1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng sinh cao môn đích nữ - Tần Giản

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      050-1 Mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành

      Yến hội chính sảnh vừa tan, Âu Dương Trì bị Lâm thị mời đến Phúc thụy viện. Gần đây trong lòng phiền nhất là Lâm thị, mỗi buổi tối đều nghỉ ngơi chỗ Lý di nương. Nếu phải Vương mama tự mình đến mời, Lâm thị có việc quan trọng cũng .

      “Ngươi…ngươi cái gì? Ngươi muốn mời Tô phu nhân đến ở trong phủ chúng ta?” Âu Dương Trì nghi hoặc hỏi.

      Lâm thị cười : “Lão gia cũng biết, Tô phu nhân với thiếp vốn có quan hệ tốt. Lần này đến kinh đô thời gian gấp gáp nên nhất thời chưa tìm được chỗ ở. Thiếp muốn giúp đỡ nàng ấy, ở phía nam trong phủ chúng ta phải có hai cái viện trống sao? Cho nàng ấy ở tạm thời gian, chỉ cần khi mua được tòa nhà liền chuyển !”

      Âu Dương Trì cũng để ý đến việc trong phủ có thêm hay nhiều người, chỉ kỳ quái hỏi: “Tô gia kia tài lực hùng hậu, hạ nhân khẳng định là có ít. Nếu cùng nhau vào ở hai cái viện làm sao có thể đủ được?”

      “Lão gia sao lại vậy? Tô phu nhân cũng từng người nhiều sợ làm phiền chúng ta nên mới chịu ở lại. Kỳ cũng có gì, chỉ giữ lại những hạ nhân thân cận còn lại để ở biệt viện ở nông trang ngoại ô kinh thành cũng được!”

      “Chuyện này…Ngươi có phải nên hỏi qua lão thái thái trước hay ?” Âu Dương Trì có chút chần chờ .

      “Lão thái thái bên đó thiếp qua!” Lâm thị tránh nặng tìm đáp lời, nhưng lại hề đề cập đến việc Lý thị có đồng ý hay . Dù sao chỉ cần có Âu Dương Trì gật đầu là được rồi, mới là đứng đầu phủ này, Lão thái thái có muốn phản đối cũng được gì.

      “Nhưng Tô công tử kia trưởng thành, nhà chúng ta lại có hai nữ nhi chưa xuất giá. Có chút được hay…” Âu Dương Trì thủy chung vẫn còn nghi hoặc, lo lắng.

      Lâm thị mỉm cười: “Thiếp biết lão gia vẫn còn nghi kỵ. Khả nhi tuổi còn làm gì, nhưng Noãn nhi cũng gần trưởng thành. Nếu lão gia lo lắng về sau tận lực làm cho bọn họ tránh gặp mặt nhau là được. Làm như vậy truyền ra bên ngoài cũng có gì đáng !” thực tế, bà ta còn mong muốn nhanh chóng truyền ra bên ngoài mới tốt.

      Âu Dương Trì nhíu mày : “Noãn nhi sao? Ta lại lo lắng, nó tính tình trầm ổn, là người hiểu phép tắc lễ nghĩa. Nó làm ra chuyện gì khiến người khác lo lắng đâu, ngược lại Khả nhi tuổi còn , tính cách chưa ổn định. Nàng là mẫu thân nên quản nhiều chút, đừng để nó cả ngày điên điên khùng khùng gậy chuyện. Về sau nên ở trong phòng học nhiều nữ huấn, theo tỷ tỷ nhiều chút. Noãn nhi vừa trầm ổn lại vừa phóng khoáng, biết cách làm việc thỏa đáng ngay từ khi còn . Nghe hôm nay nó còn tặng cho Lão thái thái bức trăm thọ đồ, chữ kia ta cũng nhìn qua, là nó đặt vào rất nhiều tâm tư. Ngày mai chỉ sợ truyền khắp kinh đô này, ai ai cũng đều biết phủ chúng ta có đại tiểu thư vừa có hiếu tâm lại vừa có tài hoa hơn người. Ta cần Khả nhi phải thông minh như Noãn nhi, chỉ cần học chút trầm ổn, biết nhẫn nại khiêm tốn là được rồi!”

      cái gì chứ? Lâm thị tức giận thôi, bà ta phải hao tốn biết bao tâm tư mới có được ngọc phật cũng hề nhắc đến câu. Ngược lại toàn bộ bị Âu Dương Noãn đoạt , đằng này Khả nhi còn bị quở trách nhiều như vậy! Bà ta thầm cắn răng, cố gắng nhịn xuống lả lướt đến bên người Âu Dương Trì. Nắm lấy bả vai nhàng xoa bóp, ghé lại gần tai thở rồi giọng : “Khả nhi tuổi còn , từ từ dạy bảo cũng được. Nhưng ra tuổi của Noãn nhi cũng lớn, hôm nay thiếp thấy Tô công tử kia tuổi trẻ tài cao, tuấn tú lịch như vậy. bằng…”

      Âu Dương Trì đột nhiên quay đầu, thể tin nhìn Lâm thị. Đầu óc lúc nãy còn có chút khô nóng nay lập tức nghiêm túc: “Ngươi cái gì? Noãn nhi cùng Tô công tử kia có liên quan gì?”

      Lâm thị vốn cũng tính đề cập đến chuyện này bây giờ, nhưng vừa nghe Âu Dương Trì xong cảm thấy thể tiếp tục chờ. Để phòng ngừa có xảy ra biến cố, đành phải thăm dò trước bước. Bà ta tiếp: “Thiếp thấy Tô công tử kia là tuấn tú phong nhã, biết bao nhiêu người muốn được nên duyên với nó. Hơn nữa Tô phu nhân nhìn thấy Noãn nhi cũng rất vừa lòng. bằng…”

      Âu Dương Trì đứng phắt dậy, hung hăng gạt tay Lâm thị ra rồi nhìn chằm chằm được lời nào. Lâm thị bị nhìn đến phát run, cố gắng cười : “Lão gia làm sao vậy?”

      “Làm sao à?” Âu Dương Trì cười lạnh tiếng, tiếp: “Ta thực biết, Noãn nhi mới bao nhiêu tuổi, ngươi liền muốn nó thân cận với người ta? Đây là đạo lý gì? Hôn của nó người làm phụ thân ta đây còn chưa biết, tổ mẫu nó cũng chưa biết. Vậy mà ngươi tự mình muốn định đoạt rồi sao?”

      Lâm thị thu tay lại, run giọng : “Nhà nào mà phải là để phu nhân xem tướng con rể trước chứ? Thiếp cũng phải là muốn nhanh chóng gả Noãn nhi . Chỉ là Tô công tử làm cho người khác mến nên mới như vậy. Lão gia lời này phải là trách thiếp nhiều chuyện sao? Chẳng lẽ thiếp sai gì sao?”

      Sắc mặt Âu Dương Trì thập phần khó coi, lạnh lùng : “Ngươi vẫn còn cảm thấy mình có lý sao? Ngoại tổ phụ của Noãn nhi cùng cậu ruột của nó đều là Trấn quốc hầu, ngươi có biết phong hào Trấn quốc hầu này là từ đầu mà có ? Chính là năm đó lão Hầu gia tiếc tính mạng có công hộ giá, Tiên đế tự mình ban thưởng cho danh hiệu này! Trữ lão thái quân tuy là nữ giới cũng đường đường chính chính trở thành nhất phẩm phu nhân. những cá tính kiên cường chính trực lại là người chịu khó chịu khổ được người đời kính trọng, cho dù là trưởng công chúa cũng đều nể mặt bà ấy! Nếu năm đó Uyển Thanh phải nguyện ý muốn gả cho ta, ngươi nghĩ ngài ấy để ý đến ta sao? Nay ngươi xem đại cửu huynh thân thể tốt thế nhưng thánh thượng vẫn thập phần hậu đãi, ngày lễ tết đều ban trọng thưởng. Ngươi đây là ý gì? Đây chính là Thánh thượng muốn thể thái độ cho người bên ngoài thấy. Còn có Lâm Nguyên Hinh, biểu tỷ của Noãn nhi, ta hôm nay nghe ý Thượng thư đại nhân Thái tử điện hạ có ý muốn hỏi thăm nàng. Tạm thời mặc kệ là tin đồn hay là , những người kia đều là người mà chúng ta thể chọc vào! Ngươi cho rằng vì ngươi là kế mẫu mà có thể tùy tiện hứa gả nữ nhi cho nhà bình thường sao? Noãn nhi là người ngươi có thể tự định đoạt hôn sao? Uyển Thanh mất sớm, Noãn nhi chính là tâm can bảo bối của Trữ lão thái quân. Ai lại dám tùy tiện động vào bảo bối của bà ấy? cho người hay, đừng là ngươi cho dù là lão thái thái cũng phải suy nghĩ chút xem có đủ tư cách hay !”

      Lâm thị tức đến đỏ mắt, hít thở thông, hận thể ngất xỉu ngay tại đây. Bà ta run giọng : “Lão gia, sao người lại suy nghĩ như vậy? Nó có là bảo bối của ai cũng là nữ nhi của người! Trấn quốc Hầu phủ cho dù có lợi hại cũng chỉ là người ngoài. Bọn họ có thể cản trở chúng ta gả nữ nhi sao?”

      “Hồ đồ!” Âu Dương Trì tức giận quát, “Cho dù quan tâm đến Hầu phủ với tài mạocủa Noãn nhi như vậy, tương lai có thể hứa gả cho gia đình hiển quý bao nhiêu. Ta sao có thể hứa gả nó cho thương hộ nho như vậy. Đúng là ý tưởng ngu xuẩn, sao ta có thể lãng phí như vậy?”
      liên tục , trong lòng vẫn chưa hết giận. còn chưa đề cập đến chuyện Minh quận vương từng phái ngươi đến hỏi han. Nếu tương lai Noãn nhi có thể bước vào Yến vương phủ, Âu Dương Trì cũng được thăng chức rất nhanh. Như vậy Tô gia được tính là cái gì?

      Trong đầu Âu Dương Trì tràn ngập những tính toán. Nhất là hôm nay khi nhìn thấy bức phúc trăm thọ đồ kia, cảm thấy các thiên kim tiểu thư khắp kinh đô này so với trưởng nữ của mình vẫn còn kém xa. Nghĩ vậy, trong lòng tràn ngập tự tin, tự chủ mà : “Hừ, nếu phải dòng dõi nhà chúng ta đủ cao quý Noãn nhi dù có gả cho hoàng tử làm chính phi cũng xứng đáng!”

      Lâm thị dám tin nhìn Âu Dương Trì, : “Lão gia, người điên rồi!”

      Lời vừa ra khỏi miệng Âu Dương Trì biết mình lỡ lời, dòng dõi nhà mình cũng tính là thấp, nhưng muốn leo vào hoàng tộc sao?....Đích nữ Trấn quốc Hầu phủ cùng lắm cũng chỉ là Trắc phi, Âu Dương gia chỉ là Lại Bộ thượng thư, chỉ sợ người ta nhìn cũng thèm nhìn. Lại , địa vị hoàng tộc cao quý, Minh quận vương lại là hào quang vạn trượng, đối với hai người này Âu Dương Trì chỉ có nằm mơ mà thôi. Dù sao hoàng tử, hoàng tôn cũng rất hiếm có nên chỉ cần có thể gả cho những nhà có quan hệ thân thiết với hoàng tử hoàng tôn xem như Âu Dương Trì có thể theo nước thuyền lên rồi. Nhưng Âu Dương Trì lại nghĩ lại, cảm thấy nay tâm ý Thánh thượng , tương lai vương vị rơi người nào còn chưa chắc. Người xuất sắc như Noãn nhi bây giờ chưa cần hứa vội, bản thân phải xem xét lại kỹ, phải giành lấy cơ hội thăng tiến mới đúng! Âu Dương Trì càng nghĩ càng thấy đắc ý, cơ hồ đem lời của Lâm thị ném lên chín tầng mây. bên liên tưởng, bên : “Ngươi xem lại , tướng mạo Noãn nhi như vậy gả cho nhà hào môn quyền quý nào mà được. Đợi qua hai năm nữa nhất định có người đến đạp cửa, đến lúc đó rồi hãy tính tiếp!”

      Lâm thị nhất thời bị tạt gáo nước lạnh, trong lòng hận đến đỏ mặt, nhưng vẫn từ bỏ ý định mà : “Hào môn quyền quý trong kinh thành tuy nhiều, nhưng các công tử nhà họ chưa chắc có người xuất sắc được như Tô công tử!”

      Âu Dương Trì cười lạnh: “Ngươi kiến thức hạn hẹp, quả nhiên biết lâu dài! chuyện với người như ngươi chỉ khiến ta thêm tức giận, cẩn thận truyền ra ngoài lại làm trò cười cho thiên hạ! Người ta đường đường là vương thất công tử nhà công hầu lại dễ dàng bên ngoài khoe khoang sao? đến Thái tử mà trong phủ bốn vị Vương gia nay rất được Hoàng thượng coi trọng là Tần Vương, Tấn Vương, Yến Vương, Chu Vương đều có thế tử cùng quận vương còn chưa lập chính phi. Những vị này cao quý nhà ta vốn thể trèo cao nhưng vẫn còn có Sở Vương, Tề Vương, Lỗ Vương, Thục Vương, Tương Vương, Đại Vương, Túc Vương…ta tin dựa vào tài mạo của Noãn nhi thể ngay cả hoàng tôn cũng với tới được!”

      lời này vừa nhanh vừa độc, giống như cường đao chém ngang qua người Lâm thị. Trong lòng bà ta gấp đến phát hỏa, nếu để Âu Dương Noãn gả cho những người này chẳng phải là bay lên thành phượng hoàng sao? Đến lúc đó đừng đến bà ta mà ai cũng đều áp chế được Âu Dương Noãn! Lâm thị cùng Âu Dương Khả lúc này chỉ còn đường chết. Bà ta liền dịu dàng, hai mắt đẫm lệ : “Lão gia sao thiếp nghe vậy! Chuyện bên ngoài thiếp nghe hiểu, lão gia dạy bảo thiếp nghe. Noãn nhi có tương lai tốt như vậy, người làm mẫu thân như thiếp cũng vui mừng cho nữ nhi. Lão gia đừng tức giận, có gì từ từ . Huống hồ những lời lão gia thiếp vẫn hơi băn khoăn, chẳng lẽ người quên chúng ta vẫn còn Khả nhi sao? Tương lai nó cũng có thể vì lão gia mà rải đường !”

      “Nó sao?” Âu Dương Trì bật cười tiếng, “Nếu xảy ra chuyện của Trương Văn Định kia, ta còn tin tưởng tương lai nó có thể giúp ta. Nhưng tai ngươi xem xem nó làm cái gì? Nếu phải ngươi liều mạng giúp nó áp chế chỉ sợ tình kia truyền khắp kinh đô rồi! Nhà ai chịu cưới người con dâu như vậy? Nó là người chưa hiểu chuyện, cho dù may mắn được vào nhà dòng dõi cao quý cũng sống được quá năm, ta còn có thể trông cậy được vào nó sao? Ngươi muốn hại ta sao?”

      Lâm thị vừa nghe ánh mắt đau xót, khóc lên : “Lão gia sao có thể những lời khiến thiếp thương tâm như vậy? Khả nhi dù sao cũng là cốt nhục thân sinh của người, chẳng lẽ lão gia thể vì nó mà mưu tính tiền đồ tốt chút được sao? Dù sao nó cũng tệ, thẳng ra nó kém Noãn nhi ở chỗ nào chứ?”

      “Kém chỗ nào ư? Tất cả đều kém xa. Mắt ngươi cao hơn đầu, chỉ biết suy nghĩ miên man. Trèo cao cũng phải biết chừng mực! Ngươi có xuất thân như thế nào? Khả nhi là do ngươi sinh ra, người ta dòng dõi cao quý như vậy, làm sao có thể để ý đến nó chứ? Đừng ở đó mà mơ mộng hão huyền, si tâm vọng tưởng!”

      Lời của Âu Dương Trì như nhát đao đâm vào lòng Lâm thị. Bà ta hận nhất là bị người bên ngoài mình chỉ là thứ nữ, ánh mắt liền thay đổi, lạnh giọng : “Như vậy ý lão gia là thiếp làm cản trở đến chung thân đại của Khả nhi sao?”

      Âu Dương Trì hừ lạnh tiếng : “Ngươi hiểu , còn cần ta phải nhiều lời sao? Hoàng thất rất coi trọng đích thứ. Ngươi chỉ là đồ thứ xuất, nữ nhi của ngươi có thể có được địa vị cao hay sao? Đừng suy nghĩ ảo tưởng nữa!”

      Trong lòng Lâm thị như có bàn tay hung hăng bóp mạnh, nhưng bởi vậy mà đầu óc sáng suốt hơn nhiều. Bà ta thầm cười lạnh, ngươi chắc chắn như vậy là vì chưa biết được nữ nhi bảo bối của mình cùng Tô công tử kia muốn ở cùng chỗ a! Hừ, tất cả đều chậm rồi. Kế hoạch thấy người sang bắt quàng làm họ của ngươi đổ bể. Cái đinh trong mắt Âu Dương Noãn này nhất định phải nhổ tận gốc! Nghĩ như vậy, bà ta liền mềm mỏng, áp sát bên người Âu Dương Trì mơ màng : “Trì lang! Chàng sao lại nặng lời như vậy? Thiếp chẳng qua là suy nghĩ cho nữ nhi của người thôi! Làm sao dám vì bản thân chứ? Thân phận thiếp thấp kém người biết từ lâu, như thế nào bây giờ lại vì vậy mà ghét bỏ thiếp? Nếu lão gia ghét bỏ, thiếp sống còn ý nghĩ gì nữa, chi bằng…”

      Tức giận của Âu Dương Trì bị giọng mềm của Lâm thị làm cho hòa hoãn ít. ta thở dài : “Ngươi cũng phải là như thế. Nay ngươi có thai, vẫn là nên chú ý bảo trọng thân thể nhiều hơn. Đừng suy nghĩ viển vông, nếu ngươi thực thích Tô công tử kia , tương lai ta đem Khả nhi gả cho là được. Còn về Noãn nhi ngươi cần nghĩ nhiều nữa!”

      Lâm thị thấy kỹ xảo của mình giờ cũng mất tác dụng liền biết Âu Dương Trì nay bị Lý di nương mỹ mạo trẻ tuổi kia mê hoặc. Bây giờ còn hứng thú với bà ta, hơn nữa bà ta lại mang thai, thân mình có thay đổi còn dáng vẻ thướt tha thon thả như trước nữa. Nhất là khi nghe Âu Dương Trì gả Âu Dương Khả cho Tô gia tức giận đến phát run, nhưng lại dám biểu lộ ra ngoài, chỉ có thể thầm cắn răng : “Lão gia, ta vốn nhìn thấy Tô công tử liền thích. Thế nhưng nghe người nãy giờ cũng hiểu được, dù sao cũng chỉ là con của thương hộ căn bản thể xứng với nhà chúng ta. Khả nhi mặc dù bằng Noãn nhi, nhưng cũng nhu thuận đáng , tính cách cũng tệ. Sau này thiếp cố gắng chỉ bảo, tương lai hy vọng mối hôn nhân tốt. Lão gia, nó dù sao cũng là nữ nhi thân sinh của người, người thể mặc kệ quản a!”

      Âu Dương Trì nghe vậy có điểm phiền lòng, liền gật đầu cho qua chuyện: “Ta biết rồi! Đừng nhắc đến chuyện này nữa! Ta còn có việc, đêm nay nghỉ lại chỗ này!” xong liền đứng dậy chút lưu luyến bước nhanh ra ngoài.
      thienbinh2388, Tôm Thỏthuyt thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      050-2 Mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành

      Lâm thị nhìn bóng dáng rời liền cười lạnh. Nhanh thôi, rất nhanh thôi ngươi phát ra nữ nhi mà ngươi vẫn luôn tự hào gây ra chuyện gì? Đến lúc đó những tính toán của ngươi phải bị phá vỡ hết sao?

      Ngay khi Âu Dương Trì vừa bước ra cửa, đột nhiên nhìn thấy nha đầu Thọ An Đường chạy vội tới báo tin, rằng Lão thái thái mời lão gia cùng phu nhân lập tức qua đó. Âu Dương Trì thập phần kỳ quái, Lâm thị lại cười khanh khách theo. Bà ta nghĩ là do Lý thị phát Âu Dương Noãn cùng Tô Ngọc Lâu ở với nhau trong cùng phòng, trong lòng liền kích động thôi. Vẻ đắc ý tự chủ được mà thể ra mặt.

      Đến Thọ an đường, Âu Dương Trì bước vào trước, nhìn thấy tình hình bên trong liền sợ hãi biến sắc. Lâm thị theo sau bước vào, vốn còn tưởng rằng được nhìn thấy Âu Dương Noãn cùng Tô Ngọc Lâu bị trói quỳ ở từ đường. Ai ngờ bước vào lại nhìn thấy nữ nhi của mình là Âu Dương Khả khóc lóc đến sống chết lại.

      Âu Dương Noãn cùng Lý di nương ngồi bên cạnh Lý thị. Lý di nương dấu nổi vui sướng khi người khác gặp họa, mặt Âu Dương Noãn lại tràn ngập thần sắc đành lòng, vừa nhìn thấy Lâm thị cùng Âu Dương Trì tiến vào lập tức đứng dậy vội vàng : “Phụ thân, mẫu thân mau qua đây ! Mau mau khuyên nhủ tổ mẫu, người muốn đánh chết Khả nhi a!”

      Lâm thị vừa nghe sắc mặt liền đại biến. Nghi hoặc nhìn Âu Dương Noãn rồi lại nhìn Âu Dương Khả quỳ rạp mặt đất.

      Dưới ánh đèn, khuôn mặt Âu Dương Noãn thanh lệ trắng trong thuần khiết, cả người lại giống như đóa sen dưới nước, xinh đẹp gì sánh bằng. Sắc mặt nàng vội vàng, chân thành giống như là thập phần nôn nóng lo lắng cho tính mạng của muội muội vậy. Lâm thị nhìn thấy trong lòng run lên, cảm thấy Âu Dương Noãn giống như ác quỷ đến đòi mạng vậy, quả thực là rất đáng sợ. Bà đáp lời, chỉ tiến lên hỏi: “Lão thái thái, có chuyện gì vậy?”

      “Có chuyện gì à? Ta còn muốn hỏi mẫu thân nó là ngươi đây! Sao nữ nhi của ngươi có thể trong thọ yến của ta, ở trước mặt bao nhiêu phu nhân tiểu thư có thể gây huyên náo như vậy?” Lý thị tức giận hỏi.

      Lâm thị nghe xong sửng sốt, tự chủ được liếc mắt nhìn Âu Dương Khả, biết đến tột cùng là có chuyện gì. Kế hoạch của bà ta ràng là nhắm vào Âu Dương Noãn. Như thế nào….bây giờ Âu Dương Noãn lại hề có việc gì! Ngược lại Khả nhi lại bị quỳ ở trong này, giống như là phạm vào tội rất lớn!

      “Khả nhi! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Âu Dương Trì nghiêm khắc ép hỏi.

      Âu Dương Khả đột nhiên òa khóc. Bảo nàng ta ra sao? Chẳng lẽ rằng chính nàng ta tặng khăn tay cho Tô Ngọc Lâu, sau đó lại viết thơ rồi cùng với khăn tay đem trả lại sao? Chuyện này phải tự tiện trao nhận đính ước là cái gì? Sao nàng ta có thể dám ra?

      Âu Dương Khả có điều biết, khăn tay là do Tô Ngọc Lâu tùy ý ném trả cho Hạnh Nhân. Sau đó lại rơi vào tay Âu Dương Noãn, nàng để cho Hồng Ngọc ra tiền thính để Âu Dương Tước tìm vật người Tô Ngọc Lâu. Âu Dương Tước nhanh trí cầm ngay bài thơ mà Tô Ngọc Lâu vừa làm đem tới, Âu Dương Noãn thuận tiện đem bài thơ cùng khăn tay giao lại cho Hạnh Nhân, bức nàng ta đem khăn tay trả lại Âu Dương Khả. Âu Dương Khả nhìn thấy khăn tay rồi nhìn thấy kết đồng tâm liền tim đập chân run, làm sao có thể để ý đến bên trong khăn tay còn có vật gì. Hơn nữa nếu trước mắt bao nhiêu người chỉ để lộ chiếc khăn tay được kết đồng tâm chỉ cần thu hồi cười trừ là qua chuyện nên Âu Dương Noãn cố ý để cho người bên ngoài muốn xem khăn tay, Âu Dương Khả cũng biết trong khăn tay có vật gì nên cứ thế đem ra. Cứ như thế dẫn đến đại họa.

      Nàng từng chút từng chút đem lửa đốt xuống. Bất quá chỉ là chút tài mọn, muốn trách trách Âu Dương Khả vận khí xui xẻo, đầu óc lại ngu xuẩn, thiên kim tiểu thư thế nhưng lại dám mang khăn tay giao cho nam nhân. Tô Ngọc Lâu cũng vậy, chỉ cần có chút suy nghĩ nhận lấy khăn tay. Âu Dương Noãn đứng ở trong phòng, mặt tràn ngập đồng tình, thế nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn hết thảy.

      Trương mama lúc này mới giải thích : “Lão gia, hôm nay trong thọ yến của lão thái thái, vốn dĩ mọi việc đều thuận lợi. Nào ngờ đến gần cuối Tiểu thư Hầu phủ muốn xem khăn tay của Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư thuận tiện lấy ra. Thế nhưng biết làm sao mà từ trong khăn tay lại rơi ra bài thơ. Lão thái thái vừa xem liền biết có chuyện hay phát sinh."

      “Thi văn cái gì? Đưa ta xem!” Âu Dương Trì nhíu mày, nha đầu bê cái tráp qua. Âu Dương Trì nhìn qua khăn tay rồi cầm lấy bài thơ, đọc lát đột nhiên giận tím mặt liền bước lên hung hăng đạp Âu Dương Khả cước, mắng: “Đúng là cái đồ biết xấu hổ!”

      Lâm thị lập tức muốn xông lên, muốn che chở cho Âu Dương Khả nhưng lại bị Âu Dương Noãn hung hăng giữ lại. Nàng tha thiết : “Mẫu thân, người mang thai đệ đệ! Đừng làm thân thể bị thương!” Ánh mắt nàng tối đen như mực, tia hàn băng mãnh liệt, giống như là mang theo hận ý ngập trời. Thế nhưng thanh lại cực kỳ ôn nhu. Lâm thị bị ánh mắt của nàng nhìn đến phát run, tự giác được mà cắn môi. Âu Dương Noãn cười rồi buông bà ta ra cho Vương mama khẩn trương xông lên, nàng giọng : “Vương mama, ngươi hãy chăm sóc mẫu thân cẩn thận. Nếu như người bị thương, lũ các ngươi cũng đừng mong sống sót!”

      Vương mama liều mạng đỡ lấy Lâm thị, căn bản dám nhìn thẳng Âu Dương Noãn. Trong lòng bà ta thực thấy sợ hãi vị đại tiểu thư này, nàng căn bản là như ác quỷ muốn lấy mạng phu nhân, vậy mà lại còn cố tình lộ ra vẻ mặt khuynh quốc khuynh thành đem mọi người mê hoặc thần hồn điên đảo. Đúng là làm người khác sợ hãi.

      Lâm thị ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại rồi lớn tiếng : “Lão gia, bài thơ này là sao vậy? Người hãy xem, rốt cuộc là Khả nhi xảy ra chuyện gì?”

      Âu Dương Trì đem bài thơ ném trước mặt Lâm thị. Bà ta nhìn kỹ, đây phải là chữ viết của Khả nhi. Bà ta nheo nheo mắt, trong lòng liền giật mình rồi nghi hoặc nhìn Âu Dương Khả. Nha đầu kia, chẳng lẽ nó…

      “Đây là bài thơ do Tô Ngọc Lâu làm tối hôm nay!” Thanh Âu Dương Trì giống như tiếng sấm, làm Lâm thị lập tức tỉnh mộng.

      ‘Sao có thể? Điều này làm sao có thể?’ Lâm thị thiếu chút nữa là ngất xỉu. Nhìn đến bộ dạng rụt rè sợ hãi của Âu Dương Khả lập tức nghĩ là do nàng ta lấy thi văn của Tô Ngọc Lâu. Trong lòng khỏi cảm thấy phiền muộn, bây giờ phải làm sao đây?

      Lý di nương bên cạnh nhoẻn miệng cười : “Lão gia, nhị tiểu thư tuổi còn chưa hiểu chuyện nên nhất thời mới làm ra chuyện hồ đồ này. Về sau chú ý dạy giỗ là được, đừng làm lớn chuyện nữa!”

      “Hừ, nó cần mặt mũi nữa ta giữ lại cho nó để làm gì? thiếu nữ thiên kim cư nhiên lại dám cất giấu thơ văn của nam nhân!”

      “Lão gia!” Lâm thị tỉnh táo lại, lớn tiếng ngắt lời “Cho dù bài thơ này là của Tô Ngọc Lâu sao? Cái này cũng phải là thơ tình a! Sao lại Khả nhi làm chuyện ám muội?”

      “Bình sinh vui phàm đào lý. Xem vườn hoa mai thấy mùa xuân! Ngươi đọc kỹ lại coi, bên trong câu thơ này phải hàm chứa ý nghĩa tình cảm sao? Ngươi biết chữ sao?” Âu Dương Trì càng nghĩ càng cảm thấy bài thơ này của Tô Ngọc Lâu chỉ đơn thuần là bài thơ vịnh mai. Nếu như có ý chỉ điều gì, ‘Xem vườn hoa mai thấy mùa xuân’ này phải là vì gặp qua Âu Dương Khả rồi nên để người khác vào mắt nữa sao?

      Hay cho công tử càn rỡ, đúng là có thâm ý!

      Âu Dương Khả khốn khổ khóc bi thương. Lâm thị lên túm chặt lấy tay áo nàng ta, lạnh lùng : “ được khóc!”

      Âu Dương Khả lập tức bị vẻ mặt đáng sợ của Lâm thị dọa cho kinh hãi. Trong nhất thời liền quên mất khóc lóc. Lâm thị giữ chặt lấy tay nàng ta, mặt đầy tàn khốc. ‘ thể thừa nhận! Đành chết cũng được thừa nhận!’ Âu Dương Khả rốt cuộc cũng hiểu được ánh mắt Lâm thị, giọng nỉ non : “Phụ thân. Con bị oan! Con làm! Con biết bài thơ kia sao có thể ở trong chiếc khăn tay này!”

      Lâm thị quay đầu dứt khoát : “Lão thái thái, lão gia! Khả nhi tuy rằng tuổi chưa hiểu chuyện nhưng cũng thể nào làm ra loại chuyện có quy củ này được. Tô công tử kia ở bên ngoài viết thơ, Khả nhi lại ở bên trong xem kịch, bài thơ làm sao có thể ở trong tay nó? chừng là có người thành tâm muốn hãm hại nó!”

      “Hãm hại?” Lý thi cười lạnh tiếng, tiếp: “Khả nhi, ta hỏi ngươi. Khăn tay này là của ngươi?”

      mặt Âu Dương Khả toàn là nước mắt, vẻ mặt bất an sợ hãi. Giờ phút này nhìn thấy tổ mẫu lạnh lùng tự chủ được mà gật đầu.

      “Chiếc khăn này vẫn luôn nằm trong tay người. Ngươi mau cho ta biết, ai lại có thể với tay vào người ngươi lấy khăn tay rồi hãm hại ngươi hả?” thanh của Lý thị lạnh lùng đến cực điểm.

      Âu Dương Khả khẽ cắn môi : “Tổ mẫu, khăn tay kia…khăn tay kia là…”

      Lâm thị lớn tiếng : “Khăn tay này nhất định là bị đánh rơi đâu đó. Có phải Khả nhi?”

      Âu Dương Khả vừa nghe lập tức gật đầu, liên thanh : “Đúng vậy! Đúng vậy! Là con đánh rơi!”

      mặt Âu Dương Noãn lộ vẻ tươi cười thản nhiên : “Như vậy là tốt rồi! Khăn tay này nhất định là bị người ta nhặt được. Chỉ là Khả nhi đánh rơi ở đâu, sao bây giờ lại kiếm về được?”

      Âu Dương Khả sửng sốt, môi run run dám lời nào. Khăn tay này ràng là do mình trao . Bây giờ chẳng lẽ lại do Tô Ngọc Lâu đem trả lại sao? thể, tuyệt đối thể để người khác biết được nó là do Tô Ngọc Lâu trả lại. Thậm chí thể để người khác biết Hạnh Nhân là người giao lại khăn tay, nếu lão thái thái bắt nàng ta đến tra hỏi lộ ra chuyện Tô Ngọc Lâu. Đến lúc đó tội danh được xác thực. Nhất định phải giữ bí mật, Âu Dương Khả quyết tâm: “Hình như là đánh mất ở hoa viên…Sau đó, sau đó ta phát được liền tìm. Cuối cùng thấy nó trong hoa viên. Bởi vì nóng vội quay về mà trực tiếp cầm lấy bước nên phát được là bị người khác động chân động tay!”

      “Lời này của ngươi là muốn người khác nhặt được khăn tay của ngươi lại cố ý động tay động chân rồi sau đó để lại chỗ cũ chờ ngươi nhặt về sao? Ngươi nghĩ rằng những người khác đều ngu xuẩn như ngươi sao?” Âu Dương Trì tức giận đến đỏ mặt, hung tợn .

      Âu Dương Noãn thở dài : “Phụ thân đừng tức giận! Hôm nay trong phủ nhiều người như vậy, chắc là có ai cố ý đùa dai thôi?”

      “Ai rỗi hơi mà lấy chuyện này ra làm trò đùa? Chẳng qua là nó cùng Tô Ngọc Lâu có tư tình lén lút trao đính ước mà thôi. Đúng là biết liêm sỉ!” Âu Dương Trì tức giận .

      Lý thị bên này cười lạnh tiếng, : “Noãn nhi, con đừng quá lương thiện. như vậy ai tin tưởng đây? Hôm nay khách nhân tuy nhiều, nhưng ai cũng đều thù oán với nó. Có ai lại vô duyên vô cớ hãm hại nó chứ? Cho dù là hãm hại, chẳng lẽ đem khăn tay kết thành như vậy rồi vu hãm nó sao? Nó là người mù hay sao mà biết mở khăn tay ra nhìn kỹ rồi mới đứng lên chứ?”

      Đừng là bọn họ, ngay cả Lâm thị cũng cảm thấy lời dối này rất vụng về. Bà ta hung hăng trừng mắt nhìn Âu Dương Khả, ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt thành thép. Âu Dương Khả vội rụt cổ, gục xuống trước mặt Lâm thị: “Mẫu thân, người mau cứu con. Con thực cái gì cũng biết!”

      Âu Dương Trì căm hận : “Nghe nãy giờ ngươi còn biết tỉnh lại sao? Ngươi tự xét lại , ngươi mực khẳng định là có ai đó hãm hại ngươi. Ta còn biết, ngươi chỉ là tiểu thư khuê phòng, ai rãnh rỗi lại chạy đến hại ngươi? Sao lại hại tỷ tỷ ngươi? Ngươi xuất sắc hơn Noãn nhi sao? Còn có người đố kỵ với ngươi sao? Ngươi là nữ nhi của ta, ta luôn chăm sóc che chở cho ngươi. So với những thiên kim tiểu thư cùng trang lứa, cuộc sống của ngươi tốt hơn biết bao nhiêu. Cổ nhân , nữ tử khuê trung hiểu rộng biết nhiều phải đọc vạn cuốn thánh hiền thư. Có như vậy mới là người có tri thức, có lễ nghĩa, am hiểu lòng người. Ta mong ngươi có thể như tỷ tỷ ngươi thông minh lễ phép, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn sống tốt trong khuê phòng. Nhưng ngay cả điều này ngươi cũng làm được! Mới bao nhiêu tuổi, đầu tiên là Trương Văn Định, bây giờ lại là Tô Ngọc Lâu. Chẳng lẽ gặp nam nhân nào ngươi cũng đều , ngươi cần mặt mũi nữa sao?”

      Lời ày vô cùng nặng nề, cơ hồ như muốn xé nát người ta. Âu Dương Khả sợ hãi oa tiếng khóc lớn, nước mắt nước mũi mặt dính hết lên váy Lâm thị. Trong lòng Lâm thị đau như dao cắt, bất đắc dĩ run run giọng : “Lão gia, Khả nhi vô tội. Có lẽ là do Tô Ngọc Lâu nhìn trúng Khả nhi, muốn dựa vào lão gia nên mới mượn cơ hội tính kế nó a?” Chuyện đến nước này, bà ta tạm gác chuyện đối phó với Âu Dương Noãn qua bên, bây giờ phải bảo vệ được Âu Dương Khả mới là điều quan trọng.

      “Người ta nhìn trúng nó? Hừ, đúng là biết dát vàng lên mặt. Tô Ngọc Lâu kia tốt xấu gì cũng xuất thân từ gia đình phú quý, có dạng nữ nhân nào mà chưa từng thấy qua. Nó sao? Chỉ dựa vào vài phần tư sắc như vậy mà muốn người ta để ý sao? Ngươi cho nữ nhi của ngươi là thiên tiên sao? Hừ!” Âu Dương Trì cười lạnh.

      “Phụ thân!” Âu Dương Noãn nhàng ôn nhu khuyên: “ cần nặng lời như vậy! Khả nhi hoạt bát đáng , quả là khiến người khác thích. Chỉ là con cảm thấy Tô công tử kia phải là người như vậy. chỉ là thiếu niên, bên người lại mang theo tỳ nữ, làm sao có thể kết được cái kết đồng tâm tinh xảo như vậy? chừng đây chỉ là hiểu lầm mà thôi…”

      Âu Dương Trì nhìn đại nữ nhi ôn nhu lương thiện từ , trong lòng lại càng thêm chán ghét Âu Dương Khả. Nghiêm mặt lại lời nào, trong đầu đột nhiên xẹt qua ý niệm. Noãn nhi đúng, Tô Ngọc Lâu trẻ tuổi tuấn, thâm cơ trầm. Tô gia dã tâm bừng bừng, cơ đồ cũng , muốn leo lên gia đình quyền quý nhà cao cửa rộng cũng phải là khó. Như vậy làm sao có thể vừa nhìn mặt liền muốn tính kế lợi dụng tiểu nương như Âu Dương Khả? Thực chất là nhìn trúng Âu Dương Noãn mới đúng. Lại , Tô Ngọc Lâu hôm nay mang theo tỳ nữ, thiếu niên như vậy là sao biết kết đồng tâm! Xem ra có khả năng là đôi bên có tư tình với nhau mà chỉ là mình Âu Dương Khả nhất kiến chung tình, trộm bài thơ của người ta, lại còn lặng lẽ tự mình kết đồng tâm. Như vậy lại càng biết liêm sỉ, làm nhục gia môn!
      thienbinh2388thuyt thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      050-3 Mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành

      Âu Dương Trì nhìn chằm chằm Âu Dương Khả, càng nhìn càng hận thể cước đá chết nàng ta. Ánh mắt đáng sợ đến cực điểm, Âu Dương Khả bị nhìn đến phát run liên tiếp núp sau người Lâm thị.

      Lâm thị chưa bao giờ gặp qua vẻ mặt như muốn giết người của Âu Dương Trì. Trong lòng nổi lên tia sợ hãi, biết tình hình bây giờ ổn liền lập tức lớn tiếng : “Lão gia, trong hoa viên nhiều người qua lại như vậy, ai có thể cam đoan khăn tay này bị người khác nhặt được? Khả nhi nhất định là bị người ta hãm hại, cho dù là phải cũng rất có khả năng những tiểu thư các nhà khác cố ý cầm khăn tay của nó giấu thơ của người trong lòng, sau đó lại quá mức kinh hoảng sợ người khác phát nên mới để lại trong hoa viên!”

      Mới nghe liền biết Lâm thị bắt đầu hoảng mà suy nghĩ. Âu Dương Noãn cười lạnh, mặt lại làm bộ ngạc nhiên : “Nhưng hôm nay trong hoa viên đều là các công tử, các tiểu thư đều ở trong lương đình, ai cũng dám tới gần đó!”

      Lý thị lúc này mới uống ly trà rồi lạnh lùng : “Người bên ngoài dám , chỉ có mình nó lại dám! Biết trong hoa viên có nhiều nam tử trẻ tuổi như vậy, cư nhiên lại còn dám . Rốt cuộc là có chủ ý gì? Trách được, chúng ta nhiều người như vậy vốn yên ổn ở trong vườn xem kịch, nó lại nháo loạn muốn dạo. Hóa ra là có chủ ý từ trước!”

      Âu Dương Khả có khổ cũng nên lời, đến hoa viên vốn dĩ là do Lâm thị bảo nàng tìm cơ hội để Âu Dương Noãn gặp Tô Ngọc Lâu, ai ngờ bây giờ lại trở thành nhược điểm của mình. Chín nàng ta nháo loạn muốn hoa viên, bây giờ lại đánh mất khăn tay ở đó, bất luận ai nghe xong cũng đều nghĩ là cố ý.

      Âu Dương Noãn đợi Lâm thị phản ứng thở dài trước: “Phụ thân, lúc ấy có nhiều người ở đây như vậy, nếu để người khác biết là bút tích của Tô công tử phải cả đời Khả nhi bị hủy sao? Nếu chỉ là bài thơ cùng lắm muội muội ngưỡng mộ Tô công tử nên mới giữ thơ. Dù sao thanh danh chịu ít tổn hại, nhưng thơ lại được cố ý gói trong khăn tay, cùng với kết đồng tâm này. Mọi người đều nhìn thấy, ngoài miệng mặc dù nhưng trong lòng có nghi ngờ. Vạn nhất lại biến thành đề tài chuyện, thanh danh muội muội mất hết , còn liên lụy phụ thân bị người ta gán tội danh nghiêm khắc quản giáo, dạy dỗ nữ nhi. Ai…cũng may còn có tổ mẫu minh, trước hết đem thi văn giấu , người bên ngoài hơn phân nửa đều nghĩ muội muội nhàm chán nên mới làm thơ tìm niềm vui thôi!”

      “Noãn nhi, con còn muốn che dấu cho nó sao? Con cho rằng các phu nhân ở đây hôm nay đều người ngốc ta như thế nào liền tin như vậy sao? Ta cho con hay, đám đó tất cả đều là người tinh . Ngoài miệng , nhưng trong lòng lại hiểu thấu! Thọ yến lần này đúng là quá mất thể diện, lại còn gây phiền hà đến tỷ đệ Noãn nhi. Sau này bị người ta trong nhà lại có muội muội biết xẩu hổ như vậy!” Lý thị thở dài, đem ly trà đặt mạnh xuống bàn.

      “Tổ mẫu sao lại vậy? Mọi người đều là tỷ muội, chẳng lẽ con lại lo lắng bị muội muội liên lụy sao? Ngay cả có là thực sao, Khả nhi vĩnh viễn vẫn là muội muội của con. Con đương nhiên che chở cho muội ấy!” Âu Dương Noãn nhàng cười , bộ dạng mười phần là tỷ muội tình thâm.

      Lâm thị hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại thể mở miệng phản bác liền hung hăng đẩy mạnh Âu Dương Khả. Âu Dương Khả giật mình liền lấy lại phản ứng: “Phụ thân! Các tiểu thư có tới gần hoa viên nhưng bọn nha hoàn có! A! Đúng rồi, là Thu Nguyệt! Nhất định là do Thu Nguyệt làm! Ngoại trừ nó có ai đến gần con, khăn tay khẳng định là bị nó lấy ! Đầu tiên là giả danh con lấy bài thơ của Tô công tử, sau đó sợ bị con phát nên lại lặng lẽ đem khăn tay trả lại, trong đó vẫn còn dấu thứ sạch đó! Con cái gì cũng biết a! Phụ thân, người phải tin tưởng con!”

      Âu Dương Noãn lạnh lùng nhìn trò khôi hài diễn ra, đúng là biết xấu hổ mà. Đôi mẹ con này đứng thứ hai còn người nào dám đứng thứ nhất. Đầu tiên là khăn tay bị mất, sau lại do Tô Ngọc Lâu ngưỡng mộ Âu Dương Khả mà tặng thi văn. Tất cả Âu Dương Trì đều tin, hai người lại là do các tiểu thư khác bỏ lại. Lý do này cũng thành liền đổ oan lên người nha đầu vô tội! Chỉ là xưa nay hai người cũng diễn được tốt lắm, tổ mẫu Lý thị là người thập phần khôn khéo, loại chuyện này giải thích trăm ngàn chỗ hở. Ai tin tưởng được đây?

      Lâm thị đột nhiên như tìm được chỗ phát tiết, tức giận trừng mắt quát lớn với nha đầu Thu Nguyệt ngây ngốc bên cạnh Âu Dương Khả: “Đúng là cả gan làm loạn mà! Ngươi hôm nay thừa dịp được đến hoa viền liền quyến rũ Tô công tử. Nhặt được khăn tay của tiểu thư rồi lại trộm thi văn của Tô công tử, thế lại còn cố ý kết thành đồng tâm làm thành cái bẫy hãm hại nhị tiểu thư! Ngươi mau thành ra, ta tha cho ngươi được chết toàn thây!”

      Nha đầu Thu Nguyệt vừa nghe hoàn toàn sợ ngây người, phịch tiếng quỳ xuống. Nàng ta vạn lần thể ngờ được, tình nhị tiểu thư gây ra bây giờ toàn bộ lại đổ người mình. Lúc ấy, ràng mình thấy tận mắt Nhị tiểu thư đem khăn tay cho Tô Ngọc Lâu, tại lại biến thành mình trộm. Ông trời ơi! Nàng ta chỉ là nha hoàn, làm sao dám làm chuyện này? Thu Nguyệt sợ tới mức ngừng dập đầu : “Nô tỳ dám, tuyệt đối dám a! Cầu lão thái thái, cầu lão gia, phu nhân minh giám!”

      Âu Dương Noãn trở lại đứng phía sau Lý thị, khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn mọi việc phát sinh.

      Sắc mặt Lý thị biết đổi tốt, ở trong mắt bà tất cả trò này thành khôi hài. Lâm thị lại vẫn biết mà quát lớn: “Tiểu tiện nhân, ngươi đừng vọng tưởng chối bỏ trách nhiệm. Nhị tiểu thư là tiểu nương, làm sao biết trò trao khăn tay cho nam nhân? Chỉ có ngươi, chỉ có ngươi vẫn luôn đứng sau tiểu thư, muốn trộm khăn tay là điều dễ dàng. Nhưng chưa chịu dừng lại ở đó, ngươi lại còn cố ý đem hết thảy vu hãm lên người tiểu thư hòng mong muốn được làm nha đầu hồi môn tiến vào Tô phủ sao?”

      phòng ma ma nha đầu ai ai cũng đều lộ ra sắc mặt đồng tình. Mọi người nhìn Thu Nguyệt như nha đầu hèn mọn dám vì lợi riêng mà vu hãm cho chủ tử. Thu Nguyệt bị nhìn đến phát run, hai hàm răng va vào nhau lập cập, câu cũng dám cãi lại! Lâm thị ngày thường từ ái rộng lượng, là chủ mẫu rất có phong phạm. Nhị tiểu thư đối với Thu Nguyệt cũng là tốt lắm nhưng lại thập phần tin tưởng. Nhưng bây giờ đến thời khắc mấu chốt, đôi mẹ con này lại đẩy nha đầu đáng thương như nàng ta ra chịu tội thay! Đây là loại chủ tử đáng sợ như thế nào?

      Âu Dương Noãn lẳng lặng nhìn tất cả, đem mỗi biểu tình của mọi người thu vào trong mắt. Cuối cùng ánh mắt của nàng dừng lại người Lâm thị thần sắc nghiêm nghị ngừng. Nàng hơi hơi cười lạnh, chỉ sợ Lâm thị còn biết, bất tri bất giác bà ta đánh mất lòng người a! người tùy lúc tùy chỗ có thể trở thành quân cờ để bảo vệ phu nhân, có chuyện xảy ra thể gánh vác liền đổ hết lên người nha đầu hầu hạ thân cận chủ tử. Như vậy ai còn toàn tâm toàn ý trung thành, tận tâm vì họ mà bán mạng? Đúng là chuyện hay mà!

      Âu Dương Noãn khẽ thở dài tiếng, mặt lộ ra thần sắc đồng tình : “Phụ thân, mọi chuyện coi như xong . Chuyện này nếu tra ra ràng chỉ sợ đối với danh dự của muội muội có tổn hại. Con nghĩ tỳ nữ nho như Thu Nguyệt cũng cả gan dám làm chuyện này. Chúng ta hãy coi như là hiểu lầm , qua thời gian sao nữa!”

      Mọi người trong phòng đều nhìn Âu Dương Noãn, thần sắc nàng như xuân hoa, ánh mắt từ bi khỏi cảm thán, xem như nha đầu Thu Nguyệt chọn sai chủ tử rồi. Nếu đổi lại là đại tiểu thư từ bi lương thiện nhất định nàng ta rơi vào kết cục này! Âu Dương Noãn cùng Thu Nguyệt quen biết, cũng có tình cảm chủ tớ, thế nhưng nàng lại vì Thu Nguyệt mà mở lời. So ra vẫn có khí thế bức người hơn mẹ con Lâm thị cố ý đẩy Thu Nguyệt vào cái chết này.

      Âu Dương Trì lạnh lùng nhìn mẹ con Lâm thị, mặt hoàn toàn hề tin tưởng. Lý thị lại cúi đầu uống trà, giống như là xem trò vui vậy.

      Chuyện đến nước này, Lâm thị còn đường lui. Bà ta đến bên cạnh Thu Nguyệt, dùng thanh chỉ có hai người nghe được : “Dùng mạng của ngươi, đổi lấy bình an, phú quý cho cả nhà!”

      Cả người Thu Nguyệt chấn động nhìn Lâm thị dùng ánh mắt sắc lạnh uy hiếp mình. Cuối cùng mặt lộ ra tuyệt vọng, nếu nàng ta gánh tội danh này thay Âu Dương Khả người nhà chắc chắn thoát khỏi cái chết. Nhị tiểu thư, phu nhân! Các ngươi rất ngoan độc. Nàng ta cúi đầu, còn tia hy vọng, thê lương : “Phải, hết thảy đều là do nô tỳ làm. Nô tỳ…nô tỳ thầm ngưỡng mộ tài hoa của Tô công tử nên vọng tưởng rằng nếu vu hãm cho nhị tiểu thư được theo người cùng vào Tô gia…” Lời còn chưa dứt nàng ta khóc thành tiếng.

      Lâm thị lúc này mới chậm rãi đứng lên. thanh cực kỳ lạnh lùng : “Lão thái thái, lão gia! Nếu Khả nhi có gì sai sót cũng là nữ nhi Âu Dương gia. Các người muốn nó bị người ta hãm hại bôi bẩn danh dự nhà ta sao?”

      Lâm thị đánh cược, cược Lý thị cùng Âu Dương Trì vì muốn bảo toàn danh dự của Âu Dương Khả mà chấp nhận lời dối này!

      Âu Dương Trì gắt gao nhìn Lâm thị, trong ánh mắt hoàn toàn là tức giận gắng kiềm chế. Sau cùng cũng chỉ thở dài tiếng, chậm rãi : “Phu nhân đúng! Nha đầu kia đúng là bất lương, nay mọi việc ràng. Ban thưởng được chết toàn thây. Người đâu! Tha ra ngoài trượng lễ!”

      Nhóm mama bên ngoài đáp lời, kéo Thu Nguyệt đến trung đình, dùng dây thừng trói chặt rồi chút lưu tình đánh mạnh. Trong nhất thời trong phòng liền nghe tiếng thét thảm thiết của Thu Nguyệt cùng với tiếng ván nặng nề đánh lên thân thể nàng ta. Trong phòng, Âu Dương Khả mặt đổi sắc, Lâm thị lạnh nhạt đứng nghe, Âu Dương Trì mặt đầy sắc lạnh. Ngay cả lão thái thái Lý thị cũng hơi hơi nhắm mắt, giống như là ngủ. Nhóm mama, nha đầu đều lộ thần sắc đành lòng.

      Lúc này, bọn họ biết đầu sỏ gây ra chuyện là Âu Dương Khả nhưng vẫn lựa chọn hy sinh tính mạng của nha đầu vô tội. Móng tay Âu Dương Noãn tự chủ được mà đâm mạnh vào lòng bàn tay. Những người này là thân nhân của nàng sao? Sao có thể máu lạnh đến đáng sợ như vậy? Đúng là hổ đội lốt người mà!

      Thu Nguyệt mấy năm nay theo Âu Dương Khả tuy hề kiêu ngạo hống hách nhưng cũng thay Âu Dương Khả làm ít chuyện. Âu Dương Noãn từ đầu đến cuối đều trầm mặc , mãi đến khi bên ngoài đánh được ba mươi bản tự, biết rằng nàng ta bị nhận đủ giáo huấn mới chậm rãi tiến lên : “Tổ mẫu, phụ thân! Thứ cho Noãn nhi có lời muốn !”

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      05-1 Muội muội đần độn nhất định phải tìm cặn bã nam

      Lý thị nghe vậy mở mắt, thở dài tiếng rồi : “Noãn nhi, tổ mẫu biết con đành lòng. Nhưng mà nếu con muốn vì nha đầu này mà cầu tình, miễn !”

      Giữa thanh danh Âu Dương gia và mạng nha hoàn bọn họ chút do dự liền lựa chọn bảo toàn danh dự. Cho dù là bịt tai trộm chuông, lừa đời lấy tiếng cũng nhất định con đường này. Âu Dương Noãn nhìn thoáng qua sắc mặt tươi tắn của Lâm thị, chậm rãi : “Noãn nhi biết việc nha đầu kia làm là sai lầm, nhưng dù sao nó cũng theo Khả nhi nhiều năm. Là nha hoàn thân cận bên người muội muội nên tình cảm cũng thân thiết hơn bình thường. Khả nhi bây giờ tức giận nhưng sau này nhớ lại nhất định hối hận. Noãn nhi biết muội ấy hối hận sao có thể khuyên nhủ được?”

      Âu Dương Trì trở lại chỗ ngồi, thản nhiên : “ !”

      Âu Dương Noãn giọng : “Thu Nguyệt tội đáng chết vạn lần, chỉ là những năm gần đây nó đều tận tâm hầu hạ Khả nhi. có công lao cũng có khổ lao, điều này cũng là tất nhiên. Tổ mẫu quên sao? Thu Nguyệt là cháu ruột của Hoa mama, Hoa mama năm đó là nha đầu hồi môn của người. Hoa mama hầu hạ người nhiều năm, sau này tuổi lớn nên được nhận ân điển đến biệt viện dưỡng già. Con trai mama mất sớm, con dâu sau này tái giá, bây giờ chỉ còn lại mình Thu Nguyệt. Hôm nay chúng ta phạt nàng trượng lễ, Hoa mama nếu biết được nhất định rất thương tâm a!”

      Sắc mặt Lý thị có chút hòa hoãn nhưng vẫn còn do dự. Âu Dương Noãn lại tiếp: “Mẫu thân tại mang thai, Huệ An sư thái dặn dò chúng ta nhất định phải làm nhiều việc thiện. Nay phạt trượng nha đầu là chuyện , nhưng quên mất lời nhắc nhở của sư thái mới là đại . Nếu như cứ vậy mà lưu lại nghiệp chướng, tổ mẫu cùng phụ thân phải bị liên lụy sao?”

      Âu Dương Trì vốn có ý định dứng tay, nhưng khi nghe đến đó ánh mắt nhất thời ngưng trọng, sau đó liền hướng ra ngoài quát lớn: “Được rồi! Dừng tay trước !” Bên ngoài tuân lệnh liền ngừng tay, những người trong phòng lại hai mặt nhìn nhau.

      Lâm thị chắc chắn, việc đến nước này khẳng định Thu Nguyệt phải chết. Nàng ta có chết bà ta mới thấy an tâm liền lớn tiếng : “Noãn nhi, con cái gì vậy? Con tội gì mà phải cầu tình cho tiện tỳ như vậy?”

      Âu Dương Noãn thở dài hơi, ánh mắt lưu chuyển qua bụng Lâm thị, thâm ý : “Mẫu thân, cứ coi như là vì tích đức cho đệ đệ . Đệ đệ đáng thương còn chưa ra đời bị gán cho ác danh Thiên sát tinh. Nếu bây giờ trong phủ có người chết , chẳng phải càng tăng thêm ác danh cho đệ ấy sao? Thân là mẹ ruột đệ ấy, mẫu thân nhẫn tâm khi đệ ấy bị người đời vậy sao?”

      ‘Thiên sát tinh’ bốn chữ này giống như thần chú đem Lâm thị trói buộc chặt chẽ. Bà ta nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Noãn, chỉ cảm thấy đôi mắt kia toát ra ánh sáng lạnh làm lòng Lâm thị như bị kim châm, tự chủ được mà lùi nửa bước.

      Âu Dương Noãn xoay người, lạnh nhạt : “Thu Nguyệt xác thực là có tội, tổ mẫu cùng phụ thân nhất định phải trừng phạt nàng. Để cho nàng quỳ trong từ đường vì đệ đệ chưa chào đời mà cầu phúc . Mỗi ngày thay mẫu thân tụng trăm lần kinh, tiêu trừ nghiệp chướng!”

      Nhốt vào từ đường chính là mỗi ngày được nhìn thấy mặt trời. Nhưng so với phạt trượng cũng coi như là biện pháp khai ân rất nhiều. Tất cả mọi người đều nghĩ mọi việc lại biến chuyển như vậy, trong nhất thời đều ngơ ngác nhìn nhau. Ánh mắt đại tiểu thư bình tĩnh trong sáng, Thu Nguyệt phải là nha đầu của nàng nhưng nàng lại ba lần bốn lượt đỡ cho nàng ta. Quả nhiên đại tiểu thư là người nhân hậu khoan dung rộng lượng, khiến cho trong lòng mọi người khỏi cảm thấy kính trọng.

      Âu Dương Trì cẩn thận suy nghĩ, nếu đánh chết Thu Nguyệt chắc chắn càng tăng thêm tội nghiệt, phúc lộc của bản thân cũng bị tổn hại. Nhưng nếu thả ra lại sợ nàng ta năng lung tung ở bên ngoài. Chỉ có nhốt vào từ đường, hoàn toàn cắt đứt tiếp xúc của nàng ta với bên ngoài vẫn là thượng sách. lập tức hướng Lý thị : “Lão thái thái, người xem…”

      Lý thị gật gật đầu, lạnh lùng liếc mắt nhìn bụng Lâm thị cái. Hừ, Thiên sát tinh. Âu Dương gia cư nhiên lại sinh ra nghiệt này. Vì tiêu trừ nghiệp chướng, cũng là thay mình cùng con trai cầu phúc liền còn cách nào khác là đành tạm tha cho nha đầu kia! Lý thị nghĩ vậy nên liền gật đầu : “Noãn nhi bản tính nhân hậu. Chủ ý này cũng rất hay. Bảo toàn tính mạng cho nha đầu kia, bắt đầu từ hôm nay đưa nó vào từ đường!”

      Âu Dương Trì lạnh lùng nhìn Lâm thị, : “Khả nhi tuy là bị nha đầu vu hãm. Nhưng cũng vì nó vô duyên vô cớ chạy đến hoa viên trêu hoa ghẹo nguyệt tạo điều kiện cho người ta lợi dụng. Từ hôm nay trở cấm túc trăm ngày, chép phạt nữ tắc năm trăm lần. Còn ngươi, thân là mẹ ruột nhưng lại quản giáo nghiêm ngặt cho nên mới để xảy ra nhiều chuyện, làm mất thể diện Âu Dương gia. Từ nay về sau ngươi phải quản giáo lại nữ nhi, nếu để phát sinh thêm loại chuyện này nữa, ngay cả ngươi cũng bị nghiêm trị!”

      Lúc bước ra khỏi Thọ an đường, cả người Âu Dương Khả mềm nhũn, cơ hồ như đứng vững. Vương mama liền dìu lấy nàng ta rồi cùng Lâm thị ra ngoài. đường ra cửa, đến bên ngoài sân tất cả mama, nha hoàn đều dùng loại ánh mắt xa lạ cực đoan nhìn chằm chằm đôi mẹ con này. Vẻ mặt quỷ dị nên lời.

      Âu Dương Khả thực bị dọa ít, tự chủ được mà dựa gần vào Lâm thị. Ánh mắt Lâm thị lạnh lùng sắc bén quét quanh tứ phía, mọi người liền cúi đầu, giống như sợ hãi trước uy nghiêm của nữ chủ nhân. Lâm thị hừ lạnh, rồi mang theo Âu Dương Khả cùng đám người Vương mama rời .

      Âu Dương Noãn đứng ở chỗ sáng, nhìn đôi mẹ con xa xa chậm rãi bước xuống bậc thang dưới ánh mắt khác thường của mọi người đến khi dần dần chìm vào bóng tối. Lúc này ánh mắt nàng lộ ra tia thản nhiên…

      …..

      Thế nhân đều biết, Truy vân lâu ở kinh đô ban đêm cũng như ban ngày, cảnh đẹp vô cùng. Là khách điếm xa hoa tao nhã nhất kinh đô. Đêm đó, tại gian phòng trong Truy vân lâu, Tô Ngọc Lâu vừa nghe xong lời mẫu thân cùng muội muội Tô Vân Nương liền hơi hơi kinh ngạc : “Muội Nhị tiểu thư trộm dấu thi văn của ta?”

      “Đúng vậy, đại ca. Chính mắt muội nhìn thấy thi văn kia được bọc trong khăn tay. đó đúng là chữ viết của huynh!” Tô Vân Nương mở to hai mắt khẳng định.

      “Ngọc Lâu! Ngươi biết Nhị tiểu thư kia những dấu thi văn trong khăn tay còn cố ý kết thành hình đồng tâm. Mới đầu ta còn chú ý đến chữ viết, sau đó muội muội ngươi vừa ta liền mới thấy hay rồi!” Tô phu nhân ngồi ghế, vẻ mặt hờn giận tiếp: “Chẳng lẽ ngươi xem trọng nhị tiểu thư kia? “

      Trong ánh mắt Tô Ngọc Lâu còn bình tĩnh vốn có mà chỉ còn lại tức giận, lạnh lùng : “Âu Dương Khả này đúng là biết xẩu hổ. Nàng ta đem khăn tay tặng cho con, con đương nhiên nhận lấy. Nhưng biết làm sao mọi chuyện lại náo loạn đến mức này?”

      Tô phu nhân kinh ngạc : “Thi văn này thực phải ngươi đưa cho nàng?”

      Gương mặt tuấn mỹ của Tô Ngọc Lâu lộ ra tia chán ghét, trầm giọng : “Mẫu thân, người cảm thấy con coi trọng Âu Dương Khả sao? Nàng ta có chỗ nào đáng chú ý chứ?”

      Tô phu nhân nghĩ nghĩ, nếu so sánh với Âu Dương Noãn Âu Dương Khả xác thực là kém cỏi hơn nhiều. Con trai mình vẫn luôn cao ngạo, mắt cao hơn đầu làm sao có thể bỏ qua Âu Dương Noãn chói sáng mà coi trọng tiểu nha đầu như Âu Dương Khả. Bà ta trầm ngâm lát : “Nếu phải là ngươi là do ai làm?”

      Tô Ngọc Lâu cười lạnh tiếng: “Lúc ấy ở tiền thính nhiều người như vậy, ai mà chú ý được thi văn bị người nào cầm ! Mẫu thân, Âu Dương Khả sai người trộm thi văn của con, lại làm ra việc ghê tởm đó, tám chín phần là muốn người khác biết được con cùng nàng ta có tư tình!”

      Tô Vân Nương gật đầu : “Con tin tưởng đại ca làm loại chuyện nhàm chán này. Đại ca là nhân tài phong độ, biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư thầm ái mộ, làm gì rảnh rỗi trêu chọc nhị tiểu thư Âu Dương gia? Quả thực là buồn cười. Vừa mới đầu nhìn thấy thi văn được giấu trong khăn tay, lại còn cố ý kết thành đồng tâm đúng là làm cho người khác hoài nghi. Nếu đại ca phải huynh ấy làm tất nhiên là do Âu Dương Khả cố ý làm rồi, nàng ta làm như vậy là muốn mượn cơ hội này lại gần đại ca!”

      Tô phu nhân lắc đầu : “Làm sao có thể như vậy? Lâm Uyển Như với ta muốn đem Âu Dương Noãn hứa gả cho Ngọc Lâu. Ta mới đầu còn do dự, Ngọc Lâu xuất sắc như vậy, những muốn tìm người có gia thế tốt mà còn phải là người có dung mạo xuất chúng. Cho nên ta mới cố ý đẩy sớm thời gian thượng kinh, thừa dịp yến thọ Lão thái thái mà nhìn chút. Nhưng ta lại nghĩ rằng Âu Dương Noãn đúng là tiểu mỹ nhân, ta lúc đó liền nghĩ đáp ứng. Lại còn cố ý tặng ngọc bội!”

      Tô Vân Nương kỳ quái hỏi: “Mẫu thân, người cảm thấy kỳ quái sao? Con cảm thấy tình cảm giữa đại tiểu thư và Âu Dương phu nhân rất tốt a, so với mẹ con ruột thịt còn muốn tốt hơn. Nhưng sao Âu Dương Noãn tài mạo như vậy mà Âu Dương phu nhân lại muốn gả nàng ta cho Tô gia? Hay là Âu Dương Noãn có gì đó bình thường?”

      Tô phu nhân nhíu mi : “Ngươi vừa cái gì? Chẳng lẽ Tô gia ta kém cỏi sao? Hay là ca ca ngươi xứng với đại tiểu thư Âu Dương phủ nhà người ta? Ngươi cứ như vậy phải là hạ thấp bản thân trước mặt người khác sao?”

      Tô Vân Nương thấy mẫu thân tức giận liền chạy nhanh đến ôm lấy khuỷu tay bà ta, kiều : “Mẫu thân, con phải có ý này!”

      Tô phu nhân hừ tiếng, vươn ngón tay chỉ chỉ trán Tô Vân Nương: “ trách ngươi! Âu Dương phủ này mỗi người nhìn đều nhiệt tình thân ái nhưng ai cũng là nhân vật lợi hại. Ngươi đừng thấy Âu Dương phu nhân đối xử với ai cũng rất hòa khí, nhưng lại rất lợi hại a! Đại tiểu thư kia tuổi lớn cũng có bộ dáng như vậy, hơn nữa nó còn có đệ đệ ruột rất có khả năng kế thừa Âu Dương phủ. Đôi tỷ đệ này khẳng định bị kế mẫu sớm ghen ghét, chỉ sợ là sớm đối đầu với Âu Dương phu nhân. Nhưng ngươi xem, hôm nay nàng ta lại tươi cười đầy mặt, thân thiết hiền hòa, nào có nửa điểm ủy khuất oán giận! Ta thấy, Âu Dương Noãn này chỉ sợ phải là người đơn giản!”

      “Oh, như vậy phải mẫu thân để cho đại ca lấy tẩu tẩu lợi hại sao? Con muốn!” Tô Vân Nương mân mê miệng, sẵng giọng .

      “Hài tử ngốc! Ngươi hãy vì đại ca mà suy nghĩ. Hôm nay ngươi cũng thấy rồi, Âu Dương Noãn đúng là người vạn dặm mới tìm được. Lần đầu gặp người khác, trước hết là lộ ra ba phần tươi cười, nhưng nửa điểm nịnh nọt cũng có. người cũng có những tật xẩu nhăn nhó như các thiên kim tiểu thư khác, thân quy củ khí phái đó chỉ sợ hai vị thiên kim Hầu phủ cũng bì kịp. Ngươi có thấy mỗi lời cử động, mỗi nụ cười ánh mắt so với dáng vẻ kệch cỡm của các nữ tử gia tộc quyền thế ở Giang Nam mà chúng ta gặp biết là cao quý hơn bao nhiêu. Đáng tiếc là chúng ta lại tới trễ nên được nhìn thấy bức tranh trăm thọ đồ kia, nhưng ta có nghe những người khác là tuyệt phẩm thế gian khó gặp. Nếu có thể lấy Âu Dương Noãn cho đại ca ngươi đúng là chuyện tốt a!” Tô phu nhân cảm thán .

      Tô Vân Nương cười cười, trong lòng lại rất vui. Âu Dương Noãn tuy rằng vẫn tươi cười đối xử với mình nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn có vài phần xa cách, vô luận như thế nào cũng khó để lấy lòng. Đối phương cứ như là tường đồng vách sắt thể phá được vậy. Hơn nữa Tô Vân Nương cũng là nữ hài tử trẻ tuổi mỹ mạo, sao có thể vui vẻ khi mẫu thân ở trước mặt mình khen ngợi người khác như vậy. Liền nhìn Tô Ngọc Lâu, : “Mẫu thân nhìn trúng có ích gì? Đại ca cũng phải thích mới được!”

      “Ngọc Lâu! Hôm nay ngươi gặp vị đại tiểu thư kia. Cảm thấy như thế nào? Nếu vẫn vừa lòng, mẫu thân quả biết phải nơi nào để tìm tiên nữ cho ngươi a!” Tô phu nhân thấy Tô Ngọc Lâu nãy giờ lời nên cố ý hỏi.
      Hale205, thienbinh2388thuyt thích bài này.

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      051-2 Muội muội đần độn nhất định phải tìm cặn bã nam

      Tô Ngọc Lâu vẫn gì, thế nhưng trước mặt lại tự chủ mà lên đôi mắt của Âu Dương Noãn. Khi nhìn vào chỉ cảm thấy trong đó có toát ra thứ ánh sáng chói mắt, nhưng hiểu vì sao đối với từ nàng lại toát ra thần sắc lạnh nhạt như vậy? Mấy năm nay Tô Ngọc Lâu vẫn luôn tự tin là gặp qua ít nữ nhân danh môn khuê tú hay chỉ là thiên kim gia đình bình thường, nhưng Âu Dương Noãn mà chỉ thản nhiên thoáng nhìn cho dù là y hương tấn ảnh tựa hồ đều mất nhan sắc này cũng vẫn là lần đầu tiên.

      (Y hương tấn ảnh là thành ngữ, y là y phục, hương là hương thơm, tấn là mái tóc, ảnh là bóng dáng. Có ý miêu tả lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức người, cũng có thể ám chỉ những người phụ nữ hoặc chỉ những thứ thường thấy ở các yến hội xa hoa).

      “Đại ca, mẫu thân chuyện với huynh a!” Tô Vân Nương thấy Tô Ngọc Lâu chậm chạp trả lời liền đến đẩy đẩy .

      Tô Ngọc Lâu thoáng giật mình lấy lại tinh thần, chỉ cười mà vẫn trả lời. Tô phu nhân nhìn thoáng, trong lòng liền hiểu , bà ta trịnh trọng : “Ngọc Lâu, mẫu thân hiểu được tâm tư của ngươi. Chắc chắn mọi chuyện như ý nguyện của ngươi!”

      “Mẫu thân! Người có biện pháp sao?” Tô Vân Nương tự chủ được mà truy vấn.

      Tô phu nhân mỉm cười: “Nếu Âu Dương phu nhân cùng đại tiểu thư có hiềm khích, đối với nhà chúng ta lại là chuyện tốt. Chúng ta lợi dụng điểm này, lo gì chuyện tốt thành!”



      Phúc thụy viện

      Lâm thị vừa vào phòng liền ngã quỵ xuống ghế. Vương mama liền đuổi các mama nha hoàn ra ngoài. Ngoảnh lại nhìn thấy sắc mặt Lâm thị vàng vọt, xương gò má đỏ ửng, quả nhiên là tức giận đến cực điểm. Âu Dương Khả đứng bên chỉ lẳng lặng nhìn, biết phải làm sao.

      Vương mama liền chạy nhanh đến đẩy nàng ta cái: “Nhị tiểu thư, mau nhận sai với phu nhân !”

      Âu Dương Khả lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, lập tức quỳ rạp xuống đất. Vương mama chạy nhanh lại lấy ly trà cho Lâm thị, nâng bà ta miễn cưỡng ngồi dậy rồi hầu hạ uống trà. Thấy sắc mặt Lâm thị tốt lên mới giọng khuyên nhủ: “Phu nhân, nhị tiểu thư còn chưa hiểu…”

      “Còn chưa hiểu chuyện sao?” Lâm thị lạnh lùng nhìn chằm chằm Âu Dương Khả, căm hận : “Cứ mỗi lần nó gây chuyện là ngươi lại vây. Ta cũng từng nghĩ do nó còn chưa hiểu chuyện, nhưng ngờ nó lại làm ra loại chuyện biết liêm sỉ đó!”

      Âu Dương Khả nhìn mẹ ruột mình, nhất thời trong lòng cảm thấy hoảng sợ. Từ đến lớn nàng ta chưa từng thấy Lâm thị tiều tụy như thế, giống như bỗng nhiên già mười tuổi. Nàng ta thấy tình hình ổn liền dập đầu : “Mẫu thân, người đừng nóng giận. Đều là lỗi của con. Con biết con sai rồi!”

      Thế nhưng Lâm thị lại để ý đến Âu Dương Khả nữa, bà ta khẽ với Vương mama: “Xú nha đầu Hạnh Nhân kia đâu? Mau bắt nó qua đây!”

      Vương mama lập tức tuân lệnh, Âu Dương Khả còn muốn biện bạch thêm nhưng vừa thấy sắc mặt cực kỳ tức giận của Lâm thị liền dám nữa, chỉ đành yên lặng muốn đứng lên. Thế nhưng Lâm thị lúc này lại đột nhiên quát lớn: “Quỳ xuống! được phép của ta tuyệt đối được đứng dậy!”

      Âu Dương Khả kinh hãi hiểu, khuôn mặt nhắn vì sợ hãi mà trắng bệch. Nàng ta uể oải quỳ mặt đất, cố gắng thể vẻ mặt điềm đạm đáng nhưng hề dám nhúc nhích.

      Hạnh Nhân theo Vương mama tiến vào, Lâm thị lập tức ném ly trà đập thẳng trước ngực Hạnh Nhân làm áo nàng ta ướt mảng lớn. Hạnh Nhân sợ hãi quỳ mạnh xuống, cúi đầu dám thở mạnh.

      “Ta phân phó ngươi như thế nào? ràng ta bảo ngươi dẫn đại tiểu thư qua đó, vì sao ngươi lại nghe theo?” Lâm thị tức giận quát.

      Hạnh Nhân dập đầu liên tục, trán đỏ mảng. Nàng ta vô tội : “Phu nhân, nô tỳ có làm theo lời dặn của người. Nô tỳ dẫn đại tiểu thư qua nhưng vừa đến cửa lại nhất quyết chịu vào. Đại tiểu thư nô tỳ phải châm trà cho ngài ấy, nô tỳ sợ nếu để tiểu thư tức giận mà bỏ hỏng đại của phu nhân nên liền chạy . Nhưng khi nô tỳ quay lại thấy đại tiểu thư đâu mà nhìn thấy…Nhìn thấy…”

      “Nhìn thấy cái gì?” Lâm thị nghiêm giọng, ánh mắt đỏ ngầu.

      Hạnh Nhân vụng trộm liếc mắt nhìn Âu Dương Khả cái rồi thấp giọng : “Nô tỳ thấy Nhị tiểu thư chuyện với Tô công tử. Nô tỳ thấy vậy nên dám lại gần, đến khi Nhị tiểu thư rời khỏi mới dám bước ra…”

      Hơi thở của Lâm thị hơi cứng lại, vừa rồi còn chưa chắc chắn, tại biết được là do Âu Dương Khả làm hỏng đại của mình, đúng là đồ ngu xuẩn bất hiếu mà! Lâm thị thở hống hộc trừng mắt nhìn Âu Dương Khả, như muốn đánh cho nữ nhi mà mình hết mực thương này tỉnh ra mới cam tâm. Âu Dương Khả nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Lâm thị nhất thời hoảng hốt, run run giọng : “Mẫu thân! Mẫu thân, khăn tay này đúng là do con đưa cho Tô công tử. Nhưng bài thơ cũng là do giấu trong khăn tay tặng lại cho con! Con căn bản chưa kịp mở ra nhìn kỹ làm sao biết bài thơ kia bị giấu bên trong đâu?”

      Lâm thị nghe xong liền ép hỏi Hạnh Nhân: “Có phải ngươi bị người khác thu mua mà hãm hại nhị tiểu thư ?”

      Hạnh Nhân hoảng sợ, sắc mặt trắng xanh. Bên tai vang lên lời của đại tiểu thư, tự chủ được mà lắp bắp: “ phải! Nô tỳ dám! Tính mạng nhà nô tỳ nằm trong tay phu nhân, làm sao dám có lòng phản bội? Khăn tay kia thực là do Tô công tử bảo nô tỳ trả lại cho Nhị tiểu thư, khi nhận lấy khăn tay nô tỳ thực biết bên trong có dấu vật gì! Nô tỳ ngay cả tên mình cũng biết làm sao biết cái gì mà thi tình? Huống hồ nô tỳ là người của phu nhân, làm sao có thể giúp người khác hãm hại nhị tiểu thư? Nô tỳ bị oan a!” xong lại ngừng dập đầu, đụng mạnh xuống nền nhà.

      Lâm thị nghe xong tâm phiền ý loạn, vẫy tay cho Hạnh Nhân lui. Hạnh Nhân còn ngơ ngác chưa lấy lại phản ứng, Vương mama lạnh lùng : “Còn mau cút ra ngoài!” Hạnh Nhân như được đại xá, nghiêng ngả lảo đảo ra, biết rằng mình giữ lại được mạng sống.

      Lâm thị thở dài hơi rồi mệt mỏi dựa vào ghế. Thời gian qua nửa nén hương cũng câu, Âu Dương Khả cũng dám đứng lên. Cứ như vậy mà quỳ, đến khi Lâm thị đột nhiên ngồi thẳng dậy, Âu Dương Khả liền hoảng sợ : “Mẫu thân, người làm sao vậy?”

      Ánh mắt Lâm thị tràn đầy nghi hoặc, nhìn chằm chằm Âu Dương Khả nửa ngày rồi lại nhắm mắt trầm tư : “! Rốt cuộc chuyện này có chỗ nào đúng? Khả nhi tặng khăn tay cho Tô Ngọc Lâu, đối phương lại mang thi văn đáp lại. Việc này ngoại trừ Hạnh Nhân còn người nào biết. Thế nhưng Âu Dương Noãn lại cố tình gợi ý để các tiểu thư muốn xem khăn tay. ràng nó biết bên trong khăn tay có gì mới cố ý làm Khả nhi phải xấu hổ! Việc này nhất định có bàn tay của nó nhúng vào! Nha đầu Hạnh Nhân kia chính là nội gián!”

      Vương mama hoảng sợ, càng nghĩ càng cảm thấy đúng nên có ý thăm dò hỏi: “Phu nhân! Nếu đúng như lời người , giữ lại Hạnh Nhân phải nguy hiểm sao?”

      Ánh mắt Lâm thị chợt lóe lên, thập phần tức giận nhưng vẫn bất đắc dĩ : “Ngươi sao lại hồ đồ như vậy? tại biết bao nhiêu người chờ ta mắc sai lầm. Nếu bây giờ nha đầu kia đột nhiên biến mất, phải là để bọn họ nắm lấy thóp ta sao?”

      “Thế nhưng, nếu phải vì nó nhị tiểu thư cũng bị vu oan…”

      “Vu oan? Ngươi nghe nó sao? Nó nhìn thấy Khả nhi đưa khăn tay cho người ta, thi văn cũng là lễ vật người ta sai nó trả lại! Nếu phải Khả nhi làm chuyện ngu xuẩn trước, làm sao người khác có thể nắm được nhược điểm trong tay?” đề cập đến thôi, hễ nhắc tới là khiến ánh mắt Lâm thị như bốc hỏa, hận thể đánh chết Âu Dương Khả mới hả giận.

      Vương mama liền chạy nhanh đến giúp bà ta thuận khí, giọng : “Phu nhân bớt giận. Người còn mang thai, trăm ngàn lần đừng để bị ảnh hưởng a!”

      Âu Dương Khả vừa nghe lời Lâm thị liền bừng tỉnh đại ngộ, cầm lấy khăn tay ô ô lớn tiếng khóc: “Mẫu thân phải! Tất cả là do Âu Dương Noãn hãm hại! Ta tuyệt đối tha cho nó…”

      Lâm thị hung hăng đánh gãy lời nàng ta: “Ngươi có gì tốt? danh môn khuê nữ ngay thanh thiên bạch nhật cũng dám tặng lễ vật cho nam nhân. Ta thường ngày cưng chiều ngươi như vậy, hôm nay cũng thiếu chút nữa là bị ngươi làm cho tức chết. Ngươi còn tự ngẫm nghĩ!”

      Ban ngày Âu Dương Khả vừa bị Lâm thị quở trách, tối đến lại bị trận kinh hách như vậy. Bậy giờ Lâm thị vẫn buông tha, khỏi cúi mặt xuống thút thít khóc.

      Vương mama thấp giọng : “Phu nhân, người xem…Bây giờ nên làm gì? Có phải nên xả cơn giận này cho Nhị tiểu thư?”

      Lâm thị lạnh lùng: “Ngươi cũng nên tỉnh táo lại . Âu Dương Noãn nếu dám làm chắc chắn là biết ta dám tới cửa hỏi tội. Ngươi thử ngẫm lại xem, nếu trách phạt Hạnh Nhân, những chuyện ta làm phải lộ hết ra sao? Chuyện này còn phải là đúng ý nó sao?”

      Âu Dương Khả nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, phẫn nộ : “Mẫu thân, chẳng lẽ người bỏ mặc ta, mặc ta bị người khác tùy ý hãm hại sao?”

      Lâm thị mệt mỏi : “ tại ta cũng còn cách nào! Ngươi vẫn nên an phận chút . Chờ ta sinh ra đệ đệ khỏe mạnh, đến lúc đó có cơ hội rửa hận báo thù!”

      Đệ đệ, đệ đệ! Lại là đệ đệ! tại trong lòng Lâm thị đều chỉ có đứa này, làm sao còn quan tâm đến nữ nhi nữa! Âu Dương Khả tức giận đứng dậy, xốc mành xông ra ngoài.

      Vương mama vừa muốn ngăn lại, Lâm thị liền vẫy vậy tay, : “Cứ mặc kệ nó. Nó đúng là hiểu chuyện, ta toàn tâm toàn ý muốn tốt cho nó, cái gì cũng đều suy nghĩ cho nó. Vậy mà nó lại quan tâm, vẫn luôn tùy ý làm bậy! tại cũng nên để nó tỉnh táo lại chút, để cho nó hiểu đời này ai đốt tốt với mình! Qua mấy ngày nữa nó hiểu, bây giờ cứ mặc kệ nó!”

      Vương mama biết Lâm thị vẫn luôn nuông chiều nữ nhi này. Chỉ là tính tình nhị tiểu thư tốt, cứ tức giận mà xông ra ngoài như vậy chỉ sợ là gây ra chuyện nữa mất. Nhưng thấy Lâm thị nhíu mày chặt, bộ dạng như là thập phần phiền muộn liền dám lên tiếng, chỉ đành trơ mắt nhìn Âu Dương Khả lao ra ngoài.

      …..

      Âu Dương Noãn trở về Noãn các, liền nhìn thấy nha đầu, mama trong viện đều chỉnh tề đứng ở cửa nghênh đón. Nàng đường vào, thế nhưng lại thấy Tước nhi nằm ghé vào bàn. Khuôn mặt nhắn nhàm chán nhìn hơi nóng cuồn cuộn bốc của ly trà. Vừa thấy Âu Dương Noãn tiến vào liền cao hứng nhảy dựng lên: “Cuối cùng tỷ cũng trở lại!”

      Âu Dương Noãn mỉm cười, : “ trễ thế này sao còn chờ ở đây. Có chuyện gì !”

      Âu Dương Tước nhìn quanh rồi đuổi hết mọi người ra ngoài mới cười hì hì : “Tỷ tỷ! Chuyện tốt hôm nay đệ làm, nghe …”

      Âu Dương Noãn thấy vẻ đắc ý của khỏi mỉm cười. Đứa này tâm tư đơn thuần, lại luôn ngay thẳng nên nàng để cho trực tiếp tham gia vào những chuyện ám muội. Hôm nay sỡ dĩ nàng làm như vậy là muốn cho biết ít, để đến mức nghĩ rằng hậu viện luôn thái bình, mỗi ngày trôi qua đều đơn giản. Nàng vừa muốn tiếp lại nghe Xương Bồ bên ngoài lớn tiếng : “Ai?”

      Tiếp theo là nghe thấy Âu Dương Khả thét chói tai. Âu Dương Tước sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Âu Dương Noãn. Âu Dương Noãn cũng quay đầu lại, chỉ cao giọng : “Xương Bồ, để Nhị tiểu thư vào !”

      Cửa rồi mành ầm tiếng rồi lập tức bị mở ra, ngay sau đó là Âu Dương Khả mặt đầy tức giận vọt vào. Tóc nàng ta rối tung, ống tay áo có ít nếp nhăn, hiển nhiên là khi xông vào bị Xương Bồ ngăn lại. Bây giờ hai tay nàng ta nắm chặt thành quyền, vẻ mặt như muốn hỏi tội làm Âu Dương Tước tự chủ được mà quát lớn: “Ngươi muốn làm cái gì hả?”

      Âu Dương Noãn khẽ nhíu mày, : “Tước nhi, ta cùng Khả nhi là tỷ muội, có chuyện gì cũng ngồi lại với nhau được. Đệ là tiểu nam tử tất nhiều lời. Mau ra ngoài !”

      Âu Dương Tước nhìn tỷ tỷ mình, thấy ánh mắt nàng kiên định tự chủ được mà mím môi nhưng vẫn nhúc nhích. Âu Dương Noãn thấy vậy liền ghé vào tai : “ thỉnh an tổ mẫu !”

      Âu Dương Tước thoáng sửng sốt, lúc sau mới như bừng tỉnh đại ngộ lập tức ra. Âu Dương Khả hề quan tâm đến , chỉ ngoan độc nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :