1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TRIỆU HOÁN SƯ KHUYNH THÀNH - Vô Ý Bảo Bảo (102.2/323)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 95.1: bầy heo rừng ụt ịt

      Edit: Lục Nhi

      Beta: Gió

      La quản hơi xấu hổ, nhưng vì nhiệm vụ nên cũng dám dây dưa, lẽo đẽo theo sau: “Vạn đoàn trưởng, lần này thu hoạch thế nào?”

      Vạn Nam lạnh lùng nhìn : “Thu hoạch lớn lắm, có mấy đoàn viên bị thương. Nếu Thánh Điện các ngươi phái mấy tên Lăng Đầu Thanh* như lần trước đến lịch luyện tốt nhất nên trở về . Nếu , hiến mạng nơi này cũng có chút thua lỗ.”

      (*) Lăng Đầu Thanh: chỉ những người làm việc có đầu óc, suy xét trái phải, nghĩ đến hậu quả, chữa lợn lành thành lợn què.

      La quản ngượng ngùng : “Lần này, chúng ta cử tới đều là tinh …”
      “Tinh ? Hừ!” Vạn Nam cười khẩy cái, bỏ , thèm để ý đến nữa.

      Gia Cát Minh Nguyệt thầm kinh ngạc, với địa vị của Thánh Điện ở đại lục, đừng đến dong binh đoàn tên tuổi như Vĩnh Dạ, cho dù là dong binh đoàn cấp S Thần Thoại nhìn thấy cũng thể có thái độ như vậy. Chí ít cũng nên làm bộ khách khí vài câu mới đúng chứ!

      “Mấy năm trước, La quản và Vạn Nam từng gặp nhau. Lần đó, La quản cũng dẫn đội làm nhiệm vụ, bị ma thú bao vây. Nếu như phải Vạn Nam và dong binh đoàn Vĩnh Dạ ra tay trợ giúp, e rằng, còn ai sống sót trở về. Cho nên đối với những người được gọi là tinh Thánh Điện như chúng ta, dong binh đoàn Vĩnh Dạ thèm để vào mắt.”

      Nhìn thấy kinh ngạc trong mắt Gia Cát Minh Nguyệt, Chúc Thần Thư cười khổ cái giải thích, dường như, cũng là tự giễu chính mình. Thực ra, Chúc Thần Thư cũng coi thường những kẻ dựa vào quan hệ để vào Thánh điện.

      Nhưng cảm thấy bọn Gia Cát Minh Nguyệt tuyệt đối tầm thường như bề ngoài. Cho nên, nguyện ý trò chuyện cùng Gia Cát Minh Nguyệt.

      Gia Cát Minh Nguyệt hiểu ra, chắc là lần trước gặp dong binh đoàn Vĩnh Dạ, La quản cũng mang theo đám quần là áo lượt. Nhưng kẻ ăn chơi trác táng đó có sức chiến đấu mới là lạ. Chẳng trách bị người khác khinh thường!

      Nhìn dáng vẻ của La quản , Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo cười hắc hắc : “Dong binh đoàn này đúng là tệ. Nhìn bộ dạng của La quản kìa, đáng đời.”

      “Hừ! Người ta có thực lực nên mới có cái mà lo lắng. Những kẻ cửa sau sợ rằng cả đời cũng có cơ hội phấn khích như vậy.” Lộ Xảo Xảo khoanh tay liếc Gia Cát Minh Nguyệt cái, lạnh lùng .

      Gia Cát Minh Nguyệt trợn trắng mắt, đối với nữ nhân thần kinh ổn định như thế này, nàng mặc kệ. Nhằm vào mình chỉ vì mình tiến vào nhờ quan hệ sao?

      Đúng lúc này, Vạn Nam nhanh đột nhiên dừng lại, mắt lóe lên cái, nhìn thẳng vào Gia Cát Minh Nguyệt.

      “Nhìn cái gì, chưa nhìn thấy mỹ nữ bao giờ à?” Mặc Sĩ Thần đứng bên cạnh lẩm bẩm. Sao người này có thể nhìn chằm chằm như vậy? Nhìn Minh Nguyệt làm gì?

      Vạn Nam cau mày, nhìn chằm chằm Gia Cát Minh Nguyệt lúc lâu, bỗng nhiên : “Gia Cát Minh Nguyệt?”

      Gia Cát Minh Nguyệt ngây người, hàng này biết mình: “Sao ngươi biết tên ta, ngươi là ai?”

      Vạn Nam cười ha ha, bước tới: “Thế nào, quên ta rồi sao? Chúng ta từng gặp nhau ở Băng Phong cốc. Ngày đó là cảm ơn các ngươi.”

      “Băng Phong cốc?” Gia Cát Minh Nguyệt cau mày suy nghĩ lúc lâu vẫn nhớ ra Vạn Nam trước mặt là người nào. Chẳng lẽ là dong binh đoàn có mặt trong đêm ma thú công kích? Nhưng hôm đó có nhiều dong binh đoàn lắm . “Ngại quá, ngày đó quá nhiều người, ta nhớ lắm.”

      “Ha ha ha ha.” Vạn Nam cười to, “Ngài là quý nhân, hay quên cũng là chuyện bình thường. Nhưng ta nhớ các người.”

      Người xung quanh lúc trước còn kinh ngạc về thái độ của Vạn Nam đối với Thánh Điện, bây giờ, tròng mắt đều muốn rơi ra ngoài vì thái độ của đối với Gia Cát Minh Nguyệt. Đây là người mà ngay cả Thánh Điện và La quản cũng để vào mắt sao? Lại bị bọn Gia Cát Minh Nguyệt làm lơ, vẻ mặt còn giống như đây là chuyện hiển nhiên.

      “Các ngươi kim… Dong binh đoàn Kim tệ cuồn cuộn…” Vạn Nam nhịn được mắng câu, “Con mẹ nó cái tên! Lần này các ngươi cũng tới nhận nhiệm vụ của dong binh sao?”

      . Bây giờ, chúng ta là người của Thánh Điện.” Gia Cát Minh Nguyệt .

      “Ha… Ra là vậy.” Vạn Nam nhớ lại thái độ vừa rồi của mình với Thánh Điện, có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu, “Vậy lần này đội ngũ Thánh Điện đưa theo là đội các người hả?”

      “Khụ, khụ.” Gia Cát Minh Nguyệt còn chưa lên tiếng, La quản ho hai tiếng, chứng minh tồn tại của mình, “Bọn họ là người của Tu Vũ điện Thánh Điện chúng ta, là đội lần này La mỗ mang theo.”

      Vạn Nam thèm liếc La quản lấy cái, mở to mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt: “Với thực lực của các người… Sao lại phải vào đoàn xiếc Tu Vũ điện?”

      lăn lộn trong giới dong binh gần đời người, đương nhiên hiểu hình thức tổ chức trong Thánh Điện, hiểu thực lực của Tu Vũ điện. trắng ra, Tu Vũ điện là thùng rác. Vào đó, nếu phải mấy người thực lực kém cỏi cũng là lũ con nhà giàu quần là áo lượt. Sao bọn Gia Cát Minh Nguyệt lại bị phân vào đó?

      Gia Cát Minh Nguyệt có chút bất đắc dĩ : “Có số nguyên nhân…”

      Vạn Nam là người từng trải, vừa nghe xong lời của Gia Cát Minh Nguyệt, lập tức hiểu ngay, sợ rằng trong này có tình gì đó. nhìn xung quanh, chỉ thấy người vây quanh càng lúc càng đông.

      “Nếu ngươi có chuyện gì cứ tới thẳng doanh địa tìm ta. Người khác ta gặp nhưng Gia Cát Minh Nguyệt nhất định phải gặp. Ngươi có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào, ta lúc nào cũng cung kính chờ đợi!” Vạn Nam cười tiếng, “Đội chúng ta còn có mấy người bị thương, ta trở về trước. Nhớ, nhất định phải tới đó!”

      Thấy Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu đáp ứng, mới dẫn người rời .

      Người của dong binh đoàn Vĩnh Dạ rồi, xung quanh trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Sắc mặt của mọi người đều có chút kỳ dị, đặc biệt là người của Thánh Điện, ánh mắt của mọi người đều mang theo vài phần hoang mang, khó hiểu.

      Sắc mặt của La quản có chút khó coi. thế nhưng lại bị Vạn Nam cho ăn bánh bơ từ đầu đến cuối.

      “Còn đứng đó làm gì? Các ngươi làm xong việc của Tu Vũ điện chưa? Còn mau làm !” La quản quay sang Gia Cát Minh Nguyệt gầm .

      Gia Cát Minh Nguyệt bĩu môi, thèm để ý đến , xoay người về lều.
      Nhìn bóng lưng Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt Chúc Thần Thư lóe lên tia kinh ngạc. vẫn luôn cảm thấy Gia Cát Minh Nguyệt đơn giản, nhưng nghĩ tới ngay cả đội trưởng dong binh đoàn Vĩnh Dạ cũng kính trọng nàng như vậy. Rốt cuộc, ở Băng Phong cốc xảy ra chuyện gì?

      Lộ Xảo Xảo đứng bên cạnh, thấy Chúc Thần Thư nhìn chằm chằm Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt lóe lên oán độc. Nàng hiểu lầm Chúc Thần Thư có tình ý với Gia Cát Minh Nguyệt.

      Bố trí xong toàn bộ doanh địa, trời tối đen. Lửa trại dấy lên, chiếu sáng cả vùng.

      Bọn Gia Cát Minh Nguyệt bị phân vào doanh địa góc Tây Bắc. Đây là vị trí kém nhất trong doanh địa, thưởng tới phiên mà chạy trốn cũng tới lượt.

      Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên hiểu chuyện này có ý gì nhưng cũng chỉ cười nhạt, tại ngay cả ma thú loại nào còn biết, chưa gì các người nghĩ đến truyện tranh công. Đến lúc đó gặp phải ma thú cường hãn, ta xem các ngươi làm thế nào!

      lâu sau, suy nghĩ của Gia Cát Minh Nguyệt liền được chứng thực.

      Nửa đêm, muỗi và những ma thú có thói quen hoạt động ban đêm bắt đầu xuất . Mặc dù xung quanh doanh địa được vẩy tầng luyện kim dược thủy, nhưng dược tính đủ để ngăn cản bọn chúng. Trong doanh địa ngừng vang lên những tiếng vỗ bôm bốp.

      “A, có cho người ta ngủ đây, ta sắp phát điên rồi.” Người nào đó tự phát mình đến sưng cả mặt, bực mình hét lên.

      “Chuột, a có chuột!” thiếu nữ vừa mới ngủ ôm chặt áo khoác hoảng sợ lao ra ngoài. con chuột Huỳnh Hỏa hơn con mèo chút ngậm miếng thịt khô chưa ăn hết nhảy lên nóc lều, gây nên trận hét đinh tai nữa. Cho dù đối mặt với ma thú cường hãn, nàng cũng hoảng sợ, nhưng đối với loại ma thú đầy lông lá lại cảm thấy sợ hãi và ghê tởm.

      ít người vất vả mới ngủ được lại bị thanh thất kinh của thiếu nữ kia đánh thức, lại mấy tiếng thét chói tai vang nữa lên, con chuột Huỳnh Hỏa, rết, rắn độc bị ném ra khỏi lều, cả doanh địa gà bay chó sủa. Chỉ có lều của bọn Gia Cát Minh Nguyệt là bình yên, phải vì bọn họ ngủ quá say, cũng phải bởi vì bọn họ quen với việc này, mà là bởi vì xung quanh lều bọn họ, đừng ma thú , ngay cả muỗi cũng đừng mong tìm được con. Thứ nàng rắc chính là dược thủy cao cấp. Dược thủy do Thánh Điện phát, làm sao có thể đánh đồng với dược thủy do Gia Cát Minh Nguyệt luyện ra? Cho dù là nguyên liệu hay trình độ đều cùng cấp bậc.

      “Mập Mạp, cầm cái này đưa cho dong binh đoàn Vĩnh Dạ.” Gia Cát Minh Nguyệt kéo cửa lều, lấy ra mấy bình dược thủy, với Mặc Sĩ Thần gác đêm.

      Đoàn dong binh kia tuy rằng đều da thô thịt chắc, nhưng cũng thể chịu được muỗi, rết, rắn độc… thay phiên nhau quấy nhiễu, bị quậy đến mức sắp phát điên, chửi ầm lên. Vạn Nam thậm chí còn tức đến nỗi muốn lôi đại khảm đao ra quyết trận sống mái với con bọ cạp.

      Mặc Sĩ Thần nhận lấy dược thủy, chạy .

      ——————–

      Vạn Nam và dong binh đoàn Vĩnh Dạ nhanh chóng vẩy dược thủy ra xung quanh doanh trại, chỉ chừa lại lối ra, mấy con ma thú và trùng độc hoảng sợ theo lối này chạy ra ngoài, Vạn Nam vô cùng vui mừng, dùng dược thủy bịt kín lối vừa rồi, cảm kích vẫy vẫy tay với Gia Cát Minh Nguyệt.

      Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu cái, xoay người quay vào lều.

      Cả doanh địa là mảnh gà bay chó sủa, chỉ có xung quanh chỗ mấy người Gia Cát Minh Nguyệt và dong binh đoàn Vĩnh Dạ là yên bình.

      Giằng co hồi, cuối cùng, cả doanh địa cũng an tĩnh lại.

      Đêm khuya, bốn phía hoàn toàn im ắng. Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt lại đột nhiên tỉnh giấc.

      “Nàng cũng tỉnh?”

      Vừa mới đứng dậy, bên ngoài lều truyền đến thanh của Lăng Phi Dương.

      Gia Cát Minh Nguyệt mặc quần áo tử tế ra ngoài: “Có chuyện gì vậy? Sao ta cảm thấy như có thứ gì đó bao vây chúng ta?”

      Sắc mặt Lăng Phi Dương ngưng trọng: “Nếu như ta đoán lầm chính chủ tới rồi!”

      Vừa dứt lời, rừng rậm bốn phía lập tức truyền đến những tiếng “ngao ngao” khe khẽ. lát sau, mặt đất khẽ rung, những bóng đen từ trong rừng điên cuồng lao tới.

      Thấy hình dáng của những bóng đen này, sắc mặt Gia Cát Minh Nguyệt nhất thời trở nên quái dị: “Heo rừng?”

      Chỉ có điều, những con Heo rừng này khác hẳn những con heo rừng thường thấy, chỉ con đầu đàn lớn hơn nhiều, ngay cả con nhất cũng dài hơn ba thước, chạy rầm rầm khiến cho mặt đất rung chuyển.

      “Đúng vậy, là Heo rừng biến dị!” Mặc Sĩ Thần suy nghĩ hồi . Heo rừng ở Tầm Long Sơn mạch hay Băng Phong cốc đều thấy ít, mặc dù có chút thông minh và mạnh mẽ, nhưng vẫn chưa phải là ma thú chân chính, nhưng những con Heo rừng trước mắt này chỉ có hình thể, sức mạnh mà lực phòng ngự cũng có thể sánh ngang với những ma thú cao cấp. Đây phải là biến dị là cái gì?

      “Bịch!” Lăng Phi Dương nhịn được đạp Mặc Sĩ Thần cái, “Biến dị cái đầu ngươi, ngươi cho rằng đây là ma thuật à, biến là biến được ngay, ngươi thấy ma thú biến dị nào ở thành bầy chưa?”

      sai, đây đúng là Heo rừng biến dị!” Gia Cát Minh Nguyệt .

      Mặc dù, nàng biết tất cả các loại ma thú biến dị đều ở theo bầy, nhưng tất cả Heo rừng trước mắt chắc chắn là biến dị, sai, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho bọn chúng biến dị tập thể? Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ trăm lần cũng thể nào giải thích được.

      Chỉ chốc lát, Heo rừng biến dị giống như thủy triều lao thẳng vào doanh địa.

      Đối mặt với những thân hình to lớn và sức mạnh kinh hồn, rào chắn mà Kỵ sĩ Thánh Điện mất cả ngày xây dựng khác gì tường giấy, chỉ đụng cái bị phá hủy hoàn toàn. Những dược thủy dùng để đuổi muỗi và ma thú càng có tác dụng.

      Nhưng dù sao cũng là Kỵ sĩ Thánh Điện, sau khi phát bị tấn công, lập tức chỉnh trang lên ngựa. Nhưng cũng chính lúc này, mọi người mới phát ra có gì đó đúng.
      Tôm ThỏPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 95.2

      Edit: Lục Nhi Beta: Gió


      Kỵ sĩ của Thánh Điện được lựa chọn phi thường nghiêm khắc, thực lực mỗi người đều là cấp Thiên trở lên. Nhưng khi giao đấu với Heo rừng biến dị, bọn họ phát , cho dù, mình dùng tất cả sức lực để công kích cũng có tác dụng gì. Đừng là giết, ngay cả gây ra vết thương cũng được! Ngược lại, bọn Heo rừng chỉ đụng cái đánh bay cả người cả ngựa.

      Sau khi đánh ngã là ủn! đám Heo rừng ụt ịt, dùng những cái mũi mạnh mẽ hữu lực của bọn chúng, ủn a, ủn a, nhất thời, tiếng kêu sợ hãi ngừng vang lên. Nhìn màn này, ai cũng buồn cười nhưng lại cười nổi.

      “Thực lực mạnh như vậy, phòng ngự cao như vậy!” Tất cả mọi người cùng hít hơi khí lạnh, toàn doanh địa lập tức hỗn loạn.

      Bọn Gia Cát Minh Nguyệt ở góc Tây Bắc doanh địa, vị trí này rất ít Heo rừng biến dị.

      Thỉnh thoảng có mấy con nhích tới gần nhưng cũng chịu nổi mùi dược thủy của Gia Cát Minh Nguyệt, phát ra tiếng “gào khóc” quái dị chạy . So với cả doanh địa hỗn loạn, nơi này có vẻ vô cùng an toàn.

      ", chúng ta vào doanh địa xem chuyện gì xảy ra.” Gia Cát Minh Nguyệt vẫy bọn Lăng Phi Dương.

      nhóm năm người hướng về phía trung tâm doanh địa, dọc đường, chỗ nào cũng thấy Kỵ sĩ Thánh Điện bị Heo rừng đuổi cho chạy trốn tứ phía. phải là kỵ sĩ Thánh Điện đủ dũng mãnh, mà thực có cách nào có thể đối phó với lũ biến dị này.

      Đám người Gia Cát Minh Nguyệt dần dần phát , dường như, những con Heo rừng biến dị này cố ý tấn công loài người, mà chỉ vô thức đâm loạn mọi thứ, cho nên nguy hiểm mà bọn họ phải đối mặt cũng lớn, thỉnh thoảng có mấy con “ biết nhìn xa trông rộng” dám vọt tới, bị kiếm của Lăng Phi Dương quét bay ra ngoài.

      lúc sau, mấy người đến vị trí trung tâm. Chỉ thấy mấy người Chúc Thần Thư dựa vào nhau đối phó với đám Heo rừng biến dị xung quanh.

      thể , thực lực của Chúc Thần Thư đúng là phi thường mạnh mẽ. Mặc dù, những con Heo rừng biến dị da dày thịt béo, nhưng rất ít con có thể đỡ nổi hai kiếm của . Tuy nhiên, vấn đề là Heo rừng ngừng kéo nhau tới, càng lúc càng đông! Mỗi kiếm đều phải dốc toàn lực, bây giờ nhìn lại, sắc mặt của Chúc Thần Thư tái nhợt.

      Còn chỗ của Hứa càng lộ chật vật. Với thực lực của , cho dù dùng hết toàn lực, cũng thể tạo ra vết thương nào người Heo rừng biến dị.

      Hứa chợt ngẩng đầu lên, chỉ thấy mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đứng bên cạnh xem trò vui.

      “Gia Cát Minh Nguyệt, con mẹ nó ngươi còn chờ cái gì nữa? Mau bảo người của ngươi tấn công !” Hứa phẫn nộ hét lớn.

      “Ngươi hét cái rắm, ngươi có tư cách gì ra lệnh cho bọn ta?” Mặc Sĩ Thần còn hung dữ hơn so với . “Con mẹ nó ngươi muốn chết phải ?”

      “Ai bảo có bản lãnh, đáng đời.” Tiết Tử Hạo cũng lạnh lẽo .

      “Ngay cả heo cũng đánh lại, điều này chứng minh cái gì?” thanh Lăng Phi Dương còn lạnh hơn.

      “Chưng minh ngay cả heo cũng bằng.” Gia Cát Minh Nguyệt nhàn nhạt kết luận.

      Sau đó, chỉ mặt Hứa đổi sắc, ít người xung quanh cũng tương tự . Hứa tức muốn hộc máu. Mà càng làm cho muốn ói máu hơn là mấy con Heo rừng biến dị chạy qua bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, đừng công kích, ngay cả liếc cái cũng dám.

      Hứa sớm chống đỡ nổi nữa, thêm mấy con Heo rừng này gia nhập, kiếm pháp của càng tán loạn. Đột nhiên cảm thấy mông mình đau đớn, ngã sấp mặt xuống đất, con Heo rừng lập tức lật ngửa lại.

      Sau đó, con Heo rừng bắt đầu ủn, rồi lại ủn, ngừng ủn thắt lưng Hứa . Hứa lăn lộn, càng lăn càng xa.

      “A a a….” Tiếng kêu thảm thiết của Hứa khiến mọi người càng thêm căng thẳng.

      Mắt thấy tình huống này, Gia Cát Minh Nguyệt cũng tiện thờ ơ đứng nhìn nữa, tiện tay chụp con Heo rừng đến gần, về phía đội Chúc Thần Thư. Chúc Thần Thư và số đệ tử Vũ Điện chuẩn bị cứu Hứa .

      Sau khi tập hợp với người Vũ Điện, rất nhanh, Chúc Thần Thư và mấy đệ tử Vũ Điện đỡ Hứa bị trọng thương đứng dậy. Mười người vừa đánh vừa về phía trung tâm doanh địa. Vừa tới gần nghe thấy những tiếng rít chói tai.

      Chỉ thấy đạo ngân quang từ trong doanh địa bắn ra, xuyên qua lớp da dày béo của lũ Heo rừng biến dị, con Heo rừng biến dị kêu thảm tiếng xoay người chạy ra ngoài.

      Người này là ai?

      Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương nhìn nhau, hai người đều nhìn ra kinh ngạc trong mắt đối phương.

      Ngước mắt nhìn, chỉ thấy Nhạc Nhạc nương nổi danh Nội Điện nửa quỳ ở cửa lều, mũi tên vừa rồi là do nàng ta bắn ra.

      Uy thế của mũi tên tuy mạnh, nhưng sắc mặt Nhạc Nhạc cũng dần tái nhợt.

      Xem ra, thực lực của nàng vẫn chưa đủ để bắn ra lực công kích mạnh như vậy.

      “Trợ giúp chút.” Gia Cát Minh nguyệt thấp giọng . Trong lòng thầm nghĩ, thực lực của người Nội Điện lần này cũng tồi.

      Lăng Phi Dương rút Phá Sát kiếm, bảo vệ Nhạc Nhạc rời khỏi khu vực trung tâm.

      Dưới trùng kích của Heo rừng biến dị, Thánh Điện hay người Dong binh đoàn Vĩnh Dạ đều chống đỡ được, rối rít thối lui, dần dần tụ thành đoàn.

      Cho tới lúc này, bọn họ mới phát ra điều giống như đám người Gia Cát Minh Nguyệt, những con Heo rừng này phải cố ý tấn công con người mà chỉ xông loạn khắp nơi. Nhìn bộ dạng cũng phải muốn tìm đồ ăn, bởi vì, thịt nướng và lương khô rơi đầy đất, bọn chúng cũng thèm ngửi cái.

      Đa số mọi người tụ tập lại với nhau. Tình hình so với trước đó cũng an toàn hơn nhiều. Căn bản là, những con Heo rừng kia chỉ lo đâm loạn, mặc kệ bọn họ. Thỉnh thoảng có mấy con xông tới cũng bị đánh lui cách nhàng.

      Quan sát lúc nữa, ánh mắt của mọi người đều trở nên quái dị, những con Heo rừng biến dị này có thực lực cường hãn, lực phòng ngự kinh người, so với ma thú cấp cao thua kém là bao, nhưng mà tới phương thức công kích…khụ, khụ.. đúng là hổ cái tên Heo rừng. Ủn, ngoại trừ ủn vẫn là ủn, hình như trừ cái đó ra, bọn chúng còn chiêu nào khác.

      “A!” gã kỵ sĩ bị đánh bay khỏi ngựa, chưa kịp đứng dậy bị con Heo rừng béo núng nính ủn bay, phịch tiếng rơi xuống đất, chưa kịp hồi hồn, vừa định đứng lên, mấy con Heo rừng biến dị khác lại ùn ùn kéo tới, nhìn răng nanh trắng như tuyết cùng với thân thể tráng kiện nghìn cân, kỵ sĩ tuyệt vọng nhắm mắt lại, e rằng lần này chết dưới đống răng nanh đó.

      Kỵ sĩ bị ủn bay lần nữa, nhưng trong lòng kinh hỉ vì hướng bay là phía bọn Gia Cát Minh Nguyệt. Mặc dù, bị thương nhưng cũng nguy hiểm đến tính mạng.

      Nhìn xung quanh tán loạn, dù là người hay vật đều bị đám Heo rừng ủn loạn.

      Mọi người cảm thấy buồn cười cách kỳ lạ nhưng ai có thể cười nổi.

      Đúng lúc này, bên ngoài chợt vang lên những tiếng ầm ầm như sấm nổ. Sau đó là những tiếng hò hét mạnh mẽ truyền đến. Chỉ thấy, đội trăm người mặc áo giáp kỵ binh theo ánh lửa chiếu rọi trực tiếp nhảy vào giữa bầy Heo rừng biến dị. Giống như thanh kiếm sắc bén cắm phập vào.

      Gia Cát Minh Nguyệt híp mắt quan sát đánh giá, lập tức phát thực lực trăm người này so với đội kỵ sĩ của Thánh Điện kém hơn là bao. Tuy trường thương trong tay gây ra tổn thương nào cho Heo rừng, nhưng lại có thể dựa vào lực va đập mạnh mẽ đụng bọn Heo rừng ngã ngược trở lại.

      Phía sau kỵ binh là khoảng mười tên kiếm sĩ thân thủ mạnh mẽ, nhìn qua, ít nhất mỗi người đều có thực lực cấp Linh hồn.

      “Là người Thần Miếu!” Lăng Phi Dương thấp giọng .

      Có viện quân của Thần Miếu gia nhập, lực lượng của Heo rừng biến dị và con người dần ngang bằng nhau. Chiến đấu giằng co mãi cho đến khi trời sáng bạch Heo rừng biến dị mới dần dần rút lui.

      Kiểm tra lại nhân thủ, hơn phân nửa đoàn kỵ sĩ của thánh điện mất sức chiến đấu. Người của Luyện Vũ điện ai nấy cũng thương tích đầy mình. Người Nội Điện tốt hơn chút, mặc dù bị ngoại thương nhưng nội lực tiêu hao mất bảy tám phần. Chỉ có điều đáng ăn mừng là ai bị thương nặng trong đợt công kích vô vị của bầy Heo rừng biến dị. À, đúng, có người, là Hứa , lúc này nằm cáng, ngừng rên rỉ kêu than. Liễu Y Vi vẫn theo thủ hộ như trước, chỉ có điều, trong mắt có tia ghét bỏ và khinh thường dễ phát giác.

      Kiểm tra xong, La quản chau mày.
      ——— —————-

      “Thực lực của người Thánh điện mạnh như vậy mà lại bị đám Heo rừng biến dị quậy cho chật vật đến mức đáng thương. Nếu phải chúng ta tới kịp, chỉ sợ các ngươi sống qua nổi tối hôm qua.”

      Chỉ thấy nam tử mặc trường bào cười khẩy, chậm rãi tới.

      Lời này hơi ngoa nhưng đám Gia Cát Minh Nguyệt chỉ đứng bên cạnh nhìn, cũng lười chen miệng. Dù sao, mình được phái tới làm chân phất cờ hò reo, mấy chuyện cãi nhau như thế này tự nhiên có người chịu trách nhiệm.
      Quả nhiên, La quản lạnh mặt lên.

      hôm qua tập hợp sao bây giờ người Thần Miếu các ngươi mới tới?” La quản cố gắng đè nèn lửa giận trong lời , chỉ trong đêm, phân nửa người Thánh Điện mất lực chiến đấu, thời gian còn lại, lấy cái gì đối kháng với Heo rừng biến dị?

      Nam tử trường bào cười lạnh : “Người Thần Miếu chúng ta thân phận tôn quý, nóng nảy giống như các ngươi. Tới chậm ngày thế nào? Nếu ngươi hài lòng quay về . Nhiệm vụ lần này mình Thần Miếu chúng ta đảm nhiệm là được rồi.”

      La quản trả lời, chỉ hừ lạnh tiếng.

      Hai người tranh phong chiếc xe ngựa chạy tới.

      “Vũ Thư đại ca, sao huynh có thể với La quản như vậy. Bọn họ có công lao cũng có khổ lao nha.” Thanh vừa dứt, chỉ thấy bạch y nữ tử chậm rãi từ xe ngựa bước xuống. Váy trắng, đầu sa trắng, mạng che mặt trắng. Oh, Ni Mã, người quen cũ!

      Gia Cát Minh Nguyệt nhướng lông mày, người quen cũ này là người lúc trước Nam Cung Cẩn an bài, giả mạo sứ giả tiến vào hoàng cung – Mạn Tuyết Oánh. Vừa nghĩ tới chuyện nàng ta xúi giục Thái tử ám sát Hoàng thượng lúc ấy, trong mắt Gia Cát Minh Nguyệt lên hàn mang.

      Sắc mặt La quản có chút khó coi, nữ nhân mới xuống xe thoạt nhìn là khuyên giải, nhưng thực chất lời nào cũng là vũ nhục bọn họ. Cái gì gọi là có công lao cũng có khổ lao? Đây phải ám chỉ Thánh Điện bọn họ là người vô dụng sao?

      “Tuyết Oánh rất đúng, coi như có công lao cũng có khổ lao, ha ha, lời ta vừa đúng là có chút quá đáng.” Nam tử trường bào nghe Mạn Tuyết Oánh xong, đắc ý cười ha ha.

      Mạn Tuyết Oánh chậm rãi tới bên cạnh La quản , hơi cúi người hành lễ: “La quản , lại gặp mặt.”

      Sắc mặt của La quản vẫn còn rất đen, lạnh lùng : “Đúng vậy.”

      Mạn Tuyết Oánh hề tức giận thái độ của La quản , ngược lại càng thêm ôn hòa. La quản nghẹn bụng lửa giận nhưng cách nào phát tiết ra ngoài. Nam tử trường bào cảm thấy thú vị, nở nụ cười tự cho là tiêu sái với Mạn Tuyết Oánh, xoay người rời thăm dò tình huống thôn trang.

      Mạn Tuyết Ánh khẽ đưa mắt, chợt nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt, nàng sửng sốt, lạnh lùng cười tiếng: “Ô, nghĩ tới có thể gặp được Gia Cát tiểu thư ở chỗ này.”

      Gia Cát Minh Nguyệt bĩu môi: “Ừ, đúng vậy, là khéo. Gặp được sứ giả đại nhân, là cao hứng a. Ta nghĩ Thái tử điện hạ nước ta khi nhìn thấy ngài càng cao hứng hơn đấy.”

      Lời này vừa ra, hai má Mạn Tuyết Oánh đỏ bừng. Sứ giả đại nhân, lời này là châm chọc nàng. Nàng là giả mạo, địa vị của nàng ở Thần miếu tính là thấp, nhưng tuyệt đối cao, còn chưa có tư cách làm sứ giả đại nhân. Mà Gia Cát Minh Nguyệt nhắc tới thái tử, càng khiến cho nàng thêm căm tức. Ngày đó bị Ấn Phi Đào kích động nên có chút nóng nảy, nghĩ ra biện pháp nào khác, nàng mới dùng nữ sắc dụ dỗ thái tử hành thích hoàng thượng, nhưng cuối cùng vẫn chuốc lấy thất bại. Đối với nàng mà , đây chính là sỉ nhục lớn nhất cuộc đời.

      “Các ngươi biết nhau?” La quản ngạc nhiên : “Từ khi nào Mạn tiểu thư lại quen biết người của Tu Võ điện chúng ta vậy?”

      Người của Tu Võ điện? Mạn Tuyết Oánh sửng sốt. Gia Cát Minh Nguyệt trở thành người của Thánh điện sao? Ngày đó, mình mời nàng gia nhập Thần Miếu chỉ lần, nhưng đều bị nàng ta từ chối.

      nghĩ tới nàng lại có thể gia nhập Thánh Điện, kẻ thù mất còn của bọn họ. Hừ! Được lắm, Gia Cát Minh Nguyệt! Ánh mắt Mạn Tuyết Oánh dần vẩn đục, thầm hận Gia Cát Minh Nguyệt làm nhục nàng hết lần này đến lần khác.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 95.3

      Edit: Lục nhi Beta: Gió


      “Từng gặp mặt lần.” Mạn Tuyết Oánh khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt.

      Nàng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, nhàn nhạt , “Gia Cát tiểu thư, mấy ngày này, chúng ta hợp tác thi hành nhiệm vụ, ân oán trước kia hãy tạm gác sang bên. Có điều, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, mong Gia Cát tiểu thư cẩn thận, đừng vì lập công mà quên mất chừng mực.”

      Gia Cát Minh Nguyệt nghe Mạn Tuyết Oánh châm chọc, trong lòng cũng cười khẩy, Mạn Tuyết Oánh cho rằng mình gây khó dễ cho nàng ta sao?

      Cho rằng mình vì đại cục mà cùng nàng ta so đo sao? Chẳng lẽ Mạn Tuyết Oánh biết, nàng là người rất hẹp hòi, có thù tất báo sao?

      “Ngươi cũng phải cẩn thận chút, nơi này ngoài ma thú còn rất nhiều trùng độc, rắn độc, vân vân và vân vân, chẳng may bị cắn cái khổ, cắn chỗ khác còn đỡ, ngộ nhỡ cắn trúng mặt thảm, nhưng mà sao, dù gì ngươi cũng thích đeo mạng che mặt, có bị cắn cũng sao.” Gia Cát Minh Nguyệt cũng phải dạng hiền lành. Đối phương như vậy, mình còn đưa mặt ra cho nàng ta đánh sao. Cho dù bây giờ có trở mặt, nàng cũng sợ!

      “Hỗn xược! Dám với Mạn tiểu thư như vậy.” thiếu niên Thần Miếu nhảy ra làm hộ hoa sứ giả.

      La quản ngửa mặt nhìn trời, chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ ra mặt giảng hòa. Những lời Gia Cát Minh Nguyệt vừa khiến rất thoải mái. vốn ưa gì điệu bộ của Mạn Tuyết Oánh.

      Đám người Gia Cát Minh Nguyệt còn chưa làm gì, người trẻ tuổi kia hét thảm tiến, che cái mông mình, lắc lư chạy .

      Mọi người biến sắc, Mạn Tuyết Oánh lại càng kinh ngạc. Là ai vừa ra tay? Tất cả bọn họ ở đây đều ai có thể phát ra.

      Gia Cát Minh Nguyệt cười thầm, có lẽ là Quân Khuynh Diệu ở trong tối xuất thủ. Thú vui của cũng buồn nôn, lại công kích mông của người khác.

      “Được rồi, Gia Cát Minh Nguyệt, mấy người các ngươi chuẩn bị chút , đừng đứng đây chuyện phiếm nữa.” Cuối cùng, La quản cũng mở miệng, giọng điệu vô cùng khoái trá. có phần kinh ngạc khi thấy Gia Cát Minh Nguyệt khách khí với người Thần Miếu như vậy. Có nên tra chút về bối cảnh của Gia Cát Minh Nguyệt ? Về phần thiếu niên bị trúng chiêu vào mông, mặc dù biết là ai xuất thủ, nhưng chỉ cần thấy người của Thần Miếu bị xấu mặt là cao hứng lắm rồi.

      Mạn Tuyết Oánh cũng dám hành động thiếu suy nghĩ, lời nào chỉ đứng yên tại chỗ.

      Chờ mấy người Gia Cát Minh Nguyệt rời , Mạn Tuyết Oánh phất phất tay, ý bảo những người khác cũng rời , chỉ để lại nàng và La quản .

      “La quản , Heo rừng hôm nay ngươi thấy, cũng nhận ra khác thường trong đó chứ?” Mạn Tuyết Oánh thẳng vào vấn đề.

      "Nếu lầm, những con Heo rừng này đều là biến dị, so với ma thú bình thường mạnh hơn biết bao nhiêu lần.” Mặc dù tính cách La quản được tốt lắm, nhưng ở Thánh Điện lâu như vậy, thực lực và nhãn lực đương nhiên cũng quá tệ.

      “Ta chưa từng nghe qua chuyện cả bầy Heo rừng cùng biến dị, biết La quản từng nghe qua chưa?” Mạn Tuyết Oánh hỏi.

      “Mạn tiểu thư có gì xin cứ thẳng.” La quản nghe ra ý tứ trong lời của nàng, dứt khoát .

      “Được, vậy chắc La quản cũng suy đoán, tại sao những con Heo rừng biến dị này nơi nào mà hết lần này đến lần khác chỉ công kích thôn trang này, phải chăng chuyện biến dị có liên quan đến nơi đây?” Mạn Tuyết Oánh .

      tệ!” Nàng ta được những lời này, La quản cũng muốn giấu diếm nữa. ra trước khi tới, bọn họ nhận được nhiệm vụ là tiêu diệt ma thú. Sau khi đến mới phát ra, Heo rừng biến dị tập thể, kết hợp với tình hình đêm qua, cũng phát ra chút manh mối, nhưng vì đối phương có mặt nên cũng tiện mở rộng điều tra.

      “Như vậy , chúng ta ai có thể tiêu diệt hoặc đánh đuổi đám Heo rừng biến dị này, người nào có tư cách đóng trại ở thôn trang, về bên kia, thế nào?” Mạn Tuyết Oánh hời hợt cười , đóng quân sao, đương nhiên là lưu lại nơi này để điều tra đám Heo rừng biến dị. Trực giác cho nàng biết, nhiệm vụ lần này đơn giản như vậy. Có lẽ, lần này là cơ hội tốt để lập công.

      “Cái này…” La quản do dự, hiển nhiên, điều Mạn Tuyết Oánh nghĩ, cũng sớm nghĩ tới. Nhưng bây giờ quân lực bị hao tổn nhiều như vậy, thực đủ lòng tin.

      “Nếu như La quản thể làm chủ hoặc là sợ, vậy bẩm báo Thánh điện rồi chờ thông báo được rồi. Mấy ngày tới, Thần Miếu chúng ta ở lại bảo vệ thôn trang, các người nghỉ ngơi chút .” Mạn Tuyết Oánh nhìn ra La quản do dự, cười .

      “Được, nếu ai thất bại đến từ đâu nên trở về đó .” La quản cắn răng đáp ứng, chờ nhận được lệnh của Thánh Điện, phỏng chừng mình cũng còn việc gì mà làm nữa. Chuyện lần này tuyệt đơn giản. Có thể làm cả bầy Heo rừng biến dị như vậy, chẳng lẽ có bảo vật gì? Càng nghĩ, La quản càng có cảm giác mình thể buông tay. Nhất định phải ở lại thôn này.

      Màn đêm chậm rãi buông xuống, tất cả người Thánh Điện, Thần Miếu và Dong binh đoàn đều khẩn trương tập trung theo dõi bên ngoài, chờ đợi Heo rừng biến dị khởi xướng công kích, nhưng kỳ quái là, cho đến nửa đêm cũng thấy động tĩnh gì.

      “Chẳng lẽ trải qua ngày xông loạn, ủn loạn,những con Heo rừng biến dị siêu mạnh này cũng biết mệt mỏi, hay biết hôm nay thôn trang tăng cường phòng ngự nên dám tới?” Tất cả mọi người đều nghi ngờ hiểu, nhưng vẫn cố gắng đề cao tinh thần, duy trì cảnh giác. Tuy nhiên, có số người chống lại được cơn buồn ngủ, gục tại chỗ.

      “Phi Dương, gọi bọn Mập Mạp đến đây!” Gia Cát Minh Nguyệt khẽ với Lăng Phi Dương.

      Lăng Phi Dương hỏi tại sao, gật đầu cái, lặng lẽ báo cho mấy người Mặc Sĩ Thần, sau đó nhàng theo Gia Cát Minh Nguyệt ra phía sau thôn, vừa vừa hết sức chăm chú nghe ngóng tình hình. Cuối cùng, Gia Cát Minh Nguyệt dừng lại bên cái giếng cạn bỏ hoang bên ngoài thôn. Mấy người Lăng Phi Dương đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Gia Cát Minh nguyệt, biết hơn nửa đêm nàng dẫn mọi người tới nơi này làm gì.

      “Nghe kỹ .” Gia Cát Minh Nguyệt ra dấu yên lặng, thấp giọng .

      Lăng Phi Dương cẩn thận nghe, sau đó lộ vẻ kinh ngạc, sâu trong lòng đất, dường như có thanh dị thường truyền ra, mà cái giếng cạn này nối thẳng đến chỗ sâu nhất trong lòng đất, chỉ cần đến bên thành giếng tụ khởi nhĩ lực là có thể nghe được.

      “Làm sao ngươi biết ở đây có vấn đề?” Bọn Mặc Sĩ Thần nhịn được mở miệng hỏi.

      “Quân Khuynh Diệu .” Gia Cát Minh Nguyệt khẽ mỉm cười.

      ở nơi nào?” Mặc Sĩ Thần quay đầu nhìn xung quanh, có bất cứ động tĩnh gì.

      ở đây đâu.” Gia Cát Minh Nguyệt trả lời, thò đầu nhìn xuống dưới giếng.

      “Có xuống xem ?” Lăng Phi Dương hỏi.

      Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu cái. Theo thành giếng, mấy người chậm rãi tuột xuống. Giếng này bỏ hoang nhiều năm, phía dưới khô ráo, giọt nước cũng có. Càng xuống sâu, thanh dị thường kia cũng càng ngày càng .

      Lăng Phi Dương rút Phá Sát kiếm, khẽ quát tiếng, tập trung kình khí dùng sức bổ cái. Mặt đất trũng xuống, phía dưới trống ! Tất cả mọi người khống chế thân hình, vững vàng rơi xuống. địa đạo xuất trước mắt. Nhìn màu đất, chắc chắn là được đào từ nhiều năm trước. Chiều rộng địa đảo khoảng hai, ba thước, chiều cao vừa vặn cho bọn họ có thể dễ dàng lại. Trước mắt mịt mờ, Mặc Sĩ Thần móc ra viên trân châu phát sáng, chiếu sáng xung quanh.

      “Hắc, Mập Mạp sao ngươi có dạ minh châu?” Tiết Tử Hạo tò mò hỏi.

      phải lần trước có tiền sao? Thấy đồ chơi này đẹp mắt, tiện tay mua.”

      Mặc Sĩ Thần giơ Dạ Minh Châu trong tay, trước soi đường.

      Phía trước ngừng vang lên thanh huyên náo, còn có thể nghe được tiếng ụt ịt của Heo rừng.

      “Chẳng lẽ nhưng con Heo rừng này lại thông minh đến vậy, biết cường công được nên học chơi trò địa đạo chiến (chiến đấu trong địa đạo)?” Mấy người nhìn nhau, cảm thấy vô cùng khó tin.

      Mấy người đều cảm thấy hiếu kỳ, dọc theo địa đạo về phía trước. Càng , địa đạo càng rộng hơn. Trước mặt đột nhiên có khúc cua, tiếp tục thẳng về phía trước gặp hai con Heo rừng biến dị nằm rạp dưới đất, giống như canh gác vậy.

      “Đều heo ngu xuẩn, nghĩ tới còn biết phân công thủ vệ.” Gia Cát Minh Nguyệt cười khẽ.

      “Ít nhất, bọn chúng còn mạnh mẽ hơn Hứa .” Mặc Sĩ Thần tiếp lời khiến mọi người đều phải phì cười.

      Gia Cát Minh Nguyệt thầm niệm chú, triệu hoán Tiểu Nhục Hoàn ra.

      “Mẫu thân, có thể đợi đến lúc người gọi con rồi.” Tiểu Nhục Hoàn ôm cổ Gia Cát Minh Nguyệt, cái miệng đặt mặt nàng.

      Lăng Phi Dương chịu được, túm lấy Tiểu Nhục Hoàn lôi ra khỏi ngực Gia Cát Minh Nguyệt.

      “Ai yo! Mẫu thân, Phi Dương ca ca ức hiếp con.” Tiểu Nhục Hoàn ào ào tuôn lệ, kêu lên.

      “Đừng nháo nữa, mau nghĩ biện pháp để có thể vào trong .” Gia Cát Minh Nguyệt trợn mắt liếc Lăng Phi Dương cái .

      Tiểu Nhục Hoàn cười ha ha, nhảy xuống đất. “Xem ta đây.” xong, nghênh ngang tới trước mặt mấy con heo, rống to vài tiếng, Heo rừng gác cửa lập tức nhường đường.

      Có Tiểu Nhục Hoàn mở đường, mấy người vô kinh vô hiểm xuống nơi sâu nhất. Còn chưa đến gần nghe thấy tiếng ngáy rung trời truyền ra, khiến màng nhĩ đau như bị kim châm.

      Mọi người nhìn nhau, xem ra gặp phải đại gia hỏa rồi.

      Cẩn thận tới chỗ khúc quanh, thò đầu vào nhìn thoáng cái, Gia Cát Minh Nguyệt lập tức mếu máo chán nản. Chỉ thấy con Heo rừng biến dị vĩ đại, dài ít nhất là mười thước, nằm ở đó, hai mắt nhắm nghiền giống như ngủ.

      nghi ngờ gì nữa, đây chính là Vua của lũ Heo rừng biến dị.

      Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân rất , mọi người căng thẳng quay đầu lại, chỉ thấy Quân Khuynh Diệu từ trong bóng tối thân. Màu đen của áo và màu đen của bóng đêm dường như hòa làm .

      “Là ta.” Quân Khuynh Diệu mỉm cười. “Các ngươi tìm thấy cái gì vậy?”

      “Là Vua Heo rừng biến dị.” Gia Cát Minh Nguyệt thầm.

      “Đúng vậy.” Quân Khuynh Diệu hơi nhướng mày nhìn về phía trước.

      “Biến dị lợi hại như vậy. Sao những con heo rừng này lại biến dị? Chẳng lẽ ở đây có cất giấu thứ tốt gì?” Gia Cát Minh Nguyệt suy đoán.

      Đúng lúc này, Vua Heo đột nhiên ụt ịt hai tiếng, giống như bị ngứa mũi. Sau đó, bọn Gia Cát Minh Nguyệt liền được chứng kiến màn rất nhân tính hóa của Vua Heo rừng. Nó lại có thể vươn móng trước ra để gãi mũi mình. Đáng tiếc là với tới a!

      “Nhìn kìa, dưới thân Vua Heo rừng biến dị có thứ gì đó.” Quân Khuynh Diệu đột nhiên khẽ lên tiếng.

      —–Hết chương 95—–
      Phong Vũ YênTôm Thỏ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 96.1: Mị lực của Nam Cung Cẩn

      Edit: Gió + Canina


      Quân Khuynh Diệu vừa xong, mọi người đều nhìn về phía vật khác thường dưới thân Vua Heo rừng. tảng đá màu sắc kỳ lạ phát ra những luồng sáng kỳ dị. Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt ngây người. Bọn họ có thể cảm nhận được cỗ lực lượng tương tự tinh thần lực ngừng dao động tảng đá.

      “Tảng đá kia có vấn đề.” Mặc Sĩ Thần chắc chắn.

      “Ừm, mà con heo rừng này cũng lớn hơn bình thường quá nhiều .” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Vua heo rừng với dáng người khiến người ta phải sinh mục kế thiệt*, thở dài .

      (*) Sinh mục kế thiệt: nhìn trân trân nên lời vì kinh ngạc hoặc rơi vào thế bí.

      “Sao đồ chơi này lại ở đây?” Mặc Sĩ Thần lẩm bẩm, “Với chiều cao và bề rộng của địa đạo này, sao nó có thể chui vừa được, chẳng lẽ nó có súc cốt thuật?” (thuật rút xương, thu cơ thể.)

      Lăng Phi Dương nhíu mày cái, : “Nếu ta đoán lầm nó chui vào đây rồi mới bị biến đổi thành như vậy.”

      Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, cho dù suy đoán này đúng hay , đó cũng là cách giải thích hợp lý nhất bây giờ.

      Thanh của bọn rất , Vua heo rừng biến dị ngủ rất say, căn bản là nghe được, ụt ịt mấy tiếng, đột nhiên há miệng cắn tảng đá miếng, nhai nhai mấy cái nuốt vào bụng, sau đó còn phải ợ tiếng mới thấy thỏa mãn. Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt thấy ràng, lúc Vua Heo rừng ăn đá, toàn thân phát ra luồng ánh sáng rực rỡ nhiều màu, dao động tinh thần lực cũng trở nên mãnh liệt dị thường.

      Hóa ra, tảng đá này chính là nguyên nhân khiến cả bầy Heo rừng đều biến dị.

      Chúng xông vào tấn công thôn trang, có lẽ là muốn độc chiếm những tảng đá này.

      Nhưng thôn dân lại hề biết đến tồn tại của loại đá này.

      “Tiểu Nhục Hoàn, con có thể khống chế con quái vật này ?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi, đối với những tảng đá kỳ lạ này, nàng cũng vô cùng tò mò.

      Tiểu Nhục Hoàng quan sát Vua heo rừng nửa ngày mới bất đắc dĩ trả lời: “Sợ là , thực lực của nó là Thánh cấp rồi, con khống chế được.”

      Thánh cấp!

      Mọi người kinh hãi nhìn nhau.

      Thánh Điện khá coi trọng nhiệm vụ lần này. Người được phái đều phải là cao thủ Linh hồn cấp trở lên, đương nhiên là tính Hứa . Mà trong đó, thực lực cao nhất là Nhạc Nhạc, đội trưởng Nội điện. Theo quan sát của Gia Cát Minh Nguyệt, nàng ta là Linh hồn cấp đỉnh, thậm chí, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá.

      Nhưng, nếu đối thủ là Heo Vương Thánh cấp…

      Tuy Linh hồn cấp chỉ kém Thánh cấp bậc, nhưng đây cũng là bước thể vượt qua. Thực lực hai bên hoàn toàn thể so sánh với nhau, những người có thực lực Thánh cấp như Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương là ràng nhất chỗ chênh lệch trong đó.

      “Động thủ?” Lăng Phi Dương hơi nhướng mày.

      “Chờ chút. Mặc dù, người ta thể khống chế được nó nhưng người ta có thể tâm với nó mà.” Trong thanh non nớt của Tiểu Nhục Hoàn đều là vui sướng, đôi mắt trong suốt nhìn Heo Vương. Có thể thấy được, rất có hứng thú với Heo Vương.

      đợi Gia Cát Minh Nguyệt lên tiếng, lật đà lật đật chạy .

      Vừa chạy đến trước mặt Heo Vương, Heo Vương lập tức phát ra khác thường, đứng dậy ngay tức . Cặp mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Tiểu Nhục Hoàn.

      Tiểu Nhục Hoàn vừa nhảy vừa , vừa khua tay múa chân ra hiệu vừa xì xà xì xồ cái gì đó. Heo Vương ụt ịt lắc đầu, thỉnh thoảng lại cảnh giác liếc bọn Gia Cát Minh Nguyệt cái.

      “Mẫu thân, nó chịu . Nó đây là địa bàn của nó.” Tiểu Nhục Hoàn nhìn Gia Cát Minh Nguyệt , “Nó còn , các người có thể đánh thắng nó sao? Đánh được cho các người. Đánh lại cút !”

      Nó lại có thể lớn lối như vậy!

      Gia Cát Minh Nguyệt hơi nhíu mày, tập trung suy nghĩ, tinh thần lực cường đại lập tức khuếch tán. Lăng Phi Dương cười nhạt, khí thế ngất trời đột nhiên dâng lên.

      Dưới uy hiếp của hai cỗ khí thế, Heo Vương biến dị lập tức căng thẳng, tông mao* cả người dựng thẳng lên, nhìn hai người, khẽ gầm gừ.

      (*) Tông mao: Lông và bờm

      “Mẫu thân, nó muốn chém muốn giết gì tùy, còn muốn rời khỏi đây có cửa đâu.”

      Ôi chao, lại còn thà chết cũng chịu khuất phục.

      “Hay là bắt nó làm thịt?” Lăng Phi Dương lên tiếng.

      được!” Gia Cát Minh Nguyệt còn chưa lên tiếng, Tiểu Nhục Hoàng phản bác, “ cho phép làm thịt con heo , nó đáng như vậy mà.”

      Con heo … Mọi người co giật nhìn Heo Vương to như cái bồ. Như thế này gọi là con heo ? Còn có, Tiểu Nhục Hoàn, từ khi nào ngươi lại thân quen với cái đầu heo này như vậy?

      thể thịt cũng thể đuổi, vậy làm bạn sao?

      “Vậy thôi , đầu heo này bất khuất như vậy, khí phách cũng khiến người ta khâm phục, chúng ta nên ra ngoài thôi.” Quân Khuynh Diệu đột nhiên lên tiếng, giọng điệu đầy mỉa mai, khẽ nháy mắt với Gia Cát Minh Nguyệt. Gia Cát Minh Nguyệt bình tĩnh nhìn đầu heo kia chút, nhất thời hiểu ra.

      “Được rồi, chúng ta nghĩ biện pháp khác.” Gia Cát Minh Nguyệt tỏ vẻ bất đắc dĩ , sau đó bảo tất cả mọi người trở lại địa đạo. Tiểu Nhục Hoàn vỗ vỗ mũi Heo Vương, quyến luyến theo sau Gia Cát Minh Nguyệt.

      Trở lại giữa địa đạo, Mặc Sĩ Thần nghi hoặc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười, sau đó thấp giọng : “Hình như Heo Vương kia có thể nghe hiểu tiếng người.”

      Lăng Phi Dương trợn to hai mắt: “ thể nào?”

      Gia Cát Minh Nguyệt cười, tiếp tục thấp giọng: “ biết ngươi có để ý , khi ngươi muốn làm thịt nó, hơi thở của nó ràng dồn dập hơn chút. Sau khi Tiểu Nhục Hoàn được, nó có vẻ thở phào nhõm. Nếu đúng như vậy ta có cách thu phục nó.”

      “Tiểu Nhục Hoàn, con rất thích Heo Vương? muốn chúng ta giết nó phải ?” Gia Cát Minh Nguyệt chợt lên giọng.

      “Đúng vậy, mẫu thân, con thấy con heo rất đáng mà.” Tiểu Nhục Hoàn biết Gia Cát Minh Nguyệt muốn làm gì, thành trả lời.

      “Con cảm thấy thịt xâu nướng càng đáng hơn sao?” Gia Cát Minh Nguyệt cười gian.

      Mặc Sĩ Thần hít hơi, cười hắc hắc, phụ họa: “Ngươi xem, Heo Vương rất nhiều thịt, có thể làm ra rất nhiều đồ ăn ngon nha.”

      “Còn có thể làm thịt kho tàu.” Tiết Tử Hạo chân thành .

      Lần này, Tiểu Nhục Hoàn do dự. cúi đầu nhìn ngón tay, xoắn xuýt : “Dạ, con heo đáng , nhưng thịt xâu còn đáng hơn.”

      Thế là mọi người bắt đầu thảo luận trăm lẻ tám cách nấu thịt heo rừng. Từng món theo miệng mọi người phát ra khiến cho Heo Vương hết hồn: thịt xâu nướng, chân giò kho tàu, thịt heo luộc, hấp cách thủy, tim heo trụng dầu, đầu heo kho…
      Heo Vương nghe được, cả người nhễ nhại mồ hôi lạnh.

      Heo Vương cảm thấy bắp chân như nhũn ra. Cuối cùng, nó rít tiếng, điên cuồng phá tan đường hầm, ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra ngoài.

      Gia Cát Minh Nguyệt cười khúc khích: “Chạy từ từ thôi, đừng vội!”

      “Đúng là có thể nghe hiểu lời của chúng ta.” Tiết Tử Hạo có chút kinh ngạc .
      Mấy người lập tức chạy vào trong hang, nhặt tảng đá thần bí kia lên, cẩn thận đánh giá.

      “Aizzz.” Gia Cát Minh Nguyệt thở dài.

      “Sao vậy?” Lăng Phi Dương kỳ quái hỏi.

      “Trong tảng đá này có chứa lực lượng cường đại giống như tinh thần lực chúng ta dùng, nhưng căn bản là sử dụng được, cho dù dùng luyện kim thuật cũng có cách nào tinh chế được.” Gia Cát Minh Nguyệt thất vọng .

      “Vậy cứ ăn là được rồi, phải heo rừng cũng biến dị như vậy sao?” Mặc Sĩ Thần thông minh đột xuất, .

      “Biện pháp tốt, ngươi thử trước .” Gia Cát Minh Nguyệt tếu táo .

      Mặc Sĩ Thần giơ tảng đá đặt bên miệng, do dự nửa ngày vẫn đủ dũng khí nuốt xuống, ngượng ngùng : “Ta nghĩ, có thể có cách khác tốt hơn.”

      Mọi người ha ha cười rộ lên.

      Tiểu Nhục Hoàn kêu lên: “Mẫu thân, người xem cái này .”

      Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương lập tức chạy qua, chỉ thấy Tiểu Nhục Hoàn chỉ vào chỗ cách chỗ Heo Vương vừa nằm xa. hòn đá màu cam nổi bật giữa đống bùn đất đen sì.

      “Hả, đây là cái gì?” Gia Cát Minh Nguyệt lấy tay gẩy hòn đá kia ra quan sát. Càng nhìn càng vui vẻ.

      Chỉ thấy tảng đá to cỡ nắm tay, tròn vành vạnh, khá nặng, có lẽ so với vàng còn nặng hơn mấy phần.

      “Tinh khoáng!” Lăng Phi Dương khẽ hô tiếng.

      Mặc Sĩ Thần tò mò hỏi: “Tinh khoáng là cái gì?”

      Gia Cát Minh Nguyệt mặt mày hớn hở, : “ cách đơn giản, tinh khoáng chính là tinh túy của khoáng vật. Tóm lại là, trong vô vàn mạch khoáng lớn, hy hữu lắm mới có mạch sinh ra thứ này. Về cách dùng cụ thể, ta cũng lắm. Sau khi trở về, ta tìm sư phụ hỏi chút, chắc ông ấy biết. Dù sao cũng khẳng định điều, đây là đồ tốt.”

      Quân Khuynh Diệu lại lùi về phía sau mấy bước, ghét bỏ nhìn tảng đá trong tay Gia Cát Minh Nguyệt.

      “Tinh khoáng, cái này là tinh khoáng hả?” Mặc Sĩ Thần kích động xông lên, cầm chặt tảng đá trong tay, xúc động vạn phần, nhịn được đưa lên mặt đưa đưa đưa lại mấy cái, vừa mới đặt vào mũi, dùng sức ngửi cái, đột nhiên “Ọe” tiếng.

      “Làm sao vậy?” Mấy người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Mặc Sĩ Thần.

      “Ọe, cái mùi quái quỷ gì vậy …” Mặc Sĩ Thần nôn khan.

      “Minh Nguyệt, nàng thấy tảng đá kia có mùi rất lạ sao?” Quân Khuynh Diệu thấp giọng .

      “Mẫu thân, tảng đá kia hơi thối a.” Sau khi xong, Tiểu Nhục Hoàn lui về phía sau, nhìn chút rồi tiếp, “A, hình như phía sau là phân của con heo .”
      Theo ánh mắt của Tiểu Nhục Hoàn, mọi người liền thấy cách chỗ vừa gẩy tinh khoáng xa là đống phân heo. Sau đó, mọi người máy móc quay đầu nhìn tảng đá trong tay Mặc Sĩ Thần, trong đầu có chung suy nghĩ hay cho lắm.

      “Cái này, cái này, chẳng lẽ là do tên kia thải ra?” Mặc Sĩ Thần bi thương kêu tiếng, bắt đầu nôn mửa.

      Tiểu Nhục Hoàn nháy mắt, chun mũi, rất chắc chắn : “Tảng đá kia thối như phân, còn phải là con heo thải ra là gì nữa?”

      Mặc Sĩ Thần quẳng tinh khoáng , ra sức vẩy tay.

      Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương đều hóa đá, sau đó cấp tốc lấy nước người ra, liều mạng rửa tay, hết lần này đến lần khác. Quân Khuynh Diệu trầm mặc, chỉ là lúc này khóe miệng cong thành đường vòng cung, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt rửa tay, trong mắt tràn ngập ý cười. Lần này bị Gia Cát Minh Nguyệt bắt tại trận.

      “Ngươi sớm biết đúng ?” Gia Cát Minh Nguyệt trợn mắt nhìn Quân Khuynh Diệu.

      biết, tuyệt đối biết.” Quân Khuynh Diệu xua tay, ý cười trong mắt giảm nhưng mặt cũng dám cười, chỉ năm lần bảy lượt phủ định,

      mà. Ta chỉ cảm thấy tảng đá kia có mùi rất khó ngửi thôi.”

      “Hừ!” Gia Cát MInh Nguyệt hừ lạnh tiếng, quay đầu để ý đến nữa.

      “Xem ra, tinh khoáng này được tạo thành là do heo rừng ăn sau đó thải ra.” Gia Cát Minh Nguyệt rửa tay sạch , chỉ chỉ tinh khoáng Mặc Sĩ Thần vừa nhặt lên . Lúc nãy, Mặc Sĩ Thần ném tinh khoáng , nhưng nghĩ lại thấy đây là đồ tốt, cho nên dùng nước sạch rửa rửa lại hơn chục lần rồi mới cất .

      “Nhiều heo rừng biến dị như vậy, biết chúng ăn hết bao nhiêu, có thể luyện ra bao nhiêu tinh khoáng nhỉ?” Hai mắt Mặc Sĩ Thần sáng lên.

      Mấy người bắt đầu tìm tòi khắp địa đạo, dọc đường thỉnh thoảng lại bắt gặp những mẩu còn lại của kỳ thạch (tảng đá kỳ lạ). Quả nhiên là những con heo rừng kia ăn những tảng đá đào ra từ địa đạo, đào đường tới tận chỗ này luôn. Mà bọn chúng muốn đuổi thôn dân , hiển nhiên cũng là muốn chiếm cứ mảnh đất này, tìm kiếm được nhiều kỳ thạch hơn.

      Nhưng đáng tiếc, ngoài khối tinh khoáng Tiểu Nhục Hoàn tìm được lúc nãy, bới cả địa đạo cũng thấy khối nào nữa. Nghĩ kỹ lại cũng thấy có gì là lạ, muốn sản sinh ra tinh khoáng cần phải có mạch khoáng vô cùng lớn, hơn nữa, xác suất cũng rất thấp, cũng chỉ có Heo vương biến dị to lớn, sau khi ăn đủ kỳ thạch mới có thể sản xuất ra tinh khoáng.

      Thấy có thu hoạch gì, mấy người cầm tinh khoáng theo đường cũ trở về doanh địa bị ai phát . Ra khỏi giếng cạn, Quân Khuynh Diệu liền tách ra. Trở lại doanh địa, Gia Cát Minh Nguyệt nghiên cứu tảng đá từ trong ra ngoài, phát ra, dường như có cách nào tinh luyện được. Mà người của Thần Miếu và Thánh Điện vẫn khẩn trương cao độ như cũ, luôn luôn đề cao cảnh giác.

      Mãi đến khi bình minh, thấy heo rừng tái công, mọi người mới thở phào nhõm, nhưng cũng dám khinh thường, nắm bắt thời gian tu phục hàng rào phòng ngự.* Mạn Tuyết Oánh và La quản đều che giấu mưu mô, ngầm triển khai điều tra sau lưng đối phương, đương nhiên là thu hoạch được gì.

      (*) Tu phục hàng rào phòng ngự: sửa chữa và phục hồi. về cả người và vật.
      Phong Vũ YênTôm Thỏ thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 96.2

      Edit: Gió+Canina


      Đêm thứ hai, đội ngũ Thánh Điện, Thần Miếu và dong binh đoàn khôi phục tinh lực, tinh thần phấn chấn chuẩn bị nghênh đón đợt công kích tiếp theo của heo rừng biến dị. Nhưng thẳng đến bình minh, ngoại trừ muỗi bay đầy trời với bò cạp, rắn độc, kiến thi nhau chui vào ngay cả nửa con heo rừng biến dị cũng thấy. Giữ vững tinh thần, căng thẳng cả đêm, ai cũng mệt mỏi, thấy trời sáng hơn, biết phải chờ nữa, tinh thần thả lỏng, ai cũng thấy buồn ngủ, mọi người đều tự trở về, vùi đầu trong lều ngủ bù.

      Đúng lúc này, ngoài thôn chợt vang lên những tiếng ầm ầm nặng nề, vô số heo rừng biến dị kéo tới lần thứ hai. “Mẹ kiếp, thế méo nào lại tới lúc này.” Vạn Nam chửi ầm lên, nhanh chóng chui ra khỏi lều, dẫn các dong binh về phía vị trí của mình. Người của Thánh Điện và Thần Miếu cũng làm xong công tác chuẩn bị, sẵn sàng chiến đấu. mặt ai nấy đều là giận dữ và sát ý.

      Nhưng khi bọn họ thấy bầy heo rừng đông như nước thủy triều, tất cả đều ngây người, dường như dám tin vào hai mắt của mình. Giữa bầy heo rừng, đầu heo biến dị đáng sợ xuất .

      “Kia, kia thực là heo rừng sao, có biến dị cũng thể biến thành như vậy chứ, còn muốn cho người ta sống nữa đây?” Đầu heo kia phải cao tới mười thước, to như ngọn núi . Vua heo rừng biến dị chạy tới đâu đất rung chuyển tới đó. Tất cả mọi người đều chán nản. Cho dù mọi người đều biết phương thức công kích của bọn chúng có chút ngu ngốc, đơn giản, đáng , nhưng nếu bị cái miệng kia ủn cái bay lên trời hay tùy tiện đạp cước có là người sắt cũng trở thành đĩa sắt. Huống chi, ai mà biết được phương thức công kích của Heo vương biến dị có đơn giản giống như đồng loại của nó hay , biết đâu lại lòi ra kỹ năng khác sao?

      Trong đội ngũ Thánh Điện, thần sắc Chúc Thần Thư vẫn lạnh lùng nghiêm túc nhưng trong mắt toát ra mấy phần do dự, tình hình này, có nên để mọi người rút lui trước ?

      Lộ Xảo Xảo đứng bên cạnh, vẻ mặt tuy sợ hãi nhưng vẫn nắm chặt tay Chúc Thần Thư lùi nửa bước.

      Trong thôn, Hứa nằm giường trông thấy màn này, bị dọa đến trắng mặt, ngọ nguậy bò xuống khỏi giường, hướng về phía sau thôn. Chỉ có điều, bị thương quá nghiêm trọng, cho nên muốn bò cũng bò nổi.

      Đội kỵ sĩ ở phía trước cũng lộ ra sợ hãi. La quản tình bất định, lần này nên làm thế nào đây? Nếu như nhất định phải chống lại đợt công kích này chừng ngay cả cái mạng cũng phải bỏ lại nơi đây. Nhưng nếu lâm trận bỏ chạy, trở về biết báo cáo thế nào? La quản rầu rĩ nhìn về phía Mạn Tuyết Oánh.

      Trong mắt Mạn Tuyết Oánh có lấy nửa điểm hoảng loạn, vẫy vẫy tay, với gã thuộc hạ, “Bảo mọi người chuẩn bị cho tốt.” xong, quét ánh mắt khinh miệt về phía La quản .

      lâu sau, trong doanh địa Thần Miếu vang lên những tiếng huyên náo, từng chiếc xe giống như nỗ xa, hình dáng cổ xưa được đẩy ra, mặt khắc những hàng hoa văn cổ đại, chính giữa phải là cự nỏ mà là từng phiến thép hình lưỡi liềm, mỏng như lưỡi đao.

      Nhìn thấy vật này, toàn bộ doanh địa trở nên yên tĩnh.

      “Tân Nguyệt Thành nỗ, là Tân Nguyệt Thành nỗ!” Phần lớn mọi người ở đây đều là người có kiến thức rộng tãi, rất nhanh có người nhận ra đấy là cái gì. Đây là lợi khí chiến tranh thất truyền từ lâu, Tân Nguyệt Thành nỗ. Loại thành nỗ này cần ít nhất là kình khí của năm gã Thiên kiếm sĩ mới có thể bắn được, mặt đều khắc trận pháp cổ xưa, có thể tăng sức mạnh của kình khí lên gấp mấy lần, ngay cả tường thành dày ba thước cũng đỡ được công kích liên tiếp của nó, quá năm phút đồng hồ vỡ thành từng mảnh.

      ai ngờ được rằng, lần này, Thần Miếu lại có thể cho mang theo Tân Nguyệt Thành nỗ. Mọi người như trút được gánh nặng. Còn đối với cường lực công kích đầy tính hủy diệt của Tân Nguyệt Thành nỗ cho dù phòng ngự của lũ heo rừng có mạnh hơn nữa cũng thể nào ngăn cản được.

      La quản ở bên cạnh, thần sắc bi thương như sắp khóc. Thánh Điện vốn là do hoàng thất các quốc gia thầm hỗ trợ, loại vũ khí có cường lực sát thương tương tự cũng có, nhưng lại ngại cồng kềnh nên mang . Có lẽ, lần này chỉ có thể đứng nhìn Thần Miếu khoe khoang uy phong, chỉ sợ chuyện cả bầy heo rừng biến dị tập thể cũng còn bí mật của Thánh Điện bọn họ nữa, sau khi trở về còn biết bị trách phạt thế nào đây,aizzz!

      Ngay khi La quản than thân trách phận, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt lại rời khỏi doanh địa, chậm rãi về phía bầy heo rừng biến dị. Gia Cát Minh Nguyệt thân là luyện kim sư, so với những người khác, nàng càng hiểu uy lực của Tân Nguyệt Thành nỗ hơn. Có lẽ, chỉ có Heo vương mới có thể chống đỡ được công kích của bọn họ, những con heo rừng khác nhất định bị giết sạch.

      Đối với những tên ngu ngốc đáng chỉ biết ủn ủn lại này, Gia Cát Minh Nguyệt có ác cảm quá lớn. Đám heo rừng này chỉ là muốn tìm thức ăn hợp khẩu vị của bọn chúng mà thôi, cũng chủ định làm hại con người, hơn nữa, trong đợt công kích lần trước, cũng có người nào bị trọng thương hay mất mạng. Thân là triệu hoán sư, Gia Cát Minh Nguyệt càng hơn người khác ma thú biến dị có bao nhiêu quý hiếm, mà loại ma thú muốn biến dị thành ma thú cường đại như những con heo rừng này xác suất càng đến đáng thương. Huống chi, còn là cả bầy biến dị cùng nhau, thực nàng đành lòng nhìn bọn chúng bị tàn sát như vậy. Hơn nữa, Tiểu Nhục Hoàn còn ngừng lải nhải bên tai nàng, kêu nàng phải cứu lấy những con heo kia.

      “Các ngươi làm gì vậy, trở lại mau!” Thấy mấy người qua, Chúc Thần Thư nhịn được lo lắng hô tiếng. phải lo lắng cho Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương, sớm cảm nhận được hai người này có chút kỳ quái, thực lực hẳn là thua kém mình, cũng phải hạng người lỗ mãng, làm như vậy chắc chắn là có lý do. Người lo lắng là Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo. Thực lực của hai người này hơi yếu, hơn nữa còn là triệu hoán sư và cung thủ, lực cận chiến yếu ớt, căn bản là chịu nổi trùng kích của heo rừng biến dị.

      Nhưng nghe thấy tiếng kêu gào thân thiết của , Lộ Xảo Xảo bên cạnh lập tức thay đổi sắc mặt: “ gọi Gia Cát Minh Nguyệt, mình đứng lù lù bên cạnh , thèm câu an ủi , thế mà đối với Gia Cát Minh Nguyệt lại quan tâm như vậy, mình ở bên bao nhiêu năm nay rồi, hề để ý chút nào, trong khi Gia Cát Minh Nguyệt chỉ mới gặp mặt mấy lần, lại… Tại sao!”

      Gia Cát Minh Nguyệt ngoảnh đầu lại cười cười với Chúc Thần Thư, cho ánh mắt cứ yên tâm. Đối với cái tên Chúc Thần Thư này, Gia Cát Minh Nguyệt vẫn còn có chút hảo cảm. Người này thẳng thắn, chính trực.

      Chúc Thần Thư gật gật đầu, cho dù nghĩ ra, nhưng cũng biết bọn họ làm như thế nhất định là có nguyên nhân, liền yên lặng xem tình hình. hoàn toàn chú ý tới, Lộ Xảo Xảo bên cạnh giận dữ như sắp phun ra lửa: “Ở ngay trước mặt mình mà vẫn còn liếc mắt đưa tình, coi ta như tồn tại sao?”

      Bầy heo rừng biến dị chen chúc xung quanh Heo vương vĩ đại cùng nhau xông tới, những kẻ chặn trước bọn chúng đều bị ủi cho bay tán loạn. Tân Nguyệt thành nỗ của Thần Miếu được chuyển lên đầu tường bảo hộ, nhắm ngay phương hướng lũ heo mà bắn. khi phóng ra, dưới cơn mưa Nguyệt nhận xoay tròn, heo rừng biến dị bị đánh trúng bị chém thành thịt heo băm.

      lúc này, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đột ngột bước nhanh hơn, thân hình nhoáng lên mấy cái xuất ở khoảng đất trống giữa Tân Nguyệt thành nỗ và bầy heo rừng.

      “Bọn họ muốn làm gì, chịu chết sao?” Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, có người tự mình lẩm bẩm. Chỉ có người của dong binh đoàn Vĩnh Dạ là vẫn còn duy trì dáng vẻ bình tĩnh, ngay cả ma thú ma mông cấp S ở Băng Phong cốc gặp gỡ bọn họ còn phải ngoan ngoãn đào tẩu, mấy con lợn rừng này mà làm bọn họ bị thương mới là chuyện lạ đó đây. Xem ra, bọn họ có kế hoạch đẩy lùi kẻ địch rồi.

      “La quản ! Người Thánh điện các ông bị điên sao? Muốn tự sát?” Mạn Tuyết Oánh tức giận giậm chân bình bịch. Nàng rất muốn lập tức hạ lệnh công kích, rất muốn mượn máy móc công nghệ cao giết chết Gia Cát Minh Nguyệt. Thế nhưng làm như vậy rồi, cuối cùng biết phải ăn thế nào. Thế cho nên trong lòng nàng vừa tức vừa giận, há miệng mắng mỏ thèm hạ khẩu lưu tình.

      La quản cũng cực kỳ tức giận, hướng về phía bóng lưng của mấy người Gia Cát Minh Nguyệt hô to: “Gia Cát Minh Nguyệt, các ngươi lập tức cút trở về cho ta!” thầm quyết định sau khi trở về nhất định phải trách phạt mấy tên biết trời cao đất rộng này, sau này cũng đừng nghĩ tới việc được ra ngoài làm nhiệm vụ nữa!

      Đám người Gia Cát Minh Nguyệt mắt điếc tai ngơ.

      Tốc độ của Vua Heo Rừng càng ngày càng chậm, khiến cho đám heo xung quanh cũng chạy chậm lại theo, cuối cùng dừng lại trước mặt mấy người Gia Cát Minh Nguyệt. Vua Heo Rừng xì khói trắng qua hai lỗ mũi, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn dám tiếp tục vọt tới trước.

      Mọi người đứng đằng sau nhìn thấy cảnh này đều sửng sốt. Con Vua Heo Rừng kia dám xông tới mà lại dừng ngay trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt, đây là tại sao?

      được trở lại quấy rầy người thôn này. ai cướp tảng đá của ngươi đâu! Ta giúp ngươi, để cho người ta phát ra tồn tại của những tảng đá kia. tại, rời khỏi nơi này , vĩnh viễn cho phép trở lại! Bằng ta biến ngươi thành thịt kho tàu!” Giọng của Gia Cát Minh Nguyệt truyền vào trong tai Vua Heo Rừng, cực kỳ uy nghiêm. Kỳ thực Vua Heo Rừng đến quấy rầy thôn dân với mục đích rất đơn giản, chính là sợ các thôn dân cướp tảng đá của nó. Nó muốn độc chiếm những tảng đá này nên mới đánh đuổi các thôn dân . Nhưng mà, nó biết rằng, những tảng đá nó coi như trân bảo kia căn bản lọt vào mắt các thôn dân, họ vốn biết tại sao đám heo rừng này lại muốn công kích làng. lại, đúng là tai bay vạ gió.

      Vua Heo Rừng chần chừ nhìn Gia Cát Minh nguyệt, tựa hồ hoài nghi lời của nàng rốt cuộc có thể tin hay . Tuy rằng trí tuệ heo rừng cao, thế nhưng dù gì cũng biến dị được tới mức này, làm sao có thể kém hơn đám ma thú bình thường, Vua Heo Rừng biết mình khẳng định đánh lại Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương, chừng biến thành móng heo kho tàu gì gì đó như lời bọn họ , tại được Gia Cát Minh Nguyệt hứa hẹn như vậy quả đúng là niềm vui bất ngờ, nó giả bộ suy nghĩ chút xíu sau đó liền dẫn bộ tộc chậm rãi lui về phía sau.

      Heo rừng lui rồi! Ở trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, tất cả đám heo rừng đều lui về phía sau, càng lúc càng nhanh, lâu sau, bọn chúng biến mất trong tầm mắt. Im lặng hồi lâu, tiếng hoan hô như sấm dậy mới đột ngột nổ ra, chỉ có dong binh đoàn Vĩnh Dạ là chán nản chép chép miệng: “Thế mà cũng ngạc nhiên, đúng là bọn chưa từng nếm mùi đời!” Nhưng họ quên ngay trước đó lâu, bọn họ cũng kinh ngạc, kích động, mừng rỡ y như vậy.

      Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt trở lại nơi đóng quân, với La quản đến-tận-bây-giờ-vẫn-chưa-tin-tưởng, “ có chuyện gì đâu, chúng nó bao giờ tới nữa.”

      “Tốt, tốt, các ngươi làm rất tốt.” Lúc này La quản mới như vừa tỉnh mộng, thậm chí kịp suy nghĩ xem rốt cuộc Gia Cát Minh Nguyệt dùng phương pháp gì để bức lui Vua Heo Rừng, mà chỉ luôn mồm tốt. Lợn rừng biến dị cuối cùng bị Thánh điện của bọn họ đuổi ra khỏi thôn xóm, theo hiệp định trước đó, người Thần Miếu lui khỏi Ô Đồ thôn, bí mật của lợn rừng biến dị thuộc về Thánh điện, chỉ cần nghĩ tới phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ cùng tiền đồ tốt đẹp sau khi trở về, trái tim La quản ầm ầm nhảy loạn, khó có thể bình tĩnh, sao còn nhớ được những chuyện khác. Còn ý niệm muốn trừng phạt đám người Gia Cát Minh Nguyệt vừa nãy, sớm quên từ lâu.

      Đám người Mạn Tuyết Oánh tin heo rừng bỏ luôn, vẫn cứ đóng giữ. Kỳ thực La quản cũng tin lắm, cho nên đám người này vẫn tiếp tục ở lại nơi này. Mỗi đêm đều dám thả lỏng cảnh giới, khiến cho ai nấy đều kiệt sức, qua nửa tháng, bầy heo rừng vẫn xuất . Lúc này mọi người mới tin tưởng tụi nó xuất nữa.

      Gia Cát Minh Nguyệt vốn định vẽ trận pháp tiêu đất khiến người ta phát ra lợn rừng, kết quả sau khi giao thiệp hồi với Tiểu Nhục Hoàn, Vua Heo Rừng tỏ vẻ muốn rời khỏi nơi này. Bởi vì những tảng đá này tuy rằng mỹ vị, thế nhưng cũng phải thể thiếu. Hơn nữa nghe thấy Tiểu Nhục Hoàn có mấy người lợi hại muốn điều tra chung quanh đây, còn có thể thương tổn con dân của nó. Cho nên, nó quyết định dẫn theo bầy heo rừng trở về trong núi sâu.

      tình được giải quyết cách viên mãn.

      Thế nhưng, có người rất cam tâm.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :