1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TRIỆU HOÁN SƯ KHUYNH THÀNH - Vô Ý Bảo Bảo (102.2/323)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 64.3

      "Minh Nguyệt, ngươi có việc gì. . . có việc gì tốt quá, vừa nãy ta lo lắng gần chết, chỉ sợ ngươi. . ." Mặc Sĩ Thần lúc này cũng mở mắt, vui đến mức quên luôn cả vết thương vai, cũng nhào tới giống như Đoan Mộc Huyên, thế nhưng trước người nàng rồi, hai cánh tay giang ra cũng dám ôm xuống, mặt mũi đỏ bừng chân tay luống cuống.

      "Mập mạp, cảm ơn." Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười, cho Mặc Sĩ Thần cái ôm nhàng.

      Mặc Sĩ Thần giật mình, đầu óc bỗng dưng choáng váng hồi, biết là do mất máu nhiều quá hay là bị làm sao, vừa rời khỏi cái ôm của Gia Cát Minh Nguyệt liền xoay người sang chỗ khác, gương mặt đỏ đến mức sắp chảy ra máu. . .

      Nguy cơ rốt cuộc qua , trong lòng mỗi người đều có cảm giác sống sót sau tai nạn, bắt đầu thay Mặc Sĩ Thần và Yến Khinh Phong băng bó kỹ vết thương, may mà vừa nãy Mặc Sĩ Thần uống hết đống dược thủy sau đó tinh thần lực bạo phát phát huy vượt trội, đúng lúc thi triển tinh thần dung hợp khiến cho biến dị bạo hùng đứng sững lại trong khoảnh khắc nên mới bị thương nặng, vết thương thoạt nhìn dọa người nhưng chỉ là vết thương ngoài da thịt mà thôi.

      Chẳng qua ngoài may mắn, tất cả mọi người đều vô cùng bội phục, biết Mập mạp này ăn cái gì mà lớn lên, uống ngay đống dược thủy lộn xộn lung tung như thế mà lại chẳng bị làm sao, nếu là người khác có khi bạo thể mà chết rồi.

      Mấy người nghỉ ngơi hồi, lại đến chỗ phát ra ánh sáng bảy màu giữa thạch điện, biết đồ vật con bạo hùng biến dị này liều mạng để bảo vệ, rốt cuộc là cái gì !

      "Chiếc dây chuyền đẹp!" Đoan Mộc Huyên sợ hãi than tiếng.

      Ở giữa bãi đá có đặt sợi dây chuyền, cũng biết là do tài liệu gì chế thành, toàn thể lộ ra lưu quang kỳ dị giống như cầu vồng, hơn nữa nhìn kỹ lại, quang mang bảy màu cũng đứng yên mà ngừng lưu động biến ảo bề mặt sợi dây chuyền, toát ra khí tức thần bí.

      Vây xung quanh sợi dây, trong lòng mỗi người đều có tia cảm giác kỳ quái, giống như bên trong ánh cầu vồng lưu động chứa nguồn năng lượng đặc biệt nào đó, khiến cho nơi sâu nhất trong linh hồn của bọn họ sản sinh ra tia cộng hưởng.

      "Tỷ tỷ, người của chị. . ." Đoan Mộc Huyên đột nhiên nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, ngơ ngác ra lời. Chỉ thấy người Gia Cát Minh Nguyệt chợt lên điểm sáng, ngờ cũng bắn ra quang mang bảy màu gắn chặt thành đường với sợi dây chuyền, tạo thành vòng cầu vồng rực rỡ, lại trở nên càng thêm thánh khiết mà chói mắt, thậm chí còn mơ hồ tản mát ra uy thế khiến kẻ khác dám nhìn gần.

      "Đây phải là quang mang bảy màu vừa mới xuất trong gian tinh thần sao?" Gia Cát Minh Nguyệt cũng kinh ngạc vạn phần, thận trọng lấy từ người ra miếng ngọc bội, chính là tấm bảo đồ lúc trước lấy ra từ người La Kiêu sau đó lại bị Ngạn Hống dùng hỏa diễm đốt cháy. Luồng quang mang bảy màu kia đúng là phát ra từ miếng ngọc bội này.

      "Đây, đây là chuyện gì?" Gia Cát Minh Nguyệt kỳ quái .

      "Chẳng lẽ là tinh huyễn thủ hộ!" Lăng Phi Dương kinh hô thành tiếng, gần như thể tin vào hai mắt của chính mình.

      "Cái gì là tinh huyễn thủ hộ?" Mấy người Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo hẹn mà cùng hỏi. Gia Cát Minh Nguyệt lại trầm mặc xuống, hình như nàng từng thấy qua ghi chép về thứ này ở trong thư phòng của Thương Vô Nhai. Thế nhưng, có thể sao? Có thể là thứ đồ vật nghịch thiên đó sao?

      "Trong lịch sử lâu đời của hoàng thất, trăm ngàn năm qua vẫn truyền lưu bí mật, ở mảnh đại lục này có nơi bí phong ấn nguồn sức mạnh cường đại, có lẽ là kiện thần khí, có lẽ là thần thú còn sót lại từ thời thượng cổ, cụ thể là cái gì ai được, nhưng ai tìm đến được nơi này có khả năng tự mình thống nhất toàn bộ lực lượng của đại lục, từ xưa đến nay hoàng thất tìm kiếm vô số lần, lại hoàn toàn tìm được, mà tinh huyễn thủ hộ, hay chính là trong những chìa khóa mở ra nguồn sức mạnh này." Lăng Phi Dương vừa , vừa cầm lấy dây chuyền đeo cho Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó lại tiếp.

      "Tinh huyễn thủ hộ là bộ trang sức, có người tổng cộng có năm món, mỗi món đều có công dụng đặc thù nào đó, mà khi hai món đồ hoặc hơn tập hợp lại cùng nhau có thể sản sinh ra hiệu quả cường đại và thần kỳ hơn nữa, nếu như tập hợp đủ năm món tự mình mở ra được nguồn năng lực bị phong ấn trong truyền thuyết, đương nhiên bản thân người đó cũng trở nên cường đại hơn." Lăng Phi Dương tiếp, vừa vừa bất động thanh sắc quan sát sắc mặt của Yến Khinh Phong. Bảo vật như vậy, Yến Khinh Phong nghe xong có tâm tư gì đây? Người ở nơi này, Lăng Phi Dương đều tin. Ngoại trừ Yến Khinh Phong là sau này gặp được. Thế nhưng trong mắt Yến Khinh Phong tia tham lam và kỳ dị nào, chỉ cau mày bình tĩnh nghe.

      "Thần kỳ như vậy, tỷ tỷ người mau thử xem, hai món hợp cùng chỗ có hiệu quả gì?" Đoan Mộc Huyên rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử, nghe Lăng Phi Dương xong cảm thấy rất tò mò.

      "Nếu như đúng là bảo vật đó, như vậy, Minh Nguyệt, ngươi nghìn vạn lần thể tùy tiện cho người khác xem. Quá nguy hiểm, ngươi nên biết hoài bích có tội. Mấy người các ngươi cũng cần phải bảo mật. thể tùy tiện nhắc tới trước mặt người khác." Yến Khinh Phong ra lo lắng của chính mình. Lúc này Lăng Phi Dương cũng yên lòng. Xem ra, nhân phẩm của Yến Khinh Phong quả thực tin được.

      Gia Cát Minh Nguyệt và tất cả mọi người gật đầu, Yến Khinh Phong rất có lý. Truyền thuyết như vậy mặc kệ là hay giả, đều tràn đầy mê hoặc. Đặc biệt là những người dã tâm bừng bừng chuộng quyền thế, sợ rằng biết được tin tức này chạy theo như vịt*.
      *(nguyên văn)XU CHI NHƯỢC VỤ xua như xua vịt; chạy theo như vịt; đổ xô vào; bon chen
      "Ta biết, nếu như phải nhờ nó, ta và Mập mạp cũng chết rồi." Gia Cát Minh Nguyệt vuốt ve sợi dây chuyền, hồi tưởng lại ánh sáng bảy màu thánh khiết trong gian tinh thần lúc này, thoáng cái hiểu sợi dây chuyền này và ngọc bội cứu nàng, hiệu quả thần kỳ chính là bảo vệ linh hồn. Về phần hiệu quả đơn độc, ngọc bội nàng chưa phát ra nhưng mà sợi dây chuyền này, nếu như nàng đoán lầm có lẽ nó có liên quan đến con bạo hùng kia, sau này từ từ suy nghĩ biết.

      Sau khi Gia Cát Minh Nguyệt đeo cả hai thứ lên người, ánh sáng bảy màu hai món đồ trang sức đột nhiên biến mất, ngoại trừ ánh sáng ngọc long lanh, thoạt nhìn khác gì vật phẩm trang sức bình thường.

      Cũng còn may, mới vừa rồi Gia Cát Minh Nguyệt còn lo lắng suốt ngày bị bao phủ quang mang bảy màu, ra ngoài bị người ta nhìn như quái vật, giờ yên tâm rồi.

      " chung, chuyện này phải bảo mật." Lăng Phi Dương sắc mặt trịnh trọng .

      " ." Tất cả mọi người gật đầu mạnh.

      Vừa lúc đó, toàn bộ động quật bắt đầu lay động, thậm chí đầu có mấy hòn đá bắt đầu rơi xuống.

      " tốt! Động quật sắp sụp, chúng ta mau!" Lăng Phi Dương hét lớn tiếng, túm lấy Mập mạp, vác lên lưng bỏ chạy. :)))

      Gia Cát Minh Nguyệt cũng kéo Yến Khinh Phong thương tích bỏ chạy theo, Tiết Tử Hạo dứt khoát ôm lấy Đoan Mộc Huyên, theo sát ở phía sau.

      Vừa chạy ra khỏi động, tiếng ầm ầm ngừng vang lên, toàn bộ động quật sụp đổ trong nháy mắt. Đá vụ ngăn chặn cửa động, nhìn ra hình dạng lúc trước.

      Bụi bay đầy trời, bọn họ rốt cuộc có thể ngồi xuống nghỉ ngơi tốt rồi.

      "Phù ——" Mặc Sĩ Thần thở ra dài, bỗng nhiên mặt mày hớn hở , "Lần này đến mất công. Bạo hùng biến dị chỉ có hai kỹ năng, tiểu Đoàn tử của ta và Cự Phong của Minh Nguyệt mỗi người cái."

      "Mỗi người ?" Tiết Tử Hạo cũng có chút kinh hỉ.

      Đúng vậy đó, sau này Tiểu Đoàn tử của ta giậm chân cái, long trời lở đất a, ha ha ha ha. . . A a a, đau quá a, vết thương của ta, đau chết mất, nứt ra rồi." Mặc Sĩ Thần đắc ý vênh váo cười to, kết quả vui quá hóa buồn, vết thương rách miệng, đau đớn khiến cho chảy cả nước mắt.

      " Minh Nguyệt, kỹ năng của Cự Phong là gì?" Mọi người quay đầu nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt.

      "Sau này lợi trảo(móng vuốt sắc) của Cự Phong vô kiên bất tồi*." Gia Cát Minh Nguyệt cũng đắc ý cười cười, tiếp theo lại đau lòng thở dài, "Nhưng mà, Cự Phong thụ thương , cần phải dưỡng, muốn dung hợp xong kỹ năng phải cần khoảng thời gian."

      *vô kiên bất tồi 無堅不摧 có gì vững chắc mà phá nổi (chỉ sức mạnh vô địch, có thể phá bất cứ thứ gì).

      " khôi phục." Mặc Sĩ Thần an ủi Gia Cát Minh Nguyệt.

      "Được rồi, thừa dịp còn có thời gian, chúng ta rời khỏi nơi này trước, tìm chỗ cắm trại nghỉ ngơi!" Yến Khinh Phong lên tiếng.

      "Ừ." Tất cả mọi người đều lo lắng thương thế của Yến Khinh Phong và Mặc Sĩ Thần, nhất tề đồng ý.

      Sau đó mọi người tìm nơi bằng phẳng cách đó xa, bắt đầu dựng lều vải. Hai kẻ bị thương Yến Khinh Phong và Mặc Sĩ Thần ngồi ở bên nghỉ ngơi.
      Last edited: 23/11/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 64.4

      Ở tại chỗ nghỉ ngơi vài ngày, Yến Khinh Phong và Mặc Sĩ Thần có chút khởi sắc, bọn họ mới chuẩn bị lên đường.

      "!" Yến Khinh Phong nhàng sờ sờ vết thương vai mình, biết Gia Cát Minh Nguyệt dùng thuốc gì, vết thương khôi phục rất nhanh.

      " đâu?" Mặc Sĩ Thần có chút khẩn trương hỏi.

      "Đương nhiên là về, lẽ nào ngươi muốn ở đây ở cả đời?" Yến Khinh Phong cười hỏi.

      "Lại phải băng qua tuyết sơn?" Bắp chân Mặc Sĩ Thần bắt đầu run rẩy, đây mới là mối quan tâm trọng điểm của , trơ mắt nhìn Yến Khinh Phong, dáng vẻ kia muốn đáng thương bao nhiêu có đáng thương bấy nhiêu, "Yến đại tỷ, chúng ta, có thể băng qua tuyết sơn hay ? Có đường khác hay ? Chúng ta vòng qua ?"

      Yến Khinh Phong nhìn dáng vẻ Mặc Sĩ Thần tội nghiệp như vậy, cười ha hả: "Tiểu mập mạp, lúc trước phải ngươi còn dũng sợ ? Chết còn sợ, còn sợ độ cao?"

      "Cái kia, cái kia giống nhau." Mặc Sĩ Thần lắc đầu như trống bỏi.

      "Kỳ thực có thể con đường khác, băng qua cái đầm lầy này, xuyên qua rừng rậm Hắc Đàn trước mặt, có thể đến biên thành Đông Thịnh quốc, sau đó chúng ta quan đạo, như thế cũng có thể trở về." Yến Khinh Phong nhìn dáng vẻ khổ sở trông mong của Mặc Sĩ Thần, nín cười ra con đường khác.

      "Oa, vậy tốt quá! Chúng ta liền từ con đường này thôi." Mặc Sĩ Thần cao hứng nhảy nhót, muốn quay lại tòa tuyết sơn đáng sợ kia nữa đâu.

      "Nhìn cái bộ dạng nhát chết của ngươi kìa. Ngay cả phân nửa của Huyên Huyên cũng bằng." Tiết Tử Hạo ghét bỏ trợn tròn mắt.

      Gia Cát Minh Nguyệt cũng cười lắc đầu.

      Cứ như vậy, mọi người chuẩn bị băng qua đầm lầy. Yến Khinh Phong phía trước dẫn đường, cái đầm lầy này nàng cũng tương đối quen thuộc, cầm tay cây gậy chống làm bằng cành cây lớn, trước dò đường, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt theo sát phía sau.

      rất lâu, băng qua hơn nửa đầm lầy mới nhìn thấy có những sinh vật khác. Gia Cát Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn đầm lầy phía sau, thầm nghĩ ở đây có bạo hùng biến dị nữa, sau này chắc hẳn náo nhiệt hơn. ít sinh vật tới nơi này.

      Băng qua đầm lầy đại khái thuận lợi, ngoại trừ lần chân Tiết Tử Hạo bị lọt vào đầm lầy, sau đó mọi người kéo ra ngoài, có những chuyện ngoài ý muốn khác.

      Ngồi ở bên cạnh đầm lầy, Tiết Tử Hạo giũ giũ giày của mình, còn may bị thấm nước, chỉ bị ướt chút bên ngoài. Tiết Tử Hạo lấy cỏ và lá khô đất lau qua loa, lại thấy cánh tay nho đưa tới, tay cầm túm lá khô lớn. Tiết Tử Hạo ngẩng đầu nhìn lên liền thấy cặp mắt ướt nhẹp của Đoan Mộc Huyên ngó chừng . Tiết Tử Hạo mỉm cười, cầm lấy lá khô trong tay Đoan Mộc Huyên, xoa xoa giày."Huyên Huyên là ngoan nhất." Tiết Tử Hạo vừa nhìn Huyên Huyên vừa cười cười.

      Đoan Mộc Huyên mím môi, cười nhu thuận.

      "Tìm khoảng đất trống nghỉ ngơi thôi, tranh thủ trước đêm nay qua cánh rừng rậm này." Yến Khinh Phong ngẩng đầu nhìn sắc trời, tính toán thời gian chút, chắc là có thể trước lúc trời tối qua cánh rừng rậm này.

      "Ừ, cũng mệt mỏi rồi, ăn chút gì ." Lăng Phi Dương đứng lên nhìn xung quanh chút, sau đó chọn nơi rồi bảo mọi người qua đó ngồi nghỉ."Ăn chút gì Minh Nguyệt." Lăng Phi Dương cầm thịt xông khói trong tay đưa tới.

      Gia Cát Minh Nguyệt nhận lấy, cắn cái, mặn đến mức nàng nheo mắt lại. Nàng vội vàng vớ lấy túi nước của chính mình, hết nước! Sau đó quay đầu liền thấy Lăng Phi Dương móc ra túi nước chuẩn bị uống nước, nàng tay đoạt lại, ùng ục ùng ục uống ngay vài ngụm, thở hơi dài, mới trả túi nước lại cho Lăng Phi Dương.

      "Phi Dương, thịt xông khói của ngươi, mặn !" Gia Cát Minh Nguyệt ghét bỏ lắc lắc thịt trong tay trả lại cho Lăng Phi Dương.

      ?" Lăng Phi Dương sửng sốt, nhón chút bỏ vào trong miệng, cũng mặn đến nhướng mày, "Xem ra miếng thịt này cho hơi nhiều muối rồi."

      "Đúng thế." Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Mặc Sĩ Thần, "Mập mạp, đưa thịt bò khô ngươi giấu trong túi ra đây cho ta."

      "Ơ! Làm sao ngươi biết?" Mặc Sĩ Thần kêu thảm thiết hồi, đau lòng ôm túi của mình, trợn to hai mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, "Chỉ còn miếng cuối cùng thôi, muốn đâu."

      "Ta bảo ngươi đưa!" Gia Cát Minh Nguyệt nhào tới, cướp thịt.

      Lăng Phi Dương nhìn nét mặt tươi cười của Gia Cát Minh Nguyệt, khóe miệng cũng cong lên. cầm lấy túi nước chuẩn bị uống nước, lại dừng lại. Vừa nãy, Minh Nguyệt uống. . . Lăng Phi Dương nhìn mình túi nước trong tay mình sợ run, lát sau mới chậm rãi nhàng uống hớp nước. Cảm giác trong lòng lúc này, rất vi diệu, có chút vui vẻ, còn có hoảng loạn. . .

      Đoàn người nghỉ ngơi xong xuôi, lần nữa lại lên đường.

      "Cánh rừng rậm này gọi là rừng rậm Hắc Đàn, ban ngày sao, buổi tối loại rắn kịch độc thường lui tới. Gọi là kim xà, toàn thân đều là màu vàng kim, lưng chỉ có vệt đen, tốc độ công kích rất nhanh. Bị nó cắn bị thương mà , vết thương cho dù rất cũng lập tức khiến cho cả người biến thành màu đen và sưng to lên, đau nhức gì sánh được, nếu trong ba giờ được trị liệu từ từ thối rữa mà chết. Phiền toái nhất chính là đám xà này sống thành bầy đàn, đụng đến con là cả bầy chạy ra." Yến Khinh Phong phía trước, vừa vừa giải thích cho bọn họ tại sao trước khi trời tối phải băng qua rừng rậm Hắc Đàn.

      "Độc như vậy?" Gia Cát Minh Nguyệt thầm cả kinh, lại còn thối rữa mà chết. Hình Lâm Châu kia nàng bóc lột được ít thứ tốt, đương nhiên trước khi , Hình Lâm Châu cũng chủ động gói ghém cho nàng ít dược tề, trong đó có ít thuốc giải độc. Cũng biết những dược tề Hình Lâm Châu cho có thể chống lại được độc của kim xà hay . Gia Cát Minh Nguyệt cũng chỉ suy nghĩ chút mà thôi, với lại bầy kim xà buổi tối mới hoạt động mà, chỉ cần trước khi trời tối qua mảnh rừng rậm này tốt rồi.

      đường tới, Yến Khinh Phong chợt phát có chỗ nào đó ổn. Đầu tiên là ngừng có sóc, thỏ vân vân từ đằng trước chạy về phía bọn họ, hoang mang rối loạn giống như chạy trối chết. Ban đầu Tiết Tử Hạo còn nhân tiện bắn mấy con thỏ, thế nhưng lát sau chỉ những động vật , thậm chí có cả hươu nai, lợn rừng và số loài động vật lớn hơn cũng chạy về phía bọn họ bên này. Bọn chúng hoàn toàn công kích bọn họ, từ bên cạnh bọn họ kinh hoàng chạy mất. Giống như phía sau có vật gì đáng sợ sắp đuổi kịp vậy. bao lâu, đám chim chóc cây cũng tới tấp bay lên.

      "Chuyện gì xảy ra?" Lăng Phi Dương nhíu mày, phía trước chẳng lẽ có dị trạng gì. Lẽ nào là mãnh thú cường đại?

      " xem. . ." Yến Khinh Phong còn chưa hết lời, phía trước mơ hồ truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Mà tiếng kêu thảm kia càng ngày càng thê lương.

      "A!" Bỗng nhiên, Mặc Sĩ Thần quát to tiếng, bỗng nhiên lui về phía sau hai bước, suýt nữa đạp phải Tiết Tử Hạo.

      Mọi người nhìn theo ánh mắt của liền thấy con kim xà thân như ngón cái vắt ngang cành cây, bỗng nhiên rũ xuống, dọa cho Mặc Sĩ Thần sợ hãi kêu lên. Loại xà này quả nhiên giống như Yến Khinh Phong giới thiệu, toàn thân đen kịt, lưng có vạch vàng chói mắt. Mặc Sĩ Thần lui về phía sau, mà còn tiếp tục đứng đằng trước chừng bị kim xà cắn luôn. Quá nguy hiểm!

      "Kim xà!" Yến Khinh Phong thay đổi sắc mặt. Chuyện gì xảy ra? Kim xà phải thường ra ngoài vào buổi tối sao ? Ban ngày kim xà ra hoạt động chỉ là ngẫu nhiên? Rất nhanh, suy đoán này lập tức bị phủ định. Thanh huyên náo vang lên chung quanh.

      Gia Cát Minh Nguyệt nhìn kỹ xong, lập tức sởn hết cả da gà. Phạm vi xung quanh ngừng có kim xà bò ra, nhánh cây, dưới gốc cây, trong đám lá rụng, trong bụi cỏ, rậm rạp chằng chịt kim xà thè ra thụt vào cái lưỡi đỏ tươi, xuy xuy~. . .

      "Sao lại nhiều xà như vậy?" Mặc Sĩ Thần tái mặt.

      Đoan Mộc Huyên nhịn được dựa sát bên cạnh Tiết Tử Hạo, Tiết Tử Hạo ôm chầm vai của nàng, nhàng an ủi: "Đừng sợ."

      Yến Khinh Phong cũng có chút kinh sợ, bầy kim xà, nàng cũng là lần đầu tiên thấy bầy kim xà hoạt động vào ban ngày. Phía trước rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

      Gia Cát Minh Nguyệt lại nhanh chóng móc trong túi ra mấy bình thuốc bột, tay mắt lanh lẹ rắc bột phấn đều đều lên người từng người, từ đầu đến chân, chỗ nào cũng bỏ sót. Sau đó, chuyện thần kỳ xảy ra, đám kim xa này nhìn thấy bọn họ dứt khoát đường vòng, khắp nơi chung quanh la liệt kim xà, duy chỉ có chỗ bọn họ đứng có, tạo thành khu vực trống rỗng nho .

      "Phó đoàn trưởng, giết ta , ta chịu nổi!" Phía trước truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương.

      ", phải chịu đựng, chúng ta có thể ra!" Mơ hồ truyền tới giọng này, tựa hồ có chút quen tai.

      Yến Khinh Phong biến sắc: “Là đám người Liêu Phi !"

      Liêu Phi? Phó đoàn trưởng dong binh đoàn Đao Phong? Tên ngốc lễ phép có ma sủng là sư thứu kia? Đầu óc Gia Cát Minh Nguyệt trong nháy mắt hình dung ra người này như vậy. có biện pháp, Liêu Phi cho nàng ấn tượng chỉ có như vậy.

      "Ta xem!" Yến Khinh Phong nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở bên kia, tất nhiên mặc kệ dửng dưng, chạy chậm phóng lên phía trước. Nàng đến đâu, đám kim xà đều né tránh đến đó, đây đều là nhờ chỗ bột thuốc của Gia Cát Minh Nguyệt. Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt tất nhiên cũng theo, tuy rằng thích tên Liêu Phi này, thế nhưng Yến Khinh Phong và có giao tình, Yến Khinh Phong nhất định xuất thủ tương trợ. Như vậy, bọn họ bỏ lại Yến Khinh Phong quan tâm.
      Last edited: 23/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 64.5

      Đoàn người chạy chậm về phía trước, tiếng kêu thảm kia càng ngày càng gần. Mà kim xà chung quanh càng ngày càng nhiều, bọn họ thả chậm cước bộ, rất sợ kim xà né tránh kịp bị bọn họ đạp lên. Đạp lên liền thảm, bọn họ tin tưởng kim xà này tuyệt đối nguyện ý hung hăng ‘hôn’ bọn họ cái.

      Chờ bọn họ chạy lại gần liền phát phía trước là mảnh đất trống lớn, ước chừng hơn ba mươi người làm thành vòng tròn, chật vật đối kháng bầy kim xà vây quanh. Xung quanh bọn họ là vòng xác kim xà, tầng tầng lớp lớp, nhìn thấy mà giật mình. Mùi máu tươi tràn ngập trong khí lâu tiêu tan, vô số kim xà vẫn còn liều mạng chạy tới.

      "Thẩm Nhược Phong ở đó !" Yến Khinh Phong sửng sốt, thấy được người đứng giữa vòng ngườ. Đó là đội trưởng của dong binh đoàn Đao Phong! gã kiếm sĩ, lúc này sắc mặt cũng rất ngưng trọng, quơ cự kiếm trong tay ngăn cản bầy kim xà mãnh liệt lao đến. Ở trong vòng tròn, có người bị kim xà cắn phải, tiếng kêu thảm thiết chính là từ người nọ vọng lại. Chắc là thống khổ khó nhịn.

      Yến Khinh Phong để ý tới nhiều như vậy, nàng lấy ra trường kiếm dự bị, từ ngoại vi bắt đầu hành hạ kim xà đến chết, kim xà mới đầu cũng còn kiêng kỵ, bởi vì người nàng có thuốc bột nên muốn tới gần nàng. Thế nhưng, nàng ngừng chém giết cho nên đám kim xà cũng bắt đầu phản kích. Tốc độ công kích của kim xà rất nhanh, hơn nữa số lượng nhiều, khiến cho Yến Khinh Phong trở nên vất vả.

      Gia Cát Minh Nguyệt thấy thế, đương nhiên có khả năng khoanh tay đứng nhìn, nhưng nhìn đống xác kim ra chồng chất kia, luôn cảm thấy có cái gì đó ổn. Vì sao kim xà luôn luôn hoạt động về đêm mà ban ngày cả đàn lại mò ra điên cuồng công kích người như vậy.

      Gia Cát Minh Nguyệt móc ra lọ dược tề, phía trước vẩy tới, kim xà đều né tránh, sau đó cứ như vậy trực tiếp mở ra con đường, tới chỗ đất bằng phẳng đám người Liêu Phi ở. Bọn Liêu Phi thấy thế, mừng rỡ thôi, cũng dẫn theo người từ khoảng trống này chạy đến. Thế nhưng kim xà chợt giống như phát cuồng, để ý đến dược tề thương tổn, điên cuồng xông lên, lần nữa vây bọn họ ở bên trong. Thế nào cũng chịu tránh ra.

      Yến Khinh Phong có chút nóng nảy, nhìn vòng tròn bên trong càng ngày càng , mà những người đó phản kháng cũng càng ngày càng yếu, tiếp tục như vậy nữa, người ở bên trong tất nhiên chết sạch.

      "Thẩm đội trưởng, Liêu Phó đoàn trưởng, chống đỡ a!" Yến Khinh Phong ở bên ngoài nóng nảy hô lên.

      Đám người Thẩm Nhược Phong và Liêu Phi vừa nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt bộc lộ tài năng, đều mừng rỡ như điên, cho rằng có thể chạy ra ngoài, thế nhưng tại kim xà đều điên cuồng xông tới, khiến cho lòng của bọn họ trầm xuống. Liêu Phi trong lòng phức tạp, lúc trước quả thực quá coi thường Gia Cát Minh Nguyệt. Lẽ nào người thiếu nữ này, là luyện kim sư lợi hại? Có thể sao? Liêu Phi vốn có thể để cho sư thứu của mình mang theo chính mình trốn thoát, dưới tình huống như vậy, ma sủng tuy chịu để cho cưỡi, thế nhưng đồng ý cho nắm lấy bốn chân của nó để nó mang . Chỉ là, tuyệt đối có khả năng bỏ lại những đồng bạn này. Mà những người khác cũng có ý tưởng giống . Nhóm Triệu Hoán Sư dám triệu hồi ra ma sủng của mình để quyết đấu với bầy kim xà. Bầy kim xà khổng lồ như vậy, bất cẩm bị cắn cái, ma sủng chết!

      " vào trước." Gia Cát Minh Nguyệt cuối cùng vẫn là người ra quyết định, ra mòi, Yến Khinh Phong chắc hẳn bỏ lại những người này, nàng cũng trơ mắt nhìn Yến Khinh Phong chết. Nàng ra nghĩ tới biện pháp.

      "Lúc này?" Yến Khinh Phong lại do dự, nàng có lý do gì khiến cho đám người Gia Cát Minh Nguyệt mạo hiểm!

      " vào, ta có biện pháp!" Gia Cát Minh Nguyệt trầm giọng , mặt có bình tĩnh thản nhiên hợp với tuổi.

      Gia Cát Minh Nguyệt lần nữa móc ra bình thuốc, mở ra con đường, đoàn người rốt cuộc hội hợp với người bên trong. Ngay sau đó bầy xà tức khắc ngăn chặn lỗ hổng kia, để cho bọn họ ra.

      "Yến đội trưởng, ngươi sao phải làm vậy!" Thẩm Nhược Phong nóng nảy rống lên, "Ngươi hoàn toàn cần phải tới."

      "Thẩm đội trưởng, cần phải nữa, ta đứng nhìn các ngươi cứ như vậy táng thân nơi bầy rắn." Yến Khinh Phong cầm kiếm trong tay điểm cái, trong nháy mắt giết chết hai con kim xà.

      Gia Cát Minh Nguyệt đánh giá Thẩm Nhược Phong cầm cự kiếm trước mặt, thoạt nhìn hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, vẻ ngoài rất tuấn lãng, có điều gò má bên phải có vết sẹo. Vết sẹo này cũng phá hư tuấn lãng của , trái lại khiến cho rất có ý vị của nam nhân.

      Gia Cát Minh Nguyệt gì, lẳng lặng đọc chú ngữ lên. Rất nhanh, bóng dáng của Dạ Mị xuất ở trước mặt mọi người.

      Mỹ nữ quyến rũ bỗng nhiên xuất khiến cho mọi người đều sửng sốt lên. Chợt lấy lại tinh thần, tại phải lúc sững sờ a! Chỉ là, ít người biết cái gọi là mỹ nữ có cánh này ra lại là Dạ Mị! Là ai? Là ma sủng của ai? Hoàn toàn nghe thấy tiếng đọc chú ngữ mà. Đây là có chuyện gì?

      "Chuyện gì?" Dạ Mị vỗ vỗ cánh, bay đến bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt.

      "Có thể để cho bầy kim xà này sinh ra ảo giác, trợ giúp chúng ta rời ?" Gia Cát Minh Nguyệt và Dạ Mị chuyện, người chung quanh thầm hít hơi khí lạnh. Dạ Mị lại là ma sủng của người thiếu nữ này? Như vậy, thực lực của thiếu nữ này rốt cuộc ra sao? Còn có, nàng triệu hồi bằng cách nào? ai nghe thấy nàng đọc chú ngữ mà.

      Lúc này Liêu Phi thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình. Đây là Dạ Mị! Người thiếu nữ kia lại có thực lực như vậy!

      Dạ Mị nghe Gia Cát Minh Nguyệt xong, lúc này mới quay đầu nhìn xung quanh chút, nhìn bầy kim xà chán chê, bỗng nhiên thu thân hình, ngồi ở vai Gia Cát Minh Nguyệt, môi đào khéo léo khẽ mở, thanh mềm yếu khiến cho đầu khớp xương cũng phải tan chảy: "Ta có thể khiến cho những kim xà này sinh ra ảo giác, cho các ngươi an toàn rời khỏi."

      Mọi người vừa nghe, trong lòng dâng lên hi vọng, mừng rỡ đứng lên, tiếng ca của Dạ Mị, có thể khiến cho sinh vật sinh ra ảo giác, mọi người đều biết! Đây là loại công kích tinh thần, là loại công kích cao cấp của ma sủng.

      đợi mọi người vui vẻ xong, Dạ Mị lại chậm rãi : "Nhưng mà, ta cự tuyệt."

      Cái gì? Mọi người trợn to mắt. Ma sủng này, vậy mà lại cự tuyệt mệnh lệnh của chủ nhân? !

      "Ma sủng lại dám cự tuyệt mệnh lệnh của chủ nhân? Có lầm hay ?"

      "Thôi động khế ước hạn chế!"

      "Nhanh chút làm cho nàng hát!"

      . . .

      Khế ước hạn chế, đó là loại nghiêm phạt của chủ nhân đối với ma sủng. Lúc ma sủng nghe lời, chủ nhân có thể thôi động loại hạn chế này, tiến hành áp chế ma sủng, ma sủng phải thống khổ cả về tinh thần lẫn thể xác. Loại đau khổ này, đau nhức đến mức tận cùng. có bao nhiêu ma sủng có khả năng chống cự lại được.

      Ánh mắt sắc bén của Dạ Mị bỗng dưng trầm xuống, trong lòng có chút thấp thỏm còn có tia tức giận. Nàng quay đầu nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt, lại phát sắc mặt Gia Cát Minh Nguyệt cũng lạnh xuống. Thế này là thế nào?

      Thế nhưng, Gia Cát Minh Nguyệt lại làm như vậy, mà lạnh lùng : "Các ngươi nên chú ý đến đám rắn rết trước mặt hơn. Ma sủng của chính ta, ta tự biết phải làm sao, cần các ngươi lắm miệng!"

      Mọi người nghẹn xuống, sau đó luống cuống tay chân ứng phó công kích của đám kim xà. Trong thời gian này, lại có người bất cẩn bị cắn. Sức chiến đấu của bọn họ giảm xuống.

      "Vì sao cự tuyệt? Lý do là gì?" Gia Cát Minh Nguyệt hơi quay đầu, nhìn Dạ Mị, giọng hỏi.

      Dạ Mị sửng sốt, nàng hoàn toàn ngờ Gia Cát Minh Nguyệt nhàng hỏi nàng lý do!

      "Vì sao?" Dạ Mị ngẩn người, lập tức hỏi ngược.

      "Ừ?" Gia Cát Minh Nguyệt giải thích được.

      "Ngươi tại sao muốn hỏi ta lý do, ngươi phải hẳn là. . ." Câu kế tiếp của Dạ Mị được nữa. Ngươi phải hẳn là cưỡng chế ta chấp hành mệnh lệnh của ngươi sao?

      "Ngươi luôn luôn có lý do của ngươi. Mà ta, tin tưởng ngươi." Gia Cát Minh Nguyệt bình tĩnh nhìn Dạ Mị, giọng nghiêm túc.

      Trái tim Dạ Mị vào giờ khắc này gần như muốn ngừng đập. Nàng cứ ngây ra nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng có thứ gì chậm rãi tan chảy.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 64.6

      "Là lý do gì?" Gia Cát Minh Nguyệt lại lên tiếng.

      "Những kim xà này tìm bảo vật của bọn chúng. Mấy người kia trộm thứ gì đó rất quý báu của kim xà!" Thanh Dạ Mị bỗng nhiên lớn lên, bay lên đầu Gia Cát Minh Nguyệt, chỉ vào Thẩm Nhược Phong, "Trong túi lưng có trứng của kim xà vương!"

      Đoàn người Yến Khinh Phong, Gia Cát Minh Nguyệt đều sửng sốt, ánh mắt chăm chú nhìn túi đeo lưng Thẩm Nhược Phong.

      "Thẩm đội trưởng, ngươi, tại sao ngươi muốn trộm trứng kim xà? Như vậy hại chết chính ngươi và đoàn đội của ngươi đó." Yến Khinh Phong có chút đau đớn , ở đây đều là thành viên tinh của dong binh đoàn Đao Phong.

      "Ta nhất định phải mang quả trứng này ." Thẩm Nhược Phong bị Dạ Mị vạch trần, sắc mặt vẫn bình tĩnh.

      Lúc này Dạ Mị bỗng nhiên hát lên, tiếng ca vang lên như tiếng từ trời cao vọng xuống, đám kim xà tạm thời ngừng công kích, lui về phía sau vài mét, tuy hơi lay động thân thể nhưng vẫn có rời .

      "Trả lại!" Gia Cát Minh Nguyệt lớn tiếng , "Lập tức trả lại, ngươi muốn nhiều người như vậy phải chôn cùng với ngươi sao?"

      "!" Thẩm Nhược Phong thân thể có chút cứng ngắc, giọng điệu vẫn kiên quyết, "Chính là ta muốn để cho nhiều huynh đệ của Đao Phong phải chôn cùng, ta mới phải mang quả trứng này về, phải!"

      Đây là tình huống gì? Gia Cát Minh Nguyệt hiểu.

      "Vì sao? Rốt cuộc là chuyện gì?" Yến Khinh Phong nóng nảy, vốn cho là tìm được biện pháp giải quyết, kết quả Thẩm Nhược Phong lại có thái độ này, phải giải quyết như thế nào đây?

      "Chúng ta theo đội trưởng, oán hối hận."

      "Dù chết cũng đáng giá."

      Những đoàn viên còn lại đều tỏ thái độ.

      Gia Cát Minh Nguyệt lại chậm rãi tới trung tâm, nhìn mấy vị đoàn viên bị kim xà cắn kian, bọn họ cả người đau nhức, lúc này nhịn đau kêu to lên, giọng rên rỉ. Thế nhưng ngũ quan mặt vặn vẹo đều thể thống khổ của bọn họ. Gia Cát Minh Nguyệt thở dài, móc từ trong túi ra thuốc viên đút cho mấy người. lâu sau, bệnh trạng của những người này có chuyển biến tốt đẹp.

      Mấy người Thẩm Nhược Phong và Liêu Phi kinh ngạc nhìn hành động của Gia Cát Minh Nguyệt, nhất thời chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

      "Mỗi người đều có người cần quan tâm, có lẽ là thân nhân của ngươi, có lẽ là vợ của ngươi, có lẽ là bằng hữu của ngươi. Tùy tiện muốn chết, thực rất vô trách nhiệm." Gia Cát Minh Nguyệt đứng dậy, quay đầu nhìn Thẩm Nhược Phong, "Thẩm đội trưởng, có thể ra nỗi khổ của ngươi ?"

      "Ta. . . có!" Ánh mắt Thẩm Nhược Phong né tránh, thốt ra câu như vậy.

      " tới nước này rồi, chúng ta có thể an toàn ra ngoài hay còn biết, dưới tình huống như thế ngươi còn ngạimở miệng. Chúng ta hảo tâm tới cứu, chẳng qua xem tình hình này rất có khả năng phải chết cùng các ngươi, tốt xấu cũng nên đề chúng ta chết ràng chút ." Lăng Phi Dương miễn cưỡng lên tiếng, trong giọng lại có kiên quyết cho phép cự tuyệt.

      Thẩm Nhược Phong do dự chút, nhìn thành viên bị thương, lại nhìn bầy rắn cách đó xa, cuối cùng nhìn đám người vẫn kiên định đứng bên cạnh mình, rốt cuộc thở dài: “Chính là hoàng thái tử điện hạ. . . Nếu ta mang quả trứng rắn này về cho , phụ thân ta, dong binh đoàn Đao Phong chúng ta phải đối mặt với cơn giận của . Chúng ta chịu nổi cơn giận của , bởi vì chúng ta chỉ là dong binh đoàn có hai trăm người. . . là hoàng thái tử, . . ."

      " có rất nhiều phương pháp gây với các ngươi, đả kích các ngươi, làm cho các ngươi ở kinh thành có nơi nào sống yên ổn." Lăng Phi Dương chậm rãi tiếp lời.

      "Thẩm đội trưởng, phụ thân ngươi chính là quan viên dưới trướng hoàng thái tử điện hạ. . ." Yến Khinh Phong lúc này mới nghĩ tới, phụ thân của Thẩm Nhược Phong, là viên quan , hình như thuộc đảng Thái tử phải.

      “Đúng vậy." Thẩm Nhược Phong có chút chán chường khẽ gật đầu. là đội trưởng đoàn dong binh Đao Phong tiếng tăm lừng lẫy. mang theo đám huynh đệ, từng bước từ dong binh đoàn cấp E thấp nhất, chật vật tới ngày hôm nay. Ở trong giới dong binh rốt cuộc có địa vị, có phong cảnh. Thế nhưng, tất cả những thứ này lại sắp bị hủy diệt, sao có thể buông tha?

      "Hoàng thái tử điện hạ?" Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày, nàng từng gặp qua hoàng thái tử yến hội cung đình yến, hoàng thái tử mang đến cho người ta cảm giác lòng chiêu hiền đãi sĩ, tao nhã. Nhưng mà biết người biết mặt biết lòng, thể trông mặt mà bắt hình dong. Nghe Thẩm Nhược Phong như vậy, Gia Cát Minh Nguyệt liền hiểu. Dân đấu được với quan, bởi vì vĩnh viễn cũng đấu thắng. Dong binh đoàn Đao Phong là dong binh đoàn cấp A, thế nhưng dù thanh danh hiển hách đến mức nào nữa, mạnh đến đâu chăng nữa, cũng có khả năng mạnh hơn quân đội, mạnh hơn hoàng quyền. Chỉ là, hoàng thái tử này muốn trứng kim xà vương làm cái gì? Nghĩ tới đây, Gia Cát Minh Nguyệt liền hỏi, "Hoàng thái tử muốn trứng kim xà vương làm cái gì?"

      " biết." Thẩm Nhược Phong lắc đầu, sắc mặt rất trầm trọng. Bởi vì cho rằng lần này chỉ hoàn thành được nhiệm vụ, phụ thân cũng bị liên lụy.

      Gia Cát Minh Nguyệt nhíu chặt chân mày, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lăng Phi Dương: "Phi Dương, ngươi có biện pháp sao?"

      "Ta có biện pháp. Nhà của chúng ta dù sao nữa, cũng thể ảnh hưởng đến Thái tử, " Lăng Phi Dương lắc đầu, khiến mặt mọi người lộ ra thần tình tuyệt vọng, lại cười , "Ta có biện pháp, thế nhưng nàng có nha."

      "A?" Gia Cát Minh Nguyệt cũng hiểu.

      "Địa vị của sư phụ nàng, lẽ nào nàng còn biết?" Lăng Phi Dương cười rộ lên, " người sư phụ của nàng, Hình đại sư, nàng biết còn có thân phận là gì ?"

      "Là gì?" Gia Cát Minh Nguyệt hiểu hỏi.

      Người chung quanh nghe đối thoại của bọn họ, vừa sợ vừa nghi ngờ. Bọn họ cái gì? Hình đại sư? Sư phụ của thiếu nữ này? Sư phụ của nàng còn chỉ có người?

      "Sư phụ khác của nàng họ gì?" Lăng Phi Dương rất bình thản hỏi.

      "Hình." Gia Cát Minh Nguyệt trả lời ngắn gọn.

      "Đương kim hoàng thượng họ gì?" Lăng Phi Dương lại hỏi.

      Mọi người lúc này vô cùng hồi hộp. Đương kim hoàng thượng, cũng họ Hình, mọi người đều biết a! Trong này có quan hệ gì sao?

      "Sư phụ nàng là hội trưởng hiệp hội Triệu Hoán Sư, hoàng thượng nhìn thấy cũng phải lễ nhượng ba phần. sư phụ khác của nàng là Hình Lâm Châu đại sư, là hoàng thúc của hoàng thượng!" Lăng Phi Dương rất bình tĩnh .

      Chung quanh toàn bộ vang lên tiếng hít khí, Yến Khinh Phong trợn to mắt nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. Nàng trăm triệu lần ngờ tới thiếu nữ minh diễm ngạo nghễ trước mắt này lại có địa vị lớn như vậy. Liêu Phi cảm giác mắt mình sắp rớt xuống dưới. là chân chánh có mắt tròng!

      " như vậy, ta rất có hậu trường?" Gia Cát Minh Nguyệt trực tiếp bật cười.

      Như vậy, thoạt nhìn mọi chuyện cũng rất dễ giải quyết.

      --hết chương 64--
      Last edited by a moderator: 25/11/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 65.1 : Thiếu niên mặt than dễ gây ra hiểu lầm

      edit: thienbao95
      beta : Canina

      "Đúng, hậu trường của nàng rất cứng nha ." Lăng Phi Dương thấy trong đôi mắt sáng ngời của Gia Cát Minh Nguyệt lộ ra tia giảo hoạt, nhịn được cười rộ lên .

      " Thẩm đội trưởng, như vậy, bây giờ ngươi còn có nghi vấn gì sao? À, tên của ta là Gia Cát Minh Nguyệt." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn Thẩm Nhược Phong sững sờ trong đám người, nhướng nhướng mày , " Trứng của Kim xà vương nên trả lại, chỗ hoàng thái tử ta giúp ngươi xử lý tốt."

      Thiếu nữ trước mắt ngờ lại là đồ đệ của hội trưởng hiệp hội Triệu Hoán Sư? Bọn họ sớm nghe về chuyện này, Thương Vô Nhai chưa bao giờ thu đồ đệ vậy mà lại thu nữ đệ tử, chuyện này ở kinh thành oanh động phen, thời gian gần đây mọi người vẫn đến chuyện này lúc trà dư tửu hậu. Hơn nữa đồ đệ này lại còn là con riêng của nhà Gia Cát . ngờ lại là thiếu nữ trước mặt .

      Thẩm Nhược Phong do dự , giữa lông mày lên giãy dụa . Nếu đối phương thể giúp mình giải quyết làm sao bây giờ?

      "Nếu bây giờ ngươi mang trứng trả lại, chúng ta phải chết ở đây. Ngươi đem trứng trả lại, còn có tia hi vọng." Gia Cát Minh Nguyệt vạch trần tình cảnh của bọn họ lúc này, "Chẳng lẽ ngươi muốn các huynh đệ chết cùng ngươi , chúng ta còn chưa tới mức đó đâu? Chẳng lẽ ngươi muốn bọn họ nhận cơn tức giận của hoàng thái tử ?"

      Thẩm Nhược Phong nghe đến đó, cắn răng cái, lấy túi đeo lưng xuống , đưa cho Gia Cát Minh Nguyệt: "Cầu Gia Cát tiểu thư giúp chúng ta."

      "Ta dốc hết toàn lực." Gia Cát Minh Nguyệt trịnh trọng , tiếp nhận ba lô, sau đó quay sang Dạ Mị ngồi đầu vai mình hỏi, "Ngươi có biết kim xà vương ở đâu ? Có thể câu thông với chúng nó ? Chúng ta mang trứng kim xà vương trả lại cho nó."

      Dạ Mị vẫy cánh, bay xuống dưới rồi bay lên đằng trước , bắt đầu hát khúc . Lúc này đây, khúc hát dường như giống lần trước.

      Tất cả mọi người căng thẳng nhìn bầy rắn rậm rạp phía trước.

      bao lâu sau , phía trước vang lên thanh. Bầy rắn rậm rạp bỗng nhiên tản ra hai bên , con nào con nấy còn thô ráp hơn eo lưng người bình thường, con Kim xà lớn bảy tám thước xuất ở trước mặt bọn họ. Chỉ là, Kim xà này hoàn toàn khác với những con kim xà khác. Đáng lẽ toàn thân Kim xà phải tối đen, lưng có đường kim tuyến . Tuy nhiên con Kim xà này, cả người lại trắng như tuyết, trắng tia tạp chất, ánh mắt xinh đẹp giống như bảo thạch bình thường. Nó kêu lên tê tê, nhìn túi đeo tay của Gia Cát Minh Nguyệt , sau đó quay sang Dạ Mị lại tê tê kêu lên.

      "Nó ngươi phải theo nó, hơn nữa những người khác được theo." Dạ Mị phiên dịch lại lời của Kim xà vương .

      Lăng Phi Dương nhíu mày, lắc đầu: "Sao có thể? Minh Nguyệt, ta và nàng cùng ."

      " cần lo lắng." Gia Cát Minh Nguyệt cười cười, đeo túi lên lưng , "Ta tin tưởng Dạ Mị, nếu bầy rắn muốn gây bất lợi với ta , phải còn có nàng sao? Tiếng ca của nàng có thể giúp ta thoát khỏi nguy hiểm ."

      Dạ Mị sửng sốt, mỉm cười nhìn tia tín nhiệm trong ánh mắt Gia Cát Minh Nguyệt , trong nháy mắt nàng cảm nhận được cổ họng có chút nghẹn ngào , nàng biết cái gì cho phải .

      "Vậy. . . . . ." Lăng Phi Dương vẫn yên lòng, mấy người Mặc Sĩ Thần cũng lộ ra vẻ mặt lo lắng . mình người theo Kim xà vương tới hang ổ của nó? Việc này, quá nguy hiểm .

      Kim xà vương lại tê tê kêu lên.

      "Nó làm tổn thương ngươi. Nhưng mà nó chán ghét đám người kia. Nó coi trọng mặt mũi của ngươi , nên mới buông tha bọn họ." Dạ Mị phiên dịch lại .

      " cần lo lắng, ta đem trứng trả lại cho nó." Gia Cát Minh Nguyệt ý bảo mọi người cần lo lắng, mang túi đeo lưng tới.

      Kim xà vương thấy Gia Cát Minh Nguyệt phía trước , cũng xoay người sang chỗ khác, bò lên phía trước . Đám xà bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt đều tránh ra, nhường đường cho nàng . Nhưng nàng vừa mới qua chúng nó lại vây quanh như cũ , vây đám người Thẩm Nhược Phong ở bên trong. Chỉ có điều có công kích lần nữa .

      Lăng Phi Dương nóng vội nắm chặt nấm đấm, nhìn bóng dáng Gia Cát Minh Nguyệt dần dần biến mất.

      " cần lo lắng, nếu kim xà vương muốn gây bất lợi cho nàng , vừa rồi công kích ." Yến Khinh Phong lên tiếng an ủi Lăng Phi Dương đứng ngồi yên.

      "Nếu Minh Nguyệt gặp chuyện , ta , ta liều mạng với lũ kim xà kia." Mặc Sĩ Thần nắm chặt nắm đấm, ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi .

      . . . . . .

      Bên này Gia Cát Minh Nguyệt theo Kim xà vương lên phía trước, Dạ Mị ngồi ở đầu vai Gia Cát Minh Nguyệt , gì.

      Phía trước càng ngày càng tĩnh lặng, Kim xà vương chỉ lo bò sát ở đằng trước . khí xung quanh mờ mịt ẩm ướt. Thân và rễ đại thụ xung quanh đều phủ đầy rêu xanh , địa y dày đặc đến nỗi đạp lên cũng có thể thấm ra nước. Dần dần, thực vật chung quanh đều khác trước. Có lá cây lớn, phía dưới mọc đầy các loại thực vật hình dạng hình nấm. Ánh sáng ngày càng mờ mịt , vừa lúc đó, vô số đom đóm từ trong đám thực vật bên dưới bay ra ngoài, chiếu sáng đường .

      Phía trước loáng thoáng nhìn thấy gốc cây cổ thụ lớn, cành lá đan xem chằng chịt, ở giữa cây cổ thụ có cái hốc cây , kích thước vừa đủ cho người vào . Kim xà vương trực tiếp vào, sau đó cái đuôi hơi uốn éo cái, ý bảo Gia Cát Minh Nguyệt cũng theo vào .

      Gia Cát Minh Nguyệt có do dự, cũng chui vào theo .
      Trong hốc cây cũng hề ẩm ướt, trái lại tương đối khô ráo . Bên trong coi như rộng rãi , Gia Cát Minh Nguyệt có thể đứng thẳng người mà , nơi này ràng chính là hang ổ của Kim xà vương . Bí mật như vậy, đám người Thẩm Nhược Phong làm thế nào trộm được trứng Kim xà vương nhỉ? Hay là lúc trước Kim xà vương có ở đây, trứng bị trộm xong mới dời đến nơi này ? Điểm này Minh Nguyệt quả đoán đúng. Lúc trước Kim xà vương đúng là có ở trong này, về sau bị trộm trứng , nó vì an toàn mới chuyển sang đây. Đối với Gia Cát Minh Nguyệt, nó rất yên tâm. có lo lắng Gia Cát Minh Nguyệt để lộ ra việc này.

      Nhìn phía trước có đống lá khô , Gia Cát Minh Nguyệt để túi đeo xuống , cẩn thận lấy quả trứng trắng như tuyết đặt lên đống lá khô. Kim xà vương thấy thế lên xem xét trứng, cũng yên lòng.

      "Tê tê. . . . . ." Kim xà vương nâng đuôi lên , chỉ chỉ góc trong hốc cây .

      "Nó vì báo đáp ngươi, nó tặng ngươi da của nó ." Dạ Mị lại đảm đương trách nhiệm phiên dịch .

      Gia Cát Minh Nguyệt ngẩn ra, sau đó theo phương hướng Kim xà vương chỉ, tới góc hốc cây . Góc bên đó sáng sủa, có khối da rắn chất đống. Gia Cát Minh Nguyệt nhặt lên, liền phát da rắn này rất bình thường . Da này mềm dẻo , kiên cố, nếu da rắn này làm thành bao tay hoặc áo giáp , hẳn là vô cùng tốt. Có thể cho Huyên Huyên làm áo giáp , còn có thể cho Tiết Tử Hạo làm đôi bao tay, cho Lăng Phi Dương làm đôi bao tay . Thứ tốt nha thứ tốt nha.

      Nhưng mà, đợi Gia Cát Minh Nguyệt cầm da rắn lên mới phát phía dưới da rắn này có thứ gì đó sáng lấp lánh. Đây là cái gì? Gia Cát Minh Nguyệt thấy đồ vật đó, mở to hai mắt nhìn. Sau đó nàng chớp mắt mạnh , lại lấy tay dụi mắt mấy lần. hoa mắt, nàng xác định có hoa mắt. Bên trong khối thủy tinh trong suốt này , bên trong rải rác hoa văn giống như mặt trời, mặt trăng và các vì sao.

      Đây, đây, đây là ngôi sao thủy tinh a!

      Đây chính là vật phẩm của nhiệm vụ hạn chế, chính là nhiệm vụ có tiền thưởng lên đến mười vạn kim tệ . khối liền khen thưởng mười vạn kim tệ a! Đây là bao nhiêu khối? Đây là bao nhiêu tiền? Trong mắt Gia Cát Minh Nguyệt lúc này toàn là ánh vàng chói lọi của kim tệ.

      "Dạ Mị, ngươi hỏi Kim xà vương chút , khối thủy tinh này, nó có ích với ? Có thể cho ta ?" Gia Cát Minh Nguyệt nuốt nuốt nước miếng, hỏi.

      Dạ Mị quay đầu cùng Kim xà vương trao đổi .

      Sau đó phiên dịch ra nội dung suýt chút nữa làm cho Gia Cát Minh Nguyệt hộc máu: "Cái này là đồ bỏ , ngươi muốn mang hết . Trước kia cảm thấy nó đẹp, mới mang nó vào trong động . tại để nó ở đây chiếm gian, cho nên mới vứt vào trong góc ."

      Vật trân quý như vậy , ở trong mắt Kim xà vương lại là đồ bỏ , sau đó nàng giúp đỡ dọn dẹp đồ bỏ , Kim xà vương cao hứng.

      Gia Cát Minh Nguyệt ngồi xổm xuống lặng lẽ cất mấy khối thủy tinh này vào trong túi của mình, cuối cùng cất cả da rắn , mới từ biệt Kim xà vương.

      Kim xà vương gật gật đầu với Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó quay về cái ổ bằng lá khô của mình, coi chừng trứng của chính mình, động đậy .
      Last edited by a moderator: 25/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :