1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TRIỆU HOÁN SƯ KHUYNH THÀNH - Vô Ý Bảo Bảo (102.2/323)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66.3

      Ngay trong nháy mắt vừa nãy khi ra quyền, trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên nổi lên loại cảm giác kỳ quái, giống như có luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ khiến bản thân nàng cũng sợ hãi giấu ở trong cơ thể, giống như bị món đồ gì gắt gao phong ấn lại, trước giờ nàng chưa từng cảm giác được tồn tại của nguồn sức mạnh này. Mà ngay mới vừa rồi, dưới tác dụng của tinh huyễn thủ hộ, đạo phong ấn này bị mở ra lỗ hổng nho , nhưng cho dù chỉ là lỗ hổng nho , sức mạnh đáng sợ kia mãnh liệt giống như núi lửa phun trào.

      Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Gia Cát Minh Nguyệt nhìn chính mình từ xuống dưới, hề có chút biến hóa, hào quang bảy màu đột nhiên tỏa ra cũng biến mất còn tăm hơi, trong cơ thể, sức mạnh đáng sợ giống như núi lửa bạo phát cũng theo cú đấm kia lao ra khỏi thân thể, còn loại cảm giác khó chịu ngột ngạt lúc nãy nữa, nhưng từng dòng nước ấm vẫn chậm rãi chảy xuôi như cũ, nhanh chóng bổ sung năng lượng mất .

      Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xuống cỏ, chống cằm nghĩ ngợi rất lâu, trong mơ hồ dường như hiểu được điều gì. Ở trong thân thể của mình, tiềm tàng luồng sức mạnh vô cùng cường đại, thế nhưng bị món đồ gì phong ấn, cho nên ngay cả chính mình cũng biết, mà lúc này, ở dưới ảnh hưởng của tinh huyễn thủ hộ, lớp cấm chế này bị mở ra chút, xuất ra tia sức mạnh.

      "Vẻn vẹn chỉ xuất ra tia sức mạnh mà cường đại như thế, nếu như toàn bộ thả ra ngoài biết mạnh bao nhiêu?" Gia Cát Minh Nguyệt có chút kích động có chút chờ mong thầm nghĩ, nhưng rất nhanh lại bỏ cái ý niệm này, bởi vì nàng biết nguồn sức mạnh này tuy rằng rất mạnh, nhưng đồng thời cũng rất đáng sợ, lấy thực lực bây giờ của chính mình, căn bản là có cách nào điều động nó, nếu như mở cấm chế ngay bây giờ, có lẽ bản thân nàng cũng bị nguồn sức mạnh này trực tiếp nổ thành bụi phấn, giống y như gốc đại thụ kia.

      Cũng còn tốt, may mà tại tinh huyễn thủ hộ chỉ mở ra chút cấm chế, xuất ra bộ phận sức mạnh Gia Cát Minh Nguyệt miễn cưỡng có thể sử dụng được, nhưng mà, nếu như cấm chế tiếp tục bị mở ra, như vậy lực lượng xuất ra nàng chắc có thể khống chế được.

      Nhìn gốc đại thụ bị hủy hoại từ bên trong, sau đó nhìn lại nắm đấm của chính mình chút, suy nghĩ thêm khả năng xuất hậu quả đáng sợ, Gia Cát Minh Nguyệt vừa vui lại vừa lo.

      Đối với khởi nguồn của luồng sức mạnh này, tất nhiên Gia Cát Minh Nguyệt cũng tràn ngập nghi hoặc, nàng có loại trực giác, nguồn sức mạnh có liên quan đến thân thế của chính mình, thế nhưng khi nàng còn chưa đủ thực lực, người nam nhân kỳ thực nên gọi là phụ thân kia cho nàng biết.

      Mặc kệ như thế nào, chỉ có tăng cao thực lực mới là con đường duy nhất, chỉ cần có thực lực đủ mạnh, ngày nào đó nàng mới có thể triệt để điều động nguồn sức mạnh giấu kia để cho bản thân sử dụng, triệt để cải biến để cho bản
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66.4

      ...

      Sau ba tiếng, Gia Cát Phó Vân bưng mắt phải của chính mình, xuất cung. Hoàng thượng tinh thần sảng khoái ra khỏi thư phòng, xả giận xong, trong lòng sảng khoái.

      "Người đến." Hoàng thượng vươn vai duỗi lưng, thích ý híp mắt.

      "Dạ." Tổng lãnh lập tức nhanh nhẹn chạy tới.

      ", tuyên Gia Cát Minh Nguyệt tiến cung. A, , là mời, thái độ tốt chút cho trẫm!" Tâm trạng Hoàng thượng xem ra cực kì tốt, điều này làm cho tổng lãnh vô cũng . Hoàng thượng rốt cuộc là làm sao thế này?

      Gia Cát Minh Nguyệt thấy tổng lãnh hoàng cung đứng ở trước mặt của nàng, ý chỉ của hoàng thượng xong, nàng vẫn rất mơ hồ. Hoàng thượng bỗng nhiên tuyên nàng yết kiến, để làm gì vậy ta?

      "Tổng lãnh , hoàng thượng triệu kiến Minh Nguyệt là vì chuyện gì ngươi biết ?" Lăng Phi Dương trong mắt đều là lo lắng.

      "Ta cũng biết là chuyện gì. Thế nhưng tuyệt đối phải chuyện xấu là được rồi." Tổng lãnh thực , cũng biết hoàng thượng bỗng nhiên triệu Gia Cát Minh Nguyệt tiến cung là vì cái gì. Thế nhưng vẻ mặt hoàng thượng cao hứng, hơn nữa chính mình vừa rời , liền nghe thấy phía sau hoàng thượng dặn dò người hỏi thăm sở thích của Gia Cát Minh Nguyệt.

      Gia Cát Minh Nguyệt nghi hoặc thôi, vẫn đành phải theo tổng lãnh tiến vào hoàng cung. Nàng hiểu, hoàng thượng sao lại triệu kiến mình nàng, là vì chuyện gì chứ?

      Tổng lãnh dẫn theo Gia Cát Minh Nguyệt vừa tiến vào hoàng cung có người chào đón, hoàng thượng ra khẩu dụ bảo tổng lãnh đưa Gia Cát Minh Nguyệt tới ngự hoa viên.

      Ngự hoa viên lúc này hoàn toàn yên tĩnh, cây cối xanh tươi, những đóa hoa màu sắc sặc sỡ, gió thoáng qua mặt hồ tạo ra từng vòng sóng . Ở phía trước, trong đình viện mặt hồ, hoàng thượng ngồi ở chỗ đó. Chờ Gia Cát Minh Nguyệt đến gần, hoàng thượng kích động đứng lên, sau đó phất tay bảo tất cả mọi người lui xuống.

      Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hoàng thượng hai mắt phát sáng, trong lòng bồn chồn. Người này rốt cuộc muốn làm gì?

      "Đến, đến đây, Minh Nguyệt." Hoàng thượng vẫy tay với Gia Cát Minh Nguyệt, lộ ra nụ cười tự cho là vô cùng từ ái.

      Nụ cười này khiến cho Gia Cát Minh Nguyệt thầm hoảng, vô lấy lòng gian tức đạo* a!

      "Đến, Minh Nguyệt, mau tới đây, để ta ngắm con cẩn thận chút." Nụ cười mặt Hoàng thượng thực là đập hôn mê ánh mắt Gia Cát Minh Nguyệt. Dáng vẻ từ phụ(người cha hiền) này là muốn chơi trò gì đây? Còn có, hoàng thượng sao lại tự xưng ta? Mình và rất quen sao? Lần trước chưa từng gặp chính mình sao?

      "Mau tới đây, hài tử." Lúc này hoàng thượng ôn nhu gọi, trực tiếp đổi xưng hô từ Minh Nguyệt thăng cấp thành ‘hài tử’.

      Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng run lên, chậm rãi di chuyển bước chân.

      "Đến, nhanh ngồi." Hoàng thượng để Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xuống, rồi lập tức chỉ chỉ đồ bàn, "Xem, bánh hạt dẻ con ưa thích, còn có bánh hoa hồng, xâu thịt nướng, ừm, cả xíu mại nữa... Đều là ta kêu người ta mới vừa mua đến, nhanh ăn , còn nóng hổi."

      Cặp mắt Gia
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 67.1 Ngông cuồng, vậy cũng phải có vốn để ngông cuồng!


      Hoàng thượng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, cười khổ: "Ta sớm biết con hỏi như vậy, nhưng mà ta cho con, ngay cả ta cũng biết, con tin ?"

      Gia Cát Minh Nguyệt nhìn hoàng thượng lộ ra nụ cười khổ sở, cuối cùng khẽ gật đầu.

      Hoàng thượng nhàng thở dài: "Kỳ thực, ta cũng biết. Ta cũng rất hiếu kỳ, rốt cuộc là nam tử như thế nào, mới có thể xứng với kỳ nữ tử như mẹ con."

      Gia Cát Minh Nguyệt lặng lẽ nghe, trong lòng cũng khiếp sợ thôi.

      "Được rồi, con có đói bụng hay ?" Hoàng thượng cuối cùng thoát khỏi hồi ức, mỉm cười nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, "Sau này nếu như có chuyện gì cần ta hỗ trợ, con cứ việc mở miệng."

      "Cảm tạ hoàng thượng." Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng có thẫn thờ, có chút thất vọng, cuối cùng vẫn biết được thân thế của chính mình.

      Hoàng thượng cũng nhìn ra Gia Cát Minh Nguyệt vui, liền cùng Gia Cát Minh Nguyệt tán gẫu những chuyện khác. Gia Cát Minh Nguyệt và hoàng thượng tán gẫu hồi mới kinh ngạc phát , hoàng thượng lại là người thông thiên văn dưới tường địa lý, rất nhiều phong tục dân gian đều là hạ bút thành văn. Mà kiến giải của hoàng thượng đối với rất nhiều chuyện cũng làm cho Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc. Dựa vào tri thức kiếp trước của Gia Cát Minh Nguyệt cũng có thể xưng tụng là học rộng tài cao, trong nhất thời hai người đàm luận vô cùng hòa hợp. Hoàng thượng càng ngày càng tán thưởng Gia Cát Minh Nguyệt. hổ là con của nàng a, thông tuệ như vậy, học biết mười, chỉ học tập triệu hoán thuật, hơn nữa còn đọc nhiều sách như vậy.

      Chạng vạng, hoàng thượng vẫn muốn giữ Gia Cát Minh Nguyệt ở lại ăn bữa tối. Viên Văn Nhi nghe tin mà đến, ban đầu trong lòng vô cùng lo lắng. Nàng nghe lúc xế chiều hoàng thượng ở ngự hoa viên triệu kiến Gia Cát Minh Nguyệt, hơn nữa còn cho tất cả mọi người lui ra ngoài. Nàng mới đầu còn lo lắng hoàng thượng coi trọng Gia Cát Minh Nguyệt, dù sao dung nhan rạng rỡ của Gia Cát Minh Nguyệt rất dễ khiến cho nam nhân động tâm. Kết quả tới nhìn thấy dáng vẻ từ phụ của hoàng thượng gắp thức ăn cho Gia Cát Minh Nguyệt, nàng biết mình cả nghĩ quá rồi. Hoàng thượng quan tâm vãn bối như vậy, nàng biết là tại sao. Thế nhưng nàng cũng ngại biểu thiện ý đối với người hoàng thượng thích.

      Cho nên, cuối cùng Gia Cát Minh Nguyệt rời hoàng cung, cái bụng ăn căng tròn, còn thu hoạch được đống lễ vật của Nhu Phi Viên Văn Nhi.


      . . .

      Gia Cát Minh Nguyệt đột phá đến Triệu Hoán Sư cấp Thiên chuyện rất bất ngờ, cũng là chuyện khiến người ta được lời nào.

      Tại sao như vậy? Là bởi vì nàng vốn ngủ, kết quả cảm thấy thở nổi, cái bụng nặng, hơn nữa hình như còn ướt nhẹp. Sau đó nàng tâm hoảng ý loạn, tiếp theo liều mạng giãy dụa, lại cảm giác mình giống như chiếc thuyền đơn độc biển cả, bồng bềnh dập dờn, gần như lật thuyền, hao phí nỗ lực rất lớn mới miễn cưỡng chống đỡ được. Sau đó vừa mở mắt cái phát mình đột phá. Trở thành Triệu Hoán Sư cấp Thiên . Hơi cúi đầu nhìn cái bụng của mình. Đó là Dạ Mị, nàng ta vốn nằm nhoài bụng mình mà ngủ. Kết quả biết lúc nào ra nguyên hình, cho dù thân thể nàng mềm mại, tốt xấu cũng có * mười cân ? Cho nên ép Gia Cát Minh Nguyệt thở nổi. Sau đó cảm giác cái bụng ướt nhẹp, đó là bởi vì Dạ Mị chảy nước miếng. Vừa chảy nước miếng vừa chép chép miệng: "Ta còn muốn ăn, ừm, bánh hạt dẻ ăn ngon. . ."

      Gia Cát Minh Nguyệt bất đắc dĩ cười cười, Dạ Mị bình thường xem ra cực kỳ lãnh diễm, tại hoàn toàn là bộ mặt khác. Gia Cát Minh Nguyệt đánh thức nàng, mà từ dưới thân Dạ Mị bò ra ngoài, thở ra hơi dài. Đột phá, lần này đơn giản như vậy liền đột phá. Nhưng mà, Gia Cát Minh Nguyệt thử chút, tại còn có cách nào lại triệu hoán ra ma sủng. Dường như có thứ gì đó ngăn cản khế ước tinh thần.

      nghĩ ra tạm thời nghĩ tới nữa. Thăng cấp vào lúc này là chuyện tốt. Giải thi đấu Thần Long sắp tới rồi, thực lực tất nhiên là càng mạnh càng tốt.

      Sau khi Thương Vô Nhai biết Gia Cát Minh Nguyệt thăng cấp thành Thiên Triệu Hoán Sư, hả hê đảo quanh phòng. Hình Lâm Châu thổi râu mép trừng mắt, mỗi ngày phùng mắt to nhìn chằm chằm Gia Cát Minh Nguyệt, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt đến mức nàng phát hoảng. Đối với việc Gia Cát Minh
      [​IMG]
      Lương Hoàng KimPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 67.2

      "Nghe Thương hội trưởng , ngươi lên cấp Thiên Triệu Hoán Sư?" Thanh tiên sinh nhìn Gia Cát Minh Nguyệt hỏi. Sau khi biết tin tức này vừa mừng vừa sợ. nghĩ đến, tốc độ trưởng thành của thiếu nữ này lại nhanh như vậy. Tư chất của nàng, thậm chí so với Trường Tôn Ninh Hạo còn tốt hơn.

      "Vâng” Gia Cát Minh Nguyệt gật gật đầu, mặt vô cùng bình tĩnh. Mặc dù nàng trưởng thành rất nhanh, thế nhưng nàng rất ràng, xa xa chưa đủ! Nàng còn chưa đủ mạnh!

      "Trong thế hệ trẻ, người có thực lực như ngươi vậy, cũng tệ rồi!" Thanh tiên sinh khen ngợi gật gật đầu, tiếp theo lại mang theo ý , "Lên cấp linh hồn đối với ngươi mà hẳn cũng phải việc khó, thế nhưng, muốn đột phá lên cấp thánh dễ dàng như vậy nữa rồi."

      Gia Cát Minh Nguyệt hơi chấn động cái, chênh lệch giữa cấp linh hồn và cấp thánh bây giờ nàng cũng hiểu chút rồi, cái kia vốn là khác biệt giống như giọt sương với cả đại dương mênh mông. Muốn từ cấp Thiên lên cấp Linh Hồn khó khăn, chỉ cần ba phần thiên phú thêm bảy phần nỗ lực, rất nhiều người đều có thể làm được, giống như mấy người Ngô Khai Viễn ở thành Thương Phong vậy, thế nhưng muốn từ cấp Linh Hồn lên cấp Thánh lại khó càng thêm khó, vạn dặm tìm được người. Lên cấp Thánh, cần trải qua thiên lôi tôi thể, đó là nỗi thống khổ người thường tưởng tượng nổi. Thế nhưng, người lên cấp Thánh, thường thường đem kinh nghiệm chính mình trải qua thiên lôi tôi thể cho người khác biết. Đấy là kinh nghiệm vô cùng quý giá. Muốn dạy bảo, đoán chừng cũng chỉ dạy cho người có quan hệ rất thân với mình. Ví như người trong gia tộc dạy cho vãn bối của .

      "Còn mau cảm tạ Thanh tiên sinh!" Hình Lâm Châu đứng bên sốt ruột, đợi Gia Cát Minh Nguyệt chuyện, liền thay thế nàng gào thét mở miệng. chính là có tư tâm, lúc nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt có năng khiếu luyện kim, xác thực rất cao hứng, muốn cho Gia Cát Minh Nguyệt học luyện kim. Thế nhưng, sau khi bọn họ ở chung, Hình Lâm Châu phát Gia Cát Minh Nguyệt giống như viên minh châu bị che giấu, càng ngày càng tỏa ra hào quang của chính mình. có thể dự liệu, Gia Cát Minh Nguyệt chắc chắn càng ngày càng mạnh. Cho nên, tư tâm của người làm hoàng thúc như là là, để Gia Cát Minh Nguyệt cùng Thanh Vân Châu tiếp xúc nhiều, chung quy có ngày, Gia Cát Minh Nguyệt cũng có thể bảo vệ Đan Lăng quốc.

      "Xin Thanh tiên sinh chỉ điểm." Gia Cát Minh Nguyệt cũng phản ứng lại, Thanh Vân Châu đây là muốn dạy cho nàng.

      "Ha ha!" Thanh tiên sinh khẽ mỉm cười, đứng dậy, dựa hồ mà đứng, tiện tay thả hòn đá lên mặt hồ, cục đá bắn lên đám bọt nước, nhanh chóng chìm vào đáy hồ, sau đó, Thanh tiên sinh lại lấy mảnh lá rụng vứt vào trong nước, qua vòng vòng gợn sóng, mặt nước vô cùng thản nhiên, lá rụng nhàng nổi mặt nước.

      "Cục đá tuy nặng, nhưng phá nổi vùng nhược thủy, lá rụng tuy , nhưng có thể bồng bềnh nổi mặt nước, con đường tu luyện, kỳ thực cũng là như vậy, quá mức chấp nhất, có thể phải trầm xuống dưới nước, ôn hòa hờ hững, nhưng lại có thể nổi mặt nước." Thanh tiên sinh bình bình đạm đạm .

      Gia Cát Minh Nguyệt nhìn mặt hồ khôi phục tĩnh lặng, suy tư, lại nhìn Thanh tiên sinh đột nhiên có loại ảo giác, Thanh tiên sinh nhìn như tùy ý đơn giản đứng ở nơi đó, nhưng toàn bộ vạn vật trong trời đất, dưới bóng người của dường như cũng trở thành bé.

      Trong đầu linh quang lóe lên, Gia Cát Minh Nguyệt thoáng hiểu, Thanh tiên sinh giảng, chính là chỗ mấu chốt khi từ cấp Linh Hồn lên cấp Thánh, chỉ có dứt bỏ chấp niệm, thuận theo tự nhiên, mới có thể trở thành cao thủ cấp Thánh, mà rất nhiều cao thủ cấp Linh Hồn khác, cũng là bởi vì quá mức chấp nhất, trái lại giống như cục đá kia cứ chìm xuống đáy nước như vậy.

      "Đa tạ tiên sinh chỉ điểm."
      [​IMG]

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 67.3

      nghĩ tới, ngày hôm nay ngay cả vãn sinh hậu bối chưa đủ lông đủ cánh cũng dám khiêu chiến hộ quốc Kiếm Thánh của Đan Lăng quốc, chuyện này căn bản là loại nhục nhã. Hình Lâm Châu thân là hoàng tộc nhất mạch, mặc dù lạnh nhạt với thế ngoại, nhưng đối với quốc gia này ai có tự tôn và tự hào, Việt Tĩnh Xuyên, giống như quăng cái bạt tai lên mặt , có thể nào tức?

      "Chỉ bằng ngươi, có tư cách gì khiêu chiến ta hộ quốc Kiếm thánh của Đan Lăng quốc ta, Minh Nguyệt, để cho mở mang cái gì mới gọi là thiên tài! tên ếch ngồi đáy giếng, phản rồi!" Hình Lâm Châu tức giận run người, đột nhiên vỗ cái lên bàn đá. Kết quả tay đau trợn tròn mắt, nhưng mà, miễn cưỡng nhẫn nhịn, mặt vẫn y như cũ, trong lòng lại thầm rơi lệ, đau quá, nhất định đỏ lên rồi. Gia Cát Minh Nguyệt chú ý tới những chi tiết này, thầm cười trộm. Nàng tại nhìn Việt Tĩnh Xuyên rất vừa mắt, đối phương ngông cuồng đến cực điểm, lại còn làm sư phụ mình đập bàn đau tay. Kỳ thực, người ngông cuồng chút sao cả. Thế nhưng người đến có vốn để ngông cuồng nha.

      "Ta?" Gia Cát Minh Nguyệt nháy mắt, "Ta đánh?" Nàng hình như là Thiên Triệu Hoán Sư mà, đối phương là kiếm sĩ cấp Linh Hồn đó. Nàng mới lên cấp Thiên có được hay ?

      "Bảo ngươi đánh liền đánh!" Hình Lâm Châu nhìn Việt Tĩnh Xuyên hếch mũi lên trời, giận chỗ phát tiết. Thực là hận thể xông lên tự mình động thủ đánh !

      "Cũng được, Minh Nguyệt ngươi cứ thử chút ." Thanh tiên sinh cũng gật gật đầu , lấy thân phận của , cùng vãn bối động thủ, thắng thua đều có ý nghĩa, chung là Đan Lăng quốc mất mặt. Mà thực lực Gia Cát Minh Nguyệt thấy rồi, cũng quá lo lắng, coi như đánh lại, có ở đây cũng xảy ra nguy hiểm gì.

      "Được!" Vốn là còn chút do dự, Gia Cát Minh Nguyệt nghe tiên sinh như vậy, dứt khoát đứng dậy. Hình Lâm Châu thấy thế trong lòng khó tránh khỏi lại thất lạc ai oán hồi, rốt cuộc ai là sư phụ đây? Làm sao mình nhiều như vậy lại bằng câu của Thanh Vân Châu đây!

      "Ta, Gia Cát Minh Nguyệt, thay mặt Thanh tiên sinh tiếp thu khiêu chiến của ngươi, ngươi dám ?" Gia Cát Minh Nguyệt tiến lên vài bước tới trước mặt Việt Tĩnh Xuyên, lạnh lùng hỏi.

      "Ngươi?" Việt Tĩnh Xuyên mặt vẻ coi thường. Thiếu nữ này lại dám ra ứng chiến? Nhưng mà thiếu nữ này rốt cuộc là chức nghiệp gì? lưng có kiếm, phải kiếm sĩ. có cung, phải Cung Tiễn Thủ. Vậy là Triệu Hoán Sư? Cái này, làm sao đánh? Phải đợi nàng gọi ra ma sủng sao? ! Đây phải là trò chơi ! Việt Tĩnh Xuyên quyết định chủ ý, muốn đánh bại Gia Cát Minh Nguyệt trước khi nàng gọi ma sủng ra. Sau [​IMG]
      Lương Hoàng KimTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :