[Trinh Thám] Bản thông báo tử vong, số mệnh 1 ( tập 2) - Chu Hạo Huy

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      có được đáp án, cảnh sát luôn phải đối diện với vấn đề nan giải tương tự sau khi xe vào bến: Làm thế nào để phân chia người ở sân ga và ở tàu để giám sát mục tiêu. Bởi vì mẹ con Lưu Vi có thể quyết định ở lại hay trước giờ khắc cuối cùng cửa tàu khép lại, thế nhưng cảnh sát lại được quyết định có thể bám theo mục tiêu hay , họ chỉ có thể chuẩn bị sẵn cả hai phương án từ trước.

      Trước tình hình này, La Phi chỉ có thể đưa ra phương án đối phó khẩn cấp: "Cảnh sát số hiệu từ 003 đến 007, sau này mỗi trạm ở lại người hành động ngược lại với mục tiêu, còn những người khác vẫn hành động theo mục tiêu."

      Tăng Nhật Hoa và mọi người ở bên cạnh kìm nổi lắc đầu, phương án bước tính bước thế này, cũng chỉ có thể ứng phó được năm trạm, sau năm trạm mẹ con Lưu Vi thoát được giám sát của cảnh sát. Và cho dù là trong phạm vi năm trạm, dựa vào sức lực của người cảnh sát để đối phó với Hàn Hạo có gì đảm bảo cả.

      La Phi ràng cũng ý thức được bất lợi của cục diện này. đập mạnh tay vào lưng ghế lái, hét lên: "Mau lái xe, theo!"

      "Gì cơ ạ?" Doãn Kiếm ngồi ở ghế lái nhất thời hiểu, ngơ ngác quay đầu lại hỏi.

      " men theo tuyến đường phía tàu điện ngầm, bám theo!" La Phi nhấn mạnh lần nữa, lúc này mọi người mới chợt hiểu: La Phi muốn dùng xe Matiz để đuổi theo tàu điện ngầm. Do xe có thiết bị nhận tín hiệu, nếu như toàn bộ cảnh sát mặc thường phục đều bị cắt đuôi, những người trong xe chỉ huy có thể làm đội thứ hai để bám theo, đột ngột xuất khi Hàn Hạo cho rằng an toàn, hoặc là ít nhất cũng có tác dụng xoay chuyển tình thế.

      Doãn Kiếm hít thở hơi sâu, nhấn chân ga, chiếc xe vút . Doãn Kiếm làm việc nhiều năm ở tỉnh thành, rất quen thuộc với giao thông nơi đây, lúc này men theo tuyến đường tàu điện ngầm, lao về hướng trạm tiếp theo.

      Còn La Phi nhân thời cơ này tiếp tục tiến hành bố trí những quân cờ trong tầm kiểm soát của mình.

      "Tất cả chú ý, mục tiêu ngồi chuyến tàu từ bắc xuống nam rời khỏi ga tàu điện ngầm Miếu Quảng Nguyên, tất cả những người bị mất dấu vết mục tiêu nhanh chóng ngồi chuyến tàu cùng hướng để đuổi theo!"

      Nhưng câu trả lời mà La Phi nhận được rất ít, nhiều người cảnh sát mặc thường phục hình như hề nhận được lệnh của . khỏi chau mày, Tăng Nhật Hoa ngồi cạnh lại nhận ra điều gì đó, chép miệng : "Chết rồi... trong đường ngầm của tàu điện ngầm nhận được tín hiệu!"

      Tăng Nhật Hoa vừa dứt lời, chấm đỏ màn hình hiển thị cũng biến mất. Mọi người đều giật mình lo lắng, đúng vậy, đường ngầm chặn tín hiệu. Lúc này, chỉ trong nội bộ cảnh sát gặp trở ngại khi liên lạc với nhau, ngay cả việc bám theo mục tiêu cũng tạm thời bị cắt đứt.

      Có lẽ đây chính là trong những nguyên nhân mà Hàn Hạo lựa chọn ga tàu điện ngầm làm nơi giao đấu giữa hai bên. ta có thể tiến hành điều khiển từ xa đối với mẹ con Lưu Vi khi đến được sân ga, còn phản ứng của cảnh sát tụt lại ở phía sau do đoàn tàu tiến vào hầm ngầm thể nào truyền đạt được . Với tình thế này, còn nghi ngờ gì nữa, cảnh sát ngày càng bị động.

      La Phi nghĩ ra được cách nào hay hơn, chỉ có thể lặp lại mệnh lệnh của mình hết lần này đến lần khác, hy vọng những người cảnh sát bị cắt đuôi có thể liên hệ lại được với bộ chỉ huy trong thời gian sớm nhất. Và hai, ba phút sau, sóng mới được liền mạch, lâu sau đó, tín hiệu lần theo bị biến mất cũng xuất trở lại màn hình. ràng đoàn tàu mà mẹ con Lưu Vi ngồi đến được trạm đầu tiên.

      Theo như chỉ thị lúc trước của La Phi, sau khi đoàn tàu tiến vào sân ga, cảnh sát mang số hiệu 003 xuống tàu trước để đề phòng, nhưng mẹ con Lưu Vi lại xuống, lực lượng cảnh sát ở toa tàu lúc này chỉ còn lại bốn người. Lúc này tại ga tàu điện ngầm Miếu Quảng Nguyên, những người cảnh sát quay lại nhận được chỉ lệnh của La Phi, họ sốt ruột chờ đợi chuyến tàu tiếp theo từ Bắc xuống Nam.

      Đoàn tàu chở mẹ con Lưu Vi nhanh chóng tiếp tục chuyển bánh, lần này sau khi đoàn tàu vào trạm thứ hai, theo như lời dặn dò của Hàn Hạo, Lưu Vi lập tức dẫn Hàn Đông Đông xuống tàu, đồng thời lại gọi điện cho Hàn Hạo.

      La Phi sau khi nhận được hội báo của trường, lập tức ra lệnh cho 004 xuống tàu bám theo, còn 005 đến 007 vẫn tiếp tục canh giữ toa tàu. Cùng lúc này, bộ phận những người cảnh sát bị cắt đuôi cũng nhận được tin, ngồi chuyến tàu sau đến sân ga này.

      Nhưng hành động lần này của Lưu Vi lại hoàn toàn ngược lại với lúc ở sân ga Miếu Quảng Nguyên, khi cửa tàu chuẩn bị khép lại, đột nhiên quay trở lại trong toa tàu.

      Cảnh sát 004 cũng vì vậy mà bị cắt đuôi, và quân tăng viện vẫn chưa kịp đến, cảnh sát giám sát mục tiêu giờ chỉ còn lại ba người 005 đến 007.

      La Phi biết tình thế nghiêm trọng. Cứ phát triển theo hướng này, cứ đến mỗi trạm phía cảnh sát lại phải để lại người ở lại canh giữ, mà lực lượng tiếp viện lại kịp đến, vậy mẹ con Lưu Vi nhanh chóng cắt đuôi được tất cả cảnh sát.

      Những người khác xe chỉ huy cũng đều có phán đoán tương tự, Mộ Kiếm Vân thoáng lắc đầu, : "Hay là đừng phái người canh giữ ở sân ga nữa? Mẹ con Lưu Vi xuống tàu đâu, họ dám dừng lại ở sân ga. Bởi vì Hàn Hạo biết những người cảnh sát bị cắt đuôi nhanh chóng đuổi kịp đến."

      "Nếu như bọn họ xuống tàu rồi ra khỏi sân ga luôn, hoặc là lại lần nữa ngồi lên chuyến xe hướng ngược lại phải làm thế nào?" La Phi hạ giọng hỏi ngược lại.

      Mộ Kiếm Vân mím môi, có kế hoạch nào ứng phó cả. thực tế, giọng đề nghị vừa rồi của cũng thể ra thiếu chắc chắn.

      Tình thế dưới đường ngầm vô cùng căng thẳng, tình thế đường mặt đất cũng hề lạc quan. Bởi vì đúng giờ cao điểm buổi tối, những trục đường chính của thành phố tắc nghẽn vô cùng nghiêm trọng. Cho dù chiếc xe Matiz bật đèn cảnh sát, nhưng tốc độ xe cũng vẫn thể nhanh được. Mặc dù đoàn tàu điện ngầm mới đến hai trạm, nhưng bỏ chiếc xe Matiz ở lại khá xa.

      Và đoàn tàu điện ngầm cũng chuẩn bị tới trạm thứ ba rồi. Cảnh sát mang số hiệu 005 hội báo tình hình trường: "Mục tiêu xuống tàu, xin ra chỉ thị!"

      "005 xuống theo, 006, 007 ở lại toa tàu." La Phi vẫn giữ nguyên chiến lược vừa rồi. Trong khả năng xảy ra tình huống, bắt buộc phải giữ được ưu thế lực lượng toa tàu. Bởi vì khả năng mẹ con Lưu Vi tiếp tục theo đoàn tàu lớn hơn hẳn khả năng xuống tàu dừng lại.

      Nhưng lần này Hàn Hạo như thể đoán được suy nghĩ của La Phi, dưới điều khiển từ xa của Hàn Hạo, mẹ con Lưu Vi lên tàu nữa. Sau khi tàu điện ngầm chuyển bánh, chấm đỏ tín hiệu vẫn dừng lại màn hình trước mặt La Phi. Và 005 cũng lập tức hội báo: "Đoàn tàu chuyển bánh, mục tiêu lên xe, xin ra chỉ thị?"

      La Phi khẽ thở phào: mẹ con Lưu Vi xuống ở sân ga này, như vậy chỉ cần truyền thông tin, những người tăng viện nhanh chóng đến được ga này. Cục diện bị động của cảnh sát được hóa giải.

      Nhưng chấm đỏ màn hình lại dừng lại, mà từ từ di chuyển.

      "Hãy bám theo! Có phải mục tiêu chuẩn bị rời khỏi ga hay ?" La Phi dựa vào động thái của chấm đỏ phán đoán, đưa ra câu hỏi. hề lo lắng mục tiêu ra khỏi sân ga, bởi vì chỉ cần rời khỏi ga tàu điện ngầm, việc thông tin và điều động của cảnh sát thuận lợi hơn nhiều.

      Nhưng câu trả lời của 005 lại vượt xa ngoài dự liệu của La Phi, ", mục tiêu ra khỏi ga, mục tiêu nhanh chóng xuống tầng ngầm tầng 2 trạm đổi tuyến tàu."

      "Gì cơ? Chuyển tuyến tàu?" La Phi kinh ngạc hỏi ngược lại, tâm trạng lạc quan ban nãy biến mất ngay lập tức.

      "Miếu Quảng Nguyên - Phố Chính Hán - Đường Thạch Tháp - Đường Dương Khẩu." Doãn Kiếm ngồi hàng ghế trước lái xe liền liệt kê từng trạm tàu điện ngầm, sau đó kêu lên, "Đúng rồi, trạm này là Đường Dương Khẩu, là trạm chuyển tuyến tuyến Tròn và tuyến Đông Tây!"

      Tàu điện ngầm tỉnh thành có tất cả ba tuyến đường, đó là tuyến Tròn và tuyến Đông Tây và tuyến Nam Bắc. Tuyến tròn chính là tuyến đường vòng quanh theo khu vực trung tâm thành phố, còn tuyến Đông Tây lại xuyên suốt hướng Đông Tây của thành phố theo hình chữ nhất (-). Miếu Quảng Nguyên mà mẹ con Lưu Vi xuất phát nằm ở góc tây bắc ở tuyến Tròn, từ đây lên tàu đến trạm thứ ba về phía Nam chính là trạm Đường Dương Khẩu và ở đây chính là nơi giao nhau để chuyển tuyến giữa tuyến Tròn và tuyến Đông Tây. Từ trạm đổi tuyến ở sân ga, xuống tầng ngầm tầng 2, là có thể từ sân ga tuyến Tròn đến được sân ga đợi tàu tuyến Đông Tây.

      005 theo mẹ con Lưu Vi xuống tầng 2 tuyến Đông Tây, và lúc này vừa vặn có đoàn tàu từ hướng Đông về hướng Tây. Lưu Vi dẫn Hàn Đông Đông lên tàu, 005 còn lựa chọn thứ hai, đành phải theo hai người lên tàu. Bởi vì lo lắng mục tiêu đột ngột xuống tàu trước khi tàu chuyển bánh, 005 liều mình đứng ngay cạnh Lưu Vi. là người giám sát cuối cùng, bất luận thế nào cũng được để bị cắt đuôi.

      Còn Lưu Vi lúc này tắt máy. Ánh mắt sau khi lướt qua xung quanh mình lượt, dừng lại ở người 005. Sau đó chợt mỉm cười, mang theo ý vị giải thoát và giễu cợt.

      005 vô cùng ngượng ngùng, trong nghề cảnh sát của , chưa bao giờ rơi vào tình trạng tồi tệ thế này. Và lúc này giọng của La Phi lại từ trong tai nghe truyền ra: "005, 005, 001 gọi, hãy trả lời!"

      Cho đến lúc này, cuộc theo dõi lần này hoàn toàn thất bại. Và 005 có tố chất tốt hơn nữa, cũng thể nào liên lạc với người chỉ huy dưới con mắt chăm chú của mục tiêu. gượng gạo khẽ ho tiếng, quay người ra mấy bước, sau đó hạ giọng vào micro xíu đính ở cổ áo: "Tôi là 005, xin ra chỉ thị!"

      "Tình hình mục tiêu ra sao?"

      Chính lúc La Phi hỏi, cửa tàu từ từ khép lại. Và Lưu Vi lại sử dụng ngón cũ, trước khi cửa tàu khép chặt lại, bèn kéo con trai xuống tàu. 005 thấy cửa tàu kêu lên tiếng, vội quay đầu lại, nhưng chỉ có thể bất lực nhìn mình bị nhốt lại trong toa tàu.

      "Mục tiêu xuống tàu, tôi ở tàu." Giọng ủ rũ của 005 thông qua sóng điện truyền tới xe chỉ huy, "Chúng ta hoàn toàn mất giám sát đối với mục tiêu, tất cả mọi người đều bị cắt đuôi rồi."

      La Phi cắn chặt răng, khóe miệng ra rãnh sâu. Hàn Hạo tung ra chiêu phản đòn, còn biết giở chiêu gì để ứng phó được đây?

      Chấm đỏ màn hình lại chuyển động, đồng thời nhanh chóng biến mất.

      "Họ lên tàu rồi, lên chuyến ngược hướng!" La Phi lập tức phán đoán. Và lúc này cảnh sát tiếp viện đến được ga tàu điện ngầm Đường Dương Khẩu, họ nhận được mệnh lệnh của La Phi: đợi đoàn tàu tiếp theo từ Đông sang Tây, đuổi theo hai mẹ con mục tiêu.

      Còn La Phi và mọi người ngồi trong xe chỉ huy vẫn cứ nhích từng bước chậm chạm con đường đông đúc chật như nêm. La Phi đứng ngồi yên nữa, gõ vào lưng ghế của Doãn Kiếm: "Chậm quá, thể cứ kéo dài mãi thế này. Cậu đường cho tôi, đường dành cho người xe đạp, thà rằng vi phạm luật, ngược đường cũng mặc kệ, chỉ cần chạy nhanh cho tôi!"

      "Đường có." Doãn Kiếm cũng cuống lên, to như hét, "Nhưng vậy lại hơi cách xa tuyến đường chính của tàu điện ngầm, tôi thể cứ tiến đến lần lượt từng trạm . phải cho tôi biết đích đến, tôi lái thẳng đến đó!"

      "Đích đến, đích đến của Hàn Hạo là ở đâu?" La Phi mở to mắt, nhìn khắp xe lượt, nhưng Tăng Nhật Hoa, Mộ Kiếm Vân, Liễu Tùng đều im lặng lên tiếng, cả tuyến đường tàu điện ngầm có gần mười trạm, ai biết được Hàn Hạo bảo vợ con xuống ở trạm nào chứ?

      trán La Phi lộ ra gân xanh, đây là biểu huyết dịch dâng lên quá nhiều. Tư duy của lúc này cũng phút thẳng, đột nhiên, hét lớn: "Trạm chuyển tuyến khác ở đâu?"

      Doãn Kiếm là người thông thạo giao thông tỉnh thành nhất lập tức trả lời: "Trung Ương Môn!"

      "Mau, mau đến Trung Ương Môn!" La Phi ra lệnh trước, sau đó lại giải thích ngắn gọn câu: "Nếu như tôi là Hàn Hạo, tôi chắc chắn gặp vợ con ở đó, bởi vì đó là nơi đông đúc nhất của ga tàu điện ngầm."

      Đúng vậy, những người khác lúc này cũng hiểu được hướng suy nghĩ của La Phi: bất luận thế nào, việc Hàn Hạo gặp mặt vợ con cũng đem lại mối nguy hiểm , cho nên chắc chắn ta chọn lựa nơi gặp mặt thuận tiện cho việc chạy trốn nhất. Và trong trạm đổi tuyến tàu điện ngầm, có tất cả bốn đoàn tàu ngừng lại và xuất phát từ đây. Nếu tính thời gian khởi hành mỗi đoàn tàu ở tuyến đơn giờ cao điểm là cách bốn phút chuyến, ở đây mỗi phút chuyến tàu khởi hành. Cũng tức là, trong mỗi phút, Hàn Hạo đều có cơ hội trốn thoát bằng tàu điện ngầm.

      Tuyến Đông Tây và tuyến Tròn có tất cả hai trạm chuyển tuyến tàu, Đường Dương Khẩu trở thành điểm tập hợp của phần lớn cảnh sát. Hàn Hạo chỉ có thể chọn lựa trạm chuyển tuyến Trung Ương Môn mà thôi.

      La Phi chính là căn cứ vào hai điều này mà suy đoán đích đến cuối cùng của mẹ con Lưu Vi chính là ga tàu điện ngầm Trung Ương Môn. suy đoán này mặc dù chắc chắn 100%, nhưng trong cục diện hoàn toàn bị động, vẫn có thể đem tới niềm hy vọng cuối cùng cho cuộc chiến này.

      Doãn Kiếm mất mười mấy giây để hình thành trong não tuyến đường bộ đến ga tàu điện ngầm Trung Ương Môn cách nhanh nhất. Sau đó, cậu bẻ quặt tay lái, chiếc xe Matiz rẽ khỏi đoàn xe đông đúc, lao vào con đường cấm xe động cơ qua lại. Chiếc còi ủ xe cảnh sát vang lên khiến cho những người xe đạp và khách bộ hành lần lượt tránh đường, chiếc xe cuối cùng có thể lao nhanh đường.

      Tín hiệu màn hình lúc lúc , nhưng có thể nhận ra phương hướng chính là về hướng ga tàu điện ngầm Trung Ương Môn, việc này tăng thêm khá nhiều tự tin cho La Phi và mọi người. Doãn Kiếm cũng rất cừ, sau khi cậu quành rẽ ngoằn ngoèo hồi, tín hiệu vốn bị kéo xa ra lại dần dần có kéo gần khoảng cách. La Phi và mọi người trong lòng khấp khởi vui mừng - xem ra họ vẫn có cơ hội để chặn đường mẹ con Lưu Vi!

      Khoảng 20 phút sau, tín hiệu màn hình lại lần nữa xuất , vị trí hiển thị rất gần với vị trí chiếc xe chỉ huy. Sau khi tạm dừng lại giây lát, điểm tín hiệu lại từ từ dịch chuyển. La Phi và mọi người cùng đưa mắt nhìn nhau, mặc dù họ gì, nhưng trong lòng đều hiểu : mẹ con Lưu Vi xuống tàu, bởi vì trạng thái di chuyển của tín hiệu chính là đặc trưng của bộ!

      Quả nhiên, từ trong máy nghe lén vang lên tiếng gọi đầy hưng phấn của Hàn Đông Đông: "Bố ơi!" Nhưng giọng của cậu bé lại đột nhiên ngắt quãng, như thể bị người khác bịt miệng lại. Giây lát sau, trong sóng điện lại truyền tới những tạp , sau đó tất cả các tín hiệu đột ngột biến mất.

      " ta phá hỏng máy nghe lén rồi!" Tất cả mọi người đều biết, chữ " ta", trong câu của La Phi chính là chỉ Hàn Hạo, nhân vật mà cảnh sát vất vả tìm kiếm.

      Và lúc này, Doãn Kiếm cũng lái được chiếc xe trở lại con đường lớn, nhân lúc xe ở ngã tư đường đợi đèn đỏ, cậu lao lên từ đường dành cho xe đạp, sau đó lại ngược đường rẽ ngã rẽ, đến khi thực còn đường để , mới dừng lại, chỉ về phía trước, "Ở đó chính là cửa ra vào sân ga tàu điện ngầm Trung Ương Môn!"

      La Phi và mọi người hề do dự, mở cửa xe và lần lượt nhảy xuống, lao thẳng về phía cửa ra vào sân ga tàu điện ngầm.

      Lần này dốc toàn lực để chạy nước rút, khác biệt về tố chất sức khỏe của từng người thể . Liễu Tùng có sức vóc của người cảnh sát đặc nhiệm, cộng thêm với thù hận sâu sắc đối với Hàn Hạo, lao chạy trước tiên; Doãn Kiếm mặc dù còn trẻ, nhưng tốc độ cũng chỉ tương đương với La Phi, hai người bị tụt lại phía sau Liễu Tùng khoảng hơn mười mét, Mộ Kiếm Vân là con , đương nhiên bị tụt lại sau cùng; Tăng Nhật Hoa biết có phải cố tình hay , mà cậu cũng chạy rất chậm, hơn nữa còn liên tục ngoái lại nhìn Mộ Kiếm Vân ở đằng sau.

      Cả đoàn người chạy điên cuồng, khi tiến vào sân ga khó tránh khỏi va chạm với đoàn người đông đúc. số người hiểu chuyện bèn hét to, những hành khách xung quanh cũng lần lượt dõi theo, gây nên ồn ào khá lớn.

      Tiếng hét và tiếng động truyền tới trong sân ga. người đàn ông đứng ở sân ga chợt ngẩn người giây lát, đột nhiên quay người bỏ chạy. Ở cách đó xa, phụ nữ và đứa bé mặt cũng biến sắc, ba người này chính là Hàn Hạo và hai mẹ con Lưu Vi!

      Hàn Đông Đông gọi tiếng "bố ơi", cậu chạy theo mấy bước, hình như muốn đuổi theo Hàn Hạo. Lưu Vi vội vàng kéo con trai lại, sau đó ôm chặt con vào lòng. Từng thành viên của đội cảnh sát truy đuổi lần lượt chạy qua trước mặt họ, Hàn Đông Đông sợ hãi khóc toáng lên, còn Lưu Vi hai mắt nhòe lệ, mặt tràn ngập nỗi lo lắng và bất lực.

      Hàn Hạo dốc toàn lực quay trở lại lối vào của sân ga, đúng lúc nhìn thấy đoàn tàu dừng ở sân ga. ta kịp bước từng bậc, mà lao người đến luôn, từ chỗ cửa kiểm tra vé lao xuống sân ga độ cao khoảng bốn, năm mét. Do động tác quá mạnh, lúc rơi xuống, cơ thể ta bị nghiêng, chân phải ràng bị trật khớp.

      Liễu Tùng cũng đuổi theo đến cửa soát vé, vừa vặn nhìn thấy Hàn Hạo chạy khập khiễng về phía đoàn tàu, cậu cắn răng cũng định nhảy xuống. Nhưng lúc này người soát vé bên cạnh kịp phản ứng, đến giữ Liễu Tùng lại: "Ơ, các có chuyện gì vậy? mua vé chưa?"

      Liễu Tùng vừa cuống vừa bực, nhưng lại thể nào mạnh tay với người phụ nữ hơn 40 tuổi này, cậu chỉ có thể vừa giằng ra vừa hét lên: "Thả ra, tôi là cảnh sát!"

      Lúc này La Phi và Doãn Kiếm cả hai người cùng đến, họ nhìn thấy đoàn tàu sân ga chuẩn bị đóng cửa, và Hàn Hạo lê cái chân đau cuối cùng cũng chen vào được trong toa tàu.

      "Chúng tôi là cảnh sát!" La Phi trịnh trọng nhắc lại lời của Liễu Tùng, nét mặt họ cuối cùng cũng trấn giữ được chị soát vé. Chị ta ngơ ngác buông tay, tiếp đó ba người La Phi vội vàng nhảy xuống sân ga, nhưng họ đến muộn bước, cánh cửa đóng lại trước mặt họ.

      La Phi khẽ gầm lên tiếng, lao đến muốn tách rời cánh cửa tàu ra, nhưng ràng là chỉ tốn công vô ích.

      Hàn Hạo đứng ở trong cánh cửa, hơi thở chưa bình ổn lại, ta nhón chân, miệng nhếch lên, xem ra vết thương .

      La Phi và Doãn Kiếm đứng cách cửa tàu bất lực nhìn Hàn Hạo, Hàn Hạo lại khẽ lắc đầu cười đau khổ, nét mặt vô cùng phức tạp. Vừa có nhung nhớ và nỡ rời xa người thân, cũng có hối lỗi và ngượng ngùng khi gặp lại những người đồng nghiệp cũ, lại có cả đau khổ khôn cùng của kẻ lưu lạc, lại cũng có cả nhõm và đắc ý khi chạy thoát thành công.

      Đoàn tàu từ từ chuyển bánh, kết thúc cuộc giao đấu bằng mắt chẳng có mấy giá trị giữa hai bên. La Phi khẽ thở dài, cuộc đấu trí đấu sức kéo dài suốt cả buổi chiều, cuối cùng cũng có kết quả. Mặc dù mình cố gắng hết sức, hơn nữa còn tiến rất gần đến chiến thắng, nhưng cuối cùng vẫn là vô ích.

      Trong tai nghe lần lượt nghe thấy tiếng báo cáo của những người cảnh sát, nhưng phần lớn lại là những cảnh sát mặc thường phục bị mất dấu mục tiêu cũng ngồi tàu điện ngầm tuyến Đông Tây đến sân ga Trung Ương Môn. Họ nhanh chóng tập trung bên cạnh La Phi, sau khi biết tin Hàn Hạo chạy thoát, mọi người đều lộ ra nét mặt ảo não.

      Ở đường ngầm lại toát ra ánh sáng, chuyến tàu chuẩn bị vào sân ga.

      "Đội trưởng La... có đuổi theo ?" Doãn Kiếm hỏi.

      La Phi cười "ha" tiếng, hỏi lại: "Đuổi theo hướng nào?"

      Doãn Kiếm há miệng nhưng lại biết gì. người Hàn Hạo có thiết bị theo dõi, ai biết được ta xuống tàu ở đâu, chạy theo hướng nào?

      "Về thôi!" La Phi xua xua tay, quay người ra khỏi sân ga. Mọi người cũng đành phải hậm hực quay về. đến chỗ cửa soát vé, nhìn thấy Tăng Nhật Hoa và Mộ Kiếm Vân đứng ở gần đó, mẹ con Lưu Vi bàng hoàng đứng ở bên cạnh họ.

      ra Mộ, Tăng vừa rồi chạy ở sau cùng, nhìn thấy Liễu Tùng, La Phi, Doãn Kiếm đều chạy đuổi theo Hàn Hạo, họ bèn dừng lại, để khống chế hai mẹ con Lưu Vi ngay tại chỗ. Bây giờ nhìn thấy La Phi và mọi người quay lại, Tăng Nhật Hoa vội vàng bước lên hỏi: "Thế nào rồi?"

      La Phi ảm đạm lắc đầu: "Chạy rồi, chỉ chậm có bước."

      Tăng Nhật Hoa "ồ" tiếng vẻ tiếc nuối, thế nhưng Lưu Vi ở phía sau cậu lại thở phào nhõm như trút được gánh nặng. Hàn Đông Đông ở bên cạnh nắm chặt tay mẹ, khuôn mặt ngơ ngác vẫn chưa khô vệt nước mắt.

      La Phi bước lên trước nhìn hai mẹ con họ, cũng gì, biết nghĩ gì.

      Tình cảnh của Doãn Kiếm lúc này là sượng sùng nhất, sau khi bị Lưu Vi nhìn chằm chằm, cuối cùng cậu cũng đành phải gọi: "Chị... chị à!" Sau đó cậu chỉ vào La Phi: "Đây là đội trưởng mới của chúng tôi, La Phi."

      "Cảnh sát Doãn, đội trưởng La..." Lưu Vi cười thê lương, "Các muốn trị tội bao che của tôi phải ?"

      Doãn Kiếm cúi đầu , còn La Phi lại nhận ra: trước mặt người phụ nữ mạnh mẽ và thông minh, rất khó có thể moi được thông tin về Hàn Hạo từ miệng ta. trầm mặc lát, rồi lại bước lên mấy bước, ngồi xổm xuống trước mặt Hàn Đông Đông.

      "Cháu tên Hàn Đông Đông hả?" La Phi hỏi bằng giọng thân thiết, cậu bé trai nhìn người lạ trước mặt, thần sắc hơi hoảng sợ.

      "Chú biết cháu. Cháu nhìn này, chú còn có ảnh của cháu." La Phi giơ bàn tay phải ra, quả nhiên trong lòng bàn tay bức ảnh của Hàn Đông Đông. Đó là bức ảnh Hàn Hạo để lại trong buồng vệ sinh ở tòa nhà công an trong lúc chạy trốn.

      Hàn Đông Đông ngạc nhiên nghiêng nghiêng đầu, giảm bớt thái độ cảnh giác đối với La Phi.

      "Đông Đông, cháu biết bố cháu đâu ?" La Phi nhân đà hỏi, nếu như vừa rồi Hàn Hạo gì với Lưu Vi, có thể lại còn hỏi dò được từ miệng đứa bé.

      "Cháu biết, bố vừa với cháu."

      Câu trả lời của Hàn Đông Đông khiến mọi người cùng giật mình, đôi tai dỏng lên nghe ngóng.

      "Thế ư?" La Phi mỉm cười tỏ ra quá bận tâm, "Thế bố cháu đâu rồi?"

      "Bố cháu bắt kẻ xấu, kẻ rất xấu xa." Hàn Đông Đông rất thà, sau đó cậu ngẩng đầu đầy tự hào: "Bố cháu là cảnh sát!"

      La Phi lặng người, Doãn Kiếm, Liễu Tùng và mọi người đều lặng người. Trong hoàn cảnh này, câu vô tư của Hàn Đông Đông đem lại rất nhiều cảm thán cho tất cả mọi người. Còn Lưu Vi mắt lại càng đỏ hơn, nước mắt ầng ậc chỉ trực trào ra.

      Đúng vậy, đây chính là lời Hàn Hạo vừa mới với con trai. Trong lòng của cậu con trai ta, bố của cậu vẫn là vị hùng chuyên bắt kẻ xấu.

      La Phi hình như vẫn cam tâm, sau khi trầm mặc giây lát, lại hỏi: "Bố cháu còn gì với cháu nữa?"

      "Bố bảo cháu cần phải học tốt, sau khi lớn lên cũng làm cảnh sát." Hàn Đông Đông ưỡn thẳng khuôn ngực bé của mình, như thể như vậy có thể lớn nhanh hơn được.

      Cảnh sát... Hàn Hạo có lẽ chỉ có thể ký thác theo đuổi của ta vào con trai thôi? Bởi vì chính ta bước vào con đường ngược chiều có lối về.

      La Phi xoa xoa đầu cậu bé, khẽ thở dài: "Chắc chắn cháu có thể làm cảnh sát, hơn nữa chắc chắn trở thành người cảnh sát tốt." nhấn trọng vào chữ "tốt", có tác dụng đặc biệt nhấn mạnh.

      Lưu Vi thể nào khống chế nổi tâm trạng mình, nước mắt từng giọt lăn xuống.

      La Phi cũng cảm thấy xúc động, thể nào giữ được trạng thái làm việc lúc trước. Sau khi đứng dậy, dặn dò Doãn Kiếm đứng bên cạnh: "Cậu lái xe cảnh sát đưa họ về nhà nhé."

      Doãn Kiếm gật đầu, cúi người ôm lấy Hàn Đông Đông. Cậu và cả nhà Hàn Hạo vốn rất thân quen, Hàn Đông Đông được cậu bế rất ngoan. Lưu Vi lại nhìn La Phi cái, lau nước mắt, lời nào, chỉ lặng lẽ theo sau Doãn Kiếm. Ba người bước ra phía ngoài cửa ga tàu điện ngầm.

      Ánh mắt mọi người dõi theo bóng lưng họ, cho đến tận khi ba người biến mất vào màn đêm. Tăng Nhật Hoa lên tiếng phá vỡ bầu khí trầm mặc.

      "Hàn Hạo mạo hiểm như vậy, chỉ là để với con trai những lời này sao?" Cậu gãi đầu vẻ khó hiểu, bụi gàu rơi lả tả.

      "Đúng vậy." Giọng của Mộ Kiếm Vân vô cùng trầm lắng, quay sang nhìn Tăng Nhật Hoa, "Đợi sau khi làm bố, hiểu."

      "Được rồi... Vậy ai giúp tôi sinh con nhỉ?" Tăng Nhật Hoa vừa đùa, vừa liếc nhìn Mộ Kiếm Vân. Nào ngờ lại phát ra mắt đỏ hoe, cậu vội vàng thu lại bộ mặt cười cợt, chuyển đề tài, hỏi La Phi: "Đội trưởng La... xe lái rồi, chúng ta về Sở thế nào nhỉ?"

      Ánh mắt của La Phi vẫn nhìn theo hướng mẹ con Lưu Vi rời khỏi. Giây lát sau, đột nhiên hỏi câu ăn nhập gì: "Các cậu bao lâu rồi chưa về nhà?"

      "Cũng khá lâu rồi..." Tăng Nhật Hoa so so vai, "Từ sau khi tổ chuyên án được thành lập lại, mọi người chẳng phải đều ở trong nhà khách của đội cảnh sát hình sao?"

      "Giờ giải tán thôi. Các cậu đều về thăm nhà ..." La Phi khảng khái , "8 giờ sáng mai tập trung ở phòng họp."

      "Gì cơ?" Mộ Kiếm Vân vừa mới thoát ra được thương cảm tình cảnh bố con phải xa nhau, đột nhiên nghe thấy thông tin này. Sau khi vui mừng, lại chau mày, hỏi La Phi đầy quan tâm: "Đội trưởng La, vậy đâu?"

      "Tôi ư?" La Phi ngẩn người, cười tự trào đau khổ, "Tôi vốn có nhà...

      mình, muốn đâu ."

      Mộ Kiếm Vân xót xa trong lòng, nhưng lại thể gì. biết cái nút thắt ở trong lòng La Phi, mỗi lần chạm đến là lần đau đớn.

      Còn La Phi hình như cũng muốn lưu lại giữa bầu khí như vậy. bước ra khỏi ga tàu điện ngầm trước.

      "Nhớ bật di động, có tình hình gì lập tức liên lạc!" Đây là câu cuối cùng dặn dò mọi người.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6 Đều Là Những Người Lưu Lạc


      Cùng ngày, 21 giờ 7 phút.

      Nhà hàng Lục Dương Xuân.

      Tiếng nhạc violin du dương toát ra từ mười ngón tay trắng ngần của , sau khi phản xạ tràn ngập giữa mặt nước, lại ngấm đến từng ngóc nghách trong nhà hàng. Đó giống như bàn tay lớn vô hình nhưng lại vô cùng dịu dàng ấm áp, khẽ vuốt ve trái tim của những thực khách, khiến cho họ cùng lúc được tận hưởng món ăn ngon lại có thể hưởng thụ được niềm khoái cảm thoải mái dễ chịu lan khắp cơ thể.

      kết thúc bản nhạc, điệu ngân vang, người nhân viên phục vụ ăn mặc gọn gàng lanh lợi bước nhanh đến sân khấu biểu diễn, đưa bó hoa lớn đặt vào tay .

      "Người khách tặng cho , để lại lời nhắn, cũng để lại tên." Sau khi nhân viên phục vụ khẽ , định quay người bước xuống. Nhưng gọi cậu lại.

      "Đợi ." Giọng cũng êm tai giống như tiếng đàn violin vậy.

      Nhân viên phục vụ dừng bước nhìn . đặt chiếc đàn violin xuống, nâng bó hoa đó trước ngực, hàng lông mày thanh tú khẽ chau lại, hình như suy nghĩ điều gì.

      Hương hoa thơm ngát, mặc dù nhìn thấy, nhưng có thể ngửi ra được đó là mùi hoa ly. Bàn tay phải của khẽ vuốt ve bông hoa, sau đó rút ra cành đơn đưa cho nhân viên phục vụ.

      "Xin hãy tặng bông hoa này cho vị khách hào phóng đó." dịu dàng .

      Nhân viên phục vụ gật đầu, đáp lời: "Hiểu rồi!" Sau đó cậu bước xuống khỏi sân khấu biểu diễn, về phía góc nhà hàng.

      Ở đó u tịnh, là nơi khuất nhất trong cả nhà hàng. Chủ nhà hàng còn thiết kế mấy chiếc bàn đặc biệt, để tạo bầu khí yên tĩnh trang nhã cho những đôi tình nhân. Người khách tặng hoa cho lúc này đây ngồi mình tại trong số những chiếc bàn tình nhân đó.

      Đó là người nam giới trẻ, ta nhìn cậu nhân viên phục vụ bước từng bước lại gần, mặt lên vẻ băn khoăn.

      "Thưa , cành hoa ly này là biểu diễn violin tặng lại cho . Mong nhận giúp, cảm ơn !" Nhân viên phục vụ cung kính nâng cành hoa lên, lời cũng vô cùng lịch lễ phép.

      Người thanh niên "à" tiếng, ta cầm lấy cành hoa đó, sau đó khẽ gật đầu với cậu nhân viên phục vụ. Cậu ta hoàn thành nhiệm vụ, cúi chào rồi bước .

      Người thanh niên trầm ngâm giây lát, hình như tỉ mỉ thưởng thức hương thơm dìu dịu toát ra từ bông hoa ly. Và lúc này, sân khấu, bắt đầu biểu diễn bản nhạc tiếp theo. Khi thanh vang lên, người thanh niên ngẩng đầu nhìn đó, mặt ta mặc dù nhận ra cảm xúc gì, nhưng nơi khóe mắt lại lộ ra ý cười rất khó phát .

      chỉ chìm đắm vào bản nhạc của mình, khi thanh vây quanh , liền cắt đứt hết thảy mối liên hệ với thế giới bên ngoài, toàn bộ tình cảm của đều chấn động và hòa lẫn cùng với tiếng nhạc du dương ngân vang...

      vẫn mặc trang phục biểu diễn áo trắng và váy xanh, xinh đẹp như bông hoa sen trang nhã.

      Nhưng tiếng đồng hồ sau, khi xuất ở cửa nhà hàng, trang phục và khí chất của khác nhiều so với lúc biểu diễn.

      Chiếc váy xanh bị thay, biến thành chiếc quần dài màu đen; chiếc áo trắng mặc người cũng chuyển từ dáng nữ bó sát thành chiếc áo khoác to rộng giản đơn. Ngoài ra, cánh tay trái của còn đeo miếng băng đen, bị màu trắng tạo nét tương phản đến nhức mắt.

      Đó chỉ là tấm vải tang, đeo nó có nghĩa là cách đây lâu vừa mới mất người thân.

      Nét mặt cũng chứng thực điều này - giữa hai hàng lông mày nhíu chặt thể nét đau buồn.

      Lúc này trời về khuya. Trước nhà hàng Lục Dương Xuân mặc dù đèn điện rực rỡ, nhưng vắng khách. Cơn gió thu khẽ thổi tới, mang theo hơi lạnh, kìm được, cơ thể mong manh khẽ co lại.

      người đàn ông hơn 30 tuổi đứng bên cạnh , ta thể ra nỗi do dự hay ở lại, sau khi lưỡng lự, cuối cùng lên tiếng hỏi: "Em... em thực cần tôi đưa em về sao?"

      "Thực cần." Giọng dịu dàng nhưng thái độ kiên quyết, "Hôm nay có người đến đón em, cảm ơn !"

      Người đàn ông lắc đầu, nghĩ được ra là ai đến đón . Bố vừa mới mất, mà hình như có người thân và bạn bè nào khác để có thể dựa nhờ cậy.

      Người đàn ông là đầu bếp của nhà hàng. Vì ta thường xuyên làm và tan làm cùng , cho nên mấy hôm nay ta tạm thời đảm nhận trách nhiệm đưa đón . Nhưng hôm nay lại đột nhiên đề nghị cần ta đưa về, ta khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ, đồng thời cũng hơi lo lắng.

      " cần lo cho em đâu." như thể cảm nhận được suy nghĩ của đối phương, lại , "Cho dù người đón em tới, em cũng lạc được đâu, có Ngưu Ngưu cùng em mà."

      Ánh mắt người đàn ông cúi xuống, nhìn vào chú chó Labrador Retriever ở bên chân . Đây chính là "Ngưu Ngưu" mà nhắc tới, là chú chó dẫn đường cho người mù mà bố tặng cho lúc ông còn sống. Ngưu Ngưu được huấn luyện bài bản, vừa thông minh vừa trung thành, đúng là kẻ dẫn đường đáng tin cậy.

      "Cũng được!" Người đàn ông kiên trì thêm, sau khi ta tạm biệt , mình bước về bãi đỗ xe của nhà hàng. Khi lái xe qua cửa, ta kìm được lại nhìn về phía đứng.

      vẫn đứng đơn độc mình, cái người đón ấy vẫn chưa đến.

      Người đàn ông khẽ lắc đầu. ta phát ra, qua mấy ngày tiếp xúc, mình hình như có tình cảm khác ngoài thương xót đối với . Nhưng cũng muốn vun đắp thứ tình cảm này.

      Nhìn vào đôi mắt trống rỗng vô thần của , người đàn ông than thầm tiếng "đáng tiếc quá..." Sau đó ta dận chân ga, chiếc xe hơi nhanh chóng lao về phía con đường lớn bên ngoài.

      nghe ra người đàn ông rời khỏi đó. khẽ nhấc chiếc dây xích trong tay mình, Ngưu Ngưu lập tức hiểu được ý của chủ nhân, dẫn đường cho bước từng bước về phía trước. Khi gặp bậc cầu thang, Ngưu Ngưu bèn đứng chắn ngang trước chân , phát ra cảnh báo đặc biệt. Đợi chủ nhân thận trọng bước từng bậc, nó mới lại tiếp tục bước nhàng về phía trước.

      người chó cứ thế cùng bước ra khỏi sân của nhà hàng, lúc này xe cộ và khách bộ hành qua lại đường cũng rất vắng vẻ, bóng người bị ánh đèn đường vàng vọt kéo dài, trông độc và bất lực.

      Vành tai chợt lay động, nghe thấy tiếng bánh xe ma sát với mặt đường truyền tới từ phía sau. dự cảm thấy điều gì đó, bèn đứng lại chờ đợi.

      Tiếp đến liền nghe thấy tiếng phanh xe khe khẽ, chiếc xe hơi màu đen đỗ ngay bên cạnh . Trong xe, người thanh niên kéo cửa sổ xe xuống hỏi: "Có cần giúp đỡ gì ? Tôi có thể đưa về."

      trả lời ngay, nghiêng người về hướng người thanh niên phát ra tiếng , đồng thời dùng mũi hít hơi sâu.

      Người thanh niên thoáng ngẩn người, ta chợt hiểu ra điều gì đó, ánh mắt quay trở lại trong xe.

      Cành hoa ly yên lặng nằm ở vô lăng, trong xe vì thế tỏa ra hương thơm dìu dịu.

      Người thanh niên lặng lẽ cười đau khổ, ta biết mình rơi vào "bẫy" của đối phương.

      "Được, tôi đợi đấy!" Nét mặt vô cùng nghiêm túc, lạnh lùng hỏi: " chăm chú nhìn tôi à?"

      Người thanh niên xem ra muốn phản bác. Sau giây lát trầm mặc, ta đề nghị: "Hãy lên xe trước , bên ngoài lạnh lắm."

      lại lùi lại bước, lắc đầu vẻ cảnh giác: ", tôi lên xe của !"

      "Vậy chúng ta tìm chỗ chuyện nhỉ?" Thấy từ chối lên xe nhưng lại có ý rời khỏi đó, người thanh niên bèn đưa ra đề nghị thứ hai, "Ngay gần đây có quán café."

      biết quán café đó, cũng chỉ cách nhà hàng Lục Dương Xuân chừng 100 mét. Sau khi thoáng do dự, gật đầu đồng ý. Nhưng lại cũng nhấn mạnh thêm luôn: "Tôi tự đến đó."

      "Được rồi, tôi đến đó trước đợi ." Người thanh niên lái xe rời khỏi đó và nhanh chóng đến được quán café. Theo như thói quen, ta vẫn tìm góc khuất nhất, sau đó gọi người nhân viên phục vụ, dặn dò: "Có từ nhà hàng Lục Dương Xuân đến đây, ra đón ấy, ấy nhìn thấy đường."

      Nhân viên phục vụ đáp lời, khoảng bảy, tám phút sau, cậu ta dẫn đến bàn.

      "Mời ngồi!" Người thanh niên sau khi xong bèn thêm gì nữa. Cuộc gặp mặt này vốn có trong kế hoạch của ta, ta thậm chí còn chưa hiểu nổi vì sao mình lại đưa ra lời đề nghị cho cuộc gặp mặt này, cũng giống như ta hiểu vì sao mình lại thể rời xa được nhà hàng Lục Dương Xuân đó vậy.

      dò dẫm ngồi xuống đối diện người đàn ông. Ngưu Ngưu giơ chiếc mũi dài ra hít lấy hít để hồi, sau đó nó ngả người xuống bên chân chủ nhân, đồng thời cảm nhận được tâm trạng căng thẳng của chủ nhân, nó cũng mở to đôi mắt như người vệ sĩ, nhìn chăm chăm vào người đàn ông lạ ở gần đó.

      "Tại sao cứ theo dõi tôi?" cũng hàn huyên, mà hỏi thẳng luôn.

      "Tôi theo dõi ." Người thanh niên lúc chờ đợi nghĩ ra được câu trả lời, "Tôi ăn ở nhà hàng, lúc về nhìn thấy , tôi chỉ là muốn giúp đỡ mà thôi."

      Người thanh niên mặc dù dối, nhưng đó phải là toàn bộ thực. Thậm chí ta lúc dùng bữa xong, lại ngay, mà còn cố tình chờ đợi ở bãi đỗ xe lúc. Như vậy ta mới nhìn thấy mình đường, thế nên ta mới lái xe đến hỏi đối phương có cần giúp đỡ .

      ", theo dõi tôi, tôi có thể cảm nhận được. đừng có lừa tôi, mặc dù tôi chỉ là người mù..." nhíu mày, thể ra nét mặt vui, "Người mù có đôi khi lại nhìn thấy được những thứ người bình thường nhìn thấy."

      "Đúng vậy..." Người thanh niên cười "ha ha" tự trào, "Ví dụ như, cành hoa ly đó."

      "Đây phải là lần đầu tiên tặng hoa cho tôi."

      Người thanh niên mặc nhận, ta có cách nào và cũng muốn phản bác việc này.

      "Mấy ngày nay, ngày nào cũng đến, hơn nữa đều đợi sau khi tôi mới . Mặc dù tôi nhìn thấy, nhưng tôi có thể cảm nhận thấy." lại nhấn mạnh lần nữa, " theo dõi tôi, đừng có lừa tôi."

      Người thanh niên khẽ thở dài, có lẽ đúng như , bị mù hai mắt, ngược lại lại khiến giác quan thứ sáu của nhạy cảm hơn hẳn người bình thường. ta cứ tưởng hành vi của mình có thể che giấu được bất cứ ai, nào ngờ hôm nay lại bị thua dưới tay của mù.

      "Được rồi," ta thừa nhận thẳng thắn, "Là tôi theo dõi . Nhưng tôi có ác ý, tôi chỉ muốn nhìn thấy rời khỏi đó an toàn. Bởi vì... gần đây mới mất chăm sóc."

      "... có ý gì?" như thể bị chạm tới nơi mềm yếu nhất trong lòng, giọng của thoáng run rẩy.

      Người thanh niên cắn môi, hình như chuyện gì đó khiến ta cảm thấy đau khổ, sau đó ta trầm giọng : "Tôi biết bố vừa mất."

      oà khóc, nước mắt lập tức chảy ra từ đôi mắt vô hồn đó. Đồng thời lại nghe thấy người thanh niên tiếp: "Tôi cũng vừa mới mất bố, cho nên tôi có thể cảm nhận được tâm tư tình cảm của ... Đột nhiên mất chăm sóc, như thể cột chống đỡ vô cùng quan trọng trong cuộc đời mình bị biến mất..."

      "Gì cơ? Bố cũng..." kinh ngạc há miệng, giọt nước mắt vẫn ở gương mặt , nhưng ý thù địch của vơi rất nhiều.

      "Đúng vậy, bố tôi." Người thanh niên lặp lại lần nữa. ta cảm thấy mình như vậy có gì thỏa đáng, hơn mười năm chung sống bên nhau, trong lòng ta, vị trí của con người đó còn khác biệt gì với bố đẻ ta.

      ngẩn người giây lát, nước mắt cũng từ từ ngừng lại, sau đó đột nhiên hỏi: "Vì điều này mà mới tặng hoa cho tôi? Hơn nữa còn theo dõi tôi?"

      "." Người thanh niên lại lắc đầu , "Tôi tặng hoa cho , chỉ là vì tôi rất thích nhạc của ."

      thoáng lộ ra nét mặt ngạc nhiên: " hiểu nhạc sao?"

      " hiểu, nhưng tôi có thể nghe hiểu bản nhạc của . Đặc biệt là bản nhạc đầu tiên mỗi buổi biểu diễn của , cứ luôn... cứ luôn khiến người ta nhớ đến những người mất..."

      "Đó là "Khúc tưởng niệm" của nhạc sĩ người Đức Frantisek Drdla, vốn là sáng tác ra để tưởng niệm những người mất..." khẽ thở dài, " có thể hiểu được khúc nhạc này, chứng tỏ hề lừa tôi, đúng là mất người vô cùng quan trọng đối với . Giống như lời , bố đẻ..."

      Giọng càng lúc càng , giữa hai người xa lạ, thấp thoáng nảy sinh thứ cảm giác đồng bệnh tương lân.

      Người thanh niên cũng trầm mặc, ánh mắt ta trở nên hơi mơ hồ, bên tai hình như lại vang lên bản nhạc chậm rãi yên tĩnh đó... Đồng thời, gương mặt của những người đó cũng chập chờn ra trước mắt ta, hoặc là mơ hồ, hoặc là nét, có khi lại cùng hòa trộn chồng vào nhau, chuyển thành những hình thù quái dị, khiến ta thể nào phân biệt được.

      Những ký ức đó khiến cho não ta càng lúc càng phình to, cuối cùng ta kìm nén được nỗi đau, khẽ gầm tiếng trầm đục.

      " sao vậy?" Câu hỏi của còn lạnh lùng giống như vừa nãy nữa.

      " sao." Người thanh niên hít thở sâu, lấy tay xoa trán, hình như muốn thoát khỏi tình cảnh khốn cùng lúc này, ta chuyển đề tài, : "Tôi cũng rất thích bản nhạc thứ ba biểu diễn."

      "Bản nhạc thứ ba?" khẽ lấy tay chống cằm, "Nó đem lại cho thứ cảm giác gì?"

      "Nó có thể khiến lòng tôi tĩnh lại."

      " có phải là người có rất nhiều tâm ? Có số việc khiến cảm thấy băn khoăn, những việc trong quá khứ, việc trong tương lai... còn cả con đường phía trước..."

      Người thanh niên ngẩn người, ta cứ thế nhìn chăm chăm vào , biết tại sao đối phương lại có thể phán đoán cách chuẩn xác đến như vậy.

      như thể cảm nhận được hành vi và suy nghĩ của ta, mỉm cười, giải thích: "Bản nhạc đó có tên là "Trầm tư", là bản nhạc nổi tiếng của nhạc sĩ Jules Massene người Pháp. có bao nhiêu tâm , nó có thể tạo nên tiếng chung với những nỗi niềm tâm đó của ."

      Đây là lần đầu tiên người thanh niên nhìn thấy lộ ra nụ cười, điều này khiến cho khuôn mặt hơi nhợt nhạt của trở nên ấm áp hơn. ta kìm lòng được khen ngợi thực lòng: "Khi cười, trông đẹp!"

      cúi đầu, mặc dù nụ cười biến mất, nhưng thần thái của ràng là đón nhận lời khen ngợi của đối phương. Giây lát sau, như thể đưa ra kết luận: " phải là kẻ xấu."

      "Vì sao?" Người thanh niên hỏi. Câu này có lẽ là tất cả mọi người đàn ông ở trong hoàn cảnh tương tự đều đặt ra.

      Câu trả lời của ngờ lại vô cùng đơn giản: "Bởi vì thực có thể nghe hiểu được nhạc của tôi."

      "Vậy trước đó sao? Ý tôi là trước khi thảo luận về nhạc. Trong lòng , tôi là kẻ xấu nguy hiểm à?"

      "Cũng hoàn toàn là như vậy..." nghĩ đến thái độ lúc ban đầu của mình, kìm lại có chút áy náy, "Thực ra là vì xảy ra số việc, tôi cũng muốn gây thêm phiền phức."

      "Hả, chuyện gì vậy?"

      "Hôm qua có vị khách, ta uống nhiều rượu... sau đó với tôi những lời rất khó nghe, việc này chắc cũng biết nhỉ?"

      "Đúng vậy. Lúc đó tôi cũng rất lo lắng, cho nên tôi đợi sau khi an toàn rời khỏi nhà hàng, tôi mới rời . Hôm nay tôi theo dõi , cũng là vì sợ người đó còn quay lại gây chuyện." Người thanh niên tỏ ra lo lắng, nhưng câu của ta liền bị cắt ngang: "Người đó chết rồi."

      Người thanh niên giả vờ kêu lên kinh ngạc: "Gì cơ?"

      "Chính là việc xảy ra hôm qua, sau khi ta rời khỏi nhà hàng. Xem ra có vẻ là tai nạn giao thông, nhưng có số bạn bè của ta lại cho là đơn giản như vậy. Chiều nay những người đó tới tìm tôi, họ nghi ngờ do có xích mích với tôi nên mới gây ra mầm tai họa. Nhưng bên cạnh tôi thể nào có người lại làm chuyện như vậy... Nhưng hôm nay lại xuất , tôi suy nghĩ hơi nhiều..." cân nhắc chút, cố gắng để cho câu mềm dịu nhất, "Tôi cũng phải là nghi ngờ , chỉ là... chỉ là muốn gặp , có thể hỏi trực tiếp."

      Người thanh niên khẽ giật mình, nhưng thể ra ngoài mặt. ta biết những người bạn của A Thắng là những ai. Việc hôm qua ta làm vô cùng cẩn trọng, chính là sợ những người cảnh sát hoặc A Hoa gây phiền toái cho này, ngờ phiền toái vẫn cứ tìm đến. Tên A Hoa này... xem ra đúng là thể coi thường được.

      " cần nghĩ nhiều làm gì, hổ thẹn với lòng mình là được."

      Người thanh niên an ủi , "Loại người như , thường ngày biết gây ra bao nhiêu chuyện, cho dù có người thực hãm hại , cũng thể nào dồn lên đầu được."

      "Cũng phải, đúng là tôi đa nghi quá." hoàn toàn vứt bỏ mối nghi ngại lúc đầu, với vẻ tự trào: "Nhưng cũng có thể là do tính cách của tôi, di truyền."

      đến đây, lại nhớ đến chuyện đau buồn nào đó, đột nhiên trầm mặc. Giây lát sau, mới trầm giọng : " có biết ? Bố tôi là cảnh sát đấy."

      Người thanh niên hồi lâu trả lời. ngẩng đầu, cố gắng mở to mắt cách vô ích: " sao vậy?"

      "Muộn quá rồi, cần phải về nhà rồi..." Người thanh niên khống chế được trái tim đập rộn ràng của mình, cố gắng giọng tự nhiên nhất có thể.

      nhận ra ý tứ cáo từ của đối phương, cũng cảm thấy mình nhiều lời, dù sao đối phương cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.

      "Đúng là rất muộn rồi..." do dự giây lát, bèn hỏi, "... còn có thể đưa tôi về được ?"

      "Đương nhiên." Người thanh niên trả lời ngay chút do dự, ta có cảm giác trách nhiệm khó có thể được thành lời đối với .

      "Cảm ơn !" lại lần nữa nở nụ cười, sau đó chủ động ra tên mình, "Tôi tên Trịnh Giai".

      21 giờ 36 phút.

      Trong nhà khách của đội cảnh sát hình tỉnh thành.

      La Phi đứng nhìn ra phía xa bên ngoài cửa sổ. Đây là căn phòng ở tầng cao gần đường, cho nên tầm nhìn của có thể phóng ra rất xa. Con đường tỉnh thành phồn hoa trong màn đêm lấp lánh đủ các loại màu sắc lóa mắt, đem đến cho La Phi thứ cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

      Trong thời kỳ học đại học, La Phi từng ở tỉnh thành bốn năm. Đó là bốn năm đắc ý và cũng vui vẻ nhất trong cuộc đời . Tuổi trẻ, tình bạn, tình , lý tưởng... gần như có được tất cả những thứ đẹp đẽ nhất mà khi đó có thể có. Nhưng khi bốn năm gần kết thúc, tất cả bị vỡ vụn.

      Sau đó, bèn rời khỏi thành phố này, mang theo trái tim đau đớn nát vụn. Mười tám năm sau, khi quay lại, thành phố này thay đổi lớn lao: đường cái rộng rãi hơn, những tòa nhà cao sừng sững, những ánh đèn lấp lánh, xe cộ qua lại nườm nượp... Những khung cảnh phồn hoa đô hội rợn ngợp này đều là những thứ mà thành phố Long Châu thuộc thành phố cấp 2 thể nào so bì được.

      Qua mấy ngày mưa thu liên miên, thời tiết cuối cùng cũng khá hơn. Sau khi được nước mưa gột rửa, cảnh thành phố trong đêm dưới bầu trời trở nên lấp lánh say đắm lòng người. La Phi ở trong khung cảnh như vậy, cảnh đêm náo nhiệt giơ tay ra là chạm vào được ra trước mắt , nhưng trong lòng lại khó có thể có được thứ cảm giác hưng phấn.

      Mặc dù cách cánh cửa sổ, nhưng có luồng gió lạnh vẫn luồn qua khe cửa vào trong phòng, khiến La Phi cảm thấy lành lạnh. Phóng tầm mắt ra xa, những ánh đèn trong khắp thành phố dần dần hòa lẫn cùng với sao sáng trời, phía sau những ngọn đèn đó chắc là vô số những gia đình đầm ấm. Trong những căn nhà đó, lạnh lẽo chắc là thể dễ dàng tấn công như vậy được nhỉ?

      Cho dù là Hàn Hạo chạy trốn lang bạt chiều nay cũng vẫn tận hưởng được chút tình thân ngắn ngủi. Tận mắt cứng kiến cảnh tượng đó, trong lòng La Phi chợt trào dâng nỗi cảm khái vô hạn. biết trong cái thành phố này, còn có bao nhiêu người đơn có nhà để về giống như mình thế này.

      Ít nhất là còn có người đồng bệnh tương lân với mình, lúc này đây, lại thân ở góc nào trong cái thành phố này nhỉ?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Họ cùng né tránh và cùng ngắm nghía đối phương, chịu đựng độc, đồng thời cũng tận hưởng kích thích trong cuộc chiến đấu. Ở phương diện nào đó, họ thực giống nhau, nhưng họ lại giống như hai mặt trái ngược nhau đồng xu, từ khoảnh khắc được đúc nên được định sẵn vĩnh viễn có ngày trùng khít lên nhau.

      Eumenides, mười tám năm trước chính La Phi sáng tạo nên vai diễn này, cuộc đời cũng vì thế mà rẽ bước ngoặt lớn, và giờ đây, khi đối diện lại với vai diễn này, liệu có đủ khả năng để xoay chuyển quỹ đạo đau khổ này trở về vị trí ban đầu được ?

      La Phi thể nào đưa ra được đáp án, chỉ biết rằng, mình và Eumenides bước vào cuộc va chạm thể nào né tránh được, họ cùng chờ đợi, cũng cùng lo sợ kết quả cuối cùng sau khi va đập vào nhau.

      Tâm trạng của La Phi cứ thế trôi bồng bềnh, cho đến khi tiếng chuông cửa kéo quay trở lại thực tại.

      La Phi ra mở cửa phòng, người đứng trước cửa là Tăng Nhật Hoa.

      "Đội trưởng La, quấy rầy chứ?" Cậu chàng nhìn thấy nét mặt nặng nề còn sót lại mặt La Phi, bèn hỏi thăm dò câu.

      "À... đâu, đâu." La Phi mỉm cười, nhân đà điều chỉnh trạng thái của mình, sau đó hỏi ngược lại, "Sao cậu lại đến? về nhà à?"

      "Ha, tôi là chàng độc thân, về hay cũng có gì khác biệt chứ? Hơn nữa, ăn nghỉ ở đây đều thuận tiện, còn có người quét dọn vệ sinh." Tăng Nhật Hoa cười nhăn nhở.

      "Vậy vào ngồi !" La Phi tránh đường, đồng thời nhìn Tăng Nhật Hoa với vẻ nửa bông đùa, "Căn phòng này cậu cũng rất quen thuộc, cần khách sáo nhé."

      Tăng Nhật Hoa ngẩn người, lập tức hiểu ngay ý tứ của La Phi: lúc trước khi Hàn Hạo chỉ huy tổ chuyên án, mình tuân lệnh lén khám xét phòng La Phi. Bây giờ mọi chuyện đổi khác, La Phi trở thành tổ trưởng mới của tổ chuyên án. Cậu chỉ có thể gượng cười "hi hi" mấy tiếng, giả vờ ngờ nghệch tiếp lời đối phương.

      La Phi vẫy vẫy tay, ra hiệu cho khách ngồi xuống. Đồng thời nhìn thấy trong tay đối phương xách túi nilon, bèn tiện miệng hỏi: "Đó là thứ gì vậy?"

      "À, số đồ dùng sinh hoạt hằng ngày." Tăng Nhật Hoa đẩy túi nilon đến trước mặt La Phi. mở ra xem, toàn là những thứ như dầu gội, xà phòng thơm, bàn chải.

      "Đồ dùng lần nhà khách cung cấp chất lượng rất tệ, bàn chải cứng lắm, có thể đánh chảy máu răng ấy. ở đây cũng phải là ngày ngày hai, có số việc cũng nên tạm bợ." Tăng Nhật Hoa đến đây, phát ra ánh mắt của La Phi trở nên hơi kỳ lạ, vội vàng bổ sung giải thích: "Đội trưởng La, đừng có hiểu nhầm... Những thứ này đều là giáo Mộ nhờ tôi đưa cho , những lời tôi vừa , cũng là ấy nhờ tôi chuyển lời."

      La Phi bật cười như bừng hiểu: "Tôi mà, chàng độc thân luộm thuộm như cậu, sao có thể nghĩ được đến những việc này..." Lần này mình đến đây vội vàng, đúng là mang theo đồ dùng cá nhân, những thứ đồ này đúng là đem tới đúng lúc. La Phi kìm được thoáng cảm thấy ấm lòng, đồng thời lại chú ý thấy gì đó, ánh mắt lướt nhìn lên đầu đối phương, "Hả? cắt tóc à? Chắc đây cũng là công lao của giáo Mộ nhỉ?"

      Đúng vậy, "tổ chim" lòa xòa đầu của Tăng Nhật Hoa thấy nữa, mà thay vào đó là mái tóc ngắn gọn gàng sạch . Cậu chàng vì thế trông phấn chấn hơn nhiều.

      "Ha ha, gì có thể qua mắt được." Tăng Nhật Hoa , "Tối nay tôi mời giáo Mộ ăn cơm, ấy thực thể nào chịu đựng được gàu đầu tôi, sau bữa cơm bèn kéo tôi cắt tóc. Sau đó còn mua lọ dầu gội đầu trị gàu cho tôi, đồng thời cũng mua cho túi đồ này." Cậu vừa vừa giơ tay lên gãi đầu theo thói quen, lần này thấy xuất tượng "hoa tuyết" bay lả tả nữa.

      "Vậy là tôi được thơm lây của cậu rồi." La Phi mỉm cười . Từ mấy ngày trước sau khi Tăng Nhật Hoa cứu Mộ Kiếm Vân, mối quan hệ của hai bạn trẻ này ràng thân thiết hơn nhiều. Những điều này La Phi cũng nhìn thấy .

      Tăng Nhật Hoa lại nhìn La Phi lắc đầu: "Cũng chưa chắc, có lẽ là tôi thơm lây của đấy."

      La Phi hiểu: "Là ý gì?"

      " giáo Mộ mua xong những thứ đồ này, bảo tôi đưa đến cho . Lúc đó nét mặt của ấy trông rất tự nhiên..." Tăng Nhật Hoa bĩu môi , "Cho nên, tôi nghi ngờ, ấy cùng tôi suốt cả buổi, thực ra mục đích chỉ là muốn nhờ tôi chuyển những thứ đồ này mà thôi."

      " ấy cần gì phải làm như vậy?" La Phi tán đồng, "Cứ đưa thẳng cho tôi được sao?"

      " nghe đến gà mái ăn nhân sâm chưa?" Tăng Nhật Hoa đột nhiên câu, "Tôi cảm thấy mình chính là con gà mái đó."

      La Phi chau mày, hoàn toàn hiểu được đối phương gì.

      "Trong thời nhà Thanh, có gia đình giàu có, con sức khỏe yếu, muốn tẩm bổ nhân sâm. Nhưng trực tiếp ăn nhân sâm dược lực quá mạnh, chịu đựng nổi. Thế nên người ta bèn thái nhân sâm cho con gà mái ăn. Dược chất của nhân sâm thấm vào trong trứng gà, có tác dụng giảm bớt xung đột. Cho nên, con gà mái đó mặc dù được ăn nhân sâm, nhưng cũng chỉ là giúp ích cho người khác mà thôi." Tăng Nhật Hoa kể xong câu chuyện này, than thở, "Tôi ấy mà, cũng giống như con gà mái này thôi, giáo Mộ ngại trực tiếp đưa đồ cho , nên mới nhờ tôi đưa hộ."

      La Phi ngẩn người, trong lòng trào dâng thứ cảm giác kỳ lạ, giống như lúc bị nhốt trong ngục ở cốc Khủng bố năm xưa, người dân tộc Hama - Hứa Hiểu Văn cách cánh cửa ngục đút thịt cho ăn vậy. Nhưng nhanh chóng đè nén thứ cảm giác này lại, bởi vì trong nơi sâu kín lòng , có những thứ vĩnh viễn thể nào vượt qua được.

      "Được rồi, đến điều này nữa. Dù sao tôi cũng hoàn thành xong nhiệm vụ, ngày mai dễ ăn với giáo Mộ." Tăng Nhật Hoa là chàng ruột để ngoài da, hề để tâm đến thay đổi trong lòng La Phi. Cậu rút từ trong túi áo ra tờ giấy đưa cho đối phương, chuyển đề tài, : " hãy xem cái này , đây mới là nhiệm vụ thực của tôi, giao nộp kết quả công việc cho tổ trưởng tổ chuyên án."

      La Phi nhận lấy tờ giấy, mở ra, đó viết nhiều, chỉ là dòng thông tin nhân vật: "Hoàng Kiệt Viễn, nam giới, 48 tuổi, làm ông chủ quán bar Mê lực bóng đêm, di động: 13020011590."

      Tăng Nhật Hoa đứng bên giải thích: "Hoàng Kiệt Viễn, mười tám năm trước trong vụ bắt giữ con tin 1.30, ông ta chính là trợ lý của Đinh Khoa. Cho nên, ngoài Đinh Khoa, ông ấy là người hiểu nhất về vụ án đó."

      La Phi cười, hiểu được đây mới là dụng ý của cuộc viếng thăm này của Tăng Nhật Hoa. Bởi vì biết Eumenides chính là đứa con lưu lạc của hung phạm trong vụ án bắt giữ con tin 1.30 năm đó, cho nên tổ chuyên án bèn coi những người cảnh sát dính líu đến vụ án năm đó là mục tiêu để phỏng vấn. Mặc dù hôm nay xảy ra loạt việc nghiêm trọng: Ngô Dần Ngọ nhảy lầu tự sát, Hàn Hạo hẹn gặp mặt vợ con, nhưng Tăng Nhật Hoa vẫn hề lơ là việc truy tìm dấu vết của vụ án 1.30, lúc này đây cậu đưa thông tin quan trọng nhất đến cho .

      La Phi khen ngợi lòng câu: "Tốt lắm!" Cậu chàng mặc dù tính cách tùy tiện, có phần bất kham, nhưng năng lực và tính chủ động trong công việc thể nào hoài nghi được.

      "Đáng tiếc chỉ tra ra được người này thôi." Tăng Nhật Hoa chớp mắt, hình như hài lòng với chính bản thân mình, "Đinh Khoa có hy vọng gì rồi, cả giới cảnh sát của tỉnh thành cũng tìm ông ấy suốt mười năm nay rồi... Mấy người khác, có người qua đời; có người tên Trung Tề Dân, chính là người cảnh sát đặc nhiệm bắn tỉa năm đó trực tiếp bắn chết hung phạm Văn Hồng Binh, thể nào điều tra ra được thông tin của ta, quá kỳ lạ..."

      La Phi "ừm" tiếng, : "Vậy rất có khả năng là tên giả."

      "Tên giả?"

      "Bởi vì bắn chết người, mặc dù là hung phạm, nhưng cũng tạo thành áp lực lớn cho người thực thi. Cho nên nếu ấy muốn công khai thân phận, có thể dùng tên giả."

      "Ồ." Tăng Nhật Hoa gật đầu, tỏ ra hiểu lời giải thích của La Phi, đồng thời cũng đẩy gọng kính : "Vậy tôi chẳng có cách nào để tìm được người này đâu."

      "Tìm thấy Hoàng Kiệt Viễn, lo tìm thấy ấy. Nhưng..." La Phi lại chuyển ý, "Tôi lại muốn tìm ấy, bởi vì tìm thấy ấy, cũng chính là bảo vệ đối với ấy."

      "Đúng là như vậy." Tăng Nhật Hoa hiểu ý ngay. Đối với Eumenides, nếu như muốn báo thù, vậy trong bản danh sách mục tiêu, ràng là thể thiếu được người bắn tỉa trực tiếp bắn chết bố mình. Bây giờ mọi người đều biết người đó là ai, ta khá an toàn.

      "Vậy chúng ta cần phải nhanh chóng liên lạc với Hoàng Kiệt Viễn thôi." chàng lại , "Nếu như để Eumenides tìm thấy ấy trước, vậy chúng ta bị động. Hay là bây giờ tôi gọi điện luôn?"

      Trong lúc , Tăng Nhật Hoa lôi di động ra. thực tế, với tính cách của cậu, nhẫn nại được rồi, nhưng trước đây khi Hàn Hạo làm tổ trưởng, rất phản cảm việc cấp dưới vượt quyền hành động, Tăng Nhật Hoa rút kinh nghiệm, cho nên lần này tùy tiện hành động, mà báo cáo với La Phi trước.

      "Đừng vội." La Phi vẫy tay ngăn cản động tác của Tăng Nhật Hoa, "Bây giờ muộn quá rồi, ngày mai hẵng hay."

      "Muộn quá rồi ư?" Tăng Nhật Hoa ngẩn người, ràng là hiểu lắm về lý do này của La Phi, cậu lưỡng lự giây lát, muốn nhắc nhở đối phương, nên nhấn mạnh câu, "Chúng ta tranh đua thời gian với Eumenides đấy."

      "Tôi biết." La Phi chăm chú nhìn đối phương, sau đó lại khẽ khàng thốt ra ba chữ: "Nghe theo tôi."

      Trong ánh mắt của La Phi hình như chứa thứ gì thể ra được, nhưng đồng thời cũng tiết lộ kiên định giống như mệnh lệnh. Tâm trạng bồn chồn nóng vội của Tăng Nhật Hoa cũng bị ánh mắt này khiến cho bình tĩnh lại.

      Cùng là tổ trưởng tổ chuyên án, khi ra lệnh, Hàn Hạo thường có giọng tỏ quyền lực, khó có thể phản bác được, còn thái độ của La Phi lúc này lại hòa nhã hơn nhiều, nhưng hòa nhã này lại như thể chứa sức mạnh mong manh, khiến người khác càng thể nào phản đối được.

      "Được rồi, tất cả đều nghe theo sắp xếp của ." Tăng Nhật Hoa phục tùng dưới sức mạnh mong manh này, , "Nếu như cần tôi làm việc gì, lúc nào cũng có thể giao công việc."

      "Yên tâm . có lúc cậu được thi triển thân thủ." Ánh mắt La Phi lúc này lại tràn đầy khích lệ động viên.

      "Được vậy tôi lo lắng nữa." Tăng Nhật Hoa thực thoải mái, con ngươi mắt cậu chuyển động hai vòng, tư duy lại chuyển sang việc khác: "Ôi, đội trưởng La, có việc tôi thực kìm nén nổi nữa rồi, nhất định phải hỏi mới được."

      "Chuyện gì vậy?"

      "Lần trước tôi đến phòng , sao biết được chứ?" Tăng Nhật Hoa rầu rầu gãi đầu, "Tôi vô cùng cẩn thận, chắc là để lại bất cứ dấu vết gì mới phải chứ?"

      "Bởi vì cậu động vào ba lô của tôi." La Phi trả lời hết sức thoải mái.

      "Thế sao chứ?" Tăng Nhật Hoa cam tâm, truy hỏi, "Tôi chắc chắn giữ nguyên vị trí và đồ đạc trong ba lô y như cũ rồi."

      "Nhưng vị trí kéo khóa của ba lô bị thay đổi. Ban đầu có bảy mắt khóa chưa được kéo vào, sau khi cậu kéo khóa ra, rồi kéo lại, lại có tám mắt khoá chưa được kéo vào."

      "Chính là việc này sao?" Tăng Nhật Hoa có vẻ bán tín bán nghi.

      La Phi tỉnh bơ gật đầu: "Chính là việc này."

      "Nhưng... sao có thể..." Tăng Nhật Hoa lộ ra nét mặt khó có thể tin nổi.

      Khi kéo khóa, thông thường mọi người kéo khóa đến tận cuối, ít nhiều cũng để lại mấy mắt khóa kéo. Hôm đó, Tăng Nhật Hoa khi kéo khóa ba lô của La Phi, cũng ý thức đến điều này, cho nên cậu đặc biệt quan sát vị trí của khóa, như vậy khi cậu kéo khóa lại, để cho đầu khóa vẫn quay trở lại vị trí tương đồng lúc ban đầu. Nhưng làm như vậy mà vẫn để lại sơ hở! Cậu thực thể nào tưởng tượng: La Phi vẫn có thể phân biệt được khác biệt khoảng cách giữa bảy mắt khóa và tám mắt khóa.


      " khác biệt này cũng quá tinh vi phải, mắt khóa, cũng chỉ là mi-li-mét thôi, sao có thể nhận ra được?" Cậu ra nỗi băn khoăn trong lòng, "Lẽ nào... lẽ nào khi kéo khóa, còn đếm số mắt khóa còn lại sao?"

      Câu trả lời của La Phi càng khiến cậu kinh ngạc: "Đúng vậy, tôi đếm."

      Tăng Nhật Hoa trợn trừng mắt nhìn La Phi, có vẻ như hồi lâu mới hiểu: " phòng bị đối với chúng tôi? Cho nên vẫn luôn đề phòng chúng tôi?"

      "." La Phi lại phủ định suy đoán của đối phương, " phức tạp như vậy đâu, đây chỉ là thói quen của tôi mà thôi."

      "Thói quen? Làm gì có loại thói quen như thế?" Tăng Nhật Hoa ràng tin lời giải thích của La Phi, " thể nào, lừa tôi, hi hi, thực ra cũng có gì, lúc đó mọi người đều chưa biết nhau nhiều, đôi bên cùng đề phòng cũng là điều bình thường mà."

      La Phi mỉm cười, trầm mặc lát, đột nhiên : "Ở trước cửa cầu thang máy tầng này có phủ tấm thảm, cậu có nhớ ?"

      Tăng Nhật Hoa ngơ ngác gật đầu, biết vì sao đối phương lại đột nhiên nhắc đến việc này.

      "Ở viền tấm thảm vị trí cách xa cửa cầu thang máy, có chỗ bị hỏng, hình thành nên lỗ gần cen-ti-mét, cậu có nhìn thấy ?" La Phi lại hỏi.

      Lần này Tăng Nhật Hoa lắc đầu, thần sắc càng mơ hồ hơn.

      Nhưng La Phi vẫn chưa xong.

      "Lỗ khuyết này vừa vặn khít với khe hở tấm gỗ lát sàn thứ mười hai đếm từ đông sang tây ở phía dưới tấm thảm. Nếu cậu tin, bây giờ cậu có thể ra xem."

      "Cái này... cũng từng đếm à?" Tăng Nhật Hoa nghi ngờ lời La Phi, cậu chỉ hiểu được hành vi của đối phương.

      "Đúng vậy, tôi đếm." La Phi tỉnh bơ, "Bắt đầu từ ngày tôi vào ở trong nhà khách, tình trạng này chưa từng thay đổi. Cho nên tôi biết, nhân viên dọn vệ sinh của nhà khách khi quét dọn, chưa bao giờ lật tấm thảm đó lên để lau phần gỗ sàn bị tấm thảm đó che phủ."

      "Nhưng... rốt cuộc nghiên cứu những thứ này có ý nghĩa gì chứ? chấm điểm cho nhân viên quét dọn à?" Trong lúc mơ hồ hiểu gì, Tăng Nhật Hoa vẫn quên ăn mồm mép.

      " có ý nghĩa gì cả." La Phi rướn mày, "Đây chỉ là thói quen của tôi. Nếu như cậu vẫn còn chưa tin, tôi có thể cho cậu biết nhiều thứ có ý nghĩa hơn nữa."

      Tăng Nhật Hoa ràng rất có hứng: "Còn có gì nữa?"

      "Những chiếc đồng hồ treo tường ở quầy lễ tân nhà khách, chiếc thể giờ đồng hồ Sydney bị chậm l phút 23 giây so với giờ chuẩn, còn chiếc thể giờ Luân Đôn lại nhanh hơn giờ chuẩn 54 giây; trực ban ở quầy lễ tân hôm nay, dây buộc tóc của ấy màu xanh lam, đồng thời quấn quanh tóc bốn vòng; trong sân của nhà khách có năm chiếc xe hơi hơn hai ngày nay chưa động tới, trong số đó có chiếc xe Passat mang biển số 9563, bánh trước của nó vừa vặn chèn lên song sắt số ba của nắp cống ngầm; còn cả cậu, chiếc bút nước sáng nay cậu dùng lúc họp được đút trong túi trái bộ cảnh phục của cậu, nếu như bây giờ mực trong ruột bút vẫn còn lại 2/5 chứng tỏ sau đó cậu rất ít dùng hoặc dùng đến chiếc bút nước này."

      Nghe La Phi thao thao đến đây, Tăng Nhật Hoa lập tức rút chiếc bút nước đó từ trong túi trái của bộ cảnh phục mình mặc, mực trong ruột bút đúng là dừng ở vị trí 2/5 giống như lời La Phi . Tăng Nhật Hoa ngẩn người giây lát, rồi mới khẽ lắc đầu, mặt lộ ra thần sắc thán phục.

      "Đúng thực chỉ là thói quen... thói quen đáng sợ..." Tăng Nhật Hoa nhìn La Phi, ánh mắt như thể nhìn thấy quái vật chưa từng biết đến, sau đó cậu lại hỏi với vẻ băn khoăn: "Vậy phải mất bao nhiêu thời gian để duy trì thói quen này? phải dùng bao nhiêu dung lượng của não bộ để lưu giữ bao nhiêu thông tin như vậy?"

      La Phi chỉ cười cười, giải thích: " hề cần tốn thời gian bên ngoài, bởi vì những công việc này đều tiện thể hoàn thành trong hoạt động hàng ngày. Ngày nào cậu cũng phải qua quầy lễ tân ở nhà khách, nếu như cậu chỉ qua mà làm gì, cậu nhìn thấy bất cứ thứ gì; còn tôi lại thích quan sát, vừa vừa quan sát, có mục đích gì cả, nhưng do vậy lại chú ý được rất nhiều thứ. Tương tự, khi tôi kéo khóa ba lô, ánh mắt tôi lướt qua số mắt khóa còn lại, tiện đà đếm số lượng của chúng, hề khó khăn gì. Làm những việc này cũng cần nhiều dung lượng não hơn những người khác, bởi vì tôi hề ghi nhớ toàn bộ những thứ tôi quan sát được ở trong não, thực tế, tôi chỉ ghi nhớ những thông tin mới nhìn thấy. Ví dụ như tôi lại kéo khóa lần nữa, tôi nhớ con số mắt khóa mới, đồng thời quên con số cũ. theo thuật ngữ tin học: tôi phải là luôn lưu trữ, tôi chỉ là luôn làm mới mà thôi."

      "Tôi hiểu rồi..." Tăng Nhật Hoa cuối cùng cũng thoải mái gật đầu, "Đây chính là thói quen: quan sát mọi lúc mọi nơi những thứ ở xung quanh mình, đồng thời ghi nhớ chuẩn xác những thông tin liên quan giống như chiếc máy vi tính. vậy hình như cũng khó lắm, nhưng mấy ai thực làm được chứ?"

      "Từ tôi có thói quen này. Sau này khi vào học ở trường Cảnh sát, tôi liền có ý thức tăng cường luyện tập phương diện này. Cho nên thói quen này ăn sâu vào hành vi của tôi từ hai mươi năm trước, trở thành phương thức sống của tôi. Và đối với tôi, việc hoàn thành công việc này giống như là ăn cơm, ngủ vậy, là việc rất phổ thông, cũng vô cùng đơn giản."

      "Thảo nào..." Tâm trạng của Tăng Nhật Hoa chuyển từ thoải mái sang cảm thán, "Thảo nào mà tất cả những người trong tổ chuyên án 4.18 đều coi trọng "hai phút chênh lệch", chỉ có duy nhất mình lại có thể tìm ra được đáp án huyền diệu trong cả vụ án. Ha ha, ngay cả ta cũng đấu lại với được, tôi bị bại dưới tay , cũng coi như là tâm phục khẩu phục."

      La Phi lại muốn đón nhận những lời khen ngợi này của đối phương, thầm lắc đầu: "Người đánh bại Viên Chí Bang phải là tôi... trong kế hoạch của ta vốn hề có sai lệch hai phút này... là Mạnh Vân..."

      La Phi hết câu, muốn thêm, bởi vì biết người khác rất khó có thể hiểu được cảm giác của ba người, , Viên Chí Bang và Mạnh Vân. Họ cùng giao đấu và cùng khen ngợi nhau, mặc dù mỗi người đều vì thế mà phải trả bằng cái giá đau thương, nhưng La Phi hề muốn người khác coi thường người từng là đối thủ của mình.

      Nghe thấy La Phi nhắc đến tên Mạnh Vân, Tăng Nhật Hoa hiểu ý lộ ra thần sắc trầm mặc đau buồn, truy hỏi tiếp nữa. Nhưng nỗi phấn khích ban đầu vẫn chưa lắng xuống, giây lát sau, lại rướn mày hỏi: "Đội trưởng La, có biết mình giống gì ?"

      "Gì cơ?"

      " chú chó săn! chú chó săn thiên bẩm!" Cậu chàng kích động, cũng cần biết ngôn từ có phù hợp hay , " đến đâu cũng ngửi tới ngửi lui, quan tâm chú ý đến tất cả mọi thứ, đây chính là thiên tính của . Và đối diện với chú chó săn như vậy, có con vật bị săn nào lại có thể thoát được truy bắt của nó chứ? Cho dù là Eumenides cũng thể!"

      La Phi khẽ mỉm cười, tán thành cũng phủ nhận. biết Tăng Nhật Hoa là cậu thanh niên nhiệt tình thẳng như ruột ngựa, còn mình bắt buộc cần phải giữ bình tĩnh: Eumenides, đó quyết phải là kẻ dễ dàng đối phó.

      Tăng Nhật Hoa hình như vẫn chưa hết phấn khích, cậu liếm môi còn định gì đó, nhưng lúc này La Phi lại giơ tay lên xem đồng hồ đeo tay. Chiếc kim giờ đồng hồ vượt quá vị trí 10 giờ đêm.

      "Được rồi, còn sớm nữa." La Phi biết đối phương mồm mép tép nhảy, bèn quyết định chủ động kết thúc cuộc trò chuyện này, "Hãy về nghỉ sớm , mấy ngày nay mọi người đều vất vả, cần phải nắm cơ hội tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng sức."

      "Được rồi..." Tăng Nhật Hoa bất lực nuốt lại những lời định , "Vậy tôi về phòng đây." Cậu đứng dậy bước mấy bước, đột nhiên lại nhớ ra điều gì, quay đầu lại dặn dò: " giáo Mộ rồi, ngày mai ấy xem tóc của , là biết ngay có dùng dầu gội ấy mua cho ."

      La Phi bật cười, nhìn những đồ dùng để bàn, trong cái giá lạnh của mùa thu chợt lên hơi ấm đặc biệt.

      ...

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7 Mai Phục


      1giờ 50 phút sáng sớm ngày 31 tháng 10.

      Đường Đông Lâm chính là con đường nổi tiếng là "đường quán bar" của tỉnh thành. Hai bên đường san sát các loại quán bar, hộp đêm và trung tâm vui chơi giải trí, những ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy như muốn tranh đua, ánh lên cảnh đêm lung linh nhất trong thành phố này.

      Nhưng cho dù là nơi thế này, lúc này đây huyên náo cũng khó tránh được đến hồi kết. Bởi vì thực quá muộn rồi. Từng đôi nam nữ sành điệu bước ra từ các nơi ăn chơi, gương mặt mệt mỏi, người là ngà say. Họ vừa mới phát tiết quá nhiều tinh lực trong nhạc và rượu ngon, bây giờ điều cần làm là tìm góc yên tĩnh, hoặc là ngủ vùi hoặc là tận hưởng phóng túng riêng tư hơn.

      Trong quán bar, tình hình lại giống như vậy. Cửa quán bar này rộng, vị trí cũng thể coi là lý tưởng. Nó nằm ở ngã rẽ cuối đường Đông Lâm, tấm biển hiệu bị tòa kiến trúc cao lớn hai bên che khuất, nếu nhìn kỹ rất dễ qua. Chủ nhân của quán bar này hình như chẳng buồn để tâm đến điều đó. Ngược lại ta còn thiết kế biển hiệu thành màu đen, hơn nữa hoàn toàn có đèn điện phát quang. Loại biển hiệu như vậy giữa màn đêm trông rất lờ nhờ, như thể sợ bị người qua lại nhìn thấy vậy.

      Chỉ khi bạn bước tới gần, cố tình nhìn kỹ, mới có thể nhìn thấy chữ viết tấm biển hiệu.

      "Quán bar Mê lực bóng đêm", loại chữ quái dị, toát ra mùi vị quái đản.

      Ở trước cửa quán bar có hai chàng đẹp trai thân hình cao lớn đứng, họ cũng mặc cả bộ đồ màu đen, hình như muốn hòa lẫn cùng với màn đêm xung quanh.

      ràng, hai chàng này là người gác cổng "Quán bar Mê lực bóng đêm". Nhưng khác với những người gác cổng thông thường, nhiệm vụ của họ phải là tiếp đón khách, mà là ngăn cản khách. Thỉnh thoảng có số vị khách nhàn tản bước vào, họ bèn giơ tay ngăn lại ở cửa, sau đó lịch : "Xin hãy đưa thẻ hội viên ra!"

      Phần lớn các vị khách đến đều có thẻ hội viên, thế là cậu chàng mỉm cười giải thích: "Xin lỗi, quán bar chúng tôi thực chế độ thẻ hội viên. Các vị cần có hội viên cũ giới thiệu, mới có thể viếng thăm quán bar của chúng tôi."

      Những người khách đều bực bội quay người bước .

      Nhưng cũng có số người sau khi đưa ra thẻ hội viên bèn bước vào trong quán bar. Sau khi bước qua cánh cửa đó, trong quán bar ra động trời ấn tượng.

      So với cánh cửa , đại sảnh trong quán bar rộng rãi hơn nhiều. Bốn phía xung quanh quán bar là dãy ghế rời, phần lớn hội viên ngồi túm năm tụm ba lại ở những vị trí trong đó. Có số khách Vip lại được nhân viên phục vụ dẫn lên tầng 2, ở trong phòng riêng càng nhận được phục vụ chu đáo hơn. Ở trung tâm đại sảnh tầng 1 có sân khấu biểu diễn, lúc này đây có nam ca sĩ ôm cây đàn ghi ta vừa hét vừa nhảy, nhạc Rock đầy sức mạnh va đập vào từng ngóc ngách của quán bar, DJ điều chỉnh thanh cực lớn, lượng đó chắc chắn là tra tấn đối với màng nhĩ của những người bình thường.

      gần đến 2 giờ sáng, khi ở những khu vui chơi giải trí khác chuẩn bị đóng cửa, ở trong quán bar Mê lực bóng đêm lại liên tục có khách tới. Họ ngồi xuống giữa luồng thanh cực lớn, mặt tỉnh bơ, như thể bản Rock đó thể nào kích thích được đến thần kinh của họ. Chỉ thỉnh thoảng sau khi uống mấy ly rượu mạnh vào họng, mặt họ mới thoáng ra thần thái hưng phấn, đồng thời ánh mắt họ cũng lần lượt hướng về chiếc đồng hồ có tạo hình quái dị treo quầy bar, xem ra có vẻ như chờ đợi điều gì đó.

      Ca sĩ hát xong bài Rock, trong quán bar có được khoảnh khắc yên tĩnh. Lúc này chiếc đồng hồ đó kêu lên hai tiếng "reng... reng", thời gian điểm đúng 2 giờ đêm. Hai người gác cổng nghe tiếng chuông bèn đóng cửa lại, "quán bar Mê lực bóng đêm" đồng thời biến thành gian vừa kín mít vừa mật trong cái thành phố phồn hoa xô bồ này.

      Các vị khách trong quán trở nên kích động, thứ họ chờ đợi chuẩn bị bắt đầu rồi, thứ tâm trạng phấn khích trào dâng trong cơ thể họ, khó có thể cưỡng lại được.

      Phối hợp với mong đợi của mọi người, nhạc lại xuất . Đây là thứ nhạc trước nay chưa từng có, từng nốt nhạc đều như nổ tung trong gian kín mít của quán bar, nhanh chóng hình thành cơn sóng lớn hãi hùng. Con sóng lớn đó chấn động màng nhĩ của người nghe, hơn nữa chấn động này trong khoảnh khắc truyền tới nơi sâu nhất trong tim. Trong quá trình này, tất cả huyết quản và thần kinh đều cùng rung động, lục phủ ngũ tạng cũng cuộn trào, giống như đột nhiên bị ném lên mây cao, rồi lại bị rơi xuống. So với thứ nhạc này, bản nhạc Rock vừa rồi trở thành bài thánh ca êm ái trong nhà thờ vào ngày lễ.

      Tất cả mọi người đều điên cuồng trong thứ nhạc này. Họ bắt đầu chuyển động, rượu mạnh từng ly từng ly rót vào trong dạ dày. Sau đó họ bắt đầu hét to theo tiết tấu: "Ra ! Ra !"

      Cùng với tiếng hét của mọi người, bước lên sân khấu biểu diễn.

      Đây là trẻ có thân hình cao lớn, tóc dài đung đưa, làn da trắng ngần. Nửa chiếc mặt nạ che khuất mắt và lông mày ta, nhưng lại che được khuôn mặt xinh tươi của ta. Tạo hình của chiếc mặt nạ là con dơi hút máu dang cánh, toàn thân đen tuyền, chỉ có bên khóe miệng dính vài giọt máu đỏ sậm. Con dơi đáng sợ lại đậu khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ, tạo thành bức tranh đẹp thê lương khiến ai nấy đều nghẹt thở.

      mặc bộ quần áo da bó sát màu đen, chiếc bốt da cao cổ màu đen, càng lộ ra thân hình yểu điệu cao ráo. xoay chuyển nhảy múa theo tiết tấu mạnh của nhạc, thứ khí chất đẹp đẽ mê hoặc lòng người toát ra từ cơ thể trẻ trung của .

      Những vị khách dưới sân khấu cũng xao động, luồng khí nóng cuộn trào trong cơ thể. Đồng thời tiếng hét của họ càng trở nên điên cuồng, gần như là xé gan xé ruột. Họ vẫn hét lớn: "Ra ! Ra !"

      Lại có người lên sân khấu, lần này là nam giới. Mũ trùm đầu màu đen hoàn toàn che khuất cả khuôn mặt ta, chỉ lộ ra hai con mắt hung dữ lấp lánh; ta cởi trần, phần cơ bắp ngực nổi , thể sức mạnh khiến người khác sợ hãi; ta mặc chiếc quần dài màu đen, tổng thể phong cách giống như tên đao phủ khát máu ở châu Âu thời kỳ trung cổ.

      nhìn thấy người đàn ông ăn mặc giống như tên đao phủ, khuôn mặt xinh đẹp xuất nỗi sợ hãi. ta cố né tránh, hình như muốn chạy trốn khỏi sân khấu, nhưng người đàn ông đó nhanh chóng chạy tới, giơ tay ra tóm lấy cánh tay của , kéo lại như thể con chim ưng già bắt chú gà con.

      Những vị khách vang lên những tiếng hoan hô nhiệt liệt, mặc dù thanh này lập tức bị chìm nghỉm giữa tiếng nhạc long trời lở đất, nhưng tên đao phủ vẫn được kích thích mạnh. Ánh mắt ta trở nên càng hung dữ hơn, sau đó ta dùng hai tay túm lấy cổ áo , xé toạc ra hai bên. ra sức giãy giụa cơ thể yểu điệu của mình, nhưng giãy giụa này ngược lại lại phối hợp với hành vi của người nam giới. Chiếc áo da của nhanh chóng bị tuột ra giống như vỏ măng. Và phía trong chiếc áo da, ngoài chiếc áo ngực màu đen, ngờ mặc thêm gì cả. Thế là từng mảng da trắng ngần và khuôn ngực nhô cao của lộ ra trước mắt mọi người. Bầu khí nóng như thiêu đốt trong quán bar cũng vì thế mà dâng lên cao trào mới.

      Tên đao phủ vẫn chịu buông tha, ấn xuống đất, cưỡng bức lột bỏ cả chiếc quần da bên dưới. Như vậy là, người ngoài nội y, chỉ còn lại chiếc mặt nạ con dơi và đôi bốt cao dưới chân, và đồ lót cùng với bốt giày đều là màu đen, càng làm nổi lên cơ thể mềm mại trắng như tuyết của .

      Tên đao phủ dương dương tự đắc đứng dậy, ném chiếc quần da trong tay xuống dưới sân khấu. Hành động này lập tức gây nên đợt reo vang cuồng nhiệt, cùng lúc đó, ở bên dưới sân khấu cũng ném lên thứ gì đó. Tên đao phủ bắt lấy thứ đó, rồi giơ lên cao cho mọi người xem, mọi người đều giơ nắm tay lên hô hào, gần như đến độ điên cuồng.

      Đó là sợi dây thừng dài màu đỏ, chói mắt giống như màu máu. Còn ở bên dưới sân khấu, con mắt của các vị khách cũng tóe lên những tia máu, dưới tác dụng tổng hợp của chất men, nhạc và khung cảnh mê mị, thú tính trong nơi sâu kín tâm hồn họ hùng hổ lao ra.

      lúc này từ bỏ phản kháng, giống như chú cừu non chờ bị làm thịt, vô cùng sợ hãi và bất lực. Tên đao phủ bước đến phía sau , lấy sợi dây thừng đỏ quấn vòng quanh cổ , sau đó luồn xuống dưới hai bên nách, quấn chặt lấy khuôn ngực, rồi sau đó lại vòng trở lại. Cứ lặp lặp lại như vậy, sợi dây thừng đỏ quấn quanh bụng rồi xuống đùi, cuối cùng ngờ quấn chặt cả cơ thể như bó giò.

      Người nam giới ra sức thắt chặt đầu dây thừng, sợi dây quấn chặt lấy làn da mỏng manh mềm mại của . Mỗi lần ta lôi, sợi dây thừng lại càng thắt sâu vào cơ thể mềm mại thêm chút.

      Trong nhạc chấn động dần dần đẩy lên cao trào, đau đớn kêu rên ngọ nguậy cơ thể, mồ hôi thấm ướt áo lót, cơ thể uyển chuyển gần như bị lộ ra hết.

      Hơi thở những vị khách dưới sân khấu cũng trở nên gấp gáp, huyết dịch của họ cũng cuộn trào, như chỉ muốn sục sôi, có người thậm chí còn kêu lên cùng với sân khấu.

      Người nam giới cuối cùng cũng thắt nút ở hai tay bị bẻ quặt ra phía sau của , như vậy thực bị bó thành khoanh giò. Sợi dây thừng đỏ, làn da trắng, đồ lót đen, ba loại màu sắc này đối lập nét, khiến cho người xem hoa mắt.

      Lúc này hai nhân viên phục vụ đẩy chiếc tủ kính lên sân khấu, sau khi họ mở nắp tủ ra bèn xuống. Chiếc tủ đó dài khoảng mét, cao nửa mét, xung quanh trong suốt, giống như bể cá.

      Tên đao phủ vác lên, sau đó nhét khoanh "giò thịt" lớn này vào trong tủ. Tiếp đến ta lại rút từ trong tủ ra chồng kiếm, những chiếc kiếm này khi bị ném xuống sàn sân khấu cùng va đập vào nhau, phát ra luồng ánh sáng u ám.

      Người nam giới đậy nắp tủ lại. cuộn tròn người ở trong tủ kính, mông và ngực nhô cao, cả cơ thể bị uốn thành tư thế rất quyến rũ.

      Tên đao phủ nhặt chiếc kiếm lên, giơ ra cho các vị khách thấy sắc nhọn của lưỡi kiếm. Những người ở bên dưới sân khấu nín thở, họ mở to đôi mắt đầy tia máu, như thể đàn sói đói chờ đợi đồ ăn.

      Tên đao phủ dùng chiếc kiếm dài chặn chiếc tủ kính, ấn mạnh tay, ngờ mũi kiếm đâm xuyên qua kính vào bên trong. Cùng với tiếng kêu thê thảm của , mũi kiếm nhọn đâm vào ngực , máu lập tức theo lưỡi kiếm chảy ra.

      Trong tủ hình như có micro liên kết với từng làn sóng thanh. Tiếng kêu thê thảm bị phóng to vang lên khắp quán bar, cùng với máu tạo nên hiệu quả chấn động đỉnh điểm. Cơ thể những vị khách chợt rùng mình cái, nét mặt thể hưng phấn tột cùng của cảm giác căng thẳng và kích thích đan xen.

      nhạc càng lúc càng điên cuồng vang lên ồn ã. Giữa tiếng ma sát của kim loại, thấp thoáng truyền tới tiếng tru lên của dã thú, còn tiếng kêu rên ám muội và tiếng khóc than của bị kẹp lẫn vào đó, khiến con người ta thể nào kìm nén được nỗi ham muốn nguyên thủy trong lòng và kích động khát máu.

      Đó là mùi vị mà họ thích, cũng chính là điều mà "Mê lực bóng đêm" cuốn hút những vị khách này. Sau nửa đêm, họ vào cái quán bar hề nổi bật này, chính là để chờ đợi vở kịch lớn đầy máu tanh cuối cùng này!

      Tên đao phủ lôi chiếc kiếm dính máu ra, lần này giơ kiếm lên quá đỉnh đầu, đồng thời xúi bẩy những khán giả bên dưới sân khấu. Bầy sói đói khát lúc này thực bùng nổ, chúng điên cuồng nhảy múa, trong những đôi mắt đỏ au bắn ra từng đốm lửa đầy khao khát. ít người kìm chế được, lao hẳn lên sân khấu. Nhưng ở đây ràng là có quy định, chỉ có người đàn ông được phép lên sân khấu, còn những người khác đều bị nhân viên phục vụ ngăn cản. Người đàn ông này trong tay vung vẩy chiếc quần da của , ra ta chính là người chiến trắng trong cuộc tranh cướp lúc trước, bây giờ chiếc quần da này lại trở thành thẻ thông hành để cho ta bước lên sân khấu.

      Người này khoảng ngoài 30 tuổi, vóc dáng trung bình, tướng mạo đường hoàng, mặc bộ đồ nghiêm chỉnh và thắt cà vạt màu đen. người như vậy lại đường, chắc bạn cho rằng ta là nhân sĩ có thể diện thành đạt hiếm có. Nhưng giờ đây, xung quanh ta đều là những con dã thú, khiến người ta lạnh mà run.

      Tên đồ tể đưa chiếc kiếm dài cho người đeo cà vạt đen, cơ thể ta run lên đầy hưng phấn, ta cầm chắc thanh kiếm, hai mắt nhìn chăm chăm vào nằm trong tủ kính. sau khi bị thương càng trở nên yếu ớt bất lực, máu đỏ thấm ra ngoài vùng ngực trắng ngần, tạo nên mảng màu tương phản tuyệt đẹp.

      Người đeo cà vạt đen nuốt nước bọt, hận nỗi thể nuốt chửng đối phương. Sau đó ta điên cuồng hất tung tà áo của mình ra, ràng là quá nóng bức khó mà chịu đựng nổi, để giảm bớt cơn nóng thiêu đốt này, ta thậm chí đưa lưỡi kiếm dài lên miệng, thè lưỡi ra liếm máu tươi.

      Hình ảnh này kích động mạnh đến tất cả mọi người chứng kiến, họ đều uống từng ngụm rượu lớn, như thể trong rượu cũng có thể tận hưởng được vị máu.

      Tất cả mọi người đều cảm thấy phấn khích vô cùng trước hành động liếm máu của người đeo cà vạt đen, bao gồm cả người có thân phận đặc biệt ở trong phòng riêng ở tầng 2.

      Đây cũng là người đàn ông, khoảng 50 tuổi, cơ thể ông ta phát phì, nhưng giữa hai lông mày lại thể nào che giấu nổi khôn ngoan sắc bén. Người này ngồi sofa trong phòng riêng, trước mặt ông ta là dãy màn hình giám sát. Có tới gần hai mươi cái, ngờ ghi lại toàn bộ hình ảnh từng ngóc ngách trong toàn đại sảnh quán bar.

      Ánh mắt của người đàn ông mập này nhìn chăm chăm vào màn hình ở giữa, trong đó lên cảnh tượng người đàn ông đeo cà vạt đen liếm máu. Lông mày người đàn ông khẽ giật cái, vô cùng xúc động.

      chàng có vẻ như là người phụ trách đứng bên cạnh chú ý đến biến đổi nét mặt của người đàn ông, cậu lên trước khẽ hỏi: "Sếp Hoàng, có cần kiểm tra kỹ người này ạ?"

      ra người đàn ông này chính là ông chủ của "Quán bar Mê lực bóng đêm" - Hoàng Kiệt Viễn. Đối diện với câu hỏi của thuộc hạ, ông trả lời câu: "Để xem thêm ." Và đôi mắt ông từ đầu đến cuối chưa hề rời khỏi màn hình giây phút nào.

      Trong màn hình, người đeo cà vạt đen thể nào khống chế nổi ham muốn được bạo hành. Dưới chỉ dẫn của tên đao phủ, ta tìm được khe hở bí mật tủ kính, sau đó hai tay ta nắm cán kiếm, cắm lưỡi kiếm vào trong tủ kính.

      Nhưng quá trình cắm lưỡi kiếm lại nhàng giống như tên đao phủ vừa biểu diễn. Đầu lưỡi kiếm vừa mới cắm vào chừng thốn, gặp phải trở lực nào đó. Động tác của người đeo cà vạt đen do đó ngừng lại, sau đó ta dốc sức ấn mạnh, muốn đâm xuyên qua con mồi đó. Thế nhưng việc lại như mong đợi, kiếm dài lại kêu "rắc" tiếng, ngờ lại bị gãy làm đôi.

      Nhìn thấy cảnh tượng này, Hoàng Kiệt Viễn thất vọng lắc đầu, lẩm nhẩm: " phải ..." Sau khi ngồi trầm ngâm ủ dột giây lát, ông giơ tay ra ngoắc. Người phụ trách hiểu ý, cầm tập tài liệu đưa vào tay ông ta.

      Hoàng Kiệt Viễn tỉ mỉ lật giở tập tài liệu đó, đó là bản đăng ký hội viên của "quán bar Mê lực bóng đêm", ghi chép thông tin cá nhân chi tiết của những người gia nhập hội.

      lâu sau, Hoàng Kiệt Viễn hình như có hứng thú đối với bản tư liệu. Sau khi nhìn kỹ hồi, ông lấy riêng tờ tài liệu này ra, đưa cho người phụ trách ở bên cạnh.

      "Bảo A Lực tìm hiểu về người này chút, lần sau ném quần da cho ta."

      Cậu phụ trách đón lấy bản tài liệu đó: "Dạ hiểu!"

      "Bây giờ luôn ... Ta muốn nghỉ chút." Hoàng Kiệt Viễn bằng giọng hơi mệt mỏi.

      Trong phòng chỉ còn lại mình Hoàng Kiệt Viễn, ông day day thái dương của mình, khẽ thở dài.

      mười năm rồi, sức lực của ông còn được như xưa, nhưng việc ông muốn hoàn thành lại có chút manh mối nào cả.

      Ông biết : thời gian kéo dài càng lâu, cơ hội của ông càng ít. Nhưng ông lại thể nào từ bỏ, ông cần phải tìm lại được tôn nghiêm mà mình đánh mất.

      Đồng hồ đổ hồi chuông 3 giờ sáng, vở kịch trong quán bar cũng gần đến hồi kết. Hoàng Kiệt Viễn thả mình xuống chiếc giường đơn ở trong phòng riêng, ông cần ngủ giấc.

      Trong phòng khá ấm, ông để nguyên quần áo, rồi tiện tay kéo chiếc chăn đắp lên người.

      Bao năm nay, Hoàng Kiệt Viễn nảy sinh tình cảm đối với chiếc giường đơn này. Mỗi lần vào ngày biểu diễn "vở kịch lớn", đều là chiếc giường này bầu bạn cùng ông hết lần này đến lần khác trải qua buổi bình minh thất vọng.

      "Nếu có ngày vụ án đó thực phá giải được. Mình vĩnh viễn treo tấm huy chương ở chiếc giường này." Hoàng Kiệt Viễn mong chờ và hoang tưởng cách bất lực. Trong quá trình này, cơn buồn ngủ kéo đến, ông nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

      Giấc ngủ này biết kéo dài bao lâu, cho đến khi có người gọi ông tỉnh dậy từ cơn mơ.

      Hoàng Kiệt Viễn mở đôi mắt ngái ngủ, nhìn thấy trước mặt mình là khuôn mặt cúi xuống của cậu phụ trách.

      "Sếp Hoàng, sếp có điện thoại." Cậu chàng khẽ .

      Hoàng Kiệt Viễn nhìn đồng hồ, ông vừa ngủ hơn năm tiếng đồng hồ.

      "Ai đấy?" Ông làu bàu hỏi, qua ngữ khí toát ra tâm trạng vui.

      "Đối phương là người của hệ thống công an."

      "Ô?" Do kinh nghiệm trước đây, Hoàng Kiệt Viễn vừa nghe đến bốn chữ "hệ thống công an" liền lấy lại tinh thần. Ông ngồi bật dậy, thoáng chỉnh lại trang phục, sau đó bèn theo cậu phụ trách đến thẳng quầy lễ tân.

      Những vị khách về hết từ lâu, chỉ còn lại các nhân viên phục vụ vẫn sắp xếp công việc, đồng thời tiến hành chuẩn bị cho "vở kịch lớn" tiếp theo.

      Hoàng Kiệt Viễn nhấc ống nghe lên : "A lô, tôi là Hoàng Kiệt Viễn."

      "Chào ông, đây là trung tâm quản lý hồ sơ của Sở công an." Đầu dây bên kia vang lên giọng của người nam giới, biết là bị ốm hay vì nguyên nhân gì, giọng có vẻ rè rè, rất khó phán đoán ra độ tuổi của người .

      "Trung tâm quản lý hồ sơ?" Hoàng Kiệt Viễn ngần ngừ giây lát, ràng đó phải là người nên xuất trong cuộc đối thoại này.

      "Đúng vậy." Giọng đó tiếp tục vang lên, "Chúng tôi có số tình hình muốn tìm hiểu qua ông, là vụ án mười tám năm trước, vụ án bắt giữ con tin 1.30. Lúc đó ông là trợ lý của đội trưởng đội cảnh sát hình Đinh Khoa, cũng là người tham gia trực tiếp vụ án này nhỉ?"

      "Vụ án 1.30?" Hoàng Kiệt Viễn trầm ngâm hỏi vặn lại: "Vì sao lại đột nhiên quan tâm đến vụ án này?"

      "Là thế này: dạo này Sở công an tỉnh tiến hành điều tra những vụ án hình trước đây, vừa vặn điều tra đến vụ án 1.30. Nhưng hồ sơ ghi chép tỉ mỉ về vụ án này, rất nhiều điểm mơ hồ . Cho nên chúng tôi cần tiến hành phỏng vấn đương , đồng thời căn cứ vào đó để viết bản thông báo bổ sung hồ sơ."

      Lời giải thích của đối phương rất hợp tình hợp lý, nhưng Hoàng Kiệt Viễn lại "ha" tiếng: "Việc xảy ra mười tám năm trước, ai còn nhớ được nhiều thế? Hơn nữa, tôi còn là người trong hệ thống công an từ lâu rồi, có nghĩa vụ gì đối với các nữa cả."

      "Việc này, mặc dù vậy..." Đối phương cân nhắc từ ngữ, "Chúng tôi phải là cầu ông, mà là nhờ ông giúp đỡ cung cấp số thông tin."

      "Tôi chẳng có nhiều thời gian thế đâu..." Hoàng Kiệt Viễn uể oải đáp, "Việc của tôi còn bận hết nữa là."

      Người đó trầm mặc giây lát, đổi giọng : "Thực ra chúng ta cũng là cùng giúp đỡ nhau. Mặc dù ông còn là người trong hệ thống công an, nhưng nếu như ông vẫn còn hứng thú đối với "vụ án chia cắt thi thể 1.12", có lẽ chúng tôi có thể cung cấp cho ông thêm số tư liệu mới."

      Hoàng Kiệt Viễn nghe vậy bèn ngẩn người, giây lát sau ông mới trả lời: "Việc này lại có chút thú vị đây..."

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Người bên kia đầu dây điện thoại bật cười "ha" tiếng, lại quay trở lại mục tiêu của mình: "Vậy ông có còn nhớ việc xảy ra mười tám năm trước ?"

      "Được rồi." Hoàng Kiệt Viễn đưa ra quyết định, trả lời mau lẹ: "Tôi về tìm nhật ký năm đó, chắc là giúp đỡ được cho các ."

      "Nhật ký gì?"

      "Nhật ký tôi viết. Năm đó, mỗi vụ án tôi tham gia, đều ghi chép tỉ mỉ lại toàn bộ quá trình, đó là tài liệu chuẩn nhất, thậm chí còn có giá trị hơn cả hồ sơ vụ án của phía cảnh sát."

      "Lúc nào có thể tìm thấy?" Giọng khàn khàn của người đó vang lên trong ống nghe thể mong muốn bức thiết.

      "Vậy phải đợi xem khi nào tôi tìm." Hoàng Kiệt Viễn , "Nhật ký đều để ở trong nhà kho nhà tôi, cùng với đống đồ linh tinh, bao năm rồi sờ đến. Ha ha, mười năm trước tôi cởi bỏ cảnh phục, còn cứ tưởng bao giờ cần đến chúng nữa."

      "Hy vọng có thể nhanh chóng nhận được tin tức của ông."

      " cần vội, hãy dùng thời gian để chuẩn bị sẵn tài liệu "vụ án chia cắt thi thể 1.12" . Cho nên, vẫn là tôi chờ đợi tin tức của ."

      "Được rồi, được rồi, tôi hiểu rồi." Người phía bên kia đầu dây cười, "Ông Hoàng quả nhiên là người làm ăn để bị lỗ."

      Hoàng Kiệt Viễn cũng phát ra tiếng cười giảo hoạt: "Hiểu tốt... hy vọng giữa chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!"

      đến mức này, cuộc chuyện của hai người hình như đạt được đến hiệu quả bước đầu. Sau khi thêm mấy câu khách sáo, họ bèn gác máy.

      Cùng với sóng điện bị ngắt, nụ cười của Hoàng Kiệt Viễn ngưng đọng lại mặt, trước tiên ông nhìn đồng hồ: bây giờ là 8 giờ 33 phút ngày 31 tháng 10. Sau đó ông vẫy vẫy tay với cậu phụ trách đứng bên cạnh, sắc mặt bình thản: "Tôi muốn mượn di động của cậu lát."

      10 giờ 47 phút (sáng).

      Trong tiểu khu Lai Nhân Uyển - Đông Thành, là nhà của Hoàng Kiệt Viễn.

      Bảy, tám năm trước, khi tiểu khu Lai Nhân Uyển vừa mới xây dựng, được coi như là khu nhà cao cấp trong tỉnh thành. Nhưng cùng với phát triển nhanh chóng của bất động sản trong vài năm trở lại đây, tiểu khu Lai Nhân Uyển được xây dựng thời đó giờ trở nên lạc hậu, thể nhất là vị trí đỗ xe.

      Năm đó nhà đầu tư ràng thể ngờ được lượng xe hơi gia đình chỉ vài năm sau lại phổ biến đến thế, cho nên "nhà để xe" lúc đó thực ra là chỉ thiết kế cho xe đạp. Chia tầng 1 của tòa nhà thành dãy "lồng chim", mỗi ô chừng bảy, tám mét vuông, mỗi hộ trong tòa nhà được gian. Đối với Hoàng Kiệt Viễn, sau khi ông mua xe hơi, "nhà để xe" mất tác dụng thực tế. Cho nên, cũng giống như nhiều gia đình khác, "nhà để xe" cuối cùng trở thành "nhà kho" để những đồ tạp vặt.

      Gần đến trưa, trong tiểu khu khá vắng vẻ, có nam nữ tiến vào cổng khu.

      Người phụ nữ đó gật đầu chào với người gác cổng, xem ra có vẻ như là người sinh sống ở đây. Người phụ nữ ngoài 30 tuổi, ăn mặc ngọn gàng, trang điểm. Tay phải của xách chiếc túi nilon, trong túi chứa đầy đồ ăn và rau xanh, xem ra vừa mới chợ về.

      theo phía sau người thanh niên đẩy chiếc xe ba bánh. Qua cơ thể rắn rỏi, làn da đen nhẻm và cách ăn mặc, người này chắc là nông dân làm việc chân tay. xe ba bánh là mấy sọt táo tươi ngon, chứng thực suy đoán của .

      "Ồ, chị mua táo à!" Người gác cửa cười hỏi người phụ nữ.

      "Đúng vậy, táo vừa ngon vừa rẻ, nên tôi mua nhiều chút, còn đưa đến tận nhà. Lát nữa đưa cho cậu nếm thử nhé." Người phụ nữ rành rọt, có vẻ rất thoải mái.

      "Ôi, chị đừng khách sáo thế." Người gác cổng đến, giúp chàng kia đẩy chiếc xe ba bánh. chàng vội vàng cảm ơn. Có lẽ là cả ngày rao bán, nên giọng cậu ta có vẻ khàn khàn.

      Người phụ nữ nhanh chóng dẫn cậu bán táo đến trước nhà để xe ở tầng dưới. Theo như từ trước, cậu ta chỉ đưa táo đến tầng dưới, cho nên người phụ nữ muốn để tạm táo ở trong nhà để xe.

      Người phụ nữ lôi chìa khóa ra mở cửa nhà để xe, cùng lúc đó, cậu ta cũng bê sọt táo xuống. Số táo đó rất nặng, cậu ta bước từng bước vội vàng tìm chỗ trống đặt xuống.

      "Được rồi, cảm ơn cậu!" Người phụ nữ lôi ra tờ tiền đưa cho người bán táo. Cậu ta nhận tiền nhưng lại ngay, ánh mắt cậu ta di chuyển quanh nhà để xe, cuối cùng dừng lại ở đống giấy báo cũ và đống đồ tạp vặt chất thành đống ở góc nhà.

      "Bà chị, chị có cần đống giấy vụn này ? Ba mươi tệ, bán cho tôi luôn nhé." Cậu ta hỏi dò. Thực ra, cái giá cậu ta đưa ra quả là khá hời.

      Nhưng người phụ nữ mở to mắt, lộ ra nét mặt vô cùng kinh ngạc. Điều khiến kinh ngạc phải là lời đề nghị của đối phương, mà là đống đồ ở dưới đất kia. Bởi vì nhớ rằng trong nhà để xe nhà mình có đống giấy vụn và đồ tạp vặt nhiều đến thế, hơn nữa ở bên cạnh đống đồ còn có hai thùng giấy to, càng là thứ trước đây chưa từng nhìn thấy.

      Hai thùng giấy đựng hàng, cái là đựng tủ lạnh, cái là đựng máy giặt.

      Người phụ nữ chắc chắn đây phải là đồ của nhà mình. quay đầu nhìn lại số cửa nhà để xe, có phần nghi ngờ mình vào nhầm. Nhưng ngay lúc này lại xảy ra việc khiến kinh hãi hơn.

      Hai chiếc thùng giấy đó đồng thời mở ra, từ đó nhảy ra hai người đàn ông lạ cứ như thể làm ảo thuật. Trong đó có người lao ra đóng cửa nhà để xe lại, còn người nhảy bổ vào người thanh niên bán táo ngã xuống đất.

      Tất cả những việc này đều xảy ra trong chốc lát, tiếng kêu thất thanh của người phụ nữ thậm chí còn chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng. người đàn ông đóng cửa đồng thời hạ giọng : "Đừng sợ, chúng tôi là cảnh sát!"

      Người phụ nữ đó chính là vợ của Hoàng Kiệt Viễn, vẫn chưa hết hoảng hốt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, đối phương lôi ra tấm thẻ ghi tên: La Phi.

      thực tế, chập tối hôm qua, La Phi thông qua Giám đốc Tống liên hệ được với Hoàng Kiệt Viễn. Bởi vì Eumenides vốn hề hay biết tổ chuyên án lần theo manh mối vụ án bắt giữ con tin 1.30, nên La Phi bèn bắt đầu thiết kế kế hoạch dụ bắt Eumenides thông qua Hoàng Kiệt Viễn. Xem xét đến khả năng Eumenides rất có thể tiến hành phản giám sát đối với tổ chuyên án, La Phi và Hoàng Kiệt Viễn liên hệ với nhau đều thông qua tổ chuyên án, cho dù là Tăng Nhật Hoa và mọi người đều hề hay biết về kế hoạch này. La Phi biết lý lịch của Hoàng Kiệt Viễn, mười tám năm trước ông ta có thể làm trợ lý của nhân vật truyền kỳ trong giới cảnh sát Đinh Khoa, phương diện trinh thám phá án, chắc chắn cũng có thực lực hơn người. Để ông ta tham chiến hoàn toàn có thể tin tưởng được.

      Quá dễ dàng để đoán ra được, người nam giới hỏi thăm Hoàng Kiệt Viễn về vụ án 1.30 chính là Eumenides. Biểu của Hoàng Kiệt Viễn khiến cho La Phi thất vọng. Buổi sáng, lúc chuyện cùng Eumenides, diễn xuất vờ nới lỏng để buộc chặt hơn hề để lộ ra chút sơ hở nào, cùng lúc ra giá thương lượng với đối phương, lặng lẽ mở ra tấm lưới lớn.

      Sau khi nhận được cuộc điện thoại báo tin của Hoàng Kiệt Viễn, La Phi lập tức dẫn theo Liễu Tùng đến tiểu khu Lai Nhân Uyển, họ mất thời gian mười phút để bố trí nhà để xe cho phù hợp với cầu, sau đó bèn mai phục: đặt hai thùng giấy to đựng tủ lạnh và máy giặt ở giữa đống đồ tạp vặt này, sau đó hai người trốn vào trong đó là việc hề khó khăn gì cả.

      Hoàng Kiệt Viễn hề trực tiếp tham gia vào hành động phục kích lần này, bởi vì ông biết hành động của mình rất có thể bị Eumenides theo dõi. Sau khi gọi điện thoại cho La Phi, ông còn cố tình lượn vòng quanh khu phố nhộn nhịp, vừa là phân tán chú ý của Eumenides, đồng thời cũng cho La Phi và mọi người có thêm thời gian để bố trí việc mai phục.

      Eumenides đương nhiên là thực trao đổi tài liệu vụ án với Hoàng Kiệt Viễn, trước mặt cách thức đơn giản nhất, đó chính là trực tiếp lẩn vào nhà để xe trong tiểu khu được canh phòng nghiêm ngặt và lấy trộm "nhật ký" có liên quan.

      Đương nhiên thứ gọi là "nhật ký" hề tồn tại, người chờ đợi Eumenides trong nhà để xe là La Phi và Liễu Tùng, hai vị cảnh sát của tổ chuyên án.

      Dụ Eumenides vào nhà để xe, đây là cách thức mà La Phi và Hoàng Kiệt Viễn bàn bạc từ trước. Kho để xe là vị trí rất dễ vây bắt, khép kín và hẹp. Sau khi tiến vào rất khó chạy thoát, thế nhưng cũng ngoại trừ khả năng gây nên nguy hiểm cho mọi người bên ngoài.

      Sau khi bố trí xong xuôi, việc còn lại là lặng lẽ chờ đợi Eumenides đến. La Phi tin rằng đối phương chắc chắn có hành động, bởi vì trong tài liệu của Hoàng Kiệt Viễn chứa nguyên nhân cái chết của bố đẻ Eumenides, càng chứa liên quan của Viên Chí Bang đối với việc này, hơn nữa tất cả những điều này đều là những câu hỏi lớn trong cuộc đời Eumenides mà thể nào né tránh được.

      La Phi biết chắc chắn tìm kiếm câu trả lời cho mớ bòng bong này. Đây là thiên tính của , cũng giống như mình, thiên tính tìm kiếm lời giải của câu hỏi, tìm kiếm con mồi.

      La Phi và Liễu Tùng mình trong hai thùng giấy đó, thông qua lỗ thùng, có thể quan sát được tình hình ở trong nhà để xe. Vỏ thùng giấy cũng được xử lý, có thể mở ra dễ dàng khi cần thiết, gây nên cản trở đối với hành động của họ.

      Họ mai phục hơn giờ đồng hồ, cuối cùng cửa nhà để xe cũng được mở ra, nhưng người mở ra lại là người phụ nữ.

      La Phi lập tức nghĩ ngay ra người phụ nữ này rất có thể là vợ của Hoàng Kiệt Viễn.

      La Phi từng đề nghị với Hoàng Kiệt Viễn cho vợ biết về việc mai phục nhà để xe, để tránh xảy ra hiểu lầm đáng tiếc, nhưng Hoàng Kiệt Viễn sau khi suy nghĩ lại tán thành lời đề nghị của La Phi.

      "Vợ tôi làm, hình thành thói quen hàng sáng đều chợ mua đồ ăn. Nếu như ấy biết được kế hoạch của chúng ta, trong hành vi và lời chắc chắn có biểu khác thường. Mà Eumenides trước khi hành động, rất có khả năng nghĩ cách quan sát và thăm dò ấy. Cho nên cứ để ấy biết gì là tốt nhất. ấy sau khi chợ đều về thẳng nhà luôn, vào trong nhà để xe. Đến lúc đó, tôi giải thích với ấy cũng chưa muộn."

      La Phi cảm thấy lời của Hoàng Kiệt Viễn cũng có lý. Dù sao đối thủ của họ là Eumenides cũng quá mẫn cảm, bất cứ chút phản ứng khác thường nào cũng đều có thể đánh rắn động cỏ. Suy xét về vấn đề này, La Phi thậm chí còn dám bố trí cảnh sát ở trong khu vực tiểu khu. Cho nên xét từ góc độ dụ địch, đúng là để cho vợ Hoàng Kiệt Viễn phối hợp diễn xuất trong khi biết tình hình gì là lý tưởng nhất.

      Thế là La Phi lựa chọn theo hướng suy nghĩ của Hoàng Kiệt Viễn. Cho nên xuất của vợ Hoàng Kiệt Viễn khiến cho La Phi ngạc nhiên, người thực trở tay kịp chính là người sau, là chàng theo vợ Hoàng Kiệt Viễn vào trong nhà để xe.

      Từ bên ngoài nhìn vào, đó chỉ là người nông dân bán táo mà thôi.

      Nhưng La Phi và mọi người đều được lĩnh giáo bản lĩnh cải trang của Eumenides, ai có thể đảm bảo người thanh niên cao lớn này chắc chắn có liên quan gì đến Eumenides chứ?

      Cho nên khi chàng này vừa xuất , thần kinh của La Phi và Liễu Tùng lập tức cảnh giác cao độ. Thông qua lỗ thùng giấy, họ chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của người mới tới.

      Những việc xảy ra về sau càng thể ra nhiều điểm nghi vấn.

      Trước tiên, vợ Hoàng Kiệt Viễn mua sọt táo lớn, nhưng lại chỉ trả cho cậu thanh niên đó 50 tệ. Sọt táo đó phải đến mười mấy cân, quả nào quả nấy tươi ngon, ở chợ chắc chắn chỉ bán được có 50 tệ. Điều này có phải đủ để chứng minh: cậu ta vốn phải là tâm muốn bán táo?

      Điều khả nghi hơn, chàng này sau khi bán xong táo, ngờ còn chủ động muốn thu mua đống giấy vụn trong nhà để xe. Hơn nữa, cậu ta phải là vô tình nhìn thấy đống giấy này, ánh mắt cậu ta ràng là cố tình tìm kiếm. Cần phải biết rằng, đống giấy này La Phi mới chuẩn bị để làm mồi nhử Eumenides! chàng này sao lại có thể vừa khéo chú ý đến đống giấy này chứ? Việc trả giá của ta cũng cao hơn những người thu mua phế liệu thông thường, tất cả những việc này đều chứng thực việc người này đến nhà để xe chắc chắn là có mục đích khác!

      Cục diện trường cũng cho phép La Phi đợi thêm nữa, bởi vì vợ Hoàng Kiệt Viễn sau khi nhìn thấy đống giấy và hai thùng giấy, mặt bắt đầu thể ra kinh ngạc. Nếu như chàng này đúng là có liên quan đến Eumenides, vậy cậu ta cũng rất có thể dựa vào biểu khác thường của người phụ nữ để đưa ra phán đoán vô cùng bất lợi cho cảnh sát.

      La Phi còn lựa chọn nào khác, ra chỉ thị tác chiến. Tiếp đó, và Liễu Tùng cùng đồng thời nhảy ra khỏi nơi mai phục. Liễu Tùng lao thẳng đến người thanh niên khả nghi đó, La Phi chạy đến đóng chặt cửa nhà để xe, để đề phòng đối phương bỏ chạy, cũng là suy xét đến việc nếu đối phương phải là nhân vật chính, đóng cửa lại cũng có thể khiến cho đợt xuất kích lần này gây ảnh hưởng ít nhất đối với thế giới bên ngoài.

      Sau khi xác định thân phận cảnh sát của La Phi và Liễu Tùng, người phụ nữ mới hơi định thần lại. Sau đó hỏi đầy băn khoăn: "Các gì vậy?"

      "Cậu ta là ai?" La Phi chỉ vào cậu chàng nằm dưới đất. Cậu ta bị Liễu Tùng bẻ quặt hai tay ra sau, miệng há ra kinh hoàng thất sắc kêu lên: "Ối ối, tôi phải kẻ xấu, chị ơi, chị làm chứng cho tôi !"

      "Cậu ta chỉ là người bán hoa quả thôi." Người phụ nữ hiểu ra sao cả, "Việc này... việc này là thế nào?"

      La Phi nhíu mày hỏi người phụ nữ: "Sọt táo này bao nhiêu tiền?"

      "50 tệ."

      "Sao lại rẻ như vậy?"

      "Vì cậu ấy bán rẻ thế, nên tôi cũng trả giá." Người phụ nữ tỏ ra hơi khó chịu.

      "Là cậu ta chủ động bán cho chị phải ?"

      "Đúng vậy, tôi chợ, cậu ta tự chạy đến bán rẻ táo cho tôi. Hơn nữa... còn chủ động đưa về nhà cho tôi, cho nên tôi mới mua..." Qua câu hỏi của La Phi, người phụ nữ lúc này cũng cảm thấy có gì đó ổn, trừng mắt nhìn cậu ta, hỏi: "Cậu có ý đồ gì?"

      " mau! Có chuyện gì?" Liễu Tùng mạnh tay, cậu chàng chịu đựng nổi, liên tục xin tha: " tay chút, tay chút... tôi , tôi ... là có người đưa cho tôi tiền, bảo tôi bán rẻ."

      Liễu Tùng lập tức ngẩng đầu đánh mắt về phía La Phi, gương mặt cậu vô cùng nặng nề. Liễu Tùng đợi đối phương dặn dò, cậu thít chặt tay, nghiêm giọng hỏi: "Là ai? ở đâu!?"

      "Ối ối, ối ối! Tôi quen ta... đấy... quen!" Cậu chàng đau quá đến nỗi lưu loát nổi.

      La Phi khẽ thở dài, với Liễu Tùng: "Cứ thả cậu ta ra , để cậu ta từ từ cho ."

      Liễu Tùng cũng lắc đầu, cậu chàng kém cỏi trước mắt đây đúng là giống Eumenides. Cậu nhanh chóng lục soát khắp người đối phương, sau khi xác định có hung khí bèn thả đối phương ra, nhưng hai tay vẫn cảnh giác giữ chặt cánh tay của cậu ta.

      "Rốt cuộc là có chuyện gì, cho xem!" La Phi hạ thấp nhưng nghiêm giọng hỏi.

      Cậu chàng cắn răng vung vẩy cái cổ tay vừa bị kẹp chặt, nhăn nhó : "Tôi ở chợ bán hoa quả, sau đó có người nam giới đến, ta đưa cho tôi 200 tệ và bảo tôi bán rẻ táo cho bà chị này. Tôi... tôi cũng nghĩ gì nhiều, tôi còn tưởng người nam giới đó và bà chị đây có... có chuyện mờ ám kia."

      "Thằng khốn!" Vợ Hoàng Kiệt Viễn bèn nổi giận, chỉ vào cậu ta, chửi: "Mấy đứa lưu manh chúng mày, nhăng cuội gì đấy?"

      Cậu ta giật mình sợ hãi, co rúm lại dám gì nữa. La Phi xua xua tay với vợ Hoàng Kiệt Viễn, cũng hiểu được điều gì đó từ ánh mắt nghiêm nghị của , bèn bình tĩnh lại. Lúc này La Phi lại hỏi cậu ta: "Người đó trông như thế nào? còn gì với cậu?"

      "Người nam giới đó rất cao, còn gương mặt tôi lại lắm. Bởi vì ta đội mũ, khăn quàng cổ che khuất nửa khuôn mặt. ta bảo tôi nhất định phải đưa táo đến nhà để xe cho bà chị này. Sau đó ta còn , trong nhà để xe của bà chị rất có khả năng đống giấy vụn, nếu như tôi có thể thu gom, ta trả giá cao sáu tệ cân cho tôi." Cậu ta vừa vừa nhìn vào đống giấy vụn ở góc tường, còn vợ Hoàng Kiệt Viễn cũng dõi mắt theo, cũng nhận ra được có thể trong đống giấy đó có điều gì khuất, vội vàng giải thích: "Đống giấy này phải là của nhà tôi đâu."

      La Phi kịp giải thích, chỉ chú ý đến cậu bán táo: "Người đó giờ ở đâu? Sau khi cậu thu mua được giấy vụn, đưa cho ta bằng cách nào?"

      " ta ta đợi tôi ở cổng tiểu khu. Chỉ cần tôi ra là có thể tìm thấy ta."

      "Đội trưởng La, làm thế nào?" Liễu Tùng chợt căng thẳng, trán cậu nổi lên gân xanh, "Lao ra bắt người... Hay là chúng ta mau thả chàng này ra, đưa cả đống giấy này , như vậy có thể giữ chân Eumenides được."

      " muộn quá rồi. Bắt người vốn còn kịp nữa, chúng ta vừa ra khỏi cửa, chạy từ lâu rồi. Tiếp tục diễn kịch... ha..." lắc đầu, "Còn diễn tiếp được sao? Cửa nhà để xe đột nhiên đóng lại mấy phút liền rồi, Eumenides biết trong này xảy ra chuyện gì rồi."

      "Vậy phải làm sao?" Liễu Tùng nhìn La Phi, chờ đợi đối phương có thể đưa ra cách nào đó để cứu vãn cục diện bất lợi này.

      La Phi tay phải chống dưới mũi, bàn tay nắm chặt vã mồ hôi. thực biết mình nên mở cửa hay là vẫn tiếp tục chờ đợi: mở cửa rất có thể bại lộ hoàn toàn; còn nếu mở cửa, thời gian càng kéo dài cũng càng có lợi.

      Đúng lúc tiến thoái lưỡng nan, bên tai mọi người chợt vang lên tiếng gõ cửa, ngờ có người đứng ngoài cửa nhà để xe.

      Ai vậy? Nhà để xe này vốn ít ai hỏi han tới, sao hôm nay lại trở nên náo nhiệt thế?

      Bất luận là bạn hay thù, bây giờ La Phi có muốn đợi thêm cũng được nữa. La Phi dùng ánh mắt ra hiệu cho Liễu Tùng chuẩn bị tư tưởng cảnh giác, sau đó lặng lẽ và nhanh nhẹn kéo cánh cửa nhà kho ra.

      Người đứng trước cửa là người mà mọi người đều quen, chính là người gác cổng tiểu khu Lai Nhân Uyển.

      "Có người nhờ tôi giao lá thư này cho các ." Người gác cổng huơ lá thư trong tay, vừa vừa hiếu kỳ nhìn vào trong nhà để xe.

      Bao nhiêu người đóng cửa trốn vào trong nhà để xe thực khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

      "Người đó đâu rồi?" La Phi nhận lấy phong thư và hỏi.

      " ta vội vã lắm, để lại thư rồi luôn. Chỉ bảo tôi vào trong nhà để xe tìm người, giao lá thư này."

      "Có phải ta dáng cao ráo, đội mũ và khăn quàng cổ che khuất nửa khuôn mặt hay ?"

      "Đúng vậy!" Người gác cổng cười ha ha, cảm thấy tự đắc vì tìm đúng luôn người.

      Đôi lông mày La Phi nhíu chặt lại, biết cuộc dụ dỗ mai phục lần này hoàn toàn thất bại. Mang theo tâm trạng ủ dột và bất lực, mở thư ra, trong đó chỉ có tờ giấy và vật treo hình quan .

      tờ giấy đó chỉ viết dòng chữ theo lối Phỏng Tống: "2 giờ chiều, quán mạng Thế giới rộng lớn."

      Đây là có ý gì nhỉ? La Phi căng thẳng suy nghĩ, cuộc hẹn sao? Vật treo ngọc quan này là gì? Thứ này là có ý gì?

      tỉ mỉ ngắm nghía vật treo đó, nhất thời nhận ra điều gì đặc biệt. Nhưng người phụ nữ trong nhà để xe lúc này chợt ghé lại, phát ra tiếng kêu kinh hoàng hoảng hốt: "A!"

      La Phi liền quay sang hỏi: "Sao vậy?"

      "Cái này hình như là quan con trai tôi đeo."

      Người phụ nữ cầm miếng ngọc xoa xoa trong tay, rồi lại giọng chắc chắn: "Đúng vậy, chính là của con trai tôi! Sao nó lại ở đây?"

      La Phi thể nào trả lời câu hỏi của người phụ nữ, nhưng trái tim chìm hẳn xuống.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :