1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TRIỆU HOÁN SƯ KHUYNH THÀNH - Vô Ý Bảo Bảo (102.2/323)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 68.4

      "Thiếu gia mau..." tên học viên cuối cùng đột nhiên giơ tay mạnh mẽ đẩy Tần Hồng Vân về phía trước, sau đó rút ra trường đao, xoẹt xoẹt xoẹt chém ra từng đạo từng đạo kình khí loang loáng đao quang, nhìn dáng dấp, hẳn là có thực lực Đại Địa đỉnh hoặc là Thiên . Từng mảng từng mảng lông chim màu đen bay lả tả như hoa tuyết, hơn trăm con huyết nha bị đao quang của chém thành thịt vụn, nhưng rất nhanh, liền bị đám mây huyết nha lên tới hàng ngàn, hàng vạn con vọt tới bao phủ.

      "!" Tần Hồng Vân hét lớn tiếng, chạy như bay về phía trước, hề liếc mắt lại đằng sau, mặt càng tia thương tiếc hoặc là nỡ, có chăng chỉ là lạnh lùng như băng. Những đồng bạn khác của chỉ do dự chút, cũng theo chạy như bay về phía trước.

      Tên học viên kia bị bầy huyết nha vây quanh, rống lên từng tiếng kêu thảm thiết, rất nhanh còn động tĩnh.

      Vậy mà lại từ bỏ đồng bạn trong lúc này, hơn nữa mặt biến sắc. Trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy tia giá lạnh, may mà, có gặp phải đồng bạn như vậy.

      cần ai phát lệnh, tất cả mọi người đều bước nhanh chân chạy về phía trước. Ngay cả kiếm sĩ tiếp cận cấp Thiên đều chịu nổi công kích của bầy huyết nha, bọn họ ngoại trừ chạy còn có thể làm cái gì? Tất cả mọi người cũng bắt đầu chạy như bay, thế nhưng phương thức chạy hơi có khác biệt, đại đa số học viên lúc này đều lo nổi đồng bạn, chạy về phía trước như phát rồ, thế nhưng tốc độ chạy của bọn họ sao có thể so với tốc độ phi hành của huyết nha, lâu sau, những học viên chỉ lo thoát thân mình liền bị bầy huyết nha bao phủ.

      Mà Gia Cát Minh Nguyệt, Tần Hồng Vân cùng mấy tiểu đội khác, vừa chạy, vừa duy trì trận hình, lợi dụng vũ khí trong tay triển khai phản kích đám huyết nha bay tới, cả chi đội ngũ đồng loạt duy trì đường hướng về phía cổng vòm, tuy rằng cũng khó tránh khỏi bị thương bởi cái mỏ sắc bén của huyết nha, nhưng cũng cách cổng vòm càng ngày càng gần. Trong thời khắc sinh tử, đồng bạn tín nhiệm, đoàn đội phối hợp, có vẻ như vậy trọng yếu.

      Tiếng kêu thảm thiết thỉnh thoảng truyền đến, từng luồng ánh sáng lấp loé, ít học viên trong hiểm cảnh thấy thời cơ ổn quả đoán xé rách truyền tống phù, từ bỏ sát hạch, nhưng chút do dự trong thoáng chốc này được cảm giác may mắn bù lại, những học viên khác may như vậy, trong nháy mắt bị huyết nha hút thành thịt khô.

      "Xoẹt !" Lăng Phi Dương vung trường kiếm, trước người xuất màn ánh sáng như thực chất, dưới kình khí mãnh liệt, huyết nha chắn trước mặt trực tiếp bị đánh thành thịt băm.

      "Cái tên này, còn muốn chơi thần bí, nhanh như vậy lòi đuôi rồi!" Gia Cát Minh Nguyệt thầm buồn cười, đồng thời hoàn toàn yên tâm. Tiếp xúc nhiều hơn với Thanh tiên sinh, mưa dầm thấm đất, thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt cũng vững vàng tăng lên, tầm mắt cũng rộng rãi hơn trước rất nhiều, kiếm sĩ cấp Thiên bình thường chỉ cần vừa động thủ, cũng đừng nghĩ giấu thực lực trước mặt mình. Nhưng là bây giờ nhìn kiếm kỹ cùng kình khí của Lăng Phi Dương, Gia Cát Minh Nguyệt phát mình nhìn thấu thực lực của .

      Cấp Linh hồn, cái tên này nhất định thăng cấp Linh Hồn, chẳng trách chơi thần bí, hóa ra là đắc ý. Gia Cát Minh Nguyệt vui mừng ngớt, thực tế, dựa vào kinh nghiệm phong phú cùng với kiếm kỹ tinh diệu tuyệt luân, với cả thanh Phá Sát kiếm cứng cỏi sắc bén kia, thực lực của Lăng Phi Dương luôn luôn mạnh hơn rất nhiều so với kiếm sĩ đồng cấp.

      Lăng Phi Dương đứng đầu đội ngũ, trường kiếm vung nhanh đánh đâu thắng đó gì cản nổi, như mũi tên nhọn sắc, đủ để xuyên thấu tất cả trở ngại. căn bản cần cân nhắc phía sau, bằng thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt và Trường Tôn Ninh Hạo, còn gì phải lo lắng? Huống chi, chính giữa đội ngũ, còn có Tiết Tử Hạo và Mặc Sĩ Thần tồn tại, cho dù có cá lọt lưới, cũng tuyệt đối cách nào tổn thương tới .

      Dưới phối hợp ăn ý của mọi người, bọn họ gần như hề bị thương, nhanh chóng hướng về phía cổng vòm mà .

      Gia Cát Minh Nguyệt và Mặc Sĩ Thần đều triệu hoán ma sủng, đối mặt huyết nha ngợp trời tập kích, ma sủng của bọn họ đều phát huy tác dụng quá lớn, hơn nữa lấy thực lực của bọn họ, vượt qua cửa ải hẳn phải việc gì khó, cần thiết phải tiêu hao thể lực ma sủng sớm như vậy.

      "A, cứu mạng..." Tiếng thét chói tai sợ hãi truyền đến.

      Gia Cát Minh Nguyệt vừa vung chủy thủ chống đỡ công kích của huyết nha, vừa phân thần nhìn tới. Hóa ra là thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi lúc trước, nàng lảo đảo chạy về phía cổng vòm, nhưng lại chắn đường Tần Hồng Vân, Tần Hồng Vân hoàn toàn chút do dự, dứt khoát đẩy nàng sang bên, thiếu nữ vốn sợ đến hai chân như nhũn ra, thoáng chốc liền bị đẩy ngã xuống đất, đối mặt huyết nha ùn ùn cuốn lớn, thiếu nữ sợ đến mức hồn phi phách tán, ngay cả đứng cũng đứng lên nổi, ôm mặt liên tục gào thét.

      Gia Cát Minh Nguyệt thu tầm mắt lại, tuy rằng trong lòng cũng cảm thấy đành lòng, nhưng vì tính mạng của đồng bạn, nàng nhất định phải thủ vững vị trí của chính mình, chỉ dựa vào kiếm của Lăng Phi Dương và Trưởng Tôn Ninh Hạo, còn cách nào đứng vững trước công kích dày đặc của huyết nha.

      lúc này, Trưởng Tôn Ninh Hạo gầm lên giận dữ, từ trong đội ngũ nhảy ra, tới bên cạnh thiếu nữ kia, kéo cái, ném nàng về phía cổng vòm phía xa xa. Mà đỉnh đầu, bầy huyết nha điên cuồng lao xuống chỗ Trưởng Tôn Ninh Hạo, chỉ lát nữa bao phủ cả người .

      "Tên ngu ngốc này!" Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng hung hăng mắng câu, tay phải vung chủy thủ, tay trái móc ra bình dược thủy, nhe răng cắn mở nút gỗ, ném về phía đỉnh đầu Trưởng Tôn Ninh Hạo.

      "Ầm!" Ánh lửa tỏa ra, tóc Trưởng Tôn Ninh Hạo cháy vàng mảnh, mặt cũng bị nổ thành đen kịt, nhưng bầy huyết nha bị vụ nổ mãnh liệt làm cho kinh hoảng bay lên trời, định lao xuống, Trưởng Tôn Ninh Hạo thừa cơ hội này trở lại trong đội ngũ.

      Cuối cùng, tiểu đội của Gia Cát Minh Nguyệt và Tần Hồng Vân, còn có hai tiểu đội khác tới dưới cổng vòm, mà những kẻ vứt bỏ đồng bạn mình sinh, toàn bộ bị chôn vùi dưới công kích của huyết nha. Bầy huyết nha ở trời cam lòng xoay quanh hồi, sau đó bay rất xa, biến mất khỏi tầm mắt.

      Quay đầu lại nhìn, quãng đường chẳng qua chỉ có vài trăm mét, nhưng lưu lại mấy chục bộ thi thể huyết nhục mơ hồ bị rút cạn hết máu, cảnh tượng thê thảm kia, gần như có ai nguyện ý nhìn lần thứ hai.

      "Oa!" Người thiếu nữ được Trưởng Tôn Ninh Hạo cứu lúc này mới giật mình tỉnh lại từ trong ác mộng, lên tiếng khóc rống, lẩm bẩm : "Ta , ta tham gia sát hạch gì nữa, cũng tiếp tục tham gia." Vừa vừa xé truyền tống phù, bóng người tức khắc biến mất còn tăm hơi.

      Nhìn bóng dáng nàng biến mất, rất nhiều người tận đáy lòng đều tự hỏi: Chính mình, còn phải tiếp tục nữa sao?

      Trầm mặc, tất cả mọi người đều duy trì trầm mặc, nhìn cổng vòm bên cạnh, ai dám bước ra bước thứ nhất.

      Sau khi thấp giọng thương nghị với đội ngũ, học viên đứng lên, rằng, "Chúng ta cũng , với thực lực của chúng ta đây hoàn toàn phải nơi chúng ta nên đến, chúc các ngươi may mắn." Lúc lời này, cũng thèm nhìn Tần Hồng Vân chút nào, chỉ là khóe mắt lộ vẻ hết sức xem thường.

      Tần Hồng Vân hề có chút phản ứng, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng kia, giống như sinh tử của người khác đối với hề có chút quan hệ nào.

      Sau khi đội ngũ này rời , học viên tới tham gia sát hạch lần này cũng chỉ còn sót lại ba đội ngũ, tổng cộng mười bốn người, nhóm của Gia Cát Minh Nguyệt cộng với Trưởng Tôn Ninh Hạo là năm người, đội ngũ của Tần Hồng Vân ban đầu cũng là năm người, thế nhưng vừa nãy chết thành viên chỉ còn dư lại bốn người, mà đội khác đến từ học viện Trường Lĩnh phía tây nam Đan Lăng quốc, mặc dù người người mang thương máu me đầy mặt, nhưng có giảm quân số, cũng là năm người.

      Đây mới là chỉ là cửa thứ nhất sát hạch thôi, lúc xuất phát có mấy chục học viên, giờ cũng chỉ còn sót lại mười mấy người, tiếp theo còn có cửa, biết ai có thể kiên trì đến cuối cùng, trong lòng mỗi người đều nặng nề hết sức, cấm địa này, vốn là nơi tử địa, chỉ có tìm đường sống trong cõi chết, mới có thể bộc lộ tài năng thu tư cách cuối cùng để tham gia giải thi đấu Thần Long.

      Gia Cát Minh Nguyệt chỉ vuốt cằm trầm tư, luôn cảm thấy có gì đó đúng. Lần khảo hạch này tất nhiên là nghiêm ngặt, thậm chí là hà khắc. Trước lúc tiến vào, lão sư cũng rất ràng, khả năng có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà, đây khỏi quá hà khắc rồi. Nhiều người mất mạng như vậy, hợp lý mà. Lúc Gia Cát Minh Nguyệt suy tư vấn đề này, đám người Mặc Sĩ Thần mở miệng thương nghị.

      "Tiếp tục hay là lui ra?" Mặc Sĩ Thần hỏi.

      "Còn phải sao?" Tiết Tử Hạo sờ trường cung của chính mình, nét mặt kiên định.

      "Đương nhiên là tiếp tục." Lăng Phi Dương trầm giọng .

      "Tiếp tục." Trưởng Tôn Ninh Hạo lau mặt, sửa sang tóc của chính mình, mặt cảm xúc ngắn gọn. thể biết được bộ dáng lúc này của có bao nhiêu 囧.

      Những học viên khác đối mặt lẫn nhau, đều nhìn thấy kiên định trong mắt người đối diện, người có thể kiên trì đến tại, đều là tinh của các đại học viện, đều là thiên chi kiêu tử trong mắt trưởng bối, đều có đầy đủ tự tin đối với thực lực của chính mình, tuyệt đối dễ dàng lùi bước.

      Nghỉ ngơi chốc lát, mấy học viên đội khác cùng nhau đứng lên, hướng về phía khác của cổng vòm mà tới.

      Đội ngũ của Gia Cát Minh Nguyệt cũng chuẩn bị đứng dậy, Gia Cát Minh Nguyệt chợt đưa tay ngăn lại bọn họ.

      "Ta có lời muốn ." Gia Cát Minh Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trưởng Tôn Ninh Hạo, "Trưởng Tôn Ninh Hạo, lần khảo hạch này, nếu ngươi lựa chọn cùng chúng ta đội, như vậy phải có tự giác của thể. Nếu như lần sau ngươi còn muốn khoe khoang hùng, tại ngay cho ta biết."

      Trưởng Tôn Ninh Hạo cúi đầu sâu, vừa nãy lúc lao ra khỏi đội ngũ, tuy rằng Tiết Tử Hạo đúng lúc bù đắp vị trí của , thế nhưng trận hình đột nhiên bị rối loạn, mấy người đều bị bức ép trở tay kịp. tại thương thế người bọn họ, kỳ thực tuyệt đại đa số đều là bởi vì đột nhiên cách đội mà tạo thành.

      "Xin lỗi, lần sau ta ." Trưởng Tôn Ninh Hạo ngẩng đầu lên.

      "Nếu như còn có lần sau, có lẽ chúng ta còn cơ hội nghe được ngươi xin lỗi nữa đâu." Gia Cát Minh Nguyệt trịnh trọng nghiêm khắc mà , sau đó về phía cổng vòm.

      Lăng Phi Dương vỗ vỗ vai Trưởng Tôn Ninh Hạo, lời tới, tiếp đó, là Mặc Sĩ Thần, sau đó Tiết Tử Hạo, bọn họ đều vỗ vỗ vai Trưởng Tôn Ninh Hạo, tựa như an ủi, lại như cổ vũ. Trái tim Trưởng Tôn Ninh Hạo ấm áp lên, sau đó theo, bước tiến vô cùng kiên định, bất luận lại xảy ra tình huống gì, tuyệt đối tiếp tục để người trong đội hữu chính mình bị lầm vào hiểm cảnh, lại còn vì mình mà bị thương tổn.

      Trong quá khứ Trưởng Tôn Ninh Hạo đều là độc lai độc vãng, lần đầu tiên trong đời, cảm giác được phối hợp và đoàn kết giữa đồng bạn lại quan trọng như vậy.

      Bước chân mười bốn người, gần như cùng lúc đó bước sang bên kia cổng vòm.

      Đập vào mắt, là mảnh sa mạc toàn cát vàng, hơi nóng cuồn cuộn phả vào mặt, mảnh thảo nguyên xanh ngắt, nhàn nhạt mùi thơm ngát, gió mát xa xôi toàn bộ biến mất còn tăm hơi, cách nhau bước, lại là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

      Bọn họ ràng, nguy hiểm cùng khiêu chiến mới, đợi bọn họ.

      Bọn họ sắp tiếp nhận lần tẩy lễ.

      ---hết chương 68---
      Last edited by a moderator: 4/12/15
      Phong Vũ YênTôm Thỏ thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 69.1 : Tuyệt buông tha


      Đập vào mắt là mảnh cát vàng trải dài, hơi nóng cuồn cuộn phả vào mặt, thảo nguyên xanh ngút ngàn nhàn nhạt mùi hương thơm ngát, gió mát hiu hiu toàn bộ biến mất còn tăm hơi, chỉ cách nhau bước, lại là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

      Khác với thế giới màu xanh ngắt có vẻ ngoài an bình thản nhiên lúc trước, thế giới nóng rực này khắp nơi đầy rẫy khí thế hung tàn bạo ngược.

      có sợ hãi thấp thỏm vì biết nguy hiểm xuất lúc nào, vì giờ đây nguy hiểm ở ngay trước mắt bọn họ, từng con từng bọ cạp độc thân hình to khác nhau, ước chừng to bằng con nghé con, xao động bất an khua khoắng đôi càng dài giống như những thanh đao lúc mở lúc đóng. Mà tám cái chân dài đầy răng cưa tựa như lưỡi hái của tử thần khiến cho người ta nhìn mà phát khiếp. Lớp vỏ cứng màu vàng của bọn chúng phản xạ ánh mặt trời, trong màu nâu xám lộ ra từng tia sáng vàng óng ánh, cùng với bốn phía sa mạc liền thành khối.

      Khắp sa mạc bỏng rát vì nắng nóng đầy rẫy bọ cạp độc như vậy, gần như còn chỗ đất trống nào, hơn nữa dưới mặt đất, bọ cạp độc ngừng chui lên từ dưới lớp cát mịn, tựa như số lượng bọ cạp là vô cùng vô tận.

      Bị những cặp mắt màu xanh sẫm kia nhìn chằm chằm, mọi người bất giác hít vào ngụm khí lạnh.

      Cách đó xa có chiếc cổng vòm, chẳng qua chỉ khoảng cây số, cỗ Truyền Tống trận cổ xưa phức tạp ở ngay phía dưới cổng vòm. Lấy thực lực của bọn họ, chút khoảng cách ấy là gần trong gang tấc cũng quá đáng, chỉ phải băng qua lộ trình đến nghìn mét, bước lên Truyền Tống trận kia, bọn họ coi như thành công thông qua sát hạch, nhưng ở trong mắt bọn họ, chút khoảng cách ấy tựa như rãnh trời cách nào vượt qua.

      để cho đám học viên trẻ tuổi có thời gian để nghĩ ngợi, đám bọ cạp độc thôi động tám cái chân giống như lưỡi hái tử thần vọt tới chỗ bọn họ, bước chân ầm ầm vang vọng, so với giác mã còn nhanh nhẹn hữu lực hơn. Đôi càng khổng lồ mạnh mẽ khép mở, phát ra tiếng ‘lanh canh’ giòn giã, thậm chí nham thạch chắn trước mặt cũng bị nó kẹp vỡ thành hai đoạn, đuôi bò cạp dựng đứng đong đưa trung, ánh sáng màu xanh lam lúc chớp lúc tắt.

      Trời ạ, đây là bò cạp kiểu gì hả, sao lại khổng lồ như vậy, lẽ nào là ma thú biến dị trong truyền thuyết, nhưng mà lấy đâu ra nhiều ma thú biến dị như thế chứ? Xưa nay chưa từng nghe ma thú còn có thể biến dị thành đàn, chuyện này rốt cuộc là sao đây?

      tên học viên học viện Trường Lĩnh kinh hãi vạn phần, theo bản năng liếc mắt nhìn về phía sau, chắc là định lui về thảo nguyên vừa nãy chuẩn bị chút, thế nhưng, lọt vào mắt hoàn toàn là sa mạc hoang vu đầy cát vàng, vô số cự hạt( bọ cạp lớn) từ cuồn cuộn bò ra.

      có lựa chọn khác, chỉ có thể chiến đấu.

      Ba tiểu đội đều tự duy trì trận hình, vọt thẳng vào trong bầy bọ cạp phía trước. Bọn họ đều lựa chọn hợp tác với những tiểu đội khác, trong thời khắc đứng bên bờ vực sinh tử như thế này, bọn họ chỉ lựa chọn đồng bọn của chính mình, thể tin tưởng người khác, càng tin người giống như Tần Hồng Vân.

      Chém giết khốc liệt bắt đầu, tất cả kiếm sĩ đều vung trường kiếm, rót vào kình khí, thân kiếm bóng loáng lóng lánh ánh sáng trắng thanh khiết, những mũi tên của các cung thủ cũng lấp lóe ánh sáng lạnh, vững vàng nhằm thẳng vào cặp mắt bọ cạp màu lam ngừng lưu chuyển, sau đó bay vút như sao băng.

      "Xoạt!" cái đuôi bò cạp cứng rắn mà lại linh hoạt giống như roi dài bằng cương thiết, mang theo tiếng rít sắc nhọn vung lên trời, phát ra kình phong bỏng rát táp vào mặt mọi người, phần cuối đuôi lấp lóe u lam còn tỏa ra mùi tanh hôi nồng đậm, chỉ ngửi phải chút cảm thấy đầu óc trở nên hơi mê muội.
      Trưởng Tôn Ninh Hạo xuất kiếm cản lại, kiếm kỹ vẫn mộc mạc mà nghiêm nghị như cũ, nhìn như đưa lên chậm, nhưng chém trúng phóc phần đuôi bò cạp, hỏa tinh bắn tung tóe, đuôi bò cạp bị phản lực đánh bay ra, ngay cả thân thể phủ đầy vỏ cứng kia cũng bị đánh cho lệch . Cử trọng nhược khinh*, xem ra thực lực Trưởng Tôn Ninh lại tăng lên ít.
      *cử trọng nhược khinh : hành động nhìn như nặng nề mà ra lại hết sức nhàng (?)
      chiêu kiếm đồng thời vung ra, trong lòng Trưởng Tôn Ninh Hạo cũng hơi kinh ngạc: Cứng rắn như thế! Ngay cả trọng kiếm được rót đầy kình khí của cũng thể chặt đứt được. Nhưng chỉ hơi kinh ngạc chút chứ hoàn toàn ảnh hưởng đến ý chí kiên định của , đuổi theo, chỉ cách nửa bước, chiêu kiếm toàn lực lại chém ra, cả đầu con cự hạt kia bị đánh lõm xuống, lăn về đằng sau, trong miệng trong mắt chảy ra máu màu xanh lục, tám cái chân gảy gảy mấy lần, còn động tĩnh. Mặc dù trọng kiếm của Trưởng Tôn Ninh Hạo thể chém đứt thân thể của nó, nhưng kình khí quá lớn cũng khiến cho nội tạng của nó bị chấn thành mảnh vụn.

      Phá Sát kiếm trong tay Lăng Phi Dương cuốn lên vô số hoa nhận( bóng dao), lớp giáp xác của bọ cạp độc to lớn tuy rằng cứng rắn, nhưng chống đỡ được sắc bén của Phá Sát kiếm, bất kể là đuôi bò cạp cứng như sắt thép, hay là chân dài khổng lồ, chỉ cần tiếp xúc với hoa nhận đều thể tránh khỏi bị xoắn thành mảnh vỡ. Vào lúc này, chính là cứ điểm(điểm mấu chốt, vị trí quan trọng) thép vĩnh viễn bị phá vỡ.

      Mà Gia Cát Minh Nguyệt, lại tụ tập lực lượng thần bí trong cơ thể hoà vào chủy thủ, lần lượt tàn nhẫn đâm vào bên ngoài lớp vỏ ngoài cứng rắn của bò cạp độc.

      Từng con bò cạp độc bị Lăng Phi Dương chặt đứt chân và đuôi bị mất năng lực công kích, hoặc bị Trưởng Tôn Ninh Hạo dùng trọng kiếm trực tiếp chấn nát nội tạng, hoặc bị mũi tên xuất quỷ nhập thần của Tiết Tử Hạo bắn thủng con mắt, hoặc bị Gia Cát Minh Nguyệt ám sát sạch . Thế nhưng, có càng nhiều bò cạp độc ngừng chui lên từ dưới lòng đất, bắt đầu vòng xung kích mới, giống như vô cùng vô tận.

      Chưa đến việc con người đều mỏi mệt, mà ngay cả cứ điểm sắt thép cũng có lúc phong hoá rỉ sét, dần dần, cảm giác mệt mỏi dâng lên, kiếm trong tay bọn họ cũng còn nhanh nhẹn sắc bén như lúc trước nữa.

      Tiếng đọc chú ngữ của Triệu Hoán Sư thỉnh thoảng vang lên ngắt quãng, thanh du dương kia, giữa sa mạc hoang vu hiu hắt nghe có vẻ đặc biệt thê lương, nhưng cũng làm cho tinh thần mọi người rung lên cái, tâm tình bất an cũng theo đó mà trầm ổn xuống.

      Loại tình huống chém giết này có bất kỳ cơ hội dùng thủ đoạn gì, trong chiến đấu thuần túy dùng sức mạnh và kỹ xảo này, Triệu Hoán Sư mới là mấu chốt quyết định thành bại.

      Mười mấy con bò cạp độc to lớn giương cao đuôi dài, đồng loạt đâm về phía Lăng Phi Dương và Trưởng Tôn Ninh Hạo, ngay lúc này, mảnh kim quang chợt lóe lên, khiến cho ánh nắng gay gắt đầu cũng phải ảm đạm phai mờ. Tất cả đuôi bò cạp đều bị chặt đứt từ bên trong, rơi xuống đất vẫn còn chậm chạp ngọ nguậy. Cự Phong liếm liếm lợi trảo màu vàng, rống lên tiếng thú hống kiêu ngạo.

      Bò cạp độc rít lên xì xì, trong đôi mắt quỷ dị chớp tắt ánh sáng thống khổ mà phẫn nộ, điên cuồng vận động đôi càng khổng lồ lao tới đám người Gia Cát Minh Nguyệt.
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 4/12/15
      Phong Vũ YênTôm Thỏ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 69.2

      Bò cạp độc rít lên xì xì, trong đôi mắt quỷ dị chớp tắt ánh sáng thống khổ mà phẫn nộ, điên cuồng vận động đôi càng khổng lồ lao tới đám người Gia Cát Minh Nguyệt.

      Bên cạnh Mặc Sĩ Thần, giáp thú lộ ra thân thể cường tráng dưới lớp cương giáp màu đen , giơ chân trước lên đột ngột giẫm xuống mặt đất. Trong tiếng nổ lớn nặng nề, khắp mặt đất đều run rẩy, sóng khí vặn vẹo trào ra ngoài, sóng cát cuốn lên từng đợt như thủy triều. Đám bò cạp độc gần đó liên tục bị chấn động ngã lăn đất, bộ não quá thông minh mơ hồ hồi. May là, loại kỹ năng truyền thừa đến từ bạo hùng biến dị này bao gồm công kích khác, bằng kẻ xui xẻo đứng mũi chịu sào lại chính là mấy người Gia Cát Minh Nguyệt.

      đợi đám bọ cạp độc kịp tỉnh lại, Cự Phong hóa thành mảnh tường vân nhàng băng tới, trong bóng mây hư ảo, từng luồng kim quang liên tiếp di chuyển, xé nát chúng thành từng mảnh .

      Tiếp theo, Triệu Hoán Sư của học viện Trường Lĩnh cũng gọi ra ma sủng, đó là con ngạc quy thành niên, giáp xác cứng rắn bất ngờ nổi lên nham thạch bén nhọn, miệng rộng giống như mỏ ưng lộ ra bộ mặt hung ác, cho thấy sức cắn mạnh mẽ.

      Dựa vào năng lực công phòng mạnh mẽ của ma sủng, áp lực lên mấy người Gia Cát Minh Nguyệt cùng với các học viên học viện Trường Lĩnh đều , chiếm được cơ hội nghỉ ngơi ngắn ngủi.

      Đồng thời, bọn họ cũng xem tình hình tiểu đội Tần Hồng chút. Chuyện khiến cho mọi người kinh ngạc đó là trong đội ngũ của bọn họ hề có Triệu Hoán Sư, thế nhưng, dựa vào phối hợp có thể coi như là hoàn mỹ, vậy mà cũng có thể ứng phó như thường.

      Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên phát , bước tiến của bọn họ cùng với bóng người xen kẽ có vài phần cảm giác quen mắt, dường như đám cận vệ đại nội trong hoàng cung cũng sử dụng thuật hợp kích như vậy, thuật hợp kích thần bí thông thường tụ tập kình khí lại, phát huy sức mạnh vượt xa khỏi thực lực của bản thân.

      Quả nhiên, Tần Hồng Vân đột nhiên bứt lên phía trước, chém ra chiêu, kình khí thân kiếm của mấy tên đồng bạn khác đồng loạt tụ tập lên kiếm của , mãnh liệt bạo phát, thoáng chốc chém ba con bò cạp phía trước đứt thành hai nửa.

      Đây là thực lực ngay cả Trưởng Tôn Ninh Hạo cũng có, sao có thể ? Lần này Gia Cát Minh Nguyệt có thể xác định, thứ bọn họ dùng nhất định chính là thuật hợp kích kia.

      "Những gia tộc cổ xưa này, đúng là vẫn cất giấu ít thứ tốt nha." Gia Cát Minh Nguyệt thầm cảm thán, khỏi nhìn Tần Hồng Vân thêm vài lần.

      Dưới công kích cường lực của Cự Phong và giáp thú, đám bò cạp độc ở gần chỗ bọn họ nhanh chóng giảm , thế nhưng còn có thêm rất nhiều bò cạp độc vẫn ngừng từ dưới đất bò lên.

      Dưới phối hợp giữa người và ma sủng, mấy đội ngũ đều chậm chạp chuyển động về phía cổng vòm.

      Kiên trì được lúc, ngay cả Cự Phong và giáp thú cũng bắt đầu cảm thấy uể oải, dù sao loại kỹ năng biến dị phụ gia này tiêu hao thể năng vô cùng lớn. Mà ma sủng học viên học viện Trường Lĩnh triệu hoán co vào mai rùa, thi thoảng thò miệng rộng ra công kích lần.

      Thấy thế, mấy tên Triệu Hoán Sư hẹn mà cùng thu hồi ma sủng, các kiếm sĩ lên dây cót tinh thần, toàn lực ứng phó lần nữa.

      Bò cạp độc to lớn dâng lên từng đợt, mà học viên trong đội ngũ, kiếm sĩ, cung thủ, ma sủng luân phiên ra trận, lần lại lần chống lại bọn chúng xung kích. Nhưng dưới xung kích dường như bao giờ kết thúc này, tất cả mọi người đều nhanh chóng tiêu hao thể lực, cảm giác mệt mỏi vô lực nổi lên khắp thân thể của bọn họ, cũng sinh sôi trong lòng. Tay cầm kiếm khẽ run rẩy, dựa vào bản năng cầu sinh dùng hết toàn lực vung ra hết chiêu kiếm này đến chiêu kiếm khác, tinh thần lực của Triệu Hoán Sư khô cạn như dòng sông trong sa mạc, hổn hển đọc chú ngữ, nhưng ma sủng được gọi ra chỉ có thể phờ phạc chiến đấu trong vài phút tiêu hao hết thể lực, trong hào quang lóng lánh bất đắc dĩ phải trở về gian của ma sủng.

      Cổng vòm, thạch trận, gần ngay trước mắt. Nếu như có đám
      [​IMG]

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 69.3

      Tần Hồng Vân xoay người lại, ngạo mạn mà lạnh lùng nhìn đám người Gia Cát Minh Nguyệt, trong đôi mắt có miệt thị sâu sắc. Trong đám bò cạp độc truyền đến trận thanh ‘rôm rốp’, đó là tiếng bò cạp độc cắn nát nuốt chửng đồng bạn của , nhưng mà làm như nghe thấy, trong ánh mắt hề có chút biến hóa, giống như trong cuộc sống xưa nay chưa từng xuất người kia.

      Trong chiến đấu gian nan lại nhìn thấy tình cảnh này, nội tâm mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đều khiếp sợ gì sánh nổi, nếu như lần trước từ bỏ đồng bạn còn miễn cưỡng xem như hành động bất đắc dĩ, như vậy lần này, thực hi sinh tính mạng của đồng bạn để đạt được mục đích của chính mình, người như vậy, quá đáng hổ thẹn, cũng đáng sợ.

      Tần Hồng Vân nhìn tất cả bò cạp độc đều hướng về phía mấy người Gia Cát Minh Nguyệt mà vây lại, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng, thế nhưng dần dần, nét cười của ngưng lại.

      Khi vầng thái dương dần dần rơi xuống dưới chân trời, những con bọ cạp ngừng tấn công đám người Gia Cát Minh Nguyệt giống như bị thứ gì dẫn dắt, đột nhiên ngừng lại, bước dài lùi về phía sau, mở ra đất cát dưới chân, giấu thân thể chìm xuống sâu dưới lớp cát vàng, đến phút sau, tất cả bò cạp độc đều biến mất sạch sành sanh.

      Ánh trăng trắng nõn buông xuống mặt đất, gió nổi lên, cát bay tung mù, từng đợt sóng cát cuốn qua vùi xác bò cạp độc xuống dưới, sa mạc hoang vu trở nên tĩnh lặng, cuộc chiến đấu khốc liệt kéo dài gần ngày kia còn để lại chút vết tích nào.

      Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười như trút được gánh nặng, hiểu rồi, nếu như huyết nha thảo nguyên lúc trước thử thách phối hợp của các học viên trong tiểu đội, cùng đối với tín nhiệm và lòng trung thành rời bỏ giữa đồng bạn. Như vậy nơi sa mạc này, hẳn là để khảo nghiệm ý chí của các học viên, chỉ cần có dũng khí kiên trì đến phút cuối cùng, cũng thành công thông qua sát hạch.

      Lại nhìn sang phía Tần Hồng Vân, mấy người Gia Cát Minh khỏi lộ ra thần sắc khinh bỉ và giễu cợt, nếu như chịu kiên trì chút nữa, dù chỉ là phút, hoàn toàn cần hi sinh đồng bạn. Nhìn mảnh cát vàng tĩnh mịch kia, nhớ lại mấy tên học viên hi sinh vì Tần Hồng Vân, tất cả mọi người cảm thấy thương hại xuất phát từ nội tâm, còn có từng tia hàn ý.

      "Bọn họ hẳn đều là tử sĩ Tần gia bồi dưỡng từ , từ khi còn rất bị nhồi nhét tư tưởng hi sinh cho gia tộc, ngay chính bọn cũng cho rằng sinh mệnh là thuộc về mình." Lăng Phi Dương giọng .

      Gia Cát Minh Nguyệt gật gật đầu, lại nhiều hơn mấy phần nhận thức đối với các gia tộc cổ xưa có lịch sử lâu đời, tuyệt đối có hảo cảm gì. Hơn nữa tại cũng tại sao ban đầu nhìn thấy mấy người bên cạnh Tần Hồng Vân nàng lại có cảm giác bọn họ rất kỳ quái. Chính là cảm giác bọn họ lấy Tần Hồng Vân làm trung tâm, phụ thuộc vào . Cũng phải đồng[​IMG]
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 69. 4

      Gia Cát Minh Nguyệt biết suy nghĩ gì, mỗi người trong số bọn họ đều tuyệt đối bỏ rơi đồng bạn, cho dù là 9 tầng địa phủ, vì bằng hữu bọn họ cũng chút do dự xông vào lần. Gia Cát Minh Nguyệt nặng nề gật gật đầu, sau đó với Lăng Phi Dương: "Mập mạp, Phi Dương các ngươi trước , ta lập tức tới ngay." xong, hung hăng nhìn sang phía Tần Hồng Vân, Tần Hồng Vân thấy tình thế ổn, dưới chân nhoáng cái nhảy xuống Truyền Tống trận.

      "Muốn chạy!" Trưởng Tôn Ninh Hạo chém ra trọng kiếm, mạnh mẽ kình khí bàng bạc mà phát, chiêu kiếm liền đem muốn thông qua Truyền Tống trận chạy trốn Tần Hồng Vân nổ đến liên tiếp lui về phía sau, bất đắc dĩ đứng ở Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lăng Phi Dương trước. xong này đơn giản hai chữ lại chém ra kiếm, Trưởng Tôn Ninh Hạo chút do dự cùng Mặc Sĩ Thần đồng thời xuyên qua cổng vòm, tiến vào gian tầng thứ ba.

      "Muốn chúng ta chết, ngươi cũng đừng nghĩ tiếp tục sống!" Giọng của Gia Cát Minh Nguyệt cùng với chủy thủ trong tay của nàng đều lạnh thấu lòng người như thế, tay cầm kiếm của Tần Hồng Vân nhịn được run lên.

      còn đồng bạn, Tần Hồng Vân cũng thể triển khai thuật hợp kích thần kỳ kia nữa, thực lực bản thân chênh lệch so với Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương chỉ cấp bậc mà thôi, chỉ miễn cưỡng chống đỡ tới phút, người lưu lại mấy vết thương, chỉ có thể cắn răng vọt vào cổng vòm theo. thế nào cũng cũng ngờ, tính kế tính tới tính lui, cuối cùng lại đẩy chính mình vào tuyệt cảnh. hiểu , lại hao tổn nữa, tuyệt đối phải đối thủ của Gia Cát Minh Nguyệt, tiến vào tầng thứ ba cấm địa, bên trong còn có người của mình có thể tiếp ứng, còn có thể tranh được chút hi vọng sống.

      Gia Cát Minh Nguyệt chút do dự theo vọt vào theo, đồng bạn của nàng toàn bộ đều ở bên trong, nàng sao có thể bỏ lại bọn họ mình truyền tống trở về? !

      Tiến vào tầng thứ ba cấm địa, kém bước, tựa như cách biệt giữa trời và đất. Ánh trăng trong sáng lan tỏa khắp đại địa, dòng suối chậm rãi chảy xuôi, dòng nước trong suốt nhìn thấy cả đá sỏi vụn dưới đáy, phát ra những tiếng "róc rách" dễ nghe, hai bên bờ suối quái thạch lởm chởm thiên hình vạn trạng, giống như những tinh linh ngủ say. cây quế um tùm cành lá, những đóa hoa trắng dưới ánh trắng
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :