1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Triệu hồi sư xinh đẹp - Tiễn Vũ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 5: Lão tử chính là cường đạo

      Editor: Linh Phan


      “Thanh đầu, ngươi trở về !”

      Nhiêu cưỡi tiểu đệ Linh thú Ma Lang bốn sao tới sơn cốc Đại Viên, Linh thú Ma Lang bốn sao, nếu muốn xé nát Nhiêu quả thực dễ như trở bàn tay, nhưng mà bị nắm đấm của đồ điên áp bách, đối với tiểu tổ tông này Thanh đầu chỉ dám chảy nước miếng chứ dám làm ra hành động phản kháng nào.

      vào lãnh địa( địa bàn) của Vương giả Linh thú khác, Thanh đầu nên tiến vào, nếu trở thành đại chiến giữa hai Thú Vương. Bởi vì Nhiêu và đồ điên bây giờ đỉnh núi vốn là lãnh địa của Thanh đầu và Lục đầu, làm tiểu Thú Vương có lễ phép có gia giáo có tu dưỡng, Thanh đầu thể tuỳ tiện quấy nhiễu cuộc sống yên tĩnh diẽn đàn lê quý đôn bên trong sơn cốc Đại Viên như vậy.

      canh giờ sau đến đón ta” (tác giả để là hai giờ nhưng mình nghĩ vì là truyện cổ đại nên để canh giờ có vẻ hay hơn ^^)

      Nhiêu cũng mặc kệ Thanh đầu chỉ nhận biết nắm đấm liệu có hiểu được tiếng người , mình nghênh ngang vào khe núi có bụi cỏ sinh trưởng dày đặc.

      “A! Qủa Hoả Long Nhãn này tệ!”

      Mười phút sau, Nhiêu đứng cành cây dùng tay áo xoa xoa quả ngọt thuộc tính hoả đỏ như hoả diễm, lớn bằng nắm tay trong tay, tiện tay ném vào cái túi còn lớn hơn so với thân thể mình ở sau lưng.

      Nhiêu bên sờ Tiểu Hoả Xà, bên chỉ dẫn từng bước, bộ dáng ôn nhu làm cho người ta nhìn ra mới vừa rồi là ai đánh Tiểu Hoả Xà đến chảy máu mũi ròng ròng(ặc, tỷ tàn nhẫn, cơ mà muội thích :v).

      “Ngoan, lần sau nên phản kháng, sau này tỷ tỷ lại tới tìm ngươi chơi, quả Hoả Long Nhãn quá ít, còn chưa đủ nhét kẽ răng phụ thân điên nhà ta, ngươi mỗi ngày tưới nhiều máu lên rễ cây chút, tranh thủ để tháng sau cây có thể kết ra hai quả Hoả Long Nhãn cho tỷ”.

      Nhiêu xoè hai ngón tay ngừng lắc lắc trước mặt Tiểu Hoả Xà, thân thể Tiểu Hoả Xà nhịn được mà run rẩy, thiếu chút nữa miệng sùi ra bọt mép.

      “Hai quả! Đem hết máu phun lên rễ âcũng thể khiến nó kết ra hai quả Hoả Long Nhãn, ngươi cái đồ nhân loại ma quỷ!”. Chỉ tiếc con rắn thể thành tiếng, mắt ánh lên lệ quang.

      Đúng vậy, đây gọi là cảnh giới cao nhất của cướp đoạt – cướp lấy bằng nuôi dưỡng! Nhiêu đối với thứ tốt có ham mê hung hãn tàn bạo tự nhiên có bộ tâm đắc cường đạo tự nghĩ ra.

      Nàng những muốn đánh cướp Hoả Long Nhãn còn muốn ăncướp Linh lực của Hoả Xà tưới lên để tạo ra càng nhiều bảo vật hơn nữa! Loại vật này chính là càng nhiều càng tốt nha. Lại giống như Đường Tăng liên miên lải nhải với Hoả Xà đáng thương thêm lúc lâu nữa về “Cách dưỡng hoa quả”, lúc này Nhiêu mới cảm thấy mỹ mãn mà xoay người rời .

      đến nửa canh giờ, túi lớn sau lưng Nhiêu cũng đầy hơn nửa, có chút nặng nề.

      “Đáng tiếc, Chu quả và Linh chi kiếm được đều chỉ mới kết quả trong ba bốn năm, cùng với đồ núi nhà mình có gì khác nhau, phỏng chừng đối với phụ thân điên trợ giúp lớn”. Nhiêu lầm bầm lầu bầu.

      Ngẩng đầu nhìn bên trong sơn cốc Đại Viên thần bí, Nhiêu suy nghĩ, có nên vào nhìn chút hay ? Bản thân mình chưa từng vào xem qua, sơn cốc Đại Viên có rất nhiều thuốc bổ lâu năm, bên trong sơn cốc có thể có những bảo vật gì?

      Trong mắt chợt loé lên màu xanh ngọc bích: “A, trong bụi cây này còn cất giấu truyện của l*quýdon^ gốc Thố Nhung Thảo, hay là trước cứ lấy rồi sau!”. Nhiêu xoay người, giống như chim én đánh tới cây cỏ ba lá màu xanh biếc bên trái.

      Đáng tiếc có người còn nhanh hơn nàng, thời điểm Nhiêu sắp hái được Thố Nhung Thảo, bóng dáng nhanh như gió vượt lên trước bước, chỉ để lại cho nàng mảnh bùn đất trơ trọi.

      Meo ngươi cái mị(câu chửi), Nhiêu đứng lên từ mặt đất, phẫn nộ gào thét!

      Đó là vật mà bổn nương vừa ý!

      Đôi mắt Nhiêu phẫn nộ đối diện với đôi mắt thú càng thêm phẫn nộ!

      Chỉ thấy con vượn già lông đen ước chừng cao gấp đôi Nhiêu đứng trước mặt nàng, tay chặt chẽ nắm lấy gốc Thố Nhung Thảo nho , tay kia run rẩy chỉ về phía túi lớn nặng trịch sau lưng Nhiêu.

      Nó rất vô tội được ! Nó chính là Đệ nhất cường đạo từ trong sơn cốc Đại Viên đổi tên ngồi đổi họ được ! Vì sao hôm nay thời tiết lại tốt như vậy, mây trắng mềm mại tựa như kẹo bông. Tâm trạng nó vui vẻ mà bước ra khỏi nhà tới chỗ các tiểu đệ thu phí bảo kê (ặc, tỷ gặp phải địch thủ rồi), kết quả lại phát Hoả Long Nhãn ngọt ngào còn, những đoá Phượng Tiên Hoa Cầu chứa đầy mật ngọt cũng còn, Kim Giáp Trùng cũng còn, rễ Bích Thuỷ cũng còn nữa…Ngay cả mầm Linh Chi bốn năm mà bình thường nó buồn liếc mắt cũng còn!

      Nó phẫn nộ rồi! Cường đạo bị cường đạo (là ăn cướp lại bị cướp đó ^^), lại vẫn là tiểu nha đầu nhân loại vô cùng bé!

      Nhiêu tập trung nhìn kỹ, hoá ra là con vượn già lông đen Linh thú bốn sao cao lớn, trán có bốn ngôi sao màu vàng. Vương giả thú! Nhiêu lập tức thu lại khuôn mặt tức giận, đổi thành bộ dáng đứa trẻ ngoan.

      Chút mắt nhìn này nàng vẫn phải có, ngoại trừ bốn ngôi sao vàng u ám trán vượn đen. Nó còn cao lớn hơn so với Huyễn thú bình thường, hơn nữa móng vuốt sắc bén còn có màu hoàng lục lóng lánh sau khí được cường hoá, ngay cả da lông cũng mạ màu đồng vàng uy mãnh.

      Linh Thú sao lại xuất ở bên ngoài sơn cốc Đại Viên? Nghĩ cũng vô dụng, chỉ có thể coi là xui xẻo, Linh Thú bốn sao, tương đương với thực lực của Huyễn thú sáu sao phổ thông, phải là đối thủ mà bây giờ nàng có thể khiêu chiến.

      Đánh lại bỏ chạy, chạy được sắc dụ, tuân theo nguyên tắc này, Nhiêu vô cùng uỷ khuất(uất ức) móc ra từ lồng ngực con Kim Giáp Trụ nho .

      “Đại ca, con bọ này trả cho ngươi, Thố Nhung Thảo ta cũng cần, ta và ngươi xem như chưa từng gặp mặt, được ?”. nhiêu vứt cái mị nhãn(vâng, tỷ ấy thực nguyên tắc của mình @@), biết có hữu dụng với Huyễn thú hay .

      “Rống rống!”. Lão vượn đen vỗ lồng ngực của mình, tỏ vẻ đàm phán thất bại.

      Nhìn thấy lão vượn giả cũng có bị bộ dáng này của mình mê hoặc, Nhiêu cẩn thận cất Kim Giáp Trùng vào lại trong ngực, vô cùng nhiệt tình vén tóc lên.

      nên mọn như vậy nha đại ca, ngươi cũng biết ta thường tới nơi này vơ vét, ta rồi sau này đây truyện chỉ đăng tại dien đàn lê quý đôn vẫn là địa bàn của ngươi, mọi người đều là hàng xóm, đáng ra nên dẫn nhau tham quan!”

      Mặt lão vượng đen xanh mét, vẻ mặt càng thêm phẫn nộ.

      Nếu như Nhiêu mười bốn tuổi có đủ yếu tố mỹ nhân bại hoại của kiếp trước, chỉ tiếc mỹ ngọc giấu ở thâm sơn(núi sâu) có người thưởng thức. Nhìn thấy sắc dụ hiệu quả, Nhiêu đành phải đặt ngón tay lên vòng vàng cánh tay trái của mình.

      Ở trong hang ổ của nàng, trừ bỏ vài con sói con bị phụ thân điên đánh cho còn dám nóng nảy, trong lãnh địa thỉnh thoảng cũng xuất vài Huyễn thú cao cấp có mắt, đồ điên chẳng thèm đánh nhau, liền trực tiếp dùng Vòng Ngự Thú khống chế đối phương, sau đó ném đến tuyết sơn lạnh có thể đông chết người bên ngoài lãnh địa.

      Có Vòng Ngự Thú bị quy tắc trói buộc này, mỹ danh “Mặt sẹo đại ác ma” và “Tiểu ác ma Nhiêu” sớm tiếng xấu lan xa, chỉ ngọc núi mà đồ điên chiếm giữ, ngay cả ít Huyễn thú ở thung lũng xung quanh đều hận thấu xương hai người, tránh như ôn thần.

      tuyết sơn rất lạnh, thay ta gửi lời hỏi thăm tới nhà Gấu chó tháng trước vừa mới tổ chức thành đoàn ngắm cảnh”. Nhiêu chân thành .

      Vòng Ngự Thú vừa xuất , chỉ cần có nguồn Linh lực dồi dào cho dù là Huyễn thú cấp Linh thú cũng thể chống lại!

      đạo hồng quang lập tức bắn nhanh tới mi tâm (chỗ giữa hai lông mày) lão vượn đen, Linh lực trong cơ thể Nhiêu điên cuồng chuyển hoá thành ánh sáng kỳ lạ có thể khống chế thú, khiến lão vượn đen bị cố định chỗ, bắt đầu tiến hành nô dịch tinh thần.

      Lão vượn đen vốn giận kìm được có lẽ cũng cảm giác được nguy cơ, vừa định lùi lại phía sau lại bị đạo ánh sáng màu đỏ quỷ dị cố định thân thể tại chỗ, khiến cho mí mắt nó nặng trĩu, chóng mặt buồn ngủ, thậm chí có loại xúc động muốn thần phục dưới chân nhân loại trước mắt.

      Thần phục? ! Thân thể lão vượn đen lập tức sợ run. Cường đạo dám đánh cướp đệ nhất cường đạo là nó, tuyệt đối thể tha thứ.

      Trong mắt thú vốn dịu ngoan đột nhiên hung quang(ánh sáng hung ác) đại chấn! Ánh sáng công kích tinh thần do Vòng Ngự Thú phát ra bị cắt ngang giữa chừng, phần lớn Linh khí hỗn loạn quay trở về ngực khiến thân thể nho của Nhiêu bị mãnh liệt đánh văng ra phía sau.

      Vòng Ngự Thú “bách phát bách trúng” của phụ thân điên vậy mà lại mất hiệu lực!
      Last edited by a moderator: 30/7/16

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      CHƯƠNG 6 TỔ HAI NGƯỜI VÔ ĐỊCH

      Editor: White Silk-Hazye


      Lão vượn đen trong lòng khó có thể đè xuống tức giận điên cuồng tấn công đến nha đầu cường đạo loài người ghê tởm có ý đồ muốn lập khế ước với nó.

      “Vèo!” đạo kiếm khí màu đen sắc bén từ đầu ngón tay của Nhiêu bắn ra đến!

      Đây chính là tuyệt chiêu lợi hợi nhất của nàng, mượn ám nguyên tố của hắc châu cổ, phối hợp với kiếm quyết “Tung Thế Phá Thiên Kiếm Quyết”, ngày nàng có thể ngưng tụ hai đạo kiếm khí, đừng xem thường nó chỉ là dòng khí lưu hệ ám nguyên tố, nó có thể trực tiếp xuyên thấu qua cơ thể của kẻ địch, ám khí đó cũng tương đương với súng lục. Nhiêu đặt cho chiêu thức này cái tên là - “Phá Thiên Chỉ" .

      Lão vượn đen bước qua bên cạnh chút, nhanh chóng né tránh đạo bạch quang bay tới khiến cho nó chảy ra mồ hôi lạnh.

      Ầm! Phía sau gốc cây cổ thụ trăm tuổi lão vượn đen đột nhiên phát ra điểm sáng , nhánh cây già thiên tế nhật (mù mịt, thấy mặt trời) trực tiếp gãy nửa, rơi mạnh ở trong vũng bùn.

      Đáng chết! Nhiêu xoay người bỏ chạy, mặc dù kiếm khí nguyên tố có thể làm Linh thú bị thương, nhưng có đánh trúng được Linh Thú tốc độ . Vẫn là ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

      “Rống..... rống!” Lão vượn đen đấm ngực, phen nhấc thân thể nho của Nhiêu lên, quay mặt của nàng đến trước mặt của mình, mặt phải là phẫn nộ, mà là vô cùng hưng phấn! Lực lượng giống như người này này, có thể giúp cho nó làm chuyện lớn đấy!

      Đổ mồ hôi nha, biết lão vượn đen này vì sao lại đánh nàng, Nhiêu bị trói lại nên thể nhúc nhích, đành phải nhìn về phía lngón tay của ão vượn đen này hưng phấn chỉ về phía xa.

      Nơi lão vượn đen chỉ, chính là trung tâm của sơn cốc Đại Viên thần bí, nhớ năm đó, lúc lão vượn đen vẫn còn là vượn đen , thực lực khác xa phải là bốn sao, mà là năm sao, nó khi đó, chính là đại bá vương oai phong ở trong cốc, cái gì Vụ Liên Hoa năm mươi năm? Hừ, để vào mắt; nhân sâm trăm năm, ngừng, miễn cưỡng nhận lấy.

      Đáng tiếc khả năng và tuổi thọ của mỗi huyễn thú trưởng thành cũng có giới hạn, cho đến khi lão vượn đen tuổi già sức yếu, đánh lại người lạ mới xuất , nó cũng thấy còn biện pháp, lần nữa trở lại trong sơn cốc linh khí càng thêm nồng đậm, bảo vật càng thêm trân quý.

      “Đào núi (cây đào núi) hồng hồng trăm năm, ta rất nhớ ngươi!” Lão vượn đen nhìn mê vụ (sương mù) ở xa xa, trong mắt tràn đầy nước mắt.” Liền mượn lực lượng kỳ lạ của loài người bé này, đoạt lại cây đào núi từ trong tay Lão Ngốc Ưng trứng thúi kia!”

      Nhiêu là là nhân vật cỡ nào, ánh mắt, nàng liền đoán được mười phần tâm tư của lão vượn đen.

      “Ngươi là muốn liên thủ với ta để vào trong đó?”

      “Rống....rống!” Lão vượn đen vác Nhiêu lên lưng, vô cùng mau lẹ chạy như bay về phía sơn cốc Đại Viên!

      Đều là đại cường đạo cả, gặp lại làm gì cho phiền phức!

      “A! Oa! Ô! Rống!” Nhất thạch kích khởi ngàn tầng lãng (hòn đá rơi vào trong nước nổi lên ngàn tầng đợt sóng), thung lũng vốn yên tĩnh, hang đột nhiên bị nổ tung giống như bị nước sôi làm phỏng vậy!

      Lão vượn đen hưng phấn mà thè lưỡi ra ngoài chạy như điên, sau cát bụi cuồn cuộn, lại bị đoàn đủ loại huyễn thú cướp bảo bối mà tức giận đến hộc máu!

      “Rống rống rống!” con Đại Vương Tri Chu (Nhện Vương)thường thú bốn sao phẫn nộ dùng cái chân chỉ vào Nhiêu an ổn ngồi ở lưng lão vượn đen mà ăn hoa quả . Giống như uyển chuyển chống đối với bạn: chính là loài người này, còn có vượn cường đạo nhiều năm có trở về , là hai cái hỗn đản bọn họ, liên thủ đoạt Thủy Tinh Lộ của ta!

      “Rống rống rống!” Từ phía sau Đại Vương Tri Chu (Nhện Vương) chạy ra mấy trăm con huyễn thú, từng con lớn tiếng lên án tổ cường đạo hai người ở phía trước.

      Lão vượn đen giống như từ trong cuộc truy đuổi mà lấy được niềm vui lớn, bước chân của nó ung dung, nhanh như chớp còn thấy tung tích.

      Nhiêu nhịn được mà cười như điên, lão vượn đen này mới là bảo bối lớn nhất trong sơn cốc, mức độ quen thuộc của nó đối với các loại cỏ linh chi và đồ bổ quả thực làm cho người ta vô cùng phẫn nộ. Huyễn thú nào giấu bảo vật gì ở chỗ nào, nó lớn lên ở chỗ này nên hiểu ràng hơn so với nàng. Xem ra thực lực giảm xuống, nhiều năm có điên cuồng cướp đoạt, ấp ủ ra tật xấu của lão vượn đen này.

      Nhiêu bất ngờ lấy ra võ kỹ đặc biệt, còn có chiêu kiếm khí Phá Thiên Chỉ đánh cho Linh Thú Ngốc Ưng Vương tìm ra hướng Bắc!

      Hai tên cường đạo lớn quét sạch sơn cốc Đại Viên, lão vượn đen nhìn thấy trong mắt của Nhiêu, cũng mang theo vẻ mặt tỉnh táo và luyến tiếc.

      Đối với việc theo đuổi đồ bổ là thứ yếu, bây giờ lão vượn đen bước vào loại cảnh giới mới của điên cuồng hưởng thụ khoái cảm cướp bóc, trừ bỏ cây đào núi, thậm chí thèm để ý Nhiêu đều bỏ tất cả những thứ tốt vào trong ba lô lớn lưng của nàng. Cả sơn cốc Đại Viên bị náo loạn đến gà bay chó sủa! Đều bị hai cường đạo này cướp đoạt mấy lần!

      Chạy như bay ra sơn cốc Đai Viên, lão vượn đen trực tiếp đưa Nhiêu trở về hang sói.

      “Những thứ này đều cho ngươi, ta chỉ cần Chu Quả hai trăm năm và Cỏ Linh Chi trăm năm !” Nhiêu chỉ vào túi, hào khí ngút trời .

      sai, nàng là tham tài biết xấu hổ, liền ngay cả con Hỏa Xà nho cũng muốn đánh cướp đến nỗi nó còn quần đùi để mặc, nhưng mà đối với bằng hữu, cho tới bây giờ Nhiêu cũng hề keo kiệt. Ban nãy từ tay Linh Thú Ngốc Ưng Vương thuộc tính hỏa cướp lấy Chu Quả hai trăm năm và cây đào núi trăm năm , nàng và lão vượn đen đều bị lửa thiêu thành tạc mao kê( gà xù lông)!

      Bằng hữu là gì, chính là người nguyện ý vui cười với ngươi và cùng bị đốt thành tạc mao kê.(gà xù lông)

      Mà lão vượn đen chứng tỏ, trăm năm qua có thể vui sướng mà cướp bóc lão Ngốc Ưng hỗn đãn kia phen, nó cảm thấy rất mỹ mãn, chỉ cần Nhiêu có thể thường xuyên nhìn nó, nó có thể cái gì cũng đều cần.

      Cả người đầy lông của lão vượn đen bị thiêu cháy cẩn thận bước từng bước rời , trong ánh mắt mang theo tia nỡ khiến cho Nhiêu nổi hết cả da gà :

      “Tiểu hữu! Tiểu hữu! Ngày khác gặp lại!”

      Giống như đột nhiên nổ mạnh làm cho đầu tóc bị rối loạn, khuôn mặt của Nhiêu đen thui cõng túi lớn, vô cùng vui vẻ mà quay trở lại trong hang sói của nàng.

      Thanh đầu và Lục đầu ngu ngốc còn tưởng rằng quái nào lại tới nữa, đều gầm lên lộ ra răng nanh sắc bén. Mãi đến khi Nhiêu hung dữ cămhận đưa ra nắm đấm, cho chúng nó cái cốc đầu,chúng nó mới từ trong đau đớn quen thuộc mà miễn cưỡng nhận ra là “Đồ điên trở lại.

      ! Con rốt cục trở lại! Phụ thân rất lo lắng cho con! Rất sợ hãi!”

      Đồ điên kêu khóc bổ nhào tới, nước mũi nước mắt lau lên người của nữ nhi. Thanh gào khóc làm Lục đầu và Thanh đầu nghe được trực tiếp trợn trắng mắt.

      ! Con hai giờ, ta ở nhà đếm con kiến cũng đếm tới mười tám vạn, con vẫn chưa trở về, trời đều tối, ô ô ô! Hóa ra con phải uốn tóc, chẳng lẽ bụng của phụ thân có quan trọng bằng tóc sao? Ô ô ô!”

      Phụ thân điên nuốt ngụm nước miếng, tiếng kêu đói phát ra từ trong bụng còn lớn hơn so với tiếng khóc.

      Cái mũi của Thanh đầu thính như vậy cũng nhận ra được Nhiêu, đồ điên này có khi ngay cả chân gà và tảng đá cũng còn phân biệt nhưng lại ngay cả mắt cũng chớp chút nào mà bổ nhào qua.

      Lần đầu tiên Nhiêu có tát phát ném phụ thân điên ném ra ngoài, ánh mắt của nàng ôn nhu, xoa xoa tóc dài mang chút màu vàng óng của đồ điên. Vẫn là đồ điên tốt, cho dù bị lửa thiêu thành tạc mao kê (gà xù lông), ở trong mắt của đồ điên, vẫn như cũ là .

      Nhiêu ở trong lòng thầm hạ quyết tâm: “Yên tâm, phụ thân điên, luôn luôn đối tốt với người , cho người chân gà lớn, nuôi người cả đời.”

      Trong lòng ấm áp, ngoài miệng cũng bỏ qua:

      "Cái vòng Ngự Thú của người, chút ích lợi cũng có, hại ta xém tí là chết rồi!”

      Nhiêu giỡn lôi kéo tóc của phụ thân điên, lần nữa đeo lại Vòng Ngự Thú cho ông: ”Ngoan, đừng khóc nữa, phụ thân xem nữ nhi mang về đồ ăn ngon gì nè?”

      Nhiêu từ trong ba lô lấy ra Cỏ Linh Chi trăm năm và Chu Quả Hai trăm năm, để ở dưới mũi của đồ điên .

      Trong nháy mắt ánh mắt của đồ điên càng thêm đờ đẫn, lại khác lạ là có chảy nước miếng. Đường cong mặt trực tiếp căng cứng.

      Xong rồi, sư phụ mất trí nhớ nghiêm khắc lại muốn xuất sao? Nhiêu vừa định lấy ra Kim Giáp Trùng (Bọ cánh cứng vàng) từ trong lòng ra, phụ thân điên lại nhận lấy Cỏ Linh Chi và Chu Quả trong tay của Nhiêu, đột nhiên làm cái đại lễ của kỵ sỹ, ôn nhu xoa tóc của nàng chút, nhanh chóng xoay người rời .

      Chỉ để lại Nhiêu với vẻ mặt ngạc nhiên ngơ ngác đứng ở tại chỗ, phụ thân bình thường lại ôn nhu như vậy, vẫn là lần đầu tiên mà nàng nhìn thấy.
      Last edited by a moderator: 30/7/16

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 7: tìm mẫu thân

      Editor: Linh Phan


      Sau khi ăn cỏ linh chi và chu quả trăm năm, còn có đống lớn thảo dược loạn thất bát tao, phụ thân điên ba ngày cũng cử động cái, chỉ ngồi sườn núi đầy bùn đất ngây ngốc nỉ non câu:

      “Ta dùng Thánh hoả Chu Tước, đổi mới cái thế giới này!”

      Cũng biết có phải thảo dược phát huy hiệu quả với đồ điên hay .

      Nhiêu quấy rầy , bởi vì trong tiềm thức nàng cảm thấy ánh mắt của đồ điên giống trước kia. Đôi mắt xanh biếc ngơ ngác dường như hoá thành cả vũ trụ thâm thuý.

      Thời gian mười bốn năm chung sống cùng nhau, Nhiêu xem đồ điên như phụ thân, bằng hữu, hài tử vô lại khóc lóc om sòm vĩnh viễn lớn, nàng vẫn luôn chắc chắn thân phận của đồ điên diễn đàn lê quý đôntuyệt đối là nhân vật danh tiếng vang tận mây xanh ở đại lục này, phỏng đoán này khiến cho trong lòng nàng khỏi có chút đơn.

      Đại nhân vật thường có mục tiêu lớn, vậy có phải có nghĩa là nếu đồ điên tìm lại được trí nhớ cũng chính là thời khắc cùng nàng ly biệt?

      Ngày thứ ba, phụ thân điên rốt cuộc cũng lắc lư cái cổ cứng ngắc, quay sang với Nhiêu:

      !”

      “Phụ thân nhớ lại được chuyện, muốn mình làm, trước tiên đưa con tới chỗ mẫu thân”

      Trái tim Nhiêu chợt co rút nhanh, chuyện nàng lo lắng nhất rốt cuộc cũng tới! Mẫu thân? Lý do vứt bỏ nữ nhi cũng quá rách nát ! Sớm biết vậy tìm thảo dược cho đồ điên đáng chết này, nghĩ tới hiệu quả lại tốt như vậy, đồ xấu xa bội tình bạc nghĩa!

      Trong lòng Nhiêu hùng hùng hổ hổ, vẻ mặt lại manh* đến muốn bạo.

      Cái Thánh hoả quỷ quái gì đó, thắp sáng gì đó, ta cũng tin đồ điên nhà ngươi có thể rời khỏi ta!

      Ánh mắt mang nước, ngón tay đáng thương điểm điểm trước ngực đồ điên: “Phụ thân, người thương ta sao? Vẫn ở bên cạnh ta được sao?”

      Nhiêu làm bộ trốn tránh ánh mắt tựa như con mèo có nhà để về, ngay cả ý chí kiên định của kẻ điên trời sinh bài xích(kiểu thích á) nữ nhân cũng phải tan vỡ.

      “Ta…ta…nơi đó rất nguy hiểm, vẫn là chỗ mẫu thân con an toàn…”. mặt đồ điên mặt rết hiên lên vệt đỏ khả nghi, vất vả muốn làm cho ngữ điệu bình thường, lại trở nên lắp bắp, nhưng lý trí còn sót lại khiến tiếp tục kiên trì cự tuyệt.

      “Đồ lừa đảo!”

      Nhiêu thấy sắc dụ hiệu quả, tiểu tính tình đột nhiên bùng phát, rơi nước mắt đánh cái vào đầu đồ điên: “Ta xinh đẹp như vậy, ngươi xấu như vậy, ta nhất định là do ngươi nhặt về, ở đâu ra mẫu thân!”

      Xấu xí? Đồ điên cảm thấy có chút nghi ngờ, ở trong trí nhớ lộn xộn, dường như có rất nhiều người từng là đại soái ca. Nhưng mà lúc này đồ điên cũng phản bác lại lời của Nhiêu. Trong suy nghĩ lộn xộn của trừ bỏ thánh khiết cùng vinh quang còn tràn truyện của lê*quý/đôn$ngập lượng lớn hắc hoả Địa Ngục, hoàng độc trùng(trùng độc màu vàng) hôi thối, huyết quang đầy trời, những nguy hiểm này tuyệt đối thể để đụng phải, bất kể thế nào cũng phải đưa nàng đến nột nơi an toàn!

      ngoan!”. mặt đồ điên đáng chết lên chắc chắn: “ có mẫu thân, phụ thân cam đoan, làm xong chuyện lập tức quay lại cùng con”

      “Cùng ta! Cùng cái đại đầu quỷ ngươi! Đừng tìm mẫu thân! tìm Trùng Vương báo thù cũng biết ngươi có thể còn sống trở về hay ! Lần trước chính là bị Trùng Vương đánh bại , bây giờ ngay cả bản thân tên gì cũng nhớ còn muốn tìm chết, có phải biết chữ chết viết như thế nào hay ?”

      Nhiêu oán hận kéo đầu tóc dài màu vàng nhạt của đồ điên, xú gia hoả này ràng làm sao có thể gạt được nàng, nhất định muốn trở lại tìm Tùng Vương báo thù! Đồng thời nàng cũng có chút sợ hãi, ngộ nhỡ đồ điên vừa liền trở về được phải làm sao bây giờ?

      “Muốn mang theo ta cũng , cũng còn có người nhặt xác giúp ngươi!”

      “Con? ngay cả Lục đầu cũng đánh lại”

      “Phụ thân người khinh thường ta!”. Bởi vì thực lực quá yếu, Nhiêu bị đồ điên hoàn toàn triệt để ghét bỏ rồi!

      “Phụ thân sao đâu, chờ con cường đại có thể giúp phụ thân, giúp phụ thân thắp sáng Thánh hoả”

      biết vì sao, lúc tự xưng là “Phụ thân”, trong mắt đồ điên hiên lên tia xấu hổ mất tự nhiên. Trí nhớ trong đầu vẫn còn cực kỳ hỗn độn, cần rất nhiều địa phương tà ác, vốn có tinh lực bảo hộ tiểu nha đầu này, vẫn là đưa nàng tới chỗ nào đó

      Nhiêu gì, tuy bây giờ đồ điên cũng ràng “Thánh hoả” rốt cuộc là cái gì, nhưng nếu là chuyện mà đồ điên kiên quyết muốn làm dù nàng muốn ngăn cản cũng được: “Vậy…vậy người nhất định phải chờ ta cũng trở nên cường đại, đến lúc đó ta giúp người”

      Mục tiêu hàng đầu bây giờ là trở nên cường đại!

      “Được, phụ thân chờ con, mẫu thân có thể dạy con rất nhiều thứ”

      Đồ điên vuốt tóc Nhiêu. Cũng biết Lưu Quang, Narnia có còn sống hay , ách, Lưu Quang? Kỳ quái, trong đầu sao có thể có cái tên kỳ quái như vậy? Mặc kệ, bây giờ chuyện cũ duy nhất còn nhớ được chính là: Thánh hoả Chu Tước, nhất định phải có người thắp sáng!

      Hoá ra đồ điên còn quên an bài cho mình mẫu thân năng lực bất phàm, tâm tình Nhiêu nhất thời bình tĩnh chút. Linh lực của nàng đầy đủ dư thừa, nếu trở thành triệu hồi sư tin tưởng so với thiên chất kiếp trước còn cao hơn, nhất định có thể nhanh chóng đạt tới cầu của đồ điên.(xì poi cái là mẫu thân của tỷ ý có thể khiến người ta té ghế a =.=!)

      Thu thập vài thứ xong, đồ điên chuẩn bị đưa Nhiêu rời rừng rậm mà bọn họ sinh sống mười bốn năm, tìm mẫu thân có thể dạy cho Nhiêu rất nhiều tri thức kia.

      ra hai cha con họ hoàn toàn có gia sản gì, nghiêm túc mà chỗ ở của bọn họ là cái sơn động lọt gió dột nát, bên trong có mấy cọng rơm rạ. Sủng vật là mấy tiểu sói Linh thú bốn sao mỗi diennddannf lee quyđoon ngày đều bị đánh cho thê thảm, còn ước gì đồ điên lớn và đồ điên nhanh chóng rời .

      Thảo dược và đồ ăn còn dư lại đều bị phụ thân điên cho vào bên trong Vòng Ngự Thú, Vòng Ngự Thú này chỉ có thể khống chế Huyễn thú chỉ trong thời gian ngắn, cung cấp gian cho Huyễn thú còn có chức năng dự trữ đồ vật.

      Kiếp trước Nhiêu thân là Thánh nữ từng nhìn thấy Điện chủ cao nhất của Thần điện thượng cấp có cái nhẫn trữ vật có thể cất mười viên Khu Ma đan, cái nhẫn kia được đánh giá là huyễn khí phụ trợ Hoàng giai cao cấp.

      Vậy cái vòng tay này của đồ điên chẳng phải là Huyền giai cao cấp thậm chí là bảo vật Địa giai? ( cấp bậc từ cao tới thấp là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng; Thiên là hàng cao cấp, Hoàng là cấp thấp nhất)

      Nhiều năm trôi qua, đối với các loại năng lực của đồ điên Nhiêu vô cảm. Cho dù đồ điên lại xuất ra cái bảo vật Thiên giai trong truyền thuyết nàng cũng có gì phải giật mình.

      “Ngao ngao ô!”. Hai huynh đệ sói Lục đầu, Thanh đầu nhìn thấy đồ điên lớn và đồ điên rốt cuộc rời , kích động đến mức gắt gao ôm nhau, lâu cũng thể tách rời!

      Rốt cuộc cần mỗi ngày lấy bùn bắt nhện nữa! Rốt cuộc cần phải nghe đồ điên hàng đêm gào khan! Rốt cuộc còn phải ăn đấm nữa! Thần Hộ Mệnh vứt bỏ chúng ta! Cuộc sống hạnh phúc rốt cuộc lại trở về! Ngao ngao ô!

      Ngao ngao ô! Huyễn thú lớn lớn trong lãnh địa chạy nhanh đem tin vui cực lớn này thông báo, ngay cả kẻ địch mười tám đời là Xích Hổ và Vân Thỏ cũng gắt gao ôm lấy nhau, trong lúc này vạn thú tề hô, rất náo nhiệt!

      Chỉ có lão vượn đen nước mắt lưng tròng nhìn bóng dáng dần xa của tiểu nha đầu nhân loại, ở trong lòng thâm tình hô lớn:

      “Tiểu hữu! Tiểu hữu! Nhất định phải trở lại! Ta ở đây chờ ngươi!”

      Nhưng là ai có thể biết, đồ điên thắp sáng Thánh hoả và Nhiêu tìm mẫu thân còn có cơ hội trở lại rừng rậm yên tĩnh an bình này hay ?
      Last edited by a moderator: 30/7/16

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      CHƯƠNG 8 PHỤ THÂN VÀ CON NGHÈO TÚNG

      Editor: White Silk-Hazye


      Sau khi tạm biệt với từng con dã thú trong rừng rậm, hai người cuối cùng rời khu rừng rậm nơi sống cùng với nhau gần mười bốn năm.

      Trở về xã hội loài người, quần da thú ngắn để lộ ra mông gợi cảm đương nhiên là thể mặc!

      Đồ điên ngoại trừ cái áo choàng lớn màu đen mặc mười mấy năm sống chết chịu cởi ra kia, ở bên trong cuối cùng mặc vào bộ trang phục võ sĩ sạch , đầu tóc rối cuối cùng cũng thay đổi trở thành Kim Hoàng Sắc rực rỡ, nếu nhìn đến mặt con rết nhìn người cũng có khuôn mẫu lắm.

      Từ trong lời của người qua đường Nhiêu mới biết được thế giới này phải là nơi Bạch Hổ đại lục của nàng, mà tên là-- Chu Tước đại lục, bị Ma Hải huyền ảo vô hạn vây quanh, chỉ là những cái này Nhiêu có đặt ở trong lòng, bây giờ chuyện nàng quan tâm nhất chính là sớm trở thành Triệu Hồi Sư cường đại !

      Ước chừng người "Mẫu thân" mà đồ điên giới thiệu sức chiến đấu nhất định cũng có kém hơn đồ điên, tuyệt đối là vị đạo sư tốt.

      Lại qua mười ngày sau, qua vô số trấn , phụ thân điên ôm Nhiêu cuối cùng tới cái thành siêu cấp lớn tên là "Bạch Vân", chỉ là ngẩng đầu nhìn cửa vào thành cao chót vót, cũng có thể khiến mũ đỉnh đầu của người ta rơi xuống dưới đất, đáng tiếc đồ điên căn bản là qua cửa chính, mà là tìm cái góc có người qua lại mở ra Hỏa Dực, trực tiếp bay vào bên trong thành trong thành !

      "Phụ thân, mẫu thân ở trong này sao?" Nhìn thấy phụ thân điên cứ nhắm thẳng về phía trước mà , Nhiêu tò mò hỏi.

      " nhớ , phụ thân ta chỉ là dựa theo mùi hương mà thôi!"

      Phụ thân điên lắc đầu, xem ra còn chưa có khôi phục toàn bộ trí nhớ, chỉ là chí ít còn náo lên rồi khóc lớn nữa, cũng tùy ý đốt "Tiểu Hỏa Hoa" để diệt ma.

      Hóa ra là dựa vào ngưi mùi hương? đầu của Nhiêu treo đầy hắc tuyến. Trong đầu lập tức ra bóng dáng của cao nhân lánh đời rất thúi ! Nữ nhân mà đồ điên nhận thức, nhất định là cực kỳ xinh đẹp, là tuyệt thế cao thủ rất cường đại, chừng còn có thân phận tôn quý làm cho người ta kinh ngạc. Nhiều năm qua luôn cư ở bên trong Bạch Vân Thành! Nhất định rất lợi hạii! Còn rất thúi ! (Coi nữ chính tưởng tượng kìa ôi ôi cười muốn đau ruột luôn)

      "Để phụ thân suy nghĩ lại chút...."

      Trí nhớ của phụ thân điên lại có chút rối loạn, nắm tay ngừng gõ mạnh vào đầu của mình: "Phụ thân còn nhớ.... ......Lúc ở vùng phụ cận, chỗ nào đó của nàng, có cỗ hơi thở giống với Hắc Châu của con, con nhất định phải mang vật kia về trong tay con, thứ đó, cũng cường đại giống như nó." Đồ điên giơ tay lên, chỉ chỉ viên Hắc Ám Ma Châu cổ của Nhiêu

      Hóa ra là mùi của bảo vật ! Giỏi , còn chưa có tìm được tân mẫu thân, đồ điên mà bắt đầu dạy Nhiêu phải nhớ đến bảo vật của mẫu thân.

      Còn có hạt châu! Nhiêu mừng thầm trận, trong lòng sớm có kiêng dè vật phẩm Hắc Ám giống như lúc làm Thánh Nữ nữa.

      "Phá Thiên Chỉ"---Mượn năng lượng Hắc Ám này, ngày có thể phát ra hai đạo kiếm khí để phòng thân, nếu mà có thể lần nữa ở chỗ của mẫu thân lấy đến viên thứ hai, vậy chẳng phải là ngày có bốn đạo kiếm khí để dùng sao!

      Nghe đồ điên xong, Nhiêu lập tức quyết định muốn ở trước mặt tân mẫu thân giả bộ làm cục cưng ngoan ngoãn, để giành được vui vẻ cùa nàng sau đó lừa gạt bảo vật của nàng. Đối với thứ bảo vật này, từ trước đến nay Nhiêu ai tới đề từ chối.

      Hai người phụ thân và con người nhớ lại đường , người nghĩ đến đến bảo vật mới, ai cũng có chú ý tới người mập mạp ăn mặc sang trọng ở trước mặt, mập mạp tục tằn chịu được.

      Nhắc tới người mập mạp này, ở Bạch Vân Thành cũng coi như có chút danh tiếng, tên là Kim Đại Phú, khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi. Cả nhà phải là hoàng thân quốc thích, nhưng phụ thân của mập mạp là thương nhân kinh doanh dược liệu lớn nhất ở trong Bạch Vân Thành.

      Cho nên thằng nhãi này Kim Đại Phú này, trong ngày thường thích lớn nhất chính là gây , nào là bắt nạt nam nhân áp bức dân nữ, chuyện hà hiếp lăng nhục chuyện nào là làm. có cách nào, ác thú cặn bã (là những người ác độc làm moi điều ác như thú hoang dã ak mọi người), tất nhiên chỉ có chỉ số thông minh cùa cặn bã mới có thể lý giải được.

      "Này! Tên ăn mày kia! Có biết là Đụng vào bản công tử hay !"

      Kim Đại Phú phe phẩy cái quạt lấp lánh kim quang, vẻ mặt chán ghét nhìn chằm chằm vào đồ điên.

      "Mặt con rết ngươi đủ buồn nôn, có chuyện gì rêu rao để đầu tóc vàng để tỏ ra mình rất phong cách sao! Nhìn cái liền thích rồi! Còn có tên ăn mày kia, nếu như bộ dạng xinh đẹp chút thôi, đằng này đầu tóc ổ quạ lại thêm khuôn mặt đầy mụn nước, bẩn mắt mà! Điểm tâm sáng của bản công tử đều muốn ói ra hết rồi! Hai cực phẩm như vậy, cũng dám ra ngoài làm ô nhiễm môi trường! Gặp được bản công tử, coi như hai người các ngươi xui xẻo!"

      Kim Đại Phú bóp mũi giống như là sợ bản thân ngửi được cái mùi thúi đó, ngay cả giọng cũng cũng sắc bén.

      Tóc và mụn nước của Nhiêu là khi ở trong rừng rậm cùng lão vượn đen cướp Chu Quả bị lão Ngốc Ưng phun lửa đốt, đồ điên nhìn thấy cơ thể của nàng chịu được thú hỏa tinh lọc như vậy, dứt khoát liền cho nàng ăn loại dược thủy tự chế tên là "Sinh Cơ Hoàn", có thể nhờ vào loại hỏa lực này trong cơ thể bức ra toàn bộ mụn nhọt ra bên ngoài cơ thể, củng cố xương cốt, đáng tiếc chính là phải bị hủy dung mấy tháng. Chỉ là dù sao đồ điên cũng thích rêu rao vẻ ngoài xinh đẹp của Nhiêu .

      "Bản công tử dạy cho các ngươi biết số quy củ của Bạch Vân Thành, đầu tiên, gặp bản công tử phải dập đầu! Thứ hai, ăn mặc kém như vậy thể ra ngoài đường ăn xin! Thứ ba, người vi phạm quy củ phải nhận trừng phạt!"

      Kim Đại Phú vẫy tay cái, đám tay sai thủ hạ liền ngầm hiểu lại vây quanh hai người Nhiêu và đồ điên. Cường hào ác bá nha, hay thích nhìn thấy vẻ mặt của kẻ yếu quỳ ở dưới chân khóc lóc cầu xin tha thứ.

      " , bọn họ tại sao lại vây bắt chúng ta vậy, aiz! Ta có động chạm họ nha, vì cái gì mà đánh chúng ta?"

      Đồ đeiên lấy tốc độ giống như là con người nhanh chóng tránh thoát mấy quyền, trong lòng rất ủy khuất, vừa rồi ràng có đụng vào tên tiể tử mập mạp này được , tại sao lại chuyện với nhau tốt mà lại sai khiến thủ hạ động thủ đánh người chứ.

      Vẻ mặt của đồ điên hoang mang, thiếu chút nữa lại đốt lên "Tiểu Hỏa Hoa".

      Ánh mắt của Nhiêu lập tức trở nên u ám, những người này như thế nào lại lý lẽ như vậy, nàng và đồ điên lúc đầu là muốn làm người khác chú ý khi vào thành, đặc biệt tìm nơi ít người mà bay vào thành, nghĩ tới bộ dáng nghèo túng vẫn là đưa tới trận phiền toái thể đoán trước được này.

      " có cái gì là tại sao. là do bọn họ ngứa da."

      Dám dùng nắm đấm với phụ thân điên vô cùng đáng của nàng mà ra tay, mặc kệ đối phương là ai đều chỉ có kết quả, đó chính là---phải chết!

      Tốc độ của Nhiêu so với nhóm tay sai kia nhanh hơn nhiều, vung lên nắm đấm quyền đánh vào mặt của Kim Đại Phú!

      Vốn tưởng rằng bắt nạt người yếu đuối bé, Kim Đại Phú nghĩ tới lại trêu chọc hai con sói xám lớn khoác áo da dê! Còn chưa kịp kịp phản ứng trước mắt của Kim Đại Phú rồi đột nhiên xuất cái nắm tay được phóng đại, tiếp theo cái mũi liền bị méo, thân thể mập mạp hoa lệ bay lên!

      "Phụ thân, thôi, ruồi bọ đáng ghét bay mất!" Nhiêu vỗ vỗ bụi đất ở vạt áo trước, từ lúc ra tay đến khi kết thúc, chỉ là vài giây đồng hồ mà thôi, loại phế vật này, nếu phải là khi dễ đến đầu của đồ điên, nàng căn bản chính là khinh thường ra tay.

      "Ừ, ruồi bọ đáng sợ!" Đồ điên cầm lấy tay bé của Nhiêu, trực tiếp bước qua thân thể của Kim Đại Phú bị té mặt đất, nghênh ngang rời .

      " Các người mau nhìn ! tên ăn mày nhoi lại có thể đánh bayĐại thiếu gia của Kim gia!" Người qua đường có người kinh ngạc che miệng .

      " ngờ nha! Cái bọn cường hào ác bá cũng có ngày ăn khổ!"

      "Đừng nữa! Các người còn muốn tiếp tục ở Bạch Vân Thành lăn lộn hay , tên ăn mày kia nhất định sống quá tháng này." biết là ai hiểu có lòng tốt nhắc nhở mọi người có chừng mực đường kia.
      Last edited by a moderator: 30/7/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Là mùi hương của phụ thân

      Editor: Linh Phan


      “Tìm được rồi, đây là mẫu thân!” Đồ điên mang theo Nhiêu vòng vo ngày rốt cuộc cũng dừng lại, bàn tay to vung lên, chỉ vào toà kiến trúc huy hoàng. mặt treo ý cười hưng phấn.

      Học viện Xuất Vân! cánh cửa treo bốn chữ mạ vàng còn cao hơn so với người, cách xa hai dặm cũng có thể nhìn thấy ánh sáng chói mắt do ánh mặt trời phản xạ lại.

      “Mẫu thân ở trong học viện này sao?” Nhiêu dò hỏi, trong lòng dâng lên dự cảm tốt.

      phải, phải, đây là mẫu thân, là nơi này, là nơi này!” Đồ điên gật gù, đắc ý nhảy nhót, ngón tay hận thể đào cái lỗ dòng chữ “Học viện Xuất Vân” cánh cửa!

      Nhất thời thiên lôi cuồn cuộn, vạn vật yên tĩnh, hai người mắt to trừng đôi mắt , nửa ngày .

      “Đồ điên! Đó là trường học của triệu hồi sư! phải mẫu thân! Ngươi lại lừa ta!” Nhiêu tức giận giơ lên nắm tay . Hìnhdieenddanleequydoon ảnh mẫu thân mỹ lệ cường đại mà trong lòng ảo tưởng trực tiếp vỡ vụn thành mảnh ! Đồ điên đáng chết! Lại đùa giỡn nàng thêm lần nữa!(oa ha ha, “mẫu thân” :v)

      “Ta nhặt còn về từ trong mây, vậy Xuất Vân chính là nương của ngươi!” Đồ điên buông lời thề son sắt, sức mạnh tràn đầy, có dù chỉ nửa điểm tự giác ngộ.

      “Ta meo ngươi cái mị! Muốn bỏ lại ta phía sau cũng cần dùng loại lí do nhàm chán này!” Lời giải thích miễn cưỡng của đồ điên khiến Nhiêu nôn mửa trận, đây phải là phụ thân ruột thịt của nàng, nếu là phụ thân ruột thịt, nàng tuyệt đối đánh chết rồi nướng ăn!

      Tuy như vậy, khi Nhiêu chân chính đứng trước cửa Học viện Xuất Vân, vậy mà cảm giác được cỗ lực triệu hồi trước nay chưa từng có, minh minh chi trung( hiểu chỗ này, bạn nào hiểu cmt bên dưới hộ mình nghen ), tựa như có gì đó dẫn dắt hắc châu quỷ dị cổ nàng, có thanh nức nở bên tai nàng: “Đến…đến…đến…”

      Nhiêu bão nổi nhất thời ngây dại. Xem ra phương diện hắc châu, đồ điên cũng lừa gạt nàng. Học viện này, quả cất giấu lực lượng tương tự bên trong hạt châu, hơn nữa lại càng thêm tinh thuần, cường đại! Dường như chỉ người có được hắc châu mới có thể cảm nhận được!

      Hắc linh châu rốt cuộc là loại tồn tại như thế nào? Thành phần thể xác định, năng lượng thể xác định, ngay cả Điện chủ Quang Minh Thần điện- Gìa Nam cũng nhận ra, vốn tưởng là Huyễn khí Ma tộc dùng để giết chóc, sau đó lại bị đồ điên dùng máu và thánh quang tẩy oan hồn chỉ còn là quả cầu có thể chứa ám nguyên tố.

      Thế nhân đều cho rằng “Ám” tức là “Ma”, là tượng trưng của cái ác, nhưng Nhiêu đeo hắc linh châu lâu dài lại chút nào cảm giác được tâm linh có dấu hiệu bị vấy bẩn do năng lượng bóng tối, ngược lại, thông qua ám nguyên tố mà hàng đêm hắc linh châu tích tụ được kết hợp với Tung Thế Phá Thiên Kiếm Quyết, sáng tạo ra sát chiêu cực mạnh của chính mình- Phá Thiên Chỉ!

      Huống hồ đây chính là hạt châu cạn kiệt năng lượng nhưng có thể tích trữ từ từ, nếu ngày có thể sử dụng ám nguyên tố lấp đầy hắc châu này, biết lại phát sinh tình gì? Nhiêu đột nhiên có ý nghĩ như vậy.

      “Ta nhàm chán! Ta còn cắn người!”

      Đồ điên liên tiếp thét chói tai đánh gãy suy nghĩ của Nhiêu, vậy mà lại thực nắm lấy ngón tay nhắn của Nhiêu hùng hăng cắn ngụm, đau đớn khiến nàng suýt rơi nước mắt.

      Đồ điên đúng là điên!@@

      Nhìn thấy máu tươi chảy ra từ ngón tay của bản thân, còn chờ Nhiêu phát hoả, đồ điên đột nhiên lấy chút máu của Nhiêu bôi lên Vòng Ngự Thú cánh tay trái của mình.

      kiện kì di xảy ra, sau khi tiếp xúc với máu của Nhiêu, Vòng Ngự Thú tựa như có sinh mệnh, bất khả tư nghị hấp thu truyện của lê quý đônhết máu đỏ thẫm, trong nháy mắt chiếc vòng kim loại rộng cỡ lòng bàn tay tách ra, theo mùi hương của máu trực tiếp cuốn lấy cánh tay Nhiêu, thu lại thành cái vòng vàng tinh tế!

      Nhận chủ! Nhận được tán thành của chủ nhân tiền nhiệm(chủ nhân cũ) và máu của chủ nhân mới, có thể nhận chủ- Huyễn khí Thiên cấp!

      “Vật này cũng cần đeo người, giấu , đừng để người khác nhìn thấy!”

      đợi Nhiêu phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ, đồ điên hấp tấp kéo hắc châu từ cổ Nhiêu xuống, cứng rắn nhét vào gian trữ vật trong Vòng Ngự Thú.

      “Được rồi! Được rồi! mau! tìm nương của con! Nhớ phải chờ ta trở lại! Đừng để xú tiểu tử nào chiếm tiện nghi, có việc gì bôi chút tro bụi lên mặt! được lộ ra đôi mắt to này!” Đồ điên kiên nhẫn giơ lên quả đấm, ánh mặt lại hoàn toàn dám nhìn thẳng vào mắt Nhiêu.

      Ngây ngốc nhìn đồ điên lại phát cuồng, nước mắt đong đầy trong hốc mắt Nhiêu rốt cuộc cũng chảy xuống, tức giận vì bị cắn cũng biến mất còn bóng dáng.

      Hoá ra đồ điên đáng chết này ngoại trừ biết cư xử với nữ nhân như thế nào lại càng biết cư xử thế nào khi ly biệt.

      Được rồi, vậy lấy phương thức của ngươi để cáo biệt. Khoé miệng Nhiêu cong cong, muốn cười cái lại cười được, đột nhiên nàng học theo đồ điên nổi giận nhảy lên, nắm lấy cổ áo của :

      “Đồ điên! Ngươi nghe cho bổn nương! Nếu gặp lại sâu lông, được bị doạ chạy! Thần Vương đại nhân cho ngươi quyền lợi cước dẫm chết nó! Mất trí nhớ, được đánh vào đầu, ngươi thô bạo như vậy chỉ đem bản thân càng đánh càng ngốc! Ăn chân gà, lần được ăn quá mười tám cái, nếu lại đau bụng!...”

      hơi liền mười mấy cái được, Nhiêu ngừng hơi, mặt cũng xanh.

      “Còn có, vì đề phòng đồ điên nhà ngươi lại quên bổn nương, bổn nương lưu lại cho ngươi cái ghi nhớ vĩnh hằng!”

      Nhiêu dùng chất lỏng nước thể rửa trôi, lửa thể đốt cháy- máu của Kim Giáp Trùng viết lên áo choàng lớn màu đen mà phụ thân điên thích nhất chữ “” rồng bay phượng múa vĩ đại! Chữ viết vĩ đại kia, dù ở dưới ánh mặt trời chói chang chiếu rọi vẫn lấp lánh kim quang như cũ, rất phong cách!

      Mạnh mẽ nhào vào lòng phụ thân điên, lúc này Nhiêu mới phát hoá ra trong lòng đồ điên hề thối!

      Hơi thở quen thuộc kia, là mùi hương nam nhân uy mãnh thuần hoá dã thú, là mùi hương của người dùng tay luống cuống nướng chân gà, là mùi hương của người điều chế các loại thuốc tắm “Trường Cao Dược”, “Mỹ Hung Dược”, “Sấu Thối Dược”, “Sinh Cơ Dược” làm cho Nhiêu thoải mái ngâm…

      Đó là mùi hương thơm nhất thế giới, tên là mùi hương của “Phụ thân”!

      “Ngươi gặp nhiều nguy hiểm, ta cần Vòng Ngự Thú.” Giọng nỉ non của Nhiêu tựa như mèo con khóc.

      “Ta cần dùng đến nó, ta có tiểu hoả hoa, còn có tiểu hoả dực(cánh lửa).” Đồ điên ngốc nghếch cười.

      “Ta trở nên cường đại, ngươi phải chờ ta. Nếu ngươi tìm ta, ta tìm ngươi.”

      “Được, nơi này có mùi hương cùng dạng với hắc châu của con, con cần nghĩ biện pháp tìm ra nó, ta cảm thấy nó có thể giúp con trở nên cường đại.”

      Ngón tay đồ điên điểm lên mi tâm(chỗ giữa hai lông mày) Nhiêu, trán Nhiêu đột nhiên nóng lên chút. Nàng Diễn đàn Lê*quý đôn& thủ thế này của đồ điên có ý nghĩa gì, giống như truyền thừa, ngược lại có phần giống loại nghi thức nào đó.

      , “Ta dùng Thánh hoả Chu Tước, đổi mới thế giới này.”, con phải nhớ kỹ những lời này!”

      Đồ điên dịu dàng xoa cái đầu ổ gà của Nhiêu chút. Đây là giây dịu dàng nhất của kẻ điên vốn biết cách biểu đạt bản thân khi ly biệt.

      “Cút ! Đồ điên đáng chết! Còn sống trở về!”

      “Cút ! đáng chết! được phép phao chết!”(phao nghĩa là tắm, đồ điên ý muốn cho phép nữ chính tắm dược nhiều quá mà chết -_-lll)

      Hai người đồng thời nhanh chóng đẩy đối phương ra, đổi thành bộ dạng hung thần ác sát, khiến quần chúng vây xem xung quanh ngây ngốc sửng sốt, phải vừa rồi còn rất ấm áp sao!?

      “Qủa nhiên là hai kẻ điên.” biết người nào thốt lên câu, than tiếc rời .

      cần người khác hiểu, chỉ có Nhiêu và đồ điên biết, đây là cách thương khác người giữa hai người họ.

      Khi dịu dàng nhất chính là lúc độc ác nhất.(dịch mò câu này, hem biết đúng @@)

      Tuy rằng Nhiêu tạm thời vẫn chưa hiểu ý nghĩa chân chính của “Thánh hoả Chu Tước”, nhưng mà cuộc đời này gặp được đồ điên, cũng định nhân sinh của nàng bất phàm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :