1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng sinh cao môn đích nữ - Tần Giản

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      059-2 thể buông tha!

      Rất nhanh, nha đầu thân tín bên người Lý di nương Bội Nhi liền dẫn nhóm mama, nha hoàn có liên quan đến việc chăm sóc cho Âu Dương Khả bước vào từ đường. Âu Dương Khả hờ hững nhìn bọn họ, mặt biểu lộ chút cảm xúc gì. Nhưng lửa giận trong ánh mắt lại thể che dấu.

      Bội Nhi tươi cười : “Nhị tiểu thư, di nương nhà chúng ta sợ ngài ở đây thiếu thốn người hầu hạ nên cố ý mang người qua đây. Nha đầu này trước đây là người của ngài, nên dễ dàng chăm sóc tốt cho ngài!”

      Thu Nguyệt từ ngoài cửa cúi đầu bước vào, thân mình gầy như nhánh củi khô. Sắc mặt Âu Dương Khả đại biến, đột nhiên rút cây trâm đầu đưa cho Bội Nhi : “Ta cần nàng! Ngươi thay ta đổi người khác !”

      Bội Nhi cười mà như đem cây trâm trả lại : “Nhị tiểu thư, cái này nô tỳ làm sao dám nhận. Ngài vẫn là nên giữ lại mà dùng . Di nương nhà nô tỳ cũng bẩm báo với Lão thái thái. Lão nhân gia cũng có ý như vậy, huống hồ người cũng đưa đến, dù sao cũng thể quay về được!”

      Sắc mặt Âu Dương Khả trắng bệch, rốt cuộc nhịn được nữa, nổi giận : “Cẩu nô tài! Ngươi là cái gì mà dám lên mặt với ta? Ta cần chính là cần! Đưa tới rồi cũng phải đưa về, ngươi cho rằng Lý di nương giỏi lắm sao? Ta cho ngươi hay, ta mới sợ! Ta đường đường là Nhị tiểu thư, còn bà ta chỉ là di nương, ở trước mặt ta vẫn là nửa nô tài. Chính là ỷ vào mẫu thân ta dưỡng thai nên mới tạm thời quản lý gia vụ, chẳng lẽ thực nghĩ mình là nữ chủ tử rồi sao?”

      Sắc mặt Bội nhi nhất thời trở nên khó coi. Từ khi Lý di nương tiếp quản gia , nàng ta cũng nước lên thuyền lên. Nhóm mama nha đầu phía dưới ai là tìm cách nịnh bợ lấy lòng. Cho dù là đại tiểu thư cũng chưa từng qua tiếng nặng lời, nhưng Âu Dương Khả này lại hét lên ‘Cẩu nô tài’. Hừ, cũng nhìn lại xem bản thân ở trong tình cảnh nào mà lại cao ngạo như vậy. Bội Nhi lạnh lùng nhìn Âu Dương Khả, thanh lạnh nhạt : “Nhị tiểu thư, Lão thái thái để ngài ở đây là tới sám hối chứ phải hưởng phúc. Tiểu thư đúng là chủ tử, nhưng những lời này cũng phải nô tỳ với ngài, mà đó là ý của Lão thái thái. Sao ngài lại trút giận lên người nô tỳ chứ?”

      Sắc mặt Âu Dương Khả hết trắng lại xanh: “Ta tin! Ta muốn gặp tổ mẫu! Ta muốn gặp mẫu thân!”

      xong lại như muốn lao ra ngoài, Bội Nhi liền ngăn nàng ta lại: “Nhị tiểu thư, mong ngài đừng làm cho chúng nô tỳ phải khó xử!” Bội Nhi nhanh chóng liếc mắt, lập tức có người lên giữ chặt lấy Âu Dương Khả cho nàng ta chạy loạn ra ngoài.

      Âu Dương Khả vùng vẫy vừa đánh vừa mắng, còn cắn lên tay mama. Mama kia kêu lên thảm thiết rồi buông lỏng tay. Âu Dương Khả tuy rằng bị thương tổn nhưng lại vẫn ngập tràn phẫn nộ. Nàng ta lớn như bây giờ còn chưa có người nào dám đối xử như vậy. Trước kia hạ nhân đều vì nịnh hót Lâm thị mà mực cung kính, có phụ thân vẫn luôn sủng ái, Tổ mẫu tuy rằng nghiêm nghị nhưng cũng chưa bao giờ quát mắng nàng ta, vì vậy từ đến lớn sớm dưỡng thành tính coi ai ra gì. Tính tình vô pháp vô thiên, chỉ có nàng ta khi dễ người khác, chứ chưa từng có ai dám khi dễ nàng ta. Âu Dương Khả nuốt trôi cơn giận này, quát to tiếng: “Đông Hà, ngươi chết rồi sao?”

      Đông Hà là nha đầu do Lâm thị đưa đến nhằm phòng ngừa Âu Dương Khả phải chịu ủy khuất. Trời sinh thập phần mạnh mẽ lanh lẹ, lúc này nhìn thấy Nhị tiểu thư bị chịu thiệt thòi liền lập tức đẩy Bội Nhi rồi mắng: “Ngươi là cái gì hả? Ngay cả xách giày cho tiểu thư nhà ta cũng xứng. Đúng là đồ biết tốt xấu, ngươi dám đụng vào ngón tay của tiểu thư nhà ta thử xem. Ta đem chuyện này bẩm báo với lão gia, phu nhân, để xem lấyhạ phạm thượng phải bị trừng phạt như thế nào?”

      (Lấy hạ phạm thượng: hạ nhân mà dám khinh thường, mạo phạm chủ tử)

      Bội Nhi bị Đông Hà đẩy cái lảo đảo, khỏi giận dữ, mở trừng hai mắt cười lạnh : “Nhị tiểu thư phát giận làm loạn ngươi cũng biết khuyên ngăn, cư nhiên lại dám đổ thêm dầu vào lửa. Ngươi xem đây là chỗ nào? Nhị tiểu thư cái gì, làm cái gì nô tỳ dám phản bác. Còn ngươi có căn nguyên như thế nào, khi dễ ta dám quản ngươi sao?”

      Âu Dương Khả ra hiệu, Đông Hà biết là Nhị tiểu thư muốn mình ra oai với đối phương chút liền lập tức xông lên nắm lấy tóc Bội Nhi, miệng ngừng mắng Bội Nhi dám khinh thường chủ tử, biết tốt xấu. Bội Nhi hét lên: “Các ngươi còn mau lôi ả ta ra!”

      Nhóm mama đều thích Đông Hà điêu ngoa, cũng vừa mắt Bội Nhi cáo mượn oai hùm nên thầm chế giễu, mama trong đó lớn tiếng kêu: “Ai da! Tiểu nãi nãi của ta, đây là chỗ nào chứ? Sao lại dám gây náo loạn ở đây hả?” Nhưng chỉ là hô lên mà thôi, chứ hề có chút ý tứ lên hỗ trợ.

      gian nhất thời ầm ĩ, bỗng nhiên thanh “loảng xoảng” vang lên. Hai người trong lúc giằng co cẩn thận đụng vào hương án, pho tượng Bồ Tát bạch ngọc rơi xuống vỡ nát. Tất cả mọi người đều sợ ngây người.

      Đồng Hà lập thức gào khóc kinh thiên động địa: “Người đâu! Nhị tiểu thư bị người ta khi dễ, ngay cả lễ vật mừng thọ cho Lão thái thái cũng bị phá hỏng! Phải làm sao mới tốt đây? Ai nha, ta còn đường sống, liền liều mạng với ngươi!”

      Âu Dương Khả lạnh mắt nhìn, mặt lộ ra thần sắc hài lòng. Nàng ta muốn nháo loạn lớn, muốn cho tất cả mọi người đều biết. Tốt nhất nháo loạn đến chỗ tổ mẫu cùng phụ thân, để bọn họ đến đây tận mắt nhìn thấy. Để bọn họ biết Lý di nương mượn danh nghĩa quản gia mà khi dễ mình như thế nào. Cho dù bản thân có phạm sai lầm cũng là thiên kim tiểu thư Âu Dương gia, vậy mà nay ngay cả nha đầu cũng dám lên mặt gây ầm ĩ như vậy. Hừ! Đến lúc đó Âu Dương Noãn vẫn luôn phá rối sau lưng khẳng định chịu nổi. Nhưng mà vừa đảo mắt lại nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh của Thu Nguyệt nhìn mình, trong lòng Âu Dương Khả khẽ run lên, nửa điểm đắc ý cũng còn.

      Đông Hà thập phần mạnh mẽ, Bội Nhi cư nhiên địch nổi. Nàng ta bị Đông Hà giữ chặt lấy tóc, mặt có nhiều vết máu. Đông Hà vẫn buông tha, xông lên đánh vào người Bội Nhi: “Mau đền tượng phật Quan cho tiểu thư nhà chúng ta. Ngươi là đồ tiểu nhân, muốn hại chết tiểu thư nhà ta, muốn hại chết ta. Dù sao ta cũng sống được liền liều mạng với ngươi!”

      Bội Nhi biết thể đánh lại nên chỉ có thể liều mạng : “ phải ta làm hỏng. ràng là ngươi cố ý đánh lên, còn muốn oan uổng ta! Nơi này nhiều người như vậy, chắc chắn có người nhìn thấy được. Ngươi tùy tùy tiện tiện oan uổng người khác!”

      Đông Hà phun ngụm nước miếng lên mặt Bội Nhi : “Ta phi! Ngươi tính là cái gì, di nương nhà ngươi tính là cái gì? Từ cửa nhà nghèo bước ra mà cũng dám tính kế với tiểu thư nhà ta, các ngươi được chết tử tế đâu!”

      Nghe Đông Hà nhục mạ chủ tử, Bội Nhi rốt cuộc nhịn được nữa, hai mắt đều đỏ lên, hai người nhất thời xoay thành đoàn. Bội Nhi tức giận tất nhiên là có khí lực, Đông Hà ban đầu ỷ vào tấn công trước mà mà chiếm thế thượng phong, nhưng lúc này cũng đuối sức. Hai người đánh nhau qua lại, bất phân thắng bại. Đồ vật trong phòng cũng gặp tai ương, rất nhiều thứ bị đập hư. Nhóm mama thả Âu Dương Khả có ý muốn lên ngăn cản, trong phòng nhất thời rối loạn hết lên.

      Bội Nhi hét lớn lên: “Còn mau mời Lý di nương qua đây!”

      Lý di nương nghe hạ nhân hồi báo tình hình trong phủ, đột nhiên nghe thấy bên ngoài trận ồn ào, tiếp theo cửa bị đẩy mạnh, có người chạy vào kêu lên: “Ai nha…Nhị…Nhị tiểu thư phát điên. Nha đầu Đông Hà liều mạng với Bội Nhi nương, mời di nương qua xem tình hình chút!”

      Lý di nương lòng như lửa đốt chạy nhanh , ở hoa viên lại đụng Âu Dương Noãn ra từ Tùng trúc viện. Lý di nương qua thỉnh an rồi : “Đại tiểu thư, nghe Nhị tiểu thư náo loạn ầm ĩ. Chúng ta có nên hồi bẩm lên lão thái thái…”

      “Tổ mẫu hai ngày nay thân thể được thoải mái. Di nương tại qua chẳng phải là làm cho lão nhân gia người tức giận hay sao? Ta cùng di nương!” Âu Dương Noãn thản nhiên , trong đôi mắt đen láy mang theo ý cười.

      Lý di nương có chút yên lòng : “Được! Mời đại tiểu thư thay người làm chủ!”

      Nhị tiểu thư tuy rằng thất thế nhưng vẫn rất hung hãn. Còn bản thân chỉ là di nương căn bản áp chế được nàng ta. Nhưng đại tiểu thư là trưởng tỷ, lại là người ở trước mặt Lão thái thái ai dám hai. Chỉ có nàng mới có thể trấn áp được tình huống này. Lý di nương trong lòng mừng thầm, bản thân cần động thủ cũng được giải quyết tất nhiên là chuyện đại vui mừng rồi.

      Âu Dương Noãn chỉ nhìn thôi cũng biết vị di nương này nghĩ gì, khỏi mỉm cười : “Lý di nương, mời trước dẫn đường!”

      Vừa mới bước vào phòng liền nhìn thấy Đông Hà che miệng quỳ mặt đất khóc rống thôi, còn ngừng đánh vào miệng mình. bản thân vô dụng, ngay cả thọ lễ mà tiểu thư dâng cho lão thái thái cũng bảo quản tốt. Thấy bọn nha đầu khinh dễ tiểu thư ra mặt cũng có năng lực bảo vệ, chi bằng chết cho xong.

      “Có chuyện gì vậy? Ở trong từ đường mà náo loạn như vậy, đây là muốn tức chết tổ mẫu sao?” Âu Dương Noãn chậm rãi tiến vào, tất cả mama nha hoàn đều quỳ xuống.

      Bội Nhi thấy đại tiểu thư đến liền bất chấp bộ dạng chật vật của bản thân lên quỳ xuống biện giải: “Đại tiểu thư, người tới rồi! Nô tỳ cũng quản được…”

      Lý di nương nhíu mày : “ cái gì vậy? Ta bảo ngươi dẫn người đến hầu hạ nhị tiểu thư, làm sao lại thành náo loạn như vậy?” xong liền thoáng qua Âu Dương Khả rồi kinh hô: “Ai nha, đây là có chuyện gì vậy? Sao lại thành bộ dạng này? Thu Nguyệt, còn mau hầu hạ Nhị tiểu thư rửa mặt chải đầu. Nếu để người khác nhìn thấy phải làm sao?”

      Bội Nhi còn muốn gì nữa lại bị Lý di nương dùng ánh mắt ngăn lại, : “Còn mau dìu Đông Hà nương đứng lên!”

      Bội Nhi lại cam lòng vẫn đứng tại chỗ, chút nhúc nhích.

      “Cứ để nàng ta quỳ đó!” Âu Dương Noãn lạnh lùng . Tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, tự chủ được mà nhìn đại tiểu thư vẫn luôn ôn hoà bình tĩnh. Rồi lại nghe nàng cười lạnh : “Mẫu thân mang ngươi tới đây để chăm sóc muội muội, vậy mà ngươi lại ở trong ngay từ đường nháo đến mức này! chút việc cũng làm tốt, ngay cả thọ lễ của Tổ mẫu cũng phá hỏng. Ngươi làm cái gì hả? Đây phải là khi dễ Nhị tiểu thư còn , khi dễ Tổ mẫu biết, xem chủ tử trong mắt mà cả gan làm loạn sao? Nếu phải mẫu thân mang thai muốn làm việc tích đức nên ta có thể thay người cùng muội muội xử trí. Đúng là biết sống chết! Mau ra ngoài quỳ!” đến câu cuối cùng, giọng điệu lạnh lùng vạn phần.

      Đông Hà kinh nghi bất định mở to hai mắt, nhìn Âu Dương Khả cầu tình: “Nhị tiểu thư, nô tỳ lòng vì ngài a! Ngài nhất định phải giúp nô tỳ!”

      (Kinh nghi bất định: Kinh ngạc cùng khó hiểu)

      Âu Dương Khả cười lạnh tiếng, nhìn Âu Dương Noãn lạnh lùng cao ngạo : “Sợ cái gì? Ngươi là nha đầu của ta, là người mẫu thân đưa qua hầu hạ ta! phân phó của ta, ai dám động vào ngươi?”

      Âu Dương Noãn thản nhiên : “Muội muội, muội bao giờ mới hiểu chuyện đây? Tổ mẫu bảo muội tới nơi này là để ăn chay niệm phật, vì đệ đệ trong bụng mẫu thân mà cầu phúc. Vậy mà muội lại ở đây gây chuyện như vậy, muội có còn nghĩ đến chuyện trở ra ngoài nữa ? Hoặc là muội thấy từ đường này ở rất tốt, muốn chết tâm ở trong này ngây ngốc cả đời? Nếu muội câu phải, ta chẳng những tha cho nha đầu hiểu chuyện này hơn nữa còn làm cho nàng ở trong này cùng với muội cả đời!”
      Tôm Thỏ, thienbinh2388thuyt thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      059-3 thể buông tha!

      Âu Dương Khả lắp bắp kinh hãi, hoa dung thất sắc : “Ngươi bậy! Phụ thân bỏ mặc ta, mẫu thân cũng cứu ta ra ngoài!”

      Âu Dương Noãn cười : “Tổ mẫu muốn đem người đến, Phụ thân câu gì ngươi có biết ?”

      Sau lưng Âu Dương Khả tự chủ được mà chảy mồ hôi lạnh, nàng ta tiến lên nửa bước, nhìn Âu Dương Noãn : “ cái gì?”

      “Phụ thân tốt nhất là nhốt ngươi lại qua năm rồi . Đến khi nào hiểu chuyện rồi thôi!” Âu Dương Noãn khẽ mỉm cười nhìn Âu Dương Khả, quả nhiên thấy sắc mặt nàng ta càng trở nên trắng bệch, cắn chặt môi lời nào.

      “Muội muội, muội còn muốn cầu tình cho nha đầu này nữa ? Nếu như muội cầu tình ta hồi bẩm tổ mẫu cùng phụ thân. muội luyến tiếc nha đầu làm hỏng thọ lễ của tổ mẫu này…”

      Môi Âu Dương Khả run run, ánh mắt phẫn hận khó nhịn. Nhưng rồi vẫn cúi đầu, hung hăng : “Nếu tỷ tỷ nguyện ý, cứ tiểu nha đầu này vô lễ ngang ngạnh. Dù sao cũng chỉ là nô tài, cũng chỉ như bóp chết con kiến mà thôi. Đông Hà tùy ý tỷ xử lý!”

      Lý di nương trong lòng khẽ nảy lên, sau đó dần dần lạnh băng. Âu Dương Noãn chỉ cần hai ba câu liền có thể uy hiếp được Âu Dương Khả. Nhị tiểu thư vốn muốn chuyện náo lên lớn, sau đó cáo trạng mình với lão thái thái. Nhưng tại Bội Nhi cùng Đông Hà xảy ra tranh chấp, lại vô tình làm hỏng thọ lễ của lão thái thái, cái này đúng là ổn. Nếu như đến tai lão thái thái, đại tiểu thư chỉ cần tùy tiện hai ba câu chỉ sợ Nhị tiểu thư còn cơ hội được thả ra.

      cách khác, Nhị tiểu thư có thể ra ngoài hay còn tùy vào đại tiểu thư. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Âu Dương Khả làm sao vì bảo vệ nha đầu là làm trở ngại cho tiền đồ của bản thân chứ? Lấy nha đầu ra làm đá lót đường, nàng ta làm được lần đương nhiên có thể làm được lần thứ hai.

      Đông Hà lập tức hiểu được, giơ tay lên ra sức đánh vào mặt mình : “Nô tỳ sai rồi! Nô tỳ nhất thời đánh mất lương tâm, biết trời cao đất dày, nên hồ đồ làm sai chuyện! Về sau dám nữa, cầu xin đại tiểu thư tha mạng!”

      Trong phòng ngoài phòng nhất thời yên lặng đến cực điểm, chỉ có thanh cầu xin tha thứ cùng tiếng bàn tay đánh vào mặt từng trận từng trận.

      Âu Dương Noãn thản nhiên nhìn Đông Hà, Hồng Ngọc lạnh lùng phân phó: “Các ngươi nghe thấy đại tiểu thư gì sao? Mau kéo nàng ta ra ngoài!”

      Đông Hà sợ tới mức mặt trắng bệch, muốn hét lên tha mạng. Lý di nương lạnh mặt, liếc mắt cái liền có bà tử lấy tay bịt miệng nàng ta lại. Mấy người liền nhanh chóng kéo Đông Hà ra ngoài.

      Âu Dương Khả ngây ngốc trừng mắt nhìn Đông Hà liều mạng giãy dụa, đến khi bị lôi hẳn ra ngoài. Trong phòng nhất thời mảnh tĩnh mịch.

      Thu Nguyệt đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn, thủy chung chút phản ứng cũng có. Năm đó Thu Nguyệt là do Lâm thị đích thân tự mình lựa chọn, lại tự mình dạy dỗ, vì hầu hạ cho Âu Dương Khả mà chuẩn bị. Nàng ta theo Âu Dương Khả nhiều năm, sớm là đại a đầu có chỗ đứng. Các khoản chi phí ăn mặc so với nương nhà bình thường còn tốt hơn biết bao nhiêu lần. Lại vốn nhìn quen cảnh phú quý nên tâm tư ánh mắt cũng tự nhiên cao hơn rất nhiều, nên cũng nghĩ nhiều làm sao mưu toan cho mình con đường tốt. Ví dụ như là làm nha đầu hồi môn của tiểu thư, rồi làm nha đầu thông phòng, sau đó nếu thuận lợi có thể lên làm di nương. Cho nên Thu Nguyệt vẫn luôn tận tâm tận sức vì Âu Dương Khả, muốn tính cho bản thân chút tiền đồ. Nhưng mà cuối cùng vẫn bị vị chủ tử này mạc danh kỳ diệu bán đứng, hại nàng ta cả đời bị nhốt trong từ đường này. cần những mơ tính tốt đẹp ban đầu đều hóa thành bọt biển. Ngay cả người thân trước nay đều dựa vào Thu Nguyệt cũng cứ thế mất nguồn sống….Trong lòng nàng ta rất hận mẹ con Lâm thị.

      Âu Dương Noãn liếc nhìn Thu Nguyệt cái rồi : “Từ hôm nay trở , ngươi ở lại đây hầu hạ Nhị tiểu thư!”

      Thu Nguyệt cúi đầu: “Dạ, đại tiểu thư! Nô tỳ nhất định tận tâm hết sức!”

      Âu Dương Khả nhìn Thu Nguyệt mặt chút đổi sắc kia, tự chủ được mà rùng mình cái.

      Âu Dương Noãn bước ra khỏi phòng, Lý di nương liền thử thăm dò hỏi: “Đại tiểu thư, nha đầu Đông Hà kia…”

      “Từ hôm nay trở , phạt nàng ta tới phòng giặt đồ. Phải như thế nào với Lão thái thái cùng phu nhân, chắc Lý di nương cũng biết chứ?”

      “Đương nhiên! Là do Thu Nguyệt vô ý đánh vỡ Ngọc Quan của Lão thái thái. Nhị tiểu thư tức giận nên đuổi nàng ta ra khỏi từ đường!” Lý di nương mỉm cười trả lời.

      Âu Dương Noãn gật gật đầu : “Muội muội còn , đúng là chưa hiểu chuyện. Muội ấy ở đây còn phiền di nương phải lo lắng!”

      “Vâng, đại tiểu thư! Chỉ cần Nhị tiểu thư có hành động gì tốt ta phái người qua thông báo cho tiểu thư!” Tươi cười mặt Lý di nương lại càng sáng lạn.

      Âu Dương Noãn thản nhiên : “Di nương gì vậy? Muội muội thân thể yếu ớt, ta sợ muội ấy được khỏe, ảnh hưởng đến đầu óc tốt lắm!”

      “Đại tiểu thư đúng, ta cố gắng chiếu cố nàng. Nếu Nhị tiểu thư có chỗ nào thoải mái, ta nhất định qua Noãn các với tiểu thư!” Lý di nương lập tức sửa lại.

      Hồng Ngọc mang theo ý cười nhìn vị di nương này cái, nàng ta quả xem Đại tiểu thư như chủ, sai đâu đánh đó, hơn nữa chút liền hiểu.

      cũng phải lại, Âu Dương Noãn cũng cho nàng ta ít ngon ngọt. Lý Nguyệt Nga cũng phải ngu xuẩn, bánh ít đổi bánh quy đổilại. Âu Dương Noãn mỉm cười : “Vậy làm phiền di nương rồi!”

      (Bánh ít đổi , bánh quy đổi lại: có qua có lại)

      “Đại tiểu thư khách khí rồi!”

      Lý di nương vừa quay đầu lại liền phân phó tiểu nha đầu bên ngoài: “Ở đây chú ý động tĩnh của Nhị tiểu thư! Nếu như xảy ra chuyện gì, cẩn thận da của ngươi!”

      ….

      Đến nửa đêm, Âu Dương Khả đột nhiên mở mắt, lại thấy ánh mắt như nhìn tử thù của Thu Nguyệt đứng trước giường nhìn mình. Nàng ta sợ tới mức bật dậy khỏi giường, thất thanh : “Ngươi…ngươi làm cái gì vậy?”

      Thu Nguyệt tóc tai bù xù, chân trần, bộ dáng lạnh băng: “Nô tỳ sợ Nhị tiểu thư gặp ác mộng nên ở đây canh chừng!”

      “Ngươi…ngươi mau tránh ra!” Âu Dương Khả nhìn thấy bộ dáng như dưới địa ngục của Thu Nguyệt liền sợ hãi, lớn tiếng quát.

      Thu Nguyệt nhìn Âu Dương Khả cái, yên lặng qua góc. Qua canh giờ, Âu Dương Khả khát nước tỉnh dậy, Thu Nguyệt thế nhưng lại ngồi đầu giường lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng ta. Cứ thế lặp lặp lại, Thu Nguyệt giống như là cố ý ép buộc Âu Dương Khả, mặc kệ có đuổi thế nào cũng đều .

      Liên tiếp làm ầm ĩ hai buổi tối, Âu Dương Khả vừa sợ vừa mệt, nhưng chịu được chung quy vẫn thiếp . Cuối cùng bị chút gì đó nóng nóng rơi mặt làm cho tỉnh lại. Âu Dương Khả kinh hô tiếng ngồi dậy, thế nhưng lại thấy Thu Nguyệt cầm lấy ngọn nến ngồi ở đầu giường. Giọt nước rơi mặt cư nhiên là sáp nến nóng chảy. Lão thiên gia! Âu Dương Khả rốt cuộc cũng nhịn được nữa, lớn tiếng quát: “ cần ngồi ở đây! Mau lấy cho ta chén nước!”

      Thu Nguyệt lạnh lùng : “ trễ thế này, Nhị tiểu thư uống nước làm gì? ngủ được sao?”

      Âu Dương Khả sửng sốt, lúc này lạnh mặt : “Bảo ngươi ! Hỏi nhiều như vậy làm gì!”

      Ánh mắt Thu Nguyệt vẫn sâu kín, cùng nữ quỷ rất giống nhau. Chính là thói quen nhiều năm, vẫn tình nguyện mà quay người bước . Âu Dương Khả thế nhưng lại đứng lên theo, dùng cái gối hung hăng đánh mạnh vào đầu Thu Nguyệt, chỉ nghe tiếng thất thanh đau đớn, máu từ đầu Thu Nguyệt như nước chảy xuống, người mềm nhũn ngã xuống.

      Âu Dương Khả đánh rơi cái gối, trong lòng cũng sợ hãi, nàng ta tính làm như vậy. Nhưng những ngày qua ăn ngon, cũng thể nào ngủ, cả ngày có nha đầu lòng mang oán hận như vậy hầu hạ bên người. Hôm nay là ngọn nến, ai biết ngày mai có phải là con dao hay ? Âu Dương Noãn đây là muốn hại chết mình. Nàng ta thể ngồi đây chờ chết, mấy ngày nay làm đủ mọi cách tìm biện pháp truyền tin tức cầu cứu với mẫu thân, nhưng vô luận như thế nào cũng được. Lúc này nếu vụng trộm chạy ra ngoài, chỉ cần gặp được mẫu thân, nhất định có thể nghĩ biện pháp cứu mình ra ngoài. Phải sống trong loại lo lắng sợ hãi này qua ngày, ngày cũng thể chịu nổi.

      Âu Dương Khả cũng thèm liếc mắt nhìn Thu Nguyệt nằm mặt đất cái, thò tay ra mở cửa sổ rồi đứng lên bàn trèo lên cửa sổ. Từ cửa sổ nhảy xuống hoa viên, hai cánh tay đều chống xuống đất, nàng ta cố nén thân đau đớn, dựa lấy bờ tường đứng lên. Trong lòng thầm thề, tương lai trở mình, nhất định đem những sỉ nhục này trả lại gấp trăm lần người Âu Dương Noãn. Nhìn quanh mảnh tối tăm, Âu Dương Khả cắn chặt răng, hạ quyết tâm xoay người chạy vào bóng tối.

      Âu Dương Khả vừa bao lâu, tiểu nha hoàn từ hành lang bước ra, ánh sáng từ lồng đèn lóe ra, nàng ta giọng với mama bên cạnh: “Nhanh bẩm báo, Nhị tiểu thư trốn ra ngoài rồi!”

      Khi tin tức truyền đến, Âu Dương Noãn thêu mũi kim cuối cùng của Bát Bảo đồ. Nàng hề ngẩng đầu lên mà chỉ thản nhiên : “Trời rất tối, các ngươi hoa mắt rồi!”

      Thái mama đến báo tin khẳng định : “Đại tiểu thư, khẳng định là sai! Nhị tiểu thư đả thương Thu Nguyệt, leo cửa sổ nhảy ra ngoài!”

      “Muội muội là thiên kim khuê các, tốt đẹp ở trong từ đường cầu phúc, sao có thể leo cửa sổ nhảy ra ngoài? Đúng là trò cười trong thiên hạ mà! Người các ngươi thấy chỉ là tên tiểu tặc, mau chạy bắt còn cư nhiên đó là muội muội, các ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi sao?” Âu Dương Noãn buông châm trong tay xuống, thần sắc vững vàng .

      Thai mama nhìn vẻ mặt của Đại tiểu thư, ngây ngốc hiểu ý. Hồng Ngọc liền giọng : “Bất quả chỉ là tên tặc tử, bắt được đánh chút. Mama làm gì mà ngạc nhiên vậy?”

      Thái mama sửng sốt, nhìn Đại tiểu thư cái, thấy đôi con ngươi long lanh đen láy. Chỉ là mỉm cười mà thôi nhưng mặt mày lại tươi như hoa mùa xuân. Có loại kinh diễm rung động lòng người. Trong lòng Thái mama cả kinh, nhất thời cúi đầu : “Vâng! Nô tỳ lập tức phân phó đầy tớ, cần phải bắt ngay tiểu tặc này!”

      Dọc đường Âu Dương Khả gặp được vài nhóm mama tuần tra ban đêm, sợ tới mức hết hồn. vất vả mới đến cửa Phúc thụy viện, muốn gõ cửa để nha hoàn mở cửa lại nghe thấy tiếc bước chân như sấm rồi tiếng quát lên: “Ai ở đó?”

      Âu Dương Khả thấy ổn, muốn mở miệng trả lời bàn tay nhanh chóng xẹt qua mặt, tiếp theo là gậy gộc mạnh đánh lên.
      Âu Dương Khả dù sao tuổi cũng còn , lại nhiều ngày lo lắng hãi hùng, thân thể yếu ớt rốt cuộc cũng chống đỡ được, lảo đảo ngã xuống đất. Nàng ta hít ngụm khí lạnh, liều mạng kinh hô tiếng: “Ta…là ta..”
      Nhưng cây gậy kia căn bản cho nàng ta cơ hội, liên tiếp đánh mạnh xuống, còn lớn tiếng la lên: “Người đâu! Kẻ trộm ở đây!”

      Âu Dương Khả làm sao cam tâm, liều mạng giãy dụa muốn đứng lên đẩy những người đó ra. Nhưng hạ nhân sớm có chuẩn bị, nhanh chóng bịt miệng nàng ta lại, kéo tới chỗ tối hung hăng đánh tiếp. Nhóm mama nha đầu tuần tra ban đêm càng ngày càng nhiều, tiếng thét chói tai, thanh mắng chửi liên tiếp đem lời biện giải của Âu Dương Khả tất cả đều đè xuống dưới.
      Nha đầu Phúc thụy viện nghe tiếng ồn liền mở cửa ra xem xét, lại bị người khác chặn lại. Thái mama cười làm lành : “ ngại quá! Mama tuần tra ban đêm phát tên tiểu tặc. Hỏi trả lời mà cứ thế liều mạng chạy nên mọi người đuổi theo bắt được. tại giáo huấn, quấy nhiễu phu nhân nghỉ ngơi rồi!”

      Vương mama từ bên trong lớn tiếng hỏi câu: “Có chuyện gì hả? Đây là chỗ nào, các ngươi dám gây náo loạn ở đây sao?”

      Nha đầu thủ vệ lớn tiếng : “Tuần tra ban đêm bắt được tên trộm. Mama vào ngủ , có việc gì đâu!”

      Vương mama gật gật đầu, chút cũng biết tặc nhân bị đánh cho chết khiếp kia là Nhị tiểu thư mà phu nhân vẫn ngày đêm đau lòng. Bà ta hề lưu luyến xoay người trở về phòng.

      Âu Dương Khả gấp đến độ muốn chết, nước mắt đau đớn đều rớt ra. câu cũng thể , ước chừng bị đánh nửa ngày, cơ hồ có chút khí lực chỉ rên hừ hừ. Lúc này mama tuần tra ban đêm mới vẫy tay : “Đưa qua cho lão thái thái xử lý!”

      Chờ khi Lâm thị nhận được tin tức chạy tới Thọ an đường, Âu Dương Khả cả người dính đầy bùn đất nằm ở tháp thượng. giống như con chó sắp chết rên rỉ. Lâm thị liếc mắt cái liền nhận ra nữ nhi của mình, lập tức máu dồn lên đỉnh đầu đùng hét lên tiếng ngất
      Tôm Thỏ, thienbinh2388thuyt thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      060-1 Thuận ta sống nghịch ta chết

      tình náo loạn lớn. Chuyện nhóm mama nha hoàn tuần tra ban đêm vây đánh Nhị tiểu thư chẳng những kinh động Lý thị còn kinh động đến Âu Dương Trì. Lý thị liền cho người gọi Lý di nương, rồi lại nghĩ nghĩ liền phái riêng Trương mama đến mời Âu Dương Noãn.

      Bọn nha hoàn đem Âu Dương Khả dìu vào phòng trong rồi lập tức mời đại phu.

      Ở trong phòng, Thái mama phụ trách tuần tra ban đêm sợ hãi quỳ đất. Lâm thị vừa tỉnh liền hung hăng đánh bạt tai: “Nhị tiểu thư ngươi cũng dám đánh! Ngươi điên rồi sao?”

      Nhìn thấy bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống của Lâm thị, Thái mama sợ tới mức liên tục dập đầu: “Lão nô biết đó là Nhị tiểu thư! Nhị tiểu thư vốn an ổn ở trong từ đường ăn chay niệm phật, làm sao có thể đột nhiên chạy đến viện của phu nhân? Ngay cả muốn , cũng có mama, nha hoàn cùng. Sao lại phải lén lén lút lút như vậy?”

      Lâm thị lạnh lùng : “Ăn hồ đồ! Khả nhi đường đường chính chính là Nhị tiểu thư, khi nào muốn đến thăm ta còn cần mama như ngươi cho phép sao? ràng là ngươi bị người khác xúi giục sau lưng, tìm mọi cách hãm hại Khả nhi. Còn thừa dịp nó tới tìm ta, cố ý bắt được lại ra đòn hiểm! Quả nhiên là nên lập tức giết ngươi!”

      Thái mama là từ sau khi Lý di nương làm đương gia đề cử lên, cũng phải là người của Lâm thị. Nghe xong lời này khỏi dập đầu, nhìn Lý thị cùng Âu Dương Trì mà la lên: “Lão thái thái, lão gia! Nô tỳ bị oan a! Lúc ấy trước khi đánh chúng nô tỳ có hỏi nhưng lại trả lời, còn tung cước đạp nha đầu nên mới xảy ra chuyện này. Chúng nô tỳ cẩn thận làm bị thương Nhị tiểu thư, là tội chết vạn phần. Nhưng ai ngờ được Nhị tiểu thư đêm hôm khuya khoắt lại đứng dòm ngó trước cửa Phúc thụy viện! Cầu xin Lão thái thái cùng Lão gia xem xét bọn nô tỳ cũng là vì trung thành và tận tâm mà tha cho bọn nô tỳ!”

      Nhóm mama, nha hoàn gác đêm ước chừng có hai mươi ba người. Đại đa số cũng là đục nước béo cò bắt được tặc nhân thể cho chủ nhân nghĩ mình cũng hết sức tận tâm thủ hộ gia chủ. Nhưng Thái mama lại như vậy liền đem tất cả bọn họ cùng kéo vào. mình Thái mama có thể dối, chẳng lẽ nhóm nhiều mama nha hoàn như vậy tất cả đều dối sao? Ai lại nghĩ thiên kim danh môn mềm yếu nửa đêm ngủ lại chạy đến viện của chủ mẫu làm gì? Bị hiểu lầm là tiểu tặc cũng có gì lạ.

      Lâm thị nghe vậy khỏi tức giận, Vương mama nhanh chóng đến đỡ lấy bà ta : “Lão thái thái, lão gia, phu nhân thân thể khoẻ. Xin mọi người cho phép lão nô vài câu. Thái mama, ta hỏi ngươi, ngươi phát Nhị tiểu thư ở trước cửa viện phu nhân, vì sao bẩm báo với người mà lại tự ý đánh người trước? Có đạo lý nào chưa nhìn thấy mặt liền hạ độc thủ? Ngươi ràng bị người khác sai khiến, cố ý đả thương người!”

      Lý di nương bên vội vàng : “Thái mama là do ta thấy người gác đêm đủ nên mới hồi bẩm với Lão thái thái, về sau mới tiền nhiệm. Vương mama như vậy, rốt cuộc là có ý gì?”

      Vương mama hừ lạnh tiếng : “Lý di nương rốt cuộc là vì tuần tra ban đêm hay vẫn là có mục đích riêng. Điều này chỉ có trời mới biết!”

      Âu Dương Trì giận dữ, cơ hồ muốn vỗ bàn đứng lên. Nhưng Lão thái thái lại ho khan tiếng, Âu Dương Trì nghi hoặc nhìn về phía Lý thị. Lý thị lắc lắc đầu, ý bảo yên lặng xem xét.

      Âu Dương Noãn khẽ mỉm cười, đứng lên : “Mẫu thân! Người hãy bớt giận, hôm nay cũng quá muộn, sinh ra chút hiểu lầm cũng là khó tránh khỏi. Đều là người nhà có chuyện gì từ từ , làm gì phải tranh chấp cãi vã như vậy đâu?”

      Lý di nương thấy đường rút lui liền nhanh chóng : “Đúng vậy, Thái mama có hỏi qua Nhị tiểu thư là ai nhưng lại trả lời. Cũng nên đứng ở cửa viện dòm ngó như vậy, thế này mới dây dưa sinh ra hiểu lầm. Như thế đâu phải bà ấy có ý định đả thương người đâu? Lại càng thể như Vương mama sau lưng có người sai khiến, như vậy đúng là có hơi quá đáng!”

      Lâm thị lạnh giọng : “Cái gì mà nhìn trộm? Nữ nhi của ta đứng ngoài viện ta cũng gọi là nhìn trộm sao? Người tuần tra ban đêm hỏi ràng tuỳ tiện động thủ, đây là quy củ Âu Dương phủ sao? Hay vẫn là quy củ do Lý di nương ngươi tự đặt ra? Lại đem Khả nhi của ta đánh thành dạng này, các ngươi có mấy cái mạng hả?”

      Âu Dương Noãn gật gật đầu : “Mẫu thân đúng. Thái mama hỏi ràng động thủ đúng là ổn. Nhưng nếu như bà ấy cố ý làm vậy theo lệnh người khác, ngược lại ảnh hưởng đến hoà khí!”

      Lâm thị nhịn được liên tục cười lạnh : “Được lắm! Được lắm!...Hay cho đại tiểu thư đại nhân đại nghĩa! Ngươi giúp cho muội muội thôi, ngược lại còn giúp lũ hạ nhân này. Chẳng lẽ ngươi cùng giuộc với bọn chúng sao?”

      mặt Âu Dương Noãn lộ ra kinh ngạc, dám tin : “Mẫu thân, người gì vậy? Nữ nhi chỉ là câu công bằng mà thôi, muội muội là phụng lệnh tổ mẫu đến từ đường đóng cửa suy nghĩ. Vốn êm đẹp sao lại đột nhiên chạy ra ngoài? Cho dù là đến thăm mẫu thân, vì sao chờ ban ngày qua bẩm báo với tổ mẫu xong đường đường chính chính qua thăm người? nên buổi tối lại thân mình chạy đến. Chuyện này ra ai tin tưởng đây, Âu Dương gia chúng ta sao lại có tiểu thư như vậy?”

      Lý di nương cũng uỷ khuất : “Đúng vậy phu nhân! Việc này chung quy cũng chỉ là hiểu lầm, ngài trăm ngàn lần đừng suy nghĩ lung tung!”

      Lâm thị cười lạnh : “ dễ nghe! Các ngươi sớm an bày tốt lắm. ràng là rắn chuột ổ, thành tâm nhắm vào nữ nhi đáng thương của ta!”

      Âu Dương Noãn chớp chớp mắt, lông mi dài dính nước mắt, nàng uỷ khuất : “Mẫu thân, ta cũng là nữ nhi của người! Chẳng lẽ thấy muội muội bị thương Noãn nhi đau lòng sao? Chính là làm việc phải luôn hắc bạch phân minh, Thái mama bọn họ ngay cả có sai cũng chỉ là có chút nóng vội, hỏi ràng trực tiếp bắt người. Nếu mẫu thân tức giận, trực tiếp trừng phạt là được. Dù sao muội muội bị thương, mẫu thân đau lòng chúng ta đều có thể hiểu. Nhưng cho dù là vậy người cũng nên, nên đây sớm có tính toán. Mà nếu như là có tính toán từ trước làm sao có thể nghĩ đến muội muội đêm hôm khuya khoắt lại vụng trộm xuất môn chứ? Ai có thể biết trước muội ấy đến Phúc thuỵ viện mà ở đó chờ sẵn? Lại như thế nào có thể tính được muội muội nhìn thấy người liền lời liền quay người bỏ chạy? Hết thảy điều này đều là hiểu lầm, là trùng hợp, mẫu thân nên thành mưu từ trước. Chẳng phải là muốn gia đình yên? Làm cho tổ mẫu cùng phụ thân thất vọng buồn lòng sao?”

      Lâm thị hận thể xông lên giết người, lớn tiếng : “Cái gì mà hiểu lầm? Cái gì mà gia đình yên? Các ngươi đem Khả nhi của ta đánh thành bộ dạng này, câu hiểu lầm liền có thể hoàn toàn triệt tiêu sao?”

      Lý thị ho khan mạnh, thanh lạnh lùng : “Ngươi còn biết xấu hổ mà đứng đó . Ta bảo nó đóng cửa hối lỗi, nó lại làm ngược lại. Đêm hôm khuya khoắt còn xông loạn ra ngoài. làm loại chuyện mất mặt như vậy ngươi còn muốn thế nào hả? Muốn ta giết hết bọn nha hoàn mama này sao?”

      Lâm thị ngang ngạnh : “Lão thái thái, Khả nhi là tôn nữ của ngài, giờ nằm đó sống chết chưa biết thế nào, ngài cũng giúp câu. Ngược lại còn đỡ cho bọn hạ nhân. Bọn họ lấy hạ phạm thương đả thương chủ tử chẳng lẽ nên phạt trượng toàn bộ? Chuyện này nếu truyền ra ngoài còn thể thống gì nữa?”

      Lý thị hừ lạnh tiếng lại nghe Âu Dương Noãn giọng : “Mẫu thân, người nhiều ngày qua vấn an tổ mẫu. Lão nhân gia bệnh vẫn chưa khỏi, người ngay cả có tức giận cũng nên hướng tổ mẫu phát giận. Có cái gì đúng, Noãn nhi hướng người chịu tội là được rồi!”

      Lời này vừa thốt ra, Âu Dương Trì nhất thời nổi lên cơn lửa giận vẫn luôn kìm chế. Sắc mặt xanh mét, giận tím tái : “Thể thống? Ngươi còn biết xấu hổ mà đến thể thống sao? Lão thái thái bị bệnh, Noãn nhi bưng trà dâng thuốc, hầu hạ ăn uống. Canh năm ngủ canh ba thức, vậy mà ngươi thân làm con dâu cần đến hầu hạ chén thuốc, ngay cả mặt mũi cũng thấy đâu. Ngươi có tư cách gì mà đến thể thống! Bọn hạ nhân từ đến lớn hiểu tôn ti đều là do tấm gương tốt của ngươi mà ra!”

      Lâm thị sửng sốt, nhất thời phản bác : “Ta hai ngày nay cũng tới, chính là Trương mama mỗi lần đều tâm tình Lão thái thái được tốt nên muốn thấy ta. Cái này trách được ta sao?”

      “Hai ngày nay? Lão thái thái bị bệnh bao nhiêu ngày, ngươi lại bây giờ mới qua liếc mắt cái? Lão thái thái tỉnh lại sau hôn mê, câu đầu tiên là hỏi ngươi đâu? Hầu hạ mẹ chồng là bổn phận của con dâu, bây giờ ngay cả bổn phận của mình ngươi cũng làm được, cho dù nháo đến Hầu phủ, ngươi cũng để ý phải ?” Âu Dương Trì thở hổn hển, nổi giận đùng đùng tiếp: “Ta hỏi ngươi, ngươi ngươi hiểu được tôn ti trật tự, nhưng lại hiểu được thế nào là đạo hiếu nữ tắc sao? Lão thái thái ngay cả có giận gặp ngươi, ngươi cho dù phải quỳ xuống cầu xin tha thứ cũng là tất nhiên. Nhưng ngươi sao? Ngươi lại dám đóng cửa làm như Lão thái thái tồn tại, đây là hiếu đạo của ngươi sao? Chính vì ngươi sở tác sở vi như vậy nên mới làm nhà lớn trong ngoài thể yên bình!”

      Âu Dương Noãn giọng khuyên giải : “Phụ thân đừng nóng giận. Chỉ là hiểu lầm mà thôi. Mẫu thân, người mau nhận sai với tổ mẫu , chuyện này cứ thế cho qua !”

      Hận ý trong người Lâm thị bùng lên, lớn tiếng : “Các ngươi đối xử với Khả nhi như vậy, cư nhiên còn muốn ta nhận sai sao? Mơ tưởng!”

      Âu Dương Trì lớn tiếng quát: “Ngươi còn như vậy, đừng trách ta vô tình!”

      Thanh sắc câu lệ, nghiễm nhiên là bộ dáng tức giận đến cực điểm.
      Nhưng mà Âu Dương Noãn lại rất ràng, Âu Dương Trì điển hình cho loại người nhu nhược. Nếu như muốn hạ quyết tâm bỏ Lâm thị, là bà ta phải phạm vào lỗi đại sai, hai là chỗ dựa của bà ta sụp đổ. Cho nên nàng biết phen này chẳng qua là sấm to mưa mà thôi.

      Lâm thị cũng biết điểm này, chỉ là bà ta vẫn luôn cao cao tại thượng sao có thể chịu được loại uy hiếp này. Nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của trượng phu trước đây vẫn luôn ôn hòa với mình, Lâm thị vừa muốn tức giận Vương mama bên cạnh kéo tay áo bà ta mạnh. Lâm thị lập tức tỉnh ngộ, thu lại vẻ giận dữ, nước mắt từ trong hốc mắt cuồn cuộn chảy xuống. Bà ta che miệng lại, khóc : “Lão gia muốn gặp mẹ con thiếp nữa hay sao? Khả nhi là nữ nhi thân sinh của người, nó bị người ta đánh trọng thương, lão gia cũng tức giận hỏi han, tùy ý để hung thủ đắc ý sao?”

      Phía sau, mành bỗng nhiên được xốc lên, Ngọc mai cung kính đến bên người Lý thị, lớn tiếng hồi bẩm: “Đại phu xem qua, Nhị tiểu thư chỉ bị thương ngoài da. Chỉ cần nghỉ ngơi bôi thuốc là được rồi!”

      Lâm thị lập tức thay đổi sắc mặt, lớn tiếng : “Đại phu là do nơi này mời đến, nhất định là bậy! Khả nhi bị đánh chỉ còn lại nửa cái mạng, cái gì mà chỉ bị thương ngoài da chứ? Ta tin! Lão gia! Lão gia!” mặt Lâm thị đầy nước, bộ dáng khổ sở lay động lòng người, bà ta thất thanh : “Khả nhi còn như vậy làm sao có thể chịu nổi bọn mama to lớn thô kệch kia. Lão gia hãy nhìn Khả nhi cái , thiếp nhìn còn cảm thấy đau. Nó là nữ nhi của người, người chắc chắn cũng đau lòng. Lúc trước còn …”

      Âu Dương Noãn giọng : “Đúng vậy! Phụ thân, muội muội vốn phải đóng cửa suy nghĩ nhưng vừa rồi nha đầu lại biết vì muội ấy lại leo cửa sổ chạy trốn. Hết thảy vẫn nên chờ Khả nhi tỉnh dậy rồi hỏi sau, chừng trong từ đường khổ sở, thân mình muội muội yếu đuối chịu nổi? Huống hồ bây giờ lại bị thương, phụ thân hãy tự mình an ủi Khả nhi chút. Chỉ bọn nô tài phía dưới nhất định phải quản nghiêm, được để bọn họ ra ngoài lung tung!”

      Ở trong từ đường ăn chay niệm phật, cư nhiên chịu khổ được phải nửa đêm chạy trốn. Cái này cũng chưa tính là gì, vô thanh vô tức bị người ta hiểu lầm là tặc nhân bắt rồi ra sức đánh chút, bây giờ lại bộ dáng tử cẩu nằm ở đó, đúng là mất hết mặt mũi mà! Âu Dương Trì vừa nghe những lời này cơn tức lại bùng lên, vốn có chút động lòng trong nháy mắt lại biến thành lạnh lùng vô tình: “Nhìn cái gì mà nhìn? Nếu ta lại nuông chiều, chỉ sợ lần sau lại tiếp tục! Từ hôm nay trở , Thái mama bị hạ xuống làm việc nặng, những người khác phạt nửa năm bổng lộc. Những người khác chăm sóc trị thương cho Nhị tiểu thư!”

      Đều chỉ là trừng phạt, có ai bị đuổi hoặc bị bán . Đây là sợ mọi chuyện bị truyền ra ngoài.

      Lý di nương thử thăm dò hỏi: “Có phải nên cho người dọn dẹp viện của Nhị tiểu thư chút? Tiểu thư cũng lâu chưa trở về…”

      “Thu dọn cái gì! Đưa nó về từ đường dưỡng thương, cho phép kẻ nào đến hỏi thăm!” Âu Dương Trì nổi giận đùng đùng .

      Lâm thị thiếu chút nữa là ngã quỵ, Vương mama phải dùng hết sức mới đỡ được, bà ta thấp giọng : “Phu nhân, phải bảo toàn tiểu thiếu gia!”

      “Phụ thân, trong từ đường làm sao có thể dưỡng thương tốt được? Chúng ta nên tạm thời thả muội muội ra, chờ Khả nhi dưỡng thương tốt rồi sau?” Âu Dương Noãn mỉm cười , thanh cực ôn hòa.
      thienbinh2388, thuytTôm Thỏ thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      061-2 Nhị tiểu thư rơi xuống nước

      Lâm thị lạnh lùng nhìn nàng ta, ánh mắt nhẫn tức giận. Âu Dương Khả vội rụt cổ nhưng cũng vẫn kiên trì. Xem ra sức quyến rũ của mỹ nam tử vẫn vượt xa quyền uy của vị mẫu thân này. Âu Dương Noãn rũ mắt xuống, che châm chọc trong ánh mắt.

      Tô phu nhân thấy tình huống xấu hổ liền cười : “Uyển Như, nếu Khả nhi muốn cứ để nó . Nếu ngươi lo lắng, phái nhiều nha đầu theo là được!”

      Lâm thị giống như ăn phải hoàng liên, đúng là có khổ mà nên lời. Trước mặt Tô phu nhân cũng đành cười khổ : “Nữ nhi này của ta chính là rất hoạt bát, luôn muốn ra bên ngoài. Cũng do ta mấy ngày này bắt nó nằm giường nên muốn dạo chút cũng là điều khó tránh. Thôi, các ngươi theo nhớ chăm sóc Nhị tiểu thư cho tốt. Nếu như tiểu thư thiếu cọng tóc, ta hỏi tội đầu các ngươi!” Lâm thị lạnh lùng phân phó nha đầu bên người Âu Dương Khả.

      Tô Vân Nương mân mê cánh môi,vừa rồi nàng ta thấy Lão thái thái Lý thị cùng Tô phu nhân căn bản với nhau mấy câu, trong lòng có vài phần kiên nhẫn. Đại tiểu thư đối mới mẹ con mình cũng chỉ ôn hoà nhưng thân cận, chỉ sợ đối với ca ca căn bản có ý tứ gì. Nhưng ngược lại, Âu Dương phu nhân lại thập phần thân thiết giống như thực có lòng muốn tác hợp cho Đại tiểu thư cùng ca ca…Còn có vị Nhị tiểu thư đột nhiên xuất này nữa, tuy rằng ngoài mặt luôn tươi cười nhã nhặn nhưng khí giữa nàng ta và đại tiểu thư có gì đó rất lạ. Nhất là lần trước Tô Vân Nương còn thấy Âu Dương Khả khoẻ mạnh hoạt bát, nay câu liền muốn , ngay cả ngồi cũng chỉ mới ngồi được chút. Giống như người có kim châm vậy, sắc mặt lại nhợt nhạt ốm yếu. Những người trong phủ này đúng là khiến người ta cảm thấy kỳ quái.

      Ra khỏi Thọ an đường, Âu Dương Noãn cùng Tô Vân Nương chậm rãi về phía trước, đường giới thiệu cho nàng ta biết cảnh sắc trong phủ. Tô Vân Nương lại nghe vào, vẫn luôn hỏi thăm Tùng Trúc viện ở hướng nào?

      Thương thế của Âu Dương Khả vốn chưa khỏi, tự nhiên rất chậm, tự giác bị tụt lại phía sau. Nàng ta giọng hỏi Hạ Tuyết bên cạnh: “Ngươi xem, hôm nay mẫu thân ta mời Tô phu nhân đến phủ có phải là có dụng ý khác?”

      Hạ Tuyết mơ hồ đoán được tâm ý của tiểu thư nhà mình, chỉ phỏng đoán theo ý muốn của Âu Dương Khả: “Nô tỳ đoán phu nhân là muốn hứa gả Đại tiểu thư, nhưng mà đây phần lớn là ý tứ của mình phu nhân. Nô tỳ thấy Tô phu nhân căn bản là có ý gì với đại tiểu thư, mà có vẻ quan tâm tiểu thư nhiều hơn. Tiểu thư vừa đến Tô phu nhân liền thân thiết ân cần hỏi thăm, còn đối với đại tiểu thư lại khá lạnh nhạt!”

      Âu Dương Khả : “Lần trước Tô ca ca đến, ngươi có ở bên ngoài. Ngươi có thấy hình như huynh ấy có nhìn về tấm bình phong mấy lần. Có phải là do huynh ấy biết ta ở sau đó?”

      Khi đó địa vị của Hạ Tuyết bằng Thu Nguyệt, chỉ có thể đứng bên ngoài hầu hạ, cho nên căn bản được nhìn cũng càng biết. Nhưng Hạ Tuyết vẫn vuốt đuôi ngựa Âu Dương Khả: “Đó là đương nhiên! Nhị tiểu thư trời sinh xinh đẹp như vậy, lớn thêm chút nữa biết làm khuynh đảo biết bao công tử trong kinh đô này?”

      Âu Dương Khả nghe mà vừa lòng, đỏ mặt cười, trong lòng rốt cuộc cũng có chút thoải mái, hừ lạnh tiếng: “Âu Dương Noãn bất quá chỉ cũng là lớn hơn ta chút nên mới được Tô phu nhân nhìn trúng. Bằng cho dù nó có muốn được gả cho Tô gia, chỉ sợ còn chưa đủ tư cách. Hừ, ta nhìn thấy Âu Dương Noãn liền cảm thấy chướng mắt, thể để nó thuận lợi gặp gỡ Tô ca ca!” Hận cũ thêm thù mới cùng nảy sinh trong lòng, Âu Dương Khả bỗng nhiên cười: “Ta có cách!” xong liền ghé vào tai Hạ Tuyết mấy câu.

      Hạ Tuyết nghe mà dần dần mất huyết sắc: “Tiểu thư, cái này được!”

      “Có cái gì mà được? Nếu ngươi dám, ta gọi người khác làm, chính là về sau ngươi bị đuổi ra khỏi Âu Dương phủ!” Âu Dương Khả độc ác .

      Hạ Tuyết cắn môi, do dự nhìn bóng dáng tinh tế xinh đẹp của Âu Dương Noãn cái, hạ quyết tâm : “Nô tỳ hết sức giúp Nhị tiểu thư ngăn cản Hồng Ngọc nương!”

      Âu Dương Khả lúc này mới vừa lòng gật đầu rồi đột nhiên nâng cao thanh : “Tỷ tỷ, ta mệt rồi. Chúng ta vào đình kia ngồi nghỉ chút!”

      Âu Dương Noãn đứng lại, khẽ mỉm cười quay đầu nhìn về phía Âu Dương Khả, nhìn đến khi nàng ta có điểm chột dạ cúi đầu rồi mới hài lòng : “Vậy chúng ta tạm nghỉ chút!”

      Lương đình phía trước dẫn ra hồ nước, mùa đông nước trong hồ đóng băng nhưng phía dưới vẫn có phù dù lưu chuyển. Bọn nha đầu nhanh chóng trải đệm ấm lên, Tô Vân Nương đoan trang ngồi xuống nhìn hai câu đối trước lương đình, giọng ngâm: “'Trăm đại quang như khách qua đường, tĩnh tọa lát tựa thiên tiên.' Trong đình lý này đề thơ hay!”

      Tươi cười mặt Âu Dương Khả có chút cứng ngắc : “Là do Đại tỷ viết!”

      Tô Vân Nương lộ ra thần sắc kinh hỷ : “Đại tiểu thư đúng là tài hoa hơn người. Câu này quả nhiên thể trí tuệ bức người. đến cũng khéo a, ca ca ta cũng rất thích đề thơ!”

      Sắc mặt Âu Dương Khả lại càng khó coi, Âu Dương Noãn lại chỉ mỉm cười. Lúc trước nàng rất thích thi từ ca phú, nhưng Lâm thị lại nữ tử cần tài chỉ cần đức nên nàng buông bỏ ý niệm này, đọc sách nữ tắc. Câu này cũng là mới ghi lại gần đây, trùng sinh lại đời này nàng liền tập trung bồi dưỡng cầm kỳ thi họa, chỉ là đó còn là niềm thích nữa mà nàng chỉ xem như là công cụ để có thể lợi dụng. Mà ngay lúc này Tô tiểu thư lại muốn làm cho nàng cảm thấy mình cùng Tô Ngọc Lâu có sở thích giống nhau, chỉ sợ là phải thất vọng rồi.

      Tô Vân Nương thấy Âu Dương Noãn vẫn chỉ thản nhiên cười, hề muốn hỏi thêm câu nào về vấn đề đó nên khó nén được có chút thất vọng.

      Âu Dương Khả rốt cuộc vẫn ngồi yên, đột nhiên cúi đầu ho khan cái mạnh. Hạ Tuyết liền phân phó nha đầu bên cạnh: “Ngươi mau lấy áo choàng của Nhị tiểu thư lại đây, ngươi lấy thuốc còn ngươi hồi bẩm với phu nhân Nhị tiểu thư bị trúng gió nên thoải mái trong người, ngươi …” Trong nháy mắt đem hết bốn nha đầu đều đuổi .

      Tô Vân Nương nhìn, mặt lộ ra vẻ kỳ quái. Âu Dương Noãn mặc dù lên tiếng nhưng khóe miệng lại lên vẻ châm chọc. Đôi mẹ con này khi làm chuyện xấu rất giống nhau, cũng phải, ai lại muốn làm việc ác ở trước mặt mọi người đâu? Luôn là đuổi hết người trước.

      Âu Dương Khả nhìn Hạ Tuyết, Hạ Tuyết liền đến bên người Hồng Ngọc, cười : “Hồng Ngọc tỷ tỷ, ta có lời muốn với tỷ!”

      Hồng Ngọc nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn, nhưng nàng lại giống như nghe thấy gì, vẫn cúi đầu uống trà. Hồng Ngọc do dự chút rồi mới theo Hạ Tuyết.

      Âu Dương Khả thấy mọi người đều tránh hết, trận ho khan vừa rồi liền biến mất còn dấu vết. Vẫn theo lẽ thường cười với Tô Vân Nương chuyện phiếm. Sau lúc lâu mới đứng dậy đến bên lan can thò người ra ngoài : “Ta nhớ trước kia trong hồ có cá chép rất đẹp, mùa đông lại thấy đâu…”

      Tô Vân Nương nhịn được mà nhắc nhở: “Nhị tiểu thư, lan can này rất thấp, cẩn thận kẻo ngã!”

      sao đâu!” Khóe miệng Âu Dương Khả mang ý cười, quay đầu với Âu Dương Noãn: “Tỷ tỷ, tỷ mau qua đây nhìn xem! Ở đây hình như có con!”

      Âu Dương Noãn vẫn ngồi im bất động, khẽ cười : “Muội muội là đứa hiếu động! Muội cứ xem !”

      Âu Dương Khả thấy Âu Dương Noãn nhúc nhích, làm sao có thể dễ dàng buông tha. Đột nhiên làm ra bộ dạng thống khổ, than tiếng: “Tỷ tỷ, chân của ta đau quá. Ai nha, thể đứng nổi nữa rồi. Tỷ tỷ, tỷ mau qua đỡ muội với!”

      Âu Dương Noãn vội vàng bước nhanh đến đỡ Âu Dương Khả, Tô Vân Nương ngồi bên cạnh hề động, mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc. Vừa rồi vẫn còn tốt, sao đột nhiên mới đứng chút chịu nổi? Tô Vân Nương còn mờ mịt chưa , thấy Âu Dương Khả đột nhiên vươn tay dùng sức giữ chặt Âu Dương Noãn, tựa hồ như mượn sức của tỷ tỷ mà đứng thẳng dậy. Nhưng Tô Vân Nương còn chưa kịp thấy rốt cuộc có chuyện gì xảy ra liền thấy thân mình Âu Dương Khả ghé vào lan can đột nhiên hướng thẳng về phía trước rồi ngã xuống hồ.

      “Khả nhi!” Âu Dương Noãn kinh hô tiếng, quay đầu hét lớn: “Muội muội rơi xuống nước, mau cứu mạng a!”

      tốt rồi, có người rơi xuống nước!” Tô Vân Nương cũng sợ tới mức hét ầm lên, la lớn: “Cứu mạng a!”

      Hạ Tuyết cùng Hồng Ngọc chuyện ở đằng xa, nhất thời nghe thấy tiếng la, hoa dung thất sắc kích động cùng bước nhanh đến.

      ….

      Tại chính sảnh, Lâm thị cùng Tô phu nhân chuyện, Lâm thị : “Lần trước trong thọ yến vừa thấy Tô công tử quả nhiên tuấn tú nhã nhặn. Tỷ tỷ đúng là có phúc khí!”

      Tô phu nhân cười cười: “Ngọc Lâu vẫn còn nhiều thiếu sót!” Bà ta dừng lại chút rồi tiếp: “Uyển Như, nay ngươi cũng có bầu. Lúc này cần phải sinh ra hài tử khỏe mạnh, đoạt lấy nổi bật của tỷ đệ họ mới phải!”

      Tươi cười của Lâm thị thoáng cứng đờ, nay trong bụng mình là Thiên sát tinh chỉ sợ là truyền khắp các nhà quyền quý trong kinh đô. Tô phu nhân đến đây được nhiều ngày, lại ra câu như vậy, ràng là còn chưa biết chuyện. Điều này chứng minh Tô gia căn bản thể thân cận với các phu nhân quyền quý cho nên đành : “Cái này cũng còn tùy thuộc vào Lão thiên gia. vậy, tỷ cũng nhìn ra vị đại tiểu thư nhà chúng ta quả nhiên lợi hại!”

      Tô phu nhân nở nụ cười, lợi hại ngươi cũng tìm đến tận Giang Nam xa xôi, lợi hại làm sao với đến Ngọc Lâu của ta? Trong lòng bà ta nghĩ vậy nhưng mặt lại mang theo quan tâm : “ nương cho dù lợi hại, gả rồi cũng phải nhìn sắc mặt mẹ chồng mà sống thôi! Muội muội cũng quá xem trọng nàng rồi, muội cứ yên tâm, tương lai của muội nhất định rất hài lòng!”

      mặt Lâm thị lộ ra mỉm cười, nháy mắt hiểu được ám chỉ của Tô phu nhân. Bà ta thoáng nhìn xung quanh, Tô phu nhân hiểu được ý của Lâm thị là nhắc nhở tại bọn họ vẫn còn ở Thọ an đường. Tô phu nhân liền nhanh chóng chuyền đề tài: “Lát nữa chúng ta cũng đến Tùng Trúc viện xem . Bọn đều ở đó, chừng còn vui vẻ chuyện a!”

      Lâm thị : “Nghe kỹ năng bắn cung của Tô công tử là tuyệt kỹ hiếm có. Hôm nay ta đúng là có phúc nhãn a!”

      đến đó liền thấy mama vội vã tiến vào bên tai Vương mama mấy câu. Sắc mặt Vương mama đại biến, nhìn thoáng qua Lâm thị. Trong lòng Lâm thị thoáng trùng xuống, vội hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

      Vương mama vội vàng : “Là các tiểu thư chơi đùa, biết làm sao Nhị tiểu thư tự nhiên lại rơi xuống hồ nước!”

      Mặt Lâm thị đột nhiên trắng bệch, đứng nhanh dậy, người Khả nhi bị thương…

      Tô phu nhân cũng hốt hoảng đứng lên: “Mau, mau qua xem chút!”

      Âu Dương Khả ở trong nước hét lớn: “Tỷ tỷ…ngươi muốn hại chết ta…” Nàng ta vốn là muốn đẩy Âu Dương Noãn xuống hồ, như vậy nàng thể cùng đến Tùng Trúc viện quyến rũ Tô Ngọc Lâu nữa. Hơn nữa trời lạnh như vậy, nếu bị rơi xuống nước nhất định bị nhiễm phong hàn. Nhưng tay nàng ta vừa mới đưa qua, Âu Dương Noãn lại nhàng tránh , ngược lại bản thân do dùng sức quá lớn mà nhất thời mất cấn bằng mà ngã xuống hồ.
      Chuyện như vậy nên bây giờ chỉ có thể vùng vẫy, ngừng uống nước, bộ dạng như sắp chết, chỉ chờ người khác cứu mình lên. Đồng thời đem mọi tội lỗi đổ lên người Âu Dương Noãn, đại tỷ cố ý đẩy Âu Dương Khả xuống hồ, muốn nàng ta chết đuối.

      Tô Vân Nương chạy tới, khẩn trương lôi kéo tay áo Âu Dương Noãn lớn tiếng : “Mau! Đại tiểu thư, mau xuống cứu Nhị tiểu thư a!”

      Âu Dương Noãn làm bộ như nóng vội muốn xuống cứu, vừa cởi bỏ áo choàng bên ngoài. Lại như đột nhiên nhớ tới điều gì, sắc mặt cổ quái đứng lên. Tô Vân Nương vội vàng : “Làm sao vậy?”

      Âu Dương Noãn nhìn Âu Dương Khả dưới hồ cái rồi đột nhiên lớn tiếng : “Muội muội, đừng vùng vẫy. Mau đứng lên !”

      Âu Dương Noãn thấy Âu Dương Khả ra sức giãy dụa, căn bản có nghe lời nàng liền nhanh chóng ra hiệu cho Hồng Ngọc chạy đến. Hồng Ngọc nhanh chóng xắn tay áo, leo ra lan can nắm lấy tóc Âu Dương Khả kéo lên. Nương theo sức nước từng chút từng chút kéo nàng ta lên.

      Lúc này cách đó xa bọn nha đầu quét dọn cũng chạy đến, mọi người cùng hỗ trợ đem Âu Dương Khả kéo lên. Âu Dương Khả nằm trong đình phun ra mấy ngụm nước. Âu Dương Noãn nhanh chóng cởi áo choàng đắp lên người Âu Dương Khả.

      Lâm thị lát sau mới đuổi tới, vừa đến liền nhìn thấy tình cảnh này liền ai hô tiếng: “Khả nhi của ta, con làm sao vậy?” Bà ta kiểm tra từ xuống dưới, nhìn sắc mặt của Âu Dương Khả có chút nhợt nhạt nhưng cũng có gì trở ngại. Âu Dương Khả cả người phát run, cầm lấy cổ tay Lâm thị, thê lương : “Mẫu thân, đại tỷ muốn hại chết con!”

      Cái gì? Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Âu Dương Noãn.

      Lâm thị lạnh lùng nhìn nàng ta, ánh mắt nhẫn tức giận. Âu Dương Khả vội rụt cổ nhưng cũng vẫn kiên trì. Xem ra sức quyến rũ của mỹ nam tử vẫn vượt xa quyền uy của vị mẫu thân này. Âu Dương Noãn rũ mắt xuống, che châm chọc trong ánh mắt.

      Tô phu nhân thấy tình huống xấu hổ liền cười : “Uyển Như, nếu Khả nhi muốn cứ để nó . Nếu ngươi lo lắng, phái nhiều nha đầu theo là được!”

      Lâm thị giống như ăn phải hoàng liên, đúng là có khổ mà nên lời. Trước mặt Tô phu nhân cũng đành cười khổ : “Nữ nhi này của ta chính là rất hoạt bát, luôn muốn ra bên ngoài. Cũng do ta mấy ngày này bắt nó nằm giường nên muốn dạo chút cũng là điều khó tránh. Thôi, các ngươi theo nhớ chăm sóc Nhị tiểu thư cho tốt. Nếu như tiểu thư thiếu cọng tóc, ta hỏi tội đầu các ngươi!” Lâm thị lạnh lùng phân phó nha đầu bên người Âu Dương Khả.

      Tô Vân Nương mân mê cánh môi,vừa rồi nàng ta thấy Lão thái thái Lý thị cùng Tô phu nhân căn bản với nhau mấy câu, trong lòng có vài phần kiên nhẫn. Đại tiểu thư đối mới mẹ con mình cũng chỉ ôn hoà nhưng thân cận, chỉ sợ đối với ca ca căn bản có ý tứ gì. Nhưng ngược lại, Âu Dương phu nhân lại thập phần thân thiết giống như thực có lòng muốn tác hợp cho Đại tiểu thư cùng ca ca…Còn có vị Nhị tiểu thư đột nhiên xuất này nữa, tuy rằng ngoài mặt luôn tươi cười nhã nhặn nhưng khí giữa nàng ta và đại tiểu thư có gì đó rất lạ. Nhất là lần trước Tô Vân Nương còn thấy Âu Dương Khả khoẻ mạnh hoạt bát, nay câu liền muốn , ngay cả ngồi cũng chỉ mới ngồi được chút. Giống như người có kim châm vậy, sắc mặt lại nhợt nhạt ốm yếu. Những người trong phủ này đúng là khiến người ta cảm thấy kỳ quái.

      Ra khỏi Thọ an đường, Âu Dương Noãn cùng Tô Vân Nương chậm rãi về phía trước, đường giới thiệu cho nàng ta biết cảnh sắc trong phủ. Tô Vân Nương lại nghe vào, vẫn luôn hỏi thăm Tùng Trúc viện ở hướng nào?

      Thương thế của Âu Dương Khả vốn chưa khỏi, tự nhiên rất chậm, tự giác bị tụt lại phía sau. Nàng ta giọng hỏi Hạ Tuyết bên cạnh: “Ngươi xem, hôm nay mẫu thân ta mời Tô phu nhân đến phủ có phải là có dụng ý khác?”

      Hạ Tuyết mơ hồ đoán được tâm ý của tiểu thư nhà mình, chỉ phỏng đoán theo ý muốn của Âu Dương Khả: “Nô tỳ đoán phu nhân là muốn hứa gả Đại tiểu thư, nhưng mà đây phần lớn là ý tứ của mình phu nhân. Nô tỳ thấy Tô phu nhân căn bản là có ý gì với đại tiểu thư, mà có vẻ quan tâm tiểu thư nhiều hơn. Tiểu thư vừa đến Tô phu nhân liền thân thiết ân cần hỏi thăm, còn đối với đại tiểu thư lại khá lạnh nhạt!”

      Âu Dương Khả : “Lần trước Tô ca ca đến, ngươi có ở bên ngoài. Ngươi có thấy hình như huynh ấy có nhìn về tấm bình phong mấy lần. Có phải là do huynh ấy biết ta ở sau đó?”

      Khi đó địa vị của Hạ Tuyết bằng Thu Nguyệt, chỉ có thể đứng bên ngoài hầu hạ, cho nên căn bản được nhìn cũng càng biết. Nhưng Hạ Tuyết vẫn vuốt đuôi ngựa Âu Dương Khả: “Đó là đương nhiên! Nhị tiểu thư trời sinh xinh đẹp như vậy, lớn thêm chút nữa biết làm khuynh đảo biết bao công tử trong kinh đô này?”

      Âu Dương Khả nghe mà vừa lòng, đỏ mặt cười, trong lòng rốt cuộc cũng có chút thoải mái, hừ lạnh tiếng: “Âu Dương Noãn bất quá chỉ cũng là lớn hơn ta chút nên mới được Tô phu nhân nhìn trúng. Bằng cho dù nó có muốn được gả cho Tô gia, chỉ sợ còn chưa đủ tư cách. Hừ, ta nhìn thấy Âu Dương Noãn liền cảm thấy chướng mắt, thể để nó thuận lợi gặp gỡ Tô ca ca!” Hận cũ thêm thù mới cùng nảy sinh trong lòng, Âu Dương Khả bỗng nhiên cười: “Ta có cách!” xong liền ghé vào tai Hạ Tuyết mấy câu.

      Hạ Tuyết nghe mà dần dần mất huyết sắc: “Tiểu thư, cái này được!”

      “Có cái gì mà được? Nếu ngươi dám, ta gọi người khác làm, chính là về sau ngươi bị đuổi ra khỏi Âu Dương phủ!” Âu Dương Khả độc ác .

      Hạ Tuyết cắn môi, do dự nhìn bóng dáng tinh tế xinh đẹp của Âu Dương Noãn cái, hạ quyết tâm : “Nô tỳ hết sức giúp Nhị tiểu thư ngăn cản Hồng Ngọc nương!”

      Âu Dương Khả lúc này mới vừa lòng gật đầu rồi đột nhiên nâng cao thanh : “Tỷ tỷ, ta mệt rồi. Chúng ta vào đình kia ngồi nghỉ chút!”

      Âu Dương Noãn đứng lại, khẽ mỉm cười quay đầu nhìn về phía Âu Dương Khả, nhìn đến khi nàng ta có điểm chột dạ cúi đầu rồi mới hài lòng : “Vậy chúng ta tạm nghỉ chút!”

      Lương đình phía trước dẫn ra hồ nước, mùa đông nước trong hồ đóng băng nhưng phía dưới vẫn có phù dù lưu chuyển. Bọn nha đầu nhanh chóng trải đệm ấm lên, Tô Vân Nương đoan trang ngồi xuống nhìn hai câu đối trước lương đình, giọng ngâm: “'Trăm đại quang như khách qua đường, tĩnh tọa lát tựa thiên tiên.' Trong đình lý này đề thơ hay!”

      Tươi cười mặt Âu Dương Khả có chút cứng ngắc : “Là do Đại tỷ viết!”

      Tô Vân Nương lộ ra thần sắc kinh hỷ : “Đại tiểu thư đúng là tài hoa hơn người. Câu này quả nhiên thể trí tuệ bức người. đến cũng khéo a, ca ca ta cũng rất thích đề thơ!”

      Sắc mặt Âu Dương Khả lại càng khó coi, Âu Dương Noãn lại chỉ mỉm cười. Lúc trước nàng rất thích thi từ ca phú, nhưng Lâm thị lại nữ tử cần tài chỉ cần đức nên nàng buông bỏ ý niệm này, đọc sách nữ tắc. Câu này cũng là mới ghi lại gần đây, trùng sinh lại đời này nàng liền tập trung bồi dưỡng cầm kỳ thi họa, chỉ là đó còn là niềm thích nữa mà nàng chỉ xem như là công cụ để có thể lợi dụng. Mà ngay lúc này Tô tiểu thư lại muốn làm cho nàng cảm thấy mình cùng Tô Ngọc Lâu có sở thích giống nhau, chỉ sợ là phải thất vọng rồi.

      Tô Vân Nương thấy Âu Dương Noãn vẫn chỉ thản nhiên cười, hề muốn hỏi thêm câu nào về vấn đề đó nên khó nén được có chút thất vọng.

      Âu Dương Khả rốt cuộc vẫn ngồi yên, đột nhiên cúi đầu ho khan cái mạnh. Hạ Tuyết liền phân phó nha đầu bên cạnh: “Ngươi mau lấy áo choàng của Nhị tiểu thư lại đây, ngươi lấy thuốc còn ngươi hồi bẩm với phu nhân Nhị tiểu thư bị trúng gió nên thoải mái trong người, ngươi …” Trong nháy mắt đem hết bốn nha đầu đều đuổi .

      Tô Vân Nương nhìn, mặt lộ ra vẻ kỳ quái. Âu Dương Noãn mặc dù lên tiếng nhưng khóe miệng lại lên vẻ châm chọc. Đôi mẹ con này khi làm chuyện xấu rất giống nhau, cũng phải, ai lại muốn làm việc ác ở trước mặt mọi người đâu? Luôn là đuổi hết người trước.

      Âu Dương Khả nhìn Hạ Tuyết, Hạ Tuyết liền đến bên người Hồng Ngọc, cười : “Hồng Ngọc tỷ tỷ, ta có lời muốn với tỷ!”

      Hồng Ngọc nhìn thoáng qua Âu Dương Noãn, nhưng nàng lại giống như nghe thấy gì, vẫn cúi đầu uống trà. Hồng Ngọc do dự chút rồi mới theo Hạ Tuyết.

      Âu Dương Khả thấy mọi người đều tránh hết, trận ho khan vừa rồi liền biến mất còn dấu vết. Vẫn theo lẽ thường cười với Tô Vân Nương chuyện phiếm. Sau lúc lâu mới đứng dậy đến bên lan can thò người ra ngoài : “Ta nhớ trước kia trong hồ có cá chép rất đẹp, mùa đông lại thấy đâu…”

      Tô Vân Nương nhịn được mà nhắc nhở: “Nhị tiểu thư, lan can này rất thấp, cẩn thận kẻo ngã!”

      sao đâu!” Khóe miệng Âu Dương Khả mang ý cười, quay đầu với Âu Dương Noãn: “Tỷ tỷ, tỷ mau qua đây nhìn xem! Ở đây hình như có con!”

      Âu Dương Noãn vẫn ngồi im bất động, khẽ cười : “Muội muội là đứa hiếu động! Muội cứ xem !”

      Âu Dương Khả thấy Âu Dương Noãn nhúc nhích, làm sao có thể dễ dàng buông tha. Đột nhiên làm ra bộ dạng thống khổ, than tiếng: “Tỷ tỷ, chân của ta đau quá. Ai nha, thể đứng nổi nữa rồi. Tỷ tỷ, tỷ mau qua đỡ muội với!”

      Âu Dương Noãn vội vàng bước nhanh đến đỡ Âu Dương Khả, Tô Vân Nương ngồi bên cạnh hề động, mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc. Vừa rồi vẫn còn tốt, sao đột nhiên mới đứng chút chịu nổi? Tô Vân Nương còn mờ mịt chưa , thấy Âu Dương Khả đột nhiên vươn tay dùng sức giữ chặt Âu Dương Noãn, tựa hồ như mượn sức của tỷ tỷ mà đứng thẳng dậy. Nhưng Tô Vân Nương còn chưa kịp thấy rốt cuộc có chuyện gì xảy ra liền thấy thân mình Âu Dương Khả ghé vào lan can đột nhiên hướng thẳng về phía trước rồi ngã xuống hồ.

      “Khả nhi!” Âu Dương Noãn kinh hô tiếng, quay đầu hét lớn: “Muội muội rơi xuống nước, mau cứu mạng a!”

      tốt rồi, có người rơi xuống nước!” Tô Vân Nương cũng sợ tới mức hét ầm lên, la lớn: “Cứu mạng a!”

      Hạ Tuyết cùng Hồng Ngọc chuyện ở đằng xa, nhất thời nghe thấy tiếng la, hoa dung thất sắc kích động cùng bước nhanh đến.

      ….

      Tại chính sảnh, Lâm thị cùng Tô phu nhân chuyện, Lâm thị : “Lần trước trong thọ yến vừa thấy Tô công tử quả nhiên tuấn tú nhã nhặn. Tỷ tỷ đúng là có phúc khí!”

      Tô phu nhân cười cười: “Ngọc Lâu vẫn còn nhiều thiếu sót!” Bà ta dừng lại chút rồi tiếp: “Uyển Như, nay ngươi cũng có bầu. Lúc này cần phải sinh ra hài tử khỏe mạnh, đoạt lấy nổi bật của tỷ đệ họ mới phải!”

      Tươi cười của Lâm thị thoáng cứng đờ, nay trong bụng mình là Thiên sát tinh chỉ sợ là truyền khắp các nhà quyền quý trong kinh đô. Tô phu nhân đến đây được nhiều ngày, lại ra câu như vậy, ràng là còn chưa biết chuyện. Điều này chứng minh Tô gia căn bản thể thân cận với các phu nhân quyền quý cho nên đành : “Cái này cũng còn tùy thuộc vào Lão thiên gia. vậy, tỷ cũng nhìn ra vị đại tiểu thư nhà chúng ta quả nhiên lợi hại!”

      Tô phu nhân nở nụ cười, lợi hại ngươi cũng tìm đến tận Giang Nam xa xôi, lợi hại làm sao với đến Ngọc Lâu của ta? Trong lòng bà ta nghĩ vậy nhưng mặt lại mang theo quan tâm : “ nương cho dù lợi hại, gả rồi cũng phải nhìn sắc mặt mẹ chồng mà sống thôi! Muội muội cũng quá xem trọng nàng rồi, muội cứ yên tâm, tương lai của muội nhất định rất hài lòng!”

      mặt Lâm thị lộ ra mỉm cười, nháy mắt hiểu được ám chỉ của Tô phu nhân. Bà ta thoáng nhìn xung quanh, Tô phu nhân hiểu được ý của Lâm thị là nhắc nhở tại bọn họ vẫn còn ở Thọ an đường. Tô phu nhân liền nhanh chóng chuyền đề tài: “Lát nữa chúng ta cũng đến Tùng Trúc viện xem . Bọn đều ở đó, chừng còn vui vẻ chuyện a!”

      Lâm thị : “Nghe kỹ năng bắn cung của Tô công tử là tuyệt kỹ hiếm có. Hôm nay ta đúng là có phúc nhãn a!”

      đến đó liền thấy mama vội vã tiến vào bên tai Vương mama mấy câu. Sắc mặt Vương mama đại biến, nhìn thoáng qua Lâm thị. Trong lòng Lâm thị thoáng trùng xuống, vội hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

      Vương mama vội vàng : “Là các tiểu thư chơi đùa, biết làm sao Nhị tiểu thư tự nhiên lại rơi xuống hồ nước!”

      Mặt Lâm thị đột nhiên trắng bệch, đứng nhanh dậy, người Khả nhi bị thương…

      Tô phu nhân cũng hốt hoảng đứng lên: “Mau, mau qua xem chút!”

      Âu Dương Khả ở trong nước hét lớn: “Tỷ tỷ…ngươi muốn hại chết ta…” Nàng ta vốn là muốn đẩy Âu Dương Noãn xuống hồ, như vậy nàng thể cùng đến Tùng Trúc viện quyến rũ Tô Ngọc Lâu nữa. Hơn nữa trời lạnh như vậy, nếu bị rơi xuống nước nhất định bị nhiễm phong hàn. Nhưng tay nàng ta vừa mới đưa qua, Âu Dương Noãn lại nhàng tránh , ngược lại bản thân do dùng sức quá lớn mà nhất thời mất cấn bằng mà ngã xuống hồ.
      Chuyện như vậy nên bây giờ chỉ có thể vùng vẫy, ngừng uống nước, bộ dạng như sắp chết, chỉ chờ người khác cứu mình lên. Đồng thời đem mọi tội lỗi đổ lên người Âu Dương Noãn, đại tỷ cố ý đẩy Âu Dương Khả xuống hồ, muốn nàng ta chết đuối.

      Tô Vân Nương chạy tới, khẩn trương lôi kéo tay áo Âu Dương Noãn lớn tiếng : “Mau! Đại tiểu thư, mau xuống cứu Nhị tiểu thư a!”

      Âu Dương Noãn làm bộ như nóng vội muốn xuống cứu, vừa cởi bỏ áo choàng bên ngoài. Lại như đột nhiên nhớ tới điều gì, sắc mặt cổ quái đứng lên. Tô Vân Nương vội vàng : “Làm sao vậy?”

      Âu Dương Noãn nhìn Âu Dương Khả dưới hồ cái rồi đột nhiên lớn tiếng : “Muội muội, đừng vùng vẫy. Mau đứng lên !”

      Âu Dương Noãn thấy Âu Dương Khả ra sức giãy dụa, căn bản có nghe lời nàng liền nhanh chóng ra hiệu cho Hồng Ngọc chạy đến. Hồng Ngọc nhanh chóng xắn tay áo, leo ra lan can nắm lấy tóc Âu Dương Khả kéo lên. Nương theo sức nước từng chút từng chút kéo nàng ta lên.

      Lúc này cách đó xa bọn nha đầu quét dọn cũng chạy đến, mọi người cùng hỗ trợ đem Âu Dương Khả kéo lên. Âu Dương Khả nằm trong đình phun ra mấy ngụm nước. Âu Dương Noãn nhanh chóng cởi áo choàng đắp lên người Âu Dương Khả.

      Lâm thị lát sau mới đuổi tới, vừa đến liền nhìn thấy tình cảnh này liền ai hô tiếng: “Khả nhi của ta, con làm sao vậy?” Bà ta kiểm tra từ xuống dưới, nhìn sắc mặt của Âu Dương Khả có chút nhợt nhạt nhưng cũng có gì trở ngại. Âu Dương Khả cả người phát run, cầm lấy cổ tay Lâm thị, thê lương : “Mẫu thân, đại tỷ muốn hại chết con!”

      Cái gì? Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Âu Dương Noãn.
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      061-3 Nhị tiểu thư rơi xuống nước

      Âu Dương Noãn kinh ngạc : “Muội muội, chuyện này là sao? Muội sao lại như vậy?”

      Âu Dương Khả tức giận, thở hồng hộc : “Tỷ tỷ, sao tỷ có thể nhẫn tâm như vậy? Nước hồ này lạnh như vậy, tỷ cố ý muốn ta chết đuối sao? Ta làm gì có lỗi với tỷ…Mẫu thân, người nhất định phải làm chủ cho con!”

      Tô phu nhân mở to hai mắt, hỏi Tô Vân Nương: “Chuyện này là sao vậy?”

      Tô Vân Nương cũng nghi hoặc, Âu Dương Noãn lộ ra biểu tình ngượng ngùng : “Muội muội cẩn thận bị rơi xuống hồ nước. Giống như…giống như thần trí có chút được ràng lắm…Tô tiểu thư đứng ở bên cạnh hẳn cũng thấy được, ta làm sao lại vô duyên vô cớ đẩy muội muội xuống chứ?" Nàng nhìnTô Vân Nương, trong ánh mắt tựa hồ có chút mờ ám.

      Tô Vân Nương sửng sốt, nàng ta tự nhiên muốn lấy lòng Âu Dương Noãn, lập tức giọng : “Đúng vậy! Ta cũng thấy vậy, là Nhị tiểu thư cẩn thận tự mình ngã xuống!”

      Âu Dương Khả tức nên lời, Lâm thị lạnh lùng : “Noãn Nhi, ngươi còn muốn giảo biện. Nước hồ này lạnh như vậy, ngươi muốn muội muội ngươi chết sao? Cho dù người phải do ngươi đẩy xuống nhưng ràng là ngươi biết bơi, vì sao lại xuống cứu nó?”

      mặt Âu Dương Noãn rốt cuộc lộ ra chút kinh ngạc : “Mẫu thân, người là hiểu lầm rồi. Hồ này vốn là rất sâu, nhưng vài ngày trước phụ thân dưới này bùn đất nhiều nên sai người thoát nước ra hơn phân nửa. Muội muội ngã xuống chú ý, nếu như đứng lên nước chỉ cao đến quá đầu gối mà thôi!”

      Lâm thị sửng sốt, mặt Âu Dương Khả hết trắng lại xanh, dám tin quay đầu nhìn nước trong hồ. Mama, nha hoàn nghe thấy liền đồng loạt cúi đầu, che dấu nét cười nhịn được.

      Đúng là quá buồn cười, đời này có ai vụng về hơn Nhị tiểu thư sao? ràng là tự mình ngã xuống lại đại tiểu thư cố ý đẩy xuống. Làm sao có người lại ngu ngốc như vậy, nếu đại tiểu thư muốn hại ngươi lựa chọn chỗ này sao? Bản thân Nhị tiểu thư ở trong hồ lâu như vậy lại phát nước trong hồ bất quá chỉ cao đến đầu gối, lại còn vùng vẫy thôi. Đúng là thể tưởng tượng được!

      Kỳ bọn họ có điều biết, Âu Dương Khả đúng là ngu xuẩn. Nàng ta cuộn chân lao thẳng xuống hồ, thân mình chìm vào nước, liều mạng muốn làm ra bộ dạng như sắp chết đuối, đương nhiên phát điểm khác thường.

      Ánh mắt long lanh nước của Âu Dương Noãn dừng người Hạ Tuyết: “Hạ Tuyết, phu nhân vẫn luôn dặn dò ngươi chăm sóc cho Nhị muội, vậy mà ngươi lại rảnh rỗi chạy chuyện phiếm!”

      Hạ Tuyết sợ tới mức câu cũng dám . Lâm thị tức mà phát được liền hung tợn cho Hạ Tuyết bạt tai vang: “Còn mau nâng Nhị tiểu thư dậy!”

      Âu Dương Khả tuy rằng khoác áo choàng nhưng vẫn cảm giác được từng đợt gió lùa vào, lạnh đến môi phát tím. người đều là nước lạnh, tự chủ được rùng mình cái, hàn khí vào ngực, liền cảm thấy lục phủ ngũ tạng đau đớn khó nhịn. Nhất là bắp chân, đau đến tê tâm liệt phế. Nàng ta quát to tiếng: “Mẫu thân, chân của ta! Chân của ta!”

      Sắc mặt Lâm thị đột nhiên thay đổi, thét to: “Mau! Mau nâng Nhị tiểu thư trở về! Mau tìm đại phu! Nhanh lên!”

      Tô phu nhân cùng Tô Vân Nương hai mặt nhìn nhau, biết đến tột cùng là có chuyện gì. Các nàng đâu biết rằng chân Âu Dương Khả vốn bị thương, thương vào gân cốt cũng phải nghỉ ngơi trăm ngày. Huống chi bắp chân còn thiếu chút nữa là có khác gì như bị chặt đứt đâu? Vì chăm sóc cho nàng ta mà Tiền đại phu hao hết tâm tư. Vốn chỉ cần Âu Dương Khả yên ổn nằm dường tĩnh dưỡng qua mấy ngày liền khỏi. Nhưng nàng ta lại cứ cố tình xuống giường, lại còn ngâm trong nước hồ lạnh lâu như vậy, đương nhiên càng làm thương thế nặng hơn. Lâm thị còn tâm trí mà tính toán với Âu Dương Noãn, sắc mặt trắng bệch sai người nâng Âu Dương Khả trở về Lê Hương viện.

      Tô phu nhân cùng Tô Vân Nương quả thực là mơ hồ hiểu màn này, muốn mở miệng hỏi ràng Âu Dương Khả cuối cùng là bị gì. Nhưng lúc này lại nhìn thấy Âu Dương Tước từ cây cầu gỗ kia tới, bên người còn có vị công tử, phải Tô Ngọc Lâu là ai! Tô Vân Nương bước nhanh qua : “Ca ca, Nhị tiểu thư bị rơi xuống hồ!”

      Âu Dương Tước nghe xong liền hoảng hốt, chạy tới lôi kéo nhìn Âu Dương Noãn từ xuống dưới kiểm tra: “Tỷ tỷ, tỷ có việc gì chứ?”

      Âu Dương Noãn nhìn sắc mặt trắng bệch của Âu Dương Tước lập tức ôn nhu : “Ta sao! Là Khả Nhi, đệ cần lo lắng!” Nàng vừa nâng đầu vừa vặn nhìn thấy đôi mắt sáng ngời. Tô Ngọc Lâu mặc y phục màu trắng xám, bên hông đeo túi cung màu xanh biếc, cái túi có khối ngọc bội khắc hoa sen. Nhìn qua rất hào hoa phong nhã, tiêu sái phong lưu. bình tĩnh nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn, còn nàng cũng lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt . Tô Ngọc Lâu có chút sửng sốt.

      Âu Dương Noãn thản nhiên : “Tô phu nhân, muội muội xảy xa chuyện, chắc mẫu thân cũng còn tâm tình tiếp đãi ngài. Hôm nay mời phu nhân quay về trước, ngày khác nhất định tới cửa bồi tội!”

      Tô phu nhân nhìn tình huống này cũng biết bản thân tiện ở lâu, liền cười : “Nếu như vậy, chúng ta cáo từ trước. Tình hình Nhị tiểu thư ra sao, mong tiểu thư phái người qua báo tiếng!”

      Âu Dương Noãn hơi hơi gật đầu, xoay người : “Hồng Ngọc, tiễn khách!”

      “Vâng, đại tiểu thư!”

      Thẳng đến khi Âu Dương Noãn xa, Tô Ngọc Lâu vẫn còn nhìn bóng dáng nàng. Tô Vân Nương lặng lẽ kéo tay áo , : “Ca ca, thôi!”

      Tô Ngọc Lâu gật gật đầu, mặt vẫn còn mang theo chút nghi hoặc. Vì sao cứ cảm thấy vị Âu Dương tiểu thư đối với mình rất chán ghét? Điều này sao có thể? Bọn họ trước đây còn chưa từng gặp mặt? Có lẽ là do nàng nhìn chưa quen!Tô Ngọc Lâu suy nghĩ rồi xoay người cùng Tô phu nhân rời .

      Ở sau lưng , Âu Dương Noãn hết hành lang đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn cái, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

      “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”

      có gì! Chúng ta Thọ an đường thôi!”

      đường Âu Dương Noãn đem tình hình kể lại với Âu Dương Tước lần. Âu Dương Tước gật gật đầu : “Âu Dương Khả đúng là gieo gió gặt bão!”

      Bởi vì lương đình cách Thọ An đường xa nên tin tức sớm truyền đến tai Lý thị. Lúc này thấy Âu Dương Noãn, vẫn bất động thanh sắc, hiền lành : “Noãn Nhi có bị thương ?”

      có, tổ mẫu yên tâm. Nhưng mà muội muội bên kia hình như có bị thương!”

      “Haizzzzz, biết làm sao được, thêm lần này bệnh càng thêm bệnh. Trương mama, phái người qua xem Nhị tiểu thư chút, có tin tức gì lập tức bẩm báo lại!”

      Trương mama lên tiếng trả lời, Lý thị lại quan tâm hỏi: “Sao lại cẩn thận như vậy? đến Tùng Trúc viện mà sao lại còn vào lương đình?”

      Âu Dương Noãn : “Vốn là con, Tô tiểu thư và muội muội cùng nhau , sau đó muội muội lại hơi mệt, muốn vào lương đình nghỉ ngơi. Cho nên chúng con liền dừng lại nghỉ lát, Khả nhi lúc trước trong hồ có nuôi cá chép nên muốn nhìn chút. Ai ngờ lan can thấp nên bị ngã xuống…Cũng là tại con tốt, chăm sóc tốt cho Nhị muội!”

      Hồng Ngọc bên cạnh nhanh chóng hiểu ý : “Lão thái thái, người đừng trách Đại tiểu thư! Lúc ấy Tô tiểu thư ở đó cũng thấy Nhị tiểu thư tự mình ngã xuống. Nhưng biết vì sao lại đại tiểu thư là người đẩy xuống!”

      Khuôn mặt Âu Dương Noãn khẽ đanh lại, lập tức quát: “Hông Ngọc, được lung tung!”

      Âu Dương Tước lúc này cũng kích động : “Tổ mẫu, Nhị muội cứ mực khẳng định đại tỷ đẩy muội ấy xuống, lại còn tỷ tỷ muốn hại chết muội ấy!”

      Lão thái thái cũng nghe ra ý tại ngôn ngoại, thở dài : “Noãn nhi, con sao lại gạt ta? Chuyện này cũng phải là lần đầu, ai còn tin tưởng nữa đây? Đứa Khả nhi này luôn tự mình gây rắc rối, vậy lại cứ đổ lên đầu con. Thần trí còn ràng, trước kia đâu phải như thế. Sao càng lớn lại càng hồ đồ!”

      Ngọc Mai bưng canh nóng tới cho Âu Dương Noãn, Lý thị : “Bên ngoài gió lớn, uống ly trà gừng cho ấm người!”

      Ánh sáng trong mắt Âu Dương Noãn khẽ lưu chuyển, nàng cảm động : “Đa tạ tổ mẫu quan tâm!”

      Lý thị gật gật đầu thân thiết cười : “Hài tử ngốc, tổ mẫu khi nào cũng tin tưởng con!”

      Ánh mắt đen láy của Âu Dương Tước sáng lên, : “Tổ mẫu tin, chỉ sợ người khác lại như vậy!”

      tin? Mấy ngày trước ta có nghe Lý di nương bẩm báo, nước trong hồ được thoát phân nửa, căn bản thể dìm chết người. Nó lại cứ Noãn Nhi muốn làm nó chết đuối, ai tin được đây?”

      Âu Dương Noãn mỉm cười: “Chỉ cần Tổ mẫu tin tưởng Noãn nhi là được rồi!”

      Lý thị gật đầu rồi lại thở dài : “Đứa Khả nhi này làm ta thất vọng rồi. Làm sao lại nông cạn giống như mẫu thân nó vậy chứ?”

      …..

      Truy Vân lâu

      Khi Tô phu nhân bước vào thấy Tô Ngọc Lâu vẽ tranh. thấy mẫu thân liền nhanh chóng hành lễ.

      Tô phu nhân ngoắc ngoắc : “Lại đây chuyện với mẫu thân!”

      Tô Ngọc Lâu liền tới ngồi bên người Tô phu nhân. Bà ta nhìn con trai mình tuấn mỹ, bộ dáng như ngọc, khóe miệng hơi hơi giương lên nụ cười thản nhiên.

      “Tâm tình con rất vui sao?”

      Tô Ngọc Lâu im lặng chút rồi hỏi: “Sao mẫu thân lại hỏi như vậy?”

      Tô phu nhân : “Hôm nay chuyến đến Âu Dương phủ, trong lòng con hình như rất cao hứng….” Rồi bà ta lại thở dài tiếp: “Vân Nương từng với ta con thích tiểu thư Âu Dương gia. Nhưng đại tiểu thư Âu Dương gia cũng là mỹ nhân, lại là người thông minh hiếm có. sợ con nhìn mà thích, mẫu thân chỉ có chút lo lắng…”

      Tô Ngọc Lâu ngẩn người, nhìn hoa lục sắc bên cạnh hồi lâu mới : “Trong lòng mẫu thân lo lắng điều gì?”

      Trong lòng Tô Ngọc Lâu muốn gì, người làm mẫu thân như Tô phu nhân cũng có chút mơ hồ . Nhãn giới của rất cao, mấy năm nay nha hoàn xinh đẹp trong phủ cũng có ít nhưng lại chẳng nhìn vừa mắt ai. Giống như quyết tâm muốn cưới nàng dâu thập toàn thập mỹ tựa thiên tiên vào cửa vậy. Bình thường Tô phu nhân cũng tính cho ít tiểu thư quý tộc, trong lòng vẫn luôn vui, tuy rằng biểu ra ngoài nhưng trong lòng lại rất mâu thuẫn cùng tình nguyện. Nhưng thời gian này để đến Âu Dương phủ, lại . Sau khi trở về còn cao hứng như vậy, là có chút kỳ quái…

      Tô phu nhân thản nhiên : “Kỳ tình hình trước mắt xem ra khá thuận lợi. Nhưng tương lai như thế nào còn chưa biết chắc…” Nếu Lâm thị có thể nắm giữ Âu Dương phủ trong tay, khống chế được Đại tiểu thư cửa hôn này chắc chắn có thể nắm chặt. Nhưng nay xem ra uy phong của Lâm thị còn được như xưa, mà nay địa vị danh vọng của Âu Dương Noãn lại rất cao. Nếu muốn con mình lấy được vị đại tiểu thư này, chỉ sợ là thập phần khó khăn.

      Tô Ngọc Lâu : “Mẫu thân cần nóng vội, chúng ta cứ từ từ tính!”

      Ý tứ này là….Tô phu nhân nhìn chằm chằm Tô Ngọc Lâu: “Lúc trước hỏi con còn thừa nhận. Bây giờ cuối cùng cũng chịu thừa nhận, con thích vị đại tiểu thư Âu Dương gia này sao?”

      Tô Ngọc Lâu hơi hơi nhíu mày : “Thích hay thích, phải mẫu thân cũng định sẵn rồi sao?”

      Tô phu nhân thở dài : “Vẫn là muốn trong lòng con thích, như vậy cửa hôn này mới viên mãn!” xong, đến trước bàn hỏi: “Con vẽ cái gì vậy?”

      Tô Ngọc Lâu bước nhanh lên muốn thu hồi bức tranh lại, Tô phu nhân : “Mực còn chưa khô, con muốn hủy bức tranh này sao?”

      Tô Ngọc Lâu cười, quả thực cũng cần giấu, ngược lại hào sảng : “Mẫu thân muốn xem cứ xem !”

      Tô phu nhân ghé vào, ánh mắt lập tức sáng ngời. giấy là nữ tử thanh lệ tao nhã. Đẹp tựa thiên tiên, nhất là đôi mắt kia giống như dòng suối nhưng lại lộ ra chút cứng cỏi cùng thong dong. Bức họa này rất giống Âu Dương Noãn bên ngoài, nhất là ánh mắt sáng ngời kia, đúng là làm người khác khó quên.

      Tô phu nhân quay đầu nhìn con trai, dừng chút sau đó cười có chút thâm ý, : “Mẫu thân cũng đoán được, con quả nhiên là coi trọng Âu Dương Noãn!”

      Tô Ngọc Lâu thản nhiên cười: “ phải mẫu thân cũng như vậy sao? Âu Dương Trì tuy chỉ là Lại Bộ Thị Lang, nhưng phía sau Âu Dương Noãn lại có Hầu phủ, thân phận tự nhiên cao hơn bậc. phải mẫu thân vẫn luôn hy vọng ở kinh đô này tìm chỗ dựa sao? Này phải có sẵn rồi sao?”

      Tô phu nhân mỉm cười, : “Hài tử ngốc, mẫu thân cũng là vì tiền đồ của con thôi. Nhưng chung quy vẫn là bầu bạn với con cả đời, con cũng phải thích mới tốt!”

      Tô Ngọc Lâu ho tiếng, nhưng khi nhìn bức tranh kia mặt lại toát lên vài phần lưu luyến….Tô phu nhân nhìn làm sao còn , trong lòng quyết định chủ ý, mặt nhanh chóng nghiêm túc lại : “Nếu muốn lấy được vị Âu Dương tiểu thư này, con cũng phải chủ động chút mới phải!”

      Tô Ngọc Lâu sửng sốt, ngẩng mạnh đầu nhìn Tô phu nhân…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :