1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng sinh cao môn đích nữ - Tần Giản

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      051-3 Muội muội đần độn nhất định phải tìm cặn bã nam

      Âu Dương Khả đúng là biết kiềm chế, mọi chuyện đến nước này rồi còn chưa biết dừng lại. Phụ thân vừa ra lệnh đóng cửa suy nghĩ, nàng ta lại dám xông vào Noãn các. Quả nhiên là to gan, Âu Dương Noãn mỉm cười : “Khả nhi làm sao vậy? trễ thế này, có việc tìm ta sao?”

      “Ngươi còn mặt mũi ngồi đây cười sao?” Âu Dương Khả cười lạnh, từng bước lại gần, “Âu Dương Noan, ngươi đúng là lợi hại, cư nhiên xúi giục nha đầu kia hãm hại ta. Bây giờ ngươi vừa lòng chưa? Hại ta thê thảm như vậy, mặt mũi cũng đều bị ngươi làm mất hết rồi!”

      Hai mắt nàng ta đỏ ngầu, tựa hồ như muốn phát hỏa. Bên ngoài ít nha đầu mama muốn tiến lên khuyên nhủ, Âu Dương Noãn liếc mắt, Hồng Ngọc liền lập tức ra ngăn cản các nàng. Trong phòng chỉ còn lại Xương Bồ bảo vệ bên cạnh Âu Dương Noãn.

      Âu Dương Noãn trầm giọng : “Muội muội chuyện phải cẩn thận! Cho dù ngươi thích vị tỷ tỷ này cũng nên ăn có vu hãm ta! Thanh danh Âu Dương gia là quan trọng nhất, muội muội cũng là nữ nhi của phụ thân, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục để ý đến thể diện mà đoán mò như vậy sao? Tỷ muội nhà mình có hiềm khích, có gì có thể từ từ rồi giải quyết. nên cứ xông vào như vậy, nếu truyền ra ngoài làm sao? Chẳng lẽ muội muội muốn bất chấp tất cả, mặc kệ phải gánh thêm ác danh hung hãn vô lễ?”

      Âu Dương Khả bị những lời này chọc giận hoàn toàn, phẫn nộ cực điểm quát lớn: “Ta chính là biết xấu hổ đấy! Bây giờ ta còn cần gì thể diện, những vậy ta còn muốn thể cho ngươi thấy, để cho ngươi biết ta là người dễ chọc vào đâu!” xong liền hướng đầu Âu Dương Noãn đánh xuống.

      Xương Bồ liền tiến lên che chắn trước người Âu Dương Noãn, tay nhanh chóng khóa trụ cánh tay Âu Dương Khả, tay quật nàng ta té ngã mặt đất. Những người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy là Xương Bồ ngăn cản Âu Dương Khả để cho nàng ta làm tổn hại đến đại tiểu thư mà thôi. Nhưng thực tế Xương Bồ lại hung hăng đạp cước vào phần eo mềm mại của Âu Dương Khả làm nàng ta lớn tiếng hét ầm lên: “Âu Dương Noãn, cái đồ biết xấu hổ nhà ngươi! Cái gì mà tỷ muội tình thâm, cái gì mà nhân tâm nhân nghĩa. Tất cả đều là giả dối! Ngươi thực chất là đồ tâm ngoan thủ lạt…”

      Âu Dương Noãn nghe thấy kiều cười, khẩu khí trấn định, thản nhiên : “Xem ra muội muội bị vật xấu điềm xấu khắc rồi! thế lại chịu ngăn cản. Theo ta thấy về sau muội vẫn nên ít lại chút, miễn làm bẩn chỗ ở của ta!”

      Âu Dương Khả vừa nghe liền sống chết giãy dụa đứng lên. Thế nhưng biết vì sao tiểu nha đầu như Xương Bồ lại có đôi tay như kìm sắt vậy, làm nàng ta vô luận có giãy thế nào cũng được. Nàng ta càng thêm phẫn nộ, thất thanh : “Ta rốt cuộc đắc tội gì với ngươi? Tại sao ngươi lại muốn hại ta như vậy? Buông ra! Âu Dương Noãn, ngươi quả nhiên là đồ biết xấu hổ, tương lai ngươi nhất định phải xuống địa ngục!”

      “Muội muội! Muội rốt cuộc là làm sao vậy? Hay là phát sốt mê sảng rồi?” Âu Dương Noãn lớn tiếng , làm bộ như là nghi hoặc cùng quan tâm. Rồi nàng qua, cúi người xuống bên tai Âu Dương Khả: “Là ai đưa khăn tay cho nam nhân? Là ai đánh mất thể diện Âu Dương gia trước mặt mọi người? Chính là ngươi nha muội muội, như thế nào lại quên mất rồi?”

      Âu Dương Khả tức đến phát nghẹn, vừa muốn dùng chân đá Âu Dương Noãn liền bị Xương Bồ cước khóa trụ. Rốt cuộc cũng chỉ có thể liều mạng giãy dụa, miệng ngừng la mắng những lời rất khó nghe. Âu Dương Noãn dùng thanh cực thấp, chỉ để hai người nghe thấy, ôn nhu vô cùng : “Ta quên. Mẹ nào con nấy. Mẫu thân ngươi là người hai mặt, bên giả mù sa mưa hầu hạ bên giường tỷ tỷ, bên lại thông đồng leo lên giường tỷ phu. nữ nhân biết xấu hổ như vậy làm sao có thể sinh ra đứa trẻ tốt đẹp được. Ngươi hãy nhớ kỹ, mẫu thân ngươi là đồ tiện nhân, nhưng ngươi còn đê tiện hơn cả bà ta!”

      Những lời này người khác thể nghe thấy, chỉ có Âu Dương Khả nghe vào ánh mắt đỏ như máu. Thoáng chốc như dã thú mất khống chế, điên cuồng giãy dụa. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Âu Dương Noãn tính toán tốt thời gian liền gật gật đầu với Xương Bồ. Xương Bồ lập tức buông Âu Dương Khả ra. Âu Dương Khả chút nghĩ ngợi xông về phía Âu Dương Noãn, đẩy nàng ngã mạnh xuống bàn. Chén trà bàn lập tức rơi xuống đất vỡ nát, Âu Dương Khả liền cầm lấy mảnh sứ vỡ hướng gương mặt xinh đẹp của Âu Dương Noãn xẹt qua!
      Xương Bồ nhanh tay lẹ mắt nắm chặt tay Âu Dương Khả. Nàng ta ra sức giãy dụa, lại ngờ được lúc này Âu Dương Noãn lại lộ ra tia cười lạnh.

      Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hô thanh thúy: “Tổ mẫu, người xem! Nhị muội muội điên rồi!”

      Âu Dương Khả lập tức sửng sốt, theo bản năng muốn thu tay lại nhưng Xương Bồ lại nhất quyết buông. Ngay khi hai người dây dưa Lý thị bước vào, nhìn thấy phòng ốc mảnh hỗn độn, tay Âu Dương Khả giơ cao cầm lấy mảnh sứ vỡ. Xương Bồ trung thành và tận tâm bắt được tay nàng ta, lại nhìn đến Âu Dương Noãn bị ngã bàn, tựa hồ như chịu ủy khuất lớn. Lý thị giận tím mặt quát lớn: “Khả nhi! Ngươi náo loạn cái gì hả?”

      Trương mama bên cạnh chạy nhanh lại mắng bọn nha hoàn: “Các ngươi đều chết hết rồi hay sao? Mau nâng đại tiểu thư dậy! Hai nha đầu kia, còn mau giữ nhị tiểu thư lại!”

      Hai nha đầu xông lên trái phải giữ lấy Âu Dương Khả, Xương Bồ rảnh tay liền chạy nhanh lại dìu Âu Dương Noãn đứng lên. Âu Dương Noãn vừa thấy Lý thị nước mắt như mưa liền chảy xuống, nàng đến trước mặt Lý thị quỳ xuống: “Noãn nhi bất hiếu, kinh động đến tổ mẫu!”

      Lý thị thấy vẻ mặt ủy khuất của nàng, tay nàng thế nhưng lại có dấu vết bị bỏng do nước trà liền thay đổi sắc mặt, lớn tiếng quát Âu Dương Khả: “Ngươi điên rồi! Dám xông loạn vào viện của tỷ tỷ mình!”

      Âu Dương Tước lớn tiếng : “Tỗ mẫu, cũng may người tới sớm. Bằng đại tỷ bị nhị muội muội hủy dung rồi!”

      Lý thị tức đến mặt lúc trắng lúc xanh, chỉ vào Âu Dương Khả: “Gia pháp đâu? Mau mang qua đây!”

      Vừa nghe đến gia pháp, Âu Dương Khả liền hoảng, còn chưa kịp lên tiếng nghe Âu Dương Noãn thấp giọng : “Tỗ mẫu, thể sử dụng gia pháp! Muội muội bị như vậy chắc là do bị cái gì đó bẩn thỉu yểm vào. Ban ngày vẫn còn tốt, tối đến qua Phúc thụy viện về liền như vậy…”

      Lý thị chấn động, tự chủ được mà nhớ đến lời Huệ An sư thái ‘Thiên sát tinh khắc cha khắc mẹ, khắc huynh đệ tỷ muội ruột thịt’, lại nhìn đến Âu Dương Khả tóc tai tán loạn, hai mắt đỏ ngầu, sắc mặt tái nhợt. Càng nhìn càng thấy giống bộ dáng bị trúng tà, trong lòng nhất thời lộp bộp, đối với Thiên sát tinh lại càng tin tưởng. Âu Dương Noãn nhìn thấy thần sắc Lý thị có biến hóa, làm sao biết trong lòng tổ mẫu nghĩ gì. Nàng ôn nhu : “Tổ mẫu, mọi người đều nhìn thấy muội muội phát cuồng. Hay là vẫn nên cho người đưa muội ấy trở về trước , tình tuyệt đối thể truyền ra ngoài!”

      Lý thị bỗng nhiên giật mình, lập tức quát lớn: “Đều chết hết rồi sao? Mau mang nhị tiểu thư trở về! phân phó của ta, ai được phép thả nó ra ngoài!”

      “Tổ mẫu! Khả nhi bị oan! Người hãy tin tưởng con! Mau thả ta ra…” Âu Dương Khả còn muốn nữa, Lý thị sợ nàng ta phát điên lại cái gì hay liền lớn tiếng phân phó hạ nhân bịt miệng nàng ta lại, mạnh mẽ kéo ra ngoài.

      Dọc đường các mama nha hoàn đều thấy, các nàng tận mắt chứng kiến nhị tiểu thư trước đây hoạt bát đáng tự nhiên phát điên xông vào viện của đại tiểu thư. những lớn tiếng mắng tỷ tỷ mình còn mưu toan dùng mảnh sứ vỡ thương người, mười phần là bộ dáng bị trúng tà. Hơn nữa nhị tiểu thư vừa từ Phúc thụy viện bước ra liền thành như vậy, khỏi nghi ngờ đến Thiên sát tinh.

      Trong phòng, Âu Dương Noãn lần nữa sửa sang lại y phục, để bọn nha hoàn thu dọn những mảnh sứ xong mới cung kính hành lễ với Lý thị: “Tổ mẫu, người xem muội muội, nó…”

      Lý thị vẫn trầm mặc, lát sau mới : “Lời của Huệ An sư thái quả nhiên sai. Đứa này còn chưa được sinh ra làm trong nhà loạn đến gà chó yên. Quả nhiên là mầm tai họa, mẫu thân ngươi lại còn cố tình bao che. Ai… biết kiếp trước ta tạo tội nghiệt gì? đứa tốt đẹp lại biến thành như vậy!”

      Âu Dương Tước nhu thuận bám vào người Lý thị : “Tổ mẫu, người đừng tức giận. Mẫu thân nay chỉ lòng nghĩ về con trai mà quên hiếu đạo, muội muội cũng bị đứa khắc làm thần trí còn minh mẫn. Nhưng bên cạnh người còn có con cùng tỷ tỷ, chúng ta hiếu thuận với người gấp bội!”

      Lý thị thở dài hơi, tuy rằng mặt cũng thể chút vui mừng nhưng trong lòng vẫn thập phần vui. Đứa Thiên sát tinh kia cứ chặn trước ngực, làm bà thể nào hít thở bình thường được. Hận thể lập tức trừ bỏ nghiệt chủng trong bụng Lâm thị mới vừa lòng.

      mặt Âu Dương Noãn sớm khôi phục bình tĩnh, trong mắt chỉ còn lại chút ủy khuất, nàng giọng : “Người hay nghĩ thoáng chút, mọi chuyện rồi tốt hơn thôi!”

      Lý thị gật gật đầu, nặng nề nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, : “Chỉ hy vọng như vậy!”

      Âu Dương Tước liếc mắt nhìn tỷ tỷ mình cái liền thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh khoan dung, nửa điểm oán hận giận dữ cũng có. Trong lòng khỏi thầm nghĩ, tỷ tỷ so với mình chỉ lớn hơn có hai tuổi thôi, vậy mà khi gặp biến hề sợ hãi, thong dong trấn định, làm nam hài tử như bỗng nhiên cảm thấy mặc cảm. Trước kia còn từng dõng dạc bảo vệ tỷ tỷ, bây giờ xem ra chính vẫn luôn được bảo hộ dưới cánh chim của tỷ tỷ!

      …..

      Đêm khuya, tuyết rơi dày đặc xuống đất, từng đợt từng đợt trắng xóa. Âu Dương Noãn sớm sai nha hoàn chuẩn bị áo choàng dày chống lạnh cho Âu Dương Tước, sáng sớm hôm sau từ Thọ an đường trở ra liền đến Tùng trúc viện.

      Vừa đến cửa liền nghe thấy thanh nhu hòa : “Noãn nhi biểu muội!”

      Âu Dương Noãn sửng sốt, lập tức quay đầu liền nhìn thấy nam nhân cao lớn hướng nàng đến. Nàng tự giác lui ra sau hai bước. Nam tử trước mặt thập phần trẻ tuổi nhưng cũng rất cao lớn, người khoác áo choàng da hồ sậm màu. Áo bên trong màu xanh lam thêu hoa văn trúc diệp tao nhã, tay áo tuyết trắng, đường viền tinh tế đậm màu. Thân ảnh toát ra vị công tử hầu môn quý tộc tuấn tú phi phàm, giờ phút này cằm hơi hơi nâng lên, đôi mắt hơi xếch sắc bén thâm thúy như hàn tinh phát sáng. xuất làm khung cảnh vốn xơ xác tiêu điều bỗng trở nên rạng rỡ hơn, sắc trời ảm đạm cũng tự nhiên sáng hơn, giống như là mùa xuân về vậy!

      Trong vườn, bọn nha đầu nhìn thấy đều đỏ mặt cúi đầu.

      “Nhiễm biểu ca!” Âu Dương Noãn cung kính hành lễ.

      Lâm Chi Nhiễm cũng đánh giá nàng. Âu Dương Noãn khoác chiếc áo choàng ngân hồ cừu, mũ trùm che nửa mái tóc, ống tay áo bao lấy đôi tay. Nàng vào sân giống như hàn mai từ trong chỗ sâu đạp tuyết mà trỗi dậy vậy! cơn gió thổi qua, có bông hoa mai lơ đãng bay lên rồi đáp xuống vai nàng. bỗng nhiên như bị dụ hoặc, muốn vươn tay thay nàng lấy xuống nhưng Âu Dương Noãn lại lui ra sau bước, tự mình nhàng khoát tay đẩy hoa mai xuống. ngờ hành động này của nàng lại làm mũ trùm đầu trượt xuống, làm lộ ra khuôn mặt thanh lệ thoát tục, trắng noãn như hoa tuyết, vẻ mặt lại lạnh nhạt lạnh lùng như những bông tuyết bay phất phơ. Nàng chỉ thản nhiên liếc nhìn Lâm Chi Nhiễm cái mà như muốn đoạt tao nhã của trời đất, trước đây cũng gặp qua vị Noãn nhi biểu muội này nhưng đây lại là lần đầu tiên chú ý đến mỹ mạo của nàng.

      Lâm Chi Nhiễm rút tay lại, nửa điểm xấu hổ cũng thấy, chỉ thản nhiên : “Xem ra Noãn nhi biểu muội đối với ta rất khách khí!”

      Âu Dương Noãn cúi đầu, vẫn là ngữ điệu cung kính như trước: “Nhiễm biểu ca ngày thường bận rộn, hôm nay sao lại rảnh rỗi cao hứng đến đây?” Ngụ ý là, ngươi ăn no nhàn rỗi có việc gì, còn muốn ta phải tiếp chuyện với ngươi, sao lại biết xấu hổ như vậy?

      “Ta đáp ứng tặng cho Tước nhi bộ cung tiễn tốt, hôm nay liền đưa tới thôi!” Lâm Chi Nhiễm mỉm cười, hai hàng lông mày nhếch lên, thần sắc có chút gian mãnh: “Như thế nào, Noãn biểu muội cám ơn tương trợ to lớn của ta ngày hôm qua sao?”

      Âu Dương Noãn ngẩng mạnh đầu lên, mềm cười : “ biết lời này của biểu huynh là có ý gì?”

      Lâm Chi Nhiễm lập tức lại gần nàng, hạ giọng : “Nếu phải ta dẫn bọ họ ra ngoài, tiểu tử ngốc Tước nhi kia chỉ sợ phải phí nhiều tâm tư mới có thể lấy được vật kia…”

      Trong đầu Âu Dương Noãn tự động cảnh báo, nàng lập tức bày ra vẻ mặt kinh ngạc, cúi đầu giọng : “Lời này của biểu huynh, Noãn nhi nghe hiểu!”

      Lâm Chi Nhiễm hừ lạnh tiếng, cao ngạo nhìn nàng : “Ngươi cần ở trước mặt ta giả vờ ngu ngốc, những lời ngươi với mẫu thân ta ngày đó chữ ta cũng bỏ sót. Ngươi có muốn ta tìm Nhị chuyện hay ?”

      Âu Dương Noãn khẽ cười, lướt qua về phía trước. Lâm Chi Nhiễm làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy, cũng bước nhanh vài bước cùng nàng sóng vai bước . Âu Dương Noãn ngẩng đầu nhìn phía trước, giọng : “Những lời của Nhiễm biểu huynh, Noãn nhi thực biết. Huynh muốn tìm mẫu thân chuyện , thứ cho Noãn nhi thể đưa xa!”

      Lâm Chi Nhiễm giật mình, : “Ngươi sợ hãi sao?”

      Âu Dương Noãn thong dong, lạnh nhạt : “Nếu dám làm ta sợ bị người khác lên án. Nếu Nhiễm biểu ca muốn Phúc thụy viện, chỉ sợ làm nhầm đường rồi. Đường này là hướng đến Tùng trúc viện của Tước nhi!”

      Môi Lâm Chi Nhiễm giật giật, thể tưởng tượng được nàng lại hề e dè sợ hãi.

      Trong lòng Âu Dương Noãn thầm cười lạnh, có rất nhiều chuyện nàng sớm nghĩ tới. Lâm Chi Nhiễm đột nhiên ra những lời này đúng là làm cho nàng rất kinh ngạc, nhưng chỉ bằng mấy câu mà muốn nắm được nhược điểm của nàng tuyệt đối có khả năng.

      Lâm Chi Nhiễm bước nhanh vài bước chắn trước mặt nàng. Sắc mặt nặng nề lời nào. Âu Dương Noãn thấy sắc mặt tình bất định của , nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là sớm mới tốt, miễn cho về sau xảy ra hiềm khích. Vì thế nàng dừng bước, phân phó người bên cạnh: “Ta quên mang theo áo choàng dài giữ ấm rồi! Xương Bồ dẫn những người khác trở về lấy, để lại Hồng Ngọc hẫu hạ là được!”

      Bọn nha đầu vốn sau vài bước nghe lời theo Xương Bồ rời , Âu Dương Noãn thanh ôn nhu, vẻ mặt chân thành : “Nhiễm biểu ca, huynh là người thông minh! Ta dám múa rìu qua mắt thợ, ta hôm nay với huynh!”

      Lâm Chi Nhiễm ngẩn người, tựa hồ đoán được Âu Dương Noãn thay đổi giọng điệu khi chuyện. Âu Dương Noãn nhìn thấy thần sắc thoáng biến đổi tiếp tục : “Từ sau khi mẫu thân qua đời, người thân chân chính còn lại của Noãn nhi đời này chỉ còn Ngoại tổ mẫu cùng đại cữu cữu, đại cửu mẫu, cùng Nhiễm biểu ca, biểu tỷ mà thôi. Những lời này là từ tận đáy lòng Noãn nhi. Dù là trước đây hay bây giờ, luận về tình thân hay lợi ích Nhiễm biểu ca nên giúp ai hẳn trong lòng huynh cũng rất ràng!”

      Những lời như vậy lại được nghe từ nương bé như Âu Dương Noãn, là làm người ta nên lời. Lâm Chi Nhiễm nghe xong, vẫn là biểu cảm lạnh nhạt đó. Âu Dương Noãn lại tiếp tục : “Đại cửu cửu thân thể tốt…”

      Lâm Chi Nhiễm đột nhiên nhíu mày, Âu Dương Noãn liền tiếp: “Nhị cửu cửu nay như hổ rình mồi, vị kế mẫu này của ta lại là muội muội ruột của ông ta. Nếu Nhiễm biểu ca chịu giúp tỷ đệ ta, mặc kệ chúng ta bị Lâm thị diệt trừ khác gì vì kẻ thù mà rải đường. Chẳng phải khi đó bản thân đau mà kẻ thù vui mừng sao?”

      Đúng là nhanh mồm nhanh miệng, Lâm Chi Nhiễm hừ lạnh tiếng. Thế nhưng rốt cuộc vẫn giãn mày ra, lúc này Âu Dương Noãn mới vào vấn đề chính: “Nhiễm biểu ca, xin thứ cho ta được câu. Tương lai huynh muốn kế thừa tước vị, có thêm ta làm phần trợ lực, huynh cảm thấy như thế nào?”

      Lâm Chi Nhiễm lắp bắp kinh hãi, nhưng lại thấy Âu Dương Noãn ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mình. đôi mắt trong như nước, trầm tĩnh như hồ sâu, có nửa điểm giống với tiểu nữ tử mười hai tuổi…

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      052-1 Đứng ở chỗ cao gặp bất ngờ

      Lâm Chi Nhiễm thản nhiên : “Noãn biểu muội lo nghĩ nhiều rồi! Lúc nãy chẳng qua ta chỉ giỡn với muội chút thôi!”

      Theo như lời hết thảy mọi chuyện phát sinh nãy giờ đều là trò đùa, chẳng qua là mượn cớ để thử nàng mà thôi. Âu Dương Noãn biết vị biểu huynh này tâm cơ hơn người, trong con mắt thể chứa hạt cát nhưng nàng lại ra, chỉ mỉm cười : “Làm việc luôn luôn tính đến cái lợi hại. Ta là cháu ngoại của Đại cửu cửu, tự nhiên mong người trường thọ trăm tuổi, như vậy tương lai Nhiễm biểu ca có thể danh chính ngôn thuận kế thừa tước vị. Thế nhưng đời này lại có những tiểu nhân lang tâm cẩu phế, Nhiễm biểu ca tướng mạo xuất chúng, lòng mang chí lớn, sao có thể cam tâm để những tiểu nhân này dùng mưu thủ đoạn cướp tước vị? Huynh hôm qua ra tay tương trợ, Noãn nhi khắc sâu trong lòng. Cổ ngữ ‘Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao’, đạo lý này Noãn nhi có thể hiểu được. chừng tương lại huynh cần đến trợ giúp của ta?”

      (Đầu ngã dĩ mộc đào, báo chi dĩ quỳnh dao: Trích từ bài Mộc Qua của Khổng Tử: ý là người khác tặng ta vật mọn, mình báo đáp lại bằng báu vật quý trọng.)

      Lâm Chi Nhiễm nghe xong, sóng gió trong lòng chợt động, thế nhưng mặt lại cười : “Noãn nhi muội muội, sao ta lại cảm thấy muội với trước kia hề giống nhau!”

      Âu Dương Noãn cười : “Ngã lần, mặc dù muội gì nhưng còn có Tước nhi, làm sao ta có thể làm quả hồng mềm tùy ý người khác xoa nắn? Dù sao ta cũng là cháu ruột của ngoại tổ mẫu, là thiên kim đích nữ hầu môn. Là biểu muội của Nhiễm biểu huynh, thể cả đời cứ cúi mình sống chịu uất ức như vậy, đúng ?”

      Lâm Chi Nhiễm nhìn Âu Dương Noãn, chỉ cảm thấy tựa hồ như chưa bao giờ nhìn thấy nàng. cho rằng Âu Dương Noãn xảy ra biến hóa mới cố ý hỏi thử, ngờ rằng nàng lại phen dốc hết tâm can ra. Thế nhưng thực tế nàng lại hề chân chính ra điều gì, vậy mà lại cảm thấy những lời nàng thực là có đạo lý. Từng câu từng chữ đều vào tâm can, nhất là khi nghe thấy tiếng nhu hòa kia, lòng bỗng nhiên khẽ động, như là vô tình mà bị mê hoặc vậy!

      tự chủ được mà hỏi nàng: “Muội muốn mình đối phó với Lâm thị? Muội sợ sao?”

      Thần sắc Âu Dương Noãn lạnh nhạt, trong mắt toát ra kiên định: “Sợ! Vì bảo vệ Tước nhi, ta còn sợ cái gì. Cũng giống như Nhiễm biểu ca vì bảo vệ cửu cửu cùng cửu mẫu mà tiếc điều gì!”

      Lâm Chi Nhiễm trầm mặc, ánh sánh trong đôi mắt lưu chuyển ngừng. Sau cùng gật đầu : “Noãn biểu muội thay đổi rồi. Thay đổi đến ngay cả ta cũng cảm thấy xa lạ!”

      Âu Dương Noãn thản nhiên : “Huynh đúng. Chỉ tại ta lúc trước ngu muội thấy lòng người. Còn nhớ lúc tám tuổi, ngoại tổ mẫu có kể ta nghe câu chuyện xưa. Người Giang Nam có gia đình hào môn, có bảy người huynh đệ, chỉ vì tranh đoạt khối phong thủy bảo địa mà bất chấp dùng bất cứ thủ đoạn bẩn thỉu nào làm chết cả nam lẫn nữ trăm sáu mươi người. Sau này ngay cả môn hộ cũng bị giệt! Ta lúc trước hiểu vì sao ngoại tổ mẫu lại kể ta nghe chuyện này? Chờ đến khi ta hiểu được, cũng là lúc Tước nhi phải đối mặt với sống chết! Có nhân tất có tranh đấu, có tranh đấu tất đổ máu. Ta là nữ nhân Âu Dương gia, là tỷ tỷ của Tước nhi, ta phải làm tốt ở vị trí này! Trước đây ta cứ nghĩ nhẫn nhịn rồi mọi chuyện cũng qua. Thế nhưng bây giờ ta mới hiểu được, người khác vốn là muốn tranh giành với ta, là vì bọn họ thấy ta có được mọi thứ mà đố kỵ! Chỉ vì khối phong thủy bảo địa mà đấu đến ngươi chết ta sống, huống hồ là gia tộc như chúng ta. Vì để bị người khác trừ bỏ, ta chỉ có thể bảo vệ bản thân bằng cách phản kích! Ai dám ngăn cản ta, người đó chính là tử địch của ta!”

      Khuôn mặt trong trẻo của nàng vẫn bình tĩnh nhưng lời lại vô cùng tàn nhẫn. Mang theo sát khí gặp phật đánh phật, gặp ma giết ma, đến cả ngay Lâm Chi Nhiễm cũng chấn động. dám tin nhìn biểu muội trẻ tuổi mỹ mạo trước mắt này, trong nhất thời nên lời.

      Qua hồi lâu, mới chậm rãi : “Nhưng muội có đủ năng lực để lần rồi lại lần đề phòng đến khi nào? bằng nhất lao vĩnh giật!"

      (Nhất lao vĩnh giật: lần mệt mỏi đổi lấy cả đời lo lắng)

      Âu Dương Noãn cười tươi như đóa hoa: “ đời này có biện pháp ‘nhất lao vĩnh giật’ sao?”

      gương mặt tuấn mỹ của Lâm Chi Nhiễm lộ ra tia cười lạnh: “Đương nhiên là có, thế nhưng phải xem xem Noãn biểu muội có thể quyết tâm như lời ra hay ?”

      Âu Dương Noãn mỉm cười : “Nếu biện pháp của huynh phải lấy mạng người Noãn nhi cũng theo tới cùng. Chỉ là ta cùng Tước nhi chịu thiệt nhiều năm như vậy, bây giờ cũng phải đòi chút lợi tức mới phải. Để bọn họ chết dễ dàng như vậy, phải là rất tiện nghi cho họ sao?”

      Lâm Chi Nhiễm cẩn thận nhìn nàng, : “Vị biểu muội kia phải làm thế nào?”

      Âu Dương Noãn thản nhiên : “Để cho nàng trơ mắt nhìn tất cả của mình từng chút từng chút bị ta cướp . Làm cho toàn bộ hy vọng của nàng chậm rãi bị phá hủy, để cho nàng mỗi ngày trôi qua đều như lăng trì, tận mắt nhìn thấy người nàng thương rơi vào địa ngục…”

      Lâm Chi Nhiễm trào phúng cười: “Noãn biểu muội rất nhẫn tâm!”

      Đúng lúc này từ phía trước, Âu Dương Tước kích động từ trong viện chạy ra, lớn tiếng : “Tỷ tỷ! Oh, đại biểu ca cũng ở đây sao?”

      Âu Dương Tước nhìn hai người, khuôn mặt nhắn như bạch ngọc lộ ra chút kỳ quái. cảm thấy, khí giữa hai người thập phần kỳ quái.

      Đến khi Lâm Chi Nhiễm lấy cung tên tinh xảo làm từ sừng trâu, Âu Dương Tước mới hô lên tiếng. Cầm lấy cung chạy nhanh vào trong viện, Âu Dương Noãn cùng Lâm Chi Nhiễm trước sau bước vào. Bọn nha đầu bày biện ở hành lang bàn trà nho , Lâm Chi Nhiễm ngồi xuống uống trà, Âu Dương Noãn lại đứng ở hành lang lẳng lặng nhìn Âu Dương Tước thực hưng phấn.

      Lâm Chi Nhiễm đóng nắp trà lại, mặt chút thay đổi : “Biểu muội có lòng trù tính. Thế nhưng Tước nhi lại còn quá , chỉ sợ thể giúp muội tay!”

      Âu Dương Noãn nhìn Âu Dương Tước bắn mũi tên thứ nhất, cao hứng hướng nàng ngoắc tay, mặt liền lộ ra nụ cười : “Tước nhi cũng am hiểu mưu quyền, nhưng sao, mọi chuyện có ta ở đây. Những toan tính mưu, ta thay chống đỡ!”

      Tay Lâm Chi Nhiễm ngừng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn : “Biểu muội có lòng tin sao?”

      “Làm người thống khổ, từng mất hết tất cả, chịu khổ như bị đày xuống địa ngục. Nay chút nhẫn nại này tính là gì?” Ánh mắt Âu Dương Noãn sâu thẳm nhìn trong đình viện, nhưng lại như có tiêu điểm nhìn về phía trước.

      lời này lạnh lùng vô tình nhưng lại mang theo loại bi thương oán giận thể che dấu. Lâm Chi Nhiễm ngơ ngác nhìn sườn mặt nàng, đột nhiên cảm thấy trong lòng những cảm xúc phức tạp khó nhịn từng đợt từng đợt nổi lên. nương này tựa hồ như thừa nhận loại thống khổ người bình thường khó có thể tưởng tượng được. Cũng như vậy mới có bộ dáng hơn thua như vậy, nhưng là vì sao? Từ khi nào vị đại tiểu thư Âu Dương gia vẫn luôn lặng lẽ này này trở nên như vậy? nghĩ vậy nên tự chủ được mà hỏi: “Vị nhị kia phải là người dễ đối phó!”

      Âu Dương Noãn mỉm cười : “Đối phó với người như vậy, tâm phải ngoan, phải từ thủ đoạn. Nếu có chút buông lỏng, là vạn kiếp bất phục. Điểm này ta là người hiểu hơn ai hết”

      Lâm Chi Nhiễm mày nhíu lại, biết những lời này phải là giả. Nhưng hiểu vì sao khi nghe được những lời này từ miệng nữ hài tử trẻ tuổi có vẻ ngoài mềm mại yếu đuối như Âu Dương Noãn lại cảm thấy trong ngực như có hòn đá đè lại, tắc nghẹn nơi lồng ngực. Hăn : “Ta cũng hy vọng nhìn thấy tay muội nhuốm máu. Ta tin tưởng, tổ mẫu cũng nghĩ như vậy, người mong muội có thể sống đời bình an âu sầu!”

      Nhắc tới Trữ lão thái quân, ánh mắt Âu Dương Noãn mang theo tia ấm áp, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi. Rất nhanh nàng khôi phục lại bình thản: “Ta hiểu được ý của huynh, cũng hiểu được mong chờ của ngoại tổ mẫu. Nhưng ta cũng có thủ đoạn cùng cách thức hành của ta!”

      Lâm Chi Nhiễm ngẩng đầu lên hít sâu hơi, nhắm mắt trầm mặc lúc lâu rồi mới chậm rãi mở mắt ra. nhìn Âu Dương Noãn, : “Ta có thể hiểu được. Muội thẳng thắn như thế, ta đây cũng ngại . Đối với người như Lâm Văn Uyên, ta ngại sử dụng bất cứ thủ đoạn nào, chỉ cần có thể thắng!”

      “Xem ra, chúng ta là cùng loại người!” Âu Dương Noãn tươi cười thản nhiên.

      Lâm Chi Nhiễm yên lặng nhìn nàng, lâu sau mới chậm rãi gật đầu. Như là có quyết định ràng: “Chúng ta có chung mục tiêu. Muội nhớ kỹ là được rồi!”

      Âu Dương Noãn mỉm cười, biết chuyện hôm nay đến đây là chấm dứt. Nàng lui về sau, hơi hơi nhếch môi. Lâm Chi Nhiễm quả nhiên thêm nữa, quay người sải bước ra ngoài. đến cạnh cửa lại đột nhiên dừng lại, quay đầu lớn tiếng với Âu Dương Tước: “Luyện tập cho tốt, lần sau ta quay lại kiểm tra!”

      Người khác vừa , Âu Dương Tước liền ngừng động tác, đem cung tiễn tùy ý ném cho nha đầu bên cạnh. Chạy nhanh tới: “Tỷ tỷ, vừa rồi hai người cái gì vậy?”

      Tước nhi tuy chỉ là đứa mới mười tuổi nhưng so với người bình thường càng sâu sắc hơn. Có lẽ ngay từ lúc đầu biết bọn họ có chuyện muốn nên mới cố ý tạo gian. Âu Dương Noãn cười : “Đệ luyện nữa sao?”

      có hứng!”

      “Sao vậy? Vừa rồi phải là rất tốt sao?”

      “Đại biểu ca!” Âu Dương Tước trừng mắt : “Huynh ấy ngừng nhìn chằm chằm vào tỷ. Đệ nghĩ hôm nay huynh ấy đến căn bản phải vì đệ, ràng là vì gặp tỷ!”

      “Huynh ấy có ác ý…” Âu Dương Noãn vươn tay, xoa xoa đầu , “Nếu có ác ý, chuyện với ta lâu như vậy! là trưởng tử của đại cửu cửu, hại chúng ta đâu!”

      Âu Dương Tước mở to mắt nhìn nàng, lúc sau mới gật đầu.

      “Bây giờ tỷ thấy rất vui!” Âu Dương Noãn nhìn vẻ mặt ỉu xìu của Âu Dương Tước, mỉm cười tiếp: “Tước Nhi quan tâm tỷ tỷ như vậy, làm tỷ cao hứng a!”

      có gì?” Âu Dương Tước vẫn chưa từ bỏ ý định

      Âu Dương Noãn trịnh trọng gật đầu, lúc này Âu Dương Tước mới thả lỏng. lại chạy , còn lớn tiếng : “Đệ tiếp tục luyện đây!”

      Âu Dương Noãn đứng ở dưới hành lang, lẳng lặng nhìn Âu Dương Tước giơ cung tiễn. Nhìn đến bóng dáng nhắm bắn tâm bia phía trước, mỗi lần trúng hồng tâm, Âu Dương Tước hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng rồi vọt tới chỗ Âu Dương Noãn để khoe. Âu Dương Noãn mỉm cười, lấy khăn tay thay lau mồ hôi trán, rồi lại nhìn chạy ra xa.

      “Tỷ tỷ…” Âu Dương Tước nháy nháy đôi mắt trong suốt, quay đầu vui vẻ kêu nàng, “Ta bắn trúng hồng tâm!”



      Âu Dương Noãn ở Tùng trúc viện cho đến buổi chiều, bỗng nhiên nàng cảm thấy buổi chiều hôm nay đặc biệt yên tĩnh. Nàng rất quý trọng những khoảng thời gian bình yên như vậy, hơn nữa nàng hy vọng cuộc sống sau này được như vậy. Vì bảo vệ đệ đệ đơn thuần thuần khiết như vậy, nàng ngại phải tranh đấu với tất cả, dù có rơi vào địa ngục cũng hối tiếc.

      lát sau Trương mama vội vã chạy tới Tùng trúc viện, vừa nhìn thấy Âu Dương Noãn liền lộ ra thần sắc kinh hỷ: “Đại tiểu thư! Lão nô tìm người khắp nơi. Mau cùng nô tỳ qua Thọ an đường chút!”

      Âu Dương Tước hạ cung tiễn, ngạc nhiên nhìn Trương mama đầu đầy mồ hôi, có chút nghi hoặc biết xảy ra chuyện gì. Âu Dương Noãn khẽ mỉm cười với : “Hôm nay đến đây thôi! Tỷ qua chỗ Tổ mẫu chút!”
      Last edited: 30/11/16

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      052-2 Đứng ở chỗ cao gặp bất ngờ

      Thọ an đường

      Lý thị búi tóc tán loạn, sắc mặt nhợt nhạt ngồi dựa ghế, trong miệng lại thào tự . Nha đầu Ngọc Dong bưng tới ly trà, bà lại gạt làm nước trà nóng bỏng đổ hết lên tay nha đầu: “Cút! Tất cả cút hết! Đồ vô dụng nhà ngươi, ta bảo các ngươi gọi đại tiểu thư, sao người còn chưa đến hả?”

      Ngọc Dong rút tay lại, liếc mắt nhìn Ngọc Mai, hai bên đều lộ ra thần sắc lo lắng. Ngọc Mai lớn gan liền đến an ủi khuyên giải Lý thị: “Lão thái thái xin hãy thả lỏng. Trương mama mời, rất nhanh đại tiểu thư tới!”

      thấy Âu Dương Noãn vén rèm vào, vừa vào liền thấy cảnh tượng bên trong, mặt khỏi lộ ra chút kinh ngạc: “Tổ mẫu, người làm sao vậy?”

      Lý thị ngẩng đầu lên thấy Âu Dương Noãn liền lớn tiếng : “Noãn nhi! Noãn nhi!”

      Âu Dương Noãn bước nhanh qua nắm lấy tay Lý thị, chỉ cảm thấy lòng bàn tay lạnh lẽo: “Tổ mẫu, Noãn nhi đây! Người làm sao vậy?”

      Trương mama bên cạnh thấp giọng : “Đại tiểu thư, Lão thái thái nghỉ trưa gặp ác mộng. Nô tỳ hỏi người mơ thấy cái gì người chịu , chỉ muốn bọn nô tỳ mời tiểu thư qua đây!”

      Âu Dương Noãn gật gật đầu nhìn Trương mama : “Để những người khác lui xuống trước ! Tổ mẫu có ta ở đây là được rồi!”

      Trương mama gật đầu, phân phó bọn nha hoàn lui ra ngoài còn bản thân đứng hầu hạ đằng sau.

      Âu Dương Noãn thấy mọi người ra ngoài hết bỗng nhiên nghe Lý thị : “Noãn nhi! Ta nằm mơ thấy ác mộng! đáng sợ!”

      Âu Dương Noãn lẳng lặng quay đầu lại, thấy dung nhan Lý thị tiều tụy liền mỉm cười trấn an : “Người mơ thấy cái gì vậy?”

      “Nó…nó sinh ra đứa bé, là con trai. Khi đó ta rất cao hứng liền qua ôm lấy tôn tử. Nhưng bỗng nhiên từ bên trong tã lót lại chui ra con độc xà!” Thần sắc Lý thị hoảng sợ, những trấn định thong dong ngày thường biết đâu hết.

      Trong lòng Âu Dương Noãn bỗng sáng tỏ, nàng nhàng vuốt vuốt mái tóc mai của Lý thị cho gọn gàng, ôn nhu : “Tổ mẫu đừng sợ. Chỉ là giấc mơ mà thôi, cũng phải là . Mẫu thân làm sao có thể sinh ra độc xà được chứ?”

      Sương mù mặt Lý thị có tan đôi chút nhưng sâu trong đôi mắt vẫn còn lưu lại tia kinh hoàng bất an. Âu Dương Noãn tự mình rót trà, hầu hạ Lý thị uống xong, thấy thần sắc bà có chút an tĩnh lại mới tiếp: “Tốt lên chút nào chưa?”

      Lý thị gật gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn còn hoang mang. Hiển nhiên hành động đêm qua của Âu Dương Khả càng làm cho bốn chữ “Thiên sát tinh” này biến thành loại độc rủa đáng sợ. Khắc sâu vào lòng Lý thị khúc mắc.

      Âu Dương Noãn giọng an ủi: “Tổ mẫu, người hãy thả lỏng tâm tình. có việc gì đâu!”

      “Còn đến bảy tháng nữa đứa kia được sinh ra. Noãn nhi, con xem nó có mang đến tai họa gì cho Âu Dương gia chúng ta ?” Lý thị càng nghĩ càng thấy sợ hãi, dùng sức nắm lấy tay Âu Dương Noãn, chặt đến mức cơ hồ muốn bật máu.

      Thế nhưng Âu Dương Noãn lại cảm thấy đau, nàng nhàng vỗ vỗ mu bàn tay nổi gân xanh của Lý thị, nhàng : “ , Tổ mẫu hồng phúc tề thiên. Những thứ dơ bẩn như vậy căn bản thể làm hại đến người. Trương mama, ngươi có đúng ?”

      Trương mama lúc này mới chạy nhanh lên, dùng sức gỡ tay Lý thị nắm chặt lấy tay Âu Dương Noãn, : “Lão thái thái, là do người bị mệt mỏi quá độ thôi. Người hãy nghỉ ngơi chút!”

      Lý thị định thần lại, thấy tay Âu Dương Noãn bị mình nắm chặt đến mức để lại những dấu hồng nhạt. Nhưng mặt Âu Dương Noãn vẫn bình tĩnh như trước, nhìn ra nửa điểm khó chịu. Lý thị ngẩn người, rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, nhanh chóng buông tay nàng ra : “Noãn nhi, con sao chứ?”

      Âu Dương Noãn khẽ mỉm cười, rũ tay áo xuống che vết thương, giọng : “Con sao, có gì đáng ngại!”

      Trương mama thấy Lý thị bình tĩnh trở lại, liền ra ngoài bưng chậu nước ấm vào. Âu Dương Noãn qua, cẩn thận thấm ướt khăn tay rồi vắt khô, tỉ mỉ lau mồ hôi lạnh trán Lý thị: “Tổ mẫu, sau này có chuyện gì cứ với Noãn nhi để Noãn nhi vì người phân ưu!”

      Trong mắt Lý thị thoáng áy náy, chung quy thở dài tiếng, : “Ai…, làm khó cho con rồi!”

      Âu Dương Noãn vừa muốn đáp lời nghe thấy tiếng Ngọc Mai ở bên ngoài bẩm báo: “Lão thái thái, Phu nhân tới!”

      Còn chưa chờ Lý thị truyền lệnh, mành bị xốc lên. Lâm thị tiến vào, bùm tiếng quỳ mạnh xuống trước mặt Lý thị. Các mama, nha đầu theo sau đều hoảng sợ cùng nghi hoặc.

      Âu Dương Noãn bước lên phía trước nâng bà ta dậy, trong miệng liên tục : “Mẫu thân, người làm gì vậy? Mặt đất lạnh lắm, người mau đứng lên rồi !”

      Lâm thị đẩy tay nàng ra, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lý thị, hai mắt đẫm nước. Dùng bộ dạng bất chấp tất cả : “Lão thái thái, Khả nhi phạm lỗi gì mà người lại nhốt nó lại? Con sai người đưa đồ ăn đến nhưng lại được đem vào, người muốn Khả nhi sinh bệnh sao? Hay là người bất mãn với con nên mới phát tiết lên người Khả nhi? Con dâu xin người, nếu có tức giận gì hãy nhằm vào con. Khả nhi còn , cho nó ăn uống, phải là muốn ép chết nó sao? Cầu lão thái thái thả Khả nhi ra. Nếu hôm nay người đồng ý, con cùng đứa trong bụng này chết tại đây!”

      Lý thị vốn chán ghét Lâm thị, lại nhìn thấy bộ dạng đóng kịch đó liền biết bà ta quyết tâm đến đây đòi người, Lý thị tức giận lớn tiếng : “Ngươi đứng lên , cần quỳ! Có quỳ cũng vô dụng, chỉ phí công mà thôi!” Thanh của Lý thị ngược lại thêm vài phần suy yếu, uy nghiêm được như ngày thường.

      Lâm thị thấy tình trạng Lý thị tốt, trong lòng khỏi dẫn theo ba phần sung sướng, càng thêm quyết tâm nhất định hôm nay phải thả Âu Dương Khả ra ngoài. Lâm thị ngừng cố gắng : “Lão thái thái! Người ăn chay niệm phật nhiều năm, nhất định nhẫn tâm nhìn chúng con chết! Khả nhi đúng là làm sai, người đánh hay mắng nó đều được. Nhưng cầu người đừng nhốt nó lại. Người tâm địa lương thiện, hãy khoan dung tha thứ cho nữ nhi đáng thương của con a!”

      Âu Dương Noãn ôn hòa cười : “Mẫu thân sao lại như vậy? Tổ mẫu chỉ sai người trông coi trước cửa viện muội muội thôi! Cũng phải cho muội ấy ăn uống, mẫu thân như vậy, nếu để người ngoài nghe được sợ rằng còn tưởng Tổ mẫu cố ý khắc nghiệt muội muội!”

      Lâm thị lạnh mắt nhìn người điềm đạm đáng kia, mạnh mẽ đứng lên nghiêm khắc : “Noãn nhi, muội muội ngươi phạm lỗi gì mà ngươi lại còn ủng hộ lão thái thái trừng phạt nó? Mẫu thân đối xử với ngươi như con cái do mình sinh ra, Khả nhi cũng thập phần kính trọng tỷ tỷ ngươi. Chẳng lẽ ngươi lại hồi báo chúng ta như vậy sao?”

      Âu Dương Noãn thở dài hơi : “Mẫu thân đối xử tâm với Noãn Nhi, cả đời này Noãn nhi cũng dám quên. Muội muội chọc giận tổ mẫu, Noãn nhi tìm mọi cách khuyên giải. Nhưng mà muội muội đúng là phạm vào đại sai, bằng người luôn hiền hòa như tổ mẫu làm sao có thể phát giận mà nhốt muội ấy lại đâu?”

      Lâm thị cười lạnh tiếng, : “Oh! Ta muốn nghe xem Khả nhi rốt cuộc phạm phải tội ác tày trời nào?”

      Âu Dương Noãn nhìn Lý thị cái, thấy bà gật đầu khỏi lộ ra bộ dáng muốn lại thôi nhìn Trương mama. Trương mama biết đại tiểu thư tiện mở miệng liền chủ động tiến lên : “Phu nhân, đêm qua nhị tiểu thư đột nhiên xông vào phòng Đại tiểu thư. biết vì cái gì lại tự nhiên phát điên, phá phách làm căn phòng rối tinh rối mù. thế nhị tiểu thư lại cầm mảnh sứ vỡ muốn rạch mặt đại tiểu thư. Khi đó lão thái thái cũng ở đấy, người tận mắt chứng kiến tất cả. Nếu phu nhân tin, có thể hỏi mama nha hoàn, tất cả bọn họ đều có thể làm chứng!”

      Mày liễu Lâm thị dựng lên, vẻ mặt châm chọc : “ như vậy, Noãn nhi chút sai cũng có. Cũng hỏi lý do Khả nhi vì sao lại đột nhiên xông vào sao?”

      Âu Dương Noãn áy náy : “! Là do ta tốt, ta vốn biết muội muội lại chán ghét nha đầu Thu Nguyệt kia như vậy! Ta lại còn mở miệng cầu tình cho nàng ta, muội muội giận ta cũng phải. Khả nhi tính tình ngay thẳng thiên chân, dễ bị xúc động, ta sớm nên nghĩ đến. Nếu ta giải thích ràng hiểu lầm này phát sinh chuyện như vậy. Cái gọi là họa do gia đình yên, trong nhà tỷ muội hòa thuận rất quan trọng. Huống chi chúng ta là nữ nhi gia đình danh môn vọng tộc, nếu người tỷ tỷ là ta đây sớm khuyên bảo muội muội tốt chút đến mức khiến tổ mẫu tức giận lớn như vậy!”

      Những lời nàng trật tự ràng, lý do đầy đủ. thực tế là Âu Dương Khả bất mãn vì việc nàng cầu tình cho Thu Nguyệt. Mama, nha hoàn trong phòng nhớ lại ngày hôm qua khi Thu Nguyệt bị trách phạt, nhị tiểu thư giống như là hận thể tàn nhẫn giết chết Thu Nguyệt. Hơn phân nửa mọi người ở đây đều tin tưởng lý do này.

      Lâm thị sửng sốt, Âu Dương Noãn thấp giọng phân phó Ngọc Mai: “Phu nhân mang thai, còn chiếu cố tốt tới người?”

      Ngọc Mai vâng lời lập tức chạy lấy cái nệm ấm, Âu Dương Noãn mỉm cười hỏi: “Mẫu thân vẫn nên ngồi xuống rồi !”

      Sắc mặt Lâm thị thực tốt, nhưng lại kiên trì chịu ngồi xuống, chỉ thản nhiên : “Cho dù Khả nhi đúng, là cũng do nuông chiều mà thôi. Dù sao nó cũng chỉ là tiểu hài tử, Noãn nhi so đo với nó làm gì? Ngươi cũng nó chỉ là nhất thời hồ đồ. Mong ngươi giúp mẫu thân khuyên lão thái thái, có thể thả Khả nhi ra ?”

      Âu Dương Noãn úp mở hỏi: “Mẫu thân phái người xem viện muội muội?”

      Lâm thị sửng sốt, gật gật đầu. Âu Dương Noãn trong lòng cười thầm, tiếp tục hỏi: “Oh! Mẫu thân hẳn là biết, tổ mẫu chỉ phái người canh giữ bên ngoài. Cũng hề ngăn cản bọn nha đầu như thường lệ vẫn hầu hạ Khả nhi bình thường!”

      Lâm thị nhíu mày, bà ta vừa nghe Âu Dương Khả bị nhốt lập tức phái người qua xem, nhưng lại bị người của lão thái thái ngăn cản bên ngoài. Tình hình thực tê trong viện căn bản là thể biết được. Lúc này nghe Âu Dương Noãn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn biết nên trả lời như thế nào.

      “Nếu tất cả mọi thứ muội muội đều thiếu thốn, mẫu thân cần phải mang đồ vào!” Âu Dương Noãn thản nhiên , “Huống hồ hôm qua tổ mẫu cũng chỉ là nhất thời tức giận, sai người đưa muội muội trở về. Nhưng sợ muội ấy lại làm việc gì ngốc nghếch nên mới phái người qua nhìn. Về phần thả muội muội ra mẫu thân nên tìm tổ mẫu, mà người phải tìm là phụ thân. Mẫu thân quên sao? Hôm qua phụ thân , muội muội phải đóng cửa suy nghĩ trăm ngày. Tổ mẫu tuy rằng là trưởng bối nhưng cũng tốt nếu can thiệp vào chuyện mà phụ thân quyết định. Người nên làm cho tổ mẫu khó xử!”

      Sắc mặt Lâm thị chợt xanh, đóng cửa trăm ngày chẳng qua bà ta chỉ xem là câu suông mà thôi. Chỉ cần Âu Dương Khả gây rắc rối Âu Dương Trì cũng để ý tới. Nhưng bây giờ Âu Dương Noãn như vậy, ràng là muốn Khả nhi thực phải nhốt mình trong phòng, bà ta thốt lên: “Ngươi…”

      “Sao vậy? Mẫu thân cảm thấy phụ thân xử trí thỏa đáng sao?” Âu Dương Noãn gắt gao truy vấn, nha đầu mama trong phòng đều mở to mắt chờ câu trả lời của Lâm thị.

      “Ta…ta có ý này!” Thanh Lâm thị dần, cơ hồ như nghe thấy.

      Âu Dương Noãn lại lộ ra thần sắc khó xử, tiếp: “Vốn muốn muội muội phải đóng cửa suy nghĩ là ý của phụ thân. Mẫu thân nên cầu xin tổ mẫu thả muội ấy. Ai, việc này rất khó! Chuyện này chỉ sợ nhất thời tổ mẫu thể làm chủ được. bằng mẫu thân tìm phụ thân !”

      Lâm thị thầm nghĩ mồm miệng nha đầu kia càng ngày càng lợi hại. Nếu Khả nhi bị nhốt trăm ngày, phải là phát điên sao? ! Lâm thị nghĩ như vậy liền đến trước mặt Lý thị quỳ mạnh xuống, nước mắt như mưa, liên tục dập đầu: “Lão gia cũng chỉ là nhất thời tức giận mà thôi! Thường ngày lão gia thương Khả nhi như vậy, nhẫn tâm muốn trừng phạt Khả nhi! Cầu lão thái thái khai ân, hãy thương cháu người còn , mau thả nó ra! Khả nhi dù sao cũng là nương, dù sao cũng để lại chút mặt mũi cho nó a!”

      “Mẫu thân! Người hiểu lầm tổ mẫu rồi! Người biết, muội muội hôm qua đúng là có thút bất thường…” Âu Dương Noãn thấp giọng, bộ dạng muốn lại thôi.

      Nhớ đến bộ dáng phát cuồng của Âu Dương Khả, trong lòng Lý thị run lên. Lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm thị, : “Lão gia chỉ là phạt nó đóng cửa chép nữ tắc, ngươi lại xem như hình phạt nghiêm trọng. Theo ta thấy phải là nó tùy hứng làm bậy, mà giống như là bị ma nhập. Chỉ sợ trăm ngày cũng làm nó tỉnh táo lại được. Từ hôm nay trở , để nó vào từ đường tĩnh tâm lại !”

      Lâm thị vừa nghe kinh hoảng, thất thanh kêu lên: “Lão thái thái, chẳng lẽ người muốn chia rẽ mẫu tử ta? Từ đường là nơi lạnh lẽo cỡ nào? Khả nhi chỉ là nương yếu đuối, sao người có thể đưa nó đến đó chịu khổ? Nếu phải xa Khả nhi, bằng để ta chết …”
      Last edited: 30/11/16

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Xé tem kekeke...... bạn năng suất. quá cơ :yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      052-3 Đứng ở chỗ cao gặp bất ngờ

      xong liền dập đầu mạnh xuống đất, bộ dạng đạt được mục đích nhất quyết bỏ qua. Lý thị hung tợn nhìn chằm chằm bà ta mà tức giận đến nên lời. Âu Dương Noãn khẽ nhíu mày, quát lớn: “Còn mau ngăn phu nhân lại?” Vú già bên cạnh liền vội vàng nâng Lâm thị dậy.

      Trong lòng Lý thị cười lạnh, khẩu khí lại phát ra tức giận: “Ngươi là biết tính toán. Biết lão gia chịu thả nó liền đến đây cầu ta. Còn chưa sinh con ra muốn ngỗ nghịch với trưởng bối!”

      Lâm thị nghẹn giọng kinh hoảng, lát sau ánh mắt chợt lóe, cúi đầu thê lương bi ai : “Lão thái thái, cầu xin người thương xót tha cho Khả nhi! Từ nay về sau ta chắc chắn cố gắng dạy bảo Khả nhi ngoan ngoãn hiếu thuận với người. Người cái gì ta liền nghe cái đó, tuyệt đối dám nửa lời…”

      “Mẫu thân gì vậy? Từ đường là nơi gia tộc chúng ta vì tổ tiên mà lập nên. Trong miếu thờ cúng bài vị của tổ tiên. Là nơi an bình, tổ mẫu cho muội muội qua đó là muốn muội ấy tu tâm dưỡng tính, hề có ý gì khác. Nhưng người lại như vậy, chẳng phải là hiểu lầm ý tốt của tổ mẫu sao?” Âu Dương Noãn giọng khuyên giải.

      Lâm thị quay mạnh đầu nhìn Âu Dương Noãn, thanh lạnh lùng : “Cái gì mà hảo ý? Nếu nơi đó tốt như thế, sao ngươi lại ? Vì sao lại khuyên lão gia để cho nha đầu Thu Nguyệt phạm sai lầm kia đến nơi đó?”

      Hai mắt Âu Dương Noãn óng ánh nước, giống như ủy khuất mà cố ko thể ra, giọng : “Mẫu thân phải! Noãn nhi nguyện ý thay muội muội đóng cửa tu tâm, còn muốn cầu tổ mẫu thành toàn!”

      Lý thị giận tím mặt, nhìn Lâm thị mắng: “Khá lắm! Đúng là biết xẩu hổ mà, ở trước mặt ta còn dám làm càn! đời này người hiền lành bị ăn hiếp, đêm qua Noãn nhi chịu ủy khất lớn như vậy, trái lại còn toàn tâm toàn ý vì Khả nhi mà cầu tình. Người làm mẫu thân như ngươi biết quản giáo nữ nhi của mình còn quay sang chỉ trích Noãn nhi. Nửa điểm công bằng của chủ mẫu cũng có, hay là ngươi bị Thiên sát tinh trong bụng kia khắc cho đầu óc choáng váng. Có còn biết thân phận của mình là gì nữa ?”

      Vừa nghe đến bốn chữ Thiên sát tinh Lâm thị nhất thời ngây dại. Bà ta thể tưởng tượng được Lý thị nổi giận lại làm người ta sợ hãi như vậy. Hôm nay phát ra Thiên sát tinh cơ hồ là bài xích từ trong xương tủy, trong lòng có chút khiếp sợ. Lâm thị quay đầu nhìn mama nha đầu khắp phòng cũng nhìn chằm chằm vào mình, biết tức giận đến từ đâu, cao giọng : “Cái gì mà Thiên sát tinh? Đứa trong bụng ta là cốt nhục Âu Dương gia, là con ruột thịt của Lão gia, làm sao có thể biến thành Thiên sát tinh? Lão thái thái phải là tin tưởng lời của bọn tiểu nhân chứ?”

      “Tiểu nhân?” Lý thị giống như là nghe được chuyện cười hay nhất thiên hạ, lạnh lùng : “Huệ An sư thái là người như thế nào? Người ta có thù oán gì với ngươi, vì sao tự nhiên lại muốn oan uổng ngươi? Ngươi nghĩ rằng ta cũng hồ đồ giống ngươi sao? Ta cho ngươi biết, trọng bụng ngươi là thứ gì thể gạt được ta! Từ khi ngươi bắt đầu mang thai, nhà chúng ta chưa từng được yên ổn. Ngươi còn mặt dày cái gì mà oan uổng, ngươi muốn ép người trong nhà này thành cái dạng gì nữa? Chu di nương yên yên ổn ổn lại tự nhiên chết , trong bụng nàng còn có tôn tử của ta, sao ngươi nghĩ đến thủ hạ lưu tình? Khả nhi vốn là đứa nhu thuận, lại bị ngươi làm cho hư hỏng, cả ngày có việc gì lại khắp nơi trêu chọc nam nhân. Ngày hôm qua vừa mới từ trong viện ngươi ra bỗng dưng phát điên chạy đến viện tỷ tỷ cãi lộn, ta đến nó còn dám lớn tiếng với ta. Đây phải là nó bị Thiên sát tinh khắc là cái gì? Ta cho ngươi hay, vốn ta chỉ định nhốt nó vài ngày thả ra. Nhưng ngươi sao? Ngươi lại chạy đến đây làm ầm ĩ hồi, thế từ hôm nay trở để nó ở trong từ đường hối lỗi ! Khi nào biết sai, dập đầu nhận lỗi với Noãn nhi mới được thả! Nếu ngày nào chưa biết sai, cả đời cứ ngây ngốc mà ở trong đó !”

      Lâm thị vừa nghe giống như sấm giữa trời quang, sắc mặt trắng bệch, Vương mama chạy nhanh dìu lấy bà ta. Lâm thị lại vùng thoát ra, ánh mắt lạnh lùng : “Lão thái thái, người vừa đứa trong bụng ta là thiên sát tinh, Khả nhi là bị đứa này khắc. Người như vậy là muốn ép con dâu cùng đứa trong bụng này chết tại Thọ an đường này sao?”

      Lý thị sửng sốt, Lâm thị lạnh lùng cười, xoay người hướng ra cửa. Âu Dương Noãn nhàng vung tay lên, lập tức có mama nha hoàn ngăn lại. Vương mama quát lớn: “Còn buông phu nhân ra?” Thế nhưng mọi người đều nhìn Lý thị, phân phó của lão thái thái, ai cũng chịu buông tay.

      Lâm thị cười lạnh, trong mắt mang theo tia trào phúng : “Sao? Lão thái thái thay đổi chủ ý rồi sao?”

      Âu Dương Noãn lạnh lùng nhìn bà ta, thanh trong trẻo lại thong thả: “Mẫu thân, có chút chuyện vốn Noãn nhi là vãn bối nên tiện nhiều. Nhưng tổ mẫu tuổi lớn, người hôm nay ở đây sở tác sở vi như vậy là vượt quá giới hạn. Noãn nhi muốn người phải gánh tội danh bất hiếu nên muốn vài câu. Mẫu thân hôm nay là vì Khả nhi mà đến đây, vốn là vì tình thương của người làm mẹ. Nhưng người biết Khả nhi bị nhốt là do lệnh của phụ thân vậy mà vẫn đến chỗ của tổ mẫu náo loạn. Tổ mẫu chịu tha thứ người lại lấy cái chết ra ép buộc. Người cứ mở miệng là tổ mẫu ép người chết. Mẫu thân hãy suy nghĩ chút, từ khi người bước vào cửa tổ mẫu từng qua là muốn người chết sao? Người là mẫu thân của Khả nhi, thương xót muội ấy là điều thể tránh khỏi, nhưng chẳng lẽ Khả nhi phải là cháu của Tổ mẫu? Chẳng lẽ nửa điểm thương Khả nhi tổ mẫu cũng có? Tổ mẫu làm như vậy tất cả cũng là vì suy nghĩ cho muội muội thôi, nhưng người lại như vậy phải tổ mẫu thấy rất thương tâm sao? Mẫu thân thông cảm cho nỗi khổ của tổ mẫu thôi, đằng này còn chạy đến Thọ an đường khóc lớn đòi sống đòi chết. Người làm như vậy phải muốn hại tổ mẫu thành người bất nhân hay sao? Người cầu phụ thân tha thứ cho muội muội lại chạy đến đây, chọc giận tổ mẫu. Mặt khác người cũng hại chính mình thành kẻ bất nghĩa, người cứ mở miệng là trách Noãn nhi cầu xin cho muội muội, bức Noãn nhi thể giải thích được câu nào làm ta thành người bất hiếu. Mẫu thân, rốt cuộc người muốn thế nào? Có phải Noãn nhi nên ở đây dập đầu trước người mới bằng lòng buông tha cho Tổ mẫu tuổi lớn hay ?”

      Những lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Lâm thị. Mặt Lâm thị lúc trắng lúc xanh, vốn bà ta muốn dùng cái chết để uy hiếp Lý thị. Nhưng lại bị Âu Dương Noãn thành tự bản thân bà ta tìm đến cái chết. Hành động này tương đương bà ta là kẻ bất nghĩa. Còn chưa đợi bà ta mở miệng, Âu Dương Noãn : “Mẫu thân, Noãn nhi khuyên người đừng náo loạn nữa. Phụ thân vẫn còn chưa đến thỉnh an lão thái thái, nếu phụ thân bây giờ đến lại thấy bộ dạng này của mẫu thân tức giận. chừng còn tưởng muội muội xúi giục. Vốn tổ mẫu chỉ để cho muội muội đến từ đường tu tâm, nhưng nếu phụ thân thực tức giận, người nghĩ tương lai của muội muội ra sao?”

      Lâm thị sửng sốt, lập tức ý thức được tình trở nên nghiêm trọng. mặt biến đổi vài sắc thái, chung quy vẫn hạ giọng điệu, quay đầu nhìn Lý thị: “Lão thái thái! Con có ý này!”

      Lý thị lạnh lùng : “Mặc kệ là ngươi có ý gì, ta muốn nhìn thấy ngươi nữa! Mau ra ngoài !”

      Âu Dương Noãn thản nhiên : “Mẫu thân, người về trước nghỉ ngơi !”

      Lâm thị nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn, ánh mắt tràn ngập oán độc. Âu Dương Noãn từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh nhìn Lâm thị, nửa điểm phẫn nộ bất bình cũng có, hai người cứ như vậy mà nhìn nhau. Sau cùng Lâm thị cảm thấy suy sụp vô lực, cả người như nhũn ra, tùy ý Vương mama đỡ ra ngoài.

      Âu Dương Noãn quay đầu, thấy Lý thị lại ngã ngồi xuống ghế, vẻ mặt uể oải, tựa hồ như rất mệt mỏi. Nàng nhàng qua : “Tổ mẫu, người hãy nghỉ ngơi chút!”

      Lý thị lắc lắc đầu, thần sắc lại càng vui. Ánh mắt trầm nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm thị, rồi với Âu Dương Noãn: “Việc đến nước này, ta chỉ có thể Trữ quốc am chuyến. Noãn nhi, con và Tước nhi cũng cùng với ta!”

      “Dạ!” Âu Dương Noãn mềm mại gật đầu đáp ứng.

      lần nữa giỗ cho Lý thị ngủ, Trương mama tiễn Âu Dương Noãn ra khỏi Thọ an đường. Âu Dương Noãn nhìn Trương mama, mặt sầu lo : “Tinh thần tổ mẫu được tốt lắm…”

      “Đúng vậy, đại tiểu thư.Từ sau khi Huệ an sư thái chuyện kia…Mỗi ngày lão thái thái đều thể ngu ngon giấc. Mỗi đêm đều mơ thấy hồng thủy mênh mông. Nhất là đêm qua nhìn thấy bộ dạng nhị tiểu thư như vậy, lão thái thái bị kinh hách quá độ!” Trương mama thở dài, nhìn thần sắc đoan trang của Âu Dương Noãn, cẩn thận.

      Âu Dương Noãn nhàng gật đầu : “Chỉ mong Huệ an sư thái có thể thay tổ mẫu hóa giải khúc mắc!”

      Khúc mắc này là do tay nàng tạo nên, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ đến việc hóa giải. Trừ khi đứa này vĩnh viễn biến mất. Âu Dương Noãn vừa nghĩ vừa chầm chậm bước xuống cầu thang.

      …..

      Lý thị được làm được, quả nhiên bắt Âu Dương Khả nhốt vào từ đường. Nghe ngày bị nhốt Lâm thị khóc như đứt từng khúc ruột, Âu Dương Trì nhìn thấy lại chỉ khinh khỉnh bỏ lại câu ‘Khi nào qua tuổi hiểu chuyện mới được thả’. Lâm thị vừa nghe liền hôn mê bất tỉnh.
      Khi nghe được tin tức này, Lý thị cảm thấy mẫu tử bà đúng là lòng, tâm tình liền thoải mái rất nhiều. Bà phân phó Lý di nương chuẩn bị cho việc dâng hương, tự mình chọn ngày lành Trữ quốc am.

      Tỷ đệ Âu Dương Noãn cùng Lý thị cùng ngồi xe ngựa hướng thẳng ra cửa đường cái. Vừa ra liền thấy đường người chật như nêm. Mỗi người đều ngoái cổ lên nhìn, Lý thị phân phó dừng xe ngựa trong hẻm , rồi sai người lên trước hỏi thăm.

      Chỉ chốc lát sau tên nô tài trở lại truyền lời. Trương mama nghe tiểu nha đầu bẩm báo xong liền kể chi tiết: “Lão thái thái! Nam cương xảy ra đại loạn. Thánh thượng hạ chỉ lệnh cho Minh quận vương dẹp loạn! Hôm nay là ngày đại quân ra khỏi thành, đường rất nhiều dân chúng muốn nhìn thấy phong thái của quận vương nên mới tập trung đông như vậy!”

      Âu Dương Tước lộ ra biểu tình tò mò. Lý thị lại nhíu mày : “Còn bao lâu nữa?”

      Trương mama khó xử : “Chắc phải đợi lúc nữa, chỉ sợ xe ngựa của chúng ta thể ngay được! Theo nô tỳ thấy, chúng ta tìm trà lâu nào đó để lão thái thái cùng đại tiểu thư, đại thiếu gia nghỉ ngơi. Chờ lát chúng ta xuất phát!”

      Lý thị gật gật đầu, nhìn Âu Dương Noãn : “Con xem, xuất môn cũng được thuận lợi!”

      Âu Dương Noãn có chút suy nghĩ rồi gật gật đầu. Minh quận vương phải là người lần trước đưa lễ vật sao? Trong lòng Lý thị tựa hồ như có cảm giác, đột nhiên thở dài hơi rồi : “Vị Minh quận vương này nghe trước đó được định hôn. Nhưng tháng trước Yến vương phi đột nhiên băng thệ, vì túc trực bên linh cửu, thực hiếu đạo mà làm chậm trễ ba năm. Nay lại bị phái dẹp loạn, là trăm cái bất lợi a!”

      Nghe vị quận vương này năm mười lăm tuổi được hoàng đế hạ ý chỉ tứ hôn. Nhưng các thế lực trong triều đều nhìn chằm chằm vào cửa hôn này. Lão thái hậu lại quá mức thích chắt tử này mà ngàn chọn vạn tuyển vẫn luôn trì hoãn cho tới bây giờ. tại hôn cũng lại trễ nải. Chỉ là Âu Dương Noãn nhìn Lý thị cái gì cũng đều nghĩ có liên quan đến phong thủy, khỏi ngầm lắc đầu. Cũng may Lý thị mê tín như vậy nên mới có thể tin tưởng lời Huệ An sư thái.

      Thân thể Lý thị mệt nhọc, khó chịu khi nghe tiếng ồn ào tranh cãi ầm ĩ bên ngoài nên sai người chuẩn bị phòng tốt, rồi ra giường lớn sau bình phong nghỉ ngơi. Âu Dương Noãn mang theo Âu Dương Tước đứng ở lầu, lẳng lặng nhìn cảnh tượng phía dưới.

      Trong thành hơn ngàn dân chúng đều tụ họp hai bên đường chật như nêm cối. Phàm là lầu các có thể nhìn xuống đường đều sớm chật ních người. Cũng may, những người vây quanh xem phần lớn là dân chúng bình dân nên mới có thể thuê được lầu các này. Âu Dương Noãn đứng từ nhìn xuống, thấy ràng đại quân rầm rộ rời khỏi thành.

      Khi nghe tiếng kèn trầm thấp vang lên, đám người xôn xao lập tức yên tĩnh lại. khí nhiệt liệt bỗng trở nên nghiêm trang. Âu Dương Noãn nhìn đoàn người áo giáp như thủy triều xuất . Dưới ánh mặt trời chói lên ánh sáng lạnh như hàn băng.

      soái kỳ màu đen viền vàng nổi lên, tung bay phần phật trong gió. mặt là chữ “Yến” như rồng bay phượng múa. Đó là cờ hiệu của Yến vương phủ.

      Âu Dương Noãn nhìn cờ hiệu kia, hơi hơi xuất thần. Thái tử nay bệnh nặng, Hoàng thái tôn theo lệnh Hoàng đế chấp chưởng chức quý thái tử, khiến cho Tần Vương bất mãn, sớm nghị luận cao thấp nhiều lần. Lần này bình định Nam Ly, chọn người chủ soái cũng tranh đoạt hồi lâu. Hoàng đế dùng Tần Vương chủ động thỉnh chiến, cũng giao cho Yến vương thiện chiến. Ngược lại đem vị trí chủ soái này giao cho vị quận vương trẻ tuổi này. Ý đồ trong đó đúng là làm người ta phải cân nhắc chút, chính là vị Minh quận vương này có thể đảm đương được trọng trách này sao?

      Hướng phượng lầu đột nhiên vang lên, tuyên bố sứ giả hoàng thất đến. Dưới lầu lập tức ngưng trọng, yên tĩnh. Chỉ còn thanh của tư lễ quan, chỉ huy mọi người hướng phía sứ giả hành lễ bái triều.

      vị tướng quân cưỡi hắc mã, đột nhiên ghim mạnh dây cương, tuấn mã liền dừng lại trước đội quân. Người ta chỉ thấy thân hình thẳng tắp, cao lớn khỏe khoắn, cả người như cây tùng hiên ngang. Người kia ở cách xa Âu Dương Noãn, thẩy mặt. Nhưng đứng từ xa nhìn lại ngờ lại sinh ra loại áp bức khiến người ta hít thở thông.

      Thanh Âu Dương Tước ở phía sau vang lên, mang theo tia khẩn trương: “Tỷ tỷ, đó là Minh quận vương sao?”

      Lần trước có dịp gặp gỡ Minh quận vương ngồi trong xe ngựa, bọn họ căn bản nhìn mặt. Lúc này Minh quận vương ngựa, bọn họ lại ở lầu cao cao, chỉ có thể nhìn thấy người phía dưới thân thiết giáp đen tuyền. Dưới ánh mặt trời lại càng rạng rỡ hơn, nhưng cũng đầy mũi nhọn làm người ta cảm thấy người loại ánh sáng mãnh liệt mà sắc bén, vô hình chung khiến cho mọi người sợ hãi cách nào che dấu được.

      Sứ giả cao giọng đọc chiếu thư của Thánh thượng, Minh quận vương hai tay tiếp nhận chiếu thư vàng óng. Nâng tay giơ cao lên, xung quanh giống như thủy triều đồng loạt hô lên ba tiếng vạn tuế, vang vọng khắp chân trời, chấn động toàn kinh đô.

      “Ngô hoàng vạn tuế!”

      “Đại quân nhất định chiến thắng trở về!”

      “Đại Lịch vạn tuế!”

      Tiếng hô uy nghiêm như thế, Âu Dương Tước như quên hô hấp, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi. Âu Dương Noãn lại chỉ lẳng lặng nhìn, trầm ngâm dị thường…
      Tôm Thỏ, thienbinh2388thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :