1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Triệu Hồi

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

                  CHƯƠNG 31
                  KHI CHÚNG TÔI XUÔI DỌC hành lang, tôi liếc nhìn Simon. Nét mặt cậu ấy đanh lại, chút biểu cảm. Bắt gặp ánh mắt của tôi, cậu gượng cười như thể cam đoan rằng cậu nổi giận với tôi.

      “Bà Talbot?” cậu cất giọng gọi. “Em ra ngoài được ? Làm vài quả trước khi trời tối ấy mà?”

      “Dĩ nhiên là được rồi.”

      Chúng tôi đợi ở cửa. Bà Talbot từ trong bếp bước ra, dùng khăn lau tay rồi bấm mã số an ninh. Chỉ đến lúc đó bà mới nhìn qua và thấy Simon chỉ có>

      “Ồ, Chloe... Tôi chắc là hai em...”

      “Tụi em chỉ chơi bóng thôi, bà Talbot.” Cậu đẩy cửa chắn ra rồi giữ lại, chờ tôi. “Nếu cần có thể quan sát từ cửa sổ.”

      “Chỉ... chỉ là đừng đến chỗ nào tôi nhìn thấy hai em.”

      Simon đóng sầm cửa chắn lại và tiến ra sân nhanh đến nỗi tôi phải bước vội theo mới kịp. Tôi ngoảnh nhìn ra sau. Cửa ra vào đóng lại, chẳng thấy bà Talbot đâu.

      Simon nhìn quanh quất. “Cậu thấy quả bóng đâu ?”

      “Chắc là ở trong kho. Để tớ vào...”

      Cậu chạm vào cùi chỏ tôi. “ cần. Trừ phi cậu thực muốn chơi.”

      Tôi lắc đầu và Simon dẫn tôi đến chỗ cái ghế đá gần giữa vườn. “Từ góc đó bà Talbot vẫn nhìn thấy chúng ta.” Cậu thở ra. “Derek biết cách để tớ nghe theo ý muốn của ấy. Điều tệ nhất của việc đó là gì? Tớ biết ấy làm thế, cố làm tớ phát khùng lên, và dù sao tớ cũng nổi khùng . Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc.”

      lát sau, Simon chẳng chẳng rằng, ánh nhìn chuyển qua phía bên kia sân.

      “Derek muốn tớ tìm cha chúng tớ.”

      “Bằng cách nào? Kiểu như chạy trốn ấy à? Cậu thể...”

      “Dễ ợt.” Cậu ngả lưng ra ghế. “Khi cậu được nuôi dạy như hai em tớ, những người sở hữu siêu năng lực, chuyện ... khác. Các quy tắc thay đổi. Chúng nhất định phải thay đổi. Ngộ nhỡ có rắc rối, cậu phải bỏ chạy.”

      “Nhưng cậu muốn ?”

      “Ô, chứ. Từ trước đến giờ kể từ lúc đến đây tớ luôn rất sốt ruột. Cha tớ ở ngoài kia nơi nào đó - có khi là gặp rắc rối và tớ cứ ngồi ì trong nhà mở? học? Lãng phí thời gian với Derek? Cư xử như thể chẳng có chuyện gì xảy ra? Chuyện đó giết dần giết mòn tớ đấy Chloe. Derek biết tớ muốn được ra khỏi đây đến thế nào. Như tớ vừa bảo rồi đấy, ấy làm tớ mất hết lý trí.”

      “Vậy cha các cậu ở đâu?”

      Cậu lắc đầu. “Bọn tớ biết. Ông chỉ - Tình hình trở nên ổn, ông biến mất và thế là bọn tớ chết dí ở đây. câu chuyện dài...”

      “Thế có thể đợi mà.”

      “Cảm ơn cậu. Vấn đề là, ông ấy biến mất chẳng có chút tăm tích và tớ tin chắc là cha tớ tự nguyện rời . Vậy nên bọn tớ kẹt lại nơi này, cứ cho là bọn tớ chờ đợi được phóng thích, nhưng sau đấy sao? Hai em tớ đâu? Chẳng có người bà, ông bác hay người bạn nào của gia đình chào đón chúng tớ. Hai đứa tớ vào trung tâm nhận con nuôi rồi cần trốn khỏi nơi đó, thế ý nghĩa của việc chờ đợi là gì đây?”

      “Cậu muốn ra ngoài bây giờ, nhưng cậu trốn được đâu.”

      “Chúng ta có thể. Derek lên kế hoạch rồi.” tiếng cười khẽ. “Tin tớ , lúc nào ấy chẳng lập sẵn kế hoạch. Nhưng đấy là kế hoạch bỏ trốn cho người - tớ. ấy . Toàn cự tuyệt ngay lập tức.”

      Sao cơ? ta định khiến cậu thấy có lỗi vì ở lại trong khi chính mình chịu à? ta nghĩ mình làm gì vậy?”

      “Phải, tớ biết, và tớ muốn tỏ ra như là bênh tớ, nhưng ấy có lý do để muốn . Nghe vớ vẩn lắm, nhưng với ấy lại là chuyện hệ trọng và vô lý để thay đổi ý định đó. Chỉ là ấy... sợ.”

      “Sợ á?”

      Simon siết chặt tay lại, nhìn chằm chằm vào đấy. “Chuyện phức tạp lắm. Dù vậy, ý tưởng của Derek là tớ trốn ra ngoài và tìm cha bọn tớ. Cha dạy tớ cách liên lạc với ông. Các câu bùa chú và đại loại thế. Nhưng tớ thể bỏ mặc Derek.”

      thể ư?”

      . Tớ lo cho cha, nhưng ông ấy tự chăm sóc mình được, còn tốt hơn Derek nhiều.”

      Ắt là tôi vừa bày ra vẻ mặt hoài nghi, vì cậu ấy tiếp, “Tớ biết là trông Derek có vẻ biết tự xoay xở theo nhiều cách, nhưng trong những lúc...” Cậu lắc đầu. “Khó lắm. Lỡ như tớ rời và có gì bất ổn, tớ e là ấy cứ... để mặc vậy thôi.”

      “Tớ hiểu.”

      “Á.” Cậu nhìn chăm chăm vào tay mình. “Tớ biết những lời mình chả hợp lý tí nào, tuy nhiên...”

      “Chuyện rắc rối lắm chứ gì.”

      “Ừ. Nhưng mà...” Cậu hít vào. “Tớ dần nghĩ là mình nên nắm lấy cơ hội này. Derek đúng. Cứ ngồi ì ra đấy chuyện chẳng đến đâu cả. Giờ đến lượt cậu cân nhắc. Cậu cần thoát ra ngoài.”

      “Tớ á?” Tôi ré lên.

      “Derek có lý. Chuyện bọn tớ vất vả che giấu sức mạnh cho cậu quan trọng, mà là nguồn sức mạnh ấy giống của chúng tớ. có cách nào giấu được, khi mà cậu bị theo sát từng li từng tí thế này.”

      “Ngộ nhỡ bị chuyển đến bệnh viện tớ qua cửa êm xuôi thôi.”

      Nhưng nếu đó phải thuyên chuyển?” Cậu ấy liếc qua, vẻ lo lắng ra trong mắt. “Những gì cậu kể về Liz làm tớ lo lắm. Có thể ấy là thầy pháp. Nhưng nếu ấy chết rồi chừng đấy là tai nạn. Tại sao bọn họ lại sát hại những đứa trẻ tiến bộ? Nghe điên , nhưng kể cả Derek cũng thấy bất an.”

      “Derek à? Nhưng ta bảo...”

      “Tớ biết Derek gì. Nhưng trong cuộc trò chuyện kế tiếp, tớ vẫn lưu tâm đến chuyện đó. Thậm chí còn nêu ra vài câu hỏi. Với Derek mà , như thế nghĩa là cậu tiến gần hơn đến việc đạt được thỏa thuận. Nhưng cậu vẫn cần trợ giúp. Bảo mọi việc ổn thỏa và cậu được thả ư, cậu làm gì nào? Cậu chuyện với ai đây? Làm sao cậu biết cách quay lại với cuộc sống bình thường?”

      Cuộc sống bình thường. cụm từ đơn giản đến nhàm. Giờ mà nhắc đến nó nghe buồn cười làm sao, giống như chiếc vòng đồng thau lưng ngựa gỗ vậy, chỉ là ngoài tầm với mà thôi.

      Ra ngoài hẳn giải quyết được vấn đề của tôi. Dì Lauren luôn để mắt giám thị, hiểu sai mọi biểu “bất bình thường” tôi gây ra, coi như đấy là dấu hiệu cho thấy tôi cần quay trở lại Nhà mở Lyle... hay còn tệ hơn nữa.

      Nhưng bỏ trốn sao?

      Tôi thừa biết Derek gì. Thậm chí tôi còn hình dung ra được biểu cảm của ta, vẻ mặt cau có khinh khỉnh và thất vọng. Tôi phải là Chloe Saunders, đứa con học trường nghệ thuật được nâng niu bảo vệ nữa. Kể cả Chloe Saunders bị tâm thần phân liệt cũng . Nếu là Chloe Saunders, người gọi hồn, chiếu theo những nguyên tắc trước đây, cuộc đời nàng kết thúc trong buồng giam mà huênh hoang về những giọng chẳng ai nghe thấy.

      Tôi phải đứa ngây thơ chân chất. Tôi hay đọc tin tức. Tôi biết chuyện gì xảy đến với những đứa trẻ bỏ trốn, và cuộc đời tự do đâu có đẹp như chúng mơ tưởng. mất bao lâu mới tìm được cha Simon? Chúng tôi làm gì trong khi chờ đợi? Ăn gì? Ngủ ở đâu? Tôi có ít tiền, nhưng chống chọi được bao lâu đây? Chuyện gì xảy ra nếu ảnh của chúng tôi được trưng khắp các mục tin tức? Khi mà mọi cảnh sát và những người có quan tâm sục sạo tìm kiếm chúng tôi?

      Tôi có thể nương náu ở đây, nhắm mắt nhắm mày lại và cầu mong có chuyện gì tồi tệ xảy đến. Hoặc là đích thân tôi giải quyết các rắc rối. Bắt tay vào hành động.

      giúp đỡ từ người cha mất tích của Simon hẳn là ý tưởng của tôi về kế hoạch chắc ăn. Tuy nhiên, nếu thoát được khỏi nơi này, tôi có thể lần theo dấu vết mà tìm ra Liz. Chuyện đó mấy khó khăn. Số lượng bệnh viện ở Buffalo có giới hạn. Và nếu Liz ở trong bệnh viện mà còn được an toàn liệu chuyện gì xảy đến cho những người còn lại như chúng tôi đây? Có phải chúng tôi gặp nguy hiểm? Tôi chẳng thể cứ tỏ ra hay biết và vờ như mọi thứ đều đâu vào đấy.

      “Nếu cậu định khỏi đây, tớ với cậu,” tôi . “Cậu cần làm vậy. Ý tớ muốn là phải rời có tớ, Derek, và bây giờ là cậu. Tìm được cha tớ rồi ông ấy có cách giúp chúng ta.”

      “Ai giúp cậu? Thoát ra bên ngoài ấy?”

      Simon nhếch miệng cười. “Tớ còn có bùa tạo sương mù chết người.”

      “Cậu cần hỗ trợ. Hẳn trong chuyện này Derek hữu ích hơn, nhưng cậu bị tớ bám lấy đấy. Tớ .”

                  CHƯƠNG 32
                  TÔI ĐỢI TRONG PHÒNG TẮM CỦA NAM SINH, nép người vào chỗ cất khăn. Mỗi khi trong hành lang vang lên tiếng động là tim tôi lại đánh “thịch”, bảo với tôi rằng tôi còn chưa trở thành kẻ dại dột nhất đâu.

      Nhưng tôi hề sai. Giống Derek. tôi có thể cộng hai với hai và xem kết quả. Tôi chùi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào quần jeans. mắt liếc nhìn đồng hồ đeo tay và thầm nguyện cầu mình sắp tìm ra kết luận thích hợp. Và, theo cách nào đó khác nữa, mong sao là tôi lầm.

      Khi đồng hồ tay tôi hiển thị đúng 8:00. Cửa phòng mở ra. Derek bật đèn lên và đóng cửa lại. Khi xoay người về phía gương, ta nhìn thấy tôi và ré lên kinh ngạc, trong bất kỳ tình huống nào khác tiếng kêu ấy làm tôi thấy thỏa mãn lắm đây.

      điên à?” ta rít lên. “ làm gì ở đây thế?”

      Tôi ngang qua chỗ ta đứng và khóa cửa lại.

      “Nếu muốn thảo luận kế hoạch nơi này được.” ta .

      ta xoay người sang, ánh mắt dõi theo tôi khi tôi bước đến chỗ vòi sen và mở khóa nước lạnh, tiếng nước chảy khỏa lấp đoạn đối thoại của chúng tôi mà bốc hơi um lên >

      “Tuyệt ,” ta càu nhàu. “Giờ họ nghĩ chúng ta tắm chung với nhau. Có lẽ tôi với có thể kể với họ là chúng ta gột sạch lớp bụi đất trong khoang trống và cố tiết kiệm nước.”

      Tôi đứng chắn trước mặt Derek. “ làm tôi bẽ mặt khi phải mở miệng dối.”

      ta há hốc mồm, nhưng lần này gì, mặt mày nhăn nhó.

      “Tất cả những gì tôi muốn làm lúc này là đoán cho ra vì sao lại muốn giúp tôi. Vì sao quan tâm tôi có biết mình là người gọi hồn ? Vì sao để ý chuyện tôi bị tống khứ ra ngoài? Vì sao lại thách thức tôi, giống như lúc trưa?”

      ‘Tôi chỉ muốn...”

      “Giúp đỡ chứ gì. Chắc chắn rồi, khó chịu và kiêu căng ngạo mạn, nhưng dưới lớp vỏ bọc bề ngoài ấy là chàng tử tế muốn giúp người bạn có sức mạnh siêu nhiên giống mình. Đúng vậy đấy. Dứt khoát là có lý do khác nữa. Hôm nay tôi tìm ra. Là vì Simon.”

      ta khoanh tay trước ngực. “Phải, Simon muốn tôi đối tốt với . Được chưa? Giờ tôi có thể tắm chứ? mình?”

      muốn Simon bỏ trốn. Tìm cha . Tuy nhiên cậu ấy . Cậu ấy cần cái cớ để rời ngay lúc này. Thế là đưa ra thôi. tiểu thư gặp nạn chẳng hạn.”

      “Tôi chẳng hiểu gì,” miệng càu nhàu, nhưng ta nhìn thẳng vào tôi. Những mối nghi ngờ còn lại trong tôi cho đến bây giờ chợt tan biến khi cơn tức giận mới bùng lên.

      “Giờ có tôi tại đây, người gọi hồn bằng xương bằng thịt dạ cả tin và hoang mang bối rối. mồi nhử quá hoàn hảo nhỉ. Chỉ việc đẩy chúng tôi cùng nhau, làm to chuyện rằng tôi cần giúp đỡ như thế nào, thế là Simon khoác lên người chiếc áo giáp hiệp sĩ sáng loáng. kế hoạch chê vào đâu được. Nhưng vẫn thiếu thiếu yếu tố nào đấy. Tiền đặt cược. Trong bất kỳ tình huống gay cấn thót tim nào người hùng của cũng cần ba yếu tố. Mục tiêu, động lực và tiền cược. Mục tiêu: tìm kiếm người cha mất tích. Động lực: ra tay trợ lực cho nàng gọi hồn đáng thương. Dù vậy, vẫn còn thiếu tiền cược. cần nàng kia dính vào rắc rối thực . Chuyện thế nào nếu ta sắp sửa bị chuyển đến bệnh viện tâm thần thực thụ? Nơi mà ta nằm ngoài tầm với của Simon và thể tiếp nhận giúp đỡ? Hoặc giả như tệ hơn là nơi ta có thể mất mạng, nạn nhân của kế hoạch độc ác nào đó. Nên móc nối với Tori...”

      !” Derek giơ tay lên. Trong ánh mắt có vẻ choáng váng . “Tôi nhúng tay gây ra việc đó. Kể cả khi Tori có xán đến chỗ tôi để bắt chuyện - lẽ ra nên nhận thấy chứ nhỉ, ta chẳng làm thế - Tôi hành động như vậy. Tôi chẳng liên quan gì đến việc người ta định chuyển .”

      “Được thôi, vậy cứ thế mà thành ‘ngư ông đắc lợi’ chứ gì.”

      Tôi cho ta cơ hội phản biện. Thế mà ta vẫn im lặng, câu trả lời tôi cần chỉ có thế.

      “Lần đầu tiên tôi kể cho nghe chuyện tôi nhìn thấy Liz, tỏ ra như có gì. Nhưng sau khi nhận ra chuyện đó có lợi cho mình, thế là thay đổi thái độ với Simon. gieo rắc mầm mống nghi ngờ, rồi ngồi đợi chúng ươm chồi nảy lộc. Đó là lý do vì sao tranh cãi khi tôi đề nghị mình bị chuyển . Đó đích xác là điều muốn tôi thực . thao túng mọi thứ và dối...”

      “Tôi bao giờ dối.”

      Tôi nhìn ta chớp mắt. “Có hôm qua nghe thấy các bác sĩ bảo chuyển tôi ?”

      Derek thọc tay vào túi quần. ‘Tôi nghe thấy họ trò chuyện về và có vẻ họ được đề nghị...”

      “Rồi rồi, coi như dối. chỉ phóng đại việc lên.”

      ta cau có. “ gặp nguy hiểm. Càng nghĩ đến Liz, tôi càng...”

      “Đừng chuyện tào lao nữa, được chứ Derek? có những gì muốn. Simon sắp rời . Tôi cùng cậu ấy. đúng. Cậu ấy cần ra khỏi đây tìm cha mình. Tất nhiên, có thể đưa chúng tôi ra khỏi mớ rắc rối này, chỉ việc tự giác với Simon thôi. Nhưng làm thế biết đâu lại nguy hiểm. cho cùng cậu ấy nào phải cha , vậy nên chuyện đó cũng chẳng phải là mối lo thực của ...”

      ta lao vụt đến chỗ tôi, nhanh đến nỗi làm tôi ửa ra sau, may thay là vẫn đứng trụ được và lấy lại thăng bằng. chẳng dễ gì cho ta khi phải đứng lom lom nhìn tôi như thể trong lúc hai mắt tóe lửa.

      “Tôi nghĩ thế sao Chloe?”

      Tôi cố giữ nguyên tư thế, mắt vẫn nhìn ta chăm chăm.

      “Tôi biết nghĩ gì, Derek,” tôi bình thản đáp lời - hoặc tôi hy vọng mình làm được vậy. “Simon có lý do để chịu . Theo cậu ấy lý do ngu ngốc. Vậy nên có khi đây là cái cớ. Biết đâu chỉ muốn gặp phiền hà.”

      cái cớ hả?” tiếng cười chua chát vang lên. Đoạn Derek chậm rãi lùi cách ra, như thể ta buộc chính mình làm vậy. “ đọc hồ sơ của tôi?”

      “Tôi...”

      “Tôi biết câu trả lời là có, cái đêm mà với Rae vờ lẻn vào nhà bếp.”

      “Chỉ vì những việc làm thôi. Tôi cần phải biết...”

      “Là tôi nguy hiểm đến mức nào. Tôi trách . Nhưng có đáp án rồi chứ gì? biết chính xác mức độ nguy hiểm của tôi đến đâu.”

      Tôi nuốt xuống. “Tôi...”

      biết tôi làm gì, và cho là tôi nên lang thang đầu đường xó chợ hơn?” ta nhếch môi. “Chính xác tôi là người như thế.”

      Có điều gì đó trong ánh mắt, trong giọng , vẻ mặt ta làm họng tôi đau nhức. Tôi thoáng nhìn sang bên vòi hoa sen, quan sát những vệt nước bắn tung tóe lên cửa khi tiếng nước xả ào ào lấp đầy gian tĩnh lặng.

      lát sau, tôi lại nhìn Derek. “Ắt có lý do mới phải làm vậy.”

      “Có ư?” Khi tôi cố nhìn tránh chỗ khác lần nữa, ta bước sang chặn lấy tầm nhìn của tôi. “Đó là điều muốn sao, Chloe? Lắng nghe lý do của tôi? Hay tôi biện hộ như thế nào? Rằng gã đó chĩa súng vào tôi và nếu quẳng gã vào tường chắc là tôi toi đời? Chà, chuyện đâu phải như thế. thằng nhóc bao giờ lại được nữa, tôi thanh minh gì đâu. L lỗi của tôi. Là do tôi hết. Cha chúng tôi biến mất. Simon bị vứt vào trong này. Tôi...”

      Derek đột nhiên ngưng bặt, lại thọc tay vào túi quần khi đưa mắt nhìn chằm chằm đầu tôi, quai hàm căng cứng.

      Sau đỗi, ta , “Nên, chuyện là thế đấy, tôi muốn Simon thoát ra ngoài, và tôi làm bất cứ chuyện gì để đưa nó ra khỏi đây, nhưng khiến lâm vào nguy hiểm . thổi phồng lên đấy. Mà đâu có cớ gì để phàn nàn nhỉ."

      Tôi chỉ có thể đứng đấy mà giương mắt lên, bất kỳ lý lẽ logic nào để tôi hiểu được ta tan biến như mọi khi nó luôn thế. Tôi thoáng nhìn thấy bản chất việc, và ta nhanh chóng gạt nó , chỉ còn lại những dấu vết mơ hồ gợi nhắc tôi nhớ mình là đồ khờ khi ôm hy vọng ta cho mình biết thêm.

      nguy hiểm gì ư?” Tôi từ tốn . “Tôi chạy trốn. Khỏi nhà mở. Rời bỏ gia đình. Từ bỏ cuộc sống của tôi.”

      cùng Simon. Đừng vờ ra vẻ đấy là thử thách gian khó.”

      “Sao cơ?”

      hiểu ý tôi mà. Được ở riêng vài ngày bên cạnh Simon? khắc nghiệt lắm đấy. Và việc ấy rất có ý nghĩa với em tôi. Nhiều lắm. Bỏ trốn để giúp nó tìm cha ư? Nó bao giờ quên điều đó đâu.”

      Tôi trợn mắt. “Ôi Chúa ơi, nghĩ thế à? chứ? Nghe tuyệt cú mèo. Tôi cá là cậu ấy đề nghị tôi hẹn hò và mọi thứ khác. Chúng tôi có thể gửi thư tình qua lại giữa hai trại giam thanh thiếu niên, có lẽ họ cho chúng tôi gặp mặt nhau vào những buổi khiêu vũ tập thể...”

      ta trừng mắt nhìn tôi.

      cho tôi là đồ ngốc à?” tôi , đoạn giơ phắt tay lên. “Đừng trả lời câu đó. Xin đấy. Tin bất ngờ nhé: Kiếm được cậu bạn trai phải mục tiêu tối quan trọng trong danh sách những điều ưu tiên của mọi đứa con đâu. Ngay lúc này biết nó chiếm vị trí cỡ nào với tôi đấy - còn kém hơn cả những mối lo nghĩ đáng kể là làm thế nào để cuộc sống của tôi trở lại như xưa.”

      “Được rồi>

      “Sau khi chuyện này chấm dứt, tôi chẳng ngạc nhiên nếu Simon muốn gặp tôi nữa. Chỉ là để hết thảy lại sau lưng thôi. biết sao ? Thế tốt. Bởi vì tôi cần tìm hiểu xem chuyện gì xảy đến cho Liz. Và tôi muốn giúp Simon vì đó là việc đúng đắn nên làm, phải vì tôi nghĩ cậu ấy đáng . Có lẽ tôi giống , thiên tài...”

      Cái quắc mắt ban nãy lại xuất . ‘Tôi …”

      “Nhưng tôi đủ khôn để biết đây cuộc phiêu lưu lãng mạn. Tôi sắp bỏ trốn. Tôi sống ngoài đường ngoài sá. Ngay cả khi hai đứa chúng tôi tìm được cha , tôi cũng chắc ông ấy có khả năng đưa cuộc đời tôi trở về như cũ.” Tôi nghĩ đến dì Lauren và thấy lòng nhói đau. “Tôi chắc mọi thứ có thể thay đổi, trở lại như lúc ban đầu.”

      “Vậy với tôi đáng để biết ơn vì vụ ra này à?”

      “Tôi có thế đâu...”

      ta tiếp tục tư thế lừng lừng ngó xuống như lúc nãy. “ cũng cần phải khỏi đây như Simon, có lẽ còn cấp bách hơn. Có thể ý thức được tình trạng nguy hiểm của mình lúc này, nhưng tôi có. Và tôi thấy lo.”

      “Lo à? Cho tôi sao?”

      ta nhún vai. “Đương nhiên rồi. Chu đáo. biết đấy.” Thậm chí ta còn thèm nhìn mắt tôi khi câu ấy. “Phải, chúng tôi cần , nhưng tôi thực lòng muốn giúp người cũng có siêu năng lực như mình.” ta tránh ánh mắt của tôi. “Chúng ta gắn kết với nhau.”

      dám đâu.”

      “Sao cơ?”

      Derek nhìn sang chỗ khác, mắt dần hướng lan man khắp phòng.

      đúng,” tôi . “Tôi rất cần được giúp sức. Cuộc đời tôi tan tành mây khói và chừng ngày nào đó, khi nhìn lại, tôi thấy đây là sai lầm lớn nhất, ngu xuẩn nhất mà tôi từng mắc phải, nhưng vào lúc này, nó là giải pháp duy nhất mà tôi biết. cần tôi trở thành tiểu thư mắc nạn của chứ gì? Được thôi. Nhưng đừng bao giờ bảo làm điều này vì liên quan gì đến tôi cả. dám vờ bảo là nó mang lại ích lợi cho tôi đâu.”

      xong, tôi xoay người bước ra ngoài.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

                  CHƯƠNG 33
                  TÔI MONG RẰNG, SAU cuộc đào thoát, mình có thời gian chợp mắt. Vì từ lúc vào ở Nhà Lyle đến giờ, ràng tôi ngủ được mấy.

      Đêm đó tôi mệt lử, đến nỗi còn có lấy cơ hội nằm xuống đấy bực tức vì Derek hay băn khoăn về bước kế tiếp. Tôi thả người xuống giường và liền mơ thấy còi báo động của cảnh sát rền rĩ ầm ĩ cùng lũ chó đánh hơi sủa inh tai. nam sinh bị mắc vào giường bệnh viện, nam sinh kẹt lại trong nhà mở và những hồn ma vướng lại trong các cái xác thối rữa. Những thây ma gào thét xin dung thứ, la hét thảm thiết, “Nhưng tôi cố ý,” và nam sinh . ‘Tôi cũng cố ý mà. Chẳng hề gì đâu.”

      Các giấc mơ cứ xoay mòng mòng rồi cùng tan biến cho đến khi trong số chúng thư thả trôi đến. hình ảnh bị những cái khác nặng hơn, mạnh mẽ hơn lấn át phải tách ra và cất tiếng la lối, “Còn tôi sao?”

      Tôi bừng tỉnh, ngồi ngẩn ra đó trong bóng tối, đầu óc quay cuồng vì ký ức chồng chéo mới rồi. Câu hỏi đặt ra cùng lời giải đáp hứa hẹn trong ký ức đó.

      Rồi tôi phóng xuống giường.

      Tôi gõ cửa phòng ngủ.

      “Derek?”

      Chi có tiếng ngáy khò khò đáp lại.

      Tôi lại gõ, gắng lấy hết can đảm gọi lớn hơn chút.

      “Derek ơi?”

      Ngón chân tôi co quắp lại khi tiếp xúc với nền gỗ cứng lạnh ngắt, đồng thời tôi chà chà lên hai cánh tay nổi hết cả da gà. Lẽ ra tôi nên chộp lấy cái áo len dài tay mới phải. Thêm cả vớ nữa.

      Và lẽ ra tôi cũng nên ở đây. Tôi hết những điều cần thiết cho Derek nghe, cả việc đưa ra lối thoát hoàn hảo nữa... thế mà lúc này tôi lại lẻn đến đây, nài nỉ ta chuyện với tôi.

      về việc hóa giải trận cãi nhau.

      Tôi vừa đưa tay định gõ tiếp tay nắm cửa kêu lách cách. Khi cánh cửa cọt kẹt hé mở, tôi ngước mắt lên, lời xin lỗi còn nằm môi nhận ra mình nhìn chằm chằm vào ngực ai đó. Ngực trần nhé... và phải khuôn ngực của cậu nhóc đâu. Rộng này, vạm vỡ này, mảng mụn trứng cá sưng đỏ là dấu hiệu duy nhất cho thấy vầng ngực này dính dáng gì đến người đàn ông trưởng thành.

      Derek lúc nào cũng khắp nhà với áo len dài tay quá khổ và quần jeans rộng thùng thình. Nếu phải hình dung ra thân hình ta thế nào dưới lớp quần áo - điều tôi chưa từng nghĩ đến - hẳn tôi đoán thế này, bè bè chắc nịch, gần như béo ị. Bao nhiêu thức ăn ta vội vã tống vào đâu hết rồi ấy. Và nhìn bề ngoài, thân hình này - đúng là béo .

      Má tôi đỏ lên và từ ngực Derek, tôi hạ tầm mắt xuống... để rồi nhận ra ta chỉ mặc độc quần đùi.

      “Chloe?”

      Tôi vội hướng mắt nhìn lên - biết ơn làm sao - mặt ta.

      ta nhìn tôi chăm chăm. “Chloe? ...?”

      nợ tôi.”

      “Hả?” ta dùng ngón cái và ngón trỏ dụi dụi hai mắt, ngáp hừ hừ rồi duỗi duỗi vai. “Biết bây giờ là mấy giờ ?”

      “Muộn rồi. Hoặc sớm. Chả quan trọng. Tôi cần giúp tay và nợ tôi. Mặc quần áo vào và xuống dưới lầu trong năm phút nữa nhé.”

      Tôi quay gót rời , hướng đến cầu thang.

      Derek theo tôi chứ? Chắc là , khi cân nhắc đến việc tôi phớt lờ mệnh lệnh “năm phút nữa gặp ” của ta lúc chiều.

      Tôi định rời cửa phòng Derek bước cho đến khi ta chịu giúp tôi, nhưng hề mong gặp Derek trong tình trạng thiếu vải như thế trong suốt cuộc chuyện. Cảnh tượng ấy cùng nhắc tôi nhớ là mình chỉ mặc mỗi quần ngủ và áo thun ba lỗ. Lúc xuống dưới nhà, tôi trông thấy cái áo Rae bỏ lại trong phòng nghe nhìn. Vừa mặc áo tôi vừa vào trong hành lang, suýt đâm sầm vào Derek.

      ta xỏ quần dài giữ ấm và khoác thêm áo phông, lúc này đứng giữa hành lang, giận dữ gãi gãi bên cẳng tay để trần.

      “Có bọ chét à?” tôi hỏi.

      Ngay từ đầu, phải thừa nhận câu bông đùa vừa rồi là cố gắng xoa dịu tâm trạng chẳng đâu vào đâu, và tôi nghĩ câu ấy đáng phải hứng lấy cú trừng mắt của ta.

      “Giải quyết cho xong ,” Derek lên tiếng. “Tâm trạng tôi tốt.”

      Tôi có thể hỏi như thế có khác mấy lúc bình thường, nhưng rồi kìm lại được, đoạn ra hiệu cho ta vào phòng nghe nhìn rồi đóng cửa lại. Sau đó, tôi nghiêng đầu, bày ra điệu bộ lắng nghe.

      “Trong này sao,” ta . “Chỉ cần tiếng. Có người đến tôi biết ngay.”

      Tôi dần bước qua bên kia phòng, ngừng lại ngay chỗ ánh trăng chiếu vào. Khi Derek theo sau, mãi đến giờ tôi mới nhìn ta ở nơi sáng, sắc mặt tái nhợt, hai má ửng đỏ, và đấy phải do mụn trứng cá. Mồ hôi làm tóc ta bết lại mặt, đôi mắt có vằn đỏ sáng rực, cố đánh vật để tập trung.

      bị sốt,” tôi .

      “Có lẽ vậy.” ta cào cào tóc ra sau. “Chắc do ăn phải thứ gì.”

      “Hay do con bọ nào chụp phải.”

      Derek lắc đầu. “Tôi ..." ta ngần ngừ, sau tiếp. “Tôi ốm. Dù gì cũng thường lắm. Phần nào là do... tình trạng sức khỏe của tôi. Có vẻ là phản ứng của cơ thể.” ta lại gãi tay. “Chuyện thôi. Tôi khỏi rồi. Simon cười tôi yếu ớt hơn thường lệ>

      nên về giường. Quên chuyện này...”

      , đúng. Tôi nợ . cần gì?”

      Dẫu muốn cãi tôi cũng khẳng định là ta có suy tính riêng rồi.

      “Chờ lát,” rồi tôi bước vội ra hành lang.

      “Chloe!” Giọng điệu thầm tức giận của Derek vang lên sau lưng tôi, theo sau đấy là tràng chửi bậy mấy hào hứng, như thể đến chút sức để chửi cho ra hồn ta còn chẳng có.

      Lát sau tôi quay lại, đưa cho Derek cốc nước lạnh với bốn Viên Tylenol.

      “Giờ uống hai viên, sau thêm hai viên nữa, trong trường hợp ...”

      ta dốc hết cả bốn viên thuốc vào miệng và uống nửa cốc nước.

      “Hoặc cứ uống hết bốn viên thể.”

      “Mức trao đổi chất trong người tôi khá cao,” Derek . “ phần khác trong tình trạng sức khỏe.”

      “Tôi biết khá nhiều lấy đó làm phiền.”

      ta lầm bầm trong miệng rồi uống hết cốc nước. “Cảm ơn , nhưng...” ta bắt gặp ánh mắt của tôi. “ cần tử tế với tôi chỉ vì tôi khỏe. cứ tức giận. có quyền cảm thấy như thế. Tôi lợi dụng và khiến cho việc thêm tồi tệ khi giả vờ như có lỗi gì. Nếu là , tôi mang nước đến, trừ phi đầu tôi hỏng rồi.”

      Derek quay , đặt cái cốc lên bàn. Tôi thấy vui khi ta làm thế, vì tôi khá chắc là hàm mình rớt xuống rồi. là cơn sốt thẳng tiến đến não bộ của ta, hai là tôi vẫn mơ ngủ, bởi câu kia nghe như là lời nhận sai. Thậm chí còn là câu xin lỗi quanh co vòng vèo.

      ta xoay lưng lại với tôi. “Được rồi, vậy cần>

      Tôi vẫy vẫy, ý bảo Derek đến bên chiếc sô-pha đôi. mặt ta thoáng vẻ bực bội - việc tôi cố tình làm ta xao lãng bằng ý tốt ấy khiến ta thể lấy làm phiền lòng được - nhưng khi tôi chọn chỗ ngồi là ghế đối diện, ta liền ngồi phịch xuống sô pha. Nếu thể làm cho ta chịu quay vào giường, chí ít ta cũng có thể nghỉ ngơi trong lúc tôi chuyện.

      cũng biết ít nhiều về thuật gọi hồn?” Tỏi mở lời.

      ta nhún vai. “Tôi phải chuyên gia.”

      “Nhưng biết hơn tôi, Simon hay bất cứ ai khác mà tại tôi có thể hỏi thăm. Vậy làm thế nào những người gọi hồn liên lạc với người khuất?”

      muốn đến người trong tầng hầm à? Nếu ông ta xuất ở đó ta thấy ông ta. Sau đó chỉ việc chuyện trò như tôi với lúc này.”

      “Ý tôi là bắt liên lạc với người cụ thể. Tôi có làm được thế ? Hay chỉ trong giới hạn những người tôi tình cờ gặp?”

      ta im lặng. Khi lên tiếng trở lại, giọng ta mềm mỏng khác thường. “Chloe, nếu nhắc đến mẹ ...”

      .” Tôi vốn định phủ nhận ràng như thế. “Thậm chí tôi còn chẳng nghĩ đến... Được rồi, đúng, tôi luôn cân nhắc việc ấy, vì ngày nào đó có lẽ là… dĩ nhiên tôi muốn lắm chứ, cực kỳ muốn...” Tôi nghe thấy mình dông dài, liền hít sâu vào hơi. “Chuyện này can hệ đến tình huống nay của chúng ta.”

      “Ý là Liz?”

      . Tôi... tôi cho là mình nên thử kết nối với bạn ấy. Chỉ... chỉ để cho chắc chắn. Nhưng cũng hẳn thế. Quên lý do vì sao tôi muốn biết .”

      ta tựa vào chồng gối ghế sô pha. “Nếu biết lý do, tôi có thể dễ trả lời hơn.”

      Chắc thế, nhưng tôi định kể cho ta nghe trước khi tôi có đủ bằng chứng để trình bày giả thuyết của mình cách tự tin.

      “Nếu bắt liên lạc được với cá nhân cụ thể tôi làm thế nào?”

      “Việc đó nằm trong khả năng của , nhưng dễ và ở tuổi này cũng đảm bảo là làm được. Giống như Simon và mớ bùa chú của nó, ở... trình thực tập thôi.”

      “Giả sử tôi tình cờ thực được, kiểu như làm người chết sống lại ấy.”

      có đâu.” ta lơ đãng gãi gãi tay, trong bầu khí lặng ngắt như tờ toàn nghe tiếng soạt soạt. “Theo tôi biết làm người chết sống lại là việc khó nhất và cần đến nghi thức phức tạp.” ta lắc đầu, thôi gãi. “Ắt tôi nghe nhầm. rồi, tôi phải chuyên gia.”

      “Quay trở lại với cách thức. Làm thế nào tôi triệu hồi được hồn ma nhất định?”

      Derek nằm thượt xuống, ghé đầu lên lưng sô pha, nhìn trần nhà chớp mắt trước khi gật đầu, như thể cho phép mình trả lời câu hỏi. “Nếu tôi nhớ chính xác có hai cách, có thể dùng đến tài sản cá nhân.” “Kiểu như chó đánh hơi.”

      tiếng động khẽ nghe như tiếng cười vang lên. ‘Phải, tôi cho là vậy. Hoặc là như mấy bà đồng thấy trong phim, lúc nào cùng xin xỏ mấy thứ đồ vật riêng tư.”

      “Cách thứ hai sao?” Tôi cố để lộ ra là mình thấp thỏm chờ đợi câu trả lời này đến mức nào, rằng tôi hy vọng mình đoán đúng đáp án ra sao.

      cần đến chỗ ngôi mộ.”

      Tim tôi đập thình thịch, chỉ lát thôi trước khi tôi mở miệng thành lời. “Đến chỗ ngôi mộ. Ước chừng xem cái xác được chôn ở đâu. So với vị trí của mộ phần xác mới quan trọng.”

      Tôi vừa tỏ ra sáng dạ chút bị kiến thức của Derek làm mất khí thế, Derek trước đây lại tái xuất. “Phải, phần xác. Tài sản cá nhân sau cùng.”

      “Tôi cho là mình biết hồn ma trong tầng hầm muốn gì rồi.”

      Tôi giải thích cho ta nghe hồn ma kia thúc giục tôi “bắt liên lạc” để “triệu hồi” và “biết được chuyện của họ” như thế nào.>

      “Ý ông ta là những cái xác bị chôn. Đấy là lý do ông ta muốn tôi vào khoang trống. Làm thế tôi có thể tiếp cận đủ gần những cái xác để liên lạc với các hồn ma.”

      Derek lại với tay ra sau gãi giữa hai bả vai. “Vì sao?”

      “Theo những điều ít ỏi mà ông ta tiết lộ là về Nhà mở Lyle. Họ cho tôi biết chuyện gì đó.”

      “Nhưng mấy cái xác đó nằm sâu dưới ba tấc đất trước khi nơi này trở thành nhà mở thời gian dài. Và nếu con ma đó biết chuyện gì, tại sao ông ta đích thân kể cho nghe?”

      “Tôi biết. Ông ta ...” Tôi cố sức nhớ lại. “Hình như ông ta bảo mình có cách kết nối với những người kia.”

      “Thế làm sao ông ta biết họ có điều quan trọng muốn kể với ?”

      Hỏi hay. Đây là lý do vì sao tôi tìm Derek. Bởi lẽ ta hoài nghi giả định của tôi, cho tôi thấy các lỗ hổng trong lập luận và tôi phải biết được điều gì trước khi bỏ kết luận.

      “Chịu,” mãi sau tôi . “Tuy nhiên, khi họ được chôn ở đó, tôi tin là họ chết bình thường đâu. Chắc đúng, và khi tuyệt đường kết nối với chúng ta, hồn ma này hoang mang, mất khái niệm về thời gian. Hoặc chừng ông ta muốn tôi tìm ra người giết họ.” Tôi đứng dậy. “Nhưng dù ông ta có muốn tôi nghe gì tôi vẫn sẵn lòng. Hoặc ít ra là thử cũng được.”

      “Khoan .”

      ta giơ tay lên, và tôi gắng sức để chuẩn bị tranh cãi. Việc này phí thời gian quá. Cả nguy hiểm nữa? sau khi chúng tôi từng bị bắt quả tang dính chùm với nhau. Và đừng quên là lần mới đây nhất, khi cố liên lạc với các hồn ma, tôi đưa linh hồn họ quay lại với hài cốt. Nếu chuyện đó tái diễn tốt hơn hết là tôi nên gọi ta lại để cùng chôn mấy bộ xương.

      ta ngồi dậy. “Tôi với nên kiếm chiếc đèn pin. Tôi cầm đèn. cầm giày cho hai chúng ta.”

                  CHƯƠNG 34
                  TÔI ĐỊNH - dù là chân , vớ hay giày - vào cái khoang đó cho đến khi tôi chuyện với hồn ma đầu tiên và hỏi hết những câu hỏi Derek đặt sẵn.

      Chúng tôi xuống phòng giặt. Derek đứng sang bên, lưng tựa vào máy sấy. Tôi ngồi xếp bằng tại giữa phòng, mắt nhắm lại, tập trung tinh thần.

      mất nhiều thời gian lắm, như thể các hồn ma đợi tôi từ trước. Tôi vẫn chưa hiểu được nhiều các cụm từ và những ý niệm lờ mờ thoáng qua. Tôi bảo với Derek điều đó rồi , “Tôi ngừng uống thuốc sau khi đưa tôi cái lọ. Nhưng ắt là thuốc vẫn còn ngấm trong người tôi.”

      “... phải do thuố...” hồn ma thều thào. “... chặn...”

      “Cái gì bị chặn?”

      “Bùa chú... các hồn ma... chặn lối...”

      bùa chú ngăn chặn hồn ma à?” tôi đoán thế. Điều này làm Derek chú ý và ta dịch tới trước, tay thôi bắt chéo trước ngực. “Có phải ông ta lá bùa chặn ông ta lại? Loại nào?”

      Tôi định dịch lại hiển nhiên là hồn ma nghe được câu hỏi kia, nên mới trả lời. “Pháp thuật... nghi thức... quan trọng.”

      “Quan trọng ư?”

      ... quan trọng,” ông ta thốt ra dứt khoát.

      Tôi liên tưởng cách ấy với lối chuyện của Derek. Người làu bàu là cách liên lạc này chả lý tưởng tí nào khi ta tức tối gãi gãi cẳng tay, đoạn bảo, “Kêu ông ta lúc từ thôi. Lặp lại cho đến khi hiểu và nhắc lại từ đó. Việc này mất thời gian, nhưng ít ra chúng ta bỏ lỡ...”

      ta ngưng bặt, tầm mắt hướng theo ánh nhìn của tôi vào cẳng tay mình. Bề mặt da Derek ... nhúc nhích. Gờn gợn lăn tăn.

      “Cái gì...?” ta kêu lên, tức tối hằm hè rồi lắc tay mình mạnh. “ co thắt cơ bắp. Gần đây tôi hay bị vậy. filepos-id="filepos1114078">

      ta nhìn kỹ lớp da khẽ lay động lần nữa, nắm chặt tay lắc lắc lên xuống, cố để tay mình trở lại bình thường. Tôi sắp sửa đề nghị ta nên gặp bác sĩ nhận ra là chuyện khám dễ tí nào với mẫu người như Derek. tại tôi thấy cơ bắp ta tự nở ra co lại. phản ứng khác từ tình trạng sức khỏe của Derek, tôi đoán vậy, các bắp thịt phát triển quá mức. Giống như các bộ phận còn lại cơ thể ta gào thét la ó trong quá trình dậy .

      “Miễn đừng xé toạc hết quần áo và biến xanh lè là được,” tôi .

      “Sao cơ?” Cơ mặt Derek rúm ró, rồi ta cùng hiểu ý tôi. “Người Khổng Lồ Xanh ấy à. Ha ha. bộ phim Vớ vẩn tưởng hơn.” ta xoa xoa cẳng tay. “Mặc kệ tôi và quay lại với hồn ma của .” Hồn ma kia nghe thấy Derek bảo mình làm gì và sau đó chúng tôi cứ thế thực . Cách này hiệu quả hơn nhiều lắm, dù có chút giống tìm kiếm manh mối trong trò đố chữ, hồn ma lại từ và tôi hào hứng lặp theo khi hiểu rốt ráo.

      Tôi bắt đầu hỏi về cá nhân hồn ma và được biết ông ta là người gọi hồn. Ông ta từng ở trong bệnh viện mà trước đây tôi được nhận vào. ít chuyện vụn vặt về việc ngăn cản các con ma quấy rối những bệnh nhân tâm thần, dù tôi thực hiểu mấy, nhưng chuyện đó quan trọng.

      Hồn ma nhận ra những người gọi hồn nên từ trước ông ta biết tôi là gì. Biết tôi mình là ai, ông ta hiểu tôi cần hỗ trợ. Nhưng chưa kịp bắt liên lạc họ đưa tôi . Thế là ông ta theo tôi đến Nhà mở Lyle. Chỉ là, hiểu sao có thứ gì đó ngăn chặn các hồn ma tiếp cận ngôi nhà. Ông ta nghĩ do bùa chú, dẫu vậy, khi Derek hoài nghi giả thiết này, hồn ma thú có thể là do bất cứ vật gì, từ vật liệu xây dựng cho đến phong thủy căn nhà. Ông ta chỉ biết những nơi mình có khả năng kết nối với tôi cách rời rạc là tầng hầm và tầng áp mái.

      Còn về phần mấy cái xác trong khoang trống, ông ta biết được hai việc. Thứ nhất, họ bị giết. Thứ hai, họ là những người sở hữu siêu năng lực. Liên kết hai điều đó với nhau, ông ta tin rằng chuyện của họ rất quan trọng. Ông ta tự chuyện với họ được vì việc liên lạc với người khuất lúc ông ta chết rồi chẳng dễ dàng như khi ông ta còn sống.

      “Nhưng giờ họ chỉ còn mỗi hài cốt.” Derek . “Như mấy xác ướp ấy. Dù có chuyện gì xảy đến với họ tại, ở đây can hệ đến chúng ta.”

      “Có lẽ thế,” hồn ma đáp vỏn vẹn như vậy.

      “Có lẽ ư?” Derek có vẻ hết hy vọng và bắt đầu lại lại. ta lẩm ba lẩm bẩm gì đấy nhưng lại tỏ vẻ tức giận, chỉ thất vọng, cố chấp nhận vấn đề này và nhận thấy mối tương quan với việc ta thực nên về giường và chăm lo cho cơn sốt của mình.

      “Samuel Lyle,” hồn ma lại truyền lời. “Chủ nhà đầu tiên. Biết ông ta chứ?”

      Tôi trả lời rằng mình biết và hỏi Derek.

      “Làm sao tôi biết đến người xây nơi này cách đây trăm năm cơ chứ?”

      “Sáu mươi.” Hồn ma chỉnh lại, và tôi lặp theo.

      “Sao cũng được.” Derek tiếp tục tới lui. “Ông ta có biết năm nay là năm bao nhiêu ?”

      Tôi có thể chỉ ra rằng nếu hồn ma biết căn nhà này bao nhiêu tuổi hiển nhiên ông ta cũng biết tại là năm nào, nhưng lúc này Derek cứ mãi gắt gỏng càu nhàu, cơn sốt khiến ta khó mà tập trung suy nghĩ vấn đề nan giải này.

      “Siêu năng lực,” hồn ma . “Lyle. Pháp sư.”

      Nghe thấy tôi nhắc đến từ đó? Derek dừng sững lại. “Người xây căn nhà này là pháp sư ư?”

      “Pháp thuật hắc ám. Nhà giả kim. Tiến hành thí nghiệm. Lên những người có siêu năng lực.”

      Tôi bắt chéo hai cánh tay vừa mới rùng mình vì ớn lạnh lên trước ngực. “Ông cho đấy là lý do mấy người trong khoang kia mất mạng? Vị pháp sư tên Lyle ấy, thí nghiệm người họ?”

      “Sao hồn ma biết được lắm thế về chủ nhà?” Derek hỏi. “Ông ta theo đến đây mà?”

      “Ai ai cũng biết chuyện ấy,” hồn ma hồi đáp. “Tại Buffalo này. Tất cả những người có siêu năng lực. Biết ông ta sống ở đâu. Và tránh xa ông ta. Hoặc là .”Derek lắc đầu. “Tôi vẫn chưa hình dung ra được chuyện này có liên quan đến chúng tôi.”

      “Có lẽ có,” hồn ma đáp. “Mà cùng có thể . Cần hỏi.”

      Derek rít lên chửi và động tay mạnh vào tường, làm tôi nhăn mặt. Tôi bước sang chỗ ta đứng.

      “Về giường . Chắc đúng. Tôi tin là chẳng có chuyện gì...”

      “Tôi thế. Ý tôi là... pháp sư xây nên nơi này từ sáu mươi năm trước; những người sỡ hữu siêu năng lực bị chôn trong khoang trống; và giờ chúng ta có mặt ở đây, ba đứa nhóc có năng lực siêu nhiên. Nhà mở được đặt theo tên ông ta. Điều này mang ý nghĩa gì đây? Hay chỉ đơn giản là lấy theo tên người xây dựng căn nhà? Quá nhiều yếu tố để kết luận đây là trùng hơp ngẫu nhiên, nhưng tôi chưa tìm được mối tương quan nào cả.”

      “Tôi lo được việc đó. Về...”

      , ông ta đúng. Chúng ta cần hỏi. Tôi chỉ...” ta gãi gãi sau áo mình. ‘Tôi thấy chuyện này vớ vẩn và nó làm tôi phát quạu. Nhưng vẫn phải tiến hành thôi.”

      Hồn ma theo chúng tôi vào khoang trống.

      “Làm sao tôi tránh được sai lầm trước kia?” Tôi hỏi. “Đưa họ quay về hài cốt ấy?”

      Bốn bề lặng ngắt. Tôi đếm đến sáu mươi rồi , “Xin chào? Ông còn ở đó ?”

      “Cứ bình tĩnh. Tập trung. Nhưng thả lỏng nhé. nhàng thôi. Sức mạnh của . Quá lớn.”

      “Sức mạnh của tôi quá lớn ư?”

      Tôi nhịn được cười. Có thể tôi còn chả chắc mình muốn có những sức mạnh này , nhưng chuyện tôi phải là người gọi hồn thường thường bậc trung nghe mát lòng mát dạ. Kiểu như bạn tham gia làm bài kiểm tra IQ và phát ra bạn thông minh hơn bạn tưởng ấy.

      “Tuổi của . Lẽ ra bao giờ có khả năng...”

      Im. Tôi nhẫn nại đợi nghe từ tiếp theo. Và đợi.

      “Xin chào?”

      Ông ta lại lên tiếng, từng từ . “Quá Sớm. Quá nhiều. Quá...”

      khoảng lặng dài đằng đẵng.

      “Có gì đó ổn,” mãi sau ông ta nốt.

      ổn sao?”

      Lặng lẽ quan sát trong góc tối từ nãy đến giờ, Derek chầm chậm bước ra. “Ông ta gì vậy?”

      “Về sức mạnh của tôi. Rằng chúng... bất ổn.”

      ‘‘Quá mạnh,” hồn ma . “ bình thường.”

      bình thường?” tôi thầm .

      Hai mắt Derek rực sáng. ‘‘Đừng nghe ông ta , Chloe. Vậy là có sức mạnh. Thế thôi. ổn. Chỉ việc giảm nó xuống.”

      Hồn ma lời xin lỗi. Ông ta chỉ dẫn thêm tí nữa, rồi quan sát từ “phía bên kia’’, tránh trường hợp diện của ông ta làm sức mạnh của tôi tăng vọt như lúc nãy. Nếu tôi cần ông ta quay lại. Sau khi dặn tôi đừng gắng quá sức, ông ta biến mất.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


                  CHƯƠNG 35
                  DEREK QUAY TRỞ VÀO GÓC tối, để tôi ngồi đấy xếp chân lại như lúc nãy với chiếc đèn pin đặt trước mặt. Tôi rất muốn dùng nó như nến thắp xua bóng tối, tận dụng nó chiếu thẳng vào chỗ chôn cất các bộ hài cốt với hy vọng rằng, nếu nền nhà rung lắc dữ dội quá, Derek báo cho tôi biết trước khi tôi làm người chết sống dậy.

      Tôi từng dùng đến trí tưởng tượng của mình để đưa các hồn ma lìa khỏi thân xác, nên tôi làm thế lần nữa. Tôi hình dung ra chính mình lôi bật các hồn ma từ thế giới bên kia, giằng kéo họ giống như nhà ảo thuật kéo từ trong ống tay áo ra chiếc khăn quàng cổ dài bất tận.

      Sau vài lần manh nha nắm bắt được chút hy vọng mong manh, tôi lại để vuột mất cơ hội. nản chí, tôi tiếp tục tưởng tượng, chậm rãi và kiên định, cưỡng lại thôi thúc muốn chú tâm cao độ hơn nữa.

      “Ngươi muốn gì?” có tiếng phụ nữ gắt lên, nghe gần và ràng đến nỗi tôi chụp ngay lấy đèn pin, bụng nghĩ là trong các y tá tìm thấy chúng tôi.

      Thay vào đó, tôi chiếu đèn vào phụ nữ mặc đồ công nhân vệ sinh. Hay đó là trang phục của nửa thân . Bà ta đứng đấy, đầu chạm vào trần khoang thấp tè, điều đó nghĩa là dưới lớp đất nền kia, bà ta bị “chôn” đến giữa bắp đùi. Bà ta khoảng chừng ba mươi, có mái tóc vàng ngắn quá vai. Những đường nét sắc sảo khuôn mặt bà ta đanh lại, lộ vẻ tức giận.

      “Này con bé đồng cốt kia, ngươi muốn gì?”

      “Bảo nó để chúng ta yên,” từ trong bóng tối truyền đến tiếng rên rỉ của người đàn ông.

      Tôi chiếu đèn vào hướng phát ra giọng nhưng chỉ có thể nhìn thấy cái bóng mờ ảo kế bên bức tường xa nhất.

      “Cháu chỉ m... muốn chuyện với mọi người,” tôi .

      “Chừng đó là quá hiển nhiên rồi,” người phụ nữ cáu kỉnh. “Nào gọi, nào kéo, nào quấy nhiễu cho đến khi ngươi lôi được bọn ta ra thôi.”

      “Cháu c... cố ý...”

      “Bọn ta muốn yên thân mà cũng được à? Đẩy chúng ta quay ngược về thân xác vẫn chưa đủ chứ gì. Ngươi có biết làm thế giống gì ? ngồi thưởng thức buổi chiều đẹp trời rồi đùng cái chui lại vào hài cốt của mình, bị chôn, quơ quào mò đường và thấy khủng hoảng vì mình bị đứa đồng cốt điên khùng tìm kiếm nô lệ thây ma nào đó bẫy lại.”

      “Cháu cố tình...”

      “A, nghe rồi chứ Michael? Nó bảo nó cố tình.” Người phụ nữ di chuyển đến chỗ tôi. “Vậy nếu ta ngẫu nhiên gây ra trận bão lửa địa ngục đầu ngươi cũng chả hề gì phải , miễn ta vô ý là được hả? Ngươi có sức mạnh đấyé con à, và tốt hơn là ngươi nên học cách sử dụng hợp lý trước khi có người nào dạy cho ngươi bài học. Cứ triệu hồi ta lần nữa xem, ta cho ngươi nếm mùi.”

      rồi bà ta dần mờ .

      “Chờ ! Bà là...” Tôi cố nhớ xem Simon từng gọi phụ nữ biết tung bùa chú là gì. “... phù thủy phải ? có chuyện gì xảy ra với bà ở đây?”

      “Ta bị giết, nếu điều đó chưa mồn như thế.”

      “Bà bị giết vì là phù thủy sao?”

      Bà ta quay phắt lại, khiến tôi giật điếng người. “Ý ngươi là ta tự rước lấy kết cục này à?”

      “Kh... . Có phải Samuel Lyle, chủ ngôi nhà này, giết bà ? Vì bà là phù thủy?”

      Môi bà ta cong lên thành nụ cười đáng sợ. “Ta tin chắc việc ta là phù thủy làm lão ta thêm khoái trá. Lẽ ra ta nên biết là đừng tin pháp sư, nhưng ta dại dột. Ngốc hết chỗ . Sam Lyle hứa hẹn với chúng ta cuộc sống nhàng hơn. Ai trong chúng ta mà muốn thế, phải nào? Muốn có sức mạnh mà phải trả giá. Sam Lyle rao bán những giấc mơ. tên bán hàng bịp bợm. Hoặc lão ta mất trí rồi.” Lại thêm nụ cười nữa. “Chúng ta bao giờ đoán được kết cục đó, đúng Michael?”

      gã điên,” tiếng thầm vang lên từ phía sau. “Những việc lão ta làm với chúng ta...”

      “À, nhưng chúng ta là những đối tượng cam tâm tình nguyện, ít nhất lúc đầu là thế. Bé con, ngươi thấy đấy, mọi bước tiến của khoa học đều đòi hỏi việc thí nghiệm, mà thí nghiệm cần có đối tượng để thử, ta và Michael là những người như vậy. Những con chuột trong phòng thí nghiệm hy sinh vì ảo tưởng của tên điên.”

      “Thế còn cháu?”

      Bà ta cười khẩy. “Ngươi sao?”

      “Chuyện đó có liên quan đến việc cháu có mặt ở đây ? Lúc này ấy? Chúng cháu đông người hơn. Những người có năng lực siêu nhiên. Trong nhà mở.”>“Họ có làm thí nghiệm với ngươi ? Trói gô ngươi vào giường và châm điện vào người ngươi cho đến khi ngươi cắn đứt lưỡi mình?”

      “Kh... ạ. Họ ch... chẳng làm như vậy.”

      “Ngươi gặp may đấy nhóc, thôi làm phiền bọn ta nhé. Sam Lyle đời nhà ma, và nếu số phận công bằng, lão thối rữa dưới địa ngục rồi.”

      Hình dáng của bà ta lại nhạt nhòa.

      “Đợi ! Cháu cần biết...”

      “Thế tìm hiểu !” Bà ta lại lao vọt trở lại. “Nếu ngươi nghĩ mình có mặt ở nơi này vì pháp sư ngoẻo từ tám đời, rồi ngươi cũng khùng điên kém gì lão ta có đáp án cho ngươi đâu. Ta chỉ là vong hồn, phải nhà tiên tri. Tại sao ngươi lại đến đây hỏi ta chết ở đâu? Làm sao ta biết chứ? Mà tại sao ta phải bận tâm?”

      “Có phải cháu gặp nguy hiểm ?”

      Bà ta chu môi. “Ngươi là người có siêu năng lực. Lúc nào mà ngươi chẳng gặp nguy hiểm.”

      ***

      Lúc đứng trong phòng giặt phủi phủi quần áo với Derek, tôi lên tiếng.

      “Nhiệm vụ hoàn thành, nhưng thu được gì. Trừ việc có thêm nhiều thắc mắc. Rốt cuộc cũng được quay về giường rồi đấy.”

      Derek lắc đầu. “Chẳng sao cả. Tôi ngủ nghê gì.”

      “Vì chuyện này hả? Xin lỗi. Tôi cố ý...”

      “Trước khi làm tôi tỉnh giấc tôi cũng có ngủ đâu.” ta giật lấy giày mình và gạt hết lớp đất dính đấy xuống bồn rửa. “Cơn sốt này, hay là gì cũng được, làm tôi bực mình. Bồn chồn mãi yên.” Như là minh chứng cho lời mới rồi, cơ bắp cẳng tay ta bắt đầu giật giật. “ phần gây ra rắc rối này là do tôi tập thể thao đầy đủ. Lòng vòng ném bóng với Simon thôi hết được. Tôi cần thêm... thời gian. Năng tham gia nhiều hoạt động hơn. Tôi nghĩ đấy là lý do.” ta chà mạnh hơn lên những bắp thịt nổi gờn gợ>

      có thể hỏi xin thêm đồ tập thể thao ? Có vẻ chúng khá hữu ích trong những trường hợp thế này.”

      ta liếc nhìn tôi. “ đọc hồ sơ của tôi rồi mà. thực cho là họ mua cho tôi bộ tạ với bao cát à?” ta đưa mắt rảo khắp phòng giặt. “ mệt chưa?”

      “Sau vụ lúc nãy à? Chưa.”

      hóng gió được ? Ra ngoài, dạo lúc ấy?”

      Tôi bật cười. “Chắc rồi, nếu phải có vấn đề với hệ thống báo động lối .”

      ta đưa tay cào cào tóc, rũ cho hết lớp bụi đất bám vào lúc ta chạm trúng trần khoang. “Tôi biết mã số.”

      “Sao cơ?”

      cho là tôi đưa Simon biết mã số an ninh à? Tôi có thể đưa ra ngoài, và chúng ta nên dạo sao cho đúng nghĩa đấy, xem xét lộ trình đào thoát, nơi nấp. Tôi chưa thăm thú được nhiều nên cũng lắm về những nơi gần đây.”

      Tôi khoanh tay lại. “ có thể ra ngoài bất cứ lúc nào ư? Tập bài thể dục mà cần? Nhưng chưa bao giờ thực sao?”

      ta luân phiên đổi chân trụ. “Tôi có ý nghĩ đó...”

      “Dĩ nhiên là có rồi. Nhưng có khả năng còn có hệ thống báo động khác khi chuông báo bị ngắt. Hoặc thiết bị ghi nhận tín hiệu bị đứt. Nên mới chưa khi nào có cơ hội. Nhưng giờ chúng ta nên thử. Nếu bị bắt quả tang, được rồi, mọi người đều nghĩ là chúng ta tí tởn với nhau. Tôi với gặp phiền phức vì tội lén lút làm trò này, nhưng giống tình huống tôi và Simon gặp phải nếu như hai đứa tôi bị bắt đường bỏ trốn.”

      Derek gãi cằm. “Ý hay đấy.”

      “Và chưa bao giờ nghĩ đến ý này.”

      ta lặng thinh đáp. Tôi thở dài rồi hướng đến chỗ>

      “Chloe,” ta . “Khoan . Tôi...”

      Tôi thoáng liếc ra sau. “ nào?”

                  CHƯƠNG 36
                  NĂM PHÚT SAU, CHÚNG TÔI rảo bước dọc theo vỉa hè, sau lưng là ánh đèn mờ mờ cùa Nhà mở Lyle. Tôi và Derek cuốc bộ vòng quanh dãy nhà và vạch ra hết mọi tuyến đường từ nhà trở ra. Đây là khu ở Buffalo mà tôi lắm, đâu đâu cũng là các ngôi nhà cổ nằm những khu đất rộng lớn mà bạn trông mong là tìm thấy chiếc Mercedes hay Cadillac khắp các ngõ. Nhưng tôi hiểu vì sao lại chẳng có bóng dáng chiếc xe nào – những ống khói vút cao ngun ngút khói che khuất vài dãy nhà về phía đông.

      Sau hai dãy nhà xuôi theo hướng tây, ánh đèn lúc nhúc trước mắt cho thấy đấy là khu mua bán tấp nập. Derek cũng xác nhận như thế. Tương tự khu dân cư này, nơi đó cổ kính và tao nhã vừa đủ, hề hào nhoáng. cửa hiệu cầm đồ, cửa tiệm bán đồ khiêu dâm, hộp đêm lẫn quán cà phê nào hết.

      Dựa theo hiểu biết từ những chuyến chơi hiếm hoi của Simon hẳn cậu bảo Derek mình từng trông thấy những khu buôn bán thường thường và cổ hơn, nơi có nhiều ngõ ngách cùng những góc phố tối om om.

      “Khi nào đến khu buôn bán, tự do trở về nhà. Nếu được đường đó sao?” Derek vẫy tay chỉ về phía đông, hướng các nhà máy. “ lối đó. Toàn là khu công nghiệp thôi. Tôi nghĩ chắc chắn tìm được kho hàng bỏ hoang hoặc là nơi cần náu thời gian.” ta nhìn quanh quất, xem xét tỉ mỉ khu dân cư, hai cánh mũi phập phồng khi ta hít vào khí lạnh của trời đêm, chắc làm vậy ta đỡ sốt. “ nhớ hết chứ?”

      lại lần nữa nhé? Chậm thôi? Hay là viết ra cho tôi ? Vẽ thêm hình minh họa vào?”

      ta cau mày. “Tôi chỉ kiểm tra, được chưa? Việc quan trọng đấy.”>

      “Nếu lo hai đứa bọn tôi xoay xở được có biện pháp liền đây. với chúng tôi.”

      .”

      “Tôi chỉ định bảo là...”

      “Được rồi, .”

      ta nhanh hơn<sub>, </sub>bỏ lại tôi vội bước gấp gáp để đuổi kịp. Tôi khẳng định là Simon đúng, chủ đề này nên nhắc đến nữa, nhưng tôi thể .

      “Simon lo cho lắm.”

      “Phải đấy?” ta dừng bước, xoay người lại và dang rộng tay ra. “ thấy tôi ổn sao?”

      , trông như nên về giường lo cho cơn sốt của , đừng có thơ thẩn...”

      “Tôi có thơ thẩn đâu.” ta ngắt lời tôi, giọng điệu nghe chói tai hơn thường lệ. “Ý tôi là, tôi ở đâu đây? đường, đúng ? Cách Nhà Lyle mấy dãy nhà thôi. Chẳng có chiếc xe cảnh sát nào chạy hết tốc lực đường đuổi theo tôi hết. Nếu có chuyện tôi có thể tự lo. nghĩ là bà Talbot và Van Dop ngăn được tôi ư?”

      “Vấn đề nằm ở chỗ có thể trốn thoát hay , mà là chứ.”

      Derek khựng lại. Trong khi hài lòng vì biết lúc này ta khẳng định điều mà mình muốn nghe, tôi thích phải thấy câu trả lời này cần suy nghĩ lâu đến vậy. Simon từng cậu ấy lo nếu có chuyện ổn xảy đến. có thể Derek để mặc mọi chuyện. ta quyết là mình thuộc về Nhà Lyle. Nếu đối mặt với nguy hiềm ta có chịu rời ? Hay ta chỉ biết đến mối hiểm nguy mà mình đặt ra... hoặc nghĩ mình làm thế?

      “Derek à?”&gt;

      ta thọc tay vào túi quần. “Ừ.”

      “Ừ gì?”

      ta lại gãi mạnh lên tay cho đến khi đấy ra những vết cào đỏ. “Nếu có nguy hiềm, tôi trốn tìm hai người, được chưa?”

      “Thế tốt.”

      Khi thức giấc, nhìn thấy bóng người giường mình, tôi liền ngồi dậy, định hỏi có phải là Liz . Nhưng đấy là Rae. ấy ngồi bó gối tựa người vào tường, ánh mắt long lanh thích thú.

      “Cậu tưởng ma à?” ấy hỏi.

      “Kh... . Mà cũng có thể vậy.” Tôi đưa tay dụi mắt và ngáp dài.

      “Tớ cho rằng chẳng phải là ý hay khi lấy làm kinh ngạc với người nhìn thấy ma phải ?”

      Tôi ngó quanh phòng ngủ, mắt chớp chớp đến mấy lần. Ánh nắng ban mai tràn vào phòng. Tôi liếc sang giường Rae và tưởng tượng là Liz ngồi đó ngoe nguẩy chân dưới ánh mặt trời.

      “Liz có để lại thứ gì ?” Tôi hỏi.

      “Sao cơ?”

      Tôi cựa mình ngồi dậy rồi gạt chăn ra sau. “Khi chuyển vào đây cậu có thấy gì ?”

      “Tớ thấy mỗi cái sơ mi của Tori, nhưng tớ cóc thèm đưa lại. giống Tori cuống cuồng trả lại cái áo nỉ màu xanh lá mà ta mượn của Liz đâu. Hôm nọ tớ thấy ta mặc cái áo đó. Sao thế? Rốt cuộc Liz cũng gọi à?”

      Tôi duỗi người. “. Chi là tớ...” Tôi ngáp thêm cái nữa. “Trời còn sớm và đầu óc tớ chưa tinh táo hẳn thôi. Bà Talbot gõ cửa chưa?”

      “Chưa, mình còn vài phút nữa. Tớ muốn chuyện với cậu trước lúc mọi người thức dậy.”

      “Chắc chắn rồi, chuyện...” Tôi ngồi phắt dậy ngay lập tức. “Hôm qua bọn mình định chuyện. Tớ quên béng mất.”

      “Cậu bận mà.” ấy giật giật gấu váy ngủ người búp bê. “Thế tớ được tham dự chứ?”

      “Tham dự gì?”

      “Vào cuộc đào thoát hay ho kia kìa. Tối qua cậu định kể cho tớ nghe mà? Đấy là những gì cậu, Simon và Derek nhốn nháo bàn luận vài ngày trước.”

      Tôi muốn hình dung ra vẻ mặt mình lúc bấy giờ. Choáng váng, khiếp sợ, tài nào tin nồi - Tôi tin chắc tất cả những biểu cảm ấy đều dồn hết lên mặt tôi rồi, hiển nhiên là đủ để xua tan bao hoài nghi của Rae.

      “Tớ kh... ...”

      “… biết là tớ nhắc đến chuyện gì à?” ấy xoắn xoắn rồi giật đứt sợi dây lùng nhùng tay mình, ánh mắt dán chặt vào đấy. “Vậy lúc ấy cậu định kể với tớ gì thế? Bịa ra câu chuyện khác để đánh lạc hướng?”

      “Kh... . Tớ định kể với cậu chuyện xảy ra trong khoang trống với Derek. Tớ lại bắt được liên lạc với hồn ma kia.”

      “Ồ.”

      Rae hạ tầm mắt xuống. Thường câu chuyện về thây ma của tôi rất lôi cuốn, nhưng đó phải là những gì Rae muốn nghe lúc này. ấy thả sợi dây xuống giường.

      “Vậy là tớ được mời tham dự&gt;

      “Kh... có...”

      Rae giơ hai tay lên. “Tớ có nghe Simon và Derek tranh cãi với nhau chuyện đào thoát lần rồi. Giờ, dù cuộc chuyện này chỉ nhắc đến việc chuyển cậu hay Derek , và bỗng nhiên ba người các cậu cùng trốn thoát...”

      “Đó ...”

      “Tối qua, khi tớ thức giấc thấy cậu đâu hết. Tớ xuống dưới lầu ngay đúng lúc cậu và Derek lẻn ra ngoài. Tớ theo hai người đủ xa để biết là các cậu hề tản bộ ngắm trăng.”

      “Derel trốn.” Điều này là , trừ phi đấy hẳn làý ấy muốn đến.

      Rae lại ngồi dựa ra sau tường, tiếp tục bó gối. “Chuyện gì xảy ra nếu tớ đáp ứng được cầu của hội các cậu. Liệu tớ phá lệ được mời chứ?”

      “Hả?”

      “Hội những đứa trẻ có siêu năng lực các cậu ấy. Những người sở hữu sức mạnh siêu nhiên.”

      Tôi cười phá lên, giọng cười nghe còn ghê hơn tiếng chó xù giật mình kêu ăng ẳng. “Sức mạnh...  siêu nhiên? Tớ ước gì là vậy. Sức mạnh của tớ còn giúp tớ tải chương trình Cartoon Network nhanh hơn được nữa là... trừ khi là phân cảnh hài hước nào đấy. Ghost Whisperer Junior. Hay là Ghost Screamer, nghe giống hơn đấy. Mở ti-vi và điều chỉnh kênh , mỗi tuần, thấy Chloe Saunders chạy dài la hét khi có con ma đến cầu cạnh ấy cho mà xem.”

      “Được rồi, có lẽ siêu năng lực giúp cậu làm thế. Nhưng chuyện gì xảy đến nếu cậu có thể đẩy đứa trẻ khỏi lối của mình bằng cái búng tay? Cá là lúc nào đấy khả năng đó có ích cho xem.”

      Tôi bật dậy, rời giường rồi đến chỗ&gt;

      “Chắc chắn rồi, nhưng đấy phải điều Derek làm. ta chộp lấy tớ. Tin tớ , tớ có cảm giác là sức mạnh đó liên quan đến thể chất đấy.”

      “Tớ đến Derek. Vài ngày trước khi Brady bị đưa , cậu ta và Derek gây nhau. Hoặc Brady cố làm vậy. Derek chẳng muốn dính đến rắc rối làm gì, vậy mà Brady cứ chọc ghẹo ta mãi, cố làm ta nổi khùng, và khi cậu ta đấm vào mặt Derek, Simon búng tay và, rầm, Brady bay ào vào tường. Tớ có mặt ở đó. Derek và Simon còn chạm đến cậu ta cái. Đấy là lý do vì sao tớ muốn xem hồ sơ của Simon.”

      “Chà, cậu cũng thấy Simon đâu có hồ sơ. Cậu ấy ở lại đây vì Derek. Cha họ biến mất và Derek bị đưa tới đây vì ta có vấn đề, nên tiện thể họ cũng tống Simon vào luôn.”

      “Cha họ biến mất thế nào?”

      Tôi nhún vai, lấy ra cái áo sơ mi. “Hai em họ mấy khi nhắc đến. Tớ muốn lắm chuyện.”

      tiếng thịch vang lên. Ngoái nhìn lại, tôi thấy Rae nằm uỵch ra giường.

      “Cậu tốt bụng quá đấy bạn à,” ấy . “Từ chuyện đó tớ luôn chú ý đến hai em họ.”

      Tôi lắc đầu. “Tớ cho là mình vừa nghe thấy bà Talbot...”

      “Thôi nào. Hôm nay là thứ Bảy. Chúng ta có thể ngủ đẫy giấc, và cậu cho qua chuyện dễ thế đâu nhỉ. Tớ biết Simon có pháp thuật, như cậu vậy. Và tớ khá chắc là Derek cũng có. Đấy là nguyên nhân họ luôn kè kè với nhau như hình với bóng. Tớ cá cha Simon nhận nuôi Derek cũng vì lý do đó.”

      Tôi nhìn vào gương, lấy bàn chải chải tóc.

      “Điều gì khiến tớ kết luận chắc chắn về toàn bộ chuyện này như vậy?” Rae tiếp tục . “Còn nhớ tớ từng kể với cậu các chẩn đoán của tớ ? Làm thế nào chúng khớp với nhau ấy? Tớ chưa kể cho cậu nghe hết. Cậu ọc hồ sơ của tớ phải ?”

      Tôi từ từ quay lại, cái bàn chải vẫn giơ lên.

      Rae tiếp. ‘‘Theo như báo cáo tớ cãi nhau với mẹ mình và làm bà ấy bị bỏng bằng bật lửa. Chỉ là lúc ấy tớ có cầm bật lửa đâu. Tớ chỉ chộp lấy tay mẹ mình và làm bỏng bà ấy sơ sơ thôi.”

      “Tại sao cậu lại ...?”

      “Kể với cậu?” ấy ngắt lời. “Tớ đợi đến lúc hiểu cậu hơn. Cho đến khi cậu chịu tin tớ. Nhưng sau đó cậu khám phá ra cậu thấy ma và tớ hiểu chuyện đó nghe thế nào. Giống như đứa con nít thấy ganh tị vì bạn nó sắp được Disney World, rồi cho thấy là nó cũng đặc biệt. Sức mạnh của tớ giống của cậu. Tớ kiểm soát được. Chỉ xuất khi tớ nổi điên thôi.”

      “Giống như lúc cậu cãi nhau với Tori. là cậu đốt Tori sao?”

      ấy ôm chặt cái gối của tôi vào lòng. “Tớ cho là vậy. Nhưng bằng chứng đâu? ta cảm thấy như bị bỏng và chỉ có vết đỏ, nhưng việc đó khác lúc tớ đốt cái áo sơ mi của ta.” Rae cười toe toét. “Có lẽ trò đó khá thú vị. Tớ dối mẹ mình và bảo là tớ đùa với bật lửa, khi tới chỗ bà tớ quên khuấy là mình còn cầm nó tay. Có ai bận tâm đó có phải là bật lửa nào. Họ thấy những gì họ muốn thôi. Gán cho chúng ta căn bệnh, điều trị, và nếu gặp may cậu khỏi. Chỉ là những khả năng chúng ta sở hữu biến mất mà thôi.”

      Não bộ tôi đánh vật để thẩm thấu hết mớ thông tin ấy. Tôi biết mình nên gì đó nhưng phải sao bây giờ? Thừa nhận? Chối bó?

      Rae rời giường, đứng đấy xoắn xoắn nhừng lọn tóc xoăn đầu và chìa tay ra. Khi tôi ngồi im cục cựa, ấy , “Dây chun? Sau lưng cậu hả?”

      “Phải.”

      Tôi ném cho ấy sợi. Rae lấy chn buộc tóc thành kiều đuôi ngựa và tiến đến chỗ cửa.

      “Chờ ,” tôi .

      Rae lắc đầu. “Cậu phải chuyện với hai người kia trước.”

      “Tớ ...”

      Rae quay lại đối mặt với tôi. “Có chứ. Cậu nên làm vậy. Cậu có muốn họ tiết lộ bí mật của cậu trước khi thông qua ý cậu ? chuyện với họ . Sau đó đến chỗ tớ. Tớ

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 37
                  TÔI ĂN SÁNG VỚI Tori. Tôi tin hôm qua ta hy vọng nhìn thấy tôi bị cột cáng mang khỏi nhà mở, la hét, nổi điên sau nhiều giờ bị trói và bịt miệng trong bóng tối. Vậy mà sáng hôm nay, ta chỉ ngồi ngay đó dùng bữa, mắt đăm đăm nhìn về phía trước, gương mặt trống rỗng vô hồn, y như là ta bỏ cuộc rồi vậy.

      Nếu tôi báo với các bác sĩ việc Tori làm, có ta bị đá đít ra ngoài, bà mẹ có quyền cao chức trọng thế nào cũng vô dụng. chừng, khi tôi ra khỏi cái khoang và mách lại với ai, Tori nhận ra rằng ta chóng bị chuyền thế nào. Có lẽ ta biết trò nguy hiểm của mình có thể gây chết người.

      Mà cũng có lẽ ta còn lo âu về chuyện xảy ra. Bao nhiêu đó là quá nhiều để ôm ấp hy vọng, nhưng từ vẻ mặt của Tori sáng nay cho thấy, dẫu có hiềm khích gì từng tồn tại giữa chúng tôi giờ đây cũng tiêu tán mất rồi. ta loại bỏ hiềm khích đó và biết sém chút nữa mình phạm vào sai lầm nghiêm trọng. khó chịu khi phải ngồi gần Tori, nghĩ đến những gì ta bắt mình phải chịu đựng, tôi để ta được đắc ý. Vậy nên tôi ngồi xuống và cố ăn uống bình thường, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

      Mỗi lần ngậm mồm đầy cháo yến mạch, tôi đều cố nuốt cho trôi. chỉ vì tôi phải ăn sáng với người có thể làm mình mất mạng, mà còn vì lúc này tôi phải xem xét nên làm sao với Rae đây. Tôi s với hai người kia? Chắc chắn Derek khiển trách tôi.

      Tôi cố thâu tóm hết các ý nghĩ lại như chúng chẳng tồn tại cho đến khi tôi tắm xong, quay trở xuống và nghe thấy y tá theo tuần, Abdo, đến “cánh cửa” và “ổ khóa mới”, nhắc tôi nhớ lại chuyến vô vị tối hôm trước. Có phải chúng tôi bị bắt quả tang rồi ?

      “Tiến sĩ Davidoff muốn thêm cái then cửa, loại lò xo,” bà Talbot đáp lời. “Tôi chả biết là liệu họ có gắn nó lên mấy cái cửa bên trong , nhưng nếu chị tìm được cái nào trong cửa hàng bán dụng cụ và đồ dùng trong nhà chúng ta gọi Rob đến thay cửa. Sau ngày hôm qua, Tiến sĩ Davidoff muốn lũ trẻ chui vào cái khoang đó.”

      Cửa tầng hầm. Tôi thở phào nhõm và tiếp tục xuống. Đúng lúc tôi đặt chân đến nơi Simon từ phòng ăn nhìn trộm ra.

      “Tớ vừa nghĩ là cậu. Đúng y chóc.” Cậu ấy thảy cho tôi quả táo. “Tớ biết cậu thích những quả còn xanh. Derek tích trữ chúng.” Cậu vẫy tay ra hiệu cho tôi vào trong. “Ngồi xuống và ăn cùng chúng tớ nào. Cậu cần bổ sung năng lượng đấy. Hôm nay là thứ Bảy và khoảng tầm này, lúc nào cũng có việc vặt cho cậu làm.” Khi tôi qua, Simon cúi xuống thầm. “Cậu sao chứ?”

      Tôi gật đầu. Cậu ấy đóng cửa lại. Tôi đưa mắt nhìn cái bàn trống .

      “Derek sao rồi?” tôi tiếng hỏi.

      ấy trong bếp, nạp năng lượng. Tớ nghe tối qua hai người chuyến phiêu lưu nho .”

      Derek khăng khăng bảo với Simon rằng việc liên lạc với các thây ma là ý kiến của ta.Vậy nên nếu Simon cáu tiết vì bị loại qua bên đó là lỗi của Derek. Tôi cho là ta cố giành lấy ngường mộ - vờ rằng ta khám phá ra các hồn ma của tôi muốn gì. Nhưng biểu cảm của Simon cho tôi biết cậu ấy cảm thấy mình bỏ lỡ cơ hội được lợi từ điều gì đó. Vì thế, tôi hồ như thấy mừng vì cậu ấy cho là tôi để mặc cậu ấy ngủ và với Derek.

      Khi tôi ngồi xuống bàn. Derek bước vào, tay cầm ly sữa, tay kia cầm nước ép. Simon với lấy món, nhưng Derek đặt hết cả hai xuống đĩa của mình, miệng càu nhàu, “Em tự mà lấy.” Simon nhổm người đứng dậy, vỗ vỗ lưng Derek, sau đó thong dong vào bếp.

      khỏe chứ?” Tôi thầm.

      Derek hướng mắt vào cửa bếp đóng kín. ta muốn Simon biết mình ốm. Tôi chắc mình cũng thích vậy, thế là hai đứa chúng tôi bốn mắt trừng nhau, tuy nhiên, nhìn quai hàm nghiến chặt của Derek là tôi biết ta chịu mở miệng thảo luận.

      “Tôi khỏe,” sau chốc, ta làu bàu. “Tylenol cũng có công dụng.”

      Đôi mắt Derek trũng sâu, thâm quầng, thoáng đỏ ngầu, nhưng mắt tôi cũng chẳng kém gì. Nước da ta xanh xao tái nhợt, mấy cái mụn trứng cá đỏ đậm hơn bình thường. Mệt bã đấy, nhưng hồi phục. Trong mắt ta còn vẻ lờ đờ vi cơn sốt. và theo cái cách Derek ngấu nghiến món bột yến mạch bàn ta vẫn ăn uống ngon miệng như thường.

      “Tôi qua ải chưa vậy, Tiến sĩ Saunders?” ta lầm bầm trong miệng.

      “Tôi cho là rồi.”

      Lại thêm tiếng làu bàu khi Derek múc thêm đường nâu [1] cho vào tô. “Vài kiểu phản ứng như tôi từng .” ta ăn ba muỗng đầy cháo đặc. Kế đó, mắt vẫn rời khỏi bữa sáng của mình, Derek hỏi tôi, “Có chuyện gì à?”

      [1] Có màu từ đậm tới nhạt. Đây là đường cát ( 90%) được nhà sản xuất trộn thêm mật đường. Có người nghĩ rằng ăn đường nâu thơm ngon và tốt cho sức khỏe hơn ăn đường cát trắng.

      “Tôi có gì đâu.”

      “Tôi bảo có là có. Sao&gt;

      “Chẳng có chuyện gì cả.”

      Derek xoay sang nhìn thẳng vào tôi. “Phải đấy?”

      “Ừ.”

      Derek khịt mũi, lại cắm đầu vào tô cháo. Simon quay trở ra.

      “Có ai thấy danh sách việc vặt sáng nay chưa?”

      Simon vừa hỏi vừa đưa cho tôi cốc nước cam. Cậu ấy ngồi xuống, với lấy tô đường. Derek chuyền cái tô qua cho cậu, đoạn khựng lại, sau đó lại cắm cúi ăn tiếp. Nét mặt hai người họ có vẻ tự nhiên. Simon há miệng hớp nước cam rồi bảo, “Chúng ta phụ trách việc cào lá. Van Dop muốn đám lá khô rụng từ mùa thu năm ngoái được dọn sạch ...”

      Nghe Simon vậy, Derek lại đưa mắt sang chăm chú nhìn tôi. Tôi liếc chỗ khác và cạp lấy quả táo.

      Thứ Bảy quả đúng là ngày để làm việc vặt. Thường nghĩ đến đấy tôi rên rỉ ỉ ôi, ước gì thay vào đó là mình đến trường, nhưng ngày hôm nay lại trôi qua vô cùng êm ả. Với việc Tiến sĩ Gill, Vương và Van Dop đều có mặt, Abdo ra ngoài xử lý chuyện lặt vặt, bà Talbot lo công việc giấy tờ, mấy đứa chúng tôi tự quản lý lấy nhà mở và tôi có cớ để ra ngoài cùng Simon, bằng cách đề nghị giúp cậu ấy cào lá, trong khi Derek lên lầu đổi khăn trải giường.

      Khi hai chúng tôi được quãng khá xa, đủ để ai nghe lỏm được gì, Simon cất lời.

      “Cậu cân nhắc.”

      “Sao cơ?”

      Simon cúi xuống buộc lại dây giày, mặt cúi gằm. “Chuyện chạy trốn ấy. Cậu ngại phải với Derek vì ấy cãi cọ, quát tháo vào mặt cậu.”

      “Chuyện đó phải...”

      , đúng là chuyện đó. Lúc cậu đề nghị trước tớ ngạc nhiên lắm. Ngạc nhiên theo phương diện tốt ấy, nhưng, nếu cậu đổi ý cũng sao. Tớ trách cậu.”

      Tôi tiếp tục hướng đến nhà kho. “Tớ đến mà... trừ phi cậu suy xét việc mang tớ theo.”

      Simon mở tung cửa và ra hiệu cho tôi ở yên chỗ rồi biến mất trong nhà kho tối hun hút. Dưới bước chân của cậu ấy, bụi đất bay lên tứ phía. “Chắc tớ nên là tớ cần ai giúp hết. Nhưng thành sao?” Lời lẽ của Simon ngắt quãng trong tiếng khua lách cách loảng xoảng khi cậu ấy lục tìm mấy cái cào. “Mặc dù mong gặp rắc rối, nhưng nếu lần trốn chạy này mà có thêm người lúc nào đó cũng có ích.”

      Khi Simon xuất với hai cái cào tay, tôi . “Tớ thà là người thứ hai đó còn hơn là ngồi đây chờ được giải cứu.”

      “Ý cậu là như Derek ấy à?”

      , câu đó có ý phê bình chỉ trích gì đâu.” Tôi đóng cửa kho và cài chặt then cửa. “Tối hôm qua Derek có cho tớ nghe lý do ấy ở lại. ấy làm vậy vì cái gì. Tớ biết điều đó từ hồi tớ...”

      “Đọc hồ sơ của ấy?”

      “Tớ-tớ...”

      “Cậu kiểm tra ấy sau khi ấy túm lấy cậu trong tầng hầm. Derek nhận định như thế. nước cờ khôn ngoan.” Simon ra hiệu bắt đầu công việc trong góc sân xa nhất, nơi lớp lá mục từ năm ngoái phủ đầy mặt đất. “Đừng để ấy chọc ghẹo cậu vì vụ đó. ấy đọc hồ sơ của cậu rồi.”

      Tôi nhún vai. “Có qua có lại thôi.”

      “Derek đọc hồ sơ của cậu trước khi cậu thú nhận nhỉ.”

      “Ừ, có.&gt;

      Chúng tôi bắt tay vào cào lá mục. Ít nhất là trong phút, Simon hoàn toàn nín lặng, rồi cậu ấy liếc sang chỗ tôi. “Tớ cũng cá luôn là ấy nhắc lại chuyện gì xảy ra. trận đánh nhau.”

      Tôi lắc đầu. “Derek chỉ bảo người đó chĩa súng vào ấy. ấy nhiều lắm.”

      “Chuyện là vào hồi mùa thu năm ngoái. Chúng tớ chuyển đến thị trấn ngoại ô tỉnh lẻ nào đó nằm ngoài Albany. có ý xúc phạm mấy thị trấn đâu, tớ tin chắc đó là nơi tuyệt vời để sinh sống... với số người. Môi trường thuận lợi cho quy tụ nhiều nền văn hóa khác nhau lại . Nhưng ngặt nỗi cha tớ có công việc ở Albany và đây là nơi duy nhất ông ấy kiếm được chỗ cho thuê trước khi bắt đầu năm học mới.”

      Simon cào lá mục vào cái hố tôi dọn sẵn. “Lúc ấy, tớ tha thẩn sau giờ học, chờ Derek chuyện xong với giáo viên dạy toán. Bọn họ cố đưa ra chương trình giảng dạy đặc biệt cho ấy. Trường học bé tí teo, nên mấy khi xuất những học sinh như Derek. Hoặc hóa ra là, như tớ.”

      chú chuột dưới gốc cây chạy vụt ra. Simon cúi người nheo mắt nhìn xuống hố để chắc là chẳng còn thứ gì lao ra trước khi cậu cào xung quanh. “Tớ ném bóng ba thằng lớp lù lù xuất . Bọn nó mang bốt Dr Martens và xách gậy theo. Ba tên đó thản nhiên cản lối tớ và tớ cảm thấy có mùi định kiến quanh đây. Tớ định bỏ chạy, nhưng nếu bọn nó muốn chiếm chỗ chơi bóng, tớ nhường, cậu hiểu ý tớ chứ?”

      Gió thổi lớp lá khô cùng trong hố bay rải rác. Simon thở dài, hai bả vai sụm xuống. Tôi ra hiệu cho cậu ấy tiếp còn mình cào gọn chỗ lá kia lại.

      “Chỉ là bọn nó muốn giành sân chơi, mà là muốn tớ. Hình như mẹ của tên làm việc tại cửa hàng 7-Eleven ở đấy trước khi nó được gia đình người Việt đuổi việc bà ta mua lại. Chuyện hình như năm trước nhưng, theo lẽ tự nhiên, ắt tớ có liên quan đến họ, phải ? tôi tệ là tớ lại chỉ ra rằng, phải tất cả những người châu Á đều liên quan và đâu phải bọn tớ chiếm hết các cửa hàng tiện lợi.”

      Simon ngừng cào cỏ. “Khi tớ bảo mình phải người Việt, thằng cứ cho là phải. Tớ mình là người Mỹ, nhưng sau rốt tớ cho chúng biết câu trả lời mà chúng muốn, bằng cách thẳng ra cha tớ là người Hàn. Chà, cậu tưởng tượng ra đâu, chú của thằng trong đám đó thiệt mạng trong chiến tranh Triều Tiên. Nếu tên đó có bao giờ chịu học giờ lịch sử chắc là ngủ suốt trong giờ học rồi. nghĩ người Hàn tuyên chiến với người Mỹ. Vậy nên tớ chỉnh . Và, phải, tớ là đứa có chút ra vẻ ta đây. Lúc nào cha tớ cũng dặn dò rằng nếu thể học cách ngậm mồm lại, tốt hơn là tớ nên dùng đến bùa phòng vệ. Ngày hôm đó...” - cậu ấy tiếp tục cào lá, giọng hạ xuống “... ngày hôm đó, cha tớ đúng.”

      “Tớ khéo mồm khéo miệng nhưng lại dễ khinh suất, cậu hiểu chứ? Tớ mắc sai lầm. Điều tiếp theo tớ ý thức được là, thằng rút dao bấm tự động ra. Dù vậy con dao chưa bật ra và tớ cứ nhìn chằm chằm vào nó như thằng ngốc tự hỏi đấy là gì. Di động à? Máy nghe nhạc MP3 chăng? Rồi, tách cái, lười dao ra. Tớ cố tìm lối thoát, nhưng muộn rồi. thằng khác đá chân tớ và tớ ngã xuống. Tên cầm dao đứng bên cạnh nhìn xuống tớ, và tớ chuẩn bị tung bùa đẩy lùi đối phương ra sau Derek chạy đến góc sân. ấy túm lấy tên cầm dao, quẳng sang bên, cho tên thứ hai đấm, thế là thằng thứ ba bỏ chạy. Tên thứ hai đứng dậy cúp đuôi chạy theo thằng bạn mình, sao cả. Nhưng tên đầu tiên? Cái tên làm tớ ngã ấy?”

      đứng dậy nữa,” tôi thào.

      Simon xiên chiếc lá vào răng cái cào. “Derek đúng. Chẳng có súng ống gì hết. Nhưng cậu biết sao ?” Cậu ấy ngước mắt lên nhìn tôi. “Nếu có ai tiến đến chỗ Derek với khẩu súng, ấy vẫn giữ thái độ hề nao núng và xử lý tốt. Nhưng ấy phải là người gặp nguy hiểm, mà là tớ. Với Derek mà , đó là chuyện hoàn toàn khác. Nó nằm trong bản năng của ấy, cha tớ , ...” Simon mạnh tay hơn, cào qua lớp cỏ mới và lớp đất. “Chuyện là thế đấy. Tớ là đứa thích ra vẻ ta đây tài nào chịu lùi bước trước đám nam sinh mang định kiến, và giờ Derek...”

      đến đắỵ Simon im bặt, và tôi biết Derek phải là người duy nhất tự trách mình vì chuyện đó.

      Sau lát. Simon mới lên tiếng. “Dầu sao cậu cũng gọi tớ ra đây để ôn lại chuyện cũ, và nếu tớ chuyện phiếm nữa Derek theo chúng ta ra ngoài này mất. Tớ có cảm giác chuyện cậu muốn thảo luận với ấy.”

      “Ừ.”

      Tôi kể về Rae cho Simon nghe. “Tớ biết phải sao, và điều đó chỉ khiến cho tình huống thêm tôi tệ, nhưng ấy làm tớ hoàn toàn mất cảnh giác. Giờ Derek nghĩ là tớ tình cờ hé môi hoặc là tớ tán chuyện với bạn mình, thồ lộ những bí mật, điều mà tớ làm, tớ thề là...”

      “Tớ hiểu. Cậu phải loại người như thế.” Simon tựa vào cái cào. “Rae đúng về Brady đấy. Tớ từng yểm bùa đẩy-lùi người cậu ta. Là chuyện bất cẩn và ngu ngốc thôi, nhưng sau việc với đám nam sinh kia, tớ muốn mình nhanh nhạy hơn, cậu hiểu chứ? Khi tớ trông thấy Brady cố gây với Derek, tớ chỉ... phản ứng lại thôi.”

      “Cậu muốn xoay chuyển tình huống.”

      “Phải. Và nếu tối qua Rae bắt gặp hai người quay trở vào đó là lỗi của Derek. Lẽ ra ấy nên cẩn mật đề phòng mới phải. Thính lực ấy rất tốt và...” cậu ngừng lại “… cả thị lực nữa. Derek có khả năng nhìn mọi vật trong bóng tối tốt hơn chúng ta. Thường ấy hẳn để ý đến Rae, nhưng ắt là mãi nghĩ đến cách thoát thân nên ấy sơ suất.”

      bận tâm là vì bị ốm và phát sốt. Nhưng tôi thể ra điều đó.

      Simon tiếp. “Derek cũng có tâm . Giờ ấy còn cáu kỉnh hơn lúc bình thường. ấy đập vỡ cái vòi hoa sen rồi đấy. Cậu có nghe vụ đó ?” Simon lắc đầu. “Làm gãy luôn tay cầm ngay tức , nên tớ phải bảo bà Talbot là nó bị lỏng rồi. Nhưng về phần Rae chúng ta phải báo cho ấy biết.”

      “Cậu có nghĩ ấy là trong chúng ta ? người có siêu năng lực ấy?”

      “Có thể là bán . Tuy nhiên, nếu đúng vậy việc đó có nghĩa gì với chúng ta, khi có mặt tại đây ấy? Bốn năm đứa trẻ? Có thể bao gồm cả Liz nữa, liệu ấy có phải là thầy pháp? trùng hợp ngẫu nhiên vậy đâu. thể nào.” Simon ngừng lại lát, ngẫm nghĩ chuyện đó sau . Bây giờ tớ bận tâm chuyện Rae biết kế hoạch của chúng ta hơn đấy.”

      Rae chỉ biết thôi đâu. ấy còn muốn tham gia vào.”

      Simon lầm bầm chửi thầm trong miệng.

      “Rae giúp ích,” tôi . “ ấy còn rành đường nước bước hơn cả tớ.”

      “Tớ nữa. Chỉ là...” Simon nhún vai. “Tớ tin chắc Rae rất giỏi giang tháo vát, nhưng chỉ có hai chúng ta đừng tranh cãi vấn đề này làm gì.”

      Simon liếc sang tôi. Tim tôi tăng tốc gấp đôi bình thường.

      “Tớ có rất nhiều chuyện muốn với cậu.” Cậu chạm vào mu bàn tay tôi, dựa sát đến nỗi tôi có thể cảm thấy hơi thở của cậu phả vào tóc mình.

      “Chuyện về Rae là sao vậy?” giọng căn vặn vang lên. Tôi và Simon quay lại, nhìn thấy Derek băng qua bãi cò.

      Simon buột miệng mắng. “Có ai bảo là việc phán đoán thời gian chính xác chết tiệt chưa.”

      “Đó là lý do vì sao chơi trống. Giờ có chuyện gì nào?”

      Tôi kể ta nghe.

                  CHƯƠNG 38
                  SlMON HOÀI NGHI RAE SỞ HỮU năng lực siêu nhiên. Có các bán mang thuộc tính hỏa. Nhưng đến tuổi mười lăm, lý ra sức mạnh của Rae còn ghê gớm hơn là chỉ có những dấu hiệu cho thấy mức độ phỏng hầu như mới đủ tiêu chuẩn cấp độ . Simon cho là ấy dối. Chỉ là Rae tỏ ra quá háo hức để tin tưởng&gt;

      Tôi ngờ là cậu ấy đúng. Bị bỏ rơi lúc mới sinh, bị thế chỗ bởi những chị em tuổi hơn, bị ném vào Nhà mở Lyle với những người lạ và bị lãng quên, rất có ý nghĩa với Rae khi ấy trở nên đặc biệt. Sáng hôm đấy tôi nhìn thấy biểu cảm ấy mặt Rae, quá đỗi hào hứng kích động.

      Người ít hào hứng nhất để gạt bỏ ý kiến này là Derek. ta bảo mình tin Rae là bán , nhưng im lặng của ta cho thấy Derek suy tính đến khả năng điều ấy là . Buổi tối hôm qua vẫn còn làm ta khó chịu - và tôi - thất bại của chúng tôi khi tìm kiếm hoặc thừa nhận việc chúng tôi có liên quan đến Samuel Lyle cùng những thây ma có siêu năng lực trong khoang trống. Nếu Rae bán chừng Liz là thầy pháp khả năng chúng tôi tình cờ có mặt ở đây tong.

      Bạn có thể tranh cãi rằng nhà mở cho những đứa trẻ có tâm lý bất thường phải là nơi thường xuyên tìm thấy những thanh thiếu niên sở hữu siêu năng lực, nhất là khi chúng còn ý thức được mình là gì.

      Các biểu của chúng tôi có thể được xoay chuyền sao cho ăn khớp với các bệnh lý rối loạn tâm thần. Và, vì mọi người đều biết thừa làm gì có chuyện có thể bắt liên lạc với cõi , đốt người bằng tay hay ném đứa trẻ bay và làm gãy cổ cậu ta - giải pháp ràng là kết luận chúng tôi bị bệnh tâm thần. Ảo giác, bị ám ảnh với lửa, thô bạo ngoài tầm kiềm soát...

      Nhưng lại chẳng có gì dị thường về chuyện tâm trạng Tori thay đổi xoành xoạch. Hình như Peter vào đây vì chứng bồn chồn nào đó, điều cũng khớp với tình trạng chung của chúng tôi.

      Tuy nhiên, tôi thể xua cảm giác là mình bỏ qua điều gì, điều mà liên kết nằm ở đó và não bộ tôi quá phân tâm bởi những vấn đề khác nên nhìn ra được. Tôi ngờ là Derek cũng cảm thấy như vậy.

      Dù Rae có sờ hữu siêu năng lực hay chúng tôi đều đồng loạt tán thành ấy nên chung với chúng tôi. Với Derek mà đấy chẳng phải là vấn đề nghiêm trọng khi chúng tôi nên để Rae hay chúng tôi có dám để ấy ở lại. Chuyn gì xảy ra nếu ấy trả thù bằng cách mách lại với các y tá? Tôi sao hình dung ra cảnh đó, nhưng sau chúng tôi biến mất, nếu họ trút hết tức giận xuống đầu ấy, Rae đầu hàng trước khi Derek hành động.

      Tình trạng sức khỏe của Derek là điều duy nhất chúng tôi tỉ mỉ tìm hiểu, về sức mạnh và cả kế hoạch mơ hồ của chúng tôi, ít nhất là cho đến tại.

      Tôi bảo với Rae, rồi sau đó Derek báo tin động trời mà ai trong số chúng tôi ngờ đến. Chúng tôi phải rời vào đêm đó.

      Vì hôm nay là thứ Bảy nên chúng tôi có cả ngày để chuẩn bị, và các công việc vặt giúp chúng tôi có cớ quanh quẩn trong nhà thu thập vật dụng. Tối nay Van Dop được nghỉ và y tá đến vào cuối tuần rất ít có khả năng nhận ra chúng tôi mưu tính gì. Xét theo tình thế tại đấy là thời điểm khả quan để rời , trước khi có thêm chuyện hay xảy ra.

      Khi cơn hoảng hốt “ÔI TRỜI, ý đêm nay” qua , tôi phải tán thành là chúng tôi rời khỏi đây sớm bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.

      Vậy nên, trong khi Rae vừa đứng gác vừa dọn qua phòng tắm nữ, tôi chuẩn bị hành trang.

      Trước kia tôi từng sắp xếp đồ đạc cắm trại nhiều lần rồi, tuy nhiên, nếu so sánh lần này có phần khổ sở. Với từng món đồ bỏ vào, tôi đều phải cân nhắc là mình cần chúng đến mức nào, còn nhiều chỗ trống , có thể bỏ thêm bao nhiêu nữa và liệu tôi có vác nổi nó suốt chặng đường.

      cần bàn chải tóc, lược có. Lăn khử mùi, dứt khoát phải cho vào. Ipod và son bóng có lẽ là cần thiết mấy cho đời sống hằng ngày nhưng hai món đó vừa gọn để mang theo. Xà phòng, bàn chải đánh răng, kem đánh răng được mua sau vì tôi sợ từ giờ có người chú ý đến chúng biến mất.

      Tiếp theo là quần áo. trời vẫn còn khá lạnh, đặc biệt vào ban đêm. Mặc nhiều lớp là chính yếu. Tôi thu xếp hành trang theo cách dì Lauren từng dạy khi chúng tôi nghỉ tuần ở Pháp. Tôi mặc áo ni chui đầu, áo len dài tay với áo phông và quần jeans. Trong túi tôi cần hơn hai chiếc áo phồng, áo len dài tay khác, ba đôi vớ cùng đồ con.

      Thế là đủ chưa nhỉ? Cuộc trốn chạy này kéo dài trong bao lâu đây?

      Kể từ lần đầu tiên được đề nghị khỏi đây cho tới giờ, tôi vẫn luôn né tránh câu hỏi đó. Dường như Simon và Derek cho rằng chúng tôi sớm tìm được cha họ. Simon có bùa chú nên chỉ cần lòng vòng quanh Buffalo và yểm bùa thôi.

      Nghe dễ dàng. Hay quá dễ rồi chăng?

      Tôi trông thấy những ánh mắt của hai người bọn họ. Ánh mắt Derek chứa vẻ lo lắng. Simon tự tin cách bướng bỉnh. Khi bị ép hỏi, cả hai em họ đều thú nhận là, nếu như tìm thấy cha họ, còn có những người sở hữu năng lực siêu nhiên khác có thể bắt liên lạc.

      Nếu việc ấy kéo dài thêm vài ngày, tôi còn thẻ ngân hàng và tiền cha cho. Simon và Derek cũng có thẻ với quỹ viện trợ khẩn cấp mà cha họ cất ở nơi an toàn cho hai em, họ nghĩ mỗi quỹ có ít nhất là ngàn đô. Chúng tôi cần rút tiền nhiều lần và gấp gáp, trước khi có ai biết chúng tôi biến mất và bắt đầu lần theo. Derek giữ thẻ và tiền mặt của mình phòng trường họp cần đến, nhưng chúng tôi còn tiền của Simon cộng thêm phần của tôi nữa. Bấy nhiêu đấy là đủ giúp chúng tôi vượt qua được cảnh này.

      Cho dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa, chúng tôi ổn hết thôi. Dù vậy, thêm cái sơ mi cũng phải là ý tồi.

      Áo sơ mi... Điều đó gợi cho tôi nhớ đến...

      Tôi nhét ba lô xuống dưới giường rồi đến phòng Tori. Cửa phòng chỉ khép hờ. Ghé mắt nhìn qua khe cửa, tôi thấy giường Tori trống trơn. Tôi đưa tay đẩy .

      “Ai đấy?” Từ giường cũ của Rae, Tori bật dậy, giật tai phone ra. “Có gõ cửa à?”

      “Tôi... tôi tường cậu ở dưới nhà.&gt;

      “Ồ, thế cậu định tận dụng thời cơ chứ gì? Lập ra cái mưu đồ nho của cậu ấy?”

      Tôi mở cửa và bước vào trong. “Mưu đồ gì cơ?”

      “Việc mà cậu và nhóm của cậu lên kế hoạch. Tôi nhìn thấy cậu lẩn lút quanh đây, bày mưu chống lại tôi.”

      “Hở?”

      Tori cuộn dây đeo tai phone quanh máy nghe MP3, đoạn thít chặt dây lại, cứ như tưởng tượng ra là sợi dây siết quanh cổ tôi. “Cậu nghĩ tôi ngốc à? Cậu tốt bụng và ngây thơ như thoạt nhìn đâu. Chloe Saunders à. Đầu tiên, cậu quyến rũ bạn trai của tôi.”

      “Bạn - Quyến rũ?”

      “Rồi cậu hạ gục được chàng cao to mắt xanh và điều tiếp theo cậu biết là ta lẽo đẽo theo cậu như cún con lạc chủ vậy.”

      Sao cơ?”

      “Và giờ, để bảo đảm rằng mọi người trong nhà đều chống đối lại tôi, cậu lôi kẻo Rae. Đừng tưởng là tôi bỏ qua cuộc họp sáng nay của các cậu.”

      “Nên cậu nghĩ là chúng tôi... bày mưu chống lại cậu?” Tôi phì cười và tựa lưng vào tủ đồ cá nhân.

      “Làm thế nào mà cậu cứ cố chấp mãi vậy Tori? Tôi chả hứng thú trả thù đâu. Tôi cũng chẳng ưa gì cậu. Hiểu rồi chứ?”

      Tori trượt ra mép giường, để chân chạm đất, mắt nheo lại. “Cậu cho là cậu thông minh hả?”

      Tôi sụm người dựa vào tủ, cố ý thở dài to. “Cậu chưa bao giờ chịu từ bỏ à? Trông cậu cứ như kỷ lục bị phá vỡ ấy. Tôi, tôi, tôi. Thế giới này quay xung quanh Tori. Chả trách đến cả mẹ cậu cũng nghĩ cậu làngang bướng...”

      Tôi kìm lại, nhưng quá muộn rồi. Tori sững người ra đấy chốc, rồi từ từ ngã ngửa ra giường.

      “Tôi cố ý...”

      “Cậu muốn gì đây, Chloe?” Tori cố tò ra gay gắt chút, nhưng những lời ta thốt ra lại hẫng pha lẫn mỏi mệt.

      “Áo sơ mi của Liz.” lát sau tôi . “Rae bảo cậu mượn của Liz cái áo ni màu xanh lá.”

      Tori phẩy tay về hướng tủ cá nhân. “Nó nằm trong tủ đằng kia. Ngăn giữa. Cứ lục tìm và cậu có thể gấp mọi thứ lại.”

      Chuyện chỉ đơn giản như vậy. hỏi “Tại sao cậu muốn có cái áo?” hay thậm chí là “Liz gọi về hỏi à?” Ánh mắt Tori trở nên xa xăm. Là dùng thuốc quá liều? Hay là bận tâm đến nữa rồi?

      Rốt cuộc tôi cũng tìm được cái áo. Hiệu Gap, màu ngọc lục bảo. vật dụng cá nhân.

      Tôi đóng ngăn kéo lại và đứng thẳng người lên.

      “Cậu lấy được thứ cậu muốn rồi,” Tori . “Giờ hãy cút và ra chơi với các bạn của cậu ấy.”

      Tôi ra phía cửa, nắm chặt lấy tay đấm rồi xoay lại nhìn thẳng vào Tori.

      “Tori?”

      “Gì đấy?”

      Tôi muốn chúc ta gặp may mắn. Tôi những muốn bảo với ta rằng tôi hy vọng ta đạt được thử mình tìm kiếm, thứ ta cần. Tôi những muốn với Tori mình rất lấy làm tiế&gt;

      Với mọi chuyện xảy ra tại Nhà mờ Lyle và việc khám phá ra có ít nhất ba người trong chúng tôi thuộc về nơi này, dễ dàng để quên những đứa trẻ khác ngược lại. Tori có vấn đề. Việc mong là Tori cư xử như bất kỳ tuổi vị thành niên bình thường khác, sau đó tránh xa và thấy bị xúc phạm khi ta xử như vậy, giống như việc chế nhạo những đứa trẻ chậm tiến ở trường. ta cần giúp đỡ, động viên lẫn quan tâm chiếu cố, và chẳng có ai mang đến điều đó cho Tori ngoài Liz.

      Tôi nắm chặt áo của Liz trong tay và cố nghĩ xem mình nên gì. nhưng có mở miệng thế nào nghe cũng chẳng lọt tai, còn bị mang tiếng là ra vẻ kẻ cả với người khác.

      Vậy nên tôi chỉ điều duy nhất trong khả năng. “Tạm-biệt ”

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


                  CHƯƠNG 39
                  TÔI NHÉT ÁO LIZ VÀO TRONG túi. Dù cái áo chiếm nhiều chỗ hơn là tôi phòng hờ, nhưng tôi cần nó. Nhờ chiếc áo, tôi có thể tìm ra câu trả lời mà mình hằng thắc mắc bấy lâu... miễn là tôi đủ can đảm mở miệng hỏi.

      Lúc trước, khi Derek thông báo là đêm đó chúng tôi rời , điều đầu tiên tôi nghĩ đến là có đủ giờ, nhưng thực tế thời gian dư ối ra đấy. Chúng tôi làm phần bài tập về nhà mà chả ai trình bày, giúp bà Talbot nghĩ ra những bữa ăn mà chúng tôi đời nào dùng thử. Đồng thời trong thời gian đó, cả ba cố kìm nén thôi thúc muốn chuồn chỗ khác và bàn bạc thêm chút đỉnh. Cả Rae và Tori đều chú ý đến “các cuộc họp” của tôi với hai nam sinh. Và nếu chúng tôi tiếp tục hội họp bàn tán có lẽ các y tá hoài nghi rằng việc đơn giản là do các hoóc-môn ở tuổi vị thành niên hoạt động.

      Tôi dặn dò những người khác cảnh giác Tori, nhưng hình như chẳng ai quan tâm cả. Thái độ này giống như lúc tôi chuyện với Tori - ta hoàn toàn nằm ngoài tâm trí mọi người rồi. quan trọng. Tôi tự hỏi liệu có phải điều đó làm ta tổn thương nhất hay .&gt;

      Tối hôm đó chúng tôi xem phim. Chỉ có lần này tôi chịu để tâm tí đỉnh đến bộ phim xem, để lỡ như có bị cầu tóm tắt phim thành bài lê thê kéo dài

      mười phút sau khi danh sách những người tham gia bộ phim kết thúc tôi còn biết đường.

      Derek nhập bọn với chúng tôi. Simon bảo trai mình khỏe từ tối hôm trước và muốn có thời gian hồi phục để tinh táo mà giúp chúng tôi. Tôi thắc mắc biết có phải ta lại bị sốt nữa chăng.

      Khi bà Talbot bảo Simon xem Derek thế nào. Simon ta “thấy ổn lắm.” Bà tặc lưỡi và nghỉ chơi bài với Abdo, dù vậy lại định lên lầu ngó qua ta. Lúc nào Derek ốm cũng thế. Dường như các y tá để mặc ta tự xoay xở lấy, như thể thân hình cao lớn của Derek khiến họ quên rằng ta vẫn còn là đứa trẻ. Hoặc có lẽ, với hồ sơ cùng các chẩn đoán của Derek, họ muốn dính dáng đến ta càng ít càng tốt.

      Derek có để ý đến cách họ đối đãi với mình ? Tôi dám chắc là có. Chẳng có thứ gì thoát khỏi Derek cả, và tôi ngờ rằng điều ấy chỉ càng khiến cho Derek có lý do để phải vào đây.

      Bộ phim vẫn đều đều diễn tiến, còn tôi băn khoăn lo nghĩ đến ta. Trước đó ta rất thận trọng, mảy may để Simon biết là mình bị ốm. Nếu Simon khẳng định là Derek “thấy ổn lắm.” điều đó có nghĩa là ta ốm nặng đến mức che giấu được nữa rồi.

      Tôi chuồn khỏi phòng nghe nhìn, lấy bốn viên Tylenol cùng cốc nước rồi lên lầu.

      Tôi gõ cửa. Chẳng có ai trả lời. Dưới khe cửa vẫn có ánh đèn, nhưng có thể là Derek đọc sách và ngủ quên mất.

      Hoặc ốm đến nỗi lên tiếng đáp lại được.

      Tôi lại gõ tiếp, lần này mạnh tay hơn.

      “Derek? Là tôi đây. Tôi mang nước với Tylenol.”

      Trong phòng vẫn im ắng. Tôi sờ vào tay nắm cửa lạnh ngắt. Chắc ta ngủ rồi. Hoặc ta phớt lờ tôi.

      “Tôi để ngoài này nhé.”

      Lúc tôi cúi xuống đặt cốc nước lên sàn cửa mở, chỉ hé đủ rộng để tôi nhìn thấy đôi chân trần của Derek. Tôi đứng thẳng người lên. ta lại mặc quần đùi, tôi bắt gặp biểu cảm “an toàn” mặt ta, nhưng đó là trước khi chú ý thấy vùng ngực lấm tấm mồ hồi. Tóc ta ướt đẫm và dính bết lại quanh mặt, đôi mắt có dấu hiệu sốt, môi hé mở, hơi thở nặng nề khó nhọc.

      ... ổ... ổn...?” Tôi mờ lời.

      “Ừ.”

      Derek liếm môi và chớp mắt tợn, như thể cố tập trung nhìn cho . Khi tôi chìa cốc nước ra, ta vươn tay qua khe hở nhận lấy rồi uống ngụm lớn.

      “Cảm ơn.”

      Tôi đưa mấy viên Tylenol cho Derek. “ chắc là mình ổn chứ?”

      “Tàm tạm.”

      ta lấy chân ngáng cửa lại và với tay ra sau lưng gãi gãi.

      “Có lẽ nên tắm,” tôi . “Tắm nước lạnh ấy, để hạ sốt. Thuốc muối có ích cho cơn ngứa. Tôi có thể lấy&gt;

      “Này, tôi ổn.”

      “Nếu có cần gì...”

      “Chỉ cần nghỉ ngơi thôi. xuống dưới , trước khi có người để ý.”

      Tôi quay gót ra phía cầu thang.

      “Chloe?”

      Tôi ngoảnh lại nhìn. Derek thò ra ngoài cửa. “Đừng gì với Simon được ? Về chuyện tôi mệt thế nào ấy?”

      “Cậu ấy biết là khỏe lắm. nên kể...”

      “Tôi ổn mà.”

      có đâu. Cậu ấy đoán ra...”

      . Tôi lo liệu chu đáo.”

      Derek thụt đầu vào và “cách”, cánh cửa đóng lại.

      Tối hôm đó, lúc nằm giường. Rae cứ ầm ĩ mãi. ấy muốn huyên thuyên về chiếc ba lô của mình, hành lý ấy sắp xếp bao gồm những gì, liệu ấy có chuẩn bị đúng và nên mang theo thứ gì khác nữa...

      Tôi thích phải bảo Rae im lặng. ấy phấn khích như đứa trẻ sẵn sàng cho chuyến cắm trại qua đêm đầu tiên. Điều này kỳ lạ, bởi vì sau chuyện xảy ra cho bạn mình, lẽ ra Rae nên biết cuộc sống ngoài đường ngoài sá tuyệt vời mấy đâu, cuộc phiêu lưu mạo hiểm mà có người bảo hộ &gt;

      Theo tôi Rae nghĩ giống tôi. ấy sắp chung với Simon và tôi, và có rất ít những đứa trẻ trở thành Bonnie và Clỵde [1] . Đây phải là hành động phạm pháp; mà là nhiệm vụ. Bên cạnh đó, như Simon và Derek từng , những quy tắc cũng còn áp dụng cho chúng tôi nữa.

      [1] Bonnie and Clyde (Bonnie và Clyde): bộ phim hình năm 1967 xoay quanh câu chuyện về Bonnie Parker và Clyde Barrow, băng cướp huyền thoại thời Đại khủng hoảng.

      “Vì chúng mình đặc biệt.” Rae cười sung sướng.

      “Nghe nhàm tai quá nhỉ. Nhưng đấy phải là điều mà mọi người khao khát sao? Trở nên đặc biệt ấy.”

      sao? Tôi những muốn có nhiều tố chất hơn. Thông minh, chắc có rồi. Tài năng, dứt khoát là có luôn. Xinh đẹp? Được rồi, tôi thú nhận là có cả khoản này. Nhưng còn đặc biệt?

      Phần lớn thời gian trong đời mình, tôi “đặc biệt” quá nhiều rồi. mồ côi mẹ giàu sụ. Học sinh mới đến. Học ngành kịch nghệ nhưng lại muốn trở thành diễn viên. Với tôi mà , đặc biệt mang nghĩa khác biệt và theo chiều hướng tốt. Tôi từng muốn sống bình thường thôi, và tôi cho rằng, điều mỉa mai ở đây là, trong lúc tôi mơ mộng về cuộc sống bình thường tôi ... hoặc càng tiến gần hơn đến cái đích khác ấy hơn bao giờ hết.

      Nhưng giờ đây, khi quan sát Rae le lưỡi nằm sấp giường cầm mấy que diêm, cố thắp sáng que bằng tay , loay hoay giữa quyết tâm và tuyệt vọng, tôi có thể nhận ra là ấy khao khát muốn có sức mạnh siêu nhiên đến mức nào. Tôi sở hữu năng lực, và tôi lại ít quan tâm đến nó tới nỗi tôi vui mừng mà trao nó lại cho Rae.

      Tình huống này giống như lúc còn ở trường, khi những đứa con khác thèm thuồng quần jeans hàng hiệu, cắc ca cắc củm tích cóp từng đồng tiền công trông trẻ cho đến khi mua được chiếc, tôi ngồi đấy, người mặc chiếc quần ấy, bốn cái khác trong tủ đồ ở nhà, chẳng có chút ý nghĩa với tôi hơn chiếc quần vô danh. Tôi cảm thấy có lỗi vì biết cảm kích những gì mình có.

      Nhưng thuật gọi hồn nào phải chiếc quần jeans mắc tiền, và tôi khá chắc là nếu nó xuất cuộc đời tôi rẽ sang hướng khác tươi đẹp hơn. Dứt khoát là dễ chịu hơn. Dẫu vậy, nếu ngày mai thức dậy mà lại thể chuyện với người khuất, liệu tôi có thất vọng hay ?

      “Tớ nghĩ trời ấm lên đấy.” Rae , tay kẹp lấy đầu que diêm.

      Tôi bò ra khỏi giường. “Để tớ xem nào.”

      .” ấy rụt tay về. “Chưa được đâu. Cho đến khi tớ chắc chắn .”

      Liệu Rae có phải là bán chăng? Derek từng các bán mang thuộc tính hỏa quả thực đốt cháy mọi thứ bằng tay. Đến tuổi này lẽ ra Rae dễ dàng thắp sáng được que diêm kia rồi mới phải. Nhưng ta chưa bao giờ nghe đến người gọi hồn chỉ tình cờ thức dậy vào sớm mai nọ và bất ngờ nhìn thấy hồn ma ở khắp mọi nơi. Thường đấy là quá trình diễn tiến từ từ.

      Hay đấy phải quá trình phát triển chung chung? Có lẽ có cuốn sách thế này, “ở tuổi mười hai, trẻ con bắt đầu dậy , và quá trình ấy chấm dứt vào năm mười tám tuổi,” nhưng chỉ là cách khái quát thôi. Cũng có những đứa con giống tôi, con trai giống Derek, cả hai đều giống những người bình thường.

      Có lẽ sức mạnh siêu nhiên của Rae bừng nở muộn, giống như tôi và kỳ kinh nguyệt vậy. Và có lẽ sức mạnh của tôi cũng giống như quá trình dậy của Derek, mọi thay đổi đều ập đến chỉ trong lần.

      Hình như các bán thường có mẹ là người phàm còn cha là , mang hình hài nhân loại để giúp thụ thai đứa trẻ. Chuyện đó khớp với quá khứ của Rae, mẹ Rae bỏ rơi ấy từ lúc mới sinh, ảnh thấy có cha

      “Khói này!” Rae ré lên trước khi lấy tay bịt chặt mồm lại. ấy phẩy phẩy que diêm. “Tớ thấy có khói. Thề đấy. Ừ, tớ biết mình cần mạng, nhưng đơn giản là việc này quá xá . Này, cậu xem .”

      Rae lấy trong cặp đựng diêm ra que khác.

      Liệu Rae có phải là bán ?

      lòng tôi hy vọng thế.

                  CHƯƠNG 40
                  ĐỒNG HỒ RAE đặt báo thức lúc ba giờ. Theo Derek đấy là thời khắc yên tĩnh nhất trong đêm, khi chúng tôi ít có khả năng bị phát nhất. 2:45, chúng tôi tắt báo thức, và đến 2:50 ra khỏi phòng, tay cầm theo ba lô.

      Khi tôi tay đóng cửa phòng lại, cả hành lang tối đen như mực. thanh tích tắc tích tắc từ chiếc đồng hồ cổ lỗ sĩ dưới lầu dẫn lối cho chúng tôi ra đến cầu thang.

      Tôi thề là lần này, mỗi bước chân chúng tôi giẫm lên sàn đều phát ra tiếng cọt kẹt, nhưng dù có căng tai hết mức để nghe lấy động tĩnh của Tori hay tiếng bà Talbot cục cựa, tôi cũng chỉ nghe thấy mỗi thanh đến từ chiếc đồng hồ.

      Dưới chân cầu thang, ánh trăng lọt qua tấm màn cửa hé mở và xua tan bóng tối nhưng chỉ đủ để tôi nhìn ra được bàn ghế trước khi va phải. Tôi xoay người chuyển hướng vào hành lang bóng đen từ trong tối bước ra. Kìm lại tiếng hét và quắc mắt giận dữ, tôi định bụng mắng Derek trận. Nhưng đấy là Simon, và vừa nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của cậu ấy từ ngữ chực chờ trong họng tôi lặn đâu mất tăm.

      “Chuyện...?” Tôi mở lời.

      “Derek có với cậu ?”

      , sao...”

      ấy biến mất rồi.” Cậu ấy giơ lên vật lấp lánh và mất lúc tôi mới nhận ra đó là đồng hồ của Derek. “ ấy đặt báo thức lúc 2:45. Khi chuông kêu tớ tỉnh dậy và nhìn thấy nó gối tớ. Giường ấy trống .”

      Rae bám chặt cánh tay tôi. “Nhưng Derek định mà? Vậy chúng ta chỉ việc xuất phát thôi."

      “Tối hôm qua ấy có gì với cậu ?” Tôi thầm .

      Simon lắc đầu. “ ấy ngủ. Tớ đánh thức ấy.”

      “Có lẽ ta trong phòng tắm.” Rae rù rì. “Thôi nào các cậu. chúngta phải...”

      “Tớ kiểm tra ht các phòng tắm rồi. Cả phòng ngủ cho khách. Nhà bếp nữa. Có chuyện ổn. Có lẽ ấy gặp bất trắc.”

      “Nếu vậy liệu ấy có để lại đồng hồ cho cậu ? Có khi...” Tôi cố tìm cách giải thích hợp lý, đấu tranh với nổi sợ hãi dâng lên trong lòng rằng lý do chỉ có . “Có khi Derek ngại chúng ta cố lôi ấy theo vào phút cuối và làm mọi người thức giấc.”

      “Nhắc mới nhớ...” Rae , mắt hướng thẳng lên trần nhà.

      Simon và tôi nhìn nhau. Tôi biết, tương tự như lý giải của tôi là lô-gic, hẳn Derek cũng biết Simon chẳng chịu bảo đảm ta vẫn ổn.

      “Các cậu...” Rae lên tiếng.

      “Hai cậu ,” Simon ngắt lời. “Tớ tìm...”

      .” tôi xen vào. “Tớ .”

      “Nhưng...”

      Tôi giơ tay ngắt ngang lời Simon. “Tớ mà cậu ở lại có gì tốt chứ? Đó là cha cậu. Cậu biết làm thế nào tìm thấy ông.”

      Simon nhìn tránh sang bên.

      “Cái gì?” Rae quay sang tôi. “Quên Derek , Chloe. ta đến, nhớ chứ? ta ổn thôi. Chúng ta phải ngay.”

      “Tớ tìm được ấy và đuổi theo các cậu,” tôi kiên quyết. “Chúng ta gặp nhau sau nhà máy, được chứ?”

      Simon lắc đầu. “Derek là trách nhiệm của tớ...”

      “Ngay lúc này cha cậu mới là trách nhiệm của cậu. Cậu thể giúp Derek hay tớ, nếu cậu tìm thấy ông ấy.”

      Bầu khí rơi vào tĩnh lặng.

      “Thế nhé?”

      Simon chau mày, và tôi khẳng định cậu ấy đồng ý, rằng cậu ghét phải bỏ chạy.

      “Cậu phải , Simon à.” tôi kiên trì nhắc lại.

      Simon cầm lấy tay tôi siết mạnh. Tôi dám chắc là mặt mũi mình đỏ dừ, như thể cậu ấy vừa hôn tôi vậy.

      “Cẩn thận nhé?” Simon dặn dò.

      “Ừ. Tớ tìm Derek rồi tìm cậu.”

      “Tớ đợi.”

      Simon nhận lấy ba lô của tôi. Đấy là chúng cớ tố giác chết người nếu tôi bị bắt quả tang là mang nó. Nếu giấu ba lô vào nơi an toàn có lẽ tôi lại chẳng có cơ hội mà tìm nó về.

      Chúng tôi có mã số an ninh - lúc trước Derek có viết ra, kèm theo là các chỉ dẫn cùng mấy tấm bản đồ vẽ tay. Tôi có thể xem như đấy là bằng chứng cho thấy từ trước ta định có mặt lúc chúng tôi rời khỏi, nhưng tôi biết Derek đơn giản là Derek, mọi thứ đều được lên kế hoạch kỹ càng.

      Vậy tại sao ta đưa Simon ? Ký ức cuối cùng của tôi về Derek thoáng vụt qua - ta đứng ở cửa phòng, người đẫm mồ hôi, chỉ vừa đủ khả năng tập trung - và tôi biết chuyện gì xảy ra.

      Nếu Simon trông thấy ta như thế, cậu biết Derek ốm nặng đến đâu. Và nếu biết Simon ở lại. Chả còn thắc mắc gì nữa. Thế nên Derek làm việc duy nhất mà mình có thể - trốn vào nơi nào đó, để chuông reo và nguyện cầu là Simon chịu rời . tia hy vọng mong manh ít ỏi còn hơn là chẳng có chút cơ may nào.

      giờ Derek ở đâu? Trước tiên, tôi hướng về phía tầng hầm. Cửa ở đó đóng kín, đèn tắt, nhưng ngộ nhỡ Derek nấp ta để lại bất kỳ dấu hiệu nào. Phòng giặt trống . Cửa dẫn đến phòng chứa đồ bị khóa.

      Tôi bước ra hiên nhà phía sau. Trăng hạ tuần lấp ló sau mây và ngoài hiên cũng tối đen như hành lang lầu. Tôi nhìn ra được ánh đèn le lói của nhà hàng xóm, nhưng những ngọn cây cao chót vót che chắn hết thứ ánh sáng yếu ớt ấy rồi.

      Tôi quét mắt qua khoảng sân tối om om, chỉ nhìn thấy độc bóng khối hình hộp mờ mờ mà tôi biết chắc là nhà kho. Đêm nay lạnh hơn đêm hôm trước, và hơi thở của tôi bay lơ lửng trong khí. thanh duy nhất vọng đến là tiếng cây cối lào xào, đều đều buồn tẻ như tiếng kim đồng hồ cổ kêu tích tắc tích tắc.

      Tôi ngập ngừng sải ba bước băng qua sàn nhà. Đến lúc đặt chân xuống cầu thang dẫn ra sân bê tông, tôi có thể thấy thêm nhiều hình thù mờ ảo khác trong sân - chiếc ghế dài, ghế bố, bức tượng thiên thần đặt trong vườn và đốm hình quả bóng đá nằm gần nhà kho.

      Có tiếng động cơ rồ máy và tôi cứng người, nhưng đấy chỉ là chiếc ô-tô chạy ngang qua. Thêm hai bước chân chậm chạp nữa. Tôi liếc ra sau vai và suy xét đến việc chạy vào nhà kiếm đèn pin, nhưng chiếc đèn pin duy nhất mà tôi biết Simon lấy rồi.

      Tôi nhìn kỹ xung quanh, định khẽ gọi Derek nhưng rồi ngậm miệng lại. Liệu ta có hồi đáp chăng? Hay ta trốn mất?

      Khi thu hẹp khoảng cách với vật được giả định là quả bóng, tôi trông đấy là chiếc giày lớn màu trắng. Giày của Derek. Tôi hất nó lên, mắt dáo dác nhìn xung quanh, đợi chờ.

      cơn gió thổi qua, lạnh đến nỗi làm tôi chảy cả nước mắt. Tôi xoa xoa chóp mũi lạnh ngắt khi gió cất tiếng than van qua những tán cây. Và khi tiếng gió lịm ... tiếng rên vẫn còn tiếp tục, thứ thanh trầm thấp và dài dặc khiến gáy tôi nổi hết cả gai ốc.&gt;

      Tôi chậm rãi quay lại. thanh kia ngưng bặt, rồi chuyển thành tiếng ho nghèn nghẹt, và khi chuyển hướng về phía ấy, tôi nhìn thấy chiếc vớ trắng lấp ló đằng sau nhà kho.

      Tôi lập tức vọt sang. Là Derek lọt thỏm trong màn đêm tăm tối cả tứ chi, chỉ lộ ra đầu và thân . Mùi mồ hồi khó ngửi bốc ra từ người ta, và gió đưa đến mùi hăng hắc gắt mũi làm họng tôi thít chặt, theo ý thức mà bịt mặt lại.

      Cơ thể Derek căng cứng khi ta nôn mửa, tiếng nôn khô khốc rời rạc.

      “Derek?” Tôi thầm . “Chloe đây.”

      Derek cứng người. “Biến .” Tiếng gầm ghè phát ra từ yết hầu, nghe lắm.

      Tôi bước đến gần, hạ thấp giọng. “Simon rồi. Tôi thuyết phục được cậu ấy tiếp tục tiến bước trong khi tôi tìm .”

      Lưng Derek cong lên, hai cánh tay xoạc ra, mấy ngón tay trắng bệch bấm sâu xuống nền đất. Lại thêm tiếng rên trầm trầm, bị cắt ngang khi Derek làu bàu. “ tìm thấy tôi rồi. Giờ .”

      nghĩ tôi bỏ mặc trong tình trạng này sao?” Tôi bước lên trước bước nữa. Mùi bã nôn khó ngửi khiến tôi lấy tay bịt mũi, đoạn chuyển sang thở bằng mồm. “Nếu nôn thế này đơn giản là bị sốt nữa đâu. cần...”

      !” Giờ đấy là thanh gầm gừ và tôi giật lùi ra sau.

      Derek sục đầu xuống. Thêm tiếng rên khác, kết thúc là thanh cao vút, gần như là rền rĩ. Derek mặc áo phông, cơ bắp người săn lại khi ta bám chặt lấy mặt đất lần nữa. Hai cánh tay của Derek hóa đen, như thể màn đêm lướt qua đấy, rồi lại xuất , màu da trắng nhợt nhạt tương phản với bóng tối xung quanh.

      “Derek, tôi...”

      Derek ưỡn lưng lên, căng đến mức tôi có thể thấy đường sống lưng, chiếc áo phông vì thế mà trở nên bó sát, các bó cơ vặn vẹo ngoằn ngoèo. Rồi Derek chùng lưng xuống, tiếng thở hổn hển gấp gáp của ta tựa như tiếng lá khô xào xạc xào xạc.

      “Làm ơn. .” thanh lầm bầm ấy phát ra sâu trong họng, cứ như Derek mở miệng.

      cần giúp...”

      !”

      “Simon. Tôi gọi Simon. Tôi ngay...”

      !”

      Derek vặn người và tôi thoáng nhìn được nét mặt ta, méo mó, chẳng ra hình thù gì... ổn. ta gục phắt đầu xuống trước khi tôi kịp nhận ra mình vừa trông thấy gì.

      Derek nôn khan, tiếng nôn nghe khô rốc và khủng khiếp, giống như ta khạc hết mọi thứ bên trong ra ngoài. lần nữa lưng ta cong lên, tay chân duỗi ra hết cỡ, xương cốt kêu răng rắc. Hai cánh tay Derek biến đen rồi bình thường trở lại, cơ bắp và dây chằng người ngoằn ngoèo chuyển động. Vầng trăng chọn thời điểm ấy ló ra khỏi mây, và khi hai tay Derek hóa đen tiếp, tôi có thể trông thấy lớp lông nhú ra ấy, chỉ vừa đủ để phá lớp da chui ra, sau đó lại biến vào trong như chưa hề xuất . Và hai bàn tay Derek ... Ngón tay dài sọc và thay hình đổi dạng, giống móng vuốt, cào cấu vào đất khi ta ưỡn lưng.

      Tôi nhớ lại những gì Simon từng . “Những chàng giống Derek có... sức mạnh thể chất vượt trội, cậu có thể bảo vậy. Cực mạnh, cậu cũng thấy rồi đấy. Giác quan nhanh nhạy hơn người thường. Đại loại thế.”&gt;

      Đại loại thế!

      Rồi tôi nghe thấy chính mình giọng hỏi, “Tớ chạm mặt với người sói hay ma cà rồng nào đấy chứ?”

      Và Simon cười ha hả. “ tuyệt lắm đấy.”

      Đấy phải đáp án trọn vẹn. Mà là né tránh cho câu trả lời mà Simon thể đưa ra.

      Derek co giật, đầu ta ngửa ra sau, hàm nghiến chặt, tiếng tru kinh khủng rít qua kẽ răng. Rồi ta lại gục đầu xuống và nôn khan, nước bọt cứ thế rỉ ra mãi.

      “Derek?”

      ta nôn, cả người rung động nhấp nhô theo đợt nôn mửa. Đợi cho cơn phập phồng thở gấp lắng xuống, tôi dịch lần lần tới trước. Derek nghiêng đầu .

      “Tôi giúp gì được ?”

      giọng trong tôi vang lên. “Chắc chắn có đấy. Chạy ngay , để còn cứu lấy mạng mình!” Nhưng đấy chỉ là lời cảnh báo nho , thậm chí còn nghiêm trọng, đấy, vì tôi chẳng có lý do để bỏ chạy. Đây phải quái vật trong buổi diễn kịch ban chiều. Ngay cả lúc này, với lớp lông nhú lên hai cánh tay, ngón tay biến thành những móng vuốt, khi nhìn nơi khác và hét bảo tôi rời , tôi biết, dù có chuyện gì xảy ra nữa, vẫn là Derek.

      “Em giúp gì được ?”

      câu hỏi ngớ ngẩn. Tôi có thể hình dung ra phản ứng của vào lúc khác - khóe môi nhếch lên, hai mắt trợn tròn.

      Nhưng sau câu tâm, cúi người xuống đấy, đầu ngoảnh sang bên, cơ thể rung rung, từng hơi thở rin rít kết thúc trong điệu run rẩy.

      “Đừng.” Derek lại bấm tay sâu vào đất, hai cánh tay căng cứng, rồi thả lỏng. “.”

      “Em thề bỏ lại đây. Nếu em giúp được gì ...”

      “Đừng.” rít vào hơi, sau đó thốt ra thành lời. “Đừng .”

      khẽ ngước lên, chỉ đủ để tôi nhìn thấy bên mắt màu lục mở to chất chứa nỗi kinh hoàng.

      Tay chân Derek cứng ngắc, lại gồng lên khi nôn ọe ra bãi cỏ. Trong khí chỉ toàn mùi tanh khiến người ta buồn nôn.

      Và tôi cứ ngồi yên đó, chẳng hề động chân động tay, vì tôi chẳng thể làm gì giúp Derek. Hàng loạt ý tưởng lướt qua óc tôi và bị loại bỏ cũng nhanh như lúc nó xuất . Tôi nhích từng chút sang và đặt tay lên cánh tay , cảm nhận lấy lớp lông thô làn da nóng hôi hổi quằn quại và rung động. Tất cả những việc tôi có thể làm chỉ có vậy - ngồi đấy và bảo cho biết là có tôi ở bên.

      Sau đó, khi Derek nôn ọe lần cuối cùng, chất nôn đáp xuống cách hàng rào gần đấy chừng mét, mọi thứ chấm dứt. Đơn giản là chấm dứt.

      Dưới tay tôi, các bắp cơ của Derek vẫn còn cứng, nhưng lớp lông thô rút xuống. Rồi từ từ Derek thả lỏng người, hạ lưng, hai bàn tay bám lấy nền đất cũng lơi dần. cúi người tại đấy, thở hồng hộc, đầu tóc bù xù.

      Sau đấy sụm người nằm nghiêng sang bên, đưa tay kiềm tra mặt mình, các ngón tay vẫn còn dài, rúm ró, móng tay dày cộm như móng vuốt. Derek cuộn người, co gối lại và rên rỉ.

      “Em nên...? Simon. nên gọi Simon ? Liệu cậu ấy có biết...?”

      .” Giọng Derek khàn khàn trong yết hầu, như thể thanh quản còn giống con người.

      “Xong rồi,” phút sau, . “Tôi nghĩ vậy. Khá chắc.” Derek xoa xoa gương mặt vẫn được hai bàn tay che lấy. “Lẽ ra có chuyện này. Chưa đâu. , sau nhiều năm trời.”

      cách khác Derek thừa biết tình trạng sức khỏe của bản thân, chỉ là mong đến... thời khắc biến đổi cho tới lúc trưởng thành. Tôi có chút tức giận khi biết lừa mình, khiến cho Simon dối tôi, nhưng tôi có cách nào giận lâu được, phải sau những gì tôi vừa thấy, phải lúc tôi ngồi đây, nhìn trong chiếc áo ướt đẫm mồ hồi khi cố thở, người run run vì kiệt sức và đau đớn.

      ,” khẽ bảo. “Giờ tôi ổn thôi.”

      “Em ...”

      Chloe,” nạt, qua giọng , tôi biết Derek nguyên bản quay trở lại. “ . Giúp Simon. Bảo nó là tôi sao.”

      .”

      “Chloe...” gọi tên tôi, giọng gầm gừ trầm thấp. “Năm phút. Em muốn bảo đảm là ổn.”

      càu nhàu, nhưng chịu yên lặng nằm thả lỏng bãi cỏ.

      “Xem kìa, làm rách quần áo rồi,” tôi , cố duy trì giọng nhàng. “Hy vọng thích cái áo đó, vì nó te tua quá cỡ.”

      Đấy chỉ là câu chuyện gây cười lãng nhách, nhưng Derek lại , “Ít ra tôi biến xanh.”

      “Ừ, chỉ...” tôi sửa “toàn lông lá” sao thốt nổi từ ấy, não bộ tôi tiêu hóa nổi cảnh tượng vừa xảy ra.

      Cửa hậu sập mạnh. Derek đột ngột vụt dậy, hai tay nãy giờ ôm lấy mặt hạ xuống. Mũi trông rúm ró, to bự và tẹt, hai bên xương gò má nhô ra như thề vươn lên để chạm vào mũi, hai hàng chân mày rậm rịt. Chẳng hề quái dị, mà trông giống người Neanderthal [1] được họa sĩ tái dựng lại hơn.

      [1] Người Neanderthal là loài trong chỉ Người tuyệt chủng, các mẫu được tìm thấy trong thế Pleistocene (thế Canh Tân) ở châu Âu và vài nơi thuộc phía Tây và trung Á.

      Tôi vội nhìn sang nơi khác và lồm cồm bò đến góc nhà kho. Derek chụp lấy chân tôi.

      “Em cẩn thận,” tôi trấn an. “Chỉ nhìn cái xem sao thôi mà.”

      Tôi nằm áp xuống đất, rón rén di chuyển đến ngã rè và quan sát kỹ xung quanh. Có ánh đèn pin rọi ngang qua sân.

      phụ nữ.” tôi khẽ giọng, cố càng càng tốt. “Chắc là Rae - đúng, quá gầy. Là Abdo chăng?”

      Derek giật giật mắt cá chân tôi. Vì lúc nãy tôi xăn quần nên bàn tay giờ phủ lên làn da trần vớ tôi. Tôi có thể cảm nhận được lòng bàn tay thô ráp của Derek, giống phần đệm thịt chân chú cún.

      .” thào. “Tôi nâng lên, giúp leo qua hàng rào. Bám chặt lấy và trèo...”

      Ánh đèn pin vụt qua vệt cỏ bị cắt sân sau. “Ai ngoài đó?” Giọng người kia cao vút và the thé, nhấn trọng cho lắm.

      “Là Tiến sĩ Gill,” tôi thầm với Derek. “ ấy làm gì…?

      ‘‘Đừng bận tâm. ngay!”

      “Tôi biết có người ở đây,” tiến sĩ . “Tôi nghe thấy tiếng chuyện.”

      Tôi liếc nhìn Derek, gương mặt vẫn méo mó. Tiến sĩ Gill thể tìm thấy trong tình trạng thế này.

      Tôi chộp lấy chiếc giày của mà mình làm rơi và đá văng ra thêm chiếc của mình. Hành động ấy đủ làm bối rối để tôi vung chân khỏi tay và lao về phía hàng rào, len người vào giữa bờ rào và nhà kho. Vào giây cuối cùng, Derek chồm dậy và nhào đến chỗ tôi, nhưng vì tôi bị kẹt quá xa để với tới nên theo kịp.

      “Chloe! Trở lại đây! Sao em dám...”

      Tôi cắm đầu tiếp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :