1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Trọng Sinh] Song Quy Nhạn - Minh Nguyệt Đang (66c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 39 – Lòng hiếu thảo (2)


      Viên mama thầm niệm “A di đà Phật, phật tổ phù hộ”, rồi nhanh chóng đến trước mặt Thái phu nhân : “Tìm thấy phu nhân Quốc công rồi, tìm thấy rồi.”

      “Nhanh, nhanh bảo nó vào.” Thái phu nhân mở mắt.

      Thanh Hề bị đám người vây quanh vào, nàng thấy Phong Lưu, Phong Dương, Phong Cẩm đều có mặt cả, biết là bản thân gặp rắc rối to rồi, nàng ngờ Thái phu nhân lại chuyện bé xé ra to như thế, nàng lớn thế này rồi chẳng lẽ lại bốc hơi được sao.

      “Mẹ.” Thanh Hề vừa vào liền quỳ xuống trước giường Thái phu nhân, “Mẹ, đều tại Thanh Hề tốt, khiến mẹ phải lo lắng, con vẫn ở trong phủ mà.”

      Thái phu nhân cũng muốn trách tội Thanh Hề, bà nắm chặt tay nàng, “Con muốn ta chết sao?”

      “Mẹ.” Thanh Hề òa khóc huhu, vì thương Thái phu nhân.

      “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa. Mẹ, mẹ nhìn Thanh Hề phải vẫn rất ổn ư?” Phong Lưu lên tiếng ngăn hai mẹ con khóc như chết sống lại.

      Thái phu nhân cũng biết bản thân mình bé xé ra to, nhưng bà chán nản mấy ngày nay, lão Tam càng lúc càng làm chuyện khiến người khác thất vọng, ngay cả sủng thiếp diệt thê cũng làm ra được, người bị bệnh yếu lòng, lại đúng lúc người bà thương nhất là Thanh Hề mất tích, sao tránh được cảm giác muốn buông xuôi.

      “A, mặt con bị làm sao đây?” Thái phu nhân nhìn mặt Thanh Hề hỏi.

      Nghe Thái phu nhân , mọi người đồng loạt dồn ánh mắt vào mặt Thanh Hề, vết tím bầm hình ngón tay, như bị người khác véo vào mặt.

      “Thế này là thế nào, kẻ nào làm?” Thái phu nhân như khỏe lại trong nháy mắt, như thể tinh thần được vực dậy nhờ tình mẫu tử.

      Thanh Hề ngượng ngùng che mặt, “Chuyện vặt thôi mà ạ.”

      Chuyện quả vặt vãnh, chúng ta quay lại thời điểm Thái phu nhân bảo Thanh Hề ngủ.

      Thái phu nhân bệnh như thế, thử hỏi Thanh Hề làm sao ngủ được, nàng trằn trọc lúc liền ngồi bật dậy, lòng cân nhắc chuyện tặng Thái phu nhân vui mừng bất ngờ. Vì muốn ai biết, Thanh Hề mở ngăn tủ của Lâm Lang lấy bộ quần áo hầu , lén lút cửa sau đến nhà bếp.

      Người trực trong nhà bếp là Tôn mama vừa bực mình với đứa con phá gia chi tử ở nhà, đứa con kia dùng tiền mồ hôi nước mắt của bà ấy trêu hoa ghẹo nguyệt, Tôn mama sao có thể đè nén, ôm nguyên bụng bực tức, lại đúng lúc thấy trong nhà bếp có gương mặt lạ hoắc, xinh đẹp như hồ ly tinh, liền trút hết lửa giận lên.

      Thanh Hề mặc quần áo người hầu đến nhà bếp, có ai nhận ra. Người hầu dưới bếp ít khi được tiếp xúc với chủ nhân, nhìn người qua xiêm y, tất nhiên là nhận ra Thanh Hề.

      “Ngươi là người ở đâu?” Tôn mama quát nạt Thanh Hề.

      “Tôi ở Lan Huân Viện, chủ nhân ăn ngon miệng, tôi định làm ít điểm tâm cho chủ nhân.” Bởi vì Thanh Hề vẫn ăn cơm ở chỗ Thái phu nhân, thế nên Lan Huân Viện có nhà bếp riêng.

      Thanh Hề mới đến đó, thấy Tôn mama rống lên: “A, nương Lâm Lang, Thôi Xán ở Lan Huân Viện ta đều biết cả, tới lượt con hầu như ngươi nịnh bợ chủ nhân. Phủ ta có quy định, phận được nịnh bợ chủ nhân, ta thấy ngươi giống bọn tinh, có phải muốn nịnh bợ Quốc công gia, rồi muốn trèo lên giường của ngài?” Tôn mama giơ tay véo mặt Thanh Hề, còn nghiến răng nghiến lợi rít lên, “Ngươi cứ mơ , tự nhìn lại bản thân mình, có xách giày cho phu nhân Quốc công cũng xứng.”

      Thanh Hề bị Tôn mama véo mặt, đau quá hét váng lên.

      Quản nhà bếp Lưu mama nghe tiếng hét vào, vừa thấy Thanh Hề liền vỗ đùi “Hỏng bét rồi”. “Tôn mama ngươi mau buông tay, mau buông tay cho ta.” Lưu mama vội chạy tới gỡ tay Tôn mama.

      Sau đó Lưu mama ôm lấy Thanh Hề khóc ròng: “Ôi, phu nhân của tôi, phu nhân của tôi ơi…”

      Lúc đó mọi người mới nhận ra, người mặc quần áo hầu này chính là phu nhân Quốc công.

      Tôn mama nhận ra bản thân gây họa, quỳ sụp xuống, vừa tự véo tai vừa tự tát, chẳng mấy chốc mặt mũi đỏ lừ.

      Thanh Hề hết đau tinh thần cũng hồi phục lại, thấy bà ấy như thế mềm lòng, “Được rồi được rồi, dừng tay , sau này được đối xử với người hầu như thế, Lưu mama ngươi phải quản lý mụ ta tốt, sao lại để người hung hãn như thế trong phủ.”

      Dàn xếp xong, Thanh Hề bắt người ở nhà bếp được tiết lộ có mặt của nàng, bất chấp vết đau mặt, kéo Lưu mama đòi học cách làm sủi cảo.

      Thái phu nhân rất thích ăn sủi cảo.

      Nhưng làm sủi cảo vừa khó vừa phức tạp, đầu tiên phải nhồi bột, rồi cán mỏng. Thanh Hề tay yếu nhồi được, phải người mạnh tay như Tôn mama mới làm được, cuối cùng để mụ ta làm coi như chuộc lỗi. Làm xong Thanh Hề nhồi thêm hai lần coi như bản thân cố gắng.

      Nhân sủi cảo là Thanh Hề tự tay chọn, nhân chỉ có củ sen và củ mã đề, thanh ngọt lại nhàng khoan khoái, nhất định Thái phu nhân thích.

      Đến phần gói bánh, sau khi gói hỏng hai ba chục cái, cuối cùng Thanh Hề cũng gói được những cái sủi cảo đạt cầu, khi luộc bị nứt vỏ.

      Vì lẽ đó mà Thanh Hề mất tích lúc lâu.

      Về vết thương mặt, Thanh Hề có tâm trạng để ý, hết đau là quên, giờ Thái phu nhân nhắc mới nhớ ra.

      Thái phu nhân lại truy hỏi, bảo bối mà bà ngậm trong miệng còn sợ tan giờ bị thương, tất nhiên phải hỏi cho ràng. Phong Lưu đứng gần đó lên tiếng, nhưng cũng rất muốn biết chân tướng. Thanh Hề đành phải kể lại qua loa, niềm vui bất ngờ thành lo lắng bất ngờ.

      Thái phu nhân gì về Tôn mama, nhưng nghe Thanh Hề nàng làm sủi cảo cho bà liền vui mừng rơi lệ, ôm Thanh Hề : “Con của ta ơi, con của ta ơi”.

      phen lo lắng hãi hùng cuối cùng cũng êm xuôi, mọi người đều thở phào nhõm, lục tục rời . Khi người hầu dọn cơm, Thái phu nhân giữ Phong Lưu ở lại ăn cùng, có lẽ là do lo lắng hãi hùng lâu khiến bụng đói, hoặc là do lòng hiếu thảo làm cảm động, Thái phu nhân ăn mười cái sủi cảo, còn bảo người cất lại mai ăn tiếp.

      “Sao con tiếng nào lại chạy đến nhà bếp làm sủi cảo, chỗ đấy dao bén lửa nóng, bị thương biết làm sao, từ nay về sau được đến nhà bếp nữa.” Thái phu nhân trách mắng.

      “Dạ, tại con thấy mẹ ăn uống mấy ngày liền, mới nghĩ cách khiến mẹ vui vẻ bất ngờ, ngờ lại thành lo lắng.” Thanh Hề cười khẽ ăn năn.

      Thái phu nhân xoa xoa mặt Thanh Hề, “May xước da, nếu ta đánh chết mụ Tôn kia.”

      Nhờ có việc đó, Thái phu nhân như quên sóng gió của vợ chồng Phong Nhạc, bệnh cũng tốt lên nhiều, đại khái là được Thanh Hề chăm sóc hết lòng, Thái phu nhân dần khỏe lại.

      Đêm đó Thái phu nhân nhìn Thanh Hề ngủ trước mắt mình mới yên tâm được.

      Hai ngày sau, Thái phu nhân thả Thanh Hề ra ngoài, kết quả nàng bị Phong Lưu bắt được, giáo huấn trận nên thân.

      Ngày mùng tám, Huệ Trường Công chúa mở tiệc, Thái phu nhân thể từ chối, bèn dẫn Thanh Hề và hai cháu là Hân Thư Nhi, Mi Thư Nhi . Uyển Thư Nhi còn , lại hay đau ốm giống mẹ, thế nên đưa .

      Khách đến dự tiệc phải hoàng tộc cũng là danh gia vọng tộc, các thế gia có mấy trăm năm hưng thịnh, các thi thư cựu tộc, đến như Tề Quốc công phủ cũng chưa thể tính là có nền tảng.

      Thanh Hề theo Thái phu nhân tuy ngôn hành cẩn thận, làm ra sai lầm nào, nhưng cũng thể tính là tiến bộ. Mặc dù năm ngoái học phép tắc lần, nhưng cũng chỉ có thể coi là đạt tiêu chuẩn, vẫn thiếu chút duyên dáng.

      gì nhiều, chỉ theo cách cúi chào mà con Quận chúa và con dâu Trung Cần Hầu đều hơn hẳn Thanh Hề.

      Hoa Nhị thiếu phu nhân cũng rất xinh đẹp, quần áo trang sức đều mới, nhưng cốt cách thần thái tao nhã ung dung, đó chính là thứ Thanh Hề thua kém, thế còn chưa hết, mỗi khi ấy ngoái đầu hay mỉm cười, ai nấy đều kinh ngạc vì lại có người quyến rũ đến thế, đừng đàn ông, Thanh Hề là phụ nữ cũng phải mê mẩn.

      Nhưng cũng may Thái phu nhân chê Thanh Hề, nếu đặt lên bàn cân so sánh, Thanh Hề tuy đẹp nhất, nhưng dáng vẻ phong thái đều thua xa con những nhà thư hương kia.

      Ngược lại, Hân Thư Nhi mới chín tuổi lại khiến mọi người kinh ngạc. Vì tự ti về xuất thân thấp kém của bản thân, thế nên Nhị phu nhân đặc biệt coi trọng chuyện giáo dưỡng Hân Thư Nhi, mời ít danh sư kinh thành đến chỉ dạy, khiến Hân Thư Nhi còn nổi tiếng, dung mạo, phong thái đều vượt trội so với những bé cùng lứa. Ngay cả Huệ Trường Công chúa cũng phải khen ngợi Hân Thư Nhi, hai ba lần ám chỉ muốn làm mối Hân Thư Nhi cho cháu trai của Công chúa, nhưng Thái phu nhân nhận lời.

      Hôm nay phu nhân Định Viễn Bá tới, chỉ có Đại thiếu phu nhân và Nhị thiếu phu nhân nhà họ tới, Thanh Hề vốn tưởng họ tìm Thái phu nhân và nàng vấn tội, nhưng khi thấy Thái phu nhân họ lại tươi cười, luôn miệng Đỗ Tình Lam hiểu chuyện, Thái phu nhân đừng trách.

      Thanh Hề thầm băn khoăn, nhưng rất nhanh sau đó liền hiểu ra, con lấy chồng như bát nước hắt , Đỗ Tình Lam lại cứ tưởng bản thân vẫn là minh châu tay cha mẹ, tiểu muội thân của trai chị dâu. Nghĩ đến đó, Thanh Hề khỏi nghĩ đến thái độ của người nhà khi mình bị đưa đến Từ Ân Tự rồi bị chồng bỏ, cảm thấy đồng tình dành cho Đỗ Tình Lam như thêm mấy phần.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 40 – Cứu vãn (1)


      Đến lúc hồi phủ, Thanh Hề quấn quít muốn ngồi cùng xe với Thái phu nhân, lòng thầm suy nghĩ nên chuyện hộ Đỗ Tình Lam như thế nào.

      “Thế nào, nhớ Đỗ tỷ tỷ?” Thái phu nhân là người tinh tường, Thanh Hề lại biết che giấu tâm tư, sao bà có thể nhìn ra.

      “Mẹ, chẳng lẽ cứ để mặc Đỗ tỷ tỷ và Tam ca như vậy?”

      để mặc như thế nào bây giờ, con bé chịu đổi tính, dù ta có dùng vũ lực ép lão Tam phải quay về với nó, sớm muộn gì cũng lại có chuyện thôi, nó đáng để ta làm tổn thương lão Tam. Nếu bản thân nó chịu hiểu, con hãy coi như có người này.”

      “Nghe lúc trước mẹ đồng ý hôn của Tam ca với Đỗ tỷ tỷ, là Hà di nương, mẹ đẻ Tam ca trước khi chết còn quỳ xuống cầu xin mẹ quyết định thế, có đúng ạ?” Thanh Hề bỗng nhiên đổi đề tài, cười hì hì ngồi sát vào Thái phu nhân.

      đến chuyện này, Thái phu nhân liền thể đắc ý dự đoán của bản thân, nhưng Hà di nương kia tầm nhìn hạn hẹp, mực nghĩ rằng cưới cho con trai mình người vợ thiên kim quyền quý là tốt nhất.

      “Nha đầu này, con lại định nịnh nọt gì?” Thái phu nhân cười đánh Thanh Hề.

      “Con nào có ý đó, nhưng thế nào cũng là Hà di nương phó thác trước lúc lâm chung, trong lòng mẹ có dự tính khác sao?” Hà di nương là hầu của Thái phu nhân, khi Thái phu nhân mang bầu được lão Quốc công ưu ái, sau đó Hà di nương hầu hạ chu toàn, nên quan hệ giữa hai người vẫn tốt đẹp ổn thỏa.

      “Dạo này con thông minh ra rồi đấy.” Thái phu nhân cười .

      “Người ngu nghĩ ngàn điều tất có điều hay mà mẹ.” Thanh Hề tiếc hạ thấp bản thân.

      “Con đúng là mặt dày. Nếu con cảm thấy Đỗ tỷ tỷ của con vẫn còn khả năng tỉnh ngộ tự mà khuyên bảo nó hai câu, ta chịu đựng thế là đủ rồi.”

      Thanh Hề thấy Thái phu nhân có vẻ mệt mỏi, nhắc lại chuyện đó nữa, lại chuyện khác: “Mẹ, phu nhân của thế tử Trung Cần Hầu đúng là tầm thường, tuy quá xinh đẹp, nhưng lại thu hút tất cả ánh mắt, bình thường hay nghe mọi người kể về ấy, hôm nay gặp mới thấy quả nhiên tầm thường.”

      Thái phu nhân khẽ véo má Thanh Hề, “Con cũng biết hâm mộ cơ đấy, ngày bé mời cho con biết bao thầy giáo, bao nhiêu mama, toàn là bị con chọc tức nên bỏ , giờ lại hâm mộ người khác thanh cao quý phái.”

      Thanh Hề xụ mặt, “Tại trước kia con chưa hiểu chuyện.”

      “Con cần hâm mộ ấy, đấy là con chưa từng được nhìn thấy mẹ con, khi phụ thân con gặp mẫu thân con lần đầu, mắt còn dời ra được.” Thái phu nhân nhớ tới chuyện cũ, “Chỉ tiếc…”

      Chỉ tiếc mẫu thân nàng hiếm hoi khó sinh.

      Chuyện đau lòng thế tất nhiên phải kiếm đề tài khác để , Thanh Hề vội : “Nếu giờ con học liệu còn kịp ?”

      phải năm ngoái mới mời cho con hai vị mama sao?”

      “Nhưng hai mama kia dạy cứng nhắc khô khan, chả khác gì người gỗ, biết Hoa nhị thiếu phu nhân học lễ nghi ở đâu?” Thanh Hề làm nũng với Thái phu nhân, “Hay cứ là mời về dạy cho Mi Thư Nhi được ạ?”

      Thái phu nhân nào có thể từ chối, “Biết rồi, lần này tìm cho con người thầy tốt.”

      Có những việc quyết định thể chần chừ, Thanh Hề thăm dò được ý tứ của Thái phu nhân xong, hôm sau liền đến Định Viễn Bá Phủ.

      Phu nhân Định Viễn Bá bệnh thể tiếp khách, thế nên người ra gặp Thanh Hề là Đại thiếu phu nhân và Nhị thiếu phu nhân nhà họ.

      xin lỗi, mẫu thân lao tâm vì chuyện của Ngũ muội nên ngã bệnh.” Đại thiếu phu nhân Cung thị xin lỗi Thanh Hề.

      Thanh Hề nghe thế tất nhiên là an ủi, “ biết có giúp gì được chăng, năm ngoái sơn trang núi có gửi dược liệu đến phủ tôi, chất lượng rất tốt, tôi về phủ phái người mang sang đây.” Tuy Thanh Hề thế nhưng thái độ của Đại thiếu phu nhân vẫn khiến nàng thoải mái, nhưng có vẻ là phu nhân Định Viễn Bá nhún nhường rồi.

      “Vậy đa tạ phu nhân, biết hôm nay phu nhân tới…”

      “Hai ngày nữa mẫu thân muốn đưa cả nhà đến sơn trang có suối nước nóng, Đỗ tỷ tỷ vẫn thích nơi đó, thế nên tôi đặc biệt đến mời.” Thanh Hề giả vờ giả vịt chịu mục đích chính.

      “Ah, tôi cũng nghe Ngũ muội muội sơn trang đó của quý phủ rất tuyệt.” Nhị thiếu phu nhân lên tiếng, quay đầu sai người hầu mời Đỗ Tình Lam.

      Đại thiếu phu nhân liếc mắt nhìn Nhị thiếu phu nhân, đại khái là có chút bất mãn, “Chỉ sợ Tình Lam chưa chắc chịu . Kỳ cũng dám giấu phu nhân Quốc công, lần này Tình Lam trở về liền gào thét muốn bỏ chồng, mẫu thân vì giận quá mà ngã bệnh, náo loạn lâu vậy mà thấy Tam gia có phản ứng gì, có lẽ muốn xa cách với Tình Lam nhà tôi.”

      Nhị thiếu phu nhân nghe Đại thiếu phu nhân bịa đặt há hốc mồm, lại bị Đại thiếu phu nhân lên tiếng chặn trước: “Khi mới nghe xong mẫu thân vốn định đến quý phủ, chúng tôi khuyên mãi, đầu năm, làm rùm beng lên mất mặt cả hai nhà. Tuy là như thế, nhưng cũng thể để em nhà tôi bị người khác ức hiếp, nhà tôi cũng chỉ sợ Tam gia gánh được mấy tiếng ‘sủng thiếp diệt thê’.” Thanh Hề bái phục khả năng lấy hơi của Đại thiếu phu nhân, hơi dài cần ngừng.

      Nếu muốn bỏ chồng bỏ vợ, việc gì phải uy hiếp người khác chuyện thanh danh này nọ, chỉ sợ Định Viễn Bá phủ cũng đỡ nổi chuyện con bỏ chồng, nhưng vẫn muốn giữ thể diện. Thanh Hề cười, “Tôi quyết định chuyện của Tam thúc được, hôm nay tới đây chỉ muốn mời Đỗ tỷ tỷ đến sơn trang giải sầu. Nhưng lòng tôi cũng hiểu hai vị thiếu phu nhân đều lo nghĩ cho Đỗ tỷ tỷ, kỳ mẫu thân cũng rất thương Đỗ tỷ tỷ, thế nên mới bảo tôi tới mời.”

      Cung thị thấy Thanh Hề ôn hòa mềm mỏng, tỏ thái độ cứng rắn nữa.

      Chợt nghe thấy tiếng Đỗ Tình Lam, “Ta quay về.”

      Ngay giây phút đó, khí trong phòng như đông cứng lại, Cung thị và Nhị thiếu phu nhân Hoàng thị thầm oán Đỗ Tình Lam hiểu chuyện, phu nhân Quốc công đích thân tới đón, hai ấy cũng phải dùng hết lời lẽ để giữ thể diện, cho Đỗ Tình Lam có bậc thang mà đặt chân, ai ngờ Đỗ Tình Lam lại cứng đầu thế.

      “Đỗ tỷ tỷ, nhớ chị muốn chết.” Cũng may Thanh Hề da mặt dày, cười đứng dậy tới ôm tay Đỗ Tình Lam.

      “Tôi dám, phu nhân Quốc công.” Đỗ Tình Lam dùng sức rút tay mình ra.

      “Tình Lam, đừng làm loạn.” Cung thị lên tiếng đe dọa.

      “Em làm loạn?” Đỗ Tình Lam trợn mắt lên, “Hai chị dâu ghét em chồng này ở trong phủ, ăn của các chị, dùng của các chị phải . Đừng cha mẹ vẫn còn, cho dù, hừ, em cũng phiền các chị lo lắng, dù có bỏ chồng em vẫn còn hồi môn, phiền đến các chị.”

      gì?” Cung thị tức giận đến phát run.

      Nhìn cảnh đó, Thanh Hề liền hiểu tình hình trong Định Viễn Bá phủ, lòng thầm nghĩ nếu Đỗ Tình Lam chịu đổi tính, đừng Quốc công phủ, chỉ sợ chính nhà mẹ đẻ ấy cũng chịu chứa chấp.

      Đỗ Tình Lam nhìn thái độ Cung thị cũng biết bản thân quá lời rồi, ăn nhờ ở đậu, thể ương bướng quá, lòng cũng hối hận.

      “Đỗ tỷ tỷ, phải chị thường hoa mai quý phủ nở rất đẹp sao, hôm nay là lần đầu tiên em tới, chị dẫn em xem được ?”

      Đỗ Tình Lam đành phải gật gật đầu, ra ngoài.

      Thanh Hề chào Cung thị và Hoàng thị, hai người kia vẫn lúng túng ngượng ngùng, Đỗ Tình Lam như thế khó trách Tam gia bất hòa.

      Thanh Hề theo Đỗ Tình Lam, ở chỗ rẽ nhìn thấy hai người đàn ông trẻ tuổi tới từ bên trái, chắc là mấy vị công tử của Định Viễn Bá, bèn nhanh hơn.

      Người tới đúng là con trai trưởng của Định Viễn Bá, chồng của Cung thị tên Đỗ Tử Kỳ. thoáng nhìn thấy Thanh Hề, chỉ cảm thấy da trắng môi đỏ, mặt hoa da phấn, là gương mặt chưa từng gặp gỡ, dáng người thướt tha uyển chuyển, người hương thơm vẫn vấn vương, Đỗ đại gia ngẩn ngơ mất lúc mới sực tỉnh, tìm người hầu mới biết đó là phu nhân Tề Quốc công.

      Lại đến chuyện Thanh Hề theo Đỗ Tình Lam, Đỗ Tình Lam nhìn mũi nàng đỏ hồng lên vì lạnh, cũng biết nàng vốn sợ lạnh, nếu để nàng cảm lạnh chỉ sợ Thái phu nhân tha thứ cho ấy, liền dừng bước : “Ngoài này lạnh, bằng vào phòng ta ngồi.”

      Thanh Hề tất nhiên bằng lòng, nàng đến cũng chẳng phải vì ngắm mai.

      Bước vào phòng Thanh Hề nhìn quanh theo bản năng, Đỗ Tình Lam thấy thế cười mai mỉa, “Phu nhân Quốc công cần nhìn, phòng này đơn sơ lọt vào mắt của người.”

      Thanh Hề hề nghĩ thế, nghe Đỗ Tình Lam mới biết ấy hề hài lòng với căn phòng này. Căn phòng này phải phòng Đỗ Tình Lam ở khi chưa lấy chồng, sau khi ấy đưa con về nhà người nhà mới dọn dẹp căn phòng này cho mẹ con ấy, chẳng rộng rãi gì, lại thêm hai đứa con, chật càng thêm chật, nhưng nhà Định Viễn Bá nhiều người, cũng chẳng còn cách nào khác.

      Người hầu dâng trà lên, Thanh Hề nhấp ngụm trà cân nhắc xem phải mở lời thế nào, Đỗ Tình Lam lại lên tiếng, “Trà này chỉ sợ vừa miệng phu nhân Quốc công.”

      Trước giờ Đỗ Tình Lam vẫn hay soi mói móc mỉa vậy, Thanh Hề cố ép bản thân bình tĩnh, “Đỗ tỷ tỷ, em…”

      đừng gì hết, ta tuyệt đối trở về.” Đỗ Tình Lam với thái độ đặc biệt kiên quyết, nhưng bề ngoài càng kiên quyết lại càng lên ra ấy rất lo lắng. “ cũng đừng khuyên ta, làm sao hiểu được nỗi khổ của ta. được chiều từ , mẹ chồng lại là dì ruột, thương còn hơn con đẻ, Quốc công gia lại là người hiếu thảo, từng đấy năm, đừng là vợ lẽ nàng hầu, cả con muỗi cái cũng thấy bóng dáng, làm sao hiểu được nỗi khổ của ta.” xong, hai mắt đỏ hoe.

      Thanh Hề bị Đỗ Tình Lam mắng bằng những lời lẽ chẳng ra ngô chẳng ra khoai vừa buồn cười vừa tức giận, nhưng vẫn cố nhẫn nại, “Đỗ tỷ tỷ thế, vậy em cũng có gì để khuyên. Chờ mọi người sơn trang về, tỷ tỷ có thể nhờ trưởng bối trong họ đến chủ trì, xem xem rốt cuộc là định đoạt thế nào. Thái phu nhân xưa nay hiền lành nhân hậu, nếu chị muốn nuôi Hiên Ca Nhi, Mi Thư Nhi, chắc Thái phu nhân làm khó dễ, đến khi các cháu cưới gả Quốc công phủ góp phần. Nếu tỷ tỷ muốn tái giá, Thái phu nhân và Tam thúc chắc bằng lòng đón Hiên Ca Nhi và Mi Thư Nhi về nuôi.”

      Thanh Hề chỉ mới thế, liền thấy Đỗ Tình Lam nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống.

      “Về phần Tam thúc, đằng nào cũng phải có người nâng khăn sửa túi, nếu lần này kiểm tra đánh giá có kết quả tốt còn được thăng chức, thể có chính thất, theo tình hình trước mắt, chắc phù chính Hướng thị.”

      Đỗ Tình Lam đứng bật dậy hất tách trà của Thanh Hề xuống đất, nước mắt trào ra, chỉ tay ra cửa mắng: “ cút, cút cho khuất mắt ta.” Thanh Hề câu nào như đâm vào tim Đỗ Tình Lam câu ấy. ấy có thể nghĩ cho bản thân, nhưng Hiên Ca Nhi còn phải cưới vợ, Mi Thư Nhi cũng phải gả chồng, nếu cha mẹ bỏ nhau, hai đứa bé bị chậm trễ chuyện hôn nhân. Huống chi lại còn đến chuyện mà Đỗ Tình Lam cảm thấy khó chấp nhận nhất là phù chính Hướng thị, đúng là chết còn hơn.

      Thanh Hề chậm rãi đứng dậy, ung dung giũ xiêm y, nhấc chân ra ngoài.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 41 – Cứu vãn (2)


      Đỗ Tình Lam mấp máy môi, nhưng chưa kịp gì, nha hoàn Thúy Bình cuống quít, vội đến quỳ sụp xuống trước mặt Thanh Hề, “Phu nhân Quốc công đại nhân đại lượng, Tam phu nhân là vì quá thương tâm, căng thẳng mới lời hồ đồ đó, xin phu nhân thông cảm.” Thúy Bình đập đầu bôm bốp

      Thanh Hề nhìn Đỗ Tình Lam, cảm thấy ấy còn chẳng bằng nha hoàn, đến nước này còn chịu đổi tính, ương ngạnh thế thử hỏi được cái gì.

      Đỗ Tình Lam hết uy phong vừa nãy, cúi mặt xuôi vai, dùng khăn tay lau nước mắt: “Thúy Bình, ngươi cần phải cầu xin người ta, Quốc công phủ chỉ biết bắt nạt phụ nữ yếu đuối như ta, chiều chuộng đồ hèn mạt kia.”

      Thanh Hề bị Đỗ Tình Lam làm cho hết chịu đựng nổi, lạnh lùng trả lời: “ như vậy tức là nhà ta có lỗi với Tam đệ muội. Mấy năm nay Thái phu nhân đối với chị thế nào lòng chị tự biết, tuy Thái phu nhân thiên vị ta, nhưng cũng chưa từng bạc đãi chị, phàm là trong phủ có thứ gì, rồi nhà nào cũng có phần, ta khi nào tranh hết phần của chị. Khi chị sinh Hiên Ca Nhi thai vị bị lệch, nếu phải Thái phu nhân kiên trì dày mặt theo quý nhân trong cung thỉnh mama cho chị, chị cho là chị còn có thể sinh Mi Thư Nhi sao. Chị thường xuyên lời qua tiếng lại với Tam thúc, nếu phải Thái phu nhân gây sức ép, sớm nạp thiếp từ khi còn ở trong kinh, sao còn để mặc chị làm loạn cả nhà? Chị mấy lần khiến Thái phu nhân giận đến ngã bệnh, hôm nay bệnh vẫn chưa khỏi đâu, chị những nghĩ xem phải hiếu kính mẹ chồng thế nào, ngược lại còn trách móc được cơ đấy.”

      Thanh Hề dừng chút rồi tiếp: “Lại đến chuyện Hướng thị, lòng ai nấy đều ràng, nếu lúc Tam thúc nhậm chức chị theo, thử hỏi Hướng thị xuất thế nào. Chị ngược đời lắm, giữ được người đàn ông của mình, lại còn oán hận mẹ chồng. Đừng Tam thúc phải do Thái phu nhân sinh ra, dù là Thái phu nhân sinh ra nữa, chẳng lẽ làm mẫu thân lại phải bắt con trai vào phòng con dâu mỗi ngày, chẳng lẽ muốn Thái phu nhân hàng ngày đứng canh trước cửa phòng chị, bắt ép Tam thúc phải vào phòng cùng chị mới gọi là bắt nạt chị.”

      Đừng Đỗ Tình Lam, Thúy Bình nghe thế cũng phải đỏ mặt.

      Đỗ Tình Lam ngừng khóc, khóc đến khàn cả giọng, nhưng lại thể phản bác chút gì.

      Thanh Hề nhìn Đỗ Tình Lam khóc có vẻ xong rồi, dịu dàng : “Thái phu nhân cũng biết chuyện hôm nay em tới đây, em là vì thấy bà buồn chuyện Tam thúc mà ăn ngon ngủ yên, tự quyết định mà tới. Nếu Đỗ tỷ tỷ quả muốn bỏ chồng, cứ coi như hôm nay em chưa từng tới.”

      Đỗ Tình Lam nghẹn ngào quay đầu lại, lúc lâu mới lên tiếng: “Mẫu thân có khỏe , thỉnh đại phu nào, uống thuốc gì?”

      “Lúc này chị mới quan tâm có ích lợi gì?” Thanh Hề tức giận sẵng giọng.

      Đỗ Tình Lam vẫn khóc biết mệt, “Ta có biện pháp gì, chẳng lẽ vì chuyện nhậm chức mà Hướng thị kia trèo đầu cưỡi cổ ta, phu nhân là ta còn sống sờ sờ đây, vậy mà gọi ta là phu nhân, bảo ta nhịn thế nào. Tam ca của là con người có lương tâm, căn bản niệm tình ta sinh Hiên Ca Nhi và Mi Thư Nhi, chỉ biết bênh vực tiện nhân kia.” Đỗ Tình Lam càng càng hận, ngừng giày vò khăn tay.

      Thanh Hề kỳ cũng thích Đỗ Tình Lam, nhưng cũng thích Hướng thị. Chẳng qua nàng là phu nhân Quốc công, trong lòng tự nhiên nghiêng về phía người cũng làm vợ cả là Đỗ Tình Lam, huống chi Thái phu nhân vô cùng buồn bực chuyện này, Thanh Hề mới tự quyết định để dàn xếp. “Tỷ tỷ vậy hẳn là vì được chiều từ , phu nhân Định Viễn Bá dạy chị những chuyện đen tối này, nhưng nhìn dáng vẻ cúi đầu nghe lời của mấy vị di nương có thể thấy phu nhân Định Viễn Bá rất có bản lĩnh.” Ý tứ rất ràng, Thanh Hề tiếp tục đề tài này nữa.

      “Hôm nay em đến chỉ muốn hỏi Đỗ tỷ tỷ có còn muốn về Quốc công phủ nữa , hay là muốn bỏ chồng?” Thanh Hề hỏi với thái độ rất nghiêm túc.

      “Ta, ta…” Đỗ Tình Lam có chút khó quyết định, tuy ấy như chém đinh chặt sắt, nhưng đáy lòng biết Định Viễn Bá Phủ phải chốn dung thân lâu dài. Hai chị dâu bắt đầu oán hận em chồng là Đỗ Tình Lam ăn nhờ ở đậu, quan trọng nhất là bôi nhọ thanh danh gia tộc, sau này con họ Đỗ khó lấy chồng. Cha mẹ tuổi tác cao, khi song thân đến lúc nhắm mắt xuôi tay, ba mẹ con chỉ sợ phải chịu khổ.

      “Lần này ta trở về, chỉ sợ Tam ca của càng xem thường ta.” Đỗ Tình Lam cuối cùng cũng được câu lòng.

      “Vợ chồng với nhau so đo gì chuyện đấy. Đỗ tỷ tỷ cần lo lắng, theo ý tứ Tam thúc, có lẽ lại muốn xa nhậm chức lần nữa. Em nghĩ có hai cách này. Nếu Đỗ tỷ tỷ thể chung sống với Tam thúc, vậy để đưa Hướng thị nhậm chức, chị cứ ở Quốc công phủ làm Tam phu nhân. Hướng thị kia có gây sức ép thế nào cũng chỉ là lẽ mọn, quấy rầy được đến chị.”

      Lời này khiến Đỗ Tình Lam nhíu mày, chỉ sợ đáy lòng thể buông bỏ người đàn ông của mình. Thanh Hề xem xét kĩ rồi tiếp: “Nếu Đỗ tỷ tỷ vẫn còn muốn cải thiện quan hệ với Tam thúc, đúng lúc Hướng thị có bầu, em và Thái phu nhân để Hướng thị lại kinh thành dưỡng thai, chị và Tam thúc nhậm chức. Chờ Hướng thị sinh con nghỉ ngơi khỏe lại… đến khi Tam thúc có thể đón cùng, cũng là chuyện hai năm sau, trong thời gian đó chỉ cần chị chung sống hòa thuận với Tam thúc, Tam thúc tự nhiên nghiêng về phía chị, Hướng thị còn tạo nổi sóng gió gì, chị thấy thế nào?”

      Hai mắt Đỗ Tình Lam sáng lên, biện pháp này rất tốt.

      “Đỗ tỷ tỷ thấy có được ?”

      Đỗ Tình Lam lau nước mắt, “ thế nào làm như thế là được rồi, nếu phải tại Hiên Ca Nhi và Mi Thư Nhi, đừng hòng ta quay về tìm .”

      Thanh Hề cũng vạch trần Đỗ Tình Lam, “Vậy là tốt rồi, nhưng chị vẫn phải đến trước mặt Thái phu nhân nhận lỗi, chị thấy lúc nào được về, nhận lỗi với Thái phu nhân rồi chúng ta thương lượng tiếp.”

      cần xem xét, cải cách bằng bạo lực, tôi theo về ngay hôm nay.” Đỗ Tình Lam xong mới nhận ra bản thân quá gấp gáp, chẳng khác gì tự mình tát mình, bởi vậy đỏ mặt bào chữa: “Ta cũng rất lo lắng bệnh tình mẫu thân, muốn về để tận hiếu.”

      Lần này đến lượt Thanh Hề buồn bực, nếu Đỗ Tình Lam về thế này lớn chuyện. Giống như thể phu nhân Quốc công đón ấy, thế nàng còn mặt mũi nào. Mà nếu may Đỗ Tình Lam lại trở lại thái độ hằm hè dữ dằn trước kia, chỉ sợ Tam gia Phong Nhạc và Hướng thị hận Thanh Hề thấu xương, đáng lo hơn là sợ Thái phu nhân ghét nàng can thiệp vào chuyện của người khác.

      Thanh Hề nhận lời Đỗ Tình Lam, “Đỗ tỷ tỷ tính cũng được. Nhưng Đỗ tỷ tỷ phải suy nghĩ cho kỹ sống hòa thuận thế nào, nếu chỉ vì chuyện cỏn con mà làm loạn nhà loạn cửa bỏ về nhà ngoại rồi đòi bỏ chồng bỏ vợ, em dám khuyên nữa.”

      yên tâm, mấy ngày nay mẹ dạy ta ít, ta nông cạn như thế nữa, tất nhiên làm khó .” Đỗ Tình Lam rất tự tin.

      Lại Thái phu nhân thấy Đỗ Tình Lam theo Thanh Hề trở về vô cùng kinh ngạc, mặc dù bà biết chuyện Thanh Hề đến Định Viễn Bá phủ, nhưng nghĩ được rằng Đỗ Tình Lam theo Thanh Hề về.

      Đến khi chỉ còn hai mẹ con, Thái phu nhân mới tỉ mỉ hỏi Thanh Hề từ đầu đến cuối.

      “Con còn dám . việc gì phải đón nó, sớm muộn gì nó cũng trở về, lần này ta để thế là muốn dạy dỗ nó lần, nếu cứ tính tình của nó thế nào cũng có chuyện nữa.” Thái phu nhân chỉ vào trán Thanh Hề

      Thanh Hề cười làm nũng, “Con biết. Nhưng để thế người ngoài nhìn vào đánh giá Tam thúc tốt, tháng hai tới nha môn khai ấn đánh giá công tác. Hơn nữa con lo lắng cho bệnh tình của mẹ, Đỗ tỷ tỷ lại là con người trọng sĩ diện, biết đến ngày tháng năm nào mới chịu suy nghĩ cẩn thận, dù suy nghĩ cẩn thận cũng sợ vẫn khúc mắc, con làm chị em dâu vẫn nên giúp chút.”

      “Được rồi, con gì cũng đúng.” Thái phu nhân vuốt vuốt tóc Thanh Hề, “Chỉ sợ lão Tam cảm kích lòng tốt của con.”

      đến đấy Thanh Hề lại có chút lo lắng, nàng bèn phương án với Đỗ Tình Lam, Thái phu nhân tương đối tán thành biện pháp thứ hai, Hướng thị mang bầu, thích hợp bôn ba đường dài.
      hoadaoanh thích bài này.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 42 – Suối nước nóng


      Ngày mười hai, theo lệ Phong Lưu mời Thái phu nhân sơn trang có suối nước nóng, Nhị phu nhân ở lại phủ. Vì suối nước nóng phù hợp với phụ nữ có thai, Tam gia Phong Nhạc bẩm với Thái phu nhân muốn ở lại Quốc công phủ chăm sóc Hướng thị, Đỗ Tình Lam tự dẫn Hiên Ca Nhi và Mi Thư Nhi , đỡ phải nhìn thấy đôi nam nữ gây khó chịu, Tứ phu nhân Thương Nhược Văn lại bị bệnh, vì mấy lẽ đó lần này tương đối ít người .

      Vì từ Tết đến giờ Thái phu nhân được khỏe, thế nên Thanh Hề ngồi cùng xe với bà, để tiện chăm sóc. Ngoài ra còn vì đáy lòng Thanh Hề vẫn e dè chuyện xảy ra xe ngựa năm ngoái.

      Tuy rằng xưa nay Phong Lưu nghiêm khắc lạnh lùng, nhưng trong chuyện vợ chồng có sở thích rất đa dạng với nhu cầu lớn, Thanh Hề cảm thấy rất sợ hãi Phong Lưu, chỉ sợ xa phu năm ngoái nghe được gì rồi lung tung.

      Đến sơn trang, Thanh Hề suốt ngày ở bên cạnh Thái phu nhân, hiếm hoi lắm mới chịu dẫn Hiên Ca Nhi và Mi Thư Nhi chơi chút, Thái phu nhân vài lần bảo Thanh Hề thăm Phong Lưu nàng đều chịu.

      Khi Thanh Hề mất tích lần trước, Phong Lưu sau đó tìm nàng giáo huấn, thái độ vô cùng nghiêm khắc, mắng nàng là sao chịu trưởng thành, chỉ biết khiến người khác phải phiền lòng, tuy rằng chưa từng nhắc tới tội lỗi cũ (là việc khiến Thương Nhược Văn khó sinh), nhưng Thanh Hề lại nghe như câu nào cũng ám chỉ ngầm tới việc đó, Thanh Hề nghe mà phát khóc, sau đó giận tránh mặt Phong Lưu.

      Lòng Thanh Hề tự cho rằng cả đời này Phong Lưu cũng tha thứ cho tội lỗi đó của nàng, chẳng qua là nể mặt Thái phu nhân mà nhẫn nại, nếu có ngày Thái phu nhân nhắm mắt xuôi tay, chỉ sợ càng ngày càng chán ghét nàng. Về chuyện vợ chồng với Phong Lưu, Thanh Hề cho rằng đơn giản vì là đàn ông. Có những người đàn ông hàng ngày đến kỹ viện, chẳng lẽ vì họ những người kỹ nữ thấp hèn, chẳng qua chỉ là nhu cầu sinh lý thôi.

      Kỳ đối với Thanh Hề mà tội lỗi kia như cái gai cắm chặt vào tim, có lẽ người khác có thể tha thứ, có thể quên, nhưng bản thân nàng lại thể tha thứ cho chính mình, đáng tiếc nàng trùng sinh khi kiện kia phát sinh, nàng thể sửa đổi. Sau đó mặc dù Phong Cẩm và Thương Nhược Văn bắt nàng uống thuốc vô sinh, nhưng nàng cũng chưa từng oán hận hai người bọn họ, chỉ cảm thấy làm thế là để chuộc lỗi. Bởi vì mấy suy nghĩ đó, thế nên Thanh Hề đặc biệt giận dỗi với Phong Lưu.

      Vì lần này ít người đến sơn trang, Phong Lưu sợ Thái phu nhân buồn, tối nào cũng từ Canh Cần Cư đến chỗ Thái phu nhân ăn cơm tối. Về phần Đỗ Tình Lam, Thái phu nhân đều là người nhà, lại ở chung nhiều năm, cần phải né tránh nhau, thế nên Đỗ Tình Lam cũng đến chỗ Thái phu nhân ăn.

      Khi ăn tối Phong Lưu đối xử với Thanh Hề rất thản nhiên lạnh nhạt, ngoài lúc giường, Phong Lưu đối xử với Thanh Hề hoặc là nghiêm khắc giáo huấn, hoặc là thản nhiên lạnh nhạt như với tất cả mọi người. Việc đó khiến Thanh Hề vô cùng khó chịu, tương phản của nhiệt tình và lãnh đạm khiến nàng tổn thương sâu sắc.

      Ăn cơm xong, theo lệ Thanh Hề đứng dậy tiễn Phong Lưu, chỉ yên lặng theo sau , và cũng chỉ tiễn đến cửa mà thôi. Cần Thư thấy Phong Lưu đến cửa, nhanh nhẹn chào và đưa áo khoác, Phong Lưu nhận áo tự mặc, xưa nay vốn thích để người khác hầu hạ.

      “Tuyết vừa rơi, Quốc công gia chậm chút.” Thanh Hề cúi đầu câu xã giao, ngày nào nàng cũng câu này, chẳng qua chỉ thay đổi lý do ở đầu, ví dụ như đường trơn, trời tối linh tinh.

      Hôm nay Phong Lưu nghe xong lời này lại xoay người hỏi: “Nàng vẫn còn dỗi ta?” Mỗi lần Thanh Hề nhờ vả hay làm nũng, đều gọi là Đình Trực ca ca, chỉ có tức giận hoặc muốn né tránh mới gọi Quốc công gia với thái độ lạnh nhạt.

      Thanh Hề quay mặt, vờ như nghe thấy gì, dặn Cần Thư: “Ngươi dặn Thính Tuyền cầm đèn cẩn thận chút, vừa rồi Quốc công gia có uống rượu.” xong, Thanh Hề nhún mình rồi quay vào phòng.

      Sau khi Đỗ Tình Lam dẫn hai đứa con , Thái phu nhân gọi Thanh Hề lại hỏi: “Con giận dỗi lão Đại chuyện gì?”

      Từ trong ra ngoài căn nhà này đều là người của Thái phu nhân, câu Phong Lưu được người hầu bẩm lại với bà. Thanh Hề giấu giếm Thái phu nhân, hờn dỗi : “Vì chuyện con giấu mẹ đến nhà bếp làm sủi cảo, Quốc công gia mắng con trận rất nghiêm khắc.”

      “Nó làm thế là đúng.” Thái phu nhân dùng ngón tay ấn vào trán Thanh Hề, “Con ỷ là ta nhẫn tâm mắng con, giờ có lão Đại mắng con, ta đỡ tốn công.”

      “Mẹ.” Thanh Hề dài giọng làm nũng.

      “Con là ương bướng, mang theo người nào, xem , mới ra ngoài lát bị véo mặt, nếu xảy ra chuyện gì, con bảo ta làm sao sống được.”

      Thanh Hề cũng biết bản thân có lỗi, “Sau này con dám thế nữa.”

      Thái phu nhân nghe thế mới có vẻ hài lòng, “Vậy con nhanh chóng tìm lão Đại, được giận dỗi vì chuyện đó, cũng là con sai. Tuy con làm thế là vì hiếu thảo, nhưng trong lòng ta, chỉ cần con bình an vui vẻ là hiếu thảo với ta rồi.”

      Thái phu nhân thế khiến Thanh Hề cảm động đỏ hoe hai mắt, ôm cổ Thái phu nhân nghẹn ngào: “Con cũng chỉ mong mẹ nhiều phúc nhiều thọ.”

      Thái phu nhân gạt hộ Thanh Hề mấy sợi tóc rối, “Biết con ngoan rồi, được rồi, nhanh xin lỗi lão Đại.”

      Thanh Hề đành phải đứng dậy, do dự lúc lâu, đỏ mặt : “Con lấy lý do gì tìm Quốc công gia bây giờ?”

      Thái phu nhân phải bật cười, “Lý do gì, là vợ chồng cần gì lý do.”

      “Mẹ.” Thanh Hề dậm chân ngượng ngùng.

      Thanh Hề và Phong Lưu tuy là vợ chồng, nhưng lại sống chung, tình huống thế này có chút bối rối, xưa nay hai người có việc gì gặp riêng, trước kia, mỗi lần nàng đến Tứ Tịnh Cư, đều là vì Phong Lưu muốn kiểm tra việc luyện chữ của nàng, thế nên bảo Thanh Hề vô duyên vô cớ tìm Phong Lưu nàng thấy rất ngượng ngùng, huống chi khắc trước nàng còn giận Phong Lưu, khắc sau vội vàng xin lỗi, làm thế còn mặt mũi nào. Thái phu nhân cũng biết mấy suy nghĩ trong đầu Thanh Hề, cười : “Được rồi được rồi, coi như con mang dưa chỗ ta sang cho lão Đại.”

      Thanh Hề nghe thế mới dẫn Lâm Lang Canh Cần Cư.

      “Gia vẫn ngâm nước, mời phu nhân ngồi chờ lát.” Cần Thư thấy Thanh Hề lập tức chào.

      “Thái phu nhân bảo ta mang dưa hấu cho Quốc công gia.” Thanh Hề cảm thấy tốt xấu gì đó cũng là cái cớ, giúp nàng khỏi mang tiếng thể sống thiếu đàn ông, lúc nào cũng muốn gần gũi.

      “Dạ, nô tỳ bảo Thính Tuyền bẩm với Quốc công gia là phu nhân tới.” Cần Thư nhận đĩa dưa.

      Thanh Hề vội : “Ta cũng có chuyện gì khác, còn phải trở về hầu hạ Thái phu nhân nghỉ ngơi, cũng chỉ là đĩa dưa thôi, đợi lát nữa Quốc công gia ngâm mình xong báo lại với ngài là được rồi.”

      Thanh Hề muốn ra ngoài, chợt thấy Thính Tuyền đến, thấy Thanh Hề liền hành lễ rồi : “Gia thỉnh phu nhân vào gian sau phòng.”

      Sau phòng là gian có suối nước nóng của Canh Cần Cư, bình thường Phong Lưu ngâm mình xong thường nghỉ ngơi ở đó.

      Thanh Hề tiện ra về, đành phải theo Thính Tuyền vào.

      Trước giờ mỗi khi Phong Lưu ngâm suối nước nóng đều do hầu nam là Thính Tuyền túc trực, bao giờ gọi hầu , thế nên Cần Thư chỉ chờ ở ngoài cửa, hôm nay Thính Tuyền mấy lần ra ngoài cửa rồi lại vào, lúc đầu Cần Thư còn cảm thấy kỳ quái, đến khi thấy phu nhân Quốc công, Cần Thư liền hiểu là Thính Tuyền chờ để đón phu nhân Quốc công. Cần Thư chỉ thắc mắc sao Quốc công gia lại tài tình thế, nhiều ngày thấy phu nhân Quốc công, quả nhiên là hôm nay liền thấy.

      Nhưng Cần Thư thắc mắc nhiều, Quốc công gia xưa nay ít để ý chuyện lặt vặt trong phủ, nhưng đặt biệt quan tâm tới phu nhân Quốc công. Cần Thư hầu hạ Phong Lưu lâu, ngẫu nhiên có nhắc tới chuyện trong phủ, quá nửa là Phong Lưu để tâm chú ý, chỉ có khi nào đến phu nhân Quốc công mới tập trung lắng nghe, mỗi khi hồi phủ, câu đầu tiên luôn là “Hôm nay trong phủ có xảy ra chuyện gì ?”, kỳ chính là muốn hỏi phu nhân Quốc công có xảy ra chuyện gì .

      Khi Thanh Hề đến gian sau, Phong Lưu mới từ suối nước nóng lên, khoác hờ áo choàng màu xanh đậm dệt chìm hình cây trúc. Thanh Hề chưa từng nhìn thấy Phong Lưu trong dáng vẻ này, mấy sợi tóc ướt trước trán khiến có vẻ trễ nải, thiếu phong thái lạnh lùng, lại thêm phóng đãng của công tử con nhà giàu. Áo choàng chưa được kéo thẳng, lộ ra nửa bộ ngực màu đồng cổ, vừa nhìn thấy rắn chắc, khiến người đối diện phải đỏ mặt.

      Phong Lưu thấy Thanh Hề vừa vào cửa liền cúi đầu, nàng mặc áo màu vàng nhạt, váy màu hồ thủy, hông treo tua màu xanh ngọc, phong cách hoạt bát, nhưng vẫn rất ngây thơ thuần khiết.

      Thính Tuyền được Phong Lưu ra hiệu cho lui, trong phòng chỉ còn lại Phong Lưu và Thanh Hề, khí nóng từ suối nước nóng sau lưng Phong Lưu bốc lên phả thẳng đến Thanh Hề, khiến tim nàng đập thình thịch.

      “Vết thương cũ lại tái phát, nàng đến xoa bóp cho ta, được ?” Khi cuối còn nhướng mày, câu hỏi này sai trái chỗ này, nhưng Thanh Hề lại có cảm giác khiêu khích, biết có phải bản thân suy nghĩ nhiều hay , Thanh Hề có chút hoài nghi chẳng lẽ là nàng bị ham muốn thúc giục?

      Phong Lưu nằm xuống giường, Thanh Hề nhàng tiến lên.

      “Cởi áo choàng giúp ta, tay nàng yếu, nếu mặc áo cảm nhận được gì.”

      bằng thiếp gọi Thính Tuyền vào?” Thanh Hề bất mãn, lòng hậm hực bắt người khác xoa bóp còn chê tay yếu.

      Phong Lưu trầm mặc trong hai nhịp thở, : “ cần, nàng gọi Cần Thư vào.”

      Vì Phong Lưu quay lưng về phía Thanh Hề, Thanh Hề hề kiêng kị đứng sau lưng làm động tác giả vờ bóp cổ, còn nhăn mặt lè lưỡi, cam lòng tiến tới cởi áo choàng hộ Phong Lưu. Tuy rằng Cần Thư giống Cần Họa, nhưng suối nước nóng ấm áp ướt át, lại vừa lúc tắm xong, nếu có chuyện gì, Thanh Hề thể chịu đựng nổi.

      Tuy rằng lòng tràn đầy khó chịu, nhưng khi nhìn thấy vết sẹo do trúng tên lưng Phong Lưu, Thanh Hề vẫn rất dịu dàng cẩn thận xoa bóp, tuy sảng khoái như được Thính Tuyền xoa bóp, nhưng cũng là hưởng thụ trong êm ái, lúc sau Phong Lưu cảm thấy lực từ tay Thanh Hề càng lúc càng yếu, biết nàng kiệt sức, xoay người cầm tay nàng kéo lại, “Vẫn còn giận ta?” Phong Lưu xoa lên môi Thanh Hề, hơi nước đọng môi như hoa đào ngậm sương, lại như quả đào đỏ tươi căng bóng.

      “Thiếp dám.” Thanh Hề cúi đầu.

      Phong Lưu đứng lên, kéo Thanh Hề ngồi xuống ghế cẩm thạch bên cạnh. Hai người ngồi cạnh nhau, Phong Lưu nhàng xoa bóp tay cho Thanh Hề, làm thế là để tay nàng bớt đau nhức.

      dám? Ta thấy nàng chẳng có gì là dám.” Phong Lưu dù có vẻ trách móc, nhưng động tác vẫn rất dịu dàng.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: haizzz, hóa ra các bạn chỉ chờ có thịt thôi ah?
      hoadaoanh thích bài này.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn: kunnhi.wordpress.com


      Chương 43 – Rượu hoa sen


      Người vô tâm người nghe có ý, Thanh Hề cảm giác rất ràng Phong Lưu ám chỉ chuyện xấu nàng từng làm (Thanh Hề nghĩ vụ Thương Nhược Văn, Phong Lưu nhắc đến việc Thanh Hề trốn làm sủi cảo).

      “Thiếp…” Thanh Hề cảm thấy tìm ra lời nào để biện bạch, dồn sức muốn rụt tay lại.

      Phong Lưu tất nhiên phản đối, những lời từ đáy lòng bằng chân thành dịu dàng: “Thanh Hề, nàng cũng còn nữa, muốn làm việc gì phải nhớ cân nhắc kĩ rồi hãy làm. Ngày hôm đấy nàng mang theo ai bên mình, ngộ nhỡ có chuyện gì bất trắc biết làm sao? Phủ nhà ta thái bình, nhưng trong đám người hầu kẻ hạ tốt xấu lẫn lộn, Tôn mama kia là vì biết thân phận nàng mà bắt nạt nàng, nàng thử xem nếu gặp phải người còn hung ác hơn thế, nàng phải làm sao bây giờ? Nếu nàng có chuyện gì, nàng bảo ta phải chịu đựng thế nào, Thái phu nhân phải chịu đựng thế nào.”

      “Thiếp biết sai rồi.” Thanh Hề ngập ngừng , đúng là có mỗi lỗi mà nhai nhai lại.

      Phong Lưu xoa xoa hai má Thanh Hề, “Còn đau ?”

      “Hết đau rồi.” Phong Lưu mắng mắng, nhưng ngày hôm sau vẫn sai Cần Thư đưa đến hộp Tuyết Dung Cao đặc chế trong cung đình, thứ cao đó chỉ có quý nhân trong cung mới được dùng, biết Phong Lưu lấy từ đâu, chỉ bôi hai ngày Thanh Hề còn phải dùng phấn che vết bầm nữa..

      “Còn dỗi ?” Giọng của Phong Lưu càng thêm dịu dàng ấm áp, khiến Thanh Hề thể hiểu ý tứ của .

      Lúc này bất cứ lời nào cũng là phá phong cảnh, Thanh Hề ngẩng đầu khẽ : “Đình Trực ca ca cho thiếp cắn hai lần thiếp giận nữa.” Giọng nữ cao ngọt ngào êm ái, lảnh lót như sương rơi đầu hồi, khiến người nghe mất hồn, Phong Lưu thể thừa nhận Thanh Hề càng lớn càng đẹp, càng lớn càng quyến rũ, khiến người khác phải ngứa ngáy rạo rực, đúng là vưu vật trời sinh.

      Phong Lưu kéo Thanh Hề vào lòng, “Vậy nàng cắn .”

      Thanh Hề cũng khách khí, vươn người, vùi đầu vào vai Phong Lưu, hơi thở khẽ phả ra từ làn môi mềm, đầu lưỡi nhàng lướt đến, khiến cổ họng Phong Lưu dao động, mắt lên nụ cười quyến rũ mà chính bản thân nàng cũng phát ra, ngay sau đó nàng cúi đầu cắn vào cổ Phong Lưu.

      Phong Lưu kiềm chế được bế Thanh Hề bước vào suối nước nóng.

      Sau đó đương nhiên là phen vui vẻ trong nước, sóng gợn nhấp nhô, Thanh Hề bị Phong Lưu đặt ghế đá giữa suối, trêu chọc phen cũng hết nửa canh giờ, đến lúc đấy Thanh Hề mới được nghỉ.

      Thanh Hề bủn rủn chân tay, nhìn Phong Lưu vẫn tỉnh táo nhanh nhẹn, còn tiến tới như muốn đổi tư thế khác, vội cầu xin: “Đình Trực ca ca, lần này mang Đào mama đến đâu.”

      Người Phong Lưu cứng đờ, xoa xoa môi Thanh Hề, “Ta ôm nàng ra hà đài nằm lát.”

      Hà đài ở bên trái suối nước nóng, là ngọc bích nguyên khối tạc thành hình lá và đài bông sen, đặt chìm trong nước với độ sâu gang tay, nằm hà đài vừa bị sức ép của nước làm khó thở, lại vẫn có thể hưởng thụ cảm giác từng đợt sóng vỗ về, vô cùng thoải mái.

      Thanh Hề ngượng ngùng dùng áo lót khoác lên người, tuy rằng áo ướt, mặc với mặc chẳng khác gì nhau, nhưng ít nhất trong lòng cũng dễ chịu hơn.

      Phong Lưu ngồi nghỉ cạnh ao, đứng dậy khoác áo gọi Cần Thư mang rượu vào.

      Thanh Hề ngửi mùi rượu liền tỉnh lại, đó là rượu hoa sen mang nàng thích nhất, mùi rượu ngọt ngào lan tỏa, Thanh Hề nhăn mũi dùng sức hít ngửi, gặp Phong Lưu lười nhác dựa vào thành, rượu hoa sen rót trong chén sứ trắng mỏng đặt khay trúc lững lờ mặt nước, rất tiêu dao.

      “Đừng nằm đó lâu, cẩn thận mất nước.” Phong Lưu nheo mắt nhìn Thanh Hề, da thịt trắng nõn của nàng bị hơi nước nóng làm cho trong hơn, nằm đài hoa như đóa sen mới nở, thơm ngát ngon miệng.

      Phong Lưu nâng Thanh Hề dậy, mớm cho nàng mấy ngụm rượu, thấy nàng hơi mở mắt, uống như mèo, mặt dần đỏ lên, toàn thân ngát hương sen, cho dù Đào mama có tới cũng thể kiềm chế được nữa, có điều vẫn cố gắng khống chế lực đạo.

      Ngày tiếp theo Thanh Hề ngủ dậy nổi, trễ cả giờ thỉnh an, khi cùng Thái phu nhân ăn trưa, bị bà nhìn chằm chằm hồi rồi cười, “Thanh Hề giờ lớn rồi.”

      “Cụ đúng, phu nhân dậy xong còn xinh đẹp hơn cả Ánh Nhật Hà (hoa sen dưới nắng) phủ ta.” Ánh Nhật Hà là giống hoa có hai của Quốc công phủ, bình thường cũng chỉ thuần khiết thanh nhã như các giống hoa sen khác, nhưng dưới ánh nắng chiều, đóa hoa trắng lấp lánh màu hồng mờ ảo, như phủ tầng son, long lanh rọi sáng, đẹp cách chói mắt.

      Thanh Hề nghe thế ngượng đỏ mặt, tuy là vợ chồng, nhưng hai người lại sống chung, nếu cứ chủ động tìm tới, khiến người khác đánh giá dễ dãi, thế nên trời vừa tối Thanh Hề liền cứng rắn mặc kệ ánh mặt trêu chọc của Thái phu nhân, lên giường ngủ.

      Cho đến tận ngày hai mươi tháng giêng về kinh, Thanh Hề hề đến Canh Cần Cư lần nào nữa. Khi ngồi xe ngựa, nàng bắt đầu tính toán. Theo tình hình này, nàng với Phong Lưu ở chung sớm thôi, dù gì cũng là người đàn ông, phải nàng lo bị người đàn bà khác quyến rũ, mà là nhu cầu cao, mỗi lần nàng đến Tứ Tịnh Cư, cũng gần bằng thông báo với cả thiên hạ.

      Vừa về đến phủ Phong Lưu liền đến Tứ Tịnh Cư ngay lập tức, có chút ý tứ nào là muốn đến Lan Huân Viện, Thanh Hề thầm hừ tiếng bực bội, nếu còn chủ động đến Tứ Tịnh Cư nữa nàng bị đau bụng. Lần này phải hạ quyết tâm.

      Ngày hôm sau, Minh Ngọc Nhi đến kinh thành, là đúng lúc. Tối hôm trước nhận được tin, sáng sớm Thanh Hề sai người chờ ở cửa ngách.

      Minh Ngọc Nhi ngồi xe ngựa vào phủ từ cửa ngách, vừa vào liền gặp người quen, “Noãn Nhân?”

      ngờ biểu tiểu thư vẫn nhớ tôi.” Người hầu tên Noãn Nhân cười tiến tới đỡ tay Minh Ngọc Nhi. Vài năm trước Minh Ngọc Nhi từng đến Quốc công phủ, Noãn Nhân chính là người hầu hạ.

      “Nhưng giờ phải sửa lại thành vợ Tường Lâm rồi.” Minh Ngọc Nhi cười , chuyện đó Thôi Xán kể với ấy.

      “Biểu tiểu thư vẫn gọi tôi là Noãn Nhân . Phu nhân lần này biểu tiểu thư mang theo người hầu trưởng thành nào, phân công tôi hầu hạ biểu tiểu thư.”

      Minh Ngọc Nhi cười gật đầu.

      nhóm bà già người hầu dìu Minh Ngọc Nhi đổi sang ngồi kiệu, đến cửa tròn mới xuống kiệu, có mama chờ sẵn, cười chào rồi nhóm vây quanh như quần tinh củng nguyệt dìu Minh Ngọc Nhi đến chỗ Thái phu nhân.

      “Ngọc Thư Nhi.” Thái phu nhân vừa thấy Minh Ngọc Nhi liền đứng lên, nhiều năm gặp, lại nhớ đến ngoan ngoãn của Minh Ngọc Nhi khi còn , bà cụ rất có thiện cảm.

      Mắt Minh Ngọc Nhi đỏ hoe, dập đầu chào Thái phu nhân, rồi được Viên mama đỡ ngồi xuống bên cạnh bà.

      Hỏi thăm xong, Thái phu nhân chỉ Thanh Hề ngồi bên cạnh hỏi: “Ngọc Thư Nhi còn nhận ra ai ?”

      Thanh Hề đứng dậy, ngọt ngào gọi: “Ngọc Nhi biểu tỷ”.

      Minh Ngọc Nhi nghĩ đến chăm sóc của Thôi Xán cùng an bài chu đáo của Thanh Hề suốt đường lên kinh, cũng nghẹn ngào : “Thanh Hề muội muội.”

      Tiếp theo Minh Ngọc Nhi lại hành lễ với ba vị phu nhân rồi mới ngồi. Sau đó đến lượt các cháu trai cháu hành lễ với Minh Ngọc Nhi.

      Minh Ngọc Nhi cảm thấy vô cùng cảm động, nếu phải tình sâu nghĩa nặng, gọi các cháu đến hành lễ khi ấy vừa đến nhà.

      “Dì đẹp.” Mi Thư Nhi ngọt ngào ngắm nhìn Minh Ngọc Nhi.

      Minh Ngọc Nhi cười, nhìn Mi Thư Nhi : “Mi Thư Nhi cũng rất xinh mà.”

      hề sai, ngày thường vẫn tưởng chỉ có phu nhân Quốc công nhà ta là bước từ trong tranh ra, ra biểu tiểu thư cũng đẹp như tranh, sao người đẹp nào cũng là người nhà với Thái phu nhân thế này.” Vạn mama lên tiếng, bà ấy là mama có thể diện, lời này chỉ tán tụng Minh Ngọc Nhi, còn tán tụng hai người có địa vị nhất trong phủ là Thái phu nhân và Thanh Hề.

      Mọi người cùng cười phụ họa, Thái phu nhân hỏi Minh Ngọc Nhi về tình hình trong nhà, rất quan tâm hỏi ấy thế nào, rồi mới quay đầu với Nhị phu nhân: “ an bài chỗ ở cho Ngọc Thư Nhi chưa?”

      Nhị phu nhân chưa biết trả lời thế nào, thấy Thanh Hề dịu dàng : “Mẹ, để Ngọc Nhi tỷ tỷ ở cùng con , nhiều năm chị em được gặp nhau.”

      Thái phu nhân ngẩn người, rồi cười ngay lập tức: “Cũng được, nhà con rộng rãi, nhưng được bắt nạt Ngọc Nhi biểu tỷ.”

      “Mẹ gì vậy, khó khăn mới có tỷ tỷ đến bầu bạn cùng, con cầu còn được, sao có thể bắt nạt chứ.” Thanh Hề làm nũng.

      Thái phu nhân biết quan hệ giữa Thanh Hề và các chị em ruột lạnh nhạt từ xưa, nàng gần như chị em gì, nay Minh Ngọc Nhi đến đây, Thanh Hề lại trưởng thành hiểu chuyện, tất nhiên khác hồi bé rất nhiều.

      “Ngọc Thư Nhi đường mệt mỏi, nghe vẫn chưa khỏe hẳn, con phải chăm sóc chu đáo.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :