch ở Bảo Quốc Tự diễn hay, xiếc cũng đặc sắc, điểm trừ duy nhất là có chỗ ngồi, tất cả mọi người đều phải đứng xem.

      Phong Lưu dẫn hai người đến hàng ăn vặt bên đường, trước khi Thanh Hề kịp ngồi xuống, Phong Lưu cởi áo choàng lau cho mặt ghế bóng loáng lên, xong xuôi mới cho Thanh Hề ngồi.

      Chủ hàng ăn thấy áo choàng của Phong Lưu làm từ loại vải thượng hạng, có khí độ bất phàm, biết là quý nhân thể sơ suất, nhanh nhẹn ân cần bày lên bàn sữa đậu nành, lòng bò luộc, gan xào, lạp xường.

      Vì ít khi được ăn mấy đồ này, vậy nên Thanh Hề ăn rất ngon miệng, quấn quít lấy Phong Lưu sau này muốn được nữa.

      Trở về phủ, Thanh Hề đến chỗ Thái phu nhân đầu tiên, kể tỉ mỉ sống động chuyện hôm nay nghe hát xem xiếc, khi kể đến chuyện đứa bé dọc theo sợi dây thừng để hái quả đào tiên cao ai nấy đều tập trung lắng nghe đến ngẩn người.

      Sau đó lại đến chuyện ăn, Thanh Hề thể ăn thêm gì nữa, nhờ Thái phu nhân xoa bụng hộ nàng.

      Minh Ngọc Nhi ngồi bên dùng trà, chỉ nhìn và mỉm cười, đáy lòng có chút ghen tỵ, thế gian này, có cuộc sống tự tại như Thanh Hề chẳng được mấy người.

      Hoặc là chồng nghèo khó, hoặc là mẹ chồng ghê gớm, được chỗ này mất chỗ kia. Trong lúc nhất thời Minh Ngọc Nhi khỏi thầm than thở, biết tương lai ấy vào cung tương lai có sáng sủa , điều duy nhất có thể khẳng định là có ai dùng áo choàng lau ghế rồi mới cho ấy ngồi.

      Thượng tuần tháng hai, Thái phu nhân thỉnh vị Thích là người xuất cung đến Quốc công phủ, đây là mời tới để dạy phép tắc cung đình cho Minh Ngọc Nhi.

      Phép tắc cung đình giống phép tắc của thế gia, trong cung chú trọng phải lòng hầu hạ các chủ nhân, bậc bề , gia đình bình thường chú trọng nữ công gia chánh, quản lý gia đình. Minh Ngọc Nhi muốn tuyển nữ quan phải hiểu các phép tắc của chốn cấm cung.

      Thái phu nhân dùng ít quan hệ mới thỉnh được vị Thích biết rất phép tắc cung đình này, nhưng Thích cũng danh bất hư truyền, dạy dỗ rất có phương pháp. Ngay cả Thanh Hề chỉ nghe để tham khảo cũng học được ít.

      Có lẽ là do cảm động với hậu đãi chân tình của Thái phu nhân, Thích đặc biệt dạy Thanh Hề cách ngồi sao cho quý phái, ngoài ung dung hào phóng của khuê tú đại gia, còn phải chú ý đến dáng vẻ mọi lúc mọi nơi, duyên dáng trong từng động tác. Thanh Hề thầm nhủ, khó trách Thích tuy ngoại hình bình thường, nhưng vẫn khiến người ta thể dời mắt, nếu nhan sắc hơn người, có là Quý phi cũng phải chuyện lạ.

      Nhắc tới Quý phi, Thanh Hề lại nhớ đến Đào mama. Mặc dù Phong Lưu thương Thanh Hề vẫn luôn kiềm chế để khiến nàng bị thương, nhưng Thanh Hề vẫn giữ Đào mama trong phủ, bà ấy thường xuyên sắc các bài thuốc bảo dưỡng thân thể cho Thanh Hề, khiến da thịt nàng mịn màng như cánh hoa hồng.

      giống Thích , Đào mama sở trường về chuyện nam nữ nhiều hơn.

      Buổi chiều, Thanh Hề cho Lâm Lang kín đáo mời Đào mama đến Lan Huân Viện từ cửa ngách.

      Chờ Đào mama đến, Lâm Lang dâng trà, Thanh Hề liền cho người hầu lui ra hết, chỉ còn lại nàng và Minh Ngọc Nhi.

      Minh Ngọc Nhi nhìn Đào mama có dáng vẻ quyến rũ có chút khó hiểu, nhưng hỏi nhiều.

      Thanh Hề lôi kéo Đào mama thân thiết : “Mama, đây là biểu tỷ Ngọc Nhi của ta, đầu tháng tư tham gia tuyển nữ quan, thỉnh mama cho chị ấy nghe mấy chuyện trong cung.”

      Đào mama gật gật đầu, hạ giọng bắt đầu từ chuyện vệ sinh phụ nữ, nếu chú ý bị đau bụng, còn về phương thuốc giảm bớt đau đớn khi trải qua lần đầu tiên, rồi phương thuốc giúp gìn giữ vẻ trẻ trung thanh xuân, đều là những phương thuốc truyền miệng bí mật.

      Thanh Hề dù là phụ nữ có chồng, cũng thường xuyên dùng những phương thuốc đó, nhưng nghe vẫn khó tránh chuyện đỏ mặt, Minh Ngọc Nhi càng ngồi yên, cúi đầu quay mặt với Thanh Hề, còn đứng dậy muốn ra ngoài.

      Thanh Hề vội vàng đuổi theo.

      “Ngọc Nhi biểu tỷ, chị có giận em ?” Thanh Hề đuổi theo Minh Ngọc Nhi, Minh Ngọc Nhi vội né tránh Thanh Hề.

      “Chị tốt của em, em cũng biết em làm thế là quá giới hạn. Nhưng nghĩ chị tiến cung, với nhan sắc của chị, khó tránh chuyện được ân sủng, thế nên em…”

      là, có chồng mà còn dám nghe những chuyện hoang đường đấy.” Minh Ngọc Nhi vừa tức vừa thẹn đẩy Thanh Hề.

      “Chị tốt của em, mong chị hiểu cho lòng em. Trong cung có cả ngàn vạn mỹ nữ, có thể thành công nổi bật lên cũng chỉ mấy người, em làm thế cũng vì nghĩ cho chị thôi, em cũng biết chị hiếu thắng tranh giành tình cảm, nhưng ai nấy đều biết cung cấm là chỗ người dẫm đạp lên người, huống chi tỷ tỷ lại là vì dượng mới vào cung.”

      Thanh Hề thế quả nhiên tác động đến Minh Ngọc Nhi, phụ thân đưa ấy vào cung, đương nhiên phải chỉ hy vọng ấy làm nữ quan nhoi, mà là hy vọng ấy có thể thăng tiến, rồi dìu dắt người nhà. Nhưng ấy vẫn là hoàng hoa khuê nữ, da mặt mỏng, ngại nghe những chuyện này.

      “Nếu tỷ tỷ cảm thấy có mặt em nên ngại nghe, sau này em nhờ Đào mama gặp riêng chị, được ?” Thanh Hề thấy Minh Ngọc Nhi có chút dao động.

      bậy bạ gì đấy, ta nghe cùng nghe mình làm gì?” Minh Ngọc Nhi véo má Thanh Hề cái, cười : “Bảo sao Quốc công gia chiều như vậy, mặt thế này đúng là búng ra sữa.”

      Thanh Hề liên tục xin tha.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 46 – Hoa và mật


      Minh Ngọc Nhi hỏi lai lịch Đào mama, Thanh Hề trả lời chi tiết, Minh Ngọc Nhi gật gù, ấy cũng biết chuyện Thích Quý phi là sủng phi của tiên hoàng.

      “Là dì thỉnh vị mama này cho sao?” Minh Ngọc Nhi hỏi.

      Thanh Hề ngượng ngùng ấp a ấp úng nửa ngày mới : “Là… là Đình Trực ca ca.”

      Minh Ngọc Nhi nhướng mày.

      Thanh Hề xấu hổ đỏ mặt, chịu tiếp, “Sau này tỷ tỷ biết.”

      Hai người cười đùa phen, ngày hôm sau Thanh Hề lại thỉnh Đào mama, dù Minh Ngọc Nhi vẫn đỏ mặt, nhưng vẫn ngồi nghe. Đào mama cũng như thể chỉ với Thanh Hề, còn thường xuyên kể chuyện Quý phi và tiên hoàng, nhân tiện cho Thanh Hề lời khuyên về cách chọn xiêm y, cũng ngầm có ý chỉ trích, vì xiêm y mà Thanh Hề mặc vẫn chẳng khác gì các nương chưa chồng.

      Phụ nữ khi ra ngoài tất nhiên là phải đoan trang thanh lịch, nhưng nữ tính nhất cơ thể phụ nữ là bộ ngực, mặc thế nào để vẫn có thể khoe cách kín đáo mới là nghệ thuật. Đào mama còn kể Thích Quý phi đến năm ba mươi tuổi vẫn duy trì được quyến rũ của thiếu nữ, đương nhiên để làm được thế cần rất nhiều bí quyết giữ gìn sắc đẹp, nhưng Đào mama nhớ hết.

      Cứ như thế, thời gian nửa tháng trôi qua trong nháy mắt.

      Đầu tháng ba, cảnh xuân đẹp ngọt ngào như thiếu nữ biết lần đầu, thêm chút e thẹn ngượng ngùng.

      Sáng sớm Thanh Hề liền cầm lẵng cùng Minh Ngọc Nhi, Lâm Lang, Thôi Xán vào vườn hái hoa, Đào mama muốn dạy các nàng làm son, dặn kỹ là phải hái hoa còn ngậm sương, mà phải là những bông vừa chớm nở, có như thế màu son mới tươi và mịn.

      Thanh Hề muốn hái được những đóa hoa đẹp nhất, dần dần thành tách nhóm, những cũng chỉ là trong phủ nhà, nên có gì phải lo lắng.

      Thanh Hề nghĩ hoa hồng ở Tứ Tịnh Cư chắc đến lúc hái được, vì thế liền thẳng đến đó, đúng lúc Phong Lưu ra ngoài, nhân tiện hai người tháng gặp nhau.

      “Thanh Hề.” Phong Lưu trông thấy Thanh Hề liền về phía nàng, “Sáng sớm nàng đến đây làm gì?”

      Thanh Hề huơ huơ lẵng hoa trong tay, “Thiếp đến hái mấy bông hoa làm son.”

      Dưới nắng sớm, Thanh Hề mặc xiêm y hồng nhạt mới may năm trước, chất lụa mỏng mềm mại ôm lấy thân thể nàng, tôn lên vòng eo nhắn như bình hoa. Cổ áo hơi thấp, lộ ra chút của yếm màu ngà, theo động tác của Thanh Hề mà lúc lúc , khiến người khác ngứa ngáy tâm can. Ngang eo là thắt lưng tơ tằm màu tím, hai bên trái phải treo túi hương cũng bằng dây tơ tằm, đưa mắt nhìn theo, khỏi nhớ đến đôi chân trắng mịn thon dài dưới làn váy lụa mềm.

      biết tại sao, Phong Lưu cảm thấy Thanh Hề giống trước kia, thiếu nữ ngây thơ của quá khứ dần trở thành phụ nữ quyến rũ, thướt tha kiều, theo vẻ rất riêng biệt.

      Chờ Thanh Hề đến gần chút, Phong Lưu còn có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào từ mái tóc nàng, xưa nay nàng thích hương hoa quả, khiến người khác chỉ hận thể cắn miếng, để chất nước ngọt ngào thơm ngát chảy tràn trong miệng.

      “Đình Trực ca ca có việc phải sao?”

      Phong Lưu gật đầu, ánh mắt dán chặt lên làn môi mềm của Thanh Hề, cổ họng giật giật, “Sáng sớm vẫn còn khí lạnh, sao nàng chịu khoác thêm áo?”

      “Thiếp ngại vướng víu.” Thanh Hề thấy đóa hoa rất đẹp, kiềm chế được nhoài người để hái, ngờ váy vướng vào cành hoa hồng, “roẹt” tiếng, váy bị rách đến quá đầu gối.

      Thanh Hề hoảng hốt hô tiếng, vội cúi đầu túm lấy chỗ váy bị rách, vừa xấu hổ lại vừa lúng túng.

      “Chân có bị thương ?” Phong Lưu tiến tới giơ tay như muốn lật váy Thanh Hề.

      Thanh Hề luống cuống lùi về phía bụi hoa hồng, trong bụi hoa hồng có bàn và hai ghế đá, sau này vì hoa hồng mọc cao mà bị che khuất.

      bị thương.” Thanh Hề đẩy tay Phong Lưu.

      Mặc dù như thế, Phong Lưu vẫn lật váy Thanh Hề lên, thấy chưa bị rách vào quần mới bỏ qua, lo lắng qua , bàn tay to lớn vẫn đặt đùi Thanh Hề, nhen lên ngọn lửa mờ ám.

      biết bắt đầu như thế nào, hai người hôn nhau say đắm, Phong Lưu ghì chặt eo Thanh Hề, khiến nàng phải dựa hẳn vào bàn đá sau lưng

      Sau lúc lâu, hô hấp của hai người bị rối loạn, vì thế phải rời ra chút, Phong Lưu cắn môi Thanh Hề : “Tối nay nàng có nên mang bảng chữ mẫu đến cho ta kiểm tra ?”

      Chẳng bao lâu sau, việc luyện chữ đầy nghiêm túc thành ám hiệu hẹn hò của hai người bọn họ.

      Thanh Hề nhất thời xấu hổ, cười nịnh bợ: “Ngọc Nhi biểu tỷ sắp tiến cung, thiếp muốn ở cùng chị ấy thêm mấy ngày, mấy ngày nay luyện chữ.”

      Phong Lưu nhiều, nhay cắn, mút môi Thanh Hề cho đến khi nàng rên lên.

      Tay Phong Lưu đặt đùi Thanh Hề, đôi môi lướt xuống, cách lớp xiêm y ngậm nụ hồng, Thanh Hề đứng được, dần dần bị đặt lên mặt bàn đá thể nhúc nhích.

      Thấy tay Phong Lưu an phận, bắt đầu lần vào dưới váy, Thanh Hề bối rối lên tiếng, “Đình Trực ca ca.”

      Có điều tay của người kia quá xảo quyệt, ngươi vừa mong dừng lại, lại sợ dừng lại .

      Thanh thiên bạch nhật, lại ở trong phòng, càng khiến người khác run lên vì sợ.

      Trong lúc hai người đắm chìm trong đê mê, Lâm Lang thấy Thanh Hề tìm đến bên ngoài bụi hoa hồng, nghe thấy trong bụi hoa có động tĩnh, lúc sau lại nghe có tiếng Thanh Hề như thở dài “Đình Trực ca ca”, Lâm Lang đỏ mặt, lùi lại phía sau liền bảy tám bước.

      lúc lâu sau động tĩnh sau bụi hoa hồng mới dừng, Lâm Lang mới dám thở phào, tránh chỗ, coi như là canh chừng hộ chủ nhân.

      Lại lúc sau, Phong Lưu sửa sang quần áo ra, thấy Lâm Lang, bèn sai ấy lấy cho Thanh Hề bộ xiêm y khác. Nhưng rốt cuộc để Lâm Lang hầu hạ, Phong Lưu lại vào bụi hoa hồng, lúc sau Lâm Lang mới thấy hai người ra, Thanh Hề thay xiêm y, tóc hơi rối, môi sưng đỏ như hoa hồng đọng sương, hai má ửng đỏ, dám nhìn Lâm Lang, chỉ vội vã trước.

      Đến Lan Huân Viện, Lâm Lang hầu hạ Thanh Hề chải đầu, cũng dám hỏi nhiều, trong lòng chỉ giận hai người này hiểu nghĩ gì, vợ chồng đàng hoàng làm lại làm chuyện lén lút, việc gì mà phải gấp đến độ Tứ Tịnh Cư cách đó mấy bước chân cũng vào được, may ai phát .

      Sau đó Thanh Hề dám nhìn mặt Lâm Lang suốt mấy ngày liền, hai người né tránh nhau, khiến Thôi Xán hiểu tại sao, còn tưởng chủ tớ có hiềm khích gì đó, Thôi Xán lại tìm lời hòa giải.

      Đến khi Phong Lưu được phái Sơn Đông, Thanh Hề mới bớt xấu hổ chút.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: nhiều thịt quá, chẹp chẹp.
      hoadaoanh thích bài này.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 47 – Gai trong mắt


      Mấy ngày sau, Tam gia Phong Nhạc nhậm chức mới, được thăng làm Tri phủ phủ Vĩnh An tỉnh Tứ Xuyên, Thanh Hề giữ lời, khuyên Thái phu nhân giữ Hướng thị có bầu ở lại, Tam phu nhân Đỗ Tình Lam vội vàng chuẩn bị hành lý để cùng Tam gia nhậm chức, gấp như thể nhìn Hướng thị thêm giây phút nào là đau con mắt giây phút đó. Tất nhiên là Hướng thị khóc lóc làm bộ làm tịch phen, nhưng Thái phu nhân cũng là có ý tốt, ta bụng mang dạ chửa, làm sao chịu đựng nổi cảnh ngựa xe vất vả.

      Tiễn nhà Tam gia , Thanh Hề chỉ còn việc hàng ngày chơi cờ vẽ tranh cùng Minh Ngọc Nhi. ngày nọ, Thái phu nhân bất ngờ sai Hà Ngôn mời Thanh Hề và Minh Ngọc Nhi đến chỗ bà, khi Thanh Hề đến thấy xa lạ ngồi bên phải bà, chuyện gì đó với vẻ rất thân thiết. kia thấy Thanh Hề và Minh Ngọc Nhi đến liền đứng lên chậm rãi thi lễ, phong thái như như hoa ngọc lan chớm nở, nhã nhặn thanh lịch, khiến người ta khỏi suýt xoa đẹp.

      “Thanh Hề, mau đến đây gặp Nhược Lan tỷ tỷ.”

      Thanh Hề tiến tới hai bước, đánh giá có tên Nhược Lan kia, ký ức kiếp trước có ấn tượng về người này. kia hành lễ chào Thanh Hề, cất tiếng: “Phu nhân mạnh khỏe.” Tiếng dịu dàng như nước, này, từ dung mạo, cho đến giọng đều rất tao nhã, khiến người khác rất có cảm tình.

      “Đây là em họ của vợ lão Tứ, nhà gặp cơn khốn đốn, lần này lão đại Sơn Đông trùng hợp lại gặp, vì thế đưa con bé về đây, sau này con phải đối xử như chị em ruột.” Thái phu nhân thế khiến Thanh Hề kinh ngạc trợn tròn mắt.

      Thanh Hề ngờ rằng lại gặp Thương Nhược Lan trong tình huống này, kiếp trước Phong Lưu bỏ nàng rồi tục huyền với họ Thương. Thanh Hề vẫn nhớ , khi đó vì chịu được bạo hành của người chồng sau, nàng bỏ trốn làm ăn xin quay về kinh thành, thấy vị Thương phu nhân này ở trước cổng Lan Ân Am xa xa, người này ung dung quý phái, phong thái cao sang, bên cạnh là con rất khả ái dễ thương, khiến nàng vừa hâm mộ lại vừa tê tái.

      (Editor giải thích chút: kiếp trước sau khi bỏ Thanh Hề, Phong Lưu cưới Thương Nhược Lan, nhưng điều đó hề có nghĩa là kiếp này Phong Lưu có tình ý gì với Thương Nhược Lan.)

      Đối với vấn an của Thương Nhược Lan, cùng với câu phải đối xử như chị em ruột của Thái phu nhân, Thanh Hề làm như thể hề nghe hề thấy, chỉ mím chặt môi gì.

      Thương Nhược Văn ngồi gần đó cười nhạt, “Đa tạ mẹ thu lưu muội muội của con, em ấy cũng là con người mệnh khổ, nay đến nhà chúng ta, con có thể chiếu cố điều gì làm hết khả năng, bác con ở trời cũng có thể an tâm.”

      Thanh Hề bĩu môi, “Sao Lan nương đến ở nhà họ Thương?” Nếu luận thân phận, Thương Nhược Lan chính là tình địch của Thanh Hề, nàng thể đối mặt với ta bằng thái độ hòa nhã hơn được, nghĩ đến chuyện kiếp trước ta cùng Phong Lưu sinh con đẻ cái, lại nghe đồn vợ chồng bọn họ rất hòa thuận, Thanh Hề liền giận mà có chỗ phát tiết.

      Thái phu nhân trừng mắt nhìn Thanh Hề, chính là trách nàng được có thái độ thế.

      Thương Nhược Văn lại cười nhạt với Thanh Hề : “Lan muội muội có sở trường làm đồ ăn thay thuốc, ta thân thể yếu đuối, mẹ thông cảm với điều đấy, để Lan muội muội ở đây chăm sóc ta.”

      Thanh Hề rất lâu chuyện cùng Thương Nhược Văn, từ kia kiện kia ta liền như người tàng hình, mỗi lần thấy Thanh Hề lại mặt nặng mày , thái độ hôm nay luôn cười còn chủ động giải thích, đúng là chuyện vô cùng kỳ quái, trực giác Thanh Hề rất thích nụ cười đấy.

      Thái phu nhân lại trừng mắt với Thanh Hề, kéo tay Thương Nhược Lan : “Con bé này chỉ kém con tháng thôi, nhưng từ bị ta chiều thành hư, con đừng để bụng, cứ ở đây là được, nhà này chẳng lẽ lại có được đôi đũa cái bát cho con, kỳ bụng dạ nó cũng rất tốt, con ở đây lâu biết.”

      Thương Nhược Lan bị Thanh Hề hỏi thế có chút tự ái, nhưng lại được Thái phu nhân xoa dịu, nên cũng bỏ qua, lại cười thản nhiên, “Là tại Nhược Lan số khổ.”

      Nụ cười ấy so với khóc còn cay đắng hơn, quả nhiên tác động đến lòng thương người của Thái phu nhân, bà quay đầu với Nhị phu nhân: “Ta coi Nhược Lan như con , chi tiêu hàng tháng theo tiêu chuẩn của tiểu thư trong phủ, tiền tiêu vặt xiêm y được sơ suất.”

      Nhị phu nhân nhận lời.

      Thương Nhược Lan rơi mấy giọt lệ, tuy rằng chịu thương hại của người khác cũng dễ chịu gì, nhưng trước tình cảm chân thành của Thái phu nhân, lòng tự tôn của ta cũng chùng bớt, Thái phu nhân cũng là vì thấy ta là con người có tự trọng, phải loại cầu xin lòng thương hại, nên mới dành cho ta nhiều tình cảm thế.

      Đợi Thương Nhược Văn và Thương Nhược Lan về phòng, Thái phu nhân mới kéo Thanh Hề đến bên người, “Đứa bé này, sao hôm nay lại chuyện bằng thái độ đó. Có Nhược Lan đến chăm sóc, lựa lời khuyên giải vợ lão Tứ, chẳng phải tốt hơn sao, ta làm thế cũng chỉ là vì nghĩ cho con, chẳng lẽ con định chiến tranh lạnh với vợ lão Tứ cả đời?”

      “Con thích Lan nương.” Thanh Hề bĩu môi.

      “Con thích con bé, con bé cũng có quấy rầy gì được đến con đâu, chỉ là ở nhờ, cùng lắm khi nào con bé lấy chồng, chúng ta tặng phần hồi môn, nhưng kể ra con bé cũng là người đáng thương.” Thái phu nhân có chút giận Thanh Hề hiểu chuyện.

      Thanh Hề nhân tiện hỏi lai lịch Thương Nhược Lan. ra cha ấy là chưởng quầy của dược phòng ở Tế Nam, vì nhầm lẫn khi bốc thuốc hại đến quý nhân ở địa phương, bị quan phủ bắt giữ, phán thành tử tội, nhưng chưa xử ngay, Thương Nhược Lan mất mẹ từ lâu, chỉ còn hai cha con nương tựa lẫn nhau, giờ lại mất cha, lúc nào cũng sợ hãi lại nơi nương tựa, rất thê thảm.

      Đúng lúc Phong Lưu đến Sơn Đông làm nhiệm vụ, Thương Nhược Văn nhờ đưa em họ mồ côi Thương Nhược Lan về kinh thành.

      Thương Nhược Lan vốn hứa hôn, nhưng vừa nghe cha ấy vướng vòng lao lý nhà trai liền vội vàng từ hôn, việc hôn nhân thành. Vì thế, Thái phu nhân lại càng thương tiếc Thương Nhược Lan.

      Thanh Hề buồn bực cùng Minh Ngọc Nhi rời khỏi phòng Thái phu nhân, tâm trạng khó chịu đến mức chịu tiếng nào suốt đường về, Minh Ngọc Nhi đành phải khuyên nhủ: “ đáng tiếc cho dung mạo xinh đẹp của Lan nương, lại sinh nhầm nhà, vận mệnh tốt.” Đây là dùng thê thảm của Thương Nhược Lan để khuyên Thanh Hề bao dung hơn.

      Thanh Hề thở dài, “Chị hiểu đâu.”

      Minh Ngọc Nhi nghe xong cũng chẳng hiểu gì, nhưng chỉ cười cười cho là Thanh Hề tính trẻ con, ghen ghét với tài mạo xuất chúng của Thương Nhược Lan.

      Thanh Hề vừa về đến phòng mình, thấy hai hầu bê hai rương vào phòng phía Tây, nàng hỏi “Đây là cái gì?”

      Nhã Nhân trả lời: “Đây là quà Quốc công gia mang về từ Sơn Đông, tặng biểu tiểu thư.”

      Thanh Hề gật gật đầu, quay về phòng phía Đông, nhưng thấy rương hòm gì, bèn hỏi Lâm Lang, “Đồ Quốc Công gia tặng ta đâu sao thấy?”

      Lâm Lang ngẩn người, “Từ sáng tới giờ nô tỳ chưa thấy ai mang gì đến.”

      Thanh Hề tức muốn ngừng thở, liền ra ngoài, Lâm Lang vội chạy theo kêu: “Phu nhân lại đâu vậy?”

      Thanh Hề quay đầu lại, tức giận chạy đến Tứ Tịnh Cư, sắc mặt dọa người đến mức Lương Thần Mỹ Cảnh dám ngăn cản, vội vàng đưa nàng tới thư phòng.

      Phong Lưu đứng trước giá sách, nghe tiếng bước chân, quay đầu lại thấy Thanh Hề đầy vẻ tủi thân, mếu máo như muốn khóc tới nơi.

      “Sao thế này, ai chọc giận nàng?”

      Phong Lưu thản nhiên khiến Thanh Hề nổi trận lôi đình, như thể chỉ mình nàng nghĩ đến chuyện đấy, Thanh Hề thở phì phì hậm hực, nhưng cắn răng quyết mở miệng.

      Phong Lưu thấy nàng tức giận, mới ngừng trêu, “Được rồi, quà của nàng để hết trong phòng trong, nàng tự vào mà xem.”

      Thanh Hề nghe thế thu vẻ giận dữ lại, có chút xấu hổ, “Thiếp …” Nhưng ràng là nghĩ đằng nẻo, ai cũng thấy nàng vô cùng để ý.

      Trong phòng ngủ của Phong Lưu đặt hai rương gỗ lim, Thanh Hề mở ra, thấy bên trong có A Giao, Tuyết Cáp Đằng (tên thuốc), cũng hiếm lắm, thùng còn lại có con diều hình cánh bướm, màu sắc tươi sáng rực rỡ, kích thước to gấp mấy những con diều bình thường khác, là rất độc đáo.

      “Con diều to thế này cần bao nhiêu người mới thả được?” Thanh Hề kinh ngạc.

      “Khi nào ta rảnh rỗi, đưa nàng ra biển thả diều, gió ở đó rất lớn.” Đây là lần đầu tiên Phong Lưu chủ động bỏ công để làm Thanh Hề vui.

      Thanh Hề hết giận, ngượng ngùng hỏi: “Vị Lan nương kia là Đình Trực ca ca đưa về sao?”

      Phong Lưu nghe xong ngẩn người, nhíu mày suy nghĩ lúc mới : “Ah, ý nàng là em họ của Tứ đệ muội?”

      “Đúng vậy, dung mạo Lan nương và Tứ đệ muội tương tự nhau, nhưng so với Tứ đệ muội còn đẹp hơn chút đúng ?” Thanh Hề gài bẫy.

      Phong Lưu nhíu mày : “Ta chú ý, ta là đàn ông có vợ nhìn chằm chằm con nhà người ta làm gì, là vì Tứ đệ muội lên tiếng nhờ, tiện đường mới đưa ấy về kinh thôi.”

      “Vậy nếu Đình Trực ca ca chưa có vợ, tức là ngài nhìn ấy chằm chằm?” Thanh Hề hỏi tiếp.

      “Đừng bậy, chỉ hỏi linh tinh.” Trái tim đàn ông vô tâm sao hiểu được khúc mắc trong lòng Thanh Hề lúc này, nàng muốn hỏi bóng gió câu, nếu có nàng, liệu Phong Lưu có chọn Thương Nhược Lan làm vợ .

      Phong Lưu xoay người ôm Thanh Hề, “Lần trước Vương thái y bắt mạch cho nàng phải nàng bị thiếu máu sao, chỗ A Giao này tặng nàng hết, bảo Lâm Lang đem ngâm rượu, sáng tối mỗi ngày uống chén.”

      Thanh Hề gật gật đầu.

      lúc sau, Phong Lưu thầm hỏi : “Lần trước ở bụi hoa hồng là ta lỗ mãng, sau đó có bị đau ?”

      đề cập tới việc đó còn đỡ, nhắc tới liền khiến Thanh Hề xấu hổ chỉ hận thể đao chém chết Phong Lưu, “Sao lại đau, biết là mắc chứng gì nữa.”

      Sau lần đó Thanh Hề bị đau suốt mấy ngày, hiểu tại sao ngày đấy Phong Lưu lại bạo lực thế.

      Phong Lưu cúi mặt cười khẽ, thầm gì đó vào tai Thanh Hề, khiến nàng xấu hổ hừ tiếng, dần dần hóa thành rên rỉ, Phong Lưu để nàng dựa vào giá treo áo, cuối cùng vẫn là gần gũi phen.

      Sau đó Phong Lưu thu dọn cho Thanh Hề, ôm nàng vào lòng , “Chờ qua sinh nhật nàng, ta chuyển về Lan Huân Viện.”

      Thanh Hề kinh ngạc ngẩng đầu, biết tại sao Phong Lưu lại đột ngột thế.

      “Trước kia ta với mẹ, chờ nàng đủ lớn mới sinh con, năm nay nàng sinh nhật mười tám tuổi, đủ trưởng thành để làm mẹ.” Phong Lưu hít ngửi cổ Thanh Hề.

      Trong nháy mắt toàn thân Thanh Hề cứng đờ, lẩm bẩm : “Đình Trực ca ca, ngộ nhỡ… ngộ nhỡ, ý thiếp là ngộ nhỡ thiếp sinh được sao?”
      hoadaoanh thích bài này.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 48 – Cảnh sắc tươi đẹp


      xong Thanh Hề dám nhìn Phong Lưu.

      “Đừng những lời vô nghĩa đấy.” Phong Lưu vuốt tóc nàng.

      “Nhưng nếu ngộ nhỡ?” Thanh Hề quay đầu nhìn cố hỏi.

      Phong Lưu thở dài tiếng, giống như muốn Thanh Hề muốn thế nào cũng được, “Ta nghe Vương thái y việc hiếm muộn cũng phụ thuộc vào đàn ông, nếu chúng ta hiếm muộn, lên rằng nguyên nhân nằm ở nàng.”

      Phong Lưu an ủi đến như thế, Thanh Hề chỉ có thể vùi đầu vào lòng Phong Lưu, vùi mãi lại thành châm lửa, mất hồi lâu mới dàn xếp xong, Thanh Hề mệt đến mức mở được mắt, cũng chẳng còn chút sức lực nào hỏi han thêm nữa.

      Mấy ngày sau đó Thanh Hề gặp Thương Nhược Lan, Minh Ngọc Nhi sắp đến ngày thi tuyển, Thanh Hề bận rộn chuẩn bị cho ấy, chọn xiêm y, trang điểm, nước bạc hà súc miệng cho đến túi thơm có hương hoàn mùi hoa hồng, cuối cùng Thanh Hề còn đưa túi tiền nhét đầy bạc cho Minh Ngọc Nhi mới thôi. Mẹ ruột đưa con thi tuyển cũng chỉ chuẩn bị được đến thế là cùng.

      ngoài dự đoán của mọi người, Minh Ngọc Nhi quả nhiên trúng tuyển, khi ấy trở về, mọi người vừa vui lại vừa buồn, nhất là Thanh Hề. Minh Ngọc Nhi khéo léo, tính tình cũng tốt, dung mạo tài hoa đều xuất sắc, nhưng vẫn khiến Thanh Hề cảm thấy lo lắng. Nàng chạy khắp nơi lo lót nhờ vả, khiến Thái phu nhân còn trêu hai người đúng là chị em sinh đôi.

      Thanh Hề có chị em thân thiết, nàng gần gũi với Minh Ngọc Nhi, tuy mục đích ban đầu là vì biết trước tương lai Minh Ngọc Nhi thăng tiến rất nhanh, thế nên mới chủ động làm thân, nhưng ở chung lâu ngày thích dịu dàng hào phóng của ấy, Minh Ngọc Nhi vừa , Thanh Hề liền òa khóc, đến khi trong cung cho người tới đón, mắt Thanh Hề sưng như quả đào, dám ra gặp mọi người.

      “Ngọc Nhi biểu tỷ, lần này chị , biết bao lâu nữa mới được gặp lại, trong cung chẳng thiếu thứ gì, em cũng có gì để tặng chị, có chỗ bạc lẻ này để chị mang theo, em bảo Lâm Lang khâu vào áo lót chị ba ngàn lượng bằng ngân phiếu, trong đó có ngàn lượng là ngân phiếu mệnh giá , chị nhớ cất kĩ, vào cung rồi muốn làm gì có bạc cũng tiện hơn. Nếu có chuyện gì, nhất định phải nhờ người báo với em câu.” Thanh Hề vừa lau nước mắt vừa .

      “Sao lại đưa nhiều bạc thế, dì cho tôi rồi.” Mắt Minh Ngọc Nhi đỏ hoe chịu nhận, ấy sao đành lòng xa Thanh Hề, xa Quốc công phủ.

      “Em làm sao có nhiều tiền thế này, Đình Trực ca ca cho em đấy.” Mới đến đấy, bên ngoài lại thúc giục, Minh Ngọc Nhi đành nhận, lên xe vào cung.

      Minh Ngọc Nhi vừa , Thanh Hề liền ủ rũ, lúc nào cũng uể oải, cơm cũng biếng ăn.

      “Nhớ Ngọc Nhi biểu tỷ của con sao?” Thái phu nhân thấy Thanh Hề uể oải, lên tiếng hỏi.

      Thanh Hề gật gật đầu, gẩy gẩy hạt cơm, nhưng vẫn chuyện.

      được phí phạm đồ ăn thế, phải Đình Trực ca ca của con dạy ‘mỗi hạt gạo là hạt ngọc’ sao?”

      Thanh Hề thở dài tiếng, “Phải chăng con tương tư?” Ngày thường dù là luyện chữ, vẽ tranh, thêu hay tính toán sổ sách cũng có người bầu bạn, giờ ly biệt đột ngột, tất nhiên khó chịu.

      Thái phu nhân buồn cười: “Con bé này linh tinh gì đấy. Nếu con thấy thiếu người bầu bạn, có thể tìm Nhược Lan trò chuyện, cho dù so ra kém Ngọc Nhi biểu tỷ của con chút, nhưng cũng thua kém quá nhiều, ta thấy lời cử chỉ của con bé hề thô tục, hai đứa thân với nhau chút cũng tốt.” Thái phu nhân rất muốn hóa giải hiềm khích giữa Thanh Hề và Thương Nhược Văn, dù sao Phong Lưu và Phong Cẩm cũng là mẹ sinh ra, vợ của hai người chịu nhìn mặt nhau về lâu dài phải chuyện tốt.

      Vừa nghe đến tên Thương Nhược Lan Thanh Hề ngán ngẩm, nàng chỉ ngờ, mới có mấy ngày ngắn ngủi, Thương Nhược Lan được Thái phu nhân coi trọng đến vậy, việc này khiến Thanh Hề rất thoải mái, hờn dỗi : “Mẹ thương ta, thương con nữa rồi.”

      “Lớn rồi còn tỵ nạnh, ta thấy Nhược Lan đáng thương, thân thế thê thảm lại thêm…”

      Thanh Hề nghe thấy thế vội chuyển đề tài.

      Tháng tư, ánh mặt trời chói lọi, bắt đầu nóng chảy mồ hôi, cổ ngữ “trời nóng gì thích bằng ngủ”, Thanh Hề càng lười biếng.

      Ngày hôm đó mới chải đầu xong, Lâm Lang dỗ ngon dỗ ngọt mãi mới ép Thanh Hề ăn được nửa bát cháo, chợt nghe tiếng tiểu nha đầu gọi ngoài cửa, “Lâm Lang tỷ tỷ có ở đây ?”

      Lâm Lang vén rèm, thấy đứa hầu lạ hoắc, “Ngươi là người hầu nhà ai, ai sai ngươi tới?”

      Tiểu nha đầu kiễng chân thầm vào tai Lâm Lang, Lâm Lang xoay người vào nhà lấy tiền ra thưởng, tiểu nha đầu hoan hỉ ra về, Lâm Lang với Thanh Hề: “Quốc công gia chờ phu nhân ở cổng vườn hoa phía Bắc.”

      Thanh Hề có chút kinh ngạc, “Có là việc gì ?”

      , chỉ dặn phu nhân chuẩn bị mấy bộ quần áo.”

      Thanh Hề đoán được là Phong Lưu có việc gì, nhưng Phong Lưu nàng làm thế, “Vậy ngươi mau chuẩn bị, ngươi theo ta, bảo Thôi Xán ở lại trông nhà là được.”

      Thanh Hề và Lâm Lang ra cửa , thấy xe ngựa màu xanh có màn che chờ, Thính Tuyền đứng cạnh xe, vừa thấy Thanh Hề liền thỉnh an, Lâm Lang đỡ Thanh Hề lên xe ngựa.

      Thanh Hề vén rèm vào xe, thấy Phong Lưu ngồi trong xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần. Vừa quá ngọ, ngay cả chim chóc cũng tìm chỗ râm mát ngủ gà ngủ gật, ngõ bóng người, xe ngựa lặng yên lăn bánh.

      “Đình Trực ca ca, chúng ta đâu vậy?”

      Phong Lưu mở mắt, kéo Thanh Hề vào lòng, “Lần trước phải có thời gian rảnh đưa nàng thả diều sao, hôm nay ta báo cáo nhiệm vụ vừa rồi, được nghỉ mấy ngày, chúng ta biệt trang bên hồ mấy ngày.”

      “Còn mẹ…”

      “Ta báo với mẹ rồi.” ra là Thái phu nhân lo lắng chuyện Thanh Hề biếng ăn, với Phong Lưu, Phong Lưu động lòng mới đưa Thanh Hề giải sầu. Hơn nữa, câu đùa “tương tư” của Thanh Hề khiến Phong Lưu phật lòng, nào có người vợ nào lại nhớ thương chị họ như thế, ngay cả cũng chưa được hưởng đối xử đấy.

      Bên Ly Minh hồ ở ngoại ô hướng Đông Bắc kinh thành có biệt trang của Quốc công phủ, xung quanh đều là đồng ruộng, phần lớn rau dưa trái cây của Quốc công phủ là do biệt trang này đưa đến, nhưng Thanh Hề bây giờ mới tới lần đầu tiên.

      Ngồi gác hai Cảnh Minh Các, có thể ngắm trọn vẹn cả hồ thu, bãi cỏ xanh mướt mát, rừng cây rậm rạp, ngăn cách Ly Minh Hồ với kinh thành phồn hoa ồn ào, khiến người ta có cảm giác tĩnh mịch yên ả. Phía Tây của hồ là thảm cỏ xanh, hướng Bắc là biển hoa, quả nhiên là cảnh đẹp.

      Thanh Hề chỉ ngồi ở Cảnh Minh Các chút thể kiềm chế la hét đòi thả diều, Phong Lưu thấy là lúc chiều tà, nắng còn gắt, mới gật đầu, sai người dắt ngựa, mang diều đến hướng Tây của hồ.

      Thanh Hề ngồi dưới gốc cây hòe, xem Phong Lưu ghép từng bộ phận , thân, cánh, đuôi, rất nhanh sau đó con bướm sặc sỡ ra, nhìn dáng vẻ Phong Lưu lạ lẫm gì việc này.

      “Đình Trực ca ca từng chơi loại diều này rồi sao?” Thanh Hề có ký ức về việc chơi đùa của Phong Lưu.

      Có lẽ là trong kỳ nghỉ, vẻ mặt lạnh lùng của Phong Lưu trở nên dịu dàng cách hiếm hoi, “ chỉ có ta, nàng cũng từng chơi diều, có lần Nhị thúc đến nhà tặng chúng ta mỗi người con diều, khi đó nàng còn , mới được tuổi, chỉ vừa biết , người khác phải giúp nàng thả diều, nhưng nàng cho, nàng lại chưa biết chạy, con diều bay được, vì thế khóc mãi nín.” Phong Lưu nhớ tới dáng vẻ Thanh Hề khi đó, người chân ngắn chạy lũn cũn bãi cỏ bất giác nở nụ cười.

      Thanh Hề cũng kiềm chế được bật cười, “Giờ thiếp chạy được rồi.”

      chứng minh Thanh Hề chỉ mạnh miệng, đến nâng con diều nàng còn vật vã mãi, con diều đó phải nặng ít nhất mười cân, to đến nỗi đặt đứa trẻ con ngồi lên cũng được, Thanh Hề vừa chạy vừa lôi kéo con diều, những vẫn chẳng thể làm con diều bay lên, khiến Phong Lưu cười to sảng khoái.

      Thanh Hề vừa thẹn vừa lúng túng, “Ngài còn cười được, dưng mua con diều lớn vậy làm gì?”

      Phong Lưu gọi người hầu dắt ngựa đến, “Đừng nàng, dù là ta cũng làm được, chúng ta ngồi lưng ngựa, để Thính Tuyền cầm diều đằng sau, có thế mới khiến nó bay lên được.”

      Phong Lưu đặt cuộn dây vào tay Thanh Hề, bế Thanh Hề lên lưng ngựa, xong mới xoay người lên, thúc ngựa phi , con diều chậm rãi bay lên, khiến Thanh Hề reo hò, đến khi biết con diều rơi xuống, Phong Lưu mới dừng ngựa, bế Thanh Hề xuống.

      Thanh Hề ít kinh nghiệm chơi diều, Phong Lưu phải đứng sau lưng nàng, tận tay chỉ dẫn phải thả thế nào, phải làm thế nào diều mới bay cao bay xa, mà bị đứt dây.

      Phong Lưu thấy Thanh Hề dần biết cách thả diều mới buông tay để nàng tự chơi, đến bên hồ ngồi xuống tảng đá.

      Thanh Hề chơi diều say sưa, mặt trời dần lặn xuống, gió càng lúc càng thổi mạnh, lúc này phải Thanh Hề thả diều, mà là diều thả nàng, con diều quá lớn, nàng phải chạy theo mới giữ được dây diều khỏi đứt, gió thổi xiêm y nàng bay phất phới, như để diễn tả cho câu thơ “Ngã dục thừa phong qui khứ” (Ta muốn cưỡi gió bay lên vút – Thủy Điệu Ca của Tô Đông Pha), Phong Lưu ngồi từ xa nhìn nàng vừa cười vừa như múa, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc truyền theo gió, khiến tim người khác xốn xang.

      “Đình Trực ca ca, thiếp cảm thấy như sắp bay.” Tiếng Thanh Hề truyền theo gió.

      Phong Lưu đưa mắt nhìn, thấy chân Thanh Hề như bắt đầu chạm đất, giầy trắng thêu dây nho tím nhạt, gấu váy thêu hoa tím phấp phới vô cùng sống động, khiến nàng như tiên nữ giáng trần, hồn nhiên thu hút.

      lúc lâu sau, Thanh Hề thừa lúc gió ngớt kéo con diều về, thở hổn hển đưa dây diều cho Phong Lưu, “Đình Trực ca ca giúp thiếp cất con diều lại , ngày mai thiếp cũng muốn thả, đừng để nó bay mất.”

      Phong Lưu nhìn Thanh Hề hai má đỏ ửng, ánh mắt long lanh ướt át hơn cả Ly Minh hồ, bộ ngực phập phồng vì thở, như muốn bật ra khỏi trói buộc, yết hầu giật giật, vội đưa mắt chỗ khác, đứng lên cất diều hộ Thanh Hề.
      hoadaoanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :