1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TRIỆU HOÁN SƯ KHUYNH THÀNH - Vô Ý Bảo Bảo (102.2/323)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 65.2

      edit: thienbao95, Canina
      beta : Canina


      Kim xà vương gật gật đầu với Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó quay về cái ổ bằng lá khô của mình, coi chừng trứng của chính mình, động đậy .

      Gia Cát Minh Nguyệt mang theo Dạ Mị ra khỏi động, dọc theo con đường lúc nãy trở về . Ở đường, nhìn thấy bầy rắn rậm rạp quay trở về , lâu sau biến mất trong rừng rậm , còn thấy bóng dáng.

      Chờ Gia Cát Minh Nguyệt xuất trong tầm mắt của Lăng Phi Dương và mọi người, lúc này tất cả mới yên lòng , mấy người Lăng Phi Dương còn xông lên, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt từ xuống dưới mấy lần, xác định có thương tổn, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.

      "Thẩm đội trưởng, chúng ta định đường vòng qua Đông Thịnh Quốc trở về." Gia Cát Minh Nguyệt trả túi đeo của Thẩm Nhược Phong lại cho , mở miệng , "Các ngươi muốn đường cũ trở về, hay là cùng chúng ta đường vòng qua Đông Thịnh Quốc? Nếu đường cũ trở về, tốt nhất ngươi vẫn nên gặp mặt chúng ta sau khi trở lại kinh thành."

      Thẩm Nhược Phong đương nhiên biết Gia Cát Minh Nguyệt vậy là có ý gì. Nếu như trở về trước đám người Gia Cát Minh Nguyệt, mang trứng Kim xà vương trở về, nghênh đón cơn giận của hoàng thái tử . Ý của Gia Cát Minh Nguyệt là bọn họ về trước để xử lý chuyện này.

      "Nếu có thể, hy vọng có thể cùng các ngươi." Thẩm Nhược Phong mở miệng , sắc mặt trịnh trọng , giọng điệu vô cùng nghiêm túc , "Lần này Gia Cát tiểu thư giúp chúng ta ân tình lớn như vậy, ta. . . . . . Nếu về sau có chuyện gì cần đến giúp đỡ của chúng ta, xin cứ việc mở miệng, chúng ta cho dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng chối từ .

      "Tốt, đây chính là các ngươi . Ta khách khí , nếu gặp phải tình huống cần các ngươi hỗ trợ , nhất định được chối từ đâu đấy." Gia Cát Minh Nguyệt giả vờ từ chối câu quá lời, hay khách khí vân vân. Lần này người cần giải quyết bình thường, đối phương là hoàng thái tử. Xem ra phải tìm hai vị sư phụ của chính mình cố gắng gạt gẫm phen .

      "Tất nhiên , !" Thẩm Nhược Phong vội vàng cam đoan.

      "Vậy thôi , nghỉ ngơi xong chúng ta lại lên đường ." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn những người bị rắn cắn trước mặt, tại sắc mặt tốt lên ít, đều được giúp đỡ ngồi dậy, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt bọn họ đều lộ ra nồng đậm cảm kích.

      "Xem ra dược sư phụ cho tồi nha." Gia Cát Minh Nguyệt lên phía trước, nhìn mấy người bị thương chút, "Bây giờ các ngươi cảm thấy thế nào ?"

      "Cám ơn Gia Cát tiểu thư cứu mạng, chúng ta còn đáng ngại." người trẻ tuổi trong đó thoạt nhìn khoảng hai mươi cảm kích mở miệng trả lời. Nếu có thiếu nữ trước mặt này , bọn họ phỏng chừng phải chịu đựng thống khổ lớn , sau đó cứ như vậy bị chôn vùi trong mảnh rừng rậm này .

      " cần phải lời cảm ơn, về sau có cơ hội báo đáp ." Gia Cát Minh Nguyệt nhe răng cười, thẳng.

      Mọi người cùng mỉm cười, Gia Cát Minh Nguyệt như vậy ngược lại càng chiếm được nhiều hảo cảm của bọn họ.

      Cứ như vậy, nghỉ ngơi đôi chút và hồi lại sức , mọi người liền xuất phát.

      đường này bình an vô , xuyên qua rừng rậm Hắc Đàn, cuối cùng tới dãy núi, băng qua dãy núi, đó là thành nơi biên cảnh của Đông Thịnh Quốc . Mọi người rốt cuộc có thể nghỉ ngơi tốt phen .

      Thẩm Nhược Phong dẫn theo đám người của tiến hành tiếp viện, nghỉ ngơi và hồi phục. Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt ở trong lữ quán, Gia Cát Minh Nguyệt móc da rắn ra : "Xem , Kim xà vương đưa cho ta đồ tốt này . Cái này cho Chuột nhắt làm đôi bao tay, đưa Huyên Huyên làm áo giáp , lại cho Lăng Phi Dương làm bộ bao tay nữa."

      Tất cả mọi người nhịn được sờ sờ, sau đó đều cảm thán: "Thứ tốt!" Huyên Huyên mở cặp mắt to : "Đưa cho em làm áo giáp ?"

      “Ừ, bây giờ em còn quá yếu, chờ đến khi em có thể bảo vệ tốt chính mình, cần cái này nữa rồi." Gia Cát Minh Nguyệt nhéo nhéo cái mũi Đoan Mộc Huyên. Kỳ , suốt đoạn đường , biểu của Đoan Mộc Huyên vô cùng tốt , khiến cho người ta rất có cảm tình . Nàng chỉ là đứa mười tuổi , dọc đường gian khổ như thế , nàng chưa từng hé răng lời , chưa bao giờ oán giận cái gì. Chính là cắn răng đuổi kịp bước của bọn họ . Đứa này làm cho người ta đau lòng .

      "Vậy còn ta?" Mặc Sĩ Thần khó chịu , đứng lên hỏi.

      "Làm cho ngươi bộ bịt miệng? Để lúc ngươi đọc chú ngữ bị thương cái miệng nha?" Gia Cát Minh Nguyệt chớp mắt nhìn Mặc Sĩ Thần, lạnh lẽo hỏi.

      Mặc Sĩ Thần cứng đờ, sau đó sờ sờ miệng mình, những người khác đều quay đầu nhìn về phía , tự tưởng tượng ra dáng vẻ khi bị bịt miệng. Sau đó, tất cả mọi người đều phá lên cươi. Mặc Sĩ Thần ai oán vào góc nhà vẽ vòng tròn.

      "Đúng rồi, lần này phát tài." Gia Cát Minh Nguyệt móc ra ngôi sao thủy tinh đong đưa trước mặt mọi người.

      "Cái này! Lẽ nào là?" Mặc Sĩ Thần nhảy lên, trợn mắt lên nhìn khối thủy tinh trong tay Gia Cát Minh Nguyệt.

      " sai, chính là nhiệm vụ hạn chế kia, hoàn thành rồi! Ha ha..." Gia Cát Minh Nguyệt dương dương tự đắc lắc lắc khối thủy tinh, "Biết cái này tìm được ở đâu ? Ở trong ổ của Kim xà vương, nó coi cái này là rác rưởi a."

      "Vậy phải phát tài rồi sao, mười vạn kim tệ nhaa." Mặc Sĩ Thần hai mắt sáng lấp lánh, "Minh Nguyệt ngươi phải mời khách!"

      "Chỉ biết có ăn thôi!" Gia Cát Minh Nguyệt trừng mắt Mặc Sĩ Thần, nhưng mà, loại sinh vật gọi là ‘ăn hàng’ này, mọc lên như nấm...

      "Chẳng trách những đoàn dong binh trước đều bị thất bại. Bầy Kim xà dễ đối phó chút nào. Lần này nếu như nhờ Dạ Mị của nàng, chúng ta có lẽ cũng phải chôn thây ở nơi đó." Lăng Phi Dương nhớ tới những Kim xà rậm rạp kia, tốc độ còn nhanh như tia chớp, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

      "Đúng đấy, Dạ Mị, cảm ơn ngươi." Gia Cát Minh Nguyệt cười, quay đầu nhìn Dạ Mị ngồi vai mình, lên tiếng cảm ơn.

      "À, ừm..." Dạ Mị sững sờ, chợt à ừm hai tiếng, nét mặt bỗng trở nên mất tự nhiên, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt nữa. Chỉ là, vành tai đỏ ửng lên.

      " chỉ có khối này đâu, rất nhiều." Gia Cát Minh Nguyệt vui sướng hài lòng lắc lắc cái túi cầm trong tay, "Đều là tiền a đều là tiền! Cũng biết nhiệm vụ này do ai treo giải thưởng. Đại tài chủ a!"

      "Oa, Minh Nguyệt ngươi phát tài." Mặc Sĩ Thần hai mắt đăm đăm.

      "Nhưng mà, ta rất hiếu kì, là ai ban bố nhiệm vụ này, ngôi sao thủy tinh dùng làm gì nhỉ." Gia Cát Minh Nguyệt vuốt cằm, "Cho nên ta quyết định đến lúc đó chỉ giao ra khối thủy tinh, xem tình huống trước ."

      "Minh Nguyệt đại nhân uy vũ minh. Xin nhận của tiểu nhân bái." Lăng Phi Dương chắp hai tay lại, bái cái.

      "Miễn lễ." Gia Cát Minh Nguyệt vung tay lên, rất có khí thế .

      Đoan Mộc Huyên nhịn được cười, ở cùng với mấy người tỷ tỷ, rất vui vẻ, ấm áp.

      "Sáng sớm ngày mai phải lên đường sao?" Tiết Tử Hạo điều chỉnh dây cung.

      "Ừm, sáng mai lên đường. Còn bây giờ, đói bụng, , ăn cơm." Gia Cát Minh Nguyệt sờ sờ cái bụng lép kẹp, khoảng thời gian ở Bạch Băng bình nguyên, nàng sao ăn được. Vẫn là ở trong thành trấn thoải mái hơn. Bọn họ ở lữ điếm này cũng chỉ vì đầu bếp mới tuyển có tay nghề tệ.

      Yến Khinh Phong ở đây, nàng cùng mấy người Thẩm Nhược Phong chọn mua đồ vật. Vốn dĩ Thẩm Nhược Phong muốn để Yến Khinh Phong ở lại nghỉ ngơi, chuyện mua đồ giúp mấy người Gia Cát Minh Nguyệt để làm cho. Kết quả Yến Khinh Phong câu, đồ cần thiết của nữ nhân ngươi cũng biết sao? Thẩm Nhược Phong liền cấm khẩu, để Yến Khinh Phong cùng .

      Tầng dưới cùng của khách sạn là nhà ăn, tại ít người ngồi. Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt vừa ngồi xuống góc phục vụ chạy vội tới, mặt cười tươi như hoa cúc. thể trách nhiệt tình như vậy, bởi gì mấy ngày qua đám người Gia Cát Minh Nguyệt ăn cơm xong đều khen thưởng. Cho nên đồ ăn của đám người Gia Cát Minh Nguyệt được đưa lên đặc biệt nhanh.

      "Như cũ, món ăn bảng hiệu." Gia Cát Minh Nguyệt ném cho tên phục vụ mấy kim tệ, phục vụ cười híp mắt thành đường chỉ, sau đó nhanh chóng tới nhà bếp.

      "Ngày đó đệ đệ ta trở về, nhìn thấy Việt Tĩnh Xuyên."

      " ? Vị Kiếm Sĩ thiên tài kia?"

      "Sau này rất có thể trở thành Hộ Quốc Kiếm Sĩ của Đông Thịnh quốc chúng ta nha."

      " tại mạnh đến mức nào?"

      "Hẳn là chẳng mấy chốc lên cấp Thánh đấy."

      "Lợi hại!"

      Mấy khách nhân bàn bên cạnh thảo luận rất náo nhiệt.

      Gia Cát Minh Nguyệt uống trà, nghĩ Hộ quốc kiếm sĩ sau này của Đan Lăng quốc, hẳn là Trưởng Tôn Ninh Hạo . Đối với chuyện người bàn bên , Gia Cát Minh Nguyệt cũng để trong lòng.

      Lúc xế chiều mấy người Yến Khinh Phong và Thẩm Nhược Phong cũng trở về, vật tư tiếp tế xong xuôi. Sau đó mọi người nghỉ ngơi đêm cho khỏe, sáng sớm ngày hôm sau liền xuất phát.

      Bởi vì quan đạo, đường xá bằng phẳng, cho nên cũng tốn bao nhiêu thời gian trở về Đan Lăng quốc. Sau khi tiến vào Đan Lăng quốc, đường thuận lợi trở lại kinh thành.
      Last edited by a moderator: 25/11/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 65.3

      Bởi vì quan đạo, đường xá bằng phẳng, cho nên cũng tốn bao nhiêu thời gian trở về Đan Lăng quốc. Sau khi tiến vào Đan Lăng quốc, đường thuận lợi trở lại kinh thành.

      "Ta đến công hội dong binh nộp nhiệm vụ xong tìm sư phụ. Hai ngày nay các ngươi tốt nhất nên ra khỏi cửa, nên tiết lộ hành tung của các ngươi. nên để cho Hoàng thái tử biết các ngươi trở về." Gia Cát Minh Nguyệt dặn dò mấy người Thẩm Nhược Phong.

      "Vâng, đa tạ Gia Cát tiểu thư, tất cả xin nhờ ." Thẩm Nhược Phong và Liêu Phi đều tràn ngập cảm kích .

      "Ừm, được rồi, các ngươi nhanh về ." Gia Cát Minh Nguyệt phất tay.

      Yến Khinh Phong cũng tạm biệt mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, tại muốn chạy đến Bạch Băng trấn để hội hợp với các thành viên của nàng, tiếp tục tiến vào Bạch Băng bình nguyên làm nhiệm vụ. Gia Cát Minh Nguyệt giữ nàng lại, chỉ lần nữa căn dặn đường cẩn thận, lại cho nàng biết địa chỉ của chính mình, bảo nàng có việc gì cứ đến tìm mình, đương nhiên có chuyện gì càng hoan nghênh nàng đến thăm.

      tới công hội dong binh, Gia Cát Minh Nguyệt chọn khối thủy tinh nhất giao nhiệm vụ. Tiếp đón bọn họ vẫn là nữ nhân viên lúc trước. Lúc nàng nhìn thấy đám người Gia Cát Minh Nguyệt lại xuất ở đây còn mang đến ngôi sao thủy tinh, kinh ngạc đến mức ra lời, ngẩn người đứng sững ở nơi đó.

      "Giao nhiệm vụ!" Gia Cát Minh Nguyệt vỗ vỗ quầy tiếp tân, nữ nhân viên kia rốt cuộc phục hồi lại tinh thần.

      "Vâng vâng, xin mời ký tên ở đây." Nữ nhân viên kích động lên, giúp Gia Cát Minh Nguyệt làm thủ tục, "Các ngươi là đoàn dong binh cấp E, vượt cấp hoàn thành nhiệm vụ cấp A, cho nên các ngươi đạt đủ điểm tiêu chuẩn, trực tiếp thăng cấp thành đoàn dong binh cấp D. Đây là thù lao nhiệm vụ lần này, bên trong có mười vạn kim tệ."

      Thăng cấp? Đoàn dong binh cứ vậy mà thăng cấp? tệ nha. Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ rất vui, ra hoàn thành nhiệm vụ vượt cấp lại đạt được điểm cao như thế, có thể trực tiếp thăng cấp.

      Mười vạn kim tệ, Gia Cát Minh Nguyệt tiếp nhận thủy tinh tạp (tạp: card, thẻ) nữ nhân viên đưa tới. Ở thế giới này, đạt mức kim tệ lớn là có thể tồn trữ trong thủy tinh tạp, đây là thiết lập chính thức, tương tự tiền của ngân hàng. Muốn dùng tiền trực tiếp hối đoái là được.

      Cũng biết là ai ban bố nhiệm vụ này nhỉ. Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ, lát nữa phải quan sát xem là ai ban bố nhiệm vụ kiếm ngôi sao thủy tinh này. Nếu nàng nộp khối, người ban bố nhiệm vụ khẳng định hỏi chút xem có còn thủy tinh hay .

      Gia Cát Minh Nguyệt và mấy người Lăng Phi Dương cùng nhau ăn bữa bên ngoài, sau đó mới chia tay. Mấy người Lăng Phi Dương về học viện, Gia Cát Minh Nguyệt chậm rì rì tản bộ về hiệp hội Triệu Hoán Sư. Vừa tới cửa, người nghênh đón nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt xong, liền hô to gọi thông báo cho Thương Vô Nhai.

      bao lâu sau Thương Vô Nhai chạy xuống lầu, vừa nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt, cười híp mắt chào đón: "Đồ đệ ngoan, lần này tất cả thuận lợi chứ? Con có bị thương chứ? Lần này thu hoạch ra sao?"

      Vừa thấy mặt, đầu tiên là lo lắng thân thể của nàng, sau đó mới hỏi thu hoạch làm sao, Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng ràng, Thương Vô Nhai đơn giản chỉ coi chính mình là đồ đệ, lòng quan tâm nàng, lo lắng cho nàng.

      "Ta có chuyện gì, tất cả thuận lợi. Cũng lấy được kỹ năng cho Cự Phong. Sư phụ, khoảng thời gian này người vẫn tốt chứ?" Gia Cát Minh Nguyệt cũng mỉm cười.

      "Cũng còn tốt, thuận tiện chờ con trở về." Thương Vô Nhai xuống dưới lầu. cảm thấy đồ đệ của mình thay đổi rồi. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa qua, khí tức người nàng phát sinh biến hóa. Càng trầm ổn, càng nội liễm. Lần rèn luyện này, lại có trợ giúp lớn như vậy?

      "Sư phụ..." Gia Cát Minh Nguyệt muốn mở miệng chuyện Thẩm Nhược Phong, ngoài cửa chợt truyền tới thanh mừng rỡ như điên.

      "Lão bất tử, ha ha, ta với ngươi, năm ta trước ban bố nhiệm vụ kia, có người hoàn thành rồi! có nghĩ đến, ta lấy được thủy tinh rồi!" Đây là thanh mừng rỡ như điên của Hình Lâm Châu, người còn chưa vào, thanh truyền vào lỗ tai của bọn họ.

      "Sao?" Gia Cát Minh Nguyệt xoay người liền nhìn thấy Hình Lâm Châu chạy vội vào, nghe Hình Lâm Châu xong, trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt chợt nổi lên dự cảm tốt.

      "Lão già này, từ khi con liền chạy tới đây ở, đuổi thế nào cũng , da mặt dày vô cùng. Mấy gian phòng của ta phải sửa chữa nhiều lần." Thương Vô Nhai tuy hừ hừ xấu Hình Lâm Châu, thế nhưng trong lời lại có ý trách cứ.

      "Sư phụ..." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Hình Lâm Châu hấp tấp chạy vào, khóe miệng giật giật, gọi lên.

      "A! Đồ đệ ngoan, con về rồi! Ha ha, quá tốt rồi, ta cho con biết tin tức tốt nha. Ta ban bố nhiệm vụ tìm kiếm ngôi sao thủy tinh nhiệm vụ, rốt cuộc có người hoàn thành rồi! Ha ha, con xem, đẹp ? Đẹp ?" Hình Lâm Châu rất đắc ý cẩn thận móc từ trong túi ra khối thủy tinh, quơ quơ trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt, lại cho Thương Vô Nhai xem.

      "Sư phụ, người xem người hoàn thành nhiệm vụ là ai sao?" Gia Cát Minh Nguyệt muốn té xỉu. Hóa ra cái tên coi tiền như rác mà nàng vẫn tò mò lại là sư phụ của nàng! Bây giờ nghĩ đến Lăng Phi Dương Hình Lâm Châu có thân phận khác, Gia Cát Minh Nguyệt còn khó hiểu tại sao lại có nhiều tiền như vậy nữa.

      " có, ta xem cái kia làm gì?" Hình Lâm Châu rất nghi ngờ hỏi.

      "Sư phụ à, người lấy cái này để làm cái gì?" Gia Cát Minh Nguyệt rất muốn biết Hình Lâm Châu treo thưởng ngôi sao thủy tinh này là vì cái gì.

      "Ta vẫn nghiên cứu phối phương của dược thủy thân, rốt cuộc nghiên cứu ra mấy thứ vật liệu trong đó, trong đó có ngôi sao thủy tinh này nha!" Hình Lâm Châu vô cùng kích động, nâng niu ngôi sao thủy tinh tay, nhìn thế nào cũng đủ.

      "Sư phụ, người... có tiền!" Gia Cát Minh Nguyệt rốt cuộc vô lực phun ra câu này, "Mười vạn kim tệ đó..."

      "Nghề này của ta chính là đốt tiền, ta có tiền làm thế nào thí nghiệm?" Hình Lâm Châu rất đắc ý, "Mười vạn kim tệ vẫn còn ít, được ngôi sao thủy tinh này ta vẫn là kiếm lời, con biết ngôi sao thủy tinh này. .. Chờ chút!" Hình Lâm Châu bỗng nhiên giống như con vịt bị bóp cổ, rướn cổ lên, trợn mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.

      "Làm sao con biết ta treo giải thưởng mười vạn kim tệ?" Hình Lâm Châu trợn mắt lên nhìn Gia Cát Minh Nguyệt.

      "Ta khát nước... lên uống nước trước. Còn có, hai vị sư phụ, lần này ta có việc cầu hai người nha." Gia Cát Minh Nguyệt trả lời Hình Lâm Châu, chỉ có điều nàng móc ra ngôi sao thủy tinh còn lớn hơn khối trong tay Hình Lâm Châu, quơ quơ, lên lầu.

      Hình Lâm Châu há hốc miệng, ánh mắt dán tay Gia Cát Minh Nguyệt có cách nào dời .

      "Có việc cầu chúng ta?" Thương Vô Nhai sững sờ, từ khi Gia Cát Minh Nguyệt bái bọn họ làm thầy tới nay, chưa bao giờ mở miệng cầu xin bọn họ cái gì, lần này là vì ai vì chuyện gì đây?

      Lúc Gia Cát Minh Nguyệt ra cầu của nàng xong, Thương Vô Nhai và Hình Lâm Châu đều nghiêm mặt lại, hiển nhiên rất bất mãn đối với hành vi của Hoàng thái tử.

      "Chuyện này chúng ta với hoàng thượng, xử lý tốt." Hình Lâm Châu trịnh trọng . rất thích những chuyện câu tâm đấu giác vì hoàng quyền, say mê luyện kim, muốn nhúng tay vào những việc này. Thế nhưng tại đồ đệ bảo bối cầu đến , vậy dĩ nhiên giống nhau.

      "Hoàng thái tử, ngoài mặt hiền lành, thế nhưng bên trong... thể làm, thể làm." Thương Vô Nhai nhàng thở dài. Những chuyện liên quan đến quyền thế, vốn nhúng tay. Chỉ có điều lần này đồ đệ ngoan cầu khác.

      Mọi chuyện có thể giải quyết đương nhiên là tốt rồi, Gia Cát Minh Nguyệt yên lòng.

      Hình Lâm Châu lại quấn quít lấy nàng, bảo nàng kể chuyện lần này Bạch Băng bình nguyên, muốn biết ngôi sao thủy tinh này làm sao tìm được. Khi biết thủy tinh hi hữu này lại bị Kim xà vương cho rằng rác rưởi, khóe miệng của co giật liên tục, thực là phá gia a phá gia! Sau đó Gia Cát Minh Nguyệt lấy ra ít ngôi sao thủy tinh nữa, để Hình Lâm Châu tiếp tục nghiên cứu thân dược thủy. Thầm nghĩ chờ mình rảnh rỗi, cũng phải cố gắng nghiên cứu chút. Thương Vô Nhai nghe thấy Cự Phong có kỹ năng phụ gia, móng vuốt có thứ gì thể xuyên thủng, tỏ vẻ rất vui. Bảo Gia Cát Minh Nguyệt chờ thương thế Cự Phong hoàn toàn tốt lên nhất định phải diễn luyện chút.

      "Sư phụ, người chuyện dược thủy thân người nghiên cứu ?" Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy rất hứng thú với chuyện này.

      "Được." Hình Lâm Châu gật đầu, "Vật liệu ta nghiên cứu ra vài loại, kết quả phát đều vô cùng hi hữu, dễ dàng có được. Con xem ta treo giải thưởng ngôi sao thủy tinh này mà cũng khó khăn như thế. năm, bây giờ mới tìm được. Hơn nữa còn là chính con hoàn thành nhiệm vụ. Những tài liệu khác càng quý trọng hơn. Hơn nữa ta còn biết trình tự luyện chế." Hình Lâm Châu rất là đau đầu .

      "Sau này lại cẩn thận nghiên cứu, có lẽ biết được." Gia Cát Minh Nguyệt cũng hứng thú, thầm nghĩ lúc nào đó cũng nghiên cứu chút, nếu có thể luyện chế ra loại dược thủy này, vậy khác gì phần mềm hack nghịch thiên a!

      Chuyện của mấy người Thẩm Nhược Phong, Hình Lâm Châu và Thương Vô Nhai quả nhiên giải quyết rất trọn vẹn. Hoàng thượng lôi Hoàng thái tử ra dạy dỗ trận, nhưng có trừng phạt quá đáng. Dù sao là hoàng đế đời sau. Hoàng thái tử nén giận trong lòng, lại cũng thể gây phiền phức cho đám người Thẩm Nhược Phong. nghĩ ra, đoàn dong binh nho làm sao có thể khiến cho hai bá chủ này ra mặt giúp bọn họ. Đặc biệt hoàng thúc công, thiếu chút nữa tát cho cái rồi.
      Last edited: 25/11/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 65.4

      Gia Cát Minh Nguyệt lại khôi phục sinh hoạt lúc trước. Học viện Thiên Phong và hiệp hội Triệu Hoán Sư. Thương Vô Nhai và Hình Lâm Châu thay phiên nhau dạy nàng, hận thể dạy hết toàn bộ những thứ họ biết cho Gia Cát Minh Nguyệt.

      Mấy ngày nay Gia Cát Minh Nguyệt hơi bị áp lực, về học viện Thiên Phong ở đúng tuần.

      Chạng vạng tối, ăn cơm xong, nhóm Gia Cát Minh Nguyệt lại ngồi ở bên hồ cách cổng học viện xa, nghỉ ngơi tán gẫu.

      "Minh Nguyệt, gần đây hình như nàng gầy ?" Lăng Phi Dương nhìn Gia Cát Minh Nguyệt có chút uể oải, hơi nhíu mày mở miệng .

      "Có thể gầy sao?" Gia Cát Minh Nguyệt tỏ vẻ đau khổ, "Hai vị sư phụ kia, đều cao tuổi rồi, biết làm sao tinh lực còn dồi dào như vậy. Ta sắp mệt chết rồi, chịu được, cho nên tuần này ta kiên quyết qua đó."

      "Cũng được, ở học viện nghỉ ngơi , mấy ngày nay chúng ta cũng chưa được ra ngoài ăn." Mặc Sĩ Thần chen vào, thuận tiện sờ sờ thịt bụng mình.

      "Học tập tất nhiên rất quan trọng, thế nhưng thân thể quan trọng hơn. Nàng cố gắng chuyện với hai vị sư phụ chút." Lăng Phi Dương có chút bất mãn .

      "Ừm." Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, "Đúng rồi, đôi bao tay kia dùng được ?"

      "Dùng tốt." Lăng Phi Dương từ trong túi móc ra bao tay, mang theo, "Ta luôn mang theo bên người đó."

      "Dùng tốt là được." Gia Cát Minh Nguyệt khẽ mỉm cười.

      Tà dương đỏ ửng khắp núi đồi, khiến cho người Gia Cát Minh Nguyệt cũng rực rỡ lên theo, Lăng Phi Dương nhìn mà ngẩn ngơ.

      Lăng Phi Dương định chuyện, ngoài cổng chợt truyền đến trận kêu gào: "Gia Cát Minh Nguyệt, ngươi ra đây cho ta!"

      Hả? Mọi người hai mặt nhìn nhau, giọng này, rất quen tai a!

      Sau đó mọi người ngó đầu nhìn ra ngoài cổng, liền nhìn thấy Viên Thế Hào gân cổ lên giọng rống lên.

      "Ồ, sao còn dám tới? Lần trước đánh đủ?" Gia Cát Minh Nguyệt thực là tò mò, cái tên này lần trước bị đánh thành đầu heo, chạy xin tứ hôn thành công, lại còn chịu yên tĩnh, tại vẫn dám chạy tới. muốn ăn đòn đến mức đó?

      "Trưởng Tôn Ninh Hạo!" Lăng Phi Dương chợt nhíu mày, trầm thấp phun ra câu, nhìn thấy thiếu niên mặt biểu cảm bên cạnh Viên Thế Hào, chính là Trưởng Tôn Ninh Hạo, người được khen là thiên tài Triệu Hoán Sư đệ nhất của học viện Tử Vân, kỳ thực còn là kiếm sĩ. Võ giả song tu hiếm thấy, hào quang người tuyệt đối thua gì và Lạc Kinh Phong. Ngày hôm nay lại bồi tiếp Viên Thế Hào đến tìm phiền phức cho Minh Nguyệt sao? Viên Thế Hào làm sao thỉnh cầu ? Nếu như là , còn có chút phiền phức.

      "Ồ, Trưởng Tôn Ninh Hạo cũng tới?" Gia Cát Minh Nguyệt cũng nhìn thấy Trưởng Tôn Ninh Hạo bên cạnh. Nàng đứng dậy, trực tiếp về phía cổng học viện. Lăng Phi Dương vội vã theo sau, yên lòng để Gia Cát Minh Nguyệt đơn độc đối đầu với Trưởng Tôn Ninh Hạo.

      "Sao ngươi lại đến đây?" Nhưng mà, Gia Cát Minh Nguyệt lại có vẻ rất quen thuộc với Trưởng Tôn Ninh Hạo, tiến lên chào hỏi.

      "Tìm ngươi." Trưởng Tôn Ninh Hạo tuyệt đối là tên mặt đơ, mặt cảm xúc ra câu này.

      Cho nên khiến cho Viên Thế Hào bên cạnh hiểu lầm, kêu gào lên: "Gia Cát Minh Nguyệt, ngày hôm nay khiến cho ngươi đẹp mặt! Trưởng Tôn Ninh Hạo là Triệu Hoán Sư lợi hại nhất học viện Tử Vân chúng ta, hơn nữa còn là kiếm sĩ. Ngày hôm nay ngươi cứ chờ xin tha !"

      Sao? Gia Cát Minh Nguyệt hơi nghi hoặc nhìn Trưởng Tôn Ninh Hạo mặt đơ chút, lại nhìn Viên Thế Hào chút, rất khó hiểu hỏi Trưởng Tôn Ninh Hạo: "Ngươi biết tên ngu ngốc này?"

      " quen biết." Trưởng Tôn Ninh Hạo trả lời thẳng thắn. Sau đó lại quay đầu nhìn Lăng Phi Dương chút, "À, Lăng Phi Dương, ngươi cũng ở đây, chào buổi tối."

      "Chào buổi tối..." Lăng Phi Dương đột nhiên cảm giác thấy đầu óc của chính mình có chút khó vận động. Người đến gây phiền phức sao lại lễ phép chào hỏi như thế?

      Viên Thế Hào há hốc mồm, Gia Cát Minh Nguyệt chớp mắt, 囧囧 nhìn Trưởng Tôn Ninh Hạo mặt đơ vừa trả lời lòng. Mấy người Lăng Phi Dương cũng hôn mê rồi, chuyện gì thế này?

      "Vậy sao ngươi cùng với ?" Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy, câu thông với người như Trưởng Tôn Ninh Hạo, nếu như ngươi trực tiếp hỏi câu hỏi, có trả lời. Hơn nữa tính tình của , ngươi đến hỏi câu, mới đáp câu. Bỗng nhiên, Gia Cát Minh Nguyệt nhớ tới kiếp trước có ví dụ, cóc ghẻ, chọc cái, nhảy bước.

      "Ta đến tìm ngươi, nghe được, cho nên theo đến." Khuôn mặt tuấn lãng của Trưởng Tôn Ninh Hạo vẫn có biểu lộ gì khác.

      "Viên Thế Hào, tên ngu ngốc nhà ngươi, có phải là cho rằng Trưởng Tôn Ninh Hạo đến gây với ta?" Gia Cát Minh Nguyệt bừng tỉnh.

      "Chẳng lẽ phải?" Viên Thế Hào hỏi ngược lại.

      "Tại sao ta phải gây với nàng?" Trưởng Tôn Ninh Hạo quay đầu, vẻ mặt thành nghiêm túc hỏi Viên Thế Hào.

      Viên Thế Hào há hốc miệng, có ý gì? Vừa nãy ngươi lạnh mặt muốn tới học viện Thiên Phong tìm Gia Cát Minh Nguyệt, chẳng lẽ phải khiêu chiến, chẳng lẽ phải đến tìm phiền phức cho nàng?

      "Ha ha ha..." Gia Cát Minh Nguyệt rốt cuộc nhịn được cười ra tiếng, sau đó tỏ vẻ thương cảm nhìn Viên Thế Hào. Kỳ thực, trách Viên Thế Hào nghĩ như vậy, có trách chỉ trách Trưởng Tôn Ninh Hạo là tên mặt đơ, mà lại ít , hành vi của , vẻ mặt của , tuyệt đối khiến cho người hiểu lầm. Gia Cát Minh Nguyệt tự động tưởng tượng ra cảnh Trưởng Tôn Ninh Hạo vẻ mặt lạnh lẽo toàn thân sát khí muốn tìm Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó Viên Thế Hào ở bên cạnh nghe được, hưng phấn thôi. là thú vị quá mất. Gia Cát Minh Nguyệt thậm chí còn tưởng tượng, khi Trưởng Tôn Ninh Hạo gặp được người khiến phải lòng, sau đó vẻ mặt lạnh lẽo cảm xúc ta nàng, đối phương tuyệt đối cho rằng đến trả thù. Nghĩ đến chuyện này, Gia Cát Minh Nguyệt liền cảm thấy vui hết sức.

      "Ngươi, ngươi cười cái gì?" Trong lòng Viên Thế Hào chợt nổi lên cảm giác . Ngày hôm nay người cũng dẫn theo, bởi vì có Trưởng Tôn Ninh Hạo.

      "Đánh!" Gia Cát Minh Nguyệt phất tay, rất bình tĩnh phun ra chữ. Nàng tại có hậu trường hơi bị cứng, nhân cơ hội cáo mượn oai hùm thực là quá lãng phí rồi!

      Lăng Phi Dương Mặc Sĩ Thần còn có Tiết Tử Hạo, tích cực triển khai vận động tiêu cơm sau khi ăn.

      Tiếng kêu thảm thiết vang vọng bầu trời Tử Kính hồ, thực là người nghe thấy cũng phải giả vờ thương tâm rơi lệ a...

      "Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Gia Cát Minh Nguyệt quay đầu, xem Viên Thế Hào bị đánh gào thét nữa, hỏi Trưởng Tôn Ninh Hạo.

      "Giải thi đấu Thần Long, ngươi phải tham gia." Trưởng Tôn Ninh Hạo dùng giọng điệu khẳng định, sau đó lại quay đầu nhìn Lăng Phi Dương rất bạo lực ở bên kia chút, "Lăng Phi Dương, ngươi cũng phải tham gia."

      "Ồ. Tốt." Lăng Phi Dương bổ sung thêm cước, tranh thủ thời gian quay đầu nhìn sang bên này, đồng ý.

      "Giải thi đấu Thần Long?" Gia Cát Minh Nguyệt sững sờ, hình như Văn Dật từng đề cập tới rồi. Giải thi đấu Thần Long là hạng mục truyền thống diễn ra hàng năm của các học viện Tinh các quốc gia phía nam của đại lục Thương Lan, do học viện Tinh của các quốc gia phái ra học viên đứng đầu tham gia, thành tích thi đấu ảnh hưởng khá lớn đến danh vọng và danh dự của học viện, thậm chí đối với địa vị quốc gia cũng có ảnh hưởng nhất định, cho nên bất kể quốc gia hay là học viện vẫn luôn nhất mực coi trọng, học viện có thể đạt được thành tích tốt trong giải thi đấu Thần Long nhận được ủng hộ về tài chính to lớn và ưu tiên phân phối tài nguyên. Ngay cả hoàng thượng cũng rất coi trọng giải thi đấu Thần Long này.

      " sai, đến lúc đó tiến hành chọn lựa. chọn lựa từ danh sách đề cử khắp các học viện tinh cả nước." Trưởng Tôn Ninh Hạo tới đây bắt đầu nhiều hơn, "Học viện các ngươi cũng có danh sách đề cử. Thế nhưng đề cử có nghĩa là có thể tham gia ngay. Phải tiến hành chọn lựa. Ngươi phải chiến thắng, đạt được danh ngạch, cùng ta tham gia."

      Gia Cát Minh Nguyệt suy tư, giải thi đấu Thần Long này, tham gia hình như chỉ có lợi, có hại. Địa điểm thi đấu còn ở Đan Lăng quốc, ừm, có thể thoát khỏi dằn vặt của hai ông lão gia thời gian, cũng tệ nha.

      "Ừm, ta tranh thủ." Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu.

      " phải tranh thủ, là nhất định!" Nét mặt Trưởng Tôn Ninh Hạo rất nghiêm túc.

      "Biết rồi, biết rồi. Nhất định!" Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu rất bất đắc dĩ. chuyện với Trưởng Tôn Ninh Hạo này, tuyệt đối mất hứng. Cái tên này chuyện gì cũng có nề nếp. Mới có bao lớn, dáng vẻ lão thành như vậy, cũng biết giống ai a.

      "Vậy ta đây. Đến lúc đó gặp." Trưởng Tôn Ninh Hạo lần nữa nghiêm túc tạm biệt.

      "Ừm, thong thả, đến lúc đó gặp." Gia Cát Minh Nguyệt cũng nghiêm túc tạm biệt.

      Trưởng Tôn Ninh Hạo cứ như vậy mặt cảm xúc về phía cổng học viện, chút cũng nhìn Viên Thế Hào bị đánh cho bầm dập lăn đất. Viên Thế Hào nước mắt lưng tròng, nhìn theo bóng Trưởng Tôn Ninh Hạo rời .

      "Được rồi, đánh xong thu công, đêm nay chúng ta chợ đêm ăn khuya ?" Gia Cát Minh Nguyệt phất tay ngăn mọi người lại, đề nghị.

      "Ý kiến hay , ta muốn ăn bánh chẻo thủy tinh chiên." Mặc Sĩ Thần vừa nghe thấy mắt liền sáng lên.

      " ăn quán thang bao*." Tiết Tử Hạo cũng đề nghị.

      "Em muốn ăn kẹo đường nhiều màu." Đây là giọng của Huyên Huyên.

      "Vậy đều ăn." Lăng Phi Dương nhún vai, đối với đám ăn hàng này chẳng biết gì.

      Viên Thế Hào khóc chạy ra khỏi học viện Thiên Phong, trước khi quên ném lại câu kinh điển của sói xám: Ta trở lại*! :))
      *hoạt hình cừu vui vẻ và sói xám a ~
      ...

      "Minh Nguyệt, sao nàng lại quen Trưởng Tôn Ninh Hạo?" Lăng Phi Dương hiếu kỳ.

      "Đánh qua trận liền quen biết." Gia Cát Minh Nguyệt .

      "Hả, ra là như vậy." Lăng Phi Dương ràng. Trưởng Tôn Ninh Hạo chính tên võ si, nhìn thấy cao thủ liền đánh trận là bình thường. Hóa ra là quen Minh Nguyệt bằng cách đó. Cái tên này cả ngày nghiêm mặt, còn tưởng rằng đến gây , ngờ là đến ôn chuyện.

      "Giải thi đấu Thần Long, mỗi học viện đều có danh sách đề cử?" Gia Cát Minh Nguyệt hỏi Lăng Phi Dương.

      "Ừm. Đến lúc đó chúng ta hỏi Văn Dật lão sư chút xem có mấy danh ngạch." Lăng Phi Dương sờ sờ cằm, nhìn mấy người Mặc Sĩ Thần chút, "Giải thi đấu Thần Long cao thủ nhiều như mây, nếu như lấy trình độ tại của bọn họ, cách nào tiến vào trận chung kết."

      " sai, cho nên, tiếp theo các ngươi nghênh đón huấn luyện của ta !" thanh đột nhiên vang lên cách đó xa.

      "Lão sư!" Mọi người trăm miệng lời gọi ra thân phận của người đến. Người đến chính là Văn Dật.

      "Danh ngạch chỉ có bốn cái, ta chuẩn bị đề cử bốn người các ngươi ." Văn Dật mỉm cười .

      Còn đợi mọi người chuyện xong, ngoài cổng có người thở hồng hộc chạy đến.

      "Lương lão sư?" Gia Cát Minh Nguyệt nhìn người đến xong, sửng sốt. Lương Nhu Vân phải lão sư của học viện Tử Vân sao? Làm sao lại tới đây?

      Lúc Văn Dật nhìn thấy Lương Nhu Vân chạy đến, sắc mặt liền thay đổi, thậm chí cả thân thể cũng khẽ run lên.





      ....hết chương 65....
      Last edited: 25/11/15
      Lương Hoàng KimPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 66.1: Phụ thân thực của Gia Cát Minh Nguyệt là ai?

      Lương Nhu Vân vừa xông tới liền nhìn thấy đám người Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó căng thẳng chạy đến trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt, cẩn thận nhìn Gia Cát Minh Nguyệt từ đầu xuống chân, mới : "Gia Cát Minh Nguyệt, ngươi sao chứ?"

      "Lương lão sư?" Gia Cát Minh Nguyệt hơi ngẩn ra. Sao Lương Nhu Vân lại đột nhiên chạy tới đây?

      "Vừa nãy ta nghe Trường Tôn Ninh Hạo đến tìm ngươi phiền phức, ta lo lắng." Lương Nhu Vân vẫn còn hơi thở dốc, thế nhưng lo lắng giữa chân mày sao che giấu được."Đứa bé Ninh Hạo này, chính là tên võ si, có phải đến tìm ngươi tỷ thí hay ? Có làm ngươi bị thương hay ?"

      Lần này mọi người có thể coi như ràng nguyên nhân Lương Nhu Vân xuất ở đây.

      "Ta có chuyện gì." Gia Cát Minh Nguyệt cười lên, lắc lắc đầu, rồi lại cảm kích , "Lương lão sư, cảm ơn người quan tâm." Lương Nhu Vân và nàng kỳ thực tính là có giao tình. Tiếp xúc cũng nhiều, thế nhưng Lương Nhu Vân lại quan tâm nàng.

      "Vậy tốt." Lương Nhu Vân nhàng thở ra, sau đó ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Văn Dật mặt tái mét đứng ngây ra đó ngơ ngác nhìn nàng.

      "Văn... Văn Dật..." Lúc này Lương Nhu Vân mới phát Văn Dật cũng ở đây, nàng cũng đổi sắc mặt, lát sau mới từ trong miệng phun ra mấy chữ.

      "Ừm, nàng, nàng..." Văn Dật cũng biết cái gì mới tốt, người mình tâm tâm niệm niệm bỗng nhiên xuất ở trước mặt, hề báo trước như vậy, khiến cho ứng phó kịp.

      "Chàng, gần đây ổn ?" Lương Nhu Vân sâu kín nhìn Văn Dật, tâm tình hơi hơi ổn định xong, nghẹ giọng hỏi.

      "Ta... Đại khái cũng tạm được." Văn Dật cũng si ngốc nhìn Lương Nhu Vân trước mắt.

      Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, tự nhiên hiểu, giữa hai người này, có vấn đề. Cho nên bọn họ đều rất tự giác lặng lẽ di động bước chân, rời khỏi nơi này. Nhưng mà trước khi , Gia Cát Minh Nguyệt còn ném lại câu tiếp theo: "Lương lão sư, người đến học viện chúng ta dạy học cần phải đứng ở bên hồ nhìn xa xăm sang bên này nữa rồi, muốn gặp Văn lão sư lúc nào gặp lúc ấy nha."

      Mặt Lương Nhu Vân lập tức đỏ chót, Văn Dật vừa mừng vừa sợ nhìn Lương Nhu Vân. Văn Dật tiến lên vài bước, đứng ở trước mặt Lương Nhu Vân, chuyện có chút lắp bắp: "Nhu, Nhu Vân, nàng, nàng thường đứng ở bên hồ, nhìn sang bên này... Ta, kỳ thực ta..."

      Lương Nhu Vân ngẩng đầu nhìn đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt xa, rốt cuộc quyết tâm, dũng cảm lần: "Kỳ thực, chàng cũng nhớ ta đúng hay ?" Khi bản thân nàng xong câu đó, mặt lại càng đỏ thêm, đỏ đến mức sắp ra máu.

      Trong khoảnh khắc, Văn Dật chợt sửng sốt, lần đầu tiên, lần đầu tiên Lương Nhu Vân ra những lời ấy.

      "Đúng, đúng vậy, ta, ta vẫn nhớ nàng, rất nhớ. Mỗi giờ mỗi khắc ta cũng ngờ..." Mặt Văn Dật cũng đỏ bừng sắp bốc cháy rồi. chưa bao giờ nghĩ tới Lương Nhu Vân lại chủ động ra những câu này, mỗi lần nàng đều dùng cặp mắt đau thương kia mà nhìn , nhưng dù sao cũng rất trầm mặc.

      Lương Nhu Vân vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Chàng, rốt cuộc chịu ra những như vậy, ta cho rằng chàng còn có thể trốn."

      "Nàng cũng như vậy, ta còn trốn, vẫn là nam nhân sao?" Trong lòng Văn Dật kỳ thực rất hổ thẹn.

      "Vậy, vậy chàng, hoan nghênh ta đến dạy học sao?" Lương Nhu Vân lại hỏi.

      Văn Dật kinh ngạc: "Đến, đến dạy học, nàng, nàng..."

      "Ta sớm nên như vậy. Ta vẫn có dũng khí bước bước này, thế nhưng, Gia Cát Minh Nguyệt bọn họ dũng cảm như vậy lại làm cho ta ước ao, cho nên, tại ta quyết định, sau này ước ao được giống như bọn họ nữa. Tự ta bước ra bước này." Lương Nhu Vân kiên định .

      "Ta, ta đương nhiên hoan nghênh nàng đến dạy, đương nhiên!" Văn Dật kích động biết cái gì cho phải. Nhu Vân của có thể có chuyển biến như thế, chẳng phải là nhờ mấy người Gia Cát Minh Nguyệt sao? Vậy sau này huấn luyện, có phải là nên cân nhắc thả lỏng cho bọn họ chút? Chỉ chút xíu thôi? Trong quá khứ, bọn họ người trốn, người dừng bước chủ động tiến tới, cho nên vẫn luôn tiến triển chút nào. Hai người ràng trong lòng có lẫn nhau, nhưng cách nào lại gần bước. Nếu như hôm nay Lương [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66.2

      Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên biết Trưởng Tôn Trường Minh ở đó mà cảm thán hướng gió, nàng và mọi người nhìn hai người Lương Nhu Vân cùng Văn Dật, cảm thấy ê răng. Hai người này, có thể bận tâm đến hình tượng chút hay ! Lương lão sư, người lấy cái khăn tay đến lau trán cho Văn Dật lão sư làm cái gì, người xác định trán có mồ hôi sao? Hình như bình thường chỉ động miệng lưỡi gào thét chúng ta thao luyện thôi mà? Văn Dật lão sư, người có thể chú ý tới hình tượng chút , người tình đưa tình nhìn Lương lão sư cũng thôi , Lương lão sư đưa nước uống cho người, người có cần phải nắm lấy cái chén cùng với tay Lương lão sư mãi buông như thế ? Còn có, người uống nước đổ nước cả vào lỗ mũi, còn cho phép chúng ta cười, đây là muốn chúng ta phải làm sao?

      "Nhìn cái gì vậy?" Văn Dật vừa nghiêng đầu, lại nhìn thấy vài tên học sinh ở đó nhìn bọn họ cười trộm, nhất thời hóa thân thành sói rít gào lên, "Mặc Sĩ Thần, tinh thần lực của ngươi vẫn là quá yếu, tiếp tục triệu hoán, ngừng triệu hoán triệu hoán lại. Đem tinh thần lực ra dùng cạn! Gia Cát Minh Nguyệt, ngươi ăn cơm hả? Vung cái chủy thủ như vậy. Tiếp tục đánh , vừa đánh vừa gọi ma sủng của ngươi ra. Lăng Phi Dương, ngươi là kiếm sĩ là kiếm sĩ đó, toàn lực ứng phó chứ. Tiết Tử Hạo, ngươi lăn còn chưa đủ, tiếp tục lăn lộn!"

      Mặc Sĩ Thần dựa theo biện pháp của Văn Dật, ngừng tiêu hao toàn bộ tinh thần lực, sau đó lại minh tưởng khôi phục lại, cảm giác tinh thần lực quả có tiến bộ. Mà Gia Cát Minh Nguyệt khổ sở đánh nhau với Lăng Phi Dương, vừa đánh vừa lặng lẽ đọc chú ngữ triệu hoán ma sủng. Tiết Tử Hạo bi thảm nhất, Văn Dật vì giúp cho có thể đối mặt bất kỳ tình huống gì cũng có thể tiến hành công kích trong trạng thái tốt nhất nên nghĩ hết biện pháp. Để nhảy qua chướng ngại vật, để lăn lộn đất, sau đó tìm cơ hội bắn tên...

      Bọn họ trưởng thành kinh người. Có lúc Văn Dật bí mật cảm thán, mấy người này đều là báu vật, làm sao lại để cho mình gặp phải. Thực là giẫm phải vận cứt chó rồi, vấp phải đại vận rồi.

      Cuối tuần, rốt cuộc Văn Dật cho bọn họ nghỉ ngày.

      Gia Cát Minh Nguyệt gọi Cự Phong ra, cưỡi lên, lắc lư chạy vào trong kinh thành, mua đồ ăn. Mà mấy người Lăng Phi Dương đều co quắp ở giường ngủ bù. Khoảng thời gian này huấn luyện cường độ cao khiến cho bọn họ mỗi ngày đều mệt bở hơi tai, nguyện vọng lớn nhất của mỗi người chính là ngủ giấc ngon. Gia Cát Minh Nguyệt chạy mua đồ ăn là bởi vì thương thế của Cự Phong được chữa khỏi, thèm, muốn ăn đùi gà. Mua đùi gà xong kín đáo đưa cho Cự Phong, Gia Cát Minh Nguyệt lại điều khiển Cự Phong đến tiệm bánh ngọt xếp hàng mua bánh hạt dẻ. Lần nào những người xếp hàng nhìn thấy thiếu nữ cưỡi phong báo này cũng tự giác tránh ra nhường nàng mua trước.

      Cho nên, lát sau, Gia Cát Minh Nguyệt liền vui sướng hài lòng bỏ mấy gói bánh ngọt vào trong túi của mình, chính mình cầm gói bánh hạt dẻ ăn mặt mày hớn hở. Vừa vào miệng liền tan ra, bánh hạt dẻ thơm ngát nha. Gia Cát Minh Nguyệt lấy ra miếng bánh hạt dẻ cao, lại nhìn thân hình nhắn của Dạ Mị ngồi vai mình, cuối cùng bẻ ra nửa rồi mới đưa cho Dạ Mị. Hai cánh tay bé của Dạ Mị nâng miếng bánh hạt dẻ còn to hơn đầu nàng, đầu tiên là cẩn thận từng li từng tí nếm miếng. Sau đó, hai mắt liền sáng lên. Nàng há to mồm, cũng để ý hình tượng, ngấu nghiến ăn xong, sau đó bay đến trước mũi Gia Cát Minh Nguyệt, đưa tay: "Ta còn muốn!" Gia Cát Minh Nguyệt cười cười lại đưa cho Dạ Mị nguyên miếng bánh hạt dẻ. Dạ Mị ôm bánh hạt dẻ, run rẩy bay, cuối cùng cũng đáp xuống được vai Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó há miệng ra bắt đầu ăn!

      Gia Cát Minh Nguyệt rất nhanh lại gọi vẹt mập ra, vẹt mập oa oa kêu, vừa ra ngửi thấy mùi thơm, lập tức nịnh hót: "Chủ nhân, chủ nhân nhân từ cao quý xinh đẹp của ta..." Gia Cát Minh Nguyệt dứt khoát nhét luôn bánh ngọt vào trong mỏ . Ừm, thế giới thanh tĩnh.

      Gia Cát Minh Nguyệt biết, cử động của chính mình lại bị người ta nhìn thấy hết. Lầu
      [​IMG]
      Lương Hoàng KimPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :