Chương 8 Nghi Vấn Chất Chồng
Bốn tiếng đồng hồ trước, 21 giờ ngày 24.
Trong khu vực nội thành trong tỉnh thành.
Mộ Kiếm Vân đến con đường huyên náo, lúc này đây đèn đuốc sáng trưng, là giờ cao điểm để những nam nữ ăn mặc thời thượng bước vào cuộc sống về đêm của họ.
Tỉnh thành chính là thành phố đại phồn hoa, nhưng khi Mộ Kiếm Vân rẽ vào ngõ ở lề đường, lập tức như bước vào thế giới khác.
Ở nơi đây màn đêm đen tĩnh mịch lan tỏa, khó có thể tìm thấy bước chân người qua lại. Hai bên ngõ , những chiếc đèn đường vốn mịt mù u tối giờ đây phần lớn hỏng, vốn còn khả năng chiếu sáng. Mộ Kiếm Vân chỉ có thể dựa vào ánh trăng ảm đạm để nhìn thấy cảnh tượng trước mắt: gian nhà mái bằng thấp lè tè ở trong ngõ , bóng đen đen của nó hắt xuống đường. Đôi khi có sinh vật sống chạy qua bóng đen, đó là những con mèo hoang, chúng thường dừng lại kêu "meo... meo" mấy tiếng, dùng ánh mắt sáng rực trong đêm nhìn chăm chú vào vị khách mời mà đến này. Sống lưng của chúng nhô cao, giữ vững cảnh giác cao độ. Trước khi vị khách mời mà đến bước tới, những u linh trong bóng đêm bèn quay người nhanh chóng rời khỏi đó, động tác của chúng mau lẹ và quái dị.
Cơn gió thu lạnh lẽo thổi xuyên qua ngõ , lạnh lẽo mà nó mang theo mãnh liệt hơn hẳn so với ở nơi phố phường náo nhiệt. Mộ Kiếm Vân hai tay đút vào túi áo khoác, kẹp chặt hai khuỷu tay để cho quần áo dính chặt vào cơ thể mình.
Đây thực là nơi chẳng hay ho gì, chau mày suy nghĩ.
Nhưng nơi này lại thực tồn tại. Mặc dù rất nhiều người lãng quên những chốn thế này từ lâu, nhưng nó vẫn tồn tại, nó tồn tại trong bất cứ thành phố nào, hơn nữa lại ở khá gần con đường ồn ào náo nhiệt.
Nếu nó tồn tại, vậy có số người bắt buộc phải đối diện.
Mộ Kiếm Vân đến trước cửa ngôi nhà , ngoài việc phải đối diện với ngõ u tối này, còn phải đối diện với con người đáng sợ nhất trong ngõ này.
ai muốn phải đối diện với người như vậy, đặc biệt là lại trong buổi tối tĩnh mịch thế này. Đó là quái vật, là quái vật đủ để đem lại cơn ác mộng cho bất cứ ai.
Là người nghiên cứu tâm lý, Mộ Kiếm Vân cũng hiểu rất : người có thể đem lại cho người khác những cơn ác mộng, chính bản thân ta còn phải chịu đựng nhiều cơn ác mộng hơn nữa.
Cho nên, ta vừa là quái vật, vừa là nạn nhân vô cùng đáng thương.
Điều mà lúc này đây Mộ Kiếm Vân kỳ vọng nhất: nếu quái vật đó chứng kiến bắt đầu của cơn ác mộng, vậy trong tay ta, liệu có còn nắm giữ chiếc chìa khóa để kết thúc cơn ác mộng này hay ? đến đây mình là để tìm kiếm đáp án trong đó.
Xem ra người trong phòng cũng chờ đợi từ lâu, bởi vì khi tiếng gõ cửa vừa vang lên, cửa phòng mở ra.
Hoàng Thiếu Bình đứng ở phía sau cửa, dưới ánh đèn lờ nhờ vàng vọt trong phòng, khuôn mặt ta nửa mờ nửa tỏ, khiến cho khuôn mặt xấu xí của ta càng trở nên đáng sợ.
"Chào !" Mộ Kiếm Vân lên tiếng chào trước, muốn để đối phương cảm thấy e dè của mình.
" đến rồi à?" Ánh mắt Hoàng Thiếu Bình liếc nhìn phía sau lưng nữ giảng sư.
Mộ Kiếm Vân biết đối phương nhìn gì, mỉm cười : "Chỉ có mình tôi thôi."
Hoàng Thiếu Bình nhếch cái miệng hở toang hoác, có thể nhận ra ta cũng muốn mỉm cười, nhưng nụ cười mỉm này thực truyền đạt bất cứ cảm giác vui vẻ nào. Sau đó ta gật đầu: "Mời vào!"
Mộ Kiếm Vân vòng qua Hoàng Thiếu Bình bước vào, ta đóng cửa phòng lại. Căn phòng hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, toát ra bầu khí vô cùng nặng nề.
" cứ tùy ý ngồi nhé!" Hoàng Thiếu Bình lẩm bẩm câu. là tùy ý ngồi, nhưng Mộ Kiếm Vân cũng chẳng có nhiều lựa chọn: trong phòng ngoài chiếc ghế gỗ, chỉ còn chỗ duy nhất là cái giường cáu bẩn kê ở góc tường nữa thôi.
Mộ Kiếm Vân chuyển chiếc ghế kê lại gần chiếc giường , còn Hoàng Thiếu Bình chống gậy khó khăn bước lại chiếc giường. Mộ Kiếm Vân đến đỡ, muốn dìu đối phương. Hoàng Thiếu Bình ràng nhận ra ý định của , ánh mắt khẽ liếc cái, dù gì, nhưng lại tỏ ý định từ chối.
Mộ Kiếm Vân ngẩn người, dám bước lên nữa. Trong ánh mắt của người đàn ông này như thể xuất thứ khí chất thần bí, dáng vẻ bên ngoài của ta khiến người ta sợ hãi, tình cảnh khiến người ta thương hại, nhưng thứ khí chất đột nhiên xuất này ngờ lại là uy nghiêm, khiến người khác dám tiếp cận.
Cảm giác này chỉ thoáng vụt qua. Hoàng Thiếu Bình lại lập tức cúi đầu, tự mình lê đến bên giường. Trong bầu khí trầm mặc, hai người trong phòng người ngồi ở ghế, người ngồi phía đầu giường, hình thành nên tư thế đối diện nhau.
vấp váp vừa rồi khiến Mộ Kiếm Vân từ bỏ những câu hàn huyên, quyết định dùng tư thế mạnh mẽ để thẳng vào vấn đề chính.
" có việc gì muốn với cảnh sát?" Nữ giảng sư nghiêm giọng hỏi, đồng thời cố tình nhấn mạnh hai chữ cảnh sát, để chiếm được vị trí chủ động trong cuộc chuyện.
"!" Hoàng Thiếu Bình lại lắc đầu, cố tình phản bác hai chữ đó, "Nếu như với cảnh sát vậy tôi từ lâu rồi... bây giờ tôi chỉ với ."
Mộ Kiếm Vân cười khan "ha" tiếng, cảm thấy cần phải cho đối phương biết thân phận của mình: "Nhưng tôi chính là cảnh sát. Tôi là giảng viên trường Cảnh sát, nay được điều động gia nhập "tổ chuyên án 4.18"."
"Tôi biết!" Hoàng Thiếu Bình nhìn chằm chằm vào Mộ Kiếm Vân, các cơ mặt ta cũng lay động theo, "Cho nên, cần phải hứa trước với tôi việc, sau đó tôi mới cho những gì tôi biết."
Mộ Kiếm Vân cũng dự liệu đối phương đưa ra cầu nào đó, trầm mặc giây lát, rồi hỏi: "Chuyện gì?"
" được bí mật tôi với cho những người cảnh sát khác biết, chỉ có thể điều tra mình được thôi."
"Tại sao?" Mộ Kiếm Vân nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, cảm thấy rất khó hiểu.
"Bởi vì tôi tin tưởng cảnh sát." Giọng Hoàng Thiếu Bình khản đặc, nét mặt rất trịnh trọng, " việc mà tôi biết, rất có thể đem lại nguy hiểm đến tính mạng cho tôi. Cho nên, bao năm nay, tôi chưa từng ra với bất kỳ ai."
"Ý là gì?" Mộ Kiếm Vân nhanh chóng phân tích ý trong câu của đối phương, sau đó kinh ngạc hỏi, "Lẽ nào ở phía cảnh sát cũng có người liên quan đến vụ án?"
Hoàng Thiếu Bình khẽ "hừ" tiếng: " tạm thời đừng hỏi nhiều như vậy, có ngày hiểu được thôi. cứ hứa với tôi, có thể đồng ý cầu này của tôi được ?"
Để tìm kiếm ra đáp án, Mộ Kiếm Vân hình như chẳng có lựa chọn nào khác.
"Tôi hứa với ." nghĩ ngợi mà trả lời luôn. Tình hình thực tế của vụ án có vẻ như còn đáng sợ hơn những gì lộ ra, nhưng càng như vậy, càng có trách nhiệm để lật mở những bí mật giấu trong đó.
Hoàng Thiếu Bình nhìn chăm chăm Mộ Kiếm Vân, giây lát sau, yết hầu ta chuyển động cái, xem ra chuẩn bị lên tiếng. Nữ giảng sư nín thở tập trung tinh thần từ lâu, tai dỏng lên chờ đợi, và cuối cùng cũng nghe thấy đối phương : " tháng trước khi vụ nổ xảy ra, Sở công an thành phố phá được vụ án buôn bán ma túy. hãy điều tra về vụ án này."
"Cái gì?" Mộ Kiếm Vân ngẩn người, cứ tưởng Hoàng Thiếu Bình ra số bí mật của trường vụ nổ, nhưng đối phương lại đột nhiên ra vụ án khác, thậm chí hình như còn chưa từng nghe thấy vụ án này.
Hoàng Thiếu Bình hề ngạc nhiên trước phản ứng của Mộ Kiếm Vân.
ta gật đầu, lại nhấn mạnh thêm lần nữa: "Vụ án buôn bán ma túy 3.16".
"Việc này có liên quan gì đến vụ nổ?" Mộ Kiếm Vân hỏi vẻ kinh ngạc.
" hãy điều tra, chắc phát được manh mối trong đó." Hoàng Thiếu Bình nheo mắt, ánh mắt càng trở nên trầm tư: "Tôi vẫn thể cho biết tất cả mọi việc, bởi vì tôi chưa thể nào chắc chắn có đủ khả năng để bảo vệ tôi hay . Trước tiên cần phải chứng minh năng lực của ."
Mộ Kiếm Vân nhìn thẳng vào Hoàng Thiếu Bình, đột nhiên giật mình, có câu hỏi thể nào né tránh.
"Rốt cuộc là ai?" buột miệng hỏi. Khuôn mặt tàn khuyết của Hoàng Thiếu Bình vẫn đáng sợ, nhưng lúc này đây, lời của ta, những thứ sâu trong ánh mắt ta, và cả việc ta nhắc đến vụ án mà ngay cả chính mình còn chưa từng nghe đến... Tất cả những thứ này, kẻ lang thang nhặt phế liệu vốn thể nào có được.
Hoàng Thiếu Bình vén môi lên, lộ ra hàm răng nham nhở, cùng với những tiếng cười quái lạ, ta : "Đây phải là vấn đề mà hôm nay tôi muốn thảo luận cùng ."
Mộ Kiếm Vân phải mất mấy giây mới khiến cho đầu óc mình bình tĩnh lại được, cảm thấy mình quá bị động, cần phải thay đổi phương thức chuyện.
"Xem ra, giấu cảnh sát quá nhiều thứ." lạnh lùng vẻ uy hiếp, "Có lẽ ngay bây giờ tôi nên đưa về tổ chuyên án."
Hoàng Thiếu Bình cười "hi" tiếng: "Vậy phản bội lại lời hứa của mình. Tôi chỉ có thể trách mình nhìn lầm người... Những bí mật đó mãi mãi chôn vùi trong lòng tôi, các người cũng thể nào biết được mười tám năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì đâu."
Qua ngữ khí của đối phương, Mộ Kiếm Vân biết uy hiếp vừa rồi hoàn toàn vô hiệu, bất lực bĩu môi, tìm lối thoát cho mình: "Được rồi, lời hứa của tôi vẫn hiệu quả... Nhưng, mấy câu này của đầu cuối, tôi sao có thể biết được là có phải đùa bỡn tôi hay ?"
" điều tra vụ án buôn bán ma túy đó, hiểu được ý nghĩa trong đó." Hoàng Thiếu Bình vẫn câu này, xem ra ta chuẩn bị sẵn từ trước, lập trường kiên định, mềm nắn đều lung lay.
"Được rồi..." Mộ Kiếm Vân vô cùng bất lực. Nếu thể tìm được phương hướng để đột phá, vậy chỉ có thể giữ vững trận địa của mình, hứa với đối phương, "Vậy để tôi điều tra xem sao."
" được với người khác về việc này." Hoàng Thiếu Bình lại lần nữa nhấn mạnh, " còn chưa biết chúng ta phải đối diện với thế lực đáng sợ nhường nào đâu. Tôi là phế nhân, nỡ nhẫn tâm làm hại tôi thêm, có phải vậy ?"
Mộ Kiếm Vân gật đầu. Nhìn thấy dáng vẻ trịnh trọng của đối phương, trong lòng tránh khỏi cảm giác nơm nớp, đồng thời lại kiềm chế được, lên tiếng hỏi: "Sao lại chọn tôi? Nếu tin tưởng cảnh sát, sao lại tin tôi?"
Ánh mắt Hoàng Thiếu Bình chuyển động vòng tròn mấy vòng khuôn mặt của Mộ Kiếm Vân, sau đó ta lại cười tiếng cười quái dị.
Mộ Kiếm Vân chau mày, ánh mắt và tiếng cười của đối phương đều khiến có cảm giác nổi da gà.
"Bất cứ câu chuyện nào cũng đều có lúc kết thúc." Hoàng Thiếu Bình vẻ u: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy , tôi biết dấu chấm câu của màn kịch này rơi người ."
Đây là câu trả lời kiểu gì chứ? Mộ Kiếm Vân thầm lắc đầu, thậm chí còn hiểu nổi tên quái vật này rốt cuộc là muốn điều gì.
Điều này khiến người ta bực bội ảo não. Với vai trò là chuyên gia tâm lý, mà lại bị tên quái vật trước mặt đây đùa bỡn trong lòng bàn tay!
"Hãy làm theo lời tôi ... Đợi sau khi có phát gì, hãy đến tìm tôi." Hoàng Thiếu Bình xua tay, tỏ ý tiễn khách.
"Vậy ... cứ tạm vậy ." Mộ Kiếm Vân bất đắc dĩ đứng dậy, biết có được thêm thông tin gì từ đối phương nữa.
"Vụ án buôn bán ma túy 3.16", đây là thu hoạch duy nhất của chuyến lần này.
, có lẽ chỉ có thế. đột nhiên lại nghĩ đến: Con người có tên Hoàng Thiếu Bình này hề đơn giản chỉ là nạn nhân vô tội trong vụ huyết án 4.18, mà giờ ta còn che giấu thân phận này nữa, đây có lẽ mới là giá trị lớn nhất trong chuyến này.
Được rồi, điều tra về vụ án buôn bán ma túy đó, bất luận thế nào, việc này cũng chẳng đến nỗi hướng việc đến kết quả tồi tệ hơn nhỉ? Mang theo suy nghĩ này, Mộ Kiếm Vân bước khỏi căn phòng . Khi sắp đến cửa, quay người lại.
"Cảm ơn tin tưởng tôi." mỉm cười . Đối phương vẫn cất giấu quá nhiều bí mật, hơn nữa muốn ta mở miệng, trước tiên cần phải tiêu trừ cảnh giác và xa cách trong lòng ta. Về phương diện này, nụ cười mỉm thường có thể trở thành vũ khí vô cùng hữu hiệu.
Hoàng Thiếu Bình cũng cười, ta gật đầu, ánh mắt tiễn theo hình ảnh giơ tay đóng cửa rồi rời khỏi đó. Căn phòng lại lần nữa ở trong trạng thái cách ly với thế giới bên ngoài, trong căn phòng chỉ còn lại mình Hoàng Thiếu Bình đơn độc.
Nụ cười biến mất khuôn mặt của quái vật... ta thở dài, thần sắc trở nên nặng nề.
Tôi lẽ ra cần phải cảm ơn mới đúng. ta thầm cảm thán trong lòng: trước khi nhân vật lợi hại đó tìm đến, hy vọng con cờ này kịp thời phát huy được tác dụng của ta.
...
Nửa giờ đồng hồ sau, Mộ Kiếm Vân trở lại đội cảnh sát hình . Lúc này Hàn Hạo và mọi người ở trong phòng họp chăm chú vào chiếc máy thu tín hiệu đó, căng thẳng và bồn chồn chờ đợi xuất tín hiệu của mục tiêu. Mộ Kiếm Vân làm phiền họ, trực tiếp tìm Tăng Nhật Hoa.
Tăng Nhật Hoa ngồi trong phòng của nhà khách, nhàn rỗi xem ti vi. Thấy Mộ Kiếm Vân đến, cậu ràng rất hào hứng.
"Tôi biết ngay là còn đến tìm tôi." Cậu mặt mày tươi cười đắc ý : "Trong tổ chuyên án này, người tin tưởng nhất vẫn là tôi, có phải vậy ?"
Mộ Kiếm Vân tự mình ngồi xuống ghế trong phòng khách, đáp lời. biết, muốn đối phó với chàng mồm mép và tự đề cao bản thân này, giữ im lặng là lựa chọn sáng suốt nhất.
"Hi... hi..." Tăng Nhật Hoa cũng ngồi xuống ghế đối diện với Mộ Kiếm Vân, đắc ý vắt chân chữ ngũ, "Thế nào, xem nào, manh mối trong tay tiến triển ra sao rồi? Gặp phải khó khăn gì à? Để tôi phân tích giúp cho ."
"Tôi cần giúp đỡ tìm cho tôi số tài liệu." Mộ Kiếm Vân thẳng ra luôn mục đích cuộc viếng thăm này của mình.
Tăng Nhật Hoa so so vai như kiểu thân sĩ, " , tài liệu gì?"
"Về vụ án khác của mười tám năm trước, "vụ án buôn bán ma túy 3.16", tôi muốn đọc hồ sơ của vụ án."
Tăng Nhật Hoa chớp chớp mắt nhìn đối phương, thắc mắc: " cần tìm cái đó làm gì?"
Bởi vì hứa với Hoàng Thiếu Bình là cần giữ bí mật, cho nên đường trở về, Mộ Kiếm Vân nghĩ ra được lý đo để ứng phó.
" có gì." nhàng trả lời, "Chỉ là vô tình nghe đến vụ án này, muốn tìm hiểu chút."
Tăng Nhật Hoa bật cười: "Hôm nay sao thế nhỉ? Ai cũng có hứng thú với những vụ án trước đây thế?"
"Hả?" Mộ Kiếm Vân nghe đối phương vậy, lập tức cảnh giác hỏi lại: "Còn có ai cũng muốn xem vụ án này?"
"La Phi chứ ai." Tăng Nhật Hoa bĩu môi, "Bây giờ chẳng phải là có ba chúng ta là nhàn rỗi sao? Nhưng ấy phải muốn xem cái gì mà "vụ án buôn bán ma túy 3.16". Sau bữa tối ấy đến tìm tôi, nhờ tôi tìm cho ấy tài liệu về vụ án bắn cảnh sát ở công viên Song Lộc Sơn".
" ấy xem nó làm gì?" Mộ Kiếm Vân kìm lòng được cũng hỏi thêm.
"Ai biết được?" Tăng Nhật Hoa ngừng lại, rồi lại vẻ quái đản, "Hay là muốn tìm được chút khoái cảm phục thù từ lịch sử quang vinh của đội trưởng Hàn?"
Mộ Kiếm Vân lắc đầu, cắt ngang cơ hội linh tinh của đối phương: "Được rồi, lạc đề nữa. việc chính ... tài liệu mà tôi muốn, có thể tìm được ?"
Tăng Nhật Hoa nghiêm mặt: "Cũng hơi khó, đó là vụ án tận mười tám năm trước đấy..." Thấy Mộ Kiếm Vân chau mày, cậu lại tươi cười vui vẻ, chuyển hướng câu : "Nhưng khó mới có thể thể ra được bản lĩnh của tôi chứ. Hi hi, đừng là tài liệu nội bộ trong hệ thống công an, kể cả nơi nấp của Bin-la-đen, chỉ cần người đẹp mở miệng cầu, tôi cũng có thể tìm ra được, có tin ?"
Mộ Kiếm Vân cười, : "Bớt linh tinh , hãy mau làm việc !"
"Yes, madam!" Tăng Nhật Hoa hành lễ, động tác và thần thái lại giống như chú khỉ tinh nghịch. Sau đó cậu đến trước bàn làm việc, bật laptop. Thông qua mạng, cậu có thể cần bước ra ngoài mà vẫn có thể vào được kho dữ liệu của hệ thống công an. Với vai trò là người hướng dẫn kỹ thuật cao nhất trong mạng của Sở công an tỉnh, còn nghi ngờ gì nữa, cậu cũng nắm được quyền hạn rất lớn.
Vì là vụ án xử lý xong, cho nên "vụ án buôn bán ma túy 3.16" vốn có nội dung gì cần bảo mật, Tăng Nhật Hoa nhanh chóng tìm được hồ sơ liên quan. Nhưng cậu lại trực tiếp gọi Mộ Kiếm Vân đến xem, mà vẫn tiếp tục thực số thao tác.
Mộ Kiếm Vân đứng bên cạnh nhìn cậu, đột nhiên nảy sinh cảm giác cảm mến người nam giới gầy này.
Đúng vậy, thường ngày hơi lôi thôi luộm thuộm, nhưng khi Tăng Nhật Hoa ngồi xuống trước máy vi tính lại chuyển sang kiểu khí chất hoàn toàn khác. Đôi bàn tay cậu khẽ giơ lên, mười đầu ngón tay liên tục múa lượn bàn phím, động tác mau lẹ và đẹp mắt. Cảnh tượng đó giống như là đối diện với thế giới con số khô khan, mà lại giống như là cao thủ nhạc múa phím đàn.
Giây lát sau, Tăng Nhật Hoa quay sang mỉm cười với Mộ Kiếm Vân: "Được rồi, xin hãy đến quầy lễ tân của nhà khách để lấy tài liệu mà cần."
"Ưm?" Mộ Kiếm Vân ngẩn người.
"Phía quầy lễ tân có máy in." Tăng Nhật Hoa giải thích.
"Ồ?" Mộ Kiếm Vân hình như hiểu, "Vậy ... tôi trực tiếp cầm laptop ra đó ư?"
Tăng Nhật Hoa trừng mắt, giả vờ tỏ ra bộ dạng tức giận: " thế chẳng phải chửi người ta sao? Tôi có thể làm cái việc ngu ngốc như vậy được sao? cứ thẳng đến đó, bây giờ ở đó in ra xong hết rồi."
"Sao lại thế được chứ?" Mộ Kiếm Vân lại mơ hồ, " vẫn còn chưa đưa tài liệu đến quầy lễ tân kia mà."
"Tôi đúng là chưa , nhưng nó rồi." Tăng Nhật Hoa giơ hai ngón tay ra, nhón lấy đường dây mạng kết nối vào laptop, giơ lên, "Chỉ cần có nó, tôi có thể kiểm soát được tất cả các máy in mạng. Đừng là máy in của nhà khách, cho dù là ở Trung Nam Hải (1) cũng thành vấn đề." Cậu với vẻ vô cùng đắc ý.
Đúng vậy. Mộ Kiếm Vân hiểu , với tay nghề của Tăng Nhật Hoa, muốn xâm nhập vào máy in hệ thống mạng vốn phải là việc khó. Nhưng đến tận Trung Nam Hải có vẻ hơi khoa trương quá phải? Nhìn bộ dạng hài hước của đối phương, ngoài việc mỉm cười, cũng muốn tranh luận, bèn đứng dậy bước ra khỏi phòng, đến quầy tiếp tân.
Và ở quầy lễ tân, nhân viên phục vụ rất ngơ ngác trước việc máy in vô cớ hoạt động, mặc dù cuống lên nhưng vẫn thể nào ngăn chặn được từng trang từng trang giấy in được nhả ra. Cho đến khi Mộ Kiếm Vân tới mới phần nào giải đáp được băn khoăn của .
"Đây là tài liệu tôi cần, phiền giúp tôi đóng sổ lại." Mộ Kiếm Vân vừa , vừa giơ thẻ và số phòng của mình.
Thấy đối phương là khách của nội bộ, nhân viên phục vụ ngại việc đem tài liệu . Nhưng vẫn kìm được, lên tiếng hỏi: "Chuyện này là thế nào nhỉ? Tài liệu của chị sao lại đột nhiên in ra từ máy tính của tôi vậy?"
"Tôi kiến nghị hãy cắt trộm đường dây mạng vi tính của người khách ở phòng 212, những việc kỳ quái này xảy ra nữa." Mộ Kiếm Vân hạ thấp giọng, cố gắng tỏ ra thần bí để trêu nhân viên phục vụ. phát ra tâm trạng mình cũng bị hưởng bởi Tăng Nhật Hoa mất rồi.
lơ mơ hiểu , cười thơ ngây. Sau đó làm theo lời cầu, sắp xếp cẩn thận số tài liệu đó lại, khi tờ giấy cuối cùng được in ra, lại ngẩn người, "Tờ này cũng đóng sổ sao?"
Mộ Kiếm Vân liếc nhìn, lập tức hiểu ngay nguyên nhân khiến cho phục vụ ngẩn người. Tờ cuối cùng phải tài liệu mà cần. Đó là tờ giấy in màu hoa hồng, cả bó hoa tươi rực rỡ. Chắc chắn đây cũng là kiệt tác của Tăng Nhật Hoa. Mộ Kiếm Vân cầm tờ giấy tay, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Mặc dù chỉ là bó hoa giấy, nhưng vẫn đem lại nhiều điều nhàng ấm áp hiếm hoi giữa bầu khí xử lý vụ án căng thẳng. Nhưng Mộ Kiếm Vân chỉ mỉm cười tận hưởng giây lát, bèn đưa cho nhân viên tờ giấy đầy hoa đó, đồng thời : "Tờ này cần đóng vào. Đây là tặng cho , cảm ơn phục vụ của !"
cũng cười vui vẻ, nét mặt tươi tắn thơ ngây. Cho dù đây là trong đội cảnh sát hình uy nghiêm, cho dù trong thời khắc nghiêm trọng này, niềm vui vẫn cứ truyền thụ và kế thừa tuân theo những nguyên tắc đơn giản.
"Vụ án buôn bán ma túy 3.16" và "vụ huyết án 4.18" cùng xảy ra mười tám năm trước, giữa chúng có mối liên hệ như thế nào được nhỉ? Hoàng Thiếu Bình là nạn nhân của vụ nổ, sao lại chuyển tầm nhìn của mình sang vụ án khác xảy ra trước đó tháng? Từ sau khi rời khỏi căn phòng đó, những câu hỏi này luôn ám ảnh Mộ Kiếm Vân. May mà cuối cùng cũng thuận lợi có được hồ sơ của "vụ án buôn bán ma túy 3.16", những câu hỏi này cũng có cơ hội được giải đáp.
quãng đường từ quầy lễ tân về phòng mình, Mộ Kiếm Vân vừa vừa lật giở sơ qua số tài liệu đó, và nhanh chóng phát được việc khiến nhịp tim đập dồn dập.
Tổ trưởng của tổ chuyên án "vụ án buôn bán ma túy 3.16" - vị tổng chỉ huy vụ án chính là Phó giám đốc Sở công an tỉnh đương nhiệm Thiết Đại Lâm.
Thiết Đại Lâm! Mộ Kiếm Vân đột nhiên nhận ra đây là cái tên quan trọng nhưng lại bị cảnh sát bỏ qua! Trong tất cả những tài liệu liên quan tới Eumenides, Thiết Đại Lâm chính là nạn nhân đầu tiên bị mất mạng!
Bất luận là thân phận hay là vai trò của ông ta trong vụ án, đều nên nhận được coi trọng đầy đủ của "tổ chuyên án 4.18". Nhưng do có xuất của đương La Phi, bất luận là mười tám năm trước hay nay, mọi người đều dồn mọi chú ý vào vụ nổ thảm khốc mười tám năm trước, mà lại bỏ qua bước điều tra chân tướng việc nạn nhân Thiết Đại Lâm bị giết hại. Bây giờ Hoàng Thiếu Bình đặc biệt nêu ra "vụ án buôn bán ma túy 3.16", liệu có phải là gợi ý cho những người phụ trách việc phá án rằng có mối quan hệ nào đó giữa cái chết của Thiết Đại Lâm và vụ nổ xảy ra sau đó hay ?
Đây đúng là hướng rất mới mẻ và đồng thời lại mang tính khởi phát. Ngay cả mười tám năm trước khi điều tra phá án, tổ chuyên án cũ cũng tách riêng hai vụ án ra để điều tra, chưa bao giờ suy xét đến việc giữa hai vụ huyết án liệu có tồn tại mối quan hệ ràng buộc gắn kết nào đó hay .
phải là hạn chế về trình độ của tổ chuyên án. Chỉ là họ xác định, Eumenides lúc trước gây ra bốn vụ án trong trường Đại học Cảnh sát hề liên quan với nhau, cho nên họ thể ngờ đến hai vụ huyết án 4.18 có lẽ hề độc lập.
Nhưng Mộ Kiếm Vân giờ biết, bốn vụ án ở trong trường Cảnh sát vốn là tác phẩm của La Phi và Mạnh Vân sau khi tranh luận với nhau, nhưng lại có kẻ thứ ba mượn cấu tứ của Eumenides xây dựng nên kế hoạch của vụ huyết án sau đó. Người đó liệu có phải là muốn lợi dụng thói quen tư duy của cảnh sát, qua đó giấu mối quan hệ giữa hai vụ huyết án, từ đó gây nên trở ngại cho công việc trinh sát phá án của cảnh sát?
Chỉ trong mấy bước đường ngắn ngủi, lối tư duy vốn bế tắc của Mộ Kiếm Vân bất chợt được rộng mở. Điều này khiến nảy sinh chờ đợi lớn hơn đối với hồ sơ vụ án 3.16 mà cầm trong tay. bước nhanh trở về phòng mình, bắt đầu tĩnh tâm để nghiên cứu bộ hồ sơ vụ án này.
Nhưng tình hình tiếp theo lại lạc quan giống như tưởng. Trong suốt hơn hai tiếng đồng hồ tiếp theo, đọc kỹ từng nội dung mỗi trang giấy hồ sơ vụ án, nhưng lại thể thu hoạch được bất cứ manh mối nào có giá trị để giúp ích cho công việc phá những vụ huyết án của Eumenides. liên quan chỉ hạn chế ở cái tên "Thiết Đại Lâm", khiến cho Mộ Kiếm Vân tránh khỏi cảm giác ủ ê thất vọng. vốn kỳ vọng có thể tìm thấy được cái tên Viên Chí Bang hoặc Mạnh Vân trong hồ sơ, nhưng thực tế, hai người này chẳng có liên quan chút nào đến vụ án buôn bán ma túy cả.
Với vai trò là Phó giám đốc Sở công an, lúc đó Thiết Đại Lâm chắc chắn đảm nhiệm vai trò chỉ huy của nhiều vụ án, lẽ nào chỉ là bởi vì ông ấy chính là tổ trưởng tổ chuyên án "vụ án buôn bán ma túy 3.16" là có thể liên hệ cái chết của ông với vụ án này được sao? Đây ràng đủ thuyết phục. Nhưng Hoàng Thiếu Bình sao lại chỉ nêu đúng tên vụ án này chứ? Mộ Kiếm Vân tin chắc rằng ở trong đó có ngụ ý gì mà mình chưa phát được ra.
thể tìm ra được thêm manh mối, và việc ngồi đọc chăm chú suốt khoảng thời gian dài khiến đầu óc Mộ Kiếm Vân hơi quay cuồng. đứng dậy đến trước cửa sổ, mở cửa ra hít thở hơi sâu bầu khí bên ngoài. khí lạnh ngày cuối thu xâm nhập vào trong huyết mạch giúp cho tư duy bị nóng ran vì vận hành quá độ của dần dần được bình tĩnh trở lại. nhắm mắt, bắt đầu hồi tưởng lại tiến trình của "vụ án buôn bán ma túy 3.16". Qua khoảng thời gian đọc vừa rồi, những nội dung liên quan hằn sâu vào trí nhớ của .
Đúng như số hiệu vụ án ra, vụ án buôn bán ma túy này xảy ra vào ngày 16 tháng 3 năm 1984 - trước vụ huyết án 4.18 tháng, nhưng đây chỉ là thời gian kết thúc vụ án, còn thời gian bắt đầu vụ án sớm hơn nhiều.
thực tế, nếu so sánh tiến trình của chính vụ án này, hoàn cảnh xã hội của vụ án này hình như còn đáng để suy ngẫm hơn.
Thời kỳ đầu của thập niên tám mươi, cảnh sát hình quốc tế khắp thế giới tăng cường triệt phá những vụ buôn bán ma túy xuyên quốc gia. "Hành lang độc phẩm" mà tập đoàn buôn bán ma túy quốc tế khổ công gây dựng nên lần lượt bị đập tan, điều này khiến chúng thể bắt đầu tìm kiếm những con đường mới an toàn hơn. Và thành tựu của đất nước Trung Quốc trong thời kỳ đầu cải cách mở cửa cũng bị giới buôn lậu ma túy quốc tế đưa vào trong tầm nhìn mở cửa của chúng.
Tỉnh thành là trong những cửa khẩu quan trọng trong buôn bán thương mại toàn quốc, giao thông thuận lợi, kinh tế phát đạt. Trong xu hướng quốc tế hóa, những vụ án buôn bán ma túy biệt tăm nhiều năm giờ lại bắt đầu xuất thị trường.
Điều này nhanh chóng nhận được quan tâm chú ý của cảnh sát, Phó giám đốc Sở công an Thiết Đại Lâm được phân công phụ trách hoạt động triệt phá ngăn cấm ma túy trong toàn thành phố.
Tổ chống ma túy do Thiết Đại Lâm lãnh đạo nhanh chóng thu được thông tin cơ mật trọng đại: tập đoàn buôn bán ma túy đến từ khu vực Đông Nam Á cùng với phần tử tội phạm trong nước và trong thành phố này tiến hành cuộc giao dịch ma túy với số lượng khổng lồ, và thời gian giao dịch chính là vào ngày 16 tháng 3 năm 1984. Tổ chuyên án 3.16 được ra đời như vậy.
Thông tin này có được từ người nằm vùng trong nội bộ phần tử tội phạm mà cảnh sát gài vào: Đặng Ngọc Long. Theo như thông tin cá nhân trong bản hồ sơ: Đặng Ngọc Long lúc đó 25 tuổi, nhưng trở thành người nằm vùng cho cảnh sát được bảy năm rồi.
Trong hồ sơ ghi chép, chàng tinh ranh này vốn là cậu chàng trốn học lêu lổng, chuyên uống rượu gây đánh nhau ở đầu đường xó chợ, hơn nữa cũng nổi danh trong đám lưu manh năm đó. Những kẻ lông bông này luôn có kết cục giống nhau, Đặng Ngọc Long xem ra cũng ngoại lệ.
Trong bữa tiệc sinh nhật năm 18 tuổi của mình, Đặng Ngọc Long uống say khướt đâm chém tên lưu manh khiến bị thương nặng, do đó bị cảnh sát bắt giữ. ta chắc là rất khó thoát khỏi trừng phạt của nhà giam. Từ đó cuộc đời ta cũng bước sang con đường tăm tối buồn thảm.
Thế nhưng đúng lúc này có người xuất cứu ta, vị này chính là Thiết Đại Lâm. Lúc đó ông vẫn chưa lên chức Phó giám đốc Sở công an, mà chỉ là trong số những lãnh đạo trung tầng ở đại đội trị an.
Cách thức mà Thiết Đại Lâm giúp đỡ Đặng Ngọc Long rất đơn giản, ông sửa đổi ghi chép của cảnh sát, sửa thời gian Đặng Ngọc Long gây thương tích cho người khác từ 0 giờ 6 phút sáng ngày hôm sau sửa thành 23 giờ 56 phút của đêm hôm trước. Mặc dù chỉ có chênh lệch mười phút nhưng người dính líu đến vụ án Đặng Ngọc Long lại từ người "thành niên" trở thành "vị thành niên", trừng phạt của pháp luật cũng vì thế mà thuyên giảm rất nhiều. ta chỉ bị tù thời hạn ba năm, hoãn thi hành hai năm.
Thiết Đại Lâm và Đặng Ngọc Long chẳng hề thân quen, ông giúp đỡ đương nhiên là có điều kiện. Sau khi Đặng Ngọc Long bước ra khỏi đồn công an, mặt ta trông vẫn như là tên lưu manh lông bông hề biết hối cải, nhưng thực tế, ta trở thành người nằm vùng của cảnh sát, hay đúng hơn là của Thiết Đại Lâm.
Đặng Ngọc Long có trí tuệ thông minh hơn người, cộng thêm với mối quan hệ xã hội phức tạp từ khiến cho Đặng Ngọc Long rất dễ dàng hoàn thành "cương vị công việc" mới này. hợp tác của ta và Thiết Đại Lâm gắn bó sâu sắc, hai người vì thế mà cũng đều nhận được những lợi ích thực tế. Hiệu suất phá án của Thiết Đại Lâm trong khu vực ông quản hạt được nâng cao, con đường tiền đồ của ông rất sáng lạn; Còn Đặng Ngọc Long nhờ vào trợ giúp ngầm của Thiết Đại Lâm, có chút uy quyền trong đám lưu manh lau chau, cuối cùng nhận được mến tin cậy của "đàn " ở cấp cao hơn.
Vị "đại ca" này tên gọi Lưu Hồng, là nhân vật hô phong hoán vũ nổi tiếng trong giới xã hội đen của tỉnh thành năm đó. Lúc đó kinh tế thị trường vừa mới mở cửa, Lưu Hồng nhờ vào đầu óc nhanh nhẹn và dã chiến sợ chết của mình, nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường xã hội đen. Ban đầu chỉ là dọa nạt tống tiền, sau đến thu phí bảo kê, rồi đến lúc trực tiếp đầu cơ tích trữ, ta nhanh chóng tích trữ được số tài sản kha khá. Có số tên lưu manh thi nhau đến xin nương tựa, dã tâm của Lưu Hồng cũng ngày càng lớn, ta bắt đầu vạch lên kế hoạch xây dựng vương quốc "xã hội đen" thuộc về mình.
Đặng Ngọc Long đúng lúc này bèn xuất trong tầm nhìn của Lưu Hồng.
Lưu Hồng cần "trợ thủ" vừa có thể đánh nhau vừa biết lăn lộn. Thế nên Lưu Hồng thu nhận Đặng Ngọc Long dưới trướng mình.
Cảnh sát lúc này cũng có ý định xử lý tập đoàn Lưu Hồng, Đặng Ngọc Long có thể gia nhập vào trong nội bộ của tập đoàn, đối với cảnh sát, ràng là tin tức tốt lành.