1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Triệu Hồi

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


                  CHƯƠNG 41
                  TÔI CHEN QUA KHE hở giữa hàng rào và nhà kho, tay nắm chặt chiếc giày của Derek, tay kia giật áo ra khỏi quần, đoạn vò rối đầu tóc. Đến được cuối nhà kho, tôi thò đầu ra ngoài. Tiến sĩ Gill đứng xoay lưng lại, ngọn đèn trong tay quét qua khoảng sân khác.

      Tôi phóng ra sau đám cây bụi và tiếp tục di chuyển dọc theo bờ rào cho đến khi đến được chỗ hiên nhà. Rồi tôi ngồi nép mình tại đó, bôi bôi ít bùn đất lên má và trượt chân ngã ra ngoài, mấy nhánh cây con kêu rắc rắc.

      “Tiến... Tiến sĩ Gill.” Tôi lóng ngóng nhét áo lại vào quần. “Em... em chỉ ra ngoài h... hít thở chút thôi.”

      Tôi nhảy lò cò chân, cố mang giày của Derek vào.

      nghĩ đấy là giày của em đâu, Chloe à,” vừa tiến sĩ vừa tới, ánh đèn pin rọi vào mắt tôi.

      Tôi lấy tay che mặt tránh ánh đèn và giơ chiếc giày lên, nheo mắt nhìn, đoạn buông tiếng cười lo âu căng thẳng. “Trời ạ. Chắc là em vơ nhầm giày ai đó khi ra ngoài này.”

      “Cậu ta đâu?”

      “Ai ạ?” Tôi ré lên.

      Tiến sĩ chỉ vào chiếc giày. “Derek.”

      “Derek ạ? Đây là giày ấy sao?” Tôi lén lút liếc nhìn ra sau vai mình, hướng mắt vào bụi cây, thu hút chú ý của tiến sĩ về phía ấy. “Em... em gặp Derek kể từ bữa tối. A... ấy cũng ở ngoài đây sao?”

      “Ồ, tôi đảm bảo là có đấy. thế nào nhỉ, chắc là cao chạy xa bay rồi, với Simon và Rae. Tiến hành bỏ trốn trong khi em đứng gác và làm nghi binh.”

      “S... sao cơ ạ?” Thời khắc đó, việc tôi cà lăm là . “B... bỏ trốn ấy ạ? . Derek và em...” Tôi ra dấu chỉ vào đám cây bụi. “ ấy biết mật mã nên chúng em ra ngoài để được riêng tư và... biết đấy.” Tiến sĩ bước đến gần hơn, chiếu thẳng đèn vào mắt tôi. “Cùng giải thích như chiều thứ Sáu sao?”

      “Vâng ạ.” Tôi kéo áo xuống và cố tỏ ra xấu hổ.

      “Em nghĩ tôi tin chuyện đó sao Chloe? Những như em dành thời gian cho những cậu con trai như Derek Souza đâu, huống hồ là chuyện vụng trộm với nhau trong bụi cây hay mấy cái khoang trống. filepos-id="filepos1307905">

      Tôi ngẩng phắt đầu lên. “Nh... nhưng bắt quả tang tụi em. Thứ Sáu rồi. là...”

      “Tôi ý thức được mình gì, Chloe à. Và tôi biết chính xác lúc ấy em làm gì trong khoang trống. Tôi cũng biết cả những người bạn mới của em nữa.”

      Tôi đứng đấy như trời trồng, thể tin vào những gì tai mình nghe thấy.

      “Họ kể em nghe gì nào?” Tiến sĩ chạm vào tay tôi. “Họ là của ông ấy, đúng ? Những đối tượng nghiên cứu của Samuel Lyle.” ta cúi người xuống bên tôi, hai mắt sáng lên, nhìn giống như lúc Derek bị sốt nhưng trong ánh mắt tiến sĩ ánh lên vẻ điên cuồng. “Họ có kể em nghe những bí mật của ông ấy ? Những phát của ông ta? Tôi đảm bảo rằng ai biết em bỏ trốn đâu. Tôi là tôi tìm thấy em ngủ quên trong phòng xem ti-vi. Em chỉ việc kể lại cho tôi nghe các hồn ma đó gì thôi.”

      “Em... em chuyện được với hồn ma.”

      Tôi cố giật tay ra, nhưng tiến sĩ bấu chặt thêm. Người tôi lả , như thể chịu thua, đoạn lại lách người sang hướng khác. Thoát được bàn tay của tiến sĩ, nhưng vì giật ra quá mạnh nên tôi trượt chân, mất thăng bằng té xuống đất. Tiến sĩ ngã nhào theo. Khi tôi vụng về tìm đường thoát khỏi ta, bóng đen nhảy qua rào chắn.

      Tiến sĩ Gill chỉ có đủ thời gian để nhận thấy cái bóng vọt qua người mình. ta xoay người sang, miệng há hốc. Derek đáp xuống ngay trước mặt ta. Tiến sĩ chới với giơ tay lên cao, thốt ra tiếng rít rồi ngã ngửa ra sau, do còn đà nên ta vướng phải chân mình và ngã luôn ra đấy. Đoạn ta lần mò trong túi quần tìm kiếm. Derek lao tới và ghìm chặt cánh tay tiến sĩ khi ta lấy ra chiếc bộ đàm hai chiều. Bộ đàm rơi xuống bãi cỏ. Đầu tiến sĩ va vào nền xi măng.

      Tôi chạy đến. Derek cúi người bên cạnh tiến sĩ Gill kiểm tra mạch đập.

      ta saoói, thở phào nhõm. “Chỉ bị bất tỉnh. thôi. Trước khi ta tỉnh lại.”

      Derek cầm lấy tay tôi. Mấy ngón tay tuy có bẩn nhưng lại rất con người, gương mặt và hai bàn tay trở lại bình thường. Chiếc áo rách bươm và mướt mồ hôi là dấu hiệu duy nhất cho trãi nghiệm đau đớn mới rồi của . Tôi gạt tay ra, chầm chậm sang chỗ giày rơi và nhặt nó lên, sau đó quay sang thấy cầm chiếc giày mà tôi ném trước đó.

      “Đổi nhé?”

      Chúng tôi mang giày vào.

      “Simon đợi ở nhà máy,” tôi . Chúng ta phải báo cho cậu ấy. Họ biết chúng ta định chạy trốn.”

      Derek đẩy tôi về phía hàng rào. “Đường phố an toàn. Băng qua mấy cái sân ấy.”

      Tôi ngoảnh nhìn .

      “Tôi ở ngay phía sau em.” Derek . “Giờ thôi!”

      Tôi bắt đầu trèo lên bờ rào, nhưng so với Derek, người chụp lấy tôi và giúp tôi leo qua bên kia, sau đó nhảy qua y như trong cuộc thi vượt rào tôi quá chậm. Thêm hai cái cửa, tiếng còi báo động rền rĩ khiến chúng tôi lao vào nấp sau ngồi nhà mô hình cho trẻ con.

      “Cành sát à?” Tôi hỏi .

      chắc được.”

      Sau chốc, tôi . “Tiến sĩ Gill biết vụ các hài cốt. Khi em đánh thức họ, ắt hẳn ta ở trong văn phòng như chúng ta tưởng. ta biết em có thể liên lạc với những người khuất, về Samuel Lyle, v>

      “Để sau .”

      Derek đúng. Tôi cố thu ý nghĩ đó về và tập trung vào tiếng còi báo động. Nó lướt qua chỗ chúng tôi theo hướng ngược lại, sau đó biến mất.

      “Nó dừng tại nhà mở à?” Tôi hỏi.

      Derek lắc đầu. “Tôi vẫn còn nghe thấy tiếng còi. thôi.”

      Theo Derek, có khoảng bảy cái sân sau giữa Nhà mở Lyle và đích cuối dãy nhà. Tin tưởng có hy vọng. Chúng tôi chạy qua sân thứ năm giơ tay ra như thanh chắn an toàn đường ray xe lửa và tôi va vào đấy. Tôi quay sang, thấy hếch đầu lên, nghe ngóng. Mười giây trôi qua. Tôi kéo kéo áo , nhưng lờ tôi , chờ thêm mười giây nữa. Rồi Derek hạ thấp đầu xuống và thầm, “Tôi nghe thấy tiếng ô-tô nổ máy. Có ai đó ngoài kia.”

      “Ở đâu cơ?”

      cái phẩy tay thiếu kiên nhẫn. “Đằng đó. con đường chúngta cần băng qua.” chỉ. “Tiếng bước chân. Có người chuyện. phụ nữ. Bà ta khẽ lắm. Tôi nghe ra được.”

      có nhận ra là giọng ai ?”

      Derek lắc đầu. “Ở lại đây. Tôi đến gần xem xét thử, biết đâu có ích gì sao.”

      bình tĩnh di chuyển đến gần ngồi nhà, dừng bước sau đám cây bụi.

      Tôi đưa mắt nhìn quanh quất. Tôi đứng ở giữa sân, bất cử ai nghe thấy tiếng ồn và liếc ra ngoài cửa sổ đều rất dễ phát ra tôi. Vị trí của Derek trông an toàn hơn nhiều. Khi tôi tiến đến, Derek chợt quay ngoắt sang, trừng mắt nhìn tôi, làm tôi đứng im ch

      “Xin lỗi.” tôi khẽ , đoạn bước chậm hơn, nhàng hơn.

      phẩy tay ra hiệu tôi lùi lại. Thấy tôi vẫn tiếp, Derek lại quắc mắt, sau đó ngoảnh mặt . Tôi rón rén đến bên và đứng bất động. Derek chậm rãi ngó nghiêng bốn bề, theo dấu các tiếng động, tôi đoán chừng thế. Nhưng khi xoay sang hướng tôi, tôi để ý thấy cằm hếch lên, mũi khịt khịt, và nhận ra là đánh hơi.

      Khi thấy tôi quan sát , mặt mày Derek cau có.

      có thể nhận thấy được, à...?”

      “Các mùi.” thốt lên. “Phải, tôi có thể lần theo dấu bằng cách ngửi mùi. Như con chó."

      “Em cố ý...”

      “Sao cũng được.”

      lại quay mặt hướng khác, xem xét tỉ mỉ đường bờ rào. “Tôi tưởng em đoán ra tôi là gì rồi chứ.”

      người sói.”

      Tôi cố ra điều đó cách bình thản, nhưng chắc mình có thành công hay . Tôi muốn tỏ ra khiếp sợ vì đấy hẳn là những gì Derek mong đợi - lý do tại sao cho tôi biết. Tôi tự nhủ rằng cũng chẳng khác mấy giữa việc là người gọi hồn, pháp sư hay bán . Nhưng có đấy.

      Khi bầu khí im lặng cứ thế kéo dài, tôi biết mình nên gì đó. Nếu lúc trước Derek từng kể cho tôi ấy là bán hẳn tôi hỏi dồn cả mớ thắc mắc, và khi tôi chẳng biết gì như bây giờ, im lặng của tôi chẳng khác nào chỉ trích với Derek rằng có khác biệt giữa chúng tôi, thứ gì đấy ít theo quy luật tự nhiên hơn hoặc là... tội tệ

      “Vậy lúc nãy... có chuyện gì xảy ra? , à...”

      “Biến hình.” Derek bước qua bên phải, nghiêng người để nghe được hơn, sau đó đứng thẳng lại. “Đáng lý việc này bắt đầu cho đến khi tôi ít nhất mười tám. Cha tôi cho là vậy. Đêm hôm qua, những triệu chứng như ngứa ngáy, sốt, cơ bắp co thắt, ắt hẳn đấy là dấu hiệu cảnh báo. Tôi nên đoán ra mới phải.”

      nghiêng đầu sang khi làn gió thổi qua, hít sâu hơi, đoạn lắc đầu. “Tôi chẳng nhận ra ai cả.” chỉ vào phần sân sau. “Chúng ta trèo ra sau hàng rào, di chuyển qua lối đó rồi vòng quanh. Hy vọng đến lúc đó họ khởi động ô tô.”

      Chúng tôi lao ra phía sau hàng rào và băng qua khoảng sân kế tiếp đến đường lái xe vào nhà. Derek quan sát kỹ con đường, ngó nghiêng, nghe ngóng và, tôi đoán là, cả đánh hơi nữa, sau đó vẫy tay ra hiệu cho tôi qua đường. Chúng tôi đến được cái sân đầu tiên và tiếp tục theo hướng đông, cắt ngang các khoảng sân.

      Đến được đường cái, tôi nhìn thấy chiếc ô-tô mà Derek nhắc đến. chiếc SUV bạc đậu bên tòa nhà xập xệ. Đèn pha xe tắt, nhưng ai đó đứng bên cửa lái xe cúi thấp người, như thể trò chuyện.

      “Chúng ta phải chạy thôi,” Derek . “Hy vọng họ chú ý đến.”

      có nghĩ họ tìm với em ?”

      , nhưng...”

      “Thế nếu chúng ta bò chạy khả nghi lắm.”

      “Giờ là ba rưỡi sáng. Dù sao chúng ta cũng trông đáng nghi rồi.” Derek nhìn chiếc ô-tô chốc. “Được rồi. Nhưng nếu có tín hiệu rắc rối sao? Nhớ theo tôi đ

      “Vâng thưa ngài.”

                  CHƯƠNG 42
                  CHÚNG TÔI TRÈO QUA HÀNG RÀO nằm dưới cây liễu rủ cành, tán cây và bóng cây phủ lên, che khuất chúng tôi. Sau đó Derek xếp tôi đứng bên trái , cách xa chiếc ô-tô ra. Từ khoảng cách này họ chỉ thấy hình thù nào đấy từa tựa người đàn ông trưởng thành và có lẽ là phụ nữ đứng gần ta.

      “Chúng ta vừa vừa chuyện được ? cặp đôi bình thường dạo vào tối muộn. che giấu gì hết nhé.”

      Tôi gật đầu, và Derek cầm tay tôi. Chúng tôi nhanh chóng bước ra chỗ vỉa hè, rồi chậm rãi rảo bộ khi tắt lên lề đường.

      “Được rồi, chuyện nào,” Derek thầm.

      “Vậy khi ... biến...”

      tiếng cười khẽ vang lên, ràng câu hỏi này nằm trong dự trù của Derek. Tuy nhiên tôi vẫn cố giọng, và nếu tôi thể nghe thấy họ trò chuyện họ cũng chẳng nghe được gì nhiều hơn ngoài thanh rì rầm của tôi.

      biến hình thành...” Tôi cố nghĩ ra từ chính xác cho hình ảnh nảy ra trong tâm trí mình - người sói trong phim Hollywood, nửa người, nửa quái thú.

      “Sói.” Derek hướng chúng tôi sang bên trái, giữ khoảng cách với chiếc ô-tô.

      “Sói á?”

      biết mà. động vật hoang dã to lớn thuộc họ chó. Thường thấy trong sở thú.”

      biến thành...? Nhưng đó phải...” Tôi buộc mình ngừng lại.>

      “Khả năng thể chất?” Lại thêm tiếng cười khẽ khác. “Phải, cơ thể tôi cũng gào thét như thế đấy. Làm thế nào lại trở thành như vậy. Chắc là sau này tôi tìm ra thôi. Khá lâu, nếu tôi may mắn. Chúng ta hướng về phía con đường bên trái. Nhà máy chỉ nằm ngay đó...”

      Derek ngưng bặt, đoạn thình lình xoay người lại đúng lúc đèn pha của chiếc ô-tô rồ máy vụt sáng. nắm chặt tay tôi và bắt đầu bỏ chạy, lôi tôi theo.

      “Họ nhận ra chúng ta rồi,” .

      “Nhưng họ có tìm chúng ta đâu.”

      “Có đấy.”

      Derek kéo tay tôi, đẩy tôi hướng đến cái sân kế tiếp. Khi chúng tôi gần tới được hàng rào, ôm chặt eo tôi rồi ném tôi sang bên kia. Tôi tiếp đất bằng cả tay lẫn chân, đoạn bật người dậy rồi chạy đến chỗ nấp gần nhất - nhà kho bằng kim loại.

      Derek lao đến đằng sau tôi và, lát sau, tôi cứ đứng đó, áp má nóng hổi vào lớp kim loại lạnh lẽo và hít vào từng ngụm khí lạnh. Rồi tôi đứng thẳng người dậy.

      "Làm thế nào...?”

      “Tôi nghe họ ‘Bọn nhóc kìa' và ‘Gọi cho Marcel .’”

      “Marcel? Có phải là tên của Tiến sĩ Davidoff ?”

      “Ừ, và có điều gì đấy mách bảo với tôi rằng phải là trùng hợp ngẫu nhiên.”

      “Nhưng làm cách nào...”

      Derek bịt miệng tôi lại và tôi nếm phải vị đất. ghé vào tai tôi, . “Họ vòng quanh dãy nhà. Tôi nghe thấy tiếng động. Ắt họ hạ các cửa sổ xuống và nghe ngóng tìm chúng ta.”

      Nhưng họ là ai mới được chứ? Họ từ đâu đến? Simon và Rae chưa được hơn bốn mươi phút. Làm thế nào họ lại đến đây nhanh vậy?

      “Tori,” tôi khẽ .

      “Sao cơ?”

      “Tori biết về vụ tẩu thoát. Đấy là lý do vì sao ta lặng lẽ như vậy. ta chưa từ bỏ; ta...”

      quan trọng. Họ lái xe dọc theo con đường,” Derek chỉ cho tôi thấy. “ nào.”

      giục tôi theo hướng ngược lại.

      “Nhà máy ở cuối đường. Chúng ta chỉ cần đến được nơi đó. Chạy cỏ nhé, như thế ít gây tiếng ồn.”

      Chúng tôi chạy hết tốc lực xuôi theo lối giữa vỉa hè và đường cái, giày chúng tôi nện lộp bộp xuống nền đá lát lối xe vào nhà, sau đó khẽ hơn khi chạy bãi cỏ. Từ đây đến cuối đường chỉ còn ba căn nhà nữa, nhà máy sừng sững ra trước mắt Derek thốt ra tiếng chửi. Chạy thêm ba sải chân nữa tôi biết vì sao: xung quanh bãi đậu xe của nhà máy có hàng rào mắt cáo cao chừng hai mét rưỡi và cửa bị khóa móc.

      “Trèo lên ,” Derek .

      Tôi chộp lấy mắt lưới và bắt đầu leo lên. Derek cố nâng tôi nhưng tôi ra hiệu cho quên chuyện đó và theo sau mình. Tôi sắp trèo lên đến chóp rào bên hông nhà máy sáng bừng lên với hai vòng tròn ánh sáng. Tôi ngoảnh lại nhìn. Động cơ chiếc SUV gào rú khi nó tiến nhanh đến chỗ chúng tôi.

      mau nào!” Derek thầm.

      Chiếc ô-tô bất ngờ dừng lại, phanh xe thắng két. Tôi nhanh chóng trèo qua chóp rào và bắt đầu bò xuống. Bên cạnh tôi. Derek ngồi lom khom chóp rào và nhảy phốc xuống. vừa tiếp đất và xoay người sang cửa xe mở bung ra.

      “Nhảy nào! Tôi đỡ em.”

      Lúc này tôi leo xuống được nửa đường, nhưng tôi buông tay. Derek bắt được tôi và xoay tôi đứng ên với cái đẩy về phía nhà máy.

      “Derek! Chloe!”

      Giọng phụ nữ. Tôi cứ cắm đầu chạy nhưng vẫn phải liếc mắt ra sau khi nghe thấy tên mình. phụ nữ nhắn tóc bạc nắm chặt lấy hàng rào lưới. người lạ hoắc.

      người đàn ông vội vàng vòng ra trước xe. Ông ta mang theo vật dài dài đen đen và khi ông ta nhấc nó lên, tim tôi đập thình thịch.

      “Súng!” Tôi hét lên, chân vẫn tiếp tục chạy.

      Derek ngoảnh sang nhìn tôi, mắt mở to.

      “Họ có...”

      ôm chặt lấy tôi và nghiêng người tránh đúng lúc thứ gì đó vọt qua. Hai chúng tôi chui vào chồng pa-lét gỗ. Mấy tấm pa-lét đổ ầm xuống xung quanh, đập mạnh vào lưng và vai tôi. Tôi lồm cồm bò dậy và lẩn ra sau chồng gỗ tiếp theo, sau đó ba chân bốn cẳng chạy tới trước, cho đến khi chúng tôi đến được chỗ tường nhà máy.

      Chúng tôi chạy dọc theo rìa phía bắc và trốn vào trong kho vận chuyền hàng. Derek kéo tôi ra sau cái thùng kim loại lớn gỉ.

      “H... họ b... bắn chúng ta,” tôi thào, hầu như khó lắm mới nổi nên lời. “ được. Ắt là em đ... ... có lẽ là do bộ đàm. Hoặc di động. Em phạm sai lầm.”

      “Em gây ra sai lầm nào đâu.” Derek vặn người, với tay sờ sờ quanh lưng.

      “Nh... nhưng họ b... bắn chúng ta. Họ cố giết chúng ta. Đ... điều đó vô lý.”

      Derek giật vật từ trong nếp gấp dưới cùng áo ra. cái ống kim loại dài và hẹp nhọn đầu.

      “Trong áo tôi có cái này. Nó cắt trúng tôi, nhưng sao đâu. Phải cần liều mạnh hơn mới gây mê tôi được.>

      “Gây mê ư?” Tôi nhìn chằm chằm vào vật ấy. “Phi tiêu thuốc mê?”

      “Tôi nghĩ vậy. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy thứ này ngoài chương trình thế giới động vật.”

      Nhưng chúng tôi phải là động vật. Người ta truy đuổi những đứa trẻ với súng gây mê.

      “Em kh... hiểu.”

      “Tôi cũng thế. Vấn đề là, họ muốn chúng ta quay về. Tệ . Tất cả các lý do giải thích cứ trôi tuột hết.” Derek thả phi tiêu gây mê xuống và di chuyển qua tôi đến chỗ mép thùng và hít vào, giờ chẳng che giấu tí gì nữa. “Simon ở đây. gần lắm, nhưng nó vừa mới qua đây thôi.”

      có thể tìm thấy cậu ấy?”

      “Ừ. Ngay lập tức, tuy nhiên, tôi tin là nó có thể tự chăm sóc bản thân và lo lắng cho chúng ta. Nó trốn cho đến khi thấy . Chúng ta nên tìm nơi để làm vậy trước lúc họ tiến vào đây.”

      Derek sải bước đến chỗ cửa chuyển hàng nhưng chúng bị khóa và suy suyển gì, tay cầm nằm phía bên trong. Tôi rón rén di chuyển dọc theo cái thùng và xem xét tỉ mỉ sân nhà máy.

      “Trông như đằng đấy có cái kho ở phía sau. đề cập đến thứ gì vào hôm thứ Sáu nhỉ? Đó có phải là nơi náu tốt ?”

      Derek ngoảnh nhìn tôi. “Chỗ đó quá gần với nhà máy bỏ hoang.” săm soi. “Nhưng tại được. Tôi có khả năng đột nhập vào.”

      Derek quan sát kỹ khoảng sân rồi đẩy tôi dọc theo bức tường tối om, và chúng tôi lao đến chỗ nhà kho. cú giật cửa gãy gọn và chúng tôi ở bên trong.>

      Derek đúng: nơi này bỏ hoang mà chật ních những súc thép, tạo cho chúng tôi nhiều chỗ trốn. Tôi phải di chuyển chậm rãi, dò đường và lần theo dấu vết Derek để lại, chú ý bước cẩn thận để gây ra tiếng động.

      Khi chúng tôi được chừng hai mươi bước. Derek tìm thấy khe hở và chúng tôi chui vào trong. Vừa mới kịp chen xong giọng bên ngoài vang lên oang oang.

      “Derek? Tôi biết em ở đây. Tiến sĩ Davidoff đây.”

      Tôi liếc nhìn Derek, nhưng ngoảnh mặt về phía giọng .

      “Derek? Tôi biết em muốn bỏ trốn thế này. Em muốn tình hình khá hơn. Và em thấy thế bằng cách bỏ chạy đâu.”

      Giọng càng lúc càng vọng đến hơn khi tiến sĩ băng qua sân nhà máy. Derek nghểnh đầu lên, nghe ngóng, sau đó thầm . “Bốn, , năm tiếng bước chân khác nhau. Tất cả đều tách ra. tìm kiếm.”

      Hy vọng là chúng tôi để lộ dấu vết.

      “Derek? Em biết mình nên ra ngoài này mà. Nơi này an toàn. Chúng ta từng nhắc đến chuyện đó rồi, em nhớ chứ? Em muốn làm tồn hại đến ai. Tôi hiểu, và em cũng biết là mình cần trợ giúp của chúng tôi để khá hơn mà.”

      Tôi ngước lên. Hàm Derek khẽ cử động, ánh mắt trở nên xa xôi.

      “Tôi có thể,” thầm. “Đánh lạc hướng để em chạy trốn. Simon ở quanh đây thôi. Em chỉ cần tìm thấy...”

      quay về ư? Sau khi họ bắn ?”

      “Chỉ là thuốc mê thôi.”

      “Chỉ? Chỉ là sao?” Tôi cao giọng rồi vội hạ thấp xuống. “Họ truy lùng chúng ta đấy Derek. Tiến sĩ Gill biết em là ai.”

      ta biết. Nhưng có nghĩa những người kia cũng vậy.”

      chắc ?”

      Derek ngần ngừ, lại giương mắt về phía giọng .

      “Derek?” Tiến sĩ Davidoff tiếp tục. “Thôi nào. Tôi muốn giải quyết chuyện này nhàng, nhưng chính em phải hợp tác việc mới ổn thỏa. Giờ bước ra đây và chúng ta chuyện. Vậy thôi. Chỉ chuyện. kỷ luật gì cả và chúng tôi chuyển em .”

      Derek cựa người áp vào tôi. Suy xét.

      thể...” tôi mở lời.

      “Nếu em ra đây, Derek, chúng tôi tìm được em, và em bị đưa... đến trại tạm giam dành cho thanh thiếu niên vì tội bắt cóc Chloe.”

      “Bắt...” Tôi kêu oai oái.

      Derek bịt mồm tôi lại cho đến khi tôi ra hiệu mình giữ yên lặng.

      Tiến sĩ Davidoff tiếp. “Em từng có tiền sử cư xử tốt với Chloe. Khi cảnh sát thấy hồ sơ và nghe những tuyên b chứng thực của chúng tôi, em gặp rắc rối to đấy Derek, và tôi biết em muốn thế. Cho dù Chloe có biện hộ cho em cũng ăn nhằm gì với phía cảnh sát đâu. Em, cậu con trai mười sáu tuồi bỏ trốn với bé mười bốn tuổi.” Ông ta ngừng chốc. “Em đâu biết bé mới chỉ mười bốn, phải Derek?”

      Tôi lắc đầu lia lịa và thào, “Ông ta dối. Tháng trước em mười lăm rồi.”

      Tiến sĩ Davidoff . “Về bên cảnh sát đây trường hợp bắt cóc và quấy rối, thậm chí có thể còn là tội cưỡng hiếp.”

      “Cưỡng...!” Tôi ré lên.

      Cái trừng mắt của Derek khiến tôi ngậm miệng lại, hiệu quả thua gì tay lúc nãy.

      “Đây là lựa chọn của em. Derek à. Biến nó thành ra khó khăn chỉ có hại cho em thôi.”

      Derek khịt mũi khinh thường và với biểu ấy, tiến sĩ Davidoff còn thuyết phục được nữa. Nếu cứ nhắm vào nỗi sợ hãi của Derek rằng làm hại đến người khác may ra còn thuyết phục nổi đầu hàng. Nhưng đe dọa đến bản thân Derek ư? Giống như Simon từng , đấy hoàn toàn là vấn đề khác.

      “Ở lại đây,” thầm. “Tôi tìm lối thoát.”

      Tôi những muốn phản đối, khăng khăng muốn giúp tay, nhưng tôi lại có thị lực để nhìn trong đêm tối tốt như . Nếu trong lúc tìm đường tháo chạy mà tôi va vấp lung tung tiến sĩ Davidoff và những người khác chạy đến đây mất.

      Vì thế, tôi ở yên đấy, chờ đợi.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 43
                  SAU VÀI PHÚT, Derek quay lại và rằng đưa tôi đến bức tường phía sau, ở đấy có cửa sổ hỏng. Ắt là nó được đóng ván kín lại, nhưng giờ tấm ván ấy nằm sàn nhà.

      “Chờ .”

      Derek dẹp hết mớ kính vỡ chỗ ngưỡng cửa thấp hơn rồi đan tay lại, tạo thành bậc cho tôi bước lên. Khi bò qua, tay áo tôi vướng phải mảnh vỡ còn sót.

      Cánh cửa gần nhất mờ toang ra.

      “Chloe? Derek? Tôi biết các em ở trong này. Cửa bị phá rồi.”

      Tôi giật mạnh tay áo, cảm thấy da thịt mình đau nhói. Keng. Mảnh kính vỡ rơi xuống nền lát bên dưới khi tôi lồm cồm bò qua.

      Tôi ngã nhào xuống đất, hồi phục tinh thần rồi cuống cuồng tháo chạy, mục tiêu là nơi nấp gần nhất - tấm che bằng vải dầu đống gỗ xẻ. Tôi hạ thấp người bò bên dưới đống gỗ, Derek đẩy tôi xa hơn. Tôi tìm thấy chỗ, nơi tấm che có dạng như chiếc lều căng ra. Thời điểm tôi hít thở lại được như bình thường, cánh tay tôi bắt đầu run run, nhắc tôi nhớ rằng mảnh kính chỉ đơn giản làm xước da.

      “Em bị thương.” Derek khẽ , như thể đọc được ý nghĩ của tôi.

      “Trầy xước chút thôi.”

      , sâu hơn đấy.”

      chộp lấy tay tôi và kéo thẳng ra. Đau. Tôi cố kìm lại, há hốc miệng ra. Tối quá, tôi chẳng nhìn thấy gì, nhưng có cảm giác là tay áo ướt nhẹp, dán sát vào da. Máu. Hẳn Derek ngửi thấy mùi máu.

      thận trọng cuộn tay áo tôi lênửi thầm.

      “Sâu lắm sao?” Tôi khẽ hỏi.

      “Ừ. Phải cầm máu . Chúng ta cần vải buộc.”

      buông tay tôi ra. vật gì đấy màu trắng loáng lên, và tôi nhận ra xé áo mình.

      “Đợi chút,” tôi . “ chỉ mặc có chừng ấy. Em mặc nhiều lớp.”

      Derek quay mặt chỗ khác. Tôi cởi hết cả ba chiếc áo ra, nghiến chặt răng khi lớp vải chạm vào vết thương. Tôi tự nhắc mình nhớ tôi cảm nhận được ít nhiều tình hình thế này trước khi Derek bảo tôi là vết cắt sâu lắm.

      Tôi mặc lại hai áo và đưa Derek cái. Roạt. xé nó ra. Hẳn là vẻ mặt tôi hoảng hốt lắm, vì . “ có ai quanh đây đâu. Tôi nghe thấy họ tìm kiếm trong nhà kho.”

      quấn băng quanh tay tôi. Rồi ngẩng đầu lên, chừng như phát ra gì đó, và tôi chợt nhận thấy có tiếng gọi văng vẳng rồi tiếng trả lời.

      “Lúc này tất cả bọn họ ở trong nhà kho,” khẽ giọng. “Đến lúc tiếp rồi. Tôi cố bắt mùi Simon. Theo tôi nào.”

      Derek luồn lách qua các chướng ngại vật là các hàng gạch vụn, hề giảm tốc độ. May thay là tôi phía sau nên thấy tôi bao lần va đầu gối hay đụng cùi chỏ khi thình lình ngoặt qua vài chướng ngại vật.

      Rốt cuộc cũng bước chậm lại. “Tìm thấy Simon rồi,” thầm và chĩa tay về phía nam nhà máy. Chúng tôi hướng theo lối đó. Khi gần tới được khúc quanh, bóng người từ góc khuất thò ra rồi nhanh chóng thụt vào. Là Simon. lát sau. Rae bước ra và vẫy tay lia lịa trước khi bị kéo lùi lại, có lẽ người kéo ấy là Simon.

      Chúng tôi lập tức chạy sang và tìm thấy họ trong hốc tường vừa sâu vừa hẹp toàn mùi khói thuốc và trông giống như lối vào chính.

      làm gì ở đây?” Rae khẽ hỏi, nhìn chằm chằm Derek như thể hốt hoảng. “Đáng lý ra phải ở...”

      “Kế hoạch thay đổi.”

      tốt khi gặp <sub>,</sub> trai,” Simon , đồng thời vỗ vỗ lưng Derek. “Em lo là Chloe bao giờ tìm thấy em với Rae. Có cả đống người tìm chúng ta.”

      biết.”

      Simon di chuyển đến chỗ rìa hốc, ngó nghiêng rồi bước sang chỗ tôi đưa ba lô. “Cậu ổn chứ?”

      Tôi gật đầu, giấu cánh tay bị thương. “Họ có súng.”

      “Sao cơ?” Rae trợn tròn mắt. “ đời nào. Họ khi nào...”

      “Súng gây mê,” Derek chữa lời.

      “Ồ.” Rae gật gù, như thể mấy khẩu súng gây mê là vật dụng đạt chuẩn để theo dấu nhừng đứa trẻ bỏ trốn vậy.

      “Em nhìn thấy những ai?” Derek hỏi Simon.

      Van Dop, Davidoff, và, em nghĩ là, bà Talbot, nhưng chắc lắm. thấy Tiến sĩ Gill đâu hết.”

      ta ở sau nhà,” tôi . Nhưng còn có hai người khác mà bọn tớ nhận ra. người đàn ông và phụ nữ.” Tôi nhìn Derek. “ có nghĩ đấy là cảnh sát tay trong ?”

      biết. Chúng ta lo vụ đó sau. Ngay lúc này chỗ trú của chúng ta rất dễ bị tìm thấy, cần ra khỏi đây .”

      Khi Derek ra phía ngoài quan sát, Simon ghé sát tai tôi. “Cảm ơn cậu. Vì tìm ấy. Mọi chuyện ổn hết chứ?”

      “Để sau ,” Derek . “Sau chỗ này còn nhà kho khác xa hơn, cửa sổ bị hỏng. Chắc là bỏ hoang. Nếu chúng ta có thể đến đó ...”

      “Chloe?” Rae kêu lên, trố mắt nhìn cánh tay tôi. “Cái gì dính đầy tay cậu thế? Trông như...” ấy sờ vào lớp vải. “Ôi trời. Cậu chảy máu kìa. Chảy máu ấy.”

      Simon cúi xuống gần hông bên kia tôi. “Ướt nhẹp rồi. Cái...?”

      “Chỉ là vết cắt thôi,” tôi .

      “Sâu lắm đấy,” Derek . “ ấy cần khâu.”

      “Em ...”

      ấy cần khâu,” lặp lại. “ tìm được cách thôi. Giờ ...” chửi thề và thụt lùi vào. “Họ đến rồi.” Derek nhìn quanh quất, nhăn mặt. “Đây là chỗ trốn tồi tệ nhất...”

      “Em biết,” Simon lên tiếng. “Em muốn tìm chỗ đỡ hơn, nhưng...” Ánh mắt của Simon chiếu vào Rae, ý bảo là ấy chịu rời .

      “Chỗ này có sao đâu?” ấy , đoạn dịch lui ra, tựa vào tường. “Nơi này tối hù. Họ thấy tôi.”

      “Cho tới lúc họ chiếu đèn pin vào .”

      “Ồ.”

      Derek ải bước đến chỗ cửa, chộp lấy tay nắm và thử giật ra. Sau đấy dùng chân làm trụ, giữ chặt tay cầm bằng cả hai tay và ra sức kéo cho đến khi gân cổ căng lên. Cánh cửa rung rung, sau đó bật mờ với tiếng “rắc” to như tiếng súng bóp cò.

      Derek vẫy tay lia lịa, ra hiệu cho chúng tôi vào trong. “Tìm chỗ nấp !” khẽ khi tôi vội vàng chạy qua.

      Chúng tôi tức tốc chạy vào hành lang rộng mà bên hông toàn cửa, có cái mở, cái đóng. Rae hướng đến cánh cửa mở đầu tiên. Derek đẩy ấy tiếp tới trước. “Tiếp tục chạy!” thào.

      chạy đều bước cạnh Rae và dẫn chúng tôi đến hành lang thứ hai. Sau đó ra hiệu cho chúng tôi im lặng để nghe ngóng, nhưng thậm chí chẳng cần đến các giác quan vượt trội tôi cũng nghe thấy tiếng cửa mờ rít vèo và tiếng bước chân ầm ĩ.

      “Cửa mở kìa!” người đàn ông hét lớn. “Bọn nhóc chạy qua lối này.”

      “Chúng ta phải ra khỏi đây,” Derek . “Chia ra nhé. Tìm lối thoát. Lối nào cũng được. Sau đó huýt sáo khe khẽ. Tôi nghe thấy.”

                  CHƯƠNG 44
                  GẦN KHÚC QUANH TIẾP THEO, chúng tôi chia nhau tìm lối thoát.

      Cánh cửa đầu tiên tôi cố mở dẫn đến căn phòng dài và hẹp toàn bàn làm việc. Chẳng có dấu hiệu nào của lối dẫn ra ngoài. Quay trở lại hành lang, tôi có thể nghe thấy những giọng văng vẳng sục sạo các phòng gần lối vào nhất, đoán chừng là chúng tôi trốn trong căn phòng đầu tiên lúc nãy.

      Vội vã bước đến chỗ cánh cửa kế tiếp, tôi nhận thấy bóng người trong căn phòng bên kia hành lang. Tôi khựng lại, nhưng quá muộn rồi. ràng là tôi đứng ngay tầm ngắm của người khác.

      Bình tĩnh lại, tôi nhận ra người đàn ông đó quay lưng về phía mình. người vận quần jeans ô, nhưng khi đấy người kia mặc áo jacket.

      Ông ta đứng cái bục được dựng lên, tay nắm chặt thanh chắn và nhìn xuống giàn cưa lớn, dường như mải mê xem cái gì đó thu hút chú ý của ông ta.

      Tôi thận trọng bước tới bước. Người đàn ông chợt nhúc nhích khiến tôi cứng cả người, nhưng có vẻ như ông ta chỉ điều chỉnh tư thế nắm thanh chắn. Tôi nhấc chân lên. Người kia cũng thực động tác y hệt - bước lên thanh rào thấp hơn.

      Ông ta trèo lên thanh chắn và chúi người xuống, tay giữ chặt thanh rào. Thứ gì đấy di chuyển bên dưới ông ta và tầm mắt tôi liền chiếu thẳng vào giàn cưa. Những lưỡi cưa xoay vòng - nhanh đến nỗi ánh đèn báo tình huống khẩn cấp xa xa lóe sáng dội lại như thứ ánh sáng nhấp nháy. Nhưng lại chẳng có chút thanh nào, thậm chí là tiếng động cơ vang rền.

      Người đàn ông kiểm tra xem mình bám chắc vào thanh chắn chưa. Rồi, bất thình lình, ông ta ngã nhào tới trước. Tôi chứng kiến cảnh ông ta ập xuống những lười cưa, phụt máu và tôi ngã ngửa ra bức tường phía sau, giơ tay bịt chặt mồm nhưng kịp trước khi tiếng kêu thất thanh thoát ra ngoài.

      Thứ gì đấy - vài bộ phận cơ thể ông ta - bay ra từ giàn cưa và rơi bộp xuống chỗ cửa. Tôi vội đào mắt nhìn sang hướng khác trước lúc kịp nhìn đấy là gì, lảo đảo lùi lại khi có tiếng bước chân chạy đến sau lưng tôi.

      Những cánh tay ôm chặt lấy tôi. Tôi nghe thấy giọng Simon vang lên bên tai mình. “Chloe?”

      “C... có người đàn ông. Ông ta...” Tôi siết tay lại thành đấm, cố xua hình ảnh ban nãy . “ hồn ma. người đàn ông. Ông ta nh... nhảy xuống giàn cưa.”

      Simon kéo tôi vào lòng, đặt tay lên sau đầu tôi và vùi mặt tôi vàc cậu ấy. Người cậu thoang thoảng mùi nước xả vải hương va-ni lẫn chút mùi mồ hồi, thế nhưng lại mang đến dễ chịu lạ kỳ. Tôi nấn ná thêm tí nữa, hít thở đều trở lại.

      Derek đến gần khúc quanh. “Chuyện gì thế?”

      hồn ma,” tôi , đoạn tách ra khỏi người Simon. “Tớ xin lỗi.”

      “Ai đó nghe thấy. Chúng ta phải thôi.”

      Khi xoay người lại, lần nữa tôi trông thấy hồn ma kia đứng bục. Derek dõi theo tầm mắt của tôi. Hồn ma đứng ngay tại vị trí lúc nãy, tay giữ lấy thanh rào. Rồi ông ta nhảy xuống.

      “Chuyện này l... lặp lại. Như đoạn phim ấy.” Tôi gạt cảnh tượng kinh khủng kia . “Đừng bận tâm. Chúng ta...”

      “Phải thôi.” Derek ngắt lời, đoạn đẩy tôi. “ nào!”

      Khi chúng tôi bắt đầu xuôi dọc theo hành lang, có tiếng huýt sáo lanh lảnh của Rae.

      “Tôi bảo là khẽ mà?” Derek rít .

      Chúng tôi đổi hướng, chạy đến chỗ hành lang của Rae thấy ấy đứng tại cánh cửa có đề LỐI RA. ấy đưa tay nắm lấy tay cầm.

      “Đừng làm vậy!” Derek sải bước ngang qua Rae và mở cửa he hé, nghe ngóng và dùng mũi đánh hơi trước khi đẩy cửa ra. “Thấy cái kho đó ?”

      “Phía sau, chừng dặm?” Rae .

      “Nhiều nhất là phần tư quãng ấy thôi. Giờ . Bọn tôi chạy ngay phía sau...” Derek hếch đầu lên, nghe ngóng tiếng động. “Họ đến. Họ nghe thấy tiếng huýt sáo. Tôi đánh lạc hướng rồi theo sau.”

      “Ừ, ừ,” Simon . “Em để mắt trông chừng cho . Chloe, cầm lấy tay Rae .”

      Derek há miệng định tranh cãi.

      Simon cắt lời . “ muốn đánh lạc hướng chứ gì?” Cậu ấy thầm đọc bùa chú và phẩy tay, sương mù ra. “Em là lựa chọn đúng đắn mà.” Cậu quay sang tôi. “ . Bọn tớ đuổi kịp.”

      Tôi những muốn phản đối nhưng, lần nữa, tôi chẳng thể đưa ra sáng kiến gì. Sức mạnh của tôi vừa mới được chứng minh là gây cản trở hơn giúp đỡ.

      Rae băng qua được lô đất chừng sáu mét, nhảy nhót tại chỗ như võ sĩ đấm bốc, đồng thời vẫy tay bảo tôi nhanh lên.

      Khi tôi xoay người chuẩn bị chạy, Derek vượt mặt Simon. “Vào trong kho và ở yên đấy. Khoảng giờ, đừng ló mặt ra ngoài. Nếu hai bọn tôi đến tìm chỗ mà nấp. Bọn tôi quay lại.”

      Simon gật đầu. “Mong là thế.”

      “Đừng có ru rú trong nhà kho nếu có nguy hiểm, nhưng đó là nơi chúng ta hẹn gặp nhau. Nhớ kiểm tra đấy. Nếu thể ở lại kiếm cách để lại lời nhắn. Bọn tôi gặp các ở đó. Hiểu chưa?”

      Tôi gật đầu.

      “Bọn nhóc ắt ở sau này,” giọng ai đó vang lên. “Lục soát từng phòng .”

      Derek đẩy tôi qua lối cửa.

      Simon cúi xuống mấp máy môi “Hẹn sớm gặp lại cậu,” đồng thời làm động tác chĩa ngón cái lên, sau đó quay sang Derek. “Đến lúc rồi.”

      Tôi bắt đầu chạy.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

                  CHƯƠNG 45
                  CHÚNG TÔI ĐỢI TRONG NHÀ KHO giờ bốn mươi phút.

      “Họ bị bắt rồi,” tôi khẽ .

      Rae nhún vai. “Có lẽ đâu. Biết đâu họ có cơ hội để cao chạy xa bay và tận dụng.”

      lời phản bác vụt thoát khỏi môi tôi, nhưng tôi kịp kìm lại. ấy đúng. Nếu có được cơ hội tẩu thoát và khó mà báo lại với chúng tôi, tôi cũng muốn họ tận dụng.

      Tôi nhấc mông khỏi sàn xi măng lạnh buốt. “Chúng ta đợi ở đây thêm chút nữa rồi . Nếu chạy thoát sau đấy họ đến gặp chúng ta.”

      Rae lắc đầu. “Tớ trông mong điều đó đâu, Chloe. Việc này giống như tớ từng ấy, cách họ hành xử, thái độ của hai em họ, luôn luôn là chúng ta với họ, và ‘chúng ta’ nghĩa là hai bọn họ thôi. ai khác cả, có lẽ là ngoại trừ người cha mất tích của họ.”

      ấy chuyển sang tư thế ngồi cúi người. “Thậm chí họ có từng bảo với cậu là họ nghĩ cha mình ở đâu chưa? Hay lý do tại sao ông ấy đến tìm họ?”

      , nhưng mà...”

      “Tớ có ý tranh cãi đâu, tớ chỉ muốn là...” Rae bò ra chỗ khe hở và thò đầu nhìn ra ngoài. “Cũng giống năm ngoái, khi tớ hẹn hò với chàng kia. Cậu ấy là thành viên trong nhóm những đứa trẻ xuất sắc ở trường.” ấy vừa huơ tay vừa thêm. “Và, chắc chắn, hầu như là tớ thích lang thang với họ. Tớ cứ tưởng như thế biến tớ thành thành viên. Nhưng . Họ tử tế vừa phải, nhưng họ trở thành bạn bè từ hồi, chừng như là, lớp ba. Có sức mạnh có nghĩa tớ là thành viên trong ấy. Cậu cũng có những siêu năng lực. Điều ấy mang lại cho cậu tín nhiệm với Simon và Derek. Tuy nhiên...” ấy nhìn tôi. “Cậu chi mới biết họ có tuần. Giả như trong tình huống bắt đắc dĩ ...”

      “Họ ưu tiên cho nhau trước. Tớ biết chứ. Và tớ bảo cậu sai đâu,...”

      “Simon đối xử tốt với cậu, chắc chắn vậy. Tớ hiểu mà. Nhưng...” Rae cắn môi, sau đó từ từ ngẩng lên nhìn tôi. “Khi cậu quay lại đó tìm Derek, Simon lo lắng cho cậu. Thậm chí cậu ta cũng đề cập đến cậu. Chỉ toàn về Derek mà thôi.”

      Dĩ nhiên cậu ấy phải lo cho Derek rồi. Derek là trai cậu ấy cơ mà; còn tôi, tôi chỉ là nào đó mà cậu gặp cách đây tuần. Dù vậy, vẫn có chút nhói đau khi cậu ấy chẳng hề nhắc đến tôi.

      Tôi sắp sửa kể cho Rae nghe phần kế hoạch ấy bỏ lỡ, biến nơi này thành nơi hẹn gặp cố định của chúng tôi và quay lại kiểm tra thường xuyên. Nhưng giờ việc ấy nghe như thể tôi cố chứng tỏ là hai cậu con trai kia quay lưng lại với tôi? Thế thảm hại biết bao nhiêu?

      Tôi vẫn cho là họ quay lại sau khi mọi việc lắng xuống. Điều ấy chẳng liên quan gì đến chuyện Simon có thích tôi hay . Họ quay trở lại vì đấy là điều đúng đắn phải làm. Vì họ như thế. Và có lẽ điều đó biến tôi thành khờ dại xem phim quá nhiều, trong phim thế nào người đàn ông tốt cũng quay lại để cứu vãn tình hình. Nhưng đấy là niềm tin của tôi.

      Tuy nhiên, có nghĩa là tôi cứ mãi ở đây như bạn trong phim hành động, ngồi chơi đợi chờ được giải cửu. Có lẽ tôi ngây ngô đấy, nhưng ngu ngốc. Chúng tôi chọn điểm hẹn, vậy cần ngồi chết dí tại đây thêm nữa.

      Tôi bò ra khỏi gian nhà kho , nhìn ngó và nghe ngóng. Tôi vẫy tay, ý bảo Rae ra theo.

      “Việc đầu tiên tớ cần làm là lấy tiền,” tôi . “Cha tớ từng cho ít nhưng có lẽ chúng ta cần thêm. Có khoản tiền được rút giới hạn trong ngày, và chắc đấy là số mà tớ lấy được, thế nên tớ cần hành động nhanh gọn, trước khi họ điều tra ra hoặc đóng băng tài khoản. Derek bảo trụ ATM gần nhất là...”

      “Câu làm gì vậy?” Rae hỏi.&gt;

      “Sao cơ?”

      ấy cầm lấy tay tôi và chỉ vào vết máu. “Cậu cần tiền; cậu cần bác sĩ.”

      Tồi lắc đầu. “Tớ thể đến bệnh viện. Kề cả khi họ chưa phát APB [1] vì tớ, tớ còn quá trẻ. Họ gọi cho dì Lauren của tớ...”

      [1] Viết tắt của từ "all-points bulletin": Chương trình phát thông báo khẩn cấp cho mọi cảnh sát trong vùng (thường chuyền tải thông tin khẩn cấp hoặc cảnh báo).

      “Ý tớ là dì Lauren của cậu kìa. Dì ấy là bác sĩ mà?”

      “Kh... . Tớ thể. Dì ấy chỉ đưa chúng ta trở lại...”

      “Sau khi họ bắn chúng ta ư? Tớ biết lúc này cậu giận dì ấy, nhưng cậu từng kể với tớ là dì ấy luôn lo lắng, luôn để ý đến cậu và bảo vệ cho cậu đấy thôi.

      Nếu cậu xuất trước cửa nhà dì, bảo rằng Tiến sĩ Davidoff và đồng bọn của ông ta bắn cậu, cho dù là súng gây mê nữa, cậu nghĩ là dì ấy đưa cậu trở lại Nhà mở Lyle sao?”

      “Còn tùy thuộc dì ấy có tin tớ hay . tuần trước kia, có. Nhưng giờ sao nào?” Tôi lắc đầu. “Khi dì trò chuyện với tớ về Derek, cuộc chuyện ấy giống như tớ còn là Chloe của ngày xưa nữa. Tớ là đứa mắc bệnh tâm thần phân liệt. Tớ bị hoang tưởng và thấy ảo giác. Dì ấy tin tớ đâu.”

      “Thế mô tả chi tiết về khẩu súng và mũi phi tiêu cho tớ nghe , và tớ cũng là mình nhìn thấy hai thứ ấy. , đợi ! Phi tiêu. Derek rút mũi ra khỏi áo ta? Cậu có biết nó nằm đâu ?”

      “Tớ... tớ nghĩ là có." Tôi nhớ lại cảnh Derek thả mũi phi tiêu trong kho vận chuyển. “Ừ, tớ biết chính xác nó ở chỗ nào.”

      “Thế bọn mình lấy nó thôi.”

      Việc tìm mũi phi tiêu chẳng dễ dàng như vậy. Theo như chúng tôi được biết sân nhà máy đầy nhóc cảnh sát tìm kiếm hai đứa trẻ vị thành niên bỏ trốn. Nhưng khi nhìn ra ngoài, trước mắt chúng tôi chỉ thấy nửa tá công nhân nhà máy chuẩn bị tăng ca ngày Chủ nhật cười vui vẻ, những xô đồ ăn trưa đung đưa cùng những ly cà phê tiện lợi nghi ngút khói.

      Tôi cởi chiếc áo sũng máu ra và đồi sang áo nỉ của Liz. Sau đó chúng tôi rón rén di chuyển ra ngoài, từ chỗ nấp này đến chỗ nấp khác. Chẳng có dấu hiệu gì cho thấy có người tìm kiếm chúng tôi. Điều này cũng họp lý thôi. Hằng ngày, ở Buffalo, có bao nhiêu đứa trẻ như chúng tôi bỏ trốn cơ chứ? Kể cả là trốn khỏi nhà mở dành cho trẻ gặp rắc rối cũng cho phép cuộc truy bắt toàn lực đâu.

      Tối hôm qua, chắc chỉ có những người làm ở Nhà mở Lyle truy tìm chúng tôi. Có thể là những thành viên trong hội đồng quản trị như mẹ của Tori, họ lo cho tiếng tăm của nhà mở hơn là an toàn của chúng tôi. Nếu muốn giữ kín cuộc đào tẩu này hẳn họ biến mất trước khi có công nhân của nhà máy đến làm việc. Nhưng giờ chắc họ mở cuộc họp, quyết định xem nên làm gì, khi nào thông báo cho phụ huynh chúng tôi - và cảnh sát.

      Tôi dễ dàng tìm thấy mũi phi tiêu và bỏ nó vào trong ba lô. Đoạn chúng tôi thẳng tiến đến khu buôn bán, vòng quanh ba tòa nhà ngang qua Nhà mở Lyle và để mắt quan sát. Chẳng có gì xảy ra cả. Chúng tôi tìm thấy trạm điện thoại, tôi gọi chiếc taxi và cho tài xế địa chỉ nhà dì Lauren.

      Dì Lauren sống trong căn hộ hai tầng gần trường đại học. Khi chúng tôi bước lên bậc thềm nhà dì tờ Buffalo News vẫn còn nằm đó. Tôi nhặt tờ báo lên và ấn chuông.

      Sau phút, bóng người lướt qua đằng sau tấm rèm. Ổ khóa kêu lách cách và cửa bật mờ. Dì Lauren đứng đó, người khoác chiếc áo choàng tắm kiểu ngắn, tóc còn ướt.

      “Chloe? Ôi Chúa ơi. Con ở đâu...” Dì đẩy cửa ra. “Con làm gì ở đây? Con có sao ? Mọi chuyện ổn cả chứ?

      Dì kéo phải cánh tay bị đau của tôi và tôi cố nhăn mặt. Rồi dì nhìn thấy Rae.

      “Dì Lauren, đây là Rae. Ở Nhà mở Lyle. Bọn con cần chuyện với dì.”

      Vào trong nhà, tôi giới thiệu lại cho phải phép rồi kề cho dì nghe mọi chuyện. Được rồi, là câu chuyện được tóm lược. Rất chi là gọn ghẽ nhé, đề cập đến xác chết, pháp thuật hay người sói gì hết. Các nam sinh lên kế hoạch bỏ trốn và mời tôi với Rae tham dự. Chúng tôi chỉ theo cho vui thôi - ra ngoài, trốn việc và sau đó quay về. Biết dì Lauren ưa Tiến sĩ Gill, tôi kể luôn phần ta tấn công mình trong sân cùng những lời cáo buộc điên rồ. Sau đó là chi tiết về khẩu súng.

      Dì nhìn chăm chăm xuống mũi phi tiêu đặt chồng tạp chí New Yorker tại bàn nước. Dì thận trọng cầm phi tiêu lên như thể nó có thề nổ và xem xem lại kỹ.

      “Đây là phi tiêu thuốc mê,” dì , giọng rất khẽ.

      “Bọn con cho là vậy.”&gt;

      “Nhưng... Họ bắn cái này vào con ư? Vào con?”

      “Vào bọn con ạ.”

      Dì ngồi sụp ra sau ghế, lớp da thuộc rít lên kin kít.

      “Cháu cũng ở đó. Tiến sĩ Fellows,” Rae . “Chloe đấy ạ.”

      , dì...” Dì ngước mắt lên nhìn tôi. “Dì tin con. Dì chỉ tin được là... Chuyện này hoàn toàn... “ Dì lắc đầu.

      “Dì tìm được Nhà mở Lyle ở đâu thế?” Tôi hỏi.

      Dì chóp mắt. “Tìm?”

      “Làm thế nào dì tìm được nhà mở đó cho con? cuốn Những Trang Vàng ạ? Hay có ai giới thiệu?”

      “Đó là lời giới thiệu rất uy tín đấy Chloe. Cực kỳ uy tín. Có người ở bệnh viện kể cho dì nghe về nơi đó và dì khảo sát kỹ càng. Tỷ lệ bình phục rất cao và các bệnh nhân cũng như gia đình của họ hài lòng lắm. Dì thể tin là lại có chuyện này.”

      Vậy ra chẳng ngẫu nhiên mà tôi đến Nhà Lyle. Nơi đó được giới thiệu. Thế có nghĩa gì đây? Tôi sờ chiếc áo của Liz và nghĩ về chúng tôi - tất cả chúng tôi.

      Chẳng có nhà mở bình thường nào lại lùng bắt bệnh nhân bò trốn bằng súng gây mê. Hồn ma kia đúng. Có lý do để chúng tôi sống tại Nhà Lyle và bây giờ, khi giấu dì Lauren , tôi có thể khiến dì lâm vào nguy hiểm.

      “Về những hồn ma...” tôi mờ lời.

      “Ý con là những gì mà Tiến sĩ Gill à?” Bộp. Dì Lauren đặt mũi phi tiêu về lại mớ tạp chí, làm chồng tạp chí đổ nghiêng rồi trượt xuống mặt bàn kính. “Bản thân người phụ nữ đó cũng cần trị liệu tinh thần là vừa. Sao lại nghĩ con có thể giao tiếp với hồn ma được nhỉ? Chỉ cần tới tai ủy ban đánh giá là ta bị rút giấy phép hành nghề ngay. Nếu như chưa xảy ra chuyện đó ta còn may đấy. ai đầu óc tỉnh táo lại tin người ta có thể chuyện với người khuất cả.”

      Được rồi, quên vụ thú nhận .

      Dì Lauren cao giọng. “Dì gọi cho cha con trước, rồi đến luật sư, và ông ấy liên lạc với Nhà mở Lyle.”

      “Tiến sĩ Fellows?”

      Dì Lauren nhìn sang Rae.

      “Trước khi làm vậy, tốt hơn xem qua tay Chloe .”

                  CHƯƠNG 46
                  VỪA NGÓ CÁI, DÌ LAUREN hốt hoảng. Tôi cần khâu ngay tức khắc. Dì tôi có sẵn đồ cấp cứu ở nhà, và tôi cần được chăm sóc y tế đầy đủ. Ai mà biết tôi bị thứ gì cắt trúng hay mảnh kính vỡ ấy có bẩn hay chứa mầm bệnh ? Trong khi băng bó lại cho tôi, dì Lauren cho tôi uống chai Gatorade để bù sức vì mất máu. Trong vòng mười phút, Rae và tôi ngồi sau chiếc Mercedes của dì và lao vút khỏi ga-ra.

      Tôi chợp ngủ lơ mơ trước khi chúng tôi đến được chốt đèn giao thông đầu tiên. Tôi cho rằng tất cả những đêm mất ngủ kia phần nào khiến mình trở nên như thế. Thêm vào đó là còn được ngồi trong xe của dì Lauren nữa, với mùi hương quen thuộc của làm thơm, những chiếc ghế da màu be mềm mại cùng cái đốm màu xanh mờ mờ mà tôi dây bẩn ba năm trước. Trở về nhà. Trở lại cuộc sống bình thường.

      Tôi biết chuyện đơn giản vậy. Tôi thể sống như trước kia nữa. Derek và Simon vẫn còn ở bên ngoài và tôi lo cho họ. Nhưng có vẻ nỗi lo ấy cũng nhạt nhòa dần khi chiếc xe rung mạnh suốt dọc đường, như thể tôi bỏ lại nó phía sau cuộc đời khác. giấc mơ trong đời. Phần ác mộng, phần... .

      Làm người chết sống dậy, thoát khỏi nanh vuốt bác sĩ độc ác, lao ra khỏi những nhà kho bỏ hoang và bị bắn. Tất cả điều ấy dường như thực trong chiếc ô-tô thân thuộc này, radio xe phát chương trình WJYE, dì tôi cười phá lên khi Rae gì đấy về gu nhạc nhẽo của dì, bảo rằng cả tôi cũng than phiền. Quá thân thuộc. Quá đỗi bình thường. Quá ư là dễ chịu.

      Và, chưa hết, cùng lúc thiếp vào giấc ngủ, những ký ức về cuộc đời khác đó vẫn bám lấy tôi. Những người chết tái sinh, các ông bố biến mất, các pháp sư tiến hành những thí nghiệm kinh khủng và chôn các xác chết dưới ngôi nhà, những cậu con trai có thể làm sương mù xuất từ đầu ngón tay hay biến thành sói. Giờ cuộc đời ấy kết thúc và nó giống như khi tỉnh dậy rồi phát là tôi thấy ma nữa. Cái cảm giác rằng tôi đánh mất thứ gì đấy khiến đời tôi trở nên chông gai nhưng có lẽ cùng làm nó thay đổi. chuyến phiêu lưu. Đặc biệt.

      Di Lauren đánh thức tôi dậy.

      ‘‘Dì biết con mệt mỏi. Vào trong và con có thể ngủ tiếp.”

      Tôi loạng choạng bước ra khỏi xe. Dì đỡ lấy tôi, Rae cúi giúp tay.

      “Bạn ấy ổn chứ ạ?” Rae hỏi dì tôi. “Bạn ấy mất nhiều máu quá.”

      “Nó kiệt sức thôi. Cả cháu chắc cũng thế.”

      Tiếp xúc với khí giá lạnh, tôi ngáp dài và mạnh đầu cái. Tôi có thể nhìn ra trước mặt mình có ngôi nhà. Tôi chớp mắt lia lịa và nhìn nó hơn. Ngôi nhà hình chữ nhật xây bằng gạch màu vàng với cánh cửa giản dị, đánh số.

      “Đây là bệnh viện ạ?”

      , phòng khám cần hẹn trước. Nơi này là Buffalo General & Mercy và thường kín mít các ca cấp cứu khẩn. buổi sáng Chủ nhật điển hình đấy. Tối thứ Bảy với những vết thương do đạn bắn và những người tài xế say xỉn hỗn loạn lắm. Di quen bác sĩ ở đây và chúng ta vào thẳng luôn.”

      Dì ngước lên thấy người phụ nữ con tóc bạc vòng qua ngã rẽ. “Ôi, Sue kia rồi. Bà ấy là y tá ở đây. Rae, Sue dẫn cháu đến phòng đợi để cháu ăn sáng và kiểm tra cho cháu.”

      Tôi nhìn kỹ người phụ nữ, cố tập trung hết sức. Bà ta trồng quen lắm. Khi bà ta dừng bước chuyện với dì tôi, tôi nghĩ chắc đấy là bạn của dì. Nhưng kể cả khi bà ta xa rồi, những ký ức rời rạc mà tôi kết nối được cứ quấy nhiễu mãi trong bộ não mơ hồ của tôi.

      Mãi cho đến khi vào trong phòng khám, tôi mới nhớ ra mình gặp bà ta ở đâu. Ngay tối hôm qua, nắm chặt lấy hàng rào mắt cáo và gọi tên tôi.

      Tôi quay sang dì Lauren. “Người đó...”

      “Sue hả, ừ. Bà ấy là y tá ở đây. Bà ấy chăm sóc chu đáo cho...”

      ! Tối qua con nhìn thấy bà ta chung với người bắn bọn con.”

      Dì Lauren nhăn mặt và choàng tay ôm tôi. “ đâu. cùng người đâu con. Con trải qua nhiều chuyện và con bối rối...”&lt; /&gt;

      Tôi đẩy dì ra. “ mà. Con nhìn thấy bà ta. Có phải bà ta giới thiệu Nhà mở Lyle cho dì ? Chúng ta cần ra khỏi đây.”

      Tôi tránh né cái ôm ghì của dì và vội vàng chạy ngược về hướng cửa. Tôi nắm lấy tay nắm cửa, nhưng dì đuổi kịp và giữ cửa đóng lại.

      “Chloe, nghe dì này. Con cần...”

      “Con cần ra khỏi đây.” Tôi kéo cửa bằng cả hai tay, dù vậy, dì còn nhanh hơn tôi. “Làm ơn, dì Lauren, dì hiểu đâu. Chúng ta phải ra khỏi đây.”

      “Có ai vui lòng giúp Tiến sĩ Fellows ?” giọng vang vọng dọc hành lang. Tôi quay sang thấy Tiến sĩ Davidoff sải bước về hướng này.

      người đàn ông vội vã chạy ngang qua ông ta đến chỗ tôi, tay cầm theo ống tiêm.

      cần thiết đâu Marcel,” dì Lauren gắt. “Tôi cho con bé uống thuốc rồi.”

      “Và tôi có thể thấy là thuốc có tác dụng tốt đấy. Bruce, cho Chloe dùng thuốc an thần .”

      Tôi ngước nhìn dì Lauren. “D... Dì bỏ thuốc con?” Dì lại choàng tay qua người tôi. “Con sao đâu. Dì hứa đấy.”

      Tôi đẩy dì mạnh, làm dì lảo đảo lùi ra sau. Sau đó dì quay sang với Tiến sĩ Davidoff.

      “Tôi với đây phải cách để giải quyết chuyện này. Tôi bảo là để tôi cơ mà.”

      “Đề cho dì lo cái gì?” tôi , đồng thời lùi lại bước và đụng vào cửa.

      Dì vươn tay đến chỗ tôi, nhưng tôi vung tay né tránh.

      “Để dì lo cái gì vậy?”

      Người đàn ông cầm theo ống tiêm chụp lấy cánh tay tỏi. Tôi cố giãy nhưng mũi kim chọc vào. Dì Lauren bước về phía tôi, miệng hé ra. Rồi người phụ nữ tất tả chạy vào hành lang gọi Tiến sĩ Davidoff.

      “Thưa ngài, đội tìm kiếm vừa gọi để báo cáo. Vẫn chưa tìm thấy dấu vết của hai đứa trẻ kia.”

      “Ngạc nhiên, ngạc nhiên chưa,” Dì Lauren nhìn sang Tiến sĩ Davidoff. “Kit dạy bọn trẻ khá lắm. khi thoát được chúng di chuyển suốt. Tôi cảnh báo rồi.”

      “Chúng tôi tìm thấy bọn nhóc.”

      “Tốt hơn nên là thế, và khi làm vậy, tôi hy vọng cái tên nhãi cục súc ấy được xử lý theo cái cách mà lẽ ra nhiều năm trước nên như vậy. Bị đàn áp như con thú hoang. Hãy đợi cho đến khi thấy thằng bé ấy làm gì tay Chloe ”

      “D... Derek?” Tôi cố kháng cự lại hiệu lực của thuốc an thần. “ phải Derek gây ra đâu. Con bị đứt...” Dì Lauren đỡ lấy tôi khi tôi ngã gục vào tường. Tôi cố đẩy dì ra, nhưng hai tay tôi phản ứng. Dì hét bảo họ mau mang cáng đến, rồi cúi xuống bên tôi, giữ cho tôi ngồi vừng.

      “Con cần phải bao che cho cậu ta đâu, Chloe,” dì tôi khẽ . “Chúng ta biết cậu ta là gì.” Dì trừng mắt nhìn Tiến sĩ Davidoff. “ quái vật. sinh vật thuộc về...”

      Tôi nghe những từ tiếp theo của dì. Hành lang nhập nhòe trước mắt tôi.

      Khi định thần lại, tôi thấy dì cúi xuống nhìn mình. “Nhưng chúng ta để cậu ta làm hại Simon đâu, Chloe. Dì hứa với con. Khi nào tinh dậy, con giúp chúng ta tìm Simon và mang cậu ấy về nhà mở. Dì biết Simon quan trọng với con. Cậu ấy cũng quan trọng với tất cả chúng ta vậy. Tất cả các con. Con. Rachelle. Simon và Victoria. Rất đặc biệt. Con là...” Mọi thứ trở nên tối sầm.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


                  CHƯƠNG 47
                  TÔI THỨC DẬY, HAI MẮT NHÌN CHẰM CHẰM VÀO tường. Tôi thể tự lăn người và nhìn xung quanh. Thậm chí còn buồn nhấc đầu lên khỏi gối. Tôi có thể cảm nhận được tác động của thuốc an thần cố làm mình ngủ tiếp, nhưng tôi tiếp tục mở mắt nhìn mãi vào bức tường sơn màu xanh lá cây.

      Dì Lauren lừa dối tôi.

      Lúc trước, khi dì nghĩ tôi hủ hí với Derek tôi có cảm giác mình bị phản bội. tại, khi nhìn lại mọi việc, tôi vô cùng tức giận và họng tôi thít chặt lại khi tôi cầu mong là mình có thể quay lại đó, quay lại nơi xảy ra hành động tồi tệ nhất mà tôi từng tưởng tượng được là do di mình gây ra.

      Tất cả chỉ là lời dối.

      Dì ấy là kẻ dối trá. Mối quan hệ giữa chúng tôi cũng là giả dối.

      Thậm chí khi tôi còn bé và nhìn thấy ông kẹ trong tầng hầm biết tỏng là tôi thấy ma. Mẹ tôi biết điều ấy - đó là lý do vì sao bà khăng khăng bảo chúng tôi dọn .&gt;Tôi lần mò sợi dây chuyền của mình. Liệu đó có phải vật mang lại may mắn ngốc nghếch nhằm thuyết phục là tôi được an toàn, hay còn ý nghĩa gì khác? Mẹ có cho là nó bảo vệ tôi ? Có phải đấy là nguyên nhân dì Lauren hai dặn tôi đeo nó tại Nhà mở Lyle chăng? Simon thuật gọi hồn có tính kế thừa. Nếu như cả mẹ và dì đều biết chuyện hồn ma thuật ấy phải chảy trong huyết quản của họ.

      Cha tôi biết ? Là nguyên do ông sống xa tôi chăng? Vì tôi là đứa dị hợm?

      Tôi nghĩ đến mẹ mình, về vụ tai nạn. Người tài xế gây ra tai nạn rồi bỏ chạy ấy chưa bao giờ được tìm thấy. Có đó là tai nạn ? Hay có người sát hại...?

      . Tôi kìm lại ý nghĩ đó khi tôi siết mạnh cái gối hơn. Tôi thể để cho tâm trí mình xa như vậy hoặc là tôi phát điên.

      Điên.

      Dì Lauren biết tôi hề điên, và dì để tôi nghĩ vậy. Gửi tôi đến nhà mở, nơi đầy nhóc những đứa trẻ sở hữu siêu năng lực khác. Khi dì Lauren bảo chúng tôi đặc biệt, dì tính cả Rae. Thế ắt ấy thực trong các bán . Còn Tori? ta là gì? Mẹ ta biết ? Nếu mẹ Tori làm việc cho họ ắt hẳn bà ta biết , và nếu vậy, việc bà ta trách cứ Tori vì cố gắng tiến bộ hơn...

      Loại cha mẹ nào làm vậy đây?

      Nhưng dì tôi làm điều tương tự? Dì ấy chỉ xoa dịu chuyện đó bằng nụ cười cùng những cái ôm và có lẽ, điều ấy còn tệ hơn. Giờ , những việc dì ấy từng làm mang lại cho tôi cái cảm giác đó .

      Có phải Nhà mờ Lyle là nơi họ đưa chúng tôi đến khi có chuyện bất ổn chăng? Bỏ chúng tôi lại đó, điều trị và cố bảo với chúng tôi rằng bọn tôi bị bệnh tâm thần? Nhưng tại sao? phải dễ hơn sao? Vì sao ra khi chúng tôi còn nh và chuẩn bị, dạy chúng tôi cách kiểm soát năng lực của mình?

      Từ những gì Simon từng đấy được cho là phương cách làm việc. Bạn bảo với những đứa trẻ của bạn, huấn luyện chúng cách sử dụng và che giấu các sức mạnh trước khi những siêu năng lực kia mất&gt;

      Thế Nhà mở Lyle là gì?

      Tôi nhớ Simon từng kề thế nào về cha cậu ấy.

      Ông làm việc cho công ty nghiên cứu này, các bác sĩ và các nhà khọc học có siêu năng lực cố giúp những người cùng cảnh ngộ sống dễ dàng hơn.

      Rồi tôi nghe thấy giọng của hồn ma phù thủy bị chôn trong tầng hầm.

      Sam Lyle hứa hẹn với chúng ta cuộc sống nhàng hơn. Ai trong chúng ta mà muốn thế, phải nào? Muốn có sức mạnh mà phải trả giá... Bé con, ngươi thấy đấy, mọi bước tiến của khoa học đều đòi hỏi việc thí nghiệm, mà thí nghiệm cần có đối tượng để thử, ta và Michael là những người như vậy. Những con chuột trong phòng thí nghiệm hy sinh vì ảo tưởng của tên điên.

      Tôi chồm dậy, tim đánh thịch mạnh, đến mức tôi thở được.

      Dì Lauren chúng tôi đặc biệt. Tất cả chúng tôi. Rae, Simon, Tori và tôi. Nhưng dì tính Derek.

      Tôi hy vọng cái tên nhãi cục súc ấy được xử lý theo cái cách mà lẽ ra nhiều năm trước nên như vậy. Bị đàn áp như con thú hoang.

      Tôi phải tìm thấy Derek trước họ.

      Tôi xoay người nhìn xung quanh. chiếc giường đôi với những chiếc gối lớn và chiếc chăn dày sụ. Thảm lót sàn. bàn làm việc. ghế bành. Nhà vệ sinh riêng nằm sau cánh cửa hé mở. Giống phòng khách sạn được bài trí đẹp mắt.

      Bên kia phòng là cánh cửa sơn màu trắng. Nó trông giống bất kỳ cánh cửa trong nhà nà, nhưng khi tôi bước qua và đặt tay lên, đấy là cánh cửa bằng thép lạnh lẽo. cánh cửa thép dày mà chẳng có ô cửa, thậm chí là cả lỗ rình.

      Và cũng chẳng có tay nắm.

      Dẫu tôi có ở đâu cũng phải là nơi ngụy trang như nhà mở có những việc vặt, các giờ học và những chuyến tham quan mà tôi bỏ trốn. Tôi ở trong căn phòng này và ra ngoài được.

      Đành quay lại giường vậy.

      Tôi bị kẹt. Tôi bao giờ thoát khỏi đây, đời nào...

      Ồ, tuyệt. Mày vừa mới thức dậy được năm phút, nhìn loáng qua cái mà bỏ cuộc. Sao mày chỉ việc ngả lưng ra đấy đợi họ đến và cột mày vào bàn? Phù thủy kia gì nào? Về  việc bị châm điện vào người cho đến khi bà ta cắn đứt lười phải ?

      Tôi rên lên.

      Và Derek sao? ấy mang mày khỏi Nhà mở Lyle và giờ mày thậm chí còn định cảnh báo cho ấy sao? Chỉ để mặc họ tóm được ấy? Giết ấy?

      Derek bị bắt. ấy quá thông minh. ấy thoát khỏi Nhà mở Lyle...

      ấy mang mày sao? Derek định . Đó hoàn toàn chỉ là may mắn. Nhớ lúc Tiến sĩ Davidoff cố bảo ấy quay về ? Suýt nữa ấy nghe theo rồi. Chuyện gì xảy ra nếu họ lại làm vậy? Có lẽ Derek cân nhắc, quyết định rằng ấy cần được giam giữ cẩn thận.

      như thế, miễn là ấy còn phải bảo vệ Simon.

      À, Simon nữa. Derek bao giờ giao nộp Simon. Nhưng lỡ như có chuyện đánh lạc hướng họ để Simon trốn thoát sao, như ấy làm với mày và Rae? Nếu Derek nghĩ việc xuất đầu lộ diện cho Simon cơ hội trốn ấy làm thế. Mày thừa hiểu Derek mà.

      Tôi phải báo cho Derek. Nhưng để cảnh báo ấy, tôi cần phải ra khỏi đây. Lần này tôi thể chỉ ngồi đấy và để người khác lên kế hoạch. Tôi phải t thân vận động.

      Có thể lúc này tôi bị nhốt ở đây , nhưng sau rồi tôi được thả ra. Tôi hẳn là phạm nhân liều lĩnh cao độ. Họ thả tôi ra thôi - chẳng hạn như để ăn uống, tiến hành thí nghiệm người... Tôi cố nghĩ đến tình huống cuối cùng.

      Vấn đề là, tôi ra ngoài, và khi làm vậy, tôi cần chuẩn bị bỏ trốn. Dù vậy, trước hết, tôi cần quan sát tốt tình hình xung quanh và lên kế hoạch chu đáo. Nhưng tôi làm gì với căn phòng khóa kín này bây giờ? Cầu mong có bản kế hoạch chi tiết thuận lợi được nhét dưới đệm sao? Xuất hồn ra bên ngoài cánh cửa và ngó quanh ngó quất ư?

      Tôi khựng lại và chầm chậm nhìn xuống chiếc áo nỉ mình mặc. Là chiếc áo màu xanh lá của Liz.

      Nếu ấy chết, có lẽ tôi có thể triệu hồi , nhờ do thám tòa nhà và...

      Lờ như ấy chết rồi sao? Vậy ra mày mong ấy còn đời này nữa?

      Tôi bấu chặt lấy chăn và hít hơi sâu. Từ bấy đến nay tôi luôn tin Liz chết. Dù cho bằng chứng có rành rành bao nhiêu tôi cùng thể tin vì ý nghĩ ấy quá điên rồ.

      Nhưng tại, khi ngồi đây, bị nhốt trong phòng này, bị dì mình phản bội, đợi họ lần tìm và giết Derek như loài thú nào đó ...

      Liz chết...

      Họ giết ấy.

      Liz có loại siêu năng lực nào đó và sức mạnh nằm ngoài tầm kiểm soát, nên họ xử lý ấy. Ắt là họ làm vậy hoặc họ tính cả ấy trong cái danh sách đó. Còn Peter sao? Có phải bố mẹ cậu ta giả vờ đến đón chỉ để những người này giết cậu ? Hoặc có lẽ vì trở nên khá hơn nên cậu ta được ra ngoài. Liz vậy... nên đó là kết cục của ấy.

      Tôi vẫn còn chút hy vọng mong manh rằng mình đoán sai chuyện của L&gt;Nhưng tôi biết là thế.

      Tôi cởi chiếc áo ra, nhìn cánh tay được băng bó lại, vết thương được khâu trong lúc tôi hôn mê bất tỉnh. Nếu họ chữa lành cho tôi chí ít điều đó có nghĩa là họ chưa định giết tôi.

      Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc áo, nghĩ đến Liz và cái chết. Cảm giác khi chết ở tuổi mười sáu như thế nào đây, khi mà phần đời còn lại của bạn biến mất ấy...?

      Tôi nhắm nghiền mắt lại. Giờ phải lúc nghĩ đến điều ấy.

      Tôi tìm xem trong phòng có gắn ca-me-ra . Chả thấy gì, nhưng thế nghĩa là chẳng có cái. Nếu họ thấy tôi lảm nhảm mình, họ đoán ra tôi làm gì, có lẽ quyết định là sức mạnh của tôi cũng mất kiểm soát luôn rồi, như của Liz vậy.

      Có làm vậy hay đấy cũng là lựa chọn của tôi.

      Tôi ngồi xếp bằng giường, cầm lấy áo Liz và triệu gọi ấy giống như tôi từng làm với các hồn ma khác. Tôi cần phải lo lắng về việc mình hành động quá trớn và đánh thức người khuất. Ở đây chả có thây ma nào hết. Hoặc tôi hy vọng là vậy. Nhưng tôi chẳng biết có gì bên ngoài cửa kia, có lẽ là phòng thí nghiệm, hoặc là những thi thể nghiên cứu thất bại của họ, như Liz...

      phải lúc nghĩ linh tinh nhiều như thế.

      Hồn ma người gọi hồn từng Nhà mờ Lyle được bảo vệ bằng bùa chú ngăn chặn các hồn ma. Chắc nơi này cũng như vậy, nên tôi cần có nhiều sức mạnh hơn từ siêu năng lực mà ông ta bảo là tôi sở hữu.

      Tôi tập trung tinh thần dữ dội đến nỗi hai bên thái dương đau nhói, nhưng chẳng có gì xảy ra.

      Tôi nhắm mắt và mường tượng thêm nữa, nhưng tôi cứ lén nhìn trộm rồi mất tập trung. Cuối cùng, tôi cố nhắm chặt mắt, tập hợp mọi sức mạnh mình có vào việc tường tượng kéo Liz ra từ khí và...

      “Ôi chao. Tớ ở đâu&gt;

      Là Liz.

      , hồn ma của Liz đủng hơn.

      “Xin chào?” ấy vẫy vẫy tay trước mắt tôi. “Có chuyện gì thế Chloe? Chẳng có gì phải sợ cả. Tớ biết Nhà mở Lyle hẳn là khu vui chơi Disneyland nhưng...” ấy đưa mắt nhìn quanh, chau mày. “Đây phải là Nhà mở Lyle? Tớ ...? Ôi Chúa ơi. Chúng ta ở trong bệnh viện. Họ cũng đưa cậu vào đây luôn rồi. Khi nào thế?”

      Liz chớp mắt lia lịa, lắc lắc đầu. “Ở đây họ có vài phương pháp điều trị đại. Tớ cứ ngủ và mơ suốt, và khi tỉnh dậy, tớ hoang mang ghê lắm. Họ cũng làm vậy với cậu chứ?”

      Vậy suốt thời gian này Liz ở đâu? Bị kẹt trong trạng thái lập lờ ư? Điều ấy là lẽ đương nhiên. ấy biết mình chết. Và giờ tôi phải cho ấy nghe?

      với ấy ư? đời nào? ấy vui. Nếu Liz hay biết gì tốt hơn.

      Vậy mày nghĩ mất bao lâu để ấy đoán ra ? Mày nên là người ra điều đó với ấy ư?

      Tôi muốn làm thế. , tôi hề muốn. Nhưng tôi cần ấy giúp mình trốn thoát, cứu Rae và cảnh báo cho Simon cùng Derek. Nếu lần này trách nhiệm thuộc về tôi tôi cần làm vài việc kinh khủng thôi.

      Tay run run, tôi nắm chặt lấy áo của Liz và hít vào sâu.

      “Liz này? Tớ có vài chuyện muốn kể cho cậu nghe.”

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :